-
Chương 411-415
Chương 411 Kẻ thù mạnh
Không thể không nói, Lãnh Phong quả thực là một siêu sát thủ phân cấp có thể cao hơn ba bậc S
Cho dù là phản ứng, khả năng chịu đau, thậm chí là về nắm bắt thời cơ, hay cảm giác với nguy hiểm, anh ta đều có cảm giác bản năng giống như một con thú dữ.
Ban nãy, nếu không phải Lãnh Phong mặc kệ cơn đau trong người, mà dừng lại hơn một phần mười giây có lẽ đã bị Lâm Trạch Dương ném con dao ngắn cắm trên sàn nhà.
Sau khi lăn lộn mấy cái, Lãnh Phong lẩn trốn ở trong góc, cau chặt mày. Lâm Trạch Dương này vẫn khó đối phó hơn anh ta tưởng tượng.
Lãnh Phong đã nắm rõ mọi thông tin, đồng thời chuẩn bị chu đáo, cũng như đoán chính xác được Lâm Trạch Dương giống như một con sói đơn độc chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội giết chết họ. Nhưng không ngờ rằng anh thế mà lại leo lên mái nhà.
Bên trong đầu óc tên này rốt cuộc chứa cái gì, sao lại có thể hành động như vậy.
Đúng cho đến bây giờ, Lãnh Phong cũng không cảm thấy anh đã đoán được kế hoạch bên này của mình
Lâm Trạch Dương quả thực không chắc chắn về kế hoạch của anh ta. Nhưng Lãnh Phong quả thực có chút xem thường anh. Anh ta có lẽ đã trải qua trăm trận, nhưng anh lại khó mà hình dung được trăm trận đó.
Không nói về sức mạnh cụ thể, chỉ nói về trình độ chiến đấu, trực giác chiến đấu, làm sao Lãnh Phong có thể vượt qua Lâm Trạch Dương.
Nhưng tất nhiên, anh cũng không cảm thấy anh ta là một đối thủ dễ đối phó.
Phản ứng vừa rồi của Lãnh Phong cũng đủ nói rõ mọi chuyện.
Lâm Trạch Dương cũng trốn sau bức tường trong góc, khẽ cau mày lại. Tên sát thủ này rõ ràng không cùng cấp bậc với những tên sát thủ khác, bất kể là nhận thức hay kĩ năng đều vượt trội hơn những người khác.
Lâm Trạch Dương cảm thấy đây chắc hẳn là sát thủ mạnh nhất mà anh từng gặp ở thị trấn này ngoại trừ Chu Tường, một chút không cẩn thận thì cho dù là Long Vương cũng sẽ thất bại.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một hồi, sau đó tiện tay ném một hòn đá.
Á.
Ngay lập tức có người hét lên. Đó là tiếng hét của một tên tên sát thủ khác chưa kịp trốn thoát.
Lâm Trạch Dương ném hòn đá đó vào chỗ đùi tên sát thủ, không hề giết chết tên sát thủ mà chỉ hạn chế các cử động của hắn.
Mục đích của anh cũng rất đơn giản, khiến cho tên sát thủ cảm thấy sợ hãi, sau đó để tên đó bò về phía Lãnh Phong, tiếp theo để anh quyết định vị trí của Lãnh Phong.
Bụp.
Đột nhiên có một tiếng súng khác, sau đó tiếng la hét ban nãy dần dần biến mất. Tên sát thủ chết là do bị Lãnh Phong bắn.
Lâm Trạch Dương không khỏi hít một hơi thật sâu, không phải vì cảm thấy được sự hung ác và tàn nhẫn của anh ta. Trên chiến trường, sự tàn nhẫn và tuyệt tình mới là vũ khí sinh tồn lớn nhất.
Lâm Trạch Dương rất ngạc nhiên trước sự quyết đoán của Lãnh Phong, làm sao trong phút chốc Lãnh Phong này có thể nhận ra ý định của mình từ đầu, đồng thời bắn người của mình mà không một chút do dự ngay lần đầu tiên.
Lâm Trạch Dương cảm thấy người này càng khó đối phó rồi.
Nhất định nhanh chóng đưa người ra ngoài, nếu không bị Lãnh Phong, loại sát thủ này chạm vào, sẽ lập tức bị giết chết.
Lâm Trạch Dương kiềm chế hơi thở của bản thân, anh muốn ôm cây đợi thỏ. chờ lúc Lãnh Phong ra tay rồi mới ra tay đánh sau.
Sau khi Lãnh Phong một phát giết chết thuộc hạ của mình, trên trán cũng không kìm được toát mồ hôi lạnh
Khả năng phán đoán và nắm bắt chiến trường của Lâm Trạch Dương thực sự nằm ngoài sự tính toán của anh ta.
Sau khi bắn một phát, Lãnh Phong không hề nhúc nhích, ngược lại hắn ép chặt người vào góc tường, tập trung cao độ không để bản thân phát ra bất cứ tiếng động nào.
Điều đáng sợ ở Lâm Trạch Dương là trong phút chốc tên này thế mà lại nghĩ đến việc dùng chính thuộc hạ của mình để phán đoán vị trí của mình.
Lãnh Phong bắn chết thuộc hạ của chính mình, nhưng vị trí của anh ta cũng bị lộ rồi.
Lúc này Lâm Trạch Dương chắc chắn đang chờ một cơ hội tấn công, sở dĩ bây giờ không phát ra bất cứ tiếng động nào, chẳng lẽ không phải là vì đang chuẩn bị hoặc cố ý khiến bản thân cho rằng anh ta đã chạy trốn rồi.
Lãnh Phong nghĩ tới đây, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, ngồi xổm xuống, duy trì tư thế nhảy lên và né tránh bất cứ lúc nào.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, như đã trôi qua cả một thế kỷ, cũng lại giống như chỉ mới trôi qua một phút, thời gian trở nên dài đằng đẵng, khiến người ta có một loại cảm giác hành hạ như là mạng sống quá dài.
Trong phòng vẫn không có một tiếng động nào phát ra, tĩnh lặng như một phòng trống.
Quần áo trên người Lãnh Phong đã ướt đẫm, vì căng thẳng nên chân anh ta bắt đầu xuất hiện cảm giác tê liệt, bởi vì cơ thể luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ.
Nhưng lúc này Lãnh Phong cũng không hề nóng vội.
Nếu đây là cuộc chiến giữa Lãnh Phong và Lâm Trạch Dương thôi, vậy thì chỉ có ngõ cụt chờ Lãnh Phong. Vì trạng thái tinh thần và thể chất của Lãnh Phong đã dần trở nên tồi tệ.
Nhưng ai nói đây là cuộc chiến giữa hai người.
Đây là trận chiến giữa những sát thủ của cả thị trấn Long Tỉnh và một mình Lâm Trạch Dương.
Ở đây vừa mới có tiếng động phát ra, những sát thủ gần đó không thể không chú ý đến tình hình bên này, chắc chắn có ai đó đã chạy tới đây.
Sở dĩ không có tiếng động phát ra chỉ vì bọn sát thủ đang ẩn nấp chờ cơ hội thích hợp.
Lãnh Phong tin rằng thời gian trôi qua càng lâu, Lâm Trạch Dương sẽ càng gặp nguy hiểm.
Đột nhiên, Lãnh Phong nghe thấy trên lầu có tiếng bước chân nhẹ truyền đến. Sau đó càng nhiều những bước chân nhẹ hơn.
Lãnh Phong lập tức đưa ra phán đoán, đây không phải tiếng bước chân của Lâm Trạch Dương, mà là những sát thủ khác cuối cùng không chịu được nữa bắt đầu tấn công, họ đã đến nóc tòa nhà, từ trên mái nhà đi xuống.
Lần này Lâm Trạch Dương chết chắc rồi.
Lãnh Phong nghĩ như vậy.
Sau đó, anh ta ném áo khoác ra ngoài, đồng thời người của anh ta cũng lăn trên mặt đất.
Ngay sau đó, Lãnh Phong vẫn lăn trên mặt đất, đã chĩa họng súng lên trên, ngón tay của anh ta không ngừng bóp cò.
Bang! Bang! Bang!
Tiếng súng vang lên, sau đó có người đã ngã xuống, một người rồi lại hai người.
Lãnh Phong lại lăn lội, rồi lại quay trở về phía bức tường.
"Là tôi" Sau khi Lãnh Phong hít một hơi thật sâu, đợi cho đến khi tiếng súng phía trên dừng lại một lúc rồi mới hét lớn.
"Lãnh Phong" Phía trên vang lên một giọng nói của ai đó. Đương nhiên, người này không thể là Lâm Trạch Dương.
"Ừ" Lãnh Phong vừa trả lời, vừa không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.
"Lâm Trạch Dương đâu?” Một giọng nói lại vang lên từ phía trên.
"Đi thôi, chết tiệt, bây giờ tiếp tục tìm cho tôi, chắc chắn phải tìm được tên này." Lãnh Phong hung hăng nói những lời này, người này lại di chuyển, biến mất trong bóng tối.
Lúc này Lãnh Phong thực sự rất tức giận, tức giận đến mức cực độ, bản thân vốn vừa mới đấu trí đấu dũng trên không.
*đấu trí đấu dũng: dùng sự thông mình và lòng can đảm để quyết đấu
Tên Lâm Trạch Dương này thế mà lại rời đi từ lâu rồi.
Tên này khiến mình biến thành một kẻ ngốc.
Thật sự quá đáng ghét.
Chương 412 Câu dẫn
Lâm Trạch Dương đứng trong góc tối quan sát tình hình bên trong ngôi nhà trước mắt, anh không khỏi hơi nhướng mày.
Quả thật vừa rồi Lâm Trạch Dương đang tìm cơ hội giết chết Lãnh Phong, anh cảm thấy anh ta uy hiếp mình nên đã định phải có quan hệ ta chết ngươi sống với anh ta, đương nhiên Lâm Trạch Dương hi vọng mình có thể giết được Lãnh Phong càng sớm càng tốt.
Lúc này dường như anh đã ra tay, anh trèo tường chuẩn bị treo mình trên trần nhà, lặng lẽ đến gần Lãnh Phong.
May mắn đúng lúc đó, Lãnh Phong nghe được bên ngoài căn nhà có chút âm thanh nhỏ truyền đến, điều này làm cho anh cảnh giác, sau đó lập tức lựa chọn rời đi.
Lãnh Phong này thực sự rất lợi hại, anh ta giả bộ với dáng vẻ muốn sống mái với Lâm Trạch Dương, tạo ra bầu không khí của một trận chiến cuối cùng, khiến Lâm Trạch Dương bị thôi thúc phải giết Lãnh Phong.
Nhưng có lẽ Lãnh Phong chưa bao giờ nghĩ đến việc một đấu một với anh, anh ta vẫn luôn chờ đợi sự hỗ trợ. Vì vậy, nếu vừa rồi anh không lựa chọn rời đi thì anh đã bị bao vây, dù lúc đó anh có mạnh đến đâu, nhưng giữa mưa đạn và bao vây trùng trùng thì cho dù Lâm Trạch Dương có trốn chạy được, anh cũng phải trả giá đắt.
Vì lý do này, Lâm Trạch Dương càng phải chú ý tới Lãnh Phong hơn. Nếu không giết chết người đàn ông này, trận chiến này có lẽ sẽ không thể kết thúc, anh cũng không có cách nào loại bỏ nguy hiểm của chính mình.
Lâm Trạch Dương bắt đầu đi vòng quanh Lãnh Phong.
Sau khi thân phận của anh ta bị bại lộ, anh ta không giả bộ nữa, nhưng Lãnh Phong không thành lập đội với những tên sát thủ khác mà một mình hành động.
Chẳng bao lâu sau, Lãnh Phong đi đến một tòa kiến trúc khác.
