-
Chương 196-198
Chương 196 Không biết xấu hổ
Chương 196: Không biết xấu hổ
Lúc này Tạ Nhâm Trạch thực sự rất khó chịu, không chỉ riêng cơ thể khó chịu mà còn cả về mặt tinh thần.
Cảnh này Tạ Nhâm Trạch đã từng thấy qua nhưng hình như vai chính và vai phụ đã hoán đổi vị trí, Tạ Nhâm Trạch hắn ta mới là người thốt ra lời nói này.
Nhìn xem, nhìn cái này mới tuyệt vời làm sao, tầm thường đến mức không tầm thường hơn nữa nhưng đối phương lại không thể làm gì. Cảm giác đó thật sự thích như sắp lên thiên đường.
Bây giờ là ai đã thay đổi kịch bản? Đạo diễn hay biên tập? Mấy người đều đang làm gì vậy hả? Kịch bản bị sai và bị đảo ngược hoàn toàn. Mấy người đều không nhận ra rằng bộ phim đường phố tồi tệ đáng bị đánh giá số điểm bằng không trên douban sao.
Lúc này Tạ Nhâm Trạch thật sự rất kích động nhưng cũng chỉ có thể kích động trong lòng. Đúng là bây giờ hắn ta không thể cử động.
Tạ Nhâm Trạch nghĩ mãi không hiểu vì sao hắn ta không thể cử động. Rõ ràng là cảm nhận được sức mạnh của Lâm Trạch Dương không lớn, thấy được rõ rành rành là trên người Lâm Trạch Dương không có bất cứ khí chất nào của người có võ nhưng làm thế nào hắn có thể kìm nén trong mình?
"Lâm… Lâm Trạch Dương, tại sao cậu lại ở đây?" Lý Tuyết Tinh rất ngạc nhiên, thậm chí cô ta còn không chú ý đến việc Lâm Trạch Dương vừa nãy đã ra tay như nào, càng không để ý tới bởi vì đòn ra tay của Lâm Trạch Dương mà Tạ Nhâm Trạch thậm chí còn không có khả năng chống cự lại.
Lâm Trạch Dương đẩy nhẹ Tạ Nhâm Trạch xuống đất sau đó mỉm cười nhìn Lý Tuyết Tinh, giải thích: "Vừa khéo tôi đang đi dạo gần đó, nghe thấy tiếng động thì đi vào."
Lâm Trạch Dương thật sự rất muốn tự khen sự thông minh của mình bảy mươi hai lần. Hóa ra anh không nói dối chỉ là không nói ra chuyện bị Trương trưởng lão lừa gạt.
Lý Tuyết Tinh dĩ nhiên không tin Lâm Trạch Dương. Cô ta nhìn Lâm Trạch Dương từ trên xuống dưới, muộn như vậy sao có thể vẫn cứ đi dạo ở gần đây được.
Lâm Trạch Dương cảm thấy chột dạ lập tức cúi đầu, không dám nhìn Lý Tuyết Tinh nữa. Chẳng lẽ Lý Tuyết Tinh đã biết chuyện đĩa bay rồi sao.
Lý Tuyết Tinh nhìn thấy Lâm Trạch Dương cúi đầu, cô ta chợt nghĩ tới cái gì đó rồi mặt của cô ta lập tức lại đỏ bừng lên. Trước đó chẳng phải Lâm Trạch Dương đã nói muốn ngủ cùng nhau à.
Bây giờ Lâm Trạch Dương tình cờ xuất hiện ở đây vào lúc này chẳng lẽ không phải là muốn…
"Lý Tuyết Tinh, chị lại thấy khó chịu à mà mặt bỗng đỏ rực vậy? Sao vẫn nóng thế, cơ thể cũng toát ra hơi nóng. Có cần tôi đưa chị đi khám bác sĩ không?" Đột nhiên giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên phá tan bầu không khí ngượng ngùng này.
Lý Tuyết Tinh không nhịn được khóe miệng lại nhếch lên, vừa định nói gì đó rồi lại thôi, nhìn thấy Tạ Nhâm Trạch đang nằm trên mặt đất. Sắc mặt Tạ Nhâm Trạch đã tái nhợt, cơ thể vẫn đang run lẩy bẩy, nhìn trông bộ dáng rất không ổn. Người nên đi bệnh viện nhất ở đây chính là Tạ Nhâm Trạch.
"Hắn ta không sao đâu. Vừa nãy tôi chỉ làm suy thoái kinh mạch của hắn ta mà thôi. Chắc bây giờ hắn ta đang rất đau đấy, cơ thể sẽ không có vấn đề gì đâu." Lâm Trạch Dương để ý tới ánh mắt của Lý Tuyết Tinh, không thể không giải thích.
Về trình độ của Lâm Trạch Dương, chân khí đều có thể giải phóng ra thậm chí không cần chạm vào người cũng có thể khiến người khác bị thương nặng. Huống hồ ban nãy Lâm Trạch Dương còn véo tay của Tạ Nhâm Trạch nên phế bỏ Tạ Nhâm Trạch là chuyện không thành vấn đề.
Lý Tuyết Tinh không giấu nổi có hơi sốt ruột sau đó vội vàng đẩy Lâm Trạch Dương ra: "Đi đi, nhanh lên. Nếu không người ta biết anh đã đánh không lại được, đi thật xa và đừng quay lại nữa."
Trong phút chốc Lý Tuyết Tinh đã ý thức được vấn đề nghiêm trọng. Phải biết Tạ Nhâm Trạch chính là thiếu chủ của nhà họ Tạ. Nếu chọc giận một dòng họ như vậy thì liệu Lâm Trạch Dương, một đệ tử nhỏ của Huyết Minh, còn có khả năng sống sót nào không?
“Đi đâu mà đi.” Đột nhiên có một giọng nói khác vang lên sau đó có một nhóm người đi tới.
Hóa ra tiếng òa lên vừa rồi phát ra cuối cùng đã khiến cha mẹ của Lý Tuyết Tinh ngạc nhiên, cảm thấy Tạ Nhâm Trạch và Lý Tuyết Tinh không nên ồn ào như vậy khi làm chuyện đó vậy nên họ mới đến.
Sau đó họ đã nhìn thấy Tạ Nhâm Trạch nằm trên mặt đất và Lâm Trạch Dương đang đứng đó.
Rất nhanh nhóm người nhà họ Lý đã bao vây Lâm Trạch Dương, không cho Lâm Trạch Dương bất kỳ cơ hội trốn thoát nào.
Cha của Lý Tuyết Tinh, Lý Nghị ngồi xổm xuống, đặt một tay lên cổ tay của Tạ Nhâm Trạch sau đó cau mày thật chặt. Mạch máu của Tạ Nhâm Trạch rất hỗn loạn, hơn nữa hơi thở rất yếu ớt, đứt quãng giống như đã bị cắt bỏ.
Đôi mắt của Lý Nghị bỗng trợn to rồi ánh mắt ông ta dừng lại ở Lâm Trạch Dương, có lẽ là đệ tử nhỏ của Huyết Minh này đã phế bỏ Tạ Nhâm Trạch rồi.
Chuyện này phải lớn đến mức nào? Tuy không biết nguyên nhân nhưng việc Tạ Nhâm Trạch, thiếu gia của nhà họ Tạ, bị phế bỏ kết quả đã khiến cho nhà họ Tạ nổi cơn thịnh nộ, sau đó họ đã làm ra những chuyện khó mà tưởng tượng được.
Vậy nên.
