-
Chương 393-395
Chương 393: Giết người cướp của
Hai người nói xong liền đi vào sâu trong sân Tây Phong Liệp Lang.
Long Diệc Tuyết mờ mịt.
Hôm nay không phải mình tới tham gia thực huấn sao?
Không phải Lục tiên sinh nói muốn bảo vệ mình sao?
Sao đột nhiên lại bắt đầu thi đấu giải trí với Lâm Kiến vậy?
Long Diệc Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì bóng dáng của hai người đã biến mất trong tầm mắt.
Trịnh Dương hỏi: "Cô muốn lập tức bắt đầu huận luyện thực chiến hay là chờ Lục Vân trở về?
Nếu như bắt đầu bây giờ, tôi dẫn cô đi đến khu vực ít sói để lập tức bắt đầu huấn luyện, nếu như muốn chờ Lục Vân thì đợi thêm hai mươi phút."
Long Diệc Tuyết không hề nghĩ ngợi đã thốt lên: "Tôi sẽ chờ Lục tiên sinh trở về!"
Từ khi Trịnh Dương nói để cô tới tham gia huấn luyện thực chiến thì Long Diệc Tuyết vẫn lo lắng bất an, vừa rồi Lục Vân ở bên cạnh còn đỡ, cảm giác đủ an toàn.
Nhưng Lục Vân vừa rời đi thì cô liền hoảng.
Đừng hi vọng xa vời Trịnh Dương sẽ bảo vệ mình, là bởi vì người này đứng đó nên Long Diệc Tuyết mới cảm thấy càng hoảng hốt.
Cô hi vọng Lục Vân tranh thủ trở về.
Trịnh Dương như đã sớm lường trước đáp án này nên cũng không thúc giục Long Diệc Tuyết, mà lạ thường là đợi cô thêm hai mươi phút.
Giờ phút này, sâu trong sân Liệp Lang.
Cành lá rậm rạp, thỉnh thoảng có thể trông thấy một ít dấu vết của sói và hài cốt động vật trên mặt đất.
Phía trước rì rào lay động, mơ hồ có tiếng gầm truyền đến.
Rất nhanh hai người đã rơi vào vòng vây của đàn sói.
"Cuộc đi săn bắt đầu!"
Lâm Kiến cười lạnh một tiếng rồi dẫn đầu vọt đến đàn sói, dù không sử dụng đao Hàn Nguyệt nhưng nắm đấm của gã vẫn rất có lực công kích, quyền thứ nhất đã đánh bay một con sói hung ác ra ngoài.
"Một con!"
"Hai con!"
"Ba con!"
"..."
Hiển nhiên Lâm Kiến không phải lần đầu tiên đối mặt với đàn sói, mỗi một quyền đều có thể đánh trúng nhược điểm của chúng, gã không tốn chút sức lực đã đánh xuyên qua đàn sói.
Đồng thời còn có thể phân tâm quan sát động tĩnh của Lục Vân.
Những con sói này vốn chẳng là gì đối với Lục Vân cả, cơ bản hắn cũng dùng một quyền giải quyết một con giống như Lâm Kiến.
Hai người hoành hành ngang dọc trong bầy sói, đâu hề là con mồi mà rõ ràng là đơn phương săn giết, rất nhanh đàn sói này đã phát giác không ổn nên bắt đầu có dấu hiệu lùi bước.
Đúng lúc này, Lâm Kiến bỗng hô to một tiếng: "Anh Lục, đón lấy!"
Khi nói chuyện, gã đã cấp tốc lấy đao Hàn Nguyệt đeo bên hông xuống rồi ném về hướng Lục Vân.
Dưới tình huống này, dù là ai thì não cũng không kịp suy nghĩ mà sẽ theo bản năng đưa tay đón lấy đao Hàn Nguyệt.
Nhưng Lục Vân đã sớm nhận ra rồi.
Phải nói là hắn chưa bao giờ không đề phòng cả.
Từ hôm qua nhìn thấy Lâm Kiến thì Lục Vân đã không tin hắn thật sự chịu hóa thù thành bạn với mình.
Hôm nay lại gặp nhau ở sân Liệp Lang này càng khẳng định suy nghĩ trong lòng Lục Vân.
Cho nên Lục Vân không từ chối việc Lâm Kiến đưa ra ý kiến tiến hành một tranh tài, hắn chỉ muốn xem Lâm Kiến này muốn chơi trò gì.
Vừa rồi Lâm Kiến đang quan sát Lục Vân, kỳ thật Lục Vân cũng luôn để ý gã.
Khi Lâm Kiến tháo đao Hàn Nguyệt xuống thì Lục Vân đã phản ứng lại, nhưng hắn vẫn giả bộ vô ý đưa tay đón lấy thanh đao Hàn Nguyệt ném qua.
Thấy hắn như thế, rốt cục khóe miệng Lâm Kiến cũng lộ ra một nụ cười xảo trá, đột nhiên quỷ dị mà đập một tay vào ngực của mình.
Phốc!
Lâm Kiến phun một ngụm máu ra rồi quát ầm lên: "Lục Vân, uổng cho tôi coi anh là anh em, anh dám... Giết người cướp của!"
Tiếng rống vừa vang lên, gã quay người chạy ra bên ngoài, trên đường đi vẫn không quên xé nát quần áo trên người để ngụy trang thành dáng vẻ hoảng hốt chạy bừa.
Nhìn bóng lưng Lâm Kiến, Lục Vân đã hiểu.
Hóa ra là trò này.
Khó trách trước đó không hiểu sao Lâm Kiến lại khoe khoang đao Hàn Nguyệt của mình ở bên ngoài, mục đích là để nói cho người khác biết gã có một bảo vật chém sắt như chém bùn.
Như vậy thì Lục Vân 'Giết người cướp của' sẽ hợp lý hơn rất nhiều.
Không thể không nói đây là một trò hay, Lục Vân thật lòng rất bội phục, kỹ thuật diễn này có thể ngang tay với đại mỹ nhân minh tinh là chị Lục của mình.
Lục Vân vuốt vuốt đao Hàn Nguyệt trong tay, cười lạnh và nói: "Nếu anh muốn chơi thì tôi sẽ chơi thật vui với anh."
Hắn không vội không chậm rời khỏi sân Liệp Lang.
Trở lại bên ngoài, từ xa hắn đã nghe thấy hai tiếng tranh chấp.
Chỉ nghe Long Diệc Tuyết nói: "Không có khả năng, Lục tiên sinh tuyệt đối không phải người như vậy, anh nhất định đang vu oan cho người khác!"
Hiển nhiên Lâm Kiến đã chuẩn bị kỹ lời kịch, gã đã kể lúc Lục Vân đang săn giết đàn sói thì đột nhiên ra chiêu hiểm muốn cướp đi đao Hàn Nguyệt trên người gã.
