-
Chương 412-413
Chương 412: Một chân đạp nát
Lồng phòng ngự mỏng như cánh ve dâng lên một cách quỷ dị, lại không thể phá vỡ, làm vô số tu võ giả Long Quốc trên Thiên Sáp Phong đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thiếu chút nữa họ đã chết trong trận chiến bảo vệ Thần Quân điện hạ rồi.
Chỉ là cái lồng phòng ngự này đến từ chỗ nào, trừ Thiên Sáp Điện và một số người bên ngoài ra thì không ai biết, còn tưởng rằng đây là trận pháp có sẵn của Thiên Sáp Phong, khi bị trăm Thần Cảnh đè ép nên mới bị kích thích tuôn ra.
Cũng có người cho rằng đây là Thần Quân điện hạ hiển linh, yên lặng che chở bọn họ.
Alex nhăn mày càng chặt, hét lớn một tiếng: "Ra tay, nghiền nát nó!"
Ầm ầm!
Trăm tên Thần Cảnh cùng ra tay, nội kình hùng hậu như sao trời vô tận rơi xuống, Ngân Hà đổ ngược, điên cuồng mà đánh vào cái lồng phòng ngự trên Thiên Sáp Phong.
Hào quang sáng chói làm mọi người căn bản không dám mở mắt ra nhìn.
Đây không chỉ là nghiền ép về mặt khí thế mà là trăm tên Thần Cảnh liên thủ công kích, lực phá hoại mạnh hơn lúc nãy không chỉ gấp trăm lần.
Nhưng khi công kích giáng xuống thì lồng ánh sáng màu xanh nhạt nhìn như yếu ớt mỏng manh kia lại như mặt hồ gợn sóng, làm tất cả công kích nhộn nhạo lên rồi không thấy có chút vết tích vỡ vụn nào cả.
"Cái này sao có thể?" Alex nhịn không được mà kinh hô, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Mà cùng lúc đó, các tu võ giả Long Quốc trên Thiên Sáp Phong cũng không nhịn được kích động hò hét: "Là Thần Quân điện hạ! Nhất định là Thần Quân điện hạ đang che chở cho chúng ta! ! Thần Quân điện hạ uy vũ! ! !"
"Thần Quân điện hạ uy vũ!"
"Thần Quân điện hạ uy vũ!"
Tiếng rống động trời mang theo cảm xúc kích động đó làm trăm tên Thần Cảnh của liên minh Thí Thần Giả lộ ra vẻ mặt càng khó coi, còn tệ hơn ăn phải ruồi.
Họ không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy.
Trận chiến mà họ nghĩ đã có sẵn kết cục lại bị một cái lồng phòng ngự quỷ dị triệt để phá vỡ.
Vậy còn trèo lên Thiên Sáp Phong không?
Vậy làm sao phá hủy pho tượng của Thiên Sáp Vương?
Alex không cam tâm, gương mặt phương Tây dưới sóng mũi cao bỗng trở nên âm trầm, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nắm chặt Ngự Linh Thần Kiếm trong tay rồi bỗng bổ xuống.
Một ánh kiếm loé lên, nhưng vẫn không phá nổi phòng ngự kia.
Alex căn bản không thể phát huy ra uy lực chân chính của Ngự Linh Thần Kiếm.
"Con mẹ nó! !" Alex không chút hình tượng mà chửi ầm lên.
Kẽo kẹt!
Dưới cục diện giằng co này, bóng dáng của một thanh niên bỗng đi qua biển người, giẫm lên lớp tuyết đọng trên mặt đất làm phát ra tiếng vang thanh thúy.
Bởi vì thời khắc này biển người cơ bản đều trong trạng thái đứng im nên động tĩnh của thanh niên này rất dễ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Anh Lục Vân, anh..." Uông Húc thấy Lục Vân đột nhiên đi qua bên cạnh mình rồi bước về hướng Thiên Sáp Phong thì lập tức kinh hãi.
Mặc dù lồng phòng ngự kiên cố, nhưng lúc nãy bọn họ chịu khí thế của trăm Thần Cảnh chèn ép nên thân thể chết lặng còn chưa khôi phục lại.
Không chỉ Uông Húc mà những Tôn Giả khác cũng như thế.
Trông thấy Lục Vân không có chuyện gì mà nhẹ nhàng bước đi như giẫm trên đất bằng, họ khó tránh khỏi kinh ngạc.
