Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126
Cơ chế của cục cảnh sát thành phố Thẩm Dương là nhiều tầng quản lý, đầu tiên là Cục cảnh sát của thành phố, phía dưới Cục cảnh sát thành phố lại phân ra Cục cảnh sát khu trực thuộc, phía dưới Cục cảnh sát khu trực thuộc lại phân nhỏ thành đồn cảnh sát khu vực. Đồn cảnh sát của đội trưởng Đinh ngoài mặt nói là Cục cảnh sát khu trực thuộc, trên thực tế chẳng qua là tầng dưới cùng trong cơ chế này.
Đội trưởng Đinh đã không còn lòng dạ nào suy nghĩ xem chuyện gì có thể làm cho Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố tự mình gọi điện thoại tới, trái tim của ông ta căng thẳng đập loạn, khi đi tới bên cạnh điện thoại ông ta cung kính cầm điện thoại lên giống như cục trưởng thành phố đang đứng ở trước mắt vậy. “Chào cục trưởng Hứa, tôi là người quản lý đồn cảnh sát khu vực. . .”
Không đợi đội trưởng Đinh nói xong, trong điện thoại đã truyền đến tiếng mắng chửi giống như núi lở--- “Ai cho đồn cảnh sát khu vực các anh quyền được tùy tiện bắt người hả...”
Màng nhĩ của Đội trưởng Đinh bị chấn động tới mức đau đớn, theo bản năng rụt cổ lại, ông ta lập tức có cảm giác trên cổ giống như bị vô số con dao sáng loáng gác lên, trong lòng ý thức được nguy cơ, ý thức được mình bắt phải người không nên bắt, đồng thời thầm mắng Hồ Đại Phi tới mức máu chó đầy đầu, nếu không phải vì cái đồ dâm loạn vô độ kia, ông ta có thể rước họa vào thân sao?
Tuy bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, hối hận cũng không làm nên chuyện gì, ông ta không thể làm gì khác hơn là cố nén bất an trong lòng, chịu đau đớn bên màng tai, thể hiện ra một bộ dạng khúm núm nghe hết cuộc điện thoại.
Chờ đầu điện thoại bên kia mắng xong, lúc này đội trưởng Đinh mới dám cẩn thận thả ra, nói: “Cục trưởng Hứa, chuyện tối hôm nay đúng là do tôi sơ suất trong công tác, tôi sẽ kiểm điểm lại cẩn thận, cũng sẽ lập tức thả người.”
“Anh tưởng chỉ thả người là xong việc rồi sao?”
“...” Trong lòng Đội trưởng Đinh lập tức run lên, ông ta biết rõ, sợ rằng chuyện ngày hôm nay sẽ không dễ dàng xử lý như vậy, nói không chừng bộ quần áo cảnh sát trên người ông ta cũng sẽ bị lột xuống. Nghĩ đến đây trong lòng của ông ta lại đau thương một lúc lâu. Nghĩ tới mình làm việc ở trong cơ chế nhà nước nhiều năm như vậy mới làm được một chức đội trưởng, cũng bởi vì mắt kém bắt nhầm người mà sắp phải cởi bỏ bộ quần áo cảnh sát trên người, ông ta trêu ai ghẹo ai chứ? Càng nghĩ, ông ta lại càng hận Hồ Đại Phi, đồ chó chết, nếu không phải bởi vì người này thì ông ta có thể bị như vậy sao?
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của đội trưởng Đinh tái nhợt giống như giấy trắng vậy, người cảnh sát đứng bên cạnh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thấy đội trưởng Đinh đứng ngây người, anh ta cẩn thận hỏi một câu: “Đội trưởng Đinh, anh không sao chứ?”
Lúc này, đội trưởng Đinh mới lấy lại tinh thần, vội vàng ra lệnh cho người này nói: “Nhanh nói cho người trực trong đồn chuẩn bị một chút, đợi lát nữa cục trưởng thành phố sẽ đi qua kiểm tra công việc, ngàn vạn lần không thể để xảy ra rối loạn gì!”
“Có cần thông báo với sở trưởng không ạ?”
“Không kịp đâu, nhanh chuẩn bị đi!” Đội trưởng Đinh cắn răng nói.
Đội trưởng Đinh vội vàng chạy tới phòng thẩm vấn, hai cảnh sát đang dùng tua vít để tháo cánh cửa, trong phòng thẩm vấn truyền ra từng tiếng kêu rên, rõ ràng âm thanh này là do Hồ Đại Phi phát ra ngoài. Người cảnh sát đứng bên cạnh báo cáo với đội trưởng: “Đội trưởng Đinh, có thể lập tức mở cửa được rồi!”
