Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17: 17: Yêu Nào Mà Chẳng Đau
Ly Thương, người nói đất nước này là do người bảo vệ.
Nhưng liệu có ai tình nguyện bảo vệ trái tim người không?
Lúc quay gót rời đi, Ly Thương không nhìn thấy Tiết Liệt nước mắt lưng tròng.
Mãi đến sau này, nàng mới biết, ngày hôm đó nàng rời đi bỏ lại một bóng hình cô đơn, mang đi trái tim của một người.
Khương Nhạn nhìn thấy Tiết Liệt lặng lẽ cúi đầu rời đi, trong lòng liền dự cảm được thứ không hay sắp xảy đến.
Nàng ta hậu hạ nàng tắm rửa, canh y cho nàng.
Có một khoảnh khắc vô tình nhìn lên, mới thấy đôi mắt nàng trong veo như nước, vừa đẹp đẽ tuyệt mĩ, vừa xa xăm khó chạm đến.
Ly Thương ngồi trên giường, ôm lấy tâm chăn, yên lặng cho Khương Nhạn chải tóc.
Mái tóc đen được nâng niu trong bàn tay Khương Nhạn.
Khương Nhạn từng lược từng lược chải xuống, đột nhiên cảm thấy thật đắng lòng.
“Tướng quân, người đã từng nghĩ qua nếu một ngày người không chinh chiến nữa, người sẽ làm gì?”
Nghe hỏi, Ly Thương cúi mặt, ánh mắt nàng trông thực thê lương.
Một tướng quân, không đi đánh trận thì còn có thể làm gì? Nàng từng cảm thấy sợ hãi.
Hiện tại Bắc Mộc Xướng Nguyệt cần nàng là bởi vì đất nước còn chưa yên ổn.
Vậy nếu một ngày đất nước yên ổn, hắn liệu có còn cần nàng không? Đến lúc đó, nếu hắn không cần nàng nữa, vậy nàng biết đi đâu?
“Nhạn Nhi, có lúc ta cảm thấy thế gian này rộng lớn như vậy, mà ta ngoại trừ nơi có chủ thượng cũng không còn nơi nào để đi, cũng không còn nơi nào thuộc về.”
Thế gian bởi vì có Bắc Mộc Xướng Nguyệt nên mới có Ly Thương.
Hắn là nơi dừng chân cuối cùng và cũng là duy nhất của nàng.
Giống như ánh sáng và bóng tối, rõ ràng chính là đối lập nhưng lại vì nhau mà tồn tại.
Ánh sáng vĩnh hằng triệu hồi nên bóng tối vĩnh cữu.
Nàng cũng như thế.
Nếu không có hắn, nàng mãi mãi chỉ là một hạt bụi tuỳ ý mặc gió cuốn đi.
Khương Nhạn ôm lấy nàng, rưng rức nước mắt.
“Tướng quân, người việc gì phải khổ như vậy? Người đó thậm chí còn chưa từng biết người đã có tổng cộng bao nhiêu vết thương, mà người hà tất phải đau đớn như vậy chứ? Buông tay đi được không, Nhạn Nhi thực sự đau đớn thay người.”
Ly Thương xoay người, ôm lấy Khương Nhạn vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về nàng ta như một đứa trẻ.
Nhạn Nhi à, muội bảo ta buông tay.
Nhưng từ trước đến giờ ta chưa từng ôm vọng tưởng người ấy sẽ yêu ta, ta chỉ như một kẻ ngốc biết rõ là vực thẳm nhưng lại không cách nào chạy trốn.
Ta trước nay chỉ đang chờ đợi, chờ đợi người ấy tổn thương ta đến mục rỗng, có lẽ trái tim ta mới có thể chết lặng mà không còn yêu nữa.
Ly Thương trước nay yêu Bắc Mộc Xướng Nguyệt bởi vì tim ta còn đập, nếu một ngày ta không còn yêu người nữa, vậy chỉ có thể là tim ta đã chết.
“Nhạn Nhi, em chưa từng yêu.
Em không biết được thế nào là yêu.”
“Vậy rốt cuộc yêu là gì? Không phải yêu là phải hạnh phúc vui vẻ hay sao? Người nhìn người bây giờ có chỗ nào là hạnh phúc là vui vẻ?”
Ly Thương dường như cười lại dường như không.
Nàng vuốt tóc Khương Nhạn, hạ giọng.
“Tình yêu đến từ hai người mới có hạnh phúc có vui vẻ.
Còn tình yêu đến từ một người, thì định sẵn phải chấp nhận đau thương.
Nếu ta đã chấp nhận yêu người, vậy thì ta cũng chỉ có thể chấp nhận những đau đớn này.”
Lời của Ly Thương, Khương Nhạn không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Nếu tình yêu là đau khổ như vậy, Khương Nhạn thà răng cả đời cũng không yêu ai.
Ly Thương mệt mỏi thiếp đi, Khương Nhạn chỉ đành thở dài tiếc thương cho một đoá hoa vốn dĩ nên rực rỡ lại phải ở nơi giá lạnh chờ ngày héo tàn.