Lý Nghị đứng dậy, không thể không nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, ra lệnh: "Bắt tên này, bất kể như thế nào cũng không thể để cậu ta rời đi"
Lý Nghị hiểu rất rõ chuyện này chắc chắn phải có người chịu trách nhiệm. Nếu không bắt được Lâm Trạch Dương, cho dù nhà họ Lý họ không làm ra chuyện này nhưng một khi nhà họ Tạ nổi giận thậm chí có thể khiến cho nhà họ Lý từ đây trở đi sẽ biến mất. Điều này cũng không phải là không thể.
Lâm Trạch Dương chưa kịp phản ứng thì Lý Tuyết Tinh đã đứng dậy hét lớn với mọi người: "Không ai được phép chạm vào cậu ấy, nếu không thì tôi sẽ chết cho các người xem."
Nói xong Lý Tuyết Tinh thực sự rút ra một con dao găm từ thắt lưng rồi chĩa vào tim của chính mình. Hóa ra Lý Tuyết Tinh vẫn luôn chuẩn bị sẵn một con dao găm, không phải để giết ai mà là để tự sát.
Lý Tuyết Tinh vốn không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, cô ta sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.
Lý Nghị nhíu chặt mày, do dự một hồi rồi mới khua tay ra hiệu cho đệ tử nhà họ Lý rời đi. Dù sao Lý Tuyết Tinh cũng là con gái ruột của Lý Nghị nên ít nhiều ông ta cũng có chút tình thương.
"Cậu đi càng xa càng tốt.” Lý Tuyết Tinh quay đầu nhìn Lâm Trạch Dương, con dao găm vẫn đang chĩa vào tim cô ta.
Lâm Trạch Dương bất giác khẽ cau mày, muốn nói gì đó cuối cùng lại không nói ra. Lúc này Lý Tuyết Tinh rất kích động, nếu không cẩn thận thì cô ta thật sự sẽ tự sát.
Dĩ nhiên Lâm Trạch Dương có khả năng giật con dao găm từ tay Lý Tuyết Tinh nhưng hắn quá lo cho cô ta vì thế hành động có thể không chính xác như bình thường được. Hơn nữa còn có thể làm Lý Tuyết Tinh bị tổn thương một chút.
Do dự một lúc, Lâm Trạch Dương gật đầu với Lý Tuyết Tinh: "Vậy tôi đi trước nhé."
Vừa nói Lâm Trạch Dương vừa vẫy tay với Lý Tuyết Tinh sau đó mới đi bước lớn về phía trước. Lúc Lâm Trạch Dương rời đi, thỉnh thoảng anh vẫn quay đầu lại, không có cảm giác muốn trốn thoát chút nào.
Ánh mắt của Lý Nghị ở bên đây nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương. Nếu không phải con dao găm của Lý Tuyết Tinh đang chĩa vào trái tim cô ta thì lúc này Lý Nghị thực sự muốn đánh Lâm Trạch Dương một trận cho thoải mái. Cái tên này thật quá vô liêm sỉ mà.
Chương 197 Gan to bằng trời
Chương 197: Gan to bằng trời
Trên đời này sao có thể có người như vậy được.
Rõ ràng là vì một người phụ nữ nên mới có cơ hội trốn thoát nhưng khi rời đi thế mà vẫn ba lần quay đầu lại. Cậu đang giả vờ cho ai xem? Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng tôi không biết sao? Lúc này cậu đã sợ hãi đến mức chân run cả lên.
Lý Nghị đang ra sức nén cơn tức giận xuống sau đó thu ánh mắt lại nhìn sang Lý Tuyết Tinh: "Chuyện này con phải hoàn toàn chịu trách nhiệm."
Vẻ mặt Lý Nghị rất nghiêm túc và lạnh nhạt. Trong mắt cô ta chứa đầy sự trách móc.
Lý Tuyết Tinh gật đầu, nghiến chặt răng nói: "Con sẽ chịu trách nhiệm đến cùng mà."
"Rất tốt, ba hy vọng con có thể không phụ lời nói của mình. Bây giờ hãy đi cùng ba." Lý Nghị lạnh nhạt nói câu này với Lý Tuyết Tinh sau đó quay người đi luôn.
Rất nhanh Lý Nghị đã sai người cẩn thận khiêng Tạ Nhâm Trạch và đưa Lý Tuyết Tinh đến biệt thự của nhà họ Tạ.
Người của nhà họ Tạ vừa nhìn thấy bộ dạng của Tạ Nhâm Trạch ngay lập tức nổ tung. Tất cả mọi người đều tỏ ra rất tức giận, trừng mắt nhìn người nhà họ Lý, thậm chí còn có người muốn ra tay.
Lý Nghị vội vàng xin lỗi, dáng vẻ rất tàn tạ. Khi đối mặt với Lý Tuyết Tinh và Lâm Trạch Dương khó có được vẻ thờ ơ, chỉ tay năm ngón giống như một con chó giữ nhà. Chẳng qua là ông ta không có đuôi để vẫy.
Lúc này Tạ Nhâm Trạch tỉnh lại.
"Lâm Trạch Dương, cái tên đệ tử của Huyết Minh chết tiệt, hắn đáng chết!" Tạ Nhâm Trạch vừa mở mắt ra đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Trạch Dương, tiếp đó càng tức giận hơn.
Cuối cùng Tạ Nhâm Trạch cũng biết vừa rồi chuyện gì đã xảy ra sau đó, hắn ta trừng mắt hung dữ nhìn Lý Tuyết Tinh sau đó nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, nói: "Phúc Bá, cháu chắc chắn phải báo thù chuyện này. Cháu không chỉ muốn giết tên nhãi kia mà còn muốn khiến toàn bộ Huyết Minh biến mất hoàn toàn."
Nói tới đây Tạ Nhâm Trạch đã hung dữ nghiến răng nghiến lợi: "Phúc Bá, chú đi mời Trương trưởng lão đến đây. Cháu không muốn có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra đâu."
Tạ Nhâm Trạch đứng dậy, không thèm nhìn nhà họ Lý mà nhìn đệ tử nhà họ Tạ ra lệnh: “Tất cả mọi người nghe đây. Bây giờ hãy đi theo tôi, trừ khử tận gốc Huyết Minh.”
Tạ Nhâm Trạch sải bước ra ngoài cửa, sau đó một đám đệ tử nhà họ Tạ cũng đi theo sau.
Bị gọi là người đàn ông trung niên được gọi là Phúc Bá suy nghĩ một hồi, vẫn rời khỏi quân đội đi vào nơi biệt thự Võ Đang. Mặc dù cách thức của thiếu gia có vẻ không đúng lắm nhưng nếu người của Huyết Minh đã dám làm tới bước này, họ phải gánh chịu hậu quả không nhỏ. Không phải ai cũng có thể ức hiếp nhà họ Tạ.
Rất nhanh Phúc Bá đã tìm được Trương trưởng lão. Bởi vì nhà họ Tạ và Võ Đang có mối quan hệ chặt chẽ với nhau vì thế người khác có lẽ rất khó để gặp được Trương trưởng lão. Phúc Bá thì có thể.
Phúc Bá kể lại ngọn nguồn mọi chuyện, mặt mong đợi nhìn Trương trưởng lão: "Trương trưởng lão, vẫn hy vọng ông sẽ đứng ra bảo vệ lẽ phải, trả cho nhà họ Tạ chúng tôi thanh danh. Nhà họ Tạ chúng tôi sẽ ghi nhớ đoạn ân tình này."
