Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Bối Nhã! Bối Nhã!"
Ai đang gọi cô vậy?
An Bối Nhã cảm thấy tay mình bị lay càng lúc càng mạnh hơn.
"Bối nhã! Bối nhã. An -" người gọi dường như không chịu nổi nữa, dứt khoát rống to bên tai cô,"CẬU CÒN NGỦ NỮA HẢ? DẬY MAU!"
"A..." Lỗ tai An Bối Nhã suýt nữa thì điếc, cô nhanh chóng mở to mắt, thống khổ bịt tai lại.
Trời ạ, cô còn nghe thấy cả tiếng vọng nữa.
"Đồ đầu heo này, cuối cùng cậu cũng tỉnh." Người gọi cô hai tay chống nạnh, chừng mười tám, mười chín tuổi, mắt xanh, tóc nâu buộc thành đuôi ngựa.
"Cậu..." An Bối Nhã ngẩng đầu, ánh mắt giật mình sững sờ.
" Làm sao?" Y Ti bị cô nhìn mà thấy quái lạ, nghĩ rằng cô còn chưa tỉnh ngủ, không nhịn được mà trợn trắng mắt, "An tiểu thư, bây giờ không phải là lúc ngẩn người đâu, mau tỉnh táo lại đi!"
Nói xong cô liền dùng ngón trỏ ra sức chọc vào trán An Bối Nhã.
"Y, Y Ti?" An Bối Nhã trừng mắt, xác định chính mình không nhìn lầm, "Trời ơi, cậu cũng chết rồi sao? Quái lạ, cậu chết rồi, sao lại trẻ ra vậy?"
"Ai chết cơ?" Y Ti trừng mắt. Con nhóc chết tiệt kia, vừa tỉnh dậy đã nguyền rủa cô chết. Ngón tay vốn đang chọc ở trán đổi thành chụp vào gáy An Bối Nhã," Nguyền rủa tớ ít thôi, cậu có treo tớ lên thì tớ vẫn sống tốt. Tỉnh rồi thì mau đứng lên đi, đừng quên hôm nay chính là ngày tổng vệ sinh đó."
"Tổng vệ sinh?" An Bối Nhã ngây ngô lặp lại, cô nhìn Y Ti, quay đầu quan sát bốn phía -
Phòng nhỏ giản đơn, vách tường loang lổ, giường tầng cao thấp, phía trước cửa sổ đặt hai bàn sách cũ, bên cạnh là hai cái tủ gỗ đựng quần áo.
Không gian nhỏ bé, lại vô cùng quen thuộc.
Cô nhớ rõ..... Đây là căn phòng nơi cô nhi viện cô đã sống sáu năm liền.
Mà Y Ti, là người bạn tốt lớn lên từ nhỏ cùng cô, Y Ti lớn hơn cô hai tuổi, trong cô nhi viện họ là hai đứa trẻ lớn nhất. Cho dù cô có rời khỏi cô nhi viện thì hai người vẫn không cắt đứt liên lạc với nhau.
Thế nhưng. . . Sao cô lại ở đây?
Chẳng phải cô đang ở trên máy bay sao? Hơn nữa không phải máy bay rơi ư? Cô vẫn nhớ rõ khoảng khắc trước khi mọi chuyện xảy ra, thân thể vô cùng đau đớn, mà hiện tại...
An Bối Nhã cúi đầu nhìn bản thân: Áo phông rộng thùng thình, quần đùi thể thao, chân tay nhỏ nhắn yếu ớt.... Không đúng, cảm giác vô cùng bất thường.
Cô hấp tấp bò xuống giường, vội vã chạy đến trước cái gương ở tủ quần áo, ngẩn người đứng sững.
Mái tóc ngắn áp vào tai, ngũ quan thanh tú non nớt, thân mình khô cằn gầy gò, tựa như một nam sinh chưa trưởng thành.
Đây là cô - là cô năm mười sáu tuổi.
"Trời ơi..." An Bối Nhã sợ tới mức lùi lại.
"Bối nhã, cậu làm sao vậy?" Y Ti nhìn hành động kì lạ của cô mà nhíu mày, sắc mặt khó coi của cô cũng làm cho Y Ti lo lắng, "Sao thế? Trông cậu là lạ."
"Y Ti. . ." An Bối Nhã chậm rãi quay đầu lại, giọng nói yếu ớt, cô run rẩy bắt lấy hai tay của Y Ti, "Cậu có thể đánh tớ một cái không?"
"Hả?" Loại yêu cầu gì đây? Tuy rằng Y Ti chẳng hiểu ra sao, nhưng mà cái tay lại chẳng khách khí một chút nào, lập tức bụp vào đầu An Bối Nhã, "Vậy được chưa?"
"Á. . ." An Bối Nhã bưng đầu. Con bé đáng chết này, cái tay đánh vẫn đau như hồi trước vậy, đúng là rất đau, thật sự rất đau.
Cho nên, đây không phải là mơ?
"Trời ơi! Đây là sự thực." An Bối Nhã cúi đầu lẩm bẩm. Cô không chết, cô trở lại năm mười sáu tuổi."Trời ơi! Trời ơi!" Cô nghĩ việc này chỉ có ở TV hay trong tiểu thuyết mới xảy ra, không ngờ rằng hiện tại cô lại gặp phải nó.
Y Ti đứng bên cạnh nhìn mà chả hiểu gì, chỉ cảm thấy hôm nay An Bối Nhã thật kì quái.
"Bối Nhã. . ." Y Ti đang muốn mở miệng, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng trẻ con ồn ào.
