Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Nguyên Chính Tự không ngờ nàng lại hỏi thẳng thừng như thế, y có hơi sững sờ một chút, rồi bất giác nhìn sang Nguyên Trăn.
Nam nhân lười biếng ngồi trên ghế, chẳng nói lời nào, vô hình trung khiến những người xung quanh cảm thấy áp lực.
Nguyên Chính Tự cũng không thể nói dối bịa chuyện, thành thật đáp: “Đúng.”
“Ta không chịu nổi nên đã chọn cách tự sát?”
Nguyên Chính Tự rất muốn nói không phải, nhưng y cũng không biết Nhạn Quy tự sát rốt cuộc là vì y hay là bị vu thuật hãm hại, không có ai nói rõ giúp y.
Áp lực vô hình dường như bắt đầu mạnh lên, Nguyên Chính Tự cảm thấy hoang mang, sợ hãi nói: “Đúng vậy.”
“Ngài từng thề trước mặt hoàng thúc ngài còn nhớ không?”
Nguyên Chính Tự thật sự cảm thấy chán ghét rồi, sao y lại có thể quên được chứ, chưa qua bao lâu mà, hoàng thúc còn lấy chuyện này ra đưa nàng đi vĩnh viễn sao.
Cho dù không muốn thì cũng không thể làm gì được: “Còn nhớ, lời ta từng nói, trước giờ ta đều nhớ, cho nên…”
Không có cho nên, Nhạn Quy lập tức cắt ngang: “Ngài vi phạm rồi.”
Nguyên Chính Tự hít một hơi thật sâu, trong lòng cười khẩy, y chính là nói hoàng thúc dẫn nàng tới tham gia tiệc hỉ, không thể an tâm.
Càng không thể trả nữ tử đó lại cho y, đây là dấy binh hỏi tội sao, là muốn cùng y đấu đến cùng mới ngưng sao.
Y tuyệt đối không cho phép, nữ tử mà y lấy tước vị ra để đổi lại bị người khác cướp đi.
“Đúng, Nhạn nhi, nhưng nàng phải biết là, lúc đó tại sao ta lại như thế.”
Tại sao?
Nhạn Quy khó mà tin tưởng nam nhân sẽ chính tay làm tổn thương nàng, hại nàng phải chết.
“Ta không tin, nhị hoàng tử, hôm nay ta đến là muốn có một lời khẳng định, ngài đã thừa nhận rồi, thế Nhạn Quy hi vọng ngài có thể hòa ly với ta.”
Cả tiền viện chỉ còn lại ba người Nhạn Quy, bầu không khí náo nhiệt ngay cả hậu viện cũng có thể nghe thấy thì đột nhiên trở nên yên tĩnh, khiến Lâm Chi Uyển cảm thấy rất kỳ lạ, lập tức lệnh cho Nhạc Vận qua đó xem thử tình hình.
Vừa đến, thì đã nhìn thấy Nhạn Quy đang mặt đối mặt nói chuyện với Nguyên Chính Tự, còn liếc mắt đưa tình.
Nhạc Vận ở quá xa nên không nghe rõ, nhưng sự xuất hiện của Nhạn Quy khiến nàng ta cảm thấy rất khó chịu, chạy ra sau hậu viện, nói cho tiểu thư nàng ta biết là Nhạn Quy đến gây sự.
Chiếc khăn trùm đầu đỏ rực bị Lâm Chi Uyển kéo mạnh xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận.
“Ả tiện nhân này, sớm không đến muộn không đến, lại đến ngay lúc này, cố tình đến xem trò cười của bổn tiểu thư sao? Ha, được lắm, đã tới rồi, ngươi cũng đừng về nữa.”
Lâm Chi Uyển không phải ghen, càng không phải vì Nhạn Quy đến làm loạn mà lo lắng chồng mình sẽ bị cướp đi.
Lúc này, nàng ta mong sao có người tới hủy hôn, chỉ đáng tiếc người nàng ta trông mong vẫn chưa thấy xuất hiện.
Nàng ta cắn đầu ngón trỏ, vẽ ra những đường viền kỳ lạ trong lòng bàn tay, vừa vẽ vừa lẩm bẩm.
