Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Editor: Nghiên
Beta: Qiongne
Chu Hoài Dịch cũng không đi theo, thật sự như mong muốn của cô, xoay người bưng rượu, đứng bên cạnh Úc Hoài An thảo luận về các công việc chuẩn bị cho 《 Quãng đời còn lại 》.
Có lẽ…… Là do cô suy nghĩ nhiều rồi, đây đơn giản chỉ là một buổi tụ hội của bạn bè mà thôi.
Sao có thể?!
Cái bánh kem hệ thiếu nữ vô cùng lớn đang được đặt trong bếp, thật sự không giống như đang chuẩn bị cho buổi tụ hội này?
Cô yên lặng cầm đ ĩa bánh kem nhỏ đến một góc, cái được cái không chọc nĩa vào, cũng không ăn vào miệng, dù ai nhìn vào cũng thấy cô mang một bộ dáng tâm sự nặng nề.
Thư Nguyên vẫn còn có chút lương tâm, không thật sự bỏ rơi cô không quan tâm đến, vẫn đi qua đó, ôm lấy bả vai cô: "Một mình trốn ở góc này làm gì?”
“Ăn bánh kem đó……” Chẳng lẽ còn có thể nói là cô đang trốn Chu Hoài Dịch sao?
“Thôi đi, bánh kem sắp bị cậu chọc thành tổ ong vò vẽ rồi.” Để ly rượu lên bàn, Thư Nguyên quyết định chia sẻ buồn phiền với cô: “Tới đây tới đây, nói cho chị đây biết, cậu lại đang biệt nữu* cái gì rồi?”
*Biệt nữu: trong ngoài không đồng nhất
“Tôi…… Không quen ở nơi nhiều người như vậy.” Cô lung tung chọn một lý do, thấy Thư Nguyên hiểu rõ gật đầu, mới buồn bực múc một miếng bánh kem cho vào miệng, lại không cảm nhận được vị gì, quá khủng khiếp rồi.
“Cậu đã vào cái giới này, sớm hay muộn gì cũng phải quen thôi, giống tôi, một tháng không biết phải tham gia mấy buổi tiệc rượu lớn lớn nhỏ nhỏ? Đều là những sân khấu nhàm chán trong giới này, nhưng nếu không đi, ngay cả vai nữ số 9 cũng không có cơ hội đó.” Lắc đầu, cảm thấy cô không tồn tại vấn đề này, thở dài một tiếng: “Cậu sẽ không biết được đâu, Chu Hoài Dịch che chở cậu như vậy, căn bản không cần lo lắng việc tranh giành tài nguyên như tôi đâu.”
Này này, cái gì gọi là che chở cô như vậy?
Cô ấy cũng không nói sai, lần trước là Chương Hân Dao, lại đến Mạt Hà, còn không phải là che chở sao?
Chuyện này Chu Hoài Dịch xử lý đến mức thần không biết quỷ không hay, dù cô biết rõ sự việc trong đó, vẫn có thể yên tâm thoải mái đi cửa sau.
Xong rồi, cô đã hoàn toàn sa đọa, hiện tại cô chính là một con sâu gạo, Chu Hoài Dịch vì nuôi sống cô, lại sợ cô có gánh nặng trong lòng, còn biến pháp phương pháp, khiến cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận tất cả những gì anh đã sắp xếp.
Thế nhưng cô còn rất hưởng thụ, chờ đến khi cô nghĩ thông suốt, mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, dù muốn từ chối thì cũng không thể nữa.
Ai thán một tiếng, cô nằm sấp trên quầy bar nhỏ: “Aa, có đôi khi tôi cảm thấy, thật sự rất có lỗi với anh ấy.”
“Ai?”
“Chu Hoài Dịch đấy.”
“Vì sao?"
Cô chăm chú thưởng thức chiếc nĩa nhỏ tinh xảo, nghiêm túc tự hỏi, chậm rãi nói: “Anh ấy mang tôi vào giới, lo lắng sắp xếp nhân vật cho tôi, tôi còn không biết cố gắng như vậy, gây chuyện khắp nơi, gây ra một đống phiền toái cho người ta, hơn nữa, người ta còn giúp tôi nhiều như vậy……”
"Em gây ra chuyện gì?”