Tòa nhà này chỉ có một khung, không có cửa ra vào hay cửa sổ, vậy nên nhìn từ bên ngoài có thể thấy rõ trong nhà chỉ có anh ta.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết để có thể nhìn thấy tất cả những điều này là phải có đôi mắt có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương nhìn thấy tất cả những điều này.
Có thể nói đây là cơ hội tốt nhất để giết Lãnh Phong, Lãnh Phong một mình ở đó, vị trí của anh ta đã hoàn toàn bị bại lộ, xung quanh không có ai khác, hơn nữa Lâm Trạch Dương còn có thể nhìn rõ mọi thứ trong đêm tối mà không cần dựa vào bất kỳ thiết bị nào.
Vậy nếu bây giờ không hành động thì sẽ chờ đến bao giờ?
Vào lúc này, Lâm Trạch Dương làm sao có thể chống lại sự cám dỗ như vậy?
Đây là suy nghĩ của Lãnh Phong.
Đúng, tất nhiên tất cả những điều này vẫn là âm mưu của anh ta.
Lãnh Phong cũng không phải kẻ ngốc, anh ta làm sao có thể không biết địa hình này đối với anh ta có bao nhiêu nguy hiểm. Nhưng Lãnh Phong vẫn tới đây, đương nhiên chỉ có một mục đích, đó là thu hút sự chú ý của Lâm Trạch Dương.
Lãnh Phong và tất cả sát thủ ở hiện trường đã tìm kiếm Lâm Trạch Dương được một khoảng thời gian rồi, khoảng thời gian này không dài lắm, nhưng cũng đủ để bọn họ lật tung mọi ngõ ngách, vậy mà từ đầu đến cuối bọn họ vẫn chưa tìm thấy anh.
Đương nhiên đây chính là nguyên nhân Lâm Trạch Dương đi loanh quanh, lúc đi loanh quanh, anh cũng tránh né ánh mắt của tất cả sát thủ.
Lúc này, cho dù Lãnh Phong không tin, anh ta cũng chỉ có thể đoán là Lâm Trạch Dương có tầm nhìn rộng hơn những người như anh ta trong đêm tối.
Ngoài ra còn có một thực tế là thân thủ và khả năng ẩn nấp của Lâm Trạch Dương đều tốt hơn tất cả những người có mặt ở hiện trường, trong đó bao gồm cả Lãnh Phong.
Mà nếu cứ tiếp tục như vậy, Lãnh Phong tin rằng thời gian trôi qua, Lâm Trạch Dương rất có thể sẽ giành chiến thắng cuối cùng, nếu anh có thể tránh được sự truy lùng của tất cả, liệu anh có thể giết người không tiếng động không?
Sóng sau xô sóng trước.
Vì vậy, Lãnh Phong biết mình không thể trì hoãn lâu hơn nữa, anh ta nhất định phải nhanh chóng giết chết Lâm Trạch Dương.
Vì thế, anh ta nảy ra ý tưởng này.
Lãnh Phong đương nhiên là mồi nhử, khi Lâm Trạch Dương thật sự tới giết anh ta, thậm chí còn tưởng rằng anh ta sẽ chết. Nhưng nếu anh ta chết thì làm sao, Lâm Trạch Dương rơi vào vòng vây chẳng phải cũng sẽ chết sao?
Hơn nữa, anh ta có thể sẽ không chết.
Là một sát thủ, đừng nói là chỉ còn một tia hi vọng sống sót, cho dù biết mình phải chết thì cũng sẽ vì hoàn thành nhiệm vụ mà nhảy xuống hố.
Đúng vậy, hiện tại Lãnh Phong đang dùng chính mạng sống của mình đánh cược, mời Lâm Trạch Dương lên thớt.
Lâm Trạch Dương có lá gan như vậy sao?
Lãnh Phong không nhịn được mà nhìn ra bên ngoài phòng, trong mắt anh ta mang theo một tia chờ đợi, có chút điên cuồng, lại cũng có chút khinh thường.
Có lẽ sâu trong thâm tâm Lãnh Phong cảm thấy Lâm Trạch Dương không dám đi vào, dù sao đây là một thế cục chí mạng.
Lâm Trạch Dương không lập tức đi vào tòa nhà.
Anh lại tiếp tục đi quanh trong bóng tối.
Không ai biết Lâm Trạch Dương ở đâu, vậy nên càng không ai biết rốt cuộc anh đang làm gì.
Anh giống như một tinh linh trong bóng đêm, hoặc có thể nói giống như ma quỷ, bất động thanh sắc và hoàn toàn hòa vào bóng tối.
Bên trong một ngôi nhà ở bên ngoài thị trấn Long Tỉnh.
"Đã xảy ra chuyện gì, hai giờ trôi qua rồi mà sao Lãnh Phong vẫn chưa có tin tức gì?" Có người đã có chút không kiên nhẫn.
Việc chuẩn bị tiến vào căn cứ bí mật của Tần Quân Dao đã hoàn tất, đội tiên phong cũng đã lên đường, bây giờ bọn họ chỉ chờ Lãnh Phong giết chết Lâm Trạch Dương là sẽ lên đường. Tuy nhiên, bọn họ đã chờ đợi suốt hai tiếng đồng hồ.
Đây là lệnh truy sát toàn thành phố đó.
Lệnh truy sát toàn thành phố hiếm khi được sử dụng, nhưng mỗi lần sử dụng thì mục tiêu sẽ sớm bị giải quyết. Tất cả sát thủ trong một thị trấn nhỏ cùng nhau tấn công thì còn ai có thể sống sót?
“Ai có thể cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lại có một giọng nói khác vang lên.
"Chắc không phải Lãnh Phong đã thất bại đâu? Những tên phế vật kia chẳng nhẽ đều bị Lâm Trạch Dương giết chết rồi sao?" Có người nhắc đến một câu không thể tin được.
Sau đó tất cả mọi người đều chìm vào im lặng.
Lại qua một lúc, có người đứng lên nói: “Hay để tôi qua đó xem sao.”
Người đàn ông này nửa thân thể được bao phủ bởi ánh nến, nửa còn lại bị bóng tối bao phủ, trông rất thần bí.
“Không cần, tôi tin Lãnh Phong có thể giải quyết được Lâm Trạch Dương, cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, không cần thiết chủ chốt của Dạ Thần Trường Mâu là Tiêm Đao anh ra tay. Cho dù Lãnh Phong thật sự thất bại thì không phải còn có người nhà họ Cổ sao?”
Người đàn ông tên Tiêm Đao nghe vậy liền gật đầu, không nói thêm gì mà trực tiếp ngồi xuống.
Tiêm Đao làm thành viên của Dạ Thần Trường Mâu, Tiêm Đao đương nhiên kiêu ngạo, đây là lực lượng cốt lõi của tổ chức hùng mạnh nhất Bắc u, có thể nói đủ để trở thành một bệnh viện cũng chưa đủ.
Gì mà sát thủ cấp SSS, trước mặt Dạ Thần Trường Mâu cũng chẳng là cái thá gì.
"Chúng ta chờ thêm một tiếng nữa, nếu bên đó vẫn không có tin tức gì thì chúng ta tạm thời bỏ qua chuyện ở đây, trực tiếp đi tìm Tần Quân Dao. Đây mới là chuyện quan trọng nhất đối với chúng ta bây giờ."
Có người đưa ra quyết định cuối cùng.
Chương 413 Chiến trường bên ngoài chiến trường
Một thị trấn nhỏ bên rìa Bắc u.
Nơi này dường như đã bị hầu hết mọi người lãng quên, bởi vì thị trấn này thực sự quá xa xôi, không có điểm danh lam thắng cảnh và cũng không có nhân vật quan trọng nào.
Wallenberg là một chàng trai trẻ, rất vui vẻ và sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của bất kỳ ai mà không phàn nàn. Vì thế người dân trong thị trấn nhỏ đều rất quý mến cậu.
Tất nhiên, những người trong thị trấn nhỏ cũng thích bắt nạt và lợi dụng cậu. Ai bảo đứa trẻ này ở đây không có người thân thích, tính cách lại tốt như vậy, nếu không lợi dụng cậu thì thật không phải.
Cứ thế, hiện tại Wallenberg đang giúp một gia đình dọn cỏ phía trước nhà họ.
"Wallenberg, cậu có thể nghiêm túc một chút được không? Hãy nhìn những gì cậu đã làm với những bãi cỏ này đi. Tôi nhờ cậu đến giúp đỡ, không phải để làm loạn đâu. Nếu cậu ngay cả việc này cũng không thể làm tốt, tôi sẽ điên lên đấy.”
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi sẽ nghiêm túc hơn." Đối mặt với những gây rối vô lý mà chủ nhân ngôi nhà này làm ra, Wallenberg không những không tức giận mà còn nghiêm túc xin lỗi.
Đây thực sự là cảnh tượng khiến người ta chỉ cần xem thôi cũng rất tức giận.
Tiếp đó, Wallenberg bắt đầu chăm chỉ dọn thảm cỏ từng chút một, chủ nhân của ngôi nhà khi nhìn thấy điều này vẫn như cũ không vừa ý và chửi rủa Wallenberg thêm vài lần nữa.
Đột nhiên, trên bầu trời vang lên một tiếng ầm ầm, có chiếc máy bay đang bay qua đây.
Người dân trong thị trấn nhỏ không nhịn được mà đi ra khỏi nhà, bởi vì thị trấn này nằm ngoài đường hàng không, bình thường sẽ không có máy bay bay qua đầu họ. Máy bay tư nhân càng không thể bay đến đây.
Đây cũng không phải là một chiếc trực thăng mà là một chiếc máy bay 737 với vẻ ngoài có chút khoa trương. Như mọi người đều biết, đồ vật do công ty phát thanh sản xuất đều mang màu sắc chiến đấu mạnh mẽ. Nhưng chiếc 737 này là một loại khác, nó được biết đến chỉ nhờ tốc độ của mình.
Người dân trong thị trấn nhỏ càng ngạc nhiên hơn khi thấy chiếc 737 đã dừng tại thị trấn và đang hạ cánh xuống một chỗ nào đó trong thị trấn. Đây là chuyện quái gì vậy, tại sao nó lại đến thị trấn nhỏ này?
Chiếc 737 hạ cánh bên cạnh Wallenberg. Đương nhiên, nó hạ cánh đã mang theo gió mạnh khiến nhiều đất cát và cỏ dại bay đi.
Wallenberg nhíu chặt mày khi nhìn thấy tất cả những điều này.
Chẳng mấy chốc, có người chạy ra khỏi chiếc máy bay 737, là hai tên lính to cao mặc quân phục và mang theo trang bị đầy đủ, vẻ mặt hai tên lính nhìn rất nghiêm túc, trong mắt hiện lên một loại lạnh lùng cùng sát ý, không coi con người ra con người.
Chủ nhân của ngôi nhà vốn muốn mắng chửi một chút, nhưng khi nhìn thấy hai người này, hắn lập tức sợ hãi, không nhịn được mà lùi lại một bước.
Wallenberg bước về phía hai người đàn ông.
Hai tên lính lập tức đứng ngay ngắn giống như một cái lao, chuẩn bị kính lễ với Wallenberg.
Đùng đùng.
Hai âm thanh to lớn vang lên. Cùng lúc đó, máu tươi phun lên trời.
Wallenberg vung hai nắm đấm, hai tên lính to lớn thực sự bay khỏi mặt đất, bay lên độ cao hơn ba mét, sau đó nặng nề ngã xuống đất, cuối cùng giống như chết ngất đi.
"Có biết tôi đã tốn bao nhiêu thời gian để thu dọn bãi cỏ này không? Đợi khi nhiệm vụ hoàn thành, mấy người đem đầu đến gặp tôi." Ánh mắt Wallenberg đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Sau đó Wallenberg bước vào máy bay 737, bỏ lại hai người lính to lớn ở phía sau cùng với vẻ mặt kinh ngạc của chủ nhà.
