-
Chương 401-404
Chương 401: Tôi có thể ôm anh một cái không
Trở lại Học Viện Võ Đạo kinh thành là quyết định của Long Diệc Tuyết.
Đương nhiên cô biết tu luyện giả mạnh hơn tu võ giả rất rất nhiều, hai bên căn bản không cùng một cấp độ.
Nhưng Long Diệc Tuyết không có dã tâm lớn như vậy.
Trước kia cô chỉ muốn an phận ở lại nhà họ Long, về sau quyết định tu võ chỉ vì muốn thoát khỏi vận mệnh của mình, không muốn bị gia tộc xem như vật hi sinh để đi liên hôn.
Hiện tại Lâm Kiến chết rồi thì tất nhiên không ai còn ép cô gả đến nhà họ Lâm, hơn nữa do kiêng kỵ Lục Vân nên nhà họ Long cũng không dám buộc cô làm chuyện mình không muốn nữa.
Long Diệc Tuyết đã rất thỏa mãn.
Về sau chỉ cần có thể yên lặng ở lại Học Viện Võ Đạo kinh thành thì cô đã thấy đủ rồi.
Long Diệc Tuyết không tham lam.
Còn tu luyện giả thì để cô yên lặng ngước nhìn là được, giống như lúc này cô đang yên lặng nhìn Lục Vân.
"Cô Long, tôi tôn trọng mọi quyết định của cô." Lục Vân nhìn Long Diệc Tuyết đầy tán thưởng, vừa cười vừa nói.
Cô gái bướng bỉnh này thật làm người ta lau mắt mà nhìn.
Lục Vân lại nói với Trịnh Dương: "Thầy Trịnh, về sau giao cô Long cho anh, chắc anh biết phải làm thế nào rồi."
"Tôi đã hiểu, xin tiền bối yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc lòng dạy bảo cô Long, sẽ không tái phạm sai lầm trước kia." Trịnh Dương trịnh trọng hứa hẹn, trong lòng cực kỳ vui mừng.
Long Diệc Tuyết là một cầu nối liên kết với tu luyện giả là Lục Vân.
Đương nhiên Trịnh Dương rất vui lòng dạy bảo Long Diệc Tuyết, về sau cũng có thể kiếm được thiện cảm từ chỗ Lục Vân.
Thử hỏi ai không muốn ôm đùi của tu luyện giả?
Sau khi dặn dò Trịnh Dương xong thì ánh mắt bình thản của Lục Vân lại đảo qua bọn người Long Thuyên.
Lúc này đám người nhà họ Long đã ngây ra như phỗng rất lâu.
Từ khi cái chết của Long Tề làm lộ thân phận tu luyện giả của Lục Vân thì họ luôn nằm trong trạng thái này.
Ngơ ra.
Đờ đẫn.
Cứ như linh hồn bị rút ra khỏi thân thể.
Sao họ ngờ được Lục Vân luôn sống bên cạnh họ, liên tục qua lại với nhà họ Long lại là một tu luyện giả.
Sớm biết Lục Vân là tu luyện giả thì họ đã không trở mặt nhiều lần như vậy mà nhắm mắt ôm chặt lấy đùi của Lục Vân là được.
Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi.
Một cơ duyên to lớn đáp xuống đầu họ vô số lần, kết quả bị họ bỏ lỡ vô số lần.
Có lẽ đây chính là số mệnh của nhà họ Long, không có phúc để nhận lấy.
"Lục tiên sinh, kỳ thật..."
Long Thuyên cố gắng cứu vãn, tính mở miệng nói bông đùa vài câu, nhưng còn chưa nói hết lời thì đã nghe Lục Vân cắt ngang: "Long lão gia tử, tôi từng có ấn tượng không tệ trong lần đầu tiên gặp ông."
Lục Vân nói đến thế thôi rồi không tiếp tục nữa.
Nhưng Long Thuyên đã hiểu ý hắn, trước kia ấn tượng không tệ, hiện tại có lẽ là chẳng có ấn tượng gì tốt.
Kỳ thật nếu bỏ qua tất cả nhân tố, xét đến cùng thì Lục Vân cũng là ân nhân cứu mạng nhà họ Long, lúc trước nếu không có hắn thì Long Thuyên đã sớm bị bệnh chết, nhà họ Long cũng sẽ suy sụp.
Là Lục Vân cho nhà họ Long một cơ hội.
Kết quả nhà họ Long lại trở mặt hết lần này đến lần khác, triệt để xoá sạch thiện cảm của Lục Vân đối với họ.
Trong lòng Long Thuyên vô cùng chua xót, chỉ có thể dùng nụ cười khổ để che dấu.
Đúng lúc này.
Phù phù!
Long Diệc Tuyết bỗng quỳ xuống đất.
Long Thuyên kinh hãi nói: "Diệc Tuyết, cháu làm gì vậy?"
"Ông nội, tha thứ cho Diệc Tuyết bất hiếu, về sau có lẽ cháu sẽ không trở về nhà họ Long nhiều nữa." Long Diệc Tuyết hít sâu một hơi rồi nói.
Tất cả mọi người đờ ra.
Lời này của Long Diệc Tuyết có nghĩa là cô muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Long, chỉ là cách nói hơi uyển chuyển hơn thôi.
"Diệc Tuyết, cháu..."
Trong lòng Long Thuyên rất đau, nhưng lại không biết nên nói gì để xoa dịu Long Diệc Tuyết.
Bảo Long Diệc Tuyết đừng xúc động?
Nhưng đây là xúc động sao?
Rõ ràng là nhà họ Long không ngừng tổn thương Long Diệc Tuyết, không ngừng làm cô thất vọng đến cực độ nên cô mới đưa ra quyết định to gan như thế.
Nhất là vừa rồi bọn họ còn muốn đẩy Long Diệc Tuyết ra minh hôn, dùng cách này để bảo vệ nhà họ Long, đã triệt để làm tổn thương cô rồi.
Long Thuyên còn mặt mũi gì để giữ cô lại?
Mẹ Long Diệc Tuyết chảy nước mắt mà nói: "Con gái ngoan của mẹ, mẹ ủng hộ con, nhà họ Long thật sự không đáng để con ở lại."
Bà cũng đã quá thất vọng với nhà họ Long.
Long Diệc Tuyết lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng, lại quay qua an ủi: "Mẹ, nếu sau này mẹ nhớ con thì có thể tới Học Viện Võ Đạo kinh thành thăm, không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi tốt nghiệp con sẽ ở lại đó làm giáo viên."
"Ừm!" Mẹ Long Diệc Tuyết trịnh trọng gật đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Từ đầu đến cuối Long Diệc Tuyết không nhìn đến Long Xuyên một cái.
Trong lòng Long Xuyên tràn đầy hối hận, ông ta thừa nhận người làm cha này không xứng chức, cả con gái mình mà cũng không bảo vệ được.
Ông ta cũng không có mặt mũi hi vọng được con gái tha thứ.
Sau khi quỳ lạy xong, Long Diệc Tuyết đứng dậy nói với Trịnh Dương: "Thầy, chúng ta về trường đi!"
Ba người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng bọn họ, Long Thuyên bi ai thở dài một tiếng, khi ánh mắt đảo qua vợ của Long Tề là Phương Mẫn thì đột nhiên trở nên rét lạnh mấy phần.
Nhà họ Long lần lượt bỏ lỡ cơ hội cũng không thể bỏ qua công lao của vợ chồng Long Tề, Long Tề chết rồi thì thôi, nhưng Phương Mẫn còn sống, thế thì về sau bà ta sẽ sống không yên ổn nổi trong nhà họ Long.
Phương Mẫn lập tức như rớt vào hầm băng.
...
Sau khi đi đến cổng Học Viện Võ Đạo kinh thành, Lục Vân dừng bước và nói: "Cô Long, tôi không đi vào đâu, về sau có cơ hội tôi sẽ đến trường học thăm cô, hi vọng khi đó cô đã trở thành một giáo viên ưu tú."
Long Diệc Tuyết khựng lại.
Sâu trong lòng cô bỗng dâng lên sự lưu luyến mãnh liệt.
Không thể nói tình cảm của cô đối với Lục Vân là oanh liệt nồng cháy, thậm chí cô còn hơi phản cảm trong lần đầu tiên gặp mặt Lục Vân, bởi vì khi đó người này dùng ánh mắt gian manh mà nhìn chằm chằm giữa hai chân của cô.
Nhưng về sau ở chung với hắn đã làm Long Diệc Tuyết dần dần thích người đàn ông này, sự yêu thích đó rất tự nhiên.
Thử hỏi có người phụ nữ nào không xiêu lòng trước một người đàn ông ưu tú như vậy?
Ánh mắt Long Diệc Tuyết như làn nước, lấy hết dũng khí mà nói: "Lục tiên sinh, tôi có thể ôm anh một cái không?"
