Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: 15: Người Có Tình Kẻ Vô Ý
“Ly Thương sống chết, can gì đến ta?”
Lời nói ra, tuyệt tình như ngàn dao.
Hạn Dực chỉ nhìn hắn mà thở dài.
Người trong thiên hạ đều nói: “Tình cảm của bậc quân vương như trăng dưới nước, mây trên trời” há có phải sự thực.
Thực ra, nếu đã là con người thì đều có máu thịt như nhau, làm sao phân chia được tình cảm.
Chỉ là, bậc quân vương một thân gánh vác giang sơn, bản thân sớm cũng đã quên mất thứ gì gọi là ái tình.
Không phải không có tình, mà là không nhận ra được đâu là tình.
Đó mới chính là đau khổ.
Hạn Dực hiểu rõ, chuyện ngày hôm nay Bắc Mộc Xướng Nguyệt làm, sẽ là hối tiếc muôn đời của hắn.
Mà hắn cũng rất rõ điều ấy.
Chỉ là không cách nào khoái thác.
“Chuyển thư của ta đến Ly thương, bảo nàng ấy ngày mai xuất quân công hạ Miên La.”
Hạn Dực ngoài cúi đầu phục tùng, cũng chẳng còn biết nói chi.
Ngày mai, e là một ngày đẫm máu!
—————
Ly Thương lúc này vượt đường núi quay trở về được quân doanh thì sắc trời đã tối.
Nàng cưỡi ngựa một ngày dài, sớm đã thấm mệt.
Lúc trở về sắc mặt cũng đã xanh xao uể oải.
Khương Nhạn nhìn thấy nàng, liền chạy ra ôm chầm lấy, nước mắt lưng tròng.
“Tướng quân, ta còn sợ người không về được nữa! Ta rất sợ, sợ không còn được nhìn thấy người nữa.”
Nàng xoa đầu Khương Nhạn, an ủi vỗ về nàng ta như một đứa trẻ.
Thực ra Khương Nhạn cũng rất đáng thương.
Nàng ta vốn là con gái của một tri huyện, cuộc sống tuy không phải quá giàu có nhưng cũng đủ sống qua ngày.
Năm đó khi Bắc Mộc Xướng Nguyệt dẫn quân tấn công, phụ thân của Khương Nhạn trung thành với Bắc Minh Đế tiền nhiềm cũng tức là phụ thân Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Ông đã mở cửa huyện, nhờ vậy mà đoàn quân tiến vào trót lọt.
Mạnh Dĩ biết chuyện đã đội cái mũ phản quốc lên đầu cả nhà Khương Nhạn, trực tiếp phán tội tử hình.
Ly Thương niệm tình phụ thân của nàng ta từng giúp đỡ, tối đến nhân cơ hội định cứu đi cả nhà Khương Nhạn.
Nhưng phụ thân nàng ta biết mình không thể trốn thoát, sẽ chỉ làm vướn chân Ly Thương.
Vì vậy cầu xin nàng thu nhận Khương Nhạn.
Khương Nhạn năm ấy còn chưa lên mười.
Nỗi đau nhà tan cửa nát lại phải một mình gánh chịu.
Ly Thương cũng vì đó mà thu nhận nàng ta, giữ lại bên người.
Bao nhiêu năm nàng cũng chỉ có Khương Nhạn luôn ở bên bầu bạn, sớm đã tình như thủ túc.
Mỗi lần nàng ra chiến trường, Khương Nhạn đều khóc lên khóc xuống, nàng chủ bị thương cỏn con là nàng ta đã khóc ba ngày ba đêm.
Thực ra mà nói, Khương Nhạn chính là sợ bản thân sẽ lại không còn nơi nương tựa.
Ly Thương là người đã cứu nàng ta, cho nàng ta một sinh mệnh mới, một cuộc sống mới.
Đối với nàng ta, Ly Thương đã quan trọng đến độ không thể thiếu đi.
