-
Chương 179-181
Chương 179 Sự thay đổi của Sở Sở
Chương 179: Sự thay đổi của Sở Sở
"Ông Lâm, bây giờ ông đã tin tôi rồi nhỉ? Nếu ông không tin, thì tôi lại đi tìm thêm mấy tảng đá tới đây."
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua ông Lâm, thản nhiên nói.
"Tin rồi, tin rồi! Tôi tin anh!" Không đợi Lâm Trạch Dương nói xong, lúc này Trần Xung đã kêu to lên, làm sao mà lại có một đại lão vững vàng kiểu này cơ chứ? Cũng không trách Trần Xung được, thật sự là Lâm Trạch Dương quá yêu nghiệt, cứ để cho Lâm Trạch Dương làm như vậy, Trần Xung cho dù có tài sản dày đến đâu, cũng chỉ có thể còn lại một con đường táng gia bại sản mà thôi!
Ông Lâm cũng vội vàng gật đầu, trên mặt rốt cục cũng xuất hiện tươi cười, nếu như tiền của Lâm Trạch Dương có thể dễ dàng lấy được như vậy, thế thì cho dù thua lỗ một trăm triệu cũng không phải là vấn đề lớn gì.
Đương nhiên, ông Lâm cũng không biết mấy năm trước Lâm Trạch Dương đã trải qua cái gì, càng không biết số tiền này của Lâm Trạch Dương là phải trải qua mưa máu gió tanh như thế nào mới có được. Đây cũng là mục đích của Lâm Trạch Dương.
Nhìn thấy tâm trạng của ông Lâm rốt cục cũng đã tốt lên, trong lòng của Lâm Trạch Dương cũng không khỏi thoáng buông xuống, sau đó nhìn về phía Trần Trùng đứng ở một bên.
"Trần Xung, tôi nhớ hình như anh rất thích thu mua ngọc thạch nhỉ. Lần trước, tôi không bán cho anh, nên lần này tôi sẽ bán cho anh.” Lâm Trạch Dương nói với Trần Xung.
"Tốt! Vừa rồi tôi cũng tính một chút rồi, sáu khối ngọc thạch này giá trị hẳn là khoảng một nghìn năm trăm vạn, tôi trả cho cậu một nghìn tám trăm vạn." Trần Xung quả thật là một người rất quyết đoán, coi như là mình vứt ra ngoài ba trăm vạn.
Lâm Trạch Dương gật gật đầu, rất là bình tĩnh nói: "Ừm, rất tốt, không thì chúng ta làm tròn hơn đi, hai nghìn vạn. Anh chuyển tiền vào tài khoản này đi.”
Nói lời này xong, Lâm Trạch Dương đa đưa tài khoản của ông Lâm cho Trần Xung.
Trần Xung thiếu chút đã phun ra một ngụm máu tươi, làm thế nào mà Lâm Trạch Dương mỗi một lần đều có thể bày ra bộ dáng nghiêm túc như vậy cơ chứ, người khác nhìn bộ dáng này của Lâm Trạch Dương, còn có thể cảm thấy là hắn ta đang chiếm lời của Lâm Trạch Dương đấy!
Trần Xung rõ ràng đã chịu một mẻ lỗ lớn, trong lòng cũng rất không thoải mái, nhưng lúc này hắn ta vẫn chỉ có thể bày ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Đó là tất nhiên rồi, cám ơn Lâm Trạch Dương, không cần phiền phức như vậy đâu.”
Ông Lâm không hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ hai người này đang trao đổi gì, chỉ cảm thấy mình đã già rồi, đã nhìn không thấu thế giới này nữa rồi.
Thật ra đây tất nhiên là do Lâm Trạch Dương cố ý. Chuyện lần trước, Lâm Trạch Dương còn chưa tính sổ với Trần Xung đâu, nếu như không phải thực lực của Lâm Trạch Dương đủ mạnh mẽ, thì Lâm Trạch Dương nhất định sẽ không có cách nào rời khỏi nơi này! Đòi thêm năm trăm vạn, coi như là Lâm Trạch Dương trừng phạt Trần Xung.
Trần Xung tự nhiên cũng hiểu được phần này, cho nên rất sảng khoái mà đồng ý.
Tiếp theo, Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Trần Xung, nói: "Trần Xung, sau này tôi sẽ chăm sóc anh nhiều hơn, sẽ thường xuyên đến chỗ anh để chơi.”
Khóe miệng Trần Xung không khỏi giật giật, cậu không nên chăm sóc tôi như thế đâu, tốt nhất là không nên tới nơi này nữa.
Sau đó, Lâm Trạch Dương dẫn theo Ông Lâm rời khỏi nơi này, đồng thời ông Lâm đã nhận được một tin nhắn, trong tài khoản đã có thêm hai nghìn vạn.
Tất cả hình như không chân thực cho lắm!
Ông Lâm nhìn Lâm Trạch Dương, không khỏi cảm ơn thật nhiều, sau đó khóe mắt thế mà lại ướt đẫm, nhưng trong nháy mắt khi Lâm Trạch Dương sắp xoay người, ông Lâm đã vội vàng quay đầu bước đi, lau sạch nước mắt ở trong vành mắt.
Lớn rồi, Lâm Trạch Dương thật sự đã trưởng thành rồi, hơn nữa… Hơn nữa tên nhóc nghịch ngợm trước kia, đã thật sự có tiền đồ rồi.
Ông Lâm vẫn không hiểu rõ vừa rồi giữa Lâm Trạch Dương và Trần Xung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định một điều, bay giờ Lâm Trạch Dương rất có mặt mũi, cho dù là người như Trần Xung, cũng cần nể mặt Lâm Trạch Dương.
Biết điều này là đủ rồi, đủ chứng minh rằng Lâm Trạch Dương đa lăn lộn khá tốt.
Sau khi ông Lâm trở lại khách sạn, ông cũng không đi nghỉ ngơi luôn, mà đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía Lâm Trạch Dương rời đi, đứng thật lâu nhưng vẫn không tiếp thu hết điều vừa xảy ra.
Bây giờ là chạng vạng, ánh mặt trời trở nên vàng ốp, rải rác ở bên trong mọi thứ, khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh như được mạ thêm một lớp vàng, làm cho tất cả mọi thứ có vẻ tốt đẹp hết vậy.
Cuộc sống không phải là như vậy à? Miễn là chú ý thì sẽ phát hiện, sẽ luôn luôn có vẻ đẹp nào đó, ngày mai sẽ luôn luôn có mặt trời mọc lên, hy vọng có tất cả sẽ tồn tại, vì vậy không cần phải nản lòng, tất cả mọi thứ sẽ tốt lên thôi.
…
Một tuần sau, Sở Sở rất hưng phấn mà gọi điện thoại cho Lâm Trạch Dương.
"Lâm Trạch Dương, anh đoán xem tôi tìm anh làm gì? Bây giờ đã xảy ra một chuyện lớn, một chuyện tốt rất lớn." Sở Sở có vẻ rất hưng phấn, trong giọng nói tràn ngập sự kích động.
Ánh mắt Lâm Trạch Dương không khỏi sáng ngời, vội vàng nói: "Cô lấy tên của tôi đi mua xổ số, sau đó trúng thưởng à? Cho nên là, bây giờ cô muốn tôi đi lĩnh tiền."
Khóe miệng Sở Sở không khỏi giật giật, mình không nên để Lâm Trạch Dương đoán mà, người này thì có thể nghĩ đến cái gì cơ chứ?
"Tôi biết rồi!" Phát hiện bên kia điện thoại không có thanh âm của Sở Sở, Lâm Trạch Dương lúc này đã biết mình đoán sai.
"Cô muốn đưa cho tôi mật khẩu của tấm thẻ ngân hàng đã đưa cho tôi! Thật quá là tốt! Nói đi, tôi đang nghe rồi." Lâm Trạch Dương lại vẻ mang mặt hưng phấn.
