Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Ngày đêm gấp rút đào hang, cuối cùng một phiến cửa đá nặng, cổ xưa, trang nghiêm, thiêng liêng đã hiện ra trước mắt đoàn người.
Trên tấm cửa đá ấy có khắc hình bách thú, vừa nhìn liền nghĩ sống động như thật! Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra đó là một bức họa bách thú hỗn chiến!
Chim bay trên trời, thú đi dưới đất, cá bơi dưới nước, toàn bộ đều rơi vào một cuộc hỗn chiến! Có vẻ chúng đang tranh đoạt thứ gì đó.
Đám người Khổng Tử Viết lại gần xem, phỏng đoán tỉ mỉ cuối cùng phát hiện ra, tất cả động vật được khắc trên tấm cửa đá đều đang há mồm. Hơn nữa, chỗ cổ họng chúng đều có một cái lỗ hình tròn giống như thực quản dẫn đến bụng. Trông dáng vẻ như đang chờ con người cho ăn.
Đối diện tấm cửa đá kì dị này, đoàn người đều cảm thấy khó hiểu.
Diên Bắc Tu nói: “Bức họa khắc trên cánh cửa nhất định là có ý phiếm chỉ, chứ không chỉ để đó vậy đâu.”
Hồ Li nói với Diên Bắc Tu: “Ngươi cầm viên ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ ra coi bức tường có khởi động hay không.”
Diên Bắc Tu há mồm nhả ra viên “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” kia dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Khổng Tử Viết nghĩ bụng: Ôi, thảo nào không mò được “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” trên người hắn, hóa ra viên châu bị Diên Bắc Tu ngậm trong miệng suốt!
Con người này đúng là chẳng đơn giản chút nào!
Nhưng mà….hình như….viên châu đó….đã từng ở trong hệ tiêu hóa của cô, sau đó thông qua con đường bài tiết mới ra bên ngoài đúng không?
Diên Bắc Tu thấy Khổng Tử Viết né tránh nhìn mình, hắn lập tức nhớ ra viên châu này từng bị Khổng Tử Viết nuốt vào bụng, sau đó…hẳn là phải bị thải ra ngoài từ “chỗ đó”.
Diên Bắc Tu mặt mũi đỏ bừng, vội né tránh ánh mắt Khổng Tử Viết, đỡ phải nhìn nhau mà ngượng ngùng.
Kha lục Dao tò mò vì sao chỗ họng những con động vật kia đều có một cái lỗ, nên ả chọc ngón tay vào đó xem trong lỗ có giấu thứ gì hay khong. Kết quả, sắc mặt ả thay đổi tức thì, muốn rút ngón tay ra thì đã quá muộn.
Kha Lục Dao hét lên thảm thiết, người lùi sau liên tiếp hai bước! Máu tươi chảy ròng ròng từ chỗ ngón tay cụt, trong nháy mắt nhuộm đỏ quần áo của ả.
Bụng con động vật đã cắn mất ngón tay của Kha Lục Dao phát ra tiếng kêu răng rắc răng rắc, giống như một con thú đang nhai ngón tay của ả, thật là kinh dị vô cùng!
Bách Lí Phượng hét một tiếng “Mau nằm xuống!” gã xô ngã Khổng Tử Viết, che chở cô dưới thân.
Ngay sau đó, tất cả động vật được khắc trên tấm cửa đá kia cùng phun ra ngọn lửa màu xanh lam từ cổ họng chúng!
Có vài kẻ không tránh kịp, liền bị ngọn lửa xanh lam kia bắn lên người, nhưng không hề có dấu hiệu bị thiêu đốt.
Đợi mấy con động vật kia không phun lửa nữa, đám người Bách Lí Phượng mới bò dậy.
Hồ Li phủi bụi trên người mình, chỉ một gã thị vệ của Kha Lục Dao: “Sao ngọn lửa xanh lam kia không đốt…a…” Hồ Li rùng cả mình!
Chỉ thấy tất cả những kẻ bị ngọn lửa xanh lam kia bắn trúng đều co rút lại trong nháy mắt, cuối cùng biến thành những bộ xương tàn màu xanh lam!
Đám người sợ hãi lùi sau hai bước để tránh tiếp xúc với những bộ xương ấy. Đợi bình tĩnh trở lại thì đoàn người mới tiếp tục nghiên cứu cách mở “Long huyệt bảo tàng”.
Xem ra trong phiến cửa đá này chắc chắn có rất nhiều cơ quan ám khí có thể dồn người ta vào chỗ chết. Nếu bọn họ chỉ cậy sức mà nạy tấm cửa ra thì chắc chắn sẽ chết hết, đến hài cốt cũng chẳng còn!
Còn về cách mở tấm cửa đá, bây giờ đã rất rõ ràng, chính là nhét “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” vào trong họng một con động vật nào đó. Nhưng cụ thể phải nhét con nào thì chưa biết được. Nếu không cẩn thận nhét sai thì chẳng những không lấy lại “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” được, mà còn kích khởi cơ quan ám khí. Cho dù trùng hợp nhét đúng rồi thì chưa chắc đã lấy “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” về được. Nếu không lấy lại “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” được thì chắc chắn sẽ không tìm được khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân, vậy thì tất cả hoài bão nguyện vọng đều chỉ là viển vông.
Trong lúc ai cũng đang cân nhắc thì Hồ Li mở miệng nói: “Con tôm bị cá bé ăn, cá bé bị cá lớn ăn, cá lớn lại bị chim biển ăn. Cứ thế suy ra loài còn lại cuối cùng chẳng phải con rồng bay lượn trên trời kia sao?”
Bách Lí Phượng nói: “Nếu đã gọi là ‘Long huyệt bảo tàng’ thì chọn rồng hẳn là không thành vấn đề.”
Diên Bắc Tu cân nhắc lợi hại rồi quyết đánh cược một phen, hắn nhét “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” vào trong họng con rồng! Gã sắp nhét viên châu vào thì nghe thấy Vệ Đông Li nói: “Nếu để bản vương chọn, bản vương sẽ chọn hổ.”
Khổng Tử Viết thấy tim như ngừng đập, cô quay đầu nhìn Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li không nhìn Khổng Tử Viết, mà nói với Diên Bắc Tu: “Trên trời rồng là tôn quý nhất, dưới đất hổ mới vương. Long hổ đấu nhau, ai mới là kẻ thắng cuộc? Tự cổ đều nói ‘chết đồng huyệt’. ‘Long huyệt bảo tàng’ này có ý nghĩa rồng đã chết. Nên hổ ở dưới đất mới chính là kẻ thắng cuộc thực sự.
Nếu bản vương đoán không nhầm thì ngôi ‘Long huyệt bảo tàng’ này chắc chắn là do nhất đại gian thần dựa theo lệnh của Thiên tử cho chư hầu xây dựng lên! Cách mở chính là phải đặt viên ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ vào trong miệng hổ!”
Vệ Đông Li nói năng hùng hồn đến nỗi khiến tất cả mọi người đều có một cảm giác “hóa ra là thế”.
Lòng tò mò của Khổng Tử Viết trỗi dậy, cô mở miệng hỏi: “Nhất đại gian thần trong miệng ngươi là ai?”
Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết, tặng cô bốn chữ, “Đoán ra mà thôi.”
Khổng Tử Viết trợn mắt, cùng cười ngất với mọi người.
Vệ Đông Li cũng nhếch khóe miệng cười cười.
Hồ Li nheo mắt lại như đang tính toán gì đó.
Diên Bắc Tu ngần ngừ, hắn quan sát kĩ tấm cửa đá.
Bách Lí Phượng hỏi Khổng Tử Viết bằng ánh mắt, có phải bây giờ nên ra tay cướp đi “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” trong tay Diên Bắc Tu hay không?
Khổng Tử Viết lắc đầu ý bảo gã đừng lo.
Trong bầu không khí kì quái, chỉ còn có tiếng kêu khóc của Kha Lục Dao vang lên.
Khổng Tử Viết cứ cảm thấy bất an mơ hồ, cô thấy hình như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Một cơn gió thổi cuộn lớp bụi đất tới, Diên Bắc Tu tỏ vẻ sắp nhét “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” vào trong miệng hổ thì hắn tự dưng ra tay cướp mất “Tinh Hạch Tử” Vệ Đông Li cài trên tóc!
Đúng lúc này, Vệ Đông Li cũng ra tay cướp mất “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” trong tay Diên Bắc Tu!
Bách Lí Phượng chờ cơ hội, mắt cứ dính chặt lấy hai người kia.
Kha Lục Dao thấy thời cơ như thế, ả lập tức ra hiệu cho đám thị vệ phóng tên bắn đám người Khổng Tử Viết!
Chỗ Khổng Tử Viết đang đứng rất trống trải, cơ bản không có nơi để né tránh. Thấy tên đang bắn tới chính diện, Hồ Li bất chấp tất cả mà xông lên xô ngã Khổng Tử Viết!
Bách Lí Phượng rút trường kiếm ra, nhảy vọt lên, chắn trước mặt Hồ Li và Khổng Tử Viết, gã thét: “Hồ Li, mang Tử Viết đi!”
Hồ Li đáp một tiếng, nghiến răng, nắm chặt lấy tay Khổng Tử Viết, kéo cô chạy như điên ra sau thân cây.
Khổng Tử Viết mím môi, nhìn mũi tên đã xuyên qua xương bả vai của Hồ Li, cô run run hỏi: “Hồ Li, đau không?”
Hồ Li mặt mày trắng bệch cười cười, đùa nói: “Chút đau này đối với tiểu gia mà nói chỉ như muỗi đốt thôi.”
