-
Chương 5: Phù Nam
Lời vừa nói ra, trúc lâm tịnh xá chìm vào im lặng.
Sắc mặt Phù Nam chợt thay đổi, nhưng không nói gì, tay nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Câu nói tràn đầy sát khí đó, phảng phất như một lưỡi chuỷ thủ sắc bén, soẹt một tiếng khơi mở cánh cửa phục cừu mà y cường hành áp bức bao nhiêu năm nay. Y chỉ cảm thấy vô số sát khí và cừu hận sau bao năm được nuôi dưỡng trong lòng, đang hung hãn ùa lên.
Cũng giống như các đời tế ti trước. Vân Tức sư phụ thu hai đệ tử: Đại đệ tử Lưu Quang và nhị đệ tử Phù Nam. Tuy nhiên, Vân Tức tế ti tì khí quái gở, chuyên quyền độc đoán, vốn vẫn độc lại độc vãng, ít khi truyền thụ thuật pháp cho hai vị đệ tử. Thỉnh thoảng nhớ ra, cũng chỉ tống bọn họ đến Tàng thư các trong thần miếu tự mình nghiên cứu, càng không bao giờ tự mình truyền dạy.
Lưu Quang lớn hơn y ba tuổi, từ nhỏ đã hiểu việc, cho dù sư phụ không dạy dỗ, một mình cũng biết tự giác học tập, thuật phát tiến cảnh nhanh chóng.
Còn y lúc đó rất ham chơi, căn bản không biết những thuật pháp điển tịch đó đại diện cho một sức mạnh vĩ đại đến mức nào, y chỉ hi vọng sư phụ vĩnh viễn không bao giờ chú ý đến sự tồn tại của y, mỗi ngày đều rảnh rỗi chạy đi chơi.
Nơi mà y đến nhiều nhất, chính là Bạch Thạch cung điện của Thần Triệt giáo chủ.
Trong Nguyệt cung lạnh lẽo đó, người lớn với nhau không nghe không hỏi, trẻ con ít ỏi. Còn một vị thần nữ khác là Phiêu Bích thì tính cách hướng nội, nỗi ngày đều chìm đắm tại Tàng thư các. Còn hai hài từ trạc tuổi nhau như bọn họ, trở thành bằng hữu duy nhất của nhau.
Tuy nhiên cảnh vui không được lâu. Khi y mười tuổi, trong Nguyệt cung đột nhiên xuất hiện một nữ hài người Hán. Sư phụ vô cùng sủng ái hồng y hài tử đó, không ngờ không chút do dự phế truất Thần Triệt, chuyển lập hài tử gọi là Thiên Lại đó làm giáo chủ.
Trong giáo có một quy định vô cùng nghiêm khắc và tàn khốc. Khi tân giáo chủ kế nhiệm, nếu như giáo chủ đời trước còn tại thế, liền bị đem giam trong Hồng Liên U ngục dưới đáy thánh hồ, đề phòng hậu hoạn.
Y khổ sở cầu khẩn, nhưng sư phụ không thèm để ý, phất tay áo quay đi.
Y trơ mắt nhìn A Triệt bị ném xuống dưới đáy hồ, nhưng lại vô lực, cũng không dám công nhiên phản kháng quyết định của sư phụ.
Thuỷ lao ầm ì đóng lại, từ đó y mất đi bạn chơi duy nhất, cũng mất đi sự kính ái với sư phụ.
Y thay đổi thái độ, bắt đầu cần mẫn học tập thuật pháp, tự nhốt mình trong thần miếu, đêm ngày học tập bí kíp thuật pháp. Tuy nhiên, không hiểu vì sao, tiến cảnh của y vô cùng chậm chạp, lại còn vài lần suýt bị tẩu hoả nhập ma.
“Trong lòng ngươi có ác ý, làm sao có thể hiểu được thiên đạo. Vào một ngày, khi y vì cường hành lĩnh ngộ tố ảnh thuật mà nhập ma thổ huyết, Lưu Quang lại một lần nữa cứu y, buồn bã thở dài: “Kì thực… ta cũng bị như vậy”.
Y ngẩn người ra một lúc, thầm nghĩ: “Kì thực trong lòng Lưu Quang, đại khái cũng bởi vì một đời vô vọng mà khổ não chăng?”. Bất quản y có cần cù nỗ lực bao nhiêu, đời này cũng không thể vượt qua được sư phụ.
Y càng ngày càng hận người sư phụ cường đại như ma quỷ và độc đoán đó, giống như một cơn ác mộng lơ lửng trên đầu hai thiếu niên. Càng đáng sợ hơn là, y hiểu rằng trừ khi gặp phải một thuật sĩ cao cường hơn, nếu không sư phụ của y sẽ không chết.
Cảm giác uất ức và phẫn nộ đó trong lòng càng ngày càng mạnh, y tức giận rời khỏi Linh Thứu sơn, du đãng khắp nơi không mục đích. Chỉ sợ tiếp tục ở lại Nguyệt cung, y sẽ không cách nào kìm chế được việc mậu nhiên động thủ với sư phụ, tự tìm cái chết.
Kiểu sinh hoạt du đãng Nam Cương đó kéo dài rất lâu, cũng có chút thu hoạch.
Cho đên một ngày đột nhiên nhận được Tân nguyệt lệnh, y bị bách khẩn cấp trở về Linh Thứu Sơn, khi bị tân nhậm hồng y giáo chủ triệu tập vào thần điện, vị sư phụ vốn thích ẩn cư đã nửa năm nay không lộ diện, nghe đồn là đang tiến hành một đợt bế quan mới. Khi xuất quan, tế ti giống như một con quái vật đó sẽ trở lên cường đại hơn.
Đêm đó, y cùng Lưu Quang nghe lệnh đến thần điện, diện kiến hồng y nữ đồng giáo chủ đó, có mười vị trưởng lão tóc bạc phơ đứng bên cạnh. Hai người bọn họ bất ngờ bị phục kích.
Đó là một đêm âm lãnh huyết tinh đến thế nào… Cho đến bây giờ y vẫn không quên được.
Rất nhiều năm sau, khi y đã tròn hai mươi tuổi, cũng trong một đêm mạn châu sa hoa nở rộ, y lặng lẽ đứng nhìn thiếu nữ vừa từ địa ngục trở về, chỉ thở dài một tiếng. Đó chính là A Triệt sao? Đó là A Triệt bị nhốt trong Hồng liên u ngục đó sao?
Ánh đèn bập bùng, hắt lên khuôn mặt của bạch y thiếu nữ, Phù Nam đột nhiên hít sâu một hơi.
Thay đổi rồi….Hoàn toàn thay đổi rồi.
Ánh mắt đó, dưới ánh đèn vẫn vô cùng trong sáng, hắc bạch phân minh, nhưng không còn là vẻ ngây thơ vô tả ngày xưa nữa. Ánh mắt đó giống như sóng nước trên mặt thánh hồ dưới đêm sao, nở đầy hồng liên do tử linh hoá thành, lấp lánh, rực rỡ, chứa đầy tà khí.
Thần Triệt nhìn y vui vẻ cười nói: “Phù Nam, muội ghét cái con Tiểu Diệp tử đó! Huynh giúp muội giết nó nhé”.
Thốt lên một câu như vậy, nhưng thần sắc của nàng lại rất nhẹ nhàng, dường như sinh tử chỉ đơn giản là một cái úp tay. Đôi mắt to tròn đó lấp lánh ánh sáng, cừu hận hoà vui vẻ không ngờ có thể dung hợp với nhau một cách quỷ dị như vậy.
Phù Nam không nói gì, quay người nhìn về phía Nguyệt cung âm ám phía xa. Y có thể hiểu được cừu hận của A Triệt.
