Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 312
Lâm Tiểu Trúc ngước mắt nhìn thẳng Viên Thiên Dã” đây chẳng qua chỉ là một khối ngọc bài, dù do lão gia tử cấp cũng chẳng qua là hắn muốn thể hiện sự yêu thương quan tâm. Ta cần gì đem ra khoe khoang? Thẩm Tử Dực biết chỉ do cơ duyên xảo hợp, không phải ta cố ý nói với hắn?”
“Chẳng qua chỉ là một khối ngọc bài?” mắt Viên Thiên Dã trầm xuống” khi đó, phụ hoàng và mẫu hậu ta chê ngươi địa vị hèn mọn, buộc ta cưới nữ nhân khác, ngươi biết rõ tâm ý của ta đối với ngươi, biết rõ ta khó xử. Sao không chịu đưa ngọc bài ra? sao không cho bọn họ biết rõ thân phận? ngươi có biết khi bọn họ nói ngươi là tiện tỳ, ta khó chịu thế nào không? ngươi không cho người ta biết khối ngọc bài này, có phải vẫn không tin tưởng ta? sợ ta biết thân phận của ngươi mới nguyện ý cưới ngươi?”
“Ngươi khó chịu?” nói tới đây, Lâm Tiểu Trúc tức giận vô cùng” nếu ngươi không lôi kéo ta không buông, còn bắt ta bỏ ra năm ngàn lượng mới cho ta chuộc thân,ta sẽ bị người ta gọi là tiện tỳ sao?”
Viên Thiên Dã có chút ngượng ngùng” ta không cho ngươi chuộc thân chẳng phải là luyến tiếc ngươi sao? nếu ngươi sớm hiểu được tâm ý của ta, nguyện ý ở cùng một chỗ với ta, vĩnh viễn không ly khai thì ta đã sớm cho ngươi được tự do rồi”
“Hừ.” Lâm Tiểu Trúc tà nghễ liếc hắn” nói như vậy, ngươi sẽ không quý trọng tình cảm này?”
“Làm sao có thể?” Viên Thiên Dã phản bác.
Dù hắn không thừa nhận nhưng trong lòng hiểu rõ, Đường Viễn Ninh nói cảm tình của hắn với nàng là cầu mà không thể cũng có chút đạo lý. Nhớ ngày đó, hắn đối với nàng là thích thật tâm thật lòng, nhưng thích này chỉ như tình cảm sơ khai của thiếu niên. Nếu Lâm Tiểu Trúc dễ dàng chấp nhận hắn, có lẽ hắn sẽ không khắc sâu nàng vào tâm khảm như bây giờ. Thứ gì khó có được mới là quý trọng nhất.
Lâm Tiểu Trúc lại nói” hơn nữa, ngươi cảm thấy khi đó ta đưa ngọc bài ra là lựa chọn tốt nhất sao?”. Khi đó hắn hi vọng phụ mẫu đồng ý cho hắn cười nàng, nhưng vợ chồng Viên Tri Bách và Viên Thác nếu biết nàng có ngọc bài sẽ càng kiên quyết phản đối. Quyền thế của hắn đã ngập trời, bọn họ chèn ép còn không kịp, sao có thể để hắn như hổ thêm cánh.
Viên Thiên Dã cứng họng, oán hận trừng Lâm Tiểu Trúc, sau đó kéo nàng vào lòng, đặt cằm lên đầu nàng, rầu rĩ nói” ngươi giấu ta nhiều năm như vậy, không tin ta, trong lòng ta rất không thoải mái. Ngươi không thể nói vài câu dễ nghe để dỗ ta sao? còn muốn sát muối lên vết thương của ta”
Lâm Tiểu Trúc cười cười” muốn dễ nghe sao? vậy ta nói cho ngươi nghe: lão gia tử khi gặp ta ở Yên kinh, từng nói trong số thanh niên tài tuấn của Hiên Viên triều, ngươi là số một. Hắn hi vọng ta có thể gả cho ngươi nhưng lão nhân gia cũng nói tốt nhất đừng để ngươi thấy khối ngọc bài này. Cho dù ta là thân phận nô tỳ hèn mọn mà ngươi cũng nguyện ý cưới ta thì đó mới là chân tình. Cũng vì thế, khi ngươi nói muốn cưới ta, ta mới cảm động, mới động tâm với ngươi. Nếu không, ta sao biết được ngươi thích ta hay là thích khối ngọc bài này? Cái này chẳng phải giống như ngươi giả tàn phế để thử ta sao?”
