Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Quyển 1 - Chương 12: Giấc mộng Nam Kha, cháy thành không tưởng (2)
Thầm mến ấy à, chính là trong lòng tớ mở một buổi hòa nhạc, thế nhưng cậu lại là khách quý đặc biệt trong KTV của người khác.
—— Trích từ “Nhật Ký của Tiểu Quái Thú”.
Đây chính là chênh lệch.
Vị thiếu gia này chưa bao giờ để ý đến hình tượng ở trước mặt cô, dù có vắt chân lên đến tận trời cũng không thấy cậu khép lại.
Một khi bắt được vài manh mối, thì mọi thứ đều sẽ để lại dấu vết.
Cũng may mà tỉnh ngộ sớm.
Đinh Tiễn hoàn hồn, cúi đầu xuống thấp.
Gió khẽ lướt qua làm cánh cửa sổ chậm chạp đung đưa, bên tai là tiếng ừ đứng đắn hiếm thấy của thiếu niên, không còn vẻ biếng nhác của bình thường nữa.
Đúng là Dương Thuần Tử chẳng hề nói nói nhiều với ai cả, ngay đến Chu Tư Việt cũng không phải ngoại lệ, đặt bản kê khai xuống bán cậu rồi xoay người rời đi. Trái lại Chu Tư Việt lại nhìn theo bóng lưng cô ấy một lúc, sau đó tự giễu nhếch miệng cười, chia một tờ cho Đinh Tiễn.
Đinh Tiễn cầm lấy, liếc mắt nhìn —— Giấy thu thập sở trường.
Đinh Tiễn gần như là điền vào ô trống theo bản năng: hội họa. Suy nghĩ một giây lại gạch đi, nghiêm túc ghi lại lần nữa —— phác họa.
“Tôi thấy cậu hợp làm báo bảng đấy.”
Chu Tư Việt viết không có, sau đó nhìn tờ giấy của cô mà hừ khẽ.
Đinh Tiễn cẩn thận gấp giấy lại, “Tôi vui.”
Cô đã làm báo bảng ba năm ở Diên Bình, chút chuyện này không làm khó được cô, và đây cũng là chuyện duy nhất cô có hứng thú ngoài việc học.
Đúng như dự đoạn, ngày thứ hai sau khi nộp tờ đơn, Dương Thuần Tử chủ động đến tìm Đinh Tiễn, mời cô sau này cùng làm báo bảng với mình.
Đinh Tiễn do dự, cô có ý định sẽ làm báo bảng, nhưng không muốn làm cùng Dương Thuần Tử.
Hơn nữa, chuyện báo bảng cũng không thuộc sự quản lý của ban cán sự văn nghệ.
“Sao thế? Sợ à?”
Chu Tư Việt nhướn mày nhìn cô.
Tôi sợ cái quỷ ấy.
Đinh Tiễn liếc cậu, rồi quay đầu lại nói với Dương Thuần Tử: “Được nhé.”
Nữ thần cười với cô: “Được, chủ đề báo bảng số đầu tiên là hội thể thao, tuần sau là thi rồi nên có thể trong khoảng thời gian này phải phiền cậu tan học xong ở lại.”
Đinh Tiễn gật đầu.
Dương Thuần Tử rời đi, Chu Tư Việt cúi đầu cười nhạt, bỗng Đinh Tiễn xáp lại gần nói: “Có phải lúc này cậu đang rất ghen tị với tôi không?”
Chu Tư Việt bỗng quay sang nhìn cô, biểu cảm như gặp quỷ, nhếch môi cười: “Ghen tị… với cậu?”
Đinh Tiễn gật đầu, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Dương Thuần Tử, ý là ——
Tôi còn có thể làm chung báo bảng với cậu ấy, có phải cậu rất ghen với tôi không?
Chu Tư Việt nhìn một lúc lâu vẫn chẳng tài nào hiểu nổi, ánh mắt đuổi theo mấy giây rồi thu về, sau đó bất chợt ngồi thẳng dậy, “Có ý gì?”
Nụ cười của Đinh Tiễn đông cứng trên mặt, cảm thấy mình đúng là đồ ngớ ngẩn.
