Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 318
Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc nghe ngày thành thân là mười chín tháng sau cũng ngẩn người.
Ban đầu, lão gia tử nói sau khi trận đấu kết thúc sẽ cho bọn họ thành thân nhưng không nói ngày cụ thể. Bọn họ còn tưởng đợi sau khi trở về mới bàn tới chuyện này, không ngờ lão gia tử đã chọn ngày sẵn rồi. Có điều, dù sao hai người vẫn thấy vui. Viên Thiên Dã dù có cha mẹ và huynh trưởng nhưng có cũng như không, khi bọn họ hùa nhau làm tổn thương hắn thì bọn họ đã không còn tư cách làm chủ hôn. Về phần Lâm Tiểu Trúc, ngoài trừ cậu mợ ở trong núi thì không còn thân nhân nào khác. Hiện giờ nàng nhận lão gia tử làm tổ phụ, như vậy chuyện hôn sự do hắn an bài là hợp lý nhất.
Nghĩ đến chỉ còn hơn mười ngày nữa là thành thân, hai người liếc nau một cái, vui sướng không kìm hãm được
“Tôn nữ tế của Thánh Thượng rốt cuộc là ai? mau nói đi, giới thiệu cho chúng ta làm quen”. Có người nhạy cảm với chính trị, ý thức được cái tên mà lão gia tử sắp nói ra sẽ là người kế thừa Thánh Thượng nên vội hỏi. Dù sao lão gia tử cũng đã hơn sáu mươi tuổi, cũng đã đến lúc tuyên bố người thừa kế
Lão gia tử cười tủm tỉm, liếc người nọ một cái, vẫy tay với Viên Thiên Dã” Thiên Dã lại đây”
Viên Thiên Dã tiến lên, đứng cạnh lão gia tử.
“Viên Dương?”
“Viên Thiên dã?”
Mọi người nhìn thấy hắn đều rất ngạc nhiên.
“Tôn nữ tế của ta chính là Bắc Yến quốc Dật vương Viên Thiên dã” lão gia tử vuốt râu, cười nói
Nhìn Viên Thiên Dã cao ngất vững chãi như một cây tùng đứng cạnh lão gia tử râu tóc bạc, lại nghĩ tới những chuyện hắn đã làm ở Bắc Yến cùng thái độ làm người thường ngày của hắn, người không nhạy cảm với chính trị cũng mơ hồ đoán được Hiên Viên triều sắp thay đổi.
Lúc này mọi người cũng hiểu được vì soa lão gia tử nhận Lâm Tiểu Trúc làm cháu gái. Tuy hắn từng cưới vợ nhưng lại chẳng có con. Sau khi thê tử hắn qua đời thì hắn vẫn lẻ loi một mình, bây giờ nhận Lâm Tiểu Trúc làm cháu gái, gả cho người kế nhiệm Hiên Viên Thánh Thượng, dù là vì tình cảm hay chính trị thì đây đều là an bài tốt nhất.
Có điều lão gia tử thu đồ đề luôn có xuất thân đê tiện, cuộc sống nghèo khó. Lâm Tiểu Trúc này tuyệt đối cũng không xuất thân từ hào môn vọng tộc. Nàng có thể khiến lão gia tử đưa ngọc bài cho nàng, có khả năng làm cho Viên Thiên Dã không màng danh lợi, ngay cả làm hoàng đế cũng không muốn mà nguyện ý cưới nàng thì có thể thấy cũng không phải người bình thường.
Lão gia tử thấy vẻ mặt mọi người thay đổi, từ khiếp sợ chuyển sang thấu hiểu, cảm thấy rất hài lòng với hiệu quả mình gây ra, quay đầu nói với Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc” mười chín tháng sau thành thân, không ý kiến gì chứ?”
“Hết thảy đều nghe Thánh Thượng làm chủ” Viên Thiên Dã đương nhiên không có ý kiến. Tuy hắn hận không thể ngay lập tức cưới Lâm Tiểu Trúc nhưng vẫn muốn có một hôn lễ long trọng thì cần ít nhất một tháng để chuẩn bị. Mà hôn lễ của hắn và nàng, đương nhiên phải là long trọng nhất.