" Sao lại ầm ĩ thế nhỉ?" Y Ti chạy đến phía trước cửa sổ nhìn, "Oa! Rolls-Royce nha! Là kẻ có tiền nha! Sao lại đến chỗ chúng ta nhỉ? Là muốn nhận con nuôi sao?"
Rolls-Royce?
An Bối Nhã sửng sốt. Trong cô nhi viện cô chỉ nhìn thấy Rolls-Royce một lần duy nhất, cũng chỉ có...
"Y Ti, hôm nay là ngày mười sáu tháng tám sao?"
"Đúng vậy!" Y Ti gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
"Ngày mười sáu tháng tám năm hai nghìn linh một?" An Bối Nhã hỏi lại, tim đập cực nhanh.
"Đúng vậy.. Oa! Còn có lái xe mở cửa kìa! Người đứng đầu hàng ghê gớm thật, không biết là ai nhỉ? Bối Nhã, cậu nói. . ."
Hoàn toàn không để lời nói của Y Ti vào tai, đầu An Bối Nhã giờ là một mảng hỗn loạn, trước khi thần trí khôi phục, cô đã lao ra khỏi cửa.
An Bối Nhã vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó.
Chiếc Rolls-Royce xa hoa nhanh chóng tiến vào cô nhi viện, bọn họ đều đoán người tới là một nhà phú hào nào đó, muốn nhận nuôi bọn trẻ.
Cô biết sẽ không có phần của cô, cô đã qua tuổi được nhận nuôi từ lâu.
Nhưng cô vẫn quan tâm, dù sao trong cô nhi viện từng đứa trẻ đều là em trai em gái của cô, nếu bọn chúng có thể được nhận nuôi, trải qua những tháng ngày hạnh phúc, cô cũng thấy vui vẻ.
Bởi vậy ngày đó, cô bị Y Ti lôi tới cửa, đứng ở bên cạnh viện trưởng, mở to mắt chờ xem là ai.
Sau đó, cô nhìn thấy anh -
Toàn thân tây trang phẳng phiu, chất liệu cao sang vốn chỉ làm theo đơn đặt hàng, mà anh cũng cho người ta cái cảm giác tôn quý.
Quý tộc đó có khuôn mặt cực kỳ tuấn tú đẹp đẽ, nhưng cũng cực lạnh lùng, thần sắctrong đôi mắt là vẻ ngạo nghễ, tuy rằng trẻ tuổi, lại tản mát một khí thế bức người, như trầm nơi băng tửu.
An Bối Nhã thở hồng hộc chạy tới cửa, nhìn ra, chính là điều đã khắc sâu trong kí ức cô -
Cô nhớ rõ, lúc đó cô ngơ ngẩn y như một con ngốc, ngây ngô mà nhìn anh, tầm mắt anh cũng dừng ngay trên người cô, thuận tiện liếc qua, là một ánh mắt sắc bén....
A! Chính là như bây giờ.
Thấy ánh mắt lạnh như băng chiếu đến, An Bối Nhã không nhịn nổi bật cười, tất cả, tất cả, giống trong kí ức cô y như đúc.
Con người này, vẫn có cái dáng vẻ cao ngạo ấy, gây cho người khác chút cảm giác bị đè bẹp.
Mãi đến giờ này khắc này, An Bối Nhã mới có cảm giác chân thật, cô ngồi xổm xuống, vùi đầu cười.
Ngoại trừ cười, cô không biết mình còn có thể có phản ứng gì nữa.
Cô không chết,cô trở lại quá khứ. Cô rõ ràng đã hai mươi lăm tuổi, nhưng cô hiện tại, lại là hình dáng năm mười sáu.
Mà năm nay anh hai mươi mốt tuổi, hôm nay, là lần đầu tiên cô gặp anh.
Cũng chính là hôm nay. Cuộc đời cô thay đổi.
"Bối Nhã, con làm sao vậy?" Sao tự nhiên lại cười rộ lên thế? Viện trưởng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Y Ti lúc này cũng đi tới cửa, thấy An Bối Nhã ngồi chồm hỗm trên mặt đất cười, không nhịn được giơ chân đá cô.
"Này! Bối Nhã, rốt cuộc hôm nay cậu bị làm sao thế?" Cứ như biến thành người khác vậy, hành vi cũng không giống bình thường.
"Em chính là An Bối Nhã?" Một giọng nói trầm thấp có từ tính đặc thù của nam giới cũng cất lên, nói tiếng Trung khá chuẩn, tuy rõ ràng, nhưng vẫn mang chút khẩu âm của Anh quốc.
Tề Thiên Kiêu nhìn cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất. Khi thấy cô lần đầu tiên, anh chỉ biết rằng cô chính là người mà anh đang tìm, mặc dù cô thoạt nhìn không giống mười sáu tuổi một chút nào, ngược lại giống một bé trai mười ba, mười bốn tuổi hơn.
Hai người nhìn nhau, anh thấy được chút kích động trong mắt cô, đang muốn xem xét rõ ràng thì đột nhiên cô lại cô lại ngồi xổm xuống cười to, cử chỉ kì quái đó khiến anh nghi hoặc, có điều khuôn mặt tuấn mĩ cũng không dậy lên một chút dao động gì, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào đầu cô, giọng nói lạnh nhạt không mang theo một tia ấm áp.
A! Anh luôn nói chuyện với cô bằng loại giọng điệu này.
An Bối Nhã ngừng cười. Cô luôn chán ngán giọng điệu này của anh, ngoài ra khi anh nhìn vào mắt cô, từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã biết anh ghét cô - không chút giấu diếm.
