Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Không cần thể diện
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Chương 4: Không cần thể diện
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
“Tha mạng!”
Trên hành lang nhỏ, tiếng kêu thảm thiết của Lý Thanh Sơn nghe hết sức thê lương. Cuối cùng anh ta cũng cảm thấy sợ hãi, không còn một xíu cảm giác ưu việt như trước đó nữa, mà chỉ còn lại tiếng hét thảm thiết như chó chết.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Anh ta đã từng rất tự phụ, hiện tại lại có một loại xúc động muốn ngất đi.
Bởi vì tất cả những chuyện này đều là do anh ta tự tìm đường chết, nhiều lần nhục nhã Hạ Thiên, kết quả bị vả mặt.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Đánh đến mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Trước sau tương phản quá lớn, khiến anh ta chỉ muốn dùng đầu đập ra một khe hở để chui vào, không tiếp tục đi ra nữa, tôn nghiêm của anh ta hoàn toàn bị chà đạp.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hạ Thiên chế trụ cổ tay anh ta, mạnh mẽ đẩy ra.
Chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, Lý Thanh Sơn bị quăng xuống mặt đất.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hạ Thiên đi lên một bước, giẫm chân lên ngực anh ta, trong ánh mắt chứa đựng sự lạnh lùng, mang theo sát khí: “Anh muốn giết cả nhà tôi ư?”
Lý Thanh Sơn có cảm giác như bị một ngọn núi lớn đè ở trên người, hô hấp dồn dập, càng ngày càng khó thở.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Đón nhận ánh mắt rét lạnh của Hạ Thiên, loại lạnh lẽo kia đâm sâu vào trong xương tủy của anh ta.
Anh dám giết người.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ý nghĩ này vừa sinh ra, sắc mặt Lý Thanh Sơn trắng bệch như tờ giấy, không có một chút máu nào.
“Tôi… Khụ khụ khụ, rất xin lỗi, tôi sai rồi, tha mạng, đừng giết tôi… Hu hu hu…”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Còn chưa có nói xong, vị tổng giám đốc của tập đoàn Sơn Hải đã bị dọa cho òa khóc.
Tình cảnh như thế rơi vào trong mắt Liễu Thanh Thanh khiến cho cô có chút dở khóc dở cười, nhưng đồng thời cũng cảm thấy phức tạp.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
“Lục Đông, được rồi, chúng ta đi thôi.”
Nghe thấy thế, ánh mắt Hạ Thiên nhìn chằm chằm về phía Liễu Thanh Thanh, sau đó gật đầu, thu hồi chân phải, lạnh nhạt nói một câu: “Biến!”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nghe vậy, Lý Thanh Sơn giống như được đại xá, căn bản không để ý đến đau đớn trên người, dùng một tay chống người, không chút do dự chạy đi, ngay cả em gái Lý Thanh Nhu, anh ta cũng chẳng để ý.
Cho đến khi đi vào trong thang máy, lúc này anh ta mới tức giận gầm lên: “Tao nhất định phải giết chết mày, nhất định!”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
…
Một bên khác, Hạ Thiên đã khôi phục lại dáng vẻ vô hại, nhe răng cười mang theo nịnh nọt nhìn về phía Liễu Thanh Thanh.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
“Thanh Thanh, sao nào? Hiện tại tôi có giống đàn ông không? Đúng rồi, thằng cha kia sẽ không trả thù tôi đấy chứ? Cô không được mặc kệ tôi đâu nhé.”
Nghe thấy thế, khóe miệng Liễu Thanh Thanh giật giật, cưỡng chế đè xuống những suy nghĩ khác, lắc đầu: “Lý Thanh Sơn, người này lòng dạ hẹp hòi, anh ta nhất định sẽ trả thù, chẳng qua anh không cần phải sợ hãi, mọi chuyện đã có tôi.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
“Ha ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Hạ Thiên nhất thời mặt mày hớn hở, đồng thời cũng có chút láu lỉnh.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Bởi vì biểu hiện của Liễu Thanh Thanh không giống như những người phụ nữ khác, gặp phải chuyện này, bọn họ sẽ chỉ biết hét lên và hoảng sợ.
Ừm, tính tình của cực phẩm mỹ nữ này vẫn tương đối hợp khẩu vị của anh.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Sau đó hai người lại lần nữa cất bước, điều khác biệt chính là, cảm nhận của Liễu Thanh Thanh với Hạ Thiên đã có một số thay đổi, đồng thời cũng sinh ra một xíu hiếu kỳ.
Rất nhanh bọn họ đã đi đến trước cửa một căn phòng bệnh.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Liễu Thanh Thanh liếc mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó đẩy cửa đi vào.
