-
Chương 418-419
Chương 418: Em được sao?
Đến bây giờ Lục Vân vẫn không biết mình đã sinh ra một hiểu lầm rất lớn, đó chính là nhận lầm 'Thiên Đạo Tông' thành 'Thiên Đạo Tông' (1).
(1) Một bên là Đạo trong trộm đạo, ăn cắp. Một bên là là đạo giáo, đạo trời
Cách đọc hai chữ này giống nhau như đúc.
Cộng thêm người sư phụ già mà không đứng đắn và không chịu trách nhiệm kia nói chuyện cũng không rõ ràng, Lục Vân cũng chỉ biết mình có tông môn từ chỗ của Sở Dao mà thôi.
Chẳng qua lần đầu tiên Lục Vân đã nghe lầm, nhận định tông môn của mình chính là Thiên Đạo Tông (Đạo trời).
Đại đạo nắm giữ thiên hạ, nhìn lén thiên cơ vạn linh.
Câu khẩu hiệu bá đạo đến cỡ nào, nhưng mà tôn chỉ 'Vạn pháp không thay đổi, chạy trốn làm đứng đầu' làm Lục Vân cảm thấy hơi làm nhục cái tên của Thiên Đạo Tông.
Nhưng không thể suy nghĩ nhiều quá.
Sở Dao cũng mơ mơ màng màng không biết Lục Vân sinh ra hiểu lầm đối với tên của tông môn nên cũng không nghĩ tới chuyện phải giải thích rõ ràng với hắn.
...
Hai người trò chuyện trong phòng khách, mấy người chị của Lục Vân cũng lục tục trở về nhà, trông thấy Lục Vân thì tràn đầy yêu thích, hận không thể nhào tới hôn hắn một cái.
Nhưng khi các cô nhìn thấy Diệp Khuynh Thành đang lạnh lẽo đứng đó thì rất ăn ý khắc chế cảm xúc mà cười nói: "Tiểu Lục Vân trở về rồi à?"
Chị cả từng nói không thể để Tiểu Lục Vân quá kiêu ngạo, nếu không về sau không chèn ép được hắn.
Lục Vân cũng đoán được đại khái tâm tư của mấy chị nên không khỏi nhỏ giọng thầm thì: "Được được được, nếu mấy chị thích đè lên người em thì thì em thỏa mãn lòng hư vinh của các chị."
Trước mặt các chị thì cả Vân Thiên Thần Quân cũng không có thể diện gì mấy.
Ban đêm.
Vương Băng Ngưng là người không nhịn được đầu tiên mà lén tiến vào phòng Lục Vân, hai mắt toả ra vẻ hưng phấn mà nói: "Tiểu Lục Vân, Thần Quân điện hạ, chị tư thật sự quá sùng bái em, đến đây, để chị tư hôn một cái trước."
Lục Vân chững chạc đàng hoàng mà nói: "Chị tư đừng như vậy, để chị vợ năm trông thấy thì không tốt."
Vương Băng Ngưng cho là hắn đang nói đùa nên cũng đùa giỡn mà chống nạnh, nhăn mũi ngọc tinh xảo lại mà nói: "Sở Dao là vợ em, chẳng lẽ chị không phải sao? Em đừng quên hồi bé em đã nói muốn cưới các chị làm vợ, sao có thể chỉ nhận Sở Dao là vợ chứ, về sau em cũng phải gọi chị là vợ, chị vợ tư!"
Vương Băng Ngưng hùng hổ mà nói, cứ như một thiếu nữ đang hờn dỗi.
Đương nhiên là giả vờ.
Lục Vân thật sự khóc không ra nước mắt, trước đây không lâu hắn vừa đấu võ mồm với Diệp Khuynh Thành, lúc này lại đến Vương Băng Ngưng.
Hôm nay mấy chị đẹp chuẩn bị giày vò mình chết sao?
Lục Vân rất buồn rầu, thật hi vọng tìm ra người chia sẻ nỗi khổ của hắn.
Ai, trái tim lạnh lẽo quá.
Vương Băng Ngưng tiếp tục giương nanh múa vuốt mà nói: "Hôm nay chị bây không chỉ muốn hôn em mà còn muốn ngủ chung với em, xem em dám động không, hừ!"
"Khó mà làm được, chị tư đi ngủ không ngoan gì cả, tay thích nắm bậy, em..."
Lục Vân lắc đầu như trống lúc lắc, nói đến đó thì ngậm miệng lại, bởi vì Vương Băng Ngưng đứng đối diện đã trừng lớn đôi mắt, gương mặt xinh đẹp cấp tốc đỏ ửng lên.
Hắn nói lỡ miệng rồi.