Chương 402: Vị thần mới sắp quật khởi
Long Diệc Tuyết nói xong thì tiến lên rồi nhẹ nhàng dựa vào người Lục Vân, nhưng rất nhanh đã tách ra, cứ như chuồn chuồn lướt nước.
"Lục tiên sinh, tôi sẽ ghi nhớ tiếng tim đập của anh." Long Diệc Tuyết nở nụ cười ngọt ngào.
Cô vốn cho rằng nhân vật như Lục Vân là người mà mình vĩnh viễn không thể với tới, cũng không dám hi vọng xa vời Lục Vân sẽ thích mình.
Nhưng vừa rồi khi Long Diệc Tuyết dựa sát vào thì cô cảm nhận được nhịp tim của Lục Vân tăng nhanh.
Chí ít chứng minh đã từng có một khoảnh khắc cô làm người đàn ông ưu tú này tim đập lỗi nhịp.
Long Diệc Tuyết cảm thấy đã đủ rồi.
Đưa mắt nhìn hai người đi vào trường học, Lục Vân cười khổ một tiếng, sức hút đáng chết không thể giấu được của mình lại làm một cô gái xao xuyến, thật là nghiệp chướng nặng nề.
Kiếp sau chẳng lẽ mình sẽ gặp báo ứng, biến thành xấu xí như Uông Đào sao?
Lục Vân không khống chế được mà rùng mình một cái.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Long Diệc Tuyết thì Lục Vân đã thu được một phần danh sách tuyệt mật đến từ Ám Bộ của Thiên Sáp Điện.
Trên danh sách có tên của hơn mười tổ chức đến từ các nơi trên thế giới, trong đó bao gồm cả Liên minh Ninja của Đông Dương Quốc.
Phần danh sách này chính là những thế lực gần đây bị liên minh Thí Thần Giả lung lạc.
Lúc này cách ngày Thiên Sáp Vương ngã xuống đã qua một thời gian, trong mắt các thế lực thì Thiên Sáp Điện mất đi Thiên Sáp Vương tuy cũng đáng kiêng kị, nhưng đã không còn lực uy hiếp như ngày xưa.
Đám đầu trâu mặt ngựa bắt đầu ngóc đầu lên.
Dựa theo cách nói của Lục Vân chính là cây to ngã xuống thì bầy yêu sẽ xuất hiện, viên đạn bắn ra ngoài này đã bay đủ xa, sắp bắn trúng bia rồi.
Có tin tức nói rằng liên minh Thí Thần Giả chuẩn bị nhắm vào Thiên Sáp Phong vào nửa tháng sau.
Thiên Sáp Phong nằm ở Tây Bắc Bộ của Long Quốc - nơi giao nhau của một số quốc gia, là ngọn núi cao nhất trong đông đảo những ngọn núi ở đó, sở dĩ được đặt tên là Thiên Sáp Phong là bởi vì Thiên Sáp Vương.
Trên phần tuyết trắng trên Thiên Sáp Phong có một pho tượng khổng lồ hình người đứng sừng sững, dáng người thẳng tắp, tay cầm Ngự Linh Thần Kiếm, ánh mắt dưới mặt nạ đầu rồng nhìn về phía phương xa.
Mặc dù là điêu khắc nhưng lại vô cùng sống động, thể hiện ra sự cái thế vô song của Thiên Sáp Vương vô cùng tinh tế.
Đây là biểu tượng võ đạo đỉnh cao.
Bây giờ Thiên Sáp Vương đã chết, Thần cảnh Alex nước Mỹ đứng lên, hắn ta ỷ vào ngự linh thần kiếm của Thiên Sáp Vương mà trở thành thần trong các vị thần của liên minh Thí Thần Giả.
Nửa tháng sau, liên minh Thí Thần Giả chuẩn bị leo lên Thiên Sáp Phong phá hủy pho tượng của Thiên Sáp Vương để đổi thành thần trong các vị thần - Alex.
Đến lúc đó các thế lực đều sẽ chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử này.
Sau khi biết được tin tức này, dân chúng Long Quốc vô cùng bi thương, nhưng họ không thể làm gì, bởi vì trong các tu võ giả đương thời thì Alex là mạnh nhất.
Những người Long Quốc vẫn không muốn tin tưởng Vân Thiên Thần Quân đã ngã xuống trải qua thời gian dài như vậy vẫn không nhận được chút thông tin nào liên quan tới Thần Quân điện hạ nên cũng không thể không thừa nhận một sự thật.
Thời đại của Thiên Sáp Vương đã qua.
Vị thần mới sắp quật khởi.
Khi Lục Vân biết được tin tức này lại cười.
Tất cả những gì hắn làm vì chờ đợi giờ khắc này, chờ tất cả thế lực đều hiện thân trên Thiên Sáp Phong thì cũng là lúc Lục Vân này giải quyết dứt điểm.
Lục Vân yên lặng nhìn danh sách trong tay, trên đó có tên của rất nhiều tổ chức xa lạ, trước kia họ e ngại Thiên Sáp Vương nên không dám phô trương, hiện tại lại liên tục ngoi đầu lên.
Tất cả phải cảm ơn liên minh Thí Thần Giả đã lung lạc những tổ chức này thành một khối, giúp Lục Vân biết thì ra trên đời này vẫn tồn tại nhiều tai hoạ ngầm không xác định như vậy.
Quả thực rất ghê gớm.
Ở phía cuối danh sách, sau tên mấy tổ chức có ghi chú màu đỏ: Đang thương lượng.
Ý là mấy tổ chức này tạm thời chưa đồng ý gia nhập liên minh Thí Thần Giả, nhưng chắc cũng nhanh, bởi vì liên minh Thí Thần Giả thống nhất giới tu võ đã là xu hướng chung.
Trong đó có tên của một tổ chức làm Lục Vân chú ý - Ám Ảnh Các.
"Đây không phải là tổ chức sát thủ ẩn trong Long Quốc sao? Sao liên minh Thí Thần Giả lại chú ý tới tổ chức này?" Lục Vân mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Hắn nhớ chị ba Liễu Yên của mình đã từng là thành viên của tổ chức này, nhưng lại thuộc về tầng dưới chót.
Theo Liễu Yên Nhi thì cô gia nhập Ám Ảnh Các là vì tìm kiếm thân thế của mình, bởi vì trong trí nhớ của cô có chút ấn tượng liên quan tới Ám Ảnh Các.
Sau đó Lục Vân cũng bảo người của Ám Bộ đi thăm dò, kết quả đạt được là Ám Ảnh Các căn bản là một tổ chức sát thủ tán loạn.
Nói cách khác là tổ chức sát thủ hạng ba.
Bằng không Liễu Yên Nhi sẽ không trở thành thành viên của tổ chức này dễ dàng như thế.
Theo lý thuyết thì liên minh Thí Thần Giả căn bản sẽ không chú ý và không quan tâm đến tổ chức này, sao lại được liệt kê vào danh sách này?
Hơn nữa có thể thấy được từ ba chữ 'Đang thương lượng’ này rằng, liên minh Thí Thần Giả còn rất khó giải quyết tổ chức đó.
Thế là Lục Vân liên hệ với Ám Bộ và nhận được tin tức chi tiết liên quan tới tổ chức này, thì ra Ám Ảnh Các không nằm ở Long Quốc mà là Bắc Lang Quốc.
Họ còn biết Các chủ của Ám Ảnh Các là một người Long Quốc tên là Khâu Ngọc Đường.
Cái này rất thú vị.
Lục Vân lập tức cảm thấy hứng thú với Ám Ảnh Các ở Bắc Lang Quốc, có lẽ hắn có thể tìm ra một chút thông tin liên quan đến thân thế của Liễu Yên Nhi từ bên kia.
Lục Vân quyết định đến Bắc Lang Quốc một chuyến.
Hắn có nên dẫn Liễu Yên Nhi đi cùng không?
Lục Vân cẩn thận ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định tạm thời không nói chuyện này cho Liễu Yên để tránh không tra được manh mối lại làm cô thất vọng.
Lục Vân đi đến viện mồ côi Dương Quang một chuyến, tìm ông nội Ngô mượn một tấm ảnh hồi nhỏ của Liễu Yên rồi lên đường tiến về hướng Bắc Lang Quốc.
Chương 403: Ám Ảnh Các
Bắc Lang Quốc.
Trong một tòa kiến trúc lớn tương tự như giáo đường, thật ra nơi này là trụ sở của Ám Ảnh Các, lúc này bầu không khí ở đây cực kỳ khẩn trương.
Ám Ảnh Các là một tổ chức sát thủ do người của Long Quốc sáng lập, hơn hai mươi năm trước chuyển từ Long Quốc đến Bắc Lang Quốc, trải qua nhiều năm dần dần phát triển lớn nên đã trở thành tổ chức sát thủ đứng đầu ở Bắc Lang Quốc.
