-
Chương 10: Lưu Quang
“Sắp mưa rồi… ” Cuốn rèm lên, nhìn đám mây đen dày đặc ngoài song cửa, bạch y nam tử thản nhiên nói, “Phiêu Bích, muội nên về rồi.”
Tà dương chiếu lên mình y, tà áo trắng như phát ra quang hoa.
Y đứng trước song cửa nhìn về phái bắc, dây lưng lất phất bay, trầm tĩnh cao quý như phong phạm của đại tế ti – chỉ còn thiếu chiếc vòng đính hồng bảo thạch đeo trên trán chứng minh thân phận.
“Không, muội không về.” Phiêu Bích cố chấp nhìn y lắc đầu, “Lưu Quang, nếu huynh không cho biết cách giải quyết, muội sẽ không về.”
“Không có cách nào.” Lưu Quang khẽ lắc đầu, xoa thái dương huyệt, “Trừ phi Yểm ma tự rời khỏi vật chủ, những biện pháp khác đều vô dụng – ta cũng vô năng.”
“Cả huynh cũng không có cách?” Phiêu Bích nhìn y với vẻ không tin, “sức mạnh hiện tại của huynh không kém Vân Tức tế ti bao nhiêu – nếu huynh cũng… cũng không thể thì thiên hạ này còn ai làm được?”
“Đó vốn là việc không thể giải quyết.” Lưu Quang thở dài, ngón tay đỡ lên song cửa, “nên biết rằng trái tim A Triệt đơn thuần hơn ai hết, nhưng trái tim càng đơn thuần, một khi có khe hở sẽ càng dễ bị xâm thực, bị bóp méo. Yểm ma rũ bỏ thân thể Thẩm Anh để chọn A Triệt, một khi kí sinh sẽ không có cách gì chia tách được.”
*
Y buông rèm ngăn ánh sáng lại, Chu Tước cung trở lại với vẻ âm u thường thấy quanh năm.
Tịch dương sắp lặn, đến lúc tĩnh tọa tu luyện rồi.
Mỗi ngày y tiến hành kiểu tu tập này, vạn vạn lần không thể có mặt người khác, phải để nàng đi mới được.
“Phiêu Bích, muội nên quay về, lần này muội sơ ý quá–” Ngón tay y y lướt qua hàng cổ thư, đều là những cuốn y chưa đọc xong, bình thản nói, “may mà nửa tháng trước Thiên Lại hạ sơn đến Thí Kiếm sơn trang ở La Phù, bằng không muội tất tả đến gặp ta thế này, bị ả biết là coi như mọi chuyện chấm dứt.”
“Muội mặc kệ, việc này quá nguy hiểm.” Phiêu Bích nghiến răng, hai tay nắm chặt, “Phải nhanh nghĩ cách tách Yểm ma khỏi thân thể A Triệt. Bằng không… bằng không… ”
“Bằng không Phù Nam sẽ bỏ muội, đúng không?” Lưu Quang lạnh nhạt hỏi.
“Không trách được… trước đây huynh ấy đã thích Thần Triệt hơn.” Phiêu Bích chưa kịp phản bác, Lưu Quang lại bình thản nói, ngón tay dừng trên gáy sách, khóe môi chợt hiện nụ cười: “Chi bằng ta đưa cho muội quyển cổ thuật này – muốn giữ Phù Nam, thế là đủ, còn muốn đối phó Yểm ma thì khó lắm.”
Y ném quyển sách mỏng bằng sa la diệp vào lòng nàng, mùi trang sách thơm nức tỏa ra.
“Muội không quan tâm Phù Nam theo ai… chỉ e huynh ấy xảy ra chuyện.” Phiêu Bích theo ý thức nắm chặt quyển sách, lên tiếng phản bác, nhìn quanh một lượt. Lưu Quang đến Chu Tước cung liền chuyển cả Tàng thư các theo.
Từ bé, Lưu Quang và nàng đều thích đọc sách. Lúc đó Nguyệt cung chìm trong những trận tranh đoạt quyền lực, Phù Nam hay cùng Thần Triệt đi chơi, cả Tàng thư các trong thần miếu rộng lớn chỉ có hai kẻ si mê thuật pháp là nàng và Lưu Quang, đứng cách giá sách cao vời này lặng lẽ đọc.
Có lẽ do ước định không lời năm đó, sau khi Thiên Lại giáo chủ lên ngôi, cả hai liền bị phân cách khỏi Nguyệt cung, vẫn liên tục dùng các phương pháp khác nhau để liên hệ. Y để cho nàng lén lên núi đọc sách trong cung, chỉ điểm cho nàng những chỗ thắc mắc. Giờ nàng gặp vấn đề không thể giải quyết, chỉ đành mạo hiểm lên núi tìm y.
Nàng miết trang sách, kiên quyết lắc đầu: “Nhưng muội không cần phương pháp giải quyết bằng ‘Hạ Cổ’.”
