Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139
Núi Mã Lương ở bên ngoài trấn Ma Bàn, nhìn toàn bộ bố cục, nó và trấn Ma Bàn càng giống như là hàng xóm, thế núi này không cao, nhìn cũng không hùng vĩ, tuy nhiên cây cối lại xanh tốt, nhìn qua ngược lại cho ngọn núi nhìn như bình thường này có thêm không ít linh khí. Đặc biệt là lúc này chân trời có một tia sáng ban mai dâng lên, từ phía đông chiếu xuống trên sườn núi, những cây cối trên sườn núi càng phản xạ ánh sáng rạng rỡ.
Dưới chân núi một mảnh đất trống trải, ba chiếc xe và hơn mười người tập trung tại đây, đó chính là đám người Vu Lượng và Lâm Côn. Vu Lượng dựa ở trước cửa xe châm điếu thuốc, dáng vẻ xem kịch vui chờ nhìn thấy Lâm Côn bị đánh, đám đàn em hung ác dưới tay anh ta đã vây quanh Lâm Côn, cùng nhau lao về phía Lâm Côn.
Vu Lượng vừa hút thuốc, trong lòng vừa suy nghĩ xem, sau khi Lâm Côn bị khống chế thì xem anh ta sẽ trừng trị thằng nhóc này thế nào, nhưng sau đó có một tiếng kêu thảm thiết tê tim liệt phổi chói tai truyền đến, trên gương mặt anh ta đang dương dương đắc ý lại đột nhiên ngây ra. Chỉ thấy đám tên đàn em xông về phía Lâm Côn, ở trước mặt Lâm Côn lại giống như củ cải trắng mặc cho người chặt chém, theo một đấm một đá của Lâm Côn tung ra, tất cả đều người trước ngã xuống, người sau tiến lên lại ngã xuống. Mỗi một người ngã xuống đều nằm tại chỗ rên rỉ, không một người nào có thể bò dậy được.
Theo tiếng kêu đau đớn cuối cùng truyền đến, tám tên đàn em xông lên đều nằm ở trên mặt đất đau đớn rên rỉ, biểu cảm trên mặt Vu Lượng hoàn toàn cứng đờ, vì quá kinh ngạc, điếu thuốc đang ngậm nơi khóe miệng lại rơi xuống đất. Lâm Côn tươi cười thản nhiên đi về phía anh ta, giơ chân giẫm lên điếu thuốc lá, đùa cợt nói: “Người anh em, sao cậu không cẩn thận như vậy, bên cạnh chính là núi, cậu không dập tắt điếu thuốc, nhỡ đốt cả ngọn núi thì làm thế nào?”
Vẻ mặt Vu Lượng hoảng sợ nhìn Lâm Côn, anh ta sống lâu như vậy, vẫn chưa bao giờ thấy một người nào có thể đánh giỏi như vậy, lấy một địch tám, hơn nữa không tốn chút sức lực nào lại đánh ngã tám con “chó dữ” dưới tay của anh ta.
Mặt Vu Lượng hết tím lại xanh, ánh mắt sợ hãi run rẩy nhìn Lâm Côn. Cổ họng không khỏi ực ực nuốt nước miếng, đột nhiên anh ta xoay người muốn mở cửa xe chạy trốn, lại bị một tay của Lâm Côn nắm cổ áo.
“Đại ca, tôi sai rồi, đại ca, tôi thật sự sai rồi...” Vu Lượng vội vàng liên tục xin tha thứ.
“Ha ha, sai chỗ nào?” Lâm Côn trêu tức cười nói.
“Tôi...” Giọng nói của Vu Lượng cũng run rẩy, “Tôi không nên có mắt không nhìn được Thái Sơn, xúc phạm anh...”
“Còn gì nữa không?”
“Tôi... Tôi không nên sai người dẫn anh đến nơi này.”
“Còn nữa.”
“Tôi không nên sai đàn em của tôi ra tay đánh anh.”
“Má nó, cho mặt mũi còn không biết xấu hổ đúng không?!” Lâm Côn nắm lấy áo của Vu Lượng, mạnh mẽ đập anh ta vào mui xe. “Nói tới nói lui đều chỉ một ý, cậu xem tôi là đứa trẻ ba tuổi để lừa gạt sao?”
