Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6
- - Thật đúng là con nhỏ khó nuôi!
Lần đầu gặp mặt, Sở Lâm đã giúp Lâm Côn rút ra kinh nghiệm xương máu, nhận ra đạo lý sâu sắc này...
Đã làm công việc bảo mẫu này, nhất định phải hoàn thành trách nhiệm, bị thương cũng không thể lùi bước, để cho Tiểu Sở Lâm ôm mình chán chê, lúc này Lâm Côn mới từ từ tách nó ra, sau đó hết sức dỗ dành giống một người cha nói: “Lâm Lâm ngoan, để cha chuẩn bị bữa sáng cho con và mẹ trước, sau khi ăn bữa sáng xong, cha lại chơi với con có được hay không?”
“Vâng ạ!”
Tiểu Sở Lâm vui vẻ đồng ý.
Lâm côn xoay người tiếp tục chuẩn bị bữa sáng, tiểu Sở Lâm vẫn ở lỳ trong phòng bếp như cũ, đôi mắt nhỏ trong suốt nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Côn không chớp mắt, giống như nhìn thế nào cũng không đủ vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy hưng phấn.
“Cha ơi, cha đi Châu Phi rồi sao?” Thằng bé cực kỳ tò mò hỏi.
“Ừ, đi rồi.” Lâm Côn cười đáp.
“Có phải nơi đó các bạn nhỏ đều có làn da đen không ạ?”
“Ừ.”
“Vì sao bọn họ có da đen?”
“Ặc, cái này...”
Lâm Côn quay đầu lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu bé, nghĩ rồi nói: “Bên đó bọn họ quá nóng, luôn phải phơi nắng.”
“A....”
Thằng bé tin, chấp nhận gật đầu, sau đó lại hỏi: “Cha ơi, cha biết chú siêu nhân không?”
Lại là vấn đề gì đây...
Lâm Côn lắc đầu nói: “Không biết.”
Tiểu Sở Lâm lập tức ưỡn bộ ngực nhỏ lên, kiêu ngạo nói: “Con biết đó!”
Lâm Côn bị dáng vẻ của cậu nhóc chọc cho vui vẻ, cười nói: “A...? Con và chú siêu nhân quen biết nhau như thế nào?”
Tiểu Sở Lâm nói: “Đêm qua con và mẹ ở trong xe nhìn thấy chú siêu nhân một mình đánh ngã năm người xấu, cứu được một dì xinh đẹp, chỉ tiếc là sau đó chú siêu nhân bị chú cảnh sát mang đi, con hỏi mẹ vì sao, mẹ nói chú siêu nhân cũng không thể tự ý đánh người... Nhưng cha ơi, chú siêu nhân là đánh người xấu, người xấu nên bị đánh đúng không ạ?”
“Đúng đúng, người xấu nên bị dạy dỗ.” Lâm Côn cười đáp, nhưng trong lòng vẫn còn sửng sốt, câu chuyện cậu bé nói sao lại quen thuộc như vậy chứ, sao có cảm giác như là bản thân mình đêm qua thế?
“Oa, cha...” Ánh mắt cậu nhóc đột nhiên nổi lên nghi ngờ.
“Làm sao vậy?”
“Sao cha giống... Giống...”
“Giống cái gì?”
“Giống chú siêu nhân đêm qua Lâm Lâm nhìn thấy... Oa a..., cha, Lâm Lâm nghĩ ra rồi, cha chính là chú siêu nhân kia!” Tiểu Sở Lâm càng hưng phấn, hô: “Cha là cha siêu nhân, con muốn đi nói cho mẹ - - mẹ, mẹ, cha đã trở về, cha là cha siêu nhân!”
Thằng bé vừa hô vừa chạy lên lầu, Lâm Côn thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu cười cười, lần đầu gặp mặt, thằng nhóc kia cho anh ấn tượng không tệ, cũng có thể nhìn ra được nó cũng cực kỳ thích người cha là anh, việc này xem như là khởi đầu thuận lợi.
Sở Tĩnh Dao còn đang ngủ, mơ mơ màng màng nghe được con trai đang gọi cô, lúc mở mắt ra, Tiểu Sở Lâm với vẻ mặt hưng phấn đứng ở bên cửa sổ phòng cô, “Mẹ, cha về, cha là cha siêu nhân!”
“Hửm?”
