-
Chương 391-392
Chương 391: Sân Tây Phong Liệp Lang
Long Diệc Tuyết hơi kinh ngạc, không rõ hàm ý trong câu nói của Lục Vân, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn không giống đang nói đùa, ngược lại còn lộ ra tự tin mãnh liệt.
Một sự tự tin phát ra từ trong xương cốt.
Long Diệc Tuyết tin.
Một bóng người đột nhiên đi về hướng bên này, trông thấy Trịnh Dương ngồi dưới đất thì hơi sửng sốt và hỏi: "Thầy Trịnh, thầy đang làm gì vậy?"
"Lâm công tử." Trịnh Dương đứng dậy, vẻ mặt trở nên rất cung kính.
Người tới chính là Lâm Kiến.
Gã đến gần mới phát hiện mặt Trịnh Dương vừa đỏ vừa sưng, còn để lại mấy dấu ngón tay đỏ bừng, rõ ràng là bị người ta tát, gã lập tức nghi ngờ.
Ai dám tát Trịnh Dương ở nơi này? Ai có bản lĩnh tát hắn ta?
Lâm Kiến liếc nhìn chung quanh một vòng, đều là học viên, chỉ có Lục Vân là cảnh giới tông sư.
Nhưng Lục Vân là Hoành Luyện tông sư, không có khả năng tát một Hóa Cảnh tông sư chính thống như Trịnh Dương thành như vậy.
Nghi ngờ trong lòng Lâm Kiến càng mạnh lên.
Mãi đến khi Trịnh Dương kể lại chuyện vừa rồi thì Lâm Kiến mới không thể không tin chính là Lục Vân tát hắn ta ra thế này.
Hơn nữa cả quá trình này Trịnh Dương không có sức phản kháng.
Lâm Kiến cảm thấy thú vị mà nói: "Thì ra anh Lục không phải Hoành Luyện tông sư, thật là thâm tàng bất lộ!"
Anh Lục?
Tất cả mọi người bao gồm cả Trịnh Dương đều hơi sửng sốt.
Lâm Kiến và Lục Vân thân với nhau như vậy từ khi nào, còn gọi hắn là anh Lục? Họ không phải là tình địch sao?
Lục Vân cười nói: "Ai, ẩn giấu lâu như vậy, không ngờ vẫn bị mọi người phát hiện, được thôi, tôi ngả bài, tôi không phải một Hoành Luyện tông sư."
"Anh Lục..." Lâm Kiến lộ ra vẻ mặt chân thành mà nói: "Lần trước trong thăng chức bữa tiệc của Đinh viện trưởng là tôi làm không đúng, hi vọng anh tha lỗi cho."
"Ồ?" Lục Vân nhíu mày, nói: “Cớ sao Lâm công tử lại nói lời ấy, sao tôi nhớ lúc đó anh rất không cam tâm, còn hâm dọa muốn tìm tôi tính sổ mà?"
"Ha ha, ai cũng có lúc hồ đồ, tôi chỉ nói nhảm thôi, sau khi trở về cha tôi đã dạy dỗ một trận làm tôi tỉnh lại, biết mình đã làm sai trước." Lâm Kiến gượng cười mà nói, nhìn như thật sự đã tỉnh lại, chuẩn bị cười một tiếng xoá thù hận với Lục Vân.
Lục Vân lặng lẽ nói: "Biết sai chịu sửa thì không gì tốt hơn, tôi thấy Lâm công tử là người làm chuyện lớn, tương lai nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Hi vọng như thế đi!" Lâm Kiến dời mắt nhìn về phía Long Diệc Tuyết, không mang chút tạp chất mà nói: "Cô Long, cô chọn anh Lục là đúng, anh ta thật sự ưu tú hơn tôi."
Long Diệc Tuyết không biết nên trả lời như thế nào, trong lòng cảm thấy là lạ.
Hôm nay Lâm Kiến không bình thường, trước kia mỗi lần gã nhìn thấy cô thì sẽ làm như quen thuộc mà gọi cô là Diệc Tuyết, vừa rồi lại xưng hô là cô Long.
Giống như có một ngày một tên lưu manh đột nhiên biến thành quân tử.
Quá giả.
Lâm Kiến tiếp tục duy trì thái độ thân thiện mà quay người nói với Trịnh Dương: "Thầy Trịnh, anh Lục và cô Long đều là bạn của tôi, nếu giữa các người có xích mích gì thì tôi hi vọng mau chóng giải quyết."
"Tôi đã hiểu."
Lâm Kiến là con trai của hộ pháp Võ Minh, dù trong lòng Trịnh Dương khó chịu đến mấy cũng chỉ có thể gật đầu nghe theo.