"Vu oan? Cô xem cho kỹ vết thương trên người tôi đi, là thằng Lục Vân kia đánh, làm sao tôi nói xấu hắn chứ?" Lâm Kiến vẫn chắc chắn rằng Lục Vân muốn giết người cướp của.
Long Diệc Tuyết lớn tiếng chất vấn: "Vừa rồi hai người đi vào chung với nhau, nếu như anh xảy ra chuyện thì Lục tiên sinh sẽ không tránh khỏi nghi ngờ, đạo lý đơn giản như vậy làm sao Lục tiên sinh không hiểu được chứ?"
Nếu Lục Vân thật sự muốn giết người cướp của thì nhất định sẽ không chọn lúc này, bởi vì một khi Lâm Kiến xảy ra chuyện thì Lục Vân là đối tượng hoài nghi trọng điểm.
Lấy được đao Hàn Nguyệt thì thế nào, vẫn bị Lâm Chấn Nghiệp chơi chết thôi.
Lục Vân không có khả năng làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Cho nên Lâm Kiến có trăm ngàn chỗ hở.
Nhưng Lâm Kiến vẫn hừ lạnh một tiếng và nói: "Cái này ai biết được, có lẽ thằng ranh đó trông thấy bảo bối như đao Hàn Nguyệt liền mất đi lý trí thì sao? Cô không phải hắn thì làm sao kết luận hắn không giết người cướp của chứ?"
Chỗ hở?
Quan trọng sao?
Quan trọng sao?
Quan trọng sao?
Tuyệt đối không quan trọng!
Vốn chỉ là đang diễn trò, mục đích cuối cùng là vì tìm một lý do để giết Lục Vân, còn chỗ hở thì ai quan tâm? Ai dám quan tâm?
Lâm Kiến nói Lục Vân giết người cướp của thì Lục Vân chính là giết người cướp của!
Ai có ý kiến?
Chương 394: Cùng một giuộc
Lục Vân đứng xa xa đã nghe thấy tiếng họ tranh chấp, hắn chậm rãi đi tới.
Vảo thời khắc trông thấy hắn, Lâm Kiến lộ ra tia hung ác mà giận dữ hét: "Hung thủ ra tới, có trông thấy không, trong tay hắn còn cầm đao Hàn Nguyệt của tôi, tôi nói hắn giết người cướp của có sai sao?
Nếu không phải vừa rồi tôi chạy trốn kịp thời thì nhất định đã chết trong tay thằng ranh này rồi.
Trịnh Dương, thầy mau đi thông báo cho thủ vệ của sân Liệp Lang, gọi Ngô lão tới đây, thằng ranh này không dễ đối phó đâu."
Lâm Kiến nói xong thì Trịnh Dương cấp tốc rời đi.
Long Diệc Tuyết thì bước nhanh về hướng Lục Vân với vẻ mặt rất kiên định: "Lục tiên sinh, tôi tin tưởng anh."
Lục Vân khẽ gật đầu rồi không nói gì.
Chờ.
Lâm Kiến đang chờ.
Lục Vân cũng đang chờ.
Một lát sau, Trịnh Dương không phải trở về một mình mà còn mang viện binh đến – Đông đảo thủ vệ của sân Tây Phong Liệp Lang và một ông lão áo vải có khí tức bất phàm.
Đó là Ngô Thụy - Người phụ trách sân Tây Phong Liệp Lang.
Có người giết người cướp của ở sân bãi của ông ta, Ngô Thụy nhất định không thể ngồi xem không để ý tới.
Sân Liệp Lang là nơi huấn luyện thực chiến, ngẫu nhiên có thương vong là không thể tránh được, nhưng nghiêm lệnh cấm tàn sát lẫn nhau, dù có chuyện này xảy ra cũng không để lại đấu vết.
Sợ chính là giết người cướp của không triệt để như Lục Vân, tất nhiên nên chịu trừng phạt.
Ngô Thụy là đến để chế tài Lục Vân.
Vừa rồi trên đường đi ông ta đã hiểu rõ mọi chuyện từ lời kể của Trịnh Dương. Khó có thể tưởng tượng thằng ranh tên Lục Vân này dám gan to bằng trời ra tay với công tử của Lâm hộ pháp.
Thật là tội ác tày trời!
"Ngô lão, chính là thằng ranh kia, đao Hàn Nguyệt của tôi còn nằm trong tay hắn, ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho tôi."
Thấy viện binh chạy tới, Lâm Kiến tức giận lên án, trong lòng lại liên tục cười lạnh.
Lần trước trong thăng chức bữa tiệc của Đinh Văn Hoành là gã khiêu khích trước, nếu lúc ấy giết Lục Vân thì khó tránh khỏi sẽ bị người ta gièm pha.
Nhưng lần này thì khác.
Lần này là Lục Vân giết người cướp của trước, Lâm Kiến có đủ lý do để giết hắn.
Đúng vậy.
Chính là Lục Vân giết người cướp của trước.
Dù có nhiều chuyện mọi người đều hiểu trong lòng, những người bên ngoài cũng có thể suy đoán ra đây là cái bẫy của Lâm Kiến, mục đích là vì trả thù lân trước Lục Vân bất kính với gã.
Nhưng không quan trọng.
Quan trọng là Lâm Kiến khẳng định Lục Vân giết người cướp của thì hắn là giết người cướp của.
Tựa như phần lớn những cao tầng Võ Minh trong tay đều bồi dưỡng lực lượng tư nhân, nhưng nếu không tìm thấy chứng cứ thì chính là không có.
Đây là một quy tắc ngầm.
Rất hiện thực, cũng rất tàn khốc.
Ánh mắt Ngô Thụy lạnh như băng như một đôi xiềng xích vô tình tập trung vào Lục Vân, uy nghiêm nói: "Lục Vân, Lâm công tử nói cậu muốn giết người cướp bảo vật, cậu có nhận tội này không?"
"Lời từ một phía." Vẻ mặt Lục Vân vẫn như thường, cầm đao Hàn Nguyệt trong tay mà vứt nghiêng xuống đất rồi chậm rãi nói: "Nếu tôi nói thanh đao rác rưởi này là Lâm Kiến mình ném cho tôi, mục đích là vì vu khống thì ông có tin không?"
Thanh đao rác rưởi?
Lâm Kiến giận dữ nói: "Đao Hàn Nguyệt là cha tôi tặng, dù phẩm chất không bằng kiếm Uông Húc, nhưng cũng không kém bao nhiêu, anh lại dám nói nó là rác rưởi?"
Lục Vân không để ý đến gã mà yên lặng nhìn chăm chú vào Ngô Thụy, hỏi lại: "Ông có tin hay không?"
Ánh mắt Ngô Thụy lấp lóe.
