Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 136
Ở trấn Ma Bàn này, nếu như Vu Lượng tự nhận mình là vua, tuyệt đối không ai phản đối, người trong toàn bộ thị trấn không có người nào không sợ con cháu quan chức một tay che trời này. Bình thường nhìn thấy anh ta bọn họ đều hận không thể đi vòng qua, những tên đàn em đi theo bên cạnh anh ta cũng đều không phải là dạng người tốt lành gì, mỗi người đều là tên khốn kiếp, bám theo cái cây to Vu Lượng này ỷ vào làm chó của anh ta, làm nhiều chuyện xấu không ai thua kém ai.
Hai ten đàn em vây quanh Lâm Côn, Lâm Côn không để ý lắm, loại người như vậy, một đấm của anh có thể đánh ngã hai người. Nhưng Phùng Viễn Chí cha của Phùng Giai Tuệ không biết anh có bản lĩnh này, rất sợ anh chịu thua thiệt, vội vàng lại lên tiếng xin xỏ Vu Lượng: “Cháu trai, ngày hôm nay cháu nể mặt chú Phùng một chút, đừng làm khó khách của chú, được không?”
“Nể mặt?” Vu Lượng cười một tiếng, trên gương mặt đầy vẻ xem thường nhìn Phùng Viễn Chí, nói: “Ông già, ông còn không nhận con rể tương lai là tôi, tại sao tôi phải nể mặt ông chứ? Mặt mũi của ông tính là cái đếch gì!”
Mặt của Phùng Viễn Chí lập tức đỏ lên, đừng thấy Phùng Giai Minh còn nhỏ tuổi, thoạt nhìn nho nhã yếu ớt, nhưng nhìn thấy Vu Lượng sỉ nhục cha mình ở trước mặt mọi người như vậy, cậu lập tức hung hăng chỉ vào mặt Vu Lượng mắng: “Vu Lượng, anh là thứ chó mà, dựa cái gì mà dám nói cha tôi như vậy hả?”
Bốp!
Cậu vừa dứt lời, ngay sau đó lại vang lên một tiếng tát vang dội. Phùng Giai Minh che nửa khuôn mặt, khóe miệng mơ hồ tràn ra tia máu, tất cả mọi người xung quanh khiếp sợ tới mức ngây người, đây không phải là Vu Lượng đánh, cũng không phải là đàn em của Vu Lượng đánh, mà là Phùng Viễn Chí tự mình tát.
“Thằng nhóc ngu ngốc này, con nói gì vậy hả? Đó là anh rể tương lai của con, con có thể nói với anh rể tương lai như vậy sao?” Phùng Viễn Chí chịu đựng đau lòng, cắn răng mắng Phùng Giai Minh: “Nhanh xin lỗi anh rể con đi!”
Phùng Giai Minh ôm mặt, vẻ mặt đờ đẫn bi thương, ánh mắt cậu phức tạp nhìn Phùng Viễn Chí, mười tám năm cha chưa từng đánh cậu, uất ức trong lòng cậu lập tức giống như nước lũ vỡ đê mãnh liệt tràn ra.
“Con không!” Sau khi Phùng Giai Minh kiên quyết nói ra hai chữ này liền xoay người chạy ra khỏi đám người.
Trong lòng Phùng Viễn Chí đau bao nhiêu, Lâm Côn nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt ông rầu rĩ như vậy, cảm xúc trên mặt ông hối hận như vậy, tuy nhiên Phùng Viễn Chí lại không lập tức đuổi theo Phùng Giai Minh, mà tiếp tục lên tiếng xin xỏ Vu Lượng: “Cháu trai, Giai Minh nó không hiểu chuyện, chú đã dạy dỗ nó rồi, cháu người lớn bao dung, đừng chấp nhặt với nó nữa, còn hai người này là bà con xa của chú, cháu có thể...”
Vu Lượng đột nhiên cười ha ha, tiến lên một bước hoàn toàn không có phân biệt tôn ti, vỗ nhẹ vào vai của Phùng Viễn Chí, cười đắc ý nói: “Chú Phùng, nếu chú đã nhận tôi làm con rể tương lai, vậy tôi cũng không thể không nể mặt chú có đúng không, hai người thân thích của chú, tôi sẽ không làm khó bọn họ nữa.”
“Cảm ơn cháu!” Phùng Viễn Chí vội vàng cảm kích nói.