Bên này, Nhạn Quy đề nghị muốn hòa ly, giây sau hai mắt liền sững sờ, sau đó giữa mi mắt đột nhiên có dòng cảm xúc kỳ lạ truyền đến, ánh mắt nhìn sang Nguyên Chính Tự cũng biến thành dịu dàng.
Trong đầu cũng xuất hiện một giọng nói nói với nàng: “Nhị hoàng tử vì ngươi mà ngay cả tước vị cũng không cần, thậm chí đối diện với cơn thịnh nộ và sự thất vọng của hoàng đế cũng không dao động, có thể thấy hắn quan tâm ngươi thế nào, cho dù hắn từng ức hiếp ngươi, cũng là vì ngươi ức hiếp hắn trước, hắn phát hiện ngươi ngoại tình với nam nhân khác, nên mới mất khống chế mà đánh ngươi.”
Hóa ra chân tướng chuyện này là như thế sao?
Nàng tỏ vẻ áy náy nhìn Nguyên Chính Tự, muốn nói rõ nghi vấn trong lòng.
Đột nhiên, trước mắt nàng bắt đầu xoay chuyển, không lâu sau thì bị ngất đi.
Nguyên Trăn bất ngờ ôm nàng lại, hắn cũng chẳng nhìn Nguyên Chính Tự, bế nàng lướt qua người y đi ra bên ngoài.
Nguyên Chính Tự nhìn theo bóng lưng đang rời đi đó, vốn định đuổi theo, chỉ thấy không biết Tiết Tuân từ khi nào mà đi tới bên cạnh Nguyên Trăn, ánh mắt hướng về Nguyên Chính Tự đầy vẻ uy hiếp, dường như đang nói, nếu dám tới ta đánh người thành tên tàn phế.
Y bỗng dừng bước lại, suy cho cùng có hoàng thúc ở đó, y cũng không làm gì được Tiết Tuân.
Sau khi ra khỏi cửa lớn, bước lên xe ngựa, Tiết Tuân mới nghiêng đầu, nói với nam nhân bên trong: “Vương gia, có phát hiện rồi.”
“Ừ!”
“Vẫn là vương gia anh minh, tối nay đến phủ nhị hoàng tử, vốn dĩ thần và Triệu Dạng cũng không nghĩ chắc sẽ phát hiện được gì, nhưng sau đó bị chúng thần nhìn thấy nha hoàn của Lâm Chi Uyển mờ mờ ám ám đi tới tiền viện, sau đó lại mờ mờ ám ám đi về, Dạng ca cảm thấy có gì đó không ổn, hai chúng thần liền nhảy lên mái nhà xem, thì phát hiện tiểu thư Lâm gia đang vẽ một thứ bùa kỳ dị trong tay, như vậy xem ra, là do nàng ta rồi. ”
Nguyên Trăn suy nghĩ một lúc, sau đó đưa ra kết luận, kết hợp với chuyện thích khách lần trước, chắc chắn là nàng ta rồi.
Lâm tướng quân à!
Nguyên Trăn thở dài một tiếng trong lòng, hắn có được danh vọng như hôm nay, không thể thiếu công chỉ dẫn của Lâm Quý Phục, lúc đó hắn vẫn chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa, bởi vì bái phục sự uy dũng của Lâm tướng quân, mặc kệ sự phản đối của đế hậu tuổi trẻ cùng ông ta chính chiến sa trường, Lâm Quý Phục cũng xem Nguyên Trăn là truyền nhân của mình, ân cần dạy dỗ, mối quan hệ của hai người vừa là thầy trò vừa là bạn bè.
Bây giờ mặt trời đã lặn, Lâm tướng quân cũng chỉ trấn giữ ở kinh thành, nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, cho dù không còn nhắc đến, sự ràng buộc giữa hai người họ cũng khó mà phai mờ.
Đó là lý do vì sao Lâm Quý Phục luôn giữ thái độ trung lập, không ủng hộ đại hoàng tử, cũng không ủng hộ nhị hoàng tử, người ông ta ủng hộ chỉ có Nguyên Trăn, xem hắn là chấp niệm cả đời ông ta.