Cảnh tượng như thế này đã xảy ra tại nhiều thị trấn nhỏ ở Bắc u.
Hôm ấy, tổng cộng có năm chiếc 737 đã đi đến năm địa điểm khác nhau và đón đi năm người có vẻ ngoài bình thường không thể bình thường hơn.
Cuối cùng, năm người đàn ông này lên cùng một chiếc máy bay, sau đó tụ tập tại một nơi nào đó ngoài biên cảnh.
Nếu chỉ nhìn vào vẻ ngoài và khí chất của năm người, đương nhiên sẽ không có ai nghĩ rằng năm người này có gì đặc biệt. Nhưng bọn họ không phải người bình thường, bọn họ là năm người ưu tú nhất của Dạ Thần Trường Mâu, năm người trước đây đã lần lượt tạo ra kỳ tích, bọn họ làm sao có thể là người bình thường?
Bất kì ai trong năm người cũng đủ sức một tay giải quyết biệt đội Alpha, biệt đội được coi là một trong những đơn vị binh chủng đặc biệt mạnh nhất thế giới.
Năm người như thế tập hợp lại tương đương với một vũ khí hạt nhân cỡ nhỏ.
Mà bọn họ chỉ có một mục tiêu duy nhất là xâm nhập vào Trung Hoa và giết một người đàn ông tên Lâm Trạch Dương.
Năm người có chút bối rối không hiểu tại sao hội đồng trưởng lão lại đưa ra quyết định như vậy, nhưng vì mệnh lệnh đã được ban hành nên bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận.
Bọn họ sẽ đi xe quân đội đến nước tiếp theo là nước Nga rồi xâm nhập vào Trung Hoa qua biên giới Nga. Điều này khiến cả năm người đều cảm thấy có chút bực bội, từ khi nào mà bọn họ cần phải đi lòng vòng như thế này thay vì chạy thẳng đến đích?
Nhưng không có cách nào khác, ai bảo đó lại là Trung Hoa. Trên thế giới này không có tổ chức nào có thể công khai tiến vào Trung Hoa, nơi đó quả thực là nơi đáng ghét nhất đối với tất cả lính đánh thuê trên thế giới.
Kết quả là năm người lên một chiếc xe quân đội và bắt đầu tiến về phía trước.
Tuy nhiên, sau khi chiếc xe đi được một đoạn nhất định thì một chiếc ô tô bất ngờ lao tới. Đó là một chiếc Hummer được cải tiến nhìn rất hung mãnh và động cơ tràn đầy sức mạnh, khi lao về phía trước,phát ra tiếng gầm rú, khiến người ta không nhịn được mà kích động.
Chiếc xe Hummer tiếp tục tiến về phía trước, hướng về phía xe của Wallenberg, không hề có ý định giảm tốc độ, như thể muốn va chạm.
Wallenberg không khỏi hơi nhướng mày, ánh mắt nhịn không được sáng lên, nói với lái xe: "Tăng tốc, đâm vào nó đi.”
Người lái xe đương nhiên chỉ có thể nhận lệnh và bắt đầu tăng tốc.
Rất nhanh sau đó, cả hai chiếc xe đều tăng tốc lên tốc độ cao nhất, mắt thấy hai chiếc xe sắp va chạm nhưng cả hai đều không có ý định giảm tốc độ.
Bùm.
Một tiếng nổ lớn vang lên, giống như một quả bom cực mạnh được kích nổ, hai chiếc xe va chạm mạnh, lập tức bị biến dạng, sau đó xe bị lật, rồi lại tiếp tục va chạm, trên mặt đất lập tức xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Nếu lúc này trong xe còn có người thì có lẽ bọn họ đã thịt nát xương tan, vừa rồi khi khoảng cách giữa hai bên chưa đến hai mươi mét, trong xe đang có người ngồi, làm sao bọn họ có thể chạy thoát được?
Không.
Bọn họ đều đã chạy được rồi.
"Diệp Thần Trường Mâu là một đám rác rưởi, hôm nay ai dám vượt qua ranh giới này thì sẽ phải chết ở đây cho ông." Đột nhiên có một thanh âm thô ráp vang lên.
Sau đó, mặt đất bị lật, có người đứng lên từ đó.
Tiếp theo, người này tuỳ tiện vạch ra một đường trên mặt đất, sau đó nhếch mép nhìn Dạ Thần Trường Mâu mạnh nhất Bắc u, dáng vẻ này thật quá khinh thường.
Có lẽ toàn bộ Bắc u không có người nào có thể làm ra chuyện như vậy, ngoại trừ người đàn ông có cái tên khó nghe như Cẩu Đản này, thì còn ai dám làm ra chuyện này đây?
Hôm ấy, Cẩu Đản một mình ngăn chặn Dạ Thần Trường Mâu.
Chương 414 Kế hoạch giết người
Lãnh Phong đã ở trong căn phòng trống này suốt năm phút đồng hồ.
Trong hoàn cảnh bình thường, năm phút chắc chắn không phải là thời gian dài, nhưng đối với bây giờ mà nói năm phút cũng không phải là thời gian ngắn, chỉ cần một giây để một con dao ngắn có thể xuyên qua trái tim của một người, vậy thì thời gian này đủ để giết chết ba trăm người rồi.
Nhưng trong năm phút này, Lãnh Phong lại không thấy bất kì dấu vết nào của Lâm Trạch Dương. Thậm chí Lãnh Phong còn có thể khẳng định Lâm Trạch Dương chưa hề ra tay.
Bởi vì Lãnh Phong sớm đã tạo ra một kế hoạch nghiêm mật từ khi bước vào trong phòng, anh ta cho ba mươi tên sát thủ lúc này đang tụ tập ở đây dường như mỗi một giây đều phải báo cáo an toàn cho anh ta, năm phút sau Lãnh Phong đã nghe mọi người tự báo cáo năm lần an toàn. Bây giờ một phút mới lại bắt đầu, lại có người bắt đầu báo cáo an toàn với anh ta.
Mục đích của việc này rất đơn giản, chính là để ngăn cản Lâm Trạch Dương lợi dụng lúc tất cả đang tụ tập ở đây mà đánh bại từng người một.
Vậy hiện giờ Lâm Trạch Dương đang ở đâu, đang làm gì, chẳng lẽ tên này đã run sợ và chọn cách trốn chạy?
Nghĩ tới đây, Lãnh Phong càng nhíu chặt mày, anh ta cảm thấy đây là sơ hở lớn nhất trong kế hoạch của mình, nhưng Lãnh Phong vẫn lựa chọn kế hoạch này.
Bởi vì trong lòng Lãnh Phong, Lâm Trạch Dương không phải là người trốn tránh sợ hãi, càng không phải là người sẽ chạy trốn. Nếu Lâm Trạch Dương thật sự muốn trốn chạy, tại sao anh lại rời khỏi quán ăn Hòa Bình?
Nhưng sự thật luôn chiến thắng lời nói suông, hiện tại Lâm Trạch Dương thật sự vẫn chưa xuất hiện. Cho nên anh đã trở thành một kẻ hèn nhát và chạy trốn khỏi đây rồi, nếu đúng là như vậy…
Lãnh Phong cảm thấy mình thật sự không có cách nào khác.
Lâm Trạch Dương đã trốn chạy chưa?
Anh đương nhiên không trốn chạy, cho dù mặt trời mọc phía Tây, lặn phía Đông, anh cũng sẽ không thể trốn chạy.
Lúc này Lâm Trạch Dương đang không ngừng đi lại trong bóng tối.
Anh không đi lang thang không mục đích mà anh ẩn nấp trong bóng tối đi vòng quanh sát thủ. Đúng vậy, trong quá trình này, anh có vô số cơ hội để tiêu diệt những tên sát thủ này, nhưng anh lại không làm việc đó một cách hấp tấp.
Đây rõ ràng là một cái bẫy.
Khi phút đầu tiên trôi qua, Lâm Trạch Dương đã đi vòng quanh tất cả những tên sát thủ. Trong khoảng thời gian này, anh phát hiện, trong số những người này có người mở miệng nói một con số, có người lại không nói gì, hơn nữa thứ tự nói cũng không theo quy tắc nào.
Lâm Trạch Dương không biết những người này đang làm gì, càng không biết ý nghĩa của hành động bọn họ làm là gì.
Kể từ lúc đó, anh tiếp tục đi lòng vòng.
Phút thứ hai trôi qua, Lâm Trạch Dương điều chỉnh phương hướng bước đi, sau đó anh phát hiện có một số người vừa rồi không nghe thấy nói chuyện cũng đã lên tiếng.
Rất nhanh, anh đã đoán ra được điều gì đó, những người này mỗi người đều có một con số riêng, con số của bọn họ tương ứng với các số từ một đến ba mươi.
Quả nhiên đây hoàn toàn là một cái bẫy, chỉ cần anh giết người, trong nháy mắt Lâm Trạch Dương sẽ bị xác định được vị trí.
Cho nên chỉ cần anh tìm ra con số đại diện của từng người ở đây, Lâm Trạch Dương có thể giết từng người một mà không sợ bị phát hiện, đương nhiên tốc độ tấn công của Lâm Trạch Dương cũng phải đủ nhanh thì mới có thể giết người trong hai giây.
Chỉ là không đơn giản để tìm ra những con số mà những người này đại diện.
Năm phút đã trôi qua.
Lâm Trạch Dương chỉ nắm chắc không đến một nửa con số đại diện của bọn họ, dưới tình huống như vậy, anh không có khả năng lặng lẽ giết quá nhiều người.
Nhưng lúc này anh không thể không dừng lại.
Bởi vì vào lúc này anh phát hiện Lãnh Phong đã không còn kiên nhẫn, năm phút đã trôi qua, Lãnh Phong làm sao có thể bình tĩnh được?
Vậy tiếp theo nên làm như thế nào đây, chẳng nhẽ Lâm Trạch Dương sẽ lại cùng những sát thủ này trở lại trạng thái ban đầu sao? Anh thật sự sẽ buông tha chuyện này sao, mặc dù đây là cạm bẫy nhưng cũng là cơ hội tốt nhất để ra tay.
Tất nhiên là không rồi.
Bùm.
Đột nhiên ở nơi xa truyền đến một tiếng động lớn, giống như bên đó vừa bị nổ, nhưng không hề có ánh lửa nào, một mặt của bức tường đổ xuống, mặt đất rung chuyển dữ dội, khiến người ta cảm thấy trong lòng cũng đang rung chuyển.
Tất cả mọi người đều bị tiếng nổ hấp dẫn sự chú ý, đồng thời cũng bị chấn kinh, bởi vì vừa rồi bọn họ quá tập trung, đều đang chờ lệnh của Lãnh Phong, chuẩn bị sẵn sàng Lâm Trạch Dương có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Cũng đúng vào lúc này, thân ảnh của Lâm Trạch Dương lại biến mất trong bóng tối, như thể đã hòa vào trong nó, hóa thành thần chết trong màn đêm.
Sát thủ số ba và hai mươi mốt cách nhau không xa, tất nhiên là họ cố tình làm vậy. Hành động của Lâm Trạch Dương trong giai đoạn này thực sự làm cho bọn họ cảm giác sợ hãi.
Bọn họ biết rất rõ thực lực bản thân chỉ là cấp S, trước mặt Lâm Trạch Dương lại chẳng là gì cả.
Vì vậy, để tồn tại, họ đã ôm nhau.
Suy nghĩ của bọn họ cũng rất đơn giản, có lẽ cả hai đều không thể tránh khỏi cái chết, nhưng kể cả bọn họ phải chết cũng nhất định phải kéo theo Lâm Trạch Dương.