"Vậy tôi không quấy rầy mọi người nữa."
Lâm Kiến ôn hoà lễ độ gật đầu chào hai người Lục Vân rồi rời khỏi sân huấn luyện, đi đến mép sân, tìm một băng ghế đá ngồi xuống.
Trịnh Dương phức tạp liếc nhìn Long Diệc Tuyết mà nói: "Nếu Lâm công tử đã nói chuyện cho cô thì chuyện lúc nãy coi như bỏ qua, hôm nay cô dừng huấn luyện tại đây, nghỉ ngơi đi."
Nói xong, hắn ta kiêng kị nhìn Lục Vân một cái rồi quay người đi về hướng Lâm Kiến.
Không cần lo bị học viện đuổi học là chuyện tốt, nhưng Long Diệc Tuyết lại trầm mặc, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Chủ yếu là Lâm Kiến quá khác thường, chuyện gì khác thường sau lưng nhất định có âm mưu.
Long Diệc Tuyết không tin Lâm Kiến đột nhiên trở nên tốt bụng như vậy.
Sự thấp thỏm này kéo dài đến ngày hôm sau.
Trịnh Dương nói với Long Diệc Tuyết hôm nay không tiến hành huấn luyện nhanh chạy mà chuyển qua sân Tây Phong Liệp Lang để tiến hành huấn luyện thực chiến.
Vào ngày đầu tiên tiến vào Học Viện Võ Đạo kinh thành, mỗi một học viên đều cần hiểu biết cơ bản về tình hình của học viện.
Long Diệc Tuyết từng nghe nói đến sân Tây Phong Liệp Lang, đó là nơi chuyên để học viên luyện tập, muốn trở thành một tu võ giả hợp cách mà chỉ dựa vào lý thuyết và huấn luyện cơ sở là không đủ, còn cần thực chiến nữa.
Sân Tây Phong Liệp Lang chính là nơi như vậy.
Nhưng Long Diệc Tuyết nhớ rõ yêu cầu tiến vào sân Tây Phong Liệp Lang là tu vi đạt tới tầng bốn, cũng chính là tu võ giả trung cấp.
Long Diệc Tuyết chỉ vừa mới nhập môn, cả huấn luyện cơ sở còn chưa hoàn thành, hiện tại đến sân Tây Phong Liệp Lang là điều không hợp lý.
Trịnh Dương lại giải thích là căn cơ của cô quá mỏng, nhập môn quá muộn, nhất định phải tiến hành huấn luyện đặc thù nên đi trải nghiệm ở sân Tây Phong Liệp Lang sớm hơn cũng có chỗ tốt.
Trịnh Dương là giáo viên nên Long Diệc Tuyết không dám không nghe, nhưng cô vẫn hơi lo lắng, thế là báo tin này cho Lục Vân.
Lục Vân nghe xong thì vừa cười vừa nói: "Tôi cảm thấy lời Trịnh Dương nói cũng có đạo lý nhất định, đi trải nghiệm một chút cũng không sao, tôi tin bọn họ sẽ làm tốt biện pháp bảo hộ."
Long Diệc Tuyết rất rối rắm, cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
Lúc này Long Tề cũng bày ra dáng vẻ rất lo lắng mà nói: "Tôi vẫn không yên tâm về cháu Diệc Tuyết lắm, nếu như có Lục tiên sinh đi cùng thì sẽ tốt hơn nhiều!"
Ông ta cảm khái mà nói một câu.
Long Diệc Tuyết lập tức dao động, mong đợi nhìn về phía Lục Vân, đương nhiên hi vọng hắn đi cùng cô.
Trịnh Dương không cho cô cảm giác an toàn, nhưng Lục Vân thì có.
Lục Vân mang đầy thâm ý mà liếc nhìn Trịnh Dương, sau đó dời mắt đi rồi gật đầu và nói: "Tôi đi cùng cũng không phải vấn đề gì lớn, dù sao cũng rảnh rỗi."
"Anh vào được không nhỉ?" Long Diệc Tuyết lo lắng hỏi.
Sân Tây Phong Liệp Lang không giống những bãi săn giao tiền là được vào, chỉ có người của Võ Minh và Học Viện Võ Đạomới có tư cách tiến vào, Lục Vân vừa không phải thành viên Võ Minh mà cũng không phải học viên Học Viện, sợ là không dễ vào được.
Lục Vân nói: "Đi xem thử đi, thực sự không được thì tôi sẽ chờ cô ở cửa."
Chương 392: Quá trùng hợp
Sau khi hạ quyết tâm, Lục Vân đi theo Long Diệc Tuyết rời khỏi nhà họ Long, cùng nhau đi đến lối vào sân Tây Phong Liệp Lang.