“Muội đã xem hết mọi quyển sách vẫn không tìm được phương pháp đối phó Yểm ma.” Lưu Quang mỉm cười, chỉ vào điển tịch chất đầy sau lưng, lắc đầu, “trừ phi nhân lúc Yểm ma chưa kịp đổi mà giết cả vật chủ mới có thể tạm thời phong ấn. Nhưng giữ cho Thần Triệt sống sót thì không thể nào.”
Phiêu Bích trầm mặc, toát lên nét kiên nhẫn đến mức gần như cố chấp.
“Được rồi, tùy muội.” Lưu Quang rốt cuộc cũng thở dài, đổi sáng chủ đề khác, “Hôm nay muội lên đây, Phù Nam không biết?”
“Vâng.” Phiêu Bích đáp trầm trầm, “muội đã đáp ứng huynh từ trước.”
“Muội thuận đường mang theo cái này, lén đặt lên cửa sổ của y.” Lưu Quang thò vào ống tay áo, cầm một nhánh linh chi lấp lánh, “Mấy hôm trước nửa đêm có chút rắc rối, ta chưa kịp phái người đưa cho y.”
Phiêu Bích đón lấy nhánh thất diệp minh chi—loại linh chi chỉ sinh trưởng dưới đáy thánh hồ ở Nguyệt cung là linh đan diệu dược được vô số người tu tập thuật pháp mơ ước. Không hiểu Lưu Quang dùng cách gì mà đột nhập vào được nơi đầy ác linh đó hái ra.
Nàng ngẩng ngơ nắm lấy nhánh linh chi, nói ra nghi vấn nhiều năm giữ trong lòng: “Muội không hiểu… Lưu Quang, vì sao lại không để Phù Nam biết tình huống của huynh? Với sức của huynh hiện giờ, còn gì phải sợ Thiên Lại giáo chủ, sao vẫn không đi gặp Phù Nam?”
Câu hỏi vừa buông, ngón tay Lưu Quang khẽ run lên, khó ai nhận ra cử động đó.
“Lúc đó ta và y chọn con đường khác nhau.” Y mỉm cười, ánh mắt u ám hẳn, “hiện giờ mọi thứ đã qua, bất tất gặp lại.”
“Nhưng mỗi năm huynh đều cho huynh ấy đồ trân quý thế này, còn thông qua muội nghe ngóng tin tức về huynh ấy, huynh cũng nhớ huynh ấy?” Phiêu Bích cố phân giải, “Huynh sống rất ung dung nhưng huynh ấy luôn lo lắng, năm xưa hai người thân thiết như vậy, giờ không nên đày đọa huynh ấy làm gì.”
“Y quá thiện lương… ngược hẳn với ta.” Lưu Quang nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt trở nên thật kỳ quái, lẩm bẩm, “ta thật sự sợ phải đối diện với y.”
Ngưng một lát, y nhìn lên thinh không qua khe rèm, thần sắc trở nên bình thản: “Mặt trời xuống núi rồi, lại sắp có mưa to, muội nên về mau, bằng không Phù Nam sẽ lo lắng.”
Cảm giác y đã hạ lệnh đuổi khách lần thứ ba, Phiêu Bích đứng dậy, ngần ngừ ngoái lại, ánh mắt dừng trên gương mặt y, hỏi câu cuối cùng: “Lưu Quang… vừa nãy muội báo tin A Triệt thoát khỏi thủy lao, tựa hồ huynh không hề kinh ngạc? Lẽ nào… huynh đã biết trước? Sao huynh lại nắm được tình huống trong u ngục?”
Bàn tay Lưu Quang dừng lại trên lớp rèm, hơi biến sắc nhưng không đáp.
Phiêu Bích nhìn y thật lâu, hòng tìm ra nét khác lạ trên gương mặt người bạn từ thủa ấu thơ, nhưng ánh mắt y sâu không thấy đáy, nàng chỉ nhìn mấy giây liền có cảm giác chìm đắm, vội tránh đi, khẽ thở dài: “Huynh không muốn nói, vậy muội không hỏi nữa. Cáo từ.”
Lưu Quang không tiến, chỉ đứng trước song cửa nhìn theo nàng men theo hành lang, yểu điệu rẽ qua lối vòng, biến mất sau đĩa phong đăng.
Y khép mắt lại, ngón tay run lên, cực lực áp chế ký ức từ nội tâm dâng lên.
Lại không thấy nữa rồi… mỗi lần nàng ra về, y chỉ biết cưỡng ép bản thân đừng nhìn nàng.
“Muội không muốn làm giáo chủ, phiền hà lắm… nếu để muội trông nom tàng thư các ở thần miếu là tốt nhất.”
Trong trí nhớ, thiếu nữ cầm sách đứng cách giá nói chuyện với y, ánh mắt đầy mê đắm đối với thuật pháp.