Hiện tại, đội trưởng Đinh hận Hồ Đại Phi tới nghiến răng nghiến lợi, ước gì ông ta ở bên trong bị người ta đánh chết đi, nếu như thật sự bị đánh chết, nói không chừng cục trưởng suy nghĩ đến toàn bộ nguyên nhân hậu quả, có thể không tính toán với ông ta, vì vậy ông ta quyết đoán nói với hai cảnh sát đang cạy cửa kia: “Cửa này có khóa an toàn rất cao, chúng ta căn bản không có cách nào mở ra được!”
Hai cảnh sát đang cạy cửa nghe vậy lại hơi ngẩn người ra, bọn họ vốn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng qua hai giây đã hiểu được ý của đội trưởng. Cho dù trong đầu không hiểu lắm, nhưng nếu đội trưởng đã lên tiếng, vậy thì đành phải để cho Hồ Đại Phi ở bên trong chịu tội thêm một lúc nữa.
Hứa Đại Đầu - Cục trưởng Cục cảnh sát khu Hoàng Cô từ trên chiếc xe Audi màu đen của mình bước xuống, bình thường ông ta rất ít khi xuất hiện ở trong đồn cảnh sát khu trực thuộc nhỏ như vậy. Sau khi xuống xe ông ta đi thẳng vào trong đồn, hai cấp dưới nhanh chân đuổi theo phía sau ông ta, mới vừa vào cửa lớn của đồn cảnh sát đã thấy có hai người cảnh sát chủ động chào đón. Măt Hứa Đại Đầu sa sầm, nói với hai người cảnh sát này: “Tối hôm nay là ai ra tay bắt người?”
Hai cảnh sát khúm núm nói: “Là đội trưởng Đinh của chúng tôi...”
Hứa Đại Đầu quát: “Nhanh gọi anh ta ra đây cho tôi!”
Không đợi hai người cảnh sát này đi gọi, đội trưởng Đinh lập tức đi nhanh tới, cúi người khom lưng đứng ở trước mặt Hứa Đại Đầu. “Cục trưởng Hứa, ngài tới rồi...” Ông ta vừa nói dứt lời, Hứa Đại Đầu đã vung tay, một tát vừa nhanh vừa độc nặng nề đánh vào trên mặt của đội trưởng Đinh, trực tiếp đánh bay cái mũ trên đầu ông ta xuống, bản thân ông ta cũng lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp mặt.
Các cảnh sát xung quanh đều khiếp sợ tới mức ngây người…
“Ai cho anh quyền tùy tiện bắt người hả? Trong mắt anh còn có pháp luật nữa hay không? Anh làm vậy có xứng với trách nhiệm của một người cảnh sát không? Anh làm vậy có xứng là người đứng ra bảo vệ nhân dân không? Anh dứt khoát cởi bộ đồng phục cảnh sát trên người ra đi!” Hứa Đại Đầu vừa gặp mặt đã tức giận mắng lớn. Cơn tức ở chỗ Dư Chí Kiên ban ngày, lúc này đều được phát tiết ở trên người của đội trưởng Đinh xui xẻo này. Thật ra đội trưởng Đinh cũng đủ oan uổng, ông ta vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật cũng không đơn giản bởi vì ông ta và Hồ Đại Phi có quen biết, mà Hồ Đại Phi có quan hệ với Sở trưởng, Phó sở trưởng của bọn họ. Nếu ông ta không cho Hồ Đại Phi chút mặt mũi, sẽ không thể ăn nói được với Sở trưởng và Phó sở trưởng, chẳng qua không nghĩ tới buổi tối hôm nay lại đụng vào cái xương cứng, rước lấy Cục trưởng khu vực tới!
Đội trưởng Đinh đi ở phía trước dẫn đường cho Hứa Đại Đầu tới bên ngoài cửa phòng thẩm vấn, cửa phòng thẩm vấn vẫn đóng chặt, tiếng kêu thê thảm của Hồ Đại Phi và hai đàn em của ông ta ở bên trong đã biến thành tiếng rên rỉ không còn sức lực. Phản ứng đầu tiên của Hứa Đại Đầu là Lâm Côn và Dư Chí Kiên đang bị đánh ở bên trong, thoáng cái ông ta cảm thấy trái tim lạnh giá, cho dù trong lòng ông ta hận không thể có người lột da của Dư Chí Kiên và Lâm Côn, rút gân của bọn họ. Nhưng nếu như thật sự như vậy, cái chức cục trưởng của ông ta chắc chắn sẽ không còn, nói không chừng còn phải vào ăn cơm tù đến hết đời. Phải biết rằng người gọi điện thoại thông báo cho ông ta chính là Dư Tông Hoa, ông ta không đắc tội nổi.