Nhưng những ngày gần đây Ám Ảnh Các từ chối tất cả nhiệm vụ, không còn hoạt động nhiều nữa.
Bởi vì liên minh Thí Thần Giả đang tạo áp lực với họ.
Thần phục hoặc là bị hủy diệt.
Dưới Ám Ảnh Các có ba điện lần lượt là Minh Vương Điện, Dạ Xoa điện, Huyết Ngục Điện, hôm nay điện chủ ba điện tụ hội lại bàn bạc về tương lai của Ám Ảnh Các.
Ba người đều cho rằng liên minh Thí Thần Giả đang rất nổi bật và có hành vi rất bá đạo, họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc gia nhập, nếu không thứ chờ đợi Ám Ảnh Các chính là diệt vong.
Người đàn ông trung niên có râu cá trê ngồi trên cao nghe ba điện chủ thuyết phục mình thì nhíu chặt mày lại: "Gia nhập liên minh Thí Thần Giả có nghĩa là triệt để đối địch với giới tu võ Long Quốc, các người xác định muốn làm thế?"
Người đàn ông râu cá trê này tên là Khâu Ngọc Đường, là Các chủ đương nhiệm của Ám Ảnh Các.
Liên minh Thí Thần Giả còn chưa chiếm được Ám Ảnh Các là nhờ sự tồn tại của ông.
Khâu Ngọc Đường không đồng ý đề nghị của ba điện chủ.
Một lão giả mặt đỏ nói: "Các chủ, bắt đầu từ ngày Thiên Sáp Vương chết thì thế cục thế giới tu võ giả đã xảy ra thay đổi, bây giờ giới tu võ Long Quốc không còn đáng sợ nữa."
Lão là Điện chủ của Huyết Ngục Điện, là người chủ trương muốn gia nhập liên minh Thí Thần Giả nhất.
Một người đàn ông mập lùn và cũng là Điện chủ Minh Vương Điện nói: "Liên minh Thí Thần Giả thống nhất giới võ đạo là chuyện sớm hay muộn, bây giờ chúng ta gia nhập không phải chuyện xấu, huống chi chúng ta không có lựa chọn nào khác."
Liên minh Thí Thần Giả có dã tâm rất lớn, ý đồ khống chế các tổ chức tu võ giả của nhiều quốc gia, Ám Ảnh Các chính là một trong những mục tiêu của bọn họ.
Nếu Ám Ảnh Các không đồng ý hoặc là dám phản kháng thì liên minh Thí Thần Giả sẽ dùng đến biện pháp cưỡng chế, thành lập một tổ chức sát thủ mới ở Bắc Lang Quốc để thuận tiện khống chế.
Nói cách khác chính là Ám Ảnh Các dám không phục tùng thì chờ bị hủy diệt đi.
Liên minh Thí Thần Giả có được kỹ thuật cải tạo gen nên có thể chế tạo ra vô số Thần cảnh, họ có tư cách bá đạo như vậy.
Trừ hai vị Điện chủ này ra thì còn có một người đàn ông khuôn mặt âm nhu, đó là Điện chủ của Dạ Xoa điện, hắn không nói gì nhưng cũng có suy nghĩ tương tự như hai Điện chủ còn lại.
Quy thuận liên minh Thí Thần Giả là lựa chọn sáng suốt nhất trước mắt.
Khâu Ngọc Đường chau mày, nói: "Tôi hiểu tâm tình của các người, tôi chỉ muốn nhắc nhở rằng đừng quên thực chất trong người các vị chảy huyết mạch của Long Quốc."
Sao ông không biết liên minh Thí Thần Giả vô cùng cường thế, quy thuận mới là đường ra duy nhất, nhưng tình cảm trong lòng lại nói với ông là không thể làm như thế.
Thí thần.
Thí là cái gì?
Là Vân Thiên Thần Quân.
Tổ chức mang tính sỉ nhục này cả cái tên cũng có ý hạ thấp Vân Thiên Thần Quân, Khâu Ngọc Đường thực sự không muốn gia nhập tổ chức như vậy, trong lòng rất khó chịu.
Điện chủ Huyết Ngục Điện hừ một tiếng và nói: "Các chủ, chúng ta đã rời khỏi Long Quốc nhiều năm rồi, đâu còn gì là huyết mạch Long Quốc, tôi thà mình là người Bắc Lang Quốc."
Trên mặt Khâu Ngọc Đường lộ ra chút không vui: "Ông là ông, tôi là tôi, cho dù sinh sống ở Bắc Lang Quốc này hơn hai mươi năm thì tôi vẫn không quên mình là người Long Quốc."
"Hừ, có phải là người Long Quốc hay không quan trọng như vậy sao?"
Điện chủ Huyết Ngục Điện không tán thành quan điểm của Khâu Ngọc Đường, lão cảm thấy Ám Ảnh Các đã dời đến Bắc Lang Quốc tức là thuộc về Bắc Lang Quốc, chẳng liên quan gì đến Long Quốc nữa.
"Các chủ." Lúc này người đàn ông âm nhu vẫn trầm mặc không nói gì bỗng mở miệng: "Ông nhắc nhở chúng tôi đừng quên mình là người Long Quốc, có phải tôi cũng nên nhắc nhở Các chủ một câu, năm đó là Long Quốc phụ chúng ta trước."
Ba điện nhìn như là phân điện thuộc hạ của Ám Ảnh Các, nhưng kỳ thật ba điện chủ sớm đã có tư cách nói chuyện ngang hàng với Khâu Ngọc Đường.
Cho nên lúc Điện chủ Dạ Xoa điện nói chuyện cũng không kiêng kỵ chút nào, căn bản không sợ Khâu Ngọc Đường.
Hai Điện chủ còn lại cũng thế.
Lần này tìm Khâu Ngọc Đường thương lượng đối sách chỉ là nể mặt ông thôi, ông đồng ý thì tốt, nếu không thì ba điện không ngại thoát ly Ám Ảnh Các.
Lời người đàn ông âm nhu nói làm Khâu Ngọc Đường rơi vào trầm tư.
Một lát sau, ông thở dài và nói: "Xem ra các người đã sai một khái niệm, năm đó phụ lòng chúng ta không phải Long Quốc, mà là Võ Minh, là Tiêu gia."
"Khác nhau ở chỗ nào?" Điện chủ Huyết Ngục Điện trầm giọng mà nói: "Người có quyền quyết sách tối cao trong Võ Minh là họ Tiêu, mà Võ Minh đại diện cho giới tu võ Long Quốc, cho nên Tiêu gia phụ lòng chúng ta chính là Long Quốc phụ lòng chúng ta."
Điện chủ Minh Vương Điện cười lạnh nói: "Những năm qua mặc dù không ở Long Quốc, nhưng tôi cũng có nghe ngóng chuyện ở đó, bây giờ Võ Minh Long Quốc đã triệt để thối nát, thực đáng buồn."
Điện chủ Dạ Xoa điện đồng ý: "Giới tu võ Long Quốc đã tiêu tan rồi, dù đối địch với họ thì đã sao? Gia nhập liên minh Thí Thần Giả mới là đường ra duy nhất."
"Vậy Thiên Sáp Điện thì sao?" Khâu Ngọc Đường bỗng mở miệng làm ba điện chủ khựng lại, hiển nhiên là bị cái tên này làm phát sợ.
"Dựa theo cách nói của các người thì Võ Minh đại diện cho giới tu võ Long Quốc, vậy Thiên Sáp Điện thì sao, các người coi Thiên Sáp Điện là gì?" Khâu Ngọc Đường tiếp tục hỏi ngược lại.
Ba người trầm mặc.
Hồi lâu sau, Điện chủ Huyết Ngục Điện mới ậm ờ mở miệng: "Tôi thấy Thiên Sáp Điện cũng cá mè một lứa với Võ Minh, nếu không tại sao lại trơ mắt nhìn Võ Minh mục nát mà không có hành động gì."
Hai Điện chủ còn lại cũng gật đầu nói: "Không sai, chúng tôi cũng nghĩ vậy, Thiên Sáp Điện và Võ Minh đều giống nhau, đã triệt để hư thối."
Họ vừa nói ra lời này thì lập tức cảm giác được sự lạnh lẽo thấu xương truyền ra từ trên người Khâu Ngọc Đường.
"Ha ha, hiện tại lá gan của ba người càng lúc càng lớn, nếu Vân Thiên Thần Quân còn sống thì các người có gan nói ra lời này không?" Khâu Ngọc Đường cười lạnh một tiếng và nói.
Ông vừa gọi là Vân Thiên Thần Quân mà không phải Thiên Sáp Vương.
Đây là một loại kính sợ xuất phát từ nội tâm.