“Tôi không dám không dám...” Vu Lượng vội vàng nói liên tục, phía sau lưng bị đụng tới đau đớn, hàm răng cũng run lên.
Lâm Côn cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi cảnh cáo cậu, sau này không nên tiếp tục có ý đồ với Phùng Giai Tuệ, đó là người phụ nữ của tôi, mặt khác cũng không nên tiếp tục gây sự với nhà họ Phùng, nếu không...” Anh chỉ vào đám đàn em nằm trên mặt đất rên rỉ, nói: “Kết quả của cậu khẳng định còn thảm hơn cả bọn họ, nghe rõ chưa?”
“Hiểu rõ, hiểu rõ...” Sắc mặt Vu Lượng tái xanh trả lời, lúc này ở trên người của anh ta hoàn toàn không nhìn ra được sự kiêu căng hống hách lúc trước, anh ta ngoan ngoãn nghe lời như một đứa cháu ngoan vậy.
Khóe miệng Lâm Côn thoả mãn cười, đột nhiên vung nắm đấm lên làm tư thế muốn đánh Vu Lượng, Vu Lượng lập tức bị hù dọa ‘A’ một tiếng, hai mắt nhắm nghiền giơ hai tay lên ngăn cản trước mắt. Lâm Côn cũng không phải thật sự muốn đánh anh ta, chỉ là cố ý hù dọa anh ta một chút, thấy dáng vẻ anh ta kinh sợ như vậy lại thả áo cổ của anh ta ra, xem thường mắng: “Nhìn bộ dạng kinh sợ này của mình đi, sau này bớt tỏ vẻ ta đây lại, cẩn thận bị sét đánh.”
“Tôi biết, tôi biết...”
Lâm Côn đứng tại chỗ nhìn xung quanh, mặc dù xung quanh không quá hoang vu, nhưng không có đường đàng hoàng, cho dù trấn Ma Bàn nhìn như không xa, nhưng muốn trở về trên trấn thì ít nhất phải mất hơn nửa giờ. Bình thường đi một chút cũng không tính là gì, nhưng bây giờ đang mùa hè nóng bức, cho dù mới chỉ là buổi sáng, nhưng mặt trời đã càng lúc càng lên cao, đi trở về nhất định sẽ là một thân đầy mồ hôi, Lâm Côn quay đầu lại nhìn Vu Lượng như chim sợ cành cong ở kia, xòe tay ra. Vu Lượng không hiểu được ý của Lâm Côn, Lâm Côn lạnh nhạt nói: “Chìa khóa xe.”
Vu Lượng không nói hai lời, vội vàng ngoan ngoãn móc cái chìa khóa xe ra cho Lâm Côn, Lâm Côn nhận chiếc chìa khóa xe, cười nhạt nói: “Tôi mượn xe của cậu trở về trấn trước, một lát nữa cậu đến nhà của Giai Tuệ mà lấy.”
Lâm Côn lái chiếc SUV của Vu Lượng đi về trên trấn, chờ sau khi chiếc SUV đi xa, mấy tên đàn em nằm trên đất mới giãy dụa bò dậy, có hai người đi tới trước mặt Vu Lượng nói: “Anh Lượng, đó là một cây xương cứng đấy!”
Vu Lượng trở tay, nặng nề tát vào trên mặt tên đàn em vừa nói, nổi giận mắng: “Đồ vô dụng, còn cần mày nói cho tao biết sao, chẳng lẽ tao không nhìn ra tên đó là xương cứng à?”
Trên gương mặt tên đàn em vừa bị đánh đầy uất ức không dám lên tiếng nữa, một tên đàn em khác vừa muốn nói gì, thấy tình cảnh này không thể làm gì khác hơn cố gắng nuốt lời định nói vào. Vẻ mặt Vu Lượng giận không kìm chế được, chỉ vào hai tên đàn em đang đứng, cùng với sáu người còn lại đang nằm trên mặt đất rên rỉ, mắng: “Một đám vô dụng, mỗi ngày tao nuôi chúng mày ăn ngon mặt sướng quá rồi, khi đối mặt với nguy cấp lại còn không bằng một đống củ cải trắng!”