Tư thái cao ngạo của anh khiến cô bất mãn; lớn lên từ nhỏ ở cô nhi viện, tuy cô nghèo nàn, nhưng trong lòng vẫn luôn có niềm kiêu hãnh riêng, loại dáng vẻ cao cao tại thượng này của anh làm cô phản cảm.
Từ lần gặp đầu tiên, bọn họ đã như nước với lửa.
Có điều hiện tại...
An Bối Nhã đứng lên, cô ngẩng đầu, đối diện với vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn của anh, cánh môi lại gợi lên nét cười.
"Đúng vậy, em là An Bối Nhã." Cô trả lời, cũng dùng tiếng Trung.
Đáp lời, là An Bối Nhã cô đây, là An Bối Nhã hai mươi lăm tuổi, đối mặt với tên nhóc hai mươi mốt tuổi thái độ muốn ăn đòn, cô so đo làm chi?
"Bối Nhã, hai người đang nói gì vậy? Cậu biết anh ta à? "Y Ti hiếu kỳ hỏi. Bối Nhã biết người vừa có tiền vừa đẹp trai như vậy từ khi nào?
An Bối Nhã vẫn chưa đáp lại, Tề Thiên Kiêu đã hướng về phía viện trưởng mở lời, dùng tiếng Anh nói: "Bà là viện trưởng của nơi này sao? Tôi muốn đưa An Bối Nhã đi."
Viện trưởng sửng sốt, còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh đã tiến lên,"Xin chào, tôi là luật sư của ngài Tề, cứ gọi tôi là Mike."
Viện trưởng nhận lấy danh thiếp của đối phương, nhìn danh hiệu ở mặt trên, lại nhìn người xa lạ này,"Các ông là. . ."
"Tề lão tiên sinh, cũng chính là cha của ngài Tề đây, muốn nhận nuôi An tiểu thư." Mike cười trả lời, lại từ túi lấy ra một tờ chi phiếu, "Đây là tâm ý của Tề lão tiên sinh đối với cô nhi viện, cũng là cám ơn bà đã chiếu cố tới An tiểu thư mấy năm qua."
"Trời! Ba nghìn vạn!" Nhìn số tiền trên tờ chi phiếu, Y Ti sợ tới mức kinh hô. Ba nghìn vạn USD nha! Lần đầu tiên cô thấy số tiền lớn như vậy, cô nhìn về phía An Bối Nhã, lay lay tay An Bối Nhã,: "Bối Nhã, Sao lại có chuyện thế này?"
"Ai biết?" An Bối Nhã nhún vai. Đối mặt với chuyện xảy ra ngoài ý muốn này, thái độ của cô vẫn thật bình tĩnh, dù sao cô đã trải qua điều này chín năm trước rồi.
Ánh mắt của cô dời về phía Tề Thiên Kiêu, mà anh cũng nhìn cô, khi ánh mắt hai người chạm nhau, tròng mắt anh lạnh hơn, như thể hiện sự khinh thường.
Cô nhớ rõ khi cô mười sáu tuổi, cô bị chính ánh mắt này của anh chọc giận, tức đến mức đứng trước mặt anh, hất cằm lên, lấy thái độ kiêu ngạo hỏi bọn họ là ai, muốn nhận nuôi cô là có mục đích gì?
Mà câu trả lời của anh lại là nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng anh nở nụ cười khinh miệt, trực tiếp tỏ ý câu hỏi của cô với anh thật nực cười.
Mà hiện tại -
An Bối Nhã thu ánh mắt về, không nhìn Tề Thiên Kiêu, tiến về phía trước, hướng về phía luật sư, "Tại sao Tề lão tiên sinh lại muốn nhận nuôi cháu ạ? Cháu cũng không biết ông ấy."
"Tề lão tiên sinh có quen biết với mẹ cháu ." Mike lấy ra một tấm ảnh chụp đã cũ.
An Bối Nhã nhận lấy tấm ảnh, trên ảnh là một phụ nữ phương Đông dịu dàng, diện mạo có vài phần tương tự với cô, cô gái ấy được một người đàn ông cao lớn ôm vào lòng, hai người cười đối mặt với ống kính, cử chỉ vô cùng thân mật, đủ thấy quan hệ đôi nam nữ này gần gũi đến mức nào.
"Bối nhã, đây không phải là mẹ cậu sao?" Y Ti khẽ kêu lên. Trên bàn học của An Bối Nhã để một bức ảnh chụp cùng cha mẹ trước đây, nhìn vào cũng biết ngay người mà mẹ An Bối Nhã ôm không phải cha cô.
"Bên cạnh chính là Tề lão tiên sinh, ông và mẹ cháu trước kia là bạn tốt, tuy rằng sau mất liên lạc, nhưng Tề lão tiên sinh vẫn nhớ mẹ cháu, cũng luôn muốn đến tìm bà ấy, không ngờ rằng cuối cùng lúc biết được tin tức cũng là tin bà gặp tai nạn xe cộ qua đời, sau lại biết được bà còn để lại một đứa con gái, Tề lão tiên sinh vẫn muốn tìm đến cháu, ông muốn thay thế mẹ cháu chăm sóc cháu thật tốt."
Bạn tốt?! Chú Mike vẫn nói dối giống vậy, đôi nam nữ trong ảnh chụp, nhìn thế nào cũng không giống "bạn tốt".
Ngay cả thời điểm cô mười sáu tuổi, lúc cô xem ảnh chụp cũng không tin, còn dùng giọng điệu hoài nghi hỏi "Bọn họ chỉ là bạn tốt thôi ạ?"
Mà chú Mike thì lại cười tủm tỉm, "Đương nhiên, so với bạn tốt cũng tốt hơn chút chút."