Phòng bệnh được trang trí rất xa hoa, giống như khách sạn cao cấp, không gian rất lớn, giờ phút này có năm, sáu người ở đây.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trong đó nổi bật nhất là một ông cụ nửa nằm trên giường.
Ông cụ khoảng 70 tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng sắc mặt hồng hào, hai mắt rất có thần, nhìn thế nào cũng không giống với người bệnh nặng.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ngoại trừ ông cụ thì bên giường còn có hai người lớn tuổi khác.
Trong đó có một ông già mặc áo blouse trắng, rõ ràng là bác sĩ của bệnh viện.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Một ông già khác thì mặc một bộ quần áo thời Hán màu xám, râu tóc bạc trắng, cộng thêm trên cằm là chòm râu trắng, nhìn rất có dáng vẻ tiên nhân.
Hạ Thiên âm thầm suy tư, chắc hẳn người này chính là vị Trương đại sư kia.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ánh mắt anh không dừng lại, tiếp tục nhìn, cuối cùng nhìn về phía một đôi nam nữ trung niên ngồi ở một bên khác của giường bệnh.
Nam là một người đàn ông mập mạp, vẻ mặt hồng hào, bụng phệ, cầm một cốc trà, mang đến cho người ta một loại cảm giác dễ gần, mà người phụ nữ trung niên kia thì vẻ ngoài có mấy phần tương tự với Liễu Thanh Thanh.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nhìn thấy sự xuất hiện của hai người bọn họ, mọi người trong phòng bệnh đều đồng thời nhìn lại.
Một giây sau, ngoại trừ bác sĩ và ông lão râu trắng kia, ba người còn lại đồng loạt đem ánh mắt dừng trên người Hạ Thiên.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Vẻ mặt của ba người đều giống nhau, tất cả đều trừng to mắt, trên mặt là không dám tin, ngạc nhiên và… Vui sướng?
Ngược lại là Liễu Thanh Thanh, trong nháy mắt mặt cô đỏ ửng, giống như say rượu, vốn dĩ ánh mắt lạnh lùng cũng biến thành ngập nước.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ánh mắt của cô không có ý tốt, trừng mắt nhìn ba người, giống như giận, lại giống như xấu hổ, lại giống như bực mình.
Vẫn là ông cụ nằm trên giường lên tiếng trước, ông cụ cười tủm tỉm nhìn Liễu Thanh Thanh: “Nhóc con, làm sao hôm nay cháu lại có thời gian đến thăm ông già này, đúng rồi chàng trai trẻ này là…”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Liễu Thanh Thanh có chút đau răng, chỉ sợ câu sau cùng mới là trọng điểm.
Cô nhìn ông cụ, sau đó lại nhìn đôi nam nữ trung niên, từng ánh mắt đều sáng rực giống như muốn ăn tươi nuốt sống.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Chẳng lẽ bọn họ cứ như thế muốn đem con gái gả đi à?
May mắn cô không phải người có tính cách hay ngượng ngùng, cô đã có chuẩn bị tâm lý, hôm nay dẫn người đến chính vì để bọn họ an tâm.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ngay sau đó, cô mấp máy môi nói: “Anh ấy tên là Lục Đông, chính là người mà con thường xuyên hay nhắc đến với mọi người, trước đó mấy ngày vừa mới xuất ngũ.”
Nói xong cô lại giới thiệu với Hạ Thiên: “Lục Đông, đây là ông nội của em, đây là cha mẹ em.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hạ Thiên cười rạng rỡ, chiếc răng khểnh, má lúm đồng tiền ở khóe miệng như ẩn như hiện, trực tiếp nói.
“Ông nội, cha, mẹ, chào mọi người, con tới thăm mọi người đây.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
“Phụt.”
Người đàn ông mập mạp kia vừa uống trà vào trong miệng, nhất thời phun ra, vẻ mặt ngây ngốc.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Còn người phụ nữ trung niên kia thì khóe miệng giật giật, dáng vẻ cạn lời, không biết nên trả lời như thế nào.
Ngược lại là ông cụ nằm trên giường, sau khi sững sờ, hai mắt nhất thời sáng lên, ngay sau đó cất tiếng cười to, rất giàu sức sống: “Ha ha ha, được lắm, Tiểu Lục, đến đây nào, nhanh tới cho ông già này nhìn xem.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
“Vâng.”
Hạ Thiên không chút ngượng ngùng, sải bước đi đến, còn ánh mắt của ông cụ thì quan sát mọi hành động của anh.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
“Xem ra con nhóc kia không lừa ông, cháu thật sự đã từng đi lính.” Hiển nhiên ông cụ rất hài lòng, nói: “Tiểu Lục, cháu từng làm lính ở đâu?”
