Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: 4: Khi Yêu Hoá Thành Chấp Niệm
“Công hạ Miên La, không tiếc mọi giá.”
Không tiếc mọi giá, bao gồm cả sinh mạng của nàng.
Bãi triều, nàng còn chưa bước chân ra khỏi đại điện, đã nghe lệnh triệu hồi của hắn.
Ly Thương theo lối cũ, băng qua hậu hoa viên sau chính điện, một đường đi thẳng tới ngự thư phòng.
Hắn ở trong phòng, chễm chệ trên ghế chờ đợi nàng đến.
Thực chất mà nói, lòng của Bắc Mộc Xướng Nguyệt lúc này vô cùng khó chịu, cũng vô cùng rối loạn.
Hắn muốn tránh mặt nàng, cũng muốn nàng biết khó mà lui.
Hắn đưa ra yêu sách như vậy, nhưng thực chất đã tính sẵn nếu nàng đáp không thể, sẽ chỉ khiển trách một lát rồi bỏ qua.
Hắn chỉ là muốn xem thử, nàng có chịu cúi đầu hay không.
Thế mà Ly Thương quậy cường, lại trực tiếp nhận mệnh.
Điều này khiến hắn vô cùng khó chịu.
Cầu xin hắn khó lắm sao? Nên nói nàng là phục tùn đến vô điều kiện, hay là cứng đầu không thể trị đây.
Thiếu nữ mảnh mai, bước đi nhẹ nhàng, gương mặt lãnh đạm không chút cảm xúc.
Lướt qua hàng mai trước cửa, nàng chậm rãi tiến đến trước mặt hắn.
Vẫn là vẻ cung kính thường thấy.
“Chủ thượng.”
Hắn cười tà, phẫy tay ra hiệu gọi nàng đến bên cạnh.
Ly Thương chần chừ, nhưng vẫn đứng dậy, chậm rãi tiến lại phía hắn.
Trong lòng lúc này vô cùng hỗn loạn.
Nàng không thể nhìn ra hắn muốn gì, cũng không biết hắn sẽ làm gì.
Nói không sợ, là nói dối.
Vừa đến gần, đã bị hắn nắm chặt tay, kéo xuống đè chặt dưới bàn.
Nàng nằm úp lên bàn, dưới tay hắn cũng không hề có phản kháng.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt nheo mắt, thấp giọng:
“Nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
Ly Thương nhắm nghiền mắt, cười trừ:
“Thần… không có!”
“Ly Thương, nàng quá ngạo mạn.
Cầu xin ta, rất khó sao?”
Hắn thô bạo bóp lấy cổ tay nàng, siết chặt đến đỏ hằn lên vẫn không buông ra.
Ly Thương dưới hành động không chút lưu tình của hắn, ngoài việc chấp nhận, nàng còn có thể làm gì?
“Chủ thượng, Ly Thương biết người không cần kẻ vô dụng, vì vậy thần không dám cầu xin, chỉ dám phục tùng.”
Lời đáp lại, là lời mà hắn luôn nghe thấy trong suốt mười tám năm qua.
Ly Thương à Ly Thương, ta không hiểu, rốt cuộc nàng là thực sự trung thành không muốn phản bội ta, hay là vì thực chất chưa từng quan tâm đến mạng sống của mình.
Thực chất, lúc này Bắc Mộc Xướng Nguyệt cũng không rõ bản thân vì cái gì mà tức giận.
Hắn chỉ biết, đối với nữ tử mở miệng ra là phục tùng mình, phục tùng đến khiến hắn khó chịu.
Hắn ôm nàng trong tay, là cảm giác lấp đầy được khoảng trống mà bản thân đã mất đi trong tâm hồn.
Hương thơm thân thể của thiếu nữ không ngừng quấn lấy tâm trí hắn.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt cũng không muốn kiềm chế nữa, hắn cúi người hôn lên gáy nàng.
Ly Thương bất ngờ, chỉ giật mình một cái liền im ắng trở lại.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt vô cùng không hài lòng, bóp lấy mặt nàng:
“Nàng nói phục tùng ta, vậy lúc này cũng nên phục tùng ta chứ.”
Nàng đỏ mặt, vùi vào trong lòng hắn khẽ nấc lên một tiếng.
Thế nhưng nàng vẫn biết, hắn là chủ thượng của nàng, Ly Thương cả đời chỉ phục tùng Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Đây là lời thề cũng là thiên chức duy nhất của nàng.
Ly Thương e dè, vụng về ôm lấy cổ hắn, học theo hắn mà chạm đến cánh môi.
Chỉ là nàng thật sự quá vụng về, mà hắn lại không có nhiều kiên nhẫn như vậy, vẫn là tự mình động thủ.
Trải qua một lần, cơ thể của nàng cũng dường như miễn cưỡng chấp nhận hắn.
Nhưng lại nói, hắn mỗi lần đều phát tiết rất mạnh mẽ, cũng chưa từng hỏi qua nàng cảm thấy thế nào.
Ở dưới hắn, đau đớn nhiều hơn là hạnh phúc.
Lần này so với lần trước, căn bản là đau đớn hơn rất nhiều.
Ly Thương nhịn không nổi, khóc nấc lên trong lòng hắn.
Mà hắn cũng chẳng màng đến nữ tử dưới thân đã đau đến phát khóc.
Ly Thương chỉ mong hắn sau khi phát tiết, có thể ôm lấy nàng mà vỗ về một chút.
Chỉ là thế gian vô tình nhất là đế vương.
Tâm của đế vương như sao trên trời, trăng dưới nước.
Tình yêu của đế vương như thuốc độc cũng là thuốc bổ.
Khiến người ta ngây ngất trong trầm mê, cũng khiến người ta độc phát toàn thân, đau khổ mà chết.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt sau khi phát tiết xong, vẫn là không nói với nàng một câu nào, đã rời đi.
Ly Thương ngồi xuống góc phòng, ngây ngốc ôm lấy bản thân đầy rẫy những vết bầm tím, có chỗ còn rách da rách thịt.
Chủ thượng, rốt cuộc, đến khi nào người có thể quay đầu lại nhìn ta một cái?
Ly Thương gượng dậy, chỉnh sửa y phục rồi lẳng lặng rời khỏi.
Bên ngoài cung điện, Tiết Liệt Quân đã chuẩn bị ngựa, chỉ chờ nàng xuất cung liền lên đường ra biên ải.
Nhìn thấy Ly Thương thất thiểu đi ra, Tiết Liệt không khỏi đau lòng.
Y không hiểu, rốt cuộc yêu là gì mà nàng lại phải đau khổ như thế.
Rốt cuộc hắn đã cho nàng thứ gì, lại khiến nàng một lòng một dạ chưa từng oán than.
Tiết Liệt chạy đến đỡ nàng lên ngựa, nhìn thấy rõ vết hằn trên cổ nàng.
Rõ ràng là một lực đạo rất lớn bóp chặt lấy, đến năm ngón tay còn in rõ như thế.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt, thật không chút lưu tình.
Tiết Liệt không nhịn được lo lắng trong lòng, chỉ đành buộc miệng hỏi nàng:
“Tướng Quân, rốt cuộc yêu hận là gì, lại đáng để người hy sinh không tiếc như vậy?”
Ly Thương chỉ cười trừ mà đáp lại:
“Chính là biết bản thân không có được gì, vẫn không thể buông bỏ.”
Nàng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời cao rộng đó.
“Tiết Liệt, ngươi không hiểu.
Một khi tình yêu hoá thành chấp niệm, ta thực sự không cách thoát ra được nữa..
Không tiếc mọi giá, bao gồm cả sinh mạng của nàng.
Bãi triều, nàng còn chưa bước chân ra khỏi đại điện, đã nghe lệnh triệu hồi của hắn.
Ly Thương theo lối cũ, băng qua hậu hoa viên sau chính điện, một đường đi thẳng tới ngự thư phòng.
Hắn ở trong phòng, chễm chệ trên ghế chờ đợi nàng đến.
Thực chất mà nói, lòng của Bắc Mộc Xướng Nguyệt lúc này vô cùng khó chịu, cũng vô cùng rối loạn.
Hắn muốn tránh mặt nàng, cũng muốn nàng biết khó mà lui.
Hắn đưa ra yêu sách như vậy, nhưng thực chất đã tính sẵn nếu nàng đáp không thể, sẽ chỉ khiển trách một lát rồi bỏ qua.
Hắn chỉ là muốn xem thử, nàng có chịu cúi đầu hay không.
Thế mà Ly Thương quậy cường, lại trực tiếp nhận mệnh.
Điều này khiến hắn vô cùng khó chịu.
Cầu xin hắn khó lắm sao? Nên nói nàng là phục tùn đến vô điều kiện, hay là cứng đầu không thể trị đây.
Thiếu nữ mảnh mai, bước đi nhẹ nhàng, gương mặt lãnh đạm không chút cảm xúc.
Lướt qua hàng mai trước cửa, nàng chậm rãi tiến đến trước mặt hắn.
Vẫn là vẻ cung kính thường thấy.
“Chủ thượng.”
Hắn cười tà, phẫy tay ra hiệu gọi nàng đến bên cạnh.
Ly Thương chần chừ, nhưng vẫn đứng dậy, chậm rãi tiến lại phía hắn.
Trong lòng lúc này vô cùng hỗn loạn.
Nàng không thể nhìn ra hắn muốn gì, cũng không biết hắn sẽ làm gì.
Nói không sợ, là nói dối.
Vừa đến gần, đã bị hắn nắm chặt tay, kéo xuống đè chặt dưới bàn.
Nàng nằm úp lên bàn, dưới tay hắn cũng không hề có phản kháng.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt nheo mắt, thấp giọng:
“Nàng không có gì muốn nói với ta sao?”
Ly Thương nhắm nghiền mắt, cười trừ:
“Thần… không có!”
“Ly Thương, nàng quá ngạo mạn.
Cầu xin ta, rất khó sao?”
Hắn thô bạo bóp lấy cổ tay nàng, siết chặt đến đỏ hằn lên vẫn không buông ra.
Ly Thương dưới hành động không chút lưu tình của hắn, ngoài việc chấp nhận, nàng còn có thể làm gì?
“Chủ thượng, Ly Thương biết người không cần kẻ vô dụng, vì vậy thần không dám cầu xin, chỉ dám phục tùng.”
Lời đáp lại, là lời mà hắn luôn nghe thấy trong suốt mười tám năm qua.
Ly Thương à Ly Thương, ta không hiểu, rốt cuộc nàng là thực sự trung thành không muốn phản bội ta, hay là vì thực chất chưa từng quan tâm đến mạng sống của mình.
Thực chất, lúc này Bắc Mộc Xướng Nguyệt cũng không rõ bản thân vì cái gì mà tức giận.
Hắn chỉ biết, đối với nữ tử mở miệng ra là phục tùng mình, phục tùng đến khiến hắn khó chịu.
Hắn ôm nàng trong tay, là cảm giác lấp đầy được khoảng trống mà bản thân đã mất đi trong tâm hồn.
Hương thơm thân thể của thiếu nữ không ngừng quấn lấy tâm trí hắn.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt cũng không muốn kiềm chế nữa, hắn cúi người hôn lên gáy nàng.
Ly Thương bất ngờ, chỉ giật mình một cái liền im ắng trở lại.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt vô cùng không hài lòng, bóp lấy mặt nàng:
“Nàng nói phục tùng ta, vậy lúc này cũng nên phục tùng ta chứ.”
Nàng đỏ mặt, vùi vào trong lòng hắn khẽ nấc lên một tiếng.
Thế nhưng nàng vẫn biết, hắn là chủ thượng của nàng, Ly Thương cả đời chỉ phục tùng Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Đây là lời thề cũng là thiên chức duy nhất của nàng.
Ly Thương e dè, vụng về ôm lấy cổ hắn, học theo hắn mà chạm đến cánh môi.
Chỉ là nàng thật sự quá vụng về, mà hắn lại không có nhiều kiên nhẫn như vậy, vẫn là tự mình động thủ.
Trải qua một lần, cơ thể của nàng cũng dường như miễn cưỡng chấp nhận hắn.
Nhưng lại nói, hắn mỗi lần đều phát tiết rất mạnh mẽ, cũng chưa từng hỏi qua nàng cảm thấy thế nào.
Ở dưới hắn, đau đớn nhiều hơn là hạnh phúc.
Lần này so với lần trước, căn bản là đau đớn hơn rất nhiều.
Ly Thương nhịn không nổi, khóc nấc lên trong lòng hắn.
Mà hắn cũng chẳng màng đến nữ tử dưới thân đã đau đến phát khóc.
Ly Thương chỉ mong hắn sau khi phát tiết, có thể ôm lấy nàng mà vỗ về một chút.
Chỉ là thế gian vô tình nhất là đế vương.
Tâm của đế vương như sao trên trời, trăng dưới nước.
Tình yêu của đế vương như thuốc độc cũng là thuốc bổ.
Khiến người ta ngây ngất trong trầm mê, cũng khiến người ta độc phát toàn thân, đau khổ mà chết.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt sau khi phát tiết xong, vẫn là không nói với nàng một câu nào, đã rời đi.
Ly Thương ngồi xuống góc phòng, ngây ngốc ôm lấy bản thân đầy rẫy những vết bầm tím, có chỗ còn rách da rách thịt.
Chủ thượng, rốt cuộc, đến khi nào người có thể quay đầu lại nhìn ta một cái?
Ly Thương gượng dậy, chỉnh sửa y phục rồi lẳng lặng rời khỏi.
Bên ngoài cung điện, Tiết Liệt Quân đã chuẩn bị ngựa, chỉ chờ nàng xuất cung liền lên đường ra biên ải.
Nhìn thấy Ly Thương thất thiểu đi ra, Tiết Liệt không khỏi đau lòng.
Y không hiểu, rốt cuộc yêu là gì mà nàng lại phải đau khổ như thế.
Rốt cuộc hắn đã cho nàng thứ gì, lại khiến nàng một lòng một dạ chưa từng oán than.
Tiết Liệt chạy đến đỡ nàng lên ngựa, nhìn thấy rõ vết hằn trên cổ nàng.
Rõ ràng là một lực đạo rất lớn bóp chặt lấy, đến năm ngón tay còn in rõ như thế.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt, thật không chút lưu tình.
Tiết Liệt không nhịn được lo lắng trong lòng, chỉ đành buộc miệng hỏi nàng:
“Tướng Quân, rốt cuộc yêu hận là gì, lại đáng để người hy sinh không tiếc như vậy?”
Ly Thương chỉ cười trừ mà đáp lại:
“Chính là biết bản thân không có được gì, vẫn không thể buông bỏ.”
Nàng ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời cao rộng đó.
“Tiết Liệt, ngươi không hiểu.
Một khi tình yêu hoá thành chấp niệm, ta thực sự không cách thoát ra được nữa..