Lục Vân không để ý đến ánh mắt của mọi người mà trực tiếp leo lên núi đỉnh, đi đến trước mặt pho tượng tuyết trắng to lớn kia rồi đứng lại yên lặng nhìn chăm chú vào Alex.
Không ít người trong liên minh Thí Thần Giả đã bắt đầu run rẩy, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Ví dụ như minh chủ Nakamura của liên minh Ninja.
Giờ phút này sao ông ta còn không rõ, cảm giác quen thuộc vừa rồi không phải là ảo giác, người thanh niên nhìn quen mắt đi lướt qua mình chính là Sát Thần của Long Quốc —— Thiên Sáp Vương!
Tất cả đều là cái bẫy của Thiên Sáp Vương!
Bắt đầu từ ngày đảo nhỏ trên Thái Bình Dương chìm đó, Thiên Sáp Vương đã lập kế hoạch cho mọi chuyện và chờ đợi những thế lực như bọn họ tự động đưa tới cửa, sau đó hốt gọn một mẻ.
Nakamura lập tức suy nghĩ kỹ tất cả mọi thứ.
Ông ta vô cùng hoảng sợ, muốn lớn tiếng la lên, nhưng cuống họng như bị một bàn tay vô hình bóp lấy, căn bản không phát ra được âm thanh nào.
Sợ hãi điên cuồng ăn mòn ông ta như ma quỷ!
Alex cũng chú ý tới Lục Vân, nhưng hắn ta rất nghi hoặc, không rõ thân phận của người thanh niên này, cũng không rõ làm sao hắn đi lên đỉnh núi kia được.
Nhưng hắn ta chỉ cảm thấy quỷ dị thôi.
"Anh —— là —— ai?" Alex cố kiềm nén cảm xúc mà lớn tiếng hỏi.
Nhưng không ai trả lời.
Lục Vân căn bản không đáp lại hắn ta mà yên lặng dời mắt đi, ngửa đầu nhìn pho tượng trước mặt, sau đó bỗng bật lên trực tiếp giẫm lên đầu tượng đá đó.
"..."
Vô số tu võ giả Long Quốc trên Thiên Sáp Phong lập tức sửng sốt, sau đó lửa giận vô tận trào ra ngoài.
Đây chính là Thần Quân điện hạ của họ!
Người thanh niên này dám trực tiếp dẫm lên đầu tượng đá của Thần Quân điện hạ, đây là khinh nhờn đối với Thần Quân điện hạ, là chà đạp tôn nghiêm của dân chúng Long Quốc.
Họ bắt đầu lớn tiếng nhục mạ: Phản đồ! !
Rõ ràng Lục Vân có khuôn mặt của người Long Quốc, lại làm ra hành vi cực kỳ bất kính đối với Thần Quân điện hạ, đây không phải phản đồ thì là gì?
Quân bán nước!
Uông Húc cũng đang mắng.
Lúc nãy anh ta đã nhìn nhầm, loại người này căn bản không có tư cách trở thành bạn của anh ta.
Alex và trăm tên Thần Cảnh của liên minh Thí Thần Giả lại lộ ra vẻ mặt phức tạp, trong lòng không nhịn được mà nói thầm: Người thanh niên Long Quốc này đang làm cái gì vậy? Là địch hay là bạn?
Rất nhanh họ đã có được đáp án.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn vang lên, hóa ra là Lục Vân dẫm một chân lên giữa đầu tượng đá, tiếp theo liền thấy một vết nứt thuận theo trán bức tượng như một tia sét lan thẳng xuống lòng bàn chân.
Ầm ầm!
Tượng đá của Vân Thiên Thần Quân bị chia thành hai mảnh rồi ầm ầm ngã xuống đất.
Tĩnh mịch tràn lan trong chớp mắt!
Đáng chết!
Đáng chết! !
Đáng chết! ! !
Quân bán nước đáng xấu hổ! ! ! !
Vô số người Long Quốc trợn tròn mắt như muốn nứt ra, tức giận gào thét, hận không thể lập tức chém Lục Vân, kéo thi thể của hắn để diễu phố thị chúng!
Ai mà ngờ được kẻ phá hủy tín ngưỡng cuối cùng của họ không phải là Thần Cảnh của liên minh Thí Thần Giả mà là một người Long Quốc, một phản đồ của Long Quốc!
Dù hắn có chết ngàn vạn lần cũng không đủ rửa sạch được tội ác trên người!
Chương 413: Thần của chúng thần? Chỉ là một con kiến!
