Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Edit+beta: Nguyệt Nguyệt
Dù sao cuối cùng cũng phải ở bên anh…
Chu Hoài Dịch cảm thấy những lời này vô cùng dễ nghe, ngẫm lại mấy lần trong lòng, cuối cùng cười khẽ ra tiếng: "Vậy nói như vậy là định rồi, đợi "Quãng đời còn lại" đóng máy thì hôm sau chúng ta đến Cục Dân chính."
Lục Nhĩ Nhã "vâng" một tiếng, định nói đồng ý.
Chu Hoài Dịch lẳng lặng ôm lấy cô, dựa theo đèn nhỏ ở đầu giường, lại cúi đầu nhìn cô chằm chằm, thò tay khẽ vuốt tóc tán ở sườn vai của cô, cảm giác mượt mà truyền đến đầu ngón tay làm người có chút tâm viên ý mã.
Ánh mắt sâu hơn, ám sóng dưới đáy mắt kích động. Trên tay hơi dùng chút lực, cô gái còn đang thất thần bị anh đè dưới thân, lo sợ không yên mà mở to mắt nhìn anh.
"Chu, Chu Hoài Dịch?" Nhẹ nhàng thử gọi một tiếng, đối phương không dao động, Lục Nhĩ Nhã cảm thấy đại sự không ổn: "6 giờ sáng mai chúng ta phải quay rồi!"
Người đàn ông chỉ lo cho mình giấu đầu vào cổ của cô, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô: "Anh biết, bây giờ còn chưa đến 10 giờ, Nhĩ Nhã."
Cô giãy giụa vài cái, nâng cánh tay lên đặt trước ngực người đàn ông, thoáng kéo ra chút khoảng cách: "Không, không được, em còn cảm thấy như vậy không tốt lắm."
"Không tốt như thế nào?"
"Quá nhanh, anh phải để em có tâm lý chuẩn bị rồi làm mới tương đối tốt."
Chu Hoài Dịch giương mắt, cong môi cười cười với cô, hơi không đúng đắn: "Làm thì làm đi, dù sao cuối cùng cũng ở bên cạnh anh."
"Anh… Không biết xấu hổ." Một câu bình thường nói từ trong miệng anh, làm sao đã thay đổi mùi vị rồi? Trước kia làm sao không nhìn ra anh có khí chất lưu manh bậc này?
Người đàn ông cũng không nói gì, khoé miệng khẽ nhếch rồi tìm môi cô cúi người xuống…
Lục Nhĩ Nhã có chút không hoàn hồn, căng người mặc kệ người ôm hôn, chờ váy ngủ lỏng lẻo treo ở vòng eo, mới hậu tri hậu giác đỏ mặt, đẩy đẩy anh: "Tắt, tắt đèn đi."
Có hơi không thể tin nổi, Chu Hoài Dịch ngồi dậy, nhìn cô từ phía trên. Thường xuyên làm đến một bước này, cô xác định vững chắc la lối khóc lóc lăn lộn không chịu tiếp tục, hôm nay lại bảo anh tắt đèn.
Cô gái nhỏ bị anh nhìn có chút ngượng ngùng, thẹn quá thành giận nói: "Không làm thì thôi."
"Làm, đương nhiên làm." Theo lời duỗi cánh tay dài tắt đèn đi, mới hôn lên lần nữa rồi xoa khuôn mặt trơn mượt của cô: "Chỉ là có chút ngoài ý muốn, chẳng qua…"
Dự cảm được anh muốn nói gì đó không nên nói, Lục Nhĩ Nhã gian nan nuốt nước miếng, mới miễn cưỡng phát ra âm thanh: "Chẳng qua cái gì?"
"Anh thích, ngoài ý muốn như vậy sau này nhiều thêm mấy lần, anh cũng không ngại."
“…”
Buổi sáng ngày hôm sau, vẫn là Lục Nhĩ Nhã tỉnh lại trước.
Ừm, cảm nhận?
Nhất định phải nói chính là… ngại ngùng, vô cùng, ngại ngùng.
Dưới thân đè nặng là cánh tay của Chu Hoài Dịch, dựa vào phía sau lưng là ngực của anh, loại tình huống thường xuyên tỉnh lại cũng không phải chưa từng có, khác nhau là ở chỗ bây giờ hai người còn chưa mặc quần áo đã dán nhau như vậy, thật sự quá… Ngượng ngùng.