Khổng Tử Viết nén nước mắt, rút con dao găm ra chặt đứt mũi tên trên bả vai Hồ Li, sau đó nắm mũi tên gãy khoảng mười centimet đó trong tay, cô gọi Tiểu Ban Điểm tới, nói: “Thay ta trông chừng gã.” Rồi xoay người xông về phía Kha Lục Dao!
Bách Lí Phượng giải quyết bốn, năm tên thị vệ cầm cung xong, liền trông thấy Khổng Tử Viết cực kì nhanh nhẹn, dũng mãnh nhào tới chỗ Kha Lục Dao, sau đó vung mũi tên gãy trong tay lên cắm vào xương bả vai của ả!
Kha Lục Dao sợ quá, quên mất cả phản kháng, chỉ bị động ôm vết thương lùi ra sau!
Đám thị vệ còn lại của Kha Lục Dao xông lên, bảo vệ Kha Lục Dao ở giữa.
Khổng Tử Viết cười gằn một tiếng, cô đứng sau Bách Lí Phượng, lưng tựa lưng với gã để bảo vệ đằng sau cho gã. Trong chớp mắt liền hình thành một tam giác với hai người Vệ Đông Li và Diên Bắc Tu.
Ngay sau đó, cô chỉ thấy hoa mắt như có thứ gì đó đang bay tới! Theo bản năng cô đưa tay ra bắt lấy hai cả thứ đó.
Giây tiếp theo, hình như thế giới đã ngừng lại.
Khổng Tử Viết cúi đầu nhìn “Tinh Hạch Tử” và “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, sau đó ngẩng đầu nhìn Vệ Đông Li và Diên Bắc Tu đã ngưng tranh đoạt, cuối cùng nheo mắt ngửa đầu nhìn bầu trời, cô chắn chắn mình không bị sét đánh rồi mới nặng nề thở phù một hơi, nhếch mép…nở một nụ cười.
Đúng lúc này, có kẻ vỗ tay đi ra từ sau gốc cây.
Kẻ đó là một gã đàn ông gầy gò vận trang phục xanh thẫm. Mặt hắn trắng bệch, đôi mắt sáng ngời. Kẻ này chính là Thái tử Vệ Tử của Duệ Quốc.
Hắn vừa xuất hiện thì xung quanh “Long huyệt bảo tàng” cũng xuất hiện một loạt người mặc trang phục thị vệ Duệ Quốc. Bọn chúng tay cầm cung tên chĩa thẳng vào đám người Khổng Tử Viết, chỉ đợi Thái tử ra lệnh một tiếng là sẽ bắn đám người Khổng Tử Viết thành con nhím.
Tên Thái tử cười nhạt nói: “Các vị, sao không đánh nữa đi? Màn kịch này không diễn nhanh như thế chứ? Làm ta thấy hơi thất vọng đấy.” hắn quay qua nhìn Vệ Đông Li, “Vương thúc, nơi này đã bị ta khống chế, xin người hãy bảo vị cô nương này mau mau triệu hồi khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân, giúp phụ hoàng nhất thống thiên hạ đi!”
Vệ Đông Li nhướn mày nói: “Ồ, đây chính là mục đích của Thái tử ư?”
Thái tử cúi đầu cười, nói: “Vương thúc, chúng ta không nói lằng nhằng nữa. Phụ hoàng sai ta giám sát Vương thúc, tất nhiên là không tín nhiệm Vương thúc. Nếu Vương thúc có thể trợ giúp ta đoạt thiên hạ, ta chắc chắc sẽ tôn Vương thúc làm ‘thúc phụ’, cùng chung hưởng giang sơn gấm góc này!”
Vệ Đông Li cười khẩy, nói: “Nếu không hôm nay bọn ta sẽ vùi thây ở đây đúng không?”
Thái tử mỉm cười gật đầu, ra hiệu bảo Vệ Đông Li sai Khổng Tử Viết bắt đầu. Ai ngờ, Vệ Đông Li lại nói: “Bản vương sợ là không thể giúp được ngươi rồi.”
Thái tử lạnh lùng hỏi: “Sao, Vương thúc muốn độc chiếm giang sơn này ư?”
Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết, hắn cười nói: “Hiện giờ hai món thần khí đều đang ở trong tay Tiểu cải thìa nhà ta, đương nhiên là nàng muốn yêu cầu Ân Tà Ma Quân cái gì thì Ân Tà Ma Quân sẽ cho nàng thứ đó. Còn bản vương không thể nói gì được.”
Khổng Tử Viết kinh ngạc trợn mắt nhìn Vệ Đông Li, cô không hiểu sao hắn lại nói như thế. Đương nhiên, điều khiến cô không tài nào hiểu được là, hắn dựa vào cái gì mà nói cô là Tiểu cải thìa nhà hắn? Lão nương từ trước đến giờ chỉ là của nhà mình thôi!
Thái tử thấy dường như giữa Vệ Đông Li và Khổng Tử Viết có khoảng cách, không thân mật như lời Duệ Đế nói, thế là hắn mỉm cười nói với Khổng Tử Viết, “Khổng cô nương, nếu nàng chịu giúp bản cung, đợi bản cung đạt được tâm nguyện, nàng sẽ là phượng hậu của bản cung! Đời này bản cung sẽ cho nàng tất cả sủng ái cùng với vinh hoa phú quý vô tận!”
Khổng Tử Viết run vai cười nói: “Thái tử, ngươi biết đùa thật đấy. Nếu ta có thể triệu hồi khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân thì sao không tự dựng lên một vương quốc, sau đó nhận ngươi làm nam sủng của ta? Đến lúc ấy, ta cũng sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý, cho ngươi ôm vàng đi ngủ, được không nào?”
Thái tử mặt mày tái mét, tay chỉ Khổng Tử Viết, tức giận quát: “Ngươi! Đồ không biết xấu hổ!”
Khổng Tử Viết tặc lưỡi: “Ôi, sao ngươi lại biến thành tắc kè bông thế này?”
Thái tử ngẫm nghĩ một lát rồi sực nhận ra: “Hóa ra là ngươi! Lúc ấy ở yến hội, bản cung đã nghi ngờ Bách Lí Phượng do một nữ tử dịch dung mà ra. Chẳng ngờ kẻ đó chính là ngươi!”
Khổng Tử Viết thật thà nói: “Ừ, ta chính là Bách Lí Phượng giả đã làm ngươi phải thay đổi sắc mặt rất nhiều lần chỉ trong một tối đây. Sao, ấn tượng mạnh chứ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi nên cảm ơn ta mới phải. Nếu không có ta, thì cái mặt ngươi ngoài màu trắng bệch ra thì còn màu gì nữa?”
Sắc mặt Thái tử lại thay đổi, hắn căm hận nhìn Khổng Tử Viết, rít lên: “Ngươi dám ăn nói lung tung! Có tin giờ bản cung sẽ giết ngươi hay không?!”
Khổng Tử Viết nhún vai, cười vô lại: “Được, giờ ngươi giết ta đi. Sau đó tự mình cầm hai món thần khí này rồi đợi bị sét đánh đi! Hay ngươi chỉ cướp lấy một món, còn món kia thì giao cho người khác. Chỉ không biết ngươi có yên tâm được hay không thôi.”
Thái tử hít sâu một hơi, nhìn sang Vệ Đông Li: “Vương thúc, chúng ta hợp lực đoạt lại thần khí, thế nào?”
Vệ Đông Li tiến lên một bước lại gần Khổng Tử Viết, hít hít cần cổ cô.
Khổng Tử Viết lập tức nắm chặt lấy hai món thần khí trong tay, căng thẳng đề phòng Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li trong lòng đắng nghét, nhưng mặt mày vẫn thản nhiên, mỉm cười nói với Thái tử: “Bản vương vừa trả lại ‘Tinh Hạch Tử’ cho nàng, sao lại không biết ngượng mà cướp về được?”
Nghe Vệ Đông Li nói thế, Khổng Tử Viết liền bất giác thả lỏng. Lúc cô ý thức được sự thay đổi của mình, cũng thầm khinh bỉ chính bản thân! Sao trí nhớ của cô tệ đến thế, sao cô lại có thể tin lời Vệ Đông Li?!
Thái tử thấy Vệ Đông Li không có ý hợp tác, hắn hung dữ liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ giải Hòa Doanh Tụ tới.
Hòa Doanh Tụ bị trói hai tay, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Vệ Đông Li, ả đáng thương gọi: “Vương gia…”
Vệ Đông Li cảm nhận được cơ thể Khổng Tử Viết cứng đờ trong nháy mắt, hình như tràn đầy địch ý với Hòa Doanh Tụ. Hắn mừng rỡ, cúi đầu khẽ hôn dái tai cô.
Khổng Tử Viết như con mèo bị giẫm đuôi, thoắt cái dựng bắn lên nhảy sang một bên.
Vệ Đông Li vui vẻ nhoẻn miệng cười, hắn nhìn Thái tử, tặc lưỡi nói: “Thái tử không ngại vất vả mang nhũ nương của bản vương tới là muốn làm gì đây?”
Thái tử cười quái gở: “Muốn làm gì ư? Vương thúc không đoán ra ư? Vương thúc sủng ái Hòa Doanh Tụ, đây là chuyện ai ai cũng biết. Nếu Vương thúc giúp ta hoàn thành đại nghiệp, Hòa Doanh Tụ sẽ bình an vô sự. Bằng không thì đừng trách ta vô tình!”