Vô số người Long Quốc lửa giận ngập trời, những tiếng chửi rủa điên cuồng tràn ra, bao gồm tất cả những tinh túy thô túc mà người Long Quốc có khả năng nghĩ ra.
Cũng có thể hiểu được chuyện này, ai bảo hành động của Lục Vân quá kéo thù hận kia chứ!
Mà trong lúc người của Long Quốc chửi rủa thì đồng thời cũng vô cùng thất vọng, bởi vì họ trông thấy ba mươi sáu vị thủ hộ giả Thiên Sáp Điện lại mặt không cảm xúc.
Tượng vua của bọn họ bị người ta phá hủy mà họ không có chút phản ứng nào cả?
Ba mươi sáu vị thủ hộ giả này đã triệt để làm dân chúng Long Quốc thất vọng, họ suy đoán ba mươi sáu người này cũng là phản đồ giống như thanh niên kia, nhất định đã sớm quy thuận liên minh Thí Thần Giả.
Thật là đáng xấu hổ!
Thiên Sáp Điện đã không còn là thần điện bảo hộ Long Quốc nữa, mà là một đám phản đồ.
Thế là đám người bắt đầu nhục mạ luôn cả ba mươi sáu vị thủ hộ giả Thiên Sáp Điện.
Ba mươi sáu thủ hộ giả cũng thầm cay đắng, sao họ ngờ được vua của họ biết chơi như thế, đột nhiên phá hủy tượng đá của mình luôn.
Nhưng họ tin tưởng rất nhanh chân tướng sẽ rõ ràng.
Cảnh Lục Vân đạp nát tưởng đá làm trăm tên Thần Cảnh do Alex dẫn đầu đều không tỉnh táo lại, trong lòng kêu lên: Quá giỏi!
Lúc đầu vì cái lồng quỷ dị kia mà họ rất khó phá hủy tượng đá Thiên Sáp Vương, ai biết phía Long Quốc lại xuất hiện một gián điệp.
Đây là dâng công lao để gia nhập sao?
Alex lộ vẻ tán thưởng, vừa cười vừa nói: "Người bạn Long Quốc, lựa chọn của anh very sáng suốt, hoan nghênh gia nhập Liên Minh, về sau anh chính là người đứng đầu trong chúng thần."
Alex tự cho là đúng mà nói, nếu đối phương đã dâng lên công lao để gia nhập thì đương nhiên hắn ta cũng phải lấy ra chút thành ý, trực tiếp giao cho đối phương địa vị dưới một người trên vạn người.
Ai ngờ Lục Vân lại liếc nhìn hắn ta một cái rồi trả lời: "Mày là cái con mẹ qq gì chứ?"
Cái con mẹ qq gì chứ?
Alex lập tức sửng sốt, mặc dù hắn ta không rành tiếng Long Quốc lắm, nhưng có thể đánh giá ra từ giọng điệu và thần thái của Lục Vân là vừa rồi hắn nhất định đã nói một câu chửi tinh tuý của Long Quốc.
Những người Long Quốc đang chửi rủa cũng sửng sốt.
Họ thấy Lục Vân giẫm nát tượng đá của Vân Thiên Thần Quân thì theo bản năng nhận định hắn là cùng một bọn với Alex, nhưng thông qua câu nói vừa rồi, họ lại phát hiện không phải như thế.
Cho nên rốt cuộc hắn là địch hay bạn?
Đám tu võ giả Long Quốc dừng lại một lát, nhưng sau đó lại tiếp tục hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Lục Vân, câu nào cũng là tinh tuý.
Mặc kệ hắn đang làm cái gì, dù sao tượng đá của Thần Quân điện hạ là bị hắn phá hủy, tiếp tục mắng là đúng rồi.
Alex biến sắc, nói: "Anh bạn, anh có ý gì? Chẳng lẽ không phải anh muốn dùng cách này để gia nhập liên minh Thí Thần Giả sao?"
"Bảo bản vương gia nhập liên minh Thí Thần Giả, tụi mày xứng sao?"
Lục Vân đột nhiên châm chọc nói một câu, mà khi hắn nói xong câu đó thì toàn bộ Thiên Sáp Phong lại rơi vào sự yên lặng quỷ dị lần nữa.
Có phải hắn vừa nói... Bản vương không?
Trên toàn bộ Long Quốc, ai dám tự xưng là bản vương?
Đầu óc mọi người đều rối tung cả lên, không chịu nổi cú xoay ngược quá khủng khiếp này.
Vào thời khắc này, rốt cục ba mươi sáu vị thủ hộ giả Thiên Sáp Điện cũng hành động.