Lão gia tử thấy Lâm Tiểu Trúc cũng gật đầu đồng ý liền phân phó hạ nhân phía sau” phát thiệp mời đi”
'Dạ” hạ nhân kia lập tức xoay người đi xuống, chốc lát sau mang thiệp mời đến phát cho mọi người
Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc thấy lão gia tử ngay cả thiệp mời cũng đã chuẩn bị sẵn, trong lòng vừa cảm động vừa bất đắc dĩ. Cảm động là vì lão gia tử việc gì cũng nghĩ thay cho bọn họ, bất đắc dĩ là hôn sự của mình nhưng bọn họ lại không được làm chủ.
Đợi mọi người nhận thiệp mời rồi rời đi, lão gia tử mới mang Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc đến Hiên Viên thánh cung của mình. Hiên Viên thánh cung, tên y như nghĩa, chính là cung điện của mỗi một đời Hiên Viên Thánh Thượng, nguy nga tráng lệ, kim bích huy hoàng,được xây dựng trên một sườn núi ở trung tâm Hiên Viên thành, từ đây có thể nhìn thấy toàn thành. Lão gia tử xuống xe ngựa, không ngồi kiệu mà chậm rãi đi bộ, đến nơi cao nhất trước cửa chính viện, hắn xoay người lại, chỉ vào Hiên Viên thành và những nơi xa hơn, nói với Viên Thiên Dã” nhìn đi, đây là vương triều của chúng ta, sau này cũng là trách nhiệm của ngươi”
Viên Thiên Dã đứng trên sườn núi, nhìn Hiên Viên thành phi thường náo nhiệt, nhìn đại lộ thông với bốn nước, trong lòng không chỉ dâng lên cảm giác tự hào mà còn có ý thức trách nhiệm. Vài năm nữa, hắn sẽ gánh trên lưng sự hưng suy vinh nhục của Hiên Viên triều. Cảm giác được trên vai mang áp lực, trong lòng lại thấy hưng phấn vì có khiêu chiến. Ban đầu từ Bắc Yến đến Nam Hải quốc, những gì Lâm Tiểu Trúc nói đã cho hắn rất nhiều ý tưởng, từ đó từng bước cải cách và thí điểm đầu tiên ở Bắc Yến. Nếu thành công, hắn sẽ đưa Hiên Viên triều đến một thời đại huy hoàng mới.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nắm chặt tay Lâm Tiểu Trúc.
Loading...
Cảm giác được tâm tình của Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc quay sang, mỉm cười với hắn. Nàng có kiến thức của kiếp trước, với năng lực và quyền thế của Viên Thiên Dã, nàng nhất định có thể cùng hắn tạo thành một xã hội phát triển.
Đi vào chính viện liền có hạ nhân mang cơm chiều lên, lão gia tử cười nói với Lâm Tiểu Trúc” đến, nếm thử thức ăn chỗ ta đi. Nói cho ta biết, đầu bếp ở đây đều do ta tự mình bồi dưỡng, tay nghề không kém thiên hạ đệ nhất trù như ngươi bao nhiêu đâu”
Lâm Tiểu Trúc nhoẻn miệng cười” người chỉ dạy ta vài ngày đã bồi dưỡng ra một thiên hạ đệ nhất trù, đầu bếp vẫn theo bên cạnh lão nhân gia người có thể kém sao?”
Lão gia tử cười ha hả, vỗ vỗ Lâm đầu Lâm Tiểu Trúc” nha đầu này miệng ngọt quá, có điều ta thích, ha ha ha”
Viên Thiên Dã cũng mỉm cười, sủng nịch liếc nhìn Lâm Tiểu Trúc.
Ăn cơm chiều xong, lão gia tử gọi một thuộc hạ đến” Chu Lễ, ngươi mau nói cho bọn họ biết các hạng mục cần chuẩn bị cho hôn lễ và tình hình an bài thế nào đi”
“Dạ” Chu Lễ lấy ra một xấp giấy, thuật lại các hạng mục cần chuẩn bị với Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc. Lâm Tiểu Trúc nghe xong, đầu to như cái đấu. Chỉ sính lễ, đồ cưới đã liệt kê hơn mười trang giấy ; các lễ tiết phải chú ý cũng mấy tờ, rồi nạp thái, vấn danh, nạo chinh, đưa sính lễ, thỉnh kỳ, đón dâu... đều là các quy định phiền phức.