“Xem ra, khi đó lão gia tử đang quan sát ta” Viên Thiên Dã suy nghĩ sâu xa” may mắn không khiến lão nhân gia thất vọng. Nếu hôm nay ta không phát hiện ra khối ngọc bài, ngươi tính khi nào nói cho ta biết?”
Lâm Tiểu Trúc lườm hắn một cái” không phải ngươi đã sớm biết quan hệ của ta và lão gia tử sao? có biết ngọc bài hay không có quan hệ gì?” Nàng đẩy hắn ra” được rồi, đừng nhiều lời, không phải nói Thẩm Tử Dực đang đợi chúng ta ăn cơm sao? ta phải nhanh chải đầu, không thể để hắn đợi lâu”
“Được rồi, ta ra ngoài trước”. Viên Thiên Dã chẳng qua chỉ thấy chuyện ngọc bài lớn như vậy mà Lâm Tiểu Trúc không nói với hắn, có chút bất mãn mà thôi. Lúc này đã thẳng thắn với nhau nên không để ý nữa, buông Lâm Tiểu Trúc ra rồi đi ra ngoài. Lâm Tiểu Trúc gọi nha hoàn đến chải tóc rồi cùng Viên Thiên Dã đi gặp Thẩm Tử Dực.
Thẩm Tử Dực đi cùng đại ca hắn là Thẩm Tử Thức. Thẩm Tử Dực là thái tử Nam Hải quốc, lần này làm giám khảo đại tái cũng muốn nhân cơ hội này giao lưu với hoàng tử các nước khác. Mấy ngày nay vẫn bận rộn, hôm nay mới có thời gian hẹn Lâm Tiểu Trúc và Viên Thiên Dã cùng ăn cơm.
Thẩm Tử Dực vốn không phải người nhạy bén về chính trị, không hay biết gì chuyện Viên Thiên Dã gặp phải ở Bắc Yến. Vì thế khi gặp mặt, hắn liền hỏi Lâm Tiểu Trúc thế nào. Lâm Tiểu Trúc cảm động vì hắn quan tâm mình, nghĩ chuyện mình mở tửu lâu cũng không gạt được hắn, lại được Viên Thiên Dã đồng ý nên kể hết với hắn những chuyện trong nửa năm qua.
“Ngươi dám làm cho Tiểu Trúc chịu khổ sao?” Thẩm Tử Dực trừng mắt với Viên Thiên Dã, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, rồi quay đầu nói với Lâm Tiểu Trúc” ngươi biết ta ở Nam Hải, sao không đến Nam Hải quốc?”
“Bằng bản lĩnh của mình mà đánh hạ giang sơn vẫn luôn là giấc mộng của ta, đến Nam Hải quốc thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?” Lâm Tiểu Trúc cười nói.
“Cái gì mà đánh hạ giang sơn? đừng nói bậy” Viên Thiên Dã khiển trách.
Lúc này Lâm Tiểu Trúc mới nhớ mình đang ở xã hộ phong kiến, nói như thế chính làm phạm húy, lập tức ngậm miệng.
Thẩm Tử Dực thấy Viên Thiên Dã tuy khiển trách nhưng vẻ mặt lại rất sủng nịch, mà Lâm Tiểu Trúc lại ôn nhu nghe theo, không khí giữa hai người rất hài hoà mà ăn ý. Hắn vội cúi mắt, che giấu sự ảm đạm. Về nước lâu nay, mẫu hậu đã an bài hắn gặp gỡ rất nhiều khuê tú nhưng không có ai trí tuệ mà giảo hoạt như Lâm Tiểu Trúc. Hắn nghĩ có lẽ trên đời này không có cô nương nào làm hắn động tâm, ngoại trừ nàng.
Loading...
Từ lúc cùng đi Nam Hải, Thẩm Tử Dực đã nhận rõ tình hình, sau khi nghe những chuyện bọn họ đã trải qua, biết bọn họ lúc này tâm ý tương thông, tình ý càng đậm, ảm đạm trong lòng hắn chỉ lóe lên rồi chợt tắt, bình tĩnh hỏi” các ngươi tính khi nào thì thành thân?”
