Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 560
Thôi gia bảo.
Mọi người tụ tập về chủ đường, cử hành nghị hội đầu tiên sau khi rời khỏi Biên Hoang.
Trác Cuồng Sinh ngồi chính giữa chủ trì hội nghị, mọi người chia ra ngồi hai bên theo đúng quy củ là thành viên nghị hội ngồi hàng đầu, người dự thính ngồi phía sau theo đúng trật tự.
Trác Cuồng Sinh đằng hắng hai tiếng cho ngọt giọng, đồng thời cũng làm thính đường đang ồn ào trở nên im ắng, cho thấy sự uy nghiêm của nghị hội.
Khi mọi người tập trung ánh mắt nhìn Trác Cuồng Sinh thì vị “danh sỹ” đó vui vẻ hỏi: “Ai làm người tiến cử Hướng huynh đây?”
Bàng Nghĩa ngơ ngác hỏi: “Có cần phải làm chuyện thừa thãi thế không?”
Thôi Hoành từng tham gia nghị hội nên không cần tiến cử, nhưng Hướng Vũ Điền lần đầu tiên dự thính nên theo truyền thống của nghị hội thì phải có thành viên nghị hội giới thiệu, rồi do toàn thể thành viên giơ tay biểu quyết.
Yến Phi nhìn Trác Cuồng Sinh, trong lòng chàng phát sinh cảm giác khó tả. Lão quỷ đó làm chàng cảm thấy lão đang thoải mái du hí nhân gian, bí mật Tiên môn dường như có hiệu quả không tồi đối với lão. Chàng cười nhẹ: “Đương nhiên phải làm đúng theo quy củ. Yến Phi ta nguyện dùng danh dự bản thân mình đảm bảo Hướng Vũ Điền không những không phải là địch nhân, mà còn là hảo huynh đệ của chúng ta. Các vị có thể tuyệt đối tin tưởng y, y đã thay thế Cao tiểu tử, trở thành thủ tịch thám tử của đoàn hùng binh Biên Hoang chúng ta, giúp chúng ta nắm tình hình địch nhân rõ như lòng bàn tay.”
Mọi người nhất tề hoan hô từ tận đáy lòng. Võ công tài trí của Hướng Vũ Điền họ đã từng lĩnh giáo, cảm nhận sâu sắc. Giờ có y đến giúp đỡ, mọi người kề vai tác chiến làm họ càng hân hoan cổ vũ, lòng tin tăng mạnh.
Hướng Vũ Điền đứng lên, vòng tay đáp lễ, cười nói: “Có thể bắt tay hợp tác với Hoang nhân các vị là vinh hạnh của Hướng Vũ Điền ta. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là bạn bè chiến hữu, trước khi cứu được Thiên Thiên tiểu thư và Tiểu Thi tỷ về, Hướng Vũ Điền ta xin thề với trời vĩnh viễn không trái lời.”
Mọi người lại hò reo ầm ĩ, không khí vô cùng nồng nhiệt.
Sau khi mời Hướng Vũ Điền ngồi xuống, Trác Cuồng Sinh mỉm cười nói: “Xin mời thám tử số một của chúng ta báo cáo tình hình địch nhân.”
Sau khi Hướng Vũ Điền dùng ánh mắt thăm dò và được Yến Phi đồng ý, y liền đem tình hình phân bố hai đội quân của người Yên báo cáo tỷ mỷ. Cuối cùng nói: “Đồng minh của chúng ta là Thác Bạt tộc chủ tuyệt đối là một Thống soái anh minh có tư cách liên thủ tác chiến với chúng ta. Việc này mời Thôi huynh thuyết trình.”
Thôi Hoành nghiêm mặt nói: “Lần này ta theo Hướng huynh về tệ bảo hội họp với các vị huynh đệ Hoang nhân tuyệt không phải là về một mình mà dẫn theo một đội năm ngàn bộ đội tinh nhuệ, hiện do Đinh Tuyên suất lĩnh đến vị trí chiến lược đã được chỉ định, vào thời cơ thích hợp sẽ cùng với chúng ta giáp kích địch nhân.”
Mọi người vô cùng vui mừng, hò reo động trời làm không khí nghị hội lên cao đến đỉnh điểm.
Mộ Dung Chiến than: “Vậy thì thực lực chúng ta tăng mạnh, càng thêm phần chắc thắng.”
Thôi Hoành tiếp: “Không phải là ta làm việc cho Tộc chủ nên thổi phồng cho người. Tộc chủ đã sớm dự kiến, đoán được Mộ Dung Thuỳ sẽ phái người đánh lén chư vị, nên mới xin Hướng huynh điều tra tình hình địch nhân, lại phái ra năm ngàn người do ta chỉ huy, chuẩn bị đầy đủ. Khi Hướng huynh trở về Bình Thành là lập tức lên đường, không lãng phí thời gian.”
Mọi người giờ mới hiểu lý do lúc nãy Hướng Vũ Điền tán thưởng Thác Bạt Khuê.
Cơ Biệt cười rộ: “Người ta nói Mộ Dung Thuỳ là người hiểu thuật dùng kỳ binh nhất, nhưng theo ta thấy thì lần này thuật kỳ binh của hắn không thực hiện được rồi. Cánh bộ đội của Thôi Hoành mới đích thực là kỳ binh.”
Mọi người lại cười ầm lên.
Trác Cuồng Sinh nói: “Mời Trấn Ác nói tình hình bên ta.”
Vương Trấn Ác nói: “Bên phía chúng ta cũng có một cánh kỳ binh. Nếu địch nhân giám thị mật thiết Thôi gia bảo thì khẳng định sẽ trúng kế. Trong mắt thám tử địch nhân thì năm ngàn đại quân của chúng ta hôm qua mới tới Thôi gia bảo. Nhưng thật ra, ba tháng trước thì người của chúng ta đã lục tục đến sơn bảo của Thôi huynh rồi, lấy danh nghĩa vận chuyển lương thực để che giấu, đại bộ phận đã ngấm ngầm lưu lại đây.”
Hướng Vũ Điền hỏi: “Nếu địch nhân phát hiện lúc đến thì người đầy cả thuyền, lúc về chỉ lơ thơ vài mống, chẳng lẽ không sinh nghi?”
Hô Lôi Phương cười đáp: “Thuyền chuyển quân của chúng ta lúc đến, đi đều vào đêm khuya, làm địch nhân nhìn không rõ ràng, người ở lại sẽ được thay thế bằng người rơm. Đi đến vội vàng nên nếu chỉ nhìn qua thì đảm bảo địch nhân không khám phá ra chỗ sơ hở.”
Hồng Tử Xuân vui vẻ nói: “Chỉ cần địch nhân hiểu nhầm chúng ta chỉ có năm ngàn người thì năm ngàn người khác sẽ trở thành kỳ binh. Mộ Dung Long chưa từng giao thủ với chúng ta, người hữu tâm đánh với người vô tâm, khẳng định sẽ trúng kế.”
Thác Bạt Nghi tiếp lời: “Hơn nữa, việc địch nhân tới giám thị động tĩnh của chúng ta nhiều khả năng chỉ là việc mười ngày gần đây, căn bản không hiểu được kế hoạch vận chuyển quân bí mật của chúng ta đã được tiến hành từ ba tháng trước rồi.”
Thôi Hoành tán thưởng: “Kế hay!”
Trác Cuồng Sinh cười lớn: “Các vị huynh đệ, hiện giờ tình hình đã rõ ràng, chúng ta đã nắm hết chủ động, chiếm hết thượng phong, chỉ chờ xem chúng ta có giành chiến thắng tuyệt đẹp trong cuộc chiến với quân đoàn Long Thành, chặt đi một cánh tay đắc lực của Mộ Dung Thuỳ hay không.”
Mộ Dung Chiến gật đầu nói: “Cuộc chiến này cần phải nổ ra trước khi Mộ Dung Thuỳ đánh phá Bình Thành, rồi chúng ta trừ khử mọi chướng ngại, cùng Thác Bạt tộc giáp kích Mộ Dung Thuỳ, làm hắn tiến thoái lưỡng nan.”
Hướng Vũ Điền nói: “Ta có một đề nghị.”
Mọi người đưa mắt nhìn Hướng Vũ Điền.
Hai mắt Hướng Vũ Điền lấp lánh dị quang, ung dung tiếp: “Khi ta báo cáo tình hình phân bố binh lực của đich nhân cho Thác Bạt tộc chủ và Thôi huynh thì Thôi huynh chỉ nghe qua là hiểu rõ, lại còn bổ sung những chỗ còn thiếu của ta, cho thấy Thôi huynh đối với một dải Thái Hành sơn rõ như trong lòng bàn tay. Do đó nếu để huynh ấy định ra toàn bộ kế sách thì có thể chỉ bỏ nửa công sức mà thu được hiệu quả gấp bội.”
Mọi người đưa mắt nhìn Thôi Hoành.
Thôi Hoành cảm thấy bối rối, vội khiêm tốn giải thích: “Ta từ nhỏ đã theo cha đến Thái Hành sơn săn bắn, khi lớn lên cũng không bỏ cái thú này, vì thế đối với địa lý hình thế một dải Thái Hành Sơn vô cùng quen thuộc nên mới có thể cung cấp cho các vị chút tâm đắc về phương diện đó.”
Diêu Mãnh vô cùng vui mừng nói: “Giờ thì đến tên tiểu tốt không hiểu binh pháp như ta cũng cảm thấy thắng lợi đã nằm trong tay rồi. Thôi bảo chủ không cần khách khí, Hoang nhân bọn ta đều là loại tự khoa trương, tự khen lẫn nhau, trước giờ không biết dùng lời khiêm nhường. Trong lòng Thôi bảo chủ có kế hoạch gì xin mời cứ nói ra đi.”
Yến Phi ung dung xen vào: “Ta đề nghị lần này do Thôi huynh làm tổng chỉ huy, ý các vị thế nào?”
Mọi người đều đồng ý khen hay.
Thôi Hoành không cách nào từ chối, đành vui vẻ tiếp nhận, lại nói: “Kế hoạch của ta đơn giản lại dễ thực hiện, chỉ là hai câu ’dụ địch xuất kích, rồi dùng kỳ binh mà phá’.”
Y ngừng một chút rồi tiếp: “Long Thành quân đoàn binh lực đạt ba vạn người, gấp đôi chúng ta, mục tiên chiến tranh cũng rõ ràng là phải làm chúng ta vĩnh viễn không đến được Bình Thành. Thêm vào đó, Mộ Dung Long tưởng lầm rằng chúng ta không biết hắn phục binh trên đường đi nên kế dụ địch khẳng định có thể thành công. Vấn đề là chúng ta có thể triệt để đánh bại hắn, nhưng vẫn bảo tồn được thực lực.”
Thác Bạt Nghi nói: “Chỉ nghe Thôi huynh nói thế cũng biết Thôi huynh rất ung dung, đã nghĩ xong toàn bộ đại kế tác chiến rồi.”
Thôi Hoành đáp: “Thật ra trước khi Hướng huynh trở về báo lại tình hình địch nhân thì ta thực khổ não không biết làm sao. Hiện giờ thì lại như vén mây mù thấy được trời xanh. Khi Hướng huynh nói về tình hình địch nhân thì trong lòng ta đã có cả một bản kế hoạch rồi.”
Hồng Tử Xuân nhíu mày nói: “Để đánh bại Long Thành quân đoàn tuyệt không khó, nhưng muốn đánh cho Mộ Dung Long tơi bời hoa lá thì tuyệt không dễ dàng. Không những vì Long Thành quân đoàn là một đội hùng sư tinh nhuệ, mà Mộ Dung Long còn là một tài năng quân sự. Vấn đề lớn nhất là khi Mộ Dung Long thấy thế khó chống lại thì hắn có thể lùi vào khu vực núi non, bảo trì nguyên khí. Vậy thì đến lượt chúng ta sẽ tiến thoái lưỡng nan, không biết làm sao cho tốt.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý vì lời Hồng Tử Xuân đã nói ra điều mà họ đang lo lắng nhất.
Thôi Hoành bình tĩnh đáp: “Chỗ Mộ Dung Long giấu binh là nơi mà người Thái Hành sơn gọi là Vụ Hương*, vì nằm giữa hai con sông, là vùng đất đồi thấp kéo dài từ mạch núi chính ra, ba mặt là núi, tiết trời đang mùa xuân nên hơi nước tích tụ lại rất nhiều. Chỗ đó lại chỉ có một lối ra, nên nếu chúng ta để bọn chúng lùi vào Vụ Hương thì quả thực sẽ xuất hiện tình hình mà Hồng lão bản lo lắng.”
Từ đầu, Đồ Phụng Tam chưa hề lên tiếng, lúc này y vui mừng nói: “Giờ thì ta cũng tin là Thôi huynh đã có mưu kế nắm vững hết rồi.”
Mộ Dung Chiến nói với Hồng Tử Xuân: “Bằng vào bản lĩnh xem thời tiết của Hồng gia ngươi, những ngày tới liệu có một trận sương mù lớn không?”
Hồng Tử Xuân đáp: “Lúc giao thời giữa mùa Đông và mùa Xuân thường thấy sương mù lớn. Sớm nay, khi ta bị lão Trác đánh thức thì cảm thấy không khí rất ẩm thấp nặng nề. Chỗ Mộ Dung Long giấu binh nếu được gọi là Vụ Hương thì rất nhiều khả năng là sáng sớm sẽ bị sương mù bao phủ.”
Bàng Nghĩa không hiểu hỏi: “Chẳng phải là chúng ta cần dụ địch nhân đến đánh sao? Vụ Hương dù có bị mây mù bao phủ thì cũng có quan hệ gì đến chúng ta đâu?”
Cơ Biệt cười nói: “Nói đến việc xây lầu cao, nấu rượu ngon thì nếu lão ca ngươi nhận là đệ nhị sẽ không một ai dám nhận là đệ nhất. Nhưng việc tranh thắng trên sa trường thì ngươi là người ngoại đạo. Bọn ta quan tâm đến tình hình Vụ Hương là vì bọn ta muốn nhổ tận gốc rễ Mộ Dung Long, đuổi đánh bọn chúng đến cùng.”
Hướng Vũ Điền lên tiếng: “Mấu chốt thành bại của trận này là phải làm Mộ Dung Long không còn đường lùi. Mộ Dung Long không phải là kẻ mà loại tài năng thấp kém như Mộ Dung Bảo có thể so bì được. Hắn tinh thông binh pháp, những việc chúng ta nhìn ra được thì hắn cũng hiểu rõ như chúng ta. Vì thế, hắn sẽ lưu lại một con đường lui cho mình. Nếu tình hình cuộc chiến bất lợi thì hắn sẽ lui binh về Vụ Hương một cách trật tự, rồi bằng địa thế hiểm yếu cố thủ. Khi đó thì chúng ta sẽ mất công toi, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.”
Trác Cuồng Sinh phấn chấn tinh thần nói: “Hiện giờ phương pháp phá địch đã rõ ràng rồi, mời Thôi soái ra chỉ thị.”
Diêu Mãnh cả giận nói: “Cái gì mà đã rõ ràng? Kiến thức quân sự của ngươi chẳng hơn ta bao nhiêu, nếu ta đoán không ra thì ta không tin là lão lại đoán được rồi.”
Mọi người không nhịn được đồng thanh cười phá lên.
Trác Cuồng Sinh liếc hắn, lộ vẻ châm chọc, cười khè khè quái dị nói: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Tên tiểu tử ngươi càng ngày càng giống tên tiểu tử Cao Ngạn rồi. Đúng! Đối với binh pháp, ta cũng chỉ là người ngoại đạo như Bàng lão bản, nhưng ta lại có đầu óc, không giống như tên tiểu tử ngươi óc lại để ở sau đít.”
Mộ Dung Chiến cố nhịn cười giảng hoà: “Không cần nói lời thừa nữa. Hiện giờ chúng ta đang ở trên chiến trường chứ không phải đang du sơn ngoạn thuỷ.”
Ánh mắt mọi người lại tập trung vào Thôi Hoành.
Yến Phi lưu ý nhìn Hướng Vũ Điền, thấy y đang ngồi dựa lưng vào ghế, thần sắc thoải mái, khoé miệng mỉm cười. Rõ ràng là y rất thích thú không khí nghị hội độc đáo của Hoang nhân, không phân lớn nhỏ, không có tôn ti trật tự như thế.
Thôi Hoành lên tiếng: “Kế hoạch của ta có thể gọi là ‘Tam kỳ chi kế’**. Cánh kỳ binh thứ nhất là bộ đội theo ta từ Bình Thành đến, cánh kỳ binh thứ hai là năm ngàn huynh đệ Hoang nhân mà địch nhân không biết, cánh kỳ binh thứ ba là một cánh bộ đội do chúng ta tổ chức để đánh thẳng vào sào huyệt địch. Đội đột kích đó chỉ cần một trăm người là đủ, nhưng phải là những chiến sỹ võ công cao cường nhất của chúng ta, bao gồm cả hai người Yến huynh và Hướng huynh. Khi địch nhân từ Vụ Hương xuất kích, đội kỳ binh này sẽ băng rừng vượt núi âm thầm tiến vào Vụ Hương, cắt đứt đường lui của địch nhân. Khi Mộ Dung Long lui binh về Vụ Hương sẽ là lúc hắn kinh hãi nhận ra vận mệnh thê thảm nhất đang chờ đợi hắn.”
Trong lòng Yến Phi nổi lên cảm giác bất nhẫn.
Hy vọng cuộc chiến với người Yên sẽ là lần cuối cùng chàng ra chiến trường. Sau đó thì chàng có thể tự chọn cách sống cho riêng mình.
Hướng Vũ Điền nói: “Nếu như chúng ta nhân lúc sương mù mà đột kích, khi địch nhân ở lại giữ Vụ Hương không rõ hư thực thì một trăm người cũng có thể tạo thành sức phá hoại kinh người.”
Mộ Dung Chiến gật đầu: “Binh bại như núi đổ. Chỉ cần khủng hoảng nổ ra thì dù là hùng sư tinh nhuệ cũng sẽ biến thành một đám ô hợp. Bản ý của Mộ Dung Long là muốn mượn sự yểm hộ của sương mù phục kích chúng ta, nhưng ngược lại lại bị chúng ta lợi dụng sương mù phá huỷ quân đoàn của hắn. Khẳng định là hắn không thể dự liệu được việc này.”
Vương Trấn Ác vui mừng nói: “Khi Mộ Dung Long thấy tình thế bất lợi, nổi tù và ra lệnh lui binh về Vụ Hương thì lại gặp phải những chiến sỹ hoảng hốt chạy ra từ Vụ Hương, khi hai cánh bại quân gặp nhau chính là lúc Long Thành quân đoàn yếu ớt nhất. Nếu chúng ta có thể tính toán, nắm được thời gian và địa điểm gặp gỡ đó, mai phục cánh kỳ binh thứ tư thì cuộc chiến này có thể thu được toàn thắng.”
Thôi Hoành khâm phục nhìn Vương Trấn Ác một lúc, rồi vui vẻ nói: “Kế đó của Vương huynh thật tuyệt, cũng là việc mà ta chưa từng nghĩ đến. Cánh kỳ binh thứ tư chỉ cần năm trăm người là có thể đạt được hiệu quả lý tưởng rồi. Phải đợi sau khi địch nhân hội họp rồi cắt đứt đôi chúng ra, trở thành đầu đuôi không thể giúp đỡ lẫn nhau thì trận cước địch nhân sẽ đại loạn, không thể xoay chuyển thế thất bại, chỉ xem xem chúng ta có thể khiến địch nhân toàn quân tiêu diệt hay không.”
Trác Cuồng Sinh vuốt râu cười: “Một kế hoạch tác chiến hoàn chỉnh đã hình thành đủ bộ phận, sẽ lấy tên là ’tứ kỳ chi sách’, nhưng những chi tiết cụ thể vẫn cần suy tính thêm cho kỹ càng. Sau khi chúng ta quyết định thời gian hành động thì mọi người có thể ở lại thảo luận sau hội nghị.”
Lão lại tiếp: “Lần này Mộ Dung Long tự lấy dây buộc mình, hắn vốn nghĩ có thể lợi dụng hình thế Thái Hành sơn để giết chúng ta một trận trở tay không kịp. Ngược lại, lại bị chúng ta cao tay hơn, bố trí cục diện chết cho bọn chúng. Hà hà! Hoang nhân bọn ta toàn là dạ quỷ, nếu như có thể tác chiến trong đêm tối mênh mông thì khẳng định là có lợi cho chúng ta.”
Thôi Hoành quả quyết: “Việc không thể chậm chễ, năm ngàn huynh đệ phụ trách việc dụ địch của chúng ta phải lên đường vào lúc hoàng hôn hôm nay, giả bộ không hề phòng bị, dẫn địch nhân vào tròng.”
Bàng Nghĩa quan tâm hỏi: “Làm sao để cho địch nhân tưởng chúng ta không hề phòng bị? Nếu biểu hiện kém quá ngược lại sẽ làm địch nhân nghi ngờ.”
Yến Phi hiểu rõ tâm tình Bàng Nghĩa. Chỉ sau một đoạn thời gian ngắn ngủi ở cùng với Tiểu Thi nhưng đã làm hắn tình sâu khắc cốt nên cố gắng tận hết sức mình để tăng cường cơ hội thành công cho trận này. Hắn không ngại ngùng mà nói hết những nghi vấn trong lòng ra, hoàn toàn khác với tác phong làm nhiều nói ít của hắn.
Thôi Hoành cười nhẹ: “Bàng lão bản hỏi hay lắm. Nhưng vấn đề đó do Trấn Ác huynh trả lời sẽ thích hợp hơn.”
Vương Trấn Ác không né tránh trách nhiệm, vui vẻ đáp: “Khi ta suy nghĩ toàn bộ hành động thì tuyệt không đưa kỳ binh của Thôi bảo chủ vào trong tính toán của mình. Khi đại quân lên đường vào lúc hoàng hôn, chúng ta phải làm xong tất cả những gì cần thiết, phái bộ đội mở đường đi trước, lại bố trí những trạm quan sát ở những điểm cao trên đường hành quân, nhưng bố trí công phu nhất là hành trang mang theo. Chúng ta giả bộ mang theo một số lượng lớn vật tư lương thực và binh khí cung tên, làm địch nhân có mục tiêu tấn công rõ ràng. Hơn nữa, tốc độ hành quân chậm chạp, địch nhân sẽ có thừa thời gian để tới địa điểm phục kích tốt nhất. Như vậy thì chúng ta có thể nắm được vị trí địch nhân sẽ tập kích chúng ta.”
Hô Lôi Phương hỏi: “Những xe lừa giả vờ mang theo vật tư đều là xe không phải không?”
Vương Trấn Ác đáp: “Nếu là xe không thì sẽ làm địch nhân nhìn ra đầu mối từ vết bánh xe lưu lại. Chúng ta phải dùng những vật nặng thay thế cho lương thảo vật tư mới có thể làm địch nhân tin tưởng.”
Hướng Vũ Điền tán thưởng: “Hay!”
Trác Cuồng Sinh hỏi Thôi Hoành: “Địch nhân sẽ công kích chúng ta ở chỗ nào?”
Thôi Hoành đáp: “Nếu chúng ta men theo Thái Hành sơn bắc thượng thì hai ngày sau sẽ tới khu hoang dã bên ngoài Vụ Hương. Chỗ đó có một khu đồi núi gọi là Bắc Khâu, thích hợp nhất để địch nhân mai phục đánh úp. Cánh kỳ binh do Đinh Tuyên suất lĩnh đang ẩn thân ở khu rừng núi cách phía tây bắc Bắc Khâu ba chục dặm, có thể phối hợp chặt chẽ nhịp nhàng với chúng ta.”
Trác Cuồng Sinh cười dài nói: “Đại cục đã định! Đại cục đã định! Các vị hynh đệ còn có đề nghị gì nữa không?”
Đồ Phụng Tam trầm giọng hỏi: “Ta không có dị nghị gì đối với cuộc chiến này, nhưng sau cuộc chiến thì sao? Mộ Dung Thuỳ sẽ có phản ứng gì? Chúng ta có nên thừa thắng truy kích, đánh úp Mộ Dung Thuỳ để cứu Thiên Thiên và Tiểu Thi không?”
Mọi người im lặng, trong đại đường không còn tiếng nói cười.
Yến Phi trong lòng thầm than. Đánh bại Mộ Dung Thuỳ tuy không dễ, nhưng có thể tuỳ theo tình thế biến hoá mà bố trí bộ máy, định ra kế hoạch tác chiến. Nhưng làm sao cứu được Thiên Thiên và Tiểu Thi thì lại là chuyện khác. Kể cả khi đánh bại triệt để Mộ Dung Thuỳ, chỉ sợ vẫn khó có thể đạt được mục tiêu cuối cùng đó. Vì thế mà mọi người đều không biết nói gì.
Đương nhiên là họ không biết chàng có năng lực siêu phàm có thể hoà chung khúc nhạc lòng với Kỷ Thiên Thiên. Việc này cũng trở thành mấu chốt quan trọng nhất để có thể cứu được chủ tì Thiên Thiên về.
Hướng Vũ Điền phá vỡ bầu không khí trầm mặc, nói: “Việc đó phải xem xem Mộ Dung Thuỳ có mang theo chủ tì họ đến Bình Thành không. Nếu Mộ Dung Thuỳ để họ ở lại trong sơn trại thì cơ hội của chúng ta sẽ đến.”
Bàng Nghĩa cau mày hỏi: “Chúng ta làm sao biết được Mộ Dung Thuỳ đem họ đi hay để họ ở lại?”
Hướng Vũ Điền liếc Yến Phi một cái, cười nói: “Việc đó cứ để cho ta.”
Mọi người, trừ Thác Bạt Nghi đều bán tín bán nghi, nhưng mọi người đã lĩnh giáo bản lĩnh của Hướng Vũ Điền, biết y có thủ đoạn quỷ thần khó dò nên không ai nói gì.
Bàng Nghĩa hỏi: “Giả thiết Mộ Dung Thuỳ mang họ đi theo thì sẽ thế nào?”
Đồ Phụng Tam điềm đạm đáp: “Chúng ta giả vờ tấn công sơn trại, làm Mộ Dung Thuỳ sợ mất căn cứ hậu viện, không thể duy trì tác chiến lâu dài, làm chúng ta tăng mạnh khả năng thắng lợi.”
Bàng Nghĩa thê thảm thốt: “Sợ nhất là Mộ Dung Thuỳ thấy thế bất diệu, chơi trò ngọc thạch câu phần, chúng ta sẽ….. Ài!”
Trong đại đường lại ắng lặng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Bàng Nghĩa đã nói ra việc mà mọi người lo lắng nhất. Nếu bức Mộ Dung Thuỳ đến tuyệt lộ thì không ai biết Mộ Dung Thuỳ sẽ xử trí chủ tì Thiên Thiên thế nào.
Yến Phi lên tiếng: “Chưa tới thời khắc cuối cùng thì Mộ Dung Thuỳ tuyệt sẽ không làm gì thương tổn đến chủ tì hai người họ đâu. Chúng ta phải tạo ra một tình thế đặc thù, bức Mộ Dung Thuỳ phải phân thắng bại bằng một cuộc chiến. Khi tình huống đó xuất hiện thì ta có lòng tin có thể cứu được Thiên Thiên và Tiểu Thi từ tay Mộ Dung Thuỳ.”
Trác Cuồng Sinh hét lớn: “Không cần nghĩ nhiều, chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi. Giải tán!”
Chú thích:
* Xứ sở sương mù.
** Kế ba cánh kỳ binh.
Mọi người tụ tập về chủ đường, cử hành nghị hội đầu tiên sau khi rời khỏi Biên Hoang.
Trác Cuồng Sinh ngồi chính giữa chủ trì hội nghị, mọi người chia ra ngồi hai bên theo đúng quy củ là thành viên nghị hội ngồi hàng đầu, người dự thính ngồi phía sau theo đúng trật tự.
Trác Cuồng Sinh đằng hắng hai tiếng cho ngọt giọng, đồng thời cũng làm thính đường đang ồn ào trở nên im ắng, cho thấy sự uy nghiêm của nghị hội.
Khi mọi người tập trung ánh mắt nhìn Trác Cuồng Sinh thì vị “danh sỹ” đó vui vẻ hỏi: “Ai làm người tiến cử Hướng huynh đây?”
Bàng Nghĩa ngơ ngác hỏi: “Có cần phải làm chuyện thừa thãi thế không?”
Thôi Hoành từng tham gia nghị hội nên không cần tiến cử, nhưng Hướng Vũ Điền lần đầu tiên dự thính nên theo truyền thống của nghị hội thì phải có thành viên nghị hội giới thiệu, rồi do toàn thể thành viên giơ tay biểu quyết.
Yến Phi nhìn Trác Cuồng Sinh, trong lòng chàng phát sinh cảm giác khó tả. Lão quỷ đó làm chàng cảm thấy lão đang thoải mái du hí nhân gian, bí mật Tiên môn dường như có hiệu quả không tồi đối với lão. Chàng cười nhẹ: “Đương nhiên phải làm đúng theo quy củ. Yến Phi ta nguyện dùng danh dự bản thân mình đảm bảo Hướng Vũ Điền không những không phải là địch nhân, mà còn là hảo huynh đệ của chúng ta. Các vị có thể tuyệt đối tin tưởng y, y đã thay thế Cao tiểu tử, trở thành thủ tịch thám tử của đoàn hùng binh Biên Hoang chúng ta, giúp chúng ta nắm tình hình địch nhân rõ như lòng bàn tay.”
Mọi người nhất tề hoan hô từ tận đáy lòng. Võ công tài trí của Hướng Vũ Điền họ đã từng lĩnh giáo, cảm nhận sâu sắc. Giờ có y đến giúp đỡ, mọi người kề vai tác chiến làm họ càng hân hoan cổ vũ, lòng tin tăng mạnh.
Hướng Vũ Điền đứng lên, vòng tay đáp lễ, cười nói: “Có thể bắt tay hợp tác với Hoang nhân các vị là vinh hạnh của Hướng Vũ Điền ta. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ là bạn bè chiến hữu, trước khi cứu được Thiên Thiên tiểu thư và Tiểu Thi tỷ về, Hướng Vũ Điền ta xin thề với trời vĩnh viễn không trái lời.”
Mọi người lại hò reo ầm ĩ, không khí vô cùng nồng nhiệt.
Sau khi mời Hướng Vũ Điền ngồi xuống, Trác Cuồng Sinh mỉm cười nói: “Xin mời thám tử số một của chúng ta báo cáo tình hình địch nhân.”
Sau khi Hướng Vũ Điền dùng ánh mắt thăm dò và được Yến Phi đồng ý, y liền đem tình hình phân bố hai đội quân của người Yên báo cáo tỷ mỷ. Cuối cùng nói: “Đồng minh của chúng ta là Thác Bạt tộc chủ tuyệt đối là một Thống soái anh minh có tư cách liên thủ tác chiến với chúng ta. Việc này mời Thôi huynh thuyết trình.”
Thôi Hoành nghiêm mặt nói: “Lần này ta theo Hướng huynh về tệ bảo hội họp với các vị huynh đệ Hoang nhân tuyệt không phải là về một mình mà dẫn theo một đội năm ngàn bộ đội tinh nhuệ, hiện do Đinh Tuyên suất lĩnh đến vị trí chiến lược đã được chỉ định, vào thời cơ thích hợp sẽ cùng với chúng ta giáp kích địch nhân.”
Mọi người vô cùng vui mừng, hò reo động trời làm không khí nghị hội lên cao đến đỉnh điểm.
Mộ Dung Chiến than: “Vậy thì thực lực chúng ta tăng mạnh, càng thêm phần chắc thắng.”
Thôi Hoành tiếp: “Không phải là ta làm việc cho Tộc chủ nên thổi phồng cho người. Tộc chủ đã sớm dự kiến, đoán được Mộ Dung Thuỳ sẽ phái người đánh lén chư vị, nên mới xin Hướng huynh điều tra tình hình địch nhân, lại phái ra năm ngàn người do ta chỉ huy, chuẩn bị đầy đủ. Khi Hướng huynh trở về Bình Thành là lập tức lên đường, không lãng phí thời gian.”
Mọi người giờ mới hiểu lý do lúc nãy Hướng Vũ Điền tán thưởng Thác Bạt Khuê.
Cơ Biệt cười rộ: “Người ta nói Mộ Dung Thuỳ là người hiểu thuật dùng kỳ binh nhất, nhưng theo ta thấy thì lần này thuật kỳ binh của hắn không thực hiện được rồi. Cánh bộ đội của Thôi Hoành mới đích thực là kỳ binh.”
Mọi người lại cười ầm lên.
Trác Cuồng Sinh nói: “Mời Trấn Ác nói tình hình bên ta.”
Vương Trấn Ác nói: “Bên phía chúng ta cũng có một cánh kỳ binh. Nếu địch nhân giám thị mật thiết Thôi gia bảo thì khẳng định sẽ trúng kế. Trong mắt thám tử địch nhân thì năm ngàn đại quân của chúng ta hôm qua mới tới Thôi gia bảo. Nhưng thật ra, ba tháng trước thì người của chúng ta đã lục tục đến sơn bảo của Thôi huynh rồi, lấy danh nghĩa vận chuyển lương thực để che giấu, đại bộ phận đã ngấm ngầm lưu lại đây.”
Hướng Vũ Điền hỏi: “Nếu địch nhân phát hiện lúc đến thì người đầy cả thuyền, lúc về chỉ lơ thơ vài mống, chẳng lẽ không sinh nghi?”
Hô Lôi Phương cười đáp: “Thuyền chuyển quân của chúng ta lúc đến, đi đều vào đêm khuya, làm địch nhân nhìn không rõ ràng, người ở lại sẽ được thay thế bằng người rơm. Đi đến vội vàng nên nếu chỉ nhìn qua thì đảm bảo địch nhân không khám phá ra chỗ sơ hở.”
Hồng Tử Xuân vui vẻ nói: “Chỉ cần địch nhân hiểu nhầm chúng ta chỉ có năm ngàn người thì năm ngàn người khác sẽ trở thành kỳ binh. Mộ Dung Long chưa từng giao thủ với chúng ta, người hữu tâm đánh với người vô tâm, khẳng định sẽ trúng kế.”
Thác Bạt Nghi tiếp lời: “Hơn nữa, việc địch nhân tới giám thị động tĩnh của chúng ta nhiều khả năng chỉ là việc mười ngày gần đây, căn bản không hiểu được kế hoạch vận chuyển quân bí mật của chúng ta đã được tiến hành từ ba tháng trước rồi.”
Thôi Hoành tán thưởng: “Kế hay!”
Trác Cuồng Sinh cười lớn: “Các vị huynh đệ, hiện giờ tình hình đã rõ ràng, chúng ta đã nắm hết chủ động, chiếm hết thượng phong, chỉ chờ xem chúng ta có giành chiến thắng tuyệt đẹp trong cuộc chiến với quân đoàn Long Thành, chặt đi một cánh tay đắc lực của Mộ Dung Thuỳ hay không.”
Mộ Dung Chiến gật đầu nói: “Cuộc chiến này cần phải nổ ra trước khi Mộ Dung Thuỳ đánh phá Bình Thành, rồi chúng ta trừ khử mọi chướng ngại, cùng Thác Bạt tộc giáp kích Mộ Dung Thuỳ, làm hắn tiến thoái lưỡng nan.”
Hướng Vũ Điền nói: “Ta có một đề nghị.”
Mọi người đưa mắt nhìn Hướng Vũ Điền.
Hai mắt Hướng Vũ Điền lấp lánh dị quang, ung dung tiếp: “Khi ta báo cáo tình hình phân bố binh lực của đich nhân cho Thác Bạt tộc chủ và Thôi huynh thì Thôi huynh chỉ nghe qua là hiểu rõ, lại còn bổ sung những chỗ còn thiếu của ta, cho thấy Thôi huynh đối với một dải Thái Hành sơn rõ như trong lòng bàn tay. Do đó nếu để huynh ấy định ra toàn bộ kế sách thì có thể chỉ bỏ nửa công sức mà thu được hiệu quả gấp bội.”
Mọi người đưa mắt nhìn Thôi Hoành.
Thôi Hoành cảm thấy bối rối, vội khiêm tốn giải thích: “Ta từ nhỏ đã theo cha đến Thái Hành sơn săn bắn, khi lớn lên cũng không bỏ cái thú này, vì thế đối với địa lý hình thế một dải Thái Hành Sơn vô cùng quen thuộc nên mới có thể cung cấp cho các vị chút tâm đắc về phương diện đó.”
Diêu Mãnh vô cùng vui mừng nói: “Giờ thì đến tên tiểu tốt không hiểu binh pháp như ta cũng cảm thấy thắng lợi đã nằm trong tay rồi. Thôi bảo chủ không cần khách khí, Hoang nhân bọn ta đều là loại tự khoa trương, tự khen lẫn nhau, trước giờ không biết dùng lời khiêm nhường. Trong lòng Thôi bảo chủ có kế hoạch gì xin mời cứ nói ra đi.”
Yến Phi ung dung xen vào: “Ta đề nghị lần này do Thôi huynh làm tổng chỉ huy, ý các vị thế nào?”
Mọi người đều đồng ý khen hay.
Thôi Hoành không cách nào từ chối, đành vui vẻ tiếp nhận, lại nói: “Kế hoạch của ta đơn giản lại dễ thực hiện, chỉ là hai câu ’dụ địch xuất kích, rồi dùng kỳ binh mà phá’.”
Y ngừng một chút rồi tiếp: “Long Thành quân đoàn binh lực đạt ba vạn người, gấp đôi chúng ta, mục tiên chiến tranh cũng rõ ràng là phải làm chúng ta vĩnh viễn không đến được Bình Thành. Thêm vào đó, Mộ Dung Long tưởng lầm rằng chúng ta không biết hắn phục binh trên đường đi nên kế dụ địch khẳng định có thể thành công. Vấn đề là chúng ta có thể triệt để đánh bại hắn, nhưng vẫn bảo tồn được thực lực.”
Thác Bạt Nghi nói: “Chỉ nghe Thôi huynh nói thế cũng biết Thôi huynh rất ung dung, đã nghĩ xong toàn bộ đại kế tác chiến rồi.”
Thôi Hoành đáp: “Thật ra trước khi Hướng huynh trở về báo lại tình hình địch nhân thì ta thực khổ não không biết làm sao. Hiện giờ thì lại như vén mây mù thấy được trời xanh. Khi Hướng huynh nói về tình hình địch nhân thì trong lòng ta đã có cả một bản kế hoạch rồi.”
Hồng Tử Xuân nhíu mày nói: “Để đánh bại Long Thành quân đoàn tuyệt không khó, nhưng muốn đánh cho Mộ Dung Long tơi bời hoa lá thì tuyệt không dễ dàng. Không những vì Long Thành quân đoàn là một đội hùng sư tinh nhuệ, mà Mộ Dung Long còn là một tài năng quân sự. Vấn đề lớn nhất là khi Mộ Dung Long thấy thế khó chống lại thì hắn có thể lùi vào khu vực núi non, bảo trì nguyên khí. Vậy thì đến lượt chúng ta sẽ tiến thoái lưỡng nan, không biết làm sao cho tốt.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý vì lời Hồng Tử Xuân đã nói ra điều mà họ đang lo lắng nhất.
Thôi Hoành bình tĩnh đáp: “Chỗ Mộ Dung Long giấu binh là nơi mà người Thái Hành sơn gọi là Vụ Hương*, vì nằm giữa hai con sông, là vùng đất đồi thấp kéo dài từ mạch núi chính ra, ba mặt là núi, tiết trời đang mùa xuân nên hơi nước tích tụ lại rất nhiều. Chỗ đó lại chỉ có một lối ra, nên nếu chúng ta để bọn chúng lùi vào Vụ Hương thì quả thực sẽ xuất hiện tình hình mà Hồng lão bản lo lắng.”
Từ đầu, Đồ Phụng Tam chưa hề lên tiếng, lúc này y vui mừng nói: “Giờ thì ta cũng tin là Thôi huynh đã có mưu kế nắm vững hết rồi.”
Mộ Dung Chiến nói với Hồng Tử Xuân: “Bằng vào bản lĩnh xem thời tiết của Hồng gia ngươi, những ngày tới liệu có một trận sương mù lớn không?”
Hồng Tử Xuân đáp: “Lúc giao thời giữa mùa Đông và mùa Xuân thường thấy sương mù lớn. Sớm nay, khi ta bị lão Trác đánh thức thì cảm thấy không khí rất ẩm thấp nặng nề. Chỗ Mộ Dung Long giấu binh nếu được gọi là Vụ Hương thì rất nhiều khả năng là sáng sớm sẽ bị sương mù bao phủ.”
Bàng Nghĩa không hiểu hỏi: “Chẳng phải là chúng ta cần dụ địch nhân đến đánh sao? Vụ Hương dù có bị mây mù bao phủ thì cũng có quan hệ gì đến chúng ta đâu?”
Cơ Biệt cười nói: “Nói đến việc xây lầu cao, nấu rượu ngon thì nếu lão ca ngươi nhận là đệ nhị sẽ không một ai dám nhận là đệ nhất. Nhưng việc tranh thắng trên sa trường thì ngươi là người ngoại đạo. Bọn ta quan tâm đến tình hình Vụ Hương là vì bọn ta muốn nhổ tận gốc rễ Mộ Dung Long, đuổi đánh bọn chúng đến cùng.”
Hướng Vũ Điền lên tiếng: “Mấu chốt thành bại của trận này là phải làm Mộ Dung Long không còn đường lùi. Mộ Dung Long không phải là kẻ mà loại tài năng thấp kém như Mộ Dung Bảo có thể so bì được. Hắn tinh thông binh pháp, những việc chúng ta nhìn ra được thì hắn cũng hiểu rõ như chúng ta. Vì thế, hắn sẽ lưu lại một con đường lui cho mình. Nếu tình hình cuộc chiến bất lợi thì hắn sẽ lui binh về Vụ Hương một cách trật tự, rồi bằng địa thế hiểm yếu cố thủ. Khi đó thì chúng ta sẽ mất công toi, rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.”
Trác Cuồng Sinh phấn chấn tinh thần nói: “Hiện giờ phương pháp phá địch đã rõ ràng rồi, mời Thôi soái ra chỉ thị.”
Diêu Mãnh cả giận nói: “Cái gì mà đã rõ ràng? Kiến thức quân sự của ngươi chẳng hơn ta bao nhiêu, nếu ta đoán không ra thì ta không tin là lão lại đoán được rồi.”
Mọi người không nhịn được đồng thanh cười phá lên.
Trác Cuồng Sinh liếc hắn, lộ vẻ châm chọc, cười khè khè quái dị nói: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Tên tiểu tử ngươi càng ngày càng giống tên tiểu tử Cao Ngạn rồi. Đúng! Đối với binh pháp, ta cũng chỉ là người ngoại đạo như Bàng lão bản, nhưng ta lại có đầu óc, không giống như tên tiểu tử ngươi óc lại để ở sau đít.”
Mộ Dung Chiến cố nhịn cười giảng hoà: “Không cần nói lời thừa nữa. Hiện giờ chúng ta đang ở trên chiến trường chứ không phải đang du sơn ngoạn thuỷ.”
Ánh mắt mọi người lại tập trung vào Thôi Hoành.
Yến Phi lưu ý nhìn Hướng Vũ Điền, thấy y đang ngồi dựa lưng vào ghế, thần sắc thoải mái, khoé miệng mỉm cười. Rõ ràng là y rất thích thú không khí nghị hội độc đáo của Hoang nhân, không phân lớn nhỏ, không có tôn ti trật tự như thế.
Thôi Hoành lên tiếng: “Kế hoạch của ta có thể gọi là ‘Tam kỳ chi kế’**. Cánh kỳ binh thứ nhất là bộ đội theo ta từ Bình Thành đến, cánh kỳ binh thứ hai là năm ngàn huynh đệ Hoang nhân mà địch nhân không biết, cánh kỳ binh thứ ba là một cánh bộ đội do chúng ta tổ chức để đánh thẳng vào sào huyệt địch. Đội đột kích đó chỉ cần một trăm người là đủ, nhưng phải là những chiến sỹ võ công cao cường nhất của chúng ta, bao gồm cả hai người Yến huynh và Hướng huynh. Khi địch nhân từ Vụ Hương xuất kích, đội kỳ binh này sẽ băng rừng vượt núi âm thầm tiến vào Vụ Hương, cắt đứt đường lui của địch nhân. Khi Mộ Dung Long lui binh về Vụ Hương sẽ là lúc hắn kinh hãi nhận ra vận mệnh thê thảm nhất đang chờ đợi hắn.”
Trong lòng Yến Phi nổi lên cảm giác bất nhẫn.
Hy vọng cuộc chiến với người Yên sẽ là lần cuối cùng chàng ra chiến trường. Sau đó thì chàng có thể tự chọn cách sống cho riêng mình.
Hướng Vũ Điền nói: “Nếu như chúng ta nhân lúc sương mù mà đột kích, khi địch nhân ở lại giữ Vụ Hương không rõ hư thực thì một trăm người cũng có thể tạo thành sức phá hoại kinh người.”
Mộ Dung Chiến gật đầu: “Binh bại như núi đổ. Chỉ cần khủng hoảng nổ ra thì dù là hùng sư tinh nhuệ cũng sẽ biến thành một đám ô hợp. Bản ý của Mộ Dung Long là muốn mượn sự yểm hộ của sương mù phục kích chúng ta, nhưng ngược lại lại bị chúng ta lợi dụng sương mù phá huỷ quân đoàn của hắn. Khẳng định là hắn không thể dự liệu được việc này.”
Vương Trấn Ác vui mừng nói: “Khi Mộ Dung Long thấy tình thế bất lợi, nổi tù và ra lệnh lui binh về Vụ Hương thì lại gặp phải những chiến sỹ hoảng hốt chạy ra từ Vụ Hương, khi hai cánh bại quân gặp nhau chính là lúc Long Thành quân đoàn yếu ớt nhất. Nếu chúng ta có thể tính toán, nắm được thời gian và địa điểm gặp gỡ đó, mai phục cánh kỳ binh thứ tư thì cuộc chiến này có thể thu được toàn thắng.”
Thôi Hoành khâm phục nhìn Vương Trấn Ác một lúc, rồi vui vẻ nói: “Kế đó của Vương huynh thật tuyệt, cũng là việc mà ta chưa từng nghĩ đến. Cánh kỳ binh thứ tư chỉ cần năm trăm người là có thể đạt được hiệu quả lý tưởng rồi. Phải đợi sau khi địch nhân hội họp rồi cắt đứt đôi chúng ra, trở thành đầu đuôi không thể giúp đỡ lẫn nhau thì trận cước địch nhân sẽ đại loạn, không thể xoay chuyển thế thất bại, chỉ xem xem chúng ta có thể khiến địch nhân toàn quân tiêu diệt hay không.”
Trác Cuồng Sinh vuốt râu cười: “Một kế hoạch tác chiến hoàn chỉnh đã hình thành đủ bộ phận, sẽ lấy tên là ’tứ kỳ chi sách’, nhưng những chi tiết cụ thể vẫn cần suy tính thêm cho kỹ càng. Sau khi chúng ta quyết định thời gian hành động thì mọi người có thể ở lại thảo luận sau hội nghị.”
Lão lại tiếp: “Lần này Mộ Dung Long tự lấy dây buộc mình, hắn vốn nghĩ có thể lợi dụng hình thế Thái Hành sơn để giết chúng ta một trận trở tay không kịp. Ngược lại, lại bị chúng ta cao tay hơn, bố trí cục diện chết cho bọn chúng. Hà hà! Hoang nhân bọn ta toàn là dạ quỷ, nếu như có thể tác chiến trong đêm tối mênh mông thì khẳng định là có lợi cho chúng ta.”
Thôi Hoành quả quyết: “Việc không thể chậm chễ, năm ngàn huynh đệ phụ trách việc dụ địch của chúng ta phải lên đường vào lúc hoàng hôn hôm nay, giả bộ không hề phòng bị, dẫn địch nhân vào tròng.”
Bàng Nghĩa quan tâm hỏi: “Làm sao để cho địch nhân tưởng chúng ta không hề phòng bị? Nếu biểu hiện kém quá ngược lại sẽ làm địch nhân nghi ngờ.”
Yến Phi hiểu rõ tâm tình Bàng Nghĩa. Chỉ sau một đoạn thời gian ngắn ngủi ở cùng với Tiểu Thi nhưng đã làm hắn tình sâu khắc cốt nên cố gắng tận hết sức mình để tăng cường cơ hội thành công cho trận này. Hắn không ngại ngùng mà nói hết những nghi vấn trong lòng ra, hoàn toàn khác với tác phong làm nhiều nói ít của hắn.
Thôi Hoành cười nhẹ: “Bàng lão bản hỏi hay lắm. Nhưng vấn đề đó do Trấn Ác huynh trả lời sẽ thích hợp hơn.”
Vương Trấn Ác không né tránh trách nhiệm, vui vẻ đáp: “Khi ta suy nghĩ toàn bộ hành động thì tuyệt không đưa kỳ binh của Thôi bảo chủ vào trong tính toán của mình. Khi đại quân lên đường vào lúc hoàng hôn, chúng ta phải làm xong tất cả những gì cần thiết, phái bộ đội mở đường đi trước, lại bố trí những trạm quan sát ở những điểm cao trên đường hành quân, nhưng bố trí công phu nhất là hành trang mang theo. Chúng ta giả bộ mang theo một số lượng lớn vật tư lương thực và binh khí cung tên, làm địch nhân có mục tiêu tấn công rõ ràng. Hơn nữa, tốc độ hành quân chậm chạp, địch nhân sẽ có thừa thời gian để tới địa điểm phục kích tốt nhất. Như vậy thì chúng ta có thể nắm được vị trí địch nhân sẽ tập kích chúng ta.”
Hô Lôi Phương hỏi: “Những xe lừa giả vờ mang theo vật tư đều là xe không phải không?”
Vương Trấn Ác đáp: “Nếu là xe không thì sẽ làm địch nhân nhìn ra đầu mối từ vết bánh xe lưu lại. Chúng ta phải dùng những vật nặng thay thế cho lương thảo vật tư mới có thể làm địch nhân tin tưởng.”
Hướng Vũ Điền tán thưởng: “Hay!”
Trác Cuồng Sinh hỏi Thôi Hoành: “Địch nhân sẽ công kích chúng ta ở chỗ nào?”
Thôi Hoành đáp: “Nếu chúng ta men theo Thái Hành sơn bắc thượng thì hai ngày sau sẽ tới khu hoang dã bên ngoài Vụ Hương. Chỗ đó có một khu đồi núi gọi là Bắc Khâu, thích hợp nhất để địch nhân mai phục đánh úp. Cánh kỳ binh do Đinh Tuyên suất lĩnh đang ẩn thân ở khu rừng núi cách phía tây bắc Bắc Khâu ba chục dặm, có thể phối hợp chặt chẽ nhịp nhàng với chúng ta.”
Trác Cuồng Sinh cười dài nói: “Đại cục đã định! Đại cục đã định! Các vị hynh đệ còn có đề nghị gì nữa không?”
Đồ Phụng Tam trầm giọng hỏi: “Ta không có dị nghị gì đối với cuộc chiến này, nhưng sau cuộc chiến thì sao? Mộ Dung Thuỳ sẽ có phản ứng gì? Chúng ta có nên thừa thắng truy kích, đánh úp Mộ Dung Thuỳ để cứu Thiên Thiên và Tiểu Thi không?”
Mọi người im lặng, trong đại đường không còn tiếng nói cười.
Yến Phi trong lòng thầm than. Đánh bại Mộ Dung Thuỳ tuy không dễ, nhưng có thể tuỳ theo tình thế biến hoá mà bố trí bộ máy, định ra kế hoạch tác chiến. Nhưng làm sao cứu được Thiên Thiên và Tiểu Thi thì lại là chuyện khác. Kể cả khi đánh bại triệt để Mộ Dung Thuỳ, chỉ sợ vẫn khó có thể đạt được mục tiêu cuối cùng đó. Vì thế mà mọi người đều không biết nói gì.
Đương nhiên là họ không biết chàng có năng lực siêu phàm có thể hoà chung khúc nhạc lòng với Kỷ Thiên Thiên. Việc này cũng trở thành mấu chốt quan trọng nhất để có thể cứu được chủ tì Thiên Thiên về.
Hướng Vũ Điền phá vỡ bầu không khí trầm mặc, nói: “Việc đó phải xem xem Mộ Dung Thuỳ có mang theo chủ tì họ đến Bình Thành không. Nếu Mộ Dung Thuỳ để họ ở lại trong sơn trại thì cơ hội của chúng ta sẽ đến.”
Bàng Nghĩa cau mày hỏi: “Chúng ta làm sao biết được Mộ Dung Thuỳ đem họ đi hay để họ ở lại?”
Hướng Vũ Điền liếc Yến Phi một cái, cười nói: “Việc đó cứ để cho ta.”
Mọi người, trừ Thác Bạt Nghi đều bán tín bán nghi, nhưng mọi người đã lĩnh giáo bản lĩnh của Hướng Vũ Điền, biết y có thủ đoạn quỷ thần khó dò nên không ai nói gì.
Bàng Nghĩa hỏi: “Giả thiết Mộ Dung Thuỳ mang họ đi theo thì sẽ thế nào?”
Đồ Phụng Tam điềm đạm đáp: “Chúng ta giả vờ tấn công sơn trại, làm Mộ Dung Thuỳ sợ mất căn cứ hậu viện, không thể duy trì tác chiến lâu dài, làm chúng ta tăng mạnh khả năng thắng lợi.”
Bàng Nghĩa thê thảm thốt: “Sợ nhất là Mộ Dung Thuỳ thấy thế bất diệu, chơi trò ngọc thạch câu phần, chúng ta sẽ….. Ài!”
Trong đại đường lại ắng lặng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ.
Bàng Nghĩa đã nói ra việc mà mọi người lo lắng nhất. Nếu bức Mộ Dung Thuỳ đến tuyệt lộ thì không ai biết Mộ Dung Thuỳ sẽ xử trí chủ tì Thiên Thiên thế nào.
Yến Phi lên tiếng: “Chưa tới thời khắc cuối cùng thì Mộ Dung Thuỳ tuyệt sẽ không làm gì thương tổn đến chủ tì hai người họ đâu. Chúng ta phải tạo ra một tình thế đặc thù, bức Mộ Dung Thuỳ phải phân thắng bại bằng một cuộc chiến. Khi tình huống đó xuất hiện thì ta có lòng tin có thể cứu được Thiên Thiên và Tiểu Thi từ tay Mộ Dung Thuỳ.”
Trác Cuồng Sinh hét lớn: “Không cần nghĩ nhiều, chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi. Giải tán!”
Chú thích:
* Xứ sở sương mù.
** Kế ba cánh kỳ binh.