Lúc đó y vốn định an ủi nàng vì không lên được ngọc tọa giáo chủ, không ngờ cô bé mới mười tuổi đầu đó lại nói như vậy. Y nhìn nàng qua cuốn sách Nguyên anh thổ nạp, chợt phát hiện ánh mặt lộ ra giữa quyển sách trong veo, thậm chí còn lay động lòng người hơn đôi mắt Thần Triệt vốn khiến sư phụ Vân Tức say mê.
Trong tàng thư các trống trải thường chỉ có hai người chăm chỉ đọc những quyển kinh sách đầy bụi.
Y thích làm việc lớn, khi hiểu biết là đặt mục tiêu vượt qua sư phụ, nên thường chọn nhưng cuốn sách thuật pháp chiến đấu cao thâm lăng lệ như Khôi lỗi thuật, Truy hồn cốt, Phân huyết đại pháp, thỉnh thoảng tu thành một môn lại vui mừng khôn xiết. Thú đọc của nàng ngược lại, chỉ thích Tinh dã biến, Kham dư khảo, Bạch vân tiên nhân linh thảo ca, những quyển sách tham cứu áo nghĩa hồng hoang, hướng đến thiên địa, hoàn toàn không có hứng thú với sách khác.
Trước tượng Nguyệt thần rực ánh đuốc, cách giá sách cao đến nóc, cả hai vô thanh vô tức trưởng thành. Nhưng không hay trò chuyện với nhau, tối đa chỉ cùng ôm sách mỉm cười gật đầu khi gặp mặt trên lối đi.
Kiến thức rộng hơn, Phiêu Bích càng yên tĩnh, hòa hoãn, ánh mắt sáng lên nét lí trí, lòng cũng phẳng lặng gương soi.
Y ngày càng nóng nảy, mười lăm tuổi đã tu thành pháp thuật kinh nhân, sức mạnh tăng lên, y càng hiểu rõ kiếp này không thể vượt qua được sư phụ – vị tế ti mạnh đến mức vượt khỏi thiện ác.
Tâm niệm chuyển động, y không còn chuyên chú vào sách vở như trước, không đặt chân đến tàng thư các, mà bắt đầu sắp đặt mưu kế, định tìm cách khác đánh đổ sư phụ bất khả chiến thắng.
Cho đến tối đó… trong lần phản bội đầy máu đổ ấy, y thấy cô bé áo đỏ cười điên cuồng đánh Vân Tức tế ti rơi xuống đáy hồ, mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ đó thân ảnh như vách đá cao cản đường y đã bị trừ khử.
Y ở trong Chu Tước cung một mình, điển tịch trong tàng thư các được đưa đến đó, mỗi ngày y đều vùi đầu tu luyện, điên cuồng theo đuổi sức mạnh vô địch, dần trở nên trầm mặc nội liễm, tính tình cô tịch – năm năm nay, y cách tuyệt với đời, trừ Thiên Lại giáo chủ, chỉ còn giữ liên hệ với Phiêu Bích, thư hữu năm xưa.
Y không hiểu vì sao lại muốn thấy nàng.
Tuy qua mấy lần bị đày đọa, vận mệnh không đồng tình với nàng, đẩy nàng từ mây cao xuống đất nhưng nàng vẫn tỏa sáng.
Mỗi lần gặp Phiêu Bích, y đều thấy nàng đẹp hơn. Nữ tử có sắc đẹp nội liễm này không hề phô trương, không hoạt bát, chỉ an phận lặng lẽ trưởng thành, kiên cường đẹp đẽ như đóa nhẫn đông hoa. Còn Phù Nam… tuy chỉ là quả dưa ngốc không có tâm cơ, trải qua nhiều cay đắng nhưng được sớm chiều bên Phiêu Bích cũng coi là hạnh phúc.
Mỗi lần nàng đi khỏi, y đều cực lực khắc chế bản thân, bằng không tất đã đuổi theo giữ lại.
Sau này y hiểu rằng mình muốn gặp nàng vì thứ trong mắt nàng có thể làm dịu đi linh hồn đang khô kiệt của y.
Nhiều năm trước, trong tàng thư các ở thần điện, có lẽ y và nàng chung khởi điểm nhưng từ khi bàn tay hai người cầm hai quyển sách khác nhau, bắt đầu theo đuổi nhưng thứ khác nhau, càng lúc càng xa nhau…
Cái đêm năm năm trước y đã lựa chọn, giờ nhìn lại cũng có tác dụng gì?
Hai người là hai thế giới xa cách, không thể gặp nhau.
Lưu Quang đứng trước rèm khá lâu, mặc cho cơn gió trước lúc mưa đổ hàm chứa hơi ẩm lành lạnh phất vào mặt.
