Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Edit: Diệp Vy
Beta: Qiongne
Muốn nói có thể không quay cảnh này được không, mà cảnh quay này, là cần một cảnh quay cận mặt. Hiện tại cô cũng không thể dùng thế thân, khuôn mặt lộ ra. Cũng không phải cô chưa hôn bao giờ, tính một chút, đây đã là lần thứ ba, khuôn mặt nhăn nhó có vẻ còn muốn nói.
Phim trường chuẩn bị tốt, đợi lát nữa diễn viên hóa trang xong, tất cả các nhân viên không liên quan đều di chuyển ra ngoài khu vực máy quay, phó đạo diễn bên kia đã bắt đầu kêu khẩu lệnh.
Tay Chương Hân Dao kéo vali đến bên cạnh cửa, thân thể nhẹ nhàng đi về hướng cửa sổ.
Cảnh Minh mặc trên người một thân áo sơ mi trắng vừa người, làm cho đường cong cơ thể cân xứng một cách hoàn hảo, ánh mặt trời chiếu vào, làm cho gương mặt anh xuất hiện một vệt sáng, vốn ngũ quan đã anh tuấn, thêm ánh sáng chiếu vào càng thêm chói mắt.
Bình tĩnh ngồi xổm xuống bên cạnh anh, Chương Hân Dao cười yếu ớt, hai má nhợt nhạt xuất hiện lúm đồng tiền. Duỗi tay khép lại cuốn sách nằm trong tay người đàn ông, cẩn thận đặt ở một bên, lại quay đầu, tinh tế nhìn anh Cảnh Minh của cô.
Dựa theo nội dung phát triển của kịch bản, bước tiếp theo, chính là chậm rãi tới gần, rồi sau đó khẽ hôn một cái...... Lục Nhĩ Nhã trong lòng mặc niệm, thân mình từ từ nghiêng về phía trước.
Đầu Cảnh Minh khẽ nhúc nhích, điều chỉnh góc độ dựa vào để ngủ một cách thoải mái. Chương Hân Dao không cam lòng. Nhìn anh không có dấu hiệu tỉnh lại, mạnh dạn làm lại lần nữa.
Đôi môi hồng nhạt như cánh hoa nhẹ nhàng áp lên môi anh, chạm nhẹ một chút, liền rời đi. Khuôn mặt Chương Hân Dao thoáng đỏ, lại xấu hổ mà nhìn người đàn ông đang ngủ say.
Che miệng cười cười, tính toán một chút, đứng dậy, lưu luyến không rời mà cúi đầu nhìn người đàn ông lần nữa, mới cẩn thận đi tới cạnh cửa, kéo hành lý ra khỏi cửa, tâm tình vô cùng tốt mà đi khỏi phòng......
"Cắt!" Phó đạo diễn hô khẩu lệnh, Chu Hoài Dịch dựa bên cửa sổ mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy, bước đi thong thả bước tới máy quay. Lục Nhĩ Nhã cũng đem hành lý trong tay đưa cho tổ đạo cụ, bước chân nhẹ nhàng đi tới bên này.
Lễ phép cúi đầu với mọi người, nói: "Vất vả rồi!"
Khóe môi Chu Hoài Dịch mỉm cười, hướng cô nhẹ nhàng gật đầu: "Lại đây nhìn xem."
"Vâng." Tại vì ngày hôm qua phó đạo diễn có mắng cô xoay người đi, không muốn nhìn cô.
Chu Hoài Dịch nhún nhún vai, khẽ giơ hai tay, đem cô gái đang sửng sốt kéo qua phía bên này, giọng nói không lớn không nhỏ, lại có thể làm cho tất cả mọi người ở đây nghe được rõ ràng: "Biểu hiện không tồi, không cần để ý hắn."
“Hắn” dùng để chỉ ai, trong lòng mọi người biết rõ ràng. Phó đạo diễn nghe vậy, muốn mắng hai câu, nhưng ngại đối phương là Chu Hoài Dịch, trêu chọc không được, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, khoanh tay rời đi.