“Tuy nhiên...” Vu Lượng lại cười lạnh, vẫn là câu uy hiếp kia: “Ba ngày, tôi lại cho chú ba ngày, nếu như tôi không nhìn thấy được Giai Tuệ nhà chúng ta, đến lúc đó cũng đừng trách tôi...”
Vu Lượng xoay người, gọi mấy tên đàn em phía sau: “Mấy anh em, chúng ta đi thôi.” Trước khi đi anh ta còn liếc mắt nhìn về phía Hàn Tâm, khóe miệng cười dâm tà, đầy vẻ đùa giỡn.
Vu Lượng đi rồi, đám người xem náo nhiệt cũng rời ra, lúc này trong trường học có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước nhanh tới. Người đàn ông này đeo kính mắt gọng kim loại, thoạt nhìn lịch sự nho nhã, cảm xúc trên mặt lại như có nổi khổ lớn thù sâu. Phùng Viễn Chí vốn muốn nói với Lâm Côn và Hàn Tâm mấy câu, bảo bọn họ đừng trêu chọc đám người Vu Lượng này nữa, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trung niên từ trong trường học đi ra, ông lại đành quay ra nghênh đón.
“Hiệu trưởng Trương...” Phùng Viễn Chí lúng túng kêu lên một tiếng, người đàn ông trung niên này chính là Trương Cử hiệu trưởng của trường cấp ba trấn Ma Bàn, là người ở trấn Ma Bàn, ông ta và Phùng Viễn Chí cũng là quen biết lâu năm.
“Lão Phùng à, chuyện này làm cho tôi rất khó xử. Giai Minh còn ở trong trường học một ngày, tên khốn Vu Lượng kia lại...” Trương Cử đột nhiên nhỏ giọng nói, ông ta dừng lại một chút, ánh mắt nhìn xung quanh, rất sợ lời này truyền đến trong tai của Vu Lượng. Sau đó ông ta vẫn tiếp tục dáng vẻ khổ lớn thù sâu nói tiếp: “Tên khốn kia mỗi ngày đều tới trường học gây sự, giáo viên trong trường và phụ huynh học sinh đều phản ảnh với tôi, nói nếu không cho Giai Minh nghỉ học, bọn họ lại sẽ cùng ký tên, tố cáo tôi với Ủy ban Giáo dục Thành phố... Chuyện này tôi thật sự rất khó xử.”
Vẻ mặt Phùng Viễn Chí áy náy, lấy bao thuốc lá từ trong túi ra đưa cho Trương Cử, nói: “Hiệu trưởng Trương, tôi biết chuyện này làm cho ông khó xử, trong lòng tôi cũng rất áy náy. Nhưng Giai Minh có thành tích tốt, bây giờ đã sắp tới kỳ thi tốt nghiệp trung học, nếu như lúc này cho nó nghỉ học, hoặc chuyển trường, tôi sợ sẽ làm ảnh hưởng tới chuyện học tập của nó.”
Trương Cử rít một hơi thuốc, thở ra một hơi, nói: “Lão Phùng à, Giai Minh đứa bé kia đúng là một hạt giống tốt, nhưng tôi thật sự rất khó xử, tôi ở trong trường học cả đời, bây giờ chỉ có hai năm nữa là về hưu rồi, nếu như tôi vì bởi vì chuyện này mà bị cách chức, ông bảo tôi sau này phải làm thế nào?”
“Tôi biết...” Vẻ mặt Phùng Viễn Chí sầu khổ nói: “Hiệu trưởng Trương ông yên tâm, tôi lập tức lại giải quyết tốt chuyện này, tôi cũng không nói gạt ông, Giai Tuệ đã trở về, hai người này là bạn của con bé.”
“Giai Tuệ trở về rồi sao?” Trong mắt Trương Cử lộ vẻ vui mừng, nhìn Lâm Côn và Hàn Tâm hỏi: “Các cháu thật đúng là bạn của Giai Tuệ sao?”
Lâm Côn và Hàn Tâm gật đầu, hai người cũng không nói gì thêm, Trương Cử lập tức hỏi Phùng Viễn Chí nói: “Lão Phùng, Giai Tuệ bây giờ đang ở đâu?”
Phùng Viễn Chí nói: “Ở nhà.”
Trương Cử bỗng nhiên lại khẽ thở dài, nói: “Lão Phùng à, lẽ nào ông thật sự muốn gả con bé Giai Tuệ cho tên khốn kiếp Vu Lượng kia? Phải biết rằng làm vậy sẽ hại cả đời của Giai Tuệ, thằng khốn kiếp kia không phải là người tốt đâu!”