Bóng Phiêu Bích khuất hẳn, mây đen áp sát Linh Thứu sơn, chớp giật liên hồn, thoáng có ý vị không lành. Nửa tháng trước Thiên Lại giáo chủ tu thành Ảo cổ chi thuật, hạ sơn đến Thí Kiếm sơn trang ở La Phù, hiện giờ cả Nguyệt cung trống trải vô biên.
Y không ngăn cản, cũng không hỏi nửa lời.
Ánh mắt Thiên Lại giáo chủ thể hiện rõ rằng chuyến này không đi không được.
Y không biết trước khi nàng ta bị Vân Tức đưa về Nguyệt cung đã tao ngộ những gì ở Thí Kiếm sơn trang nhưng cảm giác được trong thân thể nữ hài vĩnh viễn không lớn đó ẩn tàng bao nhiêu phẫn nộ. Bằng không nàng ta không điên cuồng hơn cả y, thu thập mọi loại pháp thuật đáng sợ, nghiến răng chịu đựng sự đày đọa của Vân Tức hỉ nộ vô thường.
Ngọn lửa phục thù như vậy một khi bùng lên sẽ thiêu cháy sạch cả ngũ tạng lục phủ.
Lưu Quang ngẩng nhìn thinh không u ám ngoài cửa, khóe môi nở nụ cười.
Kỳ thật, trước khi Thiên Lại đi, y đã tính toán cẩn thận.
Nàng ta sẽ không trở lại… mọi dự đoán bói toán đều cho một kết quả: bỉ ngạn hoa nở, trăng rụng sao rơi, đại hung. Cô bé áo đỏ vĩnh viễn không lớn đó, sau khi ngọn lửa phục thù trong lòng lụi tắt, sẽ ngủ lại mãi mãi ở quê cũ. Năm năm trước Bái Nguyệt giáo mất đi tế ti, giờ lại mất nốt giáo chủ?
Từ rày, Nguyệt cung này sẽ do mình y khống chế.
Lưu Quang mỉm cười trước cơn gió, ngón tay nắm chặt lại, phảng phất nắm lấy một vật vô hình. Bái Nguyệt giáo rơi vào tình huống vô chủ, một khi trật tự tan vỡ thì kẻ có tài năng sẽ lên ngôi – hiện giờ có ai mạnh được như y?
Từ rày, thiên thượng địa hạ, mình y độc tôn.
Có gì hay hơn thực hiện được ước mộng nhiều năm? Hà huống y dốc lòng phấn đấu nhiều năm vì điều đó – nhưng sao khi thấy mọi thứ sắp kết thúc, lòng y lại không vui sướng gì?
Lưu Quang lắc đầu, như muốn rũ hết những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Y lại buông rèm, căm phòng liền chìm vào tăm tối.
Nên bắt đầu tu luyện từ hôm nay… Hôm nay là ngày sau cùng, chỉ cần lần tu luyện này hoàn tất, công đức viên mãn, tất cả sức mạnh của sư phụ sẽ thuộc về y.
Y đốt hương, hồng quang u ám lập lòe vẽ thành đừng nét quỷ dị, trong làn khói trắng chờn vờn, y ngồi xếp bằng, mở một quyển sách, chiếu theo phương pháp trong đó tu luyện.
Trên quyển sách da dê bóng lộn viết ba chữ: Phệ hồn thuật!
*
Mây đen bao trùm Linh Thứu sơn, Nguyệt cung lạnh lẽo tịch mịch.
Phiêu Bích rời Chu Tước cung, cúi đầu đi theo hành lang, tránh khỏi trận thế kết giới bố trí tinh tế, định hạ sơn trước khi trời mưa.
Lúc ra khỏi cửa ngách hoang tàn, nàng chợt nghe ngoài xa có tiếng động, cả kinh ngoái lại, ở vườn mạn đà la hoa lóe lên hàn quang, tiếng binh khí va nhau cùng tiếng niệm chú thuật vang lên – có người xâm nhập Nguyệt cung?
Theo ý thức nàng dán lệnh phù Lưu Quang cho lên cửa, cánh cửa đồng xanh vô thanh vô tức mở toang, lướt ngay ra ngoài, cánh cửa liền khép lại. Nhân lúc hỗn loạn mà thoát thân – lần này mạo hiểm lên núi, quyết không thể để bất cứ ai trong cung biết được.
Mấy ngày không gặp Phù Nam rồi, không hiểu y thế nào, A Triệt ra sao? Nàng điểm chân lướt xuống núi, tà áo lục phiêu phiêu diêu diêu trong gió, thoáng sau tan biến trong bãi mạn châu sa hoa đỏ rực.
Nhưng cùng lúc nàng rời khỏi Nguyệt cung, người nàng cần tìm lại xông vào Chu Tước cung theo lối đông môn.
Mây đen trầm trầm đè nặng chân trời, thiên địa tối tăm hẳn, cơn gió trước lúc mưa đổ thổi khe khẽ, phát tán ý vị không lành – ý vị tử vong phảng phật nơi nào đó dưới chân núi bay ngược lên.
Tà dương chiếu lên mình y, tà áo trắng như phát ra quang hoa.
Y đứng trước song cửa nhìn về phái bắc, dây lưng lất phất bay, trầm tĩnh cao quý như phong phạm của đại tế ti – chỉ còn thiếu chiếc vòng đính hồng bảo thạch đeo trên trán chứng minh thân phận.
“Không, muội không về.” Phiêu Bích cố chấp nhìn y lắc đầu, “Lưu Quang, nếu huynh không cho biết cách giải quyết, muội sẽ không về.”
“Không có cách nào.” Lưu Quang khẽ lắc đầu, xoa thái dương huyệt, “Trừ phi Yểm ma tự rời khỏi vật chủ, những biện pháp khác đều vô dụng – ta cũng vô năng.”
“Cả huynh cũng không có cách?” Phiêu Bích nhìn y với vẻ không tin, “sức mạnh hiện tại của huynh không kém Vân Tức tế ti bao nhiêu – nếu huynh cũng… cũng không thể thì thiên hạ này còn ai làm được?”
“Đó vốn là việc không thể giải quyết.” Lưu Quang thở dài, ngón tay đỡ lên song cửa, “nên biết rằng trái tim A Triệt đơn thuần hơn ai hết, nhưng trái tim càng đơn thuần, một khi có khe hở sẽ càng dễ bị xâm thực, bị bóp méo. Yểm ma rũ bỏ thân thể Thẩm Anh để chọn A Triệt, một khi kí sinh sẽ không có cách gì chia tách được.”
*
Y buông rèm ngăn ánh sáng lại, Chu Tước cung trở lại với vẻ âm u thường thấy quanh năm.
Tịch dương sắp lặn, đến lúc tĩnh tọa tu luyện rồi.
Mỗi ngày y tiến hành kiểu tu tập này, vạn vạn lần không thể có mặt người khác, phải để nàng đi mới được.
“Phiêu Bích, muội nên quay về, lần này muội sơ ý quá–” Ngón tay y y lướt qua hàng cổ thư, đều là những cuốn y chưa đọc xong, bình thản nói, “may mà nửa tháng trước Thiên Lại hạ sơn đến Thí Kiếm sơn trang ở La Phù, bằng không muội tất tả đến gặp ta thế này, bị ả biết là coi như mọi chuyện chấm dứt.”
“Muội mặc kệ, việc này quá nguy hiểm.” Phiêu Bích nghiến răng, hai tay nắm chặt, “Phải nhanh nghĩ cách tách Yểm ma khỏi thân thể A Triệt. Bằng không… bằng không… ”
“Bằng không Phù Nam sẽ bỏ muội, đúng không?” Lưu Quang lạnh nhạt hỏi.
“Không trách được… trước đây huynh ấy đã thích Thần Triệt hơn.” Phiêu Bích chưa kịp phản bác, Lưu Quang lại bình thản nói, ngón tay dừng trên gáy sách, khóe môi chợt hiện nụ cười: “Chi bằng ta đưa cho muội quyển cổ thuật này – muốn giữ Phù Nam, thế là đủ, còn muốn đối phó Yểm ma thì khó lắm.”
Y ném quyển sách mỏng bằng sa la diệp vào lòng nàng, mùi trang sách thơm nức tỏa ra.
“Muội không quan tâm Phù Nam theo ai… chỉ e huynh ấy xảy ra chuyện.” Phiêu Bích theo ý thức nắm chặt quyển sách, lên tiếng phản bác, nhìn quanh một lượt. Lưu Quang đến Chu Tước cung liền chuyển cả Tàng thư các theo.
Từ bé, Lưu Quang và nàng đều thích đọc sách. Lúc đó Nguyệt cung chìm trong những trận tranh đoạt quyền lực, Phù Nam hay cùng Thần Triệt đi chơi, cả Tàng thư các trong thần miếu rộng lớn chỉ có hai kẻ si mê thuật pháp là nàng và Lưu Quang, đứng cách giá sách cao vời này lặng lẽ đọc.
Có lẽ do ước định không lời năm đó, sau khi Thiên Lại giáo chủ lên ngôi, cả hai liền bị phân cách khỏi Nguyệt cung, vẫn liên tục dùng các phương pháp khác nhau để liên hệ. Y để cho nàng lén lên núi đọc sách trong cung, chỉ điểm cho nàng những chỗ thắc mắc. Giờ nàng gặp vấn đề không thể giải quyết, chỉ đành mạo hiểm lên núi tìm y.
Nàng miết trang sách, kiên quyết lắc đầu: “Nhưng muội không cần phương pháp giải quyết bằng ‘Hạ Cổ’.”
