Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Hỏa thiêu vân
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 8: Hỏa thiêu vân
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Chỉ thấy bàn tay, cánh tay, trước ngực, phía sau lưng, thậm chí là nửa người của ông cụ… Thay đổi.
Không phải là hình dáng thay đổi, mà chính là màu da thay đổi.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Đỏ, cam, vàng, xanh lá cây, xanh lam, chàm, tím.
Trong nháy mắt bảy màu sắc khác biệt không ngừng luân phiên thay đổi trên bề mặt da.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Từng tầng từng tầng theo thứ tự từ trên xuống dưới, từ xa nhìn lại giống như bảy sắc cầu vồng không ngừng dâng lên.
Sau cùng sáu màu kia biến mất, chỉ còn lại màu đỏ, vô cùng đỏ, đỏ bừng.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Giống như máu trên người ông cụ đều tập trung vào nửa người trên.
Thậm chí có thể dùng mắt thường nhìn thấy máu dưới da đang chậm rãi chuyển động.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Sau đó bên trong màu đỏ lại lộ ra sắc đen, không ngừng cuồn cuộn, thậm chí… Còn cho người ta một loại cảm giác hoa mỹ.
Trong phòng bệnh vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn, ngơ ngác nhìn.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Đây là… Đây là… Hỏa thiêu…”
Phó viện trưởng Tôn khiếp sợ lên tiếng, trên gương mặt già nua tràn ngập vẻ rung động không cách nào che giấu được.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Ngay khi ông ta còn chưa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn thấy những điểm đen bên trong màu đỏ đó, thế mà lần lượt dồn về phía hai vai.
Sau đó theo hai vai di chuyển xuống cánh tay, cứ thế chảy dọc đến hai tay.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Trong nháy mắt, vốn dĩ hai tay của ông cụ đang có màu đỏ thẫm đột nhiên biến thành màu tím, sau đó từ tím chuyển sang xám, màu xám lại biến thành đen.
Đến cuối cùng, hai tay trở nên đen như mực, nhìn rất đáng sợ.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Hỏa thiêu, quả nhiên là hỏa thiêu vân.”
Phó viện trưởng Tôn giống như phát điên, sắc mặt đỏ lên.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Sau khi một nhà ba người Liễu Thanh Thanh nghe xong, vẻ mặt càng thêm ngạc nhiên, cảnh tượng trước mặt này không phải rất giống hình dạng mây hồng à?
[Hỏa thiêu vân: Mây hồng]
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Hỏa thiêu vân thế mà thật sự tồn tại, không phải là truyền thuyết.”
Phó viện trưởng Tôn hoàn toàn bị trấn trụ, tiếp tục nói chuyện, ông ta chỉ vào hai tay đen như mực của ông cụ Liễu: “Những màu đen này chính là độc tố trong cơ thể con người, chỉ cần được đào thải ra khỏi cơ thể sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Tích.”
Giống như nghiệm chứng lời ông ta nói, một chất lỏng màu đen từ đầu ngón tay nhỏ xuống theo chiếc ngân châm.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Phó viện trưởng Tôn, hỏa thiêu vân này là…”
Cha Liễu mập mạp thật sự không nhịn được tò mò, nhân lúc này vội hỏi thăm, Liễu Thanh Thanh và mẹ Liễu cũng nhìn về phía ông ta, tất cả đều bị khơi lên lòng hiếu kỳ.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Khụ khụ khụ… Thật ra tôi cũng không rõ về hỏa thiêu vân này lắm.”
Vốn dĩ mọi người rất chờ mong, lại không nghĩ đến câu đầu tiên của phó viện trưởng Tôn đã khiến người ta nhụt chí.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Nhưng ông ta lập tức nói: “Chẳng qua tổ tiên tôi đừng có một số ghi chép rất mơ hồ, vừa rồi lúc bảy màu sắc kia xuất hiện, tôi nhìn thấy có chút quen mắt.”