Có không ít người bị phó đạo diễn gây khó dễ nhìn thấy một màn hắn cúi đầu đi ra ngoài, trong lòng sung sướng một chút, lại sắp xếp đồ vật trong tay, chuẩn bị chuyển cảnh.
Trợ lý nhìn thấy ánh mắt của cô, giống Chu Hoài Dịch khen cô hai câu, mới mang theo người rời đi.
Mọi người dần dần tản ra, Lục Nhĩ Nhã cúi cúi đầu, nhìn thấy người nam nhân còn đứng bên cạnh mình: "Đạo diễn Chu, ngài hiện tại muốn đi đâu?"
Chu Hoài Dịch nhìn cô trong chốc lát, thẳng đến khi thấy cô ngượng ngùng, mới đưa tầm mắt dời về phía khác: "Phòng thay đồ, đi cùng nhau không?"
Lục Nhĩ Nhã muốn nói "Không", nhưng hiện tại cô, quả thật là muốn đi qua bên kia. Đoàn phim này cũng quá mức cẩn thận, yêu cầu đối với trang phục cũng cao, diễn viên đổi trang phục, hầu như đều đổi một bộ khác theo mỗi cảnh khác nhau.
Không nói gì chỉ gật gật đầu, Chu Hoài Dịch cũng không nói cái gì, trực tiếp thay đổi hướng đi, hướng tới phòng thay đồ. Lục Nhĩ Nhã đứng tại chỗ một lát, thấy bóng dáng người nọ biến mất ngay góc, mới vội vã đuổi theo.
Phòng thay đồ của nam nữ nằm ở hai chỗ khác nhau, huống chi anh còn có phòng chờ riêng. Nhưng nói tóm lại, đều là ở hướng đó.
Đi một khoảng thật xa, Lục Nhĩ Nhã không biết nên nói chuyện gì, đối phương cũng không có nói chuyện với cô, hai người trong lúc đó, không khí khó hiểu tràn ngập xung quanh hai người.
Mắt thấy đường đi sẽ còn rất lâu, Lục Nhĩ Nhã thấy mình nên nói mấy chuyện tất yếu, li3m li3m môi: "Cái kia...... Đạo diễn Chu."
Người phía trước không quay đầu lại, giọng nói thản nhiên trả lời lại: "Ừm?"
"Anh có muốn ăn cháo nữa không?" Thời điểm tìm không được chuyện để nói, nói tới ăn uống là chuẩn nhất! Chân lý này là do Lục Nhĩ Nhã sống hai mươi mấy năm, phát hiện ra được.
Chu Hoài Dịch cụp mắt cười cười, khi người đằng sau đi đến bên cạnh người, lại khôi phục thần sắc lạnh lẽo không thay đổi: "Còn đi, làm phiền em."
Lục Nhĩ Nhã xua tay: "Không phiền không phiền, nếu anh thích, ngày mai em lại đem cho anh."
"Không, không cần, mấy ngày nay đều đi quay sớm, không cần lo lắng chuẩn bị cái này cho tôi."
"Không có gì đâu, em cũng thường dậy sớm, huống hồ cũng không phải chỉ làm cho anh, em cũng muốn làm bữa sáng cho em trai, hai bên đều có lợi, không uổng công."
Tối hôm qua Chu Hoài Dịch đúng là đã dọa sợ đến cô, ai biết ngày hôm sau thật sự như lời anh nói, êm đẹp đứng trước mặt cô. Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ tới lời nói của Đàm Lâm, anh cũng không phải ngày một ngày hai như vậy, suy nghĩ thường xuyên ăn cơm Tây không đủ dinh dưỡng, không bằng mỗi ngày nấu một chút đồ ăn cho anh, ít nhất cam đoan anh cũng sẽ ăn bữa sáng.
Chu Hoài Dịch không từ chối nữa, nhẹ nhàng mà nói câu "Cảm ơn", lại tiếp tục im lặng.
Lục Nhĩ Nhã vốn không có năng khiếu cùng người khác nói chuyện phiếm, nếu Lăng Phỉ cùng Tiểu Lý thì không sao, những người đó luôn luôn có chuyện để nói, cô chỉ cần nghe, lâu lâu đáp lại hai câu là được. Nhưng vấn đề anh không phải như vậy, thời điểm ở chung một chỗ, nếu anh không muốn nói, dù cô có nghĩ nát óc cũng không tìm ra chuyện thích hợp để nói.
