Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: Có phải cô đang giấu tôi chuyện gì không?
Vì xe của Sở Duật Phong đang đậu ở trong bãi nên hai người đành sử dụng xe của Will. Cũng may hôm nay là ngày ăn chơi của Will nên cậu ta lái chiếc Hennessey Venom F5 đến đây.
Đường không đông như mọi khi, nhưng hai người lại gặp phải sự cản trở của cơn mưa tuyết. Tuyết rơi dày đặc cộng với gió lạnh liên tục thổi qua khiến cho Will - người điều khiển xe - bất giác mà run người lên. Sở Duật Phong lúc này thật muốn đạp cậu ta xuống xe, lái một con xe chiến mà tốc độ chẳng khác gì rùa bò.
“Tấp xe vào lề để tôi lái cho nhanh.”
“Nhưng…”
“Nhanh!”
Will thở dài rồi tấp xe vào lề, Sở Duật Phong sau khi vừa cầm vô lăng vội tăng tốc rồi vụt đi. Will giật mình vội vịn chặt vào dây an toàn, chỉ thiếu điều rơi nước mắt để thể hiện sự sợ hãi của mình.
“Sở Duật Phong, cậu không thể chạy chậm lại à?”
“Tôi không muốn bản thân là một bác sĩ cao quý lại nằm chính bệnh viện mà mình làm việc đâu.”
“Mẹ kiếp, cậu dám vượt đèn đỏ à? Tôi không muốn bị cảnh sát giao thông tịch thu bằng lái xe đâu.”
Tuy nhiên dù cho Will có la hét cỡ nào thì Sở Duật Phong vẫn mặc kệ làm ngơ, chỉ có tăng tốc chứ không giảm. Will đành cầu nguyện trong lòng, mong sao cả hai vẫn an toàn đến bệnh viện.
Chuỗi thời gian đau khổ của Will chỉ kết thúc khi tòa bệnh viện lộ sừng sững trước mặt. “Kít”, Sở Duật Phong phanh xe cách cánh cổng bệnh viện chừng nửa mét. Thời cấp ba và đại học anh từng tham gia rất nhiều cuộc đua xe, dù lâu rồi không chạy như thế nhưng kĩ năng vẫn còn nằm ở đó.
Anh lập tức kéo Will vào trong hỏi y tá xem Dạ Vũ có an toàn không, vết thương có nghiêm trọng không, cô đang nằm ở phòng nào,... Y tá hơi sợ trước những câu hỏi dồn dập của Sở Duật Phong, cuối cùng khi Will ôn tồn hỏi lại thì hai người mới nhận được câu trả lời.
“Cậu làm cô ấy sợ đấy.”
“Dạ Vũ quan trọng hơn.” Will hơi ngạc nhiên, đây rõ ràng là một câu khẳng định cho thấy tầm quan trọng của cô trong lòng cậu bạn thân này.
Hai người không đợi thang máy mà sử dụng cầu thang bộ để đi lên lầu ba. Khi đến căn phòng của Dạ Vũ, Sở Duật Phong vội mở cửa vào trong.
Do Will đã dặn bệnh viện chuẩn bị một phòng VIP riêng cho Dạ Vũ nên trong đây không có ai cả. Dạ Vũ lúc này đã tỉnh, có lẽ cô vô cùng ngạc nhiên với sự xuất hiện của Sở Duật Phong.
“Anh không phải đang ở công ty sao?”
“Người phía sau tôi là bác sĩ ở đây.”
Will nhìn thấy Dạ Vũ vội tiến lại, mỉm cười đưa tay ra với cô: “Xin chào, tôi tên là Will, là bạn thân nhất nhất của chồng cô.”
Dạ Vũ cũng lịch sự bắt tay anh, giọng nói dịu dàng vang lên: “Xin chào, tôi là Dạ Vũ.”
Sở Duật Phong lườm Will, anh liếc nhìn thấy vết thương ở tay, mặt cũng như chân của Dạ Vũ thì nhíu mày. “Sao lại bị như thế này?”
Dạ Vũ trả lời: “Lúc nãy Tiểu Linh đang đưa tôi trở về biệt thự thì một người đàn ông bỗng nhiên chạy ngang qua đụng phải Tiểu Linh, xui xẻo là chỗ đó lại có bậc thang nên tôi và cô bé đều bị ngã cả.”
Will nhíu mày, còn sắc mặt Sở Duật Phong lúc này đã âm trầm đến cực hạn. “Tiểu Linh đâu?”
“Cô bé đang nằm ở tầng dưới.”
Will nhận thấy ánh mắt của Sở Duật Phong, anh cười hì hì bảo mình còn công việc ở bệnh viện rồi chuồn đi mất. Khi cánh cửa đóng lại, anh nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường rồi lạnh giọng hỏi: “Có phải cô đang giấu tôi chuyện gì không?”
Đường không đông như mọi khi, nhưng hai người lại gặp phải sự cản trở của cơn mưa tuyết. Tuyết rơi dày đặc cộng với gió lạnh liên tục thổi qua khiến cho Will - người điều khiển xe - bất giác mà run người lên. Sở Duật Phong lúc này thật muốn đạp cậu ta xuống xe, lái một con xe chiến mà tốc độ chẳng khác gì rùa bò.
“Tấp xe vào lề để tôi lái cho nhanh.”
“Nhưng…”
“Nhanh!”
Will thở dài rồi tấp xe vào lề, Sở Duật Phong sau khi vừa cầm vô lăng vội tăng tốc rồi vụt đi. Will giật mình vội vịn chặt vào dây an toàn, chỉ thiếu điều rơi nước mắt để thể hiện sự sợ hãi của mình.
“Sở Duật Phong, cậu không thể chạy chậm lại à?”
“Tôi không muốn bản thân là một bác sĩ cao quý lại nằm chính bệnh viện mà mình làm việc đâu.”
“Mẹ kiếp, cậu dám vượt đèn đỏ à? Tôi không muốn bị cảnh sát giao thông tịch thu bằng lái xe đâu.”
Tuy nhiên dù cho Will có la hét cỡ nào thì Sở Duật Phong vẫn mặc kệ làm ngơ, chỉ có tăng tốc chứ không giảm. Will đành cầu nguyện trong lòng, mong sao cả hai vẫn an toàn đến bệnh viện.
Chuỗi thời gian đau khổ của Will chỉ kết thúc khi tòa bệnh viện lộ sừng sững trước mặt. “Kít”, Sở Duật Phong phanh xe cách cánh cổng bệnh viện chừng nửa mét. Thời cấp ba và đại học anh từng tham gia rất nhiều cuộc đua xe, dù lâu rồi không chạy như thế nhưng kĩ năng vẫn còn nằm ở đó.
Anh lập tức kéo Will vào trong hỏi y tá xem Dạ Vũ có an toàn không, vết thương có nghiêm trọng không, cô đang nằm ở phòng nào,... Y tá hơi sợ trước những câu hỏi dồn dập của Sở Duật Phong, cuối cùng khi Will ôn tồn hỏi lại thì hai người mới nhận được câu trả lời.
“Cậu làm cô ấy sợ đấy.”
“Dạ Vũ quan trọng hơn.” Will hơi ngạc nhiên, đây rõ ràng là một câu khẳng định cho thấy tầm quan trọng của cô trong lòng cậu bạn thân này.
Hai người không đợi thang máy mà sử dụng cầu thang bộ để đi lên lầu ba. Khi đến căn phòng của Dạ Vũ, Sở Duật Phong vội mở cửa vào trong.
Do Will đã dặn bệnh viện chuẩn bị một phòng VIP riêng cho Dạ Vũ nên trong đây không có ai cả. Dạ Vũ lúc này đã tỉnh, có lẽ cô vô cùng ngạc nhiên với sự xuất hiện của Sở Duật Phong.
“Anh không phải đang ở công ty sao?”
“Người phía sau tôi là bác sĩ ở đây.”
Will nhìn thấy Dạ Vũ vội tiến lại, mỉm cười đưa tay ra với cô: “Xin chào, tôi tên là Will, là bạn thân nhất nhất của chồng cô.”
Dạ Vũ cũng lịch sự bắt tay anh, giọng nói dịu dàng vang lên: “Xin chào, tôi là Dạ Vũ.”
Sở Duật Phong lườm Will, anh liếc nhìn thấy vết thương ở tay, mặt cũng như chân của Dạ Vũ thì nhíu mày. “Sao lại bị như thế này?”
Dạ Vũ trả lời: “Lúc nãy Tiểu Linh đang đưa tôi trở về biệt thự thì một người đàn ông bỗng nhiên chạy ngang qua đụng phải Tiểu Linh, xui xẻo là chỗ đó lại có bậc thang nên tôi và cô bé đều bị ngã cả.”
Will nhíu mày, còn sắc mặt Sở Duật Phong lúc này đã âm trầm đến cực hạn. “Tiểu Linh đâu?”
“Cô bé đang nằm ở tầng dưới.”
Will nhận thấy ánh mắt của Sở Duật Phong, anh cười hì hì bảo mình còn công việc ở bệnh viện rồi chuồn đi mất. Khi cánh cửa đóng lại, anh nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường rồi lạnh giọng hỏi: “Có phải cô đang giấu tôi chuyện gì không?”