Khi đó, anh còn vươn ngón trỏ và ngón cái so ra một khoảng nho nhỏ, như cười như không nói "Luật sư các chú nói dối như ăn cơm."
Mike thoáng sửng sốt, liếc nhìn tấm ảnh một cái, sau đó đẩy kính mắt, thực đứng đắn mở miệng,"Đương nhiên, đây là điều kiện hàng đầu của nghề luật sư."
An Bối Nhã lập tức phì cười.
Mike cũng cười, đưa tay xoa đầu An Bối Nhã, "Bối Nhã, cháu và Khả Tâm rất giống nhau."
Khả Tâm là tên mẹ An Bối Nhã, bọn họ từng là bạn bè cũ, nhưng không nghĩ tới bà đi sớm như vậy, chỉ để lại một đứa con gái.
Cô đương nhiên biết, chú Mike và chú Tề là đàn anh của mẹ ở đại học, mà chú Tề và mẹ cô mến nhau, nhưng lại bị người nhà chú Tề phản đối... Tóm lại, chính là một bộ phim truyền hình cẩu huyết, hoàng tử và cô bé lọ lem nghèo túng, mặc dù yêu nhau nhưng bị ngăn cấm, lại đúng lúc gia sản nhà hoàng tử đột nhiên cần quay vòng (vốn), buộc phải hỏi cưới một thiên kim nhà giàu.
Hai người chia tay, nhưng hoàng tử lại vẫn nhớ mãi không quên mối tình đầu, sau đó... Tìm được cô.
"Thực xin lỗi, thưa ngài, xin hỏi người trong miệng của Tề lão tiên sinh có đúng là..." Nhìn ảnh chụp trên tay An Bối Nhã, viện trưởng cũng tin tưởng lời Mike nói, nhưng bà vẫn thấp thỏm chưa yên.
Biết viện trưởng lo lắng, Mike cười ôn hòa, "Viện trưởng, bà từng nghe qua Tề thị tài phiệt chưa?"
"Tề thị tài phiệt?" Y Ti mắt trừng lớn, kinh hô: "Chú đang nói về Tề thị tài phiệt? Tề thị tài phiệt mà có chi nhánh ở khắp nơi trên thế giới ư?"
Thấy Mike gật đầu, Y Ti lập tức lôi kéo An Bối Nhã, "Trời ơi! Bối nhã, tớ còn nghe nói bọn họ có cùng nguồn gốc với hoàng gia Anh đó, hơn nữa còn được phong tước hiệp sĩ, Tề thị không chỉ là phú hào, mà còn là quý tộc!"
Đương nhiên cô biết, suy cho cùng chín năm qua cô sống ở nơi nào chứ.
An Bối Nhã tự giễu trong lòng. Mọi điều về Tề gia, cô tinh tường hơn bất cứ ai, cũng càng hiểu rõ mình không được hoan nghênh bao nhiêu.
Cô cũng chú ý, ánh nhìn kia vẫn chăm chăm chiếu thẳng vào mắt cô - dù cô làm bộ không biết. Sau khi thấy cô phớt lờ, ánh mắt kia càng sắc bén.
Rốt cuộc, đối phương mở miệng.
"Thế nào? Biết gia thế bối cảnh rồi. Đã bằng lòng đi chưa?" Bên môi lạnh nhạt là nét trào phúng không chút che giấu.
Tề Thiên Kiêu nhìn chằm chằm An Bối Nhã, muốn cô dời sự chú ý tới anh, không phải anh không nhận thấy, cô đang lờ anh đi.
Rõ ràng ánh mắt hai người đối nhau, cô lại chẳng thèm đếm xỉa đến, cứ thế nói chuyện cùng Mike, lại làm như không thấy anh.
Anh chưa từng bị coi thường như vậy, nên anh cố ý phun ra một lời khinh thị, anh cũng chẳng chú ý tới thái độ của mình. Thẳng thừng mà cho cô biết, anh không hề chào đón cô.
Anh vốn không muốn đưa cô đi, nếu không phải là mệnh lệnh của cha, anh vốn không muốn đến nơi này.
"Thiên Kiêu." Mike nhíu mày. Ngay từ đầu, thái độ của Tề Thiên Kiêu đã tệ vô cùng, đương nhiên ông hiểu được, cũng lên tiếng hoà giải.
"Đừng vậy mà." Mike nói nhỏ, không muốn anh khiến tình thế trở nên khó xử.
Nhưng Tề Thiên Kiêu không quan tâm, anh phớt lờ Mike, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào An Bối Nhã, môi mỏng gợi lên nét đùa cợt không chút che giấu.
An Bối Nhã nhìn về phía anh, đối mặt với thái độ khiêu khích của anh, cô lấy lại nụ cười, khuôn mặt thanh tú bình thường vì nét cười ấy mà sáng ngời, nhìn anh khiến mắt anh híp lại.
"Đương nhiên, em nghĩ 'bạn tốt' của mẹ hẳn là sẽ không cho em cơ hội từ chối đâu." Cô dương dương tự đắc nhìn tấm ảnh trên tay, giọng điệu lại hết sức bất đắc dĩ, nhưng ý cười trong mắt lại chợt lóe.
Cô rất lễ phép khom người chào, ngọt ngào mở lời "Ngài Tề, An Bối Nhã đành làm phiền ngài và chú Mike vậy."
"Được được, không phiền không phiền." Mike cười ha ha, liếc mắt nhìn vẻ kinh ngạc của Tề Thiên Kiêu. Không ngờ rằng An Bối Nhã tuy nhỏ tuổi, cách xử sự lại tuyệt như vậy!
Tề Thiên Kiêu biết ánh mắt mình khác thường, anh khẽ nhíu mày. Loại cảm giác này tựa như... Tựa như đang nhìn một đứa em trai nhỏ cố tình gây sự.