“À…” Hạ Thiên cười, sau đó hơi cúi người, nhỏ giọng nói bên tai ông cụ một câu: “Hiện tại cháu đang trong thời gian phải giữ bí mật.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hai mắt ông cụ hơi co rụt lại, sau đó ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Hạ Thiên, lập tức cười to.
“Được lắm, rất được, người cháu rể này, ông nhận.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Cha mẹ Liễu Thanh Thanh ở bên cạnh quay sang nhìn nhau, có chút hiếu kỳ, lại có chút bó tay, tiếp theo đồng thời nhìn về phía Liễu Thanh Thanh.
Kết quả bọn họ phát hiện Liễu Thanh Thanh giống như tượng đá đứng đó, miệng há to, mắt trợn tròn, vẻ mặt còn không biết làm sao hơn bọn họ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Liễu Thanh Thanh hoàn toàn ngây người.
Cô đã từng gặp qua người da mặt dày, nhưng chưa từng gặp người không biết xấu hổ như thế, trước đó sao không nhìn ra, thằng cha này đơn giản là… Vô sỉ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ Hạ Thiên và ông nội nói chuyện thân thiện với nhau, dường như là bạn tri kỷ đã quen biết mấy chục năm, điều này khiến Liễu Thanh Thanh nói không rõ được cảm xúc của mình.
Đột nhiên ông già râu trắng ở bên kia giường bất mãn nói: “Nói chuyện thì cứ nói, đừng lộn xộn, không nhìn thấy trên người ông còn có châm à?”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nghe thấy thế, ông cụ đang tràn đầy phấn khởi nói chuyện với Hạ Thiên không khỏi khẽ giật mình, lập tức vẻ mặt xấu hổ, chậm rãi đặt tay phải xuống.
Hạ Thiên đương nhiên cũng nhìn thấy hai tay và chân của ông cụ đều có ngân châm đâm vào.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Vốn dĩ anh không để ý, bây giờ nghe xong, anh nhìn theo những châm kia, nhưng vừa nhìn xuống, con ngươi của anh đột nhiên co rụt lại, vô thức nói.
“Ông nội, những kim châm này sẽ lấy mạng của ông đấy!”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
**********
Chương 4: Không cần thể diện
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
“Tha mạng!”
Trên hành lang nhỏ, tiếng kêu thảm thiết của Lý Thanh Sơn nghe hết sức thê lương. Cuối cùng anh ta cũng cảm thấy sợ hãi, không còn một xíu cảm giác ưu việt như trước đó nữa, mà chỉ còn lại tiếng hét thảm thiết như chó chết.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Anh ta đã từng rất tự phụ, hiện tại lại có một loại xúc động muốn ngất đi.
Bởi vì tất cả những chuyện này đều là do anh ta tự tìm đường chết, nhiều lần nhục nhã Hạ Thiên, kết quả bị vả mặt.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Đánh đến mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Trước sau tương phản quá lớn, khiến anh ta chỉ muốn dùng đầu đập ra một khe hở để chui vào, không tiếp tục đi ra nữa, tôn nghiêm của anh ta hoàn toàn bị chà đạp.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hạ Thiên chế trụ cổ tay anh ta, mạnh mẽ đẩy ra.
Chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, Lý Thanh Sơn bị quăng xuống mặt đất.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hạ Thiên đi lên một bước, giẫm chân lên ngực anh ta, trong ánh mắt chứa đựng sự lạnh lùng, mang theo sát khí: “Anh muốn giết cả nhà tôi ư?”
Lý Thanh Sơn có cảm giác như bị một ngọn núi lớn đè ở trên người, hô hấp dồn dập, càng ngày càng khó thở.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Đón nhận ánh mắt rét lạnh của Hạ Thiên, loại lạnh lẽo kia đâm sâu vào trong xương tủy của anh ta.
Anh dám giết người.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ý nghĩ này vừa sinh ra, sắc mặt Lý Thanh Sơn trắng bệch như tờ giấy, không có một chút máu nào.
“Tôi… Khụ khụ khụ, rất xin lỗi, tôi sai rồi, tha mạng, đừng giết tôi… Hu hu hu…”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Còn chưa có nói xong, vị tổng giám đốc của tập đoàn Sơn Hải đã bị dọa cho òa khóc.
Tình cảnh như thế rơi vào trong mắt Liễu Thanh Thanh khiến cho cô có chút dở khóc dở cười, nhưng đồng thời cũng cảm thấy phức tạp.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
“Lục Đông, được rồi, chúng ta đi thôi.”