Chương 404: Diệt khẩu
Khâu Ngọc Đường bị ép rời khỏi Long Quốc hơn hai mươi năm, nếu nói không có chút oán giận nào là không có khả năng.
Ông cũng hận.
Nhưng Khâu Ngọc Đường hận Võ Minh mà không phải Long Quốc, cũng không phải Thiên Sáp Điện.
Ngược lại, từ đầu đến cuối ông không quên mình là người Long Quốc và cũng duy trì lòng kính trọng đối với Vân Thiên Thần Quân.
Người đàn ông như thần tiên kia là thần bảo hộ của Long Quốc, vẫn luôn dẫn dắt Thiên Sáp Điện chống lại ngoại địch, nội bộ hư thối không liên quan gì đến hắn cả.
Cho nên ba điện chủ nói Thiên Sáp Điện và Võ Minh là cá mè một lứa làm Khâu Ngọc Đường cực kỳ không vui.
Ba điện chủ thấy Khâu Ngọc Đường nổi giận cũng thức thời bỏ qua đề tài này.
Nói tiếp chuyện này cũng không có ý nghĩa.
Dù sao Thiên Sáp Vương đã chết rồi, họ chỉ cần kiên định chủ trương gia nhập liên minh Thí Thần Giả là được.
Khâu Ngọc Đường thích hay không là chuyện của ông.
"Ha ha, Khâu Các chủ, ông có giác ngộ này làm tôi rất vui mừng."
Khi đôi bên liên tục giằng co thì một tiếng cười cởi mở bỗng vang lên, ngay sau đó chỉ thấy một thanh niên Long Quốc nhảy xuống từ đỉnh giáo đường.
Bốn người đều giật nảy mình như gặp kẻ địch.
Điện chủ Huyết Ngục Điện, lão giả mặt đỏ kia lập tức căng thẳng lớn tiếng quát hỏi: "Anh là người phương nào? Bắt đầu nghe lén chúng tôi nói chuyện từ lúc nào?"
Thanh niên cười cười rồi nói: "Tôi tên là Lục Vân, là người Long Quốc giống như các người, từ lúc các người nói câu đầu tiên thì tôi đã nghe rồi."
Là người Long Quốc giống như các người.
Câu nói này làm ba điện chủ khẽ nhíu mày, nhưng nửa câu nói sau của Lục Vân lại làm sắc mặt họ biến đổi.
Hắn đã có mặt ngay từ câu nói đầu tiên.
Điều này chứng tỏ Lục Vân đã đứng trên đầu bọn họ hơn 20 phút, khó mà tin nổi là họ lại không phát giác gì cả.
Ám Ảnh Các là tổ chức gì?
Là tổ chức sát thủ!
Họ am hiểu nhất là ẩn núp, nhưng ai ngờ người thanh niên trước mắt nấp trên đầu họ lâu như vậy mà lại không lộ ra chút khí tức nào.
Khâu Ngọc Đường hơi nheo mắt lại, cảnh giác hỏi: "Anh cũng là sát thủ?"
Người có được thủ đoạn ẩn núp cao minh như vậy không thể không làm ông nghi ngờ.
Lục Vân lắc đầu nói: "Không phải, tôi đi ngay ngồi thẳng, không giống những người thích trốn trốn tránh tránh như các người."
"Làm càn!" Điện chủ Minh Vương Điện gầm thét một tiếng.
Thằng ranh này nói đi ngay ngồi thẳng gì đó không phải đang cười nhạo họ không thể lộ diện ngoài ánh sáng sao?
Mặc dù bọn họ thật sự là vậy.
"Anh Lục, nếu anh là người Long Quốc thì vì sao lại chạy tới Bắc Lang Quốc, còn nghe lén chúng tôi lâu như vậy có mục đích gì?" So với ba điện chủ, rõ ràng Khâu Ngọc Đường càng có khả năng kiềm chế nên không nhanh không chậm mà hỏi.
"Tôi vốn chỉ muốn đến chào hỏi Khâu Các chủ, còn cuộc đối thoại vừa rồi các người thì tôi không cố ý nghe lén, nhưng thấy các người tranh chấp dữ dội như thế nên tôi thuận tiện xem trò vui luôn." Lục Vân nhìn về phía Khâu Ngọc Đường.
Nói thật trước khi tới Ám Ảnh Các hắn không ngờ thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ lại là người yêu ghét rõ ràng như thế.
Ấn tượng đầu tiên không tệ.
Điện chủ Huyết Ngục Điện lại hừ lạnh và nói: "Nghe lén chính là nghe lén, sao lại nói hiên ngang như thế!"
Lục Vân không thèm phản ứng lão.
Khâu Ngọc Đường như suy nghĩ gì đó mà nói: "Vừa rồi anh nói tới chào hỏi tôi, chẳng lẽ trước đó chúng ta quen biết?"
"Không quen." Lục Vân lắc đầu, vừa cười vừa nói: "Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, sao lại có cơ hội quen biết Khâu Các chủ, chỉ ngẫu nhiên nghe nói Các chủ Ám Ảnh Các là người Long Quốc nên muốn tới xem thử."
"Hừ! Ba điện chủ chúng tôi cũng là người Long Quốc, sao không thấy anh đến thăm hỏi?" Điện chủ Huyết Ngục Điện trầm mặt, vẫn luôn duy trì địch ý với Lục Vân.
Lục Vân trêu tức liếc nhìn lão rồi mỉa mai nói: "Không phải ông vừa nói mình đã biến thành người Bắc Lang Quốc sao, sao lại là người Long Quốc nữa rồi?"
"Anh..." Trong mắt Điện chủ Huyết Ngục Điện lóe lên vẻ tức giận, đương nhiên biết thằng ranh này đang cố tình chế nhạo mình.
Trên khuôn mặt âm nhu của Điện chủ Dạ Xoa điện bỗng hiện ra một nụ cười lạnh thâm trầm, nói: "Mục đích mày đến đây có phải là thăm hỏi hay không cũng không quan trọng."
"Ồ? Vậy ông cảm thấy cái gì quan trọng?"
"Tao cảm thấy mày nghe thấy chuyện không nên nghe được, giết mày quan trọng nhất." Khóe miệng người đàn ông âm nhu kia nhếch lên độ cong nguy hiểm.
Lục Vân lại như không phát giác mà phối hợp nói: "Cái gì là chuyện không nên nghe thấy? Là chuyện ba đại điện các người chuẩn bị gia nhập liên minh Thí Thần Giả?
Hay là Ám Ảnh Các các người từng có quan hệ với Võ Minh Long Quốc?
Hay là chuyện các người hạ thấp Thiên Sáp Điện?"
Lời nói này của Lục Vân đủ chứng minh cuộc đối thoại vừa rồi của họ thật sự bị hắn nghe thấy không sót một chữ.
Cả sắc mặt của Khâu Ngọc Đường cũng âm trầm xuống.
Nếu như Lục Vân chỉ vào nhầm Ám Ảnh Các thì Khâu Ngọc Đường còn có thể nể mặt hắn là người Long Quốc mà tha cho một mạng, nhưng hắn đã nghe thấy nhiều như vậy thì chỉ có thể... Diệt khẩu.
Có một số việc thật sự không tiện tiết lộ ra ngoài.
"Anh Lục, bình thường Ám Ảnh Các chúng tôi không giết người nằm ngoài nhiệm vụ, nhưng hôm nay anh đến thật không phải lúc, cũng không nên nghe lén chúng tôi nói chuyện, cho nên xin lỗi."
Mặt Khâu Ngọc Đường phát lạnh, sát ý tràn ra, đang chuẩn bị ra tay thì chợt nghe thấy một tiếng bước chân thanh thúy truyền đến từ đằng xa.
Đó là tiếng giày da ma sát trên sàn nhà.
Khâu Ngọc Đường khẽ nhíu mày, chỉ có thể tạm thời thu sát khí lại rồi nhìn ra ngoài cửa, con ngươi ông bỗng co rụt lại.
Ba điện chủ cũng nhao nhao nhìn qua bên kia, vẻ mặt đều thay đổi.
Đó là một người đàn ông mặc đồ vest màu trắng, cao chừng một mét chín, khí chất cao quý tao nhã, trên đầu đội một cái mũ dạ tròn màu trắng khẽ nghiêng để che lại nửa bên mặt.
Giày da màu đen trên chân đánh ra tiếng cộc cộc cộc với mặt đất khi hắn ta bước đi, mang đến một loại áp lực khó hiểu.
"Mấy người bạn của tôi, các người đã bàn bạc xong chưa?"
Người đàn ông mặc đồ vest trắng này nói tiếng Long Quốc rất lưu loát, hắn ta chậm rãi tháo mũ dạ xuống để lộ ra gương mặt phương Tây điển hình.