“Chính là……”
Từ từ, này này! Thanh âm này là ——
Chu Hoài Dịch?!
Như muốn chứng minh ý nghĩ của cô, quay đầu lại, người đàn ông vốn dĩ nên ở bên kia nhà ăn, không biết từ khi nào, đã thay thế vị trí của Thư Nguyên, đứng bên cạnh cô, thần sắc tự nhiên, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
“Sao vậy? Hỏi em đó.” Hồi lâu không nghe được câu trả lời, người đàn ông có chút không kiên nhẫn, gõ nhẹ vào mặt bàn pha lê, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Tròng mắt Lục Nhĩ Nhã xoay tròn, cắn c ắn môi dưới, cẩn thận để nĩa nhỏ vào mâm, mới mở miệng: “Gây chuyện mâu thuẫn với người cùng tổ, khiến anh và phó đạo diễn Trịnh trở mặt với nhau, sau đó còn bị tai nạn xe, khiến việc lồ||g tiếng bị trì hoãn…… Tóm lại, rất nhiều.”
Chu Hoài Dịch hơi chau mày, gác cánh tay trên quầy bar, mười ngón đan xen, nhìn rượu vang đỏ quý giá ở quầy ruộ đối diện: “Những việc đó, không phải em sai.”
“Hả?”
“Nhĩ Nhã, em nên tự tin hơn một chút, công việc cùng tình cảm, anh luôn phân biệt rõ ràng, nếu chỉ vì giúp em, anh cũng không cần lựa chọn cách làm không thuận tiện như vậy, để em diễn vai Chương Hân Dao, là vì thật sự xem trọng kỹ thuật diễn của em, sau đó là Mạt Hà, cũng không phải để em tìm thêm quan hệ, em không tin anh, cũng không tin Úc Hoài An sao?”
Dừng một chút, nhìn cô cẩn thận lắng nghe, mới tiếp tục nói: “Anh sẽ che chở cho em, Úc Hoài An thì không có lý do gì đúng không? Vẫn luôn không tìm được người diễn vai Mạt Hà, anh cảm thấy em rất thích hợp, nên đã nói qua với Hoài An, sau đó cậu ấy tự mình đến đoàn phim, nhìn biểu hiện của em, cuối cùng mới quyết định.”
“Nhưng mà, rõ ràng là anh ấy đến sau khi anh đưa kịch bản cho em mà”
“Không, vài lần lúc trước, cậu ấy đã tới, chỉ là em không biết, anh đã nói với em, cậu ấy còn phải diễn một bộ khác, lần đó cậu ấy đến em có biết, cậu ấy đến xem thử rốt cuộc em có thích hợp với vai diễn hay không, không phải 《 Quãng đời còn lại 》, hiểu chưa?”
Lục Nhĩ Nhã cái hiểu cái không gật đầu, vẫn còn nghi vấn: “Nhưng mà……”
Cuối cùng cũng không hỏi gì nữa, nhưng Chu Hoài Dịch đã nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nói: “Hơn nữa, hiện tại em đang làm việc tại studio của anh, tìm tài nguyên cho em, là trách nhiệm và bổn phận của anh, sao có thể gọi là đi cửa sau chứ?”
Lục Nhĩ Nhã mếu máo: “Nhưng anh không phải người đại diện của em.”
“Phải, anh không phải người đại diện, nhưng nhìn Đàm Lâm đáng tin không? Dù sao anh cũng phải quan tâm một chút chứ?”
Nói rất đúng, rất có đạo lý……
Đàm Lâm: “……”
Nhìn sắc mặt cô dịu xuống, Chu Hoài Dịch lại nói vài câu: “Trương Linh Sự, là cô ta bắt đầu trước, anh và phó đạo diễn Trịnh, đã không hợp nhau 800 năm rồi, không liên quan gì đến em, còn nữa! Loại việc như bị thương, anh đau lòng còn không kịp, sao có thể gọi đó là phiền phức do em gây ra?”
“Cái, đau lòng cái gì?” Làm người ta thật ngượng ngùng.