Phùng Viễn Chí sầu khổ nói: “Tôi vẫn đang nghĩ biện pháp, nhưng tôi thật sự không nghĩ ra được biện pháp gì, hai cha còn nhà họ Vu kia ở trấn Ma Bàn chúng ta chính là trời, chúng ta chỉ là người dân bình thường ai có thể đắc tội nổi?”
Bên cạnh vẫn có học sinh đi ngang qua, Trương Cử cẩn thận kéo Phùng Viễn Chí đến một bên, nhỏ giọng nói: “Lão Phùng, tôi thật ra có một chủ ý, không biết ông có muốn nghe hay không?”
Phùng Viễn Chí lập tức giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, nói: “Muốn nghe, dĩ nhiên là muốn nghe!”
Trương Cử tiếp tục nhỏ giọng nói: “Ông có thể đến thành phố khiếu nại kêu oan, mời lãnh đạo thành phố tới giúp ông.”
Sau khi Phùng Viễn Chí nghe xong ánh mắt lập tức sáng lên, nhưng ngay sau đó lại trở nên thận trọng, vẻ mặt khổ sở nói: “Hiệu trưởng Trương, biện pháp ông nói, tôi không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng mình chỉ là một người dân thường, khiếu nại kêu oan sợ rằng sẽ không có người nào tiếp nhận, không phải có người nói Vu Đại Xuyên kia có người trên thành phố sao? Nếu như tôi thật sự khiếu nại kêu oan để cho ông ta biết được, lật đổ được ông ta thì tốt, nếu như ông ta không đổ thì nhất định sẽ trả thù!”
Trương Cử nhìn Phùng Viễn Chí, trong ánh mắt ít nhiều có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tuy nhiên cũng không oán giận ông. Dù sao cha con Vu Đại Xuyên ở trấn Ma Bàn đã làm mưa làm gió nhiều năm như vậy, cũng không thấy có ai thông qua khiếu nại kêu oan tới lật đổ được ông ta. Mấy năm trước trên trấn thật ra có một gia đình khiếu nại kêu oan, kết quả còn không chờ đi ra khỏi trấn đã bị người ta đánh gãy chân, hơn nữa nhà ở còn bị người ta đốt trụi. Ngoài mặt việc này đều không liên quan đến cha con Vu Đại Xuyên, nhưng dân chúng lại không nghĩ như vậy.
Trương Cử đọc sách vài năm, trong giây lát lòng lo nước lo dân của người đọc sách trỗi dậy, ông ta ngẩng đầu nhìn không trung bị trời chiều nhuộm đỏ, khẽ than thở: “Bầu trời ở trấn Ma Bàn quá tối tăm!”
Trước đó Hàn Tâm cũng không biết rõ chuyện này, nhân lúc Phùng Viễn Chí và Trương Cử đang nói chuyện, cô ta hỏi Lâm Côn về nghi ngờ trong lòng mình, Lâm Côn thành thật trả lời cho cô ta biết. Sau khi nghe xong Hàn Tâm tức giận khẽ nghiến răng, căm phẫn mắng: “Tên cặn bã kia quả thực quá vô sỉ!”
Trên đường quay về cửa hàng bánh bao, Lâm Côn, Hàn Tâm và Phùng Viễn Chí đi cùng nhau, chiều tối là lúc cửa hàng bánh bao bận rộn nhất, sở dĩ Phùng Viễn Chí đi tới cửa trường học chính là sợ Vu Lượng nhân lúc tan học chặn đường con trai ở cửa trường học. Phùng Viễn Chí vừa đi vừa dặn dò Lâm Côn và Hàn Tâm: “Tiểu Lâm, Tiểu Hàn à, ở trấn Ma Bàn này có một người không thể chọc vào được, nếu nhìn thấy thì tốt nhất hãy đi đường vòng tránh xa. Đó chính là người các cháu vừa nhìn thấy.”
Lâm Côn và Hàn Tâm cùng gật đầu, Lâm Côn cười nói với Phùng Viễn Chí: “Chú Phùng, vừa rồi đã gây thêm phiền toái cho chú.”
Phùng Viễn Chí khoát tay, nói: “Không phải là các cháu thêm phiền toái cho chú, là chú gây thêm phiền toái cho các cháu, Vu Lượng này vốn nhằm vào nhà chú thôi.” Phùng Viễn Chí nói xong lại thở dài.