Viên Thiên Dã nhìn Lâm Tiểu Trúc” đợi kết thúc trận đấu, còn ngày cụ thể thì cần phải thương lượng với Thánh Thượng”
Thẩm Tử Dực biết chuyện ngọc bài, đương nhiên hiểu được ý của Viên Thiên Dã. Hắn gật đầu, nói với Lâm Tiểu Trúc 'tửu lâu của ngươi ở Nam Hải nếu có chuyện gì, nhất định phải tới tìm ta, đừng khác khí”
“Tốt, nhất định.” Lâm Tiểu Trúc cười nói.
Ba người hàn huyên hồi lâu mới chia tay nhau.
Hôm sau là trận đấu cuối cùng. Lâm Tiểu Trúc đến trường thi, nhìn thấy phòng bếp tạm thời đã bị dở bỏ, liền đưa mắt nhìn lên đài cao. Cuối cùng chỉ còn có mười hai người, vì sự công bằng mà chuyển bếp lên trên đài, biểu diễn trước mặt mọi người cũng là nên. Quả nhiên trên đài đã chuẩn bị mười hai cái bếp đơn giản, khách quý thì dời sang nơi khác.
“Mời hai đầu bếp thi trận chung kết tiến lên trên đài kia” trung niên nam tử chủ trì cuộc thi lớn tiếng gọi
Lâm Tiểu Trúc đợi một lát, thấy có bốn, năm người đi lên đài, Hạ Sơn cũng theo sau bọn họ thì mới đi lên.
Mười hai người vừa lên, dù là khách quý hay những người dự thi bị loại đều bàn tán xôn xao, có giám khảo cũng kinh ngạc nhìn trên đài, nhịn không được cũng nhỏ giọng nghị luận.
Thì ra trận đấu vẫn giấu kín tin tức, hơn nữa trên giấy chỉ ghi số thứ tự và tên món ăn nên ngay cả giám khảo cũng không biết bọn họ đang thưởng thức món ăn của đầu bếp nào, mãi cho đến khi mười hai đầu bếp lên đài,tiến vào trận đấu cuối cùng, bọn họ mới thấy có hai người rất trẻ, tuổi không quá hai mươi, một người trong số đó còn là nữ.
Ở cổ đại, một đầu bếp muốn học thành tài phải trải qua mấy năm làm học đồ. Nếu sư phụ bận nấu nướng, không có nhiều thời gian để chỉ dạy, bọn họ sẽ chỉ làm những việc lặt vặt. Các học đồ này chỉ có thể làm tạm đế kiếm sống cũng kiếm cơ hội học tập với sư phụ. Cho nên một đấu bếp nếu muốn xuất sư đứng bên thì ít nhất phải trải qua năm, sáu năm là tạp vụ. Mà đứng bếp rồi, cũng cần phải cố gắng mấy năm nữa mới có thể làm đầu bếp tửu lâu. Cứ như vậy, tính ra một đầu bếp có chút tên tuổi cũng phải từ ba mươi tuổi trở lên.
Nữ đầu bếp tuy cũng có vì nhiều nhà giàu đều cần nữ đầu bếp nhưng người nào cũng to béo,ai như Lâm Tiểu Trúc kiều kiều nhược nhược, sợ là cầm muôi cũng không cầm nổi, càng không thể vung đao chứ đừng nói tới nấu cơm. Cho nên sự hiện diện của nàng trên đài đã làm mọi người kinh ngạc không thôi.
Các đầu bếp bị loại thấy mình thua bởi hai tiểu oa nhi, trong đó còn là một nữ tử nhu nhược, cảm giác rất khó chịu, bàn tán càng hăng.
Trung niên nam tử chủ trì cũng không nhiều lời” được rồi, ta tuyên bố, đề mục trận đấu lần này là...”
Người dưới đài ngưng thần nín thở lắng nghe.
“Không biết mọi người có biết hay không, Hiên Viên Thánh Thượng của chúng ta trong khoảng thời gian nặng bệnh rất nặng, không có khẩu vị gì. Thái Thượng tìm rát nhiều đầu bếp nhưng không ai khiến lão nhân gia người ăn nhiều thêm mấy miếng. Cho nên đề mục trận đấu lần này là muốn các đầu bếp làm ra món ăn khiến Thánh Thượng hài lòng. Bây giờ, mời mười hai đầu bếp rút thăm, lát nữa dựa theo số thự tự mà đi vào phòng ngủ của Thánh Thượng, mỗi người chỉ có thể hỏi ba vấn đề”
Nói xong, hắn lấy ra mấy cái thăm giấy đặt trước mặt mười hai đầu bếp. Đợi mọi người xem xong số thứ tự của mình, hắn mới nói” mọi người, mời theo ta”
Đề mục cổ quái như thế khiến mọi người quên đi chuyện của Lâm Tiểu Trúc và Hạ Sơn, lại tiếp tục bàn tán.