Trước đó có một đêm Vương Băng Ngưng đi ngủ mộng du nên trườn vào trong chăn của Lục Vân.
Đêm đó Lục Vân bị dày vò cả đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau Vương Băng Ngưng đã lặng lẽ rón rén rời đi, còn tưởng rằng Lục Vân không biết cô bị mộng du, hắn cũng ngầm hiểu mà không nói.
Nhưng nghe từ câu nói vừa rồi của Lục Vân có thể thấy được đêm đó hắn còn tỉnh táo!
Còn nói tay mình thích nắm bậy...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Băng Ngưng đỏ bừng lên, mặc dù cô là người thích nói bậy nhất trong tất cả các chị em, nhưng cũng chỉ giỏi cái miệng mà thôi
Nếu bàn về thực tiễn thì kém xa hồ ly tinh Liễu Yên và Sở Dao nhìn như không có tính uy hiếp nhất.
Cho nên giờ khắc này bị Lục Vân vạch trần chuyện đêm đó thì Vương Băng Ngưng lập tức đỏ bừng cả mặt, đêm đó cô thật sự nắm lấy thứ không nên nắm...
Vương Băng Ngưng chỉ xấu hổ một lát, sau đó thì thẹn quá hoá giận.
Cô thực sự chịu không được vẻ mặt gợi đòn của Lục Vân nên hét lên một tiếng: "A! ! ! Ánh mắt của em là sao, giống như chị cố ý muốn nắm vậy."
"Chẳng lẽ không phải sao?" Lục Vân trêu tức cười một tiếng: "Sáng nghĩ gì thì đêm mới nằm mộng chứ."
"..."
Trong nhất thời Vương Băng Ngưng thật sự không phản bác được, cô khẽ cắn răng rồi nói: "Dù sao đã nắm rồi, đêm nay lại nắm một lần, ai bảo em giễu cợt chị!"
Nói xong, cô xốc chăn của Lục Vân lên rồi lập tức chui vào.
Lục Vân cũng nổi giận, gầm nhẹ một tiếng: "Chị gái, chị đang chơi với lửa đấy, có tin đêm nay em ăn chị luôn không."
"Em được sao?" Vương Băng Ngưng nghiêng người sang nhìn Lục Vân, ánh mắt tràn ngập khiêu khích.
Sau khi thân phận tu luyện giả của Lục Vân được phơi bày thì bọn người Vương Băng Ngưng cũng đã biết được khuyết điểm của thần công vô danh, nhưng các cô lại không biết chuyện đó chỉ là hiểu lầm.
Sở Dao không có ý tốt nói chân tướng cho các cô biết bởi vì làm như vậy có nghĩa là cô thừa nhận mình đã từng làm một số vận động cưỡi ngựa không thể miêu tả với Lục Vân.
Sắc mặt Lục Vân tái xanh.
Em được sao?
Em được sao?
Em được sao?
Đàn ông nào chịu nổi sự sỉ nhục này?
Lục Vân lập tức quyết định phải cho Vương Băng Ngưng một bài học, cả giận nói: "Dám nói em không được, hôm nay em cho chị biết kết cục khi dám khiêu khích em!"
Kẽo kẹt ——
Lục Vân đang muốn trừng phạt Vương Băng Ngưng thì cửa phòng bỗng bị người ta đẩy ra lần nữa, chỉ thấy một khuôn mặt quyến rũ thò vào, kinh ngạc nói: "A? Đã có người vào rồi sao?"
Khi thấy rõ người nằm trên giường là Vương Băng Ngưng thì Liễu Yên Nhi lập tức 'A' một tiếng: "Hóa ra là em tư, không sao, chơi chung luôn đi!"
Liễu Yên Nhi rất tự giác mà đi vào rồi trở tay đóng cửa phòng lại, sau đó không có ý tốt nhìn Lục Vân, liếm khóe môi đầy quyến rũ.
Lục Vân cầu xin nói: "Chị Yên Nhi, chị lại muốn quậy cái gì nữa?"
"Khì khì, bà đây tìm em đương nhiên là vì phụ trợ tu luyện rồi, không thì em nghĩ là gì, cái kia sao? Em được sao?"
Liễu Yên Nhi lại nói một câu “Em được sao?” tương tự như Vương Băng Ngưng, làm Lục Vân tức giận bốc khói đầu.
Nhưng cái này còn không phải quá đáng nhất.
Quá đáng nhất chính là Liễu Yên Nhi chưa vào được bao lâu thì Diệp Khuynh Thành cũng đẩy cửa chuẩn bị tiến vào, thấy trong phòng náo nhiệt như vậy thì cô hơi sửng sốt.