Trong sự im lặng như tờ, Vệ Đông Li đột nhiên bật cười không thể kiềm chế được. Tiếp theo đó, hắn lạnh lùng nói: “Bản vương đối xử với nhũ nương này cũng coi như tận tình tận nghĩa rồi. Vốn định nuôi ả đến già cũng không sao, không ngờ ả dám mua chuộc môn khách trong phủ bản vương, chặn phòng của bản vương lại, có ý đồ thiêu chết người quan trọng nhất trong lòng bản vương! Nếu Thái tử muốn giết người làm vui thì bản vương rất sẵn lòng tặng Hòa Doanh Tụ cho Thái tử luyện tập đao pháp.”
Khổng Tử Viết biết trận hỏa hoạn ấy không hề đơn giản, nhất định là có kẻ muốn hại cô. Cô cũng từng nghi ngờ Hòa Doanh Tụ, nhưng không thể nào tưởng tượng được một người xinh đẹp yếu đuối như Hòa Doanh Tụ lại có thể ra tay độc ác đến vậy!
Hôm nay nghe Vệ Đông Li nói thế, dù cô đã biết sự thật, nhưng không hề có cảm giác thông suốt. Mà ngược lại, tâm trạng cô càng nặng nề mây đen hơn. Cô không biết rốt cuộc thì Vệ Đông Li đang nghĩ gì, có thật là vì Hòa Doanh Tụ muốn thiêu chết cô, nên hắn mới không thèm quan tâm đến sống chết của Hòa Doanh Tụ, hay là vì muốn nhất thống thiên hạ, hắn thà hi sinh Hòa Doanh Tụ cũng muốn lấy lòng cô? Thú thực lòng, cô bị người đàn ông này lừa gạt đến nỗi sợ rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Khổng Tử Viết vẫn cười tự giễu, Vệ Đông Li có bao giờ màng tới sống chết của người khác đâu? Cô không nên tự đa tình để tránh phải chết không toàn thây!
Thái tử thấy Vệ Đông Li không chịu hợp tác, bèn đưa tay bóp cổ Hòa Doanh Tụ, mỗi lúc một siết chặt hơn để Vệ Đông Li nhìn thấy quá trình Hòa Doanh Tụ chết đi, trong mắt Hòa Doanh Tụ đầy cảm xúc, có đau đớn, có tình yêu say đắm, có oán hận, có giải thoát. Khổng Tử Viết thấy hơi khó thở, cô vội xoay đầu nhìn Vệ Đong Li. Chỉ thấy hắn phóng ra một mảnh ám khí hình lá liễu vào ấn đường của Hòa Doanh Tụ, hắn đã tự tay kết liễu tính mạng của ả!
Khổng Tử Viết cắn môi dưới, không dám tin nhìn Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li mỉm cười nói: “Ả phải cảm kích ta đã tự tay kết liễu tính mạng của ả.”
Khổng Tử Viết rùng mình, càng lúc cô càng cảm thấy Vệ Đông Li không phải con người, mà là…ác ma!
Vệ Đông Li thấy Khổng Tử Viết sợ hãi lùi sau, dường như cô muốn bước ra khỏi thế giới của hắn, rời xa tính mạng hắn, Vệ Đông Li lòng đau như thắt, hắn lạnh lùng quát: “Nàng còn muốn chạy đi đâu?!”
Vệ Đông Li nhấc chân đuổi theo, nhưng lại bị Diên Bắc Tu đánh lén sau lưng một chưởng, hắn hộc máu bắn tung tóe lên váy Khổng Tử Viết.
Thái tử thấy tình thế không còn nằm trong tay nữa, bèn hạ lệnh phóng tên, ngoài Khổng Tử Viết ra thì giết tất không chừa một ai! Sau mọt trận mưa tên, thị vệ của Kha Lục Dao và Vệ Đông Li đã chết hoặc bị thương hơn quá nửa.
Diên Bắc Tu và Vệ Đông Li không đánh nhau nữa, mà cùng đám người Bách Lí Phượng cùng chạy đến chỗ Khổng Tử Viết để bảo vệ xung quanh cô.
Đây là một trận chém giết, một cuộc đua, một cuộc chiến tranh vì mục đích cá nhân mà không tiếc hi sinh tính mạng của người khác!
Khổng Tử Viết thấy mọi người xung quanh đang chạy như bay lao về phía mình, cô không khỏi hoang mang, chẳng biết phải làm sao. Thú thật lòng, cô cũng từng tưởng tượng có một ngày mình sẽ là điểm chú ý của tất cả mọi người, nhưng hiển nhiên là cái cảm giác trở thành cái đích của trăm mũi tên thật chẳng hay ho gì.
Đối diện với đám thị vệ Duệ Quốc đông nghịt, Khổng Tử Viết chợt có cảm giác mệt mỏi và tuyệt vọng không thể nào diễn tả nổi! Đúng, tuyệt vọng, cho dù bọn Bách Lí Phượng có thể lấy một địch trăm, cũng có lúc kiệt sức. Đương nhiên bọn họ…không phải đối thủ của Thái tử. Ha ha…kể ra cũng buồn cười, bây giờ chẳng những cô phải đề phòng Thái tử, mà còn phải đề phòng Vệ Đông Li và Diên Bắc Tu. Mệt thật, mệt thật. Khổng Tử Viết nổi cơn phẫn nộ!
Cô không cam lòng làm vong hồn dưới kiếm của kẻ khác! Không muốn bản thân để ý tới người khác bị thương! Cô không quan tâm đây là thế giới như thế nào, có nguyên tắc trò chơi ra sao! Cô chỉ biết bọn cô không muốn trở thành đối tượng bị chém giết!
Khổng Tử Viết biến thân thành bạch hổ, ngửa đầu gầm thét!
Tiếng gầm ấy vang vọng khắp núi rừng đến tai vô số dã thú!
Đương lúc Thái tử phát hiện ra điều bất thường thì bọn họ đã bị đám dã thú lục tục đuổi tới bao vây!
Móng vuốt sắc nhọn, mùi máu tanh tưởi, hàm răng nhọn hoắt, những cẳng tay cẳng chân đứt lìa, loài người run rẩy, tiếng gầm thét của dã thú, đây dường như một bữa tiệc thịnh soạn cho lũ thú rừng, cuối cùng là dấu chấm hết trong tiếng kêu gào đau đớn của con người.
Khoảnh khắc này, Khổng Tử Viết chính là chúa tể!
Cô đứng chỗ cao nhất nhìn xuống nơi chất đống những phần còn lại của con người, cô khẽ nhếch môi lên. Mới đây cô còn sợ Vệ Đông Li, cô thấy hắn đúng là một tên ác ma giết người không chớp mắt, lúc này cô lại thấy hóa ra cô cũng có tố chất là ác ma. Lúc chiến trường được bọn dã thú xử lí sạch sẽ xong thì xung quanh lại lặng ngắt như tờ. Ngoài mặt đất đã biến thành màu đỏ sắt, thì hết thảy dường như chẳng có gì khác.
Đợi bọn dã thú tha hết tay chân còn lại của con người đi xa, Bách Lí Phượng cởi áo choàng ra khoác lên mình Khổng Tử Viết, sau đó khom lưng vuốt mắt Khổng Tử Viết, nhẹ giọng nói: “Tử Viết, mắt nàng đã biến thành màu vàng.”
Hồ Li cởi áo choàng của gã ra, cùng Bách Lí Phượng kéo căng ra để che tầm mắt của mọi người cho Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết biến lại thành người dưới lớp áo choàng, sau đó mặc áo của Bách Lí Phượng, khoác áo choàng của Hồ Li. Cô đi chân trần, từng bước đi tới chỗ Thái tử đã bị thương ở chân, cô cười khẩy nói: “Cảm giác bị biến thành thức ăn hay đấy chứ?”
Thái tử hoảng sợ lùi sau một bước, hắn sợ con yêu nghiệt Khổng Tử Viết muốn chết!
Diên Bắc Tu tiến lên một bước, hắn nói: “Tử Viết, chúng ta bàn chính sự trước đi. Nàng đã đồng ý với ta, sau khi tìm được khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân thì sẽ giúp ta nhất thống thiên hạ!”
Kha Lục Dao bò lồm cồm dưới đất, mắng chửi: “Diên Bắc Tu, phụ hoàng đối xử với ngươi không bạc, sao ngươi dám có ý nghĩ ấy hả!”
Diên Bắc Tu chẳng buồn để ý tới Kha Lục Dao mà cứ chăm chú nhìn Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết xoay người dựa vào mình Tiểu Ban Điểm, mân mê hai món thần khí trong tay rồi nói đều đều: “Diên Bắc Tu, sao ta không nhớ mình đã đồng ý với ngươi cái gì nhỉ? Tối hôm đó dù ngươi đã tỏ ra chân tình thắm thiết, thề thốt đủ điều, nhưng xin lỗi nhé, ngươi chẳng thể nào làm ta rung động.
Nếu ngươi định nói tối hôm ấy ta đã gật đầu. Vậy thì ta chỉ có thể cho ngươi hay, chẳng qua ta mỏi cổ nên vận động cơ cổ chút thôi, ta đâu có đồng ý gì với ngươi.”
Diên Bắc Tu không dám tin nhìn Khổng Tử Viết, cho dù thế nào hắn cũng tài nào tin nổi những gì Khổng Tử Viết nói là sự thật!