Đúng vậy, thích hợp!
Cuộc sống của Chu Hoài Dịch không giống với vòng luẩn quẩn của các cô cộng thêm việc Đàm Lâm nói quan hệ của anh với người nhà cũng không tốt, Lục Nhĩ Nhã, ngoài việc cùng anh thảo luận về diễn xuất ra, những chuyện khác thì không thể. Nếu là trong lúc vô tình đụng đến chỗ đau của người ta, khi đối mặt với anh cô sẽ rất khó xử, lời nói sai lầm kia cũng rất khó nuốt lại, tuy rằng anh không phải là loại người tính toán chi li, nhưng chọc người không vui, cho tới bây giờ cũng không phải tính cách của cô.
Nhưng là cảm thấy rất kỳ quái, bình thường Chu Hoài Dịch cũng sẽ không làm bầu không khí, ừm, xấu hổ. Cho dù là vì chiếu cố cảm xúc của cô, cũng sẽ tìm mấy vấn đề không liên quan mà hỏi cô, anh đột nhiên im lặng như vậy, chẳng lẽ là bởi vì biết mình hỏi Đàm Lâm về chuyện của anh?
Có thể nào giống như lời Đàm Lâm nói, anh, cũng không thích người khác tìm hiểu sinh hoạt hay sở thích cá nhân của mình, cho dù là...... Việc quan trọng, cũng không được?
A, cái gì mà có quan trọng hay không?! Trước khi quay cảnh hôn, rõ ràng đã nói là quyết tâm xem nhẹ chuyện này.
Nhưng là...... Anh trước kia, thật sự quen biết cô sao?
Nhịn không được tò mò, trộm nhìn ngắm sườn mặt của người kia. Trên đường gặp được mấy người khuân vác đạo cụ cho cảnh tiếp theo, có người sợ nhìn ra chuyện không nên nhìn, lại vùi đầu đi nhanh hơn, đám người đi xa, lại lặp lại động tác vừa rồi.
"Nhìn cái gì?"
Thình lình nghe được giọng nói dễ nghe của nam thần, Lục Nhĩ Nhã ngốc tại chỗ một chút, mới hoang mang rối loạn cúi đầu xuống, quay đầu qua một bên nhìn chỗ khác: "Không có gì nha, anh nhìn lầm rồi."
"Muốn hỏi cái gì thì hỏi, không cần giấu diếm như vậy." Phía trước chính là chỗ phòng thay đồ, khi tới nơi, Chu Hoài Dịch dừng lại bước chân, xoay người, che trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô.
Hỏi cái gì đây?
Trong đầu Lục Nhĩ Nhã nhất thời xuất hiện hàng trăm vấn đề, lộn xộn trong đầu một hồi, kết quả là, vẫn là không có câu hỏi nào. Ấp úng nửa ngày, rốt cục cũng nghĩ ra một câu hỏi có thể coi giống như là một câu hỏi: "Anh, trước kia đã từng gặp em sao?"
Chu Hoài Dịch không có lập tức đáp lại, Lục Nhĩ Nhã nghi ngờ giọng mình quá nhỏ, làm anh không nghe được, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, nhìn thấy nam nhân đang có bộ dáng tự hỏi trong lòng, càng cho trong lòng cô sốt ruột.
Khoảng thời gian Chu Hoài Dịch trầm mặc, Lục Nhĩ Nhã cũng không tốt hơn là bao.
Nếu anh nói không có, mình nên làm thế nào vượt qua được; nếu anh nói có, như vậy càng khó khăn hơn.
Vậy chứng minh, những lời Đàm Lâm nói thực sự là con người thật của Chu Hoài Dịch, nói cách khác, cô đối với anh mà nói, là thực sự quan trọng. Nếu thật sự là như vậy, về sau cô nên làm thế nào đối mặt với fans của anh đây?