Vừa mở mắt, mọi hình ảnh tối hôm qua tái hiện trong đầu, làm cô kinh ngạc cuống quýt nhắm mắt lại, cứng đờ người đến cử động nhỏ cũng không dám sợ làm người đàn ông phía sau bừng tỉnh. Làm sao đối mặt với anh vẫn là vấn đề đáng để tự hỏi.
Trời ơi, tối hôm qua vừa kéo đầu giống như làm ra một quyết định sai lầm. Mơ màng hồ đồ như vậy, liền đưa bản thân mình ra ngoài, mặc dù đối phương là người mình nhận định cả đời vẫn có chút không biết làm sao.
Quá ngốc quá ngốc! Lục Nhĩ Nhã, một ngày nào đó sẽ bị mình ngốc chết!
Sóng gió trong lòng đã mãnh liệt, trên mặt lại thật sự tự nhiên còn có thể làm sao bây giờ? Chu Hoài Dịch đã tỉnh, cô chỉ có thể giả vờ ngủ.
Đối phương gọi cô hai tiếng, cô không để ý.
Đối phương hôn lên sau cổ của cô, cô không nhúc nhích.
Đối phương giơ tay sờ sờ gương mặt cô, cô muốn khóc…
Chờ đến khi tay của đối phương không quy củ đi xuống theo xương quai xanh, cô mới không thể nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: "Chu Hoài Dịch, đừng có mà quá mức!"
Chu Hoài Dịch lại cười nói: "Không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn xem công lực giả vờ ngủ của em đã tiến bộ chưa."
Anh cũng biết là giả vờ, còn nhìn cái gì mà nhìn?
Trong lòng rít gào một trận vẫn không mắng ra miệng, chọc chọc bọc chăn mỏng xê dịch vào trong, làm anh lại dính vào phía trước, lăn hai vòng bọc kín bản thân lại.
Quay đầu nhìn thoáng qua, sờ chăn mỏng không thừa quá nhiều, khó khăn lắm mới che khuất vị trí dưới eo bụng của anh, trên mặt càng nóng, vội vàng thu hồi tầm mắt, thúc giục anh: "Mau, mau đi tắm rửa, em còn muốn nằm một lát."
Chu Hoài Dịch nhướng mày cũng không nghe ý kiến của cô, người lại bị ôm vào trong lồ||g ngực: "Không vội, cục cưng, bây giờ mới hơn bốn giờ."
Cục cưng?!
Lục Nhĩ Nhã khiếp sợ, mắng anh: “Gọi bừa làm gì?”
Người đàn ông lại không để bụng, nói như đương nhiên: "Nếu quan hệ có biến hoá thực chất, trên xưng hô cũng nên thay đổi."
Lục Nhĩ Nhã rất không tán đồng: "Không được! Nếu như để người khác nghe thấy không tốt?"
Người nọ cười nhẹ một tiếng: "Vậy chỉ gọi trên giường, em cảm thấy sao?"
Trừng mắt nhìn người không nói nên lời, Lục Nhĩ Nhã bực mình xoay người đi, không lên tiếng.
Chu Hoài Dịch lại đưa ra chủ ý: "Xưng hô của em với anh cũng nên thay đổi."
“…”
"Anh cảm thấy "chồng" rất không tồi, em suy nghĩ thử xem, hay là em cũng muốn gọi anh "cục cưng" linh tinh?"
Lục Nhĩ Nhã rơi nước mắt, cô không quen biết người này, trả Chu nam thần cao lãnh cấm dục cho cô, mặc dù hơi lạnh nhạt nhưng vẫn tốt hơn tên khốn một lời không hợp thì bắt đầu giở trò lưu manh này…
Trêu cô thêm vài câu, Chu Hoài Dịch sờ sờ đầu cô, lúc này mới xoay người xuống giường, cầm áo tắm dài đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước tí tách, Lục Nhĩ Nhã mới coi như là nhẹ nhàng thở ra, lanh lẹ đứng dậy, lấy áo thun rộng mặc vào, bảo đảm không phải trạng thái nud3 mới vô lực ngã xuống giường.