Trường học cách cửa hàng bánh bao không xa, chỉ khoảng hai, ba cây số, nếu là ở trong thành phố cũng chỉ là khoảng cách giữa hai trạm xe buýt. Khi mấy người trở lại cửa hàng bánh bao, cửa hàng bánh bao đã rất náo nhiệt. Trong cửa hàng bánh bao không lớn đã có người ngồi đầy, có người còn đứng xếp hàng ở bên ngoài, trong phòng điều hòa không ngừng vù vù hoạt động cũng khó làm giảm cái nóng của thời tiết cuối hè. Thấy Phùng Viễn Chí trở về, rất nhiều người quen tới ăn bánh bao đều chào hỏi ông.
“Lão Phùng, hai người trẻ tuổi này là ai vậy?”
“Trai chính là con rể, gái chính là con dâu tương lai của ông sao?”
“Ha ha...”
Mọi người anh một câu tôi một câu, nông dân chính là thích lấy những chuyện như vậy ra nói đùa, Lâm Côn lớn lên ở nông thôn, tất nhiên không quan tâm, Hàn Tâm cũng không để ý tới. Nếu đã trở về, hai người cũng dứt khoát đến sau bếp giúp đỡ, lúc đầu Phùng Viễn Chí và Lý Hoa vợ ông không cho, nhưng không lay chuyển được quyết tâm của Lâm Côn và Hàn Tâm, cũng chỉ đành để cho hai người bọn họ làm những chuyện nhẹ nhàng.
Không muốn để cho người trên trấn biết Phùng Giai Tuệ đã về nhà, vợ chồng Phùng Viễn Chí không cho Phùng Giai Tuệ ló mặt ra ngoài cửa hàng. Trong phòng bếp không thấy bóng dáng của Phùng Giai Minh, Phùng Giai Tuệ nói sau khi em trai trở về chỉ lên tiếng chào cô rồi lên lầu, tâm trạng cậu nhóc dường như có chút không vui. Lý Hoa nghi ngờ hỏi Phùng Viễn Chí nói: “Lão Phùng, Giai Minh ở trường học gặp phải chuyện gì vậy?”
Phùng Viễn Chí không muốn để cho vợ lo lắng, lại cười nói: “Không có, có lẽ ban ngày học tập quá mệt mỏi thôi.”
Lý Hoa có chút không tin, nghi ngờ nhìn Phùng Viễn Chí: “Thật sao?”
Phùng Viễn Chí chuyển quyền phát biểu cho Lâm Côn, nói: “Không tin bà hỏi Tiểu Lâm xem, có phải vậy không Tiểu Lâm?”
Lâm Côn đang chuẩn bị cầm bánh bao đi ra ngoài, nghe được Phùng Viễn Chí nói xong vẻ mặt đầy nghi ngờ, thấy Lý Hoa mỉm cười nhìn mình, anh cũng cười theo, nói: “Chú nói không sai.”
Nói ra cũng vừa khéo, ngày hôm nay Phùng Giai Tuệ mới trở về, vợ chồng Phùng Viễn Chí dự định đóng cửa sớm một chút, người một nhà sớm ngồi chung một chỗ trò chuyện. Nhưng ngày hôm nay buôn bán lại đặc biệt náo nhiệt, bọn họ bận tới hơn tám giờ tối mới dừng. Điều này làm cho Lâm Côn và Hàn Tâm đều hết sức kinh ngạc, trấn Ma Bàn này nhìn như không lớn, không nghĩ tới người ăn bánh bao lại có thể nhiều như vậy. Lúc đầu Hàn Tâm còn có thể làm chút chuyện nhẹ nhàng, cuối cùng cô ta quá mệt dứt khoát đến trên lầu nghỉ ngơi. Cô ta vốn là một cô gái da thịt quý giá, bình thường chưa từng làm loại việc nặng này, Lâm Côn ngược lại càng làm càng hăng, nếu không phải có anh từ đầu tới cuối giúp đỡ, tối nay, cha mẹ Phùng Giai Tuệ thật sự bận tới không sống nổi.
Tám giờ rưỡi cửa hàng bánh bao mới đóng cửa. Vợ chồng Phùng Viễn Chí tỉ mỉ chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú, khi tất cả mọi người ngồi xuống, duy nhất chỉ có thiếu có Phùng Giai Minh em trai của Phùng Giai Tuệ. Phùng Viễn Chí đứng dậy đi lên trên làu gọi Phùng Giai Minh, Phùng Giai Minh không mở cửa, Lý Hoa lập tức cảm thấy có chuyện, cứ gặng hỏi Phùng Viễn Chí tới cùng, lúc này Lâm Côn đứng lên, cười nói: “Chú Phùng, thím Phùng, hay là để cháu đi gọi thử xem.”
