-
Chương 408-409
Chương 408: Tài Quyết Viện Võ Minh
Khâu Ngọc Đường chậm rãi nói đến quan hệ giữa Ám Ảnh Các và Võ Minh, trong lòng vô cùng cảm khái, còn nguyên nhân cụ thể làm hai bên trở mặt phân tách thì ông cũng không rõ, bởi vì ông không phải người trong cuộc.
Hơn hai mươi năm trước Các chủ Ám Ảnh Các còn không phải Khâu Ngọc Đường, mà là Liễu Kình Thiên.
"Liễu Kình Thiên?" Lục Vân nghe thấy cái tên này thì nhịp tim đột nhiên tăng nhanh một nhịp.
Vị Các chủ cũ này cũng họ Liễu, vậy có liên quan gì đến chị ba Liễu Yên Nhi hay không?
"Có thể nói cho tôi nghe về Liễu Kình Thiên không." Lục Vân hỏi.
Khâu Ngọc Đường nhớ lại một lát rồi cười khổ nói: "Lão Các chủ rất thần bí, không ai rõ tin tức cụ thể và thực lực chân chính của ông ta, chỉ biết ông ta rất mạnh."
"Vậy hiện tại ông ta ở nơi nào?" Lục Vân tiếp tục hỏi.
"Võ Minh Long Quốc."
"Võ Minh?" Lục Vân lộ vẻ kinh ngạc.
Khâu Ngọc Đường khẽ gật đầu, nhớ lại mà nói: "Năm đó không biết xảy ra chuyện gì mà lão Các chủ bị trọng thương, sau đó Võ Minh liền trở mặt với Ám Ảnh Các.
Thời điểm đó minh chủ Võ Minh là Tiêu Vô Hải, ông ta đưa tên tất cả thành viên Ám Ảnh Các vào danh sách tội phạm truy nã, lão Các chủ cũng rơi vào tay Tiêu Vô Hải vào lúc đó.
Đám người chúng tôi may mắn nên trốn thoát sự truy sát của Võ Minh rồi chạy trốn thẳng tới Bắc Lang Quốc, sau đó mới chậm thở ổn định lại được, nhưng mà..."
Trong mắt Khâu Ngọc Đường hiện lên một tia phức tạp, sau đó lại bổ sung: "Nhưng sau này tôi nhớ lại thì Võ Minh, nói một cách chính xác hơn là Tiêu Vô Hải, có lẽ không phải nhằm vào Ám Ảnh Các, mà là lão Các chủ."
Khâu Ngọc Đường nói xong thì Lục Vân cũng rơi vào trầm tư.
Không nghĩ tới hơn hai mươi năm trước giữa Võ Minh và Ám Ảnh Các còn có câu chuyện như vậy, nhưng cụ thể Tiêu Vô Hải và Liễu Kình Thiên có ân oán gì thì có lẽ chỉ có người trong cuộc mới rõ.
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói: "Cho nên hiện tại kỳ thật Ám Ảnh Các của Long Quốc không có quan hệ gì với các người."
Khâu Ngọc Đường cười một tiếng rồi nói: "Năm đó Ám Ảnh Các có Võ Minh bảo bọc ngoài sáng nên có thế lực rất khổng lồ, gần như trải rộng toàn bộ Long Quốc, muốn hoàn toàn rút lui là chuyện không thể nào."
Tức là cao tầng trung tâm của tổ chức đều rút đến Bắc Lang Quốc, mà những thành viên phía dưới chưa kịp rút lui, thế là cắt đứt liên lạc với tổ chức rồi dần dần biến thành một tổ chức sát thủ hạng ba.
Hơn hai mươi năm trôi qua, Ám Ảnh Các của Bắc Lang Quốc và Ám Ảnh Các của Long Quốc thật sự đã không còn quan hệ gì nhiều nữa.
Tiếp đó Lục Vân lấy ảnh chụp hồi nhỏ của Liễu Yên ra và hỏi Khâu Ngọc Đường: "Ông có ấn tượng gì với cô gái này không?"
Khâu Ngọc Đường nhìn chằm chằm ảnh chụp nghiêm túc suy tư một lát rồi lắc đầu nói: "Không có ấn tượng."
Đáp án này nằm trong dự liệu của Lục Vân.
Trước đó Khâu Ngọc Đường đã nói lão Các chủ Liễu Kình Thiên rất thần bí, dù Liễu Kình Thiên thật sự có quan hệ gì với Liễu Yên Nhi thì có lẽ Khâu Ngọc Đường cũng không rõ.