Chu Hoài Dịch à, biến hoá cũng thật đủ lớn.
Theo lời anh nói thì chỉ như vậy trước mặt cô. Cũng không phải là sao? Ở trước mặt người khác vẫn là đạo diễn Chu làm việc nghiêm túc cẩn trọng, làm việc có hiệu suất cao không sai sao? Đến trước mặt cô, làm nũng chơi xấu nói chuyện hài thô t ục, liên tùng tục, không phục cũng không được.
Nhóm Đàm Lâm và Đường Trạch trước đây cố ý vô tình nói với cô: "Chu Hoài Dịch ấy à, không phải người tốt gì, cô Tiểu Lục, tự cô kiềm chế chút, đừng để bị bán còn đếm tiền giúp người."
Nói thế nào nhỉ, cô cảm thấy cô bây giờ đang đứng ở giai đoạn đếm tiền…
Người tên Chu Hoài Dịch này, quá mức lợi hại. Tiếp cận cô thế nào, giải quyết những vấn đề giúp cô như thế nào, đến bắt cô vào tay như thế nào đều suy nghĩ cặn kẽ, thận trọng từng bước, thần không biết quỷ không mà làm việc đó phát triển theo phương hướng mà mình muốn.
Thật là… m hiểm!
Người trung thực như cô làm sao có thể đấu thắng được anh?
Bây giờ nghĩ tới cũng thổn thức không thôi, nếu người như vậy thật sự trở thành chồng mình… Được thôi, hình như cũng không có gì không tốt.
Lắc đầu, vẫn đứng dậy lấy quần áo phải mặc ra ngoài đi đến phòng tắm cho khách để tắm. Đã sắp 5 giờ, chờ hắn tắm xong cô đã tắm, tất nhiên là không kịp.
Giờ này còn tốt, giao thông không coi là chen chúc, thời gian đến thành phố điện ảnh cũng ngắn lại, ít nhất lúc đến phim trường, vẫn có thời gian make up và thay quần áo.
Buổi sáng Lục Nhĩ Nhã đóng rất nhiều cảnh, dường như cảnh nào cũng có cô, đến hơn trưa một chút mới có thời gian nghỉ ngơi một tiếng. Qua thời gian ăn cơm, đã qua cơn đói cũng không định ăn cơm, lập tức về phòng nghỉ.
Mới nằm xuống mười mấy phút, Tiểu Tề lại đi vào cầm theo hai chiếc hộp tinh xảo, mùi đồ ăn bay từ bên trong ra.
Trong miệng nuốt nước miếng, Lục Nhĩ Nhã nhấc mí mắt lên liếc qua một cái, hỏi: "Cái gì vậy?"
Tiểu Tề cười đắc ý: "Biết ngay cô nhất định sẽ thích." Đặt hộp lên bàn trà, mùi thơm càng thêm nồng đậm, làm người càng thêm muốn ăn: "Mau ăn đi, lão đại cố ý bảo Đàm Lâm đến Hiên Đường mua cho cô đấy."
Lục Nhĩ Nhã ngồi dậy, tập trung nhìn vào, mới thấy rõ là mao huyết vượng và sườn heo chua ngọt. Một đám người lần trước đến Hiên Đường liên hoan, anh chỉ ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô chỉ ăn hai đồ ăn này, từng hỏi cô: "Cô thích ăn hai thứ này?"
Lúc ấy cô còn không dám nói chuyện với anh, nghe xong câu hỏi chỉ cẩn thận gật đầu, nhẹ nhàng đáp một câu: "Thích ạ."
Nhớ mang máng anh còn nói: "Kén ăn là không tốt."
Sau đó mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm với anh, phàm là có hai đồ ăn này, anh đều sẽ bảo người bưng lên. Sau khi yêu nhau, lúc nào cảm thấy tâm tình cô không tốt hoặc cho rằng lúc cô cần thả lỏng cũng sẽ đưa cô đến Hiên Đường, chuyên ăn hai món này.
Cho nên bây giờ đang bồi tội vì chuyện tối hôm qua?
Lục Nhĩ Nhã bĩu môi, vẫn bẻ đũa ra, gắp miếng sườn bỏ vào miệng, còn không quên mời Tiểu Tề: "Cô cũng ăn đi."