Trịnh Dương đã chờ đợi ở đây khá lâu.
Trông thấy Lục Vân cùng đi qua, hắn ta cũng không cảm thấy bất ngờ gì lắm, mà chỉ hỏi Long Diệc Tuyết: "Tôi cho cô thời gian nửa ngày để chuẩn bị, đã sẵn sàng tiến vào sân Liệp Lang chưa?"
Long Diệc Tuyết gật đầu.
Trịnh Dương tiếp tục nói: "Sau khi tiến vào tôi sẽ ở bên cạnh chỉ đạo cô, cho nên không cần quá lo lắng, nếu cảm thấy mình không chịu nổi thì cứ lên tiếng, tôi sẽ cứu cô."
Sau khi cho Long Diệc Tuyết một liều thuốc an thần thì Trịnh Dương ra hiệu cho thủ vệ của sân Liệp Lang mở cửa sắt ra.
Long Diệc Tuyết do dự hỏi: "Trịnh lão sư, có thể để Lục tiên sinh đi theo giúp tôi không?"
So với Trịnh Dương, cô càng hi vọng người đi theo cô chính là Lục Vân.
Trịnh Dương liếc nhìn Lục Vân, lộ vẻ khó xử: "Cái này tôi không làm chủ được, tôi chỉ là một giáo viên mà thôi, chỉ có thể phụ trách học sinh của mình."
"Nếu cô Long muốn anh Lục đi cùng thì vào chung đi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát."
Trịnh Dương vừa dứt lời thì tiếng nói của Lâm Kiến đột nhiên vang lên ở phía xa.
Vị công tử nhà họ Lâm này vẫn mang theo nụ cười ấm áp như hôm qua, chậm rãi đi về hướng bên này: "Tôi cũng chuẩn bị đi vào luyện tập, gặp mọi người cũng trùng hợp thật."
Trùng hợp?
Lục Vân nghiền ngẫm cười cười.
Chỉ sợ không phải trùng hợp, mà là cố ý dàn xếp thôi.
Long Diệc Tuyết còn chưa hoàn thành huấn luyện cơ sở mà đã bị Trịnh Dương gọi tới đây tiến hành thực chiến, lại vừa vặn gặp Lâm Kiến tới đây luyện tập, có chuyện trùng hợp như vậy sao.
Có lẽ ý tưởng bảo Long Diệc Tuyết đến thực chiến cũng do Lâm Kiến bày ra.
Thật là mánh khoé vụng về.
Vụng về đến mức cả Long Diệc Tuyết cũng phát giác khác thường.
Từ hôm qua cô đã cảm thấy Lâm Kiến không thích hợp, hôm nay lại 'Trùng hợp' gặp gã như thế, Long Diệc Tuyết có thể xác định trăm phần trăm là lát nữa vào sân Liệp Lang, Lâm Kiến nhất định sẽ không an phận.
Long Diệc Tuyết bắt đầu nổi trống lui quân, biết mình không có khả năng đấu lại Lâm Kiến, đừng để lát nữa lại liên lụy cả Lục tiên sinh.
Long Diệc Tuyết vừa muốn mở miệng nói không đi vào lại bị Lục Vân giành trước một bước mà nói: "Lâm công tử nói không sai, thật là trùng hợp, có lẽ cái này gọi là duyên kết bạn, hay chúng ta cùng đi vào đi?"
Lời này rất đúng ý của Lâm Kiến, gã cười trả lời: "Chỉ cần anh Lục không chê thì tôi không có vấn đề gì."
"Lâm công tử là con trai của hộ pháp, tôi nịnh bợ còn không kịp, sao dám ghét bỏ chứ!" Lục Vân nói.
Địa vị của Lâm Kiến cao hơn Trịnh Dương rất nhiều, Trịnh Dương không có quyền để Lục Vân đi vào, nhưng Lâm Kiến thì được, những thủ vệ kia cũng không dám cản trở.
Bọn họ bước qua cửa sắt, tiến vào sân Tây Phong Liệp Lang.
Đây là một mảnh núi rừng tương đối nguyên thủy, tên như ý nghĩa, có sói hay ẩn hiện.
Những con sói này có một phần sống ở địa phương, có một phần là Võ Minh bắt tới từ nơi khác, đều chưa trải qua thuần hóa nên khó sửa đổi bản tính khát máu.
Rất nhiều thành viên Võ Minh và học viên Học Viện Võ Đạo đều thích tới đây tích lũy kinh nghiệm thực chiến.
Lâm Kiến đề nghị: "Anh Lục, không bằng chúng ta thi xem lát nữa ai săn giết càng nhiều sói, coi như một trận tranh tài giải trí, thế nào?"