Khổng Tử Viết khẽ than một tiếng, đưa mắt nhìn dãy núi đằng xa, cô lẩm bẩm: “Lúc còn tin tình yêu, trái tim của đàn bà là viên kim cương tỏa sáng nhất, đẹp nhất, cứng nhất, dũng cảm nhất thế giới! Nhưng trái tim của ta đã biến thành gỗ mục trong vòng luân hồi chín kiếp lâu rồi.” cô cười cười, nhướn mày nói: “Nên đừng có nhắc đến tình yêu với ta. Bà đây không tin tình yêu đâu.” Cô lắc lắc hai món thần khí trong tay, “Hai thứ này, bà sẽ sử dụng tự do, còn các ngươi thì đừng có mơ tới giấc mộng xuân thu nhất thống thiên hạ nữa. Thiên hạ đại sự, phân lâu ngày ắt sẽ hợp, hợp lâu ngày ắt sẽ phân, chẳng gì có thể thay đổi được. Theo ta thấy thế chân vạc ba nước hiện tại rất tốt.” nói dứt cô liền quay người đi luôn.
Đúng lúc này, Kha Lục Dao đột nhiên tấn công! Ả vung sợi roi cuốn lấy cổ tay Khổng Tử Viết! Tiểu Ban Điểm nhảy vọt lên, há mồm cắn đứt cánh tay của ả.
Kha Lục Dao hét lên thảm thiết, ôm cảnh tay trốn ra sau. Ả vừa chạy vừa gào lên như điên: “Súc sinh! Đồ súc sinh! Cho ngươi cắn tay này! Cho ngươi cắn ta này! Ta độc chết ngươi, độc chết ngươi!”
Khổng Tử Viết hoảng hốt, vội quay qua nhìn Tiểu Ban Điểm.
Nhưng Tiểu Ban Điểm đã nuốt mất cánh tay kia của Kha Lục Dao, lúc này nó đang sùi bọt mép, cả cơ thể co giật nằm trên mặt đất.
Khổng Tử Viết lao tới trước mặt nó, quăng hai món thần khí xuống đất, cô vươn tay ôm đầu Tiểu Ban Điểm, vừa thọc tay vào họng nó, vừa run rẩy gào lên: “Nôn ra cho ta! Nôn ra cho ta!”
Tiểu Ban Điểm dần khép hàm lại, răng nó cắm vào da thịt Khổng Tử Viết.
Bách Lí Phượng nhanh tay lẹ mắt vạch mồm Tiểu Ban Điểm, rồi rút cánh tay của Khổng Tử Viết ra.
Khổng Tử Viết hoang mang, cô nắm chặt lấy tay Bách Lí Phượng, gào khản cả cổ: “Bách Lí Phượng, ngươi mau cứu Tiểu Ban Điểm đi, mau cứu nó đi!”
Bách Lí Phượng lập tức móc ra tất cả thuốc giải độc mang theo, gã cũng mặc kệ có đúng bệnh hay không mà dốc hết toàn bộ thuốc vào mồm Tiểu Ban Điểm, ép nó nuốt xuống bụng.
Khổng Tử Viết vỗ gáy Tiểu Ban Điểm, cô rưng rưng nước mắt nói đi nói lại: “Tiểu Ban Điểm, Tiểu Ban Điểm, mau tỉnh lại, mau…”
Đúng lúc này Diên Bắc Tu đột nhiên ra tay lấy đi “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” vừa bị Khổng Tử Viết ném trên đất! Vệ Đông Li và Bách Lí Phượng đồng thời ra tay ngăn cản Diên Bắc Tu.
Bách Lí Phượng và Vệ Đông Li cùng chung mục đích, nhưng cách làm lại không giống nhau. Vệ Đông Li ngăn Diên Bắc Tu lại, lại đánh nhau với hắn. Bách Lí Phượng thì tóm lấy hai món thần khí kia, định nhét vào trong tay Khổng Tử Viết. Kết quả, gã vừa nắm lấy hai món thần khí kia thì cơ thể đột nhiên co quắp như bị điện giật!
Thái tử tận dụng thời cơ, vội rút con dao găm giấu trong ủng ra đâm Khổng Tử Viết đang đờ đẫn! Nếu hắn mãi mãi không thể tìm thấy được khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân, vậy thì…đừng hòng ai tìm thấy! Khổng Tử Viết…nhất định phải chết!
Hồ Li hét một tiếng, lê cái chân bị thương lao về phía Thái tử! Thế nhưng, gã nào phải đối thủ của Thái tử? Gã bị một chưởng đánh văng nặng nề đập vào thân cây!
Khổng Tử Viết nghe thấy tiếng hét của Hồ Li, thế là mịt mờ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một lưỡi dao găm chuẩn bị đâm thẳng vào tim cô!
Giữa khoảnh khắc sống chết, một cái bóng xanh nhạt nhào qua, chắn trước mặt Khổng Tử Viết bằng chính máu thịt của gã!
Con dao găm kia đã cắm trọn vào cơ thể gã, ngập cả chuôi, xuyên qua tim tới tận lưng, máu chảy ròng ròng từ lưỡi dao xuống. Khổng Tử Viết trợn mắt nhìn lưỡi dao đang tí tách máu nhuộm bộ quần áo xanh kia thành một đóa hoa đỏ tươi rợn người. Bông hoa ấy càng lúc càng lớn y chang một đóa hoa bỉ ngạn chốn địa ngục. Nó hút mất sinh mạng của con người để không ngừng nở rộ.
Khổng Tử Viết cố gào lên “Đừng”, nhưng không phát ra nổi một âm thanh nào, cũng không thể ngăn đóa hoa bỉ ngạn kia nở rộ. Cô hoảng hốt run rẩy, cô sợ Thái tử sẽ đoạt mất món thần khí Bách Lí Phượng đang nắm trong tay. Vốn dĩ hắn định lấy cả “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, nhưng viên châu ấy lại bị Bách Lí Phượng nắm chặt trong tay không rời. Thời gian cấp bách, hắn chỉ có thể kéo “Tinh Hạch Tử” ra khỏi tay Bách Lí Phượng, sau đó quay đầu chạy vào trong rừng!
Diên Bắc Tu thấy “Tinh Hạch Tử” đã bị Thái tử cướp đi, hắn liền lập tức xoay người đuổi theo.
Vệ Đông Li lại chạy như bay tới bên Khổng Tử Viết, hắn chắc chắn cô không bị thương mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Khổng Tử Viết ôm chặt lấy Bách Lí Phượng mặt mày trắng bệch như tờ giấy, đầu óc cô trở nên trống rỗng. Cô run run môi, cứ lẩm bẩm tên gã, đừng chết, cứ nhắc đi nhắc lại như thế nhưng trước sau không phát ra bất cứ tiếng nào.
Bách Lí Phượng cố cười, đặt viên “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” vào trong lòng bàn tay Khổng Tử Viết, giọng khàn đục dỗ dành cô: “Tử Viết…ta…khụ…ta không sao đâu.” Máu tươi trào ra từ họng gã, men theo cằm chảy tí tách xuống tay Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết sực tỉnh, cơ thể không ngừng run rẩy. Cô lẩm bẩm như bị thần kinh: “Bách Lí Phượng, ngươi không thể chết được! Ngươi có nghe thấy hay không? Ngươi không thể chết được! Nếu ngươi chết rồi thì ta làm sao cùng ngươi phiêu bạt giang hồ được nữa? Ngươi…có biết rằng ta là một kẻ không có kiếp sau hay không? Ta…ta chỉ có thể ở cùng ngươi một kiếp này, ta không có luân hồi, ta sẽ hồn phi phách tán, ta….ta sẽ không tìm thấy ngươi….”
Bách Lí Phượng đột nhiên siết lấy tay cô bằng tất cả sức lực, gã hồi hộp nói: “Nàng…nàng nói thật ư?”
Khổng Tử Viết gật đầu, gật lia gật lịa, gật đầu như điên! Cô hi vọng Bách Lí Phượng biết cô nghiêm túc mong gã gắng gượng cùng cô sống trọn kiếp này.
Bách Lí Phượng từ từ nhắm mắt lại, gã thì thào: “Không có kiếp sau, không có…luân hồi….”
Khổng Tử Viết hoảng sợ, cô ôm chặt Bách Lí Phượng, gào khản cả họng: “Bách Lí Phượng, ngươi hãy chờ ta, ta nhất định sẽ cứu ngươi! ‘Tinh Hạch Tử’ có thể cứu ngươi, chắc chắn có thể cứu ngươi! Chắc chắn ngươi sẽ không sao đâu! Ngươi đừng có ngủ! Không được nhắm mắt lại! Không được không nhìn ta!”
Bách Lí Phượng nhọc nhằn mở mắt ra dịu dàng nhìn cô, duỗi ngón tay dính máu ra vuốt ve nốt chu sa trên trán cô, gã thì thào: “Tử Viết, lúc nào ta cũng cảm thấy, đời này của ta chỉ là đi tìm nàng. Ta vui lắm, trong mắt nàng lúc này cuối cùng cũng có bóng hình của ta rồi.” Gã cố tươi cười, “Tử Viết, ta đã từng nói ta thật sự…thật sự rất thích nàng chưa? Đừng quên ta nhé, dù là…dù là chỉ có một kiếp này….đợi…đợi ta tới tìm nàng…”
Ngón tay gã trượt khỏi trán Khổng Tử Viết, Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy nỗi đau xé lòng dày vò từ trán cô đến toàn cơ thể, nỗi đau ấy bám lấy tất cả sợi dây thần kinh rồi cuốn lấy, gặm nhấm, xé nát. Khổng Tử Viết khóc nức nở như một con dã thú, tiếng than khóc ấy như đang đục vào tim máu chảy đầm đìa!
Trên tấm cửa đá ấy có khắc hình bách thú, vừa nhìn liền nghĩ sống động như thật! Nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện ra đó là một bức họa bách thú hỗn chiến!