Sau đó cô lạnh lẽo nói một câu: "Hai đứa có bị ấu trĩ không, trêu đùa một thái giám vui lắm sao?
Chương 419: Lâm Thanh Đàn đau đớn
Thái giám?
Nếu như lời nói vừa rồi của Liễu Yên Nhi và Vương Băng Ngưng thuộc dạng khiêu khích thì từ 'Thái giám' này của Diệp Khuynh Thành chính là sỉ nhục trần trụi.
Quả thực là khinh người quá đáng!
Lão hổ không phát uy thì mấy chị nghĩ em là con mèo bệnh sao?
Lục Vân lửa giận ngập trời, bị mấy chị đẹp liên tục xem thường làm hắn cảm thấy mình nên mạnh mẽ lên, thế là hắn đanh mặt đẩy Diệp Khuynh Thành ra.
"Không phải mấy chị thích phòng em sao, tặng cho mấy chị luôn đó, đêm nay em ngủ sô pha, đừng ai mơ ngăn cản em!" Lục Vân rất kiên cường mà nói.
"Xí! Còn tưởng là em muốn lên trời!" Diệp Khuynh Thành trừng mắt.
Vừa rồi thấy Lục Vân đột nhiên đẩy mình ra, Diệp Khuynh Thành còn tưởng rằng thằng ranh này muốn làm gì, thì ra chỉ vì cô chặn cửa mà thôi.
Ngủ ghế sô pha, tuyệt đối không thỏa hiệp!
Quả nhiên là kiên cường!
Chẳng qua rất nhanh Lục Vân đã phát hiện chị hai Lâm Thanh Đàn vẫn chưa trở về nên kinh ngạc hỏi: "Chị Thanh Đàn đâu, sao muộn vậy rồi mà chị ấy còn chưa về nhà?"
"A, gần đây Lâm Thanh Đàn tìm được bạn trai nên chắc đang hẹn hò rồi!" Liễu Yên Nhi đi từ phòng ra tới sô pha, nhất quyết muốn kề cận Lục Vân.
Lục Vân biến sắc, trừng to mắt mà nói: "Bạn trai?"
"Đúng thế, dù sao chị hai cũng đến tuổi rồi, hẹn hò với bạn trai không phải rất bình thường sao, đâu phải ai cũng giỏi chịu đựng như giống chị cả..."
Liễu Yên Nhi cảm thấy như có cái gai ở sau lưng nên vội vàng dừng lại.
Tâm tình của Lục Vân lại rất phức tạp.
Liễu Yên Nhi chớp chớp đôi mắt hồ ly hẹp dài mà vừa cười vừa nói: "Sao vậy? Em ghen à? Nếu em ghen thì về sau các chị có nên tìm bạn trai không, chẳng lẽ thật sự muốn mấy chị gả cho em hết?"
"..."
Lục Vân có thể không ghen sao?
Nhưng vì không để Liễu Yên Nhi cười chê nên hắn cố giả vờ bình tĩnh mà nói: "Em chỉ lo lắng, muộn như vậy rồi, cũng không biết nhân phẩm của người đàn ông kia thế nào..."
"Chị hai của em xinh đẹp mà lại dịu dàng lương thiện như vậy, cho dù đàn ông nhân phẩm tốt đến mấy cũng không nhịn được!" Liễu Yên Nhi vừa cười vừa nói.
"Không được!"
Lục Vân lập tức sầm mặt lại, chỉ cần nghĩ tới chị hai bị một người đàn ông khác ôm vào trong ngực thì trong lòng hắn đã cảm thấy rất khó chịu.
Tình cảm của hắn đối với các chị rất phức tạp, rất bá đạo, trong nhất thời khó mà nói rõ.
Liễu Yên Nhi xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà giễu cợt: "Xem đi, Tiểu Lục Vân, quả nhiên em đang ghen mà còn không thừa nhận!"
Sắc mặt Lục Vân rất khó coi.
Lúc này giọng của Diệp Khuynh Thành bỗng truyền đến từ sau ghế sô pha: "Được rồi Liễu Yên Nhi, em đừng đùa nó, chị sợ nó tức giận rồi đốt luôn nhà của chúng ta đấy."
Đùa?
Lục Vân ngơ ngác nhìn về phía Diệp Khuynh Thành: "Chị Khuynh Thành, ý chị là những lời vừa rồi là đùa em à?"
Diệp Khuynh Thành nhếch miệng: "Lâm Thanh Đàn chỉ đang bận nghiên cứu phương thuốc mới nên khoảng thời gian này luôn ở Trung y quán của mình thôi, có gì lạ chứ."