“…"Sở Sở đầy đầu hắc tuyến, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà cúp luôn điện thoại.
Thì ra là mấy ngày nay Sở Sở vẫn không đi tìm Lâm Trạch Dương, là bởi vì cô đang bận. Không biết là vì cái gì, mấy ngày trước đột nhiên có nhà từ thiện tìm được Sở Sở, sau đó đồng ý tặng cho Sở Sở một nhà trẻ.
Mà mấy ngày nay Sở Sở vẫn đang bận rộn chọn địa điểm, vội vàng làm các loại thủ tục, bây giờ rốt cục đã coi như hoàn thành hết. Lòng của Sở Sở rốt cục đã yên ổn trở lại.
Sở Sở cũng không biết là vì cái gì, thế mà mình lại nhớ tới Lâm Trạch Dương trước, rất muốn chia sẻ niềm vui sướng của mình với Lâm Trạch Dương.
Nhưng sau khi gọi điện thoại, Sở Sở lập tức hối hận.
Nhưng cuối cùng, Sở Sở vẫn mời Lâm Trạch Dương tới đây.
Khiến cho Sở Sở cảm thấy kỳ quái nhất chính là, Lâm Trạch Dương thế mà lại rất vui vẻ đồng ý. Dựa theo ngày thường mà nói, nếu như chuyện gì không có chỗ tốt với Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương sẽ không đồng ý.
Không thể không nói, sự hiểu biết của Sở Sở đối với Lâm Trạch Dương quả thật rất rõ ràng.
Chuyện này đối với Lâm Trạch Dương mà nói quả thật là có lợi, bởi vì nhà trẻ này chính là do Lâm Trạch Dương bảo Lý tổng quyên góp.
Nói cách khác, từ góc độ nào đó mà nói thì nhà trẻ này, là của Lâm Trạch Dương! Nhà trẻ của Lâm Trạch Dương khai trương, Lâm Trạch Dương tất nhiên là muốn đến xem rồi.
Rất nhanh, Lâm Trạch Dương đã nhìn thấy Sở Sở.
Cũng không biết có phải bởi vì công việc gần đây rất bận rộn hay không, Sở Sở đã gầy đi một chút, tóc cũng có chút lộn xộn, quần áo mặc cũng rất tùy tiện, một cái quần jeans màu đen, áo sơ mi trắng.
Nhưng kỳ quái là, bây giờ Sở Sở thoạt nhìn chẳng những không có vẻ tiều tuỵ, ngược lại trên người giống như có mị lực thần kỳ nào đó đang toát ra, làm cho người ta có một loại cảm giác khó có thể miêu tả.
Giỏi giang lại không mất đi sự trong trẻo, nghiêm túc mà còn tràn đầy sức sống, đây đại khái là bộ dáng của một người phụ nữ nghiêm túc?
Giống như đóa hoa mai đang cố gắng nở rộ vào mùa đông, cuối cùng là muốn sưởi ấm cho cả mùa đông, thêm một màu sắc chói mắt cho một mảnh trắng tuyết đầy cô đơn.
Chương 180 Đến đây! Đánh nhau đi!
Chương 180: Đến đây! Đánh nhau đi!
Địa điểm cuối cùng của nhà trẻ được xác định ở trung tâm thành phố.
Toàn bộ nhà trẻ lại có diện tích lớn đến mức có thể dùng từ ngữ thái quá để hình dung, rất khó tưởng tượng rằng ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng mà thuê một khu vực lớn như vậy rốt cuộc là cần tốn bao nhiêu tiền mới được.
Đương nhiên, những thứ này đối với Lâm Trạch Dương mà nói, tất cả đều không quan trọng. Quan trọng là nụ cười hiện tại của Sở Sở.
Đó là một câu nói rất chua. Nhưng hiện tại Lâm Trạch Dương quả thật đang cho rằng như vậy, nụ cười nhàn nhạt kia, nụ cười có vẻ có chút mệt mỏi, nhưng lại tràn ngập sức sống, bên trong thân thể nho nhỏ kia, làm cho người ta cảm nhận được sức mạnh thật lớn, này… Đôi chân siêu dài, siêu thẳng, siêu có lực đàn hồi…
Lâm Trạch Dương không khỏi nuốt nước miếng, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà ra tay.
Sở Sở hiện tại đang ở trong trạng thái hưng phấn, cũng không phát hiện Lâm Trạch Dương có chút khác thường, mà nói với Lâm Trạch Dương: "Lâm Trạch Dương, anh nói xem nhà từ thiện kia có phải là đầu óc có vấn đề hay không nhỉ, hạng mục của tôi cũng không phải hạng mục rất tốt, hắn như thế nào mà lại đồng ý đầu tư nhiều tiền như vậy chứ? Hắn không nhận được hồi báo từ chỗ này mà, thậm chí ngay cả danh tiếng cũng không có cách nào mà nhiều hơn cả, thật sự là nghĩ không ra mà, những người có tiền này đúng là có đầu óc không giống nhau.”
Lâm Trạch Dương trong nháy mắt cảm giác mình bị rót một thùng nước đá, cả người đều thấy không ổn.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Sở Sở, một tay Lâm Trạch Dương không khỏi giật giật, thật muốn… Thật muốn đưa miệng qua hôn một cái mà.
Hít sâu một hơi, Lâm Trạch Dương ép sự tức giận trong lòng mình một cái, sau đó xoay người đi ra bên ngoài. Lâm Trạch Dương rất sợ mình không khống chế được bản thân, sau đó hôn lên mặt Sở Sở bảy tám chín mười cái.
Sở Sở hình như cũng đã quen với cách hành động của Lâm Trạch Dương, nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, thế nên cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ là nhìn bóng lưng Lâm Trạch Dương thì lắc đầu, tiếp tục đi làm chuyện của mình.
Bây giờ nhà trẻ chưa chính thức mở cửa, nhưng đã bắt đầu quảng cáo rồi, làm một số tuyên truyền, đồng thời bắt đầu hoàn thiện cấu trúc của nhà trẻ.
Bởi vì nơi này chiếm diện tích rất lớn, hơn nữa tuyên truyền rất mạnh mẽ, cho nên có rất nhiều người chú ý tới nơi này.
Trương Bình là một trong số đó. Là một côn đồ ở vùng cung quanh đó, Trương Bình đã quan sát nơi này rất lâu rồi. Trương Bình cảm thấy mình và nhũng tên côn đồ khác không giống nhau, bởi vì hắn ta có đầu óc, còn những tên côn đồ khác thì không có đầu óc.
Nhà trẻ này quả nhiên là một miếng thịt béo, nhưng nếu hậu trường của nơi này quá cứng, như vậy khối thịt béo này không phải ai cũng có thể ăn được, không cẩn thận có khi còn cắn nát cả răng của mình đấy.
Thông qua một thời gian quan sát, Trương Bình phát hiện người phụ trách của nhà trẻ này cũng chỉ là một mỹ nữ yếu ớt mà thôi.
Như vậy, việc cần làm tiếp theo không phải là dễ làm rồi sao?
Hôm nay, chính là lúc Trương Bình ra tay,
Ấn tượng đầu tiên quan trọng như thế nào thì Trương Bình rất rõ ràng. Cho nên Trương Bình cố ý đưa tất cả cấp dưới của mình lại đây, vì gia tăng thanh thế của mình, Trương Bình thậm chí còn tốn rất nhiều tiền đi mời một ít diễn viên lâm thời!
Cứ như vậy, lúc này nhân số đi theo Trương Bình để đến bên ngoài nhà trẻ của Sở Sở đã đạt tới hơn trăm người, Trương Bình một đường đi tới đều khiến tất cả mọi người phải tránh ra, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn Trương Bình một cái cũng không dám.
Không thể không nói, Trương Bình quả thật là một tên côn đồ rất có đầu óc, sự việc đã đến bước này đã là vô cùng chắc chắn rồi.
Mà ở đây, Lâm Trạch Dương vừa vặn từ bên trong đi ra, sau đó nhìn thấy Trương Bình, cùng với một đám người ở phía sau Trương Bình.
Lâm Trạch Dương không khỏi sửng sốt, sau đó trên mặt lập tức xuất hiện vẻ tươi cười, đi về phía Trương Bình, nói: "Mày là côn đồ à? Mày tới nơi này gây phiền phức à?"
Trương Bình có chút ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Lâm Trạch Dương nói: "Mày là ai?"
Lâm Trạch Dương vội vàng nói: "Tao là bạn của giáo viên ở nhà trẻ này. Tao đã trả lời câu hỏi của mày rồi, bây giờ mày nên trả lời câu hỏi của tao."
Trương Bình lại ngẩn người, bạn bè của giáo viên mầm non này sao? Thế thì vì sao mà người này lại có bộ dạng hưng phấn như vậy chứ?
"Bảo người phụ trách ở nơi này ra đây, thật sự là không có quy tắc gì cả, ở chỗ này mở nhà trẻ thế mà lại không thông báo cho anh Bình đây một tiếng? Muốn chết à?" Trương Bình không tiếp tục suy nghĩ nữa, trực tiếp nói với Lâm Trạch Dương luon.
Đôi mắt của Lâm Trạch Dương càng sáng hơn, tươi cười trên mặt càng rõ hơn, nói: "Nói như vậy, mày đúng là tới gây phiền phức nhỉ?"
Lâm Trạch Dương càng thêm hưng phấn, Trương Bình lại càng không rõ, nhưng vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: "Nếu như mày muốn nói như vậy, cũng không phải là không đúng! Bảo người phụ trách ra đây ngay, tao không có thời gian để nói chuyện đâu!”
Lâm Trạch Dương rất hưng phấn, lập tức nắm lấy tay Trương Bình, nói: "Thật sự là quá tốt rồi, quá là tốt rồi."
Trương Bình cảm thấy Lâm Trạch Dương hẳn là một tên điên, muốn hất tay Lâm Trạch Dương ra, nói: "Mày bị bệnh thần kinh à?"
Lâm Trạch Dương đương nhiên sẽ không để Trương Bình vung tay của mình ra, ngược lại Lâm Trạch Dương đã nhẹ nhàng dùng sức, Trương Bình đã bị đè lên mặt đất, sau đó nói với Trương Bình: "Mày không biết tao vừa mới tức giận à, nhưng tao lại không thể nổi giận, nhưng hiện tại mày đã tới, thì tao đã có thể nổi giận với mày rồi. Cho nên, mày tới thật sự rất đúng lúc mà!"
"Hả?" Trương Bình lại ngây ngẩn cả người, đây là logic gì thế, chẳng lẽ tên này cho rằng mình rất dễ bắt nạt à?
"Cút ngay cho tao!" Trương Bình không khỏi giận dữ gào thét với Lâm Trạch Dương, muốn tránh thoát khỏi trói buộc của Lâm Trạch Dương đối với mình.
Nhưng Trương Bình làm sao có thể là đối thủ của Lâm Trạch Dương được cơ chứ, càng giãy dụa thì chỉ cảm giác được càng đau đớn hơn, thậm chí nước mắt đã muốn chảy ra rồi.
"Đồ khốn kiếp chết tiệt, dám động thủ với tao à? Có biết tao là ai không? Không nhìn thấy ở phía sau tao có bao nhiêu người à? Tao chỉ cần hô to một tiếng…”
Trương Bình đã tức giận rồi, hắn ta chuẩn bị để cho cấp dưới của mình ra tay, sau đó ném tên điên này ra ngoài.
Nhưng… Nhưng đúng lúc này, Trương Bình phát hiện Lâm Trạch Dương đang nắm lấy tay mình đột nhiên buông lỏng.
Trương Bình không khỏi hừ lạnh một tiếng, quả nhiên tên này vẫn biết sợ mà.
"Đến đi! Chúng mày xông lên hết đi!" Đột nhiên Trương Bình nghe được một tiếng hô to, sau đó đã vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.
Sau đó… Trương Bình nhìn về phía sau.
Lâm Trạch Dương thế nhưng đã chủ động nhào tới chỗ có hơn trăm người kia, sau đó thân thể của Lâm Trạch Dương không ngừng di chuyển, nắm đấm không ngừng vung ra, từng người một đã lần lượt ngã xuống đất, chỉ trong nháy mắt trên mặt đất đã ngã xuống hơn mười người!
Mà những người ở phía sau đã bắt đầu xôn xao, không ngừng lùi ra phía sau.
"Chúng tôi chỉ là diễn viên lâm thời thoi, không phải đến để đánh nhau đâu!" Những người phía sau vừa la hét, vừa chạy.
"Đừng đi mà! Chúng ta đánh nhau đi! Các người không phải là diễn viên âm thời sao? Sao mà ngay cả tố chất diễn viên cũng không có thế? Đạo diễn cũng không có kêu dừng mà, chúng ta tiếp tục đi!"
Lâm Trạch Dương một bên kêu to, một bên hướng mấy chục người kia rồi vọt tới.
Trương Bình cả người đứng ngốc ở đó, một màn này nhìn thế nào cũng giống là, một con diều hâu đang đuổi theo một đám gà con mà!
Chương 181 Cuộc sống bất đắc dĩ
Chương 181: Cuộc sống bất đắc dĩ
Trương Bình cảm thấy mình rất oan uổng, sao lại gặp được một tên như Lâm Trạch Dương cơ chứ?
Loại người này không phải là siêu anh hùng chỉ xuất hiện ở trong phim của Mỹ thôi à? Lâm Trạch Dương xác định là không đi nhầm phim trường chứ? Một mình đuổi theo hàng trăm người để tính làm cái gì thế?
Trương Bình cảm thấy Lâm Trạch Dương đa để lại một cái bóng thật lớn cho cuộc sống lăn lộn của hắn ta. Sau này hắn ta còn có thể đi tống tiền người khác hay không, Trương Bình cho rằng mình hẳn là có thể khiếu nại Lâm Trạch Dương một chút, bởi vì Lâm Trạch Dương đã khiến sự nghiệp của hắn ta có bước ngoặt mà!
Nhưng Trương Bình nhất định không phải là người oan uổng nhất. Những diễn viên lâm thời lúc này mới thật sự cảm thấy mình so với Đậu Nga còn oan uổng hơn.
Mẹ nó! Không phải chỉ là lấy hai trăm tệ tiền diễn xuất thôi à, chúng tôi chỉ là diễn viên lâm thời thôi đấy ạ? Còn đạo diễn gì mà kêu dừng với không kêu dừng chứ? Còn có cái gì mà tố chất diễn viên? Với hai trăm tệ, anh thích tố chất như thế nào thì tự mình mà luyện chứ!
Tuy những diễn viên lâm thời này nghĩ như vậy, nhưng lại không thoát khỏi ma trảo của Lâm Trạch Dương được!
Những diễn viên lâm thời này cũng nảy sinh ý nghĩ giống Trương Bình, sau này không thể làm diễn viên lâm thời nữa!
Lâm Trạch Dương cũng không biết bởi vì hôm nay mình nổi giận nên ra tay, thế mà lại hủy diệt sự nghiệp của nhiều người như vậy, thật sự là quá tội lỗi!
…
Sau khi xử xong đám côn đồ này, Lâm Trạch Dương đã rời khỏi nhà trẻ, nói lời tạm biệt với Sở Sở.
Lâm Trạch Dương vốn muốn đến biệt thự mà Lưu Uy tặng ở bên kia. Khoảng thời gian này, bởi vì có các loại chuyện quấn vào thân, nên Lâm Trạch Dương cũng không có thời gian mà đứng đắn tu luyện.