“Mau mở cửa ra!” Hứa Đại Đầu sốt ruột nhìn đội trưởng Đinh quát, nhìn mặt người giả tạo trước mắt này, ông ta hận không thể tát tới, nhưng ngại thân phận của mình, ông ta không thể làm gì khác hơn đành nhịn xuống kích động này.
Đội trưởng Đinh bị chửi như cháu chắt, vội vàng bảo cấp dưới tiếp tục cạy cửa. Còn không chờ hai người cấp dưới này ra tay, cánh cửa đột nhiên mở ra, Lâm Côn đứng ở cửa, trong miệng ngậm lệch nửa điếu thuốc, dáng vẻ không chút nghiêm chỉnh tươi cười nhìn Hứa Đại Đầu, nói: “Cục trưởng Hứa, nhanh như vậy chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Hứa Đại Đầu nhìn Lâm Côn rất không vừa mắt, nhưng không dám tùy ý đắc tội, người có thể xưng anh gọi em với con trai của bí thư đại biểu quốc hội của tỉnh, địa vị chắc chắn không nhỏ, Hứa Đại Đầu không thể làm gì khác hơn là cố tươi cười, muốn mở miệng nói gì đó, lại phát hiện mình cũng không biết tên họ của người ta, chỉ đành phụ họa một câu: “Đúng vậy...”
Lúc này, Dư Chí Kiên từ bên trong đi ra, trong miệng cũng ngậm nửa điếu thuốc, đi tới đứng bên cạnh Lâm Côn. Chân mày Hứa Đại Đầu không khỏi nhíu lại, trong lòng lập tức lạnh giá, không bởi vì gì khác, đường đường là con trai của bí thư Dư lại đứng bên cạnh người trẻ tuổi bộ dạng lưu manh, khí chất liền thay đổi quá rõ ràng. Nhìn thoáng qua đã có thể nhìn ra Lâm Côn là đại ca, Dư Chí Kiên là tiểu đệ, ở trong mắt của Hứa Đại Đầu, Dư Chí Kiên đã đủ trâu bò, vậy thân phận của Lâm Côn…
Hứa Đại Đầu không dám suy nghĩ nhiều, trước đó khi Lâm Côn và Dư Chí Kiên không có đứng chung một chỗ, ông ta thật sự không phát hiện ra loại chênh lệch này, lúc này trong lòng ông ta không ngừng nhắc nhở mình phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận!
“Cậu Dư, cậu và bạn của cậu không sao chứ?” Hứa Đại Đầu nói với giọng điệu lấy lòng, thái độ cũng khiêm tốn, trước đó gương mặt ông ta ở trước mặt cấp dưới diễu võ dương oai, lúc này giống như đứa cháu ngoan vậy.
Đội trưởng Đinh và các cảnh sát khác, bao gồm cả hai người cảnh sát được Hứa Đại Đầu dẫn đến đều rùng mình, bọn họ đã bao giờ nhìn thấy cục trưởng của mình gặp mặt người ngoài lại ngoan ngoãn như vậy? Khi ánh mắt nhìn về phía Lâm Côn và Dư Chí Kiên, trong lòng đội trưởng Đinh lập tức băng giá như ở nam cực, hiện tại ông ta thật sự hận không thể lao vào trong phòng thẩm vấn, đạp cho tên Hồ Đại Phi đang nằm trên mặt đất rên hừ hừ kia vài đạp. Đúng là đồ chó chết, hôm nay ông đây sẽ cho mày gào tới rách cổ họng ra! Dám hại chết ông đây!
“Có việc!” Dư Chí Kiên cười lạnh, anh vốn nhìn Hứa Đại Đầu không vừa mắt, nhân cơ hội này phải trêu đùa một chút mới được. Dư Chí Kiên giơ cánh tay lên lắc lư trước mặt Hứa Đại Đầu, không nghiêm túc nói: “Gãy xương.”