Trở thành người tồn tại quan trọng trong mắt nam thần, loại tình huống này, sau khi cao hứng, thì chính là rối rắm. Dù sao, người nọ với cô, không đơn giản chỉ là mối quan hệ thần tượng với fan hâm mộ, anh là ông chủ của cô, là đồng nghiệp của cô, thậm chí, còn là ân nhân của cô.
Là mối quan hệ phải gặp mặt thường xuyên đó!
Chưa kể nếu những lời người này nói ra, đều xuất phát từ tâm ý, đáng sợ chính là, nếu cô không trụ vững, cực kỳ thích anh thì làm sao bây giờ?
Nếu người ta không có cái ý tứ kia, chính cô ở một bên âm thầm mơ tưởng, về sau gặp mặt, không phải sẽ rất xấu hổ sao, không, phải là cực kỳ xấu hổ?
Nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không đung, chính mình nghĩ xa quá rồi, nếu như anh căn bản chưa từng gặp cô thì sao? Chính là gặp qua, quan trọng và vân vân, cũng không có thể là thích đi?
Hẳn là...... Có lẽ...... Ở thời điểm anh đau khổ cô chỉ vô tình, nói vài câu an ủi, làm cho anh có bóng ma tâm lý gì đó, giống như ân nhân?
Thương tâm khổ sở......
An ủi......
Xuất hiện bóng ma?!
Trong đầu hiện lên một ít chuyện vụn vặt, Lục Nhĩ Nhã giật mình ở tại chỗ. Cô vừa mới, giống như nhớ tới, nhớ ra một chuyện phi lý nào đó!
Chu Hoài Dịch, Chu Hoài Dịch......
Anh họ Chu đó!
Trời ạ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Chuyện quá khứ đó đã qua mười mấy năm, chẳng lẽ, anh còn nhớ rõ cô?
Chu Hoài Dịch nhìn thấy biểu tình thay đổi nhanh chóng của cô, khẽ cười một tiếng, trong giọng nói lộ sự thản nhiên cùng mất át: "Thì ra, em thật sự không nhớ rõ tôi."
Lục Nhĩ Nhã không dám xác định, cẩn thận dò xét một câu: "Trước kia anh, sống ở khu Giang Minh sao?"
"Khu Giang Minh đường số 247, như vậy đủ rõ ràng chưa?"
"Đủ, đủ, đương nhiên đủ." Lục Nhĩ Nhã lúng túng đáp vài câu, vẫn là cảm thấy được có chút ảo diệu, người đàn ông cao lớn trước mắt, hoàn toàn không liên hệ đến cậu bé sạch sẽ kia trong trí nhớ mơ hồ của cô.
Chu Hoài Dịch buồn cười lắc đầu, tựa vào cây cột bên cạnh, thích thú nhìn cô: "Vì sao lại đột nhiên hỏi cái này?"
"Không phải đột nhiên, là bởi vì vi......" Thiếu chút nữa đem Đàm Lâm nói ra, kịp lúc sửa miệng, "Anh giúp em nhiều như vậy, em cảm thấy không được bình thường, mới hỏi kỹ thôi."
Chu Hoài Dịch gõ gõ đầu, không biết là đã tin lời cô chưa hay vẫn nghĩ cô nói dối: "Đi thay quần áo đi, cảnh tiếp theo biểu hiện cho tốt." Anh nói.
Hốt hoảng nhìn người đàn ông lướt qua mình, vẫn là cảm thấy không bình thường, quay đầu, thâm sâu nhìn anh một cái: "Ngay từ đâu anh đã biết là em?"
"Ừm, ngay từ đầu, đã biết."
Lúc này cô lại không cảm thấy tư vị gì, chỉ mếu máo: "Cho nên, anh nguyện ý giúp em, không phải bởi vì em thật sự có năng lực, chính bởi vì em là Lục Nhĩ Nhã sao?"
“Coi như 50:50 đi." Không đưa ra đáp án rõ ràng, chu hoài dịch đi nhanh về phía trước, khi đi ngang qua người cô, còn nói lại một câu: "Lâu rồi không gặp."
50:50?
Xem ra, hơn phân nửa đều là bởi vì cô là Lục Nhĩ Nhã......