Giây lát sau, mặt ông ta lạnh đanh lại và nói: "Cậu nói Lâm công tử vu khống cậu, có chứng cứ không?"
"Không có."
"Nếu không có chứng cứ thì cậu bảo tôi tin như thế nào?"
Lục Vân dừng một chút, nghĩ thầm thật là càng ngày càng thú vị, thế là mở miệng nói: "Lâm Kiến nói tôi giết người cướp của cũng chỉ là lời nói một phía thôi, sao ông không đòi chứng cứ của hắn?"
Ngô Thụy nhìn về phía Lâm Kiến, rất nhanh lại dời mắt đi rồi khóa chặt Lục Vân lần nữa.
"Trước khi đến tôi đã hiểu sơ qua tình hình, vết thương trên người Lâm công tử là do đao Hàn Nguyệt gây nên, lại trùng hợp rơi vào tay cậu, cho nên..."
"Cho nên con mẹ nó ông đừng có nói nhảm nhiều như vậy, muốn làm gái cũng đừng giả vờ giả vịt lập đền thờ trinh tiết gì!" Lục Vân không khách sáo mà cắt ngang lời Ngô Thụy nói.
Sao hắn lại nhìn không ra Ngô Thụy này đâu phải muốn xem ai đúng ai sai, rõ ràng là muốn tìm lý do để yên tâm thoải mái mà đối phó mình thôi.
Đây không phải là hành vi làm gái còn lập đền thờ trinh tiết sao?
Lục Vân lười nói nhảm với ông ta tiếp.
Trước đó nói nhiều như vậy chỉ muốn thăm dò xem rốt cuộc Ngô Thụy này có phải người hiểu chuyện hay không.
Hiện tại xem ra là không phải.
Thất vọng, Lục Vân cực kỳ cực kỳ thất vọng.
Gương mặt Ngô Thụy âm trầm, bỗng quát chói tai một tiếng: "Làm càn! Hiện tại tôi có lý do tin tưởng Lâm công tử nói không sai, cậu là muốn giết người cướp của!"
Nghe thấy lời này, Lục Vân cười.
Thật buồn cười!
Ông ta kiên định mà chụp cái mũ này lên đầu mình chỉ vì mình chống đối lại một câu?
Quả nhiên là cùng một giuộc!
Lục Vân không giải thích nữa mà hơi nhíu mày, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Ngô Thụy hừ lạnh một tiếng, khí tức càng ngày càng lạnh lẽo, đột nhiên nhanh chân đi về hướng Lục Vân, hiên ngang chính nghĩa mà nói: "Tất nhiên là lấy lại công bằng cho Lâm công tử."
"Giọi cho một câu lấy lại công bằng." Nụ cười trên khóe miệng Lục Vân càng ngày càng tươi.
Đây vốn là một nụ cười thương hại, nhưng trong mắt mọi người chung quanh nó lại giống như cười khổ, cười bất đắc dĩ.
Long Diệc Tuyết lòng nóng như lửa đốt, vội giải thích: "Tiền bối, chuyện này không phải như ngài nghĩ đâu, tôi cảm thấy phải điều tra chân tướng ra trước mới quyết định."
Không phải Long Diệc Tuyết ngây thơ, cô cũng nhìn ra kỳ thật Ngô Thụy là cùng một bọn với Lâm Kiến, nhưng cô vẫn muốn giãy dụa lần cuối.
Cô không thể trơ mắt nhìn Lục Vân chết ở chỗ này.
Kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, Ngô Thụy căn bản không coi Long Diệc Tuyết ra gì, ông ta hừ lạnh một tiếng và nói: "Nơi này không đến phiên thứ đàn bà là cô lên tiếng, không muốn chôn cùng với thằng ranh này thì cút qua một bên cho tôi!"
Gương mặt xinh đẹp của Long Diệc Tuyết lập tức trắng bệch.
Mà giờ khắc này, áo vải của Ngô Thụy bỗng phồng lên, cuốn theo một luồng khí thế vô cùng hung hãn rồi nhanh chân đi về hướng Lục Vân, cứ như một áng mây đen đáng sợ che khuất bầu trời, điên cuồng ngưng tụ!
Rõ ràng ông ta là Tôn Giả Cảnh trung kỳ!
Chương 395: Thứ rác rưởi này cũng được gọi là bảo bối?
Lâm Kiến thấy cảnh này thì cười lạnh đắc ý.
Mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng gã muốn, hơn nữa còn thuận lợi đến lạ thường.
Chủ yếu là Lục Vân không có não phối hợp quá tốt, dù là bảo Long Tề ám chỉ hắn đến sân Tây Phong Liệp Lang hay là kêu hắn tiến hành thi đấu với mình, cuối cùng là dụ hắn rơi vào cái bẫy 'Giết người cướp của' này, Lục Vân vẫn luôn phối hợp quá hoàn mỹ.
Hoàn mỹ đến mức Lâm Kiến không dám tin tưởng.
Không phải thằng ranh này rất ngông cuồng sao?
Quả nhiên người quá ngông cuồng thì não cũng nhỏ, Lục Vân hoàn toàn là một tên mãng phu.
Hiện tại chuyện Lâm Kiến cần làm chính là chờ.
Chờ Ngô Thụy đánh cho Lục Vân gần chết thì Long Diệc Tuyết nhất định sẽ cầu xin cho hắn, đến lúc đó quyền chủ động sẽ hoàn toàn rơi vào tay Lâm Kiến.
Mà thời khắc đó sắp đến.
Ngô Thụy đã ra tay, cuồng phong càn quét qua đẩy Long Diệc Tuyết đứng bên cạnh Lục Vân lui ra ngoài, cô như cành liễu yếu ớt lắc lư kịch liệt trong bão táp, có thể bị bẻ gãy vào bất cứ lúc nào.
Long Diệc Tuyết còn muốn kề vai chiến đấu với Lục Vân, nhưng lúc này bên tai chợt vang lên giọng nói bình tĩnh thản nhiên của Lục Vân: "Cô Long, không cần như thế, cô cứ đứng bên cạnh xem kịch là được."
Long Diệc Tuyết sững sờ rồi quay đầu lại nhìn Lục Vân.
Gương mặt bảnh trai không mất kiên nghị kia vẫn bình chân như vại, cứ như không chút sợ hãi khi đối diện với Ngô Thụy.
Đây là biểu hiện của sự tự tin.
Nhưng Ngô Thụy là Tôn Giả, hơn nữa còn là Tôn Giả Cảnh trung kỳ, còn mạnh hơn ông nội cô rất nhiều.
Đến Tôn Giả Cảnh thì chênh lệch giữa mỗi một tiểu cảnh giới đều như cách biệt một trời, một vị cường giả Tôn Giả Cảnh trung kỳ có thể dễ dàng nghiền ép mười vị Tôn Giả Cảnh sơ kỳ.