Chu Lễ giải thích xong, cười nói” vì là công chúa xuất giá, Dật vương thành thân cho nên lễ tiết từng bước không thể thiếu, vì thế rườm rà một chút. Có điều chuyện này không cần công chúa và Dật vương quan tâm, bên chỗ công chúa sẽ do hạ quan xử lý, còn bên chỗ Dật vương, thỉnh vương gia tuyển một người chuyên xử lý việc này là được. Khi nào cần hai vị làm gì, hạ quan và chúc quan bên Dật vương sẽ nhắc nhở hai vị”
“Được, vậy làm phiền Chu đại nhân”. Tuy Viên Thiên Dã cảm thấy không cần phải gấp rút mà quan trọng là hôn lễ phải long trọng, nhưng nghe Chu Lễ nói xong cũng thở dài nhẹ nhõm.
Lâm Tiểu Trúc ngoài việc thấy hôn lễ quá mức rườm rà, lại thấy lo lắng đồ cưới mà lão gia tử đã chuẩn bị cho nàng, dùng giá trị liên thành cũng không đủ để diễn tả. Hắn đã khiến nàng có được vinh quang của một công chúa, lại chuẩn bị cho nàng nhiều của hồi môn quý trọng như vậy, thực sự là khó nghĩ.
Đợi Chu Lễ rời đi, Lâm Tiểu Trúc mới nói ra những suy nghĩ trong lòng. Lão gia tử lại khoát tay nói” nha đầu, không giấu gì ngươi, ta cả đời không có con cái, khi gặp ngươi ta đã xem như là cháu gái mà đối đãi. Của hồi môn cho ngươi cũng là do ta tích góp được. Ta không có hậu nhân, mấy thứ này không cho ngươi thì để lại cho ai?”
Mấy câu này khiến Lâm Tiểu Trúc có chút chua xót. Nàng tiến lên, tựa đầu vào cánh tay lão gia tử” ta vẫn xem người như gia gia, trước kia là vậy, hiện tại là vậy, sau này cũng vậy”
Lão gia tử vỗ vỗ đầu nàng” cho nên ngươi đừng làm như người xa lạ. Của ta là của ngươi, trừ phi ngươi không xem ta là gia gia”. Nhiều năm qua hắn vẫn sắp xếp người nhìn biểu hiện của Lâm Tiểu Trúc và Viên Thiên Dã. Hắn biết hai người bọn họ là dạng người gì. Hắn biết dù hắn không có gì cho bọn họ, hai hài tử này cũng sẽ không bỏ mặc hắn. Đương nhiên làm Hiên Viên Thánh Thượng nhiều năm, dù không ai quan tâm hắn cũng không đến nổi thê lương nhưng hắn vẫn hi vọng Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc có thể cho hắn một cuộc sống hạnh phúc, con cháu đề huề.
Lâm Tiểu Trúc không nói gì, chỉ ôm cánh tay lão gia tử càng chặt hơn.
Trên xe ngựa, rời khỏi Hiên Viên thánh cung, Viên Thiên Dã thấy Lâm Tiểu Trúc có chút trầm mặc, hỏi” sao vậy? còn vì đồ cưới lão gia tử đưa cho ngươi mà phiền não sao? thực ra ngươi không cần để ý. Nếu ngươi không cần sẽ cho thấy ngươi không xem hắn là người nhà, sau này chúng ta hiếu thuận với lão nhân gia hắn là được”
Lâm Tiểu Trúc lắc đầu” Không phải chuyện này.” Nàng thẳng lưng, nhấc màn xe nhìn hai bên đường dần lên đèn” tuy ngươi có vẻ thất vọng với phụ hoàng và mẫu hậu nhưng vẫn mời bọn họ tham gia hôn lễ chứ?”
Viên Thiên Dã trầm mặc một lát, gật đầu nói 'đúng vậy. Tuy bọn họ bất công nhưng dù thế nào bọn họ cũng là cha mẹ ta. Ngươi đối với chuyện này có ý kiến gì sao?”