Đầu Sở Tĩnh Dao mờ mịt, nhưng lập tức nghĩ đến chuyện đêm qua nói trong điện thoại cùng Sở Tướng Quốc, nhưng mà 'cha siêu nhân' lại là chuyện gì?
Sở Tĩnh Dao ngồi dậy trên giường, xoa đầu Tiểu Sở Lâm, cười hỏi: “Lâm Lâm, sao cha lại thành cha siêu nhân? Nói cho mẹ là có chuyện gì.”
“Ai da mẹ à, cái này Lâm Lâm nói không rõ, mẹ cùng Lâm Lâm đi xuống lầu nhìn là biết.” Cậu bé vừa hưng phấn vừa sốt ruột, hai bàn tay nhỏ kéo Sở Tĩnh Dao muốn dẫn cô đi xuống lầu.
“Lâm Lâm đừng kéo mẹ, mẹ với con xuống lầu là được.” Sở Tĩnh Dao vô cùng cưng chiều con trai, bình thường Tiểu Sở Lâm nói gì được nấy, nhưng cũng không phải cưng chiều mù quáng, cô có thể cho Tiểu Sở Lâm nhiều hơn cả tình thương của mẹ, là vì cậu bé vừa sinh ra đã không có tình thương của cha, cô hi vọng có thể thông qua tình yêu nhiều hơn này bổ sung sự thiếu hụt tình cảm của con.
Sở Tĩnh Dao mặc áo ngủ rộng thùng thình, bị Tiểu Sở Lâm nắm tay xuống lầu, lúc đến dưới lầu, trong lòng cô lo lắng căng thẳng, ngay lập tức có một người đàn ông xa lạ lấy thân phận cha Tiểu Sở Lâm bước vào cuộc sống của cô, chuyện này với cô mà nói gần như là không thể.
“Thôi, cũng không có gì phải sợ, mình mới là chủ nhân cái nhà này, anh ta chẳng qua là được thuê vội đến làm cha Lâm Lâm, biểu hiện không tốt thì cút ngay!” Sở Tĩnh Dao thầm an ủi chính mình.
Mẹ con Sở Tĩnh Dao vừa đến nhà ăn, Lâm Côn đã bưng bữa sáng ra, Sở Lâm lập tức hưng phấn gọi một tiếng cha, lao đến chỗ Lâm Côn. Lâm Côn theo bản năng nghiêng người, đề phòng lại bị đầu cậu nhóc đập trúng điểm yếu, nhưng ánh mắt vừa lúc gặp Sở Tĩnh Dao, hai mắt nhìn nhau...
“Thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn trên ảnh!” Lâm Côn âm thầm nói ở trong lòng.
“Thì ra là anh ta!?” Sở Tĩnh Dao âm thầm kinh ngạc. Hiển nhiên đã nhận ra Lâm Côn là người đánh nhau ở bãi đỗ xe đêm qua.
Tiểu Sở Lâm ôm đùi Lâm Côn rất lâu, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên nhìn Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao còn đang hai mắt nhìn nhau, nghi ngờ nói: “Oa, cha mẹ, hai người đã lâu không gặp, sao gặp mặt cũng không nói gì?”
Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao cùng lấy lại tinh thần, hai má Sở Tĩnh Dao hơi hơi đỏ lên, cười nói với Tiểu Sở Lâm: “Lâm Lâm, con còn nhỏ không hiểu, cha mẹ không phải không nói lời nào, mà là trong lòng có quá nhiều lời không biết nên nói cái gì.”
Lâm Côn cười nói theo: “Đúng vậy Lâm Lâm, cha mẹ đã lâu không gặp, trong lòng có quá nhiều lời muốn nói rồi.”
“A..., không sao.” Vẻ mặt Tiểu Sở Lâm vô cùng đáng yêu chân thật nói: “Buổi tối cha mẹ có thể nằm trên giường từ từ nói, nói hết lời muốn nói ra.”
“Lâm Lâm giỏi quá, ý này không tồi!”
Lâm Côn lập tức nhếch miệng cười nói, lại bị Sở Tĩnh Dao đứng đối diện hung hăng liếc mắt một cái, lập tức thu lại nụ cười.
“Được rồi Lâm Lâm, chúng ta ăn sáng đi, cơm nước xong mẹ đưa con đi học.” Sở Tĩnh Dao cười nói.
“Không, con muốn cha mẹ cùng đưa con đi học!” Tiểu Sở Lâm ngang bướng nói.
“Chuyện này...”