Trong lòng ông ta vẫn mong có một ngày, Nguyên Trăn có thể nối tiếp di nguyện của tiên đế, ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn, mở rộng bờ cõi, thống nhất trung nguyên.
Nếu không phải nể mặt Lâm Quý Phục, Lâm Chi Uyển đã sớm bị Nguyên Trăn tìm cớ tiêu diệt.
“Bảo Triệu Dạng sau này giám sát nàng ta, nếu có hành động gì nữa, cứ việc giết chết.” Đây có lẽ là sự khoan dung cuối cùng của hắn.
“Vâng.”
Khi Nhạn Quy tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau.
Ninh Mạch thấy vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, nếu còn tiếp tục ngủ nữa, hắn có thể sẽ bị nam nhân đáng sợ đó trừng phạt mất.
Nói đây là mê thuật bình thường thì ai mà tin cho được. Rõ ràng là bản thân hắn muốn Nhạn Quy cô nương ăn, cuối cùng vẫn là lỗi của hắn.
“Ninh đại phu.”
Nghe được giọng nói yếu ớt bên tai, Ninh Mạch vội chạy tới hỏi thăm tình trạng.
“Còn thấy khó chịu sao?”
Nhạn Quy lắc đầu, Ninh Mạch trông có vẻ thật thà chất phác, đem lại cho người ta một loại cam giác đáng tin cậy, nàng nói với hắn: “Ninh đại phu có quen với nhị hoàng tử không?”
“Sao thế?”
“Hắn là người như thế nào?”
Mê dược mà Ninh Mạch cho Nhạn Quy uống thật sự không bình thường, hắn cho thêm loại thuốc hiếm định tâm thần, tuy không thể giúp Nhạn Quy tránh khỏi tà thuật xâm hại, nhưng ít nhiều cũng có thể khiến nàng không quá đau khổ mà tiếp tục tự sát nữa.
Nhạn Quy bây giờ rất mù mờ, hồi âm trong đầu hình như vẫn còn đang lượn lờ, lẽ nào là nàng có lỗi với hắn trước sao?
Trong cơn mê man thì nghe Ninh Mạch nói: “Dù sao cũng không phải người tốt.”
“Hả?”
“Nhạn cô nương đừng dùng “hả”, ngươi khiến vương gia chúng ta không thích, thì chính là người xấu.”
“Ồ? Vậy vương gia các người là người rất tốt rồi?” Nói tới Nguyên Trăn, Nhạn Quy lại cảm thấy hứng thú.
—— A cái này, tuy tên đó cũng chẳng phải là người tốt, nhưng lại đáng được tôn kính.
“Ừ, ít ra sẽ không bắt nạt nữ nhân.” So với nhị hoàng tử đó, hắn cũng coi như là quang minh lỗi lạc.
“Ít ra? Vậy là?”
Ninh Mạch nghẹn ngào, sao cảm thấy bản thân bị xem thường rồi, hắn “khụ” một tiếng, gắng sức nhớ lại, cuối cùng cũng nói ra được mấy điểm tốt của Nguyên Trăn: “Đối xử với hạ nhân rất tốt, thưởng bổng lộc rất nhiều, biết giúp đỡ kẻ yếu, sẽ không nghĩ bản thân là người của hoàng tộc mà xem thường dân thường…”
—- Tất nhiên, những thứ này còn phải dựa vào tâm trạng của hắn thấy tốt nữa.
Nhạn Quy nghe vậy trong lòng đột nhiên thấy nóng, giống như cảm thấy rất vui khi người mình tin tưởng được người khác khẳng định.
“Thế sao bên ngoài lại lan truyền bậy bạ về vương gia? Người sẽ rất đau lòng đấy!”
Xì! Hắn sẽ không đau lòng đâu, tất cả đều là do bản thân hắn tự truyền ra ngoài mà, tránh để ngày nào cũng có người tới làm phiền.
“Phải! Vương gia chúng tôi thật đáng thương, haiz!” Ninh Mạch tỏ vẻ thương hại hắn.
Nhạn Quy không thể chịu nỗi khi thấy có người đáng thương như thế, suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy nói: “Vương gia của các người đang ở đâu? Ta đi xem ngài ấy! ”
Giờ này chắc là đang ở thư phòng xử lý công vụ.
