Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9
Edit iệp Vy
Beta: Qiongne
Dựa theo cách nói của cha cô, người tập võ, ai mà không có những va chạm nhỏ? Cũng là vì nguyên nhân này, từ nhỏ đến lớn, Lục Nhĩ Nhã cũng có nhiều vết thương trầy da bầm tím trên người, chưa bao giờ lo lắng chuyện này.
Việc bị người khác bắt phải bôi thuốc, hai mươi mấy năm qua thì đây là lần đầu tiên.
Trong lúc Chu Hoài Dịch nghe xong cuộc gọi, sau khi chờ cô bôi thuốc xong, liền đến ngoài thành phố điện ảnh bên ngoài gặp bạn, để cô đợi ở phòng nghỉ, đợi chút nữa sẽ có người đưa cô đi chụp hình.
Ý của Chu Hoài Dịch là, nếu chân của cô bị thương, liền yêu cầu cô để việc đi diễn lại phía sau, trước tiên là chụp hình rồi ăn uống linh tinh, chờ vết thương của cô tốt lên thì tính sau.
Lục Nhĩ Nhã cảm thấy anh chính là chuyện bé xé ra to, nhưng đối phương cũng không hỏi ý kiến ô, trực tiếp phân phó, người trợ lý liền lập tức sắp xếp, người ở chính giữa như cô không cần phải làm gì.
Khi chờ đợi thời gian sẽ luôn trôi rất lâu, những việc có thể làm Lục Nhĩ Nhã đều đã làm xong, vẫn là không chờ được người đến đón cô. Chán muốn chết mà dựa trên ghế sô pha lướt Weibo, trừ bỏ bài viết của các minh tinh thì chính là truyện cười khôi hài, lướt lâu như vậy, chính là vô cùng nhàm chán.
Khe khẽ thở dài, Lục Nhĩ Nhã đem điện thoại để ở một bên, cầm lấy túi hồ sơ trên chiếc bàn nhỏ, mở ra, lấy văn kiện bên trong ra, lại nhìn kỹ một chút.
Thời điểm vừa rồi cô bôi thuốc, Chu Hoài Dịch kêu người đem hợp đồng lại đây, đúng vậy, chính là hợp đồng.
“Trước cô nhìn thử, có vấn đề gì liền nói ra.” Thấy cô đang bôi thuốc liền nghiêm túc cúi đầu, nói một câu giống như vậy.
Cô còn có thể có vấn đề gì? Điều kiện hợp tác trong hợp đồng, mỗi một cái đều mê người như vậy, thẳng thắn mà nói, thời điểm nhìn đến số tiền hai trăm vạn kia, Lục Nhĩ Nhã thiếu chút nữa không nói tiếp được nữa.
Cô chỉ là một người mới gà mờ đi được nửa đường, giá trị con người sao có thể tới như vậy. Tuy nói Chương Hân Dao cũng coi như nữ số 2, thù lao đóng phim đúng là nên cao một ít, nhưng này cũng không phải quá cao rồi sao.
Đàm tiên sinh bên cạnh lại nói: “Không nhiều lắm, Lăng Phỉ lần này cầm 500 vạn, lần này cô chỉ lấy một nửa so với cô ấy, coi như vẫn ít.”
Vấn đề ở đây, Lăng Phỉ là ảnh hậu đó!
Lục Nhĩ Nhã rất muốn nói như vậy, miệng giật giật, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Hai trăm vạn mà nói, xác thật có thể giúp cô giải quyết được rất nhiều chuyện. Cứ như vậy, không những cô trả được học phí mà còn dùng được trong sinh hoạt cá nhân, nợ nần lúc cha cô còn sống, cũng có thể trả hết một lượt.
Nói cô thực tế cũng tốt, ham giàu cũng thế, mấy năm nay, bị người đuổi theo đòi nợ cũng không quá tốt.
Chủ yếu cha cô nợ nhiều như vậy, phần lớn là do võ quán năm đó, coi như cũng có chút giao tình, thấy chị em hai người bọn họ túng quẫn, chỉ thường xuyên tới cửa ám chỉ một chút, cũng sẽ không giống Trương Minh Thành ép bọn họ tới bước đường cùng như vậy.