“A, không không.” Lâm Tiểu Trúc lúc này mới nhận ra lời của mình khiến hắn hiểu lầm, vội khoát tay nói” không phải như vậy. Vừa rồi ta nghĩ ta có nên trở về mời một nhà cậu đến không. Tuy mợ đói với ta không tốt nhưng giống như ngươi nói, dù sao bọn họ cũng là trưởng bối của ta, là thân nhân duy nhất trên đời này. Hiện tại ta có điều kiện, cũng nên cho bọn họ sống những ngày lành”
Viên Thiên Dã kéo nàng vào lòng” ta cùng ngươi trở về”
Ban đầu, lão gia tử nói sau khi trận đấu kết thúc sẽ cho bọn họ thành thân nhưng không nói ngày cụ thể. Bọn họ còn tưởng đợi sau khi trở về mới bàn tới chuyện này, không ngờ lão gia tử đã chọn ngày sẵn rồi. Có điều, dù sao hai người vẫn thấy vui. Viên Thiên Dã dù có cha mẹ và huynh trưởng nhưng có cũng như không, khi bọn họ hùa nhau làm tổn thương hắn thì bọn họ đã không còn tư cách làm chủ hôn. Về phần Lâm Tiểu Trúc, ngoài trừ cậu mợ ở trong núi thì không còn thân nhân nào khác. Hiện giờ nàng nhận lão gia tử làm tổ phụ, như vậy chuyện hôn sự do hắn an bài là hợp lý nhất.
Nghĩ đến chỉ còn hơn mười ngày nữa là thành thân, hai người liếc nau một cái, vui sướng không kìm hãm được
“Tôn nữ tế của Thánh Thượng rốt cuộc là ai? mau nói đi, giới thiệu cho chúng ta làm quen”. Có người nhạy cảm với chính trị, ý thức được cái tên mà lão gia tử sắp nói ra sẽ là người kế thừa Thánh Thượng nên vội hỏi. Dù sao lão gia tử cũng đã hơn sáu mươi tuổi, cũng đã đến lúc tuyên bố người thừa kế
Lão gia tử cười tủm tỉm, liếc người nọ một cái, vẫy tay với Viên Thiên Dã” Thiên Dã lại đây”
Viên Thiên Dã tiến lên, đứng cạnh lão gia tử.
“Viên Dương?”
“Viên Thiên dã?”
Mọi người nhìn thấy hắn đều rất ngạc nhiên.
“Tôn nữ tế của ta chính là Bắc Yến quốc Dật vương Viên Thiên dã” lão gia tử vuốt râu, cười nói
Nhìn Viên Thiên Dã cao ngất vững chãi như một cây tùng đứng cạnh lão gia tử râu tóc bạc, lại nghĩ tới những chuyện hắn đã làm ở Bắc Yến cùng thái độ làm người thường ngày của hắn, người không nhạy cảm với chính trị cũng mơ hồ đoán được Hiên Viên triều sắp thay đổi.
Lúc này mọi người cũng hiểu được vì soa lão gia tử nhận Lâm Tiểu Trúc làm cháu gái. Tuy hắn từng cưới vợ nhưng lại chẳng có con. Sau khi thê tử hắn qua đời thì hắn vẫn lẻ loi một mình, bây giờ nhận Lâm Tiểu Trúc làm cháu gái, gả cho người kế nhiệm Hiên Viên Thánh Thượng, dù là vì tình cảm hay chính trị thì đây đều là an bài tốt nhất.
Có điều lão gia tử thu đồ đề luôn có xuất thân đê tiện, cuộc sống nghèo khó. Lâm Tiểu Trúc này tuyệt đối cũng không xuất thân từ hào môn vọng tộc. Nàng có thể khiến lão gia tử đưa ngọc bài cho nàng, có khả năng làm cho Viên Thiên Dã không màng danh lợi, ngay cả làm hoàng đế cũng không muốn mà nguyện ý cưới nàng thì có thể thấy cũng không phải người bình thường.
Lão gia tử thấy vẻ mặt mọi người thay đổi, từ khiếp sợ chuyển sang thấu hiểu, cảm thấy rất hài lòng với hiệu quả mình gây ra, quay đầu nói với Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc” mười chín tháng sau thành thân, không ý kiến gì chứ?”
“Hết thảy đều nghe Thánh Thượng làm chủ” Viên Thiên Dã đương nhiên không có ý kiến. Tuy hắn hận không thể ngay lập tức cưới Lâm Tiểu Trúc nhưng vẫn muốn có một hôn lễ long trọng thì cần ít nhất một tháng để chuẩn bị. Mà hôn lễ của hắn và nàng, đương nhiên phải là long trọng nhất.