Biết nhau mười năm nay, Thần Triệt bị nhốt dưới đáy nước đã bao năm? Từ một hài từ không hiểu chuyện đời trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như hôm nay. Những năm tháng đẹp nhất của đời nàng lại trôi qua trong bóng tối, không thấy ánh mặt trời, sống cũng như chết làm sao khiến nàng không hận hồng y nữ đồng đó đã đoạt đi của nàng tất cả cho được?
Nhưng mà… Nhưng mà…
Vừa nhắm mắt, ký ức về cái đêm huyết tinh đó lại ào ạt cuộn về, khiến y không thở nổi.
“Không” Cuối cùng y vẫn buông tay khỏi chuôi kiếm, khẽ lắc đầu, âm thanh lạnh lùng, khô khốc: “Huynh đã lập thệ không giết người nữa… ”
Thần Triệt ngẩn người ra, đột nhiên che miệng cười: “A! Không giết người ư? Không giống đệ tử của Vân Tức chút nào?”.
Hai từ “Vân Tức” vừa được thốt ra, toàn thân Phù Namđột nhiên chấn động, dường như miệng vết thương không muốn được nhắc đến nhất bị người ta phanh ra. Y hốt hoảng nhớ lại ánh mắt cuối cùng của sư phụ trước khi rơi xuống u ngục dưới đáy nước.
Bị người mình yêu quý nhất phản bội, vào khoảng khắc cuối cùng đó, mặc dù rõ ràng có thể tiêu diệt y và Thiên Lại, vì sao sư phụ lại thu tay?”.
Bởi vì lần cửu tử nhất sinh đó, mấy năm nay, mỗi lần nhắc lại, y đều không tự chủ run lên, nỗi oán hận từ nhỏ đến lớn đối với sư phụ đã tan theo mây khói. Cho đến hôm nay, đến Thần Triệt đều có thể thoát ra, sự phụ tự nhiên cũng thoát ra được rồi chăng?
Nhớ đến đây, y buột miệng hỏi: “Sư phụ ta hiện giờ….ở đâu rồi?”.
“Hi hi, huynh rất nhớ ông ta sao?”. Thần Triệt cất tiếng cười, nhưng lại nhẹ nhàng giơ ngón tay thon thả của mình, chỉ vào trời đêm sâu thẳm: “Hiện giờ ông ta, hoặc là đến nơi đó… hoặc là… ” Nàng xoay ngón tay chỉ xuống đất: “… ở dưới đây”.
Chết rồi?
Trong khoảng khắc, trong não Phù Nam xuất hiện hai từ đó, nhưng không cất lên lời.
Làm sao có thể….Làm sao có thể như thế. Người như sư phụ cũng chết sao?
“Phù Nam, rút cục là huynh có chịu giúp muội không?”. Không đợi y hồi thần, Thần Triệt tiếp tục hỏi.
Ánh mắt của nàng, dưới ánh đèn lập loè như làn sóng, ẩn ước phát ra ánh sáng yêu dị.
Y chậm rãi lắc đầu.
“Vì sao?”. Nhìn thấy y như vậy, Thần Triệt hiển nhiên trở lên tức giận, ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt như dao: “Muội đào thoát ra khỏi cái địa phương quỷ quái đó, đầu tiên là đến tìm huynh. Huynh… Huynh lại không muốn giúp muội”.
Phù Nam ngắm nhìn bạch y thiếu nữ dưới ánh đèn, ánh mắt từ từ ngưng trọng, thốt lên từng chữ: “A Triệt, nói cho huynh biết, có phải là muội giết chết Vân Tức tế ti?”.
Nàng ngẩn người ra, không ngờ đối phương lại đột ngột hỏi một câu như vậy. Rất lâu sau, khoé miệng nàng xuất hiện nét cười, gật đầu.
“Muội lấy đâu ra lực lượng đó?”. Ánh mắt của Phù Namcàng trở lên nghiêm tức, nhìn chằm chằm vào nàng: “Nói cho huynh biết, muội lấy đâu ra lực lượng đó?”.
Thần Triệt giống như đỉa phải vôi, bật người dậy rít lên: “Huynh không cần quản”.
“Muội nhập ma rồi… A Triệt, muội nhập ma rồi!”. Nhìn thân thể còng còng của bạch y thiếu nữ, trong mắt Phù Namgiống như có ánh lửa thiêu đốt, tức giận quát lên: “Nói cho huynh biết, để đào thoát được, rút cục muội đã làm gì? Muội lấy đâu ra lực lượng đó”.
Một kiếm nhanh như chớp cắt ngang lời Phù Nam.
Dường như triệt để bị kích nộ, tả thủ của Thần Triệt vung lên, bạch quang từ trong ống tay áo vụt ra, hiện rõ là một thanh kiếm.
Vào lúc sát khí loé lên trong mắt nàng, Phù Nam đã đề cao cảnh giác. Lúc này mũi chân y khẽ điểm lên mặt đất, chớp mắt lùi lại phía sau, đồng thời nhanh chóng bạt kiếm. Mặc dù y lùi lại rất nhanh, nhưng khí tức ào đến vẫn khiến y ngộp thở, đó là sát khí và oán khí như thế nào?
Y vụt ra khỏi cửa, điểm chân dừng lại trên một cành sa la thụ to lớn.
Con quạ Nha Nha vừa chợp mắt trên cây bị kinh động, phát ra những tiếng kêu kinh hoàng, hoảng hốt bay vòng quanh chủ nhân.
“Đi”. Phù Nam vung tay ra hiệu cho con qua đó đậu xuống một cây khác, rồi thu tay về xoa nhẹ lên yết hầu, không ngừng hổn hển thở, trên làn da trắng bệch xuất hiện một giọt máu to bằng hạt gạo.
Nhìn giọt máu trên đầu ngón tay, sắc mặt Phù Nam biến đổi. Đó là một kiếm như thế nào? Rõ ràng kiếm mang chưa kịp chạm vào da, nhưng giống như có lệ quỷ vô hình cắn xé yết hầu của y, điên cuồng hút máu.
“Hảo thân thủ”. Thần Triệt nhìn y cười, thân hình còng còng nhẹ nhàng đáp trên mái nhà, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ, khẽ cười nói: “Rõ ràng không phải là kiếm thuật của Bái Nguyệt giáo… Còn huynh thì từ đâu có được lực lượng đó”.
Trăng tròn tháng bảy thuần khiết và rực rỡ, nàng ngẩng đầu dưới ánh trăng, cất tiếng cười, ánh trắng chiếu vào “trường kiếm” trong tay nàng.
Ở đâu ra kiếm, rõ ràng là một khúc xương trắng bệch.
“Kì thực, huynh không giúp muội, muội cũng có thể tìm con yêu tinh đó tính sổ. Thần Triệt lại nhếch miệng cười, còng người nhìn xuống mũi chân của mình, trong giọng nói có một tia ác độc khoan khoái: “Sau khi muội giết chết Vân Tức, liền từ thánh hồ men theo thuỷ mạch thoát lên mặt đất, không ngờ người đầu tiên gặp được lại là huynh… ”
Giọng của nàng nhỏ lại, ánh mắt ẩn ước có nét thất vọng thấu xương: “Muội… muội cho rằng dù đã mười năm trôi qua, cho dù mọi người đều bỏ rơi, không quan tâm đến muội, huynh vẫn sẽ giúp muội”.
Phù Nam đứng trên sa la thụ, trường kiếm trong tay từ từ chúc xuống: “Không, thế không được”.