Một đám đàn em bị chửi thì nơm nớp lo sợ cúi đầu, Vu Lượng thở phì phò, ngực không ngừng lên xuống kịch liệt một lúc mới quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ngôi chùa nhỏ trên đỉnh núi kia: “Đi, đi lên núi!”
Ánh nắng buổi sáng hóa thành một mảnh vàng óng ánh, chiếu xuống phía trên trấn Ma Bàn, phía xa lượn lờ khói bếp, trên đường người lui tới, đều tạo thành một màu sắc hài hòa trong trấn nhỏ. Chẳng qua là cái hài hòa đó cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài, khi có người nhìn thấy được Lâm Côn lái chiếc SUV của Vu Lượng đi qua, người đi trên đường đều theo bản năng tránh né, bọn họ không biết trên xe chính là Lâm Côn, còn tưởng là tên vô lại Vu Lượng này.
Lâm Côn dừng xe ở cửa của cửa hàng bánh bao, sau khi anh từ trên xe bước xuống, trong cửa hàng bánh bao lập tức có ba người lao ra, bọn họ là Phùng Giai Tuệ, Phùng Viễn Chí, Hàn Tâm. Bọn họ còn tưởng rằng Vu Lượng lái xe trở về, đang nghĩ cách hỏi tới cùng, kết quả lại nhìn thấy Lâm Côn, trái tim treo cao của ba người đều được thả xuống.
“Tiểu Lâm à, đây là...” Trên gương mặt Phùng Viễn Chí đầy nghi ngờ, chỉ vào chiếc SUV này của Vu Lượng nói.
Lâm Côn cười nói: “Không có chuyện gì, cháu mượn lái một chút, đợi lát nữa thằng nhóc kia sẽ tự mình tới lấy.” Bên này anh vừa nói xong, đột nhiên lại nghe bên trong chiếc xe đậu bên cạnh phát ra âm thanh ầm ầm.
Lâm Côn có hơi nghi ngờ, nhưng lập tức đã bừng tỉnh hiểu ra, đồng thời vội vàng chạy về phía chiếc xe của mình, lúc này anh mới nhớ tới, Hải Đông Thanh theo anh đến trấn Ma Bàn vẫn còn ở trên xe!
Ngày hôm qua vừa đến trấn Ma Bàn, không biết tại sao Hải Đông Thanh lại chạy tới dưới chỗ ngồi, lúc Lâm Côn xuống xe vô tình lại quên mất nó, cho nên nhóc con này mới bị ném ở trên xe một tối.
Lâm Côn mở cửa xe ra, Hải Đông Thanh vỗ cánh bay ra, trực tiếp nhảy lên đầu vai anh, cái mỏ cong lại mổ vài cái ở trên vai của Lâm Côn, động tác nhìn như rất nhanh chóng và mãnh liệt, thật ra nhóc con này mổ rất nhẹ, chỉ đang biểu đạt sự bất mãn khi bị Lâm Côn bỏ quên nó ở trong xe.
“Ái chà, đau!” Lâm Côn cười ha ha nói, anh giơ tay lên vuốt lông chim sáng màu trên vai của nó. Hải Đông Thanh ở trên bả vai của anh đầy sức sống, nhìn qua lại giống như một đứa trẻ đang giậm chân làm nũng.
Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm đều biết về Hải Đông Thanh nhỏ, nhưng vẫn bị dáng đáng yêu của nó làm cho buồn cười, Phùng Viễn Chí lại có chút kinh ngạc nghi ngờ, ông nhìn Hải Đông Thanh một hồi, hỏi Phùng Giai Tuệ nói: “Giai Tuệ, đó là con chim gì vậy?”
Phùng Giai Tuệ cười nói: “Chắc là con chim ưng con.”
Trên mặt Phùng Viễn Chí kiếp sợ, sau đó nhỏ giọng nói: “Cha còn tưởng là con vẹt chứ...”
