Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Hắn mặc một cái áo choàng màu đen bằng lụa mỏng, tắm mình trong ánh trăng mà chậm rãi đi đến.
Mái tóc đen hơi sát phía sau, khuôn mặt như ngọc, môi hồng răng trắng, đẹp đến mức không ai có thể chối cãi.
Đôi mắt đào hoa hơi liếc nhìn, sự dịu dàng của nửa cuộc đời đều ở sâu trong đó và khó có thể không khiến cho người ta cảm thấy rung động.
Khi đến, hắn được Nguyên Trăn tự mình đón tiếp, đúng là một cảnh tượng hiếm thấy.
Biết rõ tính cách của đối phương, Diệp Tu Di cũng không trêu đùa Nguyên Trăn đang có chuyện cấp bách và nhanh chóng đi theo hắn vào phòng ngủ.
Nhạn Quy đã bị Ninh Mạch hạ thuốc mê khiến cho ngất đi, mọi người đang chờ quốc sư đến.
Đôi mắt đào hoa của Diệp Tu Di nhìn thoáng qua, trong mắt lập tức lộ ra ý cười: “Nàng chính là Bắc…”
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Trăn lướt đến, hắn lập tức nuốt nửa câu sau vào miệng.
Hắn nhìn Nguyên Trăn với một ánh mắt an ủi, sau đó ngồi xuống, đưa tay ra và bắt mạch.
Đôi mắt luôn duy trì sự dịu dàng hơi híp lại, rồi lại mở ra, hắn nói: “Có thể giải quyết được, nhưng người thực hiện vu thuật sẽ phải hứng chịu phản kích cực mạnh của phép thuật.”
Quốc sư đúng là quốc sư, vừa ra tay là có thể giải quyết được và không cần phải tìm được người thực hiện vu thuật.
Nguyên Trăn và Diệp Tu Di quen biết nhau ở biên giới của Bắc Điện Quốc.
Hai đất nước đang xảy ra chiến tranh, một người là tướng quân còn một người là quốc sư.
Hai người chiến đấu với nhau nhưng lại không thù ghét nhau.
Nếu không phải là Nguyên Trăn có bản lĩnh cao hơn một cấp bậc thì không biết trận chiến đã kéo dài này sẽ kết thúc vào năm nào.
Cũng chính là năm đó, quốc sư của Bắc Điện Quốc bị khí chất của Nguyên Trăn thu hút, bất chấp lập trường chính trị của hai đất nước mà trở thành bằng hữu cùng chung chí hướng của nhau.
Ngay trong đêm nhận được lời xin giúp đỡ của Nguyên Trăn, quốc sư liền đã ngồi trên một con ngựa khỏe chạy được nghìn dặm và đi thẳng đến Đại Kỳ.
Vốn dĩ cần hơn một tháng, nhưng hắn chỉ đã dùng mười ngày.
Người và ngựa đều mệt mỏi, nhưng sau khi xuống ngựa, chưa uống một ngụm nước đã đến giúp Nguyên Trăn giải quyết vấn đề.
Nguyên Trăn nhận thức được tình cảm chân thành này sâu sắc. Trên đời này có rất ít người được hắn coi trọng và Diệp Tu Di là người thứ nhất.
“Được, vậy nghỉ ngơi một ngày lấy lại sức đi rồi làm tiếp.”
Nguyên Trăn không quan tâm ai sẽ bị phản kích, cho dù là chết tại chỗ thì đó cũng là gieo gió gặt bão.
Nguyên Trăn hiểu rằng khi người phá giải phép thuật đối đầu với người thực hiện phép thuật, người thực hiện bị phản kích thì người phá giải tất nhiên cũng không thoải mái.
Diệp Tu Di lắc đầu, không biết từ đâu mà lấy ra một cái quạt, sau đó mở ra và bắt đầu quạt với vẻ phong lưu phóng khoáng: “A Trăn vẫn có thói quen coi thường ta! Đối với loại vu thuật kém cỏi này, cho dù bị thương nặng thì ta cũng có thể thoải mái phá giải nó. Yên tâm đi, đợi đến khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ thì chúng ta liền bắt đầu.”
Nhưng bọn họ không ngờ rằng tối nay Lâm Chỉ Uyển không ngủ và đang thực hiện kế hoạch của nàng ta.
Thời gian đã đến nửa đêm.
Diệp Tu Di nhìn trời, nói: “Có thể bắt đầu rồi.”
Mấy người đang trò chuyện ngắm trăng ở trong đình bên ngoài phòng lập tức đứng dậy và đi vào phòng.