Ngừng một lúc, khoé miệng y toát lên một nụ cười khổ: “Ba năm trước, khi bị trục xuất khỏi Nguyệt cung, huynh đã lập huyết thệ: đời này tuyệt đối sẽ không bạt kiếm đối với bất kì người nào trong giáo, nếu không… ”
Lần ngập ngừng này, phảng phất dài như cả cuộc đời, cuối cùng y cũng cất tiếng: “Lưu Quang sẽ chết”.
Lưu Quang? Thần Triệt ngẩn người ra một lúc, mới tìm được một hình ảnh mơ hồ trong kí ức.
Đúng rồi… Đúng rồi! Lúc đó trong Nguyệt cung, còn có một thiếu niên khác, lớn hơn Phù Nam một chút, là đại đệ tử của Vân Tức tế ti. Thiếu niên đó trầm mặc ôn hoà, say mê thuật pháp, trước giờ chưa từng chơi với nàng. Khi nàng bị vất xuống dưới thánh hồ, y đã mười ba tuổi, về mặt thuật pháp cũng có thành tựu tương đối.
“Lưu Quang đã rơi vào tay con yêu tinh đó?”. Nàng chợt hiểu ra, rồi ngạc nhiên: “Vậy vì sao huynh không bị sao?’.
Câu hỏi đó, khiến toàn thân Phù Nam run lên, gần như đứng không vững.
Ba năm trước, sau cái đêm đó, vì sao Lưu Quang không quay lại… Còn vì sao, y vẫn còn sống yên ổn?
“Ta là một kẻ hèn yếu… ” Bóng tối của sa la thụ phủ lên khuôn mặt Phù Nam, ánh mắt của y trong bóng tối lại lấp lánh ánh sáng, y lẩm bẩm : « Ta sợ thống khổ, sợ tử vong… Do đó ta khuất phục. Ta phản bội lại sư phụ… Trước thì ta mất đi Lưu Quang, sau đó, sau đó mất đi muội… »
Vào đêm đó, y vừa từ Nam Cương du lãng trở về, liền cùng Lưu Quang bị hồng y giáo chủ triệu tập vào thần điện diện kến. Không một dấu hiệu báo trước, mười vị trưởng lão đức cao vọng trọng, không ngờ lại liên thủ phục kích hai thiếu niên.
Thì ra, tiêu diệt vây cánh của Vân Tức, chính là bước đầu tiên bọn họ đối phó với tế ti.
Đó là một cuộc chiến không cân sức, hai hài tử thậm chí chưa chân chính nắm được thuật pháp kiệt toàn lực phản kích, tuy nhiên, đối mặt với họ, lại là thập vị trưởng lão trong nguyên lão viện của giáo, cộng với hồng y nữ đồng quỷ dị.
Cuối cùng… Cuối cùng như nào? Y vọng nhìn vầng trăng sáng trên trời, đột nhiên cất tiếng cười khổ sở, đứt đoạn.
Lần đó sau khi bị bắt, y cùng Lưu Quang chịu đủ loại khốc hình, hồng y nữ đồng đó đưa ra điều kiện thả A Triệt để dẫn dụ y, sai y đi ám toán sư phụ. Lúc đó y mới mười bảy tuổi, sợ hãi tử vong, cuối cùng chịu khuất phục trước điều kiện như vậy.
Còn Lưu Quang thì không.
Đêm đó, y theo kế hoạch, dẫn dụ Vân Tức vào bẫy. PhùNam đem nước trà có hạ Long huyết chi độc mời sư phụ, nhìn sư phụ uống xong. Cuối cùng y còn tự mình liên thủ với mười vị trưởng lão phát động công kích, tự mình chứng kiến hồng y nữ đồng đó nắm chặt yết hầu của Vân Tức, tàn nhẫn cười vang, ném tế ti xuống nước.
Hồng Liên U ngục ầm ì mở ra, rồi nhanh chóng đóng lại.
Vô số tử linh nộ hống dưới nước, hưng phấn căn xé tất cả mọi thứ rơi xuống nước.
Vào khoảng khắc đó, y nhìn thấy bạch y nữ hài bị giam dưới đáy nước u ám. Nữ hài mấy năm không gặp đó đang kinh hỉ ngẩng đầu, nhìn lên cửa lao ngục đang mở ra trên đầu, nghĩ rằng mình sắp được tự do.
Y kêu tên nàng, muốn lao xuống kéo nàng lên. Nhưng vào lúc ngón tiếp xúc với mặt nước thánh hồ, y lại sợ đám ác linh bạo liệt đó, chần chừ một lúc….Chỉ trong chớp mắt, cùng với Vân Tức tế ti rơi xuống, cánh cửa u ngục mật thất lại ầm ì đóng lại.
“Ta đã cho ngươi cơ hội”. Hồng y nữ đồng đó nhìn y đang phát ngốc ở đó, cười lạnh trào phúng: “Là ngươi lâm trận thối súc, đừng trách ta… Thật là vô dụng”.
Vào đêm đó, khi mà tất cả huyết tinh cùng sát lục đều đã qua đi, đối mặt với mặt hồ phẳng lặng cùng ánh trăng lạnh lẽo trên cao, y chán nản ngồi bệt xuống, nhìn đôi tay nhiễm đỏ tiên huyết của sư phụ, y đột nhiên phát ra những tiếng gào thét như con thú bị giam cầm, nước mắt y ngập tràn, vì sự yếu hèn vô dụng của mình, vì niềm tin bị dẫm đạp, vỡ nát, cùng vì ba người lần lượt rời bỏ y.
Y, một kẻ tâm khí cao ngạo, vào đêm đó đã gặp phải khoảng khắc đen tối nhất của cuộc đời mình. Tất cả tự tin và tôn nghiêm đều vỡ vụn. Y đã không còn gì, và cũng chẳng là gì nữa.
Ngày hôm sau, y bị trục xuất khỏi Nguyệt cung, một mình tay trắng rời khỏi Linh Thứu sơn.
Giáo chúng đều rất ngạc nhiên. Thiên Lại giáo chủ trước giờ thủ đoạn khiêm khốc vì sao lại tha mạng cho y. Bọn họ không hiểu được, trong mắt hồng y nữ đồng đó, thiếu niên yếu hèn vô dụng này dã trở thành một phế vật không có tính uy hiếp gì nữa. Trơ mắt nhìn ý trung nhân thân tại luyện ngục, lại không dám xông lên cứu, loại người như vậy, còn có thể làm được gì?
Hơn nữa, Lưu Quang còn bị giữ lại trong Nguyệt cung thần điện, y dám làm gì chứ?
Sau cái đêm của ba năm trước, Lưu Quang không quay lại… Còn y, vẫn sống yên ổn.
Câu hỏi đó của Thần Triệt, dẫn phát nỗi đau trong lòng y, khiến y dần như không đứng vững, suýt rơi từ trên cây xuống.
“Lúc đó, ta vẫn tự an ủi mình, sở dĩ ta phản bội sư phụ, bởi vì muốn cứu muội… ” Phù Nam ngừng lại một chút, cất tiếng cười lạnh, nhìn vào thanh kiếm trong tay mình: “Sau đó ta mới biết đó là ta tự lừa dối chính bản thân ta. Không, không phải là vì muội, mà là vì chính bản thân ta. A Triệt, ta rất sợ chết… Do đó, ta khuất phục”.
“Cũng giống như khi ta mười tuổi, nhìn muội bị nhốt vào Hồng Liên U ngục, nhưng lại không dám đứng ra phản kháng lại sư phụ. Ta vẫn tự nhủ với mình là vì cứu muội… kì thực, chẳng qua là vì muốn tâm lý bản thân mình được an tĩnh mà thôi”. Đứng trên sa la thụ, nhìn vầng trăng tròn tháng bảy, PhùNam trầm giọng thở dài: “Do đó, đến phút cuối cùng, ta vẫn không có đủ dũng khí kéo muội từ trong Hồng liên u ngục ra”.