Ầm!
Chỉ thấy ba mươi sáu dáng người thẳng tắp như tùng bỗng nghiêm chỉnh đều nhịp quỳ một gối xuống trước mặt Lục Vân, vẻ mặt rất trang nghiêm, thanh thế rất mãnh liệt.
"Thiên Sáp Tam Thập Lục Cương, Thiên Khôi, khấu kiến Vương!"
"Thiên Sáp Tam Thập Lục Cương, Thiên Cơ, khấu kiến Vương!"
"Thiên Sáp Tam Thập Lục Cương, Thiên Cô, khấu kiến Vương!"
"Thiên Sáp Tam Thập Lục Cương, Thiên Sát, khấu kiến Vương!"
...
Cứ như trải qua vô số lần diễn luyện, ba mươi sáu giọng nói vang dội rõ ràng nối tiếp nhau mà vang lên, làm rung chuyển cả Thiên Sáp Phong.
"Thiên Sáp Tam Thập Lục Cương, Thiên Thương, khấu kiến Vương!"
"Thiên Sáp Tam Thập Lục Cương, Thiên Cứu, khấu kiến Vương!"
"Thiên Sáp Tam Thập Lục Cương, Thiên Kiếm, khấu kiến Vương!"
Mãi đến khi tiếng nói cuối cùng vừa dứt thì trên Thiên Sáp Phong và những dãy núi vờn quanh vẫn quanh quẩn tiếng rống chấn động cả trời đất của ba mươi sáu anh hùng thiết huyết của Thiên Sáp Điện.
Kéo dài không dứt!
Cảnh tượng này cực kỳ chấn động, từng tiếng rống lớn như thiên lôi mãnh liệt bỗng nổ vang trong đầu tất cả mọi người như sóng lớn cuồn cuộn.
Vương!
Thiên Sáp Vương! !
Người thanh niên này chính là Sát Thần mặt lạnh uy hiếp cả trăm quốc gia, Thiên Sáp Vương! ! !
Giờ khắc này không ai không rung động, không ai không kinh hãi, không ai không cảm thấy linh hồn run rẩy!
Thiên Sáp Vương chưa có chết? !
Thiên Khôi cung kính tiến lên rồi đưa một cái mặt nạ đầu rồng hoàn toàn mới lên.
Lục Vân nhận lấy nhưng không đeo vào mà dùng tay không bóp nát cái mặt nạ bằng đồng kia rồi cười lạnh một tiếng và nói: "Bảo bản vương gia nhập liên minh Thí Thần Giả, tụi mày cũng xứng?"
Lời này của hắn đương nhiên là nói với Alex và gần trăm tên Thần Cảnh.
Những Thần Cảnh của liên minh Thí Thần Giả đã hoàn toàn ngơ ngác, mặc dù Lục Vân không đeo mặt nạ đầu rồng vào, nhưng thân hình kia, khí thế kia tuyệt đối là Thiên Sáp Vương.
Quả nhiên Thiên Sáp Vương không chết.
Hỏi sao họ dám tin?
Họ lập âm mưu lâu như vậy, trước đó còn dùng các loại thủ đoạn khiêu khích để dò xét Long Quốc, cuối cùng có được kết luận là Thiên Sáp Vương đã chết, kéo dài lâu như vậy họ mới dám đi đến Thiên Sáp Phong.
Nhưng kết quả ra sao?
Thiên Sáp Vương len lỏi trong đám tu võ giả Long Quốc rồi chờ họ tự chui đầu vào lưới.
Thất sách!
"Thần của chúng thần?" Lục Vân bỗng trêu tức dò xét nhìn Alex một cái, trực tiếp làm toàn thân Alex ứa mồ hôi, sau lưng phát lạnh: "Chỉ là một con kiến mà thôi!"
Lục Vân lạnh lùng nói rồi chập ngón tay lại thành kiếm, lồng phòng ngự màu xanh nhạt bao trùm lấy Thiên Sáp Phong bỗng co lại, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh trường kiếm màu xanh rồi rít lên lao ra.
Xùy!
Trường kiếm lướt đi không để lại dấu vết, chỉ chợt hiện ra một chút ánh sáng trong hư không, trong nháy mắt đã đâm thủng ngực Alex.
Ngự Linh Thần Kiếm trở về trong tay Lục Vân.
"Đồ mà bản vương chắp tay đưa ra, mày cầm chắc được sao?