"Không thành vấn đề." Lục Vân không cần nghĩ ngợi mà gật đầu chấp nhận.
Lâm Kiến đưa ra một vòng tay công nghệ cao mà dò hỏi: "Cần đeo vòng tay kiểm tra không?"
Bình thường người tới sân Liệp Lang tham gia thực chiến không thiếu Hóa Cảnh tông sư, nhưng đến trình độ Hóa Cảnh thì đàn sói hung hãn đến mấy cũng khó tổn thương được bọn họ.
Sau khi nội kình phóng ra ngoài thì đám sói kia đã không cắn xé được lá chắn hộ thân của họ nên tất nhiên cũng mất đi hiệu quả huấn luyện.
Thế là Võ Minh phát minh ra vòng tay công nghệ cao có thể kiểm tra nội kình này.
Sau khi đeo nó vào, chỉ cần cảm ứng được nội kình chấn động thì trên vòng tay sẽ có đèn đỏ sáng lên, đồng thời phát ra tiếng nhắc nhở, như vậy có thể làm người đeo vô thức khống chế lại nội kình.
Lục Vân nhận lấy vòng tay rồi không chút nghi ngờ đeo nó lên cổ tay của mình, một tiếng nhắc nhở điện tử lập tức vang lên: "Tu vi của người đeo, Hóa Cảnh trung kỳ."
Lục Vân bày ra vẻ mặt kinh ngạc mà nói: "Sao cái vòng tay này còn có chức năng thông báo bằng giọng nói?"
"Thật có lỗi, tôi quên nói trước, nếu anh Lục cảm thấy bị mạo phạm thì tôi xin lỗi." Lâm Kiến nói xin lỗi, tâm tình lại hết sức phức tạp.
Đương nhiên gã cố ý làm vậy, mục đích là vì thăm dò cảnh giới của Lục Vân.
Lục Vân này quá quỷ dị.
Trước đó đánh hòa nhau với Uông Húc để lộ thân phận Hoành Luyện tông sư, nhưng hôm qua hắn liên tục tát Trịnh Dương mấy cái lại cho thấy hắn không chỉ là Hoành Luyện tông sư.
Lâm Kiến cảm thấy rất hoang mang nên đã mượn vòng tay kiểm tra nội kình để đo ra cảnh giới thật sự của Lục Vân, là Hóa Cảnh trung kỳ, vậy lúc trước làm sao hắn lại bất phân thắng bại với Uông Húc có sức chiến đấu ngang với Hóa Cảnh đỉnh phong?
Lâm Kiến không tiện hỏi ra vấn đề này.
Lục Vân thấy Lâm Kiến muốn nói lại thôi thì thầm cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra dị thường gì.
Cảnh giới Lâm Kiến nghe được là cái Lục Vân muốn để gã nghe, loại vòng tay công nghệ cao này kiểm tra nội kình rất chính xác, nhưng lại không kiểm tra ra chân khí được.
Lục Vân muốn để nó thông báo bao nhiêu thì thông báo bấy nhiêu.
"Anh Lục, đợi lát nữa anh chuẩn bị dùng tay không săn giết đàn sói sao?" Lâm Kiến bỗng mở miệng hỏi.
"Tôi không quen dùng binh khí."
"Để công bằng thì tôi cũng dùng tay không đi, đáng tiếc tôi còn cố ý mang đao Hàn Nguyệt này qua để rèn luyện đao pháp."
Trong tay Lâm Kiến vẫn luôn cầm một thanh loan đao hình trăng khuyết có hoa văn tinh xảo, dường như cố ý khoe khoang trước mặt mọi người nên gã rút đao ra khỏi vỏ, để lộ ra thân đao rét lạnh sắc bén.
Vèo!
Lâm Kiến cầm chuôi đao đi qua một bên, không tốn chút sức nào đãchém một tảng đá thành hai mảnh, có thể thấy được mức độ sắc bén của nó cao đến mức nào.
"Nếu anh Lục không sử dụng binh khí thì tôi cũng không dùng đao Hàn Nguyệt này, tuy nói là thi đấu giải trí, nhưng cũng phải công bằng công chính, đúng không anh Lục?"
Lâm Kiến chỉ bày ra Hàn Nguyệt đao một chút, rất nhanh đã thu vào.
Cũng không biết gã muốn làm gì.
Lục Vân không biến sắc mà gật đầu và nói: "Lâm công tử là chính nhân quân tử, nếu như đã chuẩn bị kỹ càng rồi thì chúng ta bắt đầu đi, thời hạn là hai mươi phút."
Long Diệc Tuyết hơi kinh ngạc, không rõ hàm ý trong câu nói của Lục Vân, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn không giống đang nói đùa, ngược lại còn lộ ra tự tin mãnh liệt.
Một sự tự tin phát ra từ trong xương cốt.
Long Diệc Tuyết tin.
Một bóng người đột nhiên đi về hướng bên này, trông thấy Trịnh Dương ngồi dưới đất thì hơi sửng sốt và hỏi: "Thầy Trịnh, thầy đang làm gì vậy?"
"Lâm công tử." Trịnh Dương đứng dậy, vẻ mặt trở nên rất cung kính.
Người tới chính là Lâm Kiến.
Gã đến gần mới phát hiện mặt Trịnh Dương vừa đỏ vừa sưng, còn để lại mấy dấu ngón tay đỏ bừng, rõ ràng là bị người ta tát, gã lập tức nghi ngờ.
Ai dám tát Trịnh Dương ở nơi này? Ai có bản lĩnh tát hắn ta?
Lâm Kiến liếc nhìn chung quanh một vòng, đều là học viên, chỉ có Lục Vân là cảnh giới tông sư.
Nhưng Lục Vân là Hoành Luyện tông sư, không có khả năng tát một Hóa Cảnh tông sư chính thống như Trịnh Dương thành như vậy.
Nghi ngờ trong lòng Lâm Kiến càng mạnh lên.
Mãi đến khi Trịnh Dương kể lại chuyện vừa rồi thì Lâm Kiến mới không thể không tin chính là Lục Vân tát hắn ta ra thế này.
Hơn nữa cả quá trình này Trịnh Dương không có sức phản kháng.
Lâm Kiến cảm thấy thú vị mà nói: "Thì ra anh Lục không phải Hoành Luyện tông sư, thật là thâm tàng bất lộ!"
Anh Lục?
Tất cả mọi người bao gồm cả Trịnh Dương đều hơi sửng sốt.
Lâm Kiến và Lục Vân thân với nhau như vậy từ khi nào, còn gọi hắn là anh Lục? Họ không phải là tình địch sao?
Lục Vân cười nói: "Ai, ẩn giấu lâu như vậy, không ngờ vẫn bị mọi người phát hiện, được thôi, tôi ngả bài, tôi không phải một Hoành Luyện tông sư."
"Anh Lục..." Lâm Kiến lộ ra vẻ mặt chân thành mà nói: "Lần trước trong thăng chức bữa tiệc của Đinh viện trưởng là tôi làm không đúng, hi vọng anh tha lỗi cho."
"Ồ?" Lục Vân nhíu mày, nói: “Cớ sao Lâm công tử lại nói lời ấy, sao tôi nhớ lúc đó anh rất không cam tâm, còn hâm dọa muốn tìm tôi tính sổ mà?"
"Ha ha, ai cũng có lúc hồ đồ, tôi chỉ nói nhảm thôi, sau khi trở về cha tôi đã dạy dỗ một trận làm tôi tỉnh lại, biết mình đã làm sai trước." Lâm Kiến gượng cười mà nói, nhìn như thật sự đã tỉnh lại, chuẩn bị cười một tiếng xoá thù hận với Lục Vân.
Lục Vân lặng lẽ nói: "Biết sai chịu sửa thì không gì tốt hơn, tôi thấy Lâm công tử là người làm chuyện lớn, tương lai nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."
"Hi vọng như thế đi!" Lâm Kiến dời mắt nhìn về phía Long Diệc Tuyết, không mang chút tạp chất mà nói: "Cô Long, cô chọn anh Lục là đúng, anh ta thật sự ưu tú hơn tôi."
Long Diệc Tuyết không biết nên trả lời như thế nào, trong lòng cảm thấy là lạ.
Hôm nay Lâm Kiến không bình thường, trước kia mỗi lần gã nhìn thấy cô thì sẽ làm như quen thuộc mà gọi cô là Diệc Tuyết, vừa rồi lại xưng hô là cô Long.
Giống như có một ngày một tên lưu manh đột nhiên biến thành quân tử.
Quá giả.
Lâm Kiến tiếp tục duy trì thái độ thân thiện mà quay người nói với Trịnh Dương: "Thầy Trịnh, anh Lục và cô Long đều là bạn của tôi, nếu giữa các người có xích mích gì thì tôi hi vọng mau chóng giải quyết."
"Tôi đã hiểu."
Lâm Kiến là con trai của hộ pháp Võ Minh, dù trong lòng Trịnh Dương khó chịu đến mấy cũng chỉ có thể gật đầu nghe theo.
"Vậy tôi không quấy rầy mọi người nữa."
Lâm Kiến ôn hoà lễ độ gật đầu chào hai người Lục Vân rồi rời khỏi sân huấn luyện, đi đến mép sân, tìm một băng ghế đá ngồi xuống.
Trịnh Dương phức tạp liếc nhìn Long Diệc Tuyết mà nói: "Nếu Lâm công tử đã nói chuyện cho cô thì chuyện lúc nãy coi như bỏ qua, hôm nay cô dừng huấn luyện tại đây, nghỉ ngơi đi."
Nói xong, hắn ta kiêng kị nhìn Lục Vân một cái rồi quay người đi về hướng Lâm Kiến.
Không cần lo bị học viện đuổi học là chuyện tốt, nhưng Long Diệc Tuyết lại trầm mặc, trong lòng mơ hồ có chút bất an.
Chủ yếu là Lâm Kiến quá khác thường, chuyện gì khác thường sau lưng nhất định có âm mưu.
Long Diệc Tuyết không tin Lâm Kiến đột nhiên trở nên tốt bụng như vậy.
Sự thấp thỏm này kéo dài đến ngày hôm sau.
Trịnh Dương nói với Long Diệc Tuyết hôm nay không tiến hành huấn luyện nhanh chạy mà chuyển qua sân Tây Phong Liệp Lang để tiến hành huấn luyện thực chiến.
Vào ngày đầu tiên tiến vào Học Viện Võ Đạo kinh thành, mỗi một học viên đều cần hiểu biết cơ bản về tình hình của học viện.
Long Diệc Tuyết từng nghe nói đến sân Tây Phong Liệp Lang, đó là nơi chuyên để học viên luyện tập, muốn trở thành một tu võ giả hợp cách mà chỉ dựa vào lý thuyết và huấn luyện cơ sở là không đủ, còn cần thực chiến nữa.
Sân Tây Phong Liệp Lang chính là nơi như vậy.
Nhưng Long Diệc Tuyết nhớ rõ yêu cầu tiến vào sân Tây Phong Liệp Lang là tu vi đạt tới tầng bốn, cũng chính là tu võ giả trung cấp.
Long Diệc Tuyết chỉ vừa mới nhập môn, cả huấn luyện cơ sở còn chưa hoàn thành, hiện tại đến sân Tây Phong Liệp Lang là điều không hợp lý.
Trịnh Dương lại giải thích là căn cơ của cô quá mỏng, nhập môn quá muộn, nhất định phải tiến hành huấn luyện đặc thù nên đi trải nghiệm ở sân Tây Phong Liệp Lang sớm hơn cũng có chỗ tốt.
Trịnh Dương là giáo viên nên Long Diệc Tuyết không dám không nghe, nhưng cô vẫn hơi lo lắng, thế là báo tin này cho Lục Vân.
Lục Vân nghe xong thì vừa cười vừa nói: "Tôi cảm thấy lời Trịnh Dương nói cũng có đạo lý nhất định, đi trải nghiệm một chút cũng không sao, tôi tin bọn họ sẽ làm tốt biện pháp bảo hộ."
Long Diệc Tuyết rất rối rắm, cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
Lúc này Long Tề cũng bày ra dáng vẻ rất lo lắng mà nói: "Tôi vẫn không yên tâm về cháu Diệc Tuyết lắm, nếu như có Lục tiên sinh đi cùng thì sẽ tốt hơn nhiều!"
Ông ta cảm khái mà nói một câu.
Long Diệc Tuyết lập tức dao động, mong đợi nhìn về phía Lục Vân, đương nhiên hi vọng hắn đi cùng cô.
Trịnh Dương không cho cô cảm giác an toàn, nhưng Lục Vân thì có.
Lục Vân mang đầy thâm ý mà liếc nhìn Trịnh Dương, sau đó dời mắt đi rồi gật đầu và nói: "Tôi đi cùng cũng không phải vấn đề gì lớn, dù sao cũng rảnh rỗi."
"Anh vào được không nhỉ?" Long Diệc Tuyết lo lắng hỏi.
Sân Tây Phong Liệp Lang không giống những bãi săn giao tiền là được vào, chỉ có người của Võ Minh và Học Viện Võ Đạomới có tư cách tiến vào, Lục Vân vừa không phải thành viên Võ Minh mà cũng không phải học viên Học Viện, sợ là không dễ vào được.
Lục Vân nói: "Đi xem thử đi, thực sự không được thì tôi sẽ chờ cô ở cửa."
Chương 392: Quá trùng hợp
Sau khi hạ quyết tâm, Lục Vân đi theo Long Diệc Tuyết rời khỏi nhà họ Long, cùng nhau đi đến lối vào sân Tây Phong Liệp Lang.