Beta: Qiongne
Muốn nói có thể không quay cảnh này được không, mà cảnh quay này, là cần một cảnh quay cận mặt. Hiện tại cô cũng không thể dùng thế thân, khuôn mặt lộ ra. Cũng không phải cô chưa hôn bao giờ, tính một chút, đây đã là lần thứ ba, khuôn mặt nhăn nhó có vẻ còn muốn nói.
Phim trường chuẩn bị tốt, đợi lát nữa diễn viên hóa trang xong, tất cả các nhân viên không liên quan đều di chuyển ra ngoài khu vực máy quay, phó đạo diễn bên kia đã bắt đầu kêu khẩu lệnh.
Tay Chương Hân Dao kéo vali đến bên cạnh cửa, thân thể nhẹ nhàng đi về hướng cửa sổ.
Cảnh Minh mặc trên người một thân áo sơ mi trắng vừa người, làm cho đường cong cơ thể cân xứng một cách hoàn hảo, ánh mặt trời chiếu vào, làm cho gương mặt anh xuất hiện một vệt sáng, vốn ngũ quan đã anh tuấn, thêm ánh sáng chiếu vào càng thêm chói mắt.
Bình tĩnh ngồi xổm xuống bên cạnh anh, Chương Hân Dao cười yếu ớt, hai má nhợt nhạt xuất hiện lúm đồng tiền. Duỗi tay khép lại cuốn sách nằm trong tay người đàn ông, cẩn thận đặt ở một bên, lại quay đầu, tinh tế nhìn anh Cảnh Minh của cô.
Dựa theo nội dung phát triển của kịch bản, bước tiếp theo, chính là chậm rãi tới gần, rồi sau đó khẽ hôn một cái...... Lục Nhĩ Nhã trong lòng mặc niệm, thân mình từ từ nghiêng về phía trước.
Đầu Cảnh Minh khẽ nhúc nhích, điều chỉnh góc độ dựa vào để ngủ một cách thoải mái. Chương Hân Dao không cam lòng. Nhìn anh không có dấu hiệu tỉnh lại, mạnh dạn làm lại lần nữa.
Đôi môi hồng nhạt như cánh hoa nhẹ nhàng áp lên môi anh, chạm nhẹ một chút, liền rời đi. Khuôn mặt Chương Hân Dao thoáng đỏ, lại xấu hổ mà nhìn người đàn ông đang ngủ say.
Che miệng cười cười, tính toán một chút, đứng dậy, lưu luyến không rời mà cúi đầu nhìn người đàn ông lần nữa, mới cẩn thận đi tới cạnh cửa, kéo hành lý ra khỏi cửa, tâm tình vô cùng tốt mà đi khỏi phòng......
"Cắt!" Phó đạo diễn hô khẩu lệnh, Chu Hoài Dịch dựa bên cửa sổ mở mắt ra, chậm rãi đứng dậy, bước đi thong thả bước tới máy quay. Lục Nhĩ Nhã cũng đem hành lý trong tay đưa cho tổ đạo cụ, bước chân nhẹ nhàng đi tới bên này.
Lễ phép cúi đầu với mọi người, nói: "Vất vả rồi!"
Khóe môi Chu Hoài Dịch mỉm cười, hướng cô nhẹ nhàng gật đầu: "Lại đây nhìn xem."
"Vâng." Tại vì ngày hôm qua phó đạo diễn có mắng cô xoay người đi, không muốn nhìn cô.
Chu Hoài Dịch nhún nhún vai, khẽ giơ hai tay, đem cô gái đang sửng sốt kéo qua phía bên này, giọng nói không lớn không nhỏ, lại có thể làm cho tất cả mọi người ở đây nghe được rõ ràng: "Biểu hiện không tồi, không cần để ý hắn."
“Hắn” dùng để chỉ ai, trong lòng mọi người biết rõ ràng. Phó đạo diễn nghe vậy, muốn mắng hai câu, nhưng ngại đối phương là Chu Hoài Dịch, trêu chọc không được, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, khoanh tay rời đi.
