Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Hôn lễ
Người hầu cao nhất trong đó nhìn Dạ Vũ nằm trên nền đất, gương mặt bày ra vẻ chán ghét. Tuy nhiên, nếu còn chậm trễ thì bọn họ sẽ bị tiểu thư mắng, do đó ba người tạm thời gạt sự khinh bỉ đó qua một bên.
Hai người đỡ Dạ Vũ ngồi lại ngay ngắn lên giường, sau đó bắt đầu thay váy cưới cho cô. Trông thấy đôi chân của Dạ Vũ, khóe miệng bọn họ nhếch lên nụ cười châm chọc.
“Còn tưởng người đẹp như thế nào, hóa ra cũng chẳng thể hoàn mỹ.”
“Nhìn đôi chân cô ta kìa, ghê chết đi được.”
Cô có thói quen mặc quần jeans rộng hoặc váy dài để che đi khuyết điểm này. Bây giờ bị người khác trông thấy lại còn dè bỉu như thế, bàn tay cô bất giác siết chặt lại, sau khi bình tĩnh lại mới thả lỏng ra, xem như đó là âm thanh vo ve của muỗi. Những người hầu nói xiên nói xéo mãi một lúc mới tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Đôi chân Dạ Vũ không thể cử động, cộng thêm chiếc váy cưới này có giá lên đến vài chục triệu USD không được phép làm tổn hại gì, vì thế quá trình mặc vào vô cùng khó khăn. Vài lần, ba người muốn thẳng tay đánh Dạ Vũ nhưng lại sợ bản thân sẽ bị mách lẻo với Sở gia.
Dạ Vũ biết bọn họ đang cực kỳ phẫn nộ vì phải đảm nhận nhiệm vụ này, cô chỉ nhún vai rồi để mặc ba người làm gì thì làm. Tâm trạng bọn họ đang không tốt, cô nói hay làm gì làm họ phật lòng thì người chịu khổ chỉ là cô thôi.
Chiếc váy cưới trắng tinh xảo đính đầy những viên kim cương lấp lánh được khoác trên người Dạ Vũ khiến cô càng thêm phần lộng lẫy. Sau đó, người hầu còn lại cùng với chuyên viên trang điểm và nhà làm tóc bắt đầu sửa soạn cho Dạ Vũ.
Dù có ghét Dạ Vũ như thế nào đi chăng nữa thì họ không thể phủ nhận, ông trời thật thiên vị khi dành hết những tinh túy đẹp nhất cho người con gái này. Làn da trắng không hề có khuyết điểm, gương mặt trái xoan cùng với mái tóc dài xoăn tự nhiên làm cô càng thêm phần mị hoặc. Đôi mắt to tròn, con ngươi đen láy khiến người ta không thể nào ngừng quan sát. Đôi môi Dạ Vũ rất đẹp, đẹp đến mức ai ai cũng tin rằng khi mỹ nhân này cười thì đàn ông sẽ tự nguyện quỳ phục dưới chân cô. Chỉ tiếc, chưa ai chứng kiến Dạ Vũ mỉm cười, thậm chí đến một cái nhếch miệng họ cũng không thấy.
Đường nét trên gương mặt Dạ Vũ vốn cân đối lại tinh xảo nên việc trang điểm chẳng mất nhiều thời gian. Chủ yếu mọi người chỉ giúp cô tôn lên những ưu điểm mà tạo hóa ban tặng.
Nhìn bản thân mình trong gương, trong lòng Dạ Vũ chua xót vô cùng. Từ khi mẹ mất, cô chỉ ước ao được sống một cuộc đời vô ưu vô lo, không cần tri kỷ cũng chẳng màng giàu sang. Ấy vậy mà bây giờ cô lại bị ép dấn thân vào giới hào môn, gả cho một người chưa từng nghe tên hay gặp mặt bao giờ. Thử hỏi làm sao mà không đau đớn cho được?
Giờ lành đã đến, người hầu đẩy xe lăn ra khỏi phòng. Hàn Dịch bên ngoài chờ sẵn, khi nhìn thấy Dạ Vũ thì trên gương mặt bày tỏ vẻ chán ghét cực điểm.
"Mày sắp trở thành Sở thiếu phu nhân, nếu Hàn gia cần gì thì mày phải nói với Sở gia."
Dạ Vũ mím môi không trả lời. Cô vẫn chăm chăm nhìn về phía trước, mặc cho Hàn Dịch đang không ngừng thốt ra những câu đe dọa.
Cánh cửa nhà thờ mở ra, bên trong khách khứa nhìn về phía này, ánh mắt lộ ra vẻ châm chọc. Sở gia này đúng thật nực là cười, rước một người khuyết tật về chẳng khác nào thêm một miếng ăn cho kẻ vô dụng? Dù kiêu sa như thế nào, nhưng đến việc đi lại còn không làm được thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi.
Hàn Dịch cảm thấy gương mặt trở nên bỏng rát hơn bao giờ hết, tựa như ông ta đang phải hứng chịu bao nhiêu là cái tát cùng lời dè bỉu từ họ vậy. Về phần Dạ Vũ, cô đã quá quen khi đối mặt với những ánh mắt này.
Ông ta đẩy xe lăn vào trong lễ đường, hướng về phía người đàn ông mặc vest đen chờ sẵn. Dạ Vũ nhìn thấy người chồng của mình, ánh mắt có chút bất ngờ rồi nhanh chóng thay thế bằng sự tự ti cùng chua xót.