Càng quan trọng càng muốn giữ.
Khương Nhạn không dám nghĩ đến, nếu có một ngày Ly Thương không còn quay về nữa thì bản thân nàng ta phải làm thế nào mà sống tiếp.
Ly Thương ôm lấy Khương Nhạn, nàng biết tiểu hài tử này vẫn còn đang rất sợ hãi.
“Nhạn Nhi, nếu có một ngày ta không thể bảo vệ muội nữa, muội hãy tìm một chỗ tốt mà gả đi nhé! Bằng không thì cứ cầm lấy tiền của ta, tìm một nơi nào đó yên ổn sống qua ngày cũng được.”
Khương Nhạn nức nở, lắc đầu nguầy nguậy.
“Tướng quân, người không được nói lời xúi quẩy.
Cả đời Nhạn Nhi sẽ ở bên người, cho dù có phải chết cũng là Nhạn Nhi chết trước người.
Ta thà chết trước người còn hơn trơ mắt nhìn người chết trước mặt ta.”
Ly Thương cười, lau đi nước mắt trên mặt Khương Nhạn.
Nàng đảo mắt nhìn quanh.
Mọi việc có lẽ vẫn còn êm xuôi.
Chỉ là sự bình yên đến kì lạ này e là chờ đợi một trận cuồng phong khác.
“Được rồi! Muội đi pha nước tắm, ta thấy hơi mệt.”
“Vâng, Nhạn Nhi lập tức hầu hạ người tắm rửa.”
Ly Thương quay trở về lều trướng của mình, cởi bỏ giáp phục trên người.
Toàn thân đau nhức, nàng bây giờ mới phát hiện ra trên người đầy vết bầm xanh bầm đỏ.
Trận đấu kia tuy không để lại thương tích quá lớn cho nàng, nhưng cổ tay lại cứ đau không thôi.
Nàng xoay xoay cổ tay, đoán chừng đã chịu chút chấn thương lúc đỡ kiếm của Mạnh Tường.
Chỉ trách lực đạo khi đó của Mạnh Tường quá mạnh, nàng thực sự đã sơ sảy.
Loại chấn thương này nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ.
Đối với người thường xuyên bị thương trên chiến trận như này đây cũng không phải vấn đề quá lớn, chỉ là thời gian này cử động e sẽ không được linh hoạt.
Một tướng sĩ gấp gáp chạy vào, trên tay cầm theo phong thư được đóng dấu kĩ càng.
“Tướng quân, có thư của Bệ Hạ gửi gấp.”
Ly Thương nhận lấy rồi ra hiệu cho tướng sĩ lui ra ngoài.
Nàng ngồi xuống ghế lớn, cẩn thận mở thư ra xem.
Vẫn là dòng chữ quen thuộc đó, vẫn là cách viết thư quen thuộc đó.
Nhưng trên thư lại chỉ vỏn vẹn mấy câu, không hề có qua một lời thăm hỏi.
“Không thể kéo dài, ngày mai công hạ Miên La.”
Ly Thương đặt thư xuống bàn, thở dài một hơi.
Tình hình biên ải hắn cũng không phải không biết, tại sao vẫn ra lệnh công đánh vào thời điểm này kia chứ?
Lẽ nào hắn thực sự không quan tâm đến sống chết của nàng sao? Cho dù là như thế, hắn cam tâm để mấy mươi vạn binh sĩ cứ thế mà nộp mạng sao?
Bắc Mộc Xướng Nguyệt, quá nhẫn tâm!
Ly Thương siết chặt vạt áo trong tay đến nhăn nheo.
Nàng ngửa mặt, khẽ buông ra một câu:
“Chủ thượng, người thực sự không quan tâm ta sống hay chết sao?”
“Chủ thượng, nếu Ly Thương thực sự chết đi, liệu người có vì ta mà rơi một giọt lệ không?”.