Lồng phòng ngự mỏng như cánh ve dâng lên một cách quỷ dị, lại không thể phá vỡ, làm vô số tu võ giả Long Quốc trên Thiên Sáp Phong đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thiếu chút nữa họ đã chết trong trận chiến bảo vệ Thần Quân điện hạ rồi.
Chỉ là cái lồng phòng ngự này đến từ chỗ nào, trừ Thiên Sáp Điện và một số người bên ngoài ra thì không ai biết, còn tưởng rằng đây là trận pháp có sẵn của Thiên Sáp Phong, khi bị trăm Thần Cảnh đè ép nên mới bị kích thích tuôn ra.
Cũng có người cho rằng đây là Thần Quân điện hạ hiển linh, yên lặng che chở bọn họ.
Alex nhăn mày càng chặt, hét lớn một tiếng: "Ra tay, nghiền nát nó!"
Ầm ầm!
Trăm tên Thần Cảnh cùng ra tay, nội kình hùng hậu như sao trời vô tận rơi xuống, Ngân Hà đổ ngược, điên cuồng mà đánh vào cái lồng phòng ngự trên Thiên Sáp Phong.
Hào quang sáng chói làm mọi người căn bản không dám mở mắt ra nhìn.
Đây không chỉ là nghiền ép về mặt khí thế mà là trăm tên Thần Cảnh liên thủ công kích, lực phá hoại mạnh hơn lúc nãy không chỉ gấp trăm lần.
Nhưng khi công kích giáng xuống thì lồng ánh sáng màu xanh nhạt nhìn như yếu ớt mỏng manh kia lại như mặt hồ gợn sóng, làm tất cả công kích nhộn nhạo lên rồi không thấy có chút vết tích vỡ vụn nào cả.
"Cái này sao có thể?" Alex nhịn không được mà kinh hô, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Mà cùng lúc đó, các tu võ giả Long Quốc trên Thiên Sáp Phong cũng không nhịn được kích động hò hét: "Là Thần Quân điện hạ! Nhất định là Thần Quân điện hạ đang che chở cho chúng ta! ! Thần Quân điện hạ uy vũ! ! !"
"Thần Quân điện hạ uy vũ!"
"Thần Quân điện hạ uy vũ!"
Tiếng rống động trời mang theo cảm xúc kích động đó làm trăm tên Thần Cảnh của liên minh Thí Thần Giả lộ ra vẻ mặt càng khó coi, còn tệ hơn ăn phải ruồi.
Họ không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy.
Trận chiến mà họ nghĩ đã có sẵn kết cục lại bị một cái lồng phòng ngự quỷ dị triệt để phá vỡ.
Vậy còn trèo lên Thiên Sáp Phong không?
Vậy làm sao phá hủy pho tượng của Thiên Sáp Vương?
Alex không cam tâm, gương mặt phương Tây dưới sóng mũi cao bỗng trở nên âm trầm, hắn ta nghiến răng nghiến lợi nắm chặt Ngự Linh Thần Kiếm trong tay rồi bỗng bổ xuống.
Một ánh kiếm loé lên, nhưng vẫn không phá nổi phòng ngự kia.
Alex căn bản không thể phát huy ra uy lực chân chính của Ngự Linh Thần Kiếm.
"Con mẹ nó! !" Alex không chút hình tượng mà chửi ầm lên.
Kẽo kẹt!
Dưới cục diện giằng co này, bóng dáng của một thanh niên bỗng đi qua biển người, giẫm lên lớp tuyết đọng trên mặt đất làm phát ra tiếng vang thanh thúy.
Bởi vì thời khắc này biển người cơ bản đều trong trạng thái đứng im nên động tĩnh của thanh niên này rất dễ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
"Anh Lục Vân, anh..." Uông Húc thấy Lục Vân đột nhiên đi qua bên cạnh mình rồi bước về hướng Thiên Sáp Phong thì lập tức kinh hãi.
Mặc dù lồng phòng ngự kiên cố, nhưng lúc nãy bọn họ chịu khí thế của trăm Thần Cảnh chèn ép nên thân thể chết lặng còn chưa khôi phục lại.
Không chỉ Uông Húc mà những Tôn Giả khác cũng như thế.
Trông thấy Lục Vân không có chuyện gì mà nhẹ nhàng bước đi như giẫm trên đất bằng, họ khó tránh khỏi kinh ngạc.
Lục Vân không để ý đến ánh mắt của mọi người mà trực tiếp leo lên núi đỉnh, đi đến trước mặt pho tượng tuyết trắng to lớn kia rồi đứng lại yên lặng nhìn chăm chú vào Alex.