Chu Hoài Dịch cười khẽ, duỗi tay khẽ vuốt mặt cô: “Nhĩ Nhã, đừng giả ngu, em là một cô gái thông minh, tình cảm mà anh dành cho em, em không có khả năng không biết được, hiện tại nói cho anh biết, suy nghĩ của em."
Không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, không, từ anh bắt đầu nói chuyện cùng cô, những người bên cạnh không nói gì nữa, chẳng qua là hiện tại, lại càng yên tĩnh.
Thậm chí Lục Nhĩ Nhã còn có thể nghe được tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của mình, mặt đỏ bừng, c ắn môi dưới không biết nên trả lời như thế nào, người đàn ông bên cạnh cũng không buông tha cho cô: "Tôi thích em, em thì sao?”
Tay bị anh nắm lấy, nhiệt độ không thuộc về cô truyền vào cơ thể, khiến trái tim cô xôn xao khác thường, Lục Nhĩ Nhã rũ đầu suy nghĩ một lát, vẫn không tìm được câu trả lời thích hợp, đơn giản không nghĩ nữa, xoay người, duỗi tay ôm cổ anh, hơi nhón chân, nhẹ nhàng để lại một nụ hôn trên khóe môi đang cười nhẹ của anh.
Cô không dám hôn quá lâu, giống như chuồn chuồn lướt nước, thẹn thùng dựa đầu vào lòng ngực anh, không dám nhìn phản ứng của quần chúng vây xem.
Bên tai vang lên tiếng hoan hô chúc mừng, trước mắt, là người đàn ông ôm chặt cô vào lòng ngực.
Cảm giác khi thích một người, thật sự rất tuyệt vời!
Nếu cô thật sư vào phòng thay một bộ quần áo trước khi ăn cơm, sẽ càng tuyệt hơn. Ăn mặc tùy ý như vậy để tiếp nhận lời tỏ tình quan trọng nhất cả đời, cũng không phải việc đáng để vui vẻ.
Sau đó, cô bị anh nắm tay kéo kéo đến trước chiếc bánh kem lớn trên bàn trà mâu năm, bên cạnh chiếc bánh kem viết tên cô, là một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Đây là……
Chẳng lẽ anh……
Lục Nhĩ Nhã có hơi giật mình, cô đoán không ra, người đàn ông tươi cười đầy mặt kia khom lưng lấy chiếc hộp, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn làm thủ công vô cùng tinh tế, quỳ một gối.
“Có chút vội vàng, nhưng mà, anh tin rằng mình đã chuẩn bị rất đầy đủ.” Anh giơ tay, đưa nhẫn đến trước mặt cô, Chu Hoài Dịch hỏi: “Nhĩ Nhã, em có đồng ý gả cho anh không?”
Lục Nhĩ Nhã hoảng sợ, phản ứng đầu tiên không phải là đáp lại câu hỏi của anh, mà là oán giận: "Làm gì có chuyện vừa tỏ tình vừa cầu hôn chứ?”
Cô không hề nghĩ đến chuyện sẽ biến thành anh cầu hôn cô, sau này nhớ lại, thì có bao nhiêu lãng mạn chứ?
“Khó có được một hôm mọi người đều rảnh, nếu muốn tụ tập đầy đủ một lần nữa, chỉ sợ rất khó.” Anh giải thích, lời giải thích này không hề lãng mạn một chút nào.
Lục Nhĩ Nhã bĩu môi, nhưng vẫn nhận mệnh duỗi tay ra: “Nè, mang lên đi.”
Đoán trước được cây trả lời, Chu Hoài Dịch tự tin cười cười, cầm tay trái của cô, vô cùng cẩn thận đeo nhẫn lên trên ngón giữa.
Tay trái là hôn nhân, tay phải là tình yêu.
Quả nhiên anh đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, giây tiếp theo, lại nghe anh nói: “Qua một đoạn thời gian nữa, ann hy vọng, có thể đeo nhẫn lên ngón áp út của em.”
Lục Nhĩ Nhã lắc đầu: “Không cần, em còn trẻ như vậy, tạm thời không suy nghĩ đến việc kết hôn.”
Chu Hoài Dịch không nghĩ tới lời yêu thương tỉ mỉ như vậy lại bị cô từ chối, sắc mặt cứng lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng gợi lên khóe môi: “Không sao cả, chờ em suy nghĩ kỹ, hãy nói với anh, lúc nào anh cũng sẵn sàng.”
