Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-241
Chương 241: Vượt qua cửa ải khó khăn
Bình An kể lại cặn kẽ chuyện Lê Thiên Thần cấu kết với Liên Kiến Ba hãm hại công ty cho Phương Hữu Lợi nghe.
“... Con nghi ngay từ lúc ở Thành phố S thì Lê Thiên Thần đã lợi dụng các công trình của công ty để rửa tiền giùm cho Đoàn Quan Quần rồi, nhưng tóm lại hắn dùng phương pháp nào để táy máy chân tay ở những công trình đó thì tới giờ tụi con vẫn chưa điều tra ra. Chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty chúng ta, sơ ý một chút còn có thể...” Bình An cũng không nói tiếp, nếu thật sự tiến hành điều tra thì nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới người ký văn kiện lúc ấy.
Phương Hữu Lợi nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
“Không điều tra cũng phải điều tra, rồi phải thay hết những người có thể có liên quan tới Đoàn Quan Quần tại Chi nhánh Thành phố S. Nhưng cũng không thể làm trắng ra, không nên để bọn chúng có cơ hội kiện lên Tòa Lao động.” Phương Hữu Lợi nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát mới nghiêm giọng nói.
Nghiêm Túc nhìn mọi người một lượt rồi hạ giọng nói, “Nếu trong lòng bọn họ có quỷ thì cho dù có đuổi việc không lý do thì bọn họ cũng không dám nói gì.”
“Chỉ là để phòng ngừa.” Bình An nói, có vài người cho dù trong lòng có quỷ nhưng vẫn ôm tâm lý nhỡ đâu may mắn người khác không biết, cho nên rất có khả năng sẽ kiện tụng công ty.
“Liên Kiến Ba và Lê Thiên Thần không thể ở lại công ty nữa!” Phương Hữu Lợi thở dài, “Đáng tiếc cho một thanh niên có tài như Lê Thiên Thần. Ba vẫn rất coi trọng nó, nhưng không ngờ... Nó lại đối xử với công ty như vậy.”
Lúc còn ở Singapore, khi Phương Hữu Lợi nghe được chuyện đã xảy ra trong công ty thì còn không tin là Lê Thiên Thần lại làm chuyện như vậy. Từ khi Lê Thiên Thần bước chân vào công ty, ông vẫn rất cất nhắc chàng thanh niên này, sau đó còn coi anh ta như con rể để bồi dưỡng. Cho dù sau này Bình An yêu Nghiêm Túc, ông vẫn chưa từng bỏ mặc Lê Thiên Thần, cho rằng anh ta là một nhân tài có thể trọng dụng.
Hóa ra ông đã nhìn lầm người...
“Cái chết của Thư ký Tạ cũng có quan hệ tới hai bọn họ, cảnh sát đã bắt đầu điều tra. Ba, ngày mai đuổi việc Lê Thiên Thần đi. Còn tên Liên Kiến Ba kia, chúng ta phải thông qua đại hội cổ đông mới bãi miễn tư cách thành viên HĐQT của hắn được.” Bình An nói.
Phương Hữu Lợi nói, “Tên Liên Kiến Ba kia chắc chắn không thể ở lại công ty rồi, ngày mai chúng ta phải chính thức khởi tố hắn, kiện hắn lợi dụng Công ty VLXD Song Hải thể lường gạt!”
“Công hàm Luật sư đã chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai sẽ nói luật sư phát đến cho Liên Kiến Ba.” Bình An nói rõ.
“Bác trai, bác nhận xét Đoàn Quan Quần... là người thế nào?” Nghiêm Túc im lặng một hồi lâu, giờ đột nhiên hỏi.
Phương Hữu Lợi khẽ nhíu mày. Ký ức của ông về Đoàn Quan Quần quá xa xưa rồi, ông cần phải suy nghĩ kỹ một chút.
Ông và Đoàn Quan Quần là bạn cùng lớp thời đại học, lại cùng ký túc xá. Mặc dù chưa đến mức xưng anh xưng em nhưng quan hệ vẫn coi như khá tốt. Hai người bọn họ đều không phải là con cái nhà giàu có, nhưng đều có khát vọng thành công giống nhau.
Đoàn Quan Quần là người rất mạnh mẽ, đảm nhận chức lớp trưởng của lớp ông, lúc nói chuyện hay làm việc không quan tâm tiếp nhận ý kiến của người khác là mấy, mà có khi “người khác” này chỉ giới hạn là Phương Hữu Lợi mà thôi.