Long Diệc Tuyết không rõ tại sao Lục Vân lại bình tĩnh như vậy.
Nhưng cẩn thận nhớ lại thì hình như từ khi quen biết Lục Vân, cô chưa bao giờ thấy hắn lộ ra vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi, lần trước gặp phải Tôn Giả Cảnh thần bí ở nhà họ Long cũng thế, Lục Vân căn bản không có chút e ngại nào cả.
Chắc là Lục tiên sinh còn có lá bài tẩy nào đó?
Trong lòng Long Diệc Tuyết bỗng hiện ra một suy nghĩ to gan.
Lần trước ở nhà họ Long, Doãn Thu Thủy đột nhiên xuất hiện doạ lui Tôn Giả Cảnh thần bí kia nên chưa thể nhìn thấy át chủ bài chân chính của Lục Vân.
Lần này rốt cục có cơ hội chứng kiến rồi sao?
Tâm tình Long Diệc Tuyết nhiều lần thay đổi, từ lo lắng lúc đầu biến thành một loại chờ mong.
Cô có dự cảm mãnh liệt rằng Lục tiên sinh còn có một át chủ bài nào đó cực mạnh làm hắn không hề e sợ Ngô Thụy.
Cho nên sau khi Lục Vân mở miệng, Long Diệc Tuyết chỉ do dự một chút rồi ngoan ngoãn rời khỏi vòng xoáy đó, nhẹ giọng nhắc nhở một câu: "Lục tiên sinh cẩn thận."
Lục Vân khẽ gật đầu.
Lúc này Ngô Thụy đã tới gần, khí tức kinh khủng chèn ép mọi người ở đây thở không nổi, trái tim như muốn ngừng đập vào bất cứ lúc nào.
"Lục Vân, kiếp sau mở to mắt làm người." Ngô Thụy bày ra bộ dạng nghiễm nhiên đã ăn chắc được Lục Vân.
Lâm Kiến sợ Ngô Thụy vừa ra tay đã trực tiếp tiêu diệt Lục Vân nên vội vàng nhắc nhở một tiếng: "Ngô lão, để lại cái mạng chó của hắn, tôi còn dùng đến."
Gã còn muốn giữ lại mạng của Lục Vân để đe doạ Long Diệc Tuyết, sao có thể để Lục Vân chết dễ dàng như vậy.
Ngô Thụy yên lặng gật đầu, khí thế hơi thu lại mấy phần.
Lục Vân cảm nhận được biến hóa khí tức của Ngô Thụy nên khóe miệng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: "Lão già này thật là tự tin, nếu ông đã coi khinh tôi như vậy thì hôm nay để ông xem thử thế nào là bá đạo thật sự."
Lục Vân dùng một tay rút đao Hàn Nguyệt cắm nghiêng trên mặt đất ra, ngón tay lướt qua lưỡi đao rét lạnh, cười lạnh và nói: "Loại rác rưởi này cũng được các người gọi là bảo bối, buồn cười!"
Tiếng nói vừa dứt, Lục Vân cong ngón tay búng ra, sau đó một tiếng răng rắc vang lên, chỉ thấy đao Hàn Nguyệt được Lâm Kiến coi là bảo bối bắt đầu vỡ vụn từng mảnh từ chuôi đao rồi lan thẳng đến mũi đao.
"Thứ rác rưởi này cũng xứng để tôi giết người cướp của sao?"
Lục Vân hét lớn một tiếng, vô cùng bá đạo mà hất đao Hàn Nguyệt đầy vết rạn qua bên cạnh, ngay lập tức vô số mảnh đao đã nát cắm vào bùn đất, còn chuôi đao tàn tạ không chịu nổi đã đâm vào mặt đất.
Đao Hàn Nguyệt, nát?
Đồng tử của mọi người co rụt lại, nhất thời không thể kịp phản ứng.
Ngô Thụy cũng như thế.
Tu vi của ông ta là Tôn Giả Cảnh trung kỳ, rất mạnh, nhưng muốn nhẹ nhàng chấn vỡ đao Hàn Nguyệt như vậy là không có khả năng.
Tại sao Lục Vân làm được?
Soạt!
Ngay vào lúc Ngô Thụy kinh ngạc thì một bóng dáng nhanh đến cực hạn đã lập tức đi đến trước mặt ông ta.
Là Lục Vân.
Lục Vân chủ động phát động công kích.
Hơn nữa hắn vừa ra tay đã mang theo khí thế khủng bố như lôi đình, không đến nửa hô hấp đã xé lốc xoáy trước người Ngô Thụy thành mảnh nhỏ.
"Lấy lại công bằng à?"
Ngô Thụy còn chưa kịp phản ứng thì một giọng nói lạnh buốt đã nổ vang bên tai, ngay sau đó ông ta cảm thấy cổ mình bị một sức mạnh vô cùng bá đạo xách lên.
Oanh!
Ngô Thụy lập tức lơ lửng trên không, lùi nhanh ra ngoài bằng tốc độ khó mà tin nổi, cuối cùng thì đụng mạnh vào một cây cổ thụ che trời.
Mà cổ của ông ta đang bị một cánh tay cứng rắn như kìm sắt đè mạnh lên thân cây, cả người lơ lửng không thể động đậy.
Trên cổ tay đó còn đeo một cái vòng kiểm tra công nghệ cao, nó không phát ra tiếng vang nào cả.
Điều này chứng tỏ Lục Vân không sử dụng nội kình.
Vậy sức mạnh kinh khủng mà hắn bùng nổ ra là cái gì chứ?
Chẳng lẽ?
Ngô Thụy thở càng ngày càng gấp, sắc mặt đỏ bừng lên, cả đôi mắt cũng bắt đầu sung huyết đỏ lên, nhưng ông ta như quên đi tình cảnh của mình.
Toàn thân ông ta đã bị sợ hãi vô tận bao phủ và cắn nuốt!
Vòng kiểm tra nội kình không sáng lên chứng tỏ Lục Vân căn bản không phải là tu võ giả, mà là tu luyện giả đã vượt ra khỏi ràng buộc của thế tục và giới tu võ!
Lâm Kiến đáng chém ngàn đao!
Cậu muốn chết còn kéo tôi xuống nước làm gì?
Trong lòng Ngô Thụy điên cuồng gào thét, sắc mặt càng ngày càng đỏ, thở cũng càng ngày càng gian nan.
Ngô Thụy cảm thấy mình chỉ còn một bước nữa là vào Diêm Vương Điện.
Nhưng ông ta không dám phản kháng, dù muốn cũng không phản kháng được.
Đắc tội tu luyện giả chỉ còn con đường chờ chết mà thôi!