“Được”
Sau đó, cả đêm cuồng hoan, một đám người tụ tập ở biệt thụ vừa uống vừa nháo, say đến mức thần chí không rõ ràng, phải gọi điện thoại về nhà bảo người đến đón về.
Tiễn người khách cuối cùng đi, Chu Hoài Dịch và Lục Nhĩ Nhã đều nằm liệt trên sô pha, không thể động đậy.
Lại nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong nhà, càng khiến tinh thần và thể xác mệt mỏi hơn, Lục Nhĩ Nhã kêu r3n một tiếng: “Vì sao phải làm long trọng như vậy chứ? Hai chúng ta tự mình ra ngoài ăn một bữa cơm, sau đó thông báo với bọn họ một tiếng không phải là được rồi sao?”
Chu Hoài Dịch uống rượu, đầu có chút mơ hồn, nghe cô oán giận, cũng không giận, duỗi cánh tay dài ôm người vào ngực: “Làm cho em, đương nhiên phải là tốt nhất.”
“Anh còn nói, em không kịp chuẩn bị cái gì cả, ăn mặc tùy tiện với một đôi dép lê là xong việc, sau này nhớ lại, sẽ có bao nhiêu tiếc nuối đây?”
“Không sao cả, nếu không thì anh làm lại một lần nữa.”
“……”
Nói chuyện cùng một con ma men thì có gì tốt chứ? Lục Nhĩ Nhã than nhẹ một tiếng, đem người nâng dậy khỏi sô pha: “Đi thôi, về phòng.”
Cảm thấy không đúng lắm, lại sửa miệng: “Đưa anh về phòng của anh.”
Chu Hoài Dịch đè nửa người lên người cô, thấy cô cố hết sức mà cắn môi, lại oán trách mà liếc mắt trừng anh, mới thấp thấp cười ra tiếng: “Không có gì khác nhau, sớm hay muộn đều ngủ cùng nhau mà.”
“Lưu manh……”
Người đàn ông dùng sức một chút, Lục Nhĩ Nhã không đứng vững, bị anh ấn lên tường, còn phải đề phòng anh không đứng vững mà ngã xuống lần, cẩn thận đỡ eo anh: “Sao, sao thế?”
Đang êm đẹp, chơi vây tường cái gì?
Ánh mắt Chu Hoài Dịch càng sâu, đáy mắt có ánh sáng đang yên lặng lưu động, chậm rãi dựa sát vào cô, khi cô gái kia quay đầu né tránh, anh liền duỗi tay ôm gương mặt cô, hôn thật sâu.
Thật lâu sau, người trong ngực phát ra âm thanh “ô ô” kháng cự, mới buông cô ra, dựa đầu vào vai cô, xấu xa thổi nhẹ vào lỗ tai đỏ bừng của cô: “Thật tốt, hiện tại em đã là của anh rồi.”
Lục Nhĩ Nhã mẫn cảm sờ sờ cổ, nâng cánh tay lên, đẩy người đàn ông xấu xa trong lòng ra: “Em vẫn còn bị thương đó.”
“Anh biết.”
“Vậy anh còn……”
“Em cho rằng anh muốn làm gì?” Anh nhướng mày, buồn cười nhìn cô.
“……”
Thấy cô khó xử cúi đầu không dám nhìn anh, mới nhẹ nhàng ôm khuôn mặt cô, hứa hẹn: “Yên tâm, trước khi em chuẩn bị tốt, anh sẽ không xằng bậy.”
“Ừm.” m thanh nhỏ như muỗi kêu, nghe vào tai, khiến anh vô cùng đắc ý, Chu Hoài Dịch nhắm mắt, buông cô ra, bước chân bay bổng, đỡ tay vịn cầu thang, chậm rãi đi lên lầu.
Đi vài bước, phát hiện cô gái kia không theo kịp, mới dừng lại, quay đầu lại gọi một tiếng: “Lại đây, nên đổi thuốc rồi.”
"Em có thể tự làm được!”
"Em làm không được.”