Khi đó, Phương Hữu Lợi đã là Hội Trưởng Hội Sinh viên, trong mắt rất nhiều người, ông cũng ưu tú như Đoàn Quan Quần, cho dù xem ra hai người sàn sàn bằng nhau chẳng ai hơn ai, nhưng nhân duyên của Phương Hữu Lợi tốt hơn một chút, chắc đại khái có liên quan đến tính cách của cá nhân ông.
Chẳng qua Phương Hữu Lợi chưa bao giờ để bụng hành vi đối kháng với ông mọi nơi mọi lúc của Đoàn Quan Quần, mỗi ngày ông chỉ mong thầm suy nghĩ xem sau khi tốt nghiệp thì muốn làm gì? Làm thế nào mới có thể thành công...
Sau khi tốt nghiệp, Phương Hữu Lợi cùng Viên Lệ Hoa ở lại Thành phố G gây dựng sự nghiệp, còn Đoàn Quan Quần trở về quê hương. Cũng phải mười mấy năm hai người không hề liên lạc với nhau, chỉ sau lần họp mặt bạn học cũ thì Phương Hữu Lợi mới gặp Đoàn Quan Quần lần nữa.
Khi đó, Đoàn Quan Quần đã là một thư ký Thị trưởng, Phương Hữu Lợi cũng đã thành một doanh nhân thành công.
Phương Hữu Lợi đang định đầu tư vào một công trình tại thành phố mà Đoàn Quan Quần đang công tác, nên tự nhiên sẽ liên hệ qua lại tương đối gần gũi với Đoàn Quan Quần.
Sau đó, Đoàn Quan Quần lợi dụng tài lực của Phương Hữu Lợi để đạt được địa vị mà hắn mong muốn, Phương Hữu Lợi cũng thuận lợi hoàn thành công trình đã định. Vài năm tiếp theo, vì Đoàn Quan Quần muốn bò lên trên nên không ngừng mượn dùng tài lực của Phương Hữu Lợi. Phương Hữu Lợi thì nghĩ sau này có thể còn cần tới sự hỗ trợ của Đoàn Quan Quần nên cũng chưa hề từ chối yêu cầu giúp đỡ nào từ hắn...
Chẳng ai ngờ chỉ mới mấy năm mà Đoàn Quan Quần đã cắn ngược lại ông một cú thế này, muốn lợi dụng công ty của ông để rửa tiền bẩn cho ai đó.
“... Nhưng vì hiện nay chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh việc này có liên quan đến Đoàn Quan Quần.” Phương Hữu Lợi nói, “Về chuyện rửa tiền, tạm thời đừng nói ra ngoài để tránh dẫn tới khủng hoảng, ảnh hưởng không tốt đến công ty.”
Hồng Dịch Vũ nói, “Liên Kiến Ba hiện là kẻ tình nghi giết người, Đoàn Quan Quần chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn con trai của mình ngồi tù, nói không chừng sẽ ra tay làm chút gì đó.”
Nghiêm Túc gật gật đầu, “Cháu đã cắt người theo dõi bên Đoàn Quan Quần, có cái gì động tĩnh thì chúng ta sẽ lập tức biết được ngay.”
“Trước tiên cứ vậy đi đã, ngày mai đến công ty lại nói tiếp.” Phương Hữu Lợi kêu bọn họ đi về trước.
Trán và chân Hồng Dịch Vũ đều bị thương, nên về sớm để nghỉ ngơi. Bình An kêu Chú Đinh đưa anh về.
Nghiêm Túc nói thêm một lúc với Bình An rồi cũng rời Phương gia.
Ngày hôm sau, Bình An cùng đi với Phương Hữu Lợi đến công ty.
Phương Hữu Lợi định tới chiều mới mời đại hội cổ đông, nhưng hiện tại Liên Kiến Ba đã là nghi phạm giết người rồi nên cảnh sát nhất định muốn đưa hắn về lấy khẩu cung. Thế thì Liên Kiến Ba còn đi họp thế nào được? Bất quá các hành động và việc làm của Liên Kiến Ba cũng đã đủ để cho hắn dù có tự mình dự họp cũng không thay đổi được kết quả.
Nhưng đại hội cổ đông còn chưa được triệu tập thì Liên Kiến Ba đã nhanh tay hành động trước một bước.