Vừa đứng lúc hôm nay người vợ không đáng tin cậy của hắn Tần Quân Dao thế mà lại có thời gian, nói mình sẽ đi đón Manh Manh tan học. Lâm Trạch Dương tất nhiên là đồng ý, vất vả mãi rốt cục cũng có một chút thời gian.
Nhưng đúng lúc Lâm Trạch Dương bắt taxi chuẩn bị đến biệt thự, Manh Manh lại gọi điện thoại cho Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương vừa nghe điện thoại, đã nghe được tiếng khóc của Manh Manh. Lâm Trạch Dương quả nhiên là hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Manh Manh làm sao vậy? Đừng khóc, nói cho ba ba biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có ba ba ở đây, chuyện gì cũng có thể giải quyết được.”
Lâm Trạch Dương sợ Manh Manh lại bị người nào đó không mở mắt nổi bắt cóc.
Manh Manh nghe được thanh âm của Lâm Trạch Dương, mới từ từ dừng khóc, nói: "Ba ba, không thấy dì Tuyết Tình đâu cả."
Lâm Trạch Dương đầy đầu hắc tuyến, nói: "Có ý gì, Manh Manh con nói rõ ràng một chút."
Manh Manh nói tiếp: "Trước kia sau khi con về đến nhà, dì Tuyết Tình đều sẽ chuẩn bị đồ ăn cho con, nhưng hiện tại khi con về đến nhà, lại không tìm thấy đồ ăn ngon. Cũng không thấy dì Tuyết Tình ở đâu, hu hu hu…"
Nếu Manh Manh không phải là Manh Manh, Lâm Trạch Dương cảm thấy mình thật sự có thể treo con bé lên đánh một trăm cái vào mông, sao có thể không đáng tin cậy như vậy cơ chứ!
Nếu Lâm Trạch Dương nhìn nhận đánh giá của người khác về hắn, đại khái hắn sẽ không đánh giá Manh Manh như vậy đâu. Đâu ra người cha như vậy chứ, còn muốn có con gái như thế nào hả? Manh Manh như vậy đã coi như rất tốt rồi, có được hay không hả?
"Có thể là hôm nay dì Tuyết Tình không rảnh, cho nên mới không có nấu cho con ăn." Lâm Trạch Dương chỉ có thể nhẫn nại nói.
"Không! Dì Tuyết Tình nhất định là mất tích rồi, ba ba giúp con tìm dì Tuyết Tình về được không?" Manh Manh kiên cường cho rằng mình nói đúng.
Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Được rồi, để ba ba về giúp con tìm dì Tuyết Tình về nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Trạch Dương chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu, Lý Tuyết Tình đã lớn như vậy rồi, làm sao có thể nói mất tích là mất tích cơ chứ.
Lâm Trạch Dương bỏ chuyện này ra sau đầu, tiếp tục đi về phía biệt thự.
…
Cùng lúc đó, Lý Tuyết Tình đi tới quán bar. Hiện tại vẫn là giữa trưa, quán bar cũng không mở, thậm chí ngay cả nhân viên phục vụ cũng không đến quét dọn vệ sinh, quá sớm!
Lý Tuyết Tình cũng không tiến vào quán bar, chỉ đứng ở cửa, nhìn vào trong quán bar. Lý Tuyết Tình giống như đã mê muội, thế mà lại đứng ở đó rất lâu.
"Thưa tiểu thư, chúng ta nên rời đi rồi. Lão gia đang chờ ngài rồi. Máy bay rất nhanh sẽ cất cánh rồi." Có một người đàn ông với mái đầu bạc đi tới phía sau của Lý Tuyết Tình, rất là cung kính nhìn về phía Lý Tuyết Tình nói.
Lý Tuyết Tình lại nhìn thoáng qua quán bar, sau đó không khỏi hít sâu một hơi, nhìn về phía người đó rồi gật gật đầu, sau đó nhìn một chiếc xe đã sớm mở cửa rồi đi tới.
"Vậy là sắp phải rời đi sao? Còn có nhiều chuyện như vậy chưa làm, sau này không có gì lưu lại… Sau này… Sau này tôi còn có cơ hội trở lại nơi này sao? Lâm Trạch Dương… Lâm Trạch Dương, chúng ta có phải đã không thể gặp lại nhau nữa hay không?"
Lý Tuyết Tình lại nhịn không được nhìn về phía cửa quán bar, đây là lần đầu tiên cô đi vào cuộc sống thành thị, cũng là thời gian hạnh phúc nhất trên đời của cô, ít nhất là Lý Tuyết Tình cho là như vậy.
Mà đoạn thời gian này chung quy chỉ có thể trở thành hồi ức.
"Tiểu thư, nếu như thích quán bar, trở lại chỗ của chúng ta, cũng có thể bảo lão gia mở cho ngài một quán. Đến lúc đó, tiểu thư cũng có thể kinh doanh quán bar, hơn nữa còn là quán bar lớn nhất, xa hoa nhất. Một quán bar nho nhỏ như vậy, cũng không có gì đáng để lưu luyến." Người đàn ông với mái đầu bạc ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn về phía Lý Tuyết Tình nói.
Lý Tuyết Tình lại lắc đầu, trên mặt xuất hiện nụ cười khổ, nói: "Không giống đâu, không giống nhau.”
Người đàn ông với mái đầu bạc nhìn bộ dáng này của Lý Tuyết Tình, cũng không khỏi thở dài một tiếng, nói: "Tôi biết tiểu thư rất không muốn, nhưng đây là vận mệnh của những thế gia như chúng ta mà. Tiểu thư cũng đã đến tuổi rồi, cũng đã đến lúc phải lập gia đình rồi. Hơn nữa hiện tại tình huống gia tộc của chúng ta không được tốt lắm, cần tiểu thư tìm được một hôn sự tốt. Có thể nói…
“Có thể nói, vận mệnh lúc này của Lý gia chúng ta đều nằm trong tay tiểu thư. Cho nên vào lúc này, tiểu thư không thể tùy hứng nữa.”
Hiển nhiên là lúc nói ra những lời này, đối với người đàn ông với mái đầu bạc mà nói cũng không phải là chuyện gì đơn giản.
Lý Tuyết Tình không khỏi gật đầu, sau đó nói: "Tôi biết nặng nhẹ thế nào mà. Vì vậy… Vì vậy tôi sẽ không trốn một lần nữa đâu. Chẳng qua…"
Lý Tuyết Tình nói xong, đôi mắt không khỏi ảm đạm đi, chẳng qua tôi đã có người mình thích rồi…
Nếu đã thích, phải làm sao quên đi…
Lâm Trạch Dương… Lâm Trạch Dương bây giờ đang ở nơi nào? Nếu có thể nhìn thấy hắn một lần cuối cùng thì tốt biết bao?
Bởi vì một cái liếc mắt này sẽ là vĩnh viễn!
Lý Tuyết Tình sinh ra trong một thế gia võ thuật, là một thế gia ẩn thế, đương nhiên là gia tộc của Lý Tuyết Tình thậm chí so với Huyết Minh còn không bằng, là loại thế gia xếp cuối cùng.
Mà hiện tại Lý gia phải đối mặt với một vấn đề rất lớn, nếu như không có gia tộc khác trợ giúp, đại khái sẽ rất khó thông qua cửa ải khó khăn lần này, thậm chí còn có khả năng bị huỷ diệt.
Lần này Lý Tuyết Tình trở về chính là tìm thông gia, hy vọng sẽ thông qua thông gia mà được thế gia khác trợ giúp.
Mà Lý Tuyết Tình một khi trở về, tất nhiên cũng là cùng với Lâm Trạch Dương ở trong hai thế giới bất đồng, về sau đương nhiên sẽ không có bất kỳ khả năng nào được gặp lại.
Chẳng qua cũng chỉ có thể như vậy nhỉ?
Cuộc sống không phải là như vậy sao? Không tràn ngập bất đắc dĩ, làm sao có thể là cuộc sống chứ?