Hải Đông Thanh nhỏ bị nhốt ở trong xe một đêm, may mắn chính là không bị ngạt chết, tuy nhiên nó đã rất đói bụng, Lâm Côn cố ý bảo Phùng Viễn Chí chuẩn bị một ít thịt tươi, nó ăn tới bụng căng tròn mới dừng lại. Cuối cùng còn muốn ăn thêm, Lâm Côn vội vàng ngăn chặn, sợ nó ăn no quá làm vỡ dạ dày mất.
Sau khi lo xong cho Hải Đông Thanh, Lâm Côn nhìn thời gian đoán Dư Tông Hoa lúc này đã thức dậy, anh cầm điện thoại di động ra bên ngoài gọi cho ông. Sau khi vừa nói chuyện với Dư Tông Hoa xong, anh đã nhìn thấy Trương Cử hiệu trưởng trường cấp ba trấn Ma Bàn đi một chiếc xe đạp cũ chạy qua trước mặt, nghĩ đến lời Dư Tông Hoa vừa dặn dò ở trong điện thoại, Lâm Côn vội vàng chạy đuổi theo Trương Cử, miệng kêu lên: “Hiệu trưởng Trương!”
Trương Cử nghe được có người gọi mình, lại theo bản năng dừng xe quay đầu, khi nhìn thấy được Lâm Côn ông nghi ngờ, nói: “Cậu, cậu là... họ hàng xa của nhà lão Phùng sao?”
Lâm Côn cười nói: “Đúng vậy, hiệu trưởng Trương.”
Trương Cử nói: “Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?” Trương Cử vốn là một người hiền lành, lại thêm quan hệ giữa ông và Phùng Viễn Chí không tệ, cho nên thái độ đối với Lâm Côn vẫn rất hòa ái.
Lâm Côn nhìn xung quanh nói: “Hiệu trưởng Trương, có thể tìm một chỗ, chúng ta ngồi riêng nói chuyện một lát hay không?”
Trong lòng Trương Cử càng lúc càng nghi ngờ, cười nói: “Cậu có chuyện gì cứ nói ở đây đi, tôi và lão Phùng cũng là bạn bè lâu năm, cậu không cần khách khí với tôi như vậy.” Ông nói cũng là lời thật lòng.
Lâm Côn quan sát xung quanh một lúc, trên trấn nhỏ này không thể so với trong thành phố, sao có thể có phòng trà quán cà phê gì chứ? Anh cười chỉ vào đầu hẻm bên cạnh, nơi đó có thềm đá sạch sẽ, nói: “Hiệu trưởng Trương, chúng ta đến đó ngồi một chút?”
Trương Cử gật đầu, hai người đi tới.
Sau khi hai người ngồi xuống, Lâm Côn móc điếu thuốc từ trong túi đưa cho Trương Cử, lại lấy ra bật lửa giúp ông châm lửa, tất cả nhìn qua đều khách khí. Trương Cử rất hưởng thụ sự khách khí của người trẻ tuổi này, biểu cảm trên mặt càng thêm hiền hòa, cười hỏi: “Cậu tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì, cứ nói đi.”
Lâm Côn mỉm cười nói: “Hiệu trưởng Trương, ngày hôm qua bác và chú Phùng nói chuyện, cháu đều nghe được.”
Trương Cử lập tức rùng mình, ánh mắt ngạc nhiên cảnh giác nhìn về phía Lâm Côn, ông biết Lâm Côn muốn nói chuyện gì, ông đã bảo Phùng Viễn Chí khiếu nại kêu oan tố cáo cha con Vu Đại Xuyên. Nếu như lời này truyền đến trong tai của cha con Vu Đại Xuyên, ông thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả, cho nên ông không khỏi sợ hãi.
Lâm Côn nhìn ra được tâm tư của Trương Cử, lập tức cười nói: “Hiệu trưởng Trương, bác ngàn vạn đừng hiểu lầm, cháu mới đến trấn này hoàn toàn không có quan hệ với tên vô lại Vu Lượng kia, sẽ không nói lại lời của bác cho người khác biết.”
Lúc này Trương Cử mới yên lòng, nhưng khó tránh khỏi còn có chút e ngại, ông hỏi: “Vậy cậu tìm đến tôi có việc gì?”