Sở Tĩnh Dao nhìn Lâm Côn một cái, tuy rằng sau này anh là cha trên danh nghĩa của con trai cô rồi, nhưng Sở Tĩnh Dao vẫn không muốn để anh bước vào cuộc sống của mẹ con cô nhanh như vậy, vì thế cười nói với Sở Lâm: “Lâm Lâm ngoan, một lát nữa cha còn có chuyện khác muốn làm, chỉ có mẹ đưa con đi học được rồi.”
“Lâm Lâm không biết, muốn cha mẹ cùng đưa con đi học.” Tiểu Sở Lâm dẩu cái miệng nhỏ lên bướng bỉnh nói, cũng quay đầu tội nghiệp nhìn Lâm Côn, ánh mắt nhỏ trong suốt kia tràn đầy chờ mong.
Lâm Côn quyết không để ý đến ánh mắt ám chỉ của Sở Tĩnh Dao, hai tay xoa xoa, nói: “Cha không bận đâu!”
“A... A...... Thật tốt quá, cha mẹ có thể cùng đưa con đi học!” Tiểu Sở Lâm lập tức vui vẻ kêu lên.
Sở Tĩnh Dao lại hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Côn, Lâm Côn lại như là tên du côn, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của cô, một vẻ chọc tức chết người đối diện, bày bữa sáng đã chuẩn bị tốt đặt trên bàn, nào biết tên nhóc kia lại la hét ầm ĩ muốn cha mẹ ôm nhau một cái mới được.
Vì sao?
Cha mẹ ôm nhau mới chứng tỏ yêu nhau.
Trong lòng Sở Tĩnh Dao là trăm lần không vừa ý, cô mới không muốn để cho cái tên đàn ông giống như du côn đang ở đối diện ôm ấp, đồng thời cũng không hiểu Sở Tướng Quốc một đời tinh tường, làm sao có thể tìm một người đàn ông như vậy tới...
Hiện tại chưa nói cái gì, Tiểu Sở Lâm đang bướng bỉnh yêu cầu cha mẹ cần phải ôm một cái mới được, trong lòng Lâm Côn mừng rỡ, trên mặt lại cố ý bày ra vẻ có chút khó xử, cười xấu xa với Sở Tĩnh Dao: “Mẹ nó à, nếu không mình đáp lại yêu cầu của con đi, ôm một cái đi.”
“Anh...!”
Sở Tĩnh Dao tức suýt chút nữa nói tục, vẻ mặt Lâm Côn cười xấu xa giang hai tay đi tới gần cô, cuối cùng cho dù trong lòng có một trăm, một nghìn cái, một vạn cái không vừa ý, cô cũng không thể không ôm Lâm Côn.
Vì diễn trò cho Tiểu Sở Lâm xem, trên mặt Sở Tĩnh Dao mỉm cười, nhưng nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói bên tai Lâm Côn: “Tôi cảnh cáo anh, không được dính vào thêm một phân nào nữa, nếu không tôi lập tức cho anh cút đi!”
Vẻ mặt Lâm Côn không có chút biểu hiện sợ hãi, nhỏ giọng trêu tức nói: “Mẹ nó à, em nói xem, phụ nữ mặc với không mặc cái đó cảm giác thật là khác nhau, thoải mái thật!”
Mặt ngọc của Sở Tĩnh Dao đỏ lên, hàm răng lập tức cắn chặt, không đợi cô nói lời độc địa, cái tên lưu manh trong lòng đã buông lỏng cô ra, xoay người ôm lấy Tiểu Sở Lâm ở phía sau, hai người bắt đầu nói chuyện rôm rả ăn bữa sáng, nhìn cảnh tượng ấm áp này, trái tim Sở Tĩnh Dao nhói lên, tức cũng không được, ghen tỵ cũng không phải... Cô muốn đá cái đồ lưu manh này ra ngoài ngay lập tức, nhưng rõ ràng là chuyện đã quá muộn rồi, sức mạnh mà Tiểu Sở Lâm thích Lâm Côn hoàn toàn vượt qua dự đoán ban đầu của cô, nếu như bây giờ thật sự đuổi Lâm Côn ra ngoài, trong lòng Tiểu Sở Lâm nhất định sẽ bị tổn thương...
Ai da, toàn bộ đều là vì con, mặc dù trong lòng Sở Tĩnh Dao bừng bừng lửa giận cũng phải tạm thời chịu đựng.
Lần đầu gặp mặt, Sở Lâm đã giúp Lâm Côn rút ra kinh nghiệm xương máu, nhận ra đạo lý sâu sắc này...
Đã làm công việc bảo mẫu này, nhất định phải hoàn thành trách nhiệm, bị thương cũng không thể lùi bước, để cho Tiểu Sở Lâm ôm mình chán chê, lúc này Lâm Côn mới từ từ tách nó ra, sau đó hết sức dỗ dành giống một người cha nói: “Lâm Lâm ngoan, để cha chuẩn bị bữa sáng cho con và mẹ trước, sau khi ăn bữa sáng xong, cha lại chơi với con có được hay không?”
“Vâng ạ!”
Tiểu Sở Lâm vui vẻ đồng ý.
Lâm côn xoay người tiếp tục chuẩn bị bữa sáng, tiểu Sở Lâm vẫn ở lỳ trong phòng bếp như cũ, đôi mắt nhỏ trong suốt nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Côn không chớp mắt, giống như nhìn thế nào cũng không đủ vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy hưng phấn.
“Cha ơi, cha đi Châu Phi rồi sao?” Thằng bé cực kỳ tò mò hỏi.
“Ừ, đi rồi.” Lâm Côn cười đáp.
“Có phải nơi đó các bạn nhỏ đều có làn da đen không ạ?”
“Ừ.”
“Vì sao bọn họ có da đen?”
“Ặc, cái này...”
Lâm Côn quay đầu lại, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu bé, nghĩ rồi nói: “Bên đó bọn họ quá nóng, luôn phải phơi nắng.”
“A....”
Thằng bé tin, chấp nhận gật đầu, sau đó lại hỏi: “Cha ơi, cha biết chú siêu nhân không?”
Lại là vấn đề gì đây...
Lâm Côn lắc đầu nói: “Không biết.”
Tiểu Sở Lâm lập tức ưỡn bộ ngực nhỏ lên, kiêu ngạo nói: “Con biết đó!”
Lâm Côn bị dáng vẻ của cậu nhóc chọc cho vui vẻ, cười nói: “A...? Con và chú siêu nhân quen biết nhau như thế nào?”
Tiểu Sở Lâm nói: “Đêm qua con và mẹ ở trong xe nhìn thấy chú siêu nhân một mình đánh ngã năm người xấu, cứu được một dì xinh đẹp, chỉ tiếc là sau đó chú siêu nhân bị chú cảnh sát mang đi, con hỏi mẹ vì sao, mẹ nói chú siêu nhân cũng không thể tự ý đánh người... Nhưng cha ơi, chú siêu nhân là đánh người xấu, người xấu nên bị đánh đúng không ạ?”
“Đúng đúng, người xấu nên bị dạy dỗ.” Lâm Côn cười đáp, nhưng trong lòng vẫn còn sửng sốt, câu chuyện cậu bé nói sao lại quen thuộc như vậy chứ, sao có cảm giác như là bản thân mình đêm qua thế?
“Oa, cha...” Ánh mắt cậu nhóc đột nhiên nổi lên nghi ngờ.
“Làm sao vậy?”
“Sao cha giống... Giống...”
“Giống cái gì?”
“Giống chú siêu nhân đêm qua Lâm Lâm nhìn thấy... Oa a..., cha, Lâm Lâm nghĩ ra rồi, cha chính là chú siêu nhân kia!” Tiểu Sở Lâm càng hưng phấn, hô: “Cha là cha siêu nhân, con muốn đi nói cho mẹ - - mẹ, mẹ, cha đã trở về, cha là cha siêu nhân!”
Thằng bé vừa hô vừa chạy lên lầu, Lâm Côn thoáng sửng sốt, sau đó lắc đầu cười cười, lần đầu gặp mặt, thằng nhóc kia cho anh ấn tượng không tệ, cũng có thể nhìn ra được nó cũng cực kỳ thích người cha là anh, việc này xem như là khởi đầu thuận lợi.
Sở Tĩnh Dao còn đang ngủ, mơ mơ màng màng nghe được con trai đang gọi cô, lúc mở mắt ra, Tiểu Sở Lâm với vẻ mặt hưng phấn đứng ở bên cửa sổ phòng cô, “Mẹ, cha về, cha là cha siêu nhân!”
“Hửm?”
Đầu Sở Tĩnh Dao mờ mịt, nhưng lập tức nghĩ đến chuyện đêm qua nói trong điện thoại cùng Sở Tướng Quốc, nhưng mà 'cha siêu nhân' lại là chuyện gì?
Sở Tĩnh Dao ngồi dậy trên giường, xoa đầu Tiểu Sở Lâm, cười hỏi: “Lâm Lâm, sao cha lại thành cha siêu nhân? Nói cho mẹ là có chuyện gì.”
“Ai da mẹ à, cái này Lâm Lâm nói không rõ, mẹ cùng Lâm Lâm đi xuống lầu nhìn là biết.” Cậu bé vừa hưng phấn vừa sốt ruột, hai bàn tay nhỏ kéo Sở Tĩnh Dao muốn dẫn cô đi xuống lầu.
“Lâm Lâm đừng kéo mẹ, mẹ với con xuống lầu là được.” Sở Tĩnh Dao vô cùng cưng chiều con trai, bình thường Tiểu Sở Lâm nói gì được nấy, nhưng cũng không phải cưng chiều mù quáng, cô có thể cho Tiểu Sở Lâm nhiều hơn cả tình thương của mẹ, là vì cậu bé vừa sinh ra đã không có tình thương của cha, cô hi vọng có thể thông qua tình yêu nhiều hơn này bổ sung sự thiếu hụt tình cảm của con.
Sở Tĩnh Dao mặc áo ngủ rộng thùng thình, bị Tiểu Sở Lâm nắm tay xuống lầu, lúc đến dưới lầu, trong lòng cô lo lắng căng thẳng, ngay lập tức có một người đàn ông xa lạ lấy thân phận cha Tiểu Sở Lâm bước vào cuộc sống của cô, chuyện này với cô mà nói gần như là không thể.
“Thôi, cũng không có gì phải sợ, mình mới là chủ nhân cái nhà này, anh ta chẳng qua là được thuê vội đến làm cha Lâm Lâm, biểu hiện không tốt thì cút ngay!” Sở Tĩnh Dao thầm an ủi chính mình.
Mẹ con Sở Tĩnh Dao vừa đến nhà ăn, Lâm Côn đã bưng bữa sáng ra, Sở Lâm lập tức hưng phấn gọi một tiếng cha, lao đến chỗ Lâm Côn. Lâm Côn theo bản năng nghiêng người, đề phòng lại bị đầu cậu nhóc đập trúng điểm yếu, nhưng ánh mắt vừa lúc gặp Sở Tĩnh Dao, hai mắt nhìn nhau...
“Thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn trên ảnh!” Lâm Côn âm thầm nói ở trong lòng.
“Thì ra là anh ta!?” Sở Tĩnh Dao âm thầm kinh ngạc. Hiển nhiên đã nhận ra Lâm Côn là người đánh nhau ở bãi đỗ xe đêm qua.
Tiểu Sở Lâm ôm đùi Lâm Côn rất lâu, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên nhìn Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao còn đang hai mắt nhìn nhau, nghi ngờ nói: “Oa, cha mẹ, hai người đã lâu không gặp, sao gặp mặt cũng không nói gì?”
Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao cùng lấy lại tinh thần, hai má Sở Tĩnh Dao hơi hơi đỏ lên, cười nói với Tiểu Sở Lâm: “Lâm Lâm, con còn nhỏ không hiểu, cha mẹ không phải không nói lời nào, mà là trong lòng có quá nhiều lời không biết nên nói cái gì.”
Lâm Côn cười nói theo: “Đúng vậy Lâm Lâm, cha mẹ đã lâu không gặp, trong lòng có quá nhiều lời muốn nói rồi.”
“A..., không sao.” Vẻ mặt Tiểu Sở Lâm vô cùng đáng yêu chân thật nói: “Buổi tối cha mẹ có thể nằm trên giường từ từ nói, nói hết lời muốn nói ra.”
“Lâm Lâm giỏi quá, ý này không tồi!”
Lâm Côn lập tức nhếch miệng cười nói, lại bị Sở Tĩnh Dao đứng đối diện hung hăng liếc mắt một cái, lập tức thu lại nụ cười.
“Được rồi Lâm Lâm, chúng ta ăn sáng đi, cơm nước xong mẹ đưa con đi học.” Sở Tĩnh Dao cười nói.
“Không, con muốn cha mẹ cùng đưa con đi học!” Tiểu Sở Lâm ngang bướng nói.
“Chuyện này...”