Vẫn là ở trong phòng ngủ của Nguyên Trăn, những việc đau đớn diễn ra ở trong phòng hắn là được. Khi đến sống ngôi nhà mơ ước thì đó là một khởi đầu mới và một cuộc sống mới.
Trong khi chờ đợi, hắn đã biết Diệp Tu Di cần gì để phá giải phép thuật.
Nguyên Trăn cử người đi lấy một một mảnh vải ở góc áo của Lâm Chỉ Uyển đến. Từ lúc biết người thực hiện phép thuật là ai thì hắn đã chuẩn bị cái này rồi. Như vậy thì sẽ dễ dàng cho Diệp Tu Di hơn.
Mặc dù Diệp Tu Di không cần, nhưng Nguyên Trăn hiểu biết tính cách của hắn. Nam nhân này luôn đánh giá thấp năng lực của người khác, nếu không thì cũng không bị hắn đánh bại khi ở biên giới năm đó.
Một mảnh vải ở góc áo của Lâm Chỉ Uyển đã bị Diệp Tu Di vẽ lên ký hiệu, sau đó được đặt lên chỗ trái tim của Nhạn Quy.
“Sau khi kết thúc, đừng quên chuẩn bị một bát cháo ngon nóng hổi cho ta uống.”
Đôi mắt đào hoa của Diệp Tu Di tràn đầy vẻ ung dung.
Nguyên Trăn hiếm thấy mà đáp lại, hắn phất tay nói: “Nhanh lên đi!”
Lúc mới bắt đầu, mọi chuyện diễn ra thật sự suôn sẻ, sắc mặt của Diệp Tu Di thoải mái, nhưng không biết từ khi nào, cái trán của hắn đổ mồ hôi, lông mày nhăn lại và vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
Một người luôn luôn tự tin lại xuất hiện tình huống này thì chỉ có thể nói rằng sự việc đang bắt đầu trở nên khó giải quyết.
Nguyên Trăn đang canh giữ ở một bên cũng lộ ra vẻ mặt lạnh lùng: “Gặp phải phiền phức?”
Vẻ mặt Diệp Tu Di có chút bối rối: “Đối phương thế mà còn đang muốn khống chế nàng thêm một cấp nữa.”
“Làm mạnh thêm uy uy lực của vu thuật ư?”
“Đúng vậy, nhìn tình hình thì là muốn hoàn toàn biến tiểu nha đầu trở thành một con rối không biết suy nghĩ, chỉ biết hầu hạ người khác.”
Không chỉ Nguyên Trăn mà những người khác đều bị choáng váng, phải có bao nhiêu hận thù thì mới hãm hại một nữ tử đến mức này đây. Từ khi quen biết nhau, bọn họ đã biết rất rõ Nhạn Quy là người như thế nào. Nàng là một tiểu nha đầu trong sáng, vô hại làm sao lại có người muốn phá hủy nàng chứ? Trái tim của người đó đúng là thối rữa và xấu xa.
Nguyên Trăn không muốn khách sáo nữa, trầm giọng quát: “Triệu Dạng, đi giết nàng ta đi.”
“Vâng.” Triệu Dạng biết là ai nên lập tức rời đi.
Bên cạnh đó, Lâm Chỉ Uyển là học tập phép thuật giữa chừng nên khác biệt một trời một vực so với Diệp Tu Di. Nhưng nàng ta hoàn toàn bị điên rồi, con người mà điên lên thì ma quỷ đều phải kiêng dè ba phần.
Thời gian trôi qua từng chút một, sau khoảng một chén trà nhỏ, Triệu Dạng đã trở về.
Vẻ mặt nghiêm trọng: “Vương gia, không tìm thấy. Người không ở trong vương phủ và cũng không ở trong phủ tướng quân.”
“Đi tìm, dù phải lật tung toàn bộ Kinh Thành thì cũng phải tìm được cho ta. Tiết Tuân, các ngươi cũng đi đi.”
Một nhóm ba người rời đi.
Có vẻ như Nguyên Trăn rất quyết tâm muốn tiêu diệt Lâm Chỉ Uyển.
Lần này, nàng ta thật sự là vuốt ngược vảy rồng rồi nên không thể tha thứ được.
Đã nửa giờ trôi qua, vẫn chưa thấy có tin tức gì từ nhóm người Tiết Tuân nhưng Diệp Tu Di lại xảy ra chuyện.
Chỉ thấy hắn đột nhiên nở nụ cười, nụ cười đó lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Chuyến đi này của bản quốc sư không vô ích rồi, không ngờ kẻ thù của tiểu nha đầu lại căm hận nàng như vậy. Đúng là dù có thể mất mạng cũng muốn khống chế nàng.”
Làm sao Nguyên Trăn còn có thể nghe được hắn đang lẩm bẩm cái gì chứ, chỉ muốn từ trong miệng hắn nói ra những từ mà mình thích nghe, ví dụ như thành công, hay chẳng hạn như giải quyết xong rồi.
Hơi thở toàn thân bị đè nén giống như một vùng đất chân không.
May mắn là năng lực của Diệp Tu Di không bị thổi bay ra ngoài. Khi nhìn thấy hắn lại nở nụ cười, nụ cười này lộ ra vẻ thoải mái và phóng khoáng như lúc ban đầu.
Nghe thấy thế, khuôn mặt tuấn tú vốn đang lạnh đến mức có thể đông cứng người của Nguyên Trăn cuối cùng cũng lộ ra vẻ thư thái.
“Tốt lắm, nếu có thể trực tiếp treo cổ người này thì cứ ra tay mà không cần thương xót.”
Chỉ thấy đối phương mỉm cười một cách thần bí, đôi mắt lộ ra vẻ xấu xa và đề nghị nói: “Người đáng ghét như vậy thì vẫn đừng nên giết. Về sau tiểu nha đầu này sẽ không bị khống chế nữa, nhưng sau này đối phương sẽ rất đau khổ. Có đôi khi, sống không bằng chết mới càng có thể tra tấn con người.”
Nguyên Trăn nhớ tới di chứng mà Diệp Tu Di đã nói lúc trước nên thật sự cảm thấy kế hoạch này khả thi. Cũng chỉ có Diệp Tu Di có thể nghĩ ra điều này, theo quan điểm của Nguyên Trăn, nếu có thể giết thì liền giết chứ còn giữ lại những người ghê tởm này để làm cái gì!
Nhưng hắn nói cũng đúng, thật sự không xứng đáng khi đã làm cho Nhạn Quy phải chịu rất nhiều đau khổ mà lại chết một cách bình thường như vậy.
Mặt trăng bắt đầu lặn xuống phía tây, một âm thanh “mọi việc đều tốt đẹp” thoải mái và vui sướng vang lên trong phòng ngủ của Nguyên Trăn. Nó thể hiện rằng cuộc sống bị khống chế của Nhạn Quy đã hoàn toàn bị loại bỏ.
Sau này, nàng có thể sống thật với chính mình và trải nghiệm con người thật của mình sau hai kiếp.
Nàng mới sống lại chưa được bao lâu mà đã bị người khác khống chế, nếu ở kiếp trước lập tức phát hiện ra thủ đoạn hiểm độc này thì làm sao nàng còn phải trải qua nhiều thăng trầm như vậy chứ?
Không bao lâu sau.
Nhóm người Tiết Tuân đã trở lại.
Nhìn thấy Diệp Tu Di đã đi tới chỗ đó uống cháo thì biết rằng sự việc đã được giải quyết, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Họ đã tìm kiếm ở nhiều nơi nhưng vẫn không tìm thấy Lâm Chỉ Uyển, không thể nghĩ ra được một hiền thê sẽ đi đâu khi nàng ta không ở trong nhà vào buổi tối?
Cả người Nguyên Chính Tự đều có mùi rượu và ngủ rất say trên giường, có vẻ như y đã bị người ta chuốc cho say.
Ngay lúc bọn họ đang không biết làm thế nào thì Vương gia truyền tin đến bảo rút quân về, nếu không thì Tiết Tuân nhất định sẽ xông vào, trực tiếp đánh thức Nguyên Chính Tự và hỏi y rằng vợ của y đâu, chắc không phải là đi ngoại tình chứ?
Một nhóm người tìm kiếm Lâm Chỉ Uyển ở hơn một nửa cái kinh thành cũng không thấy nhưng thật ra là nàng ta không đi đâu cả.
Bởi vì muốn làm chuyện xấu cho nên cần một nơi bí mật. Nàng ta ở trong vương phủ nhưng lại ở trong tủ quần áo.
Ai mà ngờ được lại có một người trốn trong tủ quần áo và làm những việc đáng khinh bỉ như vậy. Hơn nữa người đó còn là Lâm Chỉ Uyển, với sự kiêu ngạo của nàng ta thì có nói ra cũng không ai tin.
Chỉ là vào lúc này, nàng ta không ngừng nôn ra máu, có làm cách nào cũng không thể dừng lại được.
Nàng ta sợ hãi, đẩy mạnh cửa tủ ra và chạy đến chỗ Nhạc Vận. Nhạc Vận không biết đêm nay nàng ta sẽ làm chuyện xấu, sau khi tỉnh dậy và nhìn thấy bộ dạng của tiểu thư nhà mình như vậy thì sợ đến mức suýt chút nữa ngất xỉu.
May mắn là Lâm Chỉ Uyển gào lên một tiếng mới khiến cho nàng ta nhận ra tầm quan trọng của bản thân nên nàng ta không thể ngất đi được.
“Mau, đi đại phu đến đây.”
Nhạc Vận vội vàng chạy ra ngoài.
Giờ này y quán vẫn chưa mở cửa, may mà bọn họ có y quán riêng được chỉ định để chữa bệnh. Khi vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc thì liền bật người, cầm hòm thuốc và đi theo Nhạc Vận trở về phủ.
Ngay khi bắt mạch xong, đại phu đã rất sợ hãi. Ông ta chưa bao giờ thấy bệnh ho ra máu quái dị như vậy nên chỉ có thể kê đơn thuốc cầm máu trước, nếu không thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Cô nương chảy quá nhiều máu, nội tạng đã bị tổn thương hết rồi. Nếu không nhanh chóng cầm máu, tất cả các cơ quan nội tạng sẽ theo đó mà thiếu máu, như vậy thì gặp rắc rối lớn rồi.”
Vẻ mặt Lâm Chỉ Uyển trắng bệch, không còn sức để nói nữa, nàng ta yếu ớt mà gật đầu, nhưng vẻ hung ác và nham hiểm trong mắt vẫn không suy giảm, giống như đang nói rằng đừng nói vớ vẩn nữa, nếu không sẽ giết ngươi.
Quay đi quay lại, đến khi bình minh ló dạng thì sự hành hạ mới kết thúc.
Còn phải xử lý vết máu đầy trên mặt đất, nếu không thì sẽ bị Nguyên Chính Tự phát hiện, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện phiền phức.
Nhạc Vận được ra lệnh, nàng ta nhanh chóng đi đến phòng cưới và lau sạch vết máu.
Trong tủ quần áo có nhiều máu nhất nhưng cũng may là không có đồ vật gì. Nhạc Vận lấy chăn bông dày để thấm hút hết máu rồi đi lau.
Sau đó đến trên mặt đất.
Nhưng không ngờ rằng, khi nàng ta đang lau, sau lưng xuất hiện một bóng người, nàng ta chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị đẩy ngã trên mặt đất.
Cả người đầy mùi rượu của Nguyên Chính Tự ôm lấy Nhạc Vận và nói: “Uyển Nhi, trời còn chưa sáng, nàng dậy làm cái gì vậy? Nào, lại cùng ta ngủ một chút.”
Nhạc Vận không dám thở mạnh và chỉ nghĩ muốn lấy đi chăn bông dính máu.
Sự phản kháng của nàng ta khiến Nguyên Chính Tự tức giận, y dùng tay ôm Nhạc Vận rồi ném lên giường, hung ác nói: “Đã là người của bản vương mà còn suy nghĩ đến đại ca của ta sao? Có vẻ như là bản vương chưa cố gắng hết sức rồi!”
Nói xong, y bắt đầu xé quần áo của Nhạc Vận.
Dù sao Nguyên Chính Tự cũng là hoàng tử của một đất nước, bộ dạng anh tuấn, sự mạnh mẽ như vậy rất có sức hấp dẫn đối với những nha hoàn như nàng ta. Hơn nữa Quỷ bà trước khi đi còn suy nghĩ về Nhạc Vận, nói là về sau bà ta sẽ đến và đưa nàng ta đi, khiến cho nàng ta vẫn sợ hãi đến bây giờ, sợ rằng một ngày nào đó Quỷ bà sẽ xuất hiện, đánh ngất và mang nàng ta đi.
Nếu nàng ta nhân cơ hội này trở thành nữ nhân của Vương gia thì không ai có thể uy hiếp nàng ta. Hơn nữa sợ rằng với cơ thể kia thì tiểu thư sẽ không thể hầu hạ Vương gia một thời gian cho nên nàng ta thay tiểu thư hầu hạ cũng được mà.
Nhạc Vận tự an ủi bản thân, sau đó nhanh chóng đắm chìm theo tiết tấu của Nguyên Chính Tự.
Nàng ta chưa bao giờ biết rằng thì ra hương vị của việc được một nam nhân cưng chiều lại điều kỳ diệu và hạnh phúc như vậy. Nàng ta cản bản không muốn dừng lại, nghĩ rằng về sau vẫn muốn được hầu hạ Nhị hoàng tử như thế này, giống như tiểu thư của nàng ta vậy.
Mái tóc đen hơi sát phía sau, khuôn mặt như ngọc, môi hồng răng trắng, đẹp đến mức không ai có thể chối cãi.
Đôi mắt đào hoa hơi liếc nhìn, sự dịu dàng của nửa cuộc đời đều ở sâu trong đó và khó có thể không khiến cho người ta cảm thấy rung động.
Khi đến, hắn được Nguyên Trăn tự mình đón tiếp, đúng là một cảnh tượng hiếm thấy.
Biết rõ tính cách của đối phương, Diệp Tu Di cũng không trêu đùa Nguyên Trăn đang có chuyện cấp bách và nhanh chóng đi theo hắn vào phòng ngủ.
Nhạn Quy đã bị Ninh Mạch hạ thuốc mê khiến cho ngất đi, mọi người đang chờ quốc sư đến.
Đôi mắt đào hoa của Diệp Tu Di nhìn thoáng qua, trong mắt lập tức lộ ra ý cười: “Nàng chính là Bắc…”
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Trăn lướt đến, hắn lập tức nuốt nửa câu sau vào miệng.
Hắn nhìn Nguyên Trăn với một ánh mắt an ủi, sau đó ngồi xuống, đưa tay ra và bắt mạch.
Đôi mắt luôn duy trì sự dịu dàng hơi híp lại, rồi lại mở ra, hắn nói: “Có thể giải quyết được, nhưng người thực hiện vu thuật sẽ phải hứng chịu phản kích cực mạnh của phép thuật.”
Quốc sư đúng là quốc sư, vừa ra tay là có thể giải quyết được và không cần phải tìm được người thực hiện vu thuật.
Nguyên Trăn và Diệp Tu Di quen biết nhau ở biên giới của Bắc Điện Quốc.
Hai đất nước đang xảy ra chiến tranh, một người là tướng quân còn một người là quốc sư.
Hai người chiến đấu với nhau nhưng lại không thù ghét nhau.
Nếu không phải là Nguyên Trăn có bản lĩnh cao hơn một cấp bậc thì không biết trận chiến đã kéo dài này sẽ kết thúc vào năm nào.
Cũng chính là năm đó, quốc sư của Bắc Điện Quốc bị khí chất của Nguyên Trăn thu hút, bất chấp lập trường chính trị của hai đất nước mà trở thành bằng hữu cùng chung chí hướng của nhau.
Ngay trong đêm nhận được lời xin giúp đỡ của Nguyên Trăn, quốc sư liền đã ngồi trên một con ngựa khỏe chạy được nghìn dặm và đi thẳng đến Đại Kỳ.
Vốn dĩ cần hơn một tháng, nhưng hắn chỉ đã dùng mười ngày.
Người và ngựa đều mệt mỏi, nhưng sau khi xuống ngựa, chưa uống một ngụm nước đã đến giúp Nguyên Trăn giải quyết vấn đề.
Nguyên Trăn nhận thức được tình cảm chân thành này sâu sắc. Trên đời này có rất ít người được hắn coi trọng và Diệp Tu Di là người thứ nhất.
“Được, vậy nghỉ ngơi một ngày lấy lại sức đi rồi làm tiếp.”
Nguyên Trăn không quan tâm ai sẽ bị phản kích, cho dù là chết tại chỗ thì đó cũng là gieo gió gặt bão.
Nguyên Trăn hiểu rằng khi người phá giải phép thuật đối đầu với người thực hiện phép thuật, người thực hiện bị phản kích thì người phá giải tất nhiên cũng không thoải mái.
Diệp Tu Di lắc đầu, không biết từ đâu mà lấy ra một cái quạt, sau đó mở ra và bắt đầu quạt với vẻ phong lưu phóng khoáng: “A Trăn vẫn có thói quen coi thường ta! Đối với loại vu thuật kém cỏi này, cho dù bị thương nặng thì ta cũng có thể thoải mái phá giải nó. Yên tâm đi, đợi đến khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ thì chúng ta liền bắt đầu.”
Nhưng bọn họ không ngờ rằng tối nay Lâm Chỉ Uyển không ngủ và đang thực hiện kế hoạch của nàng ta.
Thời gian đã đến nửa đêm.
Diệp Tu Di nhìn trời, nói: “Có thể bắt đầu rồi.”
Mấy người đang trò chuyện ngắm trăng ở trong đình bên ngoài phòng lập tức đứng dậy và đi vào phòng.
Vẫn là ở trong phòng ngủ của Nguyên Trăn, những việc đau đớn diễn ra ở trong phòng hắn là được. Khi đến sống ngôi nhà mơ ước thì đó là một khởi đầu mới và một cuộc sống mới.
Trong khi chờ đợi, hắn đã biết Diệp Tu Di cần gì để phá giải phép thuật.
Nguyên Trăn cử người đi lấy một một mảnh vải ở góc áo của Lâm Chỉ Uyển đến. Từ lúc biết người thực hiện phép thuật là ai thì hắn đã chuẩn bị cái này rồi. Như vậy thì sẽ dễ dàng cho Diệp Tu Di hơn.
Mặc dù Diệp Tu Di không cần, nhưng Nguyên Trăn hiểu biết tính cách của hắn. Nam nhân này luôn đánh giá thấp năng lực của người khác, nếu không thì cũng không bị hắn đánh bại khi ở biên giới năm đó.
Một mảnh vải ở góc áo của Lâm Chỉ Uyển đã bị Diệp Tu Di vẽ lên ký hiệu, sau đó được đặt lên chỗ trái tim của Nhạn Quy.
“Sau khi kết thúc, đừng quên chuẩn bị một bát cháo ngon nóng hổi cho ta uống.”
Đôi mắt đào hoa của Diệp Tu Di tràn đầy vẻ ung dung.
Nguyên Trăn hiếm thấy mà đáp lại, hắn phất tay nói: “Nhanh lên đi!”
Lúc mới bắt đầu, mọi chuyện diễn ra thật sự suôn sẻ, sắc mặt của Diệp Tu Di thoải mái, nhưng không biết từ khi nào, cái trán của hắn đổ mồ hôi, lông mày nhăn lại và vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.
Một người luôn luôn tự tin lại xuất hiện tình huống này thì chỉ có thể nói rằng sự việc đang bắt đầu trở nên khó giải quyết.
Nguyên Trăn đang canh giữ ở một bên cũng lộ ra vẻ mặt lạnh lùng: “Gặp phải phiền phức?”
Vẻ mặt Diệp Tu Di có chút bối rối: “Đối phương thế mà còn đang muốn khống chế nàng thêm một cấp nữa.”
“Làm mạnh thêm uy uy lực của vu thuật ư?”
“Đúng vậy, nhìn tình hình thì là muốn hoàn toàn biến tiểu nha đầu trở thành một con rối không biết suy nghĩ, chỉ biết hầu hạ người khác.”
Không chỉ Nguyên Trăn mà những người khác đều bị choáng váng, phải có bao nhiêu hận thù thì mới hãm hại một nữ tử đến mức này đây. Từ khi quen biết nhau, bọn họ đã biết rất rõ Nhạn Quy là người như thế nào. Nàng là một tiểu nha đầu trong sáng, vô hại làm sao lại có người muốn phá hủy nàng chứ? Trái tim của người đó đúng là thối rữa và xấu xa.
Nguyên Trăn không muốn khách sáo nữa, trầm giọng quát: “Triệu Dạng, đi giết nàng ta đi.”
“Vâng.” Triệu Dạng biết là ai nên lập tức rời đi.
Bên cạnh đó, Lâm Chỉ Uyển là học tập phép thuật giữa chừng nên khác biệt một trời một vực so với Diệp Tu Di. Nhưng nàng ta hoàn toàn bị điên rồi, con người mà điên lên thì ma quỷ đều phải kiêng dè ba phần.
Thời gian trôi qua từng chút một, sau khoảng một chén trà nhỏ, Triệu Dạng đã trở về.
Vẻ mặt nghiêm trọng: “Vương gia, không tìm thấy. Người không ở trong vương phủ và cũng không ở trong phủ tướng quân.”
“Đi tìm, dù phải lật tung toàn bộ Kinh Thành thì cũng phải tìm được cho ta. Tiết Tuân, các ngươi cũng đi đi.”
Một nhóm ba người rời đi.
Có vẻ như Nguyên Trăn rất quyết tâm muốn tiêu diệt Lâm Chỉ Uyển.
Lần này, nàng ta thật sự là vuốt ngược vảy rồng rồi nên không thể tha thứ được.
Đã nửa giờ trôi qua, vẫn chưa thấy có tin tức gì từ nhóm người Tiết Tuân nhưng Diệp Tu Di lại xảy ra chuyện.
Chỉ thấy hắn đột nhiên nở nụ cười, nụ cười đó lộ ra vẻ tàn nhẫn: “Chuyến đi này của bản quốc sư không vô ích rồi, không ngờ kẻ thù của tiểu nha đầu lại căm hận nàng như vậy. Đúng là dù có thể mất mạng cũng muốn khống chế nàng.”
Làm sao Nguyên Trăn còn có thể nghe được hắn đang lẩm bẩm cái gì chứ, chỉ muốn từ trong miệng hắn nói ra những từ mà mình thích nghe, ví dụ như thành công, hay chẳng hạn như giải quyết xong rồi.
Hơi thở toàn thân bị đè nén giống như một vùng đất chân không.
May mắn là năng lực của Diệp Tu Di không bị thổi bay ra ngoài. Khi nhìn thấy hắn lại nở nụ cười, nụ cười này lộ ra vẻ thoải mái và phóng khoáng như lúc ban đầu.
Nghe thấy thế, khuôn mặt tuấn tú vốn đang lạnh đến mức có thể đông cứng người của Nguyên Trăn cuối cùng cũng lộ ra vẻ thư thái.
“Tốt lắm, nếu có thể trực tiếp treo cổ người này thì cứ ra tay mà không cần thương xót.”
Chỉ thấy đối phương mỉm cười một cách thần bí, đôi mắt lộ ra vẻ xấu xa và đề nghị nói: “Người đáng ghét như vậy thì vẫn đừng nên giết. Về sau tiểu nha đầu này sẽ không bị khống chế nữa, nhưng sau này đối phương sẽ rất đau khổ. Có đôi khi, sống không bằng chết mới càng có thể tra tấn con người.”
Nguyên Trăn nhớ tới di chứng mà Diệp Tu Di đã nói lúc trước nên thật sự cảm thấy kế hoạch này khả thi. Cũng chỉ có Diệp Tu Di có thể nghĩ ra điều này, theo quan điểm của Nguyên Trăn, nếu có thể giết thì liền giết chứ còn giữ lại những người ghê tởm này để làm cái gì!
Nhưng hắn nói cũng đúng, thật sự không xứng đáng khi đã làm cho Nhạn Quy phải chịu rất nhiều đau khổ mà lại chết một cách bình thường như vậy.
Mặt trăng bắt đầu lặn xuống phía tây, một âm thanh “mọi việc đều tốt đẹp” thoải mái và vui sướng vang lên trong phòng ngủ của Nguyên Trăn. Nó thể hiện rằng cuộc sống bị khống chế của Nhạn Quy đã hoàn toàn bị loại bỏ.
Sau này, nàng có thể sống thật với chính mình và trải nghiệm con người thật của mình sau hai kiếp.
Nàng mới sống lại chưa được bao lâu mà đã bị người khác khống chế, nếu ở kiếp trước lập tức phát hiện ra thủ đoạn hiểm độc này thì làm sao nàng còn phải trải qua nhiều thăng trầm như vậy chứ?
Không bao lâu sau.
Nhóm người Tiết Tuân đã trở lại.
Nhìn thấy Diệp Tu Di đã đi tới chỗ đó uống cháo thì biết rằng sự việc đã được giải quyết, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Họ đã tìm kiếm ở nhiều nơi nhưng vẫn không tìm thấy Lâm Chỉ Uyển, không thể nghĩ ra được một hiền thê sẽ đi đâu khi nàng ta không ở trong nhà vào buổi tối?
Cả người Nguyên Chính Tự đều có mùi rượu và ngủ rất say trên giường, có vẻ như y đã bị người ta chuốc cho say.
Ngay lúc bọn họ đang không biết làm thế nào thì Vương gia truyền tin đến bảo rút quân về, nếu không thì Tiết Tuân nhất định sẽ xông vào, trực tiếp đánh thức Nguyên Chính Tự và hỏi y rằng vợ của y đâu, chắc không phải là đi ngoại tình chứ?
Một nhóm người tìm kiếm Lâm Chỉ Uyển ở hơn một nửa cái kinh thành cũng không thấy nhưng thật ra là nàng ta không đi đâu cả.
Bởi vì muốn làm chuyện xấu cho nên cần một nơi bí mật. Nàng ta ở trong vương phủ nhưng lại ở trong tủ quần áo.
Ai mà ngờ được lại có một người trốn trong tủ quần áo và làm những việc đáng khinh bỉ như vậy. Hơn nữa người đó còn là Lâm Chỉ Uyển, với sự kiêu ngạo của nàng ta thì có nói ra cũng không ai tin.
Chỉ là vào lúc này, nàng ta không ngừng nôn ra máu, có làm cách nào cũng không thể dừng lại được.
Nàng ta sợ hãi, đẩy mạnh cửa tủ ra và chạy đến chỗ Nhạc Vận. Nhạc Vận không biết đêm nay nàng ta sẽ làm chuyện xấu, sau khi tỉnh dậy và nhìn thấy bộ dạng của tiểu thư nhà mình như vậy thì sợ đến mức suýt chút nữa ngất xỉu.