Có không ít người bị phó đạo diễn gây khó dễ nhìn thấy một màn hắn cúi đầu đi ra ngoài, trong lòng sung sướng một chút, lại sắp xếp đồ vật trong tay, chuẩn bị chuyển cảnh.
Trợ lý nhìn thấy ánh mắt của cô, giống Chu Hoài Dịch khen cô hai câu, mới mang theo người rời đi.
Mọi người dần dần tản ra, Lục Nhĩ Nhã cúi cúi đầu, nhìn thấy người nam nhân còn đứng bên cạnh mình: "Đạo diễn Chu, ngài hiện tại muốn đi đâu?"
Chu Hoài Dịch nhìn cô trong chốc lát, thẳng đến khi thấy cô ngượng ngùng, mới đưa tầm mắt dời về phía khác: "Phòng thay đồ, đi cùng nhau không?"
Lục Nhĩ Nhã muốn nói "Không", nhưng hiện tại cô, quả thật là muốn đi qua bên kia. Đoàn phim này cũng quá mức cẩn thận, yêu cầu đối với trang phục cũng cao, diễn viên đổi trang phục, hầu như đều đổi một bộ khác theo mỗi cảnh khác nhau.
Không nói gì chỉ gật gật đầu, Chu Hoài Dịch cũng không nói cái gì, trực tiếp thay đổi hướng đi, hướng tới phòng thay đồ. Lục Nhĩ Nhã đứng tại chỗ một lát, thấy bóng dáng người nọ biến mất ngay góc, mới vội vã đuổi theo.
Phòng thay đồ của nam nữ nằm ở hai chỗ khác nhau, huống chi anh còn có phòng chờ riêng. Nhưng nói tóm lại, đều là ở hướng đó.
Đi một khoảng thật xa, Lục Nhĩ Nhã không biết nên nói chuyện gì, đối phương cũng không có nói chuyện với cô, hai người trong lúc đó, không khí khó hiểu tràn ngập xung quanh hai người.
Mắt thấy đường đi sẽ còn rất lâu, Lục Nhĩ Nhã thấy mình nên nói mấy chuyện tất yếu, li3m li3m môi: "Cái kia...... Đạo diễn Chu."
Người phía trước không quay đầu lại, giọng nói thản nhiên trả lời lại: "Ừm?"
"Anh có muốn ăn cháo nữa không?" Thời điểm tìm không được chuyện để nói, nói tới ăn uống là chuẩn nhất! Chân lý này là do Lục Nhĩ Nhã sống hai mươi mấy năm, phát hiện ra được.
Chu Hoài Dịch cụp mắt cười cười, khi người đằng sau đi đến bên cạnh người, lại khôi phục thần sắc lạnh lẽo không thay đổi: "Còn đi, làm phiền em."
Lục Nhĩ Nhã xua tay: "Không phiền không phiền, nếu anh thích, ngày mai em lại đem cho anh."
"Không, không cần, mấy ngày nay đều đi quay sớm, không cần lo lắng chuẩn bị cái này cho tôi."
"Không có gì đâu, em cũng thường dậy sớm, huống hồ cũng không phải chỉ làm cho anh, em cũng muốn làm bữa sáng cho em trai, hai bên đều có lợi, không uổng công."
Tối hôm qua Chu Hoài Dịch đúng là đã dọa sợ đến cô, ai biết ngày hôm sau thật sự như lời anh nói, êm đẹp đứng trước mặt cô. Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ tới lời nói của Đàm Lâm, anh cũng không phải ngày một ngày hai như vậy, suy nghĩ thường xuyên ăn cơm Tây không đủ dinh dưỡng, không bằng mỗi ngày nấu một chút đồ ăn cho anh, ít nhất cam đoan anh cũng sẽ ăn bữa sáng.
Chu Hoài Dịch không từ chối nữa, nhẹ nhàng mà nói câu "Cảm ơn", lại tiếp tục im lặng.
Lục Nhĩ Nhã vốn không có năng khiếu cùng người khác nói chuyện phiếm, nếu Lăng Phỉ cùng Tiểu Lý thì không sao, những người đó luôn luôn có chuyện để nói, cô chỉ cần nghe, lâu lâu đáp lại hai câu là được. Nhưng vấn đề anh không phải như vậy, thời điểm ở chung một chỗ, nếu anh không muốn nói, dù cô có nghĩ nát óc cũng không tìm ra chuyện thích hợp để nói.