Hai ten đàn em vây quanh Lâm Côn, Lâm Côn không để ý lắm, loại người như vậy, một đấm của anh có thể đánh ngã hai người. Nhưng Phùng Viễn Chí cha của Phùng Giai Tuệ không biết anh có bản lĩnh này, rất sợ anh chịu thua thiệt, vội vàng lại lên tiếng xin xỏ Vu Lượng: “Cháu trai, ngày hôm nay cháu nể mặt chú Phùng một chút, đừng làm khó khách của chú, được không?”
“Nể mặt?” Vu Lượng cười một tiếng, trên gương mặt đầy vẻ xem thường nhìn Phùng Viễn Chí, nói: “Ông già, ông còn không nhận con rể tương lai là tôi, tại sao tôi phải nể mặt ông chứ? Mặt mũi của ông tính là cái đếch gì!”
Mặt của Phùng Viễn Chí lập tức đỏ lên, đừng thấy Phùng Giai Minh còn nhỏ tuổi, thoạt nhìn nho nhã yếu ớt, nhưng nhìn thấy Vu Lượng sỉ nhục cha mình ở trước mặt mọi người như vậy, cậu lập tức hung hăng chỉ vào mặt Vu Lượng mắng: “Vu Lượng, anh là thứ chó mà, dựa cái gì mà dám nói cha tôi như vậy hả?”
Bốp!
Cậu vừa dứt lời, ngay sau đó lại vang lên một tiếng tát vang dội. Phùng Giai Minh che nửa khuôn mặt, khóe miệng mơ hồ tràn ra tia máu, tất cả mọi người xung quanh khiếp sợ tới mức ngây người, đây không phải là Vu Lượng đánh, cũng không phải là đàn em của Vu Lượng đánh, mà là Phùng Viễn Chí tự mình tát.
“Thằng nhóc ngu ngốc này, con nói gì vậy hả? Đó là anh rể tương lai của con, con có thể nói với anh rể tương lai như vậy sao?” Phùng Viễn Chí chịu đựng đau lòng, cắn răng mắng Phùng Giai Minh: “Nhanh xin lỗi anh rể con đi!”
Phùng Giai Minh ôm mặt, vẻ mặt đờ đẫn bi thương, ánh mắt cậu phức tạp nhìn Phùng Viễn Chí, mười tám năm cha chưa từng đánh cậu, uất ức trong lòng cậu lập tức giống như nước lũ vỡ đê mãnh liệt tràn ra.
“Con không!” Sau khi Phùng Giai Minh kiên quyết nói ra hai chữ này liền xoay người chạy ra khỏi đám người.
Trong lòng Phùng Viễn Chí đau bao nhiêu, Lâm Côn nhìn thấy rõ ràng, ánh mắt ông rầu rĩ như vậy, cảm xúc trên mặt ông hối hận như vậy, tuy nhiên Phùng Viễn Chí lại không lập tức đuổi theo Phùng Giai Minh, mà tiếp tục lên tiếng xin xỏ Vu Lượng: “Cháu trai, Giai Minh nó không hiểu chuyện, chú đã dạy dỗ nó rồi, cháu người lớn bao dung, đừng chấp nhặt với nó nữa, còn hai người này là bà con xa của chú, cháu có thể...”
Vu Lượng đột nhiên cười ha ha, tiến lên một bước hoàn toàn không có phân biệt tôn ti, vỗ nhẹ vào vai của Phùng Viễn Chí, cười đắc ý nói: “Chú Phùng, nếu chú đã nhận tôi làm con rể tương lai, vậy tôi cũng không thể không nể mặt chú có đúng không, hai người thân thích của chú, tôi sẽ không làm khó bọn họ nữa.”
“Cảm ơn cháu!” Phùng Viễn Chí vội vàng cảm kích nói.
“Tuy nhiên...” Vu Lượng lại cười lạnh, vẫn là câu uy hiếp kia: “Ba ngày, tôi lại cho chú ba ngày, nếu như tôi không nhìn thấy được Giai Tuệ nhà chúng ta, đến lúc đó cũng đừng trách tôi...”