Hai người nói xong liền đi vào sâu trong sân Tây Phong Liệp Lang.
Long Diệc Tuyết mờ mịt.
Hôm nay không phải mình tới tham gia thực huấn sao?
Không phải Lục tiên sinh nói muốn bảo vệ mình sao?
Sao đột nhiên lại bắt đầu thi đấu giải trí với Lâm Kiến vậy?
Long Diệc Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì bóng dáng của hai người đã biến mất trong tầm mắt.
Trịnh Dương hỏi: "Cô muốn lập tức bắt đầu huận luyện thực chiến hay là chờ Lục Vân trở về?
Nếu như bắt đầu bây giờ, tôi dẫn cô đi đến khu vực ít sói để lập tức bắt đầu huấn luyện, nếu như muốn chờ Lục Vân thì đợi thêm hai mươi phút."
Long Diệc Tuyết không hề nghĩ ngợi đã thốt lên: "Tôi sẽ chờ Lục tiên sinh trở về!"
Từ khi Trịnh Dương nói để cô tới tham gia huấn luyện thực chiến thì Long Diệc Tuyết vẫn lo lắng bất an, vừa rồi Lục Vân ở bên cạnh còn đỡ, cảm giác đủ an toàn.
Nhưng Lục Vân vừa rời đi thì cô liền hoảng.
Đừng hi vọng xa vời Trịnh Dương sẽ bảo vệ mình, là bởi vì người này đứng đó nên Long Diệc Tuyết mới cảm thấy càng hoảng hốt.
Cô hi vọng Lục Vân tranh thủ trở về.
Trịnh Dương như đã sớm lường trước đáp án này nên cũng không thúc giục Long Diệc Tuyết, mà lạ thường là đợi cô thêm hai mươi phút.
Giờ phút này, sâu trong sân Liệp Lang.
Cành lá rậm rạp, thỉnh thoảng có thể trông thấy một ít dấu vết của sói và hài cốt động vật trên mặt đất.
Phía trước rì rào lay động, mơ hồ có tiếng gầm truyền đến.
Rất nhanh hai người đã rơi vào vòng vây của đàn sói.
"Cuộc đi săn bắt đầu!"
Lâm Kiến cười lạnh một tiếng rồi dẫn đầu vọt đến đàn sói, dù không sử dụng đao Hàn Nguyệt nhưng nắm đấm của gã vẫn rất có lực công kích, quyền thứ nhất đã đánh bay một con sói hung ác ra ngoài.
"Một con!"
"Hai con!"
"Ba con!"
"..."
Hiển nhiên Lâm Kiến không phải lần đầu tiên đối mặt với đàn sói, mỗi một quyền đều có thể đánh trúng nhược điểm của chúng, gã không tốn chút sức lực đã đánh xuyên qua đàn sói.
Đồng thời còn có thể phân tâm quan sát động tĩnh của Lục Vân.
Những con sói này vốn chẳng là gì đối với Lục Vân cả, cơ bản hắn cũng dùng một quyền giải quyết một con giống như Lâm Kiến.
Hai người hoành hành ngang dọc trong bầy sói, đâu hề là con mồi mà rõ ràng là đơn phương săn giết, rất nhanh đàn sói này đã phát giác không ổn nên bắt đầu có dấu hiệu lùi bước.
Đúng lúc này, Lâm Kiến bỗng hô to một tiếng: "Anh Lục, đón lấy!"
Khi nói chuyện, gã đã cấp tốc lấy đao Hàn Nguyệt đeo bên hông xuống rồi ném về hướng Lục Vân.
Dưới tình huống này, dù là ai thì não cũng không kịp suy nghĩ mà sẽ theo bản năng đưa tay đón lấy đao Hàn Nguyệt.
Nhưng Lục Vân đã sớm nhận ra rồi.
Phải nói là hắn chưa bao giờ không đề phòng cả.
Từ hôm qua nhìn thấy Lâm Kiến thì Lục Vân đã không tin hắn thật sự chịu hóa thù thành bạn với mình.
Hôm nay lại gặp nhau ở sân Liệp Lang này càng khẳng định suy nghĩ trong lòng Lục Vân.
Cho nên Lục Vân không từ chối việc Lâm Kiến đưa ra ý kiến tiến hành một tranh tài, hắn chỉ muốn xem Lâm Kiến này muốn chơi trò gì.
Vừa rồi Lâm Kiến đang quan sát Lục Vân, kỳ thật Lục Vân cũng luôn để ý gã.
Khi Lâm Kiến tháo đao Hàn Nguyệt xuống thì Lục Vân đã phản ứng lại, nhưng hắn vẫn giả bộ vô ý đưa tay đón lấy thanh đao Hàn Nguyệt ném qua.
Thấy hắn như thế, rốt cục khóe miệng Lâm Kiến cũng lộ ra một nụ cười xảo trá, đột nhiên quỷ dị mà đập một tay vào ngực của mình.
Phốc!
Lâm Kiến phun một ngụm máu ra rồi quát ầm lên: "Lục Vân, uổng cho tôi coi anh là anh em, anh dám... Giết người cướp của!"
Tiếng rống vừa vang lên, gã quay người chạy ra bên ngoài, trên đường đi vẫn không quên xé nát quần áo trên người để ngụy trang thành dáng vẻ hoảng hốt chạy bừa.
Nhìn bóng lưng Lâm Kiến, Lục Vân đã hiểu.
Hóa ra là trò này.
Khó trách trước đó không hiểu sao Lâm Kiến lại khoe khoang đao Hàn Nguyệt của mình ở bên ngoài, mục đích là để nói cho người khác biết gã có một bảo vật chém sắt như chém bùn.
Như vậy thì Lục Vân 'Giết người cướp của' sẽ hợp lý hơn rất nhiều.
Không thể không nói đây là một trò hay, Lục Vân thật lòng rất bội phục, kỹ thuật diễn này có thể ngang tay với đại mỹ nhân minh tinh là chị Lục của mình.
Lục Vân vuốt vuốt đao Hàn Nguyệt trong tay, cười lạnh và nói: "Nếu anh muốn chơi thì tôi sẽ chơi thật vui với anh."
Hắn không vội không chậm rời khỏi sân Liệp Lang.
Trở lại bên ngoài, từ xa hắn đã nghe thấy hai tiếng tranh chấp.
Chỉ nghe Long Diệc Tuyết nói: "Không có khả năng, Lục tiên sinh tuyệt đối không phải người như vậy, anh nhất định đang vu oan cho người khác!"
Hiển nhiên Lâm Kiến đã chuẩn bị kỹ lời kịch, gã đã kể lúc Lục Vân đang săn giết đàn sói thì đột nhiên ra chiêu hiểm muốn cướp đi đao Hàn Nguyệt trên người gã.