Lúc hai cha con Phương Hữu Lợi đang bàn thảo cùng Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ về công trình cải tạo chung cư cũ, mọi người liền tiện thể tiến hành phân tích những khó khăn trước mắt của công ty.
“Công trình hôm nay có thể khởi động trở lại, Xây dựng Kỳ Phong đã đưa vật liệu xây dựng tới đây, các nhóm hàng thứ phẩm của Công ty Song Hải sẽ mau chóng được tống ra khỏi công trường. Nhưng chẳng qua chúng ta cũng phải chờ Viện Kiểm sát cử người đến đây thu thập chứng cứ, bởi chúng ta còn phải bắt Song Hải trả lại phần chênh lệch đồng thời bồi thường cho tổn thất của chúng ta nữa.” Bình An nói.
Phương Hữu Lợi gật đầu, “Sự kiện lần này, con xử lý rất tốt.”
Lục Vân Đình cùng Lý Thiệu Hỉ cũng tán thưởng nhìn Bình An, “Lần này nếu không có Bình An thì chúng tôi còn không biết Công ty Song Hải hóa ra lại là của Liên Kiến Ba cơ đấy.”
Bọn họ đã quen với sự thoải mái. Mấy năm qua công ty vẫn phát triển vững chắc mà không xuất hiện bất kỳ khó khăn cản trở gì, nên dẫn đến việc bọn họ sơ sót trong xử sự cũng như cách nhìn người.
Đến nỗi bị hai đứa trẻ ranh giăng bẫy hãm hại lừa gạt tiền bạc của công ty mà không hề hay biết.
Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ không hề biết việc bọn Lê Thiên Thần muốn thông qua công ty để rửa tiền, chỉ mới tưởng là bọn chúng muốn lừa gạt lấy chênh lệch từ công ty mà thôi. Bởi vì chứng cứ chưa đủ nên Phương Hữu Lợi chưa định nói rõ với hai người các ông vào lúc này.
“Chủ Tịch, Liên Kiến Ba đột nhiên rút sạch vốn sở hữu, hiện tại tài chính công ty nảy sinh nguy cơ trống rỗng...” Khi bọn họ đang nói chuyện, Quản lý Phòng Kế toán lo lắng gõ cửa.
“Rút sạch vốn đầu tư?” Lý Thiệu Hỉ quát to một tiếng, kinh ngạc nhìn về phía Phương Hữu Lợi.
Một khi có cổ đông rút hết tất cả vốn đầu tư, tài chính của công ty sẽ xuất hiện khoảng trống, điều này đối với một công ty đang có vấn đề trong việc điều động tài chính mà nói không nghi ngờ gì là họa vô đơn chí.
“Liên Kiến Ba biết không thể tiếp tục ở lại Phương Thị nên rút sạch vốn trước một bước, muốn cho chúng ta trở tay không kịp!” Bình An lạnh lùng nói, “Ba, giờ làm sao bây giờ?”
Phương Hữu Lợi vẫn giữ vẻ mặt trầm ổn bình tĩnh, “Lập tức triệu tập đại hội cổ đông, trước tiên tự chúng ta bổ sung khoảng trống này trước, sau đó trong đại hội cổ đông sẽ ra nghị quyết khai trừ Liên Kiến Ba khỏi tư cách cổ đông.”
Bình An nói, “Con đi thông báo cho các cổ đông.”
Một giờ sau, Phương Hữu Lợi mời họp đại hội cổ đông, thông qua cổ đông biểu quyết để bãi miễn tư cách thành viên HĐQT của Liên Kiến Ba, gạch tên anh ta khỏi danh sách cổ đông, phần tài chính thiếu hụt của công ty sẽ do tất cả các cổ đông bỏ tiền bổ sung.
Nhưng dù sao đây cũng không phải là một lượng tiền nhỏ, các cổ đông đều không ai lấy ra đủ tài chính ngay lúc này.
Nếu như cổ đông không thể bổ sung cho đủ vốn đăng ký, vậy thì chỉ có thể tìm bên thứ ba. Nhưng hiện tại ai có khả năng bù đủ số vốn thiếu hụt của Phương Thị đây?
Không chờ Bình An và Phương Hữu Lợi thương lượng ra được đối sách, Nghiêm Túc cũng đã biết được việc Liên Kiến Ba rút sạch vốn cổ đông. Anh nhanh chóng gọi điện thoại tới bày tỏ nguyện vọng bỏ vốn bổ sung vào khoảng trống tài chính của Phương Thị, toàn bộ số cổ phần anh có được sẽ được ghi dưới tên của Phương Hữu Lợi.