“...” Sắc mặt Hứa Đại Đầu lập tức từ xanh biến thành đen, ông ta đương nhiên nhìn ra cánh tay của Dư Chí Kiên không có việc gì, nhưng nếu như Dư Chí Kiên nói là gãy tay, lại xảy ra ở trong đồng cảnh sát do ông ta quản lý, vậy ông ta sẽ có tội lớn. Người ông ta sợ không phải là Dư Chí Kiên, mà là Dư Tông Hoa, cha của Dư Chí Kiên, Dư Tông Hoa người ta là bí thư lớn của tỉnh là đại biểu quốc hội, tuy nói kém hơn phái thực quyền như chủ tịch Tỉnh, Bí thư Tỉnh, nhưng ở tỉnh Liêu Cương lại là nhân vật có quyền nói chuyện, muốn giẫm chết một Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố nho nhỏ như ông ta còn không phải chỉ là chuyện vài phút thôi sao?
Nhìn Hứa Đại Đầu bị hù dọa, trong lòng Dư Chí Kiên rất vui vẻ, nhưng cảm giác còn chưa đủ lực, anh lại chụp tội danh tới trên đầu của Hứa Đại Đầu nói: “Hứa Đại Đầu, ông thân là Cục trưởng Cục cảnh sát khu Hoàng Cô, ông quản lý cấp dưới của ông thế nào vậy, lại mặc cho bọn họ không phân biệt được tốt xấu bắt người như thế, hơn nữa còn cố ý còng tay tôi và anh tôi nhốt ở trong phòng thẩm vấn, phần tử phạm tội thật sự lại không còng. Thế nào? Ông là muốn để cho ba phần tử phạm tội kia đánh chết chúng tôi ở bên trong sao?”
Dư Chí Kiên đột nhiên ngẩng đầu chỉ vào mặt Hứa Đại Đầu nói: “Tôi thấy ông rõ ràng là không làm tròn trách nhiệm, cầm lương bổng quốc gia nhưng ông không làm việc thay dân chúng, lại giật dây cho cấp dưới theo đuổi lợi ích của cá nhân và cấu kết với thế lực đen tối. Ông làm cán bộ quốc gia như vậy, quả thực chính là làm mất mặt chính quyền nhân dân, chuyện tối nay tôi sẽ phải nói rõ ràng với cha tôi, sáng mai lại lập án điều tra ông!”
Hai chân của Hứa Đại Đầu run lên, thiếu chút nữa trực tiếp co quắp ở trên mặt đất, trên mặt đã trắng bệch hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ sắc máu nào. Nếu ông ta thật sự bị lập án điều tra, vậy những gì ông ta từng làm đủ cho ông ta vào tù ăn cơm tù mười năm hai mươi năm, ông ta cũng đã hơn năm mươi tuổi, mười năm hai mươi năm đối với ông ta lại không khác gì tù chung thân.
Hai cấp dưới bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đỡ lấy Hứa Đại Đầu, sau khi Hứa Đại Đầu đứng vững lại, ông ta trở tay tát về phía đội trưởng Đinh.
Bốp!!!
Cái tát vang dội đánh vào trên mặt của đội trưởng Đinh, đánh cho gương mặt thoạt nhìn khiến người ta không thoải mái cũng phải biến dạng, đội trưởng Đinh khẽ kêu lên một tiếng, do lực tát quá mạnh mặt ông ta cũng bị đánh xoay qua một bên, khi quay đầu lại khóe miệng đã có vết máu tràn ra, gương mặt bị đánh sưng lên.
Một tát này đánh ra cũng không hề sai. Đội trưởng Đinh cúi đầu không dám rên một tiếng, nhưng như vậy còn chưa kết thúc, tiếp theo chính là một tràng những lời mắng chửi của Hứa Đại Đầu, bị mắng cũng không có gì quan trọng, vấn đề là toàn bộ quá trình làm cho đội trưởng Đinh cảm giác lạnh thấu xương, trong đầu ông ta cảm thấy mình xong rồi.
Hứa Đại Đầu làm vậy là có ý sử dụng khổ nhục kế, chính là cố gắng mượn sự phẫn nộ này để trốn tránh trách nhiệm của bản thân, ông ta tận tâm tận lực diễn kịch ở trước mặt Dư Chí Kiên như vậy, không biết Dư Chí Kiên căn bản chỉ đùa giỡn với ông ta, chờ tới khi ông ta diễn đủ rồi, tiếng nói cũng sắp khàn. Dư Chí Kiên mới khoát khoát tay bảo ông ta dừng lại, thản nhiên cười nói: “Hứa Đại Đầu, được rồi, ông cứ mắng như vậy thực tế cũng không giải quyết được vấn đề gì...” Dư Chí Kiên nói xong lại nhìn lướt qua Hồ Đại Phi đang nằm ở phía trong phòng thẩm vấn, Hứa Đại Đầu lập tức hiểu ý, vỗ ngực bảo đảm nói với Dư Chí Kiên: “Cậu Dư cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc xử trí mấy người bên trong kia theo pháp luật!”