Ninh Mạch không muốn nói, nhưng vừa nghĩ tới người kia là Nhạn Quy, tên cẩu nam nhân đó không chỉ không cảm thấy phiền, mà còn âm thầm nở hoa trong bụng nữa!
“Thư phòng.”
Phủ viện sâu thẳm, áng thu rực rỡ.
Bước lên phiến đá xanh, đi về phía thư phòng.
Đi được nửa đường, bỗng cảm thấy không đúng, Nhạn Quy đột nhiên dừng lại.
—— Làm gì có ai tay không đi bày tỏ sự quan tâm của mình chứ?
Sau đó nàng quay lại con đường cũ, ra khỏi vương phủ.
Trên phố có một cửa hàng bánh ngọt, bánh ở đó làm rất ngon, là món nàng hay mua mỗi khi ra ngoài.
Xa xa vẫn có thể nhìn thấy phủ ngự thân vương.
Khi đó, nàng chỉ là một đứa trẻ, sau khi nghe kể những sự tích anh hùng của ngự thân vương, mỗi lần đến đây, nàng đều hiếu kỳ nhìn về phía đó.
Như thế, khi Nhạn Quy vô tình đi qua phủ ngự thân vương, quay đầu lại nhìn.
Tình cờ nhìn thấy một chiếc chuông gió màu đỏ son, cái bụng tròn tròn còn treo một sợi chỉ đỏ, dưới sợi chỉ đỏ buộc một mảnh vải dài họa tiết hoa anh đào, không ngừng đung đưa theo nhịp gió.
Tiếng chuông gió “đinh đinh” quen thuộc lại lướt qua bên tai, giống với tiếng lần trước nghe thấy ở phủ Tự Vương, con ngươi nàng co lại, chuông gió của nàng đang ở đây, đang ở phủ ngự thân vương.
Cho nên, cho nên…
Nhưng tại sao, nam nhân xuất hiện trong ký ức của nàng lại là Nguyên Chính Tự?
Tại sao lại chẳng có một chút ký ức nào về chuông gió, trong lúc suy nghĩ, nàng cũng đã đến tiệm bánh ngọt Thanh Trúc.
Nhạn Quy tỉnh dậy khá trễ, mặt trời đã lên được ba sào, tiệm bánh cũng chẳng đông người như buổi sáng.
Nhạn Quy nhanh chóng mua một vài chiếc bánh mà nàng nghĩ là rất ngon, định mang trở về vương phủ.
Ngay khi nàng vừa quay đi, thì có người hét lên gọi nàng: “Đứng lại.”
Giọng nói này, vô cùng quen thuộc.
Từ nhỏ đến lớn, chủ nhân của giọng nói này luôn bắt nạt nàng không ít.
Trong tiềm thức tràn đầy hận ý với nàng ta, cho dù có bị Lâm Chi Uyển khống chế hơn nữa, cũng không thể nào xóa mờ.
Nàng làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Đây là lần đầu tiên Nhạn Quy chẳng để tâm đến lời của nàng ta, cũng chẳng thèm dừng lại, khiến Lâm Chi Uyển vô cùng tức giận.
Nàng ta hớt ha hớt hải chạy tới chặn trước mặt Nhạn Quy, rũ mắt nhìn xuống, không khách khí, nói: “Ngươi bị điếc sao?”
Nhạn Quy bị chặn đường, đương nhiên cũng không thể đi được, người ta không biết còn tưởng nàng sợ nàng ta.
Siết chặt sợi dây băng trong tay, lùi lại phía sau một bước, nhìn thẳng nói: “Thế ngươi bị mù sao?”
Những lời nói không khách khí cứ tự nhiên mà thốt ra, Nhạn Quy nói xong bản thân cũng sững sờ, nhưng cũng chỉ là nhất thời thôi.
Lâm Chi Uyển giờ đây đã ăn mặc trang điểm giống như một phu nhân mặt mày cũng tái xanh không khỏi kinh ngạc.
Kinh ngạc vì nữ tử trông có vẻ yếu đuối này lại dám mắng thẳng mặt mình, không sợ bị nàng ta đánh sao?
Văn võ đấu nhau, văn đương nhiên sẽ chịu thiệt hơn.