Lâm Côn cười nói: “Cháu có chuyện muốn nhờ bác, nếu như bác có thể giúp cháu, vừa lúc có thể làm thỏa mãn tâm nguyện của bác...”
***
Dưới chân núi một mảnh đất trống trải, ba chiếc xe và hơn mười người tập trung tại đây, đó chính là đám người Vu Lượng và Lâm Côn. Vu Lượng dựa ở trước cửa xe châm điếu thuốc, dáng vẻ xem kịch vui chờ nhìn thấy Lâm Côn bị đánh, đám đàn em hung ác dưới tay anh ta đã vây quanh Lâm Côn, cùng nhau lao về phía Lâm Côn.
Vu Lượng vừa hút thuốc, trong lòng vừa suy nghĩ xem, sau khi Lâm Côn bị khống chế thì xem anh ta sẽ trừng trị thằng nhóc này thế nào, nhưng sau đó có một tiếng kêu thảm thiết tê tim liệt phổi chói tai truyền đến, trên gương mặt anh ta đang dương dương đắc ý lại đột nhiên ngây ra. Chỉ thấy đám tên đàn em xông về phía Lâm Côn, ở trước mặt Lâm Côn lại giống như củ cải trắng mặc cho người chặt chém, theo một đấm một đá của Lâm Côn tung ra, tất cả đều người trước ngã xuống, người sau tiến lên lại ngã xuống. Mỗi một người ngã xuống đều nằm tại chỗ rên rỉ, không một người nào có thể bò dậy được.
Theo tiếng kêu đau đớn cuối cùng truyền đến, tám tên đàn em xông lên đều nằm ở trên mặt đất đau đớn rên rỉ, biểu cảm trên mặt Vu Lượng hoàn toàn cứng đờ, vì quá kinh ngạc, điếu thuốc đang ngậm nơi khóe miệng lại rơi xuống đất. Lâm Côn tươi cười thản nhiên đi về phía anh ta, giơ chân giẫm lên điếu thuốc lá, đùa cợt nói: “Người anh em, sao cậu không cẩn thận như vậy, bên cạnh chính là núi, cậu không dập tắt điếu thuốc, nhỡ đốt cả ngọn núi thì làm thế nào?”
Vẻ mặt Vu Lượng hoảng sợ nhìn Lâm Côn, anh ta sống lâu như vậy, vẫn chưa bao giờ thấy một người nào có thể đánh giỏi như vậy, lấy một địch tám, hơn nữa không tốn chút sức lực nào lại đánh ngã tám con “chó dữ” dưới tay của anh ta.
Mặt Vu Lượng hết tím lại xanh, ánh mắt sợ hãi run rẩy nhìn Lâm Côn. Cổ họng không khỏi ực ực nuốt nước miếng, đột nhiên anh ta xoay người muốn mở cửa xe chạy trốn, lại bị một tay của Lâm Côn nắm cổ áo.
“Đại ca, tôi sai rồi, đại ca, tôi thật sự sai rồi...” Vu Lượng vội vàng liên tục xin tha thứ.
“Ha ha, sai chỗ nào?” Lâm Côn trêu tức cười nói.
“Tôi...” Giọng nói của Vu Lượng cũng run rẩy, “Tôi không nên có mắt không nhìn được Thái Sơn, xúc phạm anh...”
“Còn gì nữa không?”
“Tôi... Tôi không nên sai người dẫn anh đến nơi này.”
“Còn nữa.”
“Tôi không nên sai đàn em của tôi ra tay đánh anh.”
“Má nó, cho mặt mũi còn không biết xấu hổ đúng không?!” Lâm Côn nắm lấy áo của Vu Lượng, mạnh mẽ đập anh ta vào mui xe. “Nói tới nói lui đều chỉ một ý, cậu xem tôi là đứa trẻ ba tuổi để lừa gạt sao?”
“Tôi không dám không dám...” Vu Lượng vội vàng nói liên tục, phía sau lưng bị đụng tới đau đớn, hàm răng cũng run lên.