Chương 179: Sự thay đổi của Sở Sở
"Ông Lâm, bây giờ ông đã tin tôi rồi nhỉ? Nếu ông không tin, thì tôi lại đi tìm thêm mấy tảng đá tới đây."
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua ông Lâm, thản nhiên nói.
"Tin rồi, tin rồi! Tôi tin anh!" Không đợi Lâm Trạch Dương nói xong, lúc này Trần Xung đã kêu to lên, làm sao mà lại có một đại lão vững vàng kiểu này cơ chứ? Cũng không trách Trần Xung được, thật sự là Lâm Trạch Dương quá yêu nghiệt, cứ để cho Lâm Trạch Dương làm như vậy, Trần Xung cho dù có tài sản dày đến đâu, cũng chỉ có thể còn lại một con đường táng gia bại sản mà thôi!
Ông Lâm cũng vội vàng gật đầu, trên mặt rốt cục cũng xuất hiện tươi cười, nếu như tiền của Lâm Trạch Dương có thể dễ dàng lấy được như vậy, thế thì cho dù thua lỗ một trăm triệu cũng không phải là vấn đề lớn gì.
Đương nhiên, ông Lâm cũng không biết mấy năm trước Lâm Trạch Dương đã trải qua cái gì, càng không biết số tiền này của Lâm Trạch Dương là phải trải qua mưa máu gió tanh như thế nào mới có được. Đây cũng là mục đích của Lâm Trạch Dương.
Nhìn thấy tâm trạng của ông Lâm rốt cục cũng đã tốt lên, trong lòng của Lâm Trạch Dương cũng không khỏi thoáng buông xuống, sau đó nhìn về phía Trần Trùng đứng ở một bên.
"Trần Xung, tôi nhớ hình như anh rất thích thu mua ngọc thạch nhỉ. Lần trước, tôi không bán cho anh, nên lần này tôi sẽ bán cho anh.” Lâm Trạch Dương nói với Trần Xung.
"Tốt! Vừa rồi tôi cũng tính một chút rồi, sáu khối ngọc thạch này giá trị hẳn là khoảng một nghìn năm trăm vạn, tôi trả cho cậu một nghìn tám trăm vạn." Trần Xung quả thật là một người rất quyết đoán, coi như là mình vứt ra ngoài ba trăm vạn.
Lâm Trạch Dương gật gật đầu, rất là bình tĩnh nói: "Ừm, rất tốt, không thì chúng ta làm tròn hơn đi, hai nghìn vạn. Anh chuyển tiền vào tài khoản này đi.”
Nói lời này xong, Lâm Trạch Dương đa đưa tài khoản của ông Lâm cho Trần Xung.
Trần Xung thiếu chút đã phun ra một ngụm máu tươi, làm thế nào mà Lâm Trạch Dương mỗi một lần đều có thể bày ra bộ dáng nghiêm túc như vậy cơ chứ, người khác nhìn bộ dáng này của Lâm Trạch Dương, còn có thể cảm thấy là hắn ta đang chiếm lời của Lâm Trạch Dương đấy!
Trần Xung rõ ràng đã chịu một mẻ lỗ lớn, trong lòng cũng rất không thoải mái, nhưng lúc này hắn ta vẫn chỉ có thể bày ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Đó là tất nhiên rồi, cám ơn Lâm Trạch Dương, không cần phiền phức như vậy đâu.”
Ông Lâm không hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ hai người này đang trao đổi gì, chỉ cảm thấy mình đã già rồi, đã nhìn không thấu thế giới này nữa rồi.
Thật ra đây tất nhiên là do Lâm Trạch Dương cố ý. Chuyện lần trước, Lâm Trạch Dương còn chưa tính sổ với Trần Xung đâu, nếu như không phải thực lực của Lâm Trạch Dương đủ mạnh mẽ, thì Lâm Trạch Dương nhất định sẽ không có cách nào rời khỏi nơi này! Đòi thêm năm trăm vạn, coi như là Lâm Trạch Dương trừng phạt Trần Xung.
Trần Xung tự nhiên cũng hiểu được phần này, cho nên rất sảng khoái mà đồng ý.
Tiếp theo, Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Trần Xung, nói: "Trần Xung, sau này tôi sẽ chăm sóc anh nhiều hơn, sẽ thường xuyên đến chỗ anh để chơi.”
Khóe miệng Trần Xung không khỏi giật giật, cậu không nên chăm sóc tôi như thế đâu, tốt nhất là không nên tới nơi này nữa.
Sau đó, Lâm Trạch Dương dẫn theo Ông Lâm rời khỏi nơi này, đồng thời ông Lâm đã nhận được một tin nhắn, trong tài khoản đã có thêm hai nghìn vạn.
Tất cả hình như không chân thực cho lắm!
Ông Lâm nhìn Lâm Trạch Dương, không khỏi cảm ơn thật nhiều, sau đó khóe mắt thế mà lại ướt đẫm, nhưng trong nháy mắt khi Lâm Trạch Dương sắp xoay người, ông Lâm đã vội vàng quay đầu bước đi, lau sạch nước mắt ở trong vành mắt.
Lớn rồi, Lâm Trạch Dương thật sự đã trưởng thành rồi, hơn nữa… Hơn nữa tên nhóc nghịch ngợm trước kia, đã thật sự có tiền đồ rồi.
Ông Lâm vẫn không hiểu rõ vừa rồi giữa Lâm Trạch Dương và Trần Xung rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khẳng định một điều, bay giờ Lâm Trạch Dương rất có mặt mũi, cho dù là người như Trần Xung, cũng cần nể mặt Lâm Trạch Dương.
Biết điều này là đủ rồi, đủ chứng minh rằng Lâm Trạch Dương đa lăn lộn khá tốt.
Sau khi ông Lâm trở lại khách sạn, ông cũng không đi nghỉ ngơi luôn, mà đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn về phía Lâm Trạch Dương rời đi, đứng thật lâu nhưng vẫn không tiếp thu hết điều vừa xảy ra.
Bây giờ là chạng vạng, ánh mặt trời trở nên vàng ốp, rải rác ở bên trong mọi thứ, khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh như được mạ thêm một lớp vàng, làm cho tất cả mọi thứ có vẻ tốt đẹp hết vậy.
Cuộc sống không phải là như vậy à? Miễn là chú ý thì sẽ phát hiện, sẽ luôn luôn có vẻ đẹp nào đó, ngày mai sẽ luôn luôn có mặt trời mọc lên, hy vọng có tất cả sẽ tồn tại, vì vậy không cần phải nản lòng, tất cả mọi thứ sẽ tốt lên thôi.
…
Một tuần sau, Sở Sở rất hưng phấn mà gọi điện thoại cho Lâm Trạch Dương.
"Lâm Trạch Dương, anh đoán xem tôi tìm anh làm gì? Bây giờ đã xảy ra một chuyện lớn, một chuyện tốt rất lớn." Sở Sở có vẻ rất hưng phấn, trong giọng nói tràn ngập sự kích động.
Ánh mắt Lâm Trạch Dương không khỏi sáng ngời, vội vàng nói: "Cô lấy tên của tôi đi mua xổ số, sau đó trúng thưởng à? Cho nên là, bây giờ cô muốn tôi đi lĩnh tiền."
Khóe miệng Sở Sở không khỏi giật giật, mình không nên để Lâm Trạch Dương đoán mà, người này thì có thể nghĩ đến cái gì cơ chứ?
"Tôi biết rồi!" Phát hiện bên kia điện thoại không có thanh âm của Sở Sở, Lâm Trạch Dương lúc này đã biết mình đoán sai.
"Cô muốn đưa cho tôi mật khẩu của tấm thẻ ngân hàng đã đưa cho tôi! Thật quá là tốt! Nói đi, tôi đang nghe rồi." Lâm Trạch Dương lại vẻ mang mặt hưng phấn.
“…"Sở Sở đầy đầu hắc tuyến, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà cúp luôn điện thoại.
Thì ra là mấy ngày nay Sở Sở vẫn không đi tìm Lâm Trạch Dương, là bởi vì cô đang bận. Không biết là vì cái gì, mấy ngày trước đột nhiên có nhà từ thiện tìm được Sở Sở, sau đó đồng ý tặng cho Sở Sở một nhà trẻ.
Mà mấy ngày nay Sở Sở vẫn đang bận rộn chọn địa điểm, vội vàng làm các loại thủ tục, bây giờ rốt cục đã coi như hoàn thành hết. Lòng của Sở Sở rốt cục đã yên ổn trở lại.
Sở Sở cũng không biết là vì cái gì, thế mà mình lại nhớ tới Lâm Trạch Dương trước, rất muốn chia sẻ niềm vui sướng của mình với Lâm Trạch Dương.
Nhưng sau khi gọi điện thoại, Sở Sở lập tức hối hận.
Nhưng cuối cùng, Sở Sở vẫn mời Lâm Trạch Dương tới đây.
Khiến cho Sở Sở cảm thấy kỳ quái nhất chính là, Lâm Trạch Dương thế mà lại rất vui vẻ đồng ý. Dựa theo ngày thường mà nói, nếu như chuyện gì không có chỗ tốt với Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương sẽ không đồng ý.
Không thể không nói, sự hiểu biết của Sở Sở đối với Lâm Trạch Dương quả thật rất rõ ràng.
Chuyện này đối với Lâm Trạch Dương mà nói quả thật là có lợi, bởi vì nhà trẻ này chính là do Lâm Trạch Dương bảo Lý tổng quyên góp.
Nói cách khác, từ góc độ nào đó mà nói thì nhà trẻ này, là của Lâm Trạch Dương! Nhà trẻ của Lâm Trạch Dương khai trương, Lâm Trạch Dương tất nhiên là muốn đến xem rồi.
Rất nhanh, Lâm Trạch Dương đã nhìn thấy Sở Sở.
Cũng không biết có phải bởi vì công việc gần đây rất bận rộn hay không, Sở Sở đã gầy đi một chút, tóc cũng có chút lộn xộn, quần áo mặc cũng rất tùy tiện, một cái quần jeans màu đen, áo sơ mi trắng.
Nhưng kỳ quái là, bây giờ Sở Sở thoạt nhìn chẳng những không có vẻ tiều tuỵ, ngược lại trên người giống như có mị lực thần kỳ nào đó đang toát ra, làm cho người ta có một loại cảm giác khó có thể miêu tả.
Giỏi giang lại không mất đi sự trong trẻo, nghiêm túc mà còn tràn đầy sức sống, đây đại khái là bộ dáng của một người phụ nữ nghiêm túc?
Giống như đóa hoa mai đang cố gắng nở rộ vào mùa đông, cuối cùng là muốn sưởi ấm cho cả mùa đông, thêm một màu sắc chói mắt cho một mảnh trắng tuyết đầy cô đơn.
Chương 180 Đến đây! Đánh nhau đi!
Chương 180: Đến đây! Đánh nhau đi!
Địa điểm cuối cùng của nhà trẻ được xác định ở trung tâm thành phố.
Toàn bộ nhà trẻ lại có diện tích lớn đến mức có thể dùng từ ngữ thái quá để hình dung, rất khó tưởng tượng rằng ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng mà thuê một khu vực lớn như vậy rốt cuộc là cần tốn bao nhiêu tiền mới được.
Đương nhiên, những thứ này đối với Lâm Trạch Dương mà nói, tất cả đều không quan trọng. Quan trọng là nụ cười hiện tại của Sở Sở.
Đó là một câu nói rất chua. Nhưng hiện tại Lâm Trạch Dương quả thật đang cho rằng như vậy, nụ cười nhàn nhạt kia, nụ cười có vẻ có chút mệt mỏi, nhưng lại tràn ngập sức sống, bên trong thân thể nho nhỏ kia, làm cho người ta cảm nhận được sức mạnh thật lớn, này… Đôi chân siêu dài, siêu thẳng, siêu có lực đàn hồi…
Lâm Trạch Dương không khỏi nuốt nước miếng, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà ra tay.
Sở Sở hiện tại đang ở trong trạng thái hưng phấn, cũng không phát hiện Lâm Trạch Dương có chút khác thường, mà nói với Lâm Trạch Dương: "Lâm Trạch Dương, anh nói xem nhà từ thiện kia có phải là đầu óc có vấn đề hay không nhỉ, hạng mục của tôi cũng không phải hạng mục rất tốt, hắn như thế nào mà lại đồng ý đầu tư nhiều tiền như vậy chứ? Hắn không nhận được hồi báo từ chỗ này mà, thậm chí ngay cả danh tiếng cũng không có cách nào mà nhiều hơn cả, thật sự là nghĩ không ra mà, những người có tiền này đúng là có đầu óc không giống nhau.”
Lâm Trạch Dương trong nháy mắt cảm giác mình bị rót một thùng nước đá, cả người đều thấy không ổn.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Sở Sở, một tay Lâm Trạch Dương không khỏi giật giật, thật muốn… Thật muốn đưa miệng qua hôn một cái mà.
Hít sâu một hơi, Lâm Trạch Dương ép sự tức giận trong lòng mình một cái, sau đó xoay người đi ra bên ngoài. Lâm Trạch Dương rất sợ mình không khống chế được bản thân, sau đó hôn lên mặt Sở Sở bảy tám chín mười cái.
Sở Sở hình như cũng đã quen với cách hành động của Lâm Trạch Dương, nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, thế nên cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ là nhìn bóng lưng Lâm Trạch Dương thì lắc đầu, tiếp tục đi làm chuyện của mình.
Bây giờ nhà trẻ chưa chính thức mở cửa, nhưng đã bắt đầu quảng cáo rồi, làm một số tuyên truyền, đồng thời bắt đầu hoàn thiện cấu trúc của nhà trẻ.
Bởi vì nơi này chiếm diện tích rất lớn, hơn nữa tuyên truyền rất mạnh mẽ, cho nên có rất nhiều người chú ý tới nơi này.
Trương Bình là một trong số đó. Là một côn đồ ở vùng cung quanh đó, Trương Bình đã quan sát nơi này rất lâu rồi. Trương Bình cảm thấy mình và nhũng tên côn đồ khác không giống nhau, bởi vì hắn ta có đầu óc, còn những tên côn đồ khác thì không có đầu óc.
Nhà trẻ này quả nhiên là một miếng thịt béo, nhưng nếu hậu trường của nơi này quá cứng, như vậy khối thịt béo này không phải ai cũng có thể ăn được, không cẩn thận có khi còn cắn nát cả răng của mình đấy.
Thông qua một thời gian quan sát, Trương Bình phát hiện người phụ trách của nhà trẻ này cũng chỉ là một mỹ nữ yếu ớt mà thôi.
Như vậy, việc cần làm tiếp theo không phải là dễ làm rồi sao?
Hôm nay, chính là lúc Trương Bình ra tay,
Ấn tượng đầu tiên quan trọng như thế nào thì Trương Bình rất rõ ràng. Cho nên Trương Bình cố ý đưa tất cả cấp dưới của mình lại đây, vì gia tăng thanh thế của mình, Trương Bình thậm chí còn tốn rất nhiều tiền đi mời một ít diễn viên lâm thời!
Cứ như vậy, lúc này nhân số đi theo Trương Bình để đến bên ngoài nhà trẻ của Sở Sở đã đạt tới hơn trăm người, Trương Bình một đường đi tới đều khiến tất cả mọi người phải tránh ra, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn Trương Bình một cái cũng không dám.
Không thể không nói, Trương Bình quả thật là một tên côn đồ rất có đầu óc, sự việc đã đến bước này đã là vô cùng chắc chắn rồi.
Mà ở đây, Lâm Trạch Dương vừa vặn từ bên trong đi ra, sau đó nhìn thấy Trương Bình, cùng với một đám người ở phía sau Trương Bình.
Lâm Trạch Dương không khỏi sửng sốt, sau đó trên mặt lập tức xuất hiện vẻ tươi cười, đi về phía Trương Bình, nói: "Mày là côn đồ à? Mày tới nơi này gây phiền phức à?"
Trương Bình có chút ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Lâm Trạch Dương nói: "Mày là ai?"
Lâm Trạch Dương vội vàng nói: "Tao là bạn của giáo viên ở nhà trẻ này. Tao đã trả lời câu hỏi của mày rồi, bây giờ mày nên trả lời câu hỏi của tao."
Trương Bình lại ngẩn người, bạn bè của giáo viên mầm non này sao? Thế thì vì sao mà người này lại có bộ dạng hưng phấn như vậy chứ?
"Bảo người phụ trách ở nơi này ra đây, thật sự là không có quy tắc gì cả, ở chỗ này mở nhà trẻ thế mà lại không thông báo cho anh Bình đây một tiếng? Muốn chết à?" Trương Bình không tiếp tục suy nghĩ nữa, trực tiếp nói với Lâm Trạch Dương luon.
Đôi mắt của Lâm Trạch Dương càng sáng hơn, tươi cười trên mặt càng rõ hơn, nói: "Nói như vậy, mày đúng là tới gây phiền phức nhỉ?"
Lâm Trạch Dương càng thêm hưng phấn, Trương Bình lại càng không rõ, nhưng vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: "Nếu như mày muốn nói như vậy, cũng không phải là không đúng! Bảo người phụ trách ra đây ngay, tao không có thời gian để nói chuyện đâu!”
Lâm Trạch Dương rất hưng phấn, lập tức nắm lấy tay Trương Bình, nói: "Thật sự là quá tốt rồi, quá là tốt rồi."
Trương Bình cảm thấy Lâm Trạch Dương hẳn là một tên điên, muốn hất tay Lâm Trạch Dương ra, nói: "Mày bị bệnh thần kinh à?"
Lâm Trạch Dương đương nhiên sẽ không để Trương Bình vung tay của mình ra, ngược lại Lâm Trạch Dương đã nhẹ nhàng dùng sức, Trương Bình đã bị đè lên mặt đất, sau đó nói với Trương Bình: "Mày không biết tao vừa mới tức giận à, nhưng tao lại không thể nổi giận, nhưng hiện tại mày đã tới, thì tao đã có thể nổi giận với mày rồi. Cho nên, mày tới thật sự rất đúng lúc mà!"
"Hả?" Trương Bình lại ngây ngẩn cả người, đây là logic gì thế, chẳng lẽ tên này cho rằng mình rất dễ bắt nạt à?
"Cút ngay cho tao!" Trương Bình không khỏi giận dữ gào thét với Lâm Trạch Dương, muốn tránh thoát khỏi trói buộc của Lâm Trạch Dương đối với mình.
Nhưng Trương Bình làm sao có thể là đối thủ của Lâm Trạch Dương được cơ chứ, càng giãy dụa thì chỉ cảm giác được càng đau đớn hơn, thậm chí nước mắt đã muốn chảy ra rồi.
"Đồ khốn kiếp chết tiệt, dám động thủ với tao à? Có biết tao là ai không? Không nhìn thấy ở phía sau tao có bao nhiêu người à? Tao chỉ cần hô to một tiếng…”
Trương Bình đã tức giận rồi, hắn ta chuẩn bị để cho cấp dưới của mình ra tay, sau đó ném tên điên này ra ngoài.
Nhưng… Nhưng đúng lúc này, Trương Bình phát hiện Lâm Trạch Dương đang nắm lấy tay mình đột nhiên buông lỏng.
Trương Bình không khỏi hừ lạnh một tiếng, quả nhiên tên này vẫn biết sợ mà.
"Đến đi! Chúng mày xông lên hết đi!" Đột nhiên Trương Bình nghe được một tiếng hô to, sau đó đã vang lên từng tiếng kêu thảm thiết.
Sau đó… Trương Bình nhìn về phía sau.
Lâm Trạch Dương thế nhưng đã chủ động nhào tới chỗ có hơn trăm người kia, sau đó thân thể của Lâm Trạch Dương không ngừng di chuyển, nắm đấm không ngừng vung ra, từng người một đã lần lượt ngã xuống đất, chỉ trong nháy mắt trên mặt đất đã ngã xuống hơn mười người!
Mà những người ở phía sau đã bắt đầu xôn xao, không ngừng lùi ra phía sau.
"Chúng tôi chỉ là diễn viên lâm thời thoi, không phải đến để đánh nhau đâu!" Những người phía sau vừa la hét, vừa chạy.
"Đừng đi mà! Chúng ta đánh nhau đi! Các người không phải là diễn viên âm thời sao? Sao mà ngay cả tố chất diễn viên cũng không có thế? Đạo diễn cũng không có kêu dừng mà, chúng ta tiếp tục đi!"
Lâm Trạch Dương một bên kêu to, một bên hướng mấy chục người kia rồi vọt tới.
Trương Bình cả người đứng ngốc ở đó, một màn này nhìn thế nào cũng giống là, một con diều hâu đang đuổi theo một đám gà con mà!
Chương 181 Cuộc sống bất đắc dĩ
Chương 181: Cuộc sống bất đắc dĩ
Trương Bình cảm thấy mình rất oan uổng, sao lại gặp được một tên như Lâm Trạch Dương cơ chứ?
Loại người này không phải là siêu anh hùng chỉ xuất hiện ở trong phim của Mỹ thôi à? Lâm Trạch Dương xác định là không đi nhầm phim trường chứ? Một mình đuổi theo hàng trăm người để tính làm cái gì thế?
Trương Bình cảm thấy Lâm Trạch Dương đa để lại một cái bóng thật lớn cho cuộc sống lăn lộn của hắn ta. Sau này hắn ta còn có thể đi tống tiền người khác hay không, Trương Bình cho rằng mình hẳn là có thể khiếu nại Lâm Trạch Dương một chút, bởi vì Lâm Trạch Dương đã khiến sự nghiệp của hắn ta có bước ngoặt mà!
Nhưng Trương Bình nhất định không phải là người oan uổng nhất. Những diễn viên lâm thời lúc này mới thật sự cảm thấy mình so với Đậu Nga còn oan uổng hơn.
Mẹ nó! Không phải chỉ là lấy hai trăm tệ tiền diễn xuất thôi à, chúng tôi chỉ là diễn viên lâm thời thôi đấy ạ? Còn đạo diễn gì mà kêu dừng với không kêu dừng chứ? Còn có cái gì mà tố chất diễn viên? Với hai trăm tệ, anh thích tố chất như thế nào thì tự mình mà luyện chứ!
Tuy những diễn viên lâm thời này nghĩ như vậy, nhưng lại không thoát khỏi ma trảo của Lâm Trạch Dương được!
Những diễn viên lâm thời này cũng nảy sinh ý nghĩ giống Trương Bình, sau này không thể làm diễn viên lâm thời nữa!
Lâm Trạch Dương cũng không biết bởi vì hôm nay mình nổi giận nên ra tay, thế mà lại hủy diệt sự nghiệp của nhiều người như vậy, thật sự là quá tội lỗi!
…
Sau khi xử xong đám côn đồ này, Lâm Trạch Dương đã rời khỏi nhà trẻ, nói lời tạm biệt với Sở Sở.
Lâm Trạch Dương vốn muốn đến biệt thự mà Lưu Uy tặng ở bên kia. Khoảng thời gian này, bởi vì có các loại chuyện quấn vào thân, nên Lâm Trạch Dương cũng không có thời gian mà đứng đắn tu luyện.
Vừa đứng lúc hôm nay người vợ không đáng tin cậy của hắn Tần Quân Dao thế mà lại có thời gian, nói mình sẽ đi đón Manh Manh tan học. Lâm Trạch Dương tất nhiên là đồng ý, vất vả mãi rốt cục cũng có một chút thời gian.
Nhưng đúng lúc Lâm Trạch Dương bắt taxi chuẩn bị đến biệt thự, Manh Manh lại gọi điện thoại cho Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương vừa nghe điện thoại, đã nghe được tiếng khóc của Manh Manh. Lâm Trạch Dương quả nhiên là hoảng sợ, vội vàng hỏi: "Manh Manh làm sao vậy? Đừng khóc, nói cho ba ba biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có ba ba ở đây, chuyện gì cũng có thể giải quyết được.”
Lâm Trạch Dương sợ Manh Manh lại bị người nào đó không mở mắt nổi bắt cóc.
Manh Manh nghe được thanh âm của Lâm Trạch Dương, mới từ từ dừng khóc, nói: "Ba ba, không thấy dì Tuyết Tình đâu cả."
Lâm Trạch Dương đầy đầu hắc tuyến, nói: "Có ý gì, Manh Manh con nói rõ ràng một chút."
Manh Manh nói tiếp: "Trước kia sau khi con về đến nhà, dì Tuyết Tình đều sẽ chuẩn bị đồ ăn cho con, nhưng hiện tại khi con về đến nhà, lại không tìm thấy đồ ăn ngon. Cũng không thấy dì Tuyết Tình ở đâu, hu hu hu…"
Nếu Manh Manh không phải là Manh Manh, Lâm Trạch Dương cảm thấy mình thật sự có thể treo con bé lên đánh một trăm cái vào mông, sao có thể không đáng tin cậy như vậy cơ chứ!
Nếu Lâm Trạch Dương nhìn nhận đánh giá của người khác về hắn, đại khái hắn sẽ không đánh giá Manh Manh như vậy đâu. Đâu ra người cha như vậy chứ, còn muốn có con gái như thế nào hả? Manh Manh như vậy đã coi như rất tốt rồi, có được hay không hả?
"Có thể là hôm nay dì Tuyết Tình không rảnh, cho nên mới không có nấu cho con ăn." Lâm Trạch Dương chỉ có thể nhẫn nại nói.
"Không! Dì Tuyết Tình nhất định là mất tích rồi, ba ba giúp con tìm dì Tuyết Tình về được không?" Manh Manh kiên cường cho rằng mình nói đúng.
Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Được rồi, để ba ba về giúp con tìm dì Tuyết Tình về nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Trạch Dương chỉ có thể bất đắc dĩ mà lắc đầu, Lý Tuyết Tình đã lớn như vậy rồi, làm sao có thể nói mất tích là mất tích cơ chứ.
Lâm Trạch Dương bỏ chuyện này ra sau đầu, tiếp tục đi về phía biệt thự.
…
Cùng lúc đó, Lý Tuyết Tình đi tới quán bar. Hiện tại vẫn là giữa trưa, quán bar cũng không mở, thậm chí ngay cả nhân viên phục vụ cũng không đến quét dọn vệ sinh, quá sớm!
Lý Tuyết Tình cũng không tiến vào quán bar, chỉ đứng ở cửa, nhìn vào trong quán bar. Lý Tuyết Tình giống như đã mê muội, thế mà lại đứng ở đó rất lâu.
"Thưa tiểu thư, chúng ta nên rời đi rồi. Lão gia đang chờ ngài rồi. Máy bay rất nhanh sẽ cất cánh rồi." Có một người đàn ông với mái đầu bạc đi tới phía sau của Lý Tuyết Tình, rất là cung kính nhìn về phía Lý Tuyết Tình nói.
Lý Tuyết Tình lại nhìn thoáng qua quán bar, sau đó không khỏi hít sâu một hơi, nhìn về phía người đó rồi gật gật đầu, sau đó nhìn một chiếc xe đã sớm mở cửa rồi đi tới.
"Vậy là sắp phải rời đi sao? Còn có nhiều chuyện như vậy chưa làm, sau này không có gì lưu lại… Sau này… Sau này tôi còn có cơ hội trở lại nơi này sao? Lâm Trạch Dương… Lâm Trạch Dương, chúng ta có phải đã không thể gặp lại nhau nữa hay không?"
Lý Tuyết Tình lại nhịn không được nhìn về phía cửa quán bar, đây là lần đầu tiên cô đi vào cuộc sống thành thị, cũng là thời gian hạnh phúc nhất trên đời của cô, ít nhất là Lý Tuyết Tình cho là như vậy.
Mà đoạn thời gian này chung quy chỉ có thể trở thành hồi ức.
"Tiểu thư, nếu như thích quán bar, trở lại chỗ của chúng ta, cũng có thể bảo lão gia mở cho ngài một quán. Đến lúc đó, tiểu thư cũng có thể kinh doanh quán bar, hơn nữa còn là quán bar lớn nhất, xa hoa nhất. Một quán bar nho nhỏ như vậy, cũng không có gì đáng để lưu luyến." Người đàn ông với mái đầu bạc ngồi ở ghế phụ, quay đầu nhìn về phía Lý Tuyết Tình nói.
Lý Tuyết Tình lại lắc đầu, trên mặt xuất hiện nụ cười khổ, nói: "Không giống đâu, không giống nhau.”
Người đàn ông với mái đầu bạc nhìn bộ dáng này của Lý Tuyết Tình, cũng không khỏi thở dài một tiếng, nói: "Tôi biết tiểu thư rất không muốn, nhưng đây là vận mệnh của những thế gia như chúng ta mà. Tiểu thư cũng đã đến tuổi rồi, cũng đã đến lúc phải lập gia đình rồi. Hơn nữa hiện tại tình huống gia tộc của chúng ta không được tốt lắm, cần tiểu thư tìm được một hôn sự tốt. Có thể nói…
“Có thể nói, vận mệnh lúc này của Lý gia chúng ta đều nằm trong tay tiểu thư. Cho nên vào lúc này, tiểu thư không thể tùy hứng nữa.”
Hiển nhiên là lúc nói ra những lời này, đối với người đàn ông với mái đầu bạc mà nói cũng không phải là chuyện gì đơn giản.
Lý Tuyết Tình không khỏi gật đầu, sau đó nói: "Tôi biết nặng nhẹ thế nào mà. Vì vậy… Vì vậy tôi sẽ không trốn một lần nữa đâu. Chẳng qua…"
Lý Tuyết Tình nói xong, đôi mắt không khỏi ảm đạm đi, chẳng qua tôi đã có người mình thích rồi…
Nếu đã thích, phải làm sao quên đi…
Lâm Trạch Dương… Lâm Trạch Dương bây giờ đang ở nơi nào? Nếu có thể nhìn thấy hắn một lần cuối cùng thì tốt biết bao?
Bởi vì một cái liếc mắt này sẽ là vĩnh viễn!
Lý Tuyết Tình sinh ra trong một thế gia võ thuật, là một thế gia ẩn thế, đương nhiên là gia tộc của Lý Tuyết Tình thậm chí so với Huyết Minh còn không bằng, là loại thế gia xếp cuối cùng.
Mà hiện tại Lý gia phải đối mặt với một vấn đề rất lớn, nếu như không có gia tộc khác trợ giúp, đại khái sẽ rất khó thông qua cửa ải khó khăn lần này, thậm chí còn có khả năng bị huỷ diệt.
Lần này Lý Tuyết Tình trở về chính là tìm thông gia, hy vọng sẽ thông qua thông gia mà được thế gia khác trợ giúp.
Mà Lý Tuyết Tình một khi trở về, tất nhiên cũng là cùng với Lâm Trạch Dương ở trong hai thế giới bất đồng, về sau đương nhiên sẽ không có bất kỳ khả năng nào được gặp lại.
Chẳng qua cũng chỉ có thể như vậy nhỉ?
Cuộc sống không phải là như vậy sao? Không tràn ngập bất đắc dĩ, làm sao có thể là cuộc sống chứ?
Bình luận facebook