Nhưng sau đó võ quán vẫn không thể tiếp tục hoạt động, vài người trong võ quán sinh hoạt cũng không tốt lắm, tiểu sư đệ của cha cô, hai năm trước con ông bị bệnh nặng, không có tiền chữa trị, đành để con mình nằm ở nhà một tháng, đi khắp nơi, khó khăn lắm mới gom đủ tiền để phẫu thuật.
Này cũng không phải là lỗi của nhà họ Lục, nhưng biến thành như vậy, bọn họ cũng có một phần trách nhiệm, khi Lục Nhĩ Nhã kiếm được tiền, cũng sẽ gửi một ít cho vài vị sư bá trong nhà, tuy là như vậy, cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Vợ của đại sư bá, là người phụ nữ trung niên nghĩ sao nói vậy, lần nọ Lục Nhĩ Nhã ghé qua, Đại sư bá không ở nhà, người kia liền chỉ vào cô cùng em trai nói: “Nếu còn có lòng, liền dùng một lần trả hết, một tháng đưa mấy trăm tệ lại đây, xem tôi như ăn xin sao?”
Bà ta nào biết đâu rằng, mấy trăm tệ kia, là do hai chị em cô ăn mặc tiết kiệm mới có được……
Càng có một ít người không quen biết, cầm giấy nợ, biên lai cầm đồ tìm tới cửa, hai ba ngày ở trước cửa võ quán kêu gào, nếu không cũng sẽ dán mấy lời nhục mạ lên trên cửa võ quán.
Đã sớm chịu đủ những uất ức như vậy rồi, hiện tại có một cơ hội có thể giúp cô thoát khỏi những ủy khuất này, cô chính là nên bắt lấy. Đương nhiên, cô cũng biết bản thân là người mới, giá trị con người hoàn toàn không giống như vậy.
Chu Hoài Dịch có lòng giúp cô, cô nhìn ra được. Không biết có phải chính mình biểu hiện quá rõ ràng hay không, hay là anh có năng lực lợi hại có thể nhìn thấu được người khác, anh luôn có thể ở thời điểm mấu chốt mà kéo cô lại.
Anh vì cái gì giúp cô, cô không biết, chỉ là ở trong lòng nhận định, Chu Hoài Dịch là ân nhân của cô!
Hiện tại như vậy, về sau cũng sẽ như vậy! Cô nghĩ.
Cùng lắm thì về sau nếu đoàn phim anh thiếu người, nếu anh không chê, cô có thể làm miễn phí. Hoặc là anh có yêu cầu cô giúp đỡ việc gì, chỉ cần anh mở lời, cô sẽ lập tức xuất hiện!
A, giống như còn đã đồng ý sẽ mời anh một bữa cơm……
Đầu óc bay xa, Lục Nhĩ Nhã cũng không kéo trở về, đơn giản muốn nghĩ nên mời anh ăn cái gì thì mới tốt.
Buổi chiều là cùng người diễn nam số 2 chụp hình, Chu Hoài Dịch cũng không có lộ diện, toàn bộ hành trình đều là trợ lý Tiểu Tề của anh đi cùng cô, nên làm cái gì, làm như thế nào, Tiểu Tề đều nhất nhất nói ra, cô hoạt động ở phim trường đâu vào đấy.
Người diễn vai nam số 2 là một vị tiền bối thú vị, giúp Lục Nhĩ Nhã thả lỏng không ít, phần lớn diễn một lần liền qua, trước thời gian hoàn thành nhiệm vụ, cô cũng được cho phép về nhà nghỉ ngơi.
Về phòng nghỉ Chu Hoài Dịch lấy đồ của mình, Lục Nhĩ Nhã liền phải rời khỏi thành phố Thanh Đảo, không có tính toán ở lại thêm, còn phải đi về xem chuyện của Nhĩ Dương.
Từ trường quay đi ra, sắc trời tối xuống không ít, nghĩ tới trời sắp mưa.
Gần đây thời tiết luôn là như vậy, lúc lạnh lúc nóng, thay đổi thất thường, Lục Nhĩ Nhã đã sớm biết, cũng mang theo ô bên người.
Thời điểm cô về tới nhà, cũng không có mưa, nhưng thật ra có mấy tiếng sấm, người đi đường sợ tới mức bước chân nhanh hơn. Lục Nhĩ Nhã sợ sét đánh, cũng tự giác đi nhanh một chút.
Xa xa nhìn một đám người vây quanh trước cửa võ quán, trong đó có mấy người cô biết—— người nhà họ Trương?!