May mắn là Lâm Chỉ Uyển gào lên một tiếng mới khiến cho nàng ta nhận ra tầm quan trọng của bản thân nên nàng ta không thể ngất đi được.
“Mau, đi đại phu đến đây.”
Nhạc Vận vội vàng chạy ra ngoài.
Giờ này y quán vẫn chưa mở cửa, may mà bọn họ có y quán riêng được chỉ định để chữa bệnh. Khi vừa nhìn thấy gương mặt quen thuộc thì liền bật người, cầm hòm thuốc và đi theo Nhạc Vận trở về phủ.
Ngay khi bắt mạch xong, đại phu đã rất sợ hãi. Ông ta chưa bao giờ thấy bệnh ho ra máu quái dị như vậy nên chỉ có thể kê đơn thuốc cầm máu trước, nếu không thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
“Cô nương chảy quá nhiều máu, nội tạng đã bị tổn thương hết rồi. Nếu không nhanh chóng cầm máu, tất cả các cơ quan nội tạng sẽ theo đó mà thiếu máu, như vậy thì gặp rắc rối lớn rồi.”
Vẻ mặt Lâm Chỉ Uyển trắng bệch, không còn sức để nói nữa, nàng ta yếu ớt mà gật đầu, nhưng vẻ hung ác và nham hiểm trong mắt vẫn không suy giảm, giống như đang nói rằng đừng nói vớ vẩn nữa, nếu không sẽ giết ngươi.
Quay đi quay lại, đến khi bình minh ló dạng thì sự hành hạ mới kết thúc.
Còn phải xử lý vết máu đầy trên mặt đất, nếu không thì sẽ bị Nguyên Chính Tự phát hiện, sau đó lại xảy ra nhiều chuyện phiền phức.
Nhạc Vận được ra lệnh, nàng ta nhanh chóng đi đến phòng cưới và lau sạch vết máu.
Trong tủ quần áo có nhiều máu nhất nhưng cũng may là không có đồ vật gì. Nhạc Vận lấy chăn bông dày để thấm hút hết máu rồi đi lau.
Sau đó đến trên mặt đất.
Nhưng không ngờ rằng, khi nàng ta đang lau, sau lưng xuất hiện một bóng người, nàng ta chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị đẩy ngã trên mặt đất.
Cả người đầy mùi rượu của Nguyên Chính Tự ôm lấy Nhạc Vận và nói: “Uyển Nhi, trời còn chưa sáng, nàng dậy làm cái gì vậy? Nào, lại cùng ta ngủ một chút.”
Nhạc Vận không dám thở mạnh và chỉ nghĩ muốn lấy đi chăn bông dính máu.
Sự phản kháng của nàng ta khiến Nguyên Chính Tự tức giận, y dùng tay ôm Nhạc Vận rồi ném lên giường, hung ác nói: “Đã là người của bản vương mà còn suy nghĩ đến đại ca của ta sao? Có vẻ như là bản vương chưa cố gắng hết sức rồi!”
Nói xong, y bắt đầu xé quần áo của Nhạc Vận.
Dù sao Nguyên Chính Tự cũng là hoàng tử của một đất nước, bộ dạng anh tuấn, sự mạnh mẽ như vậy rất có sức hấp dẫn đối với những nha hoàn như nàng ta. Hơn nữa Quỷ bà trước khi đi còn suy nghĩ về Nhạc Vận, nói là về sau bà ta sẽ đến và đưa nàng ta đi, khiến cho nàng ta vẫn sợ hãi đến bây giờ, sợ rằng một ngày nào đó Quỷ bà sẽ xuất hiện, đánh ngất và mang nàng ta đi.
Nếu nàng ta nhân cơ hội này trở thành nữ nhân của Vương gia thì không ai có thể uy hiếp nàng ta. Hơn nữa sợ rằng với cơ thể kia thì tiểu thư sẽ không thể hầu hạ Vương gia một thời gian cho nên nàng ta thay tiểu thư hầu hạ cũng được mà.
Nhạc Vận tự an ủi bản thân, sau đó nhanh chóng đắm chìm theo tiết tấu của Nguyên Chính Tự.
Nàng ta chưa bao giờ biết rằng thì ra hương vị của việc được một nam nhân cưng chiều lại điều kỳ diệu và hạnh phúc như vậy. Nàng ta cản bản không muốn dừng lại, nghĩ rằng về sau vẫn muốn được hầu hạ Nhị hoàng tử như thế này, giống như tiểu thư của nàng ta vậy.