Lão gia tử thấy Lâm Tiểu Trúc cũng gật đầu đồng ý liền phân phó hạ nhân phía sau” phát thiệp mời đi”
'Dạ” hạ nhân kia lập tức xoay người đi xuống, chốc lát sau mang thiệp mời đến phát cho mọi người
Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc thấy lão gia tử ngay cả thiệp mời cũng đã chuẩn bị sẵn, trong lòng vừa cảm động vừa bất đắc dĩ. Cảm động là vì lão gia tử việc gì cũng nghĩ thay cho bọn họ, bất đắc dĩ là hôn sự của mình nhưng bọn họ lại không được làm chủ.
Đợi mọi người nhận thiệp mời rồi rời đi, lão gia tử mới mang Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc đến Hiên Viên thánh cung của mình. Hiên Viên thánh cung, tên y như nghĩa, chính là cung điện của mỗi một đời Hiên Viên Thánh Thượng, nguy nga tráng lệ, kim bích huy hoàng,được xây dựng trên một sườn núi ở trung tâm Hiên Viên thành, từ đây có thể nhìn thấy toàn thành. Lão gia tử xuống xe ngựa, không ngồi kiệu mà chậm rãi đi bộ, đến nơi cao nhất trước cửa chính viện, hắn xoay người lại, chỉ vào Hiên Viên thành và những nơi xa hơn, nói với Viên Thiên Dã” nhìn đi, đây là vương triều của chúng ta, sau này cũng là trách nhiệm của ngươi”
Viên Thiên Dã đứng trên sườn núi, nhìn Hiên Viên thành phi thường náo nhiệt, nhìn đại lộ thông với bốn nước, trong lòng không chỉ dâng lên cảm giác tự hào mà còn có ý thức trách nhiệm. Vài năm nữa, hắn sẽ gánh trên lưng sự hưng suy vinh nhục của Hiên Viên triều. Cảm giác được trên vai mang áp lực, trong lòng lại thấy hưng phấn vì có khiêu chiến. Ban đầu từ Bắc Yến đến Nam Hải quốc, những gì Lâm Tiểu Trúc nói đã cho hắn rất nhiều ý tưởng, từ đó từng bước cải cách và thí điểm đầu tiên ở Bắc Yến. Nếu thành công, hắn sẽ đưa Hiên Viên triều đến một thời đại huy hoàng mới.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi nắm chặt tay Lâm Tiểu Trúc.
Loading...
Cảm giác được tâm tình của Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc quay sang, mỉm cười với hắn. Nàng có kiến thức của kiếp trước, với năng lực và quyền thế của Viên Thiên Dã, nàng nhất định có thể cùng hắn tạo thành một xã hội phát triển.
Đi vào chính viện liền có hạ nhân mang cơm chiều lên, lão gia tử cười nói với Lâm Tiểu Trúc” đến, nếm thử thức ăn chỗ ta đi. Nói cho ta biết, đầu bếp ở đây đều do ta tự mình bồi dưỡng, tay nghề không kém thiên hạ đệ nhất trù như ngươi bao nhiêu đâu”
Lâm Tiểu Trúc nhoẻn miệng cười” người chỉ dạy ta vài ngày đã bồi dưỡng ra một thiên hạ đệ nhất trù, đầu bếp vẫn theo bên cạnh lão nhân gia người có thể kém sao?”
Lão gia tử cười ha hả, vỗ vỗ Lâm đầu Lâm Tiểu Trúc” nha đầu này miệng ngọt quá, có điều ta thích, ha ha ha”
Viên Thiên Dã cũng mỉm cười, sủng nịch liếc nhìn Lâm Tiểu Trúc.
Ăn cơm chiều xong, lão gia tử gọi một thuộc hạ đến” Chu Lễ, ngươi mau nói cho bọn họ biết các hạng mục cần chuẩn bị cho hôn lễ và tình hình an bài thế nào đi”
“Dạ” Chu Lễ lấy ra một xấp giấy, thuật lại các hạng mục cần chuẩn bị với Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc. Lâm Tiểu Trúc nghe xong, đầu to như cái đấu. Chỉ sính lễ, đồ cưới đã liệt kê hơn mười trang giấy ; các lễ tiết phải chú ý cũng mấy tờ, rồi nạp thái, vấn danh, nạo chinh, đưa sính lễ, thỉnh kỳ, đón dâu... đều là các quy định phiền phức.