Người nhà họ Trương như thế nào ở chỗ này? Nhĩ Dương không phải đem tiền đi trả rồi sao?
Không quan tâm đến điều đó, Lục Nhĩ Nhã bước nhanh đi qua, đẩy mấy tên lưu manh ra, thình lình nhìn đến Nhĩ Dương và Trương Minh Thành đang đứng chính giữa đám người.
“Tiền đã trả các người, còn muốn thế nào?” Lục Nhĩ Nhã đi qua, nắm chặt tay đem Lục Nhĩ Dương lùi về phía sau, trừng mắt lớn tiếng chất vấn Trương Minh Thành.
“Không muốn gì, chính là muốn qua gặp cô.” Nói xong, Trương Minh Thành duỗi ngón tay, nâng cằm cô lên, huýt sáo một cái, ti tiện đến cực điểm, “Cô vẫn xinh đẹp như vậy nha.”
Lục Nhĩ Nhã xoay đầu qua, né tránh sự đụng chạm của người phiền chán kia: “Hiện tại anh cũng đã gặp được, mau cút đi.”
“Đừng như vậy nha, chị Lục, bồi tôi ăn một bữa cơm như thế nào?”
“Còn không đi tôi sẽ báo cảnh sát!” Lôi kéo Nhĩ Dương lui về phía sau hai bước, cách ôn thần này xa hai bước.
“Báo cảnh sát?” Trương Minh Thành khịt mũi không thèm để ý mà hừ một tiếng, lại nói: “Nếu là dám báo cảnh sát, cô hà tất phải hao tốn tâm tư trả hết mười vạn?”
“……”
“Chỉ một đêm, chỉ cần cô chịu ở với tôi cả đêm, tôi không những đem mười vạn kia trả lại cô, còn sẽ đảm bảo sau này không tới tìm các người gây phiền toái, như thế nào?”
Lục Nhĩ Nhã còn chưa kịp phản bác, Lục Nhĩ Dương đã tức giận tới mức không chịu được liền lao ra, ngay mặt của người nọ mà đấm một cái: “Đem miệng của mày rửa sạch sẽ lại đi!”
Lục Nhĩ Dương từng luyện qua, một quyền kia đánh xuống, khóe miệng thái tử nhà họ Trương liền chảy máu. Mấy tên côn đồ bên cạnh muốn tiến lên vì thiếu gia mà “Đòi lại công đạo”, Trương Minh Thành phất phất tay, ngăn người lại: “Hoặc là bồi tôi, hoặc là lại thêm 50 vạn, tôi cho cô thời gian ba ngày, cô xem mà liệu đi.”
“Anh……”
“Cứ như vậy, ba ngày sau sẽ trở lại.” Nói xong, cũng không đợi cô có phản ứng gì, liếc mắt nhìn Lục Nhĩ Dương bên cạnh một cái, ngay sau đó xoay người, mang theo một đám người cơ bắp cuồn cuộn rời đi.
Lục Nhĩ Dương còn muốn đuổi theo, bị Lục Nhĩ Nhã giữ chặt, nắm lỗ tai thật lâu.
“Chị, chị không nên cản em!” Tiểu hài tử ngồi trên sofa xoa xoa vành tai vừa bị nhéo, nhìn chị mình oán giận.
“Không cản em lại phỏng chừng còn đền thêm tiền!”
“Vậy chị tính làm thế nào chứ? Đi đâu lấy 50 vạn?”
Lục Nhĩ Nhã ném túi qua một bên, cả người ngã một cái, suy sụp mà nằm ngửa ở trên sô pha: “Không biết.”
“Nhưng em nói cho chị biết, mặc kệ thế nào, cũng đừng đáp ứng yêu cầu quỷ quái nào của hắn! Dù bọn họ đem người muốn đánh chết em cũng không được sợ!” Chọc chọc đầu chị gái, Lục Nhĩ Dương dặn dò.
“Chị biết, chị không phải đang nghĩ kế sách đối phó hắn sao?” Phiền muộn mà đưa chân đạp Lục Nhĩ Dương, kêu người chạy đi nấu cơm, chính mình suy tư mà lật qua lật lại.
Tuy nói đoàn phim bên kia đồng ý cho cô hai trăm vạn, nhưng hợp đồng còn chưa ký tên, nếu như đã ký, số tiền kia còn phải đợi cho tới khi quảng bá bộ phim kết thúc, mới có thể đến tay cô, đầu tiên tùy tiện dùng tiền chi tiêu sinh hoạt, hiển nhiên là không hợp đạo lý.