Xem ra chỉ có thể tìm tới Liễu Kình Thiên mới có khả năng biết được đáp án.
Mà muốn tìm được Liễu Kình Thiên thì chỉ có thể bắt đầu từ Tiêu gia Võ Minh.
Lục Vân trầm ngâm một hồi rồi nói: "Thời gian tới Ám Ảnh Các của các người chuyển đến nơi khác trước đi, chờ tôi giải quyết liên minh Thí Thần Giả xong thì các người cứ về Long Quốc."
"Về Long Quốc..." Khâu Ngọc Đường sững sờ, có vẻ không thể tin được.
Lục Vân vừa cười vừa nói: "Làm sao vậy, không muốn sao?"
"Không phải không phải." Khâu Ngọc Đường vội vàng lắc đầu nói: "Đa số thành viên của Ám Ảnh Các đều là người Long Quốc, có cơ hội trở lại quê hương thì nhất định sẽ đồng ý, chỉ là tính chất của tổ chức chúng tôi..."
Ám Ảnh Các là tổ chức mang tính chất gì?
Sát thủ.
Hơn hai mươi năm trước khi còn ở Long Quốc thì họ đã không ra ngoài sáng được, bây giờ đi về nên tồn tại với thân phận gì?
Làm sao dân chúng Long Quốc chịu chấp nhận họ chứ?
Lục Vân hiểu ý của ông nên trầm giọng mà nói: "Những năm gần đây sau khi Thiên Sáp Điện quật khởi thì luôn tập trung đối phó thế lực tu võ giả nước khác, hoàn toàn không biết nội bộ đã thối nát.
Lão già mặt đỏ vừa chết có nói một câu rất chí lý, Võ Minh thối nát mà Thiên Sáp Điện lại làm như không thấy thì có khác gì cá mè một lứa?
Cho nên tôi để các người trở về không phải bảo các người tiếp tục làm sát thủ ở Long Quốc, mà là chuẩn bị giao định nghĩa mới cho các người.
Tài Quyết Viện Võ Minh, cái tên này thế nào?"
Toàn thân Khâu Ngọc Đường run lên kịch liệt.
Tài Quyết Viện Võ Minh!
Cái tên mang ý nghĩa là thành lập một cơ cấu phán quyết nhằm vào nội bộ Võ Minh, chuyên dùng để quản lý sự thối nát bên trong Võ Minh.
Lục Vân nói tiếp: "Ám Ảnh Các vốn là mặt tối của Võ Minh, nói một cách khó nghe thì trước kia các người là tổ chức thối nát của Võ Minh, cho nên để các người làm chuyện này thì chắc sẽ rõ đường đi nước bước hơn.
Còn Ám Ảnh Các, không đúng, hiện tại nên gọi là Tài Quyết Viện Võ Minh, về sau cơ cấu này sẽ trực thuộc Thiên Sáp Điện, dù minh chủ của Võ Minh phạm sai lầm cũng bị trừng phạt không nương tay.
Ai dám không phục tùng tức là chống lại ba mươi sáu thủ hộ giả Long Quốc của Thiên Sáp Điện, là chống lại Vân Thiên Thần Quân này.
Đương nhiên, nếu như ngày nào đó các người bắt đầu thông đồng làm bậy, để Thiên Sáp Điện biết thì cũng không nhân nhượng!"
Lục Vân nói một hơi.
Khâu Ngọc Đường kích động dập đầu xuống đất, không ngăn được nước mắt trào ra.
Tài Quyết Viện Võ Minh trực tiếp lệ thuộc vào Thiên Sáp Điện.
Đây là chức quyền trang trọng cỡ nào, Khâu Ngọc Đường này có tài đức gì!
"Ngọc Đường nhất định không phụ kỳ vọng của Thần Quân điện hạ!" Khâu Ngọc Đường run giọng mà nói.
...
Sau khi dặn dò Khâu Ngọc Đường xong, Lục Vân trở lại Long Quốc.
Lần này hắn đến Ám Ảnh Các chủ yếu là vì tìm hiểu bí ẩn thân thế của Liễu Yên Nhi, mặc dù không đạt được đáp án xác thực nhưng lại có được một manh mối rất có giá trị.
Manh mối này chỉ thẳng về hướng Tiêu gia Võ Minh.
Nhưng trước khi động vào Tiêu gia thì Lục Vân còn có một chuyện quan trọng phải làm, đó là trận giao tranh với liên minh Thí Thần Giả trên Thiên Sáp Phong vào nửa tháng sau.
Chương 409: Không sợ chết
Thời gian nửa tháng thoáng một cái đã qua, đảo mắt đã đến thời điểm liên minh Thí Thần Giả tuyên bố muốn leo lên Thiên Sáp Phong và phá hủy tượng đá của Thiên Sáp Vương.
Trong nửa tháng này, dân chúng Long Quốc cực kỳ phẫn nộ, uất ức tới cực điểm.
Họ hi vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, chỉ cần thức dậy là chấm dứt, nhưng khi nhìn thấy thế lực các nơi trên thế giới bắt đầu liều mạng không ngừng tràn lên Thiên Sáp Phong thì mọi người biết đây chính là hiện thực.
Vân Thiên Thần Quân chết rồi.
Bây giờ pho tượng của hắn cũng sắp bị liên minh Thí Thần Giả phá hủy.
Đây là phòng tuyến sau cùng trong tín ngưỡng xưa nay của dân chúng Long Quốc, nếu như cả phòng tuyến này cũng tan nát thì họ không biết về sau làm sao nhặt tín ngưỡng này lên lại.
Chắc cảm giác này chính là tuyệt vọng!
Vô số thế lực lấy Thiên Sáp Phong làm trung tâm mà điên cuồng tụ tập lại, chúng còn điên cuồng hơn, mãnh liệt hơn, không thể đỡ hơn so với lần trước ở hòn đảo nhỏ trên hải vực Thái Bình Dương.
Họ sắp chứng kiến một thời khắc mang tính lịch sử.
Ngày đó, xung quanh Thiên Sáp Phong triệt để biến thành biển người, trong những dãy núi bao quanh dù là ở chân núi, sườn núi hay đỉnh núi đều có vô số người đứng đầy.
Tuyết trắng đã sớm bị biển người bao bọc.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú lên ngọn núi dựng đứng kia, nhìn chăm chú lên bức tượng điêu khắc tuyết trắng bễ nghễ vô song trên đỉnh núi đó.
Vạn người chờ mong, ngoại trừ Long Quốc.
Ba mươi sáu thủ hộ giả của Thiên Sáp Điện đã trình diện từ lâu, họ mang vẻ mặt trang nghiêm, đứng đó không nhúc nhích như máy móc cứng nhắc để mặc cho người trong liên minh Thí Thần Giả bắt đầu leo lên Thiên Sáp Phong.
Cảnh này nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Pho tượng trên đỉnh núi là vua của bọn họ, bây giờ nhà vua sắp bị người ta sỉ nhục mà người của Thiên Sáp Điện lại thờ ơ như vậy, chuyện này không hợp lý.
Rất không hợp lý!
Chẳng lẽ sau khi Thiên Sáp Vương chết thì nhiệt huyết của đám thuộc hạ Thiên Sáp Điện cũng đã tiêu tan theo?
"Ha ha, đây chính là Thiên Sáp Điện sao, thật là một đám hèn nhát, các người trừ Thiên Sáp Vương ra thì còn có cái gì? Chả có gì cả, không có Thiên Sáp Vương thì các người chỉ là một bầy chó!"
Trên một ngọn núi cách xa Thiên Sáp Phong gần trăm mét bỗng truyền đến một tiếng cười to rất ngông cuồng, tiếng cười như tiếng trống quanh quẩn trong dãy núi, làm rơi vô số tuyết trắng mênh mang xuống.
Người này có thân hình cao lớn đang đứng sừng sững trên đỉnh núi tuyết, trên vai vác thanh Ngự Linh Thần Kiếm vốn thuộc về Thiên Sáp Vương, đó chính là Alex.
Thần của chúng thần đến từ liên minh Thí Thần Giả vừa ra trận đã lập tức tạo nên vô số tiếng hô vang, những tu võ giả đến từ liên minh Thí Thần Giả đều quỳ bái.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Sau Alex lại có gần trăm bóng người đáp xuống ngọn núi gần đó, khí tức vô cùng khủng bố làm mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Gần trăm người... Thần Cảnh?
Đồng tử của mọi người đều run rẩy kịch liệt, lồng ngực phập phồng, không ngừng hít sâu từng cơn, trong lòng đầy rung động.
Trước kia chỉ sinh ra một vị Thần Cảnh đã khó như lên trời, nhưng từ khi nước Mỹ nắm giữ kỹ thuật cải tạo gen thì trong thời gian ngắn đã tạo ra gần trăm vị Thần Cảnh.
Đây là muốn triệt để phá vỡ cách cục trước nay của giới tu võ!
Liên minh Thí Thần Giả có được lực lượng kinh khủng như vậy thì về sau còn ai dám đắc tội nữa?
Thiên Sáp Điện sao?
Quả thật như Alex đã nói, hiện tại Thiên Sáp Điện chỉ là một bầy chó trước mặt liên minh Thí Thần Giả mà thôi.
Thiên Sáp Điện không thể chống lại bất kỳ Thần Cảnh nào đi ra từ liên minh Thí Thần Giả.
Thiên Sáp Điện không phản kháng là đúng, họ căn bản không có thực lực phản kháng.
Nhưng mà...
Quá uất nghẹn!
Những tu võ giả đến từ Long Quốc đều cảm thấy vô cùng uất nghẹn, trông thấy Thiên Sáp Điện không hành động thì thực sự thất vọng tới cực điểm.
Những người từng được họ coi là người thủ hộ Long Quốc đã hoàn toàn bị phế sau khi Vân Thiên Thần Quân ngã xuống, không còn chút nhiệt huyết nào nữa, họ để mặc cho liên minh Thí Thần Giả làm xằng làm bậy.
Tu võ giả Long Quốc tự động tập hợp thành một đội ngũ phản kháng rồi phòng thủ ở sườn núi Thiên Sáp Phong, không để những người trong liên minh Thí Thần Giả trèo lên đỉnh núi.
Mặc dù họ biết làm vậy là vô dụng.
Những cao thủ của liên minh Thí Thần Giả muốn leo lên Thiên Sáp Phong thì họ căn bản không phòng được.
Nhưng đây là một loại thái độ.
Thái độ thể hiện người Long Quốc không sợ chết để bảo vệ tín ngưỡng trong lòng.
Thiên Khôi - Một trong ba mươi sáu vị thủ hộ giả Thiên Sáp Điện lộ ra vẻ mặt xúc động, rất muốn nói ra chân tướng cho những đồng bào Long Quốc bất khuất này, nhưng anh ta vẫn nhịn xuống mà lớn tiếng nói: "Đồng bào Long Quốc, các vị đều tản ra đi, đừng hy sinh vô ích."
"Hy sinh vô ích? Cái gì là hy sinh vô ích? Chúng tôi đang bảo vệ tôn nghiêm của Long Quốc, sao lại thành hy sinh vô ích?"
"Không ai có tư cách phá hủy pho tượng của Thần Quân điện hạ, tôi tuyệt đối không cho phép, cùng lắm là chết, ông đây không sợ!"
"Thần Quân điện hạ bảo vệ chúng tôi lâu như vậy, lần này để tôi bảo vệ Thần Quân điện hạ một lần, có thể chết vì Thần Quân điện hạ là vinh hạnh của tôi!"
"Đúng, là vinh hạnh của chúng ta! !"
Những tu võ giả Long Quốc tự động tạo thành trận tuyến phản kháng này sục sôi nhiệt huyết, mang theo khí thế không sợ chết.
Mà thái độ của ba mươi sáu vị thủ hộ giả Thiên Sáp Điện lại làm họ triệt để thất vọng.
Không ai ngờ người đầu tiên thỏa hiệp với liên minh Thí Thần Giả lại là Thiên Sáp Điện mà họ luôn sùng bái, những người này thật không xứng trở thành thuộc hạ của Vân Thiên Thần Quân.
Gần như tất cả người của Long Quốc đều nghĩ như vậy.
Mấy người Thiên Khôi cũng biết quần chúng đang phẫn nộ, nhưng họ không tức giận cũng không thấy oan ức mà chỉ có cảm giác vui mừng.
Xem đi!
Đây không phải là cảnh mà vua của chúng ta hi vọng nhìn thấy sao?
Xưa nay Long Quốc không phải là của một người, cũng không phải của một số người, dù là Vân Thiên Thần Quân hay là Thiên Sáp Điện đều có năng lực có hạn.
Chỉ khi nào mỗi một người Long Quốc đều thể hiện ra sự bướng bỉnh trong xương máu thì mới là thịnh thế của Long Quốc.
Đây chính là dân chúng Long Quốc, bất khuất, cứng cỏi, không sợ chết!
Khâu Ngọc Đường chậm rãi nói đến quan hệ giữa Ám Ảnh Các và Võ Minh, trong lòng vô cùng cảm khái, còn nguyên nhân cụ thể làm hai bên trở mặt phân tách thì ông cũng không rõ, bởi vì ông không phải người trong cuộc.
Hơn hai mươi năm trước Các chủ Ám Ảnh Các còn không phải Khâu Ngọc Đường, mà là Liễu Kình Thiên.
"Liễu Kình Thiên?" Lục Vân nghe thấy cái tên này thì nhịp tim đột nhiên tăng nhanh một nhịp.
Vị Các chủ cũ này cũng họ Liễu, vậy có liên quan gì đến chị ba Liễu Yên Nhi hay không?
"Có thể nói cho tôi nghe về Liễu Kình Thiên không." Lục Vân hỏi.
Khâu Ngọc Đường nhớ lại một lát rồi cười khổ nói: "Lão Các chủ rất thần bí, không ai rõ tin tức cụ thể và thực lực chân chính của ông ta, chỉ biết ông ta rất mạnh."
"Vậy hiện tại ông ta ở nơi nào?" Lục Vân tiếp tục hỏi.
"Võ Minh Long Quốc."
"Võ Minh?" Lục Vân lộ vẻ kinh ngạc.
Khâu Ngọc Đường khẽ gật đầu, nhớ lại mà nói: "Năm đó không biết xảy ra chuyện gì mà lão Các chủ bị trọng thương, sau đó Võ Minh liền trở mặt với Ám Ảnh Các.
Thời điểm đó minh chủ Võ Minh là Tiêu Vô Hải, ông ta đưa tên tất cả thành viên Ám Ảnh Các vào danh sách tội phạm truy nã, lão Các chủ cũng rơi vào tay Tiêu Vô Hải vào lúc đó.
Đám người chúng tôi may mắn nên trốn thoát sự truy sát của Võ Minh rồi chạy trốn thẳng tới Bắc Lang Quốc, sau đó mới chậm thở ổn định lại được, nhưng mà..."
Trong mắt Khâu Ngọc Đường hiện lên một tia phức tạp, sau đó lại bổ sung: "Nhưng sau này tôi nhớ lại thì Võ Minh, nói một cách chính xác hơn là Tiêu Vô Hải, có lẽ không phải nhằm vào Ám Ảnh Các, mà là lão Các chủ."
Khâu Ngọc Đường nói xong thì Lục Vân cũng rơi vào trầm tư.
Không nghĩ tới hơn hai mươi năm trước giữa Võ Minh và Ám Ảnh Các còn có câu chuyện như vậy, nhưng cụ thể Tiêu Vô Hải và Liễu Kình Thiên có ân oán gì thì có lẽ chỉ có người trong cuộc mới rõ.
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nói: "Cho nên hiện tại kỳ thật Ám Ảnh Các của Long Quốc không có quan hệ gì với các người."
Khâu Ngọc Đường cười một tiếng rồi nói: "Năm đó Ám Ảnh Các có Võ Minh bảo bọc ngoài sáng nên có thế lực rất khổng lồ, gần như trải rộng toàn bộ Long Quốc, muốn hoàn toàn rút lui là chuyện không thể nào."
Tức là cao tầng trung tâm của tổ chức đều rút đến Bắc Lang Quốc, mà những thành viên phía dưới chưa kịp rút lui, thế là cắt đứt liên lạc với tổ chức rồi dần dần biến thành một tổ chức sát thủ hạng ba.
Hơn hai mươi năm trôi qua, Ám Ảnh Các của Bắc Lang Quốc và Ám Ảnh Các của Long Quốc thật sự đã không còn quan hệ gì nhiều nữa.
Tiếp đó Lục Vân lấy ảnh chụp hồi nhỏ của Liễu Yên ra và hỏi Khâu Ngọc Đường: "Ông có ấn tượng gì với cô gái này không?"
Khâu Ngọc Đường nhìn chằm chằm ảnh chụp nghiêm túc suy tư một lát rồi lắc đầu nói: "Không có ấn tượng."
Đáp án này nằm trong dự liệu của Lục Vân.
Trước đó Khâu Ngọc Đường đã nói lão Các chủ Liễu Kình Thiên rất thần bí, dù Liễu Kình Thiên thật sự có quan hệ gì với Liễu Yên Nhi thì có lẽ Khâu Ngọc Đường cũng không rõ.
Xem ra chỉ có thể tìm tới Liễu Kình Thiên mới có khả năng biết được đáp án.
Mà muốn tìm được Liễu Kình Thiên thì chỉ có thể bắt đầu từ Tiêu gia Võ Minh.
Lục Vân trầm ngâm một hồi rồi nói: "Thời gian tới Ám Ảnh Các của các người chuyển đến nơi khác trước đi, chờ tôi giải quyết liên minh Thí Thần Giả xong thì các người cứ về Long Quốc."
"Về Long Quốc..." Khâu Ngọc Đường sững sờ, có vẻ không thể tin được.
Lục Vân vừa cười vừa nói: "Làm sao vậy, không muốn sao?"
"Không phải không phải." Khâu Ngọc Đường vội vàng lắc đầu nói: "Đa số thành viên của Ám Ảnh Các đều là người Long Quốc, có cơ hội trở lại quê hương thì nhất định sẽ đồng ý, chỉ là tính chất của tổ chức chúng tôi..."
Ám Ảnh Các là tổ chức mang tính chất gì?
Sát thủ.
Hơn hai mươi năm trước khi còn ở Long Quốc thì họ đã không ra ngoài sáng được, bây giờ đi về nên tồn tại với thân phận gì?
Làm sao dân chúng Long Quốc chịu chấp nhận họ chứ?
Lục Vân hiểu ý của ông nên trầm giọng mà nói: "Những năm gần đây sau khi Thiên Sáp Điện quật khởi thì luôn tập trung đối phó thế lực tu võ giả nước khác, hoàn toàn không biết nội bộ đã thối nát.
Lão già mặt đỏ vừa chết có nói một câu rất chí lý, Võ Minh thối nát mà Thiên Sáp Điện lại làm như không thấy thì có khác gì cá mè một lứa?
Cho nên tôi để các người trở về không phải bảo các người tiếp tục làm sát thủ ở Long Quốc, mà là chuẩn bị giao định nghĩa mới cho các người.
Tài Quyết Viện Võ Minh, cái tên này thế nào?"
Toàn thân Khâu Ngọc Đường run lên kịch liệt.
Tài Quyết Viện Võ Minh!
Cái tên mang ý nghĩa là thành lập một cơ cấu phán quyết nhằm vào nội bộ Võ Minh, chuyên dùng để quản lý sự thối nát bên trong Võ Minh.
Lục Vân nói tiếp: "Ám Ảnh Các vốn là mặt tối của Võ Minh, nói một cách khó nghe thì trước kia các người là tổ chức thối nát của Võ Minh, cho nên để các người làm chuyện này thì chắc sẽ rõ đường đi nước bước hơn.
Còn Ám Ảnh Các, không đúng, hiện tại nên gọi là Tài Quyết Viện Võ Minh, về sau cơ cấu này sẽ trực thuộc Thiên Sáp Điện, dù minh chủ của Võ Minh phạm sai lầm cũng bị trừng phạt không nương tay.
Ai dám không phục tùng tức là chống lại ba mươi sáu thủ hộ giả Long Quốc của Thiên Sáp Điện, là chống lại Vân Thiên Thần Quân này.
Đương nhiên, nếu như ngày nào đó các người bắt đầu thông đồng làm bậy, để Thiên Sáp Điện biết thì cũng không nhân nhượng!"
Lục Vân nói một hơi.
Khâu Ngọc Đường kích động dập đầu xuống đất, không ngăn được nước mắt trào ra.
Tài Quyết Viện Võ Minh trực tiếp lệ thuộc vào Thiên Sáp Điện.
Đây là chức quyền trang trọng cỡ nào, Khâu Ngọc Đường này có tài đức gì!
"Ngọc Đường nhất định không phụ kỳ vọng của Thần Quân điện hạ!" Khâu Ngọc Đường run giọng mà nói.
...
Sau khi dặn dò Khâu Ngọc Đường xong, Lục Vân trở lại Long Quốc.
Lần này hắn đến Ám Ảnh Các chủ yếu là vì tìm hiểu bí ẩn thân thế của Liễu Yên Nhi, mặc dù không đạt được đáp án xác thực nhưng lại có được một manh mối rất có giá trị.
Manh mối này chỉ thẳng về hướng Tiêu gia Võ Minh.
Nhưng trước khi động vào Tiêu gia thì Lục Vân còn có một chuyện quan trọng phải làm, đó là trận giao tranh với liên minh Thí Thần Giả trên Thiên Sáp Phong vào nửa tháng sau.
Chương 409: Không sợ chết
Thời gian nửa tháng thoáng một cái đã qua, đảo mắt đã đến thời điểm liên minh Thí Thần Giả tuyên bố muốn leo lên Thiên Sáp Phong và phá hủy tượng đá của Thiên Sáp Vương.
Trong nửa tháng này, dân chúng Long Quốc cực kỳ phẫn nộ, uất ức tới cực điểm.
Họ hi vọng đây chỉ là một cơn ác mộng, chỉ cần thức dậy là chấm dứt, nhưng khi nhìn thấy thế lực các nơi trên thế giới bắt đầu liều mạng không ngừng tràn lên Thiên Sáp Phong thì mọi người biết đây chính là hiện thực.
Vân Thiên Thần Quân chết rồi.
Bây giờ pho tượng của hắn cũng sắp bị liên minh Thí Thần Giả phá hủy.
Đây là phòng tuyến sau cùng trong tín ngưỡng xưa nay của dân chúng Long Quốc, nếu như cả phòng tuyến này cũng tan nát thì họ không biết về sau làm sao nhặt tín ngưỡng này lên lại.
Chắc cảm giác này chính là tuyệt vọng!
Vô số thế lực lấy Thiên Sáp Phong làm trung tâm mà điên cuồng tụ tập lại, chúng còn điên cuồng hơn, mãnh liệt hơn, không thể đỡ hơn so với lần trước ở hòn đảo nhỏ trên hải vực Thái Bình Dương.
Họ sắp chứng kiến một thời khắc mang tính lịch sử.
Ngày đó, xung quanh Thiên Sáp Phong triệt để biến thành biển người, trong những dãy núi bao quanh dù là ở chân núi, sườn núi hay đỉnh núi đều có vô số người đứng đầy.
Tuyết trắng đã sớm bị biển người bao bọc.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú lên ngọn núi dựng đứng kia, nhìn chăm chú lên bức tượng điêu khắc tuyết trắng bễ nghễ vô song trên đỉnh núi đó.
Vạn người chờ mong, ngoại trừ Long Quốc.
Ba mươi sáu thủ hộ giả của Thiên Sáp Điện đã trình diện từ lâu, họ mang vẻ mặt trang nghiêm, đứng đó không nhúc nhích như máy móc cứng nhắc để mặc cho người trong liên minh Thí Thần Giả bắt đầu leo lên Thiên Sáp Phong.
Cảnh này nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Pho tượng trên đỉnh núi là vua của bọn họ, bây giờ nhà vua sắp bị người ta sỉ nhục mà người của Thiên Sáp Điện lại thờ ơ như vậy, chuyện này không hợp lý.
Rất không hợp lý!
Chẳng lẽ sau khi Thiên Sáp Vương chết thì nhiệt huyết của đám thuộc hạ Thiên Sáp Điện cũng đã tiêu tan theo?
"Ha ha, đây chính là Thiên Sáp Điện sao, thật là một đám hèn nhát, các người trừ Thiên Sáp Vương ra thì còn có cái gì? Chả có gì cả, không có Thiên Sáp Vương thì các người chỉ là một bầy chó!"
Trên một ngọn núi cách xa Thiên Sáp Phong gần trăm mét bỗng truyền đến một tiếng cười to rất ngông cuồng, tiếng cười như tiếng trống quanh quẩn trong dãy núi, làm rơi vô số tuyết trắng mênh mang xuống.
Người này có thân hình cao lớn đang đứng sừng sững trên đỉnh núi tuyết, trên vai vác thanh Ngự Linh Thần Kiếm vốn thuộc về Thiên Sáp Vương, đó chính là Alex.
Thần của chúng thần đến từ liên minh Thí Thần Giả vừa ra trận đã lập tức tạo nên vô số tiếng hô vang, những tu võ giả đến từ liên minh Thí Thần Giả đều quỳ bái.
Vèo!
Vèo!
Vèo!
Sau Alex lại có gần trăm bóng người đáp xuống ngọn núi gần đó, khí tức vô cùng khủng bố làm mọi người đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Gần trăm người... Thần Cảnh?
Đồng tử của mọi người đều run rẩy kịch liệt, lồng ngực phập phồng, không ngừng hít sâu từng cơn, trong lòng đầy rung động.
Trước kia chỉ sinh ra một vị Thần Cảnh đã khó như lên trời, nhưng từ khi nước Mỹ nắm giữ kỹ thuật cải tạo gen thì trong thời gian ngắn đã tạo ra gần trăm vị Thần Cảnh.
Đây là muốn triệt để phá vỡ cách cục trước nay của giới tu võ!
Liên minh Thí Thần Giả có được lực lượng kinh khủng như vậy thì về sau còn ai dám đắc tội nữa?
Thiên Sáp Điện sao?
Quả thật như Alex đã nói, hiện tại Thiên Sáp Điện chỉ là một bầy chó trước mặt liên minh Thí Thần Giả mà thôi.
Thiên Sáp Điện không thể chống lại bất kỳ Thần Cảnh nào đi ra từ liên minh Thí Thần Giả.
Thiên Sáp Điện không phản kháng là đúng, họ căn bản không có thực lực phản kháng.
Nhưng mà...
Quá uất nghẹn!
Những tu võ giả đến từ Long Quốc đều cảm thấy vô cùng uất nghẹn, trông thấy Thiên Sáp Điện không hành động thì thực sự thất vọng tới cực điểm.
Những người từng được họ coi là người thủ hộ Long Quốc đã hoàn toàn bị phế sau khi Vân Thiên Thần Quân ngã xuống, không còn chút nhiệt huyết nào nữa, họ để mặc cho liên minh Thí Thần Giả làm xằng làm bậy.
Tu võ giả Long Quốc tự động tập hợp thành một đội ngũ phản kháng rồi phòng thủ ở sườn núi Thiên Sáp Phong, không để những người trong liên minh Thí Thần Giả trèo lên đỉnh núi.
Mặc dù họ biết làm vậy là vô dụng.
Những cao thủ của liên minh Thí Thần Giả muốn leo lên Thiên Sáp Phong thì họ căn bản không phòng được.
Nhưng đây là một loại thái độ.
Thái độ thể hiện người Long Quốc không sợ chết để bảo vệ tín ngưỡng trong lòng.
Thiên Khôi - Một trong ba mươi sáu vị thủ hộ giả Thiên Sáp Điện lộ ra vẻ mặt xúc động, rất muốn nói ra chân tướng cho những đồng bào Long Quốc bất khuất này, nhưng anh ta vẫn nhịn xuống mà lớn tiếng nói: "Đồng bào Long Quốc, các vị đều tản ra đi, đừng hy sinh vô ích."
"Hy sinh vô ích? Cái gì là hy sinh vô ích? Chúng tôi đang bảo vệ tôn nghiêm của Long Quốc, sao lại thành hy sinh vô ích?"
"Không ai có tư cách phá hủy pho tượng của Thần Quân điện hạ, tôi tuyệt đối không cho phép, cùng lắm là chết, ông đây không sợ!"
"Thần Quân điện hạ bảo vệ chúng tôi lâu như vậy, lần này để tôi bảo vệ Thần Quân điện hạ một lần, có thể chết vì Thần Quân điện hạ là vinh hạnh của tôi!"
"Đúng, là vinh hạnh của chúng ta! !"
Những tu võ giả Long Quốc tự động tạo thành trận tuyến phản kháng này sục sôi nhiệt huyết, mang theo khí thế không sợ chết.
Mà thái độ của ba mươi sáu vị thủ hộ giả Thiên Sáp Điện lại làm họ triệt để thất vọng.
Không ai ngờ người đầu tiên thỏa hiệp với liên minh Thí Thần Giả lại là Thiên Sáp Điện mà họ luôn sùng bái, những người này thật không xứng trở thành thuộc hạ của Vân Thiên Thần Quân.
Gần như tất cả người của Long Quốc đều nghĩ như vậy.
Mấy người Thiên Khôi cũng biết quần chúng đang phẫn nộ, nhưng họ không tức giận cũng không thấy oan ức mà chỉ có cảm giác vui mừng.
Xem đi!
Đây không phải là cảnh mà vua của chúng ta hi vọng nhìn thấy sao?
Xưa nay Long Quốc không phải là của một người, cũng không phải của một số người, dù là Vân Thiên Thần Quân hay là Thiên Sáp Điện đều có năng lực có hạn.
Chỉ khi nào mỗi một người Long Quốc đều thể hiện ra sự bướng bỉnh trong xương máu thì mới là thịnh thế của Long Quốc.
Đây chính là dân chúng Long Quốc, bất khuất, cứng cỏi, không sợ chết!