Tiểu Tề xua tay liên tục: "Vẫn là thôi, lão đại cố ý chuẩn bị cho cô, tôi cũng không dám động."
"Không muốn ăn cứ việc nói thẳng đi, còn tìm cớ như vậy?"
Tiểu Tề ngượng ngùng cào cào đầu: "Hắc hắc, tôi giảm béo mà."
Dường như lại nghĩ đến cái gì, xụ mặt: "Lão đại còn nói, mấy thứ này cô phải ăn hết, còn có, lần sau không được nhịn cơm trưa, không tốt với cơ thể."
Lục Nhĩ Nhã nhướng này: "Anh ấy nói thế à?"
“Đúng!”
"Cô bảo anh ấy nên quản mình một ngày ba bước trước rồi hẵng thuyết giáo cho tôi."
"... Cô vẫn nên tự mình đi nói đi."
Lục Nhĩ Nhã liếc mắt nhìn cô ấy một cái rồi ăn mấy miếng mao huyết vượng, uống ngụm nước ấm mới cười cô ấy: "Cô đi theo làm việc với anh ấy cũng mấy năm rồi, còn sợ anh ấy như vậy?"
Tiểu Tề kêu oan vì chính mình: "Tôi và cô có thể giống nhau sao? Anh ấy nâng cô ở trong lòng bàn tay, tôi là một công nhân nhỏ, nào dám lỗ m ãng? Lại nói nếu hai người không yêu nhau, cô có lẽ còn sợ anh ấy hơn tôi nữa."
Hình như là có chuyện như vậy, Lục Nhĩ Nhã cười cười, không tiếp tục đề tài này, hỏi chuyện công việc: "Thư Nguyên nói "Tôi 24 tuổi" phải ghi hình tập giới thiệu, có phải thật hay không?"
Tiểu Tề vỗ trán lại lấy mấy tờ giấy câu hỏi từ trong túi ra: "Nhìn trí nhớ này của tôi, hôm nay đài truyền hình gọi điện thoại đến nói là không muốn trì hoãn nghệ sĩ và nhân viên công tác về nhà ăn Tết, chờ cô và tiểu thư Thư Nguyên đóng máy, cho dù bắt đầu, bốn vị khác không có ý kiến, chủ yếu xem cô và tiểu thư Thư."
"Đóng máy? Cuối tháng mười hai à?"
"Ừm, bên phía Thư tiểu thư kết thúc sớm hơn cô hai ngày, chỉ một mình cô, ý của đối phương, hôm đó đóng xong một cảnh, cô chạy đến Hải Nam là lập tức bắt đầu quay chụp."
Vừa xong là chạy đi, vậy chuyện lãnh chứng…
Thật ra cô không có gì, cũng không biết Chu Hoài Dịch có đồng ý hay không.
Không đợi cô hỏi gì thêm Tiểu Tề đã đưa câu hỏi qua: "Cái này đạo diễn nhỏ bảo cô điền một chút, nói là sẽ có ích với tiết mục sau này."
Lục Nhĩ Nhã nhìn lướt qua đại khái, vài trang giấy, không có vấn đề tư mật gì quá mức thì gật đầu đồng ý: "Được, hôm nay tôi về xem xem."
Tiểu Tề lại nói: "Đúng rồi, chuyện quay chụp tập giới thiệu, tự cô nói với lão đại đi."
"Tôi thật sự, thật sự không phải trợ lý của anh ấy được không?"
"Aizz, đây là chuyện của chính cô, đương nhiên chính cô nói tương đối thích hợp."
Còn có thể nói cái gì? Ngay lúc cô chuẩn bị nói cái gì, cô gái kia đã sắp xếp xong, sau đó không nói gì mà kéo cửa đi ra ngoài.
Mếu máo, có chút bất đắc dĩ.
Lại nhớ đến chuyện Tiểu Tề nói về chuyện phỏng vấn và video cổ vũ lần trước, vẫn nhận mệnh thu câu hỏi vào trong túi. Thôi thôi, dù sao cũng phải nói, nhiều hay ít hơn một chuyện thì khác biệt cũng không lớn.