Trở lại Học Viện Võ Đạo kinh thành là quyết định của Long Diệc Tuyết.
Đương nhiên cô biết tu luyện giả mạnh hơn tu võ giả rất rất nhiều, hai bên căn bản không cùng một cấp độ.
Nhưng Long Diệc Tuyết không có dã tâm lớn như vậy.
Trước kia cô chỉ muốn an phận ở lại nhà họ Long, về sau quyết định tu võ chỉ vì muốn thoát khỏi vận mệnh của mình, không muốn bị gia tộc xem như vật hi sinh để đi liên hôn.
Hiện tại Lâm Kiến chết rồi thì tất nhiên không ai còn ép cô gả đến nhà họ Lâm, hơn nữa do kiêng kỵ Lục Vân nên nhà họ Long cũng không dám buộc cô làm chuyện mình không muốn nữa.
Long Diệc Tuyết đã rất thỏa mãn.
Về sau chỉ cần có thể yên lặng ở lại Học Viện Võ Đạo kinh thành thì cô đã thấy đủ rồi.
Long Diệc Tuyết không tham lam.
Còn tu luyện giả thì để cô yên lặng ngước nhìn là được, giống như lúc này cô đang yên lặng nhìn Lục Vân.
"Cô Long, tôi tôn trọng mọi quyết định của cô." Lục Vân nhìn Long Diệc Tuyết đầy tán thưởng, vừa cười vừa nói.
Cô gái bướng bỉnh này thật làm người ta lau mắt mà nhìn.
Lục Vân lại nói với Trịnh Dương: "Thầy Trịnh, về sau giao cô Long cho anh, chắc anh biết phải làm thế nào rồi."
"Tôi đã hiểu, xin tiền bối yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc lòng dạy bảo cô Long, sẽ không tái phạm sai lầm trước kia." Trịnh Dương trịnh trọng hứa hẹn, trong lòng cực kỳ vui mừng.
Long Diệc Tuyết là một cầu nối liên kết với tu luyện giả là Lục Vân.
Đương nhiên Trịnh Dương rất vui lòng dạy bảo Long Diệc Tuyết, về sau cũng có thể kiếm được thiện cảm từ chỗ Lục Vân.
Thử hỏi ai không muốn ôm đùi của tu luyện giả?
Sau khi dặn dò Trịnh Dương xong thì ánh mắt bình thản của Lục Vân lại đảo qua bọn người Long Thuyên.
Lúc này đám người nhà họ Long đã ngây ra như phỗng rất lâu.
Từ khi cái chết của Long Tề làm lộ thân phận tu luyện giả của Lục Vân thì họ luôn nằm trong trạng thái này.
Ngơ ra.
Đờ đẫn.
Cứ như linh hồn bị rút ra khỏi thân thể.
Sao họ ngờ được Lục Vân luôn sống bên cạnh họ, liên tục qua lại với nhà họ Long lại là một tu luyện giả.
Sớm biết Lục Vân là tu luyện giả thì họ đã không trở mặt nhiều lần như vậy mà nhắm mắt ôm chặt lấy đùi của Lục Vân là được.
Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi.
Một cơ duyên to lớn đáp xuống đầu họ vô số lần, kết quả bị họ bỏ lỡ vô số lần.
Có lẽ đây chính là số mệnh của nhà họ Long, không có phúc để nhận lấy.
"Lục tiên sinh, kỳ thật..."
Long Thuyên cố gắng cứu vãn, tính mở miệng nói bông đùa vài câu, nhưng còn chưa nói hết lời thì đã nghe Lục Vân cắt ngang: "Long lão gia tử, tôi từng có ấn tượng không tệ trong lần đầu tiên gặp ông."
Lục Vân nói đến thế thôi rồi không tiếp tục nữa.
Nhưng Long Thuyên đã hiểu ý hắn, trước kia ấn tượng không tệ, hiện tại có lẽ là chẳng có ấn tượng gì tốt.
Kỳ thật nếu bỏ qua tất cả nhân tố, xét đến cùng thì Lục Vân cũng là ân nhân cứu mạng nhà họ Long, lúc trước nếu không có hắn thì Long Thuyên đã sớm bị bệnh chết, nhà họ Long cũng sẽ suy sụp.
Là Lục Vân cho nhà họ Long một cơ hội.
Kết quả nhà họ Long lại trở mặt hết lần này đến lần khác, triệt để xoá sạch thiện cảm của Lục Vân đối với họ.
Trong lòng Long Thuyên vô cùng chua xót, chỉ có thể dùng nụ cười khổ để che dấu.
Đúng lúc này.
Phù phù!
Long Diệc Tuyết bỗng quỳ xuống đất.
Long Thuyên kinh hãi nói: "Diệc Tuyết, cháu làm gì vậy?"
"Ông nội, tha thứ cho Diệc Tuyết bất hiếu, về sau có lẽ cháu sẽ không trở về nhà họ Long nhiều nữa." Long Diệc Tuyết hít sâu một hơi rồi nói.
Tất cả mọi người đờ ra.
Lời này của Long Diệc Tuyết có nghĩa là cô muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Long, chỉ là cách nói hơi uyển chuyển hơn thôi.
"Diệc Tuyết, cháu..."
Trong lòng Long Thuyên rất đau, nhưng lại không biết nên nói gì để xoa dịu Long Diệc Tuyết.
Bảo Long Diệc Tuyết đừng xúc động?
Nhưng đây là xúc động sao?
Rõ ràng là nhà họ Long không ngừng tổn thương Long Diệc Tuyết, không ngừng làm cô thất vọng đến cực độ nên cô mới đưa ra quyết định to gan như thế.
Nhất là vừa rồi bọn họ còn muốn đẩy Long Diệc Tuyết ra minh hôn, dùng cách này để bảo vệ nhà họ Long, đã triệt để làm tổn thương cô rồi.
Long Thuyên còn mặt mũi gì để giữ cô lại?
Mẹ Long Diệc Tuyết chảy nước mắt mà nói: "Con gái ngoan của mẹ, mẹ ủng hộ con, nhà họ Long thật sự không đáng để con ở lại."
Bà cũng đã quá thất vọng với nhà họ Long.
Long Diệc Tuyết lộ ra nụ cười như trút được gánh nặng, lại quay qua an ủi: "Mẹ, nếu sau này mẹ nhớ con thì có thể tới Học Viện Võ Đạo kinh thành thăm, không có gì bất ngờ xảy ra thì sau khi tốt nghiệp con sẽ ở lại đó làm giáo viên."
"Ừm!" Mẹ Long Diệc Tuyết trịnh trọng gật đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Từ đầu đến cuối Long Diệc Tuyết không nhìn đến Long Xuyên một cái.
Trong lòng Long Xuyên tràn đầy hối hận, ông ta thừa nhận người làm cha này không xứng chức, cả con gái mình mà cũng không bảo vệ được.
Ông ta cũng không có mặt mũi hi vọng được con gái tha thứ.
Sau khi quỳ lạy xong, Long Diệc Tuyết đứng dậy nói với Trịnh Dương: "Thầy, chúng ta về trường đi!"
Ba người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng bọn họ, Long Thuyên bi ai thở dài một tiếng, khi ánh mắt đảo qua vợ của Long Tề là Phương Mẫn thì đột nhiên trở nên rét lạnh mấy phần.
Nhà họ Long lần lượt bỏ lỡ cơ hội cũng không thể bỏ qua công lao của vợ chồng Long Tề, Long Tề chết rồi thì thôi, nhưng Phương Mẫn còn sống, thế thì về sau bà ta sẽ sống không yên ổn nổi trong nhà họ Long.
Phương Mẫn lập tức như rớt vào hầm băng.
...
Sau khi đi đến cổng Học Viện Võ Đạo kinh thành, Lục Vân dừng bước và nói: "Cô Long, tôi không đi vào đâu, về sau có cơ hội tôi sẽ đến trường học thăm cô, hi vọng khi đó cô đã trở thành một giáo viên ưu tú."
Long Diệc Tuyết khựng lại.
Sâu trong lòng cô bỗng dâng lên sự lưu luyến mãnh liệt.
Không thể nói tình cảm của cô đối với Lục Vân là oanh liệt nồng cháy, thậm chí cô còn hơi phản cảm trong lần đầu tiên gặp mặt Lục Vân, bởi vì khi đó người này dùng ánh mắt gian manh mà nhìn chằm chằm giữa hai chân của cô.
Nhưng về sau ở chung với hắn đã làm Long Diệc Tuyết dần dần thích người đàn ông này, sự yêu thích đó rất tự nhiên.
Thử hỏi có người phụ nữ nào không xiêu lòng trước một người đàn ông ưu tú như vậy?
Ánh mắt Long Diệc Tuyết như làn nước, lấy hết dũng khí mà nói: "Lục tiên sinh, tôi có thể ôm anh một cái không?"