“……”
Beta: Qiongne
Chu Hoài Dịch cũng không đi theo, thật sự như mong muốn của cô, xoay người bưng rượu, đứng bên cạnh Úc Hoài An thảo luận về các công việc chuẩn bị cho 《 Quãng đời còn lại 》.
Có lẽ…… Là do cô suy nghĩ nhiều rồi, đây đơn giản chỉ là một buổi tụ hội của bạn bè mà thôi.
Sao có thể?!
Cái bánh kem hệ thiếu nữ vô cùng lớn đang được đặt trong bếp, thật sự không giống như đang chuẩn bị cho buổi tụ hội này?
Cô yên lặng cầm đ ĩa bánh kem nhỏ đến một góc, cái được cái không chọc nĩa vào, cũng không ăn vào miệng, dù ai nhìn vào cũng thấy cô mang một bộ dáng tâm sự nặng nề.
Thư Nguyên vẫn còn có chút lương tâm, không thật sự bỏ rơi cô không quan tâm đến, vẫn đi qua đó, ôm lấy bả vai cô: "Một mình trốn ở góc này làm gì?”
“Ăn bánh kem đó……” Chẳng lẽ còn có thể nói là cô đang trốn Chu Hoài Dịch sao?
“Thôi đi, bánh kem sắp bị cậu chọc thành tổ ong vò vẽ rồi.” Để ly rượu lên bàn, Thư Nguyên quyết định chia sẻ buồn phiền với cô: “Tới đây tới đây, nói cho chị đây biết, cậu lại đang biệt nữu* cái gì rồi?”
*Biệt nữu: trong ngoài không đồng nhất
“Tôi…… Không quen ở nơi nhiều người như vậy.” Cô lung tung chọn một lý do, thấy Thư Nguyên hiểu rõ gật đầu, mới buồn bực múc một miếng bánh kem cho vào miệng, lại không cảm nhận được vị gì, quá khủng khiếp rồi.
“Cậu đã vào cái giới này, sớm hay muộn gì cũng phải quen thôi, giống tôi, một tháng không biết phải tham gia mấy buổi tiệc rượu lớn lớn nhỏ nhỏ? Đều là những sân khấu nhàm chán trong giới này, nhưng nếu không đi, ngay cả vai nữ số 9 cũng không có cơ hội đó.” Lắc đầu, cảm thấy cô không tồn tại vấn đề này, thở dài một tiếng: “Cậu sẽ không biết được đâu, Chu Hoài Dịch che chở cậu như vậy, căn bản không cần lo lắng việc tranh giành tài nguyên như tôi đâu.”
Này này, cái gì gọi là che chở cô như vậy?
Cô ấy cũng không nói sai, lần trước là Chương Hân Dao, lại đến Mạt Hà, còn không phải là che chở sao?
Chuyện này Chu Hoài Dịch xử lý đến mức thần không biết quỷ không hay, dù cô biết rõ sự việc trong đó, vẫn có thể yên tâm thoải mái đi cửa sau.
Xong rồi, cô đã hoàn toàn sa đọa, hiện tại cô chính là một con sâu gạo, Chu Hoài Dịch vì nuôi sống cô, lại sợ cô có gánh nặng trong lòng, còn biến pháp phương pháp, khiến cô cam tâm tình nguyện tiếp nhận tất cả những gì anh đã sắp xếp.
Thế nhưng cô còn rất hưởng thụ, chờ đến khi cô nghĩ thông suốt, mọi chuyện đều đã xảy ra rồi, dù muốn từ chối thì cũng không thể nữa.
Ai thán một tiếng, cô nằm sấp trên quầy bar nhỏ: “Aa, có đôi khi tôi cảm thấy, thật sự rất có lỗi với anh ấy.”
“Ai?”
“Chu Hoài Dịch đấy.”
“Vì sao?"
Cô chăm chú thưởng thức chiếc nĩa nhỏ tinh xảo, nghiêm túc tự hỏi, chậm rãi nói: “Anh ấy mang tôi vào giới, lo lắng sắp xếp nhân vật cho tôi, tôi còn không biết cố gắng như vậy, gây chuyện khắp nơi, gây ra một đống phiền toái cho người ta, hơn nữa, người ta còn giúp tôi nhiều như vậy……”
"Em gây ra chuyện gì?”