Y cúi đầu, không dám nhìn nữ hài đang còng lưng đứng trên mái nhà: “Ta… thực là một kẻ hèn nhát”.
“Được rồi… Đừng nói những chuyện đó nữa”. Thần Triệt không nói gì, một lúc sau đột nhiên mỉm cuời, nhẹ nhành tung mình lên trên sa la thụ, nhìn Phù Nam: “Muội có thứ này tặng cho huynh?”.
“Cái gì?”. Phù Nam bị tâm tình lúc vui lúc giận của nàng làm cho hồ đồ, tuy nhiên, rất nhanh, y lại bị nàng làm cho chấn kinh.
“Đó, đó là… ” Nhìn vật Thần Triệt cầm trong tay, y không thốt lên đuợc lời nào.
Đó là một chiếc ngân sắc ngạch hoàn, mang theo hoa văn của mạn châu sa hoa, bên trên có khắc chú ngữ tinh tế, phức tạp, tinh mỹ tuyệt luân. Giữa trung tâm ngạch hoàn có khảm một viên hoả hồng sắc bảo thạch, lấp lánh dưới ánh trăng.
Đó, rõ ràng là Nguyệt Phách, một trong ba bảo vật trong giáo.
“Vào phút cuối cùng, muội lấy vật này từ trên người Vân Tức. Không có nó, không ai có thể trở thành tế ti được”. Thần Triệt cười đắc ý, trong lúc Phù Nam thất thần, tung mình lại gần, nhẹ nhàng đeo ngạch hoàn lên trên trán y: “Huynh xem, muội trở về làm giáo chủ, huynh làm tế ti của muội, có được không?”.
Bảo thạch ngạch hoàn vừa đeo vào đầu, linh lực cường liệt cuồn cuồn tràn vào, chớp mắt khiến tinh thần của y hoảng hốt.
“Không… không được”. Phù Nam lảo đảo, dùng kiếm chống đỡ thân thể, tay kia nỗ lực tháo ngạch hoàn ra, phản kháng: “Không được… Đeo vào sẽ bị, sẽ bị….”
Thần trí của y có chút hoán tán, nhưng kiệt tần toàn lực, cuối cùng vẫn tháo được ngạch hoàn ra, vất xuống đất.
“Vì sao không muốn”. Dường như bị chọc giận, ánh mắt của Thần Triệt đột nhiên trở lên sắc bén, đanh giọng rít lên, đẩy thiếu niên dám phản kháng bản thân mình: “Muội đã không muốn huynh đi giết người, hiện giờ chỉ muốn huynh làm tế ti, vì sao huynh lại không nghe. Huynh không nghe lời, là không tốt với muội… Không tốt với muội, muội sẽ giết chết huynh.
Phù Nam gắng gượng ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt trong sáng vui vẻ lúc trước đã biến mất, thay vào đó là nét điên cuồng âm độc, giống như….Y ngần ngừ một lúc, sưu tầm trong ký ức. Trước mắt y hiện lên hình ảnh ba năm trước khi sư phụ bị ném vào địa lao, nụ cười điên cuồng của hồng y nữ đồng đó.
“Ta không muốn làm tế ti”. Y bình tĩnh lại, dựa vào sa la thụ, bế mục ngưng thần, nhẹ nhàng hồi đáp”.
“Vì sao”. Không cần nhìn, y cũng cảm giác được bạch cốt chi kiếm đang nhằm thẳng vào yết hầu y.
“Làm tế ti, sẽ biến thành quái vật sống không bằng chết… Ta không muốn cuộc sống như vậy”. Khoé miệng y xuất hiện nụ cười bi ai, lắc đầu nói: “Hơn nữa, a Triệt, muội còn hạ khôi lỗi thuật trên ngạch hoàn! Muội..không ngờ muội muốn thông qua khôi lỗi trùng thao túng ta?”.
Y mở bàn tay mình ra, trong lòng bàn tay có một vật trong suốt đang khẽ cựa quậy.
Lời đã nói đến nước này, quyết liệt dường như đã không thể tránh khỏi.
“… ”
Thần Triệt trầm mặc một lúc, đột nhiên cất tiếng cười: “Hi hi, ngươi thật là thông minh! Ta cùng ngươi giằng co bao lâu, nhuyễn ngạnh người đều không chịu… Thật là khó đối phó”.
Cái ngữ khí đó, khiến Phù Nam đang bế mục dưỡng thần toàn thân chấn động, mở bừng mắt ra.
Không, không đúng… Hoàn toàn không đứng! Đó không phải là ngữ khí của A Triệt! Là ai đang nói?”.
Mở mắt nhìn, lập tức đối mặt với ánh mắt của bạch y thiếu nữ.
Nhưng đôi mắt đó đã hoàn toàn xa lạ, tràn đầy khinh miệt và oán độc, giống như trầm tích cả trăm năm nay.
“Ngươi là ai? Ngươi không phải là A Triệt”. Vô cùng kinh ngạc, y không chút nghĩ ngợi rút kiếm ra, nhưng lại không biết đâm vào đâu.
Nha Nha đậu một bên giờ đầu rụt cổ nhìn ngó đã lâu, phảng phất đối với vị khách không mời này có địch ý rất sau, nhưng lại không giống như ngày thường, không bay lên quàng quạc với Thần Triệt.
Lúc này, trong khi hai người đang kiếm bạt nỗ trương, đột nhiên, một tiếng quác vang lên, một bóng đen lao vụt tới.
“Đáng chết”. Thần Triệt rít lên một tiếng, xuất thủ như điện. Chỉ nghe một tiếng quác thê thảm vang lên, con qụa đen bay vụt lên sau phía lưng nàng.
Tuy nhiên, y phục phía sau lưng nàng, đã bị Nha Nha dùng chiếc mỏ sắc bén xé toạc một đường.
“A”. Phù Nam thất thanh kêu lên, nhìn vào vật phía sau lưng Thần Triệt.
Trong bóng đêm, một mảng y phục lớn bị xé rách làm lộ ra làn da trắng ngần, tuy nhiên, phía sau mái tóc đen nhánh của Thần Triệt, không ngờ có một điểm sáng xanh biếc từ từ rực lên, nhìn y cười gằn.
Ở đó, trên tấm lưng trần của Thần Triệt, có một anh nhi cưỡi lên.
Anh nhi đó chỉ cao hơn một thước, thân thể khô héo cuộn lại, cưỡi trên lưng Thần Triệt. Tiểu thủ như kê trảo chụp lấy sau gáy và cột sống của Thần Triệt, bám chắc trên lưng nàng.
Một tiểu hài tử như vậy, bị che phủ dưới mái tóc, nhìn cũng không quá nổi bật. Chả trách vừa rồi nhìn A Triệt giống như một người bị gù.
“Quác quác”. Nha Nha bị đau, không ngừng bay quanh gốc cây, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Quạ đen trước giờ có trực giác kinh người đối với tai hoạ. Lúc này đã nhận định được mục tiêu bất tường đó, điên cuồng kêu la.
Anh nhi cưỡi trên lưng nữ hài đó ngẩng đầu, cất tiếng cười nhìn y, trong con mắt duy nhất phát ra ánh sáng u lãnh. Ánh mắt đó khiến Phù Nam lạnh ngắt cả người. Đó… đó là cái gì? Xem khắp thuật pháp điển tịch trong giáo, y cũng chưa từng nhìn thấy thuật pháp nào có thể cưỡi trên người khác, thông qua xương sống và não bộ không chế người khác như vậy.
