Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: Chương 48
Cô hiếm thấy tỏ ra yếu kém, thấp giọng nói trước mặt Triệu Đông: “Triệu Đông, anh đừng hiểu lầm, chuyện này lát nữa nhất định tôi sẽ cho anh một lời giải thích!”
Triệu Đông không muốn bị diễn xuất của cô lừa gạt, âm thanh lạnh nhạt nói: “Tô tiểu thư, thật ngại quá, xin cô tránh ra!”
Tô Phỉ có chút không thích ứng với sự thay đổi này: “Anh… anh nói cái gì?”
Lần này Triệu Đông trả lời càng dứt khoát: “Cút!”
Tô Phỉ sững sờ tại chỗ, không đợi suy nghĩ nhiều, Triệu Đông đã xoay người rời đi.
Cô cắn chặt khóe miệng, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai nói với cô chữ kia.
Cũng không nói là tư vị gì, ủy khuất, ảo não, phẫn nộ, đủ loại cảm xúc hỗn tạp cùng một chỗ, làm cho cô giống như mất hồn.
Tâm tư Triệu Đông cũng nặng nề, vừa đi được hai bước, một chiếc Rolls-Royce màu bạc tao nhã trượt vào tầm mắt.
Vị trí lái phụ đi xuống một người đàn ông cường tráng bộ dáng vệ sĩ, một bên bảo vệ đỉnh đầu, một bên khom người mở cửa, khí phái mười phần.
Tô Hạo bước nhanh lên, vẻ mặt lấy lòng cùng nịnh bự, khúm núm giống như tôi tớ: “Anh rể họ, bác Ngụy, chú ý dưới chân!”
Triệu Đông chỉ cảm thấy ghê tởm, quay đầu muốn đi, kết quả bị Tô Phỉ ngăn lại.
Anh nhíu mày: “Ý cô là sao?”
Tô Phỉ cắn chặt môi, ngữ khí càng thêm mãnh liệt hỏi ngược lại: “Anh có ý gì?”
Triệu Đông không khỏi châm chọc nói: “Ngụy đại thiếu gia tự mình tới cửa xin lỗi, mục đích của cô đã đạt được, thời điểm này không đi, chẳng lẽ còn lưu lại chướng mắt sao? Tô tiểu thư xin yên tâm, điểm tự mình biết mình ấy tôi vẫn phải có!”
Tô Phỉ hỏi ngược lại: “Trong mắt anh, tôi chính là loại người này?”
Triệu Đông nghĩ không ra đáp án khác: “Bằng không thì sao?”
Tô Phỉ cười tự giễu: “Vất vả rồi, phí lao động mấy ngày nữa tôi sẽ gửi vào tài khoản của anh!”
Triệu Đông nhấc chân lên, bước chân giống như nặng ngàn cân.
Bỗng nhiên, phía sau có người mở miệng: “Đứng lại!”
Triệu Đông quay đầu lại nhìn lại, trên xe có hai người xuống.
Người phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi, vẻ mặt kiêu căng, trong mỹ diễm lộ ra vài phần không ai bì nổi.
Một đầu gọn sóng, dáng người mập mạp, vòng cổ ngọc bích trên cổ phát sáng, nhìn khí chất chính là loại phu nhân nhà giàu.
Nhất là bà ta mặc một chiếc áo len cổ thấp, mảnh tuyết trắng trước ngực dễ dàng bắt được ánh mắt của đàn ông, làm cho người ta có một loại cảm giác kinh tâm động phách.
về phần vừa rồi gọi anh lại, là Ngụy Đông Minh, phong độ nho nhã trên mặt trong nháy mắt tiêu tán, ánh mắt nhìn về phía Triệu Đông cũng dữ tợn mà oán độc, hận không thể đem anh nuốt sống tại chỗ.
Nếu như không phải tên khốn kiếp này đại náo tiệc đính hôn, anh ta cũng sẽ không trở thành trò cười cho cả Thiên Châu!
Triệu Đông trêu chọc hỏi: “Ngụy đại thiếu, anh gọi tôi có việc gì?”
Ngụy Đông Minh suýt nữa bạo hành ngay tại chỗ: “Họ Triệu, mẹ nó anh đừng tưởng rằng tôi không dám làm gì anh!”
Người phụ nữ ở một bên giữ chặt, ngữ khí cũng âm lãnh như đao: “Ngày hôm qua chính là cậu, đại náo tiệc đính hôn của con trai tôi?”
Triệu Đông nghe vậy sửng sốt, thì ra bà ta là mẹ của Ngụy Đông Minh!
Tô Hạo phản ứng hơi chậm, rốt cục nghe ra không thích hợp: “Anh rể họ, hai người quen biết?”