Trừ bỏ biện pháp này, cô không còn đường nào có thể đi, không được mai mình sẽ đi tìm Chu Hoài Dịch nói một chút, hẳn là anh sẽ giúp mình đi?
Nhưng là như vậy, có thể không tốt lắm hay không……
Chu Hoài Dịch nói như thế nào cũng là thần tượng của cô lại còn luôn nói với anh về chuyện tiền bạc, cũng không biết chính mình ở trong lòng anh biến thành một hình tượng không tốt nào nữa.
A a, đều đã đến loại tình trạng này, còn để ý hình tượng hay không hình tượng cái gì nữa?
Bên ngoài trời cũng bắt đầu mưa nhỏ, rơi trên cửa sổ, phát ra tiếng vang “tí tách, tí tách”, dẫn tới phiền muộn trong lòng càng sâu hơn.
Lục Nhĩ Nhã than ngắn thở dài mà đứng dậy, lắc lắc đầu, đem chuyện phiền toái kia ném ra sau đầu, xách theo balo trở về phòng.
Cầm quần áo để tắm rửa, lê dép lê đi về phía phòng tắm.
Nhanh chóng tắm xong, Lục Nhĩ Nhã mặc quần áo, tóc cũng không sấy, trực tiếp cầm kịch bản ngồi bên mép giường, bắt đầu học lời thoại mà ngày mai mình phải diễn.
Nếu muốn người khác giúp, đương nhiên muốn làm thật tốt bổn phận của mình, ít nhất cô muốn mình quay phim thật tốt, cô mới không phụ ý tốt của Chu Hoài Dịch.
Điện thoại bên cạnh bỗng dưng sáng lên, Lục Nhĩ Nhã nhìn thoáng qua, là dãy số lạ, không nghe.
Một lát sau, đối phương lại gọi, Lục Nhĩ Nhã vỗ đầu mình một cái, mới nhớ tới hôm nay chính mình có lưu số điện thoại của người trong đoàn làm phim, phỏng chừng là tổ có việc tìm cô.
Vội vàng nghe, còn chưa lễ phép chào hỏi thật tốt, đầu bên kia liền truyền đến tiếng nói trầm thấp ấm áp —— Chu Hoài Dịch?!
“Cùng nhau ăn một bữa cơm đi, Lăng Phỉ tổ chức tiệc.” Anh nói.
Lục Nhĩ Nhã không có lý do gì đột nhiên khẩn trương, ngồi thẳng thân mình: “Ngại quá, đạo diễn Chu, khả năng tôi không thể đi được.”
“Vì sao?”
“Em về đến nhà rồi.” Tuy rằng nhận được lời mời của nam thần rất không tồi, nhưng ngày mưa cô không thích đi ra khỏi cửa, huống chi còn là cùng một đám người không quen biết ăn cơm với nhau, nghĩ đến cũng sẽ thấy không thú vị.
“Tôi tới đón em.”
“……”
“Đều là người trong giới, gặp một lần đối với em cũng có lợi.” Có lẽ là không nhận được câu trả lời, đầu bên kia giải thích nói.
Lục Nhĩ Nhã cả kinh liên tục xua tay: “Vẫn là thôi đi, em không có thói quen tham gia những bữa tiệc như vậy”
“Lục Nhĩ Nhã!”
“Ngài nói.” Nghe được ảnh đế Chu kêu tên đầy đủ của cô, Lục Nhĩ Nhã lại một trận khẩn trương, bàn tay đang cầm điện thoại cũng có một tầng mồ hôi mỏng, biểu tình cũng trở nên cung kính.
“Bây giờ tôi tới liền!”
“…… Không nên đi, ngài nói địa chỉ cho em, em tự tới là được rồi.” Ngữ khí này, rõ ràng là không được từ chối, Lục Nhĩ Nhã cũng đúng mực hiểu ý, nếu như còn không biết tốt xấu, vị kia phỏng chừng sẽ tức giận.
Người ta cũng vì muốn tốt cho cô, đi ra ngoài ăn một bữa cơm còn nghĩ muốn mang cô đi theo, cùng người trong giới giao tiếp, vì sau này mà lót đường, nếu như còn từ chối, thì quá kỳ cục.
“Đường Lý Huyền, biết đường không?”
“Biết đường biết đường, em đến ngay.”