"Vu oan? Cô xem cho kỹ vết thương trên người tôi đi, là thằng Lục Vân kia đánh, làm sao tôi nói xấu hắn chứ?" Lâm Kiến vẫn chắc chắn rằng Lục Vân muốn giết người cướp của.
Long Diệc Tuyết lớn tiếng chất vấn: "Vừa rồi hai người đi vào chung với nhau, nếu như anh xảy ra chuyện thì Lục tiên sinh sẽ không tránh khỏi nghi ngờ, đạo lý đơn giản như vậy làm sao Lục tiên sinh không hiểu được chứ?"
Nếu Lục Vân thật sự muốn giết người cướp của thì nhất định sẽ không chọn lúc này, bởi vì một khi Lâm Kiến xảy ra chuyện thì Lục Vân là đối tượng hoài nghi trọng điểm.
Lấy được đao Hàn Nguyệt thì thế nào, vẫn bị Lâm Chấn Nghiệp chơi chết thôi.
Lục Vân không có khả năng làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.
Cho nên Lâm Kiến có trăm ngàn chỗ hở.
Nhưng Lâm Kiến vẫn hừ lạnh một tiếng và nói: "Cái này ai biết được, có lẽ thằng ranh đó trông thấy bảo bối như đao Hàn Nguyệt liền mất đi lý trí thì sao? Cô không phải hắn thì làm sao kết luận hắn không giết người cướp của chứ?"
Chỗ hở?
Quan trọng sao?
Quan trọng sao?
Quan trọng sao?
Tuyệt đối không quan trọng!
Vốn chỉ là đang diễn trò, mục đích cuối cùng là vì tìm một lý do để giết Lục Vân, còn chỗ hở thì ai quan tâm? Ai dám quan tâm?
Lâm Kiến nói Lục Vân giết người cướp của thì Lục Vân chính là giết người cướp của!
Ai có ý kiến?
Chương 394: Cùng một giuộc
Lục Vân đứng xa xa đã nghe thấy tiếng họ tranh chấp, hắn chậm rãi đi tới.
Vảo thời khắc trông thấy hắn, Lâm Kiến lộ ra tia hung ác mà giận dữ hét: "Hung thủ ra tới, có trông thấy không, trong tay hắn còn cầm đao Hàn Nguyệt của tôi, tôi nói hắn giết người cướp của có sai sao?
Nếu không phải vừa rồi tôi chạy trốn kịp thời thì nhất định đã chết trong tay thằng ranh này rồi.
Trịnh Dương, thầy mau đi thông báo cho thủ vệ của sân Liệp Lang, gọi Ngô lão tới đây, thằng ranh này không dễ đối phó đâu."
Lâm Kiến nói xong thì Trịnh Dương cấp tốc rời đi.
Long Diệc Tuyết thì bước nhanh về hướng Lục Vân với vẻ mặt rất kiên định: "Lục tiên sinh, tôi tin tưởng anh."
Lục Vân khẽ gật đầu rồi không nói gì.
Chờ.
Lâm Kiến đang chờ.
Lục Vân cũng đang chờ.
Một lát sau, Trịnh Dương không phải trở về một mình mà còn mang viện binh đến – Đông đảo thủ vệ của sân Tây Phong Liệp Lang và một ông lão áo vải có khí tức bất phàm.
Đó là Ngô Thụy - Người phụ trách sân Tây Phong Liệp Lang.
Có người giết người cướp của ở sân bãi của ông ta, Ngô Thụy nhất định không thể ngồi xem không để ý tới.
Sân Liệp Lang là nơi huấn luyện thực chiến, ngẫu nhiên có thương vong là không thể tránh được, nhưng nghiêm lệnh cấm tàn sát lẫn nhau, dù có chuyện này xảy ra cũng không để lại đấu vết.
Sợ chính là giết người cướp của không triệt để như Lục Vân, tất nhiên nên chịu trừng phạt.
Ngô Thụy là đến để chế tài Lục Vân.
Vừa rồi trên đường đi ông ta đã hiểu rõ mọi chuyện từ lời kể của Trịnh Dương. Khó có thể tưởng tượng thằng ranh tên Lục Vân này dám gan to bằng trời ra tay với công tử của Lâm hộ pháp.
Thật là tội ác tày trời!
"Ngô lão, chính là thằng ranh kia, đao Hàn Nguyệt của tôi còn nằm trong tay hắn, ngài nhất định phải chủ trì công đạo cho tôi."
Thấy viện binh chạy tới, Lâm Kiến tức giận lên án, trong lòng lại liên tục cười lạnh.
Lần trước trong thăng chức bữa tiệc của Đinh Văn Hoành là gã khiêu khích trước, nếu lúc ấy giết Lục Vân thì khó tránh khỏi sẽ bị người ta gièm pha.
Nhưng lần này thì khác.
Lần này là Lục Vân giết người cướp của trước, Lâm Kiến có đủ lý do để giết hắn.
Đúng vậy.
Chính là Lục Vân giết người cướp của trước.
Dù có nhiều chuyện mọi người đều hiểu trong lòng, những người bên ngoài cũng có thể suy đoán ra đây là cái bẫy của Lâm Kiến, mục đích là vì trả thù lân trước Lục Vân bất kính với gã.
Nhưng không quan trọng.
Quan trọng là Lâm Kiến khẳng định Lục Vân giết người cướp của thì hắn là giết người cướp của.
Tựa như phần lớn những cao tầng Võ Minh trong tay đều bồi dưỡng lực lượng tư nhân, nhưng nếu không tìm thấy chứng cứ thì chính là không có.
Đây là một quy tắc ngầm.
Rất hiện thực, cũng rất tàn khốc.
Ánh mắt Ngô Thụy lạnh như băng như một đôi xiềng xích vô tình tập trung vào Lục Vân, uy nghiêm nói: "Lục Vân, Lâm công tử nói cậu muốn giết người cướp bảo vật, cậu có nhận tội này không?"
"Lời từ một phía." Vẻ mặt Lục Vân vẫn như thường, cầm đao Hàn Nguyệt trong tay mà vứt nghiêng xuống đất rồi chậm rãi nói: "Nếu tôi nói thanh đao rác rưởi này là Lâm Kiến mình ném cho tôi, mục đích là vì vu khống thì ông có tin không?"
Thanh đao rác rưởi?
Lâm Kiến giận dữ nói: "Đao Hàn Nguyệt là cha tôi tặng, dù phẩm chất không bằng kiếm Uông Húc, nhưng cũng không kém bao nhiêu, anh lại dám nói nó là rác rưởi?"
Lục Vân không để ý đến gã mà yên lặng nhìn chăm chú vào Ngô Thụy, hỏi lại: "Ông có tin hay không?"
Ánh mắt Ngô Thụy lấp lóe.