Nam nhân lười biếng ngồi trên ghế, chẳng nói lời nào, vô hình trung khiến những người xung quanh cảm thấy áp lực.
Nguyên Chính Tự cũng không thể nói dối bịa chuyện, thành thật đáp: “Đúng.”
“Ta không chịu nổi nên đã chọn cách tự sát?”
Nguyên Chính Tự rất muốn nói không phải, nhưng y cũng không biết Nhạn Quy tự sát rốt cuộc là vì y hay là bị vu thuật hãm hại, không có ai nói rõ giúp y.
Áp lực vô hình dường như bắt đầu mạnh lên, Nguyên Chính Tự cảm thấy hoang mang, sợ hãi nói: “Đúng vậy.”
“Ngài từng thề trước mặt hoàng thúc ngài còn nhớ không?”
Nguyên Chính Tự thật sự cảm thấy chán ghét rồi, sao y lại có thể quên được chứ, chưa qua bao lâu mà, hoàng thúc còn lấy chuyện này ra đưa nàng đi vĩnh viễn sao.
Cho dù không muốn thì cũng không thể làm gì được: “Còn nhớ, lời ta từng nói, trước giờ ta đều nhớ, cho nên…”
Không có cho nên, Nhạn Quy lập tức cắt ngang: “Ngài vi phạm rồi.”
Nguyên Chính Tự hít một hơi thật sâu, trong lòng cười khẩy, y chính là nói hoàng thúc dẫn nàng tới tham gia tiệc hỉ, không thể an tâm.
Càng không thể trả nữ tử đó lại cho y, đây là dấy binh hỏi tội sao, là muốn cùng y đấu đến cùng mới ngưng sao.
Y tuyệt đối không cho phép, nữ tử mà y lấy tước vị ra để đổi lại bị người khác cướp đi.
“Đúng, Nhạn nhi, nhưng nàng phải biết là, lúc đó tại sao ta lại như thế.”
Tại sao?
Nhạn Quy khó mà tin tưởng nam nhân sẽ chính tay làm tổn thương nàng, hại nàng phải chết.
“Ta không tin, nhị hoàng tử, hôm nay ta đến là muốn có một lời khẳng định, ngài đã thừa nhận rồi, thế Nhạn Quy hi vọng ngài có thể hòa ly với ta.”
Cả tiền viện chỉ còn lại ba người Nhạn Quy, bầu không khí náo nhiệt ngay cả hậu viện cũng có thể nghe thấy thì đột nhiên trở nên yên tĩnh, khiến Lâm Chi Uyển cảm thấy rất kỳ lạ, lập tức lệnh cho Nhạc Vận qua đó xem thử tình hình.
Vừa đến, thì đã nhìn thấy Nhạn Quy đang mặt đối mặt nói chuyện với Nguyên Chính Tự, còn liếc mắt đưa tình.
Nhạc Vận ở quá xa nên không nghe rõ, nhưng sự xuất hiện của Nhạn Quy khiến nàng ta cảm thấy rất khó chịu, chạy ra sau hậu viện, nói cho tiểu thư nàng ta biết là Nhạn Quy đến gây sự.
Chiếc khăn trùm đầu đỏ rực bị Lâm Chi Uyển kéo mạnh xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp tràn đầy tức giận.
“Ả tiện nhân này, sớm không đến muộn không đến, lại đến ngay lúc này, cố tình đến xem trò cười của bổn tiểu thư sao? Ha, được lắm, đã tới rồi, ngươi cũng đừng về nữa.”
Lâm Chi Uyển không phải ghen, càng không phải vì Nhạn Quy đến làm loạn mà lo lắng chồng mình sẽ bị cướp đi.
Lúc này, nàng ta mong sao có người tới hủy hôn, chỉ đáng tiếc người nàng ta trông mong vẫn chưa thấy xuất hiện.
Nàng ta cắn đầu ngón trỏ, vẽ ra những đường viền kỳ lạ trong lòng bàn tay, vừa vẽ vừa lẩm bẩm.
Bên này, Nhạn Quy đề nghị muốn hòa ly, giây sau hai mắt liền sững sờ, sau đó giữa mi mắt đột nhiên có dòng cảm xúc kỳ lạ truyền đến, ánh mắt nhìn sang Nguyên Chính Tự cũng biến thành dịu dàng.