“Ừm.”
Beta: Qiongne
Dựa theo cách nói của cha cô, người tập võ, ai mà không có những va chạm nhỏ? Cũng là vì nguyên nhân này, từ nhỏ đến lớn, Lục Nhĩ Nhã cũng có nhiều vết thương trầy da bầm tím trên người, chưa bao giờ lo lắng chuyện này.
Việc bị người khác bắt phải bôi thuốc, hai mươi mấy năm qua thì đây là lần đầu tiên.
Trong lúc Chu Hoài Dịch nghe xong cuộc gọi, sau khi chờ cô bôi thuốc xong, liền đến ngoài thành phố điện ảnh bên ngoài gặp bạn, để cô đợi ở phòng nghỉ, đợi chút nữa sẽ có người đưa cô đi chụp hình.
Ý của Chu Hoài Dịch là, nếu chân của cô bị thương, liền yêu cầu cô để việc đi diễn lại phía sau, trước tiên là chụp hình rồi ăn uống linh tinh, chờ vết thương của cô tốt lên thì tính sau.
Lục Nhĩ Nhã cảm thấy anh chính là chuyện bé xé ra to, nhưng đối phương cũng không hỏi ý kiến ô, trực tiếp phân phó, người trợ lý liền lập tức sắp xếp, người ở chính giữa như cô không cần phải làm gì.
Khi chờ đợi thời gian sẽ luôn trôi rất lâu, những việc có thể làm Lục Nhĩ Nhã đều đã làm xong, vẫn là không chờ được người đến đón cô. Chán muốn chết mà dựa trên ghế sô pha lướt Weibo, trừ bỏ bài viết của các minh tinh thì chính là truyện cười khôi hài, lướt lâu như vậy, chính là vô cùng nhàm chán.
Khe khẽ thở dài, Lục Nhĩ Nhã đem điện thoại để ở một bên, cầm lấy túi hồ sơ trên chiếc bàn nhỏ, mở ra, lấy văn kiện bên trong ra, lại nhìn kỹ một chút.
Thời điểm vừa rồi cô bôi thuốc, Chu Hoài Dịch kêu người đem hợp đồng lại đây, đúng vậy, chính là hợp đồng.
“Trước cô nhìn thử, có vấn đề gì liền nói ra.” Thấy cô đang bôi thuốc liền nghiêm túc cúi đầu, nói một câu giống như vậy.
Cô còn có thể có vấn đề gì? Điều kiện hợp tác trong hợp đồng, mỗi một cái đều mê người như vậy, thẳng thắn mà nói, thời điểm nhìn đến số tiền hai trăm vạn kia, Lục Nhĩ Nhã thiếu chút nữa không nói tiếp được nữa.
Cô chỉ là một người mới gà mờ đi được nửa đường, giá trị con người sao có thể tới như vậy. Tuy nói Chương Hân Dao cũng coi như nữ số 2, thù lao đóng phim đúng là nên cao một ít, nhưng này cũng không phải quá cao rồi sao.
Đàm tiên sinh bên cạnh lại nói: “Không nhiều lắm, Lăng Phỉ lần này cầm 500 vạn, lần này cô chỉ lấy một nửa so với cô ấy, coi như vẫn ít.”
Vấn đề ở đây, Lăng Phỉ là ảnh hậu đó!
Lục Nhĩ Nhã rất muốn nói như vậy, miệng giật giật, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.
Hai trăm vạn mà nói, xác thật có thể giúp cô giải quyết được rất nhiều chuyện. Cứ như vậy, không những cô trả được học phí mà còn dùng được trong sinh hoạt cá nhân, nợ nần lúc cha cô còn sống, cũng có thể trả hết một lượt.
Nói cô thực tế cũng tốt, ham giàu cũng thế, mấy năm nay, bị người đuổi theo đòi nợ cũng không quá tốt.
Chủ yếu cha cô nợ nhiều như vậy, phần lớn là do võ quán năm đó, coi như cũng có chút giao tình, thấy chị em hai người bọn họ túng quẫn, chỉ thường xuyên tới cửa ám chỉ một chút, cũng sẽ không giống Trương Minh Thành ép bọn họ tới bước đường cùng như vậy.
Nhưng sau đó võ quán vẫn không thể tiếp tục hoạt động, vài người trong võ quán sinh hoạt cũng không tốt lắm, tiểu sư đệ của cha cô, hai năm trước con ông bị bệnh nặng, không có tiền chữa trị, đành để con mình nằm ở nhà một tháng, đi khắp nơi, khó khăn lắm mới gom đủ tiền để phẫu thuật.