Dù sao cuối cùng cũng phải ở bên anh…
Chu Hoài Dịch cảm thấy những lời này vô cùng dễ nghe, ngẫm lại mấy lần trong lòng, cuối cùng cười khẽ ra tiếng: "Vậy nói như vậy là định rồi, đợi "Quãng đời còn lại" đóng máy thì hôm sau chúng ta đến Cục Dân chính."
Lục Nhĩ Nhã "vâng" một tiếng, định nói đồng ý.
Chu Hoài Dịch lẳng lặng ôm lấy cô, dựa theo đèn nhỏ ở đầu giường, lại cúi đầu nhìn cô chằm chằm, thò tay khẽ vuốt tóc tán ở sườn vai của cô, cảm giác mượt mà truyền đến đầu ngón tay làm người có chút tâm viên ý mã.
Ánh mắt sâu hơn, ám sóng dưới đáy mắt kích động. Trên tay hơi dùng chút lực, cô gái còn đang thất thần bị anh đè dưới thân, lo sợ không yên mà mở to mắt nhìn anh.
"Chu, Chu Hoài Dịch?" Nhẹ nhàng thử gọi một tiếng, đối phương không dao động, Lục Nhĩ Nhã cảm thấy đại sự không ổn: "6 giờ sáng mai chúng ta phải quay rồi!"
Người đàn ông chỉ lo cho mình giấu đầu vào cổ của cô, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người cô: "Anh biết, bây giờ còn chưa đến 10 giờ, Nhĩ Nhã."
Cô giãy giụa vài cái, nâng cánh tay lên đặt trước ngực người đàn ông, thoáng kéo ra chút khoảng cách: "Không, không được, em còn cảm thấy như vậy không tốt lắm."
"Không tốt như thế nào?"
"Quá nhanh, anh phải để em có tâm lý chuẩn bị rồi làm mới tương đối tốt."
Chu Hoài Dịch giương mắt, cong môi cười cười với cô, hơi không đúng đắn: "Làm thì làm đi, dù sao cuối cùng cũng ở bên cạnh anh."
"Anh… Không biết xấu hổ." Một câu bình thường nói từ trong miệng anh, làm sao đã thay đổi mùi vị rồi? Trước kia làm sao không nhìn ra anh có khí chất lưu manh bậc này?
Người đàn ông cũng không nói gì, khoé miệng khẽ nhếch rồi tìm môi cô cúi người xuống…
Lục Nhĩ Nhã có chút không hoàn hồn, căng người mặc kệ người ôm hôn, chờ váy ngủ lỏng lẻo treo ở vòng eo, mới hậu tri hậu giác đỏ mặt, đẩy đẩy anh: "Tắt, tắt đèn đi."
Có hơi không thể tin nổi, Chu Hoài Dịch ngồi dậy, nhìn cô từ phía trên. Thường xuyên làm đến một bước này, cô xác định vững chắc la lối khóc lóc lăn lộn không chịu tiếp tục, hôm nay lại bảo anh tắt đèn.
Cô gái nhỏ bị anh nhìn có chút ngượng ngùng, thẹn quá thành giận nói: "Không làm thì thôi."
"Làm, đương nhiên làm." Theo lời duỗi cánh tay dài tắt đèn đi, mới hôn lên lần nữa rồi xoa khuôn mặt trơn mượt của cô: "Chỉ là có chút ngoài ý muốn, chẳng qua…"
Dự cảm được anh muốn nói gì đó không nên nói, Lục Nhĩ Nhã gian nan nuốt nước miếng, mới miễn cưỡng phát ra âm thanh: "Chẳng qua cái gì?"
"Anh thích, ngoài ý muốn như vậy sau này nhiều thêm mấy lần, anh cũng không ngại."
“…”
Buổi sáng ngày hôm sau, vẫn là Lục Nhĩ Nhã tỉnh lại trước.
Ừm, cảm nhận?
Nhất định phải nói chính là… ngại ngùng, vô cùng, ngại ngùng.
Dưới thân đè nặng là cánh tay của Chu Hoài Dịch, dựa vào phía sau lưng là ngực của anh, loại tình huống thường xuyên tỉnh lại cũng không phải chưa từng có, khác nhau là ở chỗ bây giờ hai người còn chưa mặc quần áo đã dán nhau như vậy, thật sự quá… Ngượng ngùng.