Trong đầu cũng xuất hiện một giọng nói nói với nàng: “Nhị hoàng tử vì ngươi mà ngay cả tước vị cũng không cần, thậm chí đối diện với cơn thịnh nộ và sự thất vọng của hoàng đế cũng không dao động, có thể thấy hắn quan tâm ngươi thế nào, cho dù hắn từng ức hiếp ngươi, cũng là vì ngươi ức hiếp hắn trước, hắn phát hiện ngươi ngoại tình với nam nhân khác, nên mới mất khống chế mà đánh ngươi.”
Hóa ra chân tướng chuyện này là như thế sao?
Nàng tỏ vẻ áy náy nhìn Nguyên Chính Tự, muốn nói rõ nghi vấn trong lòng.
Đột nhiên, trước mắt nàng bắt đầu xoay chuyển, không lâu sau thì bị ngất đi.
Nguyên Trăn bất ngờ ôm nàng lại, hắn cũng chẳng nhìn Nguyên Chính Tự, bế nàng lướt qua người y đi ra bên ngoài.
Nguyên Chính Tự nhìn theo bóng lưng đang rời đi đó, vốn định đuổi theo, chỉ thấy không biết Tiết Tuân từ khi nào mà đi tới bên cạnh Nguyên Trăn, ánh mắt hướng về Nguyên Chính Tự đầy vẻ uy hiếp, dường như đang nói, nếu dám tới ta đánh người thành tên tàn phế.
Y bỗng dừng bước lại, suy cho cùng có hoàng thúc ở đó, y cũng không làm gì được Tiết Tuân.
Sau khi ra khỏi cửa lớn, bước lên xe ngựa, Tiết Tuân mới nghiêng đầu, nói với nam nhân bên trong: “Vương gia, có phát hiện rồi.”
“Ừ!”
“Vẫn là vương gia anh minh, tối nay đến phủ nhị hoàng tử, vốn dĩ thần và Triệu Dạng cũng không nghĩ chắc sẽ phát hiện được gì, nhưng sau đó bị chúng thần nhìn thấy nha hoàn của Lâm Chi Uyển mờ mờ ám ám đi tới tiền viện, sau đó lại mờ mờ ám ám đi về, Dạng ca cảm thấy có gì đó không ổn, hai chúng thần liền nhảy lên mái nhà xem, thì phát hiện tiểu thư Lâm gia đang vẽ một thứ bùa kỳ dị trong tay, như vậy xem ra, là do nàng ta rồi. ”
Nguyên Trăn suy nghĩ một lúc, sau đó đưa ra kết luận, kết hợp với chuyện thích khách lần trước, chắc chắn là nàng ta rồi.
Lâm tướng quân à!
Nguyên Trăn thở dài một tiếng trong lòng, hắn có được danh vọng như hôm nay, không thể thiếu công chỉ dẫn của Lâm Quý Phục, lúc đó hắn vẫn chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa, bởi vì bái phục sự uy dũng của Lâm tướng quân, mặc kệ sự phản đối của đế hậu tuổi trẻ cùng ông ta chính chiến sa trường, Lâm Quý Phục cũng xem Nguyên Trăn là truyền nhân của mình, ân cần dạy dỗ, mối quan hệ của hai người vừa là thầy trò vừa là bạn bè.
Bây giờ mặt trời đã lặn, Lâm tướng quân cũng chỉ trấn giữ ở kinh thành, nhưng bao nhiêu năm đã trôi qua, cho dù không còn nhắc đến, sự ràng buộc giữa hai người họ cũng khó mà phai mờ.
Đó là lý do vì sao Lâm Quý Phục luôn giữ thái độ trung lập, không ủng hộ đại hoàng tử, cũng không ủng hộ nhị hoàng tử, người ông ta ủng hộ chỉ có Nguyên Trăn, xem hắn là chấp niệm cả đời ông ta.
Trong lòng ông ta vẫn mong có một ngày, Nguyên Trăn có thể nối tiếp di nguyện của tiên đế, ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn, mở rộng bờ cõi, thống nhất trung nguyên.
Nếu không phải nể mặt Lâm Quý Phục, Lâm Chi Uyển đã sớm bị Nguyên Trăn tìm cớ tiêu diệt.
“Bảo Triệu Dạng sau này giám sát nàng ta, nếu có hành động gì nữa, cứ việc giết chết.” Đây có lẽ là sự khoan dung cuối cùng của hắn.
“Vâng.”
Khi Nhạn Quy tỉnh dậy, đã là sáng hôm sau.
Ninh Mạch thấy vậy, liền thở phào nhẹ nhõm, nếu còn tiếp tục ngủ nữa, hắn có thể sẽ bị nam nhân đáng sợ đó trừng phạt mất.
Nói đây là mê thuật bình thường thì ai mà tin cho được. Rõ ràng là bản thân hắn muốn Nhạn Quy cô nương ăn, cuối cùng vẫn là lỗi của hắn.
“Ninh đại phu.”
Nghe được giọng nói yếu ớt bên tai, Ninh Mạch vội chạy tới hỏi thăm tình trạng.
“Còn thấy khó chịu sao?”
Nhạn Quy lắc đầu, Ninh Mạch trông có vẻ thật thà chất phác, đem lại cho người ta một loại cam giác đáng tin cậy, nàng nói với hắn: “Ninh đại phu có quen với nhị hoàng tử không?”
“Sao thế?”
“Hắn là người như thế nào?”
Mê dược mà Ninh Mạch cho Nhạn Quy uống thật sự không bình thường, hắn cho thêm loại thuốc hiếm định tâm thần, tuy không thể giúp Nhạn Quy tránh khỏi tà thuật xâm hại, nhưng ít nhiều cũng có thể khiến nàng không quá đau khổ mà tiếp tục tự sát nữa.
Nhạn Quy bây giờ rất mù mờ, hồi âm trong đầu hình như vẫn còn đang lượn lờ, lẽ nào là nàng có lỗi với hắn trước sao?
Trong cơn mê man thì nghe Ninh Mạch nói: “Dù sao cũng không phải người tốt.”
“Hả?”
“Nhạn cô nương đừng dùng “hả”, ngươi khiến vương gia chúng ta không thích, thì chính là người xấu.”
“Ồ? Vậy vương gia các người là người rất tốt rồi?” Nói tới Nguyên Trăn, Nhạn Quy lại cảm thấy hứng thú.
—— A cái này, tuy tên đó cũng chẳng phải là người tốt, nhưng lại đáng được tôn kính.
“Ừ, ít ra sẽ không bắt nạt nữ nhân.” So với nhị hoàng tử đó, hắn cũng coi như là quang minh lỗi lạc.
“Ít ra? Vậy là?”
Ninh Mạch nghẹn ngào, sao cảm thấy bản thân bị xem thường rồi, hắn “khụ” một tiếng, gắng sức nhớ lại, cuối cùng cũng nói ra được mấy điểm tốt của Nguyên Trăn: “Đối xử với hạ nhân rất tốt, thưởng bổng lộc rất nhiều, biết giúp đỡ kẻ yếu, sẽ không nghĩ bản thân là người của hoàng tộc mà xem thường dân thường…”
—- Tất nhiên, những thứ này còn phải dựa vào tâm trạng của hắn thấy tốt nữa.
Nhạn Quy nghe vậy trong lòng đột nhiên thấy nóng, giống như cảm thấy rất vui khi người mình tin tưởng được người khác khẳng định.
“Thế sao bên ngoài lại lan truyền bậy bạ về vương gia? Người sẽ rất đau lòng đấy!”
Xì! Hắn sẽ không đau lòng đâu, tất cả đều là do bản thân hắn tự truyền ra ngoài mà, tránh để ngày nào cũng có người tới làm phiền.
“Phải! Vương gia chúng tôi thật đáng thương, haiz!” Ninh Mạch tỏ vẻ thương hại hắn.
Nhạn Quy không thể chịu nỗi khi thấy có người đáng thương như thế, suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy nói: “Vương gia của các người đang ở đâu? Ta đi xem ngài ấy! ”
Giờ này chắc là đang ở thư phòng xử lý công vụ.
Ninh Mạch không muốn nói, nhưng vừa nghĩ tới người kia là Nhạn Quy, tên cẩu nam nhân đó không chỉ không cảm thấy phiền, mà còn âm thầm nở hoa trong bụng nữa!
“Thư phòng.”
Phủ viện sâu thẳm, áng thu rực rỡ.
Bước lên phiến đá xanh, đi về phía thư phòng.
Đi được nửa đường, bỗng cảm thấy không đúng, Nhạn Quy đột nhiên dừng lại.
—— Làm gì có ai tay không đi bày tỏ sự quan tâm của mình chứ?
Sau đó nàng quay lại con đường cũ, ra khỏi vương phủ.
Trên phố có một cửa hàng bánh ngọt, bánh ở đó làm rất ngon, là món nàng hay mua mỗi khi ra ngoài.
Xa xa vẫn có thể nhìn thấy phủ ngự thân vương.
Khi đó, nàng chỉ là một đứa trẻ, sau khi nghe kể những sự tích anh hùng của ngự thân vương, mỗi lần đến đây, nàng đều hiếu kỳ nhìn về phía đó.
Như thế, khi Nhạn Quy vô tình đi qua phủ ngự thân vương, quay đầu lại nhìn.
Tình cờ nhìn thấy một chiếc chuông gió màu đỏ son, cái bụng tròn tròn còn treo một sợi chỉ đỏ, dưới sợi chỉ đỏ buộc một mảnh vải dài họa tiết hoa anh đào, không ngừng đung đưa theo nhịp gió.
Tiếng chuông gió “đinh đinh” quen thuộc lại lướt qua bên tai, giống với tiếng lần trước nghe thấy ở phủ Tự Vương, con ngươi nàng co lại, chuông gió của nàng đang ở đây, đang ở phủ ngự thân vương.
Cho nên, cho nên…
Nhưng tại sao, nam nhân xuất hiện trong ký ức của nàng lại là Nguyên Chính Tự?
Tại sao lại chẳng có một chút ký ức nào về chuông gió, trong lúc suy nghĩ, nàng cũng đã đến tiệm bánh ngọt Thanh Trúc.
Nhạn Quy tỉnh dậy khá trễ, mặt trời đã lên được ba sào, tiệm bánh cũng chẳng đông người như buổi sáng.
Nhạn Quy nhanh chóng mua một vài chiếc bánh mà nàng nghĩ là rất ngon, định mang trở về vương phủ.
Ngay khi nàng vừa quay đi, thì có người hét lên gọi nàng: “Đứng lại.”
Giọng nói này, vô cùng quen thuộc.
Từ nhỏ đến lớn, chủ nhân của giọng nói này luôn bắt nạt nàng không ít.
Trong tiềm thức tràn đầy hận ý với nàng ta, cho dù có bị Lâm Chi Uyển khống chế hơn nữa, cũng không thể nào xóa mờ.
Nàng làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.
Đây là lần đầu tiên Nhạn Quy chẳng để tâm đến lời của nàng ta, cũng chẳng thèm dừng lại, khiến Lâm Chi Uyển vô cùng tức giận.
Nàng ta hớt ha hớt hải chạy tới chặn trước mặt Nhạn Quy, rũ mắt nhìn xuống, không khách khí, nói: “Ngươi bị điếc sao?”
Nhạn Quy bị chặn đường, đương nhiên cũng không thể đi được, người ta không biết còn tưởng nàng sợ nàng ta.
Siết chặt sợi dây băng trong tay, lùi lại phía sau một bước, nhìn thẳng nói: “Thế ngươi bị mù sao?”
Những lời nói không khách khí cứ tự nhiên mà thốt ra, Nhạn Quy nói xong bản thân cũng sững sờ, nhưng cũng chỉ là nhất thời thôi.
Lâm Chi Uyển giờ đây đã ăn mặc trang điểm giống như một phu nhân mặt mày cũng tái xanh không khỏi kinh ngạc.
Kinh ngạc vì nữ tử trông có vẻ yếu đuối này lại dám mắng thẳng mặt mình, không sợ bị nàng ta đánh sao?
Văn võ đấu nhau, văn đương nhiên sẽ chịu thiệt hơn.