Em trai nhỏ?
Anh?
***
Nói thật, muốn một người vừa trải qua tai nạn máy bay lên máy bay, An Bối Nhã có sợ hay không?
Tất-nhiên-rồi!
Lúc lên máy bay, sắc mặt cô bắt đầu trắng bệch, khi cất cánh, cô siết lấy hai bên tay vịn, nhắm chặt mắt, gắng sức nín thở.
Cho rằng cô hoảng sợ vì đây là lần đầu tiên đi máy bay, Mike ngồi bên cạnh không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Bối Nhã, không sao đâu, đừng sợ." Mike vỗ vỗ tay cô, muốn cô thả lỏng.
An Bối Nhã mở bừng mắt, thấy ngoài cửa sổ là khoảng không xanh thẳm, biết máy bay đã cất cánh an toàn, lòng cô liền thả lỏng, liếm liếm môi, chậm rãi thả những ngón tay đang siết chặt cứng ra.
"Ngồi nhiều rồi sẽ quen thôi." Mike cười động viên cô, "Có muốn uống nước không?"
An Bối Nhã gật đầu, khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng cười một cái. Chú Mike vốn không biết cô đã phải trải qua chuyện gì, mà cô cũng chẳng thể nói thành lời.
Chuyện này quá thần kỳ, nếu không phải nó xảy đến với cô, e rằng cô cũng chẳng tin, ngay cả khi cô chấp nhận đây là sự thật, cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"An tiểu thư, nước của em đây." Tiếp viên hàng không bưng nước ấm, ân cần mà đưa cho cô.
"Cám ơn." An Bối Nhã nhận lấy cốc giấy.
"Đừng khách khí, nếu cần phục vụ những thứ khác, em có thể ấn chuông gọi tôi bất cứ lúc nào." Tiếp viên hàng không tươi cười ngọt ngào nói, sau đó xoay người hướng về phía Tề Thiên Kiêu, nụ cười trên mặt còn đẹp hơn.
"Ngài Tề, ngài có cần nước, nước trái cây, thức ăn hay đồ uống gì khác không?"
"Cà phê." Tề Thiên Kiêu chỉ nhìn chằm chằm tài liệu trên tay, lật xem từng tờ từng tờ, không nhìn nụ cười xinh đẹp của cô tiếp viên hàng không.
"Được." Tiếp viên hàng không chẳng vì anh không chú ý đến mình mà nổi giận, giọng nói lại càng mềm mại hơn, "Vậy xin ngài chờ một chút."
Uống nước, An Bối Nhã nhìn chăm chú mọi việc.
Hình ảnh này cô cũng không thấy lạ, trước kia đi máy bay cùng anh, tiếp viên hàng không luôn đặc biệt ân cần với anh. Thân là người thừa kế của Tề thị tài phiệt, lại có được một dung mạo đẹp đẽ, từ trước đến nay những người phụ nữ bên cạnh anh đều không tồi.
Cô nhớ rõ, hàng năm anh còn được tạp chí phụ nữ tuyển chọn là người đàn ông độc thân hoàng kim hạng nhất, nếu tin tức anh kết hôn truyền ra, khẳng định sẽ làm tan nát trái tim của biết bao thiên kim quý tộc.
Mà cô, ở New York, khi nghe được tin anh muốn kết hôn, thực ra cũng không bất ngờ chút nào.
Người đàn ông lạnh lùng cao ngạo này, cũng chỉ khi đối mặt với cô gái mà anh ta yêu mới có thể lộ ra một chút dịu dàng, mà cô, vẫn luôn nhìn thấy.
Cô, vẫn luôn nhìn anh.
Bọn họ luôn đối đầu gay gắt, anh căm ghét cô. Đối mặt với sự căm ghét của anh, cô giống như một con nhím, xù gai lên tự phòng vệ, chưa bao giờ chịu thua.
Chẳng qua là, anh không biết, cô luôn nhìn anh.
Bí mật trong lòng cô, chỉ có Y Ti biết. Là Y Ti khích lệ cô, là Y Ti luôn uống rượu cùng cô, lấy nước hắt cho cô tỉnh lại, nói với cô -- muốn cô ra sức tranh đoạt.
An Bối Nhã mà tớ biết là một cô gái từ trước đến nay chưa bao giờ nao núng, cô gái ấy luôn can đảm xông lên, cô ấy không sợ tiến về phía trước, cho dù bị thương, liếm một cái, đứng lên, cô ấy lại là sư tử cái kiêu ngạo như thuở đầu.
Y Ti đáng yêu, người chị em tốt nhất của cô, tay chống nạnh, thở phì phì nói với cô như vậy, cô nở nụ cười. Sau đó, quyết định cho mình một cơ hội.
Dù cho cô đã sớm biết kết quả.
Nhưng mà, ít nhất cô cũng muốn thử một lần, vì vậy cô xin nghỉ phép. Bỏ lại mọi thứ, lên máy bay, lại không ngờ rằng cuối cùng kết quả còn hỏng bét hơn so với những gì cô đã dự đoán.
Máy bay rơi, sống lại trở về mười sáu tuổi, chẳng phải còn kịch tính hơn cả phim ảnh sao?
"Nhìn đủ chưa" Để văn kiện xuống, Tề Thiên Kiêu quay đầu, con ngươi đen lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Mặc dù là con lai -- mẹ của anh là một thiên kim tiểu thư quý tộc tóc vàng mắt xanh, chú Tề thì lại có tóc đen mắt nâu, mà anh lại hoàn toàn giống người phương Đông, tóc đen mắt đen, có điều đường nét tương đối sâu, ngũ quan dung hợp những ưu điểm của cha mẹ, là một vẻ đẹp nam tính.