Phương Hữu Lợi không chịu nhận, mặc dù Nghiêm Túc sắp là con rể của ông.
Nghiêm Túc lại nói, đây là anh muốn chuẩn bị cho tương lai của con trai hoặc con gái của anh, bởi dù sao đi chăng nữa đứa con đầu của anh sẽ mang họ Phương. Hiện tại đưa cho nhạc phụ đại nhân thì cũng tương đương cho việc để lại cho đứa bé sau này.
Lý do này làm cho Phương Hữu Lợi không thốt ra được một câu cự tuyệt nào.
Sau khi Bình An biết được chuyện này, cô cười lớn ra tiếng, mắng thẳng Nghiêm đại BOSS là hồ ly ngàn năm, quá ghê gớm quá giảo hoạt, ngay cả lý do này mà cũng nghĩ ra được.
Cuối cùng, công ty cũng ổn định lại. Bình An bắt đầu bắt tay vào việc giải quyết vấn đề tại chi nhánh Thành phố S, so sánh sổ sách kế toán tại đây. Còn việc loại bỏ những kẻ được Lê Thiên Thần cài lại thì hơi khó giải quyết hơn một chút.
Nhưng cho dù có khó giải quyết hơn nữa thì cũng phải loại bỏ cho bằng được những loại sâu mọt ký sinh trùng kia!
Đến buổi chiều, Cao tiên sinh gọi điện thoại cho Bình An, báo là cảnh sát đã đưa Liên Kiến Ba về lấy khẩu cung rồi, nhưng còn Lê Thiên Thần lại đã tẩu thoát ra bên ngoài. Cảnh sát đã phát lệnh truy nã hắn ta.
Liên Kiến Ba lại ngoan ngoãn ở lại Thành phố G chờ cảnh sát đến bắt hắn, còn Lê Thiên Thần lại bỏ trốn?
Trong lòng Bình An vô cùng nghi ngờ, chẳng lẽ Liên Kiến Ba lại muốn làm cái gì đó chăng?
Hôm nay cô mới vừa phát ra thông báo đuổi việc Lê Thiên Thần, còn tưởng rằng Lê Thiên Thần sẽ tìm đến cô mà lý luận một phen. Thế nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy bóng người, thì ra là lẩn trốn bên ngoài rồi.
Bình An suy nghĩ trong chốc lát, cầm điện thoại lên, “Tô Cầm, giờ nói chuyện được không?”
Thanh âm của Tô Cầm từ đầu điện thoại kia truyền đến, “Cô nói đi.”
“Gần đây Đỗ Hiểu Mị có liên lạc với cô hay không?” Bình An thấp giọng hỏi.
“Không có.” Tô Cầm dừng một chút, nói khẽ, “Cô Phương, nếu Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba đều đã rời công ty rồi, có phải tôi đã hoàn thành việc cô giao rồi không?”
Bình An cười nói, “Đúng, cô muốn rời công ty phải không?” Thật ra thì hiện tại cô hy vọng Tô Cầm không rời đi, bởi cho dù Tô Cầm không thể biết toàn bộ những chuyện trước đây Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị đã làm ở Thành phố S, nhưng ít ra cũng đã từng giúp bọn chúng thực hiện vài việc. Có lẽ cô còn có thể tìm hiểu được chút manh mối từ chỗ Tô Cầm.
Tô Cầm nói, “Tôi cảm thấy bây giờ có thể học được rất nhiều thứ trước kia không học được. Tôi... Tôi nghĩ chưa tới lúc...”
“Bác Lục nói cô rất có khả năng, cô tốt nhất nên giúp ông ấy đi.” Bình An cười nói, “Nếu như Đỗ Hiểu Mị liên hệ cô, cô cố dò hỏi cô ta một chút xem cô ta hiện đang ở nơi nào nhé.”
“Cô ta rời khỏi Thành phố G rồi à?” Tô Cầm kinh ngạc hỏi.
“Ừ, cô ta và Lê Thiên Thần đều ly khai rồi.” Bình An nói.
Tô Cầm đáp một tiếng, “Có tin tức gì của cô ta, tôi sẽ lập tức báo cho cô.”
