Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Nếu sợ hãi thì đừng giãy dụa
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.
**********
Chương 13: Nếu sợ hãi thì đừng giãy dụa
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nói ra thì rất dài dòng, nhưng trên thực tế, mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt. Động tác của Hạ Thiên nhanh như chớp, ba người gần như đồng thời ngã xuống đất.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giờ phút này đây, trong lòng bọn họ chỉ nghĩ đến một từ.
Sốc.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Một cái tát, hai cú đá ngang và lên gối, thực sự mạnh đến đáng sợ, trực tiếp đánh ba người ngất đi.
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Thiên bộc phát ra sức mạnh đáng sợ khiến cho tất cả người nhìn thấy đều sinh ra cảm giác e sợ không cách nào ngăn cản được. "Á."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cuối cùng cũng có người kịp phản ứng, nhao nhao hét chói tại rồi lùi lại, xung quanh lập tức xuất hiện khoảng trống.
Điều đáng nói là, ngay khi ba tên lưu manh này ra tay, trong đám người có năm sáu tên đồng bọn cũng nhao nhao đi ra, thế nhưng không nghĩ đến trong nháy mắt ba người kia đã bị hạ gục. “Lão đại... Làm sao bây giờ?” Một tên với sắc mặt khó coi hỏi. “Tôi đi nhà vệ sinh.” Một thằng cha có dáng người cao lớn xoay người rời đi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ra tay ư? Nói đùa gì thế?
Vừa nhìn đã biết tên kia là kẻ hung hãn, chính mình đi lên chỉ có tìm đường chết.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Một bên khác, cô gái xinh đẹp kia cũng trợn tròn mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng. Cô ấy tìm kiếm cả một buổi tối, chẳng qua là muốn tìm một người đàn ông phù hợp với tiêu chuẩn để buông thả bản thân, lại không nghĩ đến gặp được một anh chàng kỳ lạ.
Anh có thể thông qua từng hành động cử chỉ của cô ấy để phán đoán ra thân phận của cô ấy, thần kỳ nhất chính là, anh thế mà đoán ra được tên cô ấy.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Anh cao lớn cường trắng, thân hình thẳng tắp, nhưng lúc cười rộ lên lại rất ôn hòa, khóe miệng có lúm đồng tiền khiến cho người ta mê muội.
Anh ra tay nhanh gọn dứt khoát, sắc bén, làm cho người ta không dám nhìn gần. Cô gái ngơ ngác nhìn bóng lưng của Hạ Thiên, loại cảm giác say rượu thác loạn kia càng trở nên chân thực hơn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bóng lưng kia dày rộng rắn chắc như thế, an toàn như vậy. “Wow, rất đẹp trai.” Cô ấy không nhịn được, vỗ tay hét lên: “Em yêu anh.”
Nghe thấy thế, khỏe mỗi Hạ Thiên giật giật, anh có thể khẳng định cô gải cực phẩm này đã uống say, tuyệt đối uống say. “A Cửu, người kia đi ra rồi.” Trong chiếc xe ô tô màu đen đỗ ở đối diện quán bar, người thanh niên có dáng dấp bình thường lập tức cao giọng nói.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hai mắt anh ta nheo lại thành một khe nhỏ tàn nhẫn, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Thiên đang từ trong quán bar đi ra. “Con mẹ nó, thằng cha này đúng là biết chơi, chơi đùa trong đó hai tiếng, lúc đi ra còn cua được một cô em.”
Người thanh niên có hơi không phục, không cam lòng, loay hoay con dao găm trong tay: “Một lúc nữa tôi phải để cho thằng cha này chết rất khó coi.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
A Cửu lại thờ ơ, cô ta lạnh lùng nói: “Anh so đo với một người chết làm cái gì, đuổi theo bọn họ, nếu như có cơ hội thích hợp liền ra tay, nếu như không thì bỏ qua.”
Người thanh niên yên lặng gật đầu, không phản bác.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cho đến tận bây giờ, bọn họ không gặp phải trắc trở gì, còn có thể bình an vô sự, ngoại trừ thân thủ mạnh mẽ, mấu chốt nhất chính là sự cẩn thận của Ă Cửu.