“Chính là……”
Từ từ, này này! Thanh âm này là ——
Chu Hoài Dịch?!
Như muốn chứng minh ý nghĩ của cô, quay đầu lại, người đàn ông vốn dĩ nên ở bên kia nhà ăn, không biết từ khi nào, đã thay thế vị trí của Thư Nguyên, đứng bên cạnh cô, thần sắc tự nhiên, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
“Sao vậy? Hỏi em đó.” Hồi lâu không nghe được câu trả lời, người đàn ông có chút không kiên nhẫn, gõ nhẹ vào mặt bàn pha lê, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Tròng mắt Lục Nhĩ Nhã xoay tròn, cắn c ắn môi dưới, cẩn thận để nĩa nhỏ vào mâm, mới mở miệng: “Gây chuyện mâu thuẫn với người cùng tổ, khiến anh và phó đạo diễn Trịnh trở mặt với nhau, sau đó còn bị tai nạn xe, khiến việc lồ||g tiếng bị trì hoãn…… Tóm lại, rất nhiều.”
Chu Hoài Dịch hơi chau mày, gác cánh tay trên quầy bar, mười ngón đan xen, nhìn rượu vang đỏ quý giá ở quầy ruộ đối diện: “Những việc đó, không phải em sai.”
“Hả?”
“Nhĩ Nhã, em nên tự tin hơn một chút, công việc cùng tình cảm, anh luôn phân biệt rõ ràng, nếu chỉ vì giúp em, anh cũng không cần lựa chọn cách làm không thuận tiện như vậy, để em diễn vai Chương Hân Dao, là vì thật sự xem trọng kỹ thuật diễn của em, sau đó là Mạt Hà, cũng không phải để em tìm thêm quan hệ, em không tin anh, cũng không tin Úc Hoài An sao?”
Dừng một chút, nhìn cô cẩn thận lắng nghe, mới tiếp tục nói: “Anh sẽ che chở cho em, Úc Hoài An thì không có lý do gì đúng không? Vẫn luôn không tìm được người diễn vai Mạt Hà, anh cảm thấy em rất thích hợp, nên đã nói qua với Hoài An, sau đó cậu ấy tự mình đến đoàn phim, nhìn biểu hiện của em, cuối cùng mới quyết định.”
“Nhưng mà, rõ ràng là anh ấy đến sau khi anh đưa kịch bản cho em mà”
“Không, vài lần lúc trước, cậu ấy đã tới, chỉ là em không biết, anh đã nói với em, cậu ấy còn phải diễn một bộ khác, lần đó cậu ấy đến em có biết, cậu ấy đến xem thử rốt cuộc em có thích hợp với vai diễn hay không, không phải 《 Quãng đời còn lại 》, hiểu chưa?”
Lục Nhĩ Nhã cái hiểu cái không gật đầu, vẫn còn nghi vấn: “Nhưng mà……”
Cuối cùng cũng không hỏi gì nữa, nhưng Chu Hoài Dịch đã nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nói: “Hơn nữa, hiện tại em đang làm việc tại studio của anh, tìm tài nguyên cho em, là trách nhiệm và bổn phận của anh, sao có thể gọi là đi cửa sau chứ?”
Lục Nhĩ Nhã mếu máo: “Nhưng anh không phải người đại diện của em.”
“Phải, anh không phải người đại diện, nhưng nhìn Đàm Lâm đáng tin không? Dù sao anh cũng phải quan tâm một chút chứ?”
Nói rất đúng, rất có đạo lý……
Đàm Lâm: “……”
Nhìn sắc mặt cô dịu xuống, Chu Hoài Dịch lại nói vài câu: “Trương Linh Sự, là cô ta bắt đầu trước, anh và phó đạo diễn Trịnh, đã không hợp nhau 800 năm rồi, không liên quan gì đến em, còn nữa! Loại việc như bị thương, anh đau lòng còn không kịp, sao có thể gọi đó là phiền phức do em gây ra?”
“Cái, đau lòng cái gì?” Làm người ta thật ngượng ngùng.
Chu Hoài Dịch cười khẽ, duỗi tay khẽ vuốt mặt cô: “Nhĩ Nhã, đừng giả ngu, em là một cô gái thông minh, tình cảm mà anh dành cho em, em không có khả năng không biết được, hiện tại nói cho anh biết, suy nghĩ của em."