Giây lát sau, mặt ông ta lạnh đanh lại và nói: "Cậu nói Lâm công tử vu khống cậu, có chứng cứ không?"
"Không có."
"Nếu không có chứng cứ thì cậu bảo tôi tin như thế nào?"
Lục Vân dừng một chút, nghĩ thầm thật là càng ngày càng thú vị, thế là mở miệng nói: "Lâm Kiến nói tôi giết người cướp của cũng chỉ là lời nói một phía thôi, sao ông không đòi chứng cứ của hắn?"
Ngô Thụy nhìn về phía Lâm Kiến, rất nhanh lại dời mắt đi rồi khóa chặt Lục Vân lần nữa.
"Trước khi đến tôi đã hiểu sơ qua tình hình, vết thương trên người Lâm công tử là do đao Hàn Nguyệt gây nên, lại trùng hợp rơi vào tay cậu, cho nên..."
"Cho nên con mẹ nó ông đừng có nói nhảm nhiều như vậy, muốn làm gái cũng đừng giả vờ giả vịt lập đền thờ trinh tiết gì!" Lục Vân không khách sáo mà cắt ngang lời Ngô Thụy nói.
Sao hắn lại nhìn không ra Ngô Thụy này đâu phải muốn xem ai đúng ai sai, rõ ràng là muốn tìm lý do để yên tâm thoải mái mà đối phó mình thôi.
Đây không phải là hành vi làm gái còn lập đền thờ trinh tiết sao?
Lục Vân lười nói nhảm với ông ta tiếp.
Trước đó nói nhiều như vậy chỉ muốn thăm dò xem rốt cuộc Ngô Thụy này có phải người hiểu chuyện hay không.
Hiện tại xem ra là không phải.
Thất vọng, Lục Vân cực kỳ cực kỳ thất vọng.
Gương mặt Ngô Thụy âm trầm, bỗng quát chói tai một tiếng: "Làm càn! Hiện tại tôi có lý do tin tưởng Lâm công tử nói không sai, cậu là muốn giết người cướp của!"
Nghe thấy lời này, Lục Vân cười.
Thật buồn cười!
Ông ta kiên định mà chụp cái mũ này lên đầu mình chỉ vì mình chống đối lại một câu?
Quả nhiên là cùng một giuộc!
Lục Vân không giải thích nữa mà hơi nhíu mày, hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Ngô Thụy hừ lạnh một tiếng, khí tức càng ngày càng lạnh lẽo, đột nhiên nhanh chân đi về hướng Lục Vân, hiên ngang chính nghĩa mà nói: "Tất nhiên là lấy lại công bằng cho Lâm công tử."
"Giọi cho một câu lấy lại công bằng." Nụ cười trên khóe miệng Lục Vân càng ngày càng tươi.
Đây vốn là một nụ cười thương hại, nhưng trong mắt mọi người chung quanh nó lại giống như cười khổ, cười bất đắc dĩ.
Long Diệc Tuyết lòng nóng như lửa đốt, vội giải thích: "Tiền bối, chuyện này không phải như ngài nghĩ đâu, tôi cảm thấy phải điều tra chân tướng ra trước mới quyết định."
Không phải Long Diệc Tuyết ngây thơ, cô cũng nhìn ra kỳ thật Ngô Thụy là cùng một bọn với Lâm Kiến, nhưng cô vẫn muốn giãy dụa lần cuối.
Cô không thể trơ mắt nhìn Lục Vân chết ở chỗ này.
Kết quả không có gì bất ngờ xảy ra, Ngô Thụy căn bản không coi Long Diệc Tuyết ra gì, ông ta hừ lạnh một tiếng và nói: "Nơi này không đến phiên thứ đàn bà là cô lên tiếng, không muốn chôn cùng với thằng ranh này thì cút qua một bên cho tôi!"
Gương mặt xinh đẹp của Long Diệc Tuyết lập tức trắng bệch.
Mà giờ khắc này, áo vải của Ngô Thụy bỗng phồng lên, cuốn theo một luồng khí thế vô cùng hung hãn rồi nhanh chân đi về hướng Lục Vân, cứ như một áng mây đen đáng sợ che khuất bầu trời, điên cuồng ngưng tụ!
Rõ ràng ông ta là Tôn Giả Cảnh trung kỳ!
Chương 395: Thứ rác rưởi này cũng được gọi là bảo bối?
Lâm Kiến thấy cảnh này thì cười lạnh đắc ý.
Mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng gã muốn, hơn nữa còn thuận lợi đến lạ thường.
Chủ yếu là Lục Vân không có não phối hợp quá tốt, dù là bảo Long Tề ám chỉ hắn đến sân Tây Phong Liệp Lang hay là kêu hắn tiến hành thi đấu với mình, cuối cùng là dụ hắn rơi vào cái bẫy 'Giết người cướp của' này, Lục Vân vẫn luôn phối hợp quá hoàn mỹ.
Hoàn mỹ đến mức Lâm Kiến không dám tin tưởng.
Không phải thằng ranh này rất ngông cuồng sao?
Quả nhiên người quá ngông cuồng thì não cũng nhỏ, Lục Vân hoàn toàn là một tên mãng phu.
Hiện tại chuyện Lâm Kiến cần làm chính là chờ.
Chờ Ngô Thụy đánh cho Lục Vân gần chết thì Long Diệc Tuyết nhất định sẽ cầu xin cho hắn, đến lúc đó quyền chủ động sẽ hoàn toàn rơi vào tay Lâm Kiến.
Mà thời khắc đó sắp đến.
Ngô Thụy đã ra tay, cuồng phong càn quét qua đẩy Long Diệc Tuyết đứng bên cạnh Lục Vân lui ra ngoài, cô như cành liễu yếu ớt lắc lư kịch liệt trong bão táp, có thể bị bẻ gãy vào bất cứ lúc nào.
Long Diệc Tuyết còn muốn kề vai chiến đấu với Lục Vân, nhưng lúc này bên tai chợt vang lên giọng nói bình tĩnh thản nhiên của Lục Vân: "Cô Long, không cần như thế, cô cứ đứng bên cạnh xem kịch là được."
Long Diệc Tuyết sững sờ rồi quay đầu lại nhìn Lục Vân.
Gương mặt bảnh trai không mất kiên nghị kia vẫn bình chân như vại, cứ như không chút sợ hãi khi đối diện với Ngô Thụy.
Đây là biểu hiện của sự tự tin.
Nhưng Ngô Thụy là Tôn Giả, hơn nữa còn là Tôn Giả Cảnh trung kỳ, còn mạnh hơn ông nội cô rất nhiều.
Đến Tôn Giả Cảnh thì chênh lệch giữa mỗi một tiểu cảnh giới đều như cách biệt một trời, một vị cường giả Tôn Giả Cảnh trung kỳ có thể dễ dàng nghiền ép mười vị Tôn Giả Cảnh sơ kỳ.