Trước kia lúc Lục Vân chưa về thì Lâm Thanh Đàn đã thường xuyên ở lại Hạnh Lâm Đường, Diệp Khuynh Thành cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Nhưng trong lòng cô vẫn chua lè, nghĩ thầm nếu mình cũng nói đùa cho Tiểu Lục Vân là mình có bạn trai thì không biết Tiểu Lục Vân có quan tâm như vừa rồi không?
Đương nhiên, Diệp Khuynh Thành không thể nói đùa như thế được.
Ai bảo cô là nữ thần cao ngạo chứ!
Nghe Diệp Khuynh Thành giải thích xong, rốt cục sắc mặt của Lục Vân cũng dịu lại, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn rất khó miêu tả tâm tình vừa rồi của mình.
Có lẽ tình cảm của hắn đối với các chị là bá đạo và không nói lý như vậy đó!
Liễu Yên Nhi đạt được mưu kế nên ôm bụng cười đến run rẩy cả người trên ghế sa lon: "Ha ha, Tiểu Lục Vân, em thật quá đáng yêu, biểu cảm vừa rồi của em làm chị bây cười muốn chết luôn."
"Chị còn có mặt mũi cười?" Lục Vân trừng cô một cái: "Quay người lại cho em!"
"Quay người lại làm gì?"
Pia!
Lục Vân trực tiếp dùng hành động trả lời cô, hắn túm lấy thân thể mềm mại của Liễu Yên Nhi rồi lật úp lên ghế sa lon, sau đó đánh một cái thật mạnh vào vị trí vừa tròn vừa vểnh kia.
Lúc này Liễu Yên Nhi cười không nổi nữa.
"Tiểu Lục Vân chết bầm, em muốn đi đâu? Mau đứng lại cho bà!"
Liễu Yên Nhi nổi giận hét lớn một tiếng, Lục Vân lại không quay đầu lại: "Ra ngoài đi dạo, chị Yên Nhi, của chị thật co dãn, không kém chị Khuynh Thành chút nào, ha ha!"
Cuối cùng hắn còn không quên đùa giỡn một câu, lập tức làm hai mỹ nữ trong phòng khách tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Có giỏi thì đêm nay em đừng trở về!"
Diệp Khuynh Thành lạnh mặt khoá hết cửa chính cửa sổ lại, mặc dù cô biết không có tác dụng, tiểu lưu manh kia muốn vào thì dễ như trở bàn tay, nhưng khí thế thì không thể thua được.
Ai bảo hắn đùa giỡn Liễu Yên còn kéo mình theo.
Người cao ngạo như chị đây không cần mặt mũi sao?
Diệp Khuynh Thành thở phì phì mà nghĩ.
Lục Vân chạy ra khỏi phòng khách thì lập tức cưỡi lên thần khí là chiếc xe đạp 28 thanh của mình rồi lao đithật nhanh trong màn đêm.
Đích đến: Hạnh Lâm Đường.
Vừa rồi Diệp Khuynh Thành nói Lâm Thanh Đàn nghiên cứu phương thuốc mới nên mới ở lại Hạnh Lâm Đường, nhưng trực giác nói cho Lục Vân biết không đơn giản như vậy.
Hắn phải đi đến Hạnh Lâm Đường nhanh nhất có thể.
Cách rất xa Lục Vân đã cảm nhận được một luồng dao động khí tức mãnh liệt.
Là Thanh Đỉnh trong thân thể của Lâm Thanh Đàn.
Người bình thường và tu võ giả không thể phát giác loại dao động khí tức này, nhưng tu luyện giả lại cảm thấy nó cực kỳ chói mắt như một ngọn đèn sáng trong đêm tối.
Lục Vân đã từng khuyên Lâm Thanh Đàn rằng tốt nhất đừng tuỳ tiện để lộ ra bảo vật kia, nếu không dễ trêu chọc họa sát thân.
Lâm Thanh Đàn cũng không phải loại người không hiểu chuyện.
Nhưng giờ phút này, cái Thanh Đỉnh kia lại phóng ra khí tức rõ ràng như thế, chứng tỏ thân thể Lâm Thanh Đàn nhất định đã xuất hiện vấn đề gì rồi.
Cổng của Hạnh Lâm Đường đã bị khóa trái từ bên trong.
Lầu hai là nơi Lâm Thanh Đàn thỉnh thoảng ở lại nghỉ ngơi.
Lục Vân nhảy lên, trực tiếp tháo cửa sổ lầu hai ra rồi nhảy vào, quả nhiên liếc một cái đã thấy Lâm Thanh Đàn nằm co ro trên giường, trên mặt đầy vẻ đau đớn.
Mà bên cạnh giường có một cái Thanh Đỉnh đứng sừng sững đang phát ra tia sáng quỷ dị.
Đến bây giờ Lục Vân vẫn không biết mình đã sinh ra một hiểu lầm rất lớn, đó chính là nhận lầm 'Thiên Đạo Tông' thành 'Thiên Đạo Tông' (1).
(1) Một bên là Đạo trong trộm đạo, ăn cắp. Một bên là là đạo giáo, đạo trời
Cách đọc hai chữ này giống nhau như đúc.
Cộng thêm người sư phụ già mà không đứng đắn và không chịu trách nhiệm kia nói chuyện cũng không rõ ràng, Lục Vân cũng chỉ biết mình có tông môn từ chỗ của Sở Dao mà thôi.
Chẳng qua lần đầu tiên Lục Vân đã nghe lầm, nhận định tông môn của mình chính là Thiên Đạo Tông (Đạo trời).
Đại đạo nắm giữ thiên hạ, nhìn lén thiên cơ vạn linh.
Câu khẩu hiệu bá đạo đến cỡ nào, nhưng mà tôn chỉ 'Vạn pháp không thay đổi, chạy trốn làm đứng đầu' làm Lục Vân cảm thấy hơi làm nhục cái tên của Thiên Đạo Tông.
Nhưng không thể suy nghĩ nhiều quá.
Sở Dao cũng mơ mơ màng màng không biết Lục Vân sinh ra hiểu lầm đối với tên của tông môn nên cũng không nghĩ tới chuyện phải giải thích rõ ràng với hắn.
...
Hai người trò chuyện trong phòng khách, mấy người chị của Lục Vân cũng lục tục trở về nhà, trông thấy Lục Vân thì tràn đầy yêu thích, hận không thể nhào tới hôn hắn một cái.
Nhưng khi các cô nhìn thấy Diệp Khuynh Thành đang lạnh lẽo đứng đó thì rất ăn ý khắc chế cảm xúc mà cười nói: "Tiểu Lục Vân trở về rồi à?"
Chị cả từng nói không thể để Tiểu Lục Vân quá kiêu ngạo, nếu không về sau không chèn ép được hắn.
Lục Vân cũng đoán được đại khái tâm tư của mấy chị nên không khỏi nhỏ giọng thầm thì: "Được được được, nếu mấy chị thích đè lên người em thì thì em thỏa mãn lòng hư vinh của các chị."
Trước mặt các chị thì cả Vân Thiên Thần Quân cũng không có thể diện gì mấy.
Ban đêm.
Vương Băng Ngưng là người không nhịn được đầu tiên mà lén tiến vào phòng Lục Vân, hai mắt toả ra vẻ hưng phấn mà nói: "Tiểu Lục Vân, Thần Quân điện hạ, chị tư thật sự quá sùng bái em, đến đây, để chị tư hôn một cái trước."
Lục Vân chững chạc đàng hoàng mà nói: "Chị tư đừng như vậy, để chị vợ năm trông thấy thì không tốt."
Vương Băng Ngưng cho là hắn đang nói đùa nên cũng đùa giỡn mà chống nạnh, nhăn mũi ngọc tinh xảo lại mà nói: "Sở Dao là vợ em, chẳng lẽ chị không phải sao? Em đừng quên hồi bé em đã nói muốn cưới các chị làm vợ, sao có thể chỉ nhận Sở Dao là vợ chứ, về sau em cũng phải gọi chị là vợ, chị vợ tư!"
Vương Băng Ngưng hùng hổ mà nói, cứ như một thiếu nữ đang hờn dỗi.
Đương nhiên là giả vờ.
Lục Vân thật sự khóc không ra nước mắt, trước đây không lâu hắn vừa đấu võ mồm với Diệp Khuynh Thành, lúc này lại đến Vương Băng Ngưng.
Hôm nay mấy chị đẹp chuẩn bị giày vò mình chết sao?
Lục Vân rất buồn rầu, thật hi vọng tìm ra người chia sẻ nỗi khổ của hắn.
Ai, trái tim lạnh lẽo quá.
Vương Băng Ngưng tiếp tục giương nanh múa vuốt mà nói: "Hôm nay chị bây không chỉ muốn hôn em mà còn muốn ngủ chung với em, xem em dám động không, hừ!"
"Khó mà làm được, chị tư đi ngủ không ngoan gì cả, tay thích nắm bậy, em..."
Lục Vân lắc đầu như trống lúc lắc, nói đến đó thì ngậm miệng lại, bởi vì Vương Băng Ngưng đứng đối diện đã trừng lớn đôi mắt, gương mặt xinh đẹp cấp tốc đỏ ửng lên.
Hắn nói lỡ miệng rồi.
Trước đó có một đêm Vương Băng Ngưng đi ngủ mộng du nên trườn vào trong chăn của Lục Vân.