Chim bay trên trời, thú đi dưới đất, cá bơi dưới nước, toàn bộ đều rơi vào một cuộc hỗn chiến! Có vẻ chúng đang tranh đoạt thứ gì đó.
Đám người Khổng Tử Viết lại gần xem, phỏng đoán tỉ mỉ cuối cùng phát hiện ra, tất cả động vật được khắc trên tấm cửa đá đều đang há mồm. Hơn nữa, chỗ cổ họng chúng đều có một cái lỗ hình tròn giống như thực quản dẫn đến bụng. Trông dáng vẻ như đang chờ con người cho ăn.
Đối diện tấm cửa đá kì dị này, đoàn người đều cảm thấy khó hiểu.
Diên Bắc Tu nói: “Bức họa khắc trên cánh cửa nhất định là có ý phiếm chỉ, chứ không chỉ để đó vậy đâu.”
Hồ Li nói với Diên Bắc Tu: “Ngươi cầm viên ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ ra coi bức tường có khởi động hay không.”
Diên Bắc Tu há mồm nhả ra viên “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” kia dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Khổng Tử Viết nghĩ bụng: Ôi, thảo nào không mò được “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” trên người hắn, hóa ra viên châu bị Diên Bắc Tu ngậm trong miệng suốt!
Con người này đúng là chẳng đơn giản chút nào!
Nhưng mà….hình như….viên châu đó….đã từng ở trong hệ tiêu hóa của cô, sau đó thông qua con đường bài tiết mới ra bên ngoài đúng không?
Diên Bắc Tu thấy Khổng Tử Viết né tránh nhìn mình, hắn lập tức nhớ ra viên châu này từng bị Khổng Tử Viết nuốt vào bụng, sau đó…hẳn là phải bị thải ra ngoài từ “chỗ đó”.
Diên Bắc Tu mặt mũi đỏ bừng, vội né tránh ánh mắt Khổng Tử Viết, đỡ phải nhìn nhau mà ngượng ngùng.
Kha lục Dao tò mò vì sao chỗ họng những con động vật kia đều có một cái lỗ, nên ả chọc ngón tay vào đó xem trong lỗ có giấu thứ gì hay khong. Kết quả, sắc mặt ả thay đổi tức thì, muốn rút ngón tay ra thì đã quá muộn.
Kha Lục Dao hét lên thảm thiết, người lùi sau liên tiếp hai bước! Máu tươi chảy ròng ròng từ chỗ ngón tay cụt, trong nháy mắt nhuộm đỏ quần áo của ả.
Bụng con động vật đã cắn mất ngón tay của Kha Lục Dao phát ra tiếng kêu răng rắc răng rắc, giống như một con thú đang nhai ngón tay của ả, thật là kinh dị vô cùng!
Bách Lí Phượng hét một tiếng “Mau nằm xuống!” gã xô ngã Khổng Tử Viết, che chở cô dưới thân.
Ngay sau đó, tất cả động vật được khắc trên tấm cửa đá kia cùng phun ra ngọn lửa màu xanh lam từ cổ họng chúng!
Có vài kẻ không tránh kịp, liền bị ngọn lửa xanh lam kia bắn lên người, nhưng không hề có dấu hiệu bị thiêu đốt.
Đợi mấy con động vật kia không phun lửa nữa, đám người Bách Lí Phượng mới bò dậy.
Hồ Li phủi bụi trên người mình, chỉ một gã thị vệ của Kha Lục Dao: “Sao ngọn lửa xanh lam kia không đốt…a…” Hồ Li rùng cả mình!
Chỉ thấy tất cả những kẻ bị ngọn lửa xanh lam kia bắn trúng đều co rút lại trong nháy mắt, cuối cùng biến thành những bộ xương tàn màu xanh lam!
Đám người sợ hãi lùi sau hai bước để tránh tiếp xúc với những bộ xương ấy. Đợi bình tĩnh trở lại thì đoàn người mới tiếp tục nghiên cứu cách mở “Long huyệt bảo tàng”.
Xem ra trong phiến cửa đá này chắc chắn có rất nhiều cơ quan ám khí có thể dồn người ta vào chỗ chết. Nếu bọn họ chỉ cậy sức mà nạy tấm cửa ra thì chắc chắn sẽ chết hết, đến hài cốt cũng chẳng còn!
Còn về cách mở tấm cửa đá, bây giờ đã rất rõ ràng, chính là nhét “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” vào trong họng một con động vật nào đó. Nhưng cụ thể phải nhét con nào thì chưa biết được. Nếu không cẩn thận nhét sai thì chẳng những không lấy lại “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” được, mà còn kích khởi cơ quan ám khí. Cho dù trùng hợp nhét đúng rồi thì chưa chắc đã lấy “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” về được. Nếu không lấy lại “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” được thì chắc chắn sẽ không tìm được khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân, vậy thì tất cả hoài bão nguyện vọng đều chỉ là viển vông.
Trong lúc ai cũng đang cân nhắc thì Hồ Li mở miệng nói: “Con tôm bị cá bé ăn, cá bé bị cá lớn ăn, cá lớn lại bị chim biển ăn. Cứ thế suy ra loài còn lại cuối cùng chẳng phải con rồng bay lượn trên trời kia sao?”
Bách Lí Phượng nói: “Nếu đã gọi là ‘Long huyệt bảo tàng’ thì chọn rồng hẳn là không thành vấn đề.”
Diên Bắc Tu cân nhắc lợi hại rồi quyết đánh cược một phen, hắn nhét “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” vào trong họng con rồng! Gã sắp nhét viên châu vào thì nghe thấy Vệ Đông Li nói: “Nếu để bản vương chọn, bản vương sẽ chọn hổ.”
Khổng Tử Viết thấy tim như ngừng đập, cô quay đầu nhìn Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li không nhìn Khổng Tử Viết, mà nói với Diên Bắc Tu: “Trên trời rồng là tôn quý nhất, dưới đất hổ mới vương. Long hổ đấu nhau, ai mới là kẻ thắng cuộc? Tự cổ đều nói ‘chết đồng huyệt’. ‘Long huyệt bảo tàng’ này có ý nghĩa rồng đã chết. Nên hổ ở dưới đất mới chính là kẻ thắng cuộc thực sự.
Nếu bản vương đoán không nhầm thì ngôi ‘Long huyệt bảo tàng’ này chắc chắn là do nhất đại gian thần dựa theo lệnh của Thiên tử cho chư hầu xây dựng lên! Cách mở chính là phải đặt viên ‘Giang Thiên Nhất Sắc Châu’ vào trong miệng hổ!”
Vệ Đông Li nói năng hùng hồn đến nỗi khiến tất cả mọi người đều có một cảm giác “hóa ra là thế”.
Lòng tò mò của Khổng Tử Viết trỗi dậy, cô mở miệng hỏi: “Nhất đại gian thần trong miệng ngươi là ai?”
Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết, tặng cô bốn chữ, “Đoán ra mà thôi.”
Khổng Tử Viết trợn mắt, cùng cười ngất với mọi người.
Vệ Đông Li cũng nhếch khóe miệng cười cười.
Hồ Li nheo mắt lại như đang tính toán gì đó.
Diên Bắc Tu ngần ngừ, hắn quan sát kĩ tấm cửa đá.
Bách Lí Phượng hỏi Khổng Tử Viết bằng ánh mắt, có phải bây giờ nên ra tay cướp đi “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” trong tay Diên Bắc Tu hay không?
Khổng Tử Viết lắc đầu ý bảo gã đừng lo.
Trong bầu không khí kì quái, chỉ còn có tiếng kêu khóc của Kha Lục Dao vang lên.
Khổng Tử Viết cứ cảm thấy bất an mơ hồ, cô thấy hình như sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Một cơn gió thổi cuộn lớp bụi đất tới, Diên Bắc Tu tỏ vẻ sắp nhét “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” vào trong miệng hổ thì hắn tự dưng ra tay cướp mất “Tinh Hạch Tử” Vệ Đông Li cài trên tóc!
Đúng lúc này, Vệ Đông Li cũng ra tay cướp mất “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” trong tay Diên Bắc Tu!
Bách Lí Phượng chờ cơ hội, mắt cứ dính chặt lấy hai người kia.
Kha Lục Dao thấy thời cơ như thế, ả lập tức ra hiệu cho đám thị vệ phóng tên bắn đám người Khổng Tử Viết!
Chỗ Khổng Tử Viết đang đứng rất trống trải, cơ bản không có nơi để né tránh. Thấy tên đang bắn tới chính diện, Hồ Li bất chấp tất cả mà xông lên xô ngã Khổng Tử Viết!
Bách Lí Phượng rút trường kiếm ra, nhảy vọt lên, chắn trước mặt Hồ Li và Khổng Tử Viết, gã thét: “Hồ Li, mang Tử Viết đi!”
Hồ Li đáp một tiếng, nghiến răng, nắm chặt lấy tay Khổng Tử Viết, kéo cô chạy như điên ra sau thân cây.
Khổng Tử Viết mím môi, nhìn mũi tên đã xuyên qua xương bả vai của Hồ Li, cô run run hỏi: “Hồ Li, đau không?”
Hồ Li mặt mày trắng bệch cười cười, đùa nói: “Chút đau này đối với tiểu gia mà nói chỉ như muỗi đốt thôi.”
Khổng Tử Viết nén nước mắt, rút con dao găm ra chặt đứt mũi tên trên bả vai Hồ Li, sau đó nắm mũi tên gãy khoảng mười centimet đó trong tay, cô gọi Tiểu Ban Điểm tới, nói: “Thay ta trông chừng gã.” Rồi xoay người xông về phía Kha Lục Dao!