Không khí xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, không, từ anh bắt đầu nói chuyện cùng cô, những người bên cạnh không nói gì nữa, chẳng qua là hiện tại, lại càng yên tĩnh.
Thậm chí Lục Nhĩ Nhã còn có thể nghe được tiếng tim đập càng lúc càng nhanh của mình, mặt đỏ bừng, c ắn môi dưới không biết nên trả lời như thế nào, người đàn ông bên cạnh cũng không buông tha cho cô: "Tôi thích em, em thì sao?”
Tay bị anh nắm lấy, nhiệt độ không thuộc về cô truyền vào cơ thể, khiến trái tim cô xôn xao khác thường, Lục Nhĩ Nhã rũ đầu suy nghĩ một lát, vẫn không tìm được câu trả lời thích hợp, đơn giản không nghĩ nữa, xoay người, duỗi tay ôm cổ anh, hơi nhón chân, nhẹ nhàng để lại một nụ hôn trên khóe môi đang cười nhẹ của anh.
Cô không dám hôn quá lâu, giống như chuồn chuồn lướt nước, thẹn thùng dựa đầu vào lòng ngực anh, không dám nhìn phản ứng của quần chúng vây xem.
Bên tai vang lên tiếng hoan hô chúc mừng, trước mắt, là người đàn ông ôm chặt cô vào lòng ngực.
Cảm giác khi thích một người, thật sự rất tuyệt vời!
Nếu cô thật sư vào phòng thay một bộ quần áo trước khi ăn cơm, sẽ càng tuyệt hơn. Ăn mặc tùy ý như vậy để tiếp nhận lời tỏ tình quan trọng nhất cả đời, cũng không phải việc đáng để vui vẻ.
Sau đó, cô bị anh nắm tay kéo kéo đến trước chiếc bánh kem lớn trên bàn trà mâu năm, bên cạnh chiếc bánh kem viết tên cô, là một chiếc hộp nhỏ tinh xảo.
Đây là……
Chẳng lẽ anh……
Lục Nhĩ Nhã có hơi giật mình, cô đoán không ra, người đàn ông tươi cười đầy mặt kia khom lưng lấy chiếc hộp, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn làm thủ công vô cùng tinh tế, quỳ một gối.
“Có chút vội vàng, nhưng mà, anh tin rằng mình đã chuẩn bị rất đầy đủ.” Anh giơ tay, đưa nhẫn đến trước mặt cô, Chu Hoài Dịch hỏi: “Nhĩ Nhã, em có đồng ý gả cho anh không?”
Lục Nhĩ Nhã hoảng sợ, phản ứng đầu tiên không phải là đáp lại câu hỏi của anh, mà là oán giận: "Làm gì có chuyện vừa tỏ tình vừa cầu hôn chứ?”
Cô không hề nghĩ đến chuyện sẽ biến thành anh cầu hôn cô, sau này nhớ lại, thì có bao nhiêu lãng mạn chứ?
“Khó có được một hôm mọi người đều rảnh, nếu muốn tụ tập đầy đủ một lần nữa, chỉ sợ rất khó.” Anh giải thích, lời giải thích này không hề lãng mạn một chút nào.
Lục Nhĩ Nhã bĩu môi, nhưng vẫn nhận mệnh duỗi tay ra: “Nè, mang lên đi.”
Đoán trước được cây trả lời, Chu Hoài Dịch tự tin cười cười, cầm tay trái của cô, vô cùng cẩn thận đeo nhẫn lên trên ngón giữa.
Tay trái là hôn nhân, tay phải là tình yêu.
Quả nhiên anh đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, giây tiếp theo, lại nghe anh nói: “Qua một đoạn thời gian nữa, ann hy vọng, có thể đeo nhẫn lên ngón áp út của em.”
Lục Nhĩ Nhã lắc đầu: “Không cần, em còn trẻ như vậy, tạm thời không suy nghĩ đến việc kết hôn.”