Này cũng không phải là lỗi của nhà họ Lục, nhưng biến thành như vậy, bọn họ cũng có một phần trách nhiệm, khi Lục Nhĩ Nhã kiếm được tiền, cũng sẽ gửi một ít cho vài vị sư bá trong nhà, tuy là như vậy, cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Vợ của đại sư bá, là người phụ nữ trung niên nghĩ sao nói vậy, lần nọ Lục Nhĩ Nhã ghé qua, Đại sư bá không ở nhà, người kia liền chỉ vào cô cùng em trai nói: “Nếu còn có lòng, liền dùng một lần trả hết, một tháng đưa mấy trăm tệ lại đây, xem tôi như ăn xin sao?”
Bà ta nào biết đâu rằng, mấy trăm tệ kia, là do hai chị em cô ăn mặc tiết kiệm mới có được……
Càng có một ít người không quen biết, cầm giấy nợ, biên lai cầm đồ tìm tới cửa, hai ba ngày ở trước cửa võ quán kêu gào, nếu không cũng sẽ dán mấy lời nhục mạ lên trên cửa võ quán.
Đã sớm chịu đủ những uất ức như vậy rồi, hiện tại có một cơ hội có thể giúp cô thoát khỏi những ủy khuất này, cô chính là nên bắt lấy. Đương nhiên, cô cũng biết bản thân là người mới, giá trị con người hoàn toàn không giống như vậy.
Chu Hoài Dịch có lòng giúp cô, cô nhìn ra được. Không biết có phải chính mình biểu hiện quá rõ ràng hay không, hay là anh có năng lực lợi hại có thể nhìn thấu được người khác, anh luôn có thể ở thời điểm mấu chốt mà kéo cô lại.
Anh vì cái gì giúp cô, cô không biết, chỉ là ở trong lòng nhận định, Chu Hoài Dịch là ân nhân của cô!
Hiện tại như vậy, về sau cũng sẽ như vậy! Cô nghĩ.
Cùng lắm thì về sau nếu đoàn phim anh thiếu người, nếu anh không chê, cô có thể làm miễn phí. Hoặc là anh có yêu cầu cô giúp đỡ việc gì, chỉ cần anh mở lời, cô sẽ lập tức xuất hiện!
A, giống như còn đã đồng ý sẽ mời anh một bữa cơm……
Đầu óc bay xa, Lục Nhĩ Nhã cũng không kéo trở về, đơn giản muốn nghĩ nên mời anh ăn cái gì thì mới tốt.
Buổi chiều là cùng người diễn nam số 2 chụp hình, Chu Hoài Dịch cũng không có lộ diện, toàn bộ hành trình đều là trợ lý Tiểu Tề của anh đi cùng cô, nên làm cái gì, làm như thế nào, Tiểu Tề đều nhất nhất nói ra, cô hoạt động ở phim trường đâu vào đấy.
Người diễn vai nam số 2 là một vị tiền bối thú vị, giúp Lục Nhĩ Nhã thả lỏng không ít, phần lớn diễn một lần liền qua, trước thời gian hoàn thành nhiệm vụ, cô cũng được cho phép về nhà nghỉ ngơi.
Về phòng nghỉ Chu Hoài Dịch lấy đồ của mình, Lục Nhĩ Nhã liền phải rời khỏi thành phố Thanh Đảo, không có tính toán ở lại thêm, còn phải đi về xem chuyện của Nhĩ Dương.
Từ trường quay đi ra, sắc trời tối xuống không ít, nghĩ tới trời sắp mưa.
Gần đây thời tiết luôn là như vậy, lúc lạnh lúc nóng, thay đổi thất thường, Lục Nhĩ Nhã đã sớm biết, cũng mang theo ô bên người.
Thời điểm cô về tới nhà, cũng không có mưa, nhưng thật ra có mấy tiếng sấm, người đi đường sợ tới mức bước chân nhanh hơn. Lục Nhĩ Nhã sợ sét đánh, cũng tự giác đi nhanh một chút.
Xa xa nhìn một đám người vây quanh trước cửa võ quán, trong đó có mấy người cô biết—— người nhà họ Trương?!
Người nhà họ Trương như thế nào ở chỗ này? Nhĩ Dương không phải đem tiền đi trả rồi sao?