Bách Lí Phượng giải quyết bốn, năm tên thị vệ cầm cung xong, liền trông thấy Khổng Tử Viết cực kì nhanh nhẹn, dũng mãnh nhào tới chỗ Kha Lục Dao, sau đó vung mũi tên gãy trong tay lên cắm vào xương bả vai của ả!
Kha Lục Dao sợ quá, quên mất cả phản kháng, chỉ bị động ôm vết thương lùi ra sau!
Đám thị vệ còn lại của Kha Lục Dao xông lên, bảo vệ Kha Lục Dao ở giữa.
Khổng Tử Viết cười gằn một tiếng, cô đứng sau Bách Lí Phượng, lưng tựa lưng với gã để bảo vệ đằng sau cho gã. Trong chớp mắt liền hình thành một tam giác với hai người Vệ Đông Li và Diên Bắc Tu.
Ngay sau đó, cô chỉ thấy hoa mắt như có thứ gì đó đang bay tới! Theo bản năng cô đưa tay ra bắt lấy hai cả thứ đó.
Giây tiếp theo, hình như thế giới đã ngừng lại.
Khổng Tử Viết cúi đầu nhìn “Tinh Hạch Tử” và “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, sau đó ngẩng đầu nhìn Vệ Đông Li và Diên Bắc Tu đã ngưng tranh đoạt, cuối cùng nheo mắt ngửa đầu nhìn bầu trời, cô chắn chắn mình không bị sét đánh rồi mới nặng nề thở phù một hơi, nhếch mép…nở một nụ cười.
Đúng lúc này, có kẻ vỗ tay đi ra từ sau gốc cây.
Kẻ đó là một gã đàn ông gầy gò vận trang phục xanh thẫm. Mặt hắn trắng bệch, đôi mắt sáng ngời. Kẻ này chính là Thái tử Vệ Tử của Duệ Quốc.
Hắn vừa xuất hiện thì xung quanh “Long huyệt bảo tàng” cũng xuất hiện một loạt người mặc trang phục thị vệ Duệ Quốc. Bọn chúng tay cầm cung tên chĩa thẳng vào đám người Khổng Tử Viết, chỉ đợi Thái tử ra lệnh một tiếng là sẽ bắn đám người Khổng Tử Viết thành con nhím.
Tên Thái tử cười nhạt nói: “Các vị, sao không đánh nữa đi? Màn kịch này không diễn nhanh như thế chứ? Làm ta thấy hơi thất vọng đấy.” hắn quay qua nhìn Vệ Đông Li, “Vương thúc, nơi này đã bị ta khống chế, xin người hãy bảo vị cô nương này mau mau triệu hồi khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân, giúp phụ hoàng nhất thống thiên hạ đi!”
Vệ Đông Li nhướn mày nói: “Ồ, đây chính là mục đích của Thái tử ư?”
Thái tử cúi đầu cười, nói: “Vương thúc, chúng ta không nói lằng nhằng nữa. Phụ hoàng sai ta giám sát Vương thúc, tất nhiên là không tín nhiệm Vương thúc. Nếu Vương thúc có thể trợ giúp ta đoạt thiên hạ, ta chắc chắc sẽ tôn Vương thúc làm ‘thúc phụ’, cùng chung hưởng giang sơn gấm góc này!”
Vệ Đông Li cười khẩy, nói: “Nếu không hôm nay bọn ta sẽ vùi thây ở đây đúng không?”
Thái tử mỉm cười gật đầu, ra hiệu bảo Vệ Đông Li sai Khổng Tử Viết bắt đầu. Ai ngờ, Vệ Đông Li lại nói: “Bản vương sợ là không thể giúp được ngươi rồi.”
Thái tử lạnh lùng hỏi: “Sao, Vương thúc muốn độc chiếm giang sơn này ư?”
Vệ Đông Li nhìn Khổng Tử Viết, hắn cười nói: “Hiện giờ hai món thần khí đều đang ở trong tay Tiểu cải thìa nhà ta, đương nhiên là nàng muốn yêu cầu Ân Tà Ma Quân cái gì thì Ân Tà Ma Quân sẽ cho nàng thứ đó. Còn bản vương không thể nói gì được.”
Khổng Tử Viết kinh ngạc trợn mắt nhìn Vệ Đông Li, cô không hiểu sao hắn lại nói như thế. Đương nhiên, điều khiến cô không tài nào hiểu được là, hắn dựa vào cái gì mà nói cô là Tiểu cải thìa nhà hắn? Lão nương từ trước đến giờ chỉ là của nhà mình thôi!
Thái tử thấy dường như giữa Vệ Đông Li và Khổng Tử Viết có khoảng cách, không thân mật như lời Duệ Đế nói, thế là hắn mỉm cười nói với Khổng Tử Viết, “Khổng cô nương, nếu nàng chịu giúp bản cung, đợi bản cung đạt được tâm nguyện, nàng sẽ là phượng hậu của bản cung! Đời này bản cung sẽ cho nàng tất cả sủng ái cùng với vinh hoa phú quý vô tận!”
Khổng Tử Viết run vai cười nói: “Thái tử, ngươi biết đùa thật đấy. Nếu ta có thể triệu hồi khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân thì sao không tự dựng lên một vương quốc, sau đó nhận ngươi làm nam sủng của ta? Đến lúc ấy, ta cũng sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý, cho ngươi ôm vàng đi ngủ, được không nào?”
Thái tử mặt mày tái mét, tay chỉ Khổng Tử Viết, tức giận quát: “Ngươi! Đồ không biết xấu hổ!”
Khổng Tử Viết tặc lưỡi: “Ôi, sao ngươi lại biến thành tắc kè bông thế này?”
Thái tử ngẫm nghĩ một lát rồi sực nhận ra: “Hóa ra là ngươi! Lúc ấy ở yến hội, bản cung đã nghi ngờ Bách Lí Phượng do một nữ tử dịch dung mà ra. Chẳng ngờ kẻ đó chính là ngươi!”
Khổng Tử Viết thật thà nói: “Ừ, ta chính là Bách Lí Phượng giả đã làm ngươi phải thay đổi sắc mặt rất nhiều lần chỉ trong một tối đây. Sao, ấn tượng mạnh chứ? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ngươi nên cảm ơn ta mới phải. Nếu không có ta, thì cái mặt ngươi ngoài màu trắng bệch ra thì còn màu gì nữa?”
Sắc mặt Thái tử lại thay đổi, hắn căm hận nhìn Khổng Tử Viết, rít lên: “Ngươi dám ăn nói lung tung! Có tin giờ bản cung sẽ giết ngươi hay không?!”
Khổng Tử Viết nhún vai, cười vô lại: “Được, giờ ngươi giết ta đi. Sau đó tự mình cầm hai món thần khí này rồi đợi bị sét đánh đi! Hay ngươi chỉ cướp lấy một món, còn món kia thì giao cho người khác. Chỉ không biết ngươi có yên tâm được hay không thôi.”
Thái tử hít sâu một hơi, nhìn sang Vệ Đông Li: “Vương thúc, chúng ta hợp lực đoạt lại thần khí, thế nào?”
Vệ Đông Li tiến lên một bước lại gần Khổng Tử Viết, hít hít cần cổ cô.
Khổng Tử Viết lập tức nắm chặt lấy hai món thần khí trong tay, căng thẳng đề phòng Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li trong lòng đắng nghét, nhưng mặt mày vẫn thản nhiên, mỉm cười nói với Thái tử: “Bản vương vừa trả lại ‘Tinh Hạch Tử’ cho nàng, sao lại không biết ngượng mà cướp về được?”
Nghe Vệ Đông Li nói thế, Khổng Tử Viết liền bất giác thả lỏng. Lúc cô ý thức được sự thay đổi của mình, cũng thầm khinh bỉ chính bản thân! Sao trí nhớ của cô tệ đến thế, sao cô lại có thể tin lời Vệ Đông Li?!
Thái tử thấy Vệ Đông Li không có ý hợp tác, hắn hung dữ liếc mắt ra hiệu cho thuộc hạ giải Hòa Doanh Tụ tới.
Hòa Doanh Tụ bị trói hai tay, đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Vệ Đông Li, ả đáng thương gọi: “Vương gia…”
Vệ Đông Li cảm nhận được cơ thể Khổng Tử Viết cứng đờ trong nháy mắt, hình như tràn đầy địch ý với Hòa Doanh Tụ. Hắn mừng rỡ, cúi đầu khẽ hôn dái tai cô.
Khổng Tử Viết như con mèo bị giẫm đuôi, thoắt cái dựng bắn lên nhảy sang một bên.
Vệ Đông Li vui vẻ nhoẻn miệng cười, hắn nhìn Thái tử, tặc lưỡi nói: “Thái tử không ngại vất vả mang nhũ nương của bản vương tới là muốn làm gì đây?”
Thái tử cười quái gở: “Muốn làm gì ư? Vương thúc không đoán ra ư? Vương thúc sủng ái Hòa Doanh Tụ, đây là chuyện ai ai cũng biết. Nếu Vương thúc giúp ta hoàn thành đại nghiệp, Hòa Doanh Tụ sẽ bình an vô sự. Bằng không thì đừng trách ta vô tình!”