Vừa mở mắt, mọi hình ảnh tối hôm qua tái hiện trong đầu, làm cô kinh ngạc cuống quýt nhắm mắt lại, cứng đờ người đến cử động nhỏ cũng không dám sợ làm người đàn ông phía sau bừng tỉnh. Làm sao đối mặt với anh vẫn là vấn đề đáng để tự hỏi.
Trời ơi, tối hôm qua vừa kéo đầu giống như làm ra một quyết định sai lầm. Mơ màng hồ đồ như vậy, liền đưa bản thân mình ra ngoài, mặc dù đối phương là người mình nhận định cả đời vẫn có chút không biết làm sao.
Quá ngốc quá ngốc! Lục Nhĩ Nhã, một ngày nào đó sẽ bị mình ngốc chết!
Sóng gió trong lòng đã mãnh liệt, trên mặt lại thật sự tự nhiên còn có thể làm sao bây giờ? Chu Hoài Dịch đã tỉnh, cô chỉ có thể giả vờ ngủ.
Đối phương gọi cô hai tiếng, cô không để ý.
Đối phương hôn lên sau cổ của cô, cô không nhúc nhích.
Đối phương giơ tay sờ sờ gương mặt cô, cô muốn khóc…
Chờ đến khi tay của đối phương không quy củ đi xuống theo xương quai xanh, cô mới không thể nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: "Chu Hoài Dịch, đừng có mà quá mức!"
Chu Hoài Dịch lại cười nói: "Không có ý gì khác, chỉ muốn nhìn xem công lực giả vờ ngủ của em đã tiến bộ chưa."
Anh cũng biết là giả vờ, còn nhìn cái gì mà nhìn?
Trong lòng rít gào một trận vẫn không mắng ra miệng, chọc chọc bọc chăn mỏng xê dịch vào trong, làm anh lại dính vào phía trước, lăn hai vòng bọc kín bản thân lại.
Quay đầu nhìn thoáng qua, sờ chăn mỏng không thừa quá nhiều, khó khăn lắm mới che khuất vị trí dưới eo bụng của anh, trên mặt càng nóng, vội vàng thu hồi tầm mắt, thúc giục anh: "Mau, mau đi tắm rửa, em còn muốn nằm một lát."
Chu Hoài Dịch nhướng mày cũng không nghe ý kiến của cô, người lại bị ôm vào trong lồ||g ngực: "Không vội, cục cưng, bây giờ mới hơn bốn giờ."
Cục cưng?!
Lục Nhĩ Nhã khiếp sợ, mắng anh: “Gọi bừa làm gì?”
Người đàn ông lại không để bụng, nói như đương nhiên: "Nếu quan hệ có biến hoá thực chất, trên xưng hô cũng nên thay đổi."
Lục Nhĩ Nhã rất không tán đồng: "Không được! Nếu như để người khác nghe thấy không tốt?"
Người nọ cười nhẹ một tiếng: "Vậy chỉ gọi trên giường, em cảm thấy sao?"
Trừng mắt nhìn người không nói nên lời, Lục Nhĩ Nhã bực mình xoay người đi, không lên tiếng.
Chu Hoài Dịch lại đưa ra chủ ý: "Xưng hô của em với anh cũng nên thay đổi."
“…”
"Anh cảm thấy "chồng" rất không tồi, em suy nghĩ thử xem, hay là em cũng muốn gọi anh "cục cưng" linh tinh?"
Lục Nhĩ Nhã rơi nước mắt, cô không quen biết người này, trả Chu nam thần cao lãnh cấm dục cho cô, mặc dù hơi lạnh nhạt nhưng vẫn tốt hơn tên khốn một lời không hợp thì bắt đầu giở trò lưu manh này…
Trêu cô thêm vài câu, Chu Hoài Dịch sờ sờ đầu cô, lúc này mới xoay người xuống giường, cầm áo tắm dài đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng nước tí tách, Lục Nhĩ Nhã mới coi như là nhẹ nhàng thở ra, lanh lẹ đứng dậy, lấy áo thun rộng mặc vào, bảo đảm không phải trạng thái nud3 mới vô lực ngã xuống giường.