Long Diệc Tuyết không rõ tại sao Lục Vân lại bình tĩnh như vậy.
Nhưng cẩn thận nhớ lại thì hình như từ khi quen biết Lục Vân, cô chưa bao giờ thấy hắn lộ ra vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi, lần trước gặp phải Tôn Giả Cảnh thần bí ở nhà họ Long cũng thế, Lục Vân căn bản không có chút e ngại nào cả.
Chắc là Lục tiên sinh còn có lá bài tẩy nào đó?
Trong lòng Long Diệc Tuyết bỗng hiện ra một suy nghĩ to gan.
Lần trước ở nhà họ Long, Doãn Thu Thủy đột nhiên xuất hiện doạ lui Tôn Giả Cảnh thần bí kia nên chưa thể nhìn thấy át chủ bài chân chính của Lục Vân.
Lần này rốt cục có cơ hội chứng kiến rồi sao?
Tâm tình Long Diệc Tuyết nhiều lần thay đổi, từ lo lắng lúc đầu biến thành một loại chờ mong.
Cô có dự cảm mãnh liệt rằng Lục tiên sinh còn có một át chủ bài nào đó cực mạnh làm hắn không hề e sợ Ngô Thụy.
Cho nên sau khi Lục Vân mở miệng, Long Diệc Tuyết chỉ do dự một chút rồi ngoan ngoãn rời khỏi vòng xoáy đó, nhẹ giọng nhắc nhở một câu: "Lục tiên sinh cẩn thận."
Lục Vân khẽ gật đầu.
Lúc này Ngô Thụy đã tới gần, khí tức kinh khủng chèn ép mọi người ở đây thở không nổi, trái tim như muốn ngừng đập vào bất cứ lúc nào.
"Lục Vân, kiếp sau mở to mắt làm người." Ngô Thụy bày ra bộ dạng nghiễm nhiên đã ăn chắc được Lục Vân.
Lâm Kiến sợ Ngô Thụy vừa ra tay đã trực tiếp tiêu diệt Lục Vân nên vội vàng nhắc nhở một tiếng: "Ngô lão, để lại cái mạng chó của hắn, tôi còn dùng đến."
Gã còn muốn giữ lại mạng của Lục Vân để đe doạ Long Diệc Tuyết, sao có thể để Lục Vân chết dễ dàng như vậy.
Ngô Thụy yên lặng gật đầu, khí thế hơi thu lại mấy phần.
Lục Vân cảm nhận được biến hóa khí tức của Ngô Thụy nên khóe miệng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm: "Lão già này thật là tự tin, nếu ông đã coi khinh tôi như vậy thì hôm nay để ông xem thử thế nào là bá đạo thật sự."
Lục Vân dùng một tay rút đao Hàn Nguyệt cắm nghiêng trên mặt đất ra, ngón tay lướt qua lưỡi đao rét lạnh, cười lạnh và nói: "Loại rác rưởi này cũng được các người gọi là bảo bối, buồn cười!"
Tiếng nói vừa dứt, Lục Vân cong ngón tay búng ra, sau đó một tiếng răng rắc vang lên, chỉ thấy đao Hàn Nguyệt được Lâm Kiến coi là bảo bối bắt đầu vỡ vụn từng mảnh từ chuôi đao rồi lan thẳng đến mũi đao.
"Thứ rác rưởi này cũng xứng để tôi giết người cướp của sao?"
Lục Vân hét lớn một tiếng, vô cùng bá đạo mà hất đao Hàn Nguyệt đầy vết rạn qua bên cạnh, ngay lập tức vô số mảnh đao đã nát cắm vào bùn đất, còn chuôi đao tàn tạ không chịu nổi đã đâm vào mặt đất.
Đao Hàn Nguyệt, nát?
Đồng tử của mọi người co rụt lại, nhất thời không thể kịp phản ứng.
Ngô Thụy cũng như thế.
Tu vi của ông ta là Tôn Giả Cảnh trung kỳ, rất mạnh, nhưng muốn nhẹ nhàng chấn vỡ đao Hàn Nguyệt như vậy là không có khả năng.
Tại sao Lục Vân làm được?
Soạt!
Ngay vào lúc Ngô Thụy kinh ngạc thì một bóng dáng nhanh đến cực hạn đã lập tức đi đến trước mặt ông ta.
Là Lục Vân.
Lục Vân chủ động phát động công kích.
Hơn nữa hắn vừa ra tay đã mang theo khí thế khủng bố như lôi đình, không đến nửa hô hấp đã xé lốc xoáy trước người Ngô Thụy thành mảnh nhỏ.
"Lấy lại công bằng à?"
Ngô Thụy còn chưa kịp phản ứng thì một giọng nói lạnh buốt đã nổ vang bên tai, ngay sau đó ông ta cảm thấy cổ mình bị một sức mạnh vô cùng bá đạo xách lên.
Oanh!
Ngô Thụy lập tức lơ lửng trên không, lùi nhanh ra ngoài bằng tốc độ khó mà tin nổi, cuối cùng thì đụng mạnh vào một cây cổ thụ che trời.
Mà cổ của ông ta đang bị một cánh tay cứng rắn như kìm sắt đè mạnh lên thân cây, cả người lơ lửng không thể động đậy.
Trên cổ tay đó còn đeo một cái vòng kiểm tra công nghệ cao, nó không phát ra tiếng vang nào cả.
Điều này chứng tỏ Lục Vân không sử dụng nội kình.
Vậy sức mạnh kinh khủng mà hắn bùng nổ ra là cái gì chứ?
Chẳng lẽ?
Ngô Thụy thở càng ngày càng gấp, sắc mặt đỏ bừng lên, cả đôi mắt cũng bắt đầu sung huyết đỏ lên, nhưng ông ta như quên đi tình cảnh của mình.
Toàn thân ông ta đã bị sợ hãi vô tận bao phủ và cắn nuốt!
Vòng kiểm tra nội kình không sáng lên chứng tỏ Lục Vân căn bản không phải là tu võ giả, mà là tu luyện giả đã vượt ra khỏi ràng buộc của thế tục và giới tu võ!
Lâm Kiến đáng chém ngàn đao!
Cậu muốn chết còn kéo tôi xuống nước làm gì?
Trong lòng Ngô Thụy điên cuồng gào thét, sắc mặt càng ngày càng đỏ, thở cũng càng ngày càng gian nan.
Ngô Thụy cảm thấy mình chỉ còn một bước nữa là vào Diêm Vương Điện.
Nhưng ông ta không dám phản kháng, dù muốn cũng không phản kháng được.
Đắc tội tu luyện giả chỉ còn con đường chờ chết mà thôi!