Đội trưởng Đinh đã không còn lòng dạ nào suy nghĩ xem chuyện gì có thể làm cho Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố tự mình gọi điện thoại tới, trái tim của ông ta căng thẳng đập loạn, khi đi tới bên cạnh điện thoại ông ta cung kính cầm điện thoại lên giống như cục trưởng thành phố đang đứng ở trước mắt vậy. “Chào cục trưởng Hứa, tôi là người quản lý đồn cảnh sát khu vực. . .”
Không đợi đội trưởng Đinh nói xong, trong điện thoại đã truyền đến tiếng mắng chửi giống như núi lở--- “Ai cho đồn cảnh sát khu vực các anh quyền được tùy tiện bắt người hả...”
Màng nhĩ của Đội trưởng Đinh bị chấn động tới mức đau đớn, theo bản năng rụt cổ lại, ông ta lập tức có cảm giác trên cổ giống như bị vô số con dao sáng loáng gác lên, trong lòng ý thức được nguy cơ, ý thức được mình bắt phải người không nên bắt, đồng thời thầm mắng Hồ Đại Phi tới mức máu chó đầy đầu, nếu không phải vì cái đồ dâm loạn vô độ kia, ông ta có thể rước họa vào thân sao?
Tuy bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi, hối hận cũng không làm nên chuyện gì, ông ta không thể làm gì khác hơn là cố nén bất an trong lòng, chịu đau đớn bên màng tai, thể hiện ra một bộ dạng khúm núm nghe hết cuộc điện thoại.
Chờ đầu điện thoại bên kia mắng xong, lúc này đội trưởng Đinh mới dám cẩn thận thả ra, nói: “Cục trưởng Hứa, chuyện tối hôm nay đúng là do tôi sơ suất trong công tác, tôi sẽ kiểm điểm lại cẩn thận, cũng sẽ lập tức thả người.”
“Anh tưởng chỉ thả người là xong việc rồi sao?”
“...” Trong lòng Đội trưởng Đinh lập tức run lên, ông ta biết rõ, sợ rằng chuyện ngày hôm nay sẽ không dễ dàng xử lý như vậy, nói không chừng bộ quần áo cảnh sát trên người ông ta cũng sẽ bị lột xuống. Nghĩ đến đây trong lòng của ông ta lại đau thương một lúc lâu. Nghĩ tới mình làm việc ở trong cơ chế nhà nước nhiều năm như vậy mới làm được một chức đội trưởng, cũng bởi vì mắt kém bắt nhầm người mà sắp phải cởi bỏ bộ quần áo cảnh sát trên người, ông ta trêu ai ghẹo ai chứ? Càng nghĩ, ông ta lại càng hận Hồ Đại Phi, đồ chó chết, nếu không phải bởi vì người này thì ông ta có thể bị như vậy sao?
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của đội trưởng Đinh tái nhợt giống như giấy trắng vậy, người cảnh sát đứng bên cạnh cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thấy đội trưởng Đinh đứng ngây người, anh ta cẩn thận hỏi một câu: “Đội trưởng Đinh, anh không sao chứ?”
Lúc này, đội trưởng Đinh mới lấy lại tinh thần, vội vàng ra lệnh cho người này nói: “Nhanh nói cho người trực trong đồn chuẩn bị một chút, đợi lát nữa cục trưởng thành phố sẽ đi qua kiểm tra công việc, ngàn vạn lần không thể để xảy ra rối loạn gì!”
“Có cần thông báo với sở trưởng không ạ?”
“Không kịp đâu, nhanh chuẩn bị đi!” Đội trưởng Đinh cắn răng nói.
Đội trưởng Đinh vội vàng chạy tới phòng thẩm vấn, hai cảnh sát đang dùng tua vít để tháo cánh cửa, trong phòng thẩm vấn truyền ra từng tiếng kêu rên, rõ ràng âm thanh này là do Hồ Đại Phi phát ra ngoài. Người cảnh sát đứng bên cạnh báo cáo với đội trưởng: “Đội trưởng Đinh, có thể lập tức mở cửa được rồi!”
Hiện tại, đội trưởng Đinh hận Hồ Đại Phi tới nghiến răng nghiến lợi, ước gì ông ta ở bên trong bị người ta đánh chết đi, nếu như thật sự bị đánh chết, nói không chừng cục trưởng suy nghĩ đến toàn bộ nguyên nhân hậu quả, có thể không tính toán với ông ta, vì vậy ông ta quyết đoán nói với hai cảnh sát đang cạy cửa kia: “Cửa này có khóa an toàn rất cao, chúng ta căn bản không có cách nào mở ra được!”
Hai cảnh sát đang cạy cửa nghe vậy lại hơi ngẩn người ra, bọn họ vốn không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng qua hai giây đã hiểu được ý của đội trưởng. Cho dù trong đầu không hiểu lắm, nhưng nếu đội trưởng đã lên tiếng, vậy thì đành phải để cho Hồ Đại Phi ở bên trong chịu tội thêm một lúc nữa.
Hứa Đại Đầu - Cục trưởng Cục cảnh sát khu Hoàng Cô từ trên chiếc xe Audi màu đen của mình bước xuống, bình thường ông ta rất ít khi xuất hiện ở trong đồn cảnh sát khu trực thuộc nhỏ như vậy. Sau khi xuống xe ông ta đi thẳng vào trong đồn, hai cấp dưới nhanh chân đuổi theo phía sau ông ta, mới vừa vào cửa lớn của đồn cảnh sát đã thấy có hai người cảnh sát chủ động chào đón. Măt Hứa Đại Đầu sa sầm, nói với hai người cảnh sát này: “Tối hôm nay là ai ra tay bắt người?”
Hai cảnh sát khúm núm nói: “Là đội trưởng Đinh của chúng tôi...”
Hứa Đại Đầu quát: “Nhanh gọi anh ta ra đây cho tôi!”
Không đợi hai người cảnh sát này đi gọi, đội trưởng Đinh lập tức đi nhanh tới, cúi người khom lưng đứng ở trước mặt Hứa Đại Đầu. “Cục trưởng Hứa, ngài tới rồi...” Ông ta vừa nói dứt lời, Hứa Đại Đầu đã vung tay, một tát vừa nhanh vừa độc nặng nề đánh vào trên mặt của đội trưởng Đinh, trực tiếp đánh bay cái mũ trên đầu ông ta xuống, bản thân ông ta cũng lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp mặt.
Các cảnh sát xung quanh đều khiếp sợ tới mức ngây người…
“Ai cho anh quyền tùy tiện bắt người hả? Trong mắt anh còn có pháp luật nữa hay không? Anh làm vậy có xứng với trách nhiệm của một người cảnh sát không? Anh làm vậy có xứng là người đứng ra bảo vệ nhân dân không? Anh dứt khoát cởi bộ đồng phục cảnh sát trên người ra đi!” Hứa Đại Đầu vừa gặp mặt đã tức giận mắng lớn. Cơn tức ở chỗ Dư Chí Kiên ban ngày, lúc này đều được phát tiết ở trên người của đội trưởng Đinh xui xẻo này. Thật ra đội trưởng Đinh cũng đủ oan uổng, ông ta vì tình riêng mà làm việc trái pháp luật cũng không đơn giản bởi vì ông ta và Hồ Đại Phi có quen biết, mà Hồ Đại Phi có quan hệ với Sở trưởng, Phó sở trưởng của bọn họ. Nếu ông ta không cho Hồ Đại Phi chút mặt mũi, sẽ không thể ăn nói được với Sở trưởng và Phó sở trưởng, chẳng qua không nghĩ tới buổi tối hôm nay lại đụng vào cái xương cứng, rước lấy Cục trưởng khu vực tới!
Đội trưởng Đinh đi ở phía trước dẫn đường cho Hứa Đại Đầu tới bên ngoài cửa phòng thẩm vấn, cửa phòng thẩm vấn vẫn đóng chặt, tiếng kêu thê thảm của Hồ Đại Phi và hai đàn em của ông ta ở bên trong đã biến thành tiếng rên rỉ không còn sức lực. Phản ứng đầu tiên của Hứa Đại Đầu là Lâm Côn và Dư Chí Kiên đang bị đánh ở bên trong, thoáng cái ông ta cảm thấy trái tim lạnh giá, cho dù trong lòng ông ta hận không thể có người lột da của Dư Chí Kiên và Lâm Côn, rút gân của bọn họ. Nhưng nếu như thật sự như vậy, cái chức cục trưởng của ông ta chắc chắn sẽ không còn, nói không chừng còn phải vào ăn cơm tù đến hết đời. Phải biết rằng người gọi điện thoại thông báo cho ông ta chính là Dư Tông Hoa, ông ta không đắc tội nổi.
“Mau mở cửa ra!” Hứa Đại Đầu sốt ruột nhìn đội trưởng Đinh quát, nhìn mặt người giả tạo trước mắt này, ông ta hận không thể tát tới, nhưng ngại thân phận của mình, ông ta không thể làm gì khác hơn đành nhịn xuống kích động này.
Đội trưởng Đinh bị chửi như cháu chắt, vội vàng bảo cấp dưới tiếp tục cạy cửa. Còn không chờ hai người cấp dưới này ra tay, cánh cửa đột nhiên mở ra, Lâm Côn đứng ở cửa, trong miệng ngậm lệch nửa điếu thuốc, dáng vẻ không chút nghiêm chỉnh tươi cười nhìn Hứa Đại Đầu, nói: “Cục trưởng Hứa, nhanh như vậy chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Hứa Đại Đầu nhìn Lâm Côn rất không vừa mắt, nhưng không dám tùy ý đắc tội, người có thể xưng anh gọi em với con trai của bí thư đại biểu quốc hội của tỉnh, địa vị chắc chắn không nhỏ, Hứa Đại Đầu không thể làm gì khác hơn là cố tươi cười, muốn mở miệng nói gì đó, lại phát hiện mình cũng không biết tên họ của người ta, chỉ đành phụ họa một câu: “Đúng vậy...”
Lúc này, Dư Chí Kiên từ bên trong đi ra, trong miệng cũng ngậm nửa điếu thuốc, đi tới đứng bên cạnh Lâm Côn. Chân mày Hứa Đại Đầu không khỏi nhíu lại, trong lòng lập tức lạnh giá, không bởi vì gì khác, đường đường là con trai của bí thư Dư lại đứng bên cạnh người trẻ tuổi bộ dạng lưu manh, khí chất liền thay đổi quá rõ ràng. Nhìn thoáng qua đã có thể nhìn ra Lâm Côn là đại ca, Dư Chí Kiên là tiểu đệ, ở trong mắt của Hứa Đại Đầu, Dư Chí Kiên đã đủ trâu bò, vậy thân phận của Lâm Côn…
Hứa Đại Đầu không dám suy nghĩ nhiều, trước đó khi Lâm Côn và Dư Chí Kiên không có đứng chung một chỗ, ông ta thật sự không phát hiện ra loại chênh lệch này, lúc này trong lòng ông ta không ngừng nhắc nhở mình phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận!
“Cậu Dư, cậu và bạn của cậu không sao chứ?” Hứa Đại Đầu nói với giọng điệu lấy lòng, thái độ cũng khiêm tốn, trước đó gương mặt ông ta ở trước mặt cấp dưới diễu võ dương oai, lúc này giống như đứa cháu ngoan vậy.
Đội trưởng Đinh và các cảnh sát khác, bao gồm cả hai người cảnh sát được Hứa Đại Đầu dẫn đến đều rùng mình, bọn họ đã bao giờ nhìn thấy cục trưởng của mình gặp mặt người ngoài lại ngoan ngoãn như vậy? Khi ánh mắt nhìn về phía Lâm Côn và Dư Chí Kiên, trong lòng đội trưởng Đinh lập tức băng giá như ở nam cực, hiện tại ông ta thật sự hận không thể lao vào trong phòng thẩm vấn, đạp cho tên Hồ Đại Phi đang nằm trên mặt đất rên hừ hừ kia vài đạp. Đúng là đồ chó chết, hôm nay ông đây sẽ cho mày gào tới rách cổ họng ra! Dám hại chết ông đây!
“Có việc!” Dư Chí Kiên cười lạnh, anh vốn nhìn Hứa Đại Đầu không vừa mắt, nhân cơ hội này phải trêu đùa một chút mới được. Dư Chí Kiên giơ cánh tay lên lắc lư trước mặt Hứa Đại Đầu, không nghiêm túc nói: “Gãy xương.”
“...” Sắc mặt Hứa Đại Đầu lập tức từ xanh biến thành đen, ông ta đương nhiên nhìn ra cánh tay của Dư Chí Kiên không có việc gì, nhưng nếu như Dư Chí Kiên nói là gãy tay, lại xảy ra ở trong đồng cảnh sát do ông ta quản lý, vậy ông ta sẽ có tội lớn. Người ông ta sợ không phải là Dư Chí Kiên, mà là Dư Tông Hoa, cha của Dư Chí Kiên, Dư Tông Hoa người ta là bí thư lớn của tỉnh là đại biểu quốc hội, tuy nói kém hơn phái thực quyền như chủ tịch Tỉnh, Bí thư Tỉnh, nhưng ở tỉnh Liêu Cương lại là nhân vật có quyền nói chuyện, muốn giẫm chết một Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố nho nhỏ như ông ta còn không phải chỉ là chuyện vài phút thôi sao?