Sắc mặt Phù Nam chợt thay đổi, nhưng không nói gì, tay nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Câu nói tràn đầy sát khí đó, phảng phất như một lưỡi chuỷ thủ sắc bén, soẹt một tiếng khơi mở cánh cửa phục cừu mà y cường hành áp bức bao nhiêu năm nay. Y chỉ cảm thấy vô số sát khí và cừu hận sau bao năm được nuôi dưỡng trong lòng, đang hung hãn ùa lên.
Cũng giống như các đời tế ti trước. Vân Tức sư phụ thu hai đệ tử: Đại đệ tử Lưu Quang và nhị đệ tử Phù Nam. Tuy nhiên, Vân Tức tế ti tì khí quái gở, chuyên quyền độc đoán, vốn vẫn độc lại độc vãng, ít khi truyền thụ thuật pháp cho hai vị đệ tử. Thỉnh thoảng nhớ ra, cũng chỉ tống bọn họ đến Tàng thư các trong thần miếu tự mình nghiên cứu, càng không bao giờ tự mình truyền dạy.
Lưu Quang lớn hơn y ba tuổi, từ nhỏ đã hiểu việc, cho dù sư phụ không dạy dỗ, một mình cũng biết tự giác học tập, thuật phát tiến cảnh nhanh chóng.
Còn y lúc đó rất ham chơi, căn bản không biết những thuật pháp điển tịch đó đại diện cho một sức mạnh vĩ đại đến mức nào, y chỉ hi vọng sư phụ vĩnh viễn không bao giờ chú ý đến sự tồn tại của y, mỗi ngày đều rảnh rỗi chạy đi chơi.
Nơi mà y đến nhiều nhất, chính là Bạch Thạch cung điện của Thần Triệt giáo chủ.
Trong Nguyệt cung lạnh lẽo đó, người lớn với nhau không nghe không hỏi, trẻ con ít ỏi. Còn một vị thần nữ khác là Phiêu Bích thì tính cách hướng nội, nỗi ngày đều chìm đắm tại Tàng thư các. Còn hai hài từ trạc tuổi nhau như bọn họ, trở thành bằng hữu duy nhất của nhau.
Tuy nhiên cảnh vui không được lâu. Khi y mười tuổi, trong Nguyệt cung đột nhiên xuất hiện một nữ hài người Hán. Sư phụ vô cùng sủng ái hồng y hài tử đó, không ngờ không chút do dự phế truất Thần Triệt, chuyển lập hài tử gọi là Thiên Lại đó làm giáo chủ.
Trong giáo có một quy định vô cùng nghiêm khắc và tàn khốc. Khi tân giáo chủ kế nhiệm, nếu như giáo chủ đời trước còn tại thế, liền bị đem giam trong Hồng Liên U ngục dưới đáy thánh hồ, đề phòng hậu hoạn.
Y khổ sở cầu khẩn, nhưng sư phụ không thèm để ý, phất tay áo quay đi.
Y trơ mắt nhìn A Triệt bị ném xuống dưới đáy hồ, nhưng lại vô lực, cũng không dám công nhiên phản kháng quyết định của sư phụ.
Thuỷ lao ầm ì đóng lại, từ đó y mất đi bạn chơi duy nhất, cũng mất đi sự kính ái với sư phụ.
Y thay đổi thái độ, bắt đầu cần mẫn học tập thuật pháp, tự nhốt mình trong thần miếu, đêm ngày học tập bí kíp thuật pháp. Tuy nhiên, không hiểu vì sao, tiến cảnh của y vô cùng chậm chạp, lại còn vài lần suýt bị tẩu hoả nhập ma.
“Trong lòng ngươi có ác ý, làm sao có thể hiểu được thiên đạo. Vào một ngày, khi y vì cường hành lĩnh ngộ tố ảnh thuật mà nhập ma thổ huyết, Lưu Quang lại một lần nữa cứu y, buồn bã thở dài: “Kì thực… ta cũng bị như vậy”.
Y ngẩn người ra một lúc, thầm nghĩ: “Kì thực trong lòng Lưu Quang, đại khái cũng bởi vì một đời vô vọng mà khổ não chăng?”. Bất quản y có cần cù nỗ lực bao nhiêu, đời này cũng không thể vượt qua được sư phụ.
Y càng ngày càng hận người sư phụ cường đại như ma quỷ và độc đoán đó, giống như một cơn ác mộng lơ lửng trên đầu hai thiếu niên. Càng đáng sợ hơn là, y hiểu rằng trừ khi gặp phải một thuật sĩ cao cường hơn, nếu không sư phụ của y sẽ không chết.
Cảm giác uất ức và phẫn nộ đó trong lòng càng ngày càng mạnh, y tức giận rời khỏi Linh Thứu sơn, du đãng khắp nơi không mục đích. Chỉ sợ tiếp tục ở lại Nguyệt cung, y sẽ không cách nào kìm chế được việc mậu nhiên động thủ với sư phụ, tự tìm cái chết.
Kiểu sinh hoạt du đãng Nam Cương đó kéo dài rất lâu, cũng có chút thu hoạch.
Cho đên một ngày đột nhiên nhận được Tân nguyệt lệnh, y bị bách khẩn cấp trở về Linh Thứu Sơn, khi bị tân nhậm hồng y giáo chủ triệu tập vào thần điện, vị sư phụ vốn thích ẩn cư đã nửa năm nay không lộ diện, nghe đồn là đang tiến hành một đợt bế quan mới. Khi xuất quan, tế ti giống như một con quái vật đó sẽ trở lên cường đại hơn.
Đêm đó, y cùng Lưu Quang nghe lệnh đến thần điện, diện kiến hồng y nữ đồng giáo chủ đó, có mười vị trưởng lão tóc bạc phơ đứng bên cạnh. Hai người bọn họ bất ngờ bị phục kích.
Đó là một đêm âm lãnh huyết tinh đến thế nào… Cho đến bây giờ y vẫn không quên được.
Rất nhiều năm sau, khi y đã tròn hai mươi tuổi, cũng trong một đêm mạn châu sa hoa nở rộ, y lặng lẽ đứng nhìn thiếu nữ vừa từ địa ngục trở về, chỉ thở dài một tiếng. Đó chính là A Triệt sao? Đó là A Triệt bị nhốt trong Hồng liên u ngục đó sao?
Ánh đèn bập bùng, hắt lên khuôn mặt của bạch y thiếu nữ, Phù Nam đột nhiên hít sâu một hơi.
Thay đổi rồi….Hoàn toàn thay đổi rồi.
Ánh mắt đó, dưới ánh đèn vẫn vô cùng trong sáng, hắc bạch phân minh, nhưng không còn là vẻ ngây thơ vô tả ngày xưa nữa. Ánh mắt đó giống như sóng nước trên mặt thánh hồ dưới đêm sao, nở đầy hồng liên do tử linh hoá thành, lấp lánh, rực rỡ, chứa đầy tà khí.
Thần Triệt nhìn y vui vẻ cười nói: “Phù Nam, muội ghét cái con Tiểu Diệp tử đó! Huynh giúp muội giết nó nhé”.
Thốt lên một câu như vậy, nhưng thần sắc của nàng lại rất nhẹ nhàng, dường như sinh tử chỉ đơn giản là một cái úp tay. Đôi mắt to tròn đó lấp lánh ánh sáng, cừu hận hoà vui vẻ không ngờ có thể dung hợp với nhau một cách quỷ dị như vậy.
Phù Nam không nói gì, quay người nhìn về phía Nguyệt cung âm ám phía xa. Y có thể hiểu được cừu hận của A Triệt.