Dừng một lúc, đón nhận ánh mắt bất mãn của mấy người, ông ta có chút đắc ý nói: “Mãi cho đến khi bảy màu sắc kia biến thành màu đỏ, trong màu đỏ lại có điểm đen, tôi mới hoàn toàn chắc chắn đây chính là thần châm hỏa thiêu vân trong truyền thuyết.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Thần châm?
Ánh mắt của cha Liễu mập mạp sáng lên: “Phó viện trưởng Tôn, tôi nhớ ông vừa nói… Những màu đen kia chính là độc tố, chỉ cần loại bỏ ra khỏi cơ thể là có thể sống lâu trăm tuổi?”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Khụ khụ, đó chỉ là ghi chép của tổ tiên, cụ thể thì tôi không rõ.”
Phó viện trưởng Tôn nhìn chằm chằm vào hai tay của ông cụ Liễu, nhìn chất lỏng màu đen chậm rãi nhỏ xuống, ánh mắt ông ta nóng rực: “Nghe đồn ở thời kỳ cổ đại, người người đều có thể sống lâu trăm tuổi, trong đó có ghi chép về phương thức châm cứu hỏa thiêu vân này.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Còn gì nữa không?”
“Không, tôi chỉ biết như thế thôi.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Cha Liễu nhất thời câm nín, chẳng qua khi ánh mắt của ông ấy nhìn qua Hạ Thiên, nhất thời sáng lấp lánh.
Sau đó nhìn về phía Liễu Thanh Thanh đã đến gần, nhỏ giọng nói: “Nhóc con, rốt cuộc bạn trai con có lai lịch gì thế?”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Nghe thấy vậy, khóe miệng Liễu Thanh Thanh giật giật rất khó nhìn thấy, lại không nói được gì.
Cô đâu biết đối phương có lai lịch gì.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tên lừa đảo này!
Cô có chút tức giận.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Ngược lại là mẹ Liễu đã sớm thay đổi cách nhìn, lúc này nhìn Hạ Thiên, hoàn toàn là ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy hài lòng.
“Con gái, con chuẩn bị khi nào thì cùng Tiểu Lục kết hôn thế, người đàn ông như thế phải trông chừng cho kỹ, biết không?”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Con…”
Liễu Thanh Thanh câm nín, bi thương.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Đối với thái độ thay đổi của gia đình ba người này, Hạ Thiên không phát giác ra.
Toàn bộ tinh lực của anh đều tập trung lên người ông cụ, theo huyết dịch cuồn cuộn, máu đen chảy xuôi, vốn dĩ hai tay đen như mực, lúc này chậm rãi thay đổi.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Anh có lòng tin, sau lần này đủ để chữa những bệnh vặt đó của ông cụ.
Nghiêm túc điều trị một thời gian, những chuyện khác không dám nói, sống lâu mấy lần ba năm cũng không thành vấn đề.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Trong lúc nhất thời, căn phòng lại một lần nữa yên tĩnh.
Máu đen chảy dọc theo hai tay ông cụ xuống càng lúc càng nhiều, mang theo mùi vị khác thường, dính lên ga giường, thế nhưng không ai để ý, tất cả đều nhìn chăm chú.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Sau nửa tiếng, cuối cùng hai tay của ông cụ cũng khôi phục lại bình thường.
Một tiếng vang nhỏ, giọt máu màu đen cuối cùng nhỏ xuống giường đơn.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Hạ Thiên cầm lấy chậu khử trùng đã được chuẩn bị từ trước, bắt đầu rút kim châm ra, đồng thời nói: “Chuẩn bị dọn dẹp qua.”
“Để bác, để bác.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Cha Liễu vội vàng đồng ý, cầm một chiếc khăn khô đi đến gần bên, chẳng qua nhìn ông cụ vẫn không nhúc nhích gì, ông ấy lo lắng hỏi.