“Muội đã xem hết mọi quyển sách vẫn không tìm được phương pháp đối phó Yểm ma.” Lưu Quang mỉm cười, chỉ vào điển tịch chất đầy sau lưng, lắc đầu, “trừ phi nhân lúc Yểm ma chưa kịp đổi mà giết cả vật chủ mới có thể tạm thời phong ấn. Nhưng giữ cho Thần Triệt sống sót thì không thể nào.”
Phiêu Bích trầm mặc, toát lên nét kiên nhẫn đến mức gần như cố chấp.
“Được rồi, tùy muội.” Lưu Quang rốt cuộc cũng thở dài, đổi sáng chủ đề khác, “Hôm nay muội lên đây, Phù Nam không biết?”
“Vâng.” Phiêu Bích đáp trầm trầm, “muội đã đáp ứng huynh từ trước.”
“Muội thuận đường mang theo cái này, lén đặt lên cửa sổ của y.” Lưu Quang thò vào ống tay áo, cầm một nhánh linh chi lấp lánh, “Mấy hôm trước nửa đêm có chút rắc rối, ta chưa kịp phái người đưa cho y.”
Phiêu Bích đón lấy nhánh thất diệp minh chi—loại linh chi chỉ sinh trưởng dưới đáy thánh hồ ở Nguyệt cung là linh đan diệu dược được vô số người tu tập thuật pháp mơ ước. Không hiểu Lưu Quang dùng cách gì mà đột nhập vào được nơi đầy ác linh đó hái ra.
Nàng ngẩng ngơ nắm lấy nhánh linh chi, nói ra nghi vấn nhiều năm giữ trong lòng: “Muội không hiểu… Lưu Quang, vì sao lại không để Phù Nam biết tình huống của huynh? Với sức của huynh hiện giờ, còn gì phải sợ Thiên Lại giáo chủ, sao vẫn không đi gặp Phù Nam?”
Câu hỏi vừa buông, ngón tay Lưu Quang khẽ run lên, khó ai nhận ra cử động đó.
“Lúc đó ta và y chọn con đường khác nhau.” Y mỉm cười, ánh mắt u ám hẳn, “hiện giờ mọi thứ đã qua, bất tất gặp lại.”
“Nhưng mỗi năm huynh đều cho huynh ấy đồ trân quý thế này, còn thông qua muội nghe ngóng tin tức về huynh ấy, huynh cũng nhớ huynh ấy?” Phiêu Bích cố phân giải, “Huynh sống rất ung dung nhưng huynh ấy luôn lo lắng, năm xưa hai người thân thiết như vậy, giờ không nên đày đọa huynh ấy làm gì.”
“Y quá thiện lương… ngược hẳn với ta.” Lưu Quang nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt trở nên thật kỳ quái, lẩm bẩm, “ta thật sự sợ phải đối diện với y.”
Ngưng một lát, y nhìn lên thinh không qua khe rèm, thần sắc trở nên bình thản: “Mặt trời xuống núi rồi, lại sắp có mưa to, muội nên về mau, bằng không Phù Nam sẽ lo lắng.”
Cảm giác y đã hạ lệnh đuổi khách lần thứ ba, Phiêu Bích đứng dậy, ngần ngừ ngoái lại, ánh mắt dừng trên gương mặt y, hỏi câu cuối cùng: “Lưu Quang… vừa nãy muội báo tin A Triệt thoát khỏi thủy lao, tựa hồ huynh không hề kinh ngạc? Lẽ nào… huynh đã biết trước? Sao huynh lại nắm được tình huống trong u ngục?”
Bàn tay Lưu Quang dừng lại trên lớp rèm, hơi biến sắc nhưng không đáp.
Phiêu Bích nhìn y thật lâu, hòng tìm ra nét khác lạ trên gương mặt người bạn từ thủa ấu thơ, nhưng ánh mắt y sâu không thấy đáy, nàng chỉ nhìn mấy giây liền có cảm giác chìm đắm, vội tránh đi, khẽ thở dài: “Huynh không muốn nói, vậy muội không hỏi nữa. Cáo từ.”
Lưu Quang không tiến, chỉ đứng trước song cửa nhìn theo nàng men theo hành lang, yểu điệu rẽ qua lối vòng, biến mất sau đĩa phong đăng.
Y khép mắt lại, ngón tay run lên, cực lực áp chế ký ức từ nội tâm dâng lên.
Lại không thấy nữa rồi… mỗi lần nàng ra về, y chỉ biết cưỡng ép bản thân đừng nhìn nàng.
“Muội không muốn làm giáo chủ, phiền hà lắm… nếu để muội trông nom tàng thư các ở thần miếu là tốt nhất.”
Trong trí nhớ, thiếu nữ cầm sách đứng cách giá nói chuyện với y, ánh mắt đầy mê đắm đối với thuật pháp.