Biết nhau mười năm nay, Thần Triệt bị nhốt dưới đáy nước đã bao năm? Từ một hài từ không hiểu chuyện đời trở thành một thiếu nữ xinh đẹp như hôm nay. Những năm tháng đẹp nhất của đời nàng lại trôi qua trong bóng tối, không thấy ánh mặt trời, sống cũng như chết làm sao khiến nàng không hận hồng y nữ đồng đó đã đoạt đi của nàng tất cả cho được?
Nhưng mà… Nhưng mà…
Vừa nhắm mắt, ký ức về cái đêm huyết tinh đó lại ào ạt cuộn về, khiến y không thở nổi.
“Không” Cuối cùng y vẫn buông tay khỏi chuôi kiếm, khẽ lắc đầu, âm thanh lạnh lùng, khô khốc: “Huynh đã lập thệ không giết người nữa… ”
Thần Triệt ngẩn người ra, đột nhiên che miệng cười: “A! Không giết người ư? Không giống đệ tử của Vân Tức chút nào?”.
Hai từ “Vân Tức” vừa được thốt ra, toàn thân Phù Namđột nhiên chấn động, dường như miệng vết thương không muốn được nhắc đến nhất bị người ta phanh ra. Y hốt hoảng nhớ lại ánh mắt cuối cùng của sư phụ trước khi rơi xuống u ngục dưới đáy nước.
Bị người mình yêu quý nhất phản bội, vào khoảng khắc cuối cùng đó, mặc dù rõ ràng có thể tiêu diệt y và Thiên Lại, vì sao sư phụ lại thu tay?”.
Bởi vì lần cửu tử nhất sinh đó, mấy năm nay, mỗi lần nhắc lại, y đều không tự chủ run lên, nỗi oán hận từ nhỏ đến lớn đối với sư phụ đã tan theo mây khói. Cho đến hôm nay, đến Thần Triệt đều có thể thoát ra, sự phụ tự nhiên cũng thoát ra được rồi chăng?
Nhớ đến đây, y buột miệng hỏi: “Sư phụ ta hiện giờ….ở đâu rồi?”.
“Hi hi, huynh rất nhớ ông ta sao?”. Thần Triệt cất tiếng cười, nhưng lại nhẹ nhàng giơ ngón tay thon thả của mình, chỉ vào trời đêm sâu thẳm: “Hiện giờ ông ta, hoặc là đến nơi đó… hoặc là… ” Nàng xoay ngón tay chỉ xuống đất: “… ở dưới đây”.
Chết rồi?
Trong khoảng khắc, trong não Phù Nam xuất hiện hai từ đó, nhưng không cất lên lời.
Làm sao có thể….Làm sao có thể như thế. Người như sư phụ cũng chết sao?
“Phù Nam, rút cục là huynh có chịu giúp muội không?”. Không đợi y hồi thần, Thần Triệt tiếp tục hỏi.
Ánh mắt của nàng, dưới ánh đèn lập loè như làn sóng, ẩn ước phát ra ánh sáng yêu dị.
Y chậm rãi lắc đầu.
“Vì sao?”. Nhìn thấy y như vậy, Thần Triệt hiển nhiên trở lên tức giận, ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt như dao: “Muội đào thoát ra khỏi cái địa phương quỷ quái đó, đầu tiên là đến tìm huynh. Huynh… Huynh lại không muốn giúp muội”.
Phù Nam ngắm nhìn bạch y thiếu nữ dưới ánh đèn, ánh mắt từ từ ngưng trọng, thốt lên từng chữ: “A Triệt, nói cho huynh biết, có phải là muội giết chết Vân Tức tế ti?”.
Nàng ngẩn người ra, không ngờ đối phương lại đột ngột hỏi một câu như vậy. Rất lâu sau, khoé miệng nàng xuất hiện nét cười, gật đầu.
“Muội lấy đâu ra lực lượng đó?”. Ánh mắt của Phù Namcàng trở lên nghiêm tức, nhìn chằm chằm vào nàng: “Nói cho huynh biết, muội lấy đâu ra lực lượng đó?”.
Thần Triệt giống như đỉa phải vôi, bật người dậy rít lên: “Huynh không cần quản”.
“Muội nhập ma rồi… A Triệt, muội nhập ma rồi!”. Nhìn thân thể còng còng của bạch y thiếu nữ, trong mắt Phù Namgiống như có ánh lửa thiêu đốt, tức giận quát lên: “Nói cho huynh biết, để đào thoát được, rút cục muội đã làm gì? Muội lấy đâu ra lực lượng đó”.
Một kiếm nhanh như chớp cắt ngang lời Phù Nam.
Dường như triệt để bị kích nộ, tả thủ của Thần Triệt vung lên, bạch quang từ trong ống tay áo vụt ra, hiện rõ là một thanh kiếm.
Vào lúc sát khí loé lên trong mắt nàng, Phù Nam đã đề cao cảnh giác. Lúc này mũi chân y khẽ điểm lên mặt đất, chớp mắt lùi lại phía sau, đồng thời nhanh chóng bạt kiếm. Mặc dù y lùi lại rất nhanh, nhưng khí tức ào đến vẫn khiến y ngộp thở, đó là sát khí và oán khí như thế nào?
Y vụt ra khỏi cửa, điểm chân dừng lại trên một cành sa la thụ to lớn.
Con quạ Nha Nha vừa chợp mắt trên cây bị kinh động, phát ra những tiếng kêu kinh hoàng, hoảng hốt bay vòng quanh chủ nhân.
“Đi”. Phù Nam vung tay ra hiệu cho con qua đó đậu xuống một cây khác, rồi thu tay về xoa nhẹ lên yết hầu, không ngừng hổn hển thở, trên làn da trắng bệch xuất hiện một giọt máu to bằng hạt gạo.
Nhìn giọt máu trên đầu ngón tay, sắc mặt Phù Nam biến đổi. Đó là một kiếm như thế nào? Rõ ràng kiếm mang chưa kịp chạm vào da, nhưng giống như có lệ quỷ vô hình cắn xé yết hầu của y, điên cuồng hút máu.
“Hảo thân thủ”. Thần Triệt nhìn y cười, thân hình còng còng nhẹ nhàng đáp trên mái nhà, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ, khẽ cười nói: “Rõ ràng không phải là kiếm thuật của Bái Nguyệt giáo… Còn huynh thì từ đâu có được lực lượng đó”.
Trăng tròn tháng bảy thuần khiết và rực rỡ, nàng ngẩng đầu dưới ánh trăng, cất tiếng cười, ánh trắng chiếu vào “trường kiếm” trong tay nàng.
Ở đâu ra kiếm, rõ ràng là một khúc xương trắng bệch.
“Kì thực, huynh không giúp muội, muội cũng có thể tìm con yêu tinh đó tính sổ. Thần Triệt lại nhếch miệng cười, còng người nhìn xuống mũi chân của mình, trong giọng nói có một tia ác độc khoan khoái: “Sau khi muội giết chết Vân Tức, liền từ thánh hồ men theo thuỷ mạch thoát lên mặt đất, không ngờ người đầu tiên gặp được lại là huynh… ”
Giọng của nàng nhỏ lại, ánh mắt ẩn ước có nét thất vọng thấu xương: “Muội… muội cho rằng dù đã mười năm trôi qua, cho dù mọi người đều bỏ rơi, không quan tâm đến muội, huynh vẫn sẽ giúp muội”.
Phù Nam đứng trên sa la thụ, trường kiếm trong tay từ từ chúc xuống: “Không, thế không được”.