Trước cửa quán bar, Hạ Thiên nhìn cô gái cười nói: “Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” “Tôi đâu biết.” Cô gái ném một ánh mắt oán trách nhưng đầy quyến rũ đến, khiêu khích nói: “Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên anh cùng người ở quán bar có hẹn à?" “Làm sao lại như thế được." Hạ Thiên quả quyết lắc đầu, còn khiêu khích lại: “Tôi chỉ sợ cô hối hận mà thôi." “Hừ, bổn cô nương đây không bao giờ hối hận."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cô ấy hờn dỗi nói một câu, lập tức rút tay ra khỏi Hạ Thiên, lảo đảo chạy về phía trước mấy bước, hô to một tiếng: “Tôi muốn tự do, tối nay tôi không muốn bị trói buộc, tôi muốn hoàn toàn tự do.”
Sau khi nói xong, cô ấy nhìn về phía Hạ Thiên, cười duyên: “Có phải tôi rất ngốc không?” “Không.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Thiên lắc đầu, cảm giác được đối phương là một người phụ nữ có câu chuyện xưa.
Đương nhiên anh sẽ không hỏi, con người sống một đời, mỗi người đều là nhân vật chính trong câu chuyện của mình, mỗi người đều có chuyện xưa của mình, ngay cả chính anh cũng thế.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hơn nữa loại chuyện hẹn hò thuê phòng ở quán bar, nhìn như hoang đường nhưng thật ra có một quy tắc mà người ta luôn tuân thủ.
Không hỏi tên, không hỏi thân phận, không hỏi lai lịch.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chỉ nói về tình dục, không nói về tình yêu. “Này. “Hả?”
Cô gái nhìn Hạ Thiên, hơi nghiêng đầu, giống như một cô nữ sinh nũng nịu đáng thương nói: “Có thể đi theo giúp tôi một xíu không?” “Được.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Thiên không do dự, thoải mái gật đầu. “Tốt quá.”
Có lẽ là do uống rượu, cô gái vui vẻ kêu lên.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngay lập tức, cô ấy bỗng nhiên cười gian, ánh mắt liếc nhìn về một cửa hàng bán quần áo ở ven đường.
Hiện tại đã là 11 giờ đêm, ông chủ của cửa hàng bán quần áo đang vất vả khiêng ma nơ canh vào bên trong cửa hàng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngay khi ông chủ vừa mới mang một ma nơ canh vào, cô gái kia nhanh chóng chạy đến, đem toàn bộ hai ma nơ canh còn lại đều đẩy ngã, phát ra những tiếng vang trầm đục. Hạ Thiên sững sờ, lại thấy trên mặt đối phương hiện lên khẩn trường, nhanh chóng chạy đến giữ chặt lấy tay anh: "Chạy mau.
Vừa chạy mười mấy mét, phía sau vang lên tiếng chửi rủa.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Thiên trợn mắt há mồm. "Ha ha ha."
Cô gái lại vừa chạy vừa cười to: “Đã rất lâu rồi tôi không vui vẻ như the.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Thiên cũng cười, nhưng không trả lời.
Hai người chạy khoảng trăm mét, lúc này mới dừng lại, ngồi xuống một chiếc ghế ở ven đường.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cô gái không ngừng thở hổn hển, thật lâu mới ổn định lại.
Bỗng nhiên, cô ấy chậm rãi tựa vào trên vai Hạ Thiên, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, gần như nỉ non. “Nếu như có thể, tôi rất muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, đáng tiếc...”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Còn chưa nói xong, Hạ Thiên đã mất hứng cắt ngang lời cô ấy: “Ôi chao, bụng tôi hơi đau, tôi đi vào nhà vệ sinh một lát, cô ở chỗ này chờ tôi một lúc được không?”
Nghe thấy thế, cô gái không khỏi liếc thoáng qua anh một cái, khẽ gật dâu.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Thiên cười, đứng lên đi đến con phố đối diện. “Cuối cùng cũng chờ được cơ hội.”
Bên trong chiếc xe ô tô màu đen, người thanh niên kia xuyên qua cửa sổ xe nhìn bóng dáng Hạ Thiên, cười khẩy: “Thế mà thằng cha này lại đi về phía chúng ta “Anh ta ôm bụng, chắc hẳn là đi nhà vệ sinh." A Cửu lạnh lùng nói một câu, sau đó nói tiếp: “Vừa hay phía trước là con hẻm nhỏ, tôi đến phía trước chắn anh ta, anh bọc hậu, tốc chiến tốc thắng" Ủng hộ team chúng mình bằng cách* theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nói xong, cô ta mở cửa xe, tăng tốc đi bộ về phía trước.
Quả nhiên giống như cô gái kia nói, sau khi Hạ Thiên đi sang phố đối diện, anh nhìn xung quanh một lần, giống như không nhịn được, vội vàng rẽ vào một con hẻm tối tắm, chỉ có một ảnh đèn mờ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Trên đường đi, anh đột nhiên dừng bước, sau đó chấm một điều thuốc, hít một hơi thật sâu, nhả ra một làn khói thuốc. Ngay lúc anh chuẩn bị tiếp tục bước đi, bỗng nhiên ngày người.
Phía trước, trong tầm mắt của anh chậm rãi xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, theo khoảng cách càng lúc càng gần, có thể nhìn thấy rõ một cô gải với dáng dấp bình thường. “Cộc cộc cộc.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Hạ Thiên nhướng mày, quay đầu nhìn lại.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chỉ thấy một người thanh niên, trong tay phải của anh ta có một con dao gắm với hình dáng kỳ dị. Hai người chậm rãi đi đến gần, mang theo hơi thở nguy hiểm, ngăn
Hạ Thiên ở giữa con hẻm nhỏ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ánh mắt người thanh niên kia âm độc, khỏe miệng là nụ cười tàn nhẫn: “Ranh con, nếu sợ hãi thì đừng giãy dụa, nếu không, tôi sẽ để cho anh câm miệng nhanh hơn.”
A Cửu cũng chậm rãi nâng tay phải lên, nhìn kỹ thì thấy trong tay của cô ta có một con dao găm hình lưỡi liễm chỉ lớn bằng một ngón tay trỏ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giọng nói của cô ta trầm thấp lại vô cùng lạnh lùng: “Tôi có thể cam đoan anh sẽ không phải chịu một xíu đau đớn nào, đừng nghĩ đến phản kháng hay chạy trốn, nếu không, tôi sẽ khiến cho mẫu của anh chảy hết đến giọt cuối cùng, đây tuyệt đối không phải là điều anh muốn thấy, bởi vì... Điều này vô cùng đau đớn, sống không bằng chết"
Nghe thấy thế, Hạ Thiên nhíu mày, ánh mắt dò xét đối phương. “Có phải trong tay cô là dao găm quân dụng Karambit không?" Sau khi nói xong, anh lại quay đầu nhìn về phía người thanh niên: “Chắc hắn của anh là dao gắm quân đội Extrema Ratio, đều là hàng thật à?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Dừng một lúc, anh ném đầu điếu thuốc xuống, ở trong đêm tối xẹt qua một đường vòng cung màu đỏ.
Hà?
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hai người ngạc nhiên nghe những lời Hạ Thiên nói, nhìn vẻ mặt bình thản không một gợn sóng của anh, hai sát thủ đều sững sờ.
Ngay sau đó sắc mặt người phụ nữ tên A Cửu kia thay đổi, cô ta vô thức sở về phía thắt lưng, đồng thời nói: "Hòa Thượng, cẩn thận.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Người thanh niên gần như không chút do dự, hoàn toàn là cảm giác nguy hiểm khiến anh ta vô thức nâng dao trong tay lên.
Phản ủng của bọn họ không chậm, nhưng có người nhanh hơn bạn họ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vào một tiếng, một bóng đen di chuyển, Hạ Thiên giống như quỷ mị di chuyển đến gần người thanh niên.