Không ít người trong liên minh Thí Thần Giả đã bắt đầu run rẩy, lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Ví dụ như minh chủ Nakamura của liên minh Ninja.
Giờ phút này sao ông ta còn không rõ, cảm giác quen thuộc vừa rồi không phải là ảo giác, người thanh niên nhìn quen mắt đi lướt qua mình chính là Sát Thần của Long Quốc —— Thiên Sáp Vương!
Tất cả đều là cái bẫy của Thiên Sáp Vương!
Bắt đầu từ ngày đảo nhỏ trên Thái Bình Dương chìm đó, Thiên Sáp Vương đã lập kế hoạch cho mọi chuyện và chờ đợi những thế lực như bọn họ tự động đưa tới cửa, sau đó hốt gọn một mẻ.
Nakamura lập tức suy nghĩ kỹ tất cả mọi thứ.
Ông ta vô cùng hoảng sợ, muốn lớn tiếng la lên, nhưng cuống họng như bị một bàn tay vô hình bóp lấy, căn bản không phát ra được âm thanh nào.
Sợ hãi điên cuồng ăn mòn ông ta như ma quỷ!
Alex cũng chú ý tới Lục Vân, nhưng hắn ta rất nghi hoặc, không rõ thân phận của người thanh niên này, cũng không rõ làm sao hắn đi lên đỉnh núi kia được.
Nhưng hắn ta chỉ cảm thấy quỷ dị thôi.
"Anh —— là —— ai?" Alex cố kiềm nén cảm xúc mà lớn tiếng hỏi.
Nhưng không ai trả lời.
Lục Vân căn bản không đáp lại hắn ta mà yên lặng dời mắt đi, ngửa đầu nhìn pho tượng trước mặt, sau đó bỗng bật lên trực tiếp giẫm lên đầu tượng đá đó.
"..."
Vô số tu võ giả Long Quốc trên Thiên Sáp Phong lập tức sửng sốt, sau đó lửa giận vô tận trào ra ngoài.
Đây chính là Thần Quân điện hạ của họ!
Người thanh niên này dám trực tiếp dẫm lên đầu tượng đá của Thần Quân điện hạ, đây là khinh nhờn đối với Thần Quân điện hạ, là chà đạp tôn nghiêm của dân chúng Long Quốc.
Họ bắt đầu lớn tiếng nhục mạ: Phản đồ! !
Rõ ràng Lục Vân có khuôn mặt của người Long Quốc, lại làm ra hành vi cực kỳ bất kính đối với Thần Quân điện hạ, đây không phải phản đồ thì là gì?
Quân bán nước!
Uông Húc cũng đang mắng.
Lúc nãy anh ta đã nhìn nhầm, loại người này căn bản không có tư cách trở thành bạn của anh ta.
Alex và trăm tên Thần Cảnh của liên minh Thí Thần Giả lại lộ ra vẻ mặt phức tạp, trong lòng không nhịn được mà nói thầm: Người thanh niên Long Quốc này đang làm cái gì vậy? Là địch hay là bạn?
Rất nhanh họ đã có được đáp án.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn vang lên, hóa ra là Lục Vân dẫm một chân lên giữa đầu tượng đá, tiếp theo liền thấy một vết nứt thuận theo trán bức tượng như một tia sét lan thẳng xuống lòng bàn chân.
Ầm ầm!
Tượng đá của Vân Thiên Thần Quân bị chia thành hai mảnh rồi ầm ầm ngã xuống đất.
Tĩnh mịch tràn lan trong chớp mắt!
Đáng chết!
Đáng chết! !
Đáng chết! ! !
Quân bán nước đáng xấu hổ! ! ! !
Vô số người Long Quốc trợn tròn mắt như muốn nứt ra, tức giận gào thét, hận không thể lập tức chém Lục Vân, kéo thi thể của hắn để diễu phố thị chúng!
Ai mà ngờ được kẻ phá hủy tín ngưỡng cuối cùng của họ không phải là Thần Cảnh của liên minh Thí Thần Giả mà là một người Long Quốc, một phản đồ của Long Quốc!
Dù hắn có chết ngàn vạn lần cũng không đủ rửa sạch được tội ác trên người!
Chương 413: Thần của chúng thần? Chỉ là một con kiến!
Vô số người Long Quốc lửa giận ngập trời, những tiếng chửi rủa điên cuồng tràn ra, bao gồm tất cả những tinh túy thô túc mà người Long Quốc có khả năng nghĩ ra.