Quả nhiên, đến cuối cùng, mục đích của bọn họ vẫn là đem cô ra làm trò cười cho thiên hạ.
Hai người đỡ Dạ Vũ ngồi lại ngay ngắn lên giường, sau đó bắt đầu thay váy cưới cho cô. Trông thấy đôi chân của Dạ Vũ, khóe miệng bọn họ nhếch lên nụ cười châm chọc.
“Còn tưởng người đẹp như thế nào, hóa ra cũng chẳng thể hoàn mỹ.”
“Nhìn đôi chân cô ta kìa, ghê chết đi được.”
Cô có thói quen mặc quần jeans rộng hoặc váy dài để che đi khuyết điểm này. Bây giờ bị người khác trông thấy lại còn dè bỉu như thế, bàn tay cô bất giác siết chặt lại, sau khi bình tĩnh lại mới thả lỏng ra, xem như đó là âm thanh vo ve của muỗi. Những người hầu nói xiên nói xéo mãi một lúc mới tiếp tục nhiệm vụ của mình.
Đôi chân Dạ Vũ không thể cử động, cộng thêm chiếc váy cưới này có giá lên đến vài chục triệu USD không được phép làm tổn hại gì, vì thế quá trình mặc vào vô cùng khó khăn. Vài lần, ba người muốn thẳng tay đánh Dạ Vũ nhưng lại sợ bản thân sẽ bị mách lẻo với Sở gia.
Dạ Vũ biết bọn họ đang cực kỳ phẫn nộ vì phải đảm nhận nhiệm vụ này, cô chỉ nhún vai rồi để mặc ba người làm gì thì làm. Tâm trạng bọn họ đang không tốt, cô nói hay làm gì làm họ phật lòng thì người chịu khổ chỉ là cô thôi.
Chiếc váy cưới trắng tinh xảo đính đầy những viên kim cương lấp lánh được khoác trên người Dạ Vũ khiến cô càng thêm phần lộng lẫy. Sau đó, người hầu còn lại cùng với chuyên viên trang điểm và nhà làm tóc bắt đầu sửa soạn cho Dạ Vũ.
Dù có ghét Dạ Vũ như thế nào đi chăng nữa thì họ không thể phủ nhận, ông trời thật thiên vị khi dành hết những tinh túy đẹp nhất cho người con gái này. Làn da trắng không hề có khuyết điểm, gương mặt trái xoan cùng với mái tóc dài xoăn tự nhiên làm cô càng thêm phần mị hoặc. Đôi mắt to tròn, con ngươi đen láy khiến người ta không thể nào ngừng quan sát. Đôi môi Dạ Vũ rất đẹp, đẹp đến mức ai ai cũng tin rằng khi mỹ nhân này cười thì đàn ông sẽ tự nguyện quỳ phục dưới chân cô. Chỉ tiếc, chưa ai chứng kiến Dạ Vũ mỉm cười, thậm chí đến một cái nhếch miệng họ cũng không thấy.
Đường nét trên gương mặt Dạ Vũ vốn cân đối lại tinh xảo nên việc trang điểm chẳng mất nhiều thời gian. Chủ yếu mọi người chỉ giúp cô tôn lên những ưu điểm mà tạo hóa ban tặng.
Nhìn bản thân mình trong gương, trong lòng Dạ Vũ chua xót vô cùng. Từ khi mẹ mất, cô chỉ ước ao được sống một cuộc đời vô ưu vô lo, không cần tri kỷ cũng chẳng màng giàu sang. Ấy vậy mà bây giờ cô lại bị ép dấn thân vào giới hào môn, gả cho một người chưa từng nghe tên hay gặp mặt bao giờ. Thử hỏi làm sao mà không đau đớn cho được?
Giờ lành đã đến, người hầu đẩy xe lăn ra khỏi phòng. Hàn Dịch bên ngoài chờ sẵn, khi nhìn thấy Dạ Vũ thì trên gương mặt bày tỏ vẻ chán ghét cực điểm.
"Mày sắp trở thành Sở thiếu phu nhân, nếu Hàn gia cần gì thì mày phải nói với Sở gia."
Dạ Vũ mím môi không trả lời. Cô vẫn chăm chăm nhìn về phía trước, mặc cho Hàn Dịch đang không ngừng thốt ra những câu đe dọa.
Cánh cửa nhà thờ mở ra, bên trong khách khứa nhìn về phía này, ánh mắt lộ ra vẻ châm chọc. Sở gia này đúng thật nực là cười, rước một người khuyết tật về chẳng khác nào thêm một miếng ăn cho kẻ vô dụng? Dù kiêu sa như thế nào, nhưng đến việc đi lại còn không làm được thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi.
Hàn Dịch cảm thấy gương mặt trở nên bỏng rát hơn bao giờ hết, tựa như ông ta đang phải hứng chịu bao nhiêu là cái tát cùng lời dè bỉu từ họ vậy. Về phần Dạ Vũ, cô đã quá quen khi đối mặt với những ánh mắt này.
Ông ta đẩy xe lăn vào trong lễ đường, hướng về phía người đàn ông mặc vest đen chờ sẵn. Dạ Vũ nhìn thấy người chồng của mình, ánh mắt có chút bất ngờ rồi nhanh chóng thay thế bằng sự tự ti cùng chua xót.
Quả nhiên, đến cuối cùng, mục đích của bọn họ vẫn là đem cô ra làm trò cười cho thiên hạ.