Nếu như Lâm Trạch Dương giết một người trong số bọn họ, Lâm Trạch Dương chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Ví dụ nếu Lâm Trạch Dương giết chết số ba, như vậy số hai mươi mốt nhất định sẽ phát hiện ra, sau đó sẽ dây dưa với Lâm Trạch Dương. Cả số ba và số hai mươi mốt đều tin rằng Lâm Trạch Dương có thể âm thầm giết chết người đầu tiên trong số họ, nhưng người thứ hai thì sao, làm sao Lâm Trạch Dương có thể giết một sát thủ cấp S đã có phòng bị trong ba mươi sáu giây?
Chỉ cần qua ba mươi sáu giây này, mọi người sẽ biết Lâm Trạch Dương ở đâu.
Đây là kế hoạch của số ba và số hai mươi mốt.
Tất cả bọn họ đều nghĩ rằng kế hoạch này đã quá hoàn hảo rồi.
Tuy nhiên, hai người không ngờ rằng đột ngột lại xảy ra một vụ nổ, cũng không ngờ rằng sự chú ý của bọn họ sẽ bị phân tán trong chốc lát, cũng không ngờ rằng mục tiêu của Lâm Trạch Dương hoàn toàn không phải là một người trong số bọn họ mà là cả hai người.
Số ba và số hai mươi mốt nghe thấy tiếng gió, cảm thấy có ai đó đang lao về phía mình, nhưng sự mất tập trung nhất thời của bọn họ đã làm chậm phản ứng đi vài giây.
Cũng chính vì mấy giây này.
Số ba căn bản còn chưa hề nhìn thấy hình bóng của Lâm Trạch Dương thì đã bị một con dao găm bay xuyên tim, sau đó hắn cũng ngã xuống đất.
Số hai mươi mốt thì bớt thảm hơn, ít nhất hắn ta cũng nhìn thấy mặt của Lâm Trạch Dương, nhưng hắn ta cũng không thể hét lên thành tiếng, trừng to mắt mà ngã xuống, trong mắt hắn ta tràn đầy sự kinh ngạc và không cam lòng.
Kế hoạch của bọn họ rõ ràng là hoàn hảo như vậy, nhưng lại bị sự thay đổi đột ngột này phá vỡ.
Bọn họ sớm đã nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng cả hai người họ chưa bao giờ nghĩ rằng cái chết của mình lại vô ích như vậy.
Chương 415 Lãnh Phong sợ hãi.
Thân thể Lâm Trạch Dương nhanh chóng đi về phía trước, đỡ lấy thi thể trước mặt trước khi nó rơi xuống đất, sau đó anh nhẹ nhàng đặt nó xuống đất, sau đó Lâm Trạch Dương lại lao về phía trước, giống như một con sói tăng tốc đến cực độ, giáng một đòn chí mạng vào con mồi.
Đây đã là sát thủ thứ hai mươi mà Lâm Trạch Dương giết được, thời gian đã hai phút trôi qua rồi.
Lúc này, Lâm Trạch Dương lại lao về phía trước, không tìm thấy mục tiêu tiếp theo, thay vào đó anh núp sau một bức tường, rồi anh bắt đầu thở một cách nặng nhọc, thậm chí còn có máu phun ra từ miệng khi thở.
Đúng vậy chỉ mới có hai phút trôi qua, trong hai phút này Lâm Trạch Dương không hề bị tổn hại gì, có thể nói điều này đã khiến nó trở thành một vụ thảm sát.
Nhưng đừng quên, những người đối diện đều là sát thủ, hơn nữa đều là sát thủ có thứ hạng tốt, giữa bọn họ có mối liên hệ với Lâm Trạch Dương, cho nên tưởng chừng như Lâm Trạch Dương có thể giết bọn họ dễ dàng, nhưng thực tế lại không dễ dàng như vậy.
Trong hai phút này, Lâm Trạch Dương không hề thở, anh không ngừng nín thở thật mạnh để ý chí chiến đấu của mình không bị phân tán.
Quan trọng hơn, trong hai phút này, mỗi giây mỗi phút cơ thể Lâm Trạch Dương đều căng thẳng đến cực điểm, cố gắng để bản thân tập trung đến mức cao nhất mà không phạm bất kỳ sai lầm nào, dù chỉ một giây, hay thực hiện dù chỉ một động tác.
Những động tác phải cần đến sức lực lớn như vậy, ngay cả Lâm Trạch Dương cũng không thể chịu đựng được, có thể nói dây đã đạt tới giới hạn cực điểm của Lâm Trạch Dương rồi.
Vì vậy lúc này Lâm Trạch Dương cần phải hít thở một chút.
Thời gian hai phút, chỉ có hai phút, cũng có thể nói là trọn vẹn hai phút.
Trong hai phút này, Lãnh Phong cảm giác như hai thế kỷ đã trôi qua, tóc bạc trắng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, lông mày nhíu chặt, nắm tay siết chặt, toàn thân đều căng thẳng.
Lãnh Phong vô cùng căng thẳng, người hắn đầy mồ hôi, toàn thân ướt đẫm, thân thể run rẩy.
Nhưng Lãnh Phong lại không hề hét lên, mặc dù hắn biết tiếng nổ vừa rồi là bẫy của Lâm Trạch Dương, nhung dù đến bây giờ đã là hai phút sau, hắn phát hiện hai mươi người của hắn đã không thể trả lời hắn.
Lãnh Phong không gặp may, cho nên hắn xác định hai mươi người kia đều bị Lâm Trạch Dương giết chết.
Lâm Trạch Dương không hề chạy trốn, điều này không nằm ngoài dự liệu của Lãnh Phong, Lâm Trạch Dương đoán được kế hoạch của hắn, Lãnh Phong cũng không có gì ngạc nhiên.
Bởi vì đây không phải là một kế hoạch quá cẩn thận hay bí mật, thủ đoạn của Lãnh Phong vốn là một âm mưu, giống như đang nói với Lâm Trạch Dương: Tôi đã bố trí trận pháp Long Môn này, cậu có dám tới đây với tôi ngay tại lúc này, rồi giết tôi không? Ngay cả vũ khí tôi cũng không mang theo, cậu định cứ như vậy mà bỏ chạy sao?
Thực ra Lãnh Phong đã tính toán rất nhiều chuyện, nhưng cũng có rất nhiều chuyện hắn không ngờ tới.
Lãnh Phong không ngờ Lâm Trạch Dương lại tạo ra một cái bẫy đơn giản như vậy, tất cả những gì cần làm là làm gián đoạn thời gian phản ứng của những kẻ sát nhân này.
Đúng vậy có lẽ tất cả những kẻ sát nhân đều được cảnh báo bởi âm thanh đó trong một thời gian ngắn, có thể chỉ một giây, thậm chí không phải một giây.
Nhưng chỉ một chút thời gian, hay một chút gián đoạn này thôi, đã thay đổi mọi thứ rồi.
Những kẻ giết người đều có ý thức mạnh mẽ về thời gian, nhưng họ không phải là một đội nên khái niệm về thời gian của họ cũng khác nhau.
Khi đếm, một số người thích đếm theo tiêu chuẩn khách quan duy nhất, thời gian họ đếm sẽ chỉ căn cứ vào đồng hồ. Có người sẽ lấy người trước mặt làm tiêu chuẩn, khi người đứng trước đếm, thì họ sẽ đếm sau một giây.
Kết quả là, điều này đã gây ra sự nhầm lẫn trong việc đưa tin.
Kết quả là, phút đầu tiên đã trôi qua trong hỗn loạn như vậy.
Và rồi phút thứ hai đến.
Ở phút thứ hai, Lãnh Phong đã cố gắng hết sức để điều chỉnh tâm trạng của mọi người, nhưng lại thiếu một số người, nên việc đếm lại càng khó khăn hơn.
Không tính toán, đương nhiên không có cách nào xác định được vị trí của một người.
Sau đó, ở phút thứ ba, cuối cùng Lãnh Phong cũng đã làm sáng tỏ mọi chuyện.
Sau đó, Lãnh Phong lại hít một hơi thật sâu, Lâm Trạch Dương này thật sự quá lợi hại phải không, tên này chỉ cần tóm được một chút đồ vật, chỉ cần một chút sơ hở, ba mươi sát thủ được đào tạo bài bản của hắn, đã bị anh đánh bại rồi.
Tên này thực sự rất đáng sợ, không phải về mặt sức mạnh mà là về khả năng làm chủ vạn vật, hay là thực lực toàn diện của Lâm Trạch Dương, đây quả thực chỉ là sự tồn tại có thể khiến người ta suy sụp mà thôi.
Lãnh Phong đã là một sát thủ vượt qua cấp độ SSS, hắn đã là lính đánh thuê hàng đầu, thậm chí hắn còn nghĩ đến việc liệu mình có cần thách thức những huyền thoại trong những tổ chức bí ẩn đó hay không.
Cho nên, Lãnh Phong vẫn luôn rất tự tin vào bản thân.
Nhưng bây giờ Lãnh Phong phát hiện Lâm Trạch Dương giống như một ngọn núi lớn sừng sững trước mặt, khiến hắn dường như không có cách nào để vượt qua.
Rốt cuộc người này là ai? Làm sao anh lại có một năng lực mạnh mẽ như vậy? Thế giới này lại xuất hiện một chàng trai vừa trẻ tuổi vừa mạnh mẽ như vậy từ khi nào chứ?
Tất nhiên, những ý nghĩ này đều vô ích, ít nhất đó là trường hợp của Lãnh Phong ở thời điểm hiện tại. Vì vậy, Lãnh Phong nhanh chóng bỏ lại những suy nghĩ này, tập trung đối phó Lâm Trạch Dương.
Tiếp theo, Lâm Trạch Dương sẽ làm gì đây tiếp tục ẩn nấp, hay tiếp tục tìm kiếm cơ hội để đánh bại từng tên sát thủ một?
Lãnh Phong cảm thấy nếu là hắn, nhất định sẽ làm như vậy. Với sức mạnh đơn lẻ sẽ mạnh hơn, phương pháp này có thể nói là phương pháp tốt nhất.
Mà khi Lãnh Phong cảm thấy mình nhất định sẽ làm được điều này, trong lúc hắn đang nhanh chóng tính toán kế hoạch tiếp theo, Lãnh Phong nhìn thấy một bóng người, một bóng đen đang nhanh chóng tiếp cận hắn.
Là Lâm Trạch Dương, là Lâm Trạch Dương, anh đang đi về hướng này.
Trong nháy mắt tim Lãnh Phong đập mạnh, phút chốc tay chân trở nên cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Sợ hãi, sợ hãi.
Một sát thủ đã vượt qua cấp độ SSS, một người gần như bất khả chiến bại trong thế giới lính đánh thuê, một người chỉ riêng cái tên đã có thể áp đảo một số quốc gia nhỏ ở Nam Phi khiến họ thậm chí húkhông dám thở mạnh, lại đang thực sự cảm thấy sợ hãi, sợ hãi.
Đây đúng là một nỗi sợ hãi.
Điều này vượt xa nỗi sợ hãi về sự sống và cái chết.
May mắn, lúc này Lãnh Phong đang ở tầng ba, Lâm Trạch Dương không thể trong nháy mắt mà tới được đây, nếu không, rất có thể Lãnh Phong sẽ chết ngay lập tức.
Hít một hơi thật sâu, Lãnh Phong cắn nát đầu lưỡi của mình, ép mình lấy lại bình tĩnh, sau đó nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Thực sự không ngờ tới, nó đã vượt xa sự nhận thức của Lãnh Phong, nhưng vậy thì sao?
Dù thế nào đi nữa Lãnh Phong cũng đã vượt qua cấp SSS, ai sẽ thua về năng lực chiến đấu cá nhân chứ?
Huống chi, hiện tại Lãnh Phong còn có mười thuộc hạ.
Vẫn chưa biết ai sẽ thắng.