Cũng có thể hiểu được chuyện này, ai bảo hành động của Lục Vân quá kéo thù hận kia chứ!
Mà trong lúc người của Long Quốc chửi rủa thì đồng thời cũng vô cùng thất vọng, bởi vì họ trông thấy ba mươi sáu vị thủ hộ giả Thiên Sáp Điện lại mặt không cảm xúc.
Tượng vua của bọn họ bị người ta phá hủy mà họ không có chút phản ứng nào cả?
Ba mươi sáu vị thủ hộ giả này đã triệt để làm dân chúng Long Quốc thất vọng, họ suy đoán ba mươi sáu người này cũng là phản đồ giống như thanh niên kia, nhất định đã sớm quy thuận liên minh Thí Thần Giả.
Thật là đáng xấu hổ!
Thiên Sáp Điện đã không còn là thần điện bảo hộ Long Quốc nữa, mà là một đám phản đồ.
Thế là đám người bắt đầu nhục mạ luôn cả ba mươi sáu vị thủ hộ giả Thiên Sáp Điện.
Ba mươi sáu thủ hộ giả cũng thầm cay đắng, sao họ ngờ được vua của họ biết chơi như thế, đột nhiên phá hủy tượng đá của mình luôn.
Nhưng họ tin tưởng rất nhanh chân tướng sẽ rõ ràng.
Cảnh Lục Vân đạp nát tưởng đá làm trăm tên Thần Cảnh do Alex dẫn đầu đều không tỉnh táo lại, trong lòng kêu lên: Quá giỏi!
Lúc đầu vì cái lồng quỷ dị kia mà họ rất khó phá hủy tượng đá Thiên Sáp Vương, ai biết phía Long Quốc lại xuất hiện một gián điệp.
Đây là dâng công lao để gia nhập sao?
Alex lộ vẻ tán thưởng, vừa cười vừa nói: "Người bạn Long Quốc, lựa chọn của anh very sáng suốt, hoan nghênh gia nhập Liên Minh, về sau anh chính là người đứng đầu trong chúng thần."
Alex tự cho là đúng mà nói, nếu đối phương đã dâng lên công lao để gia nhập thì đương nhiên hắn ta cũng phải lấy ra chút thành ý, trực tiếp giao cho đối phương địa vị dưới một người trên vạn người.
Ai ngờ Lục Vân lại liếc nhìn hắn ta một cái rồi trả lời: "Mày là cái con mẹ qq gì chứ?"
Cái con mẹ qq gì chứ?
Alex lập tức sửng sốt, mặc dù hắn ta không rành tiếng Long Quốc lắm, nhưng có thể đánh giá ra từ giọng điệu và thần thái của Lục Vân là vừa rồi hắn nhất định đã nói một câu chửi tinh tuý của Long Quốc.
Những người Long Quốc đang chửi rủa cũng sửng sốt.
Họ thấy Lục Vân giẫm nát tượng đá của Vân Thiên Thần Quân thì theo bản năng nhận định hắn là cùng một bọn với Alex, nhưng thông qua câu nói vừa rồi, họ lại phát hiện không phải như thế.
Cho nên rốt cuộc hắn là địch hay bạn?
Đám tu võ giả Long Quốc dừng lại một lát, nhưng sau đó lại tiếp tục hỏi thăm tổ tông mười tám đời của Lục Vân, câu nào cũng là tinh tuý.
Mặc kệ hắn đang làm cái gì, dù sao tượng đá của Thần Quân điện hạ là bị hắn phá hủy, tiếp tục mắng là đúng rồi.
Alex biến sắc, nói: "Anh bạn, anh có ý gì? Chẳng lẽ không phải anh muốn dùng cách này để gia nhập liên minh Thí Thần Giả sao?"
"Bảo bản vương gia nhập liên minh Thí Thần Giả, tụi mày xứng sao?"
Lục Vân đột nhiên châm chọc nói một câu, mà khi hắn nói xong câu đó thì toàn bộ Thiên Sáp Phong lại rơi vào sự yên lặng quỷ dị lần nữa.
Có phải hắn vừa nói... Bản vương không?
Trên toàn bộ Long Quốc, ai dám tự xưng là bản vương?
Đầu óc mọi người đều rối tung cả lên, không chịu nổi cú xoay ngược quá khủng khiếp này.
Vào thời khắc này, rốt cục ba mươi sáu vị thủ hộ giả Thiên Sáp Điện cũng hành động.