Sở Tĩnh Dao nhìn Lâm Côn một cái, tuy rằng sau này anh là cha trên danh nghĩa của con trai cô rồi, nhưng Sở Tĩnh Dao vẫn không muốn để anh bước vào cuộc sống của mẹ con cô nhanh như vậy, vì thế cười nói với Sở Lâm: “Lâm Lâm ngoan, một lát nữa cha còn có chuyện khác muốn làm, chỉ có mẹ đưa con đi học được rồi.”
“Lâm Lâm không biết, muốn cha mẹ cùng đưa con đi học.” Tiểu Sở Lâm dẩu cái miệng nhỏ lên bướng bỉnh nói, cũng quay đầu tội nghiệp nhìn Lâm Côn, ánh mắt nhỏ trong suốt kia tràn đầy chờ mong.
Lâm Côn quyết không để ý đến ánh mắt ám chỉ của Sở Tĩnh Dao, hai tay xoa xoa, nói: “Cha không bận đâu!”
“A... A...... Thật tốt quá, cha mẹ có thể cùng đưa con đi học!” Tiểu Sở Lâm lập tức vui vẻ kêu lên.
Sở Tĩnh Dao lại hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Côn, Lâm Côn lại như là tên du côn, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của cô, một vẻ chọc tức chết người đối diện, bày bữa sáng đã chuẩn bị tốt đặt trên bàn, nào biết tên nhóc kia lại la hét ầm ĩ muốn cha mẹ ôm nhau một cái mới được.
Vì sao?
Cha mẹ ôm nhau mới chứng tỏ yêu nhau.
Trong lòng Sở Tĩnh Dao là trăm lần không vừa ý, cô mới không muốn để cho cái tên đàn ông giống như du côn đang ở đối diện ôm ấp, đồng thời cũng không hiểu Sở Tướng Quốc một đời tinh tường, làm sao có thể tìm một người đàn ông như vậy tới...
Hiện tại chưa nói cái gì, Tiểu Sở Lâm đang bướng bỉnh yêu cầu cha mẹ cần phải ôm một cái mới được, trong lòng Lâm Côn mừng rỡ, trên mặt lại cố ý bày ra vẻ có chút khó xử, cười xấu xa với Sở Tĩnh Dao: “Mẹ nó à, nếu không mình đáp lại yêu cầu của con đi, ôm một cái đi.”
“Anh...!”
Sở Tĩnh Dao tức suýt chút nữa nói tục, vẻ mặt Lâm Côn cười xấu xa giang hai tay đi tới gần cô, cuối cùng cho dù trong lòng có một trăm, một nghìn cái, một vạn cái không vừa ý, cô cũng không thể không ôm Lâm Côn.
Vì diễn trò cho Tiểu Sở Lâm xem, trên mặt Sở Tĩnh Dao mỉm cười, nhưng nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói bên tai Lâm Côn: “Tôi cảnh cáo anh, không được dính vào thêm một phân nào nữa, nếu không tôi lập tức cho anh cút đi!”
Vẻ mặt Lâm Côn không có chút biểu hiện sợ hãi, nhỏ giọng trêu tức nói: “Mẹ nó à, em nói xem, phụ nữ mặc với không mặc cái đó cảm giác thật là khác nhau, thoải mái thật!”
Mặt ngọc của Sở Tĩnh Dao đỏ lên, hàm răng lập tức cắn chặt, không đợi cô nói lời độc địa, cái tên lưu manh trong lòng đã buông lỏng cô ra, xoay người ôm lấy Tiểu Sở Lâm ở phía sau, hai người bắt đầu nói chuyện rôm rả ăn bữa sáng, nhìn cảnh tượng ấm áp này, trái tim Sở Tĩnh Dao nhói lên, tức cũng không được, ghen tỵ cũng không phải... Cô muốn đá cái đồ lưu manh này ra ngoài ngay lập tức, nhưng rõ ràng là chuyện đã quá muộn rồi, sức mạnh mà Tiểu Sở Lâm thích Lâm Côn hoàn toàn vượt qua dự đoán ban đầu của cô, nếu như bây giờ thật sự đuổi Lâm Côn ra ngoài, trong lòng Tiểu Sở Lâm nhất định sẽ bị tổn thương...
Ai da, toàn bộ đều là vì con, mặc dù trong lòng Sở Tĩnh Dao bừng bừng lửa giận cũng phải tạm thời chịu đựng.