Không quan tâm đến điều đó, Lục Nhĩ Nhã bước nhanh đi qua, đẩy mấy tên lưu manh ra, thình lình nhìn đến Nhĩ Dương và Trương Minh Thành đang đứng chính giữa đám người.
“Tiền đã trả các người, còn muốn thế nào?” Lục Nhĩ Nhã đi qua, nắm chặt tay đem Lục Nhĩ Dương lùi về phía sau, trừng mắt lớn tiếng chất vấn Trương Minh Thành.
“Không muốn gì, chính là muốn qua gặp cô.” Nói xong, Trương Minh Thành duỗi ngón tay, nâng cằm cô lên, huýt sáo một cái, ti tiện đến cực điểm, “Cô vẫn xinh đẹp như vậy nha.”
Lục Nhĩ Nhã xoay đầu qua, né tránh sự đụng chạm của người phiền chán kia: “Hiện tại anh cũng đã gặp được, mau cút đi.”
“Đừng như vậy nha, chị Lục, bồi tôi ăn một bữa cơm như thế nào?”
“Còn không đi tôi sẽ báo cảnh sát!” Lôi kéo Nhĩ Dương lui về phía sau hai bước, cách ôn thần này xa hai bước.
“Báo cảnh sát?” Trương Minh Thành khịt mũi không thèm để ý mà hừ một tiếng, lại nói: “Nếu là dám báo cảnh sát, cô hà tất phải hao tốn tâm tư trả hết mười vạn?”
“……”
“Chỉ một đêm, chỉ cần cô chịu ở với tôi cả đêm, tôi không những đem mười vạn kia trả lại cô, còn sẽ đảm bảo sau này không tới tìm các người gây phiền toái, như thế nào?”
Lục Nhĩ Nhã còn chưa kịp phản bác, Lục Nhĩ Dương đã tức giận tới mức không chịu được liền lao ra, ngay mặt của người nọ mà đấm một cái: “Đem miệng của mày rửa sạch sẽ lại đi!”
Lục Nhĩ Dương từng luyện qua, một quyền kia đánh xuống, khóe miệng thái tử nhà họ Trương liền chảy máu. Mấy tên côn đồ bên cạnh muốn tiến lên vì thiếu gia mà “Đòi lại công đạo”, Trương Minh Thành phất phất tay, ngăn người lại: “Hoặc là bồi tôi, hoặc là lại thêm 50 vạn, tôi cho cô thời gian ba ngày, cô xem mà liệu đi.”
“Anh……”
“Cứ như vậy, ba ngày sau sẽ trở lại.” Nói xong, cũng không đợi cô có phản ứng gì, liếc mắt nhìn Lục Nhĩ Dương bên cạnh một cái, ngay sau đó xoay người, mang theo một đám người cơ bắp cuồn cuộn rời đi.
Lục Nhĩ Dương còn muốn đuổi theo, bị Lục Nhĩ Nhã giữ chặt, nắm lỗ tai thật lâu.
“Chị, chị không nên cản em!” Tiểu hài tử ngồi trên sofa xoa xoa vành tai vừa bị nhéo, nhìn chị mình oán giận.
“Không cản em lại phỏng chừng còn đền thêm tiền!”
“Vậy chị tính làm thế nào chứ? Đi đâu lấy 50 vạn?”
Lục Nhĩ Nhã ném túi qua một bên, cả người ngã một cái, suy sụp mà nằm ngửa ở trên sô pha: “Không biết.”
“Nhưng em nói cho chị biết, mặc kệ thế nào, cũng đừng đáp ứng yêu cầu quỷ quái nào của hắn! Dù bọn họ đem người muốn đánh chết em cũng không được sợ!” Chọc chọc đầu chị gái, Lục Nhĩ Dương dặn dò.
“Chị biết, chị không phải đang nghĩ kế sách đối phó hắn sao?” Phiền muộn mà đưa chân đạp Lục Nhĩ Dương, kêu người chạy đi nấu cơm, chính mình suy tư mà lật qua lật lại.
Tuy nói đoàn phim bên kia đồng ý cho cô hai trăm vạn, nhưng hợp đồng còn chưa ký tên, nếu như đã ký, số tiền kia còn phải đợi cho tới khi quảng bá bộ phim kết thúc, mới có thể đến tay cô, đầu tiên tùy tiện dùng tiền chi tiêu sinh hoạt, hiển nhiên là không hợp đạo lý.