Vu Lượng xoay người, gọi mấy tên đàn em phía sau: “Mấy anh em, chúng ta đi thôi.” Trước khi đi anh ta còn liếc mắt nhìn về phía Hàn Tâm, khóe miệng cười dâm tà, đầy vẻ đùa giỡn.
Vu Lượng đi rồi, đám người xem náo nhiệt cũng rời ra, lúc này trong trường học có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước nhanh tới. Người đàn ông này đeo kính mắt gọng kim loại, thoạt nhìn lịch sự nho nhã, cảm xúc trên mặt lại như có nổi khổ lớn thù sâu. Phùng Viễn Chí vốn muốn nói với Lâm Côn và Hàn Tâm mấy câu, bảo bọn họ đừng trêu chọc đám người Vu Lượng này nữa, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông trung niên từ trong trường học đi ra, ông lại đành quay ra nghênh đón.
“Hiệu trưởng Trương...” Phùng Viễn Chí lúng túng kêu lên một tiếng, người đàn ông trung niên này chính là Trương Cử hiệu trưởng của trường cấp ba trấn Ma Bàn, là người ở trấn Ma Bàn, ông ta và Phùng Viễn Chí cũng là quen biết lâu năm.
“Lão Phùng à, chuyện này làm cho tôi rất khó xử. Giai Minh còn ở trong trường học một ngày, tên khốn Vu Lượng kia lại...” Trương Cử đột nhiên nhỏ giọng nói, ông ta dừng lại một chút, ánh mắt nhìn xung quanh, rất sợ lời này truyền đến trong tai của Vu Lượng. Sau đó ông ta vẫn tiếp tục dáng vẻ khổ lớn thù sâu nói tiếp: “Tên khốn kia mỗi ngày đều tới trường học gây sự, giáo viên trong trường và phụ huynh học sinh đều phản ảnh với tôi, nói nếu không cho Giai Minh nghỉ học, bọn họ lại sẽ cùng ký tên, tố cáo tôi với Ủy ban Giáo dục Thành phố... Chuyện này tôi thật sự rất khó xử.”
Vẻ mặt Phùng Viễn Chí áy náy, lấy bao thuốc lá từ trong túi ra đưa cho Trương Cử, nói: “Hiệu trưởng Trương, tôi biết chuyện này làm cho ông khó xử, trong lòng tôi cũng rất áy náy. Nhưng Giai Minh có thành tích tốt, bây giờ đã sắp tới kỳ thi tốt nghiệp trung học, nếu như lúc này cho nó nghỉ học, hoặc chuyển trường, tôi sợ sẽ làm ảnh hưởng tới chuyện học tập của nó.”
Trương Cử rít một hơi thuốc, thở ra một hơi, nói: “Lão Phùng à, Giai Minh đứa bé kia đúng là một hạt giống tốt, nhưng tôi thật sự rất khó xử, tôi ở trong trường học cả đời, bây giờ chỉ có hai năm nữa là về hưu rồi, nếu như tôi vì bởi vì chuyện này mà bị cách chức, ông bảo tôi sau này phải làm thế nào?”
“Tôi biết...” Vẻ mặt Phùng Viễn Chí sầu khổ nói: “Hiệu trưởng Trương ông yên tâm, tôi lập tức lại giải quyết tốt chuyện này, tôi cũng không nói gạt ông, Giai Tuệ đã trở về, hai người này là bạn của con bé.”
“Giai Tuệ trở về rồi sao?” Trong mắt Trương Cử lộ vẻ vui mừng, nhìn Lâm Côn và Hàn Tâm hỏi: “Các cháu thật đúng là bạn của Giai Tuệ sao?”
Lâm Côn và Hàn Tâm gật đầu, hai người cũng không nói gì thêm, Trương Cử lập tức hỏi Phùng Viễn Chí nói: “Lão Phùng, Giai Tuệ bây giờ đang ở đâu?”
Phùng Viễn Chí nói: “Ở nhà.”
Trương Cử bỗng nhiên lại khẽ thở dài, nói: “Lão Phùng à, lẽ nào ông thật sự muốn gả con bé Giai Tuệ cho tên khốn kiếp Vu Lượng kia? Phải biết rằng làm vậy sẽ hại cả đời của Giai Tuệ, thằng khốn kiếp kia không phải là người tốt đâu!”
Phùng Viễn Chí sầu khổ nói: “Tôi vẫn đang nghĩ biện pháp, nhưng tôi thật sự không nghĩ ra được biện pháp gì, hai cha còn nhà họ Vu kia ở trấn Ma Bàn chúng ta chính là trời, chúng ta chỉ là người dân bình thường ai có thể đắc tội nổi?”