Bình An kể lại cặn kẽ chuyện Lê Thiên Thần cấu kết với Liên Kiến Ba hãm hại công ty cho Phương Hữu Lợi nghe.
“... Con nghi ngay từ lúc ở Thành phố S thì Lê Thiên Thần đã lợi dụng các công trình của công ty để rửa tiền giùm cho Đoàn Quan Quần rồi, nhưng tóm lại hắn dùng phương pháp nào để táy máy chân tay ở những công trình đó thì tới giờ tụi con vẫn chưa điều tra ra. Chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty chúng ta, sơ ý một chút còn có thể...” Bình An cũng không nói tiếp, nếu thật sự tiến hành điều tra thì nói không chừng sẽ ảnh hưởng tới người ký văn kiện lúc ấy.
Phương Hữu Lợi nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
“Không điều tra cũng phải điều tra, rồi phải thay hết những người có thể có liên quan tới Đoàn Quan Quần tại Chi nhánh Thành phố S. Nhưng cũng không thể làm trắng ra, không nên để bọn chúng có cơ hội kiện lên Tòa Lao động.” Phương Hữu Lợi nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát mới nghiêm giọng nói.
Nghiêm Túc nhìn mọi người một lượt rồi hạ giọng nói, “Nếu trong lòng bọn họ có quỷ thì cho dù có đuổi việc không lý do thì bọn họ cũng không dám nói gì.”
“Chỉ là để phòng ngừa.” Bình An nói, có vài người cho dù trong lòng có quỷ nhưng vẫn ôm tâm lý nhỡ đâu may mắn người khác không biết, cho nên rất có khả năng sẽ kiện tụng công ty.
“Liên Kiến Ba và Lê Thiên Thần không thể ở lại công ty nữa!” Phương Hữu Lợi thở dài, “Đáng tiếc cho một thanh niên có tài như Lê Thiên Thần. Ba vẫn rất coi trọng nó, nhưng không ngờ... Nó lại đối xử với công ty như vậy.”
Lúc còn ở Singapore, khi Phương Hữu Lợi nghe được chuyện đã xảy ra trong công ty thì còn không tin là Lê Thiên Thần lại làm chuyện như vậy. Từ khi Lê Thiên Thần bước chân vào công ty, ông vẫn rất cất nhắc chàng thanh niên này, sau đó còn coi anh ta như con rể để bồi dưỡng. Cho dù sau này Bình An yêu Nghiêm Túc, ông vẫn chưa từng bỏ mặc Lê Thiên Thần, cho rằng anh ta là một nhân tài có thể trọng dụng.
Hóa ra ông đã nhìn lầm người...
“Cái chết của Thư ký Tạ cũng có quan hệ tới hai bọn họ, cảnh sát đã bắt đầu điều tra. Ba, ngày mai đuổi việc Lê Thiên Thần đi. Còn tên Liên Kiến Ba kia, chúng ta phải thông qua đại hội cổ đông mới bãi miễn tư cách thành viên HĐQT của hắn được.” Bình An nói.
Phương Hữu Lợi nói, “Tên Liên Kiến Ba kia chắc chắn không thể ở lại công ty rồi, ngày mai chúng ta phải chính thức khởi tố hắn, kiện hắn lợi dụng Công ty VLXD Song Hải thể lường gạt!”
“Công hàm Luật sư đã chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai sẽ nói luật sư phát đến cho Liên Kiến Ba.” Bình An nói rõ.
“Bác trai, bác nhận xét Đoàn Quan Quần... là người thế nào?” Nghiêm Túc im lặng một hồi lâu, giờ đột nhiên hỏi.
Phương Hữu Lợi khẽ nhíu mày. Ký ức của ông về Đoàn Quan Quần quá xa xưa rồi, ông cần phải suy nghĩ kỹ một chút.
Ông và Đoàn Quan Quần là bạn cùng lớp thời đại học, lại cùng ký túc xá. Mặc dù chưa đến mức xưng anh xưng em nhưng quan hệ vẫn coi như khá tốt. Hai người bọn họ đều không phải là con cái nhà giàu có, nhưng đều có khát vọng thành công giống nhau.
Đoàn Quan Quần là người rất mạnh mẽ, đảm nhận chức lớp trưởng của lớp ông, lúc nói chuyện hay làm việc không quan tâm tiếp nhận ý kiến của người khác là mấy, mà có khi “người khác” này chỉ giới hạn là Phương Hữu Lợi mà thôi.