Không thể không nói, Lãnh Phong quả thực là một siêu sát thủ phân cấp có thể cao hơn ba bậc S
Cho dù là phản ứng, khả năng chịu đau, thậm chí là về nắm bắt thời cơ, hay cảm giác với nguy hiểm, anh ta đều có cảm giác bản năng giống như một con thú dữ.
Ban nãy, nếu không phải Lãnh Phong mặc kệ cơn đau trong người, mà dừng lại hơn một phần mười giây có lẽ đã bị Lâm Trạch Dương ném con dao ngắn cắm trên sàn nhà.
Sau khi lăn lộn mấy cái, Lãnh Phong lẩn trốn ở trong góc, cau chặt mày. Lâm Trạch Dương này vẫn khó đối phó hơn anh ta tưởng tượng.
Lãnh Phong đã nắm rõ mọi thông tin, đồng thời chuẩn bị chu đáo, cũng như đoán chính xác được Lâm Trạch Dương giống như một con sói đơn độc chắc chắn sẽ không từ bỏ cơ hội giết chết họ. Nhưng không ngờ rằng anh thế mà lại leo lên mái nhà.
Bên trong đầu óc tên này rốt cuộc chứa cái gì, sao lại có thể hành động như vậy.
Đúng cho đến bây giờ, Lãnh Phong cũng không cảm thấy anh đã đoán được kế hoạch bên này của mình
Lâm Trạch Dương quả thực không chắc chắn về kế hoạch của anh ta. Nhưng Lãnh Phong quả thực có chút xem thường anh. Anh ta có lẽ đã trải qua trăm trận, nhưng anh lại khó mà hình dung được trăm trận đó.
Không nói về sức mạnh cụ thể, chỉ nói về trình độ chiến đấu, trực giác chiến đấu, làm sao Lãnh Phong có thể vượt qua Lâm Trạch Dương.
Nhưng tất nhiên, anh cũng không cảm thấy anh ta là một đối thủ dễ đối phó.
Phản ứng vừa rồi của Lãnh Phong cũng đủ nói rõ mọi chuyện.
Lâm Trạch Dương cũng trốn sau bức tường trong góc, khẽ cau mày lại. Tên sát thủ này rõ ràng không cùng cấp bậc với những tên sát thủ khác, bất kể là nhận thức hay kĩ năng đều vượt trội hơn những người khác.
Lâm Trạch Dương cảm thấy đây chắc hẳn là sát thủ mạnh nhất mà anh từng gặp ở thị trấn này ngoại trừ Chu Tường, một chút không cẩn thận thì cho dù là Long Vương cũng sẽ thất bại.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một hồi, sau đó tiện tay ném một hòn đá.
Á.
Ngay lập tức có người hét lên. Đó là tiếng hét của một tên tên sát thủ khác chưa kịp trốn thoát.
Lâm Trạch Dương ném hòn đá đó vào chỗ đùi tên sát thủ, không hề giết chết tên sát thủ mà chỉ hạn chế các cử động của hắn.
Mục đích của anh cũng rất đơn giản, khiến cho tên sát thủ cảm thấy sợ hãi, sau đó để tên đó bò về phía Lãnh Phong, tiếp theo để anh quyết định vị trí của Lãnh Phong.
Bụp.
Đột nhiên có một tiếng súng khác, sau đó tiếng la hét ban nãy dần dần biến mất. Tên sát thủ chết là do bị Lãnh Phong bắn.
Lâm Trạch Dương không khỏi hít một hơi thật sâu, không phải vì cảm thấy được sự hung ác và tàn nhẫn của anh ta. Trên chiến trường, sự tàn nhẫn và tuyệt tình mới là vũ khí sinh tồn lớn nhất.
Lâm Trạch Dương rất ngạc nhiên trước sự quyết đoán của Lãnh Phong, làm sao trong phút chốc Lãnh Phong này có thể nhận ra ý định của mình từ đầu, đồng thời bắn người của mình mà không một chút do dự ngay lần đầu tiên.
Lâm Trạch Dương cảm thấy người này càng khó đối phó rồi.
Nhất định nhanh chóng đưa người ra ngoài, nếu không bị Lãnh Phong, loại sát thủ này chạm vào, sẽ lập tức bị giết chết.
Lâm Trạch Dương kiềm chế hơi thở của bản thân, anh muốn ôm cây đợi thỏ. chờ lúc Lãnh Phong ra tay rồi mới ra tay đánh sau.
Sau khi Lãnh Phong một phát giết chết thuộc hạ của mình, trên trán cũng không kìm được toát mồ hôi lạnh
Khả năng phán đoán và nắm bắt chiến trường của Lâm Trạch Dương thực sự nằm ngoài sự tính toán của anh ta.
Sau khi bắn một phát, Lãnh Phong không hề nhúc nhích, ngược lại hắn ép chặt người vào góc tường, tập trung cao độ không để bản thân phát ra bất cứ tiếng động nào.
Điều đáng sợ ở Lâm Trạch Dương là trong phút chốc tên này thế mà lại nghĩ đến việc dùng chính thuộc hạ của mình để phán đoán vị trí của mình.
Lãnh Phong bắn chết thuộc hạ của chính mình, nhưng vị trí của anh ta cũng bị lộ rồi.
Lúc này Lâm Trạch Dương chắc chắn đang chờ một cơ hội tấn công, sở dĩ bây giờ không phát ra bất cứ tiếng động nào, chẳng lẽ không phải là vì đang chuẩn bị hoặc cố ý khiến bản thân cho rằng anh ta đã chạy trốn rồi.
Lãnh Phong nghĩ tới đây, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, ngồi xổm xuống, duy trì tư thế nhảy lên và né tránh bất cứ lúc nào.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, như đã trôi qua cả một thế kỷ, cũng lại giống như chỉ mới trôi qua một phút, thời gian trở nên dài đằng đẵng, khiến người ta có một loại cảm giác hành hạ như là mạng sống quá dài.
Trong phòng vẫn không có một tiếng động nào phát ra, tĩnh lặng như một phòng trống.
Quần áo trên người Lãnh Phong đã ướt đẫm, vì căng thẳng nên chân anh ta bắt đầu xuất hiện cảm giác tê liệt, bởi vì cơ thể luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ.
Nhưng lúc này Lãnh Phong cũng không hề nóng vội.
Nếu đây là cuộc chiến giữa Lãnh Phong và Lâm Trạch Dương thôi, vậy thì chỉ có ngõ cụt chờ Lãnh Phong. Vì trạng thái tinh thần và thể chất của Lãnh Phong đã dần trở nên tồi tệ.
Nhưng ai nói đây là cuộc chiến giữa hai người.
Đây là trận chiến giữa những sát thủ của cả thị trấn Long Tỉnh và một mình Lâm Trạch Dương.
Ở đây vừa mới có tiếng động phát ra, những sát thủ gần đó không thể không chú ý đến tình hình bên này, chắc chắn có ai đó đã chạy tới đây.
Sở dĩ không có tiếng động phát ra chỉ vì bọn sát thủ đang ẩn nấp chờ cơ hội thích hợp.
Lãnh Phong tin rằng thời gian trôi qua càng lâu, Lâm Trạch Dương sẽ càng gặp nguy hiểm.
Đột nhiên, Lãnh Phong nghe thấy trên lầu có tiếng bước chân nhẹ truyền đến. Sau đó càng nhiều những bước chân nhẹ hơn.
Lãnh Phong lập tức đưa ra phán đoán, đây không phải tiếng bước chân của Lâm Trạch Dương, mà là những sát thủ khác cuối cùng không chịu được nữa bắt đầu tấn công, họ đã đến nóc tòa nhà, từ trên mái nhà đi xuống.
Lần này Lâm Trạch Dương chết chắc rồi.
Lãnh Phong nghĩ như vậy.
Sau đó, anh ta ném áo khoác ra ngoài, đồng thời người của anh ta cũng lăn trên mặt đất.
Ngay sau đó, Lãnh Phong vẫn lăn trên mặt đất, đã chĩa họng súng lên trên, ngón tay của anh ta không ngừng bóp cò.
Bang! Bang! Bang!
Tiếng súng vang lên, sau đó có người đã ngã xuống, một người rồi lại hai người.
Lãnh Phong lại lăn lội, rồi lại quay trở về phía bức tường.
"Là tôi" Sau khi Lãnh Phong hít một hơi thật sâu, đợi cho đến khi tiếng súng phía trên dừng lại một lúc rồi mới hét lớn.
"Lãnh Phong" Phía trên vang lên một giọng nói của ai đó. Đương nhiên, người này không thể là Lâm Trạch Dương.
"Ừ" Lãnh Phong vừa trả lời, vừa không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.
"Lâm Trạch Dương đâu?” Một giọng nói lại vang lên từ phía trên.
"Đi thôi, chết tiệt, bây giờ tiếp tục tìm cho tôi, chắc chắn phải tìm được tên này." Lãnh Phong hung hăng nói những lời này, người này lại di chuyển, biến mất trong bóng tối.
Lúc này Lãnh Phong thực sự rất tức giận, tức giận đến mức cực độ, bản thân vốn vừa mới đấu trí đấu dũng trên không.
*đấu trí đấu dũng: dùng sự thông mình và lòng can đảm để quyết đấu
Tên Lâm Trạch Dương này thế mà lại rời đi từ lâu rồi.
Tên này khiến mình biến thành một kẻ ngốc.
Thật sự quá đáng ghét.
Chương 412 Câu dẫn
Lâm Trạch Dương đứng trong góc tối quan sát tình hình bên trong ngôi nhà trước mắt, anh không khỏi hơi nhướng mày.
Quả thật vừa rồi Lâm Trạch Dương đang tìm cơ hội giết chết Lãnh Phong, anh cảm thấy anh ta uy hiếp mình nên đã định phải có quan hệ ta chết ngươi sống với anh ta, đương nhiên Lâm Trạch Dương hi vọng mình có thể giết được Lãnh Phong càng sớm càng tốt.
Lúc này dường như anh đã ra tay, anh trèo tường chuẩn bị treo mình trên trần nhà, lặng lẽ đến gần Lãnh Phong.
May mắn đúng lúc đó, Lãnh Phong nghe được bên ngoài căn nhà có chút âm thanh nhỏ truyền đến, điều này làm cho anh cảnh giác, sau đó lập tức lựa chọn rời đi.
Lãnh Phong này thực sự rất lợi hại, anh ta giả bộ với dáng vẻ muốn sống mái với Lâm Trạch Dương, tạo ra bầu không khí của một trận chiến cuối cùng, khiến Lâm Trạch Dương bị thôi thúc phải giết Lãnh Phong.
Nhưng có lẽ Lãnh Phong chưa bao giờ nghĩ đến việc một đấu một với anh, anh ta vẫn luôn chờ đợi sự hỗ trợ. Vì vậy, nếu vừa rồi anh không lựa chọn rời đi thì anh đã bị bao vây, dù lúc đó anh có mạnh đến đâu, nhưng giữa mưa đạn và bao vây trùng trùng thì cho dù Lâm Trạch Dương có trốn chạy được, anh cũng phải trả giá đắt.
Vì lý do này, Lâm Trạch Dương càng phải chú ý tới Lãnh Phong hơn. Nếu không giết chết người đàn ông này, trận chiến này có lẽ sẽ không thể kết thúc, anh cũng không có cách nào loại bỏ nguy hiểm của chính mình.
Lâm Trạch Dương bắt đầu đi vòng quanh Lãnh Phong.
Sau khi thân phận của anh ta bị bại lộ, anh ta không giả bộ nữa, nhưng Lãnh Phong không thành lập đội với những tên sát thủ khác mà một mình hành động.
Chẳng bao lâu sau, Lãnh Phong đi đến một tòa kiến trúc khác.