“Chẳng qua chỉ là một khối ngọc bài?” mắt Viên Thiên Dã trầm xuống” khi đó, phụ hoàng và mẫu hậu ta chê ngươi địa vị hèn mọn, buộc ta cưới nữ nhân khác, ngươi biết rõ tâm ý của ta đối với ngươi, biết rõ ta khó xử. Sao không chịu đưa ngọc bài ra? sao không cho bọn họ biết rõ thân phận? ngươi có biết khi bọn họ nói ngươi là tiện tỳ, ta khó chịu thế nào không? ngươi không cho người ta biết khối ngọc bài này, có phải vẫn không tin tưởng ta? sợ ta biết thân phận của ngươi mới nguyện ý cưới ngươi?”
“Ngươi khó chịu?” nói tới đây, Lâm Tiểu Trúc tức giận vô cùng” nếu ngươi không lôi kéo ta không buông, còn bắt ta bỏ ra năm ngàn lượng mới cho ta chuộc thân,ta sẽ bị người ta gọi là tiện tỳ sao?”
Viên Thiên Dã có chút ngượng ngùng” ta không cho ngươi chuộc thân chẳng phải là luyến tiếc ngươi sao? nếu ngươi sớm hiểu được tâm ý của ta, nguyện ý ở cùng một chỗ với ta, vĩnh viễn không ly khai thì ta đã sớm cho ngươi được tự do rồi”
“Hừ.” Lâm Tiểu Trúc tà nghễ liếc hắn” nói như vậy, ngươi sẽ không quý trọng tình cảm này?”
“Làm sao có thể?” Viên Thiên Dã phản bác.
Dù hắn không thừa nhận nhưng trong lòng hiểu rõ, Đường Viễn Ninh nói cảm tình của hắn với nàng là cầu mà không thể cũng có chút đạo lý. Nhớ ngày đó, hắn đối với nàng là thích thật tâm thật lòng, nhưng thích này chỉ như tình cảm sơ khai của thiếu niên. Nếu Lâm Tiểu Trúc dễ dàng chấp nhận hắn, có lẽ hắn sẽ không khắc sâu nàng vào tâm khảm như bây giờ. Thứ gì khó có được mới là quý trọng nhất.
Lâm Tiểu Trúc lại nói” hơn nữa, ngươi cảm thấy khi đó ta đưa ngọc bài ra là lựa chọn tốt nhất sao?”. Khi đó hắn hi vọng phụ mẫu đồng ý cho hắn cười nàng, nhưng vợ chồng Viên Tri Bách và Viên Thác nếu biết nàng có ngọc bài sẽ càng kiên quyết phản đối. Quyền thế của hắn đã ngập trời, bọn họ chèn ép còn không kịp, sao có thể để hắn như hổ thêm cánh.
Viên Thiên Dã cứng họng, oán hận trừng Lâm Tiểu Trúc, sau đó kéo nàng vào lòng, đặt cằm lên đầu nàng, rầu rĩ nói” ngươi giấu ta nhiều năm như vậy, không tin ta, trong lòng ta rất không thoải mái. Ngươi không thể nói vài câu dễ nghe để dỗ ta sao? còn muốn sát muối lên vết thương của ta”
Lâm Tiểu Trúc cười cười” muốn dễ nghe sao? vậy ta nói cho ngươi nghe: lão gia tử khi gặp ta ở Yên kinh, từng nói trong số thanh niên tài tuấn của Hiên Viên triều, ngươi là số một. Hắn hi vọng ta có thể gả cho ngươi nhưng lão nhân gia cũng nói tốt nhất đừng để ngươi thấy khối ngọc bài này. Cho dù ta là thân phận nô tỳ hèn mọn mà ngươi cũng nguyện ý cưới ta thì đó mới là chân tình. Cũng vì thế, khi ngươi nói muốn cưới ta, ta mới cảm động, mới động tâm với ngươi. Nếu không, ta sao biết được ngươi thích ta hay là thích khối ngọc bài này? Cái này chẳng phải giống như ngươi giả tàn phế để thử ta sao?”
“Xem ra, khi đó lão gia tử đang quan sát ta” Viên Thiên Dã suy nghĩ sâu xa” may mắn không khiến lão nhân gia thất vọng. Nếu hôm nay ta không phát hiện ra khối ngọc bài, ngươi tính khi nào nói cho ta biết?”