Nghe thấy thế, ánh mắt Hạ Thiên nhìn chằm chằm về phía Liễu Thanh Thanh, sau đó gật đầu, thu hồi chân phải, lạnh nhạt nói một câu: “Biến!”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nghe vậy, Lý Thanh Sơn giống như được đại xá, căn bản không để ý đến đau đớn trên người, dùng một tay chống người, không chút do dự chạy đi, ngay cả em gái Lý Thanh Nhu, anh ta cũng chẳng để ý.
Cho đến khi đi vào trong thang máy, lúc này anh ta mới tức giận gầm lên: “Tao nhất định phải giết chết mày, nhất định!”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
…
Một bên khác, Hạ Thiên đã khôi phục lại dáng vẻ vô hại, nhe răng cười mang theo nịnh nọt nhìn về phía Liễu Thanh Thanh.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
“Thanh Thanh, sao nào? Hiện tại tôi có giống đàn ông không? Đúng rồi, thằng cha kia sẽ không trả thù tôi đấy chứ? Cô không được mặc kệ tôi đâu nhé.”
Nghe thấy thế, khóe miệng Liễu Thanh Thanh giật giật, cưỡng chế đè xuống những suy nghĩ khác, lắc đầu: “Lý Thanh Sơn, người này lòng dạ hẹp hòi, anh ta nhất định sẽ trả thù, chẳng qua anh không cần phải sợ hãi, mọi chuyện đã có tôi.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
“Ha ha ha, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”
Hạ Thiên nhất thời mặt mày hớn hở, đồng thời cũng có chút láu lỉnh.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Bởi vì biểu hiện của Liễu Thanh Thanh không giống như những người phụ nữ khác, gặp phải chuyện này, bọn họ sẽ chỉ biết hét lên và hoảng sợ.
Ừm, tính tình của cực phẩm mỹ nữ này vẫn tương đối hợp khẩu vị của anh.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Sau đó hai người lại lần nữa cất bước, điều khác biệt chính là, cảm nhận của Liễu Thanh Thanh với Hạ Thiên đã có một số thay đổi, đồng thời cũng sinh ra một xíu hiếu kỳ.
Rất nhanh bọn họ đã đi đến trước cửa một căn phòng bệnh.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Liễu Thanh Thanh liếc mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó đẩy cửa đi vào.
Phòng bệnh được trang trí rất xa hoa, giống như khách sạn cao cấp, không gian rất lớn, giờ phút này có năm, sáu người ở đây.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Trong đó nổi bật nhất là một ông cụ nửa nằm trên giường.
Ông cụ khoảng 70 tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng sắc mặt hồng hào, hai mắt rất có thần, nhìn thế nào cũng không giống với người bệnh nặng.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ngoại trừ ông cụ thì bên giường còn có hai người lớn tuổi khác.
Trong đó có một ông già mặc áo blouse trắng, rõ ràng là bác sĩ của bệnh viện.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Một ông già khác thì mặc một bộ quần áo thời Hán màu xám, râu tóc bạc trắng, cộng thêm trên cằm là chòm râu trắng, nhìn rất có dáng vẻ tiên nhân.
Hạ Thiên âm thầm suy tư, chắc hẳn người này chính là vị Trương đại sư kia.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ánh mắt anh không dừng lại, tiếp tục nhìn, cuối cùng nhìn về phía một đôi nam nữ trung niên ngồi ở một bên khác của giường bệnh.
Nam là một người đàn ông mập mạp, vẻ mặt hồng hào, bụng phệ, cầm một cốc trà, mang đến cho người ta một loại cảm giác dễ gần, mà người phụ nữ trung niên kia thì vẻ ngoài có mấy phần tương tự với Liễu Thanh Thanh.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nhìn thấy sự xuất hiện của hai người bọn họ, mọi người trong phòng bệnh đều đồng thời nhìn lại.
Một giây sau, ngoại trừ bác sĩ và ông lão râu trắng kia, ba người còn lại đồng loạt đem ánh mắt dừng trên người Hạ Thiên.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Vẻ mặt của ba người đều giống nhau, tất cả đều trừng to mắt, trên mặt là không dám tin, ngạc nhiên và… Vui sướng?
Ngược lại là Liễu Thanh Thanh, trong nháy mắt mặt cô đỏ ửng, giống như say rượu, vốn dĩ ánh mắt lạnh lùng cũng biến thành ngập nước.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ánh mắt của cô không có ý tốt, trừng mắt nhìn ba người, giống như giận, lại giống như xấu hổ, lại giống như bực mình.