Mặt Ngụy Đông Minh âm trầm, đồng dạng cảm thấy ba chữ “anh rể họ” vô cùng chói tai, thật giống như trên đỉnh đầu có một mảnh thảo nguyên xanh mướt.
Triệu Đông không muốn bị diễn xuất của cô lừa gạt, âm thanh lạnh nhạt nói: “Tô tiểu thư, thật ngại quá, xin cô tránh ra!”
Tô Phỉ có chút không thích ứng với sự thay đổi này: “Anh… anh nói cái gì?”
Lần này Triệu Đông trả lời càng dứt khoát: “Cút!”
Tô Phỉ sững sờ tại chỗ, không đợi suy nghĩ nhiều, Triệu Đông đã xoay người rời đi.
Cô cắn chặt khóe miệng, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai nói với cô chữ kia.
Cũng không nói là tư vị gì, ủy khuất, ảo não, phẫn nộ, đủ loại cảm xúc hỗn tạp cùng một chỗ, làm cho cô giống như mất hồn.
Tâm tư Triệu Đông cũng nặng nề, vừa đi được hai bước, một chiếc Rolls-Royce màu bạc tao nhã trượt vào tầm mắt.
Vị trí lái phụ đi xuống một người đàn ông cường tráng bộ dáng vệ sĩ, một bên bảo vệ đỉnh đầu, một bên khom người mở cửa, khí phái mười phần.
Tô Hạo bước nhanh lên, vẻ mặt lấy lòng cùng nịnh bự, khúm núm giống như tôi tớ: “Anh rể họ, bác Ngụy, chú ý dưới chân!”
Triệu Đông chỉ cảm thấy ghê tởm, quay đầu muốn đi, kết quả bị Tô Phỉ ngăn lại.
Anh nhíu mày: “Ý cô là sao?”
Tô Phỉ cắn chặt môi, ngữ khí càng thêm mãnh liệt hỏi ngược lại: “Anh có ý gì?”
Triệu Đông không khỏi châm chọc nói: “Ngụy đại thiếu gia tự mình tới cửa xin lỗi, mục đích của cô đã đạt được, thời điểm này không đi, chẳng lẽ còn lưu lại chướng mắt sao? Tô tiểu thư xin yên tâm, điểm tự mình biết mình ấy tôi vẫn phải có!”
Tô Phỉ hỏi ngược lại: “Trong mắt anh, tôi chính là loại người này?”
Triệu Đông nghĩ không ra đáp án khác: “Bằng không thì sao?”
Tô Phỉ cười tự giễu: “Vất vả rồi, phí lao động mấy ngày nữa tôi sẽ gửi vào tài khoản của anh!”
Triệu Đông nhấc chân lên, bước chân giống như nặng ngàn cân.
Bỗng nhiên, phía sau có người mở miệng: “Đứng lại!”
Triệu Đông quay đầu lại nhìn lại, trên xe có hai người xuống.
Người phụ nữ trên dưới bốn mươi tuổi, vẻ mặt kiêu căng, trong mỹ diễm lộ ra vài phần không ai bì nổi.
Một đầu gọn sóng, dáng người mập mạp, vòng cổ ngọc bích trên cổ phát sáng, nhìn khí chất chính là loại phu nhân nhà giàu.
Nhất là bà ta mặc một chiếc áo len cổ thấp, mảnh tuyết trắng trước ngực dễ dàng bắt được ánh mắt của đàn ông, làm cho người ta có một loại cảm giác kinh tâm động phách.
về phần vừa rồi gọi anh lại, là Ngụy Đông Minh, phong độ nho nhã trên mặt trong nháy mắt tiêu tán, ánh mắt nhìn về phía Triệu Đông cũng dữ tợn mà oán độc, hận không thể đem anh nuốt sống tại chỗ.
Nếu như không phải tên khốn kiếp này đại náo tiệc đính hôn, anh ta cũng sẽ không trở thành trò cười cho cả Thiên Châu!
Triệu Đông trêu chọc hỏi: “Ngụy đại thiếu, anh gọi tôi có việc gì?”
Ngụy Đông Minh suýt nữa bạo hành ngay tại chỗ: “Họ Triệu, mẹ nó anh đừng tưởng rằng tôi không dám làm gì anh!”
Người phụ nữ ở một bên giữ chặt, ngữ khí cũng âm lãnh như đao: “Ngày hôm qua chính là cậu, đại náo tiệc đính hôn của con trai tôi?”
Triệu Đông nghe vậy sửng sốt, thì ra bà ta là mẹ của Ngụy Đông Minh!
Tô Hạo phản ứng hơi chậm, rốt cục nghe ra không thích hợp: “Anh rể họ, hai người quen biết?”
Mặt Ngụy Đông Minh âm trầm, đồng dạng cảm thấy ba chữ “anh rể họ” vô cùng chói tai, thật giống như trên đỉnh đầu có một mảnh thảo nguyên xanh mướt.