Trong đêm đen yên tĩnh, giọng nói của anh giống như đến từ vực sâu lạnh lẽo: "Câu nói vừa rồi tặng lại cho hai người... Nếu sợ hãi thì đừng giãy dụa."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
**********
Chương 13: Nếu sợ hãi thì đừng giãy dụa
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nói ra thì rất dài dòng, nhưng trên thực tế, mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt. Động tác của Hạ Thiên nhanh như chớp, ba người gần như đồng thời ngã xuống đất.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giờ phút này đây, trong lòng bọn họ chỉ nghĩ đến một từ.
Sốc.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Một cái tát, hai cú đá ngang và lên gối, thực sự mạnh đến đáng sợ, trực tiếp đánh ba người ngất đi.
Trong khoảnh khắc đó, Hạ Thiên bộc phát ra sức mạnh đáng sợ khiến cho tất cả người nhìn thấy đều sinh ra cảm giác e sợ không cách nào ngăn cản được. "Á."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cuối cùng cũng có người kịp phản ứng, nhao nhao hét chói tại rồi lùi lại, xung quanh lập tức xuất hiện khoảng trống.
Điều đáng nói là, ngay khi ba tên lưu manh này ra tay, trong đám người có năm sáu tên đồng bọn cũng nhao nhao đi ra, thế nhưng không nghĩ đến trong nháy mắt ba người kia đã bị hạ gục. “Lão đại... Làm sao bây giờ?” Một tên với sắc mặt khó coi hỏi. “Tôi đi nhà vệ sinh.” Một thằng cha có dáng người cao lớn xoay người rời đi.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ra tay ư? Nói đùa gì thế?
Vừa nhìn đã biết tên kia là kẻ hung hãn, chính mình đi lên chỉ có tìm đường chết.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Một bên khác, cô gái xinh đẹp kia cũng trợn tròn mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng. Cô ấy tìm kiếm cả một buổi tối, chẳng qua là muốn tìm một người đàn ông phù hợp với tiêu chuẩn để buông thả bản thân, lại không nghĩ đến gặp được một anh chàng kỳ lạ.
Anh có thể thông qua từng hành động cử chỉ của cô ấy để phán đoán ra thân phận của cô ấy, thần kỳ nhất chính là, anh thế mà đoán ra được tên cô ấy.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Anh cao lớn cường trắng, thân hình thẳng tắp, nhưng lúc cười rộ lên lại rất ôn hòa, khóe miệng có lúm đồng tiền khiến cho người ta mê muội.
Anh ra tay nhanh gọn dứt khoát, sắc bén, làm cho người ta không dám nhìn gần. Cô gái ngơ ngác nhìn bóng lưng của Hạ Thiên, loại cảm giác say rượu thác loạn kia càng trở nên chân thực hơn.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Bóng lưng kia dày rộng rắn chắc như thế, an toàn như vậy. “Wow, rất đẹp trai.” Cô ấy không nhịn được, vỗ tay hét lên: “Em yêu anh.”
Nghe thấy thế, khỏe mỗi Hạ Thiên giật giật, anh có thể khẳng định cô gải cực phẩm này đã uống say, tuyệt đối uống say. “A Cửu, người kia đi ra rồi.” Trong chiếc xe ô tô màu đen đỗ ở đối diện quán bar, người thanh niên có dáng dấp bình thường lập tức cao giọng nói.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hai mắt anh ta nheo lại thành một khe nhỏ tàn nhẫn, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Thiên đang từ trong quán bar đi ra. “Con mẹ nó, thằng cha này đúng là biết chơi, chơi đùa trong đó hai tiếng, lúc đi ra còn cua được một cô em.”
Người thanh niên có hơi không phục, không cam lòng, loay hoay con dao găm trong tay: “Một lúc nữa tôi phải để cho thằng cha này chết rất khó coi.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
A Cửu lại thờ ơ, cô ta lạnh lùng nói: “Anh so đo với một người chết làm cái gì, đuổi theo bọn họ, nếu như có cơ hội thích hợp liền ra tay, nếu như không thì bỏ qua.”
Người thanh niên yên lặng gật đầu, không phản bác.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cho đến tận bây giờ, bọn họ không gặp phải trắc trở gì, còn có thể bình an vô sự, ngoại trừ thân thủ mạnh mẽ, mấu chốt nhất chính là sự cẩn thận của Ă Cửu.
Trước cửa quán bar, Hạ Thiên nhìn cô gái cười nói: “Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?” “Tôi đâu biết.” Cô gái ném một ánh mắt oán trách nhưng đầy quyến rũ đến, khiêu khích nói: “Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên anh cùng người ở quán bar có hẹn à?" “Làm sao lại như thế được." Hạ Thiên quả quyết lắc đầu, còn khiêu khích lại: “Tôi chỉ sợ cô hối hận mà thôi." “Hừ, bổn cô nương đây không bao giờ hối hận."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cô ấy hờn dỗi nói một câu, lập tức rút tay ra khỏi Hạ Thiên, lảo đảo chạy về phía trước mấy bước, hô to một tiếng: “Tôi muốn tự do, tối nay tôi không muốn bị trói buộc, tôi muốn hoàn toàn tự do.”
Sau khi nói xong, cô ấy nhìn về phía Hạ Thiên, cười duyên: “Có phải tôi rất ngốc không?” “Không.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Thiên lắc đầu, cảm giác được đối phương là một người phụ nữ có câu chuyện xưa.
Đương nhiên anh sẽ không hỏi, con người sống một đời, mỗi người đều là nhân vật chính trong câu chuyện của mình, mỗi người đều có chuyện xưa của mình, ngay cả chính anh cũng thế.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hơn nữa loại chuyện hẹn hò thuê phòng ở quán bar, nhìn như hoang đường nhưng thật ra có một quy tắc mà người ta luôn tuân thủ.
Không hỏi tên, không hỏi thân phận, không hỏi lai lịch.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chỉ nói về tình dục, không nói về tình yêu. “Này. “Hả?”
Cô gái nhìn Hạ Thiên, hơi nghiêng đầu, giống như một cô nữ sinh nũng nịu đáng thương nói: “Có thể đi theo giúp tôi một xíu không?” “Được.”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Thiên không do dự, thoải mái gật đầu. “Tốt quá.”
Có lẽ là do uống rượu, cô gái vui vẻ kêu lên.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngay lập tức, cô ấy bỗng nhiên cười gian, ánh mắt liếc nhìn về một cửa hàng bán quần áo ở ven đường.
Hiện tại đã là 11 giờ đêm, ông chủ của cửa hàng bán quần áo đang vất vả khiêng ma nơ canh vào bên trong cửa hàng.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ngay khi ông chủ vừa mới mang một ma nơ canh vào, cô gái kia nhanh chóng chạy đến, đem toàn bộ hai ma nơ canh còn lại đều đẩy ngã, phát ra những tiếng vang trầm đục. Hạ Thiên sững sờ, lại thấy trên mặt đối phương hiện lên khẩn trường, nhanh chóng chạy đến giữ chặt lấy tay anh: "Chạy mau.
Vừa chạy mười mấy mét, phía sau vang lên tiếng chửi rủa.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Thiên trợn mắt há mồm. "Ha ha ha."
Cô gái lại vừa chạy vừa cười to: “Đã rất lâu rồi tôi không vui vẻ như the.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Thiên cũng cười, nhưng không trả lời.
Hai người chạy khoảng trăm mét, lúc này mới dừng lại, ngồi xuống một chiếc ghế ở ven đường.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Cô gái không ngừng thở hổn hển, thật lâu mới ổn định lại.
Bỗng nhiên, cô ấy chậm rãi tựa vào trên vai Hạ Thiên, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, gần như nỉ non. “Nếu như có thể, tôi rất muốn thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này, đáng tiếc...”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Còn chưa nói xong, Hạ Thiên đã mất hứng cắt ngang lời cô ấy: “Ôi chao, bụng tôi hơi đau, tôi đi vào nhà vệ sinh một lát, cô ở chỗ này chờ tôi một lúc được không?”
Nghe thấy thế, cô gái không khỏi liếc thoáng qua anh một cái, khẽ gật dâu.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hạ Thiên cười, đứng lên đi đến con phố đối diện. “Cuối cùng cũng chờ được cơ hội.”