“Tiểu Lục, ông cụ…”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Tạm thời ông cụ ngủ thiếp đi, trước tiên dọn dẹp qua, cháu sẽ để ông cụ tỉnh lại.”
Có câu cam đoan này của anh, cha Liễu lập tức dọn dẹp, phó viện trưởng Tôn cũng giúp đỡ một tay.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Rất nhanh đã dọn dẹp xong, mọi thứ sẵn sàng.
Hạ Thiên vươn hai ngón tay ra, nhanh chóng điểm nhẹ vào lưng ông cụ mấy lần.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Phù.”
Bỗng nhiên một tiếng thở dài truyền đến, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả đều nhìn về phía ông cụ, bầu không khí hơi ngưng trọng.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Theo tiếng thở dài, ông cụ mở mắt ra.
Lúc đầu, ánh mắt của ông cụ có hơi mơ hồ, nhưng nhanh chóng biến mất, nhìn thần thái của mọi người, nhất thời nghi ngờ.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Xong rồi à? Vừa rồi tôi ngủ thiếp đi ư?”
“Cha à, cha cảm thấy thế nào?” Cha Liễu không nhịn được hỏi.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Đúng thế, ông Liễu, hiện tại rốt cuộc ông cảm thấy như thế nào?”
Phó viện trưởng Tôn cũng vội vã lên tiếng, mặc dù Liễu Thanh Thanh và mẹ Liễu không nói gì, nhưng trên mặt đều mang theo mong chờ.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Cảm thấy…”
Ông cụ đã hoàn toàn tỉnh táo, lúc nói chuyện đồng thời vô thức ưỡn thẳng sống lưng.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Một giây sau, mắt của ông cụ trừng to, người giống như hóa đá, lời nói đột nhiên dừng lại.
Người bị bệnh nặng đều có loại cảm giác cơ thể giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, loại cảm giác nặng nề vô lực kia hết sức rõ ràng.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Mà lúc này đây ông cụ lại cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm, vốn dĩ chân tay vô lực lại đau buốt… Lúc này thế mà không đau.
Ông cụ cảm thấy mình giống như trẻ ra mười mấy tuổi, cả người đều tràn đầy sức lực.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Không chỉ riêng ông cụ, người nhà họ Liễu đều ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ.
Bọn họ quen thuộc với ông cụ hơn Hạ Thiên, theo tuổi tác càng lúc càng lớn, eo và lưng của ông cụ đã không thẳng được nữa.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Nhưng lúc này lồng ngực thẳng tắp như một mũi tên.
“Phù.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Lúc này, ông cụ hít một hơi thật sâu, ổn định lại, sau đó xuống giường đứng trên mặt đất.
Tiếp theo chậm rãi bước về phía trước.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Một bước, hai bước, ba bước… Tốc độ rất nhẹ, thậm chí hơi vụng về, nhưng rất vững vàng.
“Kỳ tích, thật đúng là kỳ tích.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Thậm chí phó viện trưởng Tôn còn kích động hơn cả bệnh nhân, lúc này ông ta giống như một lão ngoan đồng rất kích động, hoa chân múa tay, gương mặt đỏ bừng.
Không chỉ ông ta, ngay cả cha mẹ Liễu đều hưng phấn không thôi.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Liễu Thanh Thanh há to miệng, mắt trợn tròn, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập không thể tin, một câu cũng không nói nên lời.
Nhìn dáng vẻ của mấy người bọn họ, Hạ Thiên có chút không hiểu.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Chỉ là loại bỏ độc tố, không cần kích động đến mức đó chứ?
Anh không biết.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tuy ông cụ đều là bệnh cũ, nhưng theo tuổi tác tăng dần, không chỉ có chân tay bủn rủn, ngay cả bước đi cũng không vững.
Bình thường mỗi ngày ông cụ đều chống gậy đi tản bộ ba, bốn tiếng, thời gian còn lại đều ngồi xe lăn.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
**********
Chương 8: Hỏa thiêu vân
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Chỉ thấy bàn tay, cánh tay, trước ngực, phía sau lưng, thậm chí là nửa người của ông cụ… Thay đổi.