Trong sự im lặng như tờ, Vệ Đông Li đột nhiên bật cười không thể kiềm chế được. Tiếp theo đó, hắn lạnh lùng nói: “Bản vương đối xử với nhũ nương này cũng coi như tận tình tận nghĩa rồi. Vốn định nuôi ả đến già cũng không sao, không ngờ ả dám mua chuộc môn khách trong phủ bản vương, chặn phòng của bản vương lại, có ý đồ thiêu chết người quan trọng nhất trong lòng bản vương! Nếu Thái tử muốn giết người làm vui thì bản vương rất sẵn lòng tặng Hòa Doanh Tụ cho Thái tử luyện tập đao pháp.”
Khổng Tử Viết biết trận hỏa hoạn ấy không hề đơn giản, nhất định là có kẻ muốn hại cô. Cô cũng từng nghi ngờ Hòa Doanh Tụ, nhưng không thể nào tưởng tượng được một người xinh đẹp yếu đuối như Hòa Doanh Tụ lại có thể ra tay độc ác đến vậy!
Hôm nay nghe Vệ Đông Li nói thế, dù cô đã biết sự thật, nhưng không hề có cảm giác thông suốt. Mà ngược lại, tâm trạng cô càng nặng nề mây đen hơn. Cô không biết rốt cuộc thì Vệ Đông Li đang nghĩ gì, có thật là vì Hòa Doanh Tụ muốn thiêu chết cô, nên hắn mới không thèm quan tâm đến sống chết của Hòa Doanh Tụ, hay là vì muốn nhất thống thiên hạ, hắn thà hi sinh Hòa Doanh Tụ cũng muốn lấy lòng cô? Thú thực lòng, cô bị người đàn ông này lừa gạt đến nỗi sợ rồi.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Khổng Tử Viết vẫn cười tự giễu, Vệ Đông Li có bao giờ màng tới sống chết của người khác đâu? Cô không nên tự đa tình để tránh phải chết không toàn thây!
Thái tử thấy Vệ Đông Li không chịu hợp tác, bèn đưa tay bóp cổ Hòa Doanh Tụ, mỗi lúc một siết chặt hơn để Vệ Đông Li nhìn thấy quá trình Hòa Doanh Tụ chết đi, trong mắt Hòa Doanh Tụ đầy cảm xúc, có đau đớn, có tình yêu say đắm, có oán hận, có giải thoát. Khổng Tử Viết thấy hơi khó thở, cô vội xoay đầu nhìn Vệ Đong Li. Chỉ thấy hắn phóng ra một mảnh ám khí hình lá liễu vào ấn đường của Hòa Doanh Tụ, hắn đã tự tay kết liễu tính mạng của ả!
Khổng Tử Viết cắn môi dưới, không dám tin nhìn Vệ Đông Li.
Vệ Đông Li mỉm cười nói: “Ả phải cảm kích ta đã tự tay kết liễu tính mạng của ả.”
Khổng Tử Viết rùng mình, càng lúc cô càng cảm thấy Vệ Đông Li không phải con người, mà là…ác ma!
Vệ Đông Li thấy Khổng Tử Viết sợ hãi lùi sau, dường như cô muốn bước ra khỏi thế giới của hắn, rời xa tính mạng hắn, Vệ Đông Li lòng đau như thắt, hắn lạnh lùng quát: “Nàng còn muốn chạy đi đâu?!”
Vệ Đông Li nhấc chân đuổi theo, nhưng lại bị Diên Bắc Tu đánh lén sau lưng một chưởng, hắn hộc máu bắn tung tóe lên váy Khổng Tử Viết.
Thái tử thấy tình thế không còn nằm trong tay nữa, bèn hạ lệnh phóng tên, ngoài Khổng Tử Viết ra thì giết tất không chừa một ai! Sau mọt trận mưa tên, thị vệ của Kha Lục Dao và Vệ Đông Li đã chết hoặc bị thương hơn quá nửa.
Diên Bắc Tu và Vệ Đông Li không đánh nhau nữa, mà cùng đám người Bách Lí Phượng cùng chạy đến chỗ Khổng Tử Viết để bảo vệ xung quanh cô.
Đây là một trận chém giết, một cuộc đua, một cuộc chiến tranh vì mục đích cá nhân mà không tiếc hi sinh tính mạng của người khác!
Khổng Tử Viết thấy mọi người xung quanh đang chạy như bay lao về phía mình, cô không khỏi hoang mang, chẳng biết phải làm sao. Thú thật lòng, cô cũng từng tưởng tượng có một ngày mình sẽ là điểm chú ý của tất cả mọi người, nhưng hiển nhiên là cái cảm giác trở thành cái đích của trăm mũi tên thật chẳng hay ho gì.
Đối diện với đám thị vệ Duệ Quốc đông nghịt, Khổng Tử Viết chợt có cảm giác mệt mỏi và tuyệt vọng không thể nào diễn tả nổi! Đúng, tuyệt vọng, cho dù bọn Bách Lí Phượng có thể lấy một địch trăm, cũng có lúc kiệt sức. Đương nhiên bọn họ…không phải đối thủ của Thái tử. Ha ha…kể ra cũng buồn cười, bây giờ chẳng những cô phải đề phòng Thái tử, mà còn phải đề phòng Vệ Đông Li và Diên Bắc Tu. Mệt thật, mệt thật. Khổng Tử Viết nổi cơn phẫn nộ!
Cô không cam lòng làm vong hồn dưới kiếm của kẻ khác! Không muốn bản thân để ý tới người khác bị thương! Cô không quan tâm đây là thế giới như thế nào, có nguyên tắc trò chơi ra sao! Cô chỉ biết bọn cô không muốn trở thành đối tượng bị chém giết!
Khổng Tử Viết biến thân thành bạch hổ, ngửa đầu gầm thét!
Tiếng gầm ấy vang vọng khắp núi rừng đến tai vô số dã thú!
Đương lúc Thái tử phát hiện ra điều bất thường thì bọn họ đã bị đám dã thú lục tục đuổi tới bao vây!
Móng vuốt sắc nhọn, mùi máu tanh tưởi, hàm răng nhọn hoắt, những cẳng tay cẳng chân đứt lìa, loài người run rẩy, tiếng gầm thét của dã thú, đây dường như một bữa tiệc thịnh soạn cho lũ thú rừng, cuối cùng là dấu chấm hết trong tiếng kêu gào đau đớn của con người.
Khoảnh khắc này, Khổng Tử Viết chính là chúa tể!
Cô đứng chỗ cao nhất nhìn xuống nơi chất đống những phần còn lại của con người, cô khẽ nhếch môi lên. Mới đây cô còn sợ Vệ Đông Li, cô thấy hắn đúng là một tên ác ma giết người không chớp mắt, lúc này cô lại thấy hóa ra cô cũng có tố chất là ác ma. Lúc chiến trường được bọn dã thú xử lí sạch sẽ xong thì xung quanh lại lặng ngắt như tờ. Ngoài mặt đất đã biến thành màu đỏ sắt, thì hết thảy dường như chẳng có gì khác.
Đợi bọn dã thú tha hết tay chân còn lại của con người đi xa, Bách Lí Phượng cởi áo choàng ra khoác lên mình Khổng Tử Viết, sau đó khom lưng vuốt mắt Khổng Tử Viết, nhẹ giọng nói: “Tử Viết, mắt nàng đã biến thành màu vàng.”
Hồ Li cởi áo choàng của gã ra, cùng Bách Lí Phượng kéo căng ra để che tầm mắt của mọi người cho Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết biến lại thành người dưới lớp áo choàng, sau đó mặc áo của Bách Lí Phượng, khoác áo choàng của Hồ Li. Cô đi chân trần, từng bước đi tới chỗ Thái tử đã bị thương ở chân, cô cười khẩy nói: “Cảm giác bị biến thành thức ăn hay đấy chứ?”
Thái tử hoảng sợ lùi sau một bước, hắn sợ con yêu nghiệt Khổng Tử Viết muốn chết!
Diên Bắc Tu tiến lên một bước, hắn nói: “Tử Viết, chúng ta bàn chính sự trước đi. Nàng đã đồng ý với ta, sau khi tìm được khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân thì sẽ giúp ta nhất thống thiên hạ!”
Kha Lục Dao bò lồm cồm dưới đất, mắng chửi: “Diên Bắc Tu, phụ hoàng đối xử với ngươi không bạc, sao ngươi dám có ý nghĩ ấy hả!”
Diên Bắc Tu chẳng buồn để ý tới Kha Lục Dao mà cứ chăm chú nhìn Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết xoay người dựa vào mình Tiểu Ban Điểm, mân mê hai món thần khí trong tay rồi nói đều đều: “Diên Bắc Tu, sao ta không nhớ mình đã đồng ý với ngươi cái gì nhỉ? Tối hôm đó dù ngươi đã tỏ ra chân tình thắm thiết, thề thốt đủ điều, nhưng xin lỗi nhé, ngươi chẳng thể nào làm ta rung động.
Nếu ngươi định nói tối hôm ấy ta đã gật đầu. Vậy thì ta chỉ có thể cho ngươi hay, chẳng qua ta mỏi cổ nên vận động cơ cổ chút thôi, ta đâu có đồng ý gì với ngươi.”
Diên Bắc Tu không dám tin nhìn Khổng Tử Viết, cho dù thế nào hắn cũng tài nào tin nổi những gì Khổng Tử Viết nói là sự thật!