Bên cạnh vẫn có học sinh đi ngang qua, Trương Cử cẩn thận kéo Phùng Viễn Chí đến một bên, nhỏ giọng nói: “Lão Phùng, tôi thật ra có một chủ ý, không biết ông có muốn nghe hay không?”
Phùng Viễn Chí lập tức giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, nói: “Muốn nghe, dĩ nhiên là muốn nghe!”
Trương Cử tiếp tục nhỏ giọng nói: “Ông có thể đến thành phố khiếu nại kêu oan, mời lãnh đạo thành phố tới giúp ông.”
Sau khi Phùng Viễn Chí nghe xong ánh mắt lập tức sáng lên, nhưng ngay sau đó lại trở nên thận trọng, vẻ mặt khổ sở nói: “Hiệu trưởng Trương, biện pháp ông nói, tôi không phải chưa từng nghĩ tới, nhưng mình chỉ là một người dân thường, khiếu nại kêu oan sợ rằng sẽ không có người nào tiếp nhận, không phải có người nói Vu Đại Xuyên kia có người trên thành phố sao? Nếu như tôi thật sự khiếu nại kêu oan để cho ông ta biết được, lật đổ được ông ta thì tốt, nếu như ông ta không đổ thì nhất định sẽ trả thù!”
Trương Cử nhìn Phùng Viễn Chí, trong ánh mắt ít nhiều có phần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tuy nhiên cũng không oán giận ông. Dù sao cha con Vu Đại Xuyên ở trấn Ma Bàn đã làm mưa làm gió nhiều năm như vậy, cũng không thấy có ai thông qua khiếu nại kêu oan tới lật đổ được ông ta. Mấy năm trước trên trấn thật ra có một gia đình khiếu nại kêu oan, kết quả còn không chờ đi ra khỏi trấn đã bị người ta đánh gãy chân, hơn nữa nhà ở còn bị người ta đốt trụi. Ngoài mặt việc này đều không liên quan đến cha con Vu Đại Xuyên, nhưng dân chúng lại không nghĩ như vậy.
Trương Cử đọc sách vài năm, trong giây lát lòng lo nước lo dân của người đọc sách trỗi dậy, ông ta ngẩng đầu nhìn không trung bị trời chiều nhuộm đỏ, khẽ than thở: “Bầu trời ở trấn Ma Bàn quá tối tăm!”
Trước đó Hàn Tâm cũng không biết rõ chuyện này, nhân lúc Phùng Viễn Chí và Trương Cử đang nói chuyện, cô ta hỏi Lâm Côn về nghi ngờ trong lòng mình, Lâm Côn thành thật trả lời cho cô ta biết. Sau khi nghe xong Hàn Tâm tức giận khẽ nghiến răng, căm phẫn mắng: “Tên cặn bã kia quả thực quá vô sỉ!”
Trên đường quay về cửa hàng bánh bao, Lâm Côn, Hàn Tâm và Phùng Viễn Chí đi cùng nhau, chiều tối là lúc cửa hàng bánh bao bận rộn nhất, sở dĩ Phùng Viễn Chí đi tới cửa trường học chính là sợ Vu Lượng nhân lúc tan học chặn đường con trai ở cửa trường học. Phùng Viễn Chí vừa đi vừa dặn dò Lâm Côn và Hàn Tâm: “Tiểu Lâm, Tiểu Hàn à, ở trấn Ma Bàn này có một người không thể chọc vào được, nếu nhìn thấy thì tốt nhất hãy đi đường vòng tránh xa. Đó chính là người các cháu vừa nhìn thấy.”
Lâm Côn và Hàn Tâm cùng gật đầu, Lâm Côn cười nói với Phùng Viễn Chí: “Chú Phùng, vừa rồi đã gây thêm phiền toái cho chú.”
Phùng Viễn Chí khoát tay, nói: “Không phải là các cháu thêm phiền toái cho chú, là chú gây thêm phiền toái cho các cháu, Vu Lượng này vốn nhằm vào nhà chú thôi.” Phùng Viễn Chí nói xong lại thở dài.