Lúc đó y vốn định an ủi nàng vì không lên được ngọc tọa giáo chủ, không ngờ cô bé mới mười tuổi đầu đó lại nói như vậy. Y nhìn nàng qua cuốn sách Nguyên anh thổ nạp, chợt phát hiện ánh mặt lộ ra giữa quyển sách trong veo, thậm chí còn lay động lòng người hơn đôi mắt Thần Triệt vốn khiến sư phụ Vân Tức say mê.
Trong tàng thư các trống trải thường chỉ có hai người chăm chỉ đọc những quyển kinh sách đầy bụi.
Y thích làm việc lớn, khi hiểu biết là đặt mục tiêu vượt qua sư phụ, nên thường chọn nhưng cuốn sách thuật pháp chiến đấu cao thâm lăng lệ như Khôi lỗi thuật, Truy hồn cốt, Phân huyết đại pháp, thỉnh thoảng tu thành một môn lại vui mừng khôn xiết. Thú đọc của nàng ngược lại, chỉ thích Tinh dã biến, Kham dư khảo, Bạch vân tiên nhân linh thảo ca, những quyển sách tham cứu áo nghĩa hồng hoang, hướng đến thiên địa, hoàn toàn không có hứng thú với sách khác.
Trước tượng Nguyệt thần rực ánh đuốc, cách giá sách cao đến nóc, cả hai vô thanh vô tức trưởng thành. Nhưng không hay trò chuyện với nhau, tối đa chỉ cùng ôm sách mỉm cười gật đầu khi gặp mặt trên lối đi.
Kiến thức rộng hơn, Phiêu Bích càng yên tĩnh, hòa hoãn, ánh mắt sáng lên nét lí trí, lòng cũng phẳng lặng gương soi.
Y ngày càng nóng nảy, mười lăm tuổi đã tu thành pháp thuật kinh nhân, sức mạnh tăng lên, y càng hiểu rõ kiếp này không thể vượt qua được sư phụ – vị tế ti mạnh đến mức vượt khỏi thiện ác.
Tâm niệm chuyển động, y không còn chuyên chú vào sách vở như trước, không đặt chân đến tàng thư các, mà bắt đầu sắp đặt mưu kế, định tìm cách khác đánh đổ sư phụ bất khả chiến thắng.
Cho đến tối đó… trong lần phản bội đầy máu đổ ấy, y thấy cô bé áo đỏ cười điên cuồng đánh Vân Tức tế ti rơi xuống đáy hồ, mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ đó thân ảnh như vách đá cao cản đường y đã bị trừ khử.
Y ở trong Chu Tước cung một mình, điển tịch trong tàng thư các được đưa đến đó, mỗi ngày y đều vùi đầu tu luyện, điên cuồng theo đuổi sức mạnh vô địch, dần trở nên trầm mặc nội liễm, tính tình cô tịch – năm năm nay, y cách tuyệt với đời, trừ Thiên Lại giáo chủ, chỉ còn giữ liên hệ với Phiêu Bích, thư hữu năm xưa.
Y không hiểu vì sao lại muốn thấy nàng.
Tuy qua mấy lần bị đày đọa, vận mệnh không đồng tình với nàng, đẩy nàng từ mây cao xuống đất nhưng nàng vẫn tỏa sáng.
Mỗi lần gặp Phiêu Bích, y đều thấy nàng đẹp hơn. Nữ tử có sắc đẹp nội liễm này không hề phô trương, không hoạt bát, chỉ an phận lặng lẽ trưởng thành, kiên cường đẹp đẽ như đóa nhẫn đông hoa. Còn Phù Nam… tuy chỉ là quả dưa ngốc không có tâm cơ, trải qua nhiều cay đắng nhưng được sớm chiều bên Phiêu Bích cũng coi là hạnh phúc.
Mỗi lần nàng đi khỏi, y đều cực lực khắc chế bản thân, bằng không tất đã đuổi theo giữ lại.
Sau này y hiểu rằng mình muốn gặp nàng vì thứ trong mắt nàng có thể làm dịu đi linh hồn đang khô kiệt của y.
Nhiều năm trước, trong tàng thư các ở thần điện, có lẽ y và nàng chung khởi điểm nhưng từ khi bàn tay hai người cầm hai quyển sách khác nhau, bắt đầu theo đuổi nhưng thứ khác nhau, càng lúc càng xa nhau…
Cái đêm năm năm trước y đã lựa chọn, giờ nhìn lại cũng có tác dụng gì?
Hai người là hai thế giới xa cách, không thể gặp nhau.
Lưu Quang đứng trước rèm khá lâu, mặc cho cơn gió trước lúc mưa đổ hàm chứa hơi ẩm lành lạnh phất vào mặt.
Bóng Phiêu Bích khuất hẳn, mây đen áp sát Linh Thứu sơn, chớp giật liên hồn, thoáng có ý vị không lành. Nửa tháng trước Thiên Lại giáo chủ tu thành Ảo cổ chi thuật, hạ sơn đến Thí Kiếm sơn trang ở La Phù, hiện giờ cả Nguyệt cung trống trải vô biên.