Còn tính cách thì -- tệ vô cùng, đặc việt là với cô.
Cô rũ mắt xuống, nhìn nhìn bốn phía. Khoang hạng nhất chỉ có bọn họ, chú Mike không biết đã đi đâu mất, có lẽ lên đằng trước ngủ rồi, cô nghĩ, với cách nghĩ của chú Mike, có thể ông muốn mượn cơ hội để cho hai người gây dựng chút cảm tình.
Rõ ràng là luật sư, sao lại khờ khạo vậy chứ?
Với sự căm ghét của Tề Thiên Kiêu dành cho cô, không tuốt đao giết cô là may rồi, còn gây dựng tình cảm gì nữa.
Cắn cốc giấy, An Bối Nhã giương mắt nhìn nhau với anh.
"Anh ghét tôi." Cô nói thẳng, về nguyên nhân vì sao lại ghét, cô cũng hiểu được.
"Đúng." Tề Thiên Kiêu cũng không phủ nhận, nhìn thẳng vào mắt cô mà không chút che giấu sự ghét bỏ bên trong, "An Bối Nhã, cô đừng tưởng rằng Tề gia sẽ chào đón cô."
Ngoại trừ ông ấy, không ai mong cô xuất hiện.
"Ồ!" An Bối Nhã gật đầu.
Phản ứng phớt lờ của cô làm anh cau mày," Xem ra cô cũng rất hiểu biết nhỉ, ngay cả lí do sao mình không được hoan nghênh cũng không rõ."
An Bối Nhã trong chớp mắt nở nụ cười với anh, thái độ ngả ngớn, "Anh muốn nói cho tôi biết sao?"
Ầy! Hai mươi mốt tuổi đúng là hai mươi mốt tuổi, thật thiếu kiên nhẫn.
Tề Thiên Kiêu nheo con ngươi đen lại. Chẳng biết vì điều gì, anh có cảm giác mình đang lép vế, rõ ràng trước mắt là một con nhóc mười sáu tuổi, sao anh lại cảm thấy như mình đang bị xem thường vậy?
Mà cô, đối mặt với địch ý của anh, vẫn cứ cười cười như thế, đôi mắt cong cong, lúc này anh mới phát hiện, khi cô cười rộ lên, bên má phải có một lúm đồng tiền nho nhỏ, làm cho khuôn mặt bình thường trở nên ngọt ngào hơn.
An Bối Nhã cũng không thấy sao cả, cô dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Lần này trùng sinh, là cơ hội ông trời ban cho cô, nếu có thể làm lại cuộc đời mình, cô tuyệt đối sẽ không như trước kia nữa.
Cô không muốn sau này mình phải hối hận.
Bối Nhã, nếu cậu muốn thì phải giành lấy. Đây là lời Y Ti nói với cô.
Cánh môi cô gợi lên một nụ cười, một nụ cười chắc chắn.
Đúng vậy, cô phải giành lấy.
Ai đang gọi cô vậy?
An Bối Nhã cảm thấy tay mình bị lay càng lúc càng mạnh hơn.
"Bối nhã! Bối nhã. An -" người gọi dường như không chịu nổi nữa, dứt khoát rống to bên tai cô,"CẬU CÒN NGỦ NỮA HẢ? DẬY MAU!"
"A..." Lỗ tai An Bối Nhã suýt nữa thì điếc, cô nhanh chóng mở to mắt, thống khổ bịt tai lại.
Trời ạ, cô còn nghe thấy cả tiếng vọng nữa.
"Đồ đầu heo này, cuối cùng cậu cũng tỉnh." Người gọi cô hai tay chống nạnh, chừng mười tám, mười chín tuổi, mắt xanh, tóc nâu buộc thành đuôi ngựa.
"Cậu..." An Bối Nhã ngẩng đầu, ánh mắt giật mình sững sờ.
" Làm sao?" Y Ti bị cô nhìn mà thấy quái lạ, nghĩ rằng cô còn chưa tỉnh ngủ, không nhịn được mà trợn trắng mắt, "An tiểu thư, bây giờ không phải là lúc ngẩn người đâu, mau tỉnh táo lại đi!"
Nói xong cô liền dùng ngón trỏ ra sức chọc vào trán An Bối Nhã.
"Y, Y Ti?" An Bối Nhã trừng mắt, xác định chính mình không nhìn lầm, "Trời ơi, cậu cũng chết rồi sao? Quái lạ, cậu chết rồi, sao lại trẻ ra vậy?"
"Ai chết cơ?" Y Ti trừng mắt. Con nhóc chết tiệt kia, vừa tỉnh dậy đã nguyền rủa cô chết. Ngón tay vốn đang chọc ở trán đổi thành chụp vào gáy An Bối Nhã," Nguyền rủa tớ ít thôi, cậu có treo tớ lên thì tớ vẫn sống tốt. Tỉnh rồi thì mau đứng lên đi, đừng quên hôm nay chính là ngày tổng vệ sinh đó."
"Tổng vệ sinh?" An Bối Nhã ngây ngô lặp lại, cô nhìn Y Ti, quay đầu quan sát bốn phía -
Phòng nhỏ giản đơn, vách tường loang lổ, giường tầng cao thấp, phía trước cửa sổ đặt hai bàn sách cũ, bên cạnh là hai cái tủ gỗ đựng quần áo.
Không gian nhỏ bé, lại vô cùng quen thuộc.
Cô nhớ rõ..... Đây là căn phòng nơi cô nhi viện cô đã sống sáu năm liền.