Lâm Tiểu Trúc lườm hắn một cái” không phải ngươi đã sớm biết quan hệ của ta và lão gia tử sao? có biết ngọc bài hay không có quan hệ gì?” Nàng đẩy hắn ra” được rồi, đừng nhiều lời, không phải nói Thẩm Tử Dực đang đợi chúng ta ăn cơm sao? ta phải nhanh chải đầu, không thể để hắn đợi lâu”
“Được rồi, ta ra ngoài trước”. Viên Thiên Dã chẳng qua chỉ thấy chuyện ngọc bài lớn như vậy mà Lâm Tiểu Trúc không nói với hắn, có chút bất mãn mà thôi. Lúc này đã thẳng thắn với nhau nên không để ý nữa, buông Lâm Tiểu Trúc ra rồi đi ra ngoài. Lâm Tiểu Trúc gọi nha hoàn đến chải tóc rồi cùng Viên Thiên Dã đi gặp Thẩm Tử Dực.
Thẩm Tử Dực đi cùng đại ca hắn là Thẩm Tử Thức. Thẩm Tử Dực là thái tử Nam Hải quốc, lần này làm giám khảo đại tái cũng muốn nhân cơ hội này giao lưu với hoàng tử các nước khác. Mấy ngày nay vẫn bận rộn, hôm nay mới có thời gian hẹn Lâm Tiểu Trúc và Viên Thiên Dã cùng ăn cơm.
Thẩm Tử Dực vốn không phải người nhạy bén về chính trị, không hay biết gì chuyện Viên Thiên Dã gặp phải ở Bắc Yến. Vì thế khi gặp mặt, hắn liền hỏi Lâm Tiểu Trúc thế nào. Lâm Tiểu Trúc cảm động vì hắn quan tâm mình, nghĩ chuyện mình mở tửu lâu cũng không gạt được hắn, lại được Viên Thiên Dã đồng ý nên kể hết với hắn những chuyện trong nửa năm qua.
“Ngươi dám làm cho Tiểu Trúc chịu khổ sao?” Thẩm Tử Dực trừng mắt với Viên Thiên Dã, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, rồi quay đầu nói với Lâm Tiểu Trúc” ngươi biết ta ở Nam Hải, sao không đến Nam Hải quốc?”
“Bằng bản lĩnh của mình mà đánh hạ giang sơn vẫn luôn là giấc mộng của ta, đến Nam Hải quốc thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?” Lâm Tiểu Trúc cười nói.
“Cái gì mà đánh hạ giang sơn? đừng nói bậy” Viên Thiên Dã khiển trách.
Lúc này Lâm Tiểu Trúc mới nhớ mình đang ở xã hộ phong kiến, nói như thế chính làm phạm húy, lập tức ngậm miệng.
Thẩm Tử Dực thấy Viên Thiên Dã tuy khiển trách nhưng vẻ mặt lại rất sủng nịch, mà Lâm Tiểu Trúc lại ôn nhu nghe theo, không khí giữa hai người rất hài hoà mà ăn ý. Hắn vội cúi mắt, che giấu sự ảm đạm. Về nước lâu nay, mẫu hậu đã an bài hắn gặp gỡ rất nhiều khuê tú nhưng không có ai trí tuệ mà giảo hoạt như Lâm Tiểu Trúc. Hắn nghĩ có lẽ trên đời này không có cô nương nào làm hắn động tâm, ngoại trừ nàng.
Loading...
Từ lúc cùng đi Nam Hải, Thẩm Tử Dực đã nhận rõ tình hình, sau khi nghe những chuyện bọn họ đã trải qua, biết bọn họ lúc này tâm ý tương thông, tình ý càng đậm, ảm đạm trong lòng hắn chỉ lóe lên rồi chợt tắt, bình tĩnh hỏi” các ngươi tính khi nào thì thành thân?”
Viên Thiên Dã nhìn Lâm Tiểu Trúc” đợi kết thúc trận đấu, còn ngày cụ thể thì cần phải thương lượng với Thánh Thượng”
Thẩm Tử Dực biết chuyện ngọc bài, đương nhiên hiểu được ý của Viên Thiên Dã. Hắn gật đầu, nói với Lâm Tiểu Trúc 'tửu lâu của ngươi ở Nam Hải nếu có chuyện gì, nhất định phải tới tìm ta, đừng khác khí”
“Tốt, nhất định.” Lâm Tiểu Trúc cười nói.