Cẩn thận đắp chăn cho nàng, lúc rời đi còn không quên nhìn lại xem nàng đã say giấc hay chưa.
“Tướng quân, mấy năm này, người cực khổ nhiều rồi!”
Người trong thiên hạ chỉ ca tụng người là chiến thần, cũng chưa từng hỏi qua người có mệt không, có vất vả không.
Có lẽ thế gian chính là vô tình như vậy.
———-
Ánh bình minh ló dạng sau đồi núi.
Tiếng hành quân vang rền khắp cả đất trời.
Hôm nay, là ai sống ai chết, đều phó cho trời định đoạt.
Ly Thương mặc giáp, đeo kiếm bên mình.
Nàng leo lên ngựa, dẫn quân rời doanh.
Cả quá trình ánh mắt kiên định, chưa từng quay đầu nhìn lại.
Tiết Liệt đứng ở tháp truyền tin ngoài doanh trại, nhìn theo nàng ngày một khuất dần.
Cảm giác nhói lòng đến đau đớn.
Tiết Liệt hướng về nàng, khẽ nâng vò rượu, một hơi uống cạn.
Rượu tiễn cố nhân, ngày hôm nay nếu người sống quay về ta nguyện một đời mãi mãi không xa rời.
Ngộ nhỡ người hôm nay rời đi, lại chính là ly biệt vĩnh viễn, thì ta nguyện chết cùng người.
Lên trời xuống đất, chỉ cần có người, Tiết Liệt đều tình nguyện.
Ly Thương cưỡi trên lưng ngựa, thần sắc điềm tĩnh nhưng trong lòng như sóng cuộn gió rềnh.
Ở ngoài tường thành Đông Quan, Bắc Mộc Xướng Nguyệt cũng một thân giáp phục, uy nghiêm ngồi trên lưng ngựa.
Ánh mắt hắn cho tới khắc cuối cùng vẫn không chút dao động.
Hạn Dực đứng trên tường thành cao, nhìn ra nơi phía xa biên ải.
Ba đạo cánh quân, Nhạn Quyên có lẽ không ngờ tới được Bắc Mộc Xướng Nguyệt lại từ bỏ con át chủ bài là Ly Thương.
Cũng đúng thôi, nàng dù sao cũng là chiến thần lẫm liệt Bắc Minh Triều.
Nào ai có thể ngờ được vào thời khắc quan trọng lại chính là con mồi dâng lên để đạt được mục đích của Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Nuôi quân ba năm dùng trong một giờ, quả không sai.
Có trách, cũng chỉ trách Bắc Mộc Xướng Nguyệt quá đỗi vô tình..
Nhưng liệu có ai tình nguyện bảo vệ trái tim người không?
Lúc quay gót rời đi, Ly Thương không nhìn thấy Tiết Liệt nước mắt lưng tròng.
Mãi đến sau này, nàng mới biết, ngày hôm đó nàng rời đi bỏ lại một bóng hình cô đơn, mang đi trái tim của một người.
Khương Nhạn nhìn thấy Tiết Liệt lặng lẽ cúi đầu rời đi, trong lòng liền dự cảm được thứ không hay sắp xảy đến.
Nàng ta hậu hạ nàng tắm rửa, canh y cho nàng.
Có một khoảnh khắc vô tình nhìn lên, mới thấy đôi mắt nàng trong veo như nước, vừa đẹp đẽ tuyệt mĩ, vừa xa xăm khó chạm đến.
Ly Thương ngồi trên giường, ôm lấy tâm chăn, yên lặng cho Khương Nhạn chải tóc.
Mái tóc đen được nâng niu trong bàn tay Khương Nhạn.
Khương Nhạn từng lược từng lược chải xuống, đột nhiên cảm thấy thật đắng lòng.
“Tướng quân, người đã từng nghĩ qua nếu một ngày người không chinh chiến nữa, người sẽ làm gì?”
Nghe hỏi, Ly Thương cúi mặt, ánh mắt nàng trông thực thê lương.
Một tướng quân, không đi đánh trận thì còn có thể làm gì? Nàng từng cảm thấy sợ hãi.
Hiện tại Bắc Mộc Xướng Nguyệt cần nàng là bởi vì đất nước còn chưa yên ổn.
Vậy nếu một ngày đất nước yên ổn, hắn liệu có còn cần nàng không? Đến lúc đó, nếu hắn không cần nàng nữa, vậy nàng biết đi đâu?
“Nhạn Nhi, có lúc ta cảm thấy thế gian này rộng lớn như vậy, mà ta ngoại trừ nơi có chủ thượng cũng không còn nơi nào để đi, cũng không còn nơi nào thuộc về.”
Thế gian bởi vì có Bắc Mộc Xướng Nguyệt nên mới có Ly Thương.
Hắn là nơi dừng chân cuối cùng và cũng là duy nhất của nàng.
Giống như ánh sáng và bóng tối, rõ ràng chính là đối lập nhưng lại vì nhau mà tồn tại.
Ánh sáng vĩnh hằng triệu hồi nên bóng tối vĩnh cữu.
Nàng cũng như thế.
Nếu không có hắn, nàng mãi mãi chỉ là một hạt bụi tuỳ ý mặc gió cuốn đi.
Khương Nhạn ôm lấy nàng, rưng rức nước mắt.
“Tướng quân, người việc gì phải khổ như vậy? Người đó thậm chí còn chưa từng biết người đã có tổng cộng bao nhiêu vết thương, mà người hà tất phải đau đớn như vậy chứ? Buông tay đi được không, Nhạn Nhi thực sự đau đớn thay người.”
Ly Thương xoay người, ôm lấy Khương Nhạn vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về nàng ta như một đứa trẻ.
Nhạn Nhi à, muội bảo ta buông tay.
Nhưng từ trước đến giờ ta chưa từng ôm vọng tưởng người ấy sẽ yêu ta, ta chỉ như một kẻ ngốc biết rõ là vực thẳm nhưng lại không cách nào chạy trốn.
Ta trước nay chỉ đang chờ đợi, chờ đợi người ấy tổn thương ta đến mục rỗng, có lẽ trái tim ta mới có thể chết lặng mà không còn yêu nữa.
Ly Thương trước nay yêu Bắc Mộc Xướng Nguyệt bởi vì tim ta còn đập, nếu một ngày ta không còn yêu người nữa, vậy chỉ có thể là tim ta đã chết.
“Nhạn Nhi, em chưa từng yêu.
Em không biết được thế nào là yêu.”
“Vậy rốt cuộc yêu là gì? Không phải yêu là phải hạnh phúc vui vẻ hay sao? Người nhìn người bây giờ có chỗ nào là hạnh phúc là vui vẻ?”
Ly Thương dường như cười lại dường như không.
Nàng vuốt tóc Khương Nhạn, hạ giọng.
“Tình yêu đến từ hai người mới có hạnh phúc có vui vẻ.
Còn tình yêu đến từ một người, thì định sẵn phải chấp nhận đau thương.
Nếu ta đã chấp nhận yêu người, vậy thì ta cũng chỉ có thể chấp nhận những đau đớn này.”
Lời của Ly Thương, Khương Nhạn không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Nếu tình yêu là đau khổ như vậy, Khương Nhạn thà răng cả đời cũng không yêu ai.
Ly Thương mệt mỏi thiếp đi, Khương Nhạn chỉ đành thở dài tiếc thương cho một đoá hoa vốn dĩ nên rực rỡ lại phải ở nơi giá lạnh chờ ngày héo tàn.
Cẩn thận đắp chăn cho nàng, lúc rời đi còn không quên nhìn lại xem nàng đã say giấc hay chưa.
“Tướng quân, mấy năm này, người cực khổ nhiều rồi!”
Người trong thiên hạ chỉ ca tụng người là chiến thần, cũng chưa từng hỏi qua người có mệt không, có vất vả không.
Có lẽ thế gian chính là vô tình như vậy.
———-
Ánh bình minh ló dạng sau đồi núi.
Tiếng hành quân vang rền khắp cả đất trời.
Hôm nay, là ai sống ai chết, đều phó cho trời định đoạt.
Ly Thương mặc giáp, đeo kiếm bên mình.
Nàng leo lên ngựa, dẫn quân rời doanh.
Cả quá trình ánh mắt kiên định, chưa từng quay đầu nhìn lại.
Tiết Liệt đứng ở tháp truyền tin ngoài doanh trại, nhìn theo nàng ngày một khuất dần.
Cảm giác nhói lòng đến đau đớn.
Tiết Liệt hướng về nàng, khẽ nâng vò rượu, một hơi uống cạn.
Rượu tiễn cố nhân, ngày hôm nay nếu người sống quay về ta nguyện một đời mãi mãi không xa rời.
Ngộ nhỡ người hôm nay rời đi, lại chính là ly biệt vĩnh viễn, thì ta nguyện chết cùng người.
Lên trời xuống đất, chỉ cần có người, Tiết Liệt đều tình nguyện.
Ly Thương cưỡi trên lưng ngựa, thần sắc điềm tĩnh nhưng trong lòng như sóng cuộn gió rềnh.
Ở ngoài tường thành Đông Quan, Bắc Mộc Xướng Nguyệt cũng một thân giáp phục, uy nghiêm ngồi trên lưng ngựa.
Ánh mắt hắn cho tới khắc cuối cùng vẫn không chút dao động.
Hạn Dực đứng trên tường thành cao, nhìn ra nơi phía xa biên ải.
Ba đạo cánh quân, Nhạn Quyên có lẽ không ngờ tới được Bắc Mộc Xướng Nguyệt lại từ bỏ con át chủ bài là Ly Thương.
Cũng đúng thôi, nàng dù sao cũng là chiến thần lẫm liệt Bắc Minh Triều.
Nào ai có thể ngờ được vào thời khắc quan trọng lại chính là con mồi dâng lên để đạt được mục đích của Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Nuôi quân ba năm dùng trong một giờ, quả không sai.
Có trách, cũng chỉ trách Bắc Mộc Xướng Nguyệt quá đỗi vô tình..