Lời nói ra, tuyệt tình như ngàn dao.
Hạn Dực chỉ nhìn hắn mà thở dài.
Người trong thiên hạ đều nói: “Tình cảm của bậc quân vương như trăng dưới nước, mây trên trời” há có phải sự thực.
Thực ra, nếu đã là con người thì đều có máu thịt như nhau, làm sao phân chia được tình cảm.
Chỉ là, bậc quân vương một thân gánh vác giang sơn, bản thân sớm cũng đã quên mất thứ gì gọi là ái tình.
Không phải không có tình, mà là không nhận ra được đâu là tình.
Đó mới chính là đau khổ.
Hạn Dực hiểu rõ, chuyện ngày hôm nay Bắc Mộc Xướng Nguyệt làm, sẽ là hối tiếc muôn đời của hắn.
Mà hắn cũng rất rõ điều ấy.
Chỉ là không cách nào khoái thác.
“Chuyển thư của ta đến Ly thương, bảo nàng ấy ngày mai xuất quân công hạ Miên La.”
Hạn Dực ngoài cúi đầu phục tùng, cũng chẳng còn biết nói chi.
Ngày mai, e là một ngày đẫm máu!
—————
Ly Thương lúc này vượt đường núi quay trở về được quân doanh thì sắc trời đã tối.
Nàng cưỡi ngựa một ngày dài, sớm đã thấm mệt.
Lúc trở về sắc mặt cũng đã xanh xao uể oải.
Khương Nhạn nhìn thấy nàng, liền chạy ra ôm chầm lấy, nước mắt lưng tròng.
“Tướng quân, ta còn sợ người không về được nữa! Ta rất sợ, sợ không còn được nhìn thấy người nữa.”
Nàng xoa đầu Khương Nhạn, an ủi vỗ về nàng ta như một đứa trẻ.
Thực ra Khương Nhạn cũng rất đáng thương.
Nàng ta vốn là con gái của một tri huyện, cuộc sống tuy không phải quá giàu có nhưng cũng đủ sống qua ngày.
Năm đó khi Bắc Mộc Xướng Nguyệt dẫn quân tấn công, phụ thân của Khương Nhạn trung thành với Bắc Minh Đế tiền nhiềm cũng tức là phụ thân Bắc Mộc Xướng Nguyệt.
Ông đã mở cửa huyện, nhờ vậy mà đoàn quân tiến vào trót lọt.
Mạnh Dĩ biết chuyện đã đội cái mũ phản quốc lên đầu cả nhà Khương Nhạn, trực tiếp phán tội tử hình.
Ly Thương niệm tình phụ thân của nàng ta từng giúp đỡ, tối đến nhân cơ hội định cứu đi cả nhà Khương Nhạn.
Nhưng phụ thân nàng ta biết mình không thể trốn thoát, sẽ chỉ làm vướn chân Ly Thương.
Vì vậy cầu xin nàng thu nhận Khương Nhạn.
Khương Nhạn năm ấy còn chưa lên mười.
Nỗi đau nhà tan cửa nát lại phải một mình gánh chịu.
Ly Thương cũng vì đó mà thu nhận nàng ta, giữ lại bên người.
Bao nhiêu năm nàng cũng chỉ có Khương Nhạn luôn ở bên bầu bạn, sớm đã tình như thủ túc.
Mỗi lần nàng ra chiến trường, Khương Nhạn đều khóc lên khóc xuống, nàng chủ bị thương cỏn con là nàng ta đã khóc ba ngày ba đêm.
Thực ra mà nói, Khương Nhạn chính là sợ bản thân sẽ lại không còn nơi nương tựa.
Ly Thương là người đã cứu nàng ta, cho nàng ta một sinh mệnh mới, một cuộc sống mới.
Đối với nàng ta, Ly Thương đã quan trọng đến độ không thể thiếu đi.
Càng quan trọng càng muốn giữ.