Phúc Bá đây là đang đưa ra lời đe dọa và hứa hẹn với Trương trưởng lão bởi vì này là chuyện đại diện cho nhà họ Tạ. Trương trưởng lão ông không thể từ chối được. Từ chối chính là lật mặt với nhà họ Tạ chúng tôi còn không chối từ thì sẽ là bạn tốt của chúng tôi. Sau này nếu tôi có hai viên kẹo sẽ chia cho ông một viên.
Phúc Bá cũng chưa bao giờ nghĩ Trương trưởng lão sẽ chối từ chuyện như này, dù sao cũng chỉ là một Huyết Minh thôi mà, mặc cho không có Trương trưởng lão, việc đối phó với một Huyết Minh cũng không phải là việc quá dễ dàng với nhà họ Tạ.
Sở dĩ đến tìm Trương trưởng lão là vì yêu cầu của thiếu gia, cũng có thể coi như thêm một lớp an toàn.
Lúc này trong lòng Trương trưởng lão thật sự rất cay đắng. Tại sao lại là Huyết Minh? Nếu là một gia đình khác, cho dù là gia đình quý tộc hạng nhất như nhà họ Trần, Trương trưởng lão ông ta cũng sẽ không nói một lời, lập tức xắn tay áo lên làm. Nhưng mà đó chính là Huyết Minh đấy. Chàng trai trẻ đáng sợ đó đang ở Huyết Minh.
Phải biết Trương trưởng lão đã gặp chàng trai trẻ đó hai lần. Cả hai lần đều suýt bị đánh thành tàn tật. Nhìn dáng vẻ chàng trai trẻ đó dường như còn chưa sử dụng hết sức mạnh của mình.
Ai mà biết cái tên đó có phải là một chàng trai trẻ không hay cũng có thể là một ông già nhiều tuổi nào đó rất biết giữ gìn vẻ đẹp và đang giả nai.
Nghĩ tới đây, Trương trưởng lão không kìm được nuốt nước bọt, trong lòng sợ hãi.
Nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của Phúc Bá, Trương trưởng lão hít một hơi thật sâu, sau đó vô cùng khó khăn nói: "Đi thôi."
"Được." Phúc Bá đi được một đoạn cuối cùng phát hiện có điều gì đó không ổn, Trương trưởng lão lại còn đứng đó không hề nhúc nhích.
“Trương trưởng lão?” Phúc Bá không nhịn được gọi Trương trưởng lão.
"Biết rồi, biết rồi. Đi, đi, đi." Trương trưởng lão bực mình nói câu như vậy nhưng vẫn không bước đi.
Cuối cùng không còn cách nào khác Trương trưởng lão đành phải bước lên một bước.
Suốt dọc đường đi này, trong lòng Trương trưởng lão lại có vạn điều không bằng lòng, không ngừng cằn nhằn: “Đây chỉ là một đệ tử bình thường của Huyết Minh mà thôi, mình sẽ dạy dỗ cậu ta một chút. Người đó chắc sẽ không tức giận nhỉ. Có lẽ sẽ không ra tay đâu, chắc chắn không ra tay mà, yên tâm đi, Trương trưởng lão.”
Phúc Bá nhìn thấy Trương trưởng lão liên tục cằn nhằn suốt dọc đường nhưng thật không tốt nếu đi hỏi Trương trưởng lão có chuyện gì, chỉ có thể mang theo sự nghi ngờ đi tiếp.
Người của nhà họ Tạ rất nhanh đã đến được bên ngoài biệt thự của Huyết Minh. Người nhà họ Lý cũng đi theo đến.
Lúc này Lý Tuyết Tinh cau chặt mày, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng. Lâm Trạch Dương chắc đã rời đi rồi, ban nãy anh cũng nhìn ra được tình huống như thế có lẽ sẽ không ngốc nghếch mà quay lại nơi này đâu.
Chỉ cần Lâm Trạch Dương không ở đây thì tốt. Tuy nhà họ Tạ là gia đình quý tộc ngầm nhưng cũng sẽ không tùy ý ra tay với người bình thường, chỉ hy vọng sau này Lâm Trạch Dương sẽ không bao giờ xuất hiện trong giới hạn nhận thức của gia đình quý tộc ngầm nữa.
"Ha ha, tôi đã nói rồi mà. Lâm Trạch Dương tôi rất giỏi, cậu thua rồi. Đưa tiền, đưa tiền đây." Đột nhiên trong biệt thự vang lên một trận cười sằng sặc.
Hóa ra sau khi Lâm Trạch Dương quay lại biệt thự của Huyết Minh, rảnh rỗi không có việc gì làm nên chơi bài cùng các đệ tử của Huyết Minh. Sau đó đã thắng nên Lâm Trạch Dương mới bật cười lớn.
Tạ Nhâm Trạch nghe thấy tiếng cười của Lâm Trạch Dương, tức giận tới mức như muốn nổ tung. Sau khi phế bỏ mình tên kia thế mà lại dám ung dung tự tại như vậy. Có phải hoàn toàn không coi Tạ Nhâm Trạch là gì sao? Có phải cũng luôn không coi trọng nhà họ Tạ không?
Hít một hơi thật sâu, Tạ Nhâm Trạch nhẹ nhàng xua tay: "Nhạc Bá đi vào bảo người của Huyết Minh cút hết ra ngoài, cháu muốn họ không cười nữa."
Nghe vậy, một người đàn ông trung niên bên cạnh Tạ Nhâm Trạch đứng dậy.
Buổi chiều, lần đầu tiên Lâm Trạch Dương và Tạ Nhâm Trạch gặp mặt, đằng sau Tạ Nhâm Trạch có hai người đàn ông trung niên. Một người là Phúc Bá, một người là Nhạc Bá.
Bây giờ người sắp vào biệt thự Huyết Minh chính là Nhạc Bá Phúc Lợi.
Chương 198 Tao đã trở lại
Chương 198 : Tao đã trở lại
Phúc Nhạc là hai trạng thái mà người bình thường muốn sở hữu nhất vậy nên những người có cái tên này thường ít xuất hiện trong phim ảnh và tiểu thuyết. Đây không phải do tác giả tình cờ thêm vào vì phải có những suy nghĩ khắt khe của tác giả mới tạo ra được nó.
Suy nghĩ kĩ lại thì thế giới này rất nhiều người như vậy nhưng người đặc biệt thì chỉ có vài người. Tức là khả năng vĩ nhân xuất hiện trong thường dân là rất thấp. Nhưng nhóm người Phúc Bá Nhạc Bá rất lớn vậy nên trong số bọn họ xuất hiện vài người có khả năng nổi trội cũng chẳng phải chuyện gì đặc biệt.
Trùng hợp là Phúc Bá và Nhạc Bá chính là trụ cột của nhà họ Tạ, bọn họ chính là vệ sĩ được nhà họ Tạ phái đến bảo vệ Tạ Nhâm Trạch. Tuy rằng thân phận bọn họ chỉ là người ở nhưng trong nhà họ Tạ họ lại là người có vị thế, thậm chí là vị thế rất cao.
Lý Tuyết Tinh dù đã rời khỏi gia tộc một khoảng thời gian rất lâu nhưng vẫn biết đến sự tồn tại của hai người này. Lông mày cô nhíu chặt, tâm trí bây giờ đã đặt ở hiện thực.
Thế nhưng cơ thể Lý Tuyết Tinh vẫn đứng yên vì Lý Nghị - cha của cô đang nắm chặt tay cô, hung dữ trừng mắt nhìn cô một cái, ý đồ cảnh cáo vô cùng rõ ràng.
Lý Tuyết Tinh dù không sợ sự cảnh cáo của cha mà khổ nỗi cánh tay ông quá mạnh nên cô không thể nhúc nhích được. Đúng lúc này thì Nhạc Bá đã tiến vào trong biệt thự.
“Mày là ai? Tới chỗ này làm gì? Sao lại không thông báo một tiếng!” Đệ tử của Huyết Minh phát hiện ra Nhạc Bá liền lớn tiếng quát.
Nhạc Bá lạnh lùng nhìn qua tên đệ tử Huyết Minh này. Hắn ta cảm thấy bây giờ bản thân mình chính là tử thần đang đi gặt mạng, là Super Saiyan siêu tức giận.
Đừng nhìn Phúc Bá đang ở tuổi trung niên mà hiểu lầm. Hắn là người yêu văn hóa 2D, là một fan trung thành của anime. Gây đây Nhạc Bá đang bị mê bộ “7 viên ngọc rồng”, hắn cảm thấy SonGoku thật sự quá đẹp trai. Khi chuẩn bị biến thành Super Saiyan, tóc và quần áo sẽ bay phần phật mà không cần gió, sau đó thì đánh đấm và giải cứu thế giới.
Nhạc Bá đã là siêu cao thủ chuẩn bị bước sang cấp tiểu tông sư. Dù không còn khí phách nhưng hắn ta vẫn còn năng lực giết người bằng hái lá phi hoa nhờ có thể vận khí quanh thân.
Vậy nên Nhạc Bá quyết định tập trung tinh thần, kích thích năng lượng từ xung quanh. Tóc hắn ta xõa xuống còn quần áo bắt đầu phồng lên.
Sau đó Nhạc Bá lạnh lùng nhìn tên đệ tử của Huyết Minh kia, lên tiếng: “Mày không xứng nói chuyện với tao. Gọi minh chủ của chúng mày ra đây.”
Nhạc Bá cảm thấy câu nói này của mình cực kỳ khí thế, chắc chắn rất giống SonGoku, hơn nữa ánh mắt cũng rất giống.
“Mày bị điên à?” Đột nhiên có một giọng nói lớn vang lên. Đệ tử Huyết Minh vốn đang rất sợ hãi, không biết là yêu ma quỷ quái từ nơi nào đến mà có thể làm tóc dựng thẳng lên. Thế nhưng giọng nói kia vang lên khiến ánh mắt nhìn Nhạc Bá của hắn cũng thay đổi. Giờ hắn nhìn tên này lại giống một tên tâm thần hơn. Khóe miệng Nhạc Bá giật giật. Hắn ta đã tỉ mỉ tạo ra một bầu không khí khiến người ta nhớ lại cũng phải sợ mà giờ lại bị nói thành một tên điên.
“Mày đáng chết.” Nhạc Bá cố nhớ một số đoạn cao trào trong tiểu thuyết. Cao thủ thường sẽ không nói nhiều. Cái gọi là vừa ngầu vừa điên chính là thế này.
Bộp.
Một âm thanh trầm đục vang lên làm Nhạc Bá ngẩn người, gương mặt lộ ra vẻ căng thẳng, ánh mắt hoang mang nhìn về phía trước. Người này xuất hiện từ lúc nào mà sao ra tay ra hắn đều không phát hiện ra.
“Thấy chưa, tôi đã nói nó là thằng điên mà. Nửa đêm rồi không ngủ còn chạy tới đây giả quỷ.” Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn thoáng qua tên đệ tử Huyết Minh rồi lại nhìn Nhạc Bá.
“Mày mới là thằng điên.” Nhạc Bá rất tức giận. Hắn muốn nổi điên, không một ai có thể ngăn được hắn.
Bốp.
Lại một tiếng trầm đục nữa vang lên. Lần này Lâm Trạch Dương vả vào đầu Nhạc Bá. Nhạc Bá ngây người thêm lần nữa. Hắn ta cảm thấy rất tủi thân, sao một câu mà cũng không cho người ta nói chứ.
“Mày còn không nhận mày bị điên sao? Tao ghét nhất là loại người khẩu thị tâm phi.” Lâm Trạch Dương nhàn nhã nhìn Nhạc Bá.
Nhạc Bá trên đầu đã đầy vệt đen. Hắn cảm thấy không cần phải che giấu thực lực nữa, phải cho thằng nhóc cuồng vọng trước mắt mình biết thế nào là lễ độ. Hắn ta siết chặt tay.
Chát.
Lại thêm một tiếng nữa, lúc này Nhạc Bá đã xém ngã nhào về phía trước. Lâm Trạch Dương đã mạnh tay hơn. Anh thấy hơi tức giận: “Sao bây giờ mấy thằng điên chẳng nghe lời gì vậy. Mau thừa nhận là mày bị điên đi.”
Mẹ nó, mày mới là thằng điên. Tao là Super Saiyan SonGoku thiên địa vô song, tao muốn biến hình.
Cơn giận của Nhạc Bá đã đến giới hạn. Không thể không nói, văn hóa 2D bây giờ vẫn còn nhiều ảnh hưởng tiêu cực tới con người. Nhạc Bá bây giờ đã là một ông chú trung niên nhưng vẫn không khống chế được bản thân.
Bốp.
“Mày câm rồi à? Lúc nãy còn lải nhải lắm mà. Sao giờ im rồi?” Lâm Trạch Dương không nhịn được tát thêm một cái.
Nước mắt Nhạc Bá đã chảy ra. Hắn đang cảm thấy đau nhưng cái quan trọng hơn là hắn cảm giác người trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình kia có lẽ mới là Super Saiyan thật. Bản thân hắn ta dù vùng vẫy thế nào cũng không thể tránh thoát được những cú tát của người đó. Lúc bị Lâm Trạch Dương vả, trong đầu Nhạc Bá xuất hiện 7749 cách giải quyết nhưng lại chẳng có cách nào khả thi. Vậy nên cuối cùng hắn ta vẫn phải đưa đầu cho Lâm Trạch Dương đánh.
Nhạc Bá cảm thấy quân tử trả thù mười năm chưa muộn, chuẩn bị há miệng xuống nước trước.
Chát chát chát.
Những tiếng trầm đục lại tiếp tục vang lên, tay Lâm Trạch Dương liên tục vỗ vào đầu Nhạc Bá.
“Sao lại không nói gì, mày giả câm đấy à? Tao ghét nhất loại người hỏi không nói đấy. Trả lời mau! Nếu không trả lời tao đánh chết mẹ mày đấy.”
Lâm Trạch Dương vừa vả Nhạc Bá vừa nói.
Lần này nước mắt của Nhạc Bá thật sự rơi xuống. Đầu tiên là vì đau, thứ hai là vì tủi thân. Người ta cũng muốn nói chuyện mà! Nhưng mày có cho quái đâu?
Sau đó Nhạc Bá đầy tủi thân nằm sấp dưới đất không động đậy.
Lâm Trạch Dương lắc đầu nhìn Nhạc Bá: “Từ lần sau buổi tối còn có mấy thằng điên tới thì cứ xử lý như này, biết chưa?”
Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn đệ tử Huyết Minh, họ liên tục gật đầu. Tất nhiên những đệ tử này đều không biết Nhạc Bá, nếu không sẽ chẳng bình tĩnh như vậy.
Cùng lúc đó Tạ Nhâm Trạch đợi một lúc, cảm thấy Nhạc Bá vào trong quá lâu, chắc mẩm hắn ta đã hạ gục hết người của Huyết Minh rồi liền phất tay đầy khí thế gọi người xông vào.
“Ha ha ha ha ha tao trở lại rồi. Lâm Trạch Dương chắc không ngờ sẽ là Tạ Nhâm Trạch tao đâu.” Thế nhưng sau khi vào đến biệt thự, Tạ Nhâm Trạch không thể cười nổi nữa.
Chương 196: Không biết xấu hổ
Lúc này Tạ Nhâm Trạch thực sự rất khó chịu, không chỉ riêng cơ thể khó chịu mà còn cả về mặt tinh thần.
Cảnh này Tạ Nhâm Trạch đã từng thấy qua nhưng hình như vai chính và vai phụ đã hoán đổi vị trí, Tạ Nhâm Trạch hắn ta mới là người thốt ra lời nói này.
Nhìn xem, nhìn cái này mới tuyệt vời làm sao, tầm thường đến mức không tầm thường hơn nữa nhưng đối phương lại không thể làm gì. Cảm giác đó thật sự thích như sắp lên thiên đường.
Bây giờ là ai đã thay đổi kịch bản? Đạo diễn hay biên tập? Mấy người đều đang làm gì vậy hả? Kịch bản bị sai và bị đảo ngược hoàn toàn. Mấy người đều không nhận ra rằng bộ phim đường phố tồi tệ đáng bị đánh giá số điểm bằng không trên douban sao.
Lúc này Tạ Nhâm Trạch thật sự rất kích động nhưng cũng chỉ có thể kích động trong lòng. Đúng là bây giờ hắn ta không thể cử động.
Tạ Nhâm Trạch nghĩ mãi không hiểu vì sao hắn ta không thể cử động. Rõ ràng là cảm nhận được sức mạnh của Lâm Trạch Dương không lớn, thấy được rõ rành rành là trên người Lâm Trạch Dương không có bất cứ khí chất nào của người có võ nhưng làm thế nào hắn có thể kìm nén trong mình?
"Lâm… Lâm Trạch Dương, tại sao cậu lại ở đây?" Lý Tuyết Tinh rất ngạc nhiên, thậm chí cô ta còn không chú ý đến việc Lâm Trạch Dương vừa nãy đã ra tay như nào, càng không để ý tới bởi vì đòn ra tay của Lâm Trạch Dương mà Tạ Nhâm Trạch thậm chí còn không có khả năng chống cự lại.
Lâm Trạch Dương đẩy nhẹ Tạ Nhâm Trạch xuống đất sau đó mỉm cười nhìn Lý Tuyết Tinh, giải thích: "Vừa khéo tôi đang đi dạo gần đó, nghe thấy tiếng động thì đi vào."
Lâm Trạch Dương thật sự rất muốn tự khen sự thông minh của mình bảy mươi hai lần. Hóa ra anh không nói dối chỉ là không nói ra chuyện bị Trương trưởng lão lừa gạt.
Lý Tuyết Tinh dĩ nhiên không tin Lâm Trạch Dương. Cô ta nhìn Lâm Trạch Dương từ trên xuống dưới, muộn như vậy sao có thể vẫn cứ đi dạo ở gần đây được.
Lâm Trạch Dương cảm thấy chột dạ lập tức cúi đầu, không dám nhìn Lý Tuyết Tinh nữa. Chẳng lẽ Lý Tuyết Tinh đã biết chuyện đĩa bay rồi sao.
Lý Tuyết Tinh nhìn thấy Lâm Trạch Dương cúi đầu, cô ta chợt nghĩ tới cái gì đó rồi mặt của cô ta lập tức lại đỏ bừng lên. Trước đó chẳng phải Lâm Trạch Dương đã nói muốn ngủ cùng nhau à.
Bây giờ Lâm Trạch Dương tình cờ xuất hiện ở đây vào lúc này chẳng lẽ không phải là muốn…
"Lý Tuyết Tinh, chị lại thấy khó chịu à mà mặt bỗng đỏ rực vậy? Sao vẫn nóng thế, cơ thể cũng toát ra hơi nóng. Có cần tôi đưa chị đi khám bác sĩ không?" Đột nhiên giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên phá tan bầu không khí ngượng ngùng này.
Lý Tuyết Tinh không nhịn được khóe miệng lại nhếch lên, vừa định nói gì đó rồi lại thôi, nhìn thấy Tạ Nhâm Trạch đang nằm trên mặt đất. Sắc mặt Tạ Nhâm Trạch đã tái nhợt, cơ thể vẫn đang run lẩy bẩy, nhìn trông bộ dáng rất không ổn. Người nên đi bệnh viện nhất ở đây chính là Tạ Nhâm Trạch.
"Hắn ta không sao đâu. Vừa nãy tôi chỉ làm suy thoái kinh mạch của hắn ta mà thôi. Chắc bây giờ hắn ta đang rất đau đấy, cơ thể sẽ không có vấn đề gì đâu." Lâm Trạch Dương để ý tới ánh mắt của Lý Tuyết Tinh, không thể không giải thích.
Về trình độ của Lâm Trạch Dương, chân khí đều có thể giải phóng ra thậm chí không cần chạm vào người cũng có thể khiến người khác bị thương nặng. Huống hồ ban nãy Lâm Trạch Dương còn véo tay của Tạ Nhâm Trạch nên phế bỏ Tạ Nhâm Trạch là chuyện không thành vấn đề.
Lý Tuyết Tinh không giấu nổi có hơi sốt ruột sau đó vội vàng đẩy Lâm Trạch Dương ra: "Đi đi, nhanh lên. Nếu không người ta biết anh đã đánh không lại được, đi thật xa và đừng quay lại nữa."
Trong phút chốc Lý Tuyết Tinh đã ý thức được vấn đề nghiêm trọng. Phải biết Tạ Nhâm Trạch chính là thiếu chủ của nhà họ Tạ. Nếu chọc giận một dòng họ như vậy thì liệu Lâm Trạch Dương, một đệ tử nhỏ của Huyết Minh, còn có khả năng sống sót nào không?
“Đi đâu mà đi.” Đột nhiên có một giọng nói khác vang lên sau đó có một nhóm người đi tới.
Hóa ra tiếng òa lên vừa rồi phát ra cuối cùng đã khiến cha mẹ của Lý Tuyết Tinh ngạc nhiên, cảm thấy Tạ Nhâm Trạch và Lý Tuyết Tinh không nên ồn ào như vậy khi làm chuyện đó vậy nên họ mới đến.
Sau đó họ đã nhìn thấy Tạ Nhâm Trạch nằm trên mặt đất và Lâm Trạch Dương đang đứng đó.
Rất nhanh nhóm người nhà họ Lý đã bao vây Lâm Trạch Dương, không cho Lâm Trạch Dương bất kỳ cơ hội trốn thoát nào.
Cha của Lý Tuyết Tinh, Lý Nghị ngồi xổm xuống, đặt một tay lên cổ tay của Tạ Nhâm Trạch sau đó cau mày thật chặt. Mạch máu của Tạ Nhâm Trạch rất hỗn loạn, hơn nữa hơi thở rất yếu ớt, đứt quãng giống như đã bị cắt bỏ.
Đôi mắt của Lý Nghị bỗng trợn to rồi ánh mắt ông ta dừng lại ở Lâm Trạch Dương, có lẽ là đệ tử nhỏ của Huyết Minh này đã phế bỏ Tạ Nhâm Trạch rồi.
Chuyện này phải lớn đến mức nào? Tuy không biết nguyên nhân nhưng việc Tạ Nhâm Trạch, thiếu gia của nhà họ Tạ, bị phế bỏ kết quả đã khiến cho nhà họ Tạ nổi cơn thịnh nộ, sau đó họ đã làm ra những chuyện khó mà tưởng tượng được.
Vậy nên.
Lý Nghị đứng dậy, không thể không nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, ra lệnh: "Bắt tên này, bất kể như thế nào cũng không thể để cậu ta rời đi"
Lý Nghị hiểu rất rõ chuyện này chắc chắn phải có người chịu trách nhiệm. Nếu không bắt được Lâm Trạch Dương, cho dù nhà họ Lý họ không làm ra chuyện này nhưng một khi nhà họ Tạ nổi giận thậm chí có thể khiến cho nhà họ Lý từ đây trở đi sẽ biến mất. Điều này cũng không phải là không thể.
Lâm Trạch Dương chưa kịp phản ứng thì Lý Tuyết Tinh đã đứng dậy hét lớn với mọi người: "Không ai được phép chạm vào cậu ấy, nếu không thì tôi sẽ chết cho các người xem."
Nói xong Lý Tuyết Tinh thực sự rút ra một con dao găm từ thắt lưng rồi chĩa vào tim của chính mình. Hóa ra Lý Tuyết Tinh vẫn luôn chuẩn bị sẵn một con dao găm, không phải để giết ai mà là để tự sát.
Lý Tuyết Tinh vốn không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài, cô ta sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.
Lý Nghị nhíu chặt mày, do dự một hồi rồi mới khua tay ra hiệu cho đệ tử nhà họ Lý rời đi. Dù sao Lý Tuyết Tinh cũng là con gái ruột của Lý Nghị nên ít nhiều ông ta cũng có chút tình thương.
"Cậu đi càng xa càng tốt.” Lý Tuyết Tinh quay đầu nhìn Lâm Trạch Dương, con dao găm vẫn đang chĩa vào tim cô ta.
Lâm Trạch Dương bất giác khẽ cau mày, muốn nói gì đó cuối cùng lại không nói ra. Lúc này Lý Tuyết Tinh rất kích động, nếu không cẩn thận thì cô ta thật sự sẽ tự sát.
Dĩ nhiên Lâm Trạch Dương có khả năng giật con dao găm từ tay Lý Tuyết Tinh nhưng hắn quá lo cho cô ta vì thế hành động có thể không chính xác như bình thường được. Hơn nữa còn có thể làm Lý Tuyết Tinh bị tổn thương một chút.
Do dự một lúc, Lâm Trạch Dương gật đầu với Lý Tuyết Tinh: "Vậy tôi đi trước nhé."
Vừa nói Lâm Trạch Dương vừa vẫy tay với Lý Tuyết Tinh sau đó mới đi bước lớn về phía trước. Lúc Lâm Trạch Dương rời đi, thỉnh thoảng anh vẫn quay đầu lại, không có cảm giác muốn trốn thoát chút nào.
Ánh mắt của Lý Nghị ở bên đây nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương. Nếu không phải con dao găm của Lý Tuyết Tinh đang chĩa vào trái tim cô ta thì lúc này Lý Nghị thực sự muốn đánh Lâm Trạch Dương một trận cho thoải mái. Cái tên này thật quá vô liêm sỉ mà.
Chương 197 Gan to bằng trời
Chương 197: Gan to bằng trời
Trên đời này sao có thể có người như vậy được.
Rõ ràng là vì một người phụ nữ nên mới có cơ hội trốn thoát nhưng khi rời đi thế mà vẫn ba lần quay đầu lại. Cậu đang giả vờ cho ai xem? Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng tôi không biết sao? Lúc này cậu đã sợ hãi đến mức chân run cả lên.
Lý Nghị đang ra sức nén cơn tức giận xuống sau đó thu ánh mắt lại nhìn sang Lý Tuyết Tinh: "Chuyện này con phải hoàn toàn chịu trách nhiệm."
Vẻ mặt Lý Nghị rất nghiêm túc và lạnh nhạt. Trong mắt cô ta chứa đầy sự trách móc.
Lý Tuyết Tinh gật đầu, nghiến chặt răng nói: "Con sẽ chịu trách nhiệm đến cùng mà."
"Rất tốt, ba hy vọng con có thể không phụ lời nói của mình. Bây giờ hãy đi cùng ba." Lý Nghị lạnh nhạt nói câu này với Lý Tuyết Tinh sau đó quay người đi luôn.
Rất nhanh Lý Nghị đã sai người cẩn thận khiêng Tạ Nhâm Trạch và đưa Lý Tuyết Tinh đến biệt thự của nhà họ Tạ.
Người của nhà họ Tạ vừa nhìn thấy bộ dạng của Tạ Nhâm Trạch ngay lập tức nổ tung. Tất cả mọi người đều tỏ ra rất tức giận, trừng mắt nhìn người nhà họ Lý, thậm chí còn có người muốn ra tay.
Lý Nghị vội vàng xin lỗi, dáng vẻ rất tàn tạ. Khi đối mặt với Lý Tuyết Tinh và Lâm Trạch Dương khó có được vẻ thờ ơ, chỉ tay năm ngón giống như một con chó giữ nhà. Chẳng qua là ông ta không có đuôi để vẫy.
Lúc này Tạ Nhâm Trạch tỉnh lại.
"Lâm Trạch Dương, cái tên đệ tử của Huyết Minh chết tiệt, hắn đáng chết!" Tạ Nhâm Trạch vừa mở mắt ra đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng của Lâm Trạch Dương, tiếp đó càng tức giận hơn.
Cuối cùng Tạ Nhâm Trạch cũng biết vừa rồi chuyện gì đã xảy ra sau đó, hắn ta trừng mắt hung dữ nhìn Lý Tuyết Tinh sau đó nhìn người đàn ông trung niên bên cạnh, nói: "Phúc Bá, cháu chắc chắn phải báo thù chuyện này. Cháu không chỉ muốn giết tên nhãi kia mà còn muốn khiến toàn bộ Huyết Minh biến mất hoàn toàn."
Nói tới đây Tạ Nhâm Trạch đã hung dữ nghiến răng nghiến lợi: "Phúc Bá, chú đi mời Trương trưởng lão đến đây. Cháu không muốn có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra đâu."
Tạ Nhâm Trạch đứng dậy, không thèm nhìn nhà họ Lý mà nhìn đệ tử nhà họ Tạ ra lệnh: “Tất cả mọi người nghe đây. Bây giờ hãy đi theo tôi, trừ khử tận gốc Huyết Minh.”
Tạ Nhâm Trạch sải bước ra ngoài cửa, sau đó một đám đệ tử nhà họ Tạ cũng đi theo sau.
Bị gọi là người đàn ông trung niên được gọi là Phúc Bá suy nghĩ một hồi, vẫn rời khỏi quân đội đi vào nơi biệt thự Võ Đang. Mặc dù cách thức của thiếu gia có vẻ không đúng lắm nhưng nếu người của Huyết Minh đã dám làm tới bước này, họ phải gánh chịu hậu quả không nhỏ. Không phải ai cũng có thể ức hiếp nhà họ Tạ.
Rất nhanh Phúc Bá đã tìm được Trương trưởng lão. Bởi vì nhà họ Tạ và Võ Đang có mối quan hệ chặt chẽ với nhau vì thế người khác có lẽ rất khó để gặp được Trương trưởng lão. Phúc Bá thì có thể.
Phúc Bá kể lại ngọn nguồn mọi chuyện, mặt mong đợi nhìn Trương trưởng lão: "Trương trưởng lão, vẫn hy vọng ông sẽ đứng ra bảo vệ lẽ phải, trả cho nhà họ Tạ chúng tôi thanh danh. Nhà họ Tạ chúng tôi sẽ ghi nhớ đoạn ân tình này."
Phúc Bá đây là đang đưa ra lời đe dọa và hứa hẹn với Trương trưởng lão bởi vì này là chuyện đại diện cho nhà họ Tạ. Trương trưởng lão ông không thể từ chối được. Từ chối chính là lật mặt với nhà họ Tạ chúng tôi còn không chối từ thì sẽ là bạn tốt của chúng tôi. Sau này nếu tôi có hai viên kẹo sẽ chia cho ông một viên.
Phúc Bá cũng chưa bao giờ nghĩ Trương trưởng lão sẽ chối từ chuyện như này, dù sao cũng chỉ là một Huyết Minh thôi mà, mặc cho không có Trương trưởng lão, việc đối phó với một Huyết Minh cũng không phải là việc quá dễ dàng với nhà họ Tạ.
Sở dĩ đến tìm Trương trưởng lão là vì yêu cầu của thiếu gia, cũng có thể coi như thêm một lớp an toàn.
Lúc này trong lòng Trương trưởng lão thật sự rất cay đắng. Tại sao lại là Huyết Minh? Nếu là một gia đình khác, cho dù là gia đình quý tộc hạng nhất như nhà họ Trần, Trương trưởng lão ông ta cũng sẽ không nói một lời, lập tức xắn tay áo lên làm. Nhưng mà đó chính là Huyết Minh đấy. Chàng trai trẻ đáng sợ đó đang ở Huyết Minh.
Phải biết Trương trưởng lão đã gặp chàng trai trẻ đó hai lần. Cả hai lần đều suýt bị đánh thành tàn tật. Nhìn dáng vẻ chàng trai trẻ đó dường như còn chưa sử dụng hết sức mạnh của mình.
Ai mà biết cái tên đó có phải là một chàng trai trẻ không hay cũng có thể là một ông già nhiều tuổi nào đó rất biết giữ gìn vẻ đẹp và đang giả nai.
Nghĩ tới đây, Trương trưởng lão không kìm được nuốt nước bọt, trong lòng sợ hãi.
Nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của Phúc Bá, Trương trưởng lão hít một hơi thật sâu, sau đó vô cùng khó khăn nói: "Đi thôi."
"Được." Phúc Bá đi được một đoạn cuối cùng phát hiện có điều gì đó không ổn, Trương trưởng lão lại còn đứng đó không hề nhúc nhích.
“Trương trưởng lão?” Phúc Bá không nhịn được gọi Trương trưởng lão.
"Biết rồi, biết rồi. Đi, đi, đi." Trương trưởng lão bực mình nói câu như vậy nhưng vẫn không bước đi.
Cuối cùng không còn cách nào khác Trương trưởng lão đành phải bước lên một bước.
Suốt dọc đường đi này, trong lòng Trương trưởng lão lại có vạn điều không bằng lòng, không ngừng cằn nhằn: “Đây chỉ là một đệ tử bình thường của Huyết Minh mà thôi, mình sẽ dạy dỗ cậu ta một chút. Người đó chắc sẽ không tức giận nhỉ. Có lẽ sẽ không ra tay đâu, chắc chắn không ra tay mà, yên tâm đi, Trương trưởng lão.”
Phúc Bá nhìn thấy Trương trưởng lão liên tục cằn nhằn suốt dọc đường nhưng thật không tốt nếu đi hỏi Trương trưởng lão có chuyện gì, chỉ có thể mang theo sự nghi ngờ đi tiếp.
Người của nhà họ Tạ rất nhanh đã đến được bên ngoài biệt thự của Huyết Minh. Người nhà họ Lý cũng đi theo đến.
Lúc này Lý Tuyết Tinh cau chặt mày, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng. Lâm Trạch Dương chắc đã rời đi rồi, ban nãy anh cũng nhìn ra được tình huống như thế có lẽ sẽ không ngốc nghếch mà quay lại nơi này đâu.
Chỉ cần Lâm Trạch Dương không ở đây thì tốt. Tuy nhà họ Tạ là gia đình quý tộc ngầm nhưng cũng sẽ không tùy ý ra tay với người bình thường, chỉ hy vọng sau này Lâm Trạch Dương sẽ không bao giờ xuất hiện trong giới hạn nhận thức của gia đình quý tộc ngầm nữa.
"Ha ha, tôi đã nói rồi mà. Lâm Trạch Dương tôi rất giỏi, cậu thua rồi. Đưa tiền, đưa tiền đây." Đột nhiên trong biệt thự vang lên một trận cười sằng sặc.
Hóa ra sau khi Lâm Trạch Dương quay lại biệt thự của Huyết Minh, rảnh rỗi không có việc gì làm nên chơi bài cùng các đệ tử của Huyết Minh. Sau đó đã thắng nên Lâm Trạch Dương mới bật cười lớn.
Tạ Nhâm Trạch nghe thấy tiếng cười của Lâm Trạch Dương, tức giận tới mức như muốn nổ tung. Sau khi phế bỏ mình tên kia thế mà lại dám ung dung tự tại như vậy. Có phải hoàn toàn không coi Tạ Nhâm Trạch là gì sao? Có phải cũng luôn không coi trọng nhà họ Tạ không?
Hít một hơi thật sâu, Tạ Nhâm Trạch nhẹ nhàng xua tay: "Nhạc Bá đi vào bảo người của Huyết Minh cút hết ra ngoài, cháu muốn họ không cười nữa."
Nghe vậy, một người đàn ông trung niên bên cạnh Tạ Nhâm Trạch đứng dậy.
Buổi chiều, lần đầu tiên Lâm Trạch Dương và Tạ Nhâm Trạch gặp mặt, đằng sau Tạ Nhâm Trạch có hai người đàn ông trung niên. Một người là Phúc Bá, một người là Nhạc Bá.
Bây giờ người sắp vào biệt thự Huyết Minh chính là Nhạc Bá Phúc Lợi.
Chương 198 Tao đã trở lại
Chương 198 : Tao đã trở lại
Phúc Nhạc là hai trạng thái mà người bình thường muốn sở hữu nhất vậy nên những người có cái tên này thường ít xuất hiện trong phim ảnh và tiểu thuyết. Đây không phải do tác giả tình cờ thêm vào vì phải có những suy nghĩ khắt khe của tác giả mới tạo ra được nó.
Suy nghĩ kĩ lại thì thế giới này rất nhiều người như vậy nhưng người đặc biệt thì chỉ có vài người. Tức là khả năng vĩ nhân xuất hiện trong thường dân là rất thấp. Nhưng nhóm người Phúc Bá Nhạc Bá rất lớn vậy nên trong số bọn họ xuất hiện vài người có khả năng nổi trội cũng chẳng phải chuyện gì đặc biệt.
Trùng hợp là Phúc Bá và Nhạc Bá chính là trụ cột của nhà họ Tạ, bọn họ chính là vệ sĩ được nhà họ Tạ phái đến bảo vệ Tạ Nhâm Trạch. Tuy rằng thân phận bọn họ chỉ là người ở nhưng trong nhà họ Tạ họ lại là người có vị thế, thậm chí là vị thế rất cao.
Lý Tuyết Tinh dù đã rời khỏi gia tộc một khoảng thời gian rất lâu nhưng vẫn biết đến sự tồn tại của hai người này. Lông mày cô nhíu chặt, tâm trí bây giờ đã đặt ở hiện thực.
Thế nhưng cơ thể Lý Tuyết Tinh vẫn đứng yên vì Lý Nghị - cha của cô đang nắm chặt tay cô, hung dữ trừng mắt nhìn cô một cái, ý đồ cảnh cáo vô cùng rõ ràng.
Lý Tuyết Tinh dù không sợ sự cảnh cáo của cha mà khổ nỗi cánh tay ông quá mạnh nên cô không thể nhúc nhích được. Đúng lúc này thì Nhạc Bá đã tiến vào trong biệt thự.
“Mày là ai? Tới chỗ này làm gì? Sao lại không thông báo một tiếng!” Đệ tử của Huyết Minh phát hiện ra Nhạc Bá liền lớn tiếng quát.
Nhạc Bá lạnh lùng nhìn qua tên đệ tử Huyết Minh này. Hắn ta cảm thấy bây giờ bản thân mình chính là tử thần đang đi gặt mạng, là Super Saiyan siêu tức giận.
Đừng nhìn Phúc Bá đang ở tuổi trung niên mà hiểu lầm. Hắn là người yêu văn hóa 2D, là một fan trung thành của anime. Gây đây Nhạc Bá đang bị mê bộ “7 viên ngọc rồng”, hắn cảm thấy SonGoku thật sự quá đẹp trai. Khi chuẩn bị biến thành Super Saiyan, tóc và quần áo sẽ bay phần phật mà không cần gió, sau đó thì đánh đấm và giải cứu thế giới.
Nhạc Bá đã là siêu cao thủ chuẩn bị bước sang cấp tiểu tông sư. Dù không còn khí phách nhưng hắn ta vẫn còn năng lực giết người bằng hái lá phi hoa nhờ có thể vận khí quanh thân.
Vậy nên Nhạc Bá quyết định tập trung tinh thần, kích thích năng lượng từ xung quanh. Tóc hắn ta xõa xuống còn quần áo bắt đầu phồng lên.
Sau đó Nhạc Bá lạnh lùng nhìn tên đệ tử của Huyết Minh kia, lên tiếng: “Mày không xứng nói chuyện với tao. Gọi minh chủ của chúng mày ra đây.”
Nhạc Bá cảm thấy câu nói này của mình cực kỳ khí thế, chắc chắn rất giống SonGoku, hơn nữa ánh mắt cũng rất giống.
“Mày bị điên à?” Đột nhiên có một giọng nói lớn vang lên. Đệ tử Huyết Minh vốn đang rất sợ hãi, không biết là yêu ma quỷ quái từ nơi nào đến mà có thể làm tóc dựng thẳng lên. Thế nhưng giọng nói kia vang lên khiến ánh mắt nhìn Nhạc Bá của hắn cũng thay đổi. Giờ hắn nhìn tên này lại giống một tên tâm thần hơn. Khóe miệng Nhạc Bá giật giật. Hắn ta đã tỉ mỉ tạo ra một bầu không khí khiến người ta nhớ lại cũng phải sợ mà giờ lại bị nói thành một tên điên.
“Mày đáng chết.” Nhạc Bá cố nhớ một số đoạn cao trào trong tiểu thuyết. Cao thủ thường sẽ không nói nhiều. Cái gọi là vừa ngầu vừa điên chính là thế này.
Bộp.
Một âm thanh trầm đục vang lên làm Nhạc Bá ngẩn người, gương mặt lộ ra vẻ căng thẳng, ánh mắt hoang mang nhìn về phía trước. Người này xuất hiện từ lúc nào mà sao ra tay ra hắn đều không phát hiện ra.
“Thấy chưa, tôi đã nói nó là thằng điên mà. Nửa đêm rồi không ngủ còn chạy tới đây giả quỷ.” Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn thoáng qua tên đệ tử Huyết Minh rồi lại nhìn Nhạc Bá.
“Mày mới là thằng điên.” Nhạc Bá rất tức giận. Hắn muốn nổi điên, không một ai có thể ngăn được hắn.
Bốp.
Lại một tiếng trầm đục nữa vang lên. Lần này Lâm Trạch Dương vả vào đầu Nhạc Bá. Nhạc Bá ngây người thêm lần nữa. Hắn ta cảm thấy rất tủi thân, sao một câu mà cũng không cho người ta nói chứ.
“Mày còn không nhận mày bị điên sao? Tao ghét nhất là loại người khẩu thị tâm phi.” Lâm Trạch Dương nhàn nhã nhìn Nhạc Bá.
Nhạc Bá trên đầu đã đầy vệt đen. Hắn cảm thấy không cần phải che giấu thực lực nữa, phải cho thằng nhóc cuồng vọng trước mắt mình biết thế nào là lễ độ. Hắn ta siết chặt tay.
Chát.
Lại thêm một tiếng nữa, lúc này Nhạc Bá đã xém ngã nhào về phía trước. Lâm Trạch Dương đã mạnh tay hơn. Anh thấy hơi tức giận: “Sao bây giờ mấy thằng điên chẳng nghe lời gì vậy. Mau thừa nhận là mày bị điên đi.”
Mẹ nó, mày mới là thằng điên. Tao là Super Saiyan SonGoku thiên địa vô song, tao muốn biến hình.
Cơn giận của Nhạc Bá đã đến giới hạn. Không thể không nói, văn hóa 2D bây giờ vẫn còn nhiều ảnh hưởng tiêu cực tới con người. Nhạc Bá bây giờ đã là một ông chú trung niên nhưng vẫn không khống chế được bản thân.
Bốp.
“Mày câm rồi à? Lúc nãy còn lải nhải lắm mà. Sao giờ im rồi?” Lâm Trạch Dương không nhịn được tát thêm một cái.
Nước mắt Nhạc Bá đã chảy ra. Hắn đang cảm thấy đau nhưng cái quan trọng hơn là hắn cảm giác người trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình kia có lẽ mới là Super Saiyan thật. Bản thân hắn ta dù vùng vẫy thế nào cũng không thể tránh thoát được những cú tát của người đó. Lúc bị Lâm Trạch Dương vả, trong đầu Nhạc Bá xuất hiện 7749 cách giải quyết nhưng lại chẳng có cách nào khả thi. Vậy nên cuối cùng hắn ta vẫn phải đưa đầu cho Lâm Trạch Dương đánh.
Nhạc Bá cảm thấy quân tử trả thù mười năm chưa muộn, chuẩn bị há miệng xuống nước trước.
Chát chát chát.
Những tiếng trầm đục lại tiếp tục vang lên, tay Lâm Trạch Dương liên tục vỗ vào đầu Nhạc Bá.
“Sao lại không nói gì, mày giả câm đấy à? Tao ghét nhất loại người hỏi không nói đấy. Trả lời mau! Nếu không trả lời tao đánh chết mẹ mày đấy.”
Lâm Trạch Dương vừa vả Nhạc Bá vừa nói.
Lần này nước mắt của Nhạc Bá thật sự rơi xuống. Đầu tiên là vì đau, thứ hai là vì tủi thân. Người ta cũng muốn nói chuyện mà! Nhưng mày có cho quái đâu?
Sau đó Nhạc Bá đầy tủi thân nằm sấp dưới đất không động đậy.
Lâm Trạch Dương lắc đầu nhìn Nhạc Bá: “Từ lần sau buổi tối còn có mấy thằng điên tới thì cứ xử lý như này, biết chưa?”
Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn đệ tử Huyết Minh, họ liên tục gật đầu. Tất nhiên những đệ tử này đều không biết Nhạc Bá, nếu không sẽ chẳng bình tĩnh như vậy.
Cùng lúc đó Tạ Nhâm Trạch đợi một lúc, cảm thấy Nhạc Bá vào trong quá lâu, chắc mẩm hắn ta đã hạ gục hết người của Huyết Minh rồi liền phất tay đầy khí thế gọi người xông vào.
“Ha ha ha ha ha tao trở lại rồi. Lâm Trạch Dương chắc không ngờ sẽ là Tạ Nhâm Trạch tao đâu.” Thế nhưng sau khi vào đến biệt thự, Tạ Nhâm Trạch không thể cười nổi nữa.