-
Phần 1
1
Ta là Đoan Mộc Dung, đích trưởng nữ duy nhất của Đoan Mộc gia phủ Trung Quốc công.
Dòng dõi Đoan Mộc gia từ lúc mới khai quốc đã là cánh tay đắc lực, luôn cúi đầu tận tụy vì hoàng thất mà c.hết hết.
Nhưng nếu lòng trung thành này cứ kéo dài như vậy sẽ dẫn đến bờ vực diệt vong, cho nên Đoan Mộc gia đến đời ta liền bi thương chỉ còn lại một đích nữ.
Lão phụ thân có bệnh căn từ chiến trường mắt thấy không sinh được nhi tử, nhưng lại không muốn làm nhục danh tiếng của Đoan Mộc gia.
Vì thế, ông ấy và hoàng đế ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tính toán đường cong cứu quốc, bồi dưỡng ta trở thành hoàng hậu kế tiếp.
Như vậy cũng xem như đã tận trung trá hình cho hoàng thất.
Đáng tiếc, cho tới bây giờ may mắn cũng không thuộc về phụ thân xui xẻo này của ta.
Phụ thân nhịn đau lấy tiền riêng cho ta học mấy kỹ năng cần thiết của những quý nữ kia – cầm kỳ thư họa, nữ hồng cắm hoa; mong rằng sáu năm sau ta có thể đoan trang thủ lễ, thục nữ dịu dàng như trung cung quốc mẫu xuất hiện trước mắt ông ấy, để cho ông ấy có thể khấn vái với liệt tổ liệt tông bản thân mình không phụ gia tộc.
Nhưng thực tế, ta thật sự kế thừa được dòng máu của võ tướng Đoan Mộc gia, cái gì nên biết thì lại không biết, cái gì không nên biết thì không cần ai dạy cũng tự hiểu, binh khí trong khố phòng của phụ thân đều để cho ta chơi như hổ dữ sinh uy.
Phụ thân nhìn ta múa kiếm trong viện, nước mắt rơi lã chã: “A Dung, sau khi ta c.hết, đừng chôn ta vào mồ mả tổ tiên.”
Ta mặc huyền y hiên ngang, kiếm trong tay cắt một cành hoa: “Vì sao?”
Lão phụ thân: “Ta sợ mười tám đời tổ tông xúm lại đ.ánh ta.”
2
Lần đầu tiên ta nhìn thấy Minh Sơ, trong đầu ta đã nghĩ đến một từ —— nhược liễu phù phong.
*Nhược liễu phù phong (弱柳扶风): Xuất phát từ “Hồng Lâu Mộng”, có nghĩa là yểu điệu như cành liễu đong đưa trong gió, khiến cho người ta sinh lòng thương tiếc.
Lúc đó ta đang thử trường đao vừa thuận tay lấy được từ khố phòng của phụ thân, trong đao quang kiếm ảnh ta lại nghe thấy tiếng cửa viện bị đẩy ra.
“Ai đó?”
Ta theo bản năng ném trường đao qua, nhanh như sấm sét, khí thế như cầu vồng, cực kỳ uy phong.
Ngay sau đó, ta nghe thấy giọng nói giận dữ gào thét của phụ thân ta: “Càn rỡ!”
Ta co rúm lại, có chút sợ hãi xoay người, một giọng nói thanh nhuận dễ nghe như châu như ngọc đã kịp thời giải cứu ta: “Đoan Mộc tiểu thư quả thật là hổ nữ tướng môn, có phong thái năm đó của tướng quân.”
Phụ thân ta nghẹn lại, kỳ thật ông ấy muốn nghe người khác khen ta đoan trang hiền thục hơn, nhưng lại phá lệ tiếp lời: “Vi thần không dạy được nữ nhi, đã để cho thái tử điện hạ chê cười rồi.”
Thái tử?!
Lông mi ta khẽ run, nóng lòng quay đầu lại nhìn nam nhân mà ta chỉ nghe tên nhưng đã giày vò ta suốt mười sáu năm nay.
Minh Sơ sinh ra đã đẹp, mặt mày như ngọc, mi phi nhập mai, một đôi mắt phượng hoa đào lấp lánh, quyến rũ lòng người.
*Mi phi nhập mai (眉飞入鬓): Kiểu lông mày dài như sắp chạm đến tóc mai, hơi xếch lên một chút. Theo tướng số gọi là “mi nhập sơn lâm”, đây là lông mày của anh hùng, tính cách hướng ngoại, tràn đầy sức sống, phân tích sự việc có trật tự, hành vi quả quyết, tính khí nóng nảy, tương đối chủ quan kiêu ngạo. Thơ nói: “Mi nhập sơn lâm tú thả trường, uy quyền chí cao phụ quân vương”, đại khái là lông mày dài đẹp như vậy thì là người có uy quyền chí cao phò tá vua.
Chỉ là, đẹp thì đẹp đó, nhưng lại dễ vỡ.
Giống như trong lời đồn, Minh Sơ bệnh đến yếu ớt. Bộ bạch y bao bọc dáng người cao gầy nhưng khó che được vẻ gầy yếu của hắn, sắc mặt tái nhợt gần như hoà vào một thể với chiếc áo choàng lông cáo trắng trên người hắn, đôi môi mỏng càng không có huyết sắc, thỉnh thoảng còn ho nhẹ hai tiếng. Nếu không phải trong tay hắn không có khăn lụa giống mấy tỷ muội yêu kiều vung qua vung lại, bằng không bộ dạng kia trông thật sự quá giống.
Nhược liễu phù phong vốn rất yếu đuối!
3
Ta nhất thời có chút thất vọng thu hồi ánh mắt.
Kỳ thật, so với quý công tử ốm yếu như vậy, ta lại thích tướng sĩ giỏi võ hữu lực hơn, có thể tiếp được một trăm tám mươi chiêu đao thương của ta.
“Còn không mau vấn an điện hạ?!” Lão phụ thân sợ ta trả lại hết mấy lễ tiết kia cho ma ma giáo dưỡng, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Vì muốn để cho phụ thân ta cảm thấy tiền của ông ấy đã được tiêu đúng chỗ, ta liền dốc toàn lực thực hiện lễ tiết tao nhã nhất.
Nhưng phụ thân ta có thể thực sự so sánh với sao Thủy nghịch hành.
Ngay khi ta định xách váy làm đại bàng giương cánh để góp vui thì “ầm” một tiếng, theo khoảnh khắc váy bị ta xé toạc, nụ cười trên mặt phụ thân ta cũng trở nên vặn vẹo theo.
Ta có chút lúng ta lúng túng nhìn bọn họ.
Nếu ta nói, đây chỉ là tiết mục xen ngang, liệu bọn họ có tin không?
An Nhược nhắc nhở ta, bây giờ giả vờ thẹn thùng thì tương đối thích hợp, ít nhất sẽ không bị phụ thân ta kéo đến trước mặt mười tám đời tổ tông đ.ánh c.hết ngay trong đêm.
Ta cảm thấy ý này được, lập tức định dùng giọng nói nhỏ nhẹ mà ta đã cất giấu nhiều năm.
Nhưng ta còn chưa kịp cầm chiếc khăn tay nhỏ nhắn của mình lên, đã trượt chân ngã xuống vũng tuyết mênh mông dày đặc.
Minh Sơ hốt hoảng đắp chiếc áo choàng lông cáo lên người ta, thấp giọng nói: “Phi lễ chớ nhìn, Đoan Mộc tiểu thư thứ lỗi.”
Trong lúc hoảng loạn, ta vẫn nhìn thấy được vành tai đỏ bừng của hắn.
Nhìn hắn lui về phía sau lưng phụ thân ta, rũ mắt giống như dáng vẻ của một con chim cút nhỏ, ta không khỏi nhíu mày.
Tên này sẽ không cho rằng ta là nữ lưu manh đó chứ!
“Điện hạ, đừng…” Ta mở miệng muốn nói.
Nhưng phụ thân ta lại không cho khuê nữ ruột của ông ấy có cơ hội giải thích, giận dữ quát: “Còn không mau về phòng thay y phục!”
Ta rưng rưng nước mắt trở về phòng, cứ đi một bước thì quay đầu lại ba lần.
Ta thật sự muốn nói với Minh Sơ, dưới váy của ta không chỉ có quần lót, mà còn có cả quần dài!
Tiểu bạch kiểm này đừng có truyền tin lung tung về ta!
4
Không thể không nói, ta đã hiểu lầm Minh Sơ.
Ta vẫn luôn cảm thấy hoàng tộc đều rất thân thiện, tính khí này của Minh Sơ hẳn là do đột biến.
Nhưng lúc này, ta mới giật mình nhận ra Minh Sơ thậm chí còn thân thiện hơn ta tưởng!
Phụ thân ta cảm thấy Minh Sơ quá mức thân thiện nên đã trốn đi, vậy mà hắn vẫn còn ở trong viện ta làm hài đồng thủ viện, hơn nữa còn dùng đôi môi nhỏ trắng hơn cả ta nói:
“Đoan Mộc tiểu thư đã bị kinh hãi rồi, chuyện hôm nay bản cung đảm bảo sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì. Nhưng bản cung cũng đã đứng ở đây một lúc lâu, không biết có thể xin Đoan Mộc tiểu thư một chén trà để ngồi uống hay không?”
Được lắm! Quả nhiên tri thức chính là sức mạnh.
Bắt chuyện cũng có thể phức tạp đến như vậy!
Ta khẽ giật khóe miệng, nặn ra một nụ cười tao nhã hào phóng.
“Khắp cõi dưới trời, chẳng có chỗ nào là không phải lãnh thổ của vua. Điện hạ đã muốn ngồi, sao phải cần thần nữ đồng ý?!”
Ta nói câu này ít nhiều gì cũng có mang theo chút ân oán cá nhân.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách ta được, thử nghĩ xem có ai bị một người không phải hình mẫu lý tưởng của mình giày vò suốt bao nhiêu năm mà có thể giữ được thể diện tốt đây?!
Mặc dù có thể nhẫn nại được, nhưng ta đã nói ta không thể nhẫn nại được.
Minh Sơ là người thông minh, thẳng thắn hỏi: “Lời này của Đoan Mộc tiểu thư, ngược lại khiến cho bản cung nhìn ra được vài phần không vui? Nếu bản cung làm không tốt chỗ nào, khiến cho Đoan Mộc tiểu thư không vui thì có thể nói thẳng.”
Ta bĩu môi, ta ghét việc hắn còn sống, hắn có thể thay đổi sao?!
Ta hừ lạnh cười nói: “Vậy điện hạ cảm thấy bản thân mình có chỗ nào khiến cho thần nữ thích? Nếu nói ra được, thần nữ sẽ thích ngài.”
Con ngươi Minh Sơ khẽ động, mất mát trong mắt hắn lướt qua nhanh đến mức đôi mắt chim ưng của ta cũng không bắt kịp.
Gió xuân khẽ thổi, thổi lay y phục của hắn, phảng phất sắp hóa thành khói xanh mà tiêu tán.
Đáng tiếc, còn không đợi ta bĩu môi, cái miệng nhỏ của hắn lại bắt đầu vang lên: “Thật trùng hợp, bản cung cũng không thích Đoan Mộc tiểu thư.”
Ta: Còn có chuyện tốt này sao?!
5
Tuy rằng nhà ta không có dòng dõi quyền thần, nhưng tốc độ biến sắc của mặt ta có thể đuổi kịp mười tám đời tổ tông của bọn họ.
Ta cười đến mức người cũng nở hoa: “Điện hạ nói thật sao?”
Minh Sơ nhìn ta vui vẻ giống như một tên béo hai trăm cân, lông mày hơi nhíu lại, sau đó lập tức cười nói: “Thật.”
“Vậy điện hạ đến đây để giải trừ hôn ước sao? An Nhược, sao lại không có mắt như vậy, mau dâng trà đi!” Ta kích động đến mức muốn đem hết đao thương kiếm kích trong khố phòng đến cho hắn xem một lần.
“Nàng…”
“Không sao! Thần nữ rất tốt, điện hạ không thích thì phải lớn tiếng nói ra!”
Nói ra rồi, ta sẽ được tự do!
Phụ thân sẽ không còn bất kỳ lý do gì để ngăn cản ta đi đến quân doanh nữa!
Chuyện này đúng là niềm vui từ trên trời giáng xuống! Ta rất hoan nghênh Minh Sơ đến!
“Nàng… Vẫn nên là giả thì hơn!”
Mệt ta muốn nghịch binh khí cho hắn xem, hắn vậy mà lại muốn trêu chọc ta!
“An Nhược, ta nhớ trong viện chúng ta không có trà, đúng không?” Ta gằn giọng cười nói.
An Nhược đang bưng trà không biết nên làm sao.
Trà: Vậy ta đi đây?
“Nhưng mà” Minh Sơ mỉm cười, “Mặc dù không thể giải trừ hôn ước, lý do thì cả ta và ngươi cũng biết. Nhưng sau khi bản cung lên ngôi hoàng đế, bản cung có thể... thả tự do cho Đoan Mộc tiểu thư. Suy cho cùng, hoàng hậu là tấm gương cho nữ tử thiên hạ, Đoan Mộc tiểu thư khua đao múa thương như vậy, quả thực có chút không đứng đắn.”
Tuy rằng hắn đang mắng ta, nhưng lần đầu tiên ta cảm thấy điều này còn khiến ta vui vẻ hơn việc khen ngợi ta.
Ta vội vàng nói: “An Nhược, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau dâng trà đi!”
Khi trà sắp vào miệng, ta không nhịn được mà hỏi: “Điện hạ sẽ giữ lời chứ?”
Minh Sơ dừng một chút, cười yếu ớt: “Đương nhiên.”
“Thật sự không thích ta sao?”
Minh Sơ thu liễm ánh mắt, nước trà màu nâu phản chiếu con ngươi sâu thẳm mãnh liệt của hắn. Nam tử như hắn cười rộ lên vốn cực kỳ đẹp, nhưng lúc nhìn thấy nụ cười của hắn, ta vậy mà lại có chút sởn tóc gáy.
Đột nhiên, đôi môi mỏng của hắn khẽ mấp máy: “Đương nhiên không, thích.”
6
Lễ thành thân diễn ra vô cùng thuận lợi, dẫu sao cũng không có bao nhiêu kẻ không có mắt dám bắt lỗi phụ thân ta trong ngày vui vẻ nhất đời này của ông ấy.
Chỉ có ta là không thuận lợi.
Dựa vào nước sông không phạm nước giếng, ta đang định bàn bạc với Minh Sơ về chuyện phân chia giường ngủ.
Nhưng Minh Sơ căn bản không muốn nói chuyện với ta, trực tiếp dùng thân thể nhược liễu phù phong nhỏ bé của hắn đè ta xuống giường.
“Làm… làm gì vậy!”
Trong gang tấc, hương hoa lan thanh đạm từ người hắn quanh quẩn bên mũi ta, khiến cho trong lòng ta bốc hỏa!
C.hết tiệt! Mấy thẩm thẩm lớn tuổi thì không tính, một nam nhân mà lại dùng huân hương!
Nếu có thể, xin hãy hoán đổi giới tính của hai người chúng ta luôn đi!
Minh Sơ nhìn ta, hắn nhướng đôi lông mày vốn luôn lãnh đạm từ trước tới nay, khàn giọng nói: “Nàng đoán xem!”
Được rồi! Ta thừa nhận ta đã đỏ mặt.
Nhưng, lí trí của ta vẫn còn... đúng không?
“Minh Sơ, ngươi còn nhớ chúng ta đã thoả thuận những gì không?”
Minh Sơ nhướng mày, không đồng ý nói: “Chúng ta đã thoả thuận, chỉ sau khi ta trở thành hoàng đế thì sẽ thả nàng đi, nhưng bây giờ nàng là thái tử phi, thái tử phi thì phải có trách nhiệm và nghĩa vụ của thái tử phi. Đừng nói với ta, nàng là một người vô trách nhiệm, như vậy ta không thể yên tâm mà giao binh quyền cho nàng.”
Mấy điều vớ vẩn hắn nói cũng vô cùng hợp lí, trực tiếp khiến cho ta đầy vẻ đăm chiêu mà gật đầu.
“Nói sớm một chút thì tốt rồi!” Ta xoay người đè ngược Minh Sơ dưới thân, kéo thắt lưng xuống trong ánh mắt kinh ngạc của hắn.
Nhìn dáng người như thế kia của hắn, ta có chút khinh thường.
Eo nhỏ như thế này, có khi không làm ăn được gì rồi.
Ta cứ xem như bị chó cắn một miếng là được, chịu đựng một chút rồi sẽ qua thôi.
“A Dung.” Đôi môi lạnh lẽo của hắn mang theo dịu dàng quyến luyến hôn khóe mắt ta, “Đừng nhìn ta như vậy.”
“Nàng sẽ hối hận...”
Ta khinh miệt nở một nụ cười.
Ôi! Đúng là nam nhân!
Rất nhanh, ta đã hỗn loạn khóc lớn.
Sao cái eo nhỏ này lại có sức lực lớn như vậy!
Chìm trong trầm luân, ta chỉ nghe thấy bên tai có một giọng nói mang theo niềm vui và tình ý bất tận: “A Dung, ta rất vui khi có thể cưới được nàng.”