Ngừng một lúc, khoé miệng y toát lên một nụ cười khổ: “Ba năm trước, khi bị trục xuất khỏi Nguyệt cung, huynh đã lập huyết thệ: đời này tuyệt đối sẽ không bạt kiếm đối với bất kì người nào trong giáo, nếu không… ”
Lần ngập ngừng này, phảng phất dài như cả cuộc đời, cuối cùng y cũng cất tiếng: “Lưu Quang sẽ chết”.
Lưu Quang? Thần Triệt ngẩn người ra một lúc, mới tìm được một hình ảnh mơ hồ trong kí ức.
Đúng rồi… Đúng rồi! Lúc đó trong Nguyệt cung, còn có một thiếu niên khác, lớn hơn Phù Nam một chút, là đại đệ tử của Vân Tức tế ti. Thiếu niên đó trầm mặc ôn hoà, say mê thuật pháp, trước giờ chưa từng chơi với nàng. Khi nàng bị vất xuống dưới thánh hồ, y đã mười ba tuổi, về mặt thuật pháp cũng có thành tựu tương đối.
“Lưu Quang đã rơi vào tay con yêu tinh đó?”. Nàng chợt hiểu ra, rồi ngạc nhiên: “Vậy vì sao huynh không bị sao?’.
Câu hỏi đó, khiến toàn thân Phù Nam run lên, gần như đứng không vững.
Ba năm trước, sau cái đêm đó, vì sao Lưu Quang không quay lại… Còn vì sao, y vẫn còn sống yên ổn?
“Ta là một kẻ hèn yếu… ” Bóng tối của sa la thụ phủ lên khuôn mặt Phù Nam, ánh mắt của y trong bóng tối lại lấp lánh ánh sáng, y lẩm bẩm : « Ta sợ thống khổ, sợ tử vong… Do đó ta khuất phục. Ta phản bội lại sư phụ… Trước thì ta mất đi Lưu Quang, sau đó, sau đó mất đi muội… »
Vào đêm đó, y vừa từ Nam Cương du lãng trở về, liền cùng Lưu Quang bị hồng y giáo chủ triệu tập vào thần điện diện kến. Không một dấu hiệu báo trước, mười vị trưởng lão đức cao vọng trọng, không ngờ lại liên thủ phục kích hai thiếu niên.
Thì ra, tiêu diệt vây cánh của Vân Tức, chính là bước đầu tiên bọn họ đối phó với tế ti.
Đó là một cuộc chiến không cân sức, hai hài tử thậm chí chưa chân chính nắm được thuật pháp kiệt toàn lực phản kích, tuy nhiên, đối mặt với họ, lại là thập vị trưởng lão trong nguyên lão viện của giáo, cộng với hồng y nữ đồng quỷ dị.
Cuối cùng… Cuối cùng như nào? Y vọng nhìn vầng trăng sáng trên trời, đột nhiên cất tiếng cười khổ sở, đứt đoạn.
Lần đó sau khi bị bắt, y cùng Lưu Quang chịu đủ loại khốc hình, hồng y nữ đồng đó đưa ra điều kiện thả A Triệt để dẫn dụ y, sai y đi ám toán sư phụ. Lúc đó y mới mười bảy tuổi, sợ hãi tử vong, cuối cùng chịu khuất phục trước điều kiện như vậy.
Còn Lưu Quang thì không.
Đêm đó, y theo kế hoạch, dẫn dụ Vân Tức vào bẫy. PhùNam đem nước trà có hạ Long huyết chi độc mời sư phụ, nhìn sư phụ uống xong. Cuối cùng y còn tự mình liên thủ với mười vị trưởng lão phát động công kích, tự mình chứng kiến hồng y nữ đồng đó nắm chặt yết hầu của Vân Tức, tàn nhẫn cười vang, ném tế ti xuống nước.
Hồng Liên U ngục ầm ì mở ra, rồi nhanh chóng đóng lại.
Vô số tử linh nộ hống dưới nước, hưng phấn căn xé tất cả mọi thứ rơi xuống nước.
Vào khoảng khắc đó, y nhìn thấy bạch y nữ hài bị giam dưới đáy nước u ám. Nữ hài mấy năm không gặp đó đang kinh hỉ ngẩng đầu, nhìn lên cửa lao ngục đang mở ra trên đầu, nghĩ rằng mình sắp được tự do.
Y kêu tên nàng, muốn lao xuống kéo nàng lên. Nhưng vào lúc ngón tiếp xúc với mặt nước thánh hồ, y lại sợ đám ác linh bạo liệt đó, chần chừ một lúc….Chỉ trong chớp mắt, cùng với Vân Tức tế ti rơi xuống, cánh cửa u ngục mật thất lại ầm ì đóng lại.
“Ta đã cho ngươi cơ hội”. Hồng y nữ đồng đó nhìn y đang phát ngốc ở đó, cười lạnh trào phúng: “Là ngươi lâm trận thối súc, đừng trách ta… Thật là vô dụng”.
Vào đêm đó, khi mà tất cả huyết tinh cùng sát lục đều đã qua đi, đối mặt với mặt hồ phẳng lặng cùng ánh trăng lạnh lẽo trên cao, y chán nản ngồi bệt xuống, nhìn đôi tay nhiễm đỏ tiên huyết của sư phụ, y đột nhiên phát ra những tiếng gào thét như con thú bị giam cầm, nước mắt y ngập tràn, vì sự yếu hèn vô dụng của mình, vì niềm tin bị dẫm đạp, vỡ nát, cùng vì ba người lần lượt rời bỏ y.
Y, một kẻ tâm khí cao ngạo, vào đêm đó đã gặp phải khoảng khắc đen tối nhất của cuộc đời mình. Tất cả tự tin và tôn nghiêm đều vỡ vụn. Y đã không còn gì, và cũng chẳng là gì nữa.
Ngày hôm sau, y bị trục xuất khỏi Nguyệt cung, một mình tay trắng rời khỏi Linh Thứu sơn.
Giáo chúng đều rất ngạc nhiên. Thiên Lại giáo chủ trước giờ thủ đoạn khiêm khốc vì sao lại tha mạng cho y. Bọn họ không hiểu được, trong mắt hồng y nữ đồng đó, thiếu niên yếu hèn vô dụng này dã trở thành một phế vật không có tính uy hiếp gì nữa. Trơ mắt nhìn ý trung nhân thân tại luyện ngục, lại không dám xông lên cứu, loại người như vậy, còn có thể làm được gì?
Hơn nữa, Lưu Quang còn bị giữ lại trong Nguyệt cung thần điện, y dám làm gì chứ?
Sau cái đêm của ba năm trước, Lưu Quang không quay lại… Còn y, vẫn sống yên ổn.
Câu hỏi đó của Thần Triệt, dẫn phát nỗi đau trong lòng y, khiến y dần như không đứng vững, suýt rơi từ trên cây xuống.
“Lúc đó, ta vẫn tự an ủi mình, sở dĩ ta phản bội sư phụ, bởi vì muốn cứu muội… ” Phù Nam ngừng lại một chút, cất tiếng cười lạnh, nhìn vào thanh kiếm trong tay mình: “Sau đó ta mới biết đó là ta tự lừa dối chính bản thân ta. Không, không phải là vì muội, mà là vì chính bản thân ta. A Triệt, ta rất sợ chết… Do đó, ta khuất phục”.
“Cũng giống như khi ta mười tuổi, nhìn muội bị nhốt vào Hồng Liên U ngục, nhưng lại không dám đứng ra phản kháng lại sư phụ. Ta vẫn tự nhủ với mình là vì cứu muội… kì thực, chẳng qua là vì muốn tâm lý bản thân mình được an tĩnh mà thôi”. Đứng trên sa la thụ, nhìn vầng trăng tròn tháng bảy, PhùNam trầm giọng thở dài: “Do đó, đến phút cuối cùng, ta vẫn không có đủ dũng khí kéo muội từ trong Hồng liên u ngục ra”.