Khi đó, Phương Hữu Lợi đã là Hội Trưởng Hội Sinh viên, trong mắt rất nhiều người, ông cũng ưu tú như Đoàn Quan Quần, cho dù xem ra hai người sàn sàn bằng nhau chẳng ai hơn ai, nhưng nhân duyên của Phương Hữu Lợi tốt hơn một chút, chắc đại khái có liên quan đến tính cách của cá nhân ông.
Chẳng qua Phương Hữu Lợi chưa bao giờ để bụng hành vi đối kháng với ông mọi nơi mọi lúc của Đoàn Quan Quần, mỗi ngày ông chỉ mong thầm suy nghĩ xem sau khi tốt nghiệp thì muốn làm gì? Làm thế nào mới có thể thành công...
Sau khi tốt nghiệp, Phương Hữu Lợi cùng Viên Lệ Hoa ở lại Thành phố G gây dựng sự nghiệp, còn Đoàn Quan Quần trở về quê hương. Cũng phải mười mấy năm hai người không hề liên lạc với nhau, chỉ sau lần họp mặt bạn học cũ thì Phương Hữu Lợi mới gặp Đoàn Quan Quần lần nữa.
Khi đó, Đoàn Quan Quần đã là một thư ký Thị trưởng, Phương Hữu Lợi cũng đã thành một doanh nhân thành công.
Phương Hữu Lợi đang định đầu tư vào một công trình tại thành phố mà Đoàn Quan Quần đang công tác, nên tự nhiên sẽ liên hệ qua lại tương đối gần gũi với Đoàn Quan Quần.
Sau đó, Đoàn Quan Quần lợi dụng tài lực của Phương Hữu Lợi để đạt được địa vị mà hắn mong muốn, Phương Hữu Lợi cũng thuận lợi hoàn thành công trình đã định. Vài năm tiếp theo, vì Đoàn Quan Quần muốn bò lên trên nên không ngừng mượn dùng tài lực của Phương Hữu Lợi. Phương Hữu Lợi thì nghĩ sau này có thể còn cần tới sự hỗ trợ của Đoàn Quan Quần nên cũng chưa hề từ chối yêu cầu giúp đỡ nào từ hắn...
Chẳng ai ngờ chỉ mới mấy năm mà Đoàn Quan Quần đã cắn ngược lại ông một cú thế này, muốn lợi dụng công ty của ông để rửa tiền bẩn cho ai đó.
“... Nhưng vì hiện nay chúng ta không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh việc này có liên quan đến Đoàn Quan Quần.” Phương Hữu Lợi nói, “Về chuyện rửa tiền, tạm thời đừng nói ra ngoài để tránh dẫn tới khủng hoảng, ảnh hưởng không tốt đến công ty.”
Hồng Dịch Vũ nói, “Liên Kiến Ba hiện là kẻ tình nghi giết người, Đoàn Quan Quần chắc chắn sẽ không ngồi yên nhìn con trai của mình ngồi tù, nói không chừng sẽ ra tay làm chút gì đó.”
Nghiêm Túc gật gật đầu, “Cháu đã cắt người theo dõi bên Đoàn Quan Quần, có cái gì động tĩnh thì chúng ta sẽ lập tức biết được ngay.”
“Trước tiên cứ vậy đi đã, ngày mai đến công ty lại nói tiếp.” Phương Hữu Lợi kêu bọn họ đi về trước.
Trán và chân Hồng Dịch Vũ đều bị thương, nên về sớm để nghỉ ngơi. Bình An kêu Chú Đinh đưa anh về.
Nghiêm Túc nói thêm một lúc với Bình An rồi cũng rời Phương gia.
Ngày hôm sau, Bình An cùng đi với Phương Hữu Lợi đến công ty.
Phương Hữu Lợi định tới chiều mới mời đại hội cổ đông, nhưng hiện tại Liên Kiến Ba đã là nghi phạm giết người rồi nên cảnh sát nhất định muốn đưa hắn về lấy khẩu cung. Thế thì Liên Kiến Ba còn đi họp thế nào được? Bất quá các hành động và việc làm của Liên Kiến Ba cũng đã đủ để cho hắn dù có tự mình dự họp cũng không thay đổi được kết quả.
Nhưng đại hội cổ đông còn chưa được triệu tập thì Liên Kiến Ba đã nhanh tay hành động trước một bước.