Đúng vậy, thích hợp!
Cuộc sống của Chu Hoài Dịch không giống với vòng luẩn quẩn của các cô cộng thêm việc Đàm Lâm nói quan hệ của anh với người nhà cũng không tốt, Lục Nhĩ Nhã, ngoài việc cùng anh thảo luận về diễn xuất ra, những chuyện khác thì không thể. Nếu là trong lúc vô tình đụng đến chỗ đau của người ta, khi đối mặt với anh cô sẽ rất khó xử, lời nói sai lầm kia cũng rất khó nuốt lại, tuy rằng anh không phải là loại người tính toán chi li, nhưng chọc người không vui, cho tới bây giờ cũng không phải tính cách của cô.
Nhưng là cảm thấy rất kỳ quái, bình thường Chu Hoài Dịch cũng sẽ không làm bầu không khí, ừm, xấu hổ. Cho dù là vì chiếu cố cảm xúc của cô, cũng sẽ tìm mấy vấn đề không liên quan mà hỏi cô, anh đột nhiên im lặng như vậy, chẳng lẽ là bởi vì biết mình hỏi Đàm Lâm về chuyện của anh?
Có thể nào giống như lời Đàm Lâm nói, anh, cũng không thích người khác tìm hiểu sinh hoạt hay sở thích cá nhân của mình, cho dù là...... Việc quan trọng, cũng không được?
A, cái gì mà có quan trọng hay không?! Trước khi quay cảnh hôn, rõ ràng đã nói là quyết tâm xem nhẹ chuyện này.
Nhưng là...... Anh trước kia, thật sự quen biết cô sao?
Nhịn không được tò mò, trộm nhìn ngắm sườn mặt của người kia. Trên đường gặp được mấy người khuân vác đạo cụ cho cảnh tiếp theo, có người sợ nhìn ra chuyện không nên nhìn, lại vùi đầu đi nhanh hơn, đám người đi xa, lại lặp lại động tác vừa rồi.
"Nhìn cái gì?"
Thình lình nghe được giọng nói dễ nghe của nam thần, Lục Nhĩ Nhã ngốc tại chỗ một chút, mới hoang mang rối loạn cúi đầu xuống, quay đầu qua một bên nhìn chỗ khác: "Không có gì nha, anh nhìn lầm rồi."
"Muốn hỏi cái gì thì hỏi, không cần giấu diếm như vậy." Phía trước chính là chỗ phòng thay đồ, khi tới nơi, Chu Hoài Dịch dừng lại bước chân, xoay người, che trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô.
Hỏi cái gì đây?
Trong đầu Lục Nhĩ Nhã nhất thời xuất hiện hàng trăm vấn đề, lộn xộn trong đầu một hồi, kết quả là, vẫn là không có câu hỏi nào. Ấp úng nửa ngày, rốt cục cũng nghĩ ra một câu hỏi có thể coi giống như là một câu hỏi: "Anh, trước kia đã từng gặp em sao?"
Chu Hoài Dịch không có lập tức đáp lại, Lục Nhĩ Nhã nghi ngờ giọng mình quá nhỏ, làm anh không nghe được, ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, nhìn thấy nam nhân đang có bộ dáng tự hỏi trong lòng, càng cho trong lòng cô sốt ruột.
Khoảng thời gian Chu Hoài Dịch trầm mặc, Lục Nhĩ Nhã cũng không tốt hơn là bao.
Nếu anh nói không có, mình nên làm thế nào vượt qua được; nếu anh nói có, như vậy càng khó khăn hơn.
Vậy chứng minh, những lời Đàm Lâm nói thực sự là con người thật của Chu Hoài Dịch, nói cách khác, cô đối với anh mà nói, là thực sự quan trọng. Nếu thật sự là như vậy, về sau cô nên làm thế nào đối mặt với fans của anh đây?
