Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Tôi muốn ngâm thơ, tôi muốn ca hát
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Chương 18: Tôi muốn ngâm thơ, tôi muốn ca hát
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sắc mặt Hạ Thiên trắng bệch, vốn dĩ Liễu Thanh Thanh và Tần Lĩnh đều có chút nghi ngờ không thôi. Thế nhưng ngay trong nháy mắt khi anh ngẩng đầu lên, lập tức ý thức được không ổn. Hiện tại là tháng năm, bọn họ đang mặc bộ đồ công sở.
Hai người trơ mắt nhìn thấy lỗ mũi Hạ Thiên chảy ra hai dòng máu tươi, sắc mặt nhất thời đỏ lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lưu manh, quang minh chính đại đùa nghịch lưu manh.
Hai người vừa thẹn vừa giận.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vô cùng tức giận, hai người không chút do dự, hơn nữa động tác của bọn họ cũng nhất trí một cách lạ thường. Đồng thời nâng chấn còn lại lên, hung hăng đạp xuống dưới. “Hạ lưu, nhanh buông tay cho tôi. “Bà đây đạp chết tên lưu mạnh thổi tha nhà anh.”
Hạ Thiên giật mình, con mẹ nó, đây chính là hai chiếc giày cao gót đấy, nếu thật sự bị giẫm lên, tuyệt đối sẽ đổ máu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Phản ứng của anh không chậm.
Ngay sau đó, anh cong một cánh tay lên, ôm lấy hai đùi, mà một tay khác thì giơ lên, dùng một loại tốc độ không thể tin được vẽ lên hai dư ảnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bich bich.
Ngay lúc hai người giảm xuống, giày cao gót trên chân bọn họ đã bị Hạ Thiên cởi ra, sau đó bị hai chân trần giẫm lên lưng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Thiên không quan tâm, vẫn gắt gao ôm chặt chân hai người, không có giày cao gót, hai chân này giảm lên lưng giống như đang mát xa vậy.
Ngay sau đó anh ôm chặt hơn, đồng thời giống như một nhà ngơ ngâm nga.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ôi... Tôi sắp phải chết... Cho nên chuẩn bị ướt át một lần, buổi trưa đi cày cuốc, tôi vô cùng hạnh phúc, mỹ nữ hai đánh một... Cùng tôi đầu địa chủ...
Liễu Thanh Thanh và Tần Lĩnh tức đến mức ngực đau.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bọn họ không chút do dụ tiếp tục đạp, giống như hai cô nàng mạnh mẽ đang nổi điên vậy. “Ôi... Mồ hôi rơi xuống đất, hai vị mỹ nữ thật vất và, hai chân vừa dài lại vừa trắng, tôi thật hạnh phúc... "Ôi. Trước khi chết tôi quyết định hát một bài, bài hát có tên... Chân quả đẹp... Ôi chao, chân quả đẹp, trải qua nguy hiểm, còn phải chảy cả máu mũi..." “Ôi... Tôi quyết định hát tiếp một bài, bài hát có tên... Cùng nhau lộn em bé. O cùng nhau lột em bé. Hai hồ lô cường bạo cúc hoa, quất sáp nến còn không sợ, em trai thật to, hang hốc thật to, la la la la, cùng nhau lột em bé...
Phụt
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hai mỹ nữ đang giẫm mạnh thiếu chút nữa đã hộc máu. “Ôi... Tôi còn chuẩn bị hát một bài, nước lớn hướng phía dưới chảy. hai vị mỹ nữ... Nhắc bắp đùi lên, hắc hắc, nhắc bắp đùi lên... “Dừng lại. “Im miệng.
Hai cô gái thật sự không chịu nổi nữa, cùng nhau giận dữ mắng mỏ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc này chính bọn họ cũng không nói rõ được cảm xúc của mình, nhưng không ngoài suy đoán, đây là lần đầu tiên hai người cảm nhận được cái gọi là vô địch đê tiện.
Hạ Thiên dùng phương thức trực tiếp nhất làm cho bọn họ hiểu một đạo lý.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đó chính là... Đắc tội với một kẻ hạ lưu vô sỉ, xấu xa, bỉ ổi, một tên khốn kiếp không biết xấu hổ sẽ có hậu quả gì.
Mất mặt ư?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Không có tôn nghiêm?
Một kẻ dám đùa nghịch lưu manh ở trong văn phòng chủ tịch, đồng thời còn đã ngủ với tổng giám đốc, lừa gạt chủ tịch, giờ phút này một bên gào lên những ca từ đáng xấu hổ, một bên nhìn màu quần lót của bọn họ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mất mặt là bọn họ mới đúng.
Quá mạnh mẽ và vô sỉ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đây chính là ấn tượng mà Hạ Thiên cố ý để lại cho bọn họ, đồng thời khắc sâu khó quên. “Hạ Thiên, anh đứng lên trước đi, tôi thể, tôi sẽ đổi việc cho anh."
Liễu Thanh Thanh đè nén lửa giận, hoặc là nói... Cô căn bản không biết nên đối phó với thằng cha này như thế nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tần Lĩnh cũng không khá hơn là bao, gương mặt đỏ ửng, nhất là xúc cảm khi đối phương sờ soạng lên chân mình, nhất thời khiến cho đôi mắt của cô ấy ngẫn nước giống như uống say. “Anh Hạ, anh đứng lên đi, tôi có thể phá hệ cho anh đến bộ phận an ninh.
Hạ Thiên “vô cùng gian nan” ngẩng đầu: “Thật ư?” “Nhắm mắt lại!" “Không cho nhìn!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hai người đồng thanh hét lên.
Ngay lập tức Tần Lĩnh tiếp tục nói: “Tôi thề, tôi xin lấy nhân cách của mình để cam đoan.” “À, vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó... Như không có chuyện gì xảy ra đứng lên.
Vẻ mặt vui vẻ không thôi. “Mẹ kiếp, thế mà không đau nữa, bệnh tim quả nhiên là như thế, đến nhanh mà đi cũng nhanh...”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cút con mẹ anh đi!
Đây là tiếng lòng của hai cô gái, cảm giác giống như cứ thế bị nhét vào một con ruổi, vô cùng buồn nôn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhất là Liễu Thanh Thanh, làm chủ tịch của tập đoàn Bách Hoa, cô là nữ thần cao quý lãnh diễm băng sơn, ai dám đùa bỡn cô chứ? Thật đúng là không nghĩ đến, hiện tại đã không phải đùa giỡn mà chính là trần trụi bị người ta đùa nghịch lưu manh, đơn giản là…...
Không thể tha thứ. “Tôi thật sự bị bệnh tim, không lừa các cô đâu.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vẻ mặt Hạ Thiên lập tức trở nên nghiêm túc: “Nói không chừng một lát nữa sẽ lại phát bệnh.
Anh vừa nói xong, hai mỹ nữ đã giống như tránh né ôn thần, lùi lại không thôi. “Tổng giám đốc Tần, chuyện này giao cho cô.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Liễu Thanh Thanh nói một câu, sau đó nhanh chóng đi một chiếc giày cao gót khác vào, quay người đi ra ngoài, có chút giống như đang chạy trối chết.
Hiện tại cho dù chỉ là một giây, cô cũng không muốn nhìn thấy tên khốn kiếp này nữa. Quan trọng nhất chính là nghĩ đến sau này, cô phải ở chung dưới một mái nhà với người như thế, cô vừa lo lắng, vừa sợ hãi, càng nhiều hơn chính là một loại phẫn nộ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thế nhưng cô nên làm gì đây? Cường thế đuổi việc anh? Nhưng thằng cha này là một kẻ vô sỉ khốn kiếp, ngộ nhỡ anh đi nói khắp nơi thì sao?
Xé bỏ thỏa thuận? Nhưng thằng cha này là kẻ vô sỉ khốn kiếp...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Liễu Thanh Thanh hối hận đến phát điên.