Mà Y Ti, là người bạn tốt lớn lên từ nhỏ cùng cô, Y Ti lớn hơn cô hai tuổi, trong cô nhi viện họ là hai đứa trẻ lớn nhất. Cho dù cô có rời khỏi cô nhi viện thì hai người vẫn không cắt đứt liên lạc với nhau.
Thế nhưng. . . Sao cô lại ở đây?
Chẳng phải cô đang ở trên máy bay sao? Hơn nữa không phải máy bay rơi ư? Cô vẫn nhớ rõ khoảng khắc trước khi mọi chuyện xảy ra, thân thể vô cùng đau đớn, mà hiện tại...
An Bối Nhã cúi đầu nhìn bản thân: Áo phông rộng thùng thình, quần đùi thể thao, chân tay nhỏ nhắn yếu ớt.... Không đúng, cảm giác vô cùng bất thường.
Cô hấp tấp bò xuống giường, vội vã chạy đến trước cái gương ở tủ quần áo, ngẩn người đứng sững.
Mái tóc ngắn áp vào tai, ngũ quan thanh tú non nớt, thân mình khô cằn gầy gò, tựa như một nam sinh chưa trưởng thành.
Đây là cô - là cô năm mười sáu tuổi.
"Trời ơi..." An Bối Nhã sợ tới mức lùi lại.
"Bối nhã, cậu làm sao vậy?" Y Ti nhìn hành động kì lạ của cô mà nhíu mày, sắc mặt khó coi của cô cũng làm cho Y Ti lo lắng, "Sao thế? Trông cậu là lạ."
"Y Ti. . ." An Bối Nhã chậm rãi quay đầu lại, giọng nói yếu ớt, cô run rẩy bắt lấy hai tay của Y Ti, "Cậu có thể đánh tớ một cái không?"
"Hả?" Loại yêu cầu gì đây? Tuy rằng Y Ti chẳng hiểu ra sao, nhưng mà cái tay lại chẳng khách khí một chút nào, lập tức bụp vào đầu An Bối Nhã, "Vậy được chưa?"
"Á. . ." An Bối Nhã bưng đầu. Con bé đáng chết này, cái tay đánh vẫn đau như hồi trước vậy, đúng là rất đau, thật sự rất đau.
Cho nên, đây không phải là mơ?
"Trời ơi! Đây là sự thực." An Bối Nhã cúi đầu lẩm bẩm. Cô không chết, cô trở lại năm mười sáu tuổi."Trời ơi! Trời ơi!" Cô nghĩ việc này chỉ có ở TV hay trong tiểu thuyết mới xảy ra, không ngờ rằng hiện tại cô lại gặp phải nó.
Y Ti đứng bên cạnh nhìn mà chả hiểu gì, chỉ cảm thấy hôm nay An Bối Nhã thật kì quái.
"Bối Nhã. . ." Y Ti đang muốn mở miệng, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng trẻ con ồn ào.
" Sao lại ầm ĩ thế nhỉ?" Y Ti chạy đến phía trước cửa sổ nhìn, "Oa! Rolls-Royce nha! Là kẻ có tiền nha! Sao lại đến chỗ chúng ta nhỉ? Là muốn nhận con nuôi sao?"
Rolls-Royce?
An Bối Nhã sửng sốt. Trong cô nhi viện cô chỉ nhìn thấy Rolls-Royce một lần duy nhất, cũng chỉ có...
"Y Ti, hôm nay là ngày mười sáu tháng tám sao?"
"Đúng vậy!" Y Ti gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
"Ngày mười sáu tháng tám năm hai nghìn linh một?" An Bối Nhã hỏi lại, tim đập cực nhanh.
"Đúng vậy.. Oa! Còn có lái xe mở cửa kìa! Người đứng đầu hàng ghê gớm thật, không biết là ai nhỉ? Bối Nhã, cậu nói. . ."
Hoàn toàn không để lời nói của Y Ti vào tai, đầu An Bối Nhã giờ là một mảng hỗn loạn, trước khi thần trí khôi phục, cô đã lao ra khỏi cửa.
An Bối Nhã vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó.
Chiếc Rolls-Royce xa hoa nhanh chóng tiến vào cô nhi viện, bọn họ đều đoán người tới là một nhà phú hào nào đó, muốn nhận nuôi bọn trẻ.
Cô biết sẽ không có phần của cô, cô đã qua tuổi được nhận nuôi từ lâu.
Nhưng cô vẫn quan tâm, dù sao trong cô nhi viện từng đứa trẻ đều là em trai em gái của cô, nếu bọn chúng có thể được nhận nuôi, trải qua những tháng ngày hạnh phúc, cô cũng thấy vui vẻ.
Bởi vậy ngày đó, cô bị Y Ti lôi tới cửa, đứng ở bên cạnh viện trưởng, mở to mắt chờ xem là ai.
Sau đó, cô nhìn thấy anh -
Toàn thân tây trang phẳng phiu, chất liệu cao sang vốn chỉ làm theo đơn đặt hàng, mà anh cũng cho người ta cái cảm giác tôn quý.
Quý tộc đó có khuôn mặt cực kỳ tuấn tú đẹp đẽ, nhưng cũng cực lạnh lùng, thần sắctrong đôi mắt là vẻ ngạo nghễ, tuy rằng trẻ tuổi, lại tản mát một khí thế bức người, như trầm nơi băng tửu.
An Bối Nhã thở hồng hộc chạy tới cửa, nhìn ra, chính là điều đã khắc sâu trong kí ức cô -
Cô nhớ rõ, lúc đó cô ngơ ngẩn y như một con ngốc, ngây ngô mà nhìn anh, tầm mắt anh cũng dừng ngay trên người cô, thuận tiện liếc qua, là một ánh mắt sắc bén....