Lúc hai cha con Phương Hữu Lợi đang bàn thảo cùng Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ về công trình cải tạo chung cư cũ, mọi người liền tiện thể tiến hành phân tích những khó khăn trước mắt của công ty.
“Công trình hôm nay có thể khởi động trở lại, Xây dựng Kỳ Phong đã đưa vật liệu xây dựng tới đây, các nhóm hàng thứ phẩm của Công ty Song Hải sẽ mau chóng được tống ra khỏi công trường. Nhưng chẳng qua chúng ta cũng phải chờ Viện Kiểm sát cử người đến đây thu thập chứng cứ, bởi chúng ta còn phải bắt Song Hải trả lại phần chênh lệch đồng thời bồi thường cho tổn thất của chúng ta nữa.” Bình An nói.
Phương Hữu Lợi gật đầu, “Sự kiện lần này, con xử lý rất tốt.”
Lục Vân Đình cùng Lý Thiệu Hỉ cũng tán thưởng nhìn Bình An, “Lần này nếu không có Bình An thì chúng tôi còn không biết Công ty Song Hải hóa ra lại là của Liên Kiến Ba cơ đấy.”
Bọn họ đã quen với sự thoải mái. Mấy năm qua công ty vẫn phát triển vững chắc mà không xuất hiện bất kỳ khó khăn cản trở gì, nên dẫn đến việc bọn họ sơ sót trong xử sự cũng như cách nhìn người.
Đến nỗi bị hai đứa trẻ ranh giăng bẫy hãm hại lừa gạt tiền bạc của công ty mà không hề hay biết.
Lục Vân Đình và Lý Thiệu Hỉ không hề biết việc bọn Lê Thiên Thần muốn thông qua công ty để rửa tiền, chỉ mới tưởng là bọn chúng muốn lừa gạt lấy chênh lệch từ công ty mà thôi. Bởi vì chứng cứ chưa đủ nên Phương Hữu Lợi chưa định nói rõ với hai người các ông vào lúc này.
“Chủ Tịch, Liên Kiến Ba đột nhiên rút sạch vốn sở hữu, hiện tại tài chính công ty nảy sinh nguy cơ trống rỗng...” Khi bọn họ đang nói chuyện, Quản lý Phòng Kế toán lo lắng gõ cửa.
“Rút sạch vốn đầu tư?” Lý Thiệu Hỉ quát to một tiếng, kinh ngạc nhìn về phía Phương Hữu Lợi.
Một khi có cổ đông rút hết tất cả vốn đầu tư, tài chính của công ty sẽ xuất hiện khoảng trống, điều này đối với một công ty đang có vấn đề trong việc điều động tài chính mà nói không nghi ngờ gì là họa vô đơn chí.
“Liên Kiến Ba biết không thể tiếp tục ở lại Phương Thị nên rút sạch vốn trước một bước, muốn cho chúng ta trở tay không kịp!” Bình An lạnh lùng nói, “Ba, giờ làm sao bây giờ?”
Phương Hữu Lợi vẫn giữ vẻ mặt trầm ổn bình tĩnh, “Lập tức triệu tập đại hội cổ đông, trước tiên tự chúng ta bổ sung khoảng trống này trước, sau đó trong đại hội cổ đông sẽ ra nghị quyết khai trừ Liên Kiến Ba khỏi tư cách cổ đông.”
Bình An nói, “Con đi thông báo cho các cổ đông.”
Một giờ sau, Phương Hữu Lợi mời họp đại hội cổ đông, thông qua cổ đông biểu quyết để bãi miễn tư cách thành viên HĐQT của Liên Kiến Ba, gạch tên anh ta khỏi danh sách cổ đông, phần tài chính thiếu hụt của công ty sẽ do tất cả các cổ đông bỏ tiền bổ sung.
Nhưng dù sao đây cũng không phải là một lượng tiền nhỏ, các cổ đông đều không ai lấy ra đủ tài chính ngay lúc này.
Nếu như cổ đông không thể bổ sung cho đủ vốn đăng ký, vậy thì chỉ có thể tìm bên thứ ba. Nhưng hiện tại ai có khả năng bù đủ số vốn thiếu hụt của Phương Thị đây?
Không chờ Bình An và Phương Hữu Lợi thương lượng ra được đối sách, Nghiêm Túc cũng đã biết được việc Liên Kiến Ba rút sạch vốn cổ đông. Anh nhanh chóng gọi điện thoại tới bày tỏ nguyện vọng bỏ vốn bổ sung vào khoảng trống tài chính của Phương Thị, toàn bộ số cổ phần anh có được sẽ được ghi dưới tên của Phương Hữu Lợi.