Bên trong chiếc xe ô tô màu đen, người thanh niên kia xuyên qua cửa sổ xe nhìn bóng dáng Hạ Thiên, cười khẩy: “Thế mà thằng cha này lại đi về phía chúng ta “Anh ta ôm bụng, chắc hẳn là đi nhà vệ sinh." A Cửu lạnh lùng nói một câu, sau đó nói tiếp: “Vừa hay phía trước là con hẻm nhỏ, tôi đến phía trước chắn anh ta, anh bọc hậu, tốc chiến tốc thắng" Ủng hộ team chúng mình bằng cách* theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Nói xong, cô ta mở cửa xe, tăng tốc đi bộ về phía trước.
Quả nhiên giống như cô gái kia nói, sau khi Hạ Thiên đi sang phố đối diện, anh nhìn xung quanh một lần, giống như không nhịn được, vội vàng rẽ vào một con hẻm tối tắm, chỉ có một ảnh đèn mờ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Trên đường đi, anh đột nhiên dừng bước, sau đó chấm một điều thuốc, hít một hơi thật sâu, nhả ra một làn khói thuốc. Ngay lúc anh chuẩn bị tiếp tục bước đi, bỗng nhiên ngày người.
Phía trước, trong tầm mắt của anh chậm rãi xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, theo khoảng cách càng lúc càng gần, có thể nhìn thấy rõ một cô gải với dáng dấp bình thường. “Cộc cộc cộc.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Hạ Thiên nhướng mày, quay đầu nhìn lại.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Chỉ thấy một người thanh niên, trong tay phải của anh ta có một con dao gắm với hình dáng kỳ dị. Hai người chậm rãi đi đến gần, mang theo hơi thở nguy hiểm, ngăn
Hạ Thiên ở giữa con hẻm nhỏ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Ánh mắt người thanh niên kia âm độc, khỏe miệng là nụ cười tàn nhẫn: “Ranh con, nếu sợ hãi thì đừng giãy dụa, nếu không, tôi sẽ để cho anh câm miệng nhanh hơn.”
A Cửu cũng chậm rãi nâng tay phải lên, nhìn kỹ thì thấy trong tay của cô ta có một con dao găm hình lưỡi liễm chỉ lớn bằng một ngón tay trỏ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Giọng nói của cô ta trầm thấp lại vô cùng lạnh lùng: “Tôi có thể cam đoan anh sẽ không phải chịu một xíu đau đớn nào, đừng nghĩ đến phản kháng hay chạy trốn, nếu không, tôi sẽ khiến cho mẫu của anh chảy hết đến giọt cuối cùng, đây tuyệt đối không phải là điều anh muốn thấy, bởi vì... Điều này vô cùng đau đớn, sống không bằng chết"
Nghe thấy thế, Hạ Thiên nhíu mày, ánh mắt dò xét đối phương. “Có phải trong tay cô là dao găm quân dụng Karambit không?" Sau khi nói xong, anh lại quay đầu nhìn về phía người thanh niên: “Chắc hắn của anh là dao gắm quân đội Extrema Ratio, đều là hàng thật à?"
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Dừng một lúc, anh ném đầu điếu thuốc xuống, ở trong đêm tối xẹt qua một đường vòng cung màu đỏ.
Hà?
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Hai người ngạc nhiên nghe những lời Hạ Thiên nói, nhìn vẻ mặt bình thản không một gợn sóng của anh, hai sát thủ đều sững sờ.
Ngay sau đó sắc mặt người phụ nữ tên A Cửu kia thay đổi, cô ta vô thức sở về phía thắt lưng, đồng thời nói: "Hòa Thượng, cẩn thận.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Người thanh niên gần như không chút do dự, hoàn toàn là cảm giác nguy hiểm khiến anh ta vô thức nâng dao trong tay lên.
Phản ủng của bọn họ không chậm, nhưng có người nhanh hơn bạn họ.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vào một tiếng, một bóng đen di chuyển, Hạ Thiên giống như quỷ mị di chuyển đến gần người thanh niên.
Trong đêm đen yên tĩnh, giọng nói của anh giống như đến từ vực sâu lạnh lẽo: "Câu nói vừa rồi tặng lại cho hai người... Nếu sợ hãi thì đừng giãy dụa."
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.