Đêm đó Lục Vân bị dày vò cả đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau Vương Băng Ngưng đã lặng lẽ rón rén rời đi, còn tưởng rằng Lục Vân không biết cô bị mộng du, hắn cũng ngầm hiểu mà không nói.
Nhưng nghe từ câu nói vừa rồi của Lục Vân có thể thấy được đêm đó hắn còn tỉnh táo!
Còn nói tay mình thích nắm bậy...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Băng Ngưng đỏ bừng lên, mặc dù cô là người thích nói bậy nhất trong tất cả các chị em, nhưng cũng chỉ giỏi cái miệng mà thôi
Nếu bàn về thực tiễn thì kém xa hồ ly tinh Liễu Yên và Sở Dao nhìn như không có tính uy hiếp nhất.
Cho nên giờ khắc này bị Lục Vân vạch trần chuyện đêm đó thì Vương Băng Ngưng lập tức đỏ bừng cả mặt, đêm đó cô thật sự nắm lấy thứ không nên nắm...
Vương Băng Ngưng chỉ xấu hổ một lát, sau đó thì thẹn quá hoá giận.
Cô thực sự chịu không được vẻ mặt gợi đòn của Lục Vân nên hét lên một tiếng: "A! ! ! Ánh mắt của em là sao, giống như chị cố ý muốn nắm vậy."
"Chẳng lẽ không phải sao?" Lục Vân trêu tức cười một tiếng: "Sáng nghĩ gì thì đêm mới nằm mộng chứ."
"..."
Trong nhất thời Vương Băng Ngưng thật sự không phản bác được, cô khẽ cắn răng rồi nói: "Dù sao đã nắm rồi, đêm nay lại nắm một lần, ai bảo em giễu cợt chị!"
Nói xong, cô xốc chăn của Lục Vân lên rồi lập tức chui vào.
Lục Vân cũng nổi giận, gầm nhẹ một tiếng: "Chị gái, chị đang chơi với lửa đấy, có tin đêm nay em ăn chị luôn không."
"Em được sao?" Vương Băng Ngưng nghiêng người sang nhìn Lục Vân, ánh mắt tràn ngập khiêu khích.
Sau khi thân phận tu luyện giả của Lục Vân được phơi bày thì bọn người Vương Băng Ngưng cũng đã biết được khuyết điểm của thần công vô danh, nhưng các cô lại không biết chuyện đó chỉ là hiểu lầm.
Sở Dao không có ý tốt nói chân tướng cho các cô biết bởi vì làm như vậy có nghĩa là cô thừa nhận mình đã từng làm một số vận động cưỡi ngựa không thể miêu tả với Lục Vân.
Sắc mặt Lục Vân tái xanh.
Em được sao?
Em được sao?
Em được sao?
Đàn ông nào chịu nổi sự sỉ nhục này?
Lục Vân lập tức quyết định phải cho Vương Băng Ngưng một bài học, cả giận nói: "Dám nói em không được, hôm nay em cho chị biết kết cục khi dám khiêu khích em!"
Kẽo kẹt ——
Lục Vân đang muốn trừng phạt Vương Băng Ngưng thì cửa phòng bỗng bị người ta đẩy ra lần nữa, chỉ thấy một khuôn mặt quyến rũ thò vào, kinh ngạc nói: "A? Đã có người vào rồi sao?"
Khi thấy rõ người nằm trên giường là Vương Băng Ngưng thì Liễu Yên Nhi lập tức 'A' một tiếng: "Hóa ra là em tư, không sao, chơi chung luôn đi!"
Liễu Yên Nhi rất tự giác mà đi vào rồi trở tay đóng cửa phòng lại, sau đó không có ý tốt nhìn Lục Vân, liếm khóe môi đầy quyến rũ.
Lục Vân cầu xin nói: "Chị Yên Nhi, chị lại muốn quậy cái gì nữa?"
"Khì khì, bà đây tìm em đương nhiên là vì phụ trợ tu luyện rồi, không thì em nghĩ là gì, cái kia sao? Em được sao?"
Liễu Yên Nhi lại nói một câu “Em được sao?” tương tự như Vương Băng Ngưng, làm Lục Vân tức giận bốc khói đầu.
Nhưng cái này còn không phải quá đáng nhất.
Quá đáng nhất chính là Liễu Yên Nhi chưa vào được bao lâu thì Diệp Khuynh Thành cũng đẩy cửa chuẩn bị tiến vào, thấy trong phòng náo nhiệt như vậy thì cô hơi sửng sốt.
Sau đó cô lạnh lẽo nói một câu: "Hai đứa có bị ấu trĩ không, trêu đùa một thái giám vui lắm sao?