Tòa nhà này chỉ có một khung, không có cửa ra vào hay cửa sổ, vậy nên nhìn từ bên ngoài có thể thấy rõ trong nhà chỉ có anh ta.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết để có thể nhìn thấy tất cả những điều này là phải có đôi mắt có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương nhìn thấy tất cả những điều này.
Có thể nói đây là cơ hội tốt nhất để giết Lãnh Phong, Lãnh Phong một mình ở đó, vị trí của anh ta đã hoàn toàn bị bại lộ, xung quanh không có ai khác, hơn nữa Lâm Trạch Dương còn có thể nhìn rõ mọi thứ trong đêm tối mà không cần dựa vào bất kỳ thiết bị nào.
Vậy nếu bây giờ không hành động thì sẽ chờ đến bao giờ?
Vào lúc này, Lâm Trạch Dương làm sao có thể chống lại sự cám dỗ như vậy?
Đây là suy nghĩ của Lãnh Phong.
Đúng, tất nhiên tất cả những điều này vẫn là âm mưu của anh ta.
Lãnh Phong cũng không phải kẻ ngốc, anh ta làm sao có thể không biết địa hình này đối với anh ta có bao nhiêu nguy hiểm. Nhưng Lãnh Phong vẫn tới đây, đương nhiên chỉ có một mục đích, đó là thu hút sự chú ý của Lâm Trạch Dương.
Lãnh Phong và tất cả sát thủ ở hiện trường đã tìm kiếm Lâm Trạch Dương được một khoảng thời gian rồi, khoảng thời gian này không dài lắm, nhưng cũng đủ để bọn họ lật tung mọi ngõ ngách, vậy mà từ đầu đến cuối bọn họ vẫn chưa tìm thấy anh.
Đương nhiên đây chính là nguyên nhân Lâm Trạch Dương đi loanh quanh, lúc đi loanh quanh, anh cũng tránh né ánh mắt của tất cả sát thủ.
Lúc này, cho dù Lãnh Phong không tin, anh ta cũng chỉ có thể đoán là Lâm Trạch Dương có tầm nhìn rộng hơn những người như anh ta trong đêm tối.
Ngoài ra còn có một thực tế là thân thủ và khả năng ẩn nấp của Lâm Trạch Dương đều tốt hơn tất cả những người có mặt ở hiện trường, trong đó bao gồm cả Lãnh Phong.
Mà nếu cứ tiếp tục như vậy, Lãnh Phong tin rằng thời gian trôi qua, Lâm Trạch Dương rất có thể sẽ giành chiến thắng cuối cùng, nếu anh có thể tránh được sự truy lùng của tất cả, liệu anh có thể giết người không tiếng động không?
Sóng sau xô sóng trước.
Vì vậy, Lãnh Phong biết mình không thể trì hoãn lâu hơn nữa, anh ta nhất định phải nhanh chóng giết chết Lâm Trạch Dương.
Vì thế, anh ta nảy ra ý tưởng này.
Lãnh Phong đương nhiên là mồi nhử, khi Lâm Trạch Dương thật sự tới giết anh ta, thậm chí còn tưởng rằng anh ta sẽ chết. Nhưng nếu anh ta chết thì làm sao, Lâm Trạch Dương rơi vào vòng vây chẳng phải cũng sẽ chết sao?
Hơn nữa, anh ta có thể sẽ không chết.
Là một sát thủ, đừng nói là chỉ còn một tia hi vọng sống sót, cho dù biết mình phải chết thì cũng sẽ vì hoàn thành nhiệm vụ mà nhảy xuống hố.
Đúng vậy, hiện tại Lãnh Phong đang dùng chính mạng sống của mình đánh cược, mời Lâm Trạch Dương lên thớt.
Lâm Trạch Dương có lá gan như vậy sao?
Lãnh Phong không nhịn được mà nhìn ra bên ngoài phòng, trong mắt anh ta mang theo một tia chờ đợi, có chút điên cuồng, lại cũng có chút khinh thường.
Có lẽ sâu trong thâm tâm Lãnh Phong cảm thấy Lâm Trạch Dương không dám đi vào, dù sao đây là một thế cục chí mạng.
Lâm Trạch Dương không lập tức đi vào tòa nhà.
Anh lại tiếp tục đi quanh trong bóng tối.
Không ai biết Lâm Trạch Dương ở đâu, vậy nên càng không ai biết rốt cuộc anh đang làm gì.
Anh giống như một tinh linh trong bóng đêm, hoặc có thể nói giống như ma quỷ, bất động thanh sắc và hoàn toàn hòa vào bóng tối.
Bên trong một ngôi nhà ở bên ngoài thị trấn Long Tỉnh.
"Đã xảy ra chuyện gì, hai giờ trôi qua rồi mà sao Lãnh Phong vẫn chưa có tin tức gì?" Có người đã có chút không kiên nhẫn.
Việc chuẩn bị tiến vào căn cứ bí mật của Tần Quân Dao đã hoàn tất, đội tiên phong cũng đã lên đường, bây giờ bọn họ chỉ chờ Lãnh Phong giết chết Lâm Trạch Dương là sẽ lên đường. Tuy nhiên, bọn họ đã chờ đợi suốt hai tiếng đồng hồ.
Đây là lệnh truy sát toàn thành phố đó.
Lệnh truy sát toàn thành phố hiếm khi được sử dụng, nhưng mỗi lần sử dụng thì mục tiêu sẽ sớm bị giải quyết. Tất cả sát thủ trong một thị trấn nhỏ cùng nhau tấn công thì còn ai có thể sống sót?
“Ai có thể cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?” Lại có một giọng nói khác vang lên.
"Chắc không phải Lãnh Phong đã thất bại đâu? Những tên phế vật kia chẳng nhẽ đều bị Lâm Trạch Dương giết chết rồi sao?" Có người nhắc đến một câu không thể tin được.
Sau đó tất cả mọi người đều chìm vào im lặng.
Lại qua một lúc, có người đứng lên nói: “Hay để tôi qua đó xem sao.”
Người đàn ông này nửa thân thể được bao phủ bởi ánh nến, nửa còn lại bị bóng tối bao phủ, trông rất thần bí.
“Không cần, tôi tin Lãnh Phong có thể giải quyết được Lâm Trạch Dương, cũng chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà thôi, không cần thiết chủ chốt của Dạ Thần Trường Mâu là Tiêm Đao anh ra tay. Cho dù Lãnh Phong thật sự thất bại thì không phải còn có người nhà họ Cổ sao?”
Người đàn ông tên Tiêm Đao nghe vậy liền gật đầu, không nói thêm gì mà trực tiếp ngồi xuống.
Tiêm Đao làm thành viên của Dạ Thần Trường Mâu, Tiêm Đao đương nhiên kiêu ngạo, đây là lực lượng cốt lõi của tổ chức hùng mạnh nhất Bắc u, có thể nói đủ để trở thành một bệnh viện cũng chưa đủ.
Gì mà sát thủ cấp SSS, trước mặt Dạ Thần Trường Mâu cũng chẳng là cái thá gì.
"Chúng ta chờ thêm một tiếng nữa, nếu bên đó vẫn không có tin tức gì thì chúng ta tạm thời bỏ qua chuyện ở đây, trực tiếp đi tìm Tần Quân Dao. Đây mới là chuyện quan trọng nhất đối với chúng ta bây giờ."
Có người đưa ra quyết định cuối cùng.
Chương 413 Chiến trường bên ngoài chiến trường
Một thị trấn nhỏ bên rìa Bắc u.
Nơi này dường như đã bị hầu hết mọi người lãng quên, bởi vì thị trấn này thực sự quá xa xôi, không có điểm danh lam thắng cảnh và cũng không có nhân vật quan trọng nào.
Wallenberg là một chàng trai trẻ, rất vui vẻ và sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của bất kỳ ai mà không phàn nàn. Vì thế người dân trong thị trấn nhỏ đều rất quý mến cậu.
Tất nhiên, những người trong thị trấn nhỏ cũng thích bắt nạt và lợi dụng cậu. Ai bảo đứa trẻ này ở đây không có người thân thích, tính cách lại tốt như vậy, nếu không lợi dụng cậu thì thật không phải.
Cứ thế, hiện tại Wallenberg đang giúp một gia đình dọn cỏ phía trước nhà họ.
"Wallenberg, cậu có thể nghiêm túc một chút được không? Hãy nhìn những gì cậu đã làm với những bãi cỏ này đi. Tôi nhờ cậu đến giúp đỡ, không phải để làm loạn đâu. Nếu cậu ngay cả việc này cũng không thể làm tốt, tôi sẽ điên lên đấy.”
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi sẽ nghiêm túc hơn." Đối mặt với những gây rối vô lý mà chủ nhân ngôi nhà này làm ra, Wallenberg không những không tức giận mà còn nghiêm túc xin lỗi.
Đây thực sự là cảnh tượng khiến người ta chỉ cần xem thôi cũng rất tức giận.
Tiếp đó, Wallenberg bắt đầu chăm chỉ dọn thảm cỏ từng chút một, chủ nhân của ngôi nhà khi nhìn thấy điều này vẫn như cũ không vừa ý và chửi rủa Wallenberg thêm vài lần nữa.
Đột nhiên, trên bầu trời vang lên một tiếng ầm ầm, có chiếc máy bay đang bay qua đây.
Người dân trong thị trấn nhỏ không nhịn được mà đi ra khỏi nhà, bởi vì thị trấn này nằm ngoài đường hàng không, bình thường sẽ không có máy bay bay qua đầu họ. Máy bay tư nhân càng không thể bay đến đây.
Đây cũng không phải là một chiếc trực thăng mà là một chiếc máy bay 737 với vẻ ngoài có chút khoa trương. Như mọi người đều biết, đồ vật do công ty phát thanh sản xuất đều mang màu sắc chiến đấu mạnh mẽ. Nhưng chiếc 737 này là một loại khác, nó được biết đến chỉ nhờ tốc độ của mình.
Người dân trong thị trấn nhỏ càng ngạc nhiên hơn khi thấy chiếc 737 đã dừng tại thị trấn và đang hạ cánh xuống một chỗ nào đó trong thị trấn. Đây là chuyện quái gì vậy, tại sao nó lại đến thị trấn nhỏ này?
Chiếc 737 hạ cánh bên cạnh Wallenberg. Đương nhiên, nó hạ cánh đã mang theo gió mạnh khiến nhiều đất cát và cỏ dại bay đi.
Wallenberg nhíu chặt mày khi nhìn thấy tất cả những điều này.
Chẳng mấy chốc, có người chạy ra khỏi chiếc máy bay 737, là hai tên lính to cao mặc quân phục và mang theo trang bị đầy đủ, vẻ mặt hai tên lính nhìn rất nghiêm túc, trong mắt hiện lên một loại lạnh lùng cùng sát ý, không coi con người ra con người.
Chủ nhân của ngôi nhà vốn muốn mắng chửi một chút, nhưng khi nhìn thấy hai người này, hắn lập tức sợ hãi, không nhịn được mà lùi lại một bước.
Wallenberg bước về phía hai người đàn ông.
Hai tên lính lập tức đứng ngay ngắn giống như một cái lao, chuẩn bị kính lễ với Wallenberg.
Đùng đùng.
Hai âm thanh to lớn vang lên. Cùng lúc đó, máu tươi phun lên trời.
Wallenberg vung hai nắm đấm, hai tên lính to lớn thực sự bay khỏi mặt đất, bay lên độ cao hơn ba mét, sau đó nặng nề ngã xuống đất, cuối cùng giống như chết ngất đi.
"Có biết tôi đã tốn bao nhiêu thời gian để thu dọn bãi cỏ này không? Đợi khi nhiệm vụ hoàn thành, mấy người đem đầu đến gặp tôi." Ánh mắt Wallenberg đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Sau đó Wallenberg bước vào máy bay 737, bỏ lại hai người lính to lớn ở phía sau cùng với vẻ mặt kinh ngạc của chủ nhà.