Chu Hoài Dịch à, biến hoá cũng thật đủ lớn.
Theo lời anh nói thì chỉ như vậy trước mặt cô. Cũng không phải là sao? Ở trước mặt người khác vẫn là đạo diễn Chu làm việc nghiêm túc cẩn trọng, làm việc có hiệu suất cao không sai sao? Đến trước mặt cô, làm nũng chơi xấu nói chuyện hài thô t ục, liên tùng tục, không phục cũng không được.
Nhóm Đàm Lâm và Đường Trạch trước đây cố ý vô tình nói với cô: "Chu Hoài Dịch ấy à, không phải người tốt gì, cô Tiểu Lục, tự cô kiềm chế chút, đừng để bị bán còn đếm tiền giúp người."
Nói thế nào nhỉ, cô cảm thấy cô bây giờ đang đứng ở giai đoạn đếm tiền…
Người tên Chu Hoài Dịch này, quá mức lợi hại. Tiếp cận cô thế nào, giải quyết những vấn đề giúp cô như thế nào, đến bắt cô vào tay như thế nào đều suy nghĩ cặn kẽ, thận trọng từng bước, thần không biết quỷ không mà làm việc đó phát triển theo phương hướng mà mình muốn.
Thật là… m hiểm!
Người trung thực như cô làm sao có thể đấu thắng được anh?
Bây giờ nghĩ tới cũng thổn thức không thôi, nếu người như vậy thật sự trở thành chồng mình… Được thôi, hình như cũng không có gì không tốt.
Lắc đầu, vẫn đứng dậy lấy quần áo phải mặc ra ngoài đi đến phòng tắm cho khách để tắm. Đã sắp 5 giờ, chờ hắn tắm xong cô đã tắm, tất nhiên là không kịp.
Giờ này còn tốt, giao thông không coi là chen chúc, thời gian đến thành phố điện ảnh cũng ngắn lại, ít nhất lúc đến phim trường, vẫn có thời gian make up và thay quần áo.
Buổi sáng Lục Nhĩ Nhã đóng rất nhiều cảnh, dường như cảnh nào cũng có cô, đến hơn trưa một chút mới có thời gian nghỉ ngơi một tiếng. Qua thời gian ăn cơm, đã qua cơn đói cũng không định ăn cơm, lập tức về phòng nghỉ.
Mới nằm xuống mười mấy phút, Tiểu Tề lại đi vào cầm theo hai chiếc hộp tinh xảo, mùi đồ ăn bay từ bên trong ra.
Trong miệng nuốt nước miếng, Lục Nhĩ Nhã nhấc mí mắt lên liếc qua một cái, hỏi: "Cái gì vậy?"
Tiểu Tề cười đắc ý: "Biết ngay cô nhất định sẽ thích." Đặt hộp lên bàn trà, mùi thơm càng thêm nồng đậm, làm người càng thêm muốn ăn: "Mau ăn đi, lão đại cố ý bảo Đàm Lâm đến Hiên Đường mua cho cô đấy."
Lục Nhĩ Nhã ngồi dậy, tập trung nhìn vào, mới thấy rõ là mao huyết vượng và sườn heo chua ngọt. Một đám người lần trước đến Hiên Đường liên hoan, anh chỉ ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô chỉ ăn hai đồ ăn này, từng hỏi cô: "Cô thích ăn hai thứ này?"
Lúc ấy cô còn không dám nói chuyện với anh, nghe xong câu hỏi chỉ cẩn thận gật đầu, nhẹ nhàng đáp một câu: "Thích ạ."
Nhớ mang máng anh còn nói: "Kén ăn là không tốt."
Sau đó mỗi lần đi ra ngoài ăn cơm với anh, phàm là có hai đồ ăn này, anh đều sẽ bảo người bưng lên. Sau khi yêu nhau, lúc nào cảm thấy tâm tình cô không tốt hoặc cho rằng lúc cô cần thả lỏng cũng sẽ đưa cô đến Hiên Đường, chuyên ăn hai món này.
Cho nên bây giờ đang bồi tội vì chuyện tối hôm qua?