Chu Hoài Dịch không nghĩ tới lời yêu thương tỉ mỉ như vậy lại bị cô từ chối, sắc mặt cứng lại, nhưng vẫn nhẹ nhàng gợi lên khóe môi: “Không sao cả, chờ em suy nghĩ kỹ, hãy nói với anh, lúc nào anh cũng sẵn sàng.”
“Được”
Sau đó, cả đêm cuồng hoan, một đám người tụ tập ở biệt thụ vừa uống vừa nháo, say đến mức thần chí không rõ ràng, phải gọi điện thoại về nhà bảo người đến đón về.
Tiễn người khách cuối cùng đi, Chu Hoài Dịch và Lục Nhĩ Nhã đều nằm liệt trên sô pha, không thể động đậy.
Lại nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong nhà, càng khiến tinh thần và thể xác mệt mỏi hơn, Lục Nhĩ Nhã kêu r3n một tiếng: “Vì sao phải làm long trọng như vậy chứ? Hai chúng ta tự mình ra ngoài ăn một bữa cơm, sau đó thông báo với bọn họ một tiếng không phải là được rồi sao?”
Chu Hoài Dịch uống rượu, đầu có chút mơ hồn, nghe cô oán giận, cũng không giận, duỗi cánh tay dài ôm người vào ngực: “Làm cho em, đương nhiên phải là tốt nhất.”
“Anh còn nói, em không kịp chuẩn bị cái gì cả, ăn mặc tùy tiện với một đôi dép lê là xong việc, sau này nhớ lại, sẽ có bao nhiêu tiếc nuối đây?”
“Không sao cả, nếu không thì anh làm lại một lần nữa.”
“……”
Nói chuyện cùng một con ma men thì có gì tốt chứ? Lục Nhĩ Nhã than nhẹ một tiếng, đem người nâng dậy khỏi sô pha: “Đi thôi, về phòng.”
Cảm thấy không đúng lắm, lại sửa miệng: “Đưa anh về phòng của anh.”
Chu Hoài Dịch đè nửa người lên người cô, thấy cô cố hết sức mà cắn môi, lại oán trách mà liếc mắt trừng anh, mới thấp thấp cười ra tiếng: “Không có gì khác nhau, sớm hay muộn đều ngủ cùng nhau mà.”
“Lưu manh……”
Người đàn ông dùng sức một chút, Lục Nhĩ Nhã không đứng vững, bị anh ấn lên tường, còn phải đề phòng anh không đứng vững mà ngã xuống lần, cẩn thận đỡ eo anh: “Sao, sao thế?”
Đang êm đẹp, chơi vây tường cái gì?
Ánh mắt Chu Hoài Dịch càng sâu, đáy mắt có ánh sáng đang yên lặng lưu động, chậm rãi dựa sát vào cô, khi cô gái kia quay đầu né tránh, anh liền duỗi tay ôm gương mặt cô, hôn thật sâu.
Thật lâu sau, người trong ngực phát ra âm thanh “ô ô” kháng cự, mới buông cô ra, dựa đầu vào vai cô, xấu xa thổi nhẹ vào lỗ tai đỏ bừng của cô: “Thật tốt, hiện tại em đã là của anh rồi.”
Lục Nhĩ Nhã mẫn cảm sờ sờ cổ, nâng cánh tay lên, đẩy người đàn ông xấu xa trong lòng ra: “Em vẫn còn bị thương đó.”
“Anh biết.”
“Vậy anh còn……”
“Em cho rằng anh muốn làm gì?” Anh nhướng mày, buồn cười nhìn cô.
“……”
Thấy cô khó xử cúi đầu không dám nhìn anh, mới nhẹ nhàng ôm khuôn mặt cô, hứa hẹn: “Yên tâm, trước khi em chuẩn bị tốt, anh sẽ không xằng bậy.”
“Ừm.” m thanh nhỏ như muỗi kêu, nghe vào tai, khiến anh vô cùng đắc ý, Chu Hoài Dịch nhắm mắt, buông cô ra, bước chân bay bổng, đỡ tay vịn cầu thang, chậm rãi đi lên lầu.
Đi vài bước, phát hiện cô gái kia không theo kịp, mới dừng lại, quay đầu lại gọi một tiếng: “Lại đây, nên đổi thuốc rồi.”
"Em có thể tự làm được!”
"Em làm không được.”
“……”