Chương 402: Vị thần mới sắp quật khởi
Long Diệc Tuyết nói xong thì tiến lên rồi nhẹ nhàng dựa vào người Lục Vân, nhưng rất nhanh đã tách ra, cứ như chuồn chuồn lướt nước.
"Lục tiên sinh, tôi sẽ ghi nhớ tiếng tim đập của anh." Long Diệc Tuyết nở nụ cười ngọt ngào.
Cô vốn cho rằng nhân vật như Lục Vân là người mà mình vĩnh viễn không thể với tới, cũng không dám hi vọng xa vời Lục Vân sẽ thích mình.
Nhưng vừa rồi khi Long Diệc Tuyết dựa sát vào thì cô cảm nhận được nhịp tim của Lục Vân tăng nhanh.
Chí ít chứng minh đã từng có một khoảnh khắc cô làm người đàn ông ưu tú này tim đập lỗi nhịp.
Long Diệc Tuyết cảm thấy đã đủ rồi.
Đưa mắt nhìn hai người đi vào trường học, Lục Vân cười khổ một tiếng, sức hút đáng chết không thể giấu được của mình lại làm một cô gái xao xuyến, thật là nghiệp chướng nặng nề.
Kiếp sau chẳng lẽ mình sẽ gặp báo ứng, biến thành xấu xí như Uông Đào sao?
Lục Vân không khống chế được mà rùng mình một cái.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Long Diệc Tuyết thì Lục Vân đã thu được một phần danh sách tuyệt mật đến từ Ám Bộ của Thiên Sáp Điện.
Trên danh sách có tên của hơn mười tổ chức đến từ các nơi trên thế giới, trong đó bao gồm cả Liên minh Ninja của Đông Dương Quốc.
Phần danh sách này chính là những thế lực gần đây bị liên minh Thí Thần Giả lung lạc.
Lúc này cách ngày Thiên Sáp Vương ngã xuống đã qua một thời gian, trong mắt các thế lực thì Thiên Sáp Điện mất đi Thiên Sáp Vương tuy cũng đáng kiêng kị, nhưng đã không còn lực uy hiếp như ngày xưa.
Đám đầu trâu mặt ngựa bắt đầu ngóc đầu lên.
Dựa theo cách nói của Lục Vân chính là cây to ngã xuống thì bầy yêu sẽ xuất hiện, viên đạn bắn ra ngoài này đã bay đủ xa, sắp bắn trúng bia rồi.
Có tin tức nói rằng liên minh Thí Thần Giả chuẩn bị nhắm vào Thiên Sáp Phong vào nửa tháng sau.
Thiên Sáp Phong nằm ở Tây Bắc Bộ của Long Quốc - nơi giao nhau của một số quốc gia, là ngọn núi cao nhất trong đông đảo những ngọn núi ở đó, sở dĩ được đặt tên là Thiên Sáp Phong là bởi vì Thiên Sáp Vương.
Trên phần tuyết trắng trên Thiên Sáp Phong có một pho tượng khổng lồ hình người đứng sừng sững, dáng người thẳng tắp, tay cầm Ngự Linh Thần Kiếm, ánh mắt dưới mặt nạ đầu rồng nhìn về phía phương xa.
Mặc dù là điêu khắc nhưng lại vô cùng sống động, thể hiện ra sự cái thế vô song của Thiên Sáp Vương vô cùng tinh tế.
Đây là biểu tượng võ đạo đỉnh cao.
Bây giờ Thiên Sáp Vương đã chết, Thần cảnh Alex nước Mỹ đứng lên, hắn ta ỷ vào ngự linh thần kiếm của Thiên Sáp Vương mà trở thành thần trong các vị thần của liên minh Thí Thần Giả.
Nửa tháng sau, liên minh Thí Thần Giả chuẩn bị leo lên Thiên Sáp Phong phá hủy pho tượng của Thiên Sáp Vương để đổi thành thần trong các vị thần - Alex.
Đến lúc đó các thế lực đều sẽ chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử này.
Sau khi biết được tin tức này, dân chúng Long Quốc vô cùng bi thương, nhưng họ không thể làm gì, bởi vì trong các tu võ giả đương thời thì Alex là mạnh nhất.
Những người Long Quốc vẫn không muốn tin tưởng Vân Thiên Thần Quân đã ngã xuống trải qua thời gian dài như vậy vẫn không nhận được chút thông tin nào liên quan tới Thần Quân điện hạ nên cũng không thể không thừa nhận một sự thật.
Thời đại của Thiên Sáp Vương đã qua.
Vị thần mới sắp quật khởi.
Khi Lục Vân biết được tin tức này lại cười.
Tất cả những gì hắn làm vì chờ đợi giờ khắc này, chờ tất cả thế lực đều hiện thân trên Thiên Sáp Phong thì cũng là lúc Lục Vân này giải quyết dứt điểm.
Lục Vân yên lặng nhìn danh sách trong tay, trên đó có tên của rất nhiều tổ chức xa lạ, trước kia họ e ngại Thiên Sáp Vương nên không dám phô trương, hiện tại lại liên tục ngoi đầu lên.
Tất cả phải cảm ơn liên minh Thí Thần Giả đã lung lạc những tổ chức này thành một khối, giúp Lục Vân biết thì ra trên đời này vẫn tồn tại nhiều tai hoạ ngầm không xác định như vậy.
Quả thực rất ghê gớm.
Ở phía cuối danh sách, sau tên mấy tổ chức có ghi chú màu đỏ: Đang thương lượng.
Ý là mấy tổ chức này tạm thời chưa đồng ý gia nhập liên minh Thí Thần Giả, nhưng chắc cũng nhanh, bởi vì liên minh Thí Thần Giả thống nhất giới tu võ đã là xu hướng chung.
Trong đó có tên của một tổ chức làm Lục Vân chú ý - Ám Ảnh Các.
"Đây không phải là tổ chức sát thủ ẩn trong Long Quốc sao? Sao liên minh Thí Thần Giả lại chú ý tới tổ chức này?" Lục Vân mặt lộ vẻ nghi hoặc.
Hắn nhớ chị ba Liễu Yên của mình đã từng là thành viên của tổ chức này, nhưng lại thuộc về tầng dưới chót.
Theo Liễu Yên Nhi thì cô gia nhập Ám Ảnh Các là vì tìm kiếm thân thế của mình, bởi vì trong trí nhớ của cô có chút ấn tượng liên quan tới Ám Ảnh Các.
Sau đó Lục Vân cũng bảo người của Ám Bộ đi thăm dò, kết quả đạt được là Ám Ảnh Các căn bản là một tổ chức sát thủ tán loạn.
Nói cách khác là tổ chức sát thủ hạng ba.
Bằng không Liễu Yên Nhi sẽ không trở thành thành viên của tổ chức này dễ dàng như thế.
Theo lý thuyết thì liên minh Thí Thần Giả căn bản sẽ không chú ý và không quan tâm đến tổ chức này, sao lại được liệt kê vào danh sách này?
Hơn nữa có thể thấy được từ ba chữ 'Đang thương lượng’ này rằng, liên minh Thí Thần Giả còn rất khó giải quyết tổ chức đó.
Thế là Lục Vân liên hệ với Ám Bộ và nhận được tin tức chi tiết liên quan tới tổ chức này, thì ra Ám Ảnh Các không nằm ở Long Quốc mà là Bắc Lang Quốc.
Họ còn biết Các chủ của Ám Ảnh Các là một người Long Quốc tên là Khâu Ngọc Đường.
Cái này rất thú vị.
Lục Vân lập tức cảm thấy hứng thú với Ám Ảnh Các ở Bắc Lang Quốc, có lẽ hắn có thể tìm ra một chút thông tin liên quan đến thân thế của Liễu Yên Nhi từ bên kia.
Lục Vân quyết định đến Bắc Lang Quốc một chuyến.
Hắn có nên dẫn Liễu Yên Nhi đi cùng không?
Lục Vân cẩn thận ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định tạm thời không nói chuyện này cho Liễu Yên để tránh không tra được manh mối lại làm cô thất vọng.
Lục Vân đi đến viện mồ côi Dương Quang một chuyến, tìm ông nội Ngô mượn một tấm ảnh hồi nhỏ của Liễu Yên rồi lên đường tiến về hướng Bắc Lang Quốc.
Chương 403: Ám Ảnh Các
Bắc Lang Quốc.
Trong một tòa kiến trúc lớn tương tự như giáo đường, thật ra nơi này là trụ sở của Ám Ảnh Các, lúc này bầu không khí ở đây cực kỳ khẩn trương.
Ám Ảnh Các là một tổ chức sát thủ do người của Long Quốc sáng lập, hơn hai mươi năm trước chuyển từ Long Quốc đến Bắc Lang Quốc, trải qua nhiều năm dần dần phát triển lớn nên đã trở thành tổ chức sát thủ đứng đầu ở Bắc Lang Quốc.