Không phải là hình dáng thay đổi, mà chính là màu da thay đổi.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Đỏ, cam, vàng, xanh lá cây, xanh lam, chàm, tím.
Trong nháy mắt bảy màu sắc khác biệt không ngừng luân phiên thay đổi trên bề mặt da.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Từng tầng từng tầng theo thứ tự từ trên xuống dưới, từ xa nhìn lại giống như bảy sắc cầu vồng không ngừng dâng lên.
Sau cùng sáu màu kia biến mất, chỉ còn lại màu đỏ, vô cùng đỏ, đỏ bừng.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Giống như máu trên người ông cụ đều tập trung vào nửa người trên.
Thậm chí có thể dùng mắt thường nhìn thấy máu dưới da đang chậm rãi chuyển động.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Sau đó bên trong màu đỏ lại lộ ra sắc đen, không ngừng cuồn cuộn, thậm chí… Còn cho người ta một loại cảm giác hoa mỹ.
Trong phòng bệnh vô cùng an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở, tất cả mọi người đều mở to hai mắt nhìn, ngơ ngác nhìn.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Đây là… Đây là… Hỏa thiêu…”
Phó viện trưởng Tôn khiếp sợ lên tiếng, trên gương mặt già nua tràn ngập vẻ rung động không cách nào che giấu được.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Ngay khi ông ta còn chưa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn thấy những điểm đen bên trong màu đỏ đó, thế mà lần lượt dồn về phía hai vai.
Sau đó theo hai vai di chuyển xuống cánh tay, cứ thế chảy dọc đến hai tay.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Trong nháy mắt, vốn dĩ hai tay của ông cụ đang có màu đỏ thẫm đột nhiên biến thành màu tím, sau đó từ tím chuyển sang xám, màu xám lại biến thành đen.
Đến cuối cùng, hai tay trở nên đen như mực, nhìn rất đáng sợ.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Hỏa thiêu, quả nhiên là hỏa thiêu vân.”
Phó viện trưởng Tôn giống như phát điên, sắc mặt đỏ lên.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Sau khi một nhà ba người Liễu Thanh Thanh nghe xong, vẻ mặt càng thêm ngạc nhiên, cảnh tượng trước mặt này không phải rất giống hình dạng mây hồng à?
[Hỏa thiêu vân: Mây hồng]
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Hỏa thiêu vân thế mà thật sự tồn tại, không phải là truyền thuyết.”
Phó viện trưởng Tôn hoàn toàn bị trấn trụ, tiếp tục nói chuyện, ông ta chỉ vào hai tay đen như mực của ông cụ Liễu: “Những màu đen này chính là độc tố trong cơ thể con người, chỉ cần được đào thải ra khỏi cơ thể sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Tích.”
Giống như nghiệm chứng lời ông ta nói, một chất lỏng màu đen từ đầu ngón tay nhỏ xuống theo chiếc ngân châm.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Phó viện trưởng Tôn, hỏa thiêu vân này là…”
Cha Liễu mập mạp thật sự không nhịn được tò mò, nhân lúc này vội hỏi thăm, Liễu Thanh Thanh và mẹ Liễu cũng nhìn về phía ông ta, tất cả đều bị khơi lên lòng hiếu kỳ.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Khụ khụ khụ… Thật ra tôi cũng không rõ về hỏa thiêu vân này lắm.”
Vốn dĩ mọi người rất chờ mong, lại không nghĩ đến câu đầu tiên của phó viện trưởng Tôn đã khiến người ta nhụt chí.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Nhưng ông ta lập tức nói: “Chẳng qua tổ tiên tôi đừng có một số ghi chép rất mơ hồ, vừa rồi lúc bảy màu sắc kia xuất hiện, tôi nhìn thấy có chút quen mắt.”
Dừng một lúc, đón nhận ánh mắt bất mãn của mấy người, ông ta có chút đắc ý nói: “Mãi cho đến khi bảy màu sắc kia biến thành màu đỏ, trong màu đỏ lại có điểm đen, tôi mới hoàn toàn chắc chắn đây chính là thần châm hỏa thiêu vân trong truyền thuyết.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Thần châm?
Ánh mắt của cha Liễu mập mạp sáng lên: “Phó viện trưởng Tôn, tôi nhớ ông vừa nói… Những màu đen kia chính là độc tố, chỉ cần loại bỏ ra khỏi cơ thể là có thể sống lâu trăm tuổi?”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Khụ khụ, đó chỉ là ghi chép của tổ tiên, cụ thể thì tôi không rõ.”
Phó viện trưởng Tôn nhìn chằm chằm vào hai tay của ông cụ Liễu, nhìn chất lỏng màu đen chậm rãi nhỏ xuống, ánh mắt ông ta nóng rực: “Nghe đồn ở thời kỳ cổ đại, người người đều có thể sống lâu trăm tuổi, trong đó có ghi chép về phương thức châm cứu hỏa thiêu vân này.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Còn gì nữa không?”
“Không, tôi chỉ biết như thế thôi.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Cha Liễu nhất thời câm nín, chẳng qua khi ánh mắt của ông ấy nhìn qua Hạ Thiên, nhất thời sáng lấp lánh.
Sau đó nhìn về phía Liễu Thanh Thanh đã đến gần, nhỏ giọng nói: “Nhóc con, rốt cuộc bạn trai con có lai lịch gì thế?”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Nghe thấy vậy, khóe miệng Liễu Thanh Thanh giật giật rất khó nhìn thấy, lại không nói được gì.
Cô đâu biết đối phương có lai lịch gì.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tên lừa đảo này!
Cô có chút tức giận.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Ngược lại là mẹ Liễu đã sớm thay đổi cách nhìn, lúc này nhìn Hạ Thiên, hoàn toàn là ánh mắt mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy hài lòng.
“Con gái, con chuẩn bị khi nào thì cùng Tiểu Lục kết hôn thế, người đàn ông như thế phải trông chừng cho kỹ, biết không?”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Con…”
Liễu Thanh Thanh câm nín, bi thương.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Đối với thái độ thay đổi của gia đình ba người này, Hạ Thiên không phát giác ra.
Toàn bộ tinh lực của anh đều tập trung lên người ông cụ, theo huyết dịch cuồn cuộn, máu đen chảy xuôi, vốn dĩ hai tay đen như mực, lúc này chậm rãi thay đổi.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Anh có lòng tin, sau lần này đủ để chữa những bệnh vặt đó của ông cụ.
Nghiêm túc điều trị một thời gian, những chuyện khác không dám nói, sống lâu mấy lần ba năm cũng không thành vấn đề.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Trong lúc nhất thời, căn phòng lại một lần nữa yên tĩnh.
Máu đen chảy dọc theo hai tay ông cụ xuống càng lúc càng nhiều, mang theo mùi vị khác thường, dính lên ga giường, thế nhưng không ai để ý, tất cả đều nhìn chăm chú.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Sau nửa tiếng, cuối cùng hai tay của ông cụ cũng khôi phục lại bình thường.
Một tiếng vang nhỏ, giọt máu màu đen cuối cùng nhỏ xuống giường đơn.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Hạ Thiên cầm lấy chậu khử trùng đã được chuẩn bị từ trước, bắt đầu rút kim châm ra, đồng thời nói: “Chuẩn bị dọn dẹp qua.”
“Để bác, để bác.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Cha Liễu vội vàng đồng ý, cầm một chiếc khăn khô đi đến gần bên, chẳng qua nhìn ông cụ vẫn không nhúc nhích gì, ông ấy lo lắng hỏi.
“Tiểu Lục, ông cụ…”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Tạm thời ông cụ ngủ thiếp đi, trước tiên dọn dẹp qua, cháu sẽ để ông cụ tỉnh lại.”