Y cúi đầu, không dám nhìn nữ hài đang còng lưng đứng trên mái nhà: “Ta… thực là một kẻ hèn nhát”.
“Được rồi… Đừng nói những chuyện đó nữa”. Thần Triệt không nói gì, một lúc sau đột nhiên mỉm cuời, nhẹ nhành tung mình lên trên sa la thụ, nhìn Phù Nam: “Muội có thứ này tặng cho huynh?”.
“Cái gì?”. Phù Nam bị tâm tình lúc vui lúc giận của nàng làm cho hồ đồ, tuy nhiên, rất nhanh, y lại bị nàng làm cho chấn kinh.
“Đó, đó là… ” Nhìn vật Thần Triệt cầm trong tay, y không thốt lên đuợc lời nào.
Đó là một chiếc ngân sắc ngạch hoàn, mang theo hoa văn của mạn châu sa hoa, bên trên có khắc chú ngữ tinh tế, phức tạp, tinh mỹ tuyệt luân. Giữa trung tâm ngạch hoàn có khảm một viên hoả hồng sắc bảo thạch, lấp lánh dưới ánh trăng.
Đó, rõ ràng là Nguyệt Phách, một trong ba bảo vật trong giáo.
“Vào phút cuối cùng, muội lấy vật này từ trên người Vân Tức. Không có nó, không ai có thể trở thành tế ti được”. Thần Triệt cười đắc ý, trong lúc Phù Nam thất thần, tung mình lại gần, nhẹ nhàng đeo ngạch hoàn lên trên trán y: “Huynh xem, muội trở về làm giáo chủ, huynh làm tế ti của muội, có được không?”.
Bảo thạch ngạch hoàn vừa đeo vào đầu, linh lực cường liệt cuồn cuồn tràn vào, chớp mắt khiến tinh thần của y hoảng hốt.
“Không… không được”. Phù Nam lảo đảo, dùng kiếm chống đỡ thân thể, tay kia nỗ lực tháo ngạch hoàn ra, phản kháng: “Không được… Đeo vào sẽ bị, sẽ bị….”
Thần trí của y có chút hoán tán, nhưng kiệt tần toàn lực, cuối cùng vẫn tháo được ngạch hoàn ra, vất xuống đất.
“Vì sao không muốn”. Dường như bị chọc giận, ánh mắt của Thần Triệt đột nhiên trở lên sắc bén, đanh giọng rít lên, đẩy thiếu niên dám phản kháng bản thân mình: “Muội đã không muốn huynh đi giết người, hiện giờ chỉ muốn huynh làm tế ti, vì sao huynh lại không nghe. Huynh không nghe lời, là không tốt với muội… Không tốt với muội, muội sẽ giết chết huynh.
Phù Nam gắng gượng ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt trong sáng vui vẻ lúc trước đã biến mất, thay vào đó là nét điên cuồng âm độc, giống như….Y ngần ngừ một lúc, sưu tầm trong ký ức. Trước mắt y hiện lên hình ảnh ba năm trước khi sư phụ bị ném vào địa lao, nụ cười điên cuồng của hồng y nữ đồng đó.
“Ta không muốn làm tế ti”. Y bình tĩnh lại, dựa vào sa la thụ, bế mục ngưng thần, nhẹ nhàng hồi đáp”.
“Vì sao”. Không cần nhìn, y cũng cảm giác được bạch cốt chi kiếm đang nhằm thẳng vào yết hầu y.
“Làm tế ti, sẽ biến thành quái vật sống không bằng chết… Ta không muốn cuộc sống như vậy”. Khoé miệng y xuất hiện nụ cười bi ai, lắc đầu nói: “Hơn nữa, a Triệt, muội còn hạ khôi lỗi thuật trên ngạch hoàn! Muội..không ngờ muội muốn thông qua khôi lỗi trùng thao túng ta?”.
Y mở bàn tay mình ra, trong lòng bàn tay có một vật trong suốt đang khẽ cựa quậy.
Lời đã nói đến nước này, quyết liệt dường như đã không thể tránh khỏi.
“… ”
Thần Triệt trầm mặc một lúc, đột nhiên cất tiếng cười: “Hi hi, ngươi thật là thông minh! Ta cùng ngươi giằng co bao lâu, nhuyễn ngạnh người đều không chịu… Thật là khó đối phó”.
Cái ngữ khí đó, khiến Phù Nam đang bế mục dưỡng thần toàn thân chấn động, mở bừng mắt ra.
Không, không đúng… Hoàn toàn không đứng! Đó không phải là ngữ khí của A Triệt! Là ai đang nói?”.
Mở mắt nhìn, lập tức đối mặt với ánh mắt của bạch y thiếu nữ.
Nhưng đôi mắt đó đã hoàn toàn xa lạ, tràn đầy khinh miệt và oán độc, giống như trầm tích cả trăm năm nay.
“Ngươi là ai? Ngươi không phải là A Triệt”. Vô cùng kinh ngạc, y không chút nghĩ ngợi rút kiếm ra, nhưng lại không biết đâm vào đâu.
Nha Nha đậu một bên giờ đầu rụt cổ nhìn ngó đã lâu, phảng phất đối với vị khách không mời này có địch ý rất sau, nhưng lại không giống như ngày thường, không bay lên quàng quạc với Thần Triệt.
Lúc này, trong khi hai người đang kiếm bạt nỗ trương, đột nhiên, một tiếng quác vang lên, một bóng đen lao vụt tới.
“Đáng chết”. Thần Triệt rít lên một tiếng, xuất thủ như điện. Chỉ nghe một tiếng quác thê thảm vang lên, con qụa đen bay vụt lên sau phía lưng nàng.
Tuy nhiên, y phục phía sau lưng nàng, đã bị Nha Nha dùng chiếc mỏ sắc bén xé toạc một đường.
“A”. Phù Nam thất thanh kêu lên, nhìn vào vật phía sau lưng Thần Triệt.
Trong bóng đêm, một mảng y phục lớn bị xé rách làm lộ ra làn da trắng ngần, tuy nhiên, phía sau mái tóc đen nhánh của Thần Triệt, không ngờ có một điểm sáng xanh biếc từ từ rực lên, nhìn y cười gằn.
Ở đó, trên tấm lưng trần của Thần Triệt, có một anh nhi cưỡi lên.
Anh nhi đó chỉ cao hơn một thước, thân thể khô héo cuộn lại, cưỡi trên lưng Thần Triệt. Tiểu thủ như kê trảo chụp lấy sau gáy và cột sống của Thần Triệt, bám chắc trên lưng nàng.
Một tiểu hài tử như vậy, bị che phủ dưới mái tóc, nhìn cũng không quá nổi bật. Chả trách vừa rồi nhìn A Triệt giống như một người bị gù.
“Quác quác”. Nha Nha bị đau, không ngừng bay quanh gốc cây, phát ra những tiếng kêu thảm thiết.
Quạ đen trước giờ có trực giác kinh người đối với tai hoạ. Lúc này đã nhận định được mục tiêu bất tường đó, điên cuồng kêu la.
Anh nhi cưỡi trên lưng nữ hài đó ngẩng đầu, cất tiếng cười nhìn y, trong con mắt duy nhất phát ra ánh sáng u lãnh. Ánh mắt đó khiến Phù Nam lạnh ngắt cả người. Đó… đó là cái gì? Xem khắp thuật pháp điển tịch trong giáo, y cũng chưa từng nhìn thấy thuật pháp nào có thể cưỡi trên người khác, thông qua xương sống và não bộ không chế người khác như vậy.