Trở thành người tồn tại quan trọng trong mắt nam thần, loại tình huống này, sau khi cao hứng, thì chính là rối rắm. Dù sao, người nọ với cô, không đơn giản chỉ là mối quan hệ thần tượng với fan hâm mộ, anh là ông chủ của cô, là đồng nghiệp của cô, thậm chí, còn là ân nhân của cô.
Là mối quan hệ phải gặp mặt thường xuyên đó!
Chưa kể nếu những lời người này nói ra, đều xuất phát từ tâm ý, đáng sợ chính là, nếu cô không trụ vững, cực kỳ thích anh thì làm sao bây giờ?
Nếu người ta không có cái ý tứ kia, chính cô ở một bên âm thầm mơ tưởng, về sau gặp mặt, không phải sẽ rất xấu hổ sao, không, phải là cực kỳ xấu hổ?
Nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy không đung, chính mình nghĩ xa quá rồi, nếu như anh căn bản chưa từng gặp cô thì sao? Chính là gặp qua, quan trọng và vân vân, cũng không có thể là thích đi?
Hẳn là...... Có lẽ...... Ở thời điểm anh đau khổ cô chỉ vô tình, nói vài câu an ủi, làm cho anh có bóng ma tâm lý gì đó, giống như ân nhân?
Thương tâm khổ sở......
An ủi......
Xuất hiện bóng ma?!
Trong đầu hiện lên một ít chuyện vụn vặt, Lục Nhĩ Nhã giật mình ở tại chỗ. Cô vừa mới, giống như nhớ tới, nhớ ra một chuyện phi lý nào đó!
Chu Hoài Dịch, Chu Hoài Dịch......
Anh họ Chu đó!
Trời ạ, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Chuyện quá khứ đó đã qua mười mấy năm, chẳng lẽ, anh còn nhớ rõ cô?
Chu Hoài Dịch nhìn thấy biểu tình thay đổi nhanh chóng của cô, khẽ cười một tiếng, trong giọng nói lộ sự thản nhiên cùng mất át: "Thì ra, em thật sự không nhớ rõ tôi."
Lục Nhĩ Nhã không dám xác định, cẩn thận dò xét một câu: "Trước kia anh, sống ở khu Giang Minh sao?"
"Khu Giang Minh đường số 247, như vậy đủ rõ ràng chưa?"
"Đủ, đủ, đương nhiên đủ." Lục Nhĩ Nhã lúng túng đáp vài câu, vẫn là cảm thấy được có chút ảo diệu, người đàn ông cao lớn trước mắt, hoàn toàn không liên hệ đến cậu bé sạch sẽ kia trong trí nhớ mơ hồ của cô.
Chu Hoài Dịch buồn cười lắc đầu, tựa vào cây cột bên cạnh, thích thú nhìn cô: "Vì sao lại đột nhiên hỏi cái này?"
"Không phải đột nhiên, là bởi vì vi......" Thiếu chút nữa đem Đàm Lâm nói ra, kịp lúc sửa miệng, "Anh giúp em nhiều như vậy, em cảm thấy không được bình thường, mới hỏi kỹ thôi."
Chu Hoài Dịch gõ gõ đầu, không biết là đã tin lời cô chưa hay vẫn nghĩ cô nói dối: "Đi thay quần áo đi, cảnh tiếp theo biểu hiện cho tốt." Anh nói.
Hốt hoảng nhìn người đàn ông lướt qua mình, vẫn là cảm thấy không bình thường, quay đầu, thâm sâu nhìn anh một cái: "Ngay từ đâu anh đã biết là em?"
"Ừm, ngay từ đầu, đã biết."
Lúc này cô lại không cảm thấy tư vị gì, chỉ mếu máo: "Cho nên, anh nguyện ý giúp em, không phải bởi vì em thật sự có năng lực, chính bởi vì em là Lục Nhĩ Nhã sao?"
“Coi như 50:50 đi." Không đưa ra đáp án rõ ràng, chu hoài dịch đi nhanh về phía trước, khi đi ngang qua người cô, còn nói lại một câu: "Lâu rồi không gặp."
50:50?
Xem ra, hơn phân nửa đều là bởi vì cô là Lục Nhĩ Nhã......