Một bên khác, Tần Lĩnh cũng không muốn ở lại thêm một giây nào nữa. “Anh chờ ở đây, tôi sẽ sắp xếp anh đến bộ phận an ninh.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nói xong, cô ấy đi một chiếc giày cao gót khác vào, xoay người rời đi. Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team n*ha !!!
Đi đến cửa, giọng nói của cô ấy vang lên, lạnh lùng đến đáng sợ. “Chuyện ngày hôm qua, tốt nhất anh vĩnh viễn giấu trong bụng, đừng cho rằng có thể uy hiếp được tôi...”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô ấy còn chưa nói xong, Hạ Thiên đã cắt ngang: “Tổng giám đốc Tần, chuyện gì ngày hôm qua thế? Tôi không biết cô đăng nói gì? Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt Haizz, bây giờ mỹ nữ chính là như thế, luôn tự cho mình là đúng, Liễu Thanh Thành chính là người như thế, không nghĩ đến cô cũng vậy.” “Anh, hừ!"
Tần Lĩnh tức đến mức cơ thể mềm mại hơi run rẩy, trực tiếp đóng sầm cửa lại rời đi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Một lúc sau, có một thư ký gõ cửa đi vào, dẫn Hạ Thiên đến bộ phận nhân sự để làm thủ tục, kỷ hợp đồng, nhận đồng phục làm việc.
Trong lúc này, toàn bộ hành trình đều có thư kỷ đi cùng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau đấy lại dẫn theo anh đến gặp người quản lý bộ phận an ninh, được phân đến đội ba. Sau cùng người đội trưởng còn vung tay lên, để một người nhân viên cũ trong đội dẫn anh, lấy cái tên mỹ miêu là... Quen thuộc nghiệp vụ.
Được rồi... Là bảo vệ ở cửa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đối với việc này, Hạ Thiên không để ý lắm, chỉ cần có việc làm là được, anh chỉ không muốn rảnh rỗi mà thôi.
Bảo vệ cũng khá tốt, có thể phơi nắng, ngắm mỹ nữ, thuận tiện nhắn tin trêu chọc Liễu Thanh Thanh... Tuy cỗ không trả lời một tin nhắn nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đương nhiên cũng có điều khiến anh nghi ngờ không hiểu.
Anh phát hiện ra, có rất nhiều bảo vệ có thái độ lạnh lùng với anh, hoặc là nói giống như mang theo địch ý và xem thường anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Móa nó chứ.
Hạ Thiên khó chịu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đều là nhân viên bảo vệ, anh còn khinh thường tôi? Nhất định là do hai người phụ nữ kia âm thầm bày mưu đặt kế, nói không chừng sau này sẽ còn tìm cơ hội trả thù anh.
Ngay tại lúc anh đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên có một bóng ngưỡi hấp dẫn tầm mắt của Hạ Thiên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ở chỗ lối rẽ cho cầu thang bộ phía bên phải của tòa nhà, một nhân viên quét dọn vệ sinh mặc bộ đồ màu xanh, đang cố gắng nâng một túi rác để chuyển xuống dưới.
Quan trọng nhất đây là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô ấy khoảng 23 – 24 tuổi, tuy mặc bộ đồ lao động màu xanh lam, nhưng dáng người rất khá, eo thon, chân dài, mỗi lần gắng sức nhắc lên lại lộ ra đường cong cơ thể hoàn mỹ.
Nhìn gương mặt cô ấy, làn da trắng nõn, hai mắt trong veo mang theo quật cường. Ngũ quan của cô ấy, cho dù không trang điểm cũng khá tinh xảo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Không nói đến khi chất, chỉ riêng dáng dấp tuyệt đối không thua kém Liễu Thanh Thanh và Tần Lĩnh.
Vẻ mặt Hạ Thiên ngạc nhiên, cảm giác có phần không khoa học.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô gái có dáng dấp hại nước hại dân này, lại là nhân viên vệ sinh?
Không chỉ như thế, những nhân viên ra vào đều sẽ dùng một loại ảnh mắt kỳ lạ để nhìn người phụ nữ kia, còn có không ít người chỉ trỏ, nhỏ giọng cười nhạo gì đó.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
**********
Chương 18: Tôi muốn ngâm thơ, tôi muốn ca hát
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sắc mặt Hạ Thiên trắng bệch, vốn dĩ Liễu Thanh Thanh và Tần Lĩnh đều có chút nghi ngờ không thôi. Thế nhưng ngay trong nháy mắt khi anh ngẩng đầu lên, lập tức ý thức được không ổn. Hiện tại là tháng năm, bọn họ đang mặc bộ đồ công sở.
Hai người trơ mắt nhìn thấy lỗ mũi Hạ Thiên chảy ra hai dòng máu tươi, sắc mặt nhất thời đỏ lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lưu manh, quang minh chính đại đùa nghịch lưu manh.
Hai người vừa thẹn vừa giận.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vô cùng tức giận, hai người không chút do dự, hơn nữa động tác của bọn họ cũng nhất trí một cách lạ thường. Đồng thời nâng chấn còn lại lên, hung hăng đạp xuống dưới. “Hạ lưu, nhanh buông tay cho tôi. “Bà đây đạp chết tên lưu mạnh thổi tha nhà anh.”
Hạ Thiên giật mình, con mẹ nó, đây chính là hai chiếc giày cao gót đấy, nếu thật sự bị giẫm lên, tuyệt đối sẽ đổ máu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Phản ứng của anh không chậm.
Ngay sau đó, anh cong một cánh tay lên, ôm lấy hai đùi, mà một tay khác thì giơ lên, dùng một loại tốc độ không thể tin được vẽ lên hai dư ảnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bich bich.
Ngay lúc hai người giảm xuống, giày cao gót trên chân bọn họ đã bị Hạ Thiên cởi ra, sau đó bị hai chân trần giẫm lên lưng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Thiên không quan tâm, vẫn gắt gao ôm chặt chân hai người, không có giày cao gót, hai chân này giảm lên lưng giống như đang mát xa vậy.
Ngay sau đó anh ôm chặt hơn, đồng thời giống như một nhà ngơ ngâm nga.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ôi... Tôi sắp phải chết... Cho nên chuẩn bị ướt át một lần, buổi trưa đi cày cuốc, tôi vô cùng hạnh phúc, mỹ nữ hai đánh một... Cùng tôi đầu địa chủ...
Liễu Thanh Thanh và Tần Lĩnh tức đến mức ngực đau.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bọn họ không chút do dụ tiếp tục đạp, giống như hai cô nàng mạnh mẽ đang nổi điên vậy. “Ôi... Mồ hôi rơi xuống đất, hai vị mỹ nữ thật vất và, hai chân vừa dài lại vừa trắng, tôi thật hạnh phúc... "Ôi. Trước khi chết tôi quyết định hát một bài, bài hát có tên... Chân quả đẹp... Ôi chao, chân quả đẹp, trải qua nguy hiểm, còn phải chảy cả máu mũi..." “Ôi... Tôi quyết định hát tiếp một bài, bài hát có tên... Cùng nhau lộn em bé. O cùng nhau lột em bé. Hai hồ lô cường bạo cúc hoa, quất sáp nến còn không sợ, em trai thật to, hang hốc thật to, la la la la, cùng nhau lột em bé...
Phụt
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hai mỹ nữ đang giẫm mạnh thiếu chút nữa đã hộc máu. “Ôi... Tôi còn chuẩn bị hát một bài, nước lớn hướng phía dưới chảy. hai vị mỹ nữ... Nhắc bắp đùi lên, hắc hắc, nhắc bắp đùi lên... “Dừng lại. “Im miệng.
Hai cô gái thật sự không chịu nổi nữa, cùng nhau giận dữ mắng mỏ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc này chính bọn họ cũng không nói rõ được cảm xúc của mình, nhưng không ngoài suy đoán, đây là lần đầu tiên hai người cảm nhận được cái gọi là vô địch đê tiện.
Hạ Thiên dùng phương thức trực tiếp nhất làm cho bọn họ hiểu một đạo lý.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đó chính là... Đắc tội với một kẻ hạ lưu vô sỉ, xấu xa, bỉ ổi, một tên khốn kiếp không biết xấu hổ sẽ có hậu quả gì.
Mất mặt ư?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Không có tôn nghiêm?
Một kẻ dám đùa nghịch lưu manh ở trong văn phòng chủ tịch, đồng thời còn đã ngủ với tổng giám đốc, lừa gạt chủ tịch, giờ phút này một bên gào lên những ca từ đáng xấu hổ, một bên nhìn màu quần lót của bọn họ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mất mặt là bọn họ mới đúng.
Quá mạnh mẽ và vô sỉ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đây chính là ấn tượng mà Hạ Thiên cố ý để lại cho bọn họ, đồng thời khắc sâu khó quên. “Hạ Thiên, anh đứng lên trước đi, tôi thể, tôi sẽ đổi việc cho anh."
Liễu Thanh Thanh đè nén lửa giận, hoặc là nói... Cô căn bản không biết nên đối phó với thằng cha này như thế nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tần Lĩnh cũng không khá hơn là bao, gương mặt đỏ ửng, nhất là xúc cảm khi đối phương sờ soạng lên chân mình, nhất thời khiến cho đôi mắt của cô ấy ngẫn nước giống như uống say. “Anh Hạ, anh đứng lên đi, tôi có thể phá hệ cho anh đến bộ phận an ninh.
Hạ Thiên “vô cùng gian nan” ngẩng đầu: “Thật ư?” “Nhắm mắt lại!" “Không cho nhìn!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hai người đồng thanh hét lên.
Ngay lập tức Tần Lĩnh tiếp tục nói: “Tôi thề, tôi xin lấy nhân cách của mình để cam đoan.” “À, vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hạ Thiên gật đầu, sau đó... Như không có chuyện gì xảy ra đứng lên.
Vẻ mặt vui vẻ không thôi. “Mẹ kiếp, thế mà không đau nữa, bệnh tim quả nhiên là như thế, đến nhanh mà đi cũng nhanh...”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cút con mẹ anh đi!
Đây là tiếng lòng của hai cô gái, cảm giác giống như cứ thế bị nhét vào một con ruổi, vô cùng buồn nôn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhất là Liễu Thanh Thanh, làm chủ tịch của tập đoàn Bách Hoa, cô là nữ thần cao quý lãnh diễm băng sơn, ai dám đùa bỡn cô chứ? Thật đúng là không nghĩ đến, hiện tại đã không phải đùa giỡn mà chính là trần trụi bị người ta đùa nghịch lưu manh, đơn giản là…...
Không thể tha thứ. “Tôi thật sự bị bệnh tim, không lừa các cô đâu.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vẻ mặt Hạ Thiên lập tức trở nên nghiêm túc: “Nói không chừng một lát nữa sẽ lại phát bệnh.
Anh vừa nói xong, hai mỹ nữ đã giống như tránh né ôn thần, lùi lại không thôi. “Tổng giám đốc Tần, chuyện này giao cho cô.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Liễu Thanh Thanh nói một câu, sau đó nhanh chóng đi một chiếc giày cao gót khác vào, quay người đi ra ngoài, có chút giống như đang chạy trối chết.
Hiện tại cho dù chỉ là một giây, cô cũng không muốn nhìn thấy tên khốn kiếp này nữa. Quan trọng nhất chính là nghĩ đến sau này, cô phải ở chung dưới một mái nhà với người như thế, cô vừa lo lắng, vừa sợ hãi, càng nhiều hơn chính là một loại phẫn nộ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thế nhưng cô nên làm gì đây? Cường thế đuổi việc anh? Nhưng thằng cha này là một kẻ vô sỉ khốn kiếp, ngộ nhỡ anh đi nói khắp nơi thì sao?
Xé bỏ thỏa thuận? Nhưng thằng cha này là kẻ vô sỉ khốn kiếp...
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Liễu Thanh Thanh hối hận đến phát điên.
Một bên khác, Tần Lĩnh cũng không muốn ở lại thêm một giây nào nữa. “Anh chờ ở đây, tôi sẽ sắp xếp anh đến bộ phận an ninh.”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nói xong, cô ấy đi một chiếc giày cao gót khác vào, xoay người rời đi. Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team n*ha !!!
Đi đến cửa, giọng nói của cô ấy vang lên, lạnh lùng đến đáng sợ. “Chuyện ngày hôm qua, tốt nhất anh vĩnh viễn giấu trong bụng, đừng cho rằng có thể uy hiếp được tôi...”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô ấy còn chưa nói xong, Hạ Thiên đã cắt ngang: “Tổng giám đốc Tần, chuyện gì ngày hôm qua thế? Tôi không biết cô đăng nói gì? Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt Haizz, bây giờ mỹ nữ chính là như thế, luôn tự cho mình là đúng, Liễu Thanh Thành chính là người như thế, không nghĩ đến cô cũng vậy.” “Anh, hừ!"
Tần Lĩnh tức đến mức cơ thể mềm mại hơi run rẩy, trực tiếp đóng sầm cửa lại rời đi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Một lúc sau, có một thư ký gõ cửa đi vào, dẫn Hạ Thiên đến bộ phận nhân sự để làm thủ tục, kỷ hợp đồng, nhận đồng phục làm việc.
Trong lúc này, toàn bộ hành trình đều có thư kỷ đi cùng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau đấy lại dẫn theo anh đến gặp người quản lý bộ phận an ninh, được phân đến đội ba. Sau cùng người đội trưởng còn vung tay lên, để một người nhân viên cũ trong đội dẫn anh, lấy cái tên mỹ miêu là... Quen thuộc nghiệp vụ.
Được rồi... Là bảo vệ ở cửa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đối với việc này, Hạ Thiên không để ý lắm, chỉ cần có việc làm là được, anh chỉ không muốn rảnh rỗi mà thôi.
Bảo vệ cũng khá tốt, có thể phơi nắng, ngắm mỹ nữ, thuận tiện nhắn tin trêu chọc Liễu Thanh Thanh... Tuy cỗ không trả lời một tin nhắn nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đương nhiên cũng có điều khiến anh nghi ngờ không hiểu.
Anh phát hiện ra, có rất nhiều bảo vệ có thái độ lạnh lùng với anh, hoặc là nói giống như mang theo địch ý và xem thường anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Móa nó chứ.
Hạ Thiên khó chịu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đều là nhân viên bảo vệ, anh còn khinh thường tôi? Nhất định là do hai người phụ nữ kia âm thầm bày mưu đặt kế, nói không chừng sau này sẽ còn tìm cơ hội trả thù anh.
Ngay tại lúc anh đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên có một bóng ngưỡi hấp dẫn tầm mắt của Hạ Thiên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ở chỗ lối rẽ cho cầu thang bộ phía bên phải của tòa nhà, một nhân viên quét dọn vệ sinh mặc bộ đồ màu xanh, đang cố gắng nâng một túi rác để chuyển xuống dưới.
Quan trọng nhất đây là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô ấy khoảng 23 – 24 tuổi, tuy mặc bộ đồ lao động màu xanh lam, nhưng dáng người rất khá, eo thon, chân dài, mỗi lần gắng sức nhắc lên lại lộ ra đường cong cơ thể hoàn mỹ.
Nhìn gương mặt cô ấy, làn da trắng nõn, hai mắt trong veo mang theo quật cường. Ngũ quan của cô ấy, cho dù không trang điểm cũng khá tinh xảo.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Không nói đến khi chất, chỉ riêng dáng dấp tuyệt đối không thua kém Liễu Thanh Thanh và Tần Lĩnh.
Vẻ mặt Hạ Thiên ngạc nhiên, cảm giác có phần không khoa học.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô gái có dáng dấp hại nước hại dân này, lại là nhân viên vệ sinh?
Không chỉ như thế, những nhân viên ra vào đều sẽ dùng một loại ảnh mắt kỳ lạ để nhìn người phụ nữ kia, còn có không ít người chỉ trỏ, nhỏ giọng cười nhạo gì đó.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.