Lâm Côn cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi cảnh cáo cậu, sau này không nên tiếp tục có ý đồ với Phùng Giai Tuệ, đó là người phụ nữ của tôi, mặt khác cũng không nên tiếp tục gây sự với nhà họ Phùng, nếu không...” Anh chỉ vào đám đàn em nằm trên mặt đất rên rỉ, nói: “Kết quả của cậu khẳng định còn thảm hơn cả bọn họ, nghe rõ chưa?”
“Hiểu rõ, hiểu rõ...” Sắc mặt Vu Lượng tái xanh trả lời, lúc này ở trên người của anh ta hoàn toàn không nhìn ra được sự kiêu căng hống hách lúc trước, anh ta ngoan ngoãn nghe lời như một đứa cháu ngoan vậy.
Khóe miệng Lâm Côn thoả mãn cười, đột nhiên vung nắm đấm lên làm tư thế muốn đánh Vu Lượng, Vu Lượng lập tức bị hù dọa ‘A’ một tiếng, hai mắt nhắm nghiền giơ hai tay lên ngăn cản trước mắt. Lâm Côn cũng không phải thật sự muốn đánh anh ta, chỉ là cố ý hù dọa anh ta một chút, thấy dáng vẻ anh ta kinh sợ như vậy lại thả áo cổ của anh ta ra, xem thường mắng: “Nhìn bộ dạng kinh sợ này của mình đi, sau này bớt tỏ vẻ ta đây lại, cẩn thận bị sét đánh.”
“Tôi biết, tôi biết...”
Lâm Côn đứng tại chỗ nhìn xung quanh, mặc dù xung quanh không quá hoang vu, nhưng không có đường đàng hoàng, cho dù trấn Ma Bàn nhìn như không xa, nhưng muốn trở về trên trấn thì ít nhất phải mất hơn nửa giờ. Bình thường đi một chút cũng không tính là gì, nhưng bây giờ đang mùa hè nóng bức, cho dù mới chỉ là buổi sáng, nhưng mặt trời đã càng lúc càng lên cao, đi trở về nhất định sẽ là một thân đầy mồ hôi, Lâm Côn quay đầu lại nhìn Vu Lượng như chim sợ cành cong ở kia, xòe tay ra. Vu Lượng không hiểu được ý của Lâm Côn, Lâm Côn lạnh nhạt nói: “Chìa khóa xe.”
Vu Lượng không nói hai lời, vội vàng ngoan ngoãn móc cái chìa khóa xe ra cho Lâm Côn, Lâm Côn nhận chiếc chìa khóa xe, cười nhạt nói: “Tôi mượn xe của cậu trở về trấn trước, một lát nữa cậu đến nhà của Giai Tuệ mà lấy.”
Lâm Côn lái chiếc SUV của Vu Lượng đi về trên trấn, chờ sau khi chiếc SUV đi xa, mấy tên đàn em nằm trên đất mới giãy dụa bò dậy, có hai người đi tới trước mặt Vu Lượng nói: “Anh Lượng, đó là một cây xương cứng đấy!”
Vu Lượng trở tay, nặng nề tát vào trên mặt tên đàn em vừa nói, nổi giận mắng: “Đồ vô dụng, còn cần mày nói cho tao biết sao, chẳng lẽ tao không nhìn ra tên đó là xương cứng à?”
Trên gương mặt tên đàn em vừa bị đánh đầy uất ức không dám lên tiếng nữa, một tên đàn em khác vừa muốn nói gì, thấy tình cảnh này không thể làm gì khác hơn cố gắng nuốt lời định nói vào. Vẻ mặt Vu Lượng giận không kìm chế được, chỉ vào hai tên đàn em đang đứng, cùng với sáu người còn lại đang nằm trên mặt đất rên rỉ, mắng: “Một đám vô dụng, mỗi ngày tao nuôi chúng mày ăn ngon mặt sướng quá rồi, khi đối mặt với nguy cấp lại còn không bằng một đống củ cải trắng!”
Một đám đàn em bị chửi thì nơm nớp lo sợ cúi đầu, Vu Lượng thở phì phò, ngực không ngừng lên xuống kịch liệt một lúc mới quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía ngôi chùa nhỏ trên đỉnh núi kia: “Đi, đi lên núi!”