Chương 419: Lâm Thanh Đàn đau đớn
Thái giám?
Nếu như lời nói vừa rồi của Liễu Yên Nhi và Vương Băng Ngưng thuộc dạng khiêu khích thì từ 'Thái giám' này của Diệp Khuynh Thành chính là sỉ nhục trần trụi.
Quả thực là khinh người quá đáng!
Lão hổ không phát uy thì mấy chị nghĩ em là con mèo bệnh sao?
Lục Vân lửa giận ngập trời, bị mấy chị đẹp liên tục xem thường làm hắn cảm thấy mình nên mạnh mẽ lên, thế là hắn đanh mặt đẩy Diệp Khuynh Thành ra.
"Không phải mấy chị thích phòng em sao, tặng cho mấy chị luôn đó, đêm nay em ngủ sô pha, đừng ai mơ ngăn cản em!" Lục Vân rất kiên cường mà nói.
"Xí! Còn tưởng là em muốn lên trời!" Diệp Khuynh Thành trừng mắt.
Vừa rồi thấy Lục Vân đột nhiên đẩy mình ra, Diệp Khuynh Thành còn tưởng rằng thằng ranh này muốn làm gì, thì ra chỉ vì cô chặn cửa mà thôi.
Ngủ ghế sô pha, tuyệt đối không thỏa hiệp!
Quả nhiên là kiên cường!
Chẳng qua rất nhanh Lục Vân đã phát hiện chị hai Lâm Thanh Đàn vẫn chưa trở về nên kinh ngạc hỏi: "Chị Thanh Đàn đâu, sao muộn vậy rồi mà chị ấy còn chưa về nhà?"
"A, gần đây Lâm Thanh Đàn tìm được bạn trai nên chắc đang hẹn hò rồi!" Liễu Yên Nhi đi từ phòng ra tới sô pha, nhất quyết muốn kề cận Lục Vân.
Lục Vân biến sắc, trừng to mắt mà nói: "Bạn trai?"
"Đúng thế, dù sao chị hai cũng đến tuổi rồi, hẹn hò với bạn trai không phải rất bình thường sao, đâu phải ai cũng giỏi chịu đựng như giống chị cả..."
Liễu Yên Nhi cảm thấy như có cái gai ở sau lưng nên vội vàng dừng lại.
Tâm tình của Lục Vân lại rất phức tạp.
Liễu Yên Nhi chớp chớp đôi mắt hồ ly hẹp dài mà vừa cười vừa nói: "Sao vậy? Em ghen à? Nếu em ghen thì về sau các chị có nên tìm bạn trai không, chẳng lẽ thật sự muốn mấy chị gả cho em hết?"
"..."
Lục Vân có thể không ghen sao?
Nhưng vì không để Liễu Yên Nhi cười chê nên hắn cố giả vờ bình tĩnh mà nói: "Em chỉ lo lắng, muộn như vậy rồi, cũng không biết nhân phẩm của người đàn ông kia thế nào..."
"Chị hai của em xinh đẹp mà lại dịu dàng lương thiện như vậy, cho dù đàn ông nhân phẩm tốt đến mấy cũng không nhịn được!" Liễu Yên Nhi vừa cười vừa nói.
"Không được!"
Lục Vân lập tức sầm mặt lại, chỉ cần nghĩ tới chị hai bị một người đàn ông khác ôm vào trong ngực thì trong lòng hắn đã cảm thấy rất khó chịu.
Tình cảm của hắn đối với các chị rất phức tạp, rất bá đạo, trong nhất thời khó mà nói rõ.
Liễu Yên Nhi xem náo nhiệt không chê chuyện lớn mà giễu cợt: "Xem đi, Tiểu Lục Vân, quả nhiên em đang ghen mà còn không thừa nhận!"
Sắc mặt Lục Vân rất khó coi.
Lúc này giọng của Diệp Khuynh Thành bỗng truyền đến từ sau ghế sô pha: "Được rồi Liễu Yên Nhi, em đừng đùa nó, chị sợ nó tức giận rồi đốt luôn nhà của chúng ta đấy."
Đùa?
Lục Vân ngơ ngác nhìn về phía Diệp Khuynh Thành: "Chị Khuynh Thành, ý chị là những lời vừa rồi là đùa em à?"
Diệp Khuynh Thành nhếch miệng: "Lâm Thanh Đàn chỉ đang bận nghiên cứu phương thuốc mới nên khoảng thời gian này luôn ở Trung y quán của mình thôi, có gì lạ chứ."