Phương Hữu Lợi không chịu nhận, mặc dù Nghiêm Túc sắp là con rể của ông.
Nghiêm Túc lại nói, đây là anh muốn chuẩn bị cho tương lai của con trai hoặc con gái của anh, bởi dù sao đi chăng nữa đứa con đầu của anh sẽ mang họ Phương. Hiện tại đưa cho nhạc phụ đại nhân thì cũng tương đương cho việc để lại cho đứa bé sau này.
Lý do này làm cho Phương Hữu Lợi không thốt ra được một câu cự tuyệt nào.
Sau khi Bình An biết được chuyện này, cô cười lớn ra tiếng, mắng thẳng Nghiêm đại BOSS là hồ ly ngàn năm, quá ghê gớm quá giảo hoạt, ngay cả lý do này mà cũng nghĩ ra được.
Cuối cùng, công ty cũng ổn định lại. Bình An bắt đầu bắt tay vào việc giải quyết vấn đề tại chi nhánh Thành phố S, so sánh sổ sách kế toán tại đây. Còn việc loại bỏ những kẻ được Lê Thiên Thần cài lại thì hơi khó giải quyết hơn một chút.
Nhưng cho dù có khó giải quyết hơn nữa thì cũng phải loại bỏ cho bằng được những loại sâu mọt ký sinh trùng kia!
Đến buổi chiều, Cao tiên sinh gọi điện thoại cho Bình An, báo là cảnh sát đã đưa Liên Kiến Ba về lấy khẩu cung rồi, nhưng còn Lê Thiên Thần lại đã tẩu thoát ra bên ngoài. Cảnh sát đã phát lệnh truy nã hắn ta.
Liên Kiến Ba lại ngoan ngoãn ở lại Thành phố G chờ cảnh sát đến bắt hắn, còn Lê Thiên Thần lại bỏ trốn?
Trong lòng Bình An vô cùng nghi ngờ, chẳng lẽ Liên Kiến Ba lại muốn làm cái gì đó chăng?
Hôm nay cô mới vừa phát ra thông báo đuổi việc Lê Thiên Thần, còn tưởng rằng Lê Thiên Thần sẽ tìm đến cô mà lý luận một phen. Thế nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy bóng người, thì ra là lẩn trốn bên ngoài rồi.
Bình An suy nghĩ trong chốc lát, cầm điện thoại lên, “Tô Cầm, giờ nói chuyện được không?”
Thanh âm của Tô Cầm từ đầu điện thoại kia truyền đến, “Cô nói đi.”
“Gần đây Đỗ Hiểu Mị có liên lạc với cô hay không?” Bình An thấp giọng hỏi.
“Không có.” Tô Cầm dừng một chút, nói khẽ, “Cô Phương, nếu Lê Thiên Thần và Liên Kiến Ba đều đã rời công ty rồi, có phải tôi đã hoàn thành việc cô giao rồi không?”
Bình An cười nói, “Đúng, cô muốn rời công ty phải không?” Thật ra thì hiện tại cô hy vọng Tô Cầm không rời đi, bởi cho dù Tô Cầm không thể biết toàn bộ những chuyện trước đây Lê Thiên Thần và Đỗ Hiểu Mị đã làm ở Thành phố S, nhưng ít ra cũng đã từng giúp bọn chúng thực hiện vài việc. Có lẽ cô còn có thể tìm hiểu được chút manh mối từ chỗ Tô Cầm.
Tô Cầm nói, “Tôi cảm thấy bây giờ có thể học được rất nhiều thứ trước kia không học được. Tôi... Tôi nghĩ chưa tới lúc...”
“Bác Lục nói cô rất có khả năng, cô tốt nhất nên giúp ông ấy đi.” Bình An cười nói, “Nếu như Đỗ Hiểu Mị liên hệ cô, cô cố dò hỏi cô ta một chút xem cô ta hiện đang ở nơi nào nhé.”
“Cô ta rời khỏi Thành phố G rồi à?” Tô Cầm kinh ngạc hỏi.
“Ừ, cô ta và Lê Thiên Thần đều ly khai rồi.” Bình An nói.
Tô Cầm đáp một tiếng, “Có tin tức gì của cô ta, tôi sẽ lập tức báo cho cô.”