Ánh nắng buổi sáng hóa thành một mảnh vàng óng ánh, chiếu xuống phía trên trấn Ma Bàn, phía xa lượn lờ khói bếp, trên đường người lui tới, đều tạo thành một màu sắc hài hòa trong trấn nhỏ. Chẳng qua là cái hài hòa đó cũng chỉ là biểu hiện bên ngoài, khi có người nhìn thấy được Lâm Côn lái chiếc SUV của Vu Lượng đi qua, người đi trên đường đều theo bản năng tránh né, bọn họ không biết trên xe chính là Lâm Côn, còn tưởng là tên vô lại Vu Lượng này.
Lâm Côn dừng xe ở cửa của cửa hàng bánh bao, sau khi anh từ trên xe bước xuống, trong cửa hàng bánh bao lập tức có ba người lao ra, bọn họ là Phùng Giai Tuệ, Phùng Viễn Chí, Hàn Tâm. Bọn họ còn tưởng rằng Vu Lượng lái xe trở về, đang nghĩ cách hỏi tới cùng, kết quả lại nhìn thấy Lâm Côn, trái tim treo cao của ba người đều được thả xuống.
“Tiểu Lâm à, đây là...” Trên gương mặt Phùng Viễn Chí đầy nghi ngờ, chỉ vào chiếc SUV này của Vu Lượng nói.
Lâm Côn cười nói: “Không có chuyện gì, cháu mượn lái một chút, đợi lát nữa thằng nhóc kia sẽ tự mình tới lấy.” Bên này anh vừa nói xong, đột nhiên lại nghe bên trong chiếc xe đậu bên cạnh phát ra âm thanh ầm ầm.
Lâm Côn có hơi nghi ngờ, nhưng lập tức đã bừng tỉnh hiểu ra, đồng thời vội vàng chạy về phía chiếc xe của mình, lúc này anh mới nhớ tới, Hải Đông Thanh theo anh đến trấn Ma Bàn vẫn còn ở trên xe!
Ngày hôm qua vừa đến trấn Ma Bàn, không biết tại sao Hải Đông Thanh lại chạy tới dưới chỗ ngồi, lúc Lâm Côn xuống xe vô tình lại quên mất nó, cho nên nhóc con này mới bị ném ở trên xe một tối.
Lâm Côn mở cửa xe ra, Hải Đông Thanh vỗ cánh bay ra, trực tiếp nhảy lên đầu vai anh, cái mỏ cong lại mổ vài cái ở trên vai của Lâm Côn, động tác nhìn như rất nhanh chóng và mãnh liệt, thật ra nhóc con này mổ rất nhẹ, chỉ đang biểu đạt sự bất mãn khi bị Lâm Côn bỏ quên nó ở trong xe.
“Ái chà, đau!” Lâm Côn cười ha ha nói, anh giơ tay lên vuốt lông chim sáng màu trên vai của nó. Hải Đông Thanh ở trên bả vai của anh đầy sức sống, nhìn qua lại giống như một đứa trẻ đang giậm chân làm nũng.
Phùng Giai Tuệ và Hàn Tâm đều biết về Hải Đông Thanh nhỏ, nhưng vẫn bị dáng đáng yêu của nó làm cho buồn cười, Phùng Viễn Chí lại có chút kinh ngạc nghi ngờ, ông nhìn Hải Đông Thanh một hồi, hỏi Phùng Giai Tuệ nói: “Giai Tuệ, đó là con chim gì vậy?”
Phùng Giai Tuệ cười nói: “Chắc là con chim ưng con.”
Trên mặt Phùng Viễn Chí kiếp sợ, sau đó nhỏ giọng nói: “Cha còn tưởng là con vẹt chứ...”
Hải Đông Thanh nhỏ bị nhốt ở trong xe một đêm, may mắn chính là không bị ngạt chết, tuy nhiên nó đã rất đói bụng, Lâm Côn cố ý bảo Phùng Viễn Chí chuẩn bị một ít thịt tươi, nó ăn tới bụng căng tròn mới dừng lại. Cuối cùng còn muốn ăn thêm, Lâm Côn vội vàng ngăn chặn, sợ nó ăn no quá làm vỡ dạ dày mất.