Nhưng những ngày gần đây Ám Ảnh Các từ chối tất cả nhiệm vụ, không còn hoạt động nhiều nữa.
Bởi vì liên minh Thí Thần Giả đang tạo áp lực với họ.
Thần phục hoặc là bị hủy diệt.
Dưới Ám Ảnh Các có ba điện lần lượt là Minh Vương Điện, Dạ Xoa điện, Huyết Ngục Điện, hôm nay điện chủ ba điện tụ hội lại bàn bạc về tương lai của Ám Ảnh Các.
Ba người đều cho rằng liên minh Thí Thần Giả đang rất nổi bật và có hành vi rất bá đạo, họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc gia nhập, nếu không thứ chờ đợi Ám Ảnh Các chính là diệt vong.
Người đàn ông trung niên có râu cá trê ngồi trên cao nghe ba điện chủ thuyết phục mình thì nhíu chặt mày lại: "Gia nhập liên minh Thí Thần Giả có nghĩa là triệt để đối địch với giới tu võ Long Quốc, các người xác định muốn làm thế?"
Người đàn ông râu cá trê này tên là Khâu Ngọc Đường, là Các chủ đương nhiệm của Ám Ảnh Các.
Liên minh Thí Thần Giả còn chưa chiếm được Ám Ảnh Các là nhờ sự tồn tại của ông.
Khâu Ngọc Đường không đồng ý đề nghị của ba điện chủ.
Một lão giả mặt đỏ nói: "Các chủ, bắt đầu từ ngày Thiên Sáp Vương chết thì thế cục thế giới tu võ giả đã xảy ra thay đổi, bây giờ giới tu võ Long Quốc không còn đáng sợ nữa."
Lão là Điện chủ của Huyết Ngục Điện, là người chủ trương muốn gia nhập liên minh Thí Thần Giả nhất.
Một người đàn ông mập lùn và cũng là Điện chủ Minh Vương Điện nói: "Liên minh Thí Thần Giả thống nhất giới võ đạo là chuyện sớm hay muộn, bây giờ chúng ta gia nhập không phải chuyện xấu, huống chi chúng ta không có lựa chọn nào khác."
Liên minh Thí Thần Giả có dã tâm rất lớn, ý đồ khống chế các tổ chức tu võ giả của nhiều quốc gia, Ám Ảnh Các chính là một trong những mục tiêu của bọn họ.
Nếu Ám Ảnh Các không đồng ý hoặc là dám phản kháng thì liên minh Thí Thần Giả sẽ dùng đến biện pháp cưỡng chế, thành lập một tổ chức sát thủ mới ở Bắc Lang Quốc để thuận tiện khống chế.
Nói cách khác chính là Ám Ảnh Các dám không phục tùng thì chờ bị hủy diệt đi.
Liên minh Thí Thần Giả có được kỹ thuật cải tạo gen nên có thể chế tạo ra vô số Thần cảnh, họ có tư cách bá đạo như vậy.
Trừ hai vị Điện chủ này ra thì còn có một người đàn ông khuôn mặt âm nhu, đó là Điện chủ của Dạ Xoa điện, hắn không nói gì nhưng cũng có suy nghĩ tương tự như hai Điện chủ còn lại.
Quy thuận liên minh Thí Thần Giả là lựa chọn sáng suốt nhất trước mắt.
Khâu Ngọc Đường chau mày, nói: "Tôi hiểu tâm tình của các người, tôi chỉ muốn nhắc nhở rằng đừng quên thực chất trong người các vị chảy huyết mạch của Long Quốc."
Sao ông không biết liên minh Thí Thần Giả vô cùng cường thế, quy thuận mới là đường ra duy nhất, nhưng tình cảm trong lòng lại nói với ông là không thể làm như thế.
Thí thần.
Thí là cái gì?
Là Vân Thiên Thần Quân.
Tổ chức mang tính sỉ nhục này cả cái tên cũng có ý hạ thấp Vân Thiên Thần Quân, Khâu Ngọc Đường thực sự không muốn gia nhập tổ chức như vậy, trong lòng rất khó chịu.
Điện chủ Huyết Ngục Điện hừ một tiếng và nói: "Các chủ, chúng ta đã rời khỏi Long Quốc nhiều năm rồi, đâu còn gì là huyết mạch Long Quốc, tôi thà mình là người Bắc Lang Quốc."
Trên mặt Khâu Ngọc Đường lộ ra chút không vui: "Ông là ông, tôi là tôi, cho dù sinh sống ở Bắc Lang Quốc này hơn hai mươi năm thì tôi vẫn không quên mình là người Long Quốc."
"Hừ, có phải là người Long Quốc hay không quan trọng như vậy sao?"
Điện chủ Huyết Ngục Điện không tán thành quan điểm của Khâu Ngọc Đường, lão cảm thấy Ám Ảnh Các đã dời đến Bắc Lang Quốc tức là thuộc về Bắc Lang Quốc, chẳng liên quan gì đến Long Quốc nữa.
"Các chủ." Lúc này người đàn ông âm nhu vẫn trầm mặc không nói gì bỗng mở miệng: "Ông nhắc nhở chúng tôi đừng quên mình là người Long Quốc, có phải tôi cũng nên nhắc nhở Các chủ một câu, năm đó là Long Quốc phụ chúng ta trước."
Ba điện nhìn như là phân điện thuộc hạ của Ám Ảnh Các, nhưng kỳ thật ba điện chủ sớm đã có tư cách nói chuyện ngang hàng với Khâu Ngọc Đường.
Cho nên lúc Điện chủ Dạ Xoa điện nói chuyện cũng không kiêng kỵ chút nào, căn bản không sợ Khâu Ngọc Đường.
Hai Điện chủ còn lại cũng thế.
Lần này tìm Khâu Ngọc Đường thương lượng đối sách chỉ là nể mặt ông thôi, ông đồng ý thì tốt, nếu không thì ba điện không ngại thoát ly Ám Ảnh Các.
Lời người đàn ông âm nhu nói làm Khâu Ngọc Đường rơi vào trầm tư.
Một lát sau, ông thở dài và nói: "Xem ra các người đã sai một khái niệm, năm đó phụ lòng chúng ta không phải Long Quốc, mà là Võ Minh, là Tiêu gia."
"Khác nhau ở chỗ nào?" Điện chủ Huyết Ngục Điện trầm giọng mà nói: "Người có quyền quyết sách tối cao trong Võ Minh là họ Tiêu, mà Võ Minh đại diện cho giới tu võ Long Quốc, cho nên Tiêu gia phụ lòng chúng ta chính là Long Quốc phụ lòng chúng ta."
Điện chủ Minh Vương Điện cười lạnh nói: "Những năm qua mặc dù không ở Long Quốc, nhưng tôi cũng có nghe ngóng chuyện ở đó, bây giờ Võ Minh Long Quốc đã triệt để thối nát, thực đáng buồn."
Điện chủ Dạ Xoa điện đồng ý: "Giới tu võ Long Quốc đã tiêu tan rồi, dù đối địch với họ thì đã sao? Gia nhập liên minh Thí Thần Giả mới là đường ra duy nhất."
"Vậy Thiên Sáp Điện thì sao?" Khâu Ngọc Đường bỗng mở miệng làm ba điện chủ khựng lại, hiển nhiên là bị cái tên này làm phát sợ.
"Dựa theo cách nói của các người thì Võ Minh đại diện cho giới tu võ Long Quốc, vậy Thiên Sáp Điện thì sao, các người coi Thiên Sáp Điện là gì?" Khâu Ngọc Đường tiếp tục hỏi ngược lại.
Ba người trầm mặc.
Hồi lâu sau, Điện chủ Huyết Ngục Điện mới ậm ờ mở miệng: "Tôi thấy Thiên Sáp Điện cũng cá mè một lứa với Võ Minh, nếu không tại sao lại trơ mắt nhìn Võ Minh mục nát mà không có hành động gì."
Hai Điện chủ còn lại cũng gật đầu nói: "Không sai, chúng tôi cũng nghĩ vậy, Thiên Sáp Điện và Võ Minh đều giống nhau, đã triệt để hư thối."
Họ vừa nói ra lời này thì lập tức cảm giác được sự lạnh lẽo thấu xương truyền ra từ trên người Khâu Ngọc Đường.
"Ha ha, hiện tại lá gan của ba người càng lúc càng lớn, nếu Vân Thiên Thần Quân còn sống thì các người có gan nói ra lời này không?" Khâu Ngọc Đường cười lạnh một tiếng và nói.
Ông vừa gọi là Vân Thiên Thần Quân mà không phải Thiên Sáp Vương.
Đây là một loại kính sợ xuất phát từ nội tâm.
Chương 404: Diệt khẩu
Khâu Ngọc Đường bị ép rời khỏi Long Quốc hơn hai mươi năm, nếu nói không có chút oán giận nào là không có khả năng.
Ông cũng hận.
Nhưng Khâu Ngọc Đường hận Võ Minh mà không phải Long Quốc, cũng không phải Thiên Sáp Điện.
Ngược lại, từ đầu đến cuối ông không quên mình là người Long Quốc và cũng duy trì lòng kính trọng đối với Vân Thiên Thần Quân.
Người đàn ông như thần tiên kia là thần bảo hộ của Long Quốc, vẫn luôn dẫn dắt Thiên Sáp Điện chống lại ngoại địch, nội bộ hư thối không liên quan gì đến hắn cả.
Cho nên ba điện chủ nói Thiên Sáp Điện và Võ Minh là cá mè một lứa làm Khâu Ngọc Đường cực kỳ không vui.
Ba điện chủ thấy Khâu Ngọc Đường nổi giận cũng thức thời bỏ qua đề tài này.
Nói tiếp chuyện này cũng không có ý nghĩa.
Dù sao Thiên Sáp Vương đã chết rồi, họ chỉ cần kiên định chủ trương gia nhập liên minh Thí Thần Giả là được.
Khâu Ngọc Đường thích hay không là chuyện của ông.
"Ha ha, Khâu Các chủ, ông có giác ngộ này làm tôi rất vui mừng."
Khi đôi bên liên tục giằng co thì một tiếng cười cởi mở bỗng vang lên, ngay sau đó chỉ thấy một thanh niên Long Quốc nhảy xuống từ đỉnh giáo đường.
Bốn người đều giật nảy mình như gặp kẻ địch.
Điện chủ Huyết Ngục Điện, lão giả mặt đỏ kia lập tức căng thẳng lớn tiếng quát hỏi: "Anh là người phương nào? Bắt đầu nghe lén chúng tôi nói chuyện từ lúc nào?"
Thanh niên cười cười rồi nói: "Tôi tên là Lục Vân, là người Long Quốc giống như các người, từ lúc các người nói câu đầu tiên thì tôi đã nghe rồi."
Là người Long Quốc giống như các người.
Câu nói này làm ba điện chủ khẽ nhíu mày, nhưng nửa câu nói sau của Lục Vân lại làm sắc mặt họ biến đổi.
Hắn đã có mặt ngay từ câu nói đầu tiên.
Điều này chứng tỏ Lục Vân đã đứng trên đầu bọn họ hơn 20 phút, khó mà tin nổi là họ lại không phát giác gì cả.
Ám Ảnh Các là tổ chức gì?
Là tổ chức sát thủ!
Họ am hiểu nhất là ẩn núp, nhưng ai ngờ người thanh niên trước mắt nấp trên đầu họ lâu như vậy mà lại không lộ ra chút khí tức nào.
Khâu Ngọc Đường hơi nheo mắt lại, cảnh giác hỏi: "Anh cũng là sát thủ?"
Người có được thủ đoạn ẩn núp cao minh như vậy không thể không làm ông nghi ngờ.
Lục Vân lắc đầu nói: "Không phải, tôi đi ngay ngồi thẳng, không giống những người thích trốn trốn tránh tránh như các người."
"Làm càn!" Điện chủ Minh Vương Điện gầm thét một tiếng.
Thằng ranh này nói đi ngay ngồi thẳng gì đó không phải đang cười nhạo họ không thể lộ diện ngoài ánh sáng sao?
Mặc dù bọn họ thật sự là vậy.
"Anh Lục, nếu anh là người Long Quốc thì vì sao lại chạy tới Bắc Lang Quốc, còn nghe lén chúng tôi lâu như vậy có mục đích gì?" So với ba điện chủ, rõ ràng Khâu Ngọc Đường càng có khả năng kiềm chế nên không nhanh không chậm mà hỏi.
"Tôi vốn chỉ muốn đến chào hỏi Khâu Các chủ, còn cuộc đối thoại vừa rồi các người thì tôi không cố ý nghe lén, nhưng thấy các người tranh chấp dữ dội như thế nên tôi thuận tiện xem trò vui luôn." Lục Vân nhìn về phía Khâu Ngọc Đường.
Nói thật trước khi tới Ám Ảnh Các hắn không ngờ thủ lĩnh của một tổ chức sát thủ lại là người yêu ghét rõ ràng như thế.
Ấn tượng đầu tiên không tệ.
Điện chủ Huyết Ngục Điện lại hừ lạnh và nói: "Nghe lén chính là nghe lén, sao lại nói hiên ngang như thế!"
Lục Vân không thèm phản ứng lão.
Khâu Ngọc Đường như suy nghĩ gì đó mà nói: "Vừa rồi anh nói tới chào hỏi tôi, chẳng lẽ trước đó chúng ta quen biết?"
"Không quen." Lục Vân lắc đầu, vừa cười vừa nói: "Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, sao lại có cơ hội quen biết Khâu Các chủ, chỉ ngẫu nhiên nghe nói Các chủ Ám Ảnh Các là người Long Quốc nên muốn tới xem thử."
"Hừ! Ba điện chủ chúng tôi cũng là người Long Quốc, sao không thấy anh đến thăm hỏi?" Điện chủ Huyết Ngục Điện trầm mặt, vẫn luôn duy trì địch ý với Lục Vân.
Lục Vân trêu tức liếc nhìn lão rồi mỉa mai nói: "Không phải ông vừa nói mình đã biến thành người Bắc Lang Quốc sao, sao lại là người Long Quốc nữa rồi?"
"Anh..." Trong mắt Điện chủ Huyết Ngục Điện lóe lên vẻ tức giận, đương nhiên biết thằng ranh này đang cố tình chế nhạo mình.
Trên khuôn mặt âm nhu của Điện chủ Dạ Xoa điện bỗng hiện ra một nụ cười lạnh thâm trầm, nói: "Mục đích mày đến đây có phải là thăm hỏi hay không cũng không quan trọng."
"Ồ? Vậy ông cảm thấy cái gì quan trọng?"
"Tao cảm thấy mày nghe thấy chuyện không nên nghe được, giết mày quan trọng nhất." Khóe miệng người đàn ông âm nhu kia nhếch lên độ cong nguy hiểm.
Lục Vân lại như không phát giác mà phối hợp nói: "Cái gì là chuyện không nên nghe thấy? Là chuyện ba đại điện các người chuẩn bị gia nhập liên minh Thí Thần Giả?
Hay là Ám Ảnh Các các người từng có quan hệ với Võ Minh Long Quốc?
Hay là chuyện các người hạ thấp Thiên Sáp Điện?"
Lời nói này của Lục Vân đủ chứng minh cuộc đối thoại vừa rồi của họ thật sự bị hắn nghe thấy không sót một chữ.
Cả sắc mặt của Khâu Ngọc Đường cũng âm trầm xuống.
Nếu như Lục Vân chỉ vào nhầm Ám Ảnh Các thì Khâu Ngọc Đường còn có thể nể mặt hắn là người Long Quốc mà tha cho một mạng, nhưng hắn đã nghe thấy nhiều như vậy thì chỉ có thể... Diệt khẩu.
Có một số việc thật sự không tiện tiết lộ ra ngoài.
"Anh Lục, bình thường Ám Ảnh Các chúng tôi không giết người nằm ngoài nhiệm vụ, nhưng hôm nay anh đến thật không phải lúc, cũng không nên nghe lén chúng tôi nói chuyện, cho nên xin lỗi."
Mặt Khâu Ngọc Đường phát lạnh, sát ý tràn ra, đang chuẩn bị ra tay thì chợt nghe thấy một tiếng bước chân thanh thúy truyền đến từ đằng xa.
Đó là tiếng giày da ma sát trên sàn nhà.
Khâu Ngọc Đường khẽ nhíu mày, chỉ có thể tạm thời thu sát khí lại rồi nhìn ra ngoài cửa, con ngươi ông bỗng co rụt lại.
Ba điện chủ cũng nhao nhao nhìn qua bên kia, vẻ mặt đều thay đổi.
Đó là một người đàn ông mặc đồ vest màu trắng, cao chừng một mét chín, khí chất cao quý tao nhã, trên đầu đội một cái mũ dạ tròn màu trắng khẽ nghiêng để che lại nửa bên mặt.
Giày da màu đen trên chân đánh ra tiếng cộc cộc cộc với mặt đất khi hắn ta bước đi, mang đến một loại áp lực khó hiểu.
"Mấy người bạn của tôi, các người đã bàn bạc xong chưa?"
Người đàn ông mặc đồ vest trắng này nói tiếng Long Quốc rất lưu loát, hắn ta chậm rãi tháo mũ dạ xuống để lộ ra gương mặt phương Tây điển hình.