Trịnh Dương đã chờ đợi ở đây khá lâu.
Trông thấy Lục Vân cùng đi qua, hắn ta cũng không cảm thấy bất ngờ gì lắm, mà chỉ hỏi Long Diệc Tuyết: "Tôi cho cô thời gian nửa ngày để chuẩn bị, đã sẵn sàng tiến vào sân Liệp Lang chưa?"
Long Diệc Tuyết gật đầu.
Trịnh Dương tiếp tục nói: "Sau khi tiến vào tôi sẽ ở bên cạnh chỉ đạo cô, cho nên không cần quá lo lắng, nếu cảm thấy mình không chịu nổi thì cứ lên tiếng, tôi sẽ cứu cô."
Sau khi cho Long Diệc Tuyết một liều thuốc an thần thì Trịnh Dương ra hiệu cho thủ vệ của sân Liệp Lang mở cửa sắt ra.
Long Diệc Tuyết do dự hỏi: "Trịnh lão sư, có thể để Lục tiên sinh đi theo giúp tôi không?"
So với Trịnh Dương, cô càng hi vọng người đi theo cô chính là Lục Vân.
Trịnh Dương liếc nhìn Lục Vân, lộ vẻ khó xử: "Cái này tôi không làm chủ được, tôi chỉ là một giáo viên mà thôi, chỉ có thể phụ trách học sinh của mình."
"Nếu cô Long muốn anh Lục đi cùng thì vào chung đi, dù sao cũng không phải chuyện gì to tát."
Trịnh Dương vừa dứt lời thì tiếng nói của Lâm Kiến đột nhiên vang lên ở phía xa.
Vị công tử nhà họ Lâm này vẫn mang theo nụ cười ấm áp như hôm qua, chậm rãi đi về hướng bên này: "Tôi cũng chuẩn bị đi vào luyện tập, gặp mọi người cũng trùng hợp thật."
Trùng hợp?
Lục Vân nghiền ngẫm cười cười.
Chỉ sợ không phải trùng hợp, mà là cố ý dàn xếp thôi.
Long Diệc Tuyết còn chưa hoàn thành huấn luyện cơ sở mà đã bị Trịnh Dương gọi tới đây tiến hành thực chiến, lại vừa vặn gặp Lâm Kiến tới đây luyện tập, có chuyện trùng hợp như vậy sao.
Có lẽ ý tưởng bảo Long Diệc Tuyết đến thực chiến cũng do Lâm Kiến bày ra.
Thật là mánh khoé vụng về.
Vụng về đến mức cả Long Diệc Tuyết cũng phát giác khác thường.
Từ hôm qua cô đã cảm thấy Lâm Kiến không thích hợp, hôm nay lại 'Trùng hợp' gặp gã như thế, Long Diệc Tuyết có thể xác định trăm phần trăm là lát nữa vào sân Liệp Lang, Lâm Kiến nhất định sẽ không an phận.
Long Diệc Tuyết bắt đầu nổi trống lui quân, biết mình không có khả năng đấu lại Lâm Kiến, đừng để lát nữa lại liên lụy cả Lục tiên sinh.
Long Diệc Tuyết vừa muốn mở miệng nói không đi vào lại bị Lục Vân giành trước một bước mà nói: "Lâm công tử nói không sai, thật là trùng hợp, có lẽ cái này gọi là duyên kết bạn, hay chúng ta cùng đi vào đi?"
Lời này rất đúng ý của Lâm Kiến, gã cười trả lời: "Chỉ cần anh Lục không chê thì tôi không có vấn đề gì."
"Lâm công tử là con trai của hộ pháp, tôi nịnh bợ còn không kịp, sao dám ghét bỏ chứ!" Lục Vân nói.
Địa vị của Lâm Kiến cao hơn Trịnh Dương rất nhiều, Trịnh Dương không có quyền để Lục Vân đi vào, nhưng Lâm Kiến thì được, những thủ vệ kia cũng không dám cản trở.
Bọn họ bước qua cửa sắt, tiến vào sân Tây Phong Liệp Lang.
Đây là một mảnh núi rừng tương đối nguyên thủy, tên như ý nghĩa, có sói hay ẩn hiện.
Những con sói này có một phần sống ở địa phương, có một phần là Võ Minh bắt tới từ nơi khác, đều chưa trải qua thuần hóa nên khó sửa đổi bản tính khát máu.
Rất nhiều thành viên Võ Minh và học viên Học Viện Võ Đạo đều thích tới đây tích lũy kinh nghiệm thực chiến.
Lâm Kiến đề nghị: "Anh Lục, không bằng chúng ta thi xem lát nữa ai săn giết càng nhiều sói, coi như một trận tranh tài giải trí, thế nào?"
"Không thành vấn đề." Lục Vân không cần nghĩ ngợi mà gật đầu chấp nhận.
Lâm Kiến đưa ra một vòng tay công nghệ cao mà dò hỏi: "Cần đeo vòng tay kiểm tra không?"
Bình thường người tới sân Liệp Lang tham gia thực chiến không thiếu Hóa Cảnh tông sư, nhưng đến trình độ Hóa Cảnh thì đàn sói hung hãn đến mấy cũng khó tổn thương được bọn họ.
Sau khi nội kình phóng ra ngoài thì đám sói kia đã không cắn xé được lá chắn hộ thân của họ nên tất nhiên cũng mất đi hiệu quả huấn luyện.
Thế là Võ Minh phát minh ra vòng tay công nghệ cao có thể kiểm tra nội kình này.
Sau khi đeo nó vào, chỉ cần cảm ứng được nội kình chấn động thì trên vòng tay sẽ có đèn đỏ sáng lên, đồng thời phát ra tiếng nhắc nhở, như vậy có thể làm người đeo vô thức khống chế lại nội kình.
Lục Vân nhận lấy vòng tay rồi không chút nghi ngờ đeo nó lên cổ tay của mình, một tiếng nhắc nhở điện tử lập tức vang lên: "Tu vi của người đeo, Hóa Cảnh trung kỳ."
Lục Vân bày ra vẻ mặt kinh ngạc mà nói: "Sao cái vòng tay này còn có chức năng thông báo bằng giọng nói?"
"Thật có lỗi, tôi quên nói trước, nếu anh Lục cảm thấy bị mạo phạm thì tôi xin lỗi." Lâm Kiến nói xin lỗi, tâm tình lại hết sức phức tạp.
Đương nhiên gã cố ý làm vậy, mục đích là vì thăm dò cảnh giới của Lục Vân.
Lục Vân này quá quỷ dị.
Trước đó đánh hòa nhau với Uông Húc để lộ thân phận Hoành Luyện tông sư, nhưng hôm qua hắn liên tục tát Trịnh Dương mấy cái lại cho thấy hắn không chỉ là Hoành Luyện tông sư.
Lâm Kiến cảm thấy rất hoang mang nên đã mượn vòng tay kiểm tra nội kình để đo ra cảnh giới thật sự của Lục Vân, là Hóa Cảnh trung kỳ, vậy lúc trước làm sao hắn lại bất phân thắng bại với Uông Húc có sức chiến đấu ngang với Hóa Cảnh đỉnh phong?
Lâm Kiến không tiện hỏi ra vấn đề này.
Lục Vân thấy Lâm Kiến muốn nói lại thôi thì thầm cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra dị thường gì.
Cảnh giới Lâm Kiến nghe được là cái Lục Vân muốn để gã nghe, loại vòng tay công nghệ cao này kiểm tra nội kình rất chính xác, nhưng lại không kiểm tra ra chân khí được.
Lục Vân muốn để nó thông báo bao nhiêu thì thông báo bấy nhiêu.
"Anh Lục, đợi lát nữa anh chuẩn bị dùng tay không săn giết đàn sói sao?" Lâm Kiến bỗng mở miệng hỏi.
"Tôi không quen dùng binh khí."
"Để công bằng thì tôi cũng dùng tay không đi, đáng tiếc tôi còn cố ý mang đao Hàn Nguyệt này qua để rèn luyện đao pháp."
Trong tay Lâm Kiến vẫn luôn cầm một thanh loan đao hình trăng khuyết có hoa văn tinh xảo, dường như cố ý khoe khoang trước mặt mọi người nên gã rút đao ra khỏi vỏ, để lộ ra thân đao rét lạnh sắc bén.
Vèo!
Lâm Kiến cầm chuôi đao đi qua một bên, không tốn chút sức nào đãchém một tảng đá thành hai mảnh, có thể thấy được mức độ sắc bén của nó cao đến mức nào.
"Nếu anh Lục không sử dụng binh khí thì tôi cũng không dùng đao Hàn Nguyệt này, tuy nói là thi đấu giải trí, nhưng cũng phải công bằng công chính, đúng không anh Lục?"
Lâm Kiến chỉ bày ra Hàn Nguyệt đao một chút, rất nhanh đã thu vào.
Cũng không biết gã muốn làm gì.
Lục Vân không biến sắc mà gật đầu và nói: "Lâm công tử là chính nhân quân tử, nếu như đã chuẩn bị kỹ càng rồi thì chúng ta bắt đầu đi, thời hạn là hai mươi phút."