Có câu cam đoan này của anh, cha Liễu lập tức dọn dẹp, phó viện trưởng Tôn cũng giúp đỡ một tay.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Rất nhanh đã dọn dẹp xong, mọi thứ sẵn sàng.
Hạ Thiên vươn hai ngón tay ra, nhanh chóng điểm nhẹ vào lưng ông cụ mấy lần.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Phù.”
Bỗng nhiên một tiếng thở dài truyền đến, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả đều nhìn về phía ông cụ, bầu không khí hơi ngưng trọng.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Theo tiếng thở dài, ông cụ mở mắt ra.
Lúc đầu, ánh mắt của ông cụ có hơi mơ hồ, nhưng nhanh chóng biến mất, nhìn thần thái của mọi người, nhất thời nghi ngờ.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Xong rồi à? Vừa rồi tôi ngủ thiếp đi ư?”
“Cha à, cha cảm thấy thế nào?” Cha Liễu không nhịn được hỏi.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Đúng thế, ông Liễu, hiện tại rốt cuộc ông cảm thấy như thế nào?”
Phó viện trưởng Tôn cũng vội vã lên tiếng, mặc dù Liễu Thanh Thanh và mẹ Liễu không nói gì, nhưng trên mặt đều mang theo mong chờ.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
“Cảm thấy…”
Ông cụ đã hoàn toàn tỉnh táo, lúc nói chuyện đồng thời vô thức ưỡn thẳng sống lưng.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Một giây sau, mắt của ông cụ trừng to, người giống như hóa đá, lời nói đột nhiên dừng lại.
Người bị bệnh nặng đều có loại cảm giác cơ thể giống như bị một tảng đá lớn đè nặng, loại cảm giác nặng nề vô lực kia hết sức rõ ràng.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Mà lúc này đây ông cụ lại cảm thấy cả người vô cùng nhẹ nhõm, vốn dĩ chân tay vô lực lại đau buốt… Lúc này thế mà không đau.
Ông cụ cảm thấy mình giống như trẻ ra mười mấy tuổi, cả người đều tràn đầy sức lực.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Không chỉ riêng ông cụ, người nhà họ Liễu đều ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ.
Bọn họ quen thuộc với ông cụ hơn Hạ Thiên, theo tuổi tác càng lúc càng lớn, eo và lưng của ông cụ đã không thẳng được nữa.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Nhưng lúc này lồng ngực thẳng tắp như một mũi tên.
“Phù.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Lúc này, ông cụ hít một hơi thật sâu, ổn định lại, sau đó xuống giường đứng trên mặt đất.
Tiếp theo chậm rãi bước về phía trước.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Một bước, hai bước, ba bước… Tốc độ rất nhẹ, thậm chí hơi vụng về, nhưng rất vững vàng.
“Kỳ tích, thật đúng là kỳ tích.”
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Thậm chí phó viện trưởng Tôn còn kích động hơn cả bệnh nhân, lúc này ông ta giống như một lão ngoan đồng rất kích động, hoa chân múa tay, gương mặt đỏ bừng.
Không chỉ ông ta, ngay cả cha mẹ Liễu đều hưng phấn không thôi.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Liễu Thanh Thanh há to miệng, mắt trợn tròn, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập không thể tin, một câu cũng không nói nên lời.
Nhìn dáng vẻ của mấy người bọn họ, Hạ Thiên có chút không hiểu.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Chỉ là loại bỏ độc tố, không cần kích động đến mức đó chứ?
Anh không biết.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!
Tuy ông cụ đều là bệnh cũ, nhưng theo tuổi tác tăng dần, không chỉ có chân tay bủn rủn, ngay cả bước đi cũng không vững.
Bình thường mỗi ngày ông cụ đều chống gậy đi tản bộ ba, bốn tiếng, thời gian còn lại đều ngồi xe lăn.
Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!