Tự dưng khi không lại đi hỏi câu này.
Quyết định không nói chuyện cùng cậu nữa, cô le lưỡi khoát tay: “Không có gì hết không có gì hết, tôi rảnh quá ấy mà, mau làm bài tập đi.”
Chu Tư Việt mù mờ nhìn cô với cái nhìn (tạm thời cho là) đầy ắp thâm tình trong ba giây, sau đó lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Ngớ ngẩn.”
Cậu mới ngớ ngẩn.
Cậu là đồ cực ngớ ngẩn.
Cậu cực cực cực ngớ ngẩn.
Đinh Tiễn âm thầm đáp trả.
Kết quả là thiếu niên thờ ơ lật sách, tầm mắt theo đó mà dời đi, đến mí mắt cũng chẳng thèm nhấc: “Có gì thì nói đi, nín nhịn như vậy không sợ hư phổi à?”
Đinh Tiễn: “Cậu mới là đồ cực ngớ ngẩn.”
Chưa thấy người nào mắng lại như vậy cả.
Nói rồi cũng chẳng để ý đến cậu nữa, mở sách bài tập ra bắt đầu giải bài.
Khóe môi Chu Tư Việt giật giật, trông khá vui.
Bỗng lớp học xôn xao, bên ngoài cửa sổ có bóng người đi qua, Khổng Sa Địch kích động quay lại đập bàn cô, “Hot boy trường hot boy trường! Mau nhìn hot boy của trường đi!”
Ý, còn cả nhân vật hot boy trường nữa à?
Đinh Tiễn vẫn cứ cho rằng hot boy trường Yến Tam là Chu Tư Việt rồi, quả nhiên cô chỉ là ếch ngồi đáy giếng, đưa ánh mắt tò mò nhìn ra ngoài lớp, trông thấy một nam sinh vừa cao vừa gầy đứng ngoài hành lang đang nói chuyện với Dương Thuần Tử.
Quả nhiên hot boy trường này rất “hot”.
Nhuộm tóc hồng, hớt sạch tóc hai bên, để tóc mái trước trán vừa dày vừa nặng. Đinh Tiễn của lúc đó chỉ thấy mốt quá cường điệu rồi, quả thật tướng mạo của cậu ta rất đẹp, gần như có thể sử dụng hai chữ xinh đẹp để hình dung, còn dễ nhìn hơn cả con gái nữa.
Cái này cái này cái này… là ai bầu chọn vậy?
Cô vẫn thích kiểu sạch sẽ thoải mái rực rỡ như Chu Tư Việt hơn.
Đứa con phản nghịch trong Khổng Sa Địch đã dần thành hình, “Tiễn Tiễn, cậu có cảm thấy cậu ta trông giống minh tinh Hàn Quốc gì đó không, gần đây mới nổi lên ấy.” Cho tới bây giờ Đinh Tiễn ít khi xem tivi, sao trong nước còn chưa biết hết thì sao biết được minh tinh Hàn Quốc chứ.
Khổng Sa Địch cau mày, ngón trỏ gõ nhẹ huyệt thái dương, cuối cùng cũng sực nhớ: “Là Hyunbin! Có phải rất rất đẹp trai không?”
“Đúng thế đúng thế, siêu điển trai luôn.” Đinh Tiễn phụ họa: “Cậu ta học lớp nào? Tên gì?”
Khổng Sa Địch: “Hạ Tư Hàn. Lớp tám đấy, có phải tên nghe rất êm tai không?”
Đinh Tiễn gật đầu như giã tỏi, không thể đồng ý hơn nữa, “Quá êm tai.”
Lập tức nghe thấy hai người bên cạnh nói:
Tống Tử Kỳ: “Đồ hám trai.”
Chu Tư Việt: “Đồ ngốc.”
Hai người làm như không nghe thấy, tiếp tục thảo luận.
Đinh Tiễn hỏi: “Thành tích ra sao?”
Thật ra là cô muốn hỏi, thành tích so với Chu Tư Việt thì thế nào?
Khổng Sa Địch: “Cũng từ trường liên cấp lên, thành tích không tốt lắm, có điều hot boy mà, có cái giữ thể diện là được, cậu không thấy đi chung với cậu ta rất nổi sao?”
Đinh Tiễn muốn nói là không thấy.
Nhưng nhìn sang Chu Tư Việt ngồi cạnh, cô vẫn trịnh trọng gật đầu.
Gần như cùng lúc đó, Chu Tư Việt cười xì, “Nếu Hạ Tư Hàn biết lớp ba có hai người các cậu, đoán chắc lần sau cũng không dám đến tìm Dương Thuần Tử nữa đâu.”
Xí.
Hai người ngoài hành lang đã nói chuyện xong, Dương Thuần Tử ôm sách vở về lớp, lúc rời đi Hạ Tư Hàn có nhìn vào cửa sau, lên tiếng chào hỏi với Chu Tư Việt rồi sải bước rời đi.
Về sau Đinh Tiễn mới biết cái danh tiếng ngồi cùng bàn này của cô lớn đến mức nào.
Trước kia ở trường liên cấp Chu Tư Việt rất nổi tiếng, nhiều bạn, cả “yêu ma quỷ quái” gì đó cũng qua lại được, vì giỏi toán nên thường đại diện trường tham gia vài cuộc thi quốc gia, cũng quen không ít học sinh ngoài trường.
Gần như mỗi một lớp đều quen một hai người.
Đừng nói đến hội bạn chơi với nhau từ bé Tưởng Trầm Tống Nghi Cẩn, mà cả Dương Thuần Tử và Hạ Tư Hàn đều là bạn cùng lớp trước kia.
Sau khi Hạ Tư Hàn rời đi, bỗng Chu Tư Việt nhìn cô nói: “Không nhìn ra đấy, thì ra cậu thích kiểu đấy à?”
Nụ cười của cậu ở trong mắt Đinh Tiễn khá là nhức mắt, tiểu cô nương bĩu môi theo bản năng: “Không có ai quy định tôi phải thích kiểu như cậu cả…”
Trong lớp ầm ĩ ồn ào, tiếng nói chuyện râm ran bên tai không dứt, Chu Tư Việt không nghe rõ, cả cái gì cơ?
Lúc này Đinh Tiễn mới giật mình nhận ra mình nói gì, hốt hoảng nhìn cậu bảo, “Không có gì.”
“Tôi phát hiện gần đây cậu có hơi bị thần kinh đấy…” Chu thiếu gia liếc nhìn cô, “Không phải học đến ngu rồi đấy chứ?”
Đinh Tiễn mặc xác cậu, nằm úp mặt xuống bàn.
Trong khuôn viên sân trường, vào thời gian phát thanh buổi trưa, một giọng nữ du dương dễ nghe chui lọt vào tai.
” …Có gió nhẹ, mây trắng, cùng anh kề bên em,
Ghé tai nghe lòng hạnh phúc cảm kích.
Chẳng cầu gì lớn lao, ngoài mùa hè như thế,
Chỉ cần trải qua, một lần mà thôi”
Bài “Đồng hành cùng người” của Tịch Mộ Dung được MC đọc lên vô cùng uyển chuyển, thanh âm cứ tựa chim én vỗ cánh nhảy trên mỗi ngõ ngách cành cây trong sân trường, lượn vòng xung quanh, không ngừng truyền vào tai cô.
Tâm tình nữ sinh của Đinh Tiễn đắm chìm trong đó, đôi mắt dần dà trở nên phiền muộn, chợt bên tai nghe thấy người không hiểu phong tình nói: “Phát mấy cái này còn không bằng phát công thức toán, vừa ồn vừa lãng phí thời gian.”
“…”
Cậu theo chân môn toán của cậu đi chết chung đi.
Khi quyết định bò ra khỏi vũng bùn thầm mến này thì thời gian chỉ còn lại một tuần ngồi cùng bàn, Đinh Tiễn khó mà thay đổi, vì cô không khống chế được mình, bên ngoài khoác lên lớp áo không thèm để tâm, thế nhưng lại luôn không nhịn được mà lén nhìn cậu.
Nhìn ngang nhìn dọc, bất kể là nhìn thế nào, cô đều cảm thấy Chu Tư Việt càng nhìn càng đẹp mắt, càng nhìn càng dễ coi.
Đặc biệt là lúc giải toán.
Ngòi bút kia xoay vòng liên tục, cô không nhịn nổi lại dán mắt nhìn, mà nhìn rồi lại thấy phiền lòng.
Bây giờ cô chẳng khác gì người sa lầy cả.
Bước ra một tấc là lại lún xuống ba tấc, càng lúc càng lún sâu, cái cảm giác bất lực ngày càng rõ ràng, thầm buồn bực vì mình lạc hậu, lại giận cậu thờ ơ.
Thế là có màn sau đây:
Đinh Tiễn: “Cậu có phiền không thế, có thể đừng xoay bút nữa được không!”
Chu Tư Việt im lặng nhìn cô, cũng chẳng so đo gì, cúi đầu tiếp tục giải bài, không xoay bút nữa.
Phần lớn thời gian, với những cơn giận khó hiểu của phái nữ, các chàng trai cũng chỉ cho rằng là kỳ kinh nguyệt đến, Chu Tư Việt cũng không ngoại lệ, nên khi Đinh Tiễn không nhịn được quát cậu, hiếm khi thấy Chu thiếu gia tốt tính đáp: “Ừ? Thì thế nào?”
Giọng của cậu vốn đã dễ nghe rồi, nay lại còn mang theo giọng mũi càng khiến Đinh Tiễn sững sờ.
Nực cười, cậu ta có bao giờ dỗ người đâu, không phải lần đó đâm thọc cô tới mức thương tích đầy mình sao.
Vào giây lát đó, cô rất muốn lắc bả vai cậu như Nhĩ Khang lắc Tử Vy, sau đó lớn tiếng chất vấn ——
“Rốt cuộc cậu có thích tớ không hả!!”
Cô biết rõ mình không có lá gan đó, chỉ cần một cái nhìn của cậu thôi cũng đã đủ khiến mình rã rời.
Cô không dám hỏi, sợ biết được câu trả lời của cậu.
Thậm chí có một khoảnh khắc, cô vĩnh viễn hy vọng, chút thầm mến này có thể âm thầm kết thúc đi.
Đến chết cũng không ai biết.
—— Trích từ “Nhật Ký của Tiểu Quái Thú”.
Đây chính là chênh lệch.
Vị thiếu gia này chưa bao giờ để ý đến hình tượng ở trước mặt cô, dù có vắt chân lên đến tận trời cũng không thấy cậu khép lại.
Một khi bắt được vài manh mối, thì mọi thứ đều sẽ để lại dấu vết.
Cũng may mà tỉnh ngộ sớm.
Đinh Tiễn hoàn hồn, cúi đầu xuống thấp.
Gió khẽ lướt qua làm cánh cửa sổ chậm chạp đung đưa, bên tai là tiếng ừ đứng đắn hiếm thấy của thiếu niên, không còn vẻ biếng nhác của bình thường nữa.
Đúng là Dương Thuần Tử chẳng hề nói nói nhiều với ai cả, ngay đến Chu Tư Việt cũng không phải ngoại lệ, đặt bản kê khai xuống bán cậu rồi xoay người rời đi. Trái lại Chu Tư Việt lại nhìn theo bóng lưng cô ấy một lúc, sau đó tự giễu nhếch miệng cười, chia một tờ cho Đinh Tiễn.
Đinh Tiễn cầm lấy, liếc mắt nhìn —— Giấy thu thập sở trường.
Đinh Tiễn gần như là điền vào ô trống theo bản năng: hội họa. Suy nghĩ một giây lại gạch đi, nghiêm túc ghi lại lần nữa —— phác họa.
“Tôi thấy cậu hợp làm báo bảng đấy.”
Chu Tư Việt viết không có, sau đó nhìn tờ giấy của cô mà hừ khẽ.
Đinh Tiễn cẩn thận gấp giấy lại, “Tôi vui.”
Cô đã làm báo bảng ba năm ở Diên Bình, chút chuyện này không làm khó được cô, và đây cũng là chuyện duy nhất cô có hứng thú ngoài việc học.
Đúng như dự đoạn, ngày thứ hai sau khi nộp tờ đơn, Dương Thuần Tử chủ động đến tìm Đinh Tiễn, mời cô sau này cùng làm báo bảng với mình.
Đinh Tiễn do dự, cô có ý định sẽ làm báo bảng, nhưng không muốn làm cùng Dương Thuần Tử.
Hơn nữa, chuyện báo bảng cũng không thuộc sự quản lý của ban cán sự văn nghệ.
“Sao thế? Sợ à?”
Chu Tư Việt nhướn mày nhìn cô.
Tôi sợ cái quỷ ấy.
Đinh Tiễn liếc cậu, rồi quay đầu lại nói với Dương Thuần Tử: “Được nhé.”
Nữ thần cười với cô: “Được, chủ đề báo bảng số đầu tiên là hội thể thao, tuần sau là thi rồi nên có thể trong khoảng thời gian này phải phiền cậu tan học xong ở lại.”
Đinh Tiễn gật đầu.
Dương Thuần Tử rời đi, Chu Tư Việt cúi đầu cười nhạt, bỗng Đinh Tiễn xáp lại gần nói: “Có phải lúc này cậu đang rất ghen tị với tôi không?”
Chu Tư Việt bỗng quay sang nhìn cô, biểu cảm như gặp quỷ, nhếch môi cười: “Ghen tị… với cậu?”
Đinh Tiễn gật đầu, ánh mắt nhìn theo bóng lưng của Dương Thuần Tử, ý là ——
Tôi còn có thể làm chung báo bảng với cậu ấy, có phải cậu rất ghen với tôi không?
Chu Tư Việt nhìn một lúc lâu vẫn chẳng tài nào hiểu nổi, ánh mắt đuổi theo mấy giây rồi thu về, sau đó bất chợt ngồi thẳng dậy, “Có ý gì?”
Nụ cười của Đinh Tiễn đông cứng trên mặt, cảm thấy mình đúng là đồ ngớ ngẩn.
Tự dưng khi không lại đi hỏi câu này.
Quyết định không nói chuyện cùng cậu nữa, cô le lưỡi khoát tay: “Không có gì hết không có gì hết, tôi rảnh quá ấy mà, mau làm bài tập đi.”
Chu Tư Việt mù mờ nhìn cô với cái nhìn (tạm thời cho là) đầy ắp thâm tình trong ba giây, sau đó lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Ngớ ngẩn.”
Cậu mới ngớ ngẩn.
Cậu là đồ cực ngớ ngẩn.
Cậu cực cực cực ngớ ngẩn.
Đinh Tiễn âm thầm đáp trả.
Kết quả là thiếu niên thờ ơ lật sách, tầm mắt theo đó mà dời đi, đến mí mắt cũng chẳng thèm nhấc: “Có gì thì nói đi, nín nhịn như vậy không sợ hư phổi à?”
Đinh Tiễn: “Cậu mới là đồ cực ngớ ngẩn.”
Chưa thấy người nào mắng lại như vậy cả.
Nói rồi cũng chẳng để ý đến cậu nữa, mở sách bài tập ra bắt đầu giải bài.
Khóe môi Chu Tư Việt giật giật, trông khá vui.
Bỗng lớp học xôn xao, bên ngoài cửa sổ có bóng người đi qua, Khổng Sa Địch kích động quay lại đập bàn cô, “Hot boy trường hot boy trường! Mau nhìn hot boy của trường đi!”
Ý, còn cả nhân vật hot boy trường nữa à?
Đinh Tiễn vẫn cứ cho rằng hot boy trường Yến Tam là Chu Tư Việt rồi, quả nhiên cô chỉ là ếch ngồi đáy giếng, đưa ánh mắt tò mò nhìn ra ngoài lớp, trông thấy một nam sinh vừa cao vừa gầy đứng ngoài hành lang đang nói chuyện với Dương Thuần Tử.
Quả nhiên hot boy trường này rất “hot”.
Nhuộm tóc hồng, hớt sạch tóc hai bên, để tóc mái trước trán vừa dày vừa nặng. Đinh Tiễn của lúc đó chỉ thấy mốt quá cường điệu rồi, quả thật tướng mạo của cậu ta rất đẹp, gần như có thể sử dụng hai chữ xinh đẹp để hình dung, còn dễ nhìn hơn cả con gái nữa.
Cái này cái này cái này… là ai bầu chọn vậy?
Cô vẫn thích kiểu sạch sẽ thoải mái rực rỡ như Chu Tư Việt hơn.
Đứa con phản nghịch trong Khổng Sa Địch đã dần thành hình, “Tiễn Tiễn, cậu có cảm thấy cậu ta trông giống minh tinh Hàn Quốc gì đó không, gần đây mới nổi lên ấy.” Cho tới bây giờ Đinh Tiễn ít khi xem tivi, sao trong nước còn chưa biết hết thì sao biết được minh tinh Hàn Quốc chứ.
Khổng Sa Địch cau mày, ngón trỏ gõ nhẹ huyệt thái dương, cuối cùng cũng sực nhớ: “Là Hyunbin! Có phải rất rất đẹp trai không?”
“Đúng thế đúng thế, siêu điển trai luôn.” Đinh Tiễn phụ họa: “Cậu ta học lớp nào? Tên gì?”
Khổng Sa Địch: “Hạ Tư Hàn. Lớp tám đấy, có phải tên nghe rất êm tai không?”
Đinh Tiễn gật đầu như giã tỏi, không thể đồng ý hơn nữa, “Quá êm tai.”
Lập tức nghe thấy hai người bên cạnh nói:
Tống Tử Kỳ: “Đồ hám trai.”
Chu Tư Việt: “Đồ ngốc.”
Hai người làm như không nghe thấy, tiếp tục thảo luận.
Đinh Tiễn hỏi: “Thành tích ra sao?”
Thật ra là cô muốn hỏi, thành tích so với Chu Tư Việt thì thế nào?
Khổng Sa Địch: “Cũng từ trường liên cấp lên, thành tích không tốt lắm, có điều hot boy mà, có cái giữ thể diện là được, cậu không thấy đi chung với cậu ta rất nổi sao?”
Đinh Tiễn muốn nói là không thấy.
Nhưng nhìn sang Chu Tư Việt ngồi cạnh, cô vẫn trịnh trọng gật đầu.
Gần như cùng lúc đó, Chu Tư Việt cười xì, “Nếu Hạ Tư Hàn biết lớp ba có hai người các cậu, đoán chắc lần sau cũng không dám đến tìm Dương Thuần Tử nữa đâu.”
Xí.
Hai người ngoài hành lang đã nói chuyện xong, Dương Thuần Tử ôm sách vở về lớp, lúc rời đi Hạ Tư Hàn có nhìn vào cửa sau, lên tiếng chào hỏi với Chu Tư Việt rồi sải bước rời đi.
Về sau Đinh Tiễn mới biết cái danh tiếng ngồi cùng bàn này của cô lớn đến mức nào.
Trước kia ở trường liên cấp Chu Tư Việt rất nổi tiếng, nhiều bạn, cả “yêu ma quỷ quái” gì đó cũng qua lại được, vì giỏi toán nên thường đại diện trường tham gia vài cuộc thi quốc gia, cũng quen không ít học sinh ngoài trường.
Gần như mỗi một lớp đều quen một hai người.
Đừng nói đến hội bạn chơi với nhau từ bé Tưởng Trầm Tống Nghi Cẩn, mà cả Dương Thuần Tử và Hạ Tư Hàn đều là bạn cùng lớp trước kia.
Sau khi Hạ Tư Hàn rời đi, bỗng Chu Tư Việt nhìn cô nói: “Không nhìn ra đấy, thì ra cậu thích kiểu đấy à?”
Nụ cười của cậu ở trong mắt Đinh Tiễn khá là nhức mắt, tiểu cô nương bĩu môi theo bản năng: “Không có ai quy định tôi phải thích kiểu như cậu cả…”
Trong lớp ầm ĩ ồn ào, tiếng nói chuyện râm ran bên tai không dứt, Chu Tư Việt không nghe rõ, cả cái gì cơ?
Lúc này Đinh Tiễn mới giật mình nhận ra mình nói gì, hốt hoảng nhìn cậu bảo, “Không có gì.”
“Tôi phát hiện gần đây cậu có hơi bị thần kinh đấy…” Chu thiếu gia liếc nhìn cô, “Không phải học đến ngu rồi đấy chứ?”
Đinh Tiễn mặc xác cậu, nằm úp mặt xuống bàn.
Trong khuôn viên sân trường, vào thời gian phát thanh buổi trưa, một giọng nữ du dương dễ nghe chui lọt vào tai.
” …Có gió nhẹ, mây trắng, cùng anh kề bên em,
Ghé tai nghe lòng hạnh phúc cảm kích.
Chẳng cầu gì lớn lao, ngoài mùa hè như thế,
Chỉ cần trải qua, một lần mà thôi”
Bài “Đồng hành cùng người” của Tịch Mộ Dung được MC đọc lên vô cùng uyển chuyển, thanh âm cứ tựa chim én vỗ cánh nhảy trên mỗi ngõ ngách cành cây trong sân trường, lượn vòng xung quanh, không ngừng truyền vào tai cô.
Tâm tình nữ sinh của Đinh Tiễn đắm chìm trong đó, đôi mắt dần dà trở nên phiền muộn, chợt bên tai nghe thấy người không hiểu phong tình nói: “Phát mấy cái này còn không bằng phát công thức toán, vừa ồn vừa lãng phí thời gian.”
“…”
Cậu theo chân môn toán của cậu đi chết chung đi.
Khi quyết định bò ra khỏi vũng bùn thầm mến này thì thời gian chỉ còn lại một tuần ngồi cùng bàn, Đinh Tiễn khó mà thay đổi, vì cô không khống chế được mình, bên ngoài khoác lên lớp áo không thèm để tâm, thế nhưng lại luôn không nhịn được mà lén nhìn cậu.
Nhìn ngang nhìn dọc, bất kể là nhìn thế nào, cô đều cảm thấy Chu Tư Việt càng nhìn càng đẹp mắt, càng nhìn càng dễ coi.
Đặc biệt là lúc giải toán.
Ngòi bút kia xoay vòng liên tục, cô không nhịn nổi lại dán mắt nhìn, mà nhìn rồi lại thấy phiền lòng.
Bây giờ cô chẳng khác gì người sa lầy cả.
Bước ra một tấc là lại lún xuống ba tấc, càng lúc càng lún sâu, cái cảm giác bất lực ngày càng rõ ràng, thầm buồn bực vì mình lạc hậu, lại giận cậu thờ ơ.
Thế là có màn sau đây:
Đinh Tiễn: “Cậu có phiền không thế, có thể đừng xoay bút nữa được không!”
Chu Tư Việt im lặng nhìn cô, cũng chẳng so đo gì, cúi đầu tiếp tục giải bài, không xoay bút nữa.
Phần lớn thời gian, với những cơn giận khó hiểu của phái nữ, các chàng trai cũng chỉ cho rằng là kỳ kinh nguyệt đến, Chu Tư Việt cũng không ngoại lệ, nên khi Đinh Tiễn không nhịn được quát cậu, hiếm khi thấy Chu thiếu gia tốt tính đáp: “Ừ? Thì thế nào?”
Giọng của cậu vốn đã dễ nghe rồi, nay lại còn mang theo giọng mũi càng khiến Đinh Tiễn sững sờ.
Nực cười, cậu ta có bao giờ dỗ người đâu, không phải lần đó đâm thọc cô tới mức thương tích đầy mình sao.
Vào giây lát đó, cô rất muốn lắc bả vai cậu như Nhĩ Khang lắc Tử Vy, sau đó lớn tiếng chất vấn ——
“Rốt cuộc cậu có thích tớ không hả!!”
Cô biết rõ mình không có lá gan đó, chỉ cần một cái nhìn của cậu thôi cũng đã đủ khiến mình rã rời.
Cô không dám hỏi, sợ biết được câu trả lời của cậu.
Thậm chí có một khoảnh khắc, cô vĩnh viễn hy vọng, chút thầm mến này có thể âm thầm kết thúc đi.
Đến chết cũng không ai biết.