Trước kia lúc Lục Vân chưa về thì Lâm Thanh Đàn đã thường xuyên ở lại Hạnh Lâm Đường, Diệp Khuynh Thành cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Nhưng trong lòng cô vẫn chua lè, nghĩ thầm nếu mình cũng nói đùa cho Tiểu Lục Vân là mình có bạn trai thì không biết Tiểu Lục Vân có quan tâm như vừa rồi không?
Đương nhiên, Diệp Khuynh Thành không thể nói đùa như thế được.
Ai bảo cô là nữ thần cao ngạo chứ!
Nghe Diệp Khuynh Thành giải thích xong, rốt cục sắc mặt của Lục Vân cũng dịu lại, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn rất khó miêu tả tâm tình vừa rồi của mình.
Có lẽ tình cảm của hắn đối với các chị là bá đạo và không nói lý như vậy đó!
Liễu Yên Nhi đạt được mưu kế nên ôm bụng cười đến run rẩy cả người trên ghế sa lon: "Ha ha, Tiểu Lục Vân, em thật quá đáng yêu, biểu cảm vừa rồi của em làm chị bây cười muốn chết luôn."
"Chị còn có mặt mũi cười?" Lục Vân trừng cô một cái: "Quay người lại cho em!"
"Quay người lại làm gì?"
Pia!
Lục Vân trực tiếp dùng hành động trả lời cô, hắn túm lấy thân thể mềm mại của Liễu Yên Nhi rồi lật úp lên ghế sa lon, sau đó đánh một cái thật mạnh vào vị trí vừa tròn vừa vểnh kia.
Lúc này Liễu Yên Nhi cười không nổi nữa.
"Tiểu Lục Vân chết bầm, em muốn đi đâu? Mau đứng lại cho bà!"
Liễu Yên Nhi nổi giận hét lớn một tiếng, Lục Vân lại không quay đầu lại: "Ra ngoài đi dạo, chị Yên Nhi, của chị thật co dãn, không kém chị Khuynh Thành chút nào, ha ha!"
Cuối cùng hắn còn không quên đùa giỡn một câu, lập tức làm hai mỹ nữ trong phòng khách tức đến nghiến răng nghiến lợi.
"Có giỏi thì đêm nay em đừng trở về!"
Diệp Khuynh Thành lạnh mặt khoá hết cửa chính cửa sổ lại, mặc dù cô biết không có tác dụng, tiểu lưu manh kia muốn vào thì dễ như trở bàn tay, nhưng khí thế thì không thể thua được.
Ai bảo hắn đùa giỡn Liễu Yên còn kéo mình theo.
Người cao ngạo như chị đây không cần mặt mũi sao?
Diệp Khuynh Thành thở phì phì mà nghĩ.
Lục Vân chạy ra khỏi phòng khách thì lập tức cưỡi lên thần khí là chiếc xe đạp 28 thanh của mình rồi lao đithật nhanh trong màn đêm.
Đích đến: Hạnh Lâm Đường.
Vừa rồi Diệp Khuynh Thành nói Lâm Thanh Đàn nghiên cứu phương thuốc mới nên mới ở lại Hạnh Lâm Đường, nhưng trực giác nói cho Lục Vân biết không đơn giản như vậy.
Hắn phải đi đến Hạnh Lâm Đường nhanh nhất có thể.
Cách rất xa Lục Vân đã cảm nhận được một luồng dao động khí tức mãnh liệt.
Là Thanh Đỉnh trong thân thể của Lâm Thanh Đàn.
Người bình thường và tu võ giả không thể phát giác loại dao động khí tức này, nhưng tu luyện giả lại cảm thấy nó cực kỳ chói mắt như một ngọn đèn sáng trong đêm tối.
Lục Vân đã từng khuyên Lâm Thanh Đàn rằng tốt nhất đừng tuỳ tiện để lộ ra bảo vật kia, nếu không dễ trêu chọc họa sát thân.
Lâm Thanh Đàn cũng không phải loại người không hiểu chuyện.
Nhưng giờ phút này, cái Thanh Đỉnh kia lại phóng ra khí tức rõ ràng như thế, chứng tỏ thân thể Lâm Thanh Đàn nhất định đã xuất hiện vấn đề gì rồi.
Cổng của Hạnh Lâm Đường đã bị khóa trái từ bên trong.
Lầu hai là nơi Lâm Thanh Đàn thỉnh thoảng ở lại nghỉ ngơi.
Lục Vân nhảy lên, trực tiếp tháo cửa sổ lầu hai ra rồi nhảy vào, quả nhiên liếc một cái đã thấy Lâm Thanh Đàn nằm co ro trên giường, trên mặt đầy vẻ đau đớn.
Mà bên cạnh giường có một cái Thanh Đỉnh đứng sừng sững đang phát ra tia sáng quỷ dị.