Y không ngăn cản, cũng không hỏi nửa lời.
Ánh mắt Thiên Lại giáo chủ thể hiện rõ rằng chuyến này không đi không được.
Y không biết trước khi nàng ta bị Vân Tức đưa về Nguyệt cung đã tao ngộ những gì ở Thí Kiếm sơn trang nhưng cảm giác được trong thân thể nữ hài vĩnh viễn không lớn đó ẩn tàng bao nhiêu phẫn nộ. Bằng không nàng ta không điên cuồng hơn cả y, thu thập mọi loại pháp thuật đáng sợ, nghiến răng chịu đựng sự đày đọa của Vân Tức hỉ nộ vô thường.
Ngọn lửa phục thù như vậy một khi bùng lên sẽ thiêu cháy sạch cả ngũ tạng lục phủ.
Lưu Quang ngẩng nhìn thinh không u ám ngoài cửa, khóe môi nở nụ cười.
Kỳ thật, trước khi Thiên Lại đi, y đã tính toán cẩn thận.
Nàng ta sẽ không trở lại… mọi dự đoán bói toán đều cho một kết quả: bỉ ngạn hoa nở, trăng rụng sao rơi, đại hung. Cô bé áo đỏ vĩnh viễn không lớn đó, sau khi ngọn lửa phục thù trong lòng lụi tắt, sẽ ngủ lại mãi mãi ở quê cũ. Năm năm trước Bái Nguyệt giáo mất đi tế ti, giờ lại mất nốt giáo chủ?
Từ rày, Nguyệt cung này sẽ do mình y khống chế.
Lưu Quang mỉm cười trước cơn gió, ngón tay nắm chặt lại, phảng phất nắm lấy một vật vô hình. Bái Nguyệt giáo rơi vào tình huống vô chủ, một khi trật tự tan vỡ thì kẻ có tài năng sẽ lên ngôi – hiện giờ có ai mạnh được như y?
Từ rày, thiên thượng địa hạ, mình y độc tôn.
Có gì hay hơn thực hiện được ước mộng nhiều năm? Hà huống y dốc lòng phấn đấu nhiều năm vì điều đó – nhưng sao khi thấy mọi thứ sắp kết thúc, lòng y lại không vui sướng gì?
Lưu Quang lắc đầu, như muốn rũ hết những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Y lại buông rèm, căm phòng liền chìm vào tăm tối.
Nên bắt đầu tu luyện từ hôm nay… Hôm nay là ngày sau cùng, chỉ cần lần tu luyện này hoàn tất, công đức viên mãn, tất cả sức mạnh của sư phụ sẽ thuộc về y.
Y đốt hương, hồng quang u ám lập lòe vẽ thành đừng nét quỷ dị, trong làn khói trắng chờn vờn, y ngồi xếp bằng, mở một quyển sách, chiếu theo phương pháp trong đó tu luyện.
Trên quyển sách da dê bóng lộn viết ba chữ: Phệ hồn thuật!
*
Mây đen bao trùm Linh Thứu sơn, Nguyệt cung lạnh lẽo tịch mịch.
Phiêu Bích rời Chu Tước cung, cúi đầu đi theo hành lang, tránh khỏi trận thế kết giới bố trí tinh tế, định hạ sơn trước khi trời mưa.
Lúc ra khỏi cửa ngách hoang tàn, nàng chợt nghe ngoài xa có tiếng động, cả kinh ngoái lại, ở vườn mạn đà la hoa lóe lên hàn quang, tiếng binh khí va nhau cùng tiếng niệm chú thuật vang lên – có người xâm nhập Nguyệt cung?
Theo ý thức nàng dán lệnh phù Lưu Quang cho lên cửa, cánh cửa đồng xanh vô thanh vô tức mở toang, lướt ngay ra ngoài, cánh cửa liền khép lại. Nhân lúc hỗn loạn mà thoát thân – lần này mạo hiểm lên núi, quyết không thể để bất cứ ai trong cung biết được.
Mấy ngày không gặp Phù Nam rồi, không hiểu y thế nào, A Triệt ra sao? Nàng điểm chân lướt xuống núi, tà áo lục phiêu phiêu diêu diêu trong gió, thoáng sau tan biến trong bãi mạn châu sa hoa đỏ rực.
Nhưng cùng lúc nàng rời khỏi Nguyệt cung, người nàng cần tìm lại xông vào Chu Tước cung theo lối đông môn.
Mây đen trầm trầm đè nặng chân trời, thiên địa tối tăm hẳn, cơn gió trước lúc mưa đổ thổi khe khẽ, phát tán ý vị không lành – ý vị tử vong phảng phật nơi nào đó dưới chân núi bay ngược lên.