Lục Nhĩ Nhã bĩu môi, vẫn bẻ đũa ra, gắp miếng sườn bỏ vào miệng, còn không quên mời Tiểu Tề: "Cô cũng ăn đi."
Tiểu Tề xua tay liên tục: "Vẫn là thôi, lão đại cố ý chuẩn bị cho cô, tôi cũng không dám động."
"Không muốn ăn cứ việc nói thẳng đi, còn tìm cớ như vậy?"
Tiểu Tề ngượng ngùng cào cào đầu: "Hắc hắc, tôi giảm béo mà."
Dường như lại nghĩ đến cái gì, xụ mặt: "Lão đại còn nói, mấy thứ này cô phải ăn hết, còn có, lần sau không được nhịn cơm trưa, không tốt với cơ thể."
Lục Nhĩ Nhã nhướng này: "Anh ấy nói thế à?"
“Đúng!”
"Cô bảo anh ấy nên quản mình một ngày ba bước trước rồi hẵng thuyết giáo cho tôi."
"... Cô vẫn nên tự mình đi nói đi."
Lục Nhĩ Nhã liếc mắt nhìn cô ấy một cái rồi ăn mấy miếng mao huyết vượng, uống ngụm nước ấm mới cười cô ấy: "Cô đi theo làm việc với anh ấy cũng mấy năm rồi, còn sợ anh ấy như vậy?"
Tiểu Tề kêu oan vì chính mình: "Tôi và cô có thể giống nhau sao? Anh ấy nâng cô ở trong lòng bàn tay, tôi là một công nhân nhỏ, nào dám lỗ m ãng? Lại nói nếu hai người không yêu nhau, cô có lẽ còn sợ anh ấy hơn tôi nữa."
Hình như là có chuyện như vậy, Lục Nhĩ Nhã cười cười, không tiếp tục đề tài này, hỏi chuyện công việc: "Thư Nguyên nói "Tôi 24 tuổi" phải ghi hình tập giới thiệu, có phải thật hay không?"
Tiểu Tề vỗ trán lại lấy mấy tờ giấy câu hỏi từ trong túi ra: "Nhìn trí nhớ này của tôi, hôm nay đài truyền hình gọi điện thoại đến nói là không muốn trì hoãn nghệ sĩ và nhân viên công tác về nhà ăn Tết, chờ cô và tiểu thư Thư Nguyên đóng máy, cho dù bắt đầu, bốn vị khác không có ý kiến, chủ yếu xem cô và tiểu thư Thư."
"Đóng máy? Cuối tháng mười hai à?"
"Ừm, bên phía Thư tiểu thư kết thúc sớm hơn cô hai ngày, chỉ một mình cô, ý của đối phương, hôm đó đóng xong một cảnh, cô chạy đến Hải Nam là lập tức bắt đầu quay chụp."
Vừa xong là chạy đi, vậy chuyện lãnh chứng…
Thật ra cô không có gì, cũng không biết Chu Hoài Dịch có đồng ý hay không.
Không đợi cô hỏi gì thêm Tiểu Tề đã đưa câu hỏi qua: "Cái này đạo diễn nhỏ bảo cô điền một chút, nói là sẽ có ích với tiết mục sau này."
Lục Nhĩ Nhã nhìn lướt qua đại khái, vài trang giấy, không có vấn đề tư mật gì quá mức thì gật đầu đồng ý: "Được, hôm nay tôi về xem xem."
Tiểu Tề lại nói: "Đúng rồi, chuyện quay chụp tập giới thiệu, tự cô nói với lão đại đi."
"Tôi thật sự, thật sự không phải trợ lý của anh ấy được không?"
"Aizz, đây là chuyện của chính cô, đương nhiên chính cô nói tương đối thích hợp."
Còn có thể nói cái gì? Ngay lúc cô chuẩn bị nói cái gì, cô gái kia đã sắp xếp xong, sau đó không nói gì mà kéo cửa đi ra ngoài.
Mếu máo, có chút bất đắc dĩ.
Lại nhớ đến chuyện Tiểu Tề nói về chuyện phỏng vấn và video cổ vũ lần trước, vẫn nhận mệnh thu câu hỏi vào trong túi. Thôi thôi, dù sao cũng phải nói, nhiều hay ít hơn một chuyện thì khác biệt cũng không lớn.