Vẫn là ông cụ nằm trên giường lên tiếng trước, ông cụ cười tủm tỉm nhìn Liễu Thanh Thanh: “Nhóc con, làm sao hôm nay cháu lại có thời gian đến thăm ông già này, đúng rồi chàng trai trẻ này là…”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Liễu Thanh Thanh có chút đau răng, chỉ sợ câu sau cùng mới là trọng điểm.
Cô nhìn ông cụ, sau đó lại nhìn đôi nam nữ trung niên, từng ánh mắt đều sáng rực giống như muốn ăn tươi nuốt sống.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Chẳng lẽ bọn họ cứ như thế muốn đem con gái gả đi à?
May mắn cô không phải người có tính cách hay ngượng ngùng, cô đã có chuẩn bị tâm lý, hôm nay dẫn người đến chính vì để bọn họ an tâm.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ngay sau đó, cô mấp máy môi nói: “Anh ấy tên là Lục Đông, chính là người mà con thường xuyên hay nhắc đến với mọi người, trước đó mấy ngày vừa mới xuất ngũ.”
Nói xong cô lại giới thiệu với Hạ Thiên: “Lục Đông, đây là ông nội của em, đây là cha mẹ em.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hạ Thiên cười rạng rỡ, chiếc răng khểnh, má lúm đồng tiền ở khóe miệng như ẩn như hiện, trực tiếp nói.
“Ông nội, cha, mẹ, chào mọi người, con tới thăm mọi người đây.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
“Phụt.”
Người đàn ông mập mạp kia vừa uống trà vào trong miệng, nhất thời phun ra, vẻ mặt ngây ngốc.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Còn người phụ nữ trung niên kia thì khóe miệng giật giật, dáng vẻ cạn lời, không biết nên trả lời như thế nào.
Ngược lại là ông cụ nằm trên giường, sau khi sững sờ, hai mắt nhất thời sáng lên, ngay sau đó cất tiếng cười to, rất giàu sức sống: “Ha ha ha, được lắm, Tiểu Lục, đến đây nào, nhanh tới cho ông già này nhìn xem.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
“Vâng.”
Hạ Thiên không chút ngượng ngùng, sải bước đi đến, còn ánh mắt của ông cụ thì quan sát mọi hành động của anh.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
“Xem ra con nhóc kia không lừa ông, cháu thật sự đã từng đi lính.” Hiển nhiên ông cụ rất hài lòng, nói: “Tiểu Lục, cháu từng làm lính ở đâu?”
“À…” Hạ Thiên cười, sau đó hơi cúi người, nhỏ giọng nói bên tai ông cụ một câu: “Hiện tại cháu đang trong thời gian phải giữ bí mật.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hai mắt ông cụ hơi co rụt lại, sau đó ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Hạ Thiên, lập tức cười to.
“Được lắm, rất được, người cháu rể này, ông nhận.”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Cha mẹ Liễu Thanh Thanh ở bên cạnh quay sang nhìn nhau, có chút hiếu kỳ, lại có chút bó tay, tiếp theo đồng thời nhìn về phía Liễu Thanh Thanh.
Kết quả bọn họ phát hiện Liễu Thanh Thanh giống như tượng đá đứng đó, miệng há to, mắt trợn tròn, vẻ mặt còn không biết làm sao hơn bọn họ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Liễu Thanh Thanh hoàn toàn ngây người.
Cô đã từng gặp qua người da mặt dày, nhưng chưa từng gặp người không biết xấu hổ như thế, trước đó sao không nhìn ra, thằng cha này đơn giản là… Vô sỉ.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ Hạ Thiên và ông nội nói chuyện thân thiện với nhau, dường như là bạn tri kỷ đã quen biết mấy chục năm, điều này khiến Liễu Thanh Thanh nói không rõ được cảm xúc của mình.
Đột nhiên ông già râu trắng ở bên kia giường bất mãn nói: “Nói chuyện thì cứ nói, đừng lộn xộn, không nhìn thấy trên người ông còn có châm à?”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nghe thấy thế, ông cụ đang tràn đầy phấn khởi nói chuyện với Hạ Thiên không khỏi khẽ giật mình, lập tức vẻ mặt xấu hổ, chậm rãi đặt tay phải xuống.
Hạ Thiên đương nhiên cũng nhìn thấy hai tay và chân của ông cụ đều có ngân châm đâm vào.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Vốn dĩ anh không để ý, bây giờ nghe xong, anh nhìn theo những châm kia, nhưng vừa nhìn xuống, con ngươi của anh đột nhiên co rụt lại, vô thức nói.
“Ông nội, những kim châm này sẽ lấy mạng của ông đấy!”
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu