Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 36: Quả nhiên thời niên thiếu không thể gặp người quá tốt đẹp (1)
Năm tháng ơi, xin mày nhất định phải đối xử tử tế với chàng trai ấy.
—— “Nhật Ký của Tiểu Quái Thú”
Lớp xã hội vừa tan giờ thể dục, một đám học sinh tụ tập trên sân bóng xanh mướt, xuyên qua đám đông, Đinh Tiễn nhìn thấy hai bóng lưng hiếm khi đứng chung với nhau, cô thôi cười, chân dừng bước, định xoay người đi về thì bị người ta vỗ lên bả vai, bỗng Vưu Khả Khả xuất hiện từ sau lưng cô, ánh mắt vượt qua vai cô nhìn ra sau với vẻ sâu xa, sau đó lại thôi nhìn, cố ý lớn tiếng nói: “Đinh Tiễn à, cậu ở đây làm gì thế?”
Đúng như dự đoán, hai người ở phía sau đồng thời quay lại.
Đinh Tiễn vội trốn ra sau lưng Vưu Khả Khả, hận không thể bóp chết nha đầu này, nhưng Vưu Khả Khả chẳng để ý chút nào, chớp mắt với cô, nhỏ giọng nói: “Trốn ở đây làm gì, mau đi tuyên bố chủ quyền đi chứ, với tớ thì hùng hồn thế, mà sao đổi thành cô ta thì cậu lại sợ vậy?”
Sợ cái quỷ ấy, chẳng qua là chưa nghĩ ra nên nói gì thôi.
Vưu Khả Khả lại nói: “Tớ nghe nói, người nào đó nhà cậu đấy, trước kia có quan hệ với Dương nữ thần lớp bọn tớ —— ” Câu sau không nói nữa, chỉ ném cái nhìn ‘cậu hiểu mà’ qua cho cô.
Đinh Tiễn sợ hãi trong lòng, nhìn sang lần nữa, Dương Thuần Tử đã cầm nước đi đến bên này, lúc đi ngang qua hai người, cô ấy còn cười với Đinh Tiễn, nụ cười dịu dàng như lông chim én, từng chút đánh hạ nội tâm của Đinh Tiễn, một cô gái tốt như vậy, cô lại còn ở đây ghen cái gì?
Đinh Tiễn ngước mắt cười, to gan nhìn lại, nhìn theo cô ấy ra khỏi sân bóng.
Cùng lúc đó, bên tai truyền đến một câu: “Giả tạo.”
Đinh Tiễn chợt quay đầu lại, nhìn Vưu Khả Khả khoanh hai tay trước ngực: “Sao thế?”
Vưu Khả Khả dẩu môi: “Cậu không cảm thấy cô ta giả lắm hả? Dù vui hay không vẫn là một vẻ đấy, cứ như ở trên mình một nấc vậy, nhìn mà buồn nôn.”
“Đúng là cậu có thể làm bạn tốt với Khổng Sa Địch đấy.”
“Vì sao?”
“Đều thiển cận như nhau.”
Đinh Tiễn dứt lời thì bị Vưu Khả Khả đập vào đầu một cái, “Mẹ kiếp, bà đây giúp cậu, cậu còn nói tớ thiển cận à?”
Đinh Tiễn đau điếng, bất tri bất giác ý thức được Vưu Khả Khả đang bất bình thay mình, thế là vội che đầu xin lỗi cô ấy: “Xin lỗi cậu mà, tớ không cố ý nói cậu như thế, chẳng qua là tớ cảm thấy, cậu giống với Sa Địch quá.”
Vưu Khả Khả nhỏ giọng nói: “Vì giống nên mới không thể làm bạn, con bé Nha Địch đó gần đây thế nào rồi?”
Đinh Tiễn sửa lại: “Là Sa Địch.”
“Sao cũng được.”
Vưu Khả Khả vung tay thờ ơ nói, vừa nói xong thì khóe mắt trông thấy có người ôm bóng đi đến, lập tức thức thời xoa đầu Đinh Tiễn, “Đi đây, lần sau nói chuyện tiếp nha.”
Chu Tư Việt ôm bóng, dừng lại ở trước mặt cô, một tay đút túi từ trên cao nhìn xuống cô, “Sao cậu không ở trên lớp mà chạy ra đây làm gì?”
Đinh Tiễn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu không chút tránh né: “Còn cậu? Cúp học hai tiết, cậu ở đây làm gì?”
Chu Tư Việt nhếch môi, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, bỗng đặt bóng lên ngón trỏ rồi lấy một tay khác vỗ nhanh, dáng vẻ không chút đểm xỉa, biểu diễn màn xoay bóng đơn ở trước mặt cô, thờ ơ nói: “Ra đây hóng gió, sao nào? Bộ cũng muốn xen vào chuyện này hả?”
Thái độ phất phơ của cậu lập tức chọc giận Đinh Tiễn, cô đập vào quả bóng rổ đang quay từ từ trên tay cậu như trái địa cầu, Chu Tư Việt sửng sốt, nhìn bóng lăn xuống khỏi tay mình, bịch một tiếng rơi trên đất rồi xoay tại chỗ mấy vòng, sau đó chậm rãi dừng bên chân cậu.
Cậu đút hai tay vào túi quần, đang định nổi cáu thì nghe thấy cô gái đối diện lạnh lùng lên tiếng: “Cậu có biết điều đó rất ảnh hưởng đến người khác không hả?”
“Tôi ảnh hưởng đến ai?”
Cậu đứng thẳng che khuất ánh nắng sau lưng, mỗi sợi tóc tựa như đều được nhuộm màu, thiếu niên anh khí vô cùng.
“Tôi…” Đinh Tiễn chợt phát hiện cậu đang híp mắt, không biết là vì bị chói hay nghe thấy chữ “tôi” của mình dọa sợ, mà cô khẽ cúi đầu, vẻ hung hăng ban nãy đã tiêu tan: “Tôi… bọn tôi đều rất lo cho cậu, sợ cậu…”
“Sợ tôi thế nào? Sợ tôi nghĩ không thoáng hả?”
Bỗng cậu bất cười, đưa tay xoa tóc cô, “Tôi không yếu đuối vậy đâu.”
Sự lo lắng của Đinh Tiễn không khỏi thành dư thừa, từ nhỏ cậu lớn lên trong bàn tay nâng hứng của thầy cô, lên đường thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ gặp trắc trở, khả năng chịu đựng sẽ yếu hơn những đứa trẻ giống vậy nhiều.
Hiển nhiên cô đã đánh giá thấp Chu Tư Việt rồi.
“Tôi chỉ muốn nói với cậu là, dù chưa vào được đội tuyển quốc gia, không nhận được giải cũng không sao, những thứ này đều là tạm thời, tôi vẫn luôn cho rằng, cậu là thiên tài toán học, nhất định sau này cậu sẽ thành công trên phương diện toán học.”
Cô nói những lời này rất nghiêm túc, nhưng không biết vì sao, bật thốt từ miệng cô lại có phần kỳ lạ, Chu Tư Việt nghe cũng không khỏi tức cười, khẽ vuốt tóc cô: “Cái đồ dốt toán cậu đấy, cũng đừng có an ủi tôi.”
“…”
Cậu mới là đồ dốt toán, Đinh Tiễn trợn mắt với cậu.
Bỗng Chu Tư Việt cúi người, tay đặt lên đỉnh đầu cô dùng sức đè xuống, mắt đối mắt với cô, “Tôi ấy, không yếu đuối như cậu nghĩ đâu, đời người vốn đã thất thường, cao thấp nhất thời cũng không thể chứng minh được gì, tôi đi thi không phải vì tôi thích toán, chỉ đơn thuần là tìm khoái cảm từ việc giải đề mà thôi.”
Khoái… khoái… cảm giải đề??
Học thần các cậu dùng từ hình dung đúng là đơn giản mà gắt quá.
Chu Tư Việt rút tay về, đứng thẳng người lên, đầu ngón tay gãi lông mày, nói: “Trước kia đọc sách có đọc được một câu, giờ nghĩ lại đúng là có lý…”
“Câu gì?”
Cậu nhìn cô cười: “Con người chính là kỳ lạ như thế, nếu không có người đồng cảm, bạn cũng sẽ không quan tâm đến việc vết thương có đau hay không; nếu không có người cười nhạo, bạn cũng sẽ không quan tâm đến việc vết sẹo có xấu hay không; nếu không có người so sánh, liệu ai sẽ biết cái gì là tiền đồ…”
Đinh Tiễn kinh ngạc trước sự thông suốt của Chu Tư Việt, một chàng trai mười tám tuổi lại có thái độ rộng lòng như thế, làm cô hoàn toàn bị thuyết phục, trong suốt những năm tháng tương lai dài đằng đẵng, dường như cô cũng không gặp lại một người nào như thế cả, thậm chí sau đó trong quá trình học lại, mỗi lần nghe bạn bè nói đây là nhân vật quan trọng của chỗ này chỗ kia, bị người ta gợi lòng tò mò thì cô cũng không kiềm chế mà nhìn thêm mấy lần, nhưng phát hiện thì ra cũng chỉ là một đứa con trai bình thường, cũng sẽ nổi giận vì thi không tốt, cũng sẽ xảy ra tranh chấp vì có cách giải đề khác với người ta, cũng vì sự kiêu ngạo của mình mà làm ra mấy chuyện tổn thương người khác, nhưng các bạn học vẫn say như điếu đổ, “Con người đâu có hoàn hảo, làm được như thế cũng không dễ dàng gì rồi.”
Đinh Tiễn lắc đầu, thầm nói trong bụng:
Đó là vì cậu chưa gặp cậu ấy bao giờ, chưa từng gặp.
Quả nhiên, vào thời niên thiếu, con người không thể gặp người quá tốt đẹp được, bởi vì như thế có nghĩa là từ nay về sau, cuộc đời bạn chỉ có người đó mà thôi.
Chu Tư Việt và Dương Thuần Tử quan hệ rất tốt.
Hai người không hề tránh né đối phương, thỉnh thoảng gặp nhau ở trên đường thì sẽ thuận miệng trò chuyện đôi câu, Đinh Tiễn đã thấy rất nhiều lần, Chu Tư Việt hai tay đút túi đi vào tòa nhà, đứng bên cạnh chính là Dương Thuần Tử trước kia không hề xuất hiện.
Trước tình huống này, cảm giác nguy cơ của Khổng Sa Địch còn nhiều hơn Đinh Tiễn, “Cậu đừng giả vờ độ lượng nữa, rồi về nhà khóc cho xem.”
“Cậu ấy nói cậu ấy không thích Dương Thuần Tử, chẳng lẽ tớ phải như mấy bà tám truy hỏi người ta, rốt cuộc trước kia cậu và cô ấy có chuyện gì à? Cậu ấy không muốn nói nhất định là có lý do của mình.”
“Cậu quan tâm thật đấy nhỉ.”
Khổng Sa Địch châm chọc.
Sau đó Chu Tư Việt bảo Đinh Tiễn dọn về, nhưng Đinh Tiễn lại nói một câu làm người ta nổi điên, “Dọn cái gì mà dọn, sau này cậu giữ khoảng cách với tôi đi.”
Chu Tư Việt tức tới mức muốn đập một phát, cậu cắn răng kiềm chế, “Lại nổi điên gì đấy.”
Tuy nói với Khổng Sa Địch là thế, nhưng trong độ tuổi nhạy cảm đa nghi ngờ vực này, lý trí không đủ để khống chế cảm xúc của cô, sao có thể không ghen được, hễ có người nói nhiều hơn hai câu với cậu là cô đã sợ rồi, tâm tình sợ sệt đến mức đó, không ai có thể hiểu được. Cô mở miệng đáp:”Thầy Lưu bảo chúng ta phải giữ khoảng cách.”
Sau đó Chu Tư Việt mới biết, hai người bọn họ bị người ta báo cáo, bây giờ đang nằm trong danh sách quan sát của Lưu Giang.
Lúc ấy thành tích của Đinh Tiễn tụt dốc không phanh, môn toán không có Chu Tư Việt giám sát, điểm số thê thảm không nỡ nhìn, kiểm tra một tiết chỉ được 105 điểm*, lúc nhận được bài, cô bỗng nhiên bật khóc.
(*Theo mình biết thì thang điểm trung học ở Trung Quốc là thang điểm 150, bạn Tiễn thi được điểm tầm trung bình khá.)
Chu Tư Việt chơi bóng quay về mà cô vẫn còn khóc, nằm trên bàn bả vai run rẩy đáng thương vô cùng.
Chu Tư Việt không hề ở lại, ném bóng vào rổ, dọn dẹp sách vở rồi xoay người đi, lúc này Đinh Tiễn nghe thấy ngoài hành lang một tiếng nói rất nhẹ: “Hạ Tư Hàn rủ cùng đi ăn.”
Là giọng của Dương Thuần Tử.
“Ừ.” Chu Tư Việt hời hợt ừ một tiếng, bước chân ở trong hành lang xa dần.
Cô nàng vốn chỉ còn khóc sụt sùi, giờ bỗng nhiên lại gục đầu xuống bàn òa khóc thành tiếng.
Đồ khốn.
Đồ khốn.
Đồ khốn.
Bảy giờ tối, Đinh Tiễn trở lại con hẻm Yến Tam, chẳng biết từ bao giờ ở góc tường tối tăm mọc rêu lại có một bụi hoa đỏ tươi, quanh thân là rêu xanh xanh biếc, cứ như ở trong xó xỉnh bị người ta quên lãng, lại mọc ra một nụ xuân.
Đinh Tiễn nhìn bụi cây kia đến thất thần, chợt sau lưng có giọng nói uể oải, “Muộn thế à?”
Bỗng Đinh Tiễn quay đầu lại, dưới ánh đèn đường, chiếc bóng quen thuộc bị kéo dài, đeo cặp ở một bên, hai tay đút trong túi, đứng dựa vào tường đá ở đầu hẻm, mặt ung dung nhìn cô.
“Không phải cậu đi ăn với Dương Thuần Tử à?” Cô bướng bỉnh quay đầu đi, ánh mắt lại quay về bông hoa trên bụi cây, nó đang nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió.
Cậu cúi đầu, đưa tay gãi tóc, cười: “Vừa nhớ đến cảnh cậu khóc trong lớp, tôi ăn thế nào được? Tôi cũng không phải là đồ vô tâm như cậu.”
Trong lúc nói, một cánh hoa rơi xuống phiến lá, Đinh Tiễn thôi nhìn, xoay người bịch bịch đi đến cạnh cậu, đèn đường treo trên đỉnh đầu cậu, ngẩng lên nhìn sang, cậu không khác gì nguồn sáng.
“Đồ khốn.”
Cô nhìn cậu, thấp giọng mắng nhỏ.
“Ừ, là tôi.”
Cậu nói một cách thờ ơ.
“Đồ khốn.”
Đinh Tiễn lại mắng.
Cậu dựa vào tường, cặp sách nằm trên lưng cậu, cụp mắt liếc cô, chỉ cười khẽ rồi để mặc cô thoải mái mắng, vẻ mặt kia cứ như muốn nói ——
Cậu chửi đi, tôi chiều cậu.
Cô gái nín khóc mỉm cười, bỗng chàng trai đưa tay xoa mạnh vò rối tóc cô, rồi vẫn là câu nói quen thuộc kia: “Có ngốc không thế hả.”
Sau hẻm Yến Tam có một bức tường thấp hai mét, gạch đen áo trắng chồng chất lên nhau, ở ngoài trồng hai cây ngô đồng, rập rạm xanh um, cành lé mạnh mẽ vươn dài đến trong khoảng sân ở bên tường, Đinh Tiễn chưa từng tới đó, bên trong tối om, nhìn mà ớn lạnh, không nhịn được rùng mình.
“Đây là đâu?”
Chu Tư Việt đưa cặp cho Đinh Tiễn, nhảy một cái bay lên tường thấp, đứng trên đầu tường, đưa tay với Đinh Tiễn ở bên dưới.
“Lên đây.”
Hai tay chạm nhau, thân nhiệt của đối phương truyền đến lòng bàn tay cô, cả người Đinh Tiễn như bị điện giật, có chút chần chừ, chàng trai thúc giục: “Nhanh lên nào.”
Đến khi cô leo lên đầu tường, nhìn đất vàng gạch ngói ở trong sân mà thất thần, “Xây miếu từ khi nào vậy?”
Hai người ngồi trên đầu tường, buông thõng hai chân, Chu Tư Việt hất cằm với nhà ngói vàng kia, “Mở to mắt ra đi, nhà vàng là miếu hả? Xem cậu nông cạn chưa kìa. Trong đó có một người câm, họ Trương, hồi bé ngày nào Tưởng Trầm cũng đến nói chuyện với chú ấy, lảm nhảm cả nửa ngày mới hay người ta không biết nói chuyện, thế là hay rồi, có bí mật gì đều nói với chú ấy cả, không cần nín nhịn trong lòng khó chịu nữa.”
“Cậu cũng đã nói gì với chú ấy hả?”
Chu Tư Việt cười: “Nhiều lắm, không nhớ rõ nữa.”
Vừa dứt lời, cửa gỗ trong sân bị người ta đẩy ra, một người đàn ông chừng ba bốn mươi tuổi để đầy đinh, mặc áo dài màu xanh bê một chậu đi ra, liếc mắt trông thấy hai người ở đầu tường, bèn dùng ngón tay ra hiệu.
Chu Tư Việt kéo cô xuống.
“Đi, đến chào hỏi nào.”
Chú Trương câm không biết nói chuyện thật, mở to đôi mắt quan sát Đinh Tiễn và Chu Tư Việt, cho đến khi Đinh Tiễn mở miệng: “Cháu tên là Đinh Tiễn.”
“Chú ấy bị bẩm sinh, tai không nghe được, nên cậu có nói gì chú ấy cũng không nghe thấy đâu.”
Không biết Chu Tư Việt đã học thủ ngữ từ đâu, làm liền mấy động tác rất trôi chảy, chú Trương câm vô cùng vui vẻ, liên tục gật đầu với Đinh Tiễn, còn xoay người lấy ra hai cái bánh bao đưa cho bọn họ, đưa tay ra hiệu, ý bảo ăn đi ăn đi.
Đinh Tiễn chần chừ há miệng cặn, bánh bao hơi khô, cô nhai qua mấy miếng trong miệng rồi nuốt xuống bụng.
Chu Tư Việt bóp bánh bao trong tay, lại trò chuyện với chú ấy một hồi, Đinh Tiễn nhìn cũng không hiểu, chỉ có thể im lặng đứng cạnh nhai bánh bao, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn chàng trai kề bên, thiếu niên khẽ cúi đầu dưới ánh trăng bàng bạc, ánh mắt dịu dàng lắng nghe đối phương chuyện trò.
Trấn Diên Bình cũng từng có người câm điếc, nhưng trẻ con ở đó toàn làm mặt quỷ hay ném đá với người đấy, con trai lớn tuổi hơn thì toàn lấy người ta ra đùa bỡn, ngoài trừ giễu cợt thì là châm biếm, ngay cả chính cô, cũng từng sợ đến gần người câm điếc, mỗi lần đi về qua căn nhà nhỏ kia đều không nhịn được mà đi nhanh hơn.
Nay nhớ lại, Chu Tư Việt nói không sai, cô đúng là nông cạn.
Ngày hôm sau, Khổng Sa Địch nói cho cô biết tin tức nghe được từ đâu đó.
“Tớ đã giúp cậu đánh vào nội bộ địch thăm dò rồi, Chu thiếu gia nhà cậu thật sự không thích Dương Thuần Tử.”
Đinh Tiễn đột nhiên ngẩng đầu, “Cậu lại nghe thấy người ta nói gì à?”
Khổng Sa Địch giơ hai tay hai chân thề, “Lần này đảm bảo chính xác trăm phần trăm, thật đấy… Dù sao cậu cứ nghe tớ đi, tớ phải hy sinh ghê gớm lắm mới đổi được tình báo đó về cho cậu đấy.”
Đinh Tiễn phản ứng rất nhanh: “Cậu và Tống Tử Kỳ thế nào?”
Bỗng Khổng Sa Địch đỏ mặt, quay đầu đi, “Cậu có muốn nghe không hả?”
Đinh Tiễn liếc xéo cô ấy, “Cậu hy sinh lớn thế, nếu tớ còn không nghe thì không phải cậu hy sinh vô ích rồi à? Có điều tớ tò mò rốt cuộc cậu làm gì để hy sinh thế?”
“Con nít đừng có nghe bậy bạ!”
Khổng Sa Địch hốt hoảng cúi đầu.
—— “Nhật Ký của Tiểu Quái Thú”
Lớp xã hội vừa tan giờ thể dục, một đám học sinh tụ tập trên sân bóng xanh mướt, xuyên qua đám đông, Đinh Tiễn nhìn thấy hai bóng lưng hiếm khi đứng chung với nhau, cô thôi cười, chân dừng bước, định xoay người đi về thì bị người ta vỗ lên bả vai, bỗng Vưu Khả Khả xuất hiện từ sau lưng cô, ánh mắt vượt qua vai cô nhìn ra sau với vẻ sâu xa, sau đó lại thôi nhìn, cố ý lớn tiếng nói: “Đinh Tiễn à, cậu ở đây làm gì thế?”
Đúng như dự đoán, hai người ở phía sau đồng thời quay lại.
Đinh Tiễn vội trốn ra sau lưng Vưu Khả Khả, hận không thể bóp chết nha đầu này, nhưng Vưu Khả Khả chẳng để ý chút nào, chớp mắt với cô, nhỏ giọng nói: “Trốn ở đây làm gì, mau đi tuyên bố chủ quyền đi chứ, với tớ thì hùng hồn thế, mà sao đổi thành cô ta thì cậu lại sợ vậy?”
Sợ cái quỷ ấy, chẳng qua là chưa nghĩ ra nên nói gì thôi.
Vưu Khả Khả lại nói: “Tớ nghe nói, người nào đó nhà cậu đấy, trước kia có quan hệ với Dương nữ thần lớp bọn tớ —— ” Câu sau không nói nữa, chỉ ném cái nhìn ‘cậu hiểu mà’ qua cho cô.
Đinh Tiễn sợ hãi trong lòng, nhìn sang lần nữa, Dương Thuần Tử đã cầm nước đi đến bên này, lúc đi ngang qua hai người, cô ấy còn cười với Đinh Tiễn, nụ cười dịu dàng như lông chim én, từng chút đánh hạ nội tâm của Đinh Tiễn, một cô gái tốt như vậy, cô lại còn ở đây ghen cái gì?
Đinh Tiễn ngước mắt cười, to gan nhìn lại, nhìn theo cô ấy ra khỏi sân bóng.
Cùng lúc đó, bên tai truyền đến một câu: “Giả tạo.”
Đinh Tiễn chợt quay đầu lại, nhìn Vưu Khả Khả khoanh hai tay trước ngực: “Sao thế?”
Vưu Khả Khả dẩu môi: “Cậu không cảm thấy cô ta giả lắm hả? Dù vui hay không vẫn là một vẻ đấy, cứ như ở trên mình một nấc vậy, nhìn mà buồn nôn.”
“Đúng là cậu có thể làm bạn tốt với Khổng Sa Địch đấy.”
“Vì sao?”
“Đều thiển cận như nhau.”
Đinh Tiễn dứt lời thì bị Vưu Khả Khả đập vào đầu một cái, “Mẹ kiếp, bà đây giúp cậu, cậu còn nói tớ thiển cận à?”
Đinh Tiễn đau điếng, bất tri bất giác ý thức được Vưu Khả Khả đang bất bình thay mình, thế là vội che đầu xin lỗi cô ấy: “Xin lỗi cậu mà, tớ không cố ý nói cậu như thế, chẳng qua là tớ cảm thấy, cậu giống với Sa Địch quá.”
Vưu Khả Khả nhỏ giọng nói: “Vì giống nên mới không thể làm bạn, con bé Nha Địch đó gần đây thế nào rồi?”
Đinh Tiễn sửa lại: “Là Sa Địch.”
“Sao cũng được.”
Vưu Khả Khả vung tay thờ ơ nói, vừa nói xong thì khóe mắt trông thấy có người ôm bóng đi đến, lập tức thức thời xoa đầu Đinh Tiễn, “Đi đây, lần sau nói chuyện tiếp nha.”
Chu Tư Việt ôm bóng, dừng lại ở trước mặt cô, một tay đút túi từ trên cao nhìn xuống cô, “Sao cậu không ở trên lớp mà chạy ra đây làm gì?”
Đinh Tiễn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu không chút tránh né: “Còn cậu? Cúp học hai tiết, cậu ở đây làm gì?”
Chu Tư Việt nhếch môi, ánh mắt nhìn đi chỗ khác, bỗng đặt bóng lên ngón trỏ rồi lấy một tay khác vỗ nhanh, dáng vẻ không chút đểm xỉa, biểu diễn màn xoay bóng đơn ở trước mặt cô, thờ ơ nói: “Ra đây hóng gió, sao nào? Bộ cũng muốn xen vào chuyện này hả?”
Thái độ phất phơ của cậu lập tức chọc giận Đinh Tiễn, cô đập vào quả bóng rổ đang quay từ từ trên tay cậu như trái địa cầu, Chu Tư Việt sửng sốt, nhìn bóng lăn xuống khỏi tay mình, bịch một tiếng rơi trên đất rồi xoay tại chỗ mấy vòng, sau đó chậm rãi dừng bên chân cậu.
Cậu đút hai tay vào túi quần, đang định nổi cáu thì nghe thấy cô gái đối diện lạnh lùng lên tiếng: “Cậu có biết điều đó rất ảnh hưởng đến người khác không hả?”
“Tôi ảnh hưởng đến ai?”
Cậu đứng thẳng che khuất ánh nắng sau lưng, mỗi sợi tóc tựa như đều được nhuộm màu, thiếu niên anh khí vô cùng.
“Tôi…” Đinh Tiễn chợt phát hiện cậu đang híp mắt, không biết là vì bị chói hay nghe thấy chữ “tôi” của mình dọa sợ, mà cô khẽ cúi đầu, vẻ hung hăng ban nãy đã tiêu tan: “Tôi… bọn tôi đều rất lo cho cậu, sợ cậu…”
“Sợ tôi thế nào? Sợ tôi nghĩ không thoáng hả?”
Bỗng cậu bất cười, đưa tay xoa tóc cô, “Tôi không yếu đuối vậy đâu.”
Sự lo lắng của Đinh Tiễn không khỏi thành dư thừa, từ nhỏ cậu lớn lên trong bàn tay nâng hứng của thầy cô, lên đường thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ gặp trắc trở, khả năng chịu đựng sẽ yếu hơn những đứa trẻ giống vậy nhiều.
Hiển nhiên cô đã đánh giá thấp Chu Tư Việt rồi.
“Tôi chỉ muốn nói với cậu là, dù chưa vào được đội tuyển quốc gia, không nhận được giải cũng không sao, những thứ này đều là tạm thời, tôi vẫn luôn cho rằng, cậu là thiên tài toán học, nhất định sau này cậu sẽ thành công trên phương diện toán học.”
Cô nói những lời này rất nghiêm túc, nhưng không biết vì sao, bật thốt từ miệng cô lại có phần kỳ lạ, Chu Tư Việt nghe cũng không khỏi tức cười, khẽ vuốt tóc cô: “Cái đồ dốt toán cậu đấy, cũng đừng có an ủi tôi.”
“…”
Cậu mới là đồ dốt toán, Đinh Tiễn trợn mắt với cậu.
Bỗng Chu Tư Việt cúi người, tay đặt lên đỉnh đầu cô dùng sức đè xuống, mắt đối mắt với cô, “Tôi ấy, không yếu đuối như cậu nghĩ đâu, đời người vốn đã thất thường, cao thấp nhất thời cũng không thể chứng minh được gì, tôi đi thi không phải vì tôi thích toán, chỉ đơn thuần là tìm khoái cảm từ việc giải đề mà thôi.”
Khoái… khoái… cảm giải đề??
Học thần các cậu dùng từ hình dung đúng là đơn giản mà gắt quá.
Chu Tư Việt rút tay về, đứng thẳng người lên, đầu ngón tay gãi lông mày, nói: “Trước kia đọc sách có đọc được một câu, giờ nghĩ lại đúng là có lý…”
“Câu gì?”
Cậu nhìn cô cười: “Con người chính là kỳ lạ như thế, nếu không có người đồng cảm, bạn cũng sẽ không quan tâm đến việc vết thương có đau hay không; nếu không có người cười nhạo, bạn cũng sẽ không quan tâm đến việc vết sẹo có xấu hay không; nếu không có người so sánh, liệu ai sẽ biết cái gì là tiền đồ…”
Đinh Tiễn kinh ngạc trước sự thông suốt của Chu Tư Việt, một chàng trai mười tám tuổi lại có thái độ rộng lòng như thế, làm cô hoàn toàn bị thuyết phục, trong suốt những năm tháng tương lai dài đằng đẵng, dường như cô cũng không gặp lại một người nào như thế cả, thậm chí sau đó trong quá trình học lại, mỗi lần nghe bạn bè nói đây là nhân vật quan trọng của chỗ này chỗ kia, bị người ta gợi lòng tò mò thì cô cũng không kiềm chế mà nhìn thêm mấy lần, nhưng phát hiện thì ra cũng chỉ là một đứa con trai bình thường, cũng sẽ nổi giận vì thi không tốt, cũng sẽ xảy ra tranh chấp vì có cách giải đề khác với người ta, cũng vì sự kiêu ngạo của mình mà làm ra mấy chuyện tổn thương người khác, nhưng các bạn học vẫn say như điếu đổ, “Con người đâu có hoàn hảo, làm được như thế cũng không dễ dàng gì rồi.”
Đinh Tiễn lắc đầu, thầm nói trong bụng:
Đó là vì cậu chưa gặp cậu ấy bao giờ, chưa từng gặp.
Quả nhiên, vào thời niên thiếu, con người không thể gặp người quá tốt đẹp được, bởi vì như thế có nghĩa là từ nay về sau, cuộc đời bạn chỉ có người đó mà thôi.
Chu Tư Việt và Dương Thuần Tử quan hệ rất tốt.
Hai người không hề tránh né đối phương, thỉnh thoảng gặp nhau ở trên đường thì sẽ thuận miệng trò chuyện đôi câu, Đinh Tiễn đã thấy rất nhiều lần, Chu Tư Việt hai tay đút túi đi vào tòa nhà, đứng bên cạnh chính là Dương Thuần Tử trước kia không hề xuất hiện.
Trước tình huống này, cảm giác nguy cơ của Khổng Sa Địch còn nhiều hơn Đinh Tiễn, “Cậu đừng giả vờ độ lượng nữa, rồi về nhà khóc cho xem.”
“Cậu ấy nói cậu ấy không thích Dương Thuần Tử, chẳng lẽ tớ phải như mấy bà tám truy hỏi người ta, rốt cuộc trước kia cậu và cô ấy có chuyện gì à? Cậu ấy không muốn nói nhất định là có lý do của mình.”
“Cậu quan tâm thật đấy nhỉ.”
Khổng Sa Địch châm chọc.
Sau đó Chu Tư Việt bảo Đinh Tiễn dọn về, nhưng Đinh Tiễn lại nói một câu làm người ta nổi điên, “Dọn cái gì mà dọn, sau này cậu giữ khoảng cách với tôi đi.”
Chu Tư Việt tức tới mức muốn đập một phát, cậu cắn răng kiềm chế, “Lại nổi điên gì đấy.”
Tuy nói với Khổng Sa Địch là thế, nhưng trong độ tuổi nhạy cảm đa nghi ngờ vực này, lý trí không đủ để khống chế cảm xúc của cô, sao có thể không ghen được, hễ có người nói nhiều hơn hai câu với cậu là cô đã sợ rồi, tâm tình sợ sệt đến mức đó, không ai có thể hiểu được. Cô mở miệng đáp:”Thầy Lưu bảo chúng ta phải giữ khoảng cách.”
Sau đó Chu Tư Việt mới biết, hai người bọn họ bị người ta báo cáo, bây giờ đang nằm trong danh sách quan sát của Lưu Giang.
Lúc ấy thành tích của Đinh Tiễn tụt dốc không phanh, môn toán không có Chu Tư Việt giám sát, điểm số thê thảm không nỡ nhìn, kiểm tra một tiết chỉ được 105 điểm*, lúc nhận được bài, cô bỗng nhiên bật khóc.
(*Theo mình biết thì thang điểm trung học ở Trung Quốc là thang điểm 150, bạn Tiễn thi được điểm tầm trung bình khá.)
Chu Tư Việt chơi bóng quay về mà cô vẫn còn khóc, nằm trên bàn bả vai run rẩy đáng thương vô cùng.
Chu Tư Việt không hề ở lại, ném bóng vào rổ, dọn dẹp sách vở rồi xoay người đi, lúc này Đinh Tiễn nghe thấy ngoài hành lang một tiếng nói rất nhẹ: “Hạ Tư Hàn rủ cùng đi ăn.”
Là giọng của Dương Thuần Tử.
“Ừ.” Chu Tư Việt hời hợt ừ một tiếng, bước chân ở trong hành lang xa dần.
Cô nàng vốn chỉ còn khóc sụt sùi, giờ bỗng nhiên lại gục đầu xuống bàn òa khóc thành tiếng.
Đồ khốn.
Đồ khốn.
Đồ khốn.
Bảy giờ tối, Đinh Tiễn trở lại con hẻm Yến Tam, chẳng biết từ bao giờ ở góc tường tối tăm mọc rêu lại có một bụi hoa đỏ tươi, quanh thân là rêu xanh xanh biếc, cứ như ở trong xó xỉnh bị người ta quên lãng, lại mọc ra một nụ xuân.
Đinh Tiễn nhìn bụi cây kia đến thất thần, chợt sau lưng có giọng nói uể oải, “Muộn thế à?”
Bỗng Đinh Tiễn quay đầu lại, dưới ánh đèn đường, chiếc bóng quen thuộc bị kéo dài, đeo cặp ở một bên, hai tay đút trong túi, đứng dựa vào tường đá ở đầu hẻm, mặt ung dung nhìn cô.
“Không phải cậu đi ăn với Dương Thuần Tử à?” Cô bướng bỉnh quay đầu đi, ánh mắt lại quay về bông hoa trên bụi cây, nó đang nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió.
Cậu cúi đầu, đưa tay gãi tóc, cười: “Vừa nhớ đến cảnh cậu khóc trong lớp, tôi ăn thế nào được? Tôi cũng không phải là đồ vô tâm như cậu.”
Trong lúc nói, một cánh hoa rơi xuống phiến lá, Đinh Tiễn thôi nhìn, xoay người bịch bịch đi đến cạnh cậu, đèn đường treo trên đỉnh đầu cậu, ngẩng lên nhìn sang, cậu không khác gì nguồn sáng.
“Đồ khốn.”
Cô nhìn cậu, thấp giọng mắng nhỏ.
“Ừ, là tôi.”
Cậu nói một cách thờ ơ.
“Đồ khốn.”
Đinh Tiễn lại mắng.
Cậu dựa vào tường, cặp sách nằm trên lưng cậu, cụp mắt liếc cô, chỉ cười khẽ rồi để mặc cô thoải mái mắng, vẻ mặt kia cứ như muốn nói ——
Cậu chửi đi, tôi chiều cậu.
Cô gái nín khóc mỉm cười, bỗng chàng trai đưa tay xoa mạnh vò rối tóc cô, rồi vẫn là câu nói quen thuộc kia: “Có ngốc không thế hả.”
Sau hẻm Yến Tam có một bức tường thấp hai mét, gạch đen áo trắng chồng chất lên nhau, ở ngoài trồng hai cây ngô đồng, rập rạm xanh um, cành lé mạnh mẽ vươn dài đến trong khoảng sân ở bên tường, Đinh Tiễn chưa từng tới đó, bên trong tối om, nhìn mà ớn lạnh, không nhịn được rùng mình.
“Đây là đâu?”
Chu Tư Việt đưa cặp cho Đinh Tiễn, nhảy một cái bay lên tường thấp, đứng trên đầu tường, đưa tay với Đinh Tiễn ở bên dưới.
“Lên đây.”
Hai tay chạm nhau, thân nhiệt của đối phương truyền đến lòng bàn tay cô, cả người Đinh Tiễn như bị điện giật, có chút chần chừ, chàng trai thúc giục: “Nhanh lên nào.”
Đến khi cô leo lên đầu tường, nhìn đất vàng gạch ngói ở trong sân mà thất thần, “Xây miếu từ khi nào vậy?”
Hai người ngồi trên đầu tường, buông thõng hai chân, Chu Tư Việt hất cằm với nhà ngói vàng kia, “Mở to mắt ra đi, nhà vàng là miếu hả? Xem cậu nông cạn chưa kìa. Trong đó có một người câm, họ Trương, hồi bé ngày nào Tưởng Trầm cũng đến nói chuyện với chú ấy, lảm nhảm cả nửa ngày mới hay người ta không biết nói chuyện, thế là hay rồi, có bí mật gì đều nói với chú ấy cả, không cần nín nhịn trong lòng khó chịu nữa.”
“Cậu cũng đã nói gì với chú ấy hả?”
Chu Tư Việt cười: “Nhiều lắm, không nhớ rõ nữa.”
Vừa dứt lời, cửa gỗ trong sân bị người ta đẩy ra, một người đàn ông chừng ba bốn mươi tuổi để đầy đinh, mặc áo dài màu xanh bê một chậu đi ra, liếc mắt trông thấy hai người ở đầu tường, bèn dùng ngón tay ra hiệu.
Chu Tư Việt kéo cô xuống.
“Đi, đến chào hỏi nào.”
Chú Trương câm không biết nói chuyện thật, mở to đôi mắt quan sát Đinh Tiễn và Chu Tư Việt, cho đến khi Đinh Tiễn mở miệng: “Cháu tên là Đinh Tiễn.”
“Chú ấy bị bẩm sinh, tai không nghe được, nên cậu có nói gì chú ấy cũng không nghe thấy đâu.”
Không biết Chu Tư Việt đã học thủ ngữ từ đâu, làm liền mấy động tác rất trôi chảy, chú Trương câm vô cùng vui vẻ, liên tục gật đầu với Đinh Tiễn, còn xoay người lấy ra hai cái bánh bao đưa cho bọn họ, đưa tay ra hiệu, ý bảo ăn đi ăn đi.
Đinh Tiễn chần chừ há miệng cặn, bánh bao hơi khô, cô nhai qua mấy miếng trong miệng rồi nuốt xuống bụng.
Chu Tư Việt bóp bánh bao trong tay, lại trò chuyện với chú ấy một hồi, Đinh Tiễn nhìn cũng không hiểu, chỉ có thể im lặng đứng cạnh nhai bánh bao, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn chàng trai kề bên, thiếu niên khẽ cúi đầu dưới ánh trăng bàng bạc, ánh mắt dịu dàng lắng nghe đối phương chuyện trò.
Trấn Diên Bình cũng từng có người câm điếc, nhưng trẻ con ở đó toàn làm mặt quỷ hay ném đá với người đấy, con trai lớn tuổi hơn thì toàn lấy người ta ra đùa bỡn, ngoài trừ giễu cợt thì là châm biếm, ngay cả chính cô, cũng từng sợ đến gần người câm điếc, mỗi lần đi về qua căn nhà nhỏ kia đều không nhịn được mà đi nhanh hơn.
Nay nhớ lại, Chu Tư Việt nói không sai, cô đúng là nông cạn.
Ngày hôm sau, Khổng Sa Địch nói cho cô biết tin tức nghe được từ đâu đó.
“Tớ đã giúp cậu đánh vào nội bộ địch thăm dò rồi, Chu thiếu gia nhà cậu thật sự không thích Dương Thuần Tử.”
Đinh Tiễn đột nhiên ngẩng đầu, “Cậu lại nghe thấy người ta nói gì à?”
Khổng Sa Địch giơ hai tay hai chân thề, “Lần này đảm bảo chính xác trăm phần trăm, thật đấy… Dù sao cậu cứ nghe tớ đi, tớ phải hy sinh ghê gớm lắm mới đổi được tình báo đó về cho cậu đấy.”
Đinh Tiễn phản ứng rất nhanh: “Cậu và Tống Tử Kỳ thế nào?”
Bỗng Khổng Sa Địch đỏ mặt, quay đầu đi, “Cậu có muốn nghe không hả?”
Đinh Tiễn liếc xéo cô ấy, “Cậu hy sinh lớn thế, nếu tớ còn không nghe thì không phải cậu hy sinh vô ích rồi à? Có điều tớ tò mò rốt cuộc cậu làm gì để hy sinh thế?”
“Con nít đừng có nghe bậy bạ!”
Khổng Sa Địch hốt hoảng cúi đầu.