Ầm!
Chỉ thấy ba mươi sáu dáng người thẳng tắp như tùng bỗng nghiêm chỉnh đều nhịp quỳ một gối xuống trước mặt Lục Vân, vẻ mặt rất trang nghiêm, thanh thế rất mãnh liệt.
"Thiên Sáp Tam Thập Lục Cương, Thiên Khôi, khấu kiến Vương!"
"Thiên Sáp Tam Thập Lục Cương, Thiên Cơ, khấu kiến Vương!"
"Thiên Sáp Tam Thập Lục Cương, Thiên Cô, khấu kiến Vương!"
"Thiên Sáp Tam Thập Lục Cương, Thiên Sát, khấu kiến Vương!"
...
Cứ như trải qua vô số lần diễn luyện, ba mươi sáu giọng nói vang dội rõ ràng nối tiếp nhau mà vang lên, làm rung chuyển cả Thiên Sáp Phong.
"Thiên Sáp Tam Thập Lục Cương, Thiên Thương, khấu kiến Vương!"
"Thiên Sáp Tam Thập Lục Cương, Thiên Cứu, khấu kiến Vương!"
"Thiên Sáp Tam Thập Lục Cương, Thiên Kiếm, khấu kiến Vương!"
Mãi đến khi tiếng nói cuối cùng vừa dứt thì trên Thiên Sáp Phong và những dãy núi vờn quanh vẫn quanh quẩn tiếng rống chấn động cả trời đất của ba mươi sáu anh hùng thiết huyết của Thiên Sáp Điện.
Kéo dài không dứt!
Cảnh tượng này cực kỳ chấn động, từng tiếng rống lớn như thiên lôi mãnh liệt bỗng nổ vang trong đầu tất cả mọi người như sóng lớn cuồn cuộn.
Vương!
Thiên Sáp Vương! !
Người thanh niên này chính là Sát Thần mặt lạnh uy hiếp cả trăm quốc gia, Thiên Sáp Vương! ! !
Giờ khắc này không ai không rung động, không ai không kinh hãi, không ai không cảm thấy linh hồn run rẩy!
Thiên Sáp Vương chưa có chết? !
Thiên Khôi cung kính tiến lên rồi đưa một cái mặt nạ đầu rồng hoàn toàn mới lên.
Lục Vân nhận lấy nhưng không đeo vào mà dùng tay không bóp nát cái mặt nạ bằng đồng kia rồi cười lạnh một tiếng và nói: "Bảo bản vương gia nhập liên minh Thí Thần Giả, tụi mày cũng xứng?"
Lời này của hắn đương nhiên là nói với Alex và gần trăm tên Thần Cảnh.
Những Thần Cảnh của liên minh Thí Thần Giả đã hoàn toàn ngơ ngác, mặc dù Lục Vân không đeo mặt nạ đầu rồng vào, nhưng thân hình kia, khí thế kia tuyệt đối là Thiên Sáp Vương.
Quả nhiên Thiên Sáp Vương không chết.
Hỏi sao họ dám tin?
Họ lập âm mưu lâu như vậy, trước đó còn dùng các loại thủ đoạn khiêu khích để dò xét Long Quốc, cuối cùng có được kết luận là Thiên Sáp Vương đã chết, kéo dài lâu như vậy họ mới dám đi đến Thiên Sáp Phong.
Nhưng kết quả ra sao?
Thiên Sáp Vương len lỏi trong đám tu võ giả Long Quốc rồi chờ họ tự chui đầu vào lưới.
Thất sách!
"Thần của chúng thần?" Lục Vân bỗng trêu tức dò xét nhìn Alex một cái, trực tiếp làm toàn thân Alex ứa mồ hôi, sau lưng phát lạnh: "Chỉ là một con kiến mà thôi!"
Lục Vân lạnh lùng nói rồi chập ngón tay lại thành kiếm, lồng phòng ngự màu xanh nhạt bao trùm lấy Thiên Sáp Phong bỗng co lại, cuối cùng ngưng tụ thành một thanh trường kiếm màu xanh rồi rít lên lao ra.
Xùy!
Trường kiếm lướt đi không để lại dấu vết, chỉ chợt hiện ra một chút ánh sáng trong hư không, trong nháy mắt đã đâm thủng ngực Alex.
Ngự Linh Thần Kiếm trở về trong tay Lục Vân.
"Đồ mà bản vương chắp tay đưa ra, mày cầm chắc được sao?