A! Chính là như bây giờ.
Thấy ánh mắt lạnh như băng chiếu đến, An Bối Nhã không nhịn nổi bật cười, tất cả, tất cả, giống trong kí ức cô y như đúc.
Con người này, vẫn có cái dáng vẻ cao ngạo ấy, gây cho người khác chút cảm giác bị đè bẹp.
Mãi đến giờ này khắc này, An Bối Nhã mới có cảm giác chân thật, cô ngồi xổm xuống, vùi đầu cười.
Ngoại trừ cười, cô không biết mình còn có thể có phản ứng gì nữa.
Cô không chết,cô trở lại quá khứ. Cô rõ ràng đã hai mươi lăm tuổi, nhưng cô hiện tại, lại là hình dáng năm mười sáu.
Mà năm nay anh hai mươi mốt tuổi, hôm nay, là lần đầu tiên cô gặp anh.
Cũng chính là hôm nay. Cuộc đời cô thay đổi.
"Bối Nhã, con làm sao vậy?" Sao tự nhiên lại cười rộ lên thế? Viện trưởng không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Y Ti lúc này cũng đi tới cửa, thấy An Bối Nhã ngồi chồm hỗm trên mặt đất cười, không nhịn được giơ chân đá cô.
"Này! Bối Nhã, rốt cuộc hôm nay cậu bị làm sao thế?" Cứ như biến thành người khác vậy, hành vi cũng không giống bình thường.
"Em chính là An Bối Nhã?" Một giọng nói trầm thấp có từ tính đặc thù của nam giới cũng cất lên, nói tiếng Trung khá chuẩn, tuy rõ ràng, nhưng vẫn mang chút khẩu âm của Anh quốc.
Tề Thiên Kiêu nhìn cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất. Khi thấy cô lần đầu tiên, anh chỉ biết rằng cô chính là người mà anh đang tìm, mặc dù cô thoạt nhìn không giống mười sáu tuổi một chút nào, ngược lại giống một bé trai mười ba, mười bốn tuổi hơn.
Hai người nhìn nhau, anh thấy được chút kích động trong mắt cô, đang muốn xem xét rõ ràng thì đột nhiên cô lại cô lại ngồi xổm xuống cười to, cử chỉ kì quái đó khiến anh nghi hoặc, có điều khuôn mặt tuấn mĩ cũng không dậy lên một chút dao động gì, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào đầu cô, giọng nói lạnh nhạt không mang theo một tia ấm áp.
A! Anh luôn nói chuyện với cô bằng loại giọng điệu này.
An Bối Nhã ngừng cười. Cô luôn chán ngán giọng điệu này của anh, ngoài ra khi anh nhìn vào mắt cô, từ lần đầu tiên gặp mặt, cô đã biết anh ghét cô - không chút giấu diếm.
Tư thái cao ngạo của anh khiến cô bất mãn; lớn lên từ nhỏ ở cô nhi viện, tuy cô nghèo nàn, nhưng trong lòng vẫn luôn có niềm kiêu hãnh riêng, loại dáng vẻ cao cao tại thượng này của anh làm cô phản cảm.
Từ lần gặp đầu tiên, bọn họ đã như nước với lửa.
Có điều hiện tại...
An Bối Nhã đứng lên, cô ngẩng đầu, đối diện với vẻ mặt lạnh lùng ngạo mạn của anh, cánh môi lại gợi lên nét cười.
"Đúng vậy, em là An Bối Nhã." Cô trả lời, cũng dùng tiếng Trung.
Đáp lời, là An Bối Nhã cô đây, là An Bối Nhã hai mươi lăm tuổi, đối mặt với tên nhóc hai mươi mốt tuổi thái độ muốn ăn đòn, cô so đo làm chi?
"Bối Nhã, hai người đang nói gì vậy? Cậu biết anh ta à? "Y Ti hiếu kỳ hỏi. Bối Nhã biết người vừa có tiền vừa đẹp trai như vậy từ khi nào?
An Bối Nhã vẫn chưa đáp lại, Tề Thiên Kiêu đã hướng về phía viện trưởng mở lời, dùng tiếng Anh nói: "Bà là viện trưởng của nơi này sao? Tôi muốn đưa An Bối Nhã đi."
Viện trưởng sửng sốt, còn chưa kịp nói gì thì người đàn ông trung niên đứng ở bên cạnh đã tiến lên,"Xin chào, tôi là luật sư của ngài Tề, cứ gọi tôi là Mike."
Viện trưởng nhận lấy danh thiếp của đối phương, nhìn danh hiệu ở mặt trên, lại nhìn người xa lạ này,"Các ông là. . ."
"Tề lão tiên sinh, cũng chính là cha của ngài Tề đây, muốn nhận nuôi An tiểu thư." Mike cười trả lời, lại từ túi lấy ra một tờ chi phiếu, "Đây là tâm ý của Tề lão tiên sinh đối với cô nhi viện, cũng là cám ơn bà đã chiếu cố tới An tiểu thư mấy năm qua."
"Trời! Ba nghìn vạn!" Nhìn số tiền trên tờ chi phiếu, Y Ti sợ tới mức kinh hô. Ba nghìn vạn USD nha! Lần đầu tiên cô thấy số tiền lớn như vậy, cô nhìn về phía An Bối Nhã, lay lay tay An Bối Nhã,: "Bối Nhã, Sao lại có chuyện thế này?"
"Ai biết?" An Bối Nhã nhún vai. Đối mặt với chuyện xảy ra ngoài ý muốn này, thái độ của cô vẫn thật bình tