-
Chương 407: Cái bóng của Võ Minh
Hansen, Thần Cảnh đến từ liên minh thí thần giả, ưu nhã, cao quý, bộ đồ vest màu trắng đặt may vừa người làm nổi bật khí chất này đến cực hạn.
Nhưng giờ phút này…
Chát!
Một bàn tay bất ngờ cách mấy chục mét hung hăng tát vào gương mặt cao ngạo tự tin của hắn.
Có thể thấy rõ ràng hàm răng của hắn thò thẳng ra ngoài.
Ngay sau đó thân thể hắn lơ lửng, lăn lộn như một con quay phi hành, không rõ đã quay mấy vòng do tốc độ quá nhanh, chỉ biết là rất chật vật.
Cực kỳ cực kỳ chật vật!
Cứ như một con chó.
Hắn nằm rạp trên mặt đất, há hốc miệng không ngừng phun máu, cả khuôn mặt đã mất đi tri giác.
Đầu cũng đau nhức như chấn động não.
Cái tát này của Lục Vân quá ác, trực tiếp phá tan phòng ngự sinh lý và tâm lý của Hansen.
Hansen ngơ ra.
Tránh?
Bàn tay đột nhiên xuất hiện trong không trung ở khoảng cách mấy chục mét này thì làm sao hắn tránh được?
Căn bản không cách nào né tránh.
Chỉ có thể thần phục dưới cái tát của Lục Vân.
Khâu Ngọc Đường cũng ngơ ra.
Cường giả trong mắt của ông, Hansen, lại bị một bàn tay của Lục Vân tát thành như vậy? Bộ đồ vest màu trắng đắt đỏ kia đã vỡ vụn thành từng mảnh.
Đây chính là Thần Cảnh đấy!
Tát Thần Cảnh như tát chó, vì sao đồng bào đến từ Long Quốc này lại kinh khủng như vậy?
Đồng tử của Khâu Ngọc Đường bỗng run rẩy mãnh liệt, suýt không thở nổi, cuối cùng cũng đã rõ trước đó ba điện chủ chết như thế nào.
Là bị Lục Vân giết trong nháy mắt!
"Còn không mau cút, chờ tao đưa mày đi gặp Jesus à?"
Lục Vân vừa dứt lời thì Hansen đang ngơ ngác lập tức lăn lộn thất tha thất thểu chạy trốn ra ngoài, trước đó hắn ưu nhã bao nhiêu thì bây giờ chật vật bấy nhiêu.
Khâu Ngọc Đường nuốt một ngụm nước bọt.
Kỳ thật ông càng hi vọng Lục Vân giết Hansen, nhưng ông không dám nói, cường giả như Lục Vân làm bất cứ chuyện gì cũng không tới phiên ông chất vấn.
Vì sao Lục Vân không giết Hansen?
Có thể giết, nhưng không cần thiết.
Người sống càng có giá trị hơn người chết.
Trong lòng bàn tay của Lục Vân có một giọt máu tươi đang bị hắn dùng ấn phù màu xanh khóa lại, giọt máu này là hắn vừa hấp thu từ trên người Hansen.
Nói cách khác, nếu Lục Vân muốn giết Hansen thì có thể thực hiện bất cứ lúc nào, dù Hansen ở cách xa ngàn dặm thì chỉ cần một suy nghĩ cũng diệt trừ được hắn.
"Lục... Tiền bối!"
Khi Khâu Ngọc Đường đối mặt với Lục Vân thì đã không nhẹ nhàng như trước đó nữa, toàn thân tràn ngập áp lực làm ông suýt thở không nổi.
Lục Vân đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nở nụ cười hồn nhiên, so với Sát Thần vừa đánh Thần Cảnh không thể chống đỡ thì cứ như hai người khác nhau.
"Khâu Các chủ, nếu tôi nói cho ông biết Thiên Sáp Vương không chết thì ông có tin không?" Lục Vân đột nhiên nói.
Đồng tử của Khâu Ngọc Đường chấn động, hô hấp triệt để cứng lại.
Ánh mắt ông rung động nhìn chăm chú vào thanh niên trước mặt, tự động tưởng tưởng nếu như đổi khuôn mặt của Lục Vân thành đầu mặt nạ rồng danh chấn bát phương...
Đùng!
Trong lòng Khâu Ngọc Đường run rẩy, sau đó quỳ mạnh xuống đất.
Ông đã hiểu!
Đã hiểu tất cả rồi!
Khó trách thực lực của người thanh niên này lại kinh khủng như vậy, khó trách người thanh niên này lại dùng ánh mắt thưởng thức nhìn ông khi ông nói bản thân chưa bao giờ quên mình là người Long Quốc.
Thì ra...
"Khâu Ngọc Đường bái kiến Thần Quân điện hạ!"
Khâu Ngọc Đường mừng rỡ, kích động mà run rẩy nói, khi hô lên câu 'Thần Quân điện hạ' này thì toàn thân ông không kiếm được run rẩy, nước mắt trào ra.
Ông khóc.
Đây là một cảm giác nói không nên lời.
Nếu như nhất định phải tìm ra một lý do thì có lẽ là huyết mạch Long Quốc trong người làm ông không kiềm được nước mắt.
Thì ra Thần Quân điện hạ còn sống.
Thì ra đời này mình có thể may mắn tiếp xúc với Thần Quân điện hạ ở khoảng cách gần như vậy.
"Khâu Các chủ, hiện tại ông có thể tin tôi rồi chứ?" Lục Vân cười hỏi.
Người đàn ông thô ráp tên Khâu Ngọc Đường này dùng sức lau nước mắt, có chút xấu hổ nói: "Đã làm Thần Quân điện hạ chê cười."
Lục Vân không thèm để ý mà nói: "Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi Khâu Các chủ."
"Thần Quân điện hạ cứ hỏi, Ngọc Đường biết gì nói nấy."
Lục Vân khẽ gật đầu, hỏi: "Tôi vừa nghe ông nói chuyện với ba điện chủ, hình như trước kia Ám Ảnh Các các người có liên quan với Võ Minh Long Quốc, có thể nói ra đã xảy ra chuyện gì không?"
Khâu Ngọc Đường khựng lại, có chút khó khăn.
Lục Vân an ủi nói: "Yên tâm, tôi chỉ hiếu kì hỏi một chút mà thôi, không đại diện cho lập trường của Võ Minh."
Hắn biết Khâu Ngọc Đường kiêng kỵ cái gì.
Trong cuộc đối thoại trước đó của bọn họ, Lục Vân nghe ra Ám Ảnh Các và Võ Minh Long Quốc có quan hệ thù địch, cho nên Khâu Ngọc Đường lo lắng sau khi nói ra sẽ mạo phạm Lục Vân.
Dù sao ông cũng không rõ thái độ của Lục Vân đối với Võ Minh.
Nhưng nếu Lục Vân đã nói như vậy, Khâu Ngọc Đường thở dài một hơi rồi ánh mắt hơi lấp lóe mà nói: "Ám Ảnh Các vốn là cái bóng của Võ Minh..."
Vẫn là câu nói kia, ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại, nơi có ánh sáng thì nhất định sẽ có bóng tối, cả hai hỗ trợ nhau mà tồn tại.
Quan hệ giữa Võ Minh và Ám Ảnh Các chính là như thế.
Võ Minh đại diện cho ánh sáng và chính nghĩa, chí ít bên ngoài là như vậy, nhưng duy trì trật tự của Võ Minh lại là con người, chỉ cần là người thì sẽ có tình cảm, sẽ có lòng riêng.
Có lòng riêng thì sẽ có mặt u tối.
Tựa như Doãn Phái âm thầm bồi dưỡng tử sĩ giúp mình làm một số chuyện không tiện lộ diện.
Võ Minh cũng cần.
Ám Ảnh Các tương đương như tử sĩ của Doãn gia.
Nhưng do một số nguyên nhân mà Ám Ảnh Các và Võ Minh tách ra.
Vì giữ gìn hình tượng chính nghĩa của mình, đương nhiên Võ Minh không có khả năng thừa nhận sự tồn tại của Ám Ảnh Các, cách xử lý tốt nhất chính là đưa tất cả các thành viên của Ám Ảnh Các vào danh sách tội phạm truy nã để tiêu diệt.
Năm đó Ám Ảnh Các cũng vì nguyên nhân này mà bị Võ Minh Long Quốc truy sát đến Bắc Lang Quốc, kéo dài hơi tàn nhiều năm mới dần dần lớn mạnh lại.
Nhưng giờ phút này…
Chát!
Một bàn tay bất ngờ cách mấy chục mét hung hăng tát vào gương mặt cao ngạo tự tin của hắn.
Có thể thấy rõ ràng hàm răng của hắn thò thẳng ra ngoài.
Ngay sau đó thân thể hắn lơ lửng, lăn lộn như một con quay phi hành, không rõ đã quay mấy vòng do tốc độ quá nhanh, chỉ biết là rất chật vật.
Cực kỳ cực kỳ chật vật!
Cứ như một con chó.
Hắn nằm rạp trên mặt đất, há hốc miệng không ngừng phun máu, cả khuôn mặt đã mất đi tri giác.
Đầu cũng đau nhức như chấn động não.
Cái tát này của Lục Vân quá ác, trực tiếp phá tan phòng ngự sinh lý và tâm lý của Hansen.
Hansen ngơ ra.
Tránh?
Bàn tay đột nhiên xuất hiện trong không trung ở khoảng cách mấy chục mét này thì làm sao hắn tránh được?
Căn bản không cách nào né tránh.
Chỉ có thể thần phục dưới cái tát của Lục Vân.
Khâu Ngọc Đường cũng ngơ ra.
Cường giả trong mắt của ông, Hansen, lại bị một bàn tay của Lục Vân tát thành như vậy? Bộ đồ vest màu trắng đắt đỏ kia đã vỡ vụn thành từng mảnh.
Đây chính là Thần Cảnh đấy!
Tát Thần Cảnh như tát chó, vì sao đồng bào đến từ Long Quốc này lại kinh khủng như vậy?
Đồng tử của Khâu Ngọc Đường bỗng run rẩy mãnh liệt, suýt không thở nổi, cuối cùng cũng đã rõ trước đó ba điện chủ chết như thế nào.
Là bị Lục Vân giết trong nháy mắt!
"Còn không mau cút, chờ tao đưa mày đi gặp Jesus à?"
Lục Vân vừa dứt lời thì Hansen đang ngơ ngác lập tức lăn lộn thất tha thất thểu chạy trốn ra ngoài, trước đó hắn ưu nhã bao nhiêu thì bây giờ chật vật bấy nhiêu.
Khâu Ngọc Đường nuốt một ngụm nước bọt.
Kỳ thật ông càng hi vọng Lục Vân giết Hansen, nhưng ông không dám nói, cường giả như Lục Vân làm bất cứ chuyện gì cũng không tới phiên ông chất vấn.
Vì sao Lục Vân không giết Hansen?
Có thể giết, nhưng không cần thiết.
Người sống càng có giá trị hơn người chết.
Trong lòng bàn tay của Lục Vân có một giọt máu tươi đang bị hắn dùng ấn phù màu xanh khóa lại, giọt máu này là hắn vừa hấp thu từ trên người Hansen.
Nói cách khác, nếu Lục Vân muốn giết Hansen thì có thể thực hiện bất cứ lúc nào, dù Hansen ở cách xa ngàn dặm thì chỉ cần một suy nghĩ cũng diệt trừ được hắn.
"Lục... Tiền bối!"
Khi Khâu Ngọc Đường đối mặt với Lục Vân thì đã không nhẹ nhàng như trước đó nữa, toàn thân tràn ngập áp lực làm ông suýt thở không nổi.
Lục Vân đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, nở nụ cười hồn nhiên, so với Sát Thần vừa đánh Thần Cảnh không thể chống đỡ thì cứ như hai người khác nhau.
"Khâu Các chủ, nếu tôi nói cho ông biết Thiên Sáp Vương không chết thì ông có tin không?" Lục Vân đột nhiên nói.
Đồng tử của Khâu Ngọc Đường chấn động, hô hấp triệt để cứng lại.
Ánh mắt ông rung động nhìn chăm chú vào thanh niên trước mặt, tự động tưởng tưởng nếu như đổi khuôn mặt của Lục Vân thành đầu mặt nạ rồng danh chấn bát phương...
Đùng!
Trong lòng Khâu Ngọc Đường run rẩy, sau đó quỳ mạnh xuống đất.
Ông đã hiểu!
Đã hiểu tất cả rồi!
Khó trách thực lực của người thanh niên này lại kinh khủng như vậy, khó trách người thanh niên này lại dùng ánh mắt thưởng thức nhìn ông khi ông nói bản thân chưa bao giờ quên mình là người Long Quốc.
Thì ra...
"Khâu Ngọc Đường bái kiến Thần Quân điện hạ!"
Khâu Ngọc Đường mừng rỡ, kích động mà run rẩy nói, khi hô lên câu 'Thần Quân điện hạ' này thì toàn thân ông không kiếm được run rẩy, nước mắt trào ra.
Ông khóc.
Đây là một cảm giác nói không nên lời.
Nếu như nhất định phải tìm ra một lý do thì có lẽ là huyết mạch Long Quốc trong người làm ông không kiềm được nước mắt.
Thì ra Thần Quân điện hạ còn sống.
Thì ra đời này mình có thể may mắn tiếp xúc với Thần Quân điện hạ ở khoảng cách gần như vậy.
"Khâu Các chủ, hiện tại ông có thể tin tôi rồi chứ?" Lục Vân cười hỏi.
Người đàn ông thô ráp tên Khâu Ngọc Đường này dùng sức lau nước mắt, có chút xấu hổ nói: "Đã làm Thần Quân điện hạ chê cười."
Lục Vân không thèm để ý mà nói: "Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi Khâu Các chủ."
"Thần Quân điện hạ cứ hỏi, Ngọc Đường biết gì nói nấy."
Lục Vân khẽ gật đầu, hỏi: "Tôi vừa nghe ông nói chuyện với ba điện chủ, hình như trước kia Ám Ảnh Các các người có liên quan với Võ Minh Long Quốc, có thể nói ra đã xảy ra chuyện gì không?"
Khâu Ngọc Đường khựng lại, có chút khó khăn.
Lục Vân an ủi nói: "Yên tâm, tôi chỉ hiếu kì hỏi một chút mà thôi, không đại diện cho lập trường của Võ Minh."
Hắn biết Khâu Ngọc Đường kiêng kỵ cái gì.
Trong cuộc đối thoại trước đó của bọn họ, Lục Vân nghe ra Ám Ảnh Các và Võ Minh Long Quốc có quan hệ thù địch, cho nên Khâu Ngọc Đường lo lắng sau khi nói ra sẽ mạo phạm Lục Vân.
Dù sao ông cũng không rõ thái độ của Lục Vân đối với Võ Minh.
Nhưng nếu Lục Vân đã nói như vậy, Khâu Ngọc Đường thở dài một hơi rồi ánh mắt hơi lấp lóe mà nói: "Ám Ảnh Các vốn là cái bóng của Võ Minh..."
Vẫn là câu nói kia, ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại, nơi có ánh sáng thì nhất định sẽ có bóng tối, cả hai hỗ trợ nhau mà tồn tại.
Quan hệ giữa Võ Minh và Ám Ảnh Các chính là như thế.
Võ Minh đại diện cho ánh sáng và chính nghĩa, chí ít bên ngoài là như vậy, nhưng duy trì trật tự của Võ Minh lại là con người, chỉ cần là người thì sẽ có tình cảm, sẽ có lòng riêng.
Có lòng riêng thì sẽ có mặt u tối.
Tựa như Doãn Phái âm thầm bồi dưỡng tử sĩ giúp mình làm một số chuyện không tiện lộ diện.
Võ Minh cũng cần.
Ám Ảnh Các tương đương như tử sĩ của Doãn gia.
Nhưng do một số nguyên nhân mà Ám Ảnh Các và Võ Minh tách ra.
Vì giữ gìn hình tượng chính nghĩa của mình, đương nhiên Võ Minh không có khả năng thừa nhận sự tồn tại của Ám Ảnh Các, cách xử lý tốt nhất chính là đưa tất cả các thành viên của Ám Ảnh Các vào danh sách tội phạm truy nã để tiêu diệt.
Năm đó Ám Ảnh Các cũng vì nguyên nhân này mà bị Võ Minh Long Quốc truy sát đến Bắc Lang Quốc, kéo dài hơi tàn nhiều năm mới dần dần lớn mạnh lại.