Sau khi lo xong cho Hải Đông Thanh, Lâm Côn nhìn thời gian đoán Dư Tông Hoa lúc này đã thức dậy, anh cầm điện thoại di động ra bên ngoài gọi cho ông. Sau khi vừa nói chuyện với Dư Tông Hoa xong, anh đã nhìn thấy Trương Cử hiệu trưởng trường cấp ba trấn Ma Bàn đi một chiếc xe đạp cũ chạy qua trước mặt, nghĩ đến lời Dư Tông Hoa vừa dặn dò ở trong điện thoại, Lâm Côn vội vàng chạy đuổi theo Trương Cử, miệng kêu lên: “Hiệu trưởng Trương!”
Trương Cử nghe được có người gọi mình, lại theo bản năng dừng xe quay đầu, khi nhìn thấy được Lâm Côn ông nghi ngờ, nói: “Cậu, cậu là... họ hàng xa của nhà lão Phùng sao?”
Lâm Côn cười nói: “Đúng vậy, hiệu trưởng Trương.”
Trương Cử nói: “Cậu tìm tôi có chuyện gì sao?” Trương Cử vốn là một người hiền lành, lại thêm quan hệ giữa ông và Phùng Viễn Chí không tệ, cho nên thái độ đối với Lâm Côn vẫn rất hòa ái.
Lâm Côn nhìn xung quanh nói: “Hiệu trưởng Trương, có thể tìm một chỗ, chúng ta ngồi riêng nói chuyện một lát hay không?”
Trong lòng Trương Cử càng lúc càng nghi ngờ, cười nói: “Cậu có chuyện gì cứ nói ở đây đi, tôi và lão Phùng cũng là bạn bè lâu năm, cậu không cần khách khí với tôi như vậy.” Ông nói cũng là lời thật lòng.
Lâm Côn quan sát xung quanh một lúc, trên trấn nhỏ này không thể so với trong thành phố, sao có thể có phòng trà quán cà phê gì chứ? Anh cười chỉ vào đầu hẻm bên cạnh, nơi đó có thềm đá sạch sẽ, nói: “Hiệu trưởng Trương, chúng ta đến đó ngồi một chút?”
Trương Cử gật đầu, hai người đi tới.
Sau khi hai người ngồi xuống, Lâm Côn móc điếu thuốc từ trong túi đưa cho Trương Cử, lại lấy ra bật lửa giúp ông châm lửa, tất cả nhìn qua đều khách khí. Trương Cử rất hưởng thụ sự khách khí của người trẻ tuổi này, biểu cảm trên mặt càng thêm hiền hòa, cười hỏi: “Cậu tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì, cứ nói đi.”
Lâm Côn mỉm cười nói: “Hiệu trưởng Trương, ngày hôm qua bác và chú Phùng nói chuyện, cháu đều nghe được.”
Trương Cử lập tức rùng mình, ánh mắt ngạc nhiên cảnh giác nhìn về phía Lâm Côn, ông biết Lâm Côn muốn nói chuyện gì, ông đã bảo Phùng Viễn Chí khiếu nại kêu oan tố cáo cha con Vu Đại Xuyên. Nếu như lời này truyền đến trong tai của cha con Vu Đại Xuyên, ông thật sự không dám tưởng tượng đến hậu quả, cho nên ông không khỏi sợ hãi.
Lâm Côn nhìn ra được tâm tư của Trương Cử, lập tức cười nói: “Hiệu trưởng Trương, bác ngàn vạn đừng hiểu lầm, cháu mới đến trấn này hoàn toàn không có quan hệ với tên vô lại Vu Lượng kia, sẽ không nói lại lời của bác cho người khác biết.”
Lúc này Trương Cử mới yên lòng, nhưng khó tránh khỏi còn có chút e ngại, ông hỏi: “Vậy cậu tìm đến tôi có việc gì?”
Lâm Côn cười nói: “Cháu có chuyện muốn nhờ bác, nếu như bác có thể giúp cháu, vừa lúc có thể làm thỏa mãn tâm nguyện của bác...”
***