Khương Nhạn không dám nghĩ đến, nếu có một ngày Ly Thương không còn quay về nữa thì bản thân nàng ta phải làm thế nào mà sống tiếp.
Ly Thương ôm lấy Khương Nhạn, nàng biết tiểu hài tử này vẫn còn đang rất sợ hãi.
“Nhạn Nhi, nếu có một ngày ta không thể bảo vệ muội nữa, muội hãy tìm một chỗ tốt mà gả đi nhé! Bằng không thì cứ cầm lấy tiền của ta, tìm một nơi nào đó yên ổn sống qua ngày cũng được.”
Khương Nhạn nức nở, lắc đầu nguầy nguậy.
“Tướng quân, người không được nói lời xúi quẩy.
Cả đời Nhạn Nhi sẽ ở bên người, cho dù có phải chết cũng là Nhạn Nhi chết trước người.
Ta thà chết trước người còn hơn trơ mắt nhìn người chết trước mặt ta.”
Ly Thương cười, lau đi nước mắt trên mặt Khương Nhạn.
Nàng đảo mắt nhìn quanh.
Mọi việc có lẽ vẫn còn êm xuôi.
Chỉ là sự bình yên đến kì lạ này e là chờ đợi một trận cuồng phong khác.
“Được rồi! Muội đi pha nước tắm, ta thấy hơi mệt.”
“Vâng, Nhạn Nhi lập tức hầu hạ người tắm rửa.”
Ly Thương quay trở về lều trướng của mình, cởi bỏ giáp phục trên người.
Toàn thân đau nhức, nàng bây giờ mới phát hiện ra trên người đầy vết bầm xanh bầm đỏ.
Trận đấu kia tuy không để lại thương tích quá lớn cho nàng, nhưng cổ tay lại cứ đau không thôi.
Nàng xoay xoay cổ tay, đoán chừng đã chịu chút chấn thương lúc đỡ kiếm của Mạnh Tường.
Chỉ trách lực đạo khi đó của Mạnh Tường quá mạnh, nàng thực sự đã sơ sảy.
Loại chấn thương này nói nặng không nặng, nói nhẹ không nhẹ.
Đối với người thường xuyên bị thương trên chiến trận như này đây cũng không phải vấn đề quá lớn, chỉ là thời gian này cử động e sẽ không được linh hoạt.
Một tướng sĩ gấp gáp chạy vào, trên tay cầm theo phong thư được đóng dấu kĩ càng.
“Tướng quân, có thư của Bệ Hạ gửi gấp.”
Ly Thương nhận lấy rồi ra hiệu cho tướng sĩ lui ra ngoài.
Nàng ngồi xuống ghế lớn, cẩn thận mở thư ra xem.
Vẫn là dòng chữ quen thuộc đó, vẫn là cách viết thư quen thuộc đó.
Nhưng trên thư lại chỉ vỏn vẹn mấy câu, không hề có qua một lời thăm hỏi.
“Không thể kéo dài, ngày mai công hạ Miên La.”
Ly Thương đặt thư xuống bàn, thở dài một hơi.
Tình hình biên ải hắn cũng không phải không biết, tại sao vẫn ra lệnh công đánh vào thời điểm này kia chứ?
Lẽ nào hắn thực sự không quan tâm đến sống chết của nàng sao? Cho dù là như thế, hắn cam tâm để mấy mươi vạn binh sĩ cứ thế mà nộp mạng sao?
Bắc Mộc Xướng Nguyệt, quá nhẫn tâm!
Ly Thương siết chặt vạt áo trong tay đến nhăn nheo.
Nàng ngửa mặt, khẽ buông ra một câu:
“Chủ thượng, người thực sự không quan tâm ta sống hay chết sao?”
“Chủ thượng, nếu Ly Thương thực sự chết đi, liệu người có vì ta mà rơi một giọt lệ không?”.