Chu Lễ giải thích xong, cười nói” vì là công chúa xuất giá, Dật vương thành thân cho nên lễ tiết từng bước không thể thiếu, vì thế rườm rà một chút. Có điều chuyện này không cần công chúa và Dật vương quan tâm, bên chỗ công chúa sẽ do hạ quan xử lý, còn bên chỗ Dật vương, thỉnh vương gia tuyển một người chuyên xử lý việc này là được. Khi nào cần hai vị làm gì, hạ quan và chúc quan bên Dật vương sẽ nhắc nhở hai vị”
“Được, vậy làm phiền Chu đại nhân”. Tuy Viên Thiên Dã cảm thấy không cần phải gấp rút mà quan trọng là hôn lễ phải long trọng, nhưng nghe Chu Lễ nói xong cũng thở dài nhẹ nhõm.
Lâm Tiểu Trúc ngoài việc thấy hôn lễ quá mức rườm rà, lại thấy lo lắng đồ cưới mà lão gia tử đã chuẩn bị cho nàng, dùng giá trị liên thành cũng không đủ để diễn tả. Hắn đã khiến nàng có được vinh quang của một công chúa, lại chuẩn bị cho nàng nhiều của hồi môn quý trọng như vậy, thực sự là khó nghĩ.
Đợi Chu Lễ rời đi, Lâm Tiểu Trúc mới nói ra những suy nghĩ trong lòng. Lão gia tử lại khoát tay nói” nha đầu, không giấu gì ngươi, ta cả đời không có con cái, khi gặp ngươi ta đã xem như là cháu gái mà đối đãi. Của hồi môn cho ngươi cũng là do ta tích góp được. Ta không có hậu nhân, mấy thứ này không cho ngươi thì để lại cho ai?”
Mấy câu này khiến Lâm Tiểu Trúc có chút chua xót. Nàng tiến lên, tựa đầu vào cánh tay lão gia tử” ta vẫn xem người như gia gia, trước kia là vậy, hiện tại là vậy, sau này cũng vậy”
Lão gia tử vỗ vỗ đầu nàng” cho nên ngươi đừng làm như người xa lạ. Của ta là của ngươi, trừ phi ngươi không xem ta là gia gia”. Nhiều năm qua hắn vẫn sắp xếp người nhìn biểu hiện của Lâm Tiểu Trúc và Viên Thiên Dã. Hắn biết hai người bọn họ là dạng người gì. Hắn biết dù hắn không có gì cho bọn họ, hai hài tử này cũng sẽ không bỏ mặc hắn. Đương nhiên làm Hiên Viên Thánh Thượng nhiều năm, dù không ai quan tâm hắn cũng không đến nổi thê lương nhưng hắn vẫn hi vọng Viên Thiên Dã và Lâm Tiểu Trúc có thể cho hắn một cuộc sống hạnh phúc, con cháu đề huề.
Lâm Tiểu Trúc không nói gì, chỉ ôm cánh tay lão gia tử càng chặt hơn.
Trên xe ngựa, rời khỏi Hiên Viên thánh cung, Viên Thiên Dã thấy Lâm Tiểu Trúc có chút trầm mặc, hỏi” sao vậy? còn vì đồ cưới lão gia tử đưa cho ngươi mà phiền não sao? thực ra ngươi không cần để ý. Nếu ngươi không cần sẽ cho thấy ngươi không xem hắn là người nhà, sau này chúng ta hiếu thuận với lão nhân gia hắn là được”
Lâm Tiểu Trúc lắc đầu” Không phải chuyện này.” Nàng thẳng lưng, nhấc màn xe nhìn hai bên đường dần lên đèn” tuy ngươi có vẻ thất vọng với phụ hoàng và mẫu hậu nhưng vẫn mời bọn họ tham gia hôn lễ chứ?”
Viên Thiên Dã trầm mặc một lát, gật đầu nói 'đúng vậy. Tuy bọn họ bất công nhưng dù thế nào bọn họ cũng là cha mẹ ta. Ngươi đối với chuyện này có ý kiến gì sao?”
“A, không không.” Lâm Tiểu Trúc lúc này mới nhận ra lời của mình khiến hắn hiểu lầm, vội khoát tay nói” không phải như vậy. Vừa rồi ta nghĩ ta có nên trở về mời một nhà cậu đến không. Tuy mợ đói với ta không tốt nhưng giống như ngươi nói, dù sao bọn họ cũng là trưởng bối của ta, là thân nhân duy nhất trên đời này. Hiện tại ta có điều kiện, cũng nên cho bọn họ sống những ngày lành”
Viên Thiên Dã kéo nàng vào lòng” ta cùng ngươi trở về”