Nhìn Hứa Đại Đầu bị hù dọa, trong lòng Dư Chí Kiên rất vui vẻ, nhưng cảm giác còn chưa đủ lực, anh lại chụp tội danh tới trên đầu của Hứa Đại Đầu nói: “Hứa Đại Đầu, ông thân là Cục trưởng Cục cảnh sát khu Hoàng Cô, ông quản lý cấp dưới của ông thế nào vậy, lại mặc cho bọn họ không phân biệt được tốt xấu bắt người như thế, hơn nữa còn cố ý còng tay tôi và anh tôi nhốt ở trong phòng thẩm vấn, phần tử phạm tội thật sự lại không còng. Thế nào? Ông là muốn để cho ba phần tử phạm tội kia đánh chết chúng tôi ở bên trong sao?”
Dư Chí Kiên đột nhiên ngẩng đầu chỉ vào mặt Hứa Đại Đầu nói: “Tôi thấy ông rõ ràng là không làm tròn trách nhiệm, cầm lương bổng quốc gia nhưng ông không làm việc thay dân chúng, lại giật dây cho cấp dưới theo đuổi lợi ích của cá nhân và cấu kết với thế lực đen tối. Ông làm cán bộ quốc gia như vậy, quả thực chính là làm mất mặt chính quyền nhân dân, chuyện tối nay tôi sẽ phải nói rõ ràng với cha tôi, sáng mai lại lập án điều tra ông!”
Hai chân của Hứa Đại Đầu run lên, thiếu chút nữa trực tiếp co quắp ở trên mặt đất, trên mặt đã trắng bệch hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ sắc máu nào. Nếu ông ta thật sự bị lập án điều tra, vậy những gì ông ta từng làm đủ cho ông ta vào tù ăn cơm tù mười năm hai mươi năm, ông ta cũng đã hơn năm mươi tuổi, mười năm hai mươi năm đối với ông ta lại không khác gì tù chung thân.
Hai cấp dưới bên cạnh nhanh tay nhanh mắt, vội vàng đỡ lấy Hứa Đại Đầu, sau khi Hứa Đại Đầu đứng vững lại, ông ta trở tay tát về phía đội trưởng Đinh.
Bốp!!!
Cái tát vang dội đánh vào trên mặt của đội trưởng Đinh, đánh cho gương mặt thoạt nhìn khiến người ta không thoải mái cũng phải biến dạng, đội trưởng Đinh khẽ kêu lên một tiếng, do lực tát quá mạnh mặt ông ta cũng bị đánh xoay qua một bên, khi quay đầu lại khóe miệng đã có vết máu tràn ra, gương mặt bị đánh sưng lên.
Một tát này đánh ra cũng không hề sai. Đội trưởng Đinh cúi đầu không dám rên một tiếng, nhưng như vậy còn chưa kết thúc, tiếp theo chính là một tràng những lời mắng chửi của Hứa Đại Đầu, bị mắng cũng không có gì quan trọng, vấn đề là toàn bộ quá trình làm cho đội trưởng Đinh cảm giác lạnh thấu xương, trong đầu ông ta cảm thấy mình xong rồi.
Hứa Đại Đầu làm vậy là có ý sử dụng khổ nhục kế, chính là cố gắng mượn sự phẫn nộ này để trốn tránh trách nhiệm của bản thân, ông ta tận tâm tận lực diễn kịch ở trước mặt Dư Chí Kiên như vậy, không biết Dư Chí Kiên căn bản chỉ đùa giỡn với ông ta, chờ tới khi ông ta diễn đủ rồi, tiếng nói cũng sắp khàn. Dư Chí Kiên mới khoát khoát tay bảo ông ta dừng lại, thản nhiên cười nói: “Hứa Đại Đầu, được rồi, ông cứ mắng như vậy thực tế cũng không giải quyết được vấn đề gì...” Dư Chí Kiên nói xong lại nhìn lướt qua Hồ Đại Phi đang nằm ở phía trong phòng thẩm vấn, Hứa Đại Đầu lập tức hiểu ý, vỗ ngực bảo đảm nói với Dư Chí Kiên: “Cậu Dư cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc xử trí mấy người bên trong kia theo pháp luật!”