Khổng Tử Viết khẽ than một tiếng, đưa mắt nhìn dãy núi đằng xa, cô lẩm bẩm: “Lúc còn tin tình yêu, trái tim của đàn bà là viên kim cương tỏa sáng nhất, đẹp nhất, cứng nhất, dũng cảm nhất thế giới! Nhưng trái tim của ta đã biến thành gỗ mục trong vòng luân hồi chín kiếp lâu rồi.” cô cười cười, nhướn mày nói: “Nên đừng có nhắc đến tình yêu với ta. Bà đây không tin tình yêu đâu.” Cô lắc lắc hai món thần khí trong tay, “Hai thứ này, bà sẽ sử dụng tự do, còn các ngươi thì đừng có mơ tới giấc mộng xuân thu nhất thống thiên hạ nữa. Thiên hạ đại sự, phân lâu ngày ắt sẽ hợp, hợp lâu ngày ắt sẽ phân, chẳng gì có thể thay đổi được. Theo ta thấy thế chân vạc ba nước hiện tại rất tốt.” nói dứt cô liền quay người đi luôn.
Đúng lúc này, Kha Lục Dao đột nhiên tấn công! Ả vung sợi roi cuốn lấy cổ tay Khổng Tử Viết! Tiểu Ban Điểm nhảy vọt lên, há mồm cắn đứt cánh tay của ả.
Kha Lục Dao hét lên thảm thiết, ôm cảnh tay trốn ra sau. Ả vừa chạy vừa gào lên như điên: “Súc sinh! Đồ súc sinh! Cho ngươi cắn tay này! Cho ngươi cắn ta này! Ta độc chết ngươi, độc chết ngươi!”
Khổng Tử Viết hoảng hốt, vội quay qua nhìn Tiểu Ban Điểm.
Nhưng Tiểu Ban Điểm đã nuốt mất cánh tay kia của Kha Lục Dao, lúc này nó đang sùi bọt mép, cả cơ thể co giật nằm trên mặt đất.
Khổng Tử Viết lao tới trước mặt nó, quăng hai món thần khí xuống đất, cô vươn tay ôm đầu Tiểu Ban Điểm, vừa thọc tay vào họng nó, vừa run rẩy gào lên: “Nôn ra cho ta! Nôn ra cho ta!”
Tiểu Ban Điểm dần khép hàm lại, răng nó cắm vào da thịt Khổng Tử Viết.
Bách Lí Phượng nhanh tay lẹ mắt vạch mồm Tiểu Ban Điểm, rồi rút cánh tay của Khổng Tử Viết ra.
Khổng Tử Viết hoang mang, cô nắm chặt lấy tay Bách Lí Phượng, gào khản cả cổ: “Bách Lí Phượng, ngươi mau cứu Tiểu Ban Điểm đi, mau cứu nó đi!”
Bách Lí Phượng lập tức móc ra tất cả thuốc giải độc mang theo, gã cũng mặc kệ có đúng bệnh hay không mà dốc hết toàn bộ thuốc vào mồm Tiểu Ban Điểm, ép nó nuốt xuống bụng.
Khổng Tử Viết vỗ gáy Tiểu Ban Điểm, cô rưng rưng nước mắt nói đi nói lại: “Tiểu Ban Điểm, Tiểu Ban Điểm, mau tỉnh lại, mau…”
Đúng lúc này Diên Bắc Tu đột nhiên ra tay lấy đi “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” vừa bị Khổng Tử Viết ném trên đất! Vệ Đông Li và Bách Lí Phượng đồng thời ra tay ngăn cản Diên Bắc Tu.
Bách Lí Phượng và Vệ Đông Li cùng chung mục đích, nhưng cách làm lại không giống nhau. Vệ Đông Li ngăn Diên Bắc Tu lại, lại đánh nhau với hắn. Bách Lí Phượng thì tóm lấy hai món thần khí kia, định nhét vào trong tay Khổng Tử Viết. Kết quả, gã vừa nắm lấy hai món thần khí kia thì cơ thể đột nhiên co quắp như bị điện giật!
Thái tử tận dụng thời cơ, vội rút con dao găm giấu trong ủng ra đâm Khổng Tử Viết đang đờ đẫn! Nếu hắn mãi mãi không thể tìm thấy được khối hồn phách kia của Ân Tà Ma Quân, vậy thì…đừng hòng ai tìm thấy! Khổng Tử Viết…nhất định phải chết!
Hồ Li hét một tiếng, lê cái chân bị thương lao về phía Thái tử! Thế nhưng, gã nào phải đối thủ của Thái tử? Gã bị một chưởng đánh văng nặng nề đập vào thân cây!
Khổng Tử Viết nghe thấy tiếng hét của Hồ Li, thế là mịt mờ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một lưỡi dao găm chuẩn bị đâm thẳng vào tim cô!
Giữa khoảnh khắc sống chết, một cái bóng xanh nhạt nhào qua, chắn trước mặt Khổng Tử Viết bằng chính máu thịt của gã!
Con dao găm kia đã cắm trọn vào cơ thể gã, ngập cả chuôi, xuyên qua tim tới tận lưng, máu chảy ròng ròng từ lưỡi dao xuống. Khổng Tử Viết trợn mắt nhìn lưỡi dao đang tí tách máu nhuộm bộ quần áo xanh kia thành một đóa hoa đỏ tươi rợn người. Bông hoa ấy càng lúc càng lớn y chang một đóa hoa bỉ ngạn chốn địa ngục. Nó hút mất sinh mạng của con người để không ngừng nở rộ.
Khổng Tử Viết cố gào lên “Đừng”, nhưng không phát ra nổi một âm thanh nào, cũng không thể ngăn đóa hoa bỉ ngạn kia nở rộ. Cô hoảng hốt run rẩy, cô sợ Thái tử sẽ đoạt mất món thần khí Bách Lí Phượng đang nắm trong tay. Vốn dĩ hắn định lấy cả “Giang Thiên Nhất Sắc Châu”, nhưng viên châu ấy lại bị Bách Lí Phượng nắm chặt trong tay không rời. Thời gian cấp bách, hắn chỉ có thể kéo “Tinh Hạch Tử” ra khỏi tay Bách Lí Phượng, sau đó quay đầu chạy vào trong rừng!
Diên Bắc Tu thấy “Tinh Hạch Tử” đã bị Thái tử cướp đi, hắn liền lập tức xoay người đuổi theo.
Vệ Đông Li lại chạy như bay tới bên Khổng Tử Viết, hắn chắc chắn cô không bị thương mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Khổng Tử Viết ôm chặt lấy Bách Lí Phượng mặt mày trắng bệch như tờ giấy, đầu óc cô trở nên trống rỗng. Cô run run môi, cứ lẩm bẩm tên gã, đừng chết, cứ nhắc đi nhắc lại như thế nhưng trước sau không phát ra bất cứ tiếng nào.
Bách Lí Phượng cố cười, đặt viên “Giang Thiên Nhất Sắc Châu” vào trong lòng bàn tay Khổng Tử Viết, giọng khàn đục dỗ dành cô: “Tử Viết…ta…khụ…ta không sao đâu.” Máu tươi trào ra từ họng gã, men theo cằm chảy tí tách xuống tay Khổng Tử Viết.
Khổng Tử Viết sực tỉnh, cơ thể không ngừng run rẩy. Cô lẩm bẩm như bị thần kinh: “Bách Lí Phượng, ngươi không thể chết được! Ngươi có nghe thấy hay không? Ngươi không thể chết được! Nếu ngươi chết rồi thì ta làm sao cùng ngươi phiêu bạt giang hồ được nữa? Ngươi…có biết rằng ta là một kẻ không có kiếp sau hay không? Ta…ta chỉ có thể ở cùng ngươi một kiếp này, ta không có luân hồi, ta sẽ hồn phi phách tán, ta….ta sẽ không tìm thấy ngươi….”
Bách Lí Phượng đột nhiên siết lấy tay cô bằng tất cả sức lực, gã hồi hộp nói: “Nàng…nàng nói thật ư?”
Khổng Tử Viết gật đầu, gật lia gật lịa, gật đầu như điên! Cô hi vọng Bách Lí Phượng biết cô nghiêm túc mong gã gắng gượng cùng cô sống trọn kiếp này.
Bách Lí Phượng từ từ nhắm mắt lại, gã thì thào: “Không có kiếp sau, không có…luân hồi….”
Khổng Tử Viết hoảng sợ, cô ôm chặt Bách Lí Phượng, gào khản cả họng: “Bách Lí Phượng, ngươi hãy chờ ta, ta nhất định sẽ cứu ngươi! ‘Tinh Hạch Tử’ có thể cứu ngươi, chắc chắn có thể cứu ngươi! Chắc chắn ngươi sẽ không sao đâu! Ngươi đừng có ngủ! Không được nhắm mắt lại! Không được không nhìn ta!”
Bách Lí Phượng nhọc nhằn mở mắt ra dịu dàng nhìn cô, duỗi ngón tay dính máu ra vuốt ve nốt chu sa trên trán cô, gã thì thào: “Tử Viết, lúc nào ta cũng cảm thấy, đời này của ta chỉ là đi tìm nàng. Ta vui lắm, trong mắt nàng lúc này cuối cùng cũng có bóng hình của ta rồi.” Gã cố tươi cười, “Tử Viết, ta đã từng nói ta thật sự…thật sự rất thích nàng chưa? Đừng quên ta nhé, dù là…dù là chỉ có một kiếp này….đợi…đợi ta tới tìm nàng…”
Ngón tay gã trượt khỏi trán Khổng Tử Viết, Khổng Tử Viết chỉ cảm thấy nỗi đau xé lòng dày vò từ trán cô đến toàn cơ thể, nỗi đau ấy bám lấy tất cả sợi dây thần kinh rồi cuốn lấy, gặm nhấm, xé nát. Khổng Tử Viết khóc nức nở như một con dã thú, tiếng than khóc ấy như đang đục vào tim máu chảy đầm đìa!