Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: 31: Cánh Chim Lạc Lối
“Được rồi, một tháng.
Nàng ở lại hoàng thành một tháng nữa rồi đi cũng không muộn.”
Hắn thực sự cũng không biết thời hạn một tháng này thì có nghĩa lý gì.
Một tháng nhanh như một cái chớ mắt.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt dùng thời hạn một tháng, chính là vẫn một hy vọng sẽ có thể khiến nàng trở lại như trước.
Hắn không tin Ly Thương mười năm cẩn cẩn bên cạnh lại có thể nói thay đổi là thay đổi.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt rời khỏi thiên lao với một tâm trạng không thể nào tệ hơn.
Kế hoạch vạch ra còn chưa bắt đầu e là phải thay đổi.
Hắn bây giờ đang vận dụng toàn bộ tâm sức để nghĩ xem rốt cuộc là sai ở điểm nào.
Ly Thương thay đổi lớn như vậy, là vì ai, là vào thời điểm nào?
Cả một ngày hôm đó hắn lên triều bàn chính sự cũng không thể tập trung nổi.
Lúc trở về phê tấu chương trong đầu cũng không xua đi được những suy nghĩ kia.
Hạn Dực hầu hạ bên hắn cả ngày, cũng cảm nhận được tâm trạng không vui của hắn.
Thế nhưng cho dù có biết cũng không dám hỏi, sợ rằng lỡ đâu chọc trúng vảy ngược lại khiến hắn nổi trận lôi đình thì bỏ mạng lúc nào không biết.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt ngồi bên đàn, tấu một khúc nhạc.
Âm thanh lúc trầm lúc cao, là một khúc nhạc rất hay nhưng cũng rất thê lương.
“Hạn Dực, ngươi nói xem Ly Thương đang nghĩ gì? Có phải nàng ấy đang giận ta không?”
Hạn Dực pha cho hắn một tách trà ấm, hương thơm của trà lan toả khiến lòng thanh thản.
“Bệ hạ, thần không dám suy đoán lung tung.
Nhưng thần mạo muội cho rằng, có lẽ Ly Tướng Quân có nỗi khổ riêng.”
Thực ra nổi khổ của Ly Thương là gì đã rõ như ban ngày.
Hạn Dực biết rõ, Ly Thương đột ngột xin nhậm chức Trấn Bắc Quan tám đến chín phần là muốn trốn tránh Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Nhưng những điều này, chỉ có thể nghĩ chứ không thể nói ra.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt có lẽ trong lòng cũng hiểu, chỉ là hắn luôn tự tin Ly Thương sẽ không phản bội hắn, lúc nào cũng nghe lời hắn.
Đây có lẽ là một đả kích lớn mà hắn nhất thời không thể tiếp nhận.
“Nếu nàng ấy giận ta rồi, có thể nháo có thể làm loạn, sao phải nhất quyết muốn rời xa ta? Nàng ấy nghĩ rằng bản thân có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao?”
Hạn Dực chỉ đành thở dài.
Duyên phận của hai người này có lẽ định sẵn là nghiệt duyên.
Đời này e rằng sẽ mãi trầm luân như vậy, không thể thoát khỏi đau khổ.
Lại nói về Ly Thương, nàng rời khỏi thiên lao, trở về lại phủ tướng quân.
Dáng vẻ phủ lớn hào nhoáng nhưng ảm đạm buồn tẻ vô cùng.
Ly Thương mệt mỏi đẩy cửa đi vào trong, vừa bước vào Khương Nhạn đã chạy ùa ra ôm chầm lấy nàng.
Khương Nhạn vòng tay ôm chặt nàng, một lời cũng không nói, cứ cúi mặt.
Ly Thương thở dài xoa đầu nàng ta.
Đứa bé này bình thường khóc nháo cả lên, hôm nay yên lặng như vậy e là đã buồn lắm.
“Muội sao thế? Nhạn Nhi à, đừng buồn, tất cả đều qua rồi!”
Khương Nhạn khẽ nấc lên một tiếng, vẫn im lặng vùi mặt vào lòng Ly Thương.
Ly Thương bất lực chỉ đành cười khổ.
“Nhạn Nhi à, tháng sau có lẽ chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành náo nhiệt này, đến một nơi yên tĩnh hơn.”
Khương Nhạn đến lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Ly Thương.
Đáy mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi.
“Tướng quân… người nói chúng ta sẽ rời khỏi đây ư? Nhưng mà là đi đâu cơ?”
Ly Thương đưa mắt nhìn lên bầu trời trong xanh kia.
Chân trời kia tưởng như thật gần, màu xanh kia tưởng như vươn tay ra là có thể chạm đến.
Cũng giống như tự do của cô, tưởng rằng rất gần rất gần nhưng lại bất giác nhận ra dù có dốc sức cả đời chạy theo cũng không thể chạm đến.
Cánh chim vốn dĩ nên bay lượn trên bầu trời kia, nhưng lại vì một ánh mắt mà cả đời cũng không thể bay được nữa.
Có những thứ, thật sự rất muốn có được.
Chỉ là phải bất lực từ bỏ!
“Ta đã cầu xin chủ thượng phong ta làm Trấn Bắc Quan.
Tháng sau sẽ nhậm chức.”
Khương Nhạn nghe vậy rất vui mừng.
Chi ít có thể rời xa khỏi Bắc Mộc Xướng Nguyệt một chút, Ly Thương cũng bớt đau khổ.
Kinh thành này tuy rằng rất rộng rất đẹp, nhưng chung quy vẫn không phải là nơi để Ly Thương có thể dừng chân.
Rời xa nơi này, đến một vùng trời khác, có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn!
Nhưng Khương Nhạn nhìn ra trong ánh mắt của Ly Thương có một phần tiếc nuối.
Nàng có lẽ cũng không muốn từ bỏ nơi này.
“Tướng quân, người luyến tiếc sao?”
Ly Thương lắc đầu, khẽ cười:
“Không, không phải là luyến tiếc.
Là mất mát.
Ta chỉ là cảm thấy có chút mất mát trong lòng.
Giống như ta đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.”
Ly Thương cười khổ, thế gian này vốn dĩ không thể quá tham lam.
Cái nên buông bỏ, cũng nên buông.
Nàng quay gót, đi vào phủ tướng quân.
Bóng lưng nữ tử mảnh mai trong gió lạnh, cũng rất cô độc.
Mất mát của nàng, hối tiếc của nàng, có lẽ chính là Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Người mà nàng tôn kính, người mà nàng nguyện dùng một đời phụng sự.
Hắn của ngày trước, không giống như bây giờ.
Giống như cánh chim lạc bầy, Bắc Mộc Xướng Nguyệt đã lạc lối trên thế gian này.
Ly Thương rất mong muốn, sẽ có một ngày, có một người nào đó có thể đưa hắn trở về, khiến hắn không còn lạc lối như vậy nữa..
Nàng ở lại hoàng thành một tháng nữa rồi đi cũng không muộn.”
Hắn thực sự cũng không biết thời hạn một tháng này thì có nghĩa lý gì.
Một tháng nhanh như một cái chớ mắt.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt dùng thời hạn một tháng, chính là vẫn một hy vọng sẽ có thể khiến nàng trở lại như trước.
Hắn không tin Ly Thương mười năm cẩn cẩn bên cạnh lại có thể nói thay đổi là thay đổi.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt rời khỏi thiên lao với một tâm trạng không thể nào tệ hơn.
Kế hoạch vạch ra còn chưa bắt đầu e là phải thay đổi.
Hắn bây giờ đang vận dụng toàn bộ tâm sức để nghĩ xem rốt cuộc là sai ở điểm nào.
Ly Thương thay đổi lớn như vậy, là vì ai, là vào thời điểm nào?
Cả một ngày hôm đó hắn lên triều bàn chính sự cũng không thể tập trung nổi.
Lúc trở về phê tấu chương trong đầu cũng không xua đi được những suy nghĩ kia.
Hạn Dực hầu hạ bên hắn cả ngày, cũng cảm nhận được tâm trạng không vui của hắn.
Thế nhưng cho dù có biết cũng không dám hỏi, sợ rằng lỡ đâu chọc trúng vảy ngược lại khiến hắn nổi trận lôi đình thì bỏ mạng lúc nào không biết.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt ngồi bên đàn, tấu một khúc nhạc.
Âm thanh lúc trầm lúc cao, là một khúc nhạc rất hay nhưng cũng rất thê lương.
“Hạn Dực, ngươi nói xem Ly Thương đang nghĩ gì? Có phải nàng ấy đang giận ta không?”
Hạn Dực pha cho hắn một tách trà ấm, hương thơm của trà lan toả khiến lòng thanh thản.
“Bệ hạ, thần không dám suy đoán lung tung.
Nhưng thần mạo muội cho rằng, có lẽ Ly Tướng Quân có nỗi khổ riêng.”
Thực ra nổi khổ của Ly Thương là gì đã rõ như ban ngày.
Hạn Dực biết rõ, Ly Thương đột ngột xin nhậm chức Trấn Bắc Quan tám đến chín phần là muốn trốn tránh Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Nhưng những điều này, chỉ có thể nghĩ chứ không thể nói ra.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt có lẽ trong lòng cũng hiểu, chỉ là hắn luôn tự tin Ly Thương sẽ không phản bội hắn, lúc nào cũng nghe lời hắn.
Đây có lẽ là một đả kích lớn mà hắn nhất thời không thể tiếp nhận.
“Nếu nàng ấy giận ta rồi, có thể nháo có thể làm loạn, sao phải nhất quyết muốn rời xa ta? Nàng ấy nghĩ rằng bản thân có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao?”
Hạn Dực chỉ đành thở dài.
Duyên phận của hai người này có lẽ định sẵn là nghiệt duyên.
Đời này e rằng sẽ mãi trầm luân như vậy, không thể thoát khỏi đau khổ.
Lại nói về Ly Thương, nàng rời khỏi thiên lao, trở về lại phủ tướng quân.
Dáng vẻ phủ lớn hào nhoáng nhưng ảm đạm buồn tẻ vô cùng.
Ly Thương mệt mỏi đẩy cửa đi vào trong, vừa bước vào Khương Nhạn đã chạy ùa ra ôm chầm lấy nàng.
Khương Nhạn vòng tay ôm chặt nàng, một lời cũng không nói, cứ cúi mặt.
Ly Thương thở dài xoa đầu nàng ta.
Đứa bé này bình thường khóc nháo cả lên, hôm nay yên lặng như vậy e là đã buồn lắm.
“Muội sao thế? Nhạn Nhi à, đừng buồn, tất cả đều qua rồi!”
Khương Nhạn khẽ nấc lên một tiếng, vẫn im lặng vùi mặt vào lòng Ly Thương.
Ly Thương bất lực chỉ đành cười khổ.
“Nhạn Nhi à, tháng sau có lẽ chúng ta sẽ rời khỏi kinh thành náo nhiệt này, đến một nơi yên tĩnh hơn.”
Khương Nhạn đến lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Ly Thương.
Đáy mắt đỏ hoe như sắp khóc đến nơi.
“Tướng quân… người nói chúng ta sẽ rời khỏi đây ư? Nhưng mà là đi đâu cơ?”
Ly Thương đưa mắt nhìn lên bầu trời trong xanh kia.
Chân trời kia tưởng như thật gần, màu xanh kia tưởng như vươn tay ra là có thể chạm đến.
Cũng giống như tự do của cô, tưởng rằng rất gần rất gần nhưng lại bất giác nhận ra dù có dốc sức cả đời chạy theo cũng không thể chạm đến.
Cánh chim vốn dĩ nên bay lượn trên bầu trời kia, nhưng lại vì một ánh mắt mà cả đời cũng không thể bay được nữa.
Có những thứ, thật sự rất muốn có được.
Chỉ là phải bất lực từ bỏ!
“Ta đã cầu xin chủ thượng phong ta làm Trấn Bắc Quan.
Tháng sau sẽ nhậm chức.”
Khương Nhạn nghe vậy rất vui mừng.
Chi ít có thể rời xa khỏi Bắc Mộc Xướng Nguyệt một chút, Ly Thương cũng bớt đau khổ.
Kinh thành này tuy rằng rất rộng rất đẹp, nhưng chung quy vẫn không phải là nơi để Ly Thương có thể dừng chân.
Rời xa nơi này, đến một vùng trời khác, có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn!
Nhưng Khương Nhạn nhìn ra trong ánh mắt của Ly Thương có một phần tiếc nuối.
Nàng có lẽ cũng không muốn từ bỏ nơi này.
“Tướng quân, người luyến tiếc sao?”
Ly Thương lắc đầu, khẽ cười:
“Không, không phải là luyến tiếc.
Là mất mát.
Ta chỉ là cảm thấy có chút mất mát trong lòng.
Giống như ta đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.”
Ly Thương cười khổ, thế gian này vốn dĩ không thể quá tham lam.
Cái nên buông bỏ, cũng nên buông.
Nàng quay gót, đi vào phủ tướng quân.
Bóng lưng nữ tử mảnh mai trong gió lạnh, cũng rất cô độc.
Mất mát của nàng, hối tiếc của nàng, có lẽ chính là Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Người mà nàng tôn kính, người mà nàng nguyện dùng một đời phụng sự.
Hắn của ngày trước, không giống như bây giờ.
Giống như cánh chim lạc bầy, Bắc Mộc Xướng Nguyệt đã lạc lối trên thế gian này.
Ly Thương rất mong muốn, sẽ có một ngày, có một người nào đó có thể đưa hắn trở về, khiến hắn không còn lạc lối như vậy nữa..