Trừ bỏ biện pháp này, cô không còn đường nào có thể đi, không được mai mình sẽ đi tìm Chu Hoài Dịch nói một chút, hẳn là anh sẽ giúp mình đi?
Nhưng là như vậy, có thể không tốt lắm hay không……
Chu Hoài Dịch nói như thế nào cũng là thần tượng của cô lại còn luôn nói với anh về chuyện tiền bạc, cũng không biết chính mình ở trong lòng anh biến thành một hình tượng không tốt nào nữa.
A a, đều đã đến loại tình trạng này, còn để ý hình tượng hay không hình tượng cái gì nữa?
Bên ngoài trời cũng bắt đầu mưa nhỏ, rơi trên cửa sổ, phát ra tiếng vang “tí tách, tí tách”, dẫn tới phiền muộn trong lòng càng sâu hơn.
Lục Nhĩ Nhã than ngắn thở dài mà đứng dậy, lắc lắc đầu, đem chuyện phiền toái kia ném ra sau đầu, xách theo balo trở về phòng.
Cầm quần áo để tắm rửa, lê dép lê đi về phía phòng tắm.
Nhanh chóng tắm xong, Lục Nhĩ Nhã mặc quần áo, tóc cũng không sấy, trực tiếp cầm kịch bản ngồi bên mép giường, bắt đầu học lời thoại mà ngày mai mình phải diễn.
Nếu muốn người khác giúp, đương nhiên muốn làm thật tốt bổn phận của mình, ít nhất cô muốn mình quay phim thật tốt, cô mới không phụ ý tốt của Chu Hoài Dịch.
Điện thoại bên cạnh bỗng dưng sáng lên, Lục Nhĩ Nhã nhìn thoáng qua, là dãy số lạ, không nghe.
Một lát sau, đối phương lại gọi, Lục Nhĩ Nhã vỗ đầu mình một cái, mới nhớ tới hôm nay chính mình có lưu số điện thoại của người trong đoàn làm phim, phỏng chừng là tổ có việc tìm cô.
Vội vàng nghe, còn chưa lễ phép chào hỏi thật tốt, đầu bên kia liền truyền đến tiếng nói trầm thấp ấm áp —— Chu Hoài Dịch?!
“Cùng nhau ăn một bữa cơm đi, Lăng Phỉ tổ chức tiệc.” Anh nói.
Lục Nhĩ Nhã không có lý do gì đột nhiên khẩn trương, ngồi thẳng thân mình: “Ngại quá, đạo diễn Chu, khả năng tôi không thể đi được.”
“Vì sao?”
“Em về đến nhà rồi.” Tuy rằng nhận được lời mời của nam thần rất không tồi, nhưng ngày mưa cô không thích đi ra khỏi cửa, huống chi còn là cùng một đám người không quen biết ăn cơm với nhau, nghĩ đến cũng sẽ thấy không thú vị.
“Tôi tới đón em.”
“……”
“Đều là người trong giới, gặp một lần đối với em cũng có lợi.” Có lẽ là không nhận được câu trả lời, đầu bên kia giải thích nói.
Lục Nhĩ Nhã cả kinh liên tục xua tay: “Vẫn là thôi đi, em không có thói quen tham gia những bữa tiệc như vậy”
“Lục Nhĩ Nhã!”
“Ngài nói.” Nghe được ảnh đế Chu kêu tên đầy đủ của cô, Lục Nhĩ Nhã lại một trận khẩn trương, bàn tay đang cầm điện thoại cũng có một tầng mồ hôi mỏng, biểu tình cũng trở nên cung kính.
“Bây giờ tôi tới liền!”
“…… Không nên đi, ngài nói địa chỉ cho em, em tự tới là được rồi.” Ngữ khí này, rõ ràng là không được từ chối, Lục Nhĩ Nhã cũng đúng mực hiểu ý, nếu như còn không biết tốt xấu, vị kia phỏng chừng sẽ tức giận.
Người ta cũng vì muốn tốt cho cô, đi ra ngoài ăn một bữa cơm còn nghĩ muốn mang cô đi theo, cùng người trong giới giao tiếp, vì sau này mà lót đường, nếu như còn từ chối, thì quá kỳ cục.
“Đường Lý Huyền, biết đường không?”
“Biết đường biết đường, em đến ngay.”
“Ừm.”