Trường học cách cửa hàng bánh bao không xa, chỉ khoảng hai, ba cây số, nếu là ở trong thành phố cũng chỉ là khoảng cách giữa hai trạm xe buýt. Khi mấy người trở lại cửa hàng bánh bao, cửa hàng bánh bao đã rất náo nhiệt. Trong cửa hàng bánh bao không lớn đã có người ngồi đầy, có người còn đứng xếp hàng ở bên ngoài, trong phòng điều hòa không ngừng vù vù hoạt động cũng khó làm giảm cái nóng của thời tiết cuối hè. Thấy Phùng Viễn Chí trở về, rất nhiều người quen tới ăn bánh bao đều chào hỏi ông.
“Lão Phùng, hai người trẻ tuổi này là ai vậy?”
“Trai chính là con rể, gái chính là con dâu tương lai của ông sao?”
“Ha ha...”
Mọi người anh một câu tôi một câu, nông dân chính là thích lấy những chuyện như vậy ra nói đùa, Lâm Côn lớn lên ở nông thôn, tất nhiên không quan tâm, Hàn Tâm cũng không để ý tới. Nếu đã trở về, hai người cũng dứt khoát đến sau bếp giúp đỡ, lúc đầu Phùng Viễn Chí và Lý Hoa vợ ông không cho, nhưng không lay chuyển được quyết tâm của Lâm Côn và Hàn Tâm, cũng chỉ đành để cho hai người bọn họ làm những chuyện nhẹ nhàng.
Không muốn để cho người trên trấn biết Phùng Giai Tuệ đã về nhà, vợ chồng Phùng Viễn Chí không cho Phùng Giai Tuệ ló mặt ra ngoài cửa hàng. Trong phòng bếp không thấy bóng dáng của Phùng Giai Minh, Phùng Giai Tuệ nói sau khi em trai trở về chỉ lên tiếng chào cô rồi lên lầu, tâm trạng cậu nhóc dường như có chút không vui. Lý Hoa nghi ngờ hỏi Phùng Viễn Chí nói: “Lão Phùng, Giai Minh ở trường học gặp phải chuyện gì vậy?”
Phùng Viễn Chí không muốn để cho vợ lo lắng, lại cười nói: “Không có, có lẽ ban ngày học tập quá mệt mỏi thôi.”
Lý Hoa có chút không tin, nghi ngờ nhìn Phùng Viễn Chí: “Thật sao?”
Phùng Viễn Chí chuyển quyền phát biểu cho Lâm Côn, nói: “Không tin bà hỏi Tiểu Lâm xem, có phải vậy không Tiểu Lâm?”
Lâm Côn đang chuẩn bị cầm bánh bao đi ra ngoài, nghe được Phùng Viễn Chí nói xong vẻ mặt đầy nghi ngờ, thấy Lý Hoa mỉm cười nhìn mình, anh cũng cười theo, nói: “Chú nói không sai.”
Nói ra cũng vừa khéo, ngày hôm nay Phùng Giai Tuệ mới trở về, vợ chồng Phùng Viễn Chí dự định đóng cửa sớm một chút, người một nhà sớm ngồi chung một chỗ trò chuyện. Nhưng ngày hôm nay buôn bán lại đặc biệt náo nhiệt, bọn họ bận tới hơn tám giờ tối mới dừng. Điều này làm cho Lâm Côn và Hàn Tâm đều hết sức kinh ngạc, trấn Ma Bàn này nhìn như không lớn, không nghĩ tới người ăn bánh bao lại có thể nhiều như vậy. Lúc đầu Hàn Tâm còn có thể làm chút chuyện nhẹ nhàng, cuối cùng cô ta quá mệt dứt khoát đến trên lầu nghỉ ngơi. Cô ta vốn là một cô gái da thịt quý giá, bình thường chưa từng làm loại việc nặng này, Lâm Côn ngược lại càng làm càng hăng, nếu không phải có anh từ đầu tới cuối giúp đỡ, tối nay, cha mẹ Phùng Giai Tuệ thật sự bận tới không sống nổi.
Tám giờ rưỡi cửa hàng bánh bao mới đóng cửa. Vợ chồng Phùng Viễn Chí tỉ mỉ chuẩn bị một bàn thức ăn phong phú, khi tất cả mọi người ngồi xuống, duy nhất chỉ có thiếu có Phùng Giai Minh em trai của Phùng Giai Tuệ. Phùng Viễn Chí đứng dậy đi lên trên làu gọi Phùng Giai Minh, Phùng Giai Minh không mở cửa, Lý Hoa lập tức cảm thấy có chuyện, cứ gặng hỏi Phùng Viễn Chí tới cùng, lúc này Lâm Côn đứng lên, cười nói: “Chú Phùng, thím Phùng, hay là để cháu đi gọi thử xem.”