Ba người hàn huyên hồi lâu mới chia tay nhau.
Hôm sau là trận đấu cuối cùng. Lâm Tiểu Trúc đến trường thi, nhìn thấy phòng bếp tạm thời đã bị dở bỏ, liền đưa mắt nhìn lên đài cao. Cuối cùng chỉ còn có mười hai người, vì sự công bằng mà chuyển bếp lên trên đài, biểu diễn trước mặt mọi người cũng là nên. Quả nhiên trên đài đã chuẩn bị mười hai cái bếp đơn giản, khách quý thì dời sang nơi khác.
“Mời hai đầu bếp thi trận chung kết tiến lên trên đài kia” trung niên nam tử chủ trì cuộc thi lớn tiếng gọi
Lâm Tiểu Trúc đợi một lát, thấy có bốn, năm người đi lên đài, Hạ Sơn cũng theo sau bọn họ thì mới đi lên.
Mười hai người vừa lên, dù là khách quý hay những người dự thi bị loại đều bàn tán xôn xao, có giám khảo cũng kinh ngạc nhìn trên đài, nhịn không được cũng nhỏ giọng nghị luận.
Thì ra trận đấu vẫn giấu kín tin tức, hơn nữa trên giấy chỉ ghi số thứ tự và tên món ăn nên ngay cả giám khảo cũng không biết bọn họ đang thưởng thức món ăn của đầu bếp nào, mãi cho đến khi mười hai đầu bếp lên đài,tiến vào trận đấu cuối cùng, bọn họ mới thấy có hai người rất trẻ, tuổi không quá hai mươi, một người trong số đó còn là nữ.
Ở cổ đại, một đầu bếp muốn học thành tài phải trải qua mấy năm làm học đồ. Nếu sư phụ bận nấu nướng, không có nhiều thời gian để chỉ dạy, bọn họ sẽ chỉ làm những việc lặt vặt. Các học đồ này chỉ có thể làm tạm đế kiếm sống cũng kiếm cơ hội học tập với sư phụ. Cho nên một đấu bếp nếu muốn xuất sư đứng bên thì ít nhất phải trải qua năm, sáu năm là tạp vụ. Mà đứng bếp rồi, cũng cần phải cố gắng mấy năm nữa mới có thể làm đầu bếp tửu lâu. Cứ như vậy, tính ra một đầu bếp có chút tên tuổi cũng phải từ ba mươi tuổi trở lên.
Nữ đầu bếp tuy cũng có vì nhiều nhà giàu đều cần nữ đầu bếp nhưng người nào cũng to béo,ai như Lâm Tiểu Trúc kiều kiều nhược nhược, sợ là cầm muôi cũng không cầm nổi, càng không thể vung đao chứ đừng nói tới nấu cơm. Cho nên sự hiện diện của nàng trên đài đã làm mọi người kinh ngạc không thôi.
Các đầu bếp bị loại thấy mình thua bởi hai tiểu oa nhi, trong đó còn là một nữ tử nhu nhược, cảm giác rất khó chịu, bàn tán càng hăng.
Trung niên nam tử chủ trì cũng không nhiều lời” được rồi, ta tuyên bố, đề mục trận đấu lần này là...”
Người dưới đài ngưng thần nín thở lắng nghe.
“Không biết mọi người có biết hay không, Hiên Viên Thánh Thượng của chúng ta trong khoảng thời gian nặng bệnh rất nặng, không có khẩu vị gì. Thái Thượng tìm rát nhiều đầu bếp nhưng không ai khiến lão nhân gia người ăn nhiều thêm mấy miếng. Cho nên đề mục trận đấu lần này là muốn các đầu bếp làm ra món ăn khiến Thánh Thượng hài lòng. Bây giờ, mời mười hai đầu bếp rút thăm, lát nữa dựa theo số thự tự mà đi vào phòng ngủ của Thánh Thượng, mỗi người chỉ có thể hỏi ba vấn đề”
Nói xong, hắn lấy ra mấy cái thăm giấy đặt trước mặt mười hai đầu bếp. Đợi mọi người xem xong số thứ tự của mình, hắn mới nói” mọi người, mời theo ta”
Đề mục cổ quái như thế khiến mọi người quên đi chuyện của Lâm Tiểu Trúc và Hạ Sơn, lại tiếp tục bàn tán.