Cảnh tượng như thế này đã xảy ra tại nhiều thị trấn nhỏ ở Bắc u.
Hôm ấy, tổng cộng có năm chiếc 737 đã đi đến năm địa điểm khác nhau và đón đi năm người có vẻ ngoài bình thường không thể bình thường hơn.
Cuối cùng, năm người đàn ông này lên cùng một chiếc máy bay, sau đó tụ tập tại một nơi nào đó ngoài biên cảnh.
Nếu chỉ nhìn vào vẻ ngoài và khí chất của năm người, đương nhiên sẽ không có ai nghĩ rằng năm người này có gì đặc biệt. Nhưng bọn họ không phải người bình thường, bọn họ là năm người ưu tú nhất của Dạ Thần Trường Mâu, năm người trước đây đã lần lượt tạo ra kỳ tích, bọn họ làm sao có thể là người bình thường?
Bất kì ai trong năm người cũng đủ sức một tay giải quyết biệt đội Alpha, biệt đội được coi là một trong những đơn vị binh chủng đặc biệt mạnh nhất thế giới.
Năm người như thế tập hợp lại tương đương với một vũ khí hạt nhân cỡ nhỏ.
Mà bọn họ chỉ có một mục tiêu duy nhất là xâm nhập vào Trung Hoa và giết một người đàn ông tên Lâm Trạch Dương.
Năm người có chút bối rối không hiểu tại sao hội đồng trưởng lão lại đưa ra quyết định như vậy, nhưng vì mệnh lệnh đã được ban hành nên bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận.
Bọn họ sẽ đi xe quân đội đến nước tiếp theo là nước Nga rồi xâm nhập vào Trung Hoa qua biên giới Nga. Điều này khiến cả năm người đều cảm thấy có chút bực bội, từ khi nào mà bọn họ cần phải đi lòng vòng như thế này thay vì chạy thẳng đến đích?
Nhưng không có cách nào khác, ai bảo đó lại là Trung Hoa. Trên thế giới này không có tổ chức nào có thể công khai tiến vào Trung Hoa, nơi đó quả thực là nơi đáng ghét nhất đối với tất cả lính đánh thuê trên thế giới.
Kết quả là năm người lên một chiếc xe quân đội và bắt đầu tiến về phía trước.
Tuy nhiên, sau khi chiếc xe đi được một đoạn nhất định thì một chiếc ô tô bất ngờ lao tới. Đó là một chiếc Hummer được cải tiến nhìn rất hung mãnh và động cơ tràn đầy sức mạnh, khi lao về phía trước,phát ra tiếng gầm rú, khiến người ta không nhịn được mà kích động.
Chiếc xe Hummer tiếp tục tiến về phía trước, hướng về phía xe của Wallenberg, không hề có ý định giảm tốc độ, như thể muốn va chạm.
Wallenberg không khỏi hơi nhướng mày, ánh mắt nhịn không được sáng lên, nói với lái xe: "Tăng tốc, đâm vào nó đi.”
Người lái xe đương nhiên chỉ có thể nhận lệnh và bắt đầu tăng tốc.
Rất nhanh sau đó, cả hai chiếc xe đều tăng tốc lên tốc độ cao nhất, mắt thấy hai chiếc xe sắp va chạm nhưng cả hai đều không có ý định giảm tốc độ.
Bùm.
Một tiếng nổ lớn vang lên, giống như một quả bom cực mạnh được kích nổ, hai chiếc xe va chạm mạnh, lập tức bị biến dạng, sau đó xe bị lật, rồi lại tiếp tục va chạm, trên mặt đất lập tức xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Nếu lúc này trong xe còn có người thì có lẽ bọn họ đã thịt nát xương tan, vừa rồi khi khoảng cách giữa hai bên chưa đến hai mươi mét, trong xe đang có người ngồi, làm sao bọn họ có thể chạy thoát được?
Không.
Bọn họ đều đã chạy được rồi.
"Diệp Thần Trường Mâu là một đám rác rưởi, hôm nay ai dám vượt qua ranh giới này thì sẽ phải chết ở đây cho ông." Đột nhiên có một thanh âm thô ráp vang lên.
Sau đó, mặt đất bị lật, có người đứng lên từ đó.
Tiếp theo, người này tuỳ tiện vạch ra một đường trên mặt đất, sau đó nhếch mép nhìn Dạ Thần Trường Mâu mạnh nhất Bắc u, dáng vẻ này thật quá khinh thường.
Có lẽ toàn bộ Bắc u không có người nào có thể làm ra chuyện như vậy, ngoại trừ người đàn ông có cái tên khó nghe như Cẩu Đản này, thì còn ai dám làm ra chuyện này đây?
Hôm ấy, Cẩu Đản một mình ngăn chặn Dạ Thần Trường Mâu.
Chương 414 Kế hoạch giết người
Lãnh Phong đã ở trong căn phòng trống này suốt năm phút đồng hồ.
Trong hoàn cảnh bình thường, năm phút chắc chắn không phải là thời gian dài, nhưng đối với bây giờ mà nói năm phút cũng không phải là thời gian ngắn, chỉ cần một giây để một con dao ngắn có thể xuyên qua trái tim của một người, vậy thì thời gian này đủ để giết chết ba trăm người rồi.
Nhưng trong năm phút này, Lãnh Phong lại không thấy bất kì dấu vết nào của Lâm Trạch Dương. Thậm chí Lãnh Phong còn có thể khẳng định Lâm Trạch Dương chưa hề ra tay.
Bởi vì Lãnh Phong sớm đã tạo ra một kế hoạch nghiêm mật từ khi bước vào trong phòng, anh ta cho ba mươi tên sát thủ lúc này đang tụ tập ở đây dường như mỗi một giây đều phải báo cáo an toàn cho anh ta, năm phút sau Lãnh Phong đã nghe mọi người tự báo cáo năm lần an toàn. Bây giờ một phút mới lại bắt đầu, lại có người bắt đầu báo cáo an toàn với anh ta.
Mục đích của việc này rất đơn giản, chính là để ngăn cản Lâm Trạch Dương lợi dụng lúc tất cả đang tụ tập ở đây mà đánh bại từng người một.
Vậy hiện giờ Lâm Trạch Dương đang ở đâu, đang làm gì, chẳng lẽ tên này đã run sợ và chọn cách trốn chạy?
Nghĩ tới đây, Lãnh Phong càng nhíu chặt mày, anh ta cảm thấy đây là sơ hở lớn nhất trong kế hoạch của mình, nhưng Lãnh Phong vẫn lựa chọn kế hoạch này.
Bởi vì trong lòng Lãnh Phong, Lâm Trạch Dương không phải là người trốn tránh sợ hãi, càng không phải là người sẽ chạy trốn. Nếu Lâm Trạch Dương thật sự muốn trốn chạy, tại sao anh lại rời khỏi quán ăn Hòa Bình?
Nhưng sự thật luôn chiến thắng lời nói suông, hiện tại Lâm Trạch Dương thật sự vẫn chưa xuất hiện. Cho nên anh đã trở thành một kẻ hèn nhát và chạy trốn khỏi đây rồi, nếu đúng là như vậy…
Lãnh Phong cảm thấy mình thật sự không có cách nào khác.
Lâm Trạch Dương đã trốn chạy chưa?
Anh đương nhiên không trốn chạy, cho dù mặt trời mọc phía Tây, lặn phía Đông, anh cũng sẽ không thể trốn chạy.
Lúc này Lâm Trạch Dương đang không ngừng đi lại trong bóng tối.
Anh không đi lang thang không mục đích mà anh ẩn nấp trong bóng tối đi vòng quanh sát thủ. Đúng vậy, trong quá trình này, anh có vô số cơ hội để tiêu diệt những tên sát thủ này, nhưng anh lại không làm việc đó một cách hấp tấp.
Đây rõ ràng là một cái bẫy.
Khi phút đầu tiên trôi qua, Lâm Trạch Dương đã đi vòng quanh tất cả những tên sát thủ. Trong khoảng thời gian này, anh phát hiện, trong số những người này có người mở miệng nói một con số, có người lại không nói gì, hơn nữa thứ tự nói cũng không theo quy tắc nào.
Lâm Trạch Dương không biết những người này đang làm gì, càng không biết ý nghĩa của hành động bọn họ làm là gì.
Kể từ lúc đó, anh tiếp tục đi lòng vòng.
Phút thứ hai trôi qua, Lâm Trạch Dương điều chỉnh phương hướng bước đi, sau đó anh phát hiện có một số người vừa rồi không nghe thấy nói chuyện cũng đã lên tiếng.
Rất nhanh, anh đã đoán ra được điều gì đó, những người này mỗi người đều có một con số riêng, con số của bọn họ tương ứng với các số từ một đến ba mươi.
Quả nhiên đây hoàn toàn là một cái bẫy, chỉ cần anh giết người, trong nháy mắt Lâm Trạch Dương sẽ bị xác định được vị trí.
Cho nên chỉ cần anh tìm ra con số đại diện của từng người ở đây, Lâm Trạch Dương có thể giết từng người một mà không sợ bị phát hiện, đương nhiên tốc độ tấn công của Lâm Trạch Dương cũng phải đủ nhanh thì mới có thể giết người trong hai giây.
Chỉ là không đơn giản để tìm ra những con số mà những người này đại diện.
Năm phút đã trôi qua.
Lâm Trạch Dương chỉ nắm chắc không đến một nửa con số đại diện của bọn họ, dưới tình huống như vậy, anh không có khả năng lặng lẽ giết quá nhiều người.
Nhưng lúc này anh không thể không dừng lại.
Bởi vì vào lúc này anh phát hiện Lãnh Phong đã không còn kiên nhẫn, năm phút đã trôi qua, Lãnh Phong làm sao có thể bình tĩnh được?
Vậy tiếp theo nên làm như thế nào đây, chẳng nhẽ Lâm Trạch Dương sẽ lại cùng những sát thủ này trở lại trạng thái ban đầu sao? Anh thật sự sẽ buông tha chuyện này sao, mặc dù đây là cạm bẫy nhưng cũng là cơ hội tốt nhất để ra tay.
Tất nhiên là không rồi.
Bùm.
Đột nhiên ở nơi xa truyền đến một tiếng động lớn, giống như bên đó vừa bị nổ, nhưng không hề có ánh lửa nào, một mặt của bức tường đổ xuống, mặt đất rung chuyển dữ dội, khiến người ta cảm thấy trong lòng cũng đang rung chuyển.
Tất cả mọi người đều bị tiếng nổ hấp dẫn sự chú ý, đồng thời cũng bị chấn kinh, bởi vì vừa rồi bọn họ quá tập trung, đều đang chờ lệnh của Lãnh Phong, chuẩn bị sẵn sàng Lâm Trạch Dương có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Cũng đúng vào lúc này, thân ảnh của Lâm Trạch Dương lại biến mất trong bóng tối, như thể đã hòa vào trong nó, hóa thành thần chết trong màn đêm.
Sát thủ số ba và hai mươi mốt cách nhau không xa, tất nhiên là họ cố tình làm vậy. Hành động của Lâm Trạch Dương trong giai đoạn này thực sự làm cho bọn họ cảm giác sợ hãi.
Bọn họ biết rất rõ thực lực bản thân chỉ là cấp S, trước mặt Lâm Trạch Dương lại chẳng là gì cả.
Vì vậy, để tồn tại, họ đã ôm nhau.
Suy nghĩ của bọn họ cũng rất đơn giản, có lẽ cả hai đều không thể tránh khỏi cái chết, nhưng kể cả bọn họ phải chết cũng nhất định phải kéo theo Lâm Trạch Dương.
Nếu như Lâm Trạch Dương giết một người trong số bọn họ, Lâm Trạch Dương chắc chắn sẽ bị bại lộ.
Ví dụ nếu Lâm Trạch Dương giết chết số ba, như vậy số hai mươi mốt nhất định sẽ phát hiện ra, sau đó sẽ dây dưa với Lâm Trạch Dương. Cả số ba và số hai mươi mốt đều tin rằng Lâm Trạch Dương có thể âm thầm giết chết người đầu tiên trong số họ, nhưng người thứ hai thì sao, làm sao Lâm Trạch Dương có thể giết một sát thủ cấp S đã có phòng bị trong ba mươi sáu giây?
Chỉ cần qua ba mươi sáu giây này, mọi người sẽ biết Lâm Trạch Dương ở đâu.
Đây là kế hoạch của số ba và số hai mươi mốt.
Tất cả bọn họ đều nghĩ rằng kế hoạch này đã quá hoàn hảo rồi.
Tuy nhiên, hai người không ngờ rằng đột ngột lại xảy ra một vụ nổ, cũng không ngờ rằng sự chú ý của bọn họ sẽ bị phân tán trong chốc lát, cũng không ngờ rằng mục tiêu của Lâm Trạch Dương hoàn toàn không phải là một người trong số bọn họ mà là cả hai người.
Số ba và số hai mươi mốt nghe thấy tiếng gió, cảm thấy có ai đó đang lao về phía mình, nhưng sự mất tập trung nhất thời của bọn họ đã làm chậm phản ứng đi vài giây.
Cũng chính vì mấy giây này.
Số ba căn bản còn chưa hề nhìn thấy hình bóng của Lâm Trạch Dương thì đã bị một con dao găm bay xuyên tim, sau đó hắn cũng ngã xuống đất.
Số hai mươi mốt thì bớt thảm hơn, ít nhất hắn ta cũng nhìn thấy mặt của Lâm Trạch Dương, nhưng hắn ta cũng không thể hét lên thành tiếng, trừng to mắt mà ngã xuống, trong mắt hắn ta tràn đầy sự kinh ngạc và không cam lòng.
Kế hoạch của bọn họ rõ ràng là hoàn hảo như vậy, nhưng lại bị sự thay đổi đột ngột này phá vỡ.
Bọn họ sớm đã nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng cả hai người họ chưa bao giờ nghĩ rằng cái chết của mình lại vô ích như vậy.
Chương 415 Lãnh Phong sợ hãi.
Thân thể Lâm Trạch Dương nhanh chóng đi về phía trước, đỡ lấy thi thể trước mặt trước khi nó rơi xuống đất, sau đó anh nhẹ nhàng đặt nó xuống đất, sau đó Lâm Trạch Dương lại lao về phía trước, giống như một con sói tăng tốc đến cực độ, giáng một đòn chí mạng vào con mồi.
Đây đã là sát thủ thứ hai mươi mà Lâm Trạch Dương giết được, thời gian đã hai phút trôi qua rồi.
Lúc này, Lâm Trạch Dương lại lao về phía trước, không tìm thấy mục tiêu tiếp theo, thay vào đó anh núp sau một bức tường, rồi anh bắt đầu thở một cách nặng nhọc, thậm chí còn có máu phun ra từ miệng khi thở.
Đúng vậy chỉ mới có hai phút trôi qua, trong hai phút này Lâm Trạch Dương không hề bị tổn hại gì, có thể nói điều này đã khiến nó trở thành một vụ thảm sát.
Nhưng đừng quên, những người đối diện đều là sát thủ, hơn nữa đều là sát thủ có thứ hạng tốt, giữa bọn họ có mối liên hệ với Lâm Trạch Dương, cho nên tưởng chừng như Lâm Trạch Dương có thể giết bọn họ dễ dàng, nhưng thực tế lại không dễ dàng như vậy.
Trong hai phút này, Lâm Trạch Dương không hề thở, anh không ngừng nín thở thật mạnh để ý chí chiến đấu của mình không bị phân tán.
Quan trọng hơn, trong hai phút này, mỗi giây mỗi phút cơ thể Lâm Trạch Dương đều căng thẳng đến cực điểm, cố gắng để bản thân tập trung đến mức cao nhất mà không phạm bất kỳ sai lầm nào, dù chỉ một giây, hay thực hiện dù chỉ một động tác.
Những động tác phải cần đến sức lực lớn như vậy, ngay cả Lâm Trạch Dương cũng không thể chịu đựng được, có thể nói dây đã đạt tới giới hạn cực điểm của Lâm Trạch Dương rồi.
Vì vậy lúc này Lâm Trạch Dương cần phải hít thở một chút.
Thời gian hai phút, chỉ có hai phút, cũng có thể nói là trọn vẹn hai phút.
Trong hai phút này, Lãnh Phong cảm giác như hai thế kỷ đã trôi qua, tóc bạc trắng với tốc độ mắt thường có thể thấy được, lông mày nhíu chặt, nắm tay siết chặt, toàn thân đều căng thẳng.
Lãnh Phong vô cùng căng thẳng, người hắn đầy mồ hôi, toàn thân ướt đẫm, thân thể run rẩy.
Nhưng Lãnh Phong lại không hề hét lên, mặc dù hắn biết tiếng nổ vừa rồi là bẫy của Lâm Trạch Dương, nhung dù đến bây giờ đã là hai phút sau, hắn phát hiện hai mươi người của hắn đã không thể trả lời hắn.
Lãnh Phong không gặp may, cho nên hắn xác định hai mươi người kia đều bị Lâm Trạch Dương giết chết.
Lâm Trạch Dương không hề chạy trốn, điều này không nằm ngoài dự liệu của Lãnh Phong, Lâm Trạch Dương đoán được kế hoạch của hắn, Lãnh Phong cũng không có gì ngạc nhiên.
Bởi vì đây không phải là một kế hoạch quá cẩn thận hay bí mật, thủ đoạn của Lãnh Phong vốn là một âm mưu, giống như đang nói với Lâm Trạch Dương: Tôi đã bố trí trận pháp Long Môn này, cậu có dám tới đây với tôi ngay tại lúc này, rồi giết tôi không? Ngay cả vũ khí tôi cũng không mang theo, cậu định cứ như vậy mà bỏ chạy sao?
Thực ra Lãnh Phong đã tính toán rất nhiều chuyện, nhưng cũng có rất nhiều chuyện hắn không ngờ tới.
Lãnh Phong không ngờ Lâm Trạch Dương lại tạo ra một cái bẫy đơn giản như vậy, tất cả những gì cần làm là làm gián đoạn thời gian phản ứng của những kẻ sát nhân này.
Đúng vậy có lẽ tất cả những kẻ sát nhân đều được cảnh báo bởi âm thanh đó trong một thời gian ngắn, có thể chỉ một giây, thậm chí không phải một giây.
Nhưng chỉ một chút thời gian, hay một chút gián đoạn này thôi, đã thay đổi mọi thứ rồi.
Những kẻ giết người đều có ý thức mạnh mẽ về thời gian, nhưng họ không phải là một đội nên khái niệm về thời gian của họ cũng khác nhau.
Khi đếm, một số người thích đếm theo tiêu chuẩn khách quan duy nhất, thời gian họ đếm sẽ chỉ căn cứ vào đồng hồ. Có người sẽ lấy người trước mặt làm tiêu chuẩn, khi người đứng trước đếm, thì họ sẽ đếm sau một giây.
Kết quả là, điều này đã gây ra sự nhầm lẫn trong việc đưa tin.
Kết quả là, phút đầu tiên đã trôi qua trong hỗn loạn như vậy.
Và rồi phút thứ hai đến.
Ở phút thứ hai, Lãnh Phong đã cố gắng hết sức để điều chỉnh tâm trạng của mọi người, nhưng lại thiếu một số người, nên việc đếm lại càng khó khăn hơn.
Không tính toán, đương nhiên không có cách nào xác định được vị trí của một người.
Sau đó, ở phút thứ ba, cuối cùng Lãnh Phong cũng đã làm sáng tỏ mọi chuyện.
Sau đó, Lãnh Phong lại hít một hơi thật sâu, Lâm Trạch Dương này thật sự quá lợi hại phải không, tên này chỉ cần tóm được một chút đồ vật, chỉ cần một chút sơ hở, ba mươi sát thủ được đào tạo bài bản của hắn, đã bị anh đánh bại rồi.
Tên này thực sự rất đáng sợ, không phải về mặt sức mạnh mà là về khả năng làm chủ vạn vật, hay là thực lực toàn diện của Lâm Trạch Dương, đây quả thực chỉ là sự tồn tại có thể khiến người ta suy sụp mà thôi.
Lãnh Phong đã là một sát thủ vượt qua cấp độ SSS, hắn đã là lính đánh thuê hàng đầu, thậm chí hắn còn nghĩ đến việc liệu mình có cần thách thức những huyền thoại trong những tổ chức bí ẩn đó hay không.
Cho nên, Lãnh Phong vẫn luôn rất tự tin vào bản thân.
Nhưng bây giờ Lãnh Phong phát hiện Lâm Trạch Dương giống như một ngọn núi lớn sừng sững trước mặt, khiến hắn dường như không có cách nào để vượt qua.
Rốt cuộc người này là ai? Làm sao anh lại có một năng lực mạnh mẽ như vậy? Thế giới này lại xuất hiện một chàng trai vừa trẻ tuổi vừa mạnh mẽ như vậy từ khi nào chứ?
Tất nhiên, những ý nghĩ này đều vô ích, ít nhất đó là trường hợp của Lãnh Phong ở thời điểm hiện tại. Vì vậy, Lãnh Phong nhanh chóng bỏ lại những suy nghĩ này, tập trung đối phó Lâm Trạch Dương.
Tiếp theo, Lâm Trạch Dương sẽ làm gì đây tiếp tục ẩn nấp, hay tiếp tục tìm kiếm cơ hội để đánh bại từng tên sát thủ một?
Lãnh Phong cảm thấy nếu là hắn, nhất định sẽ làm như vậy. Với sức mạnh đơn lẻ sẽ mạnh hơn, phương pháp này có thể nói là phương pháp tốt nhất.
Mà khi Lãnh Phong cảm thấy mình nhất định sẽ làm được điều này, trong lúc hắn đang nhanh chóng tính toán kế hoạch tiếp theo, Lãnh Phong nhìn thấy một bóng người, một bóng đen đang nhanh chóng tiếp cận hắn.
Là Lâm Trạch Dương, là Lâm Trạch Dương, anh đang đi về hướng này.
Trong nháy mắt tim Lãnh Phong đập mạnh, phút chốc tay chân trở nên cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Sợ hãi, sợ hãi.
Một sát thủ đã vượt qua cấp độ SSS, một người gần như bất khả chiến bại trong thế giới lính đánh thuê, một người chỉ riêng cái tên đã có thể áp đảo một số quốc gia nhỏ ở Nam Phi khiến họ thậm chí húkhông dám thở mạnh, lại đang thực sự cảm thấy sợ hãi, sợ hãi.
Đây đúng là một nỗi sợ hãi.
Điều này vượt xa nỗi sợ hãi về sự sống và cái chết.
May mắn, lúc này Lãnh Phong đang ở tầng ba, Lâm Trạch Dương không thể trong nháy mắt mà tới được đây, nếu không, rất có thể Lãnh Phong sẽ chết ngay lập tức.
Hít một hơi thật sâu, Lãnh Phong cắn nát đầu lưỡi của mình, ép mình lấy lại bình tĩnh, sau đó nhanh chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Thực sự không ngờ tới, nó đã vượt xa sự nhận thức của Lãnh Phong, nhưng vậy thì sao?
Dù thế nào đi nữa Lãnh Phong cũng đã vượt qua cấp SSS, ai sẽ thua về năng lực chiến đấu cá nhân chứ?
Huống chi, hiện tại Lãnh Phong còn có mười thuộc hạ.
Vẫn chưa biết ai sẽ thắng.