Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24: 24: Một Bên Là Ân Một Bên Là Trung
“Ly Thương ngông cuồng coi trời bằng vung, đến cả ta cũng không để vào mắt.
Lệnh giam giữ vào thiên lao, chờ ngày phán quyết.”
Binh sĩ bên ngoài đưa mắt khó xử nhìn nhau.
Ly Tướng Quân dũng mãnh thiện chiến, biết bao nhiêu lần vì Bắc Minh Triều vào sinh ra tử.
Nay hắn lại nói nàng có tâm cơ, có lòng dạ riêng.
Vậy thử hỏi nếu một người không màng mạng sống đổi lấy một Bắc Minh Triều bình an được gọi là có tâm cơ thì thiên hạ này kẻ nào mới được gọi là trung thành.
Những binh sĩ kia đều biết, hắn chỉ là nhất thời tức giận mới chụp một cái tội danh lên cho nàng.
Có lúc cảm thấy thế gian này quá đổi vô tình.
Một tướng quân như nàng, lập công thì được thưởng, thất bại thì trọng tội đều gánh hết.
Được mất dường như không thể đoán.
Chỉ trách lòng quân vương sâu thẳm khó lường.
Dù trận chiến hôm qua, công lao giữ chân quân địch của nàng là lớn nhất, cũng không tránh khỏi việc khó lường.
Hai tướng sĩ kia ngây người do dự cả buổi vẫn không dám vào áp giải nàng đi.
Ly Thương đứng dậy, khoác lại xiêm y cho chỉnh tề rồi tự mình đi ra.
Nàng cười nhạt, bảo với binh sĩ bên ngoài.
“Không cần áp giải ta, ta có thể tự đi được.”
Hai binh sĩ kia chỉ có thể nhìn nhau thở dài một hơi luyến tiếc.
Ly Thương tự mình tới nơi giam giữ, nhốt mình trong đó.
Từ ngày hôm đó không hề thấy bóng dáng của Bắc Mộc Xướng Nguyệt nữa.
Mà nàng cũng không bận tâm đến.
Ba ngày sau truyền tin đến trận chiến thắng lợi mĩ màn, Miên La thành quy về một mối với Bắc Minh Triều.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt sau đó cũng rút quân quay về.
Đoàn hành quân mang theo cả Ly Thương.
Suốt cả chặng đường nàng không trông thấy Tiết Liệt, hỏi binh sĩ cũng không ai biết.
Sau khi trở về thành, thừa tướng cùng ngự sử đại nhân đến xin tha cho Ly Thương, hắn lại từ chối không gặp.
Ly Thương bị giam trong thiên lao, mãi không có ai ngó ngàng đến.
Thỉnh thoảng có một vài vị đại nhân ghé qua thăm, khuyên nhủ nàng vài câu hay ôn chuyện xưa với nàng rồi cũng đi.
Duy chỉ có Khương Nhạn ngày nào cũng đến, sáng chiều ba bữa đều không quên đến thăm nàng.
Một tháng từ trận chiến ấy cứ thể trôi qua, mà Bắc Mộc Xướng Nguyệt dường như chẳng có động tĩnh gì.
Như thể hắn đã quên đi sự tồn tại của nàng.
Tối hôm đó, Khương Nhạn ôm một đống chăn gối đến cho nàng.
Trời mùa đông vào cuối năm lạnh buốt cứa vsof lòng người.
Ly Thương miên man cả ngày, trong lòng cứ thổn thức không thôi.
Khương Nhạn đem chăn đắp lên cho nàng, còn bản thân ngồi bên cạnh nhìn nàng một hồi lâu.
“Tướng Quân, Đông Quốc gửi thư cầu hoà rồi.”
Ly Thương đảo mắt.
“Ừ, ta biết rồi.”
Nàng ậm ừ một hồi do dự, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi một câu.
“Vậy… người đó thể nào?”
Khương Nhạn biết người mà Ly Thương hỏi đến là ai.
Nàng ta mấy ngày này cũng dò hỏi tin tức rất nhiều, cũng chỉ muốn nói cho nàng biết.
“Nhạn tướng quân rút quân về Biện Hải, bảo toàn quân lực.
Miên La sau khi rơi vào tay của bệ hạ thì A Cát Quách Ni- bệ hạ của Đông Quốc cũng cho triệu gọi Nhạn Tướng Quân về giữ đóng giữ trong hoàng thành.”
Nàng chỉ ồ một tiếng.
Hoá ra là vậy.
Thực ra nàng rất lo lắng.
Nếu Nhạn Quyên lui quân không kịp, lại rơi vào tay Bắc Mộc Xướng Nguyệt thì có lẽ không thể toàn mạng.
Ly Thương biết hắn là ghen tức nên mới nhốt nàng vào đây.
Nếu Nhạn Quyên xuất hiện, có lẽ hắn còn điên loạn hơn thế.
Khương Nhạn ôm lấy nàng.
“Ba ngày nữa Đông Quốc gửi người tới bàn về việc cầu hoà giữa hai nước.
Tướng quân, bệ hạ có lẽ sẽ thả người trước ngày đó.
Dẫu sao chiến thắng lần này người cũng là người có công nhiều nhất mà.
Tiệc hoà hảo sao có thể không có người.”
Ly Thương cười.
Thả nàng, chung quy cũng chỉ là một câu nói của hắn.
Hắn từ đầu đến cuối đều không quan tâm đến nàng nghĩ gì.
Có lúc Ly Thương cảm thấy tình yêu của nàng đối với hắn thực quá xa vời.
Bóng lưng của hắn rộng đến mức có thể che cả đời nàng.
Nhưng cho dù như thế, nàng cũng sẽ không thể nào chạm tay tới bóng lưng ấy.
“Tướng quân, thực ra ta cũng không hiểu.
Vì sao người phải bất chấp tất cả cứu Nhạn Tướng Quân chứ.
Người không phải không biết bệ hạ trước nay tính tình khó đoán.
Người hà tất khiến bản thân lâm vào hiểm cảnh như hiện tại chứ.”
“Bởi vì ta nợ ân tình của một người.”
Khương Nhạn nhìn nàng.
Ánh mắt nàng dâng lên cảm giác cô độc.
Ly Thương co mình, ôm lấy hai chân.
Nhạn Quyên là người nàng nợ ân tình.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt là người nàng yêu, là chủ thượng nàng tôn kính nhất.
Giữa tận trung và báo ân.
Nàng biết mình chỉ có thể trọn vẹn một bên.
Nhưng ân nghĩa Nhạn Quyên từng dành cho nàng, nàng không thể không đáp trả.
Nàng biết điều nàng làm có thể đẩy bản thân nành vào hố lửa muôn đời không siêu sinh.
Nhưng thứ khiến nàng kiên trì như vậy chính là một chấp niệm.
Nàng muốn tin tưởng, muốn đánh cược một lần.
Muốn đánh cược Bắc Mộc Xướng Nguyệt tin lòng trung thành của nàng.
Đánh cược hắn vì nàng niệm chút tình cũ.
Nhưng dường như tất cả đều chỉ là một suu nghĩ của riêng mình nàng, mãi mãi không phải là của hắn.
Ly Thương gục người trong lòng Khương Nhạn.
Nàng nhắm nghiền mắt, chỉ muốn tìm lại chút yên bình bé nhỏ trong khoảng không rộng lớn.
“Nhạn Nhi, có lúc ta thực sự không hiểu.
Ta không hiểu bản thân vì sao cố chấp yêu một người đến thế.
Ta cũng không hiểu vì sao người lại không đáp lại tình cảm của ta nhưng lại mang đến cho ta nhiều hy vọng như vậy.
Ta thực sự không hiểu.”.
Lệnh giam giữ vào thiên lao, chờ ngày phán quyết.”
Binh sĩ bên ngoài đưa mắt khó xử nhìn nhau.
Ly Tướng Quân dũng mãnh thiện chiến, biết bao nhiêu lần vì Bắc Minh Triều vào sinh ra tử.
Nay hắn lại nói nàng có tâm cơ, có lòng dạ riêng.
Vậy thử hỏi nếu một người không màng mạng sống đổi lấy một Bắc Minh Triều bình an được gọi là có tâm cơ thì thiên hạ này kẻ nào mới được gọi là trung thành.
Những binh sĩ kia đều biết, hắn chỉ là nhất thời tức giận mới chụp một cái tội danh lên cho nàng.
Có lúc cảm thấy thế gian này quá đổi vô tình.
Một tướng quân như nàng, lập công thì được thưởng, thất bại thì trọng tội đều gánh hết.
Được mất dường như không thể đoán.
Chỉ trách lòng quân vương sâu thẳm khó lường.
Dù trận chiến hôm qua, công lao giữ chân quân địch của nàng là lớn nhất, cũng không tránh khỏi việc khó lường.
Hai tướng sĩ kia ngây người do dự cả buổi vẫn không dám vào áp giải nàng đi.
Ly Thương đứng dậy, khoác lại xiêm y cho chỉnh tề rồi tự mình đi ra.
Nàng cười nhạt, bảo với binh sĩ bên ngoài.
“Không cần áp giải ta, ta có thể tự đi được.”
Hai binh sĩ kia chỉ có thể nhìn nhau thở dài một hơi luyến tiếc.
Ly Thương tự mình tới nơi giam giữ, nhốt mình trong đó.
Từ ngày hôm đó không hề thấy bóng dáng của Bắc Mộc Xướng Nguyệt nữa.
Mà nàng cũng không bận tâm đến.
Ba ngày sau truyền tin đến trận chiến thắng lợi mĩ màn, Miên La thành quy về một mối với Bắc Minh Triều.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt sau đó cũng rút quân quay về.
Đoàn hành quân mang theo cả Ly Thương.
Suốt cả chặng đường nàng không trông thấy Tiết Liệt, hỏi binh sĩ cũng không ai biết.
Sau khi trở về thành, thừa tướng cùng ngự sử đại nhân đến xin tha cho Ly Thương, hắn lại từ chối không gặp.
Ly Thương bị giam trong thiên lao, mãi không có ai ngó ngàng đến.
Thỉnh thoảng có một vài vị đại nhân ghé qua thăm, khuyên nhủ nàng vài câu hay ôn chuyện xưa với nàng rồi cũng đi.
Duy chỉ có Khương Nhạn ngày nào cũng đến, sáng chiều ba bữa đều không quên đến thăm nàng.
Một tháng từ trận chiến ấy cứ thể trôi qua, mà Bắc Mộc Xướng Nguyệt dường như chẳng có động tĩnh gì.
Như thể hắn đã quên đi sự tồn tại của nàng.
Tối hôm đó, Khương Nhạn ôm một đống chăn gối đến cho nàng.
Trời mùa đông vào cuối năm lạnh buốt cứa vsof lòng người.
Ly Thương miên man cả ngày, trong lòng cứ thổn thức không thôi.
Khương Nhạn đem chăn đắp lên cho nàng, còn bản thân ngồi bên cạnh nhìn nàng một hồi lâu.
“Tướng Quân, Đông Quốc gửi thư cầu hoà rồi.”
Ly Thương đảo mắt.
“Ừ, ta biết rồi.”
Nàng ậm ừ một hồi do dự, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi một câu.
“Vậy… người đó thể nào?”
Khương Nhạn biết người mà Ly Thương hỏi đến là ai.
Nàng ta mấy ngày này cũng dò hỏi tin tức rất nhiều, cũng chỉ muốn nói cho nàng biết.
“Nhạn tướng quân rút quân về Biện Hải, bảo toàn quân lực.
Miên La sau khi rơi vào tay của bệ hạ thì A Cát Quách Ni- bệ hạ của Đông Quốc cũng cho triệu gọi Nhạn Tướng Quân về giữ đóng giữ trong hoàng thành.”
Nàng chỉ ồ một tiếng.
Hoá ra là vậy.
Thực ra nàng rất lo lắng.
Nếu Nhạn Quyên lui quân không kịp, lại rơi vào tay Bắc Mộc Xướng Nguyệt thì có lẽ không thể toàn mạng.
Ly Thương biết hắn là ghen tức nên mới nhốt nàng vào đây.
Nếu Nhạn Quyên xuất hiện, có lẽ hắn còn điên loạn hơn thế.
Khương Nhạn ôm lấy nàng.
“Ba ngày nữa Đông Quốc gửi người tới bàn về việc cầu hoà giữa hai nước.
Tướng quân, bệ hạ có lẽ sẽ thả người trước ngày đó.
Dẫu sao chiến thắng lần này người cũng là người có công nhiều nhất mà.
Tiệc hoà hảo sao có thể không có người.”
Ly Thương cười.
Thả nàng, chung quy cũng chỉ là một câu nói của hắn.
Hắn từ đầu đến cuối đều không quan tâm đến nàng nghĩ gì.
Có lúc Ly Thương cảm thấy tình yêu của nàng đối với hắn thực quá xa vời.
Bóng lưng của hắn rộng đến mức có thể che cả đời nàng.
Nhưng cho dù như thế, nàng cũng sẽ không thể nào chạm tay tới bóng lưng ấy.
“Tướng quân, thực ra ta cũng không hiểu.
Vì sao người phải bất chấp tất cả cứu Nhạn Tướng Quân chứ.
Người không phải không biết bệ hạ trước nay tính tình khó đoán.
Người hà tất khiến bản thân lâm vào hiểm cảnh như hiện tại chứ.”
“Bởi vì ta nợ ân tình của một người.”
Khương Nhạn nhìn nàng.
Ánh mắt nàng dâng lên cảm giác cô độc.
Ly Thương co mình, ôm lấy hai chân.
Nhạn Quyên là người nàng nợ ân tình.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt là người nàng yêu, là chủ thượng nàng tôn kính nhất.
Giữa tận trung và báo ân.
Nàng biết mình chỉ có thể trọn vẹn một bên.
Nhưng ân nghĩa Nhạn Quyên từng dành cho nàng, nàng không thể không đáp trả.
Nàng biết điều nàng làm có thể đẩy bản thân nành vào hố lửa muôn đời không siêu sinh.
Nhưng thứ khiến nàng kiên trì như vậy chính là một chấp niệm.
Nàng muốn tin tưởng, muốn đánh cược một lần.
Muốn đánh cược Bắc Mộc Xướng Nguyệt tin lòng trung thành của nàng.
Đánh cược hắn vì nàng niệm chút tình cũ.
Nhưng dường như tất cả đều chỉ là một suu nghĩ của riêng mình nàng, mãi mãi không phải là của hắn.
Ly Thương gục người trong lòng Khương Nhạn.
Nàng nhắm nghiền mắt, chỉ muốn tìm lại chút yên bình bé nhỏ trong khoảng không rộng lớn.
“Nhạn Nhi, có lúc ta thực sự không hiểu.
Ta không hiểu bản thân vì sao cố chấp yêu một người đến thế.
Ta cũng không hiểu vì sao người lại không đáp lại tình cảm của ta nhưng lại mang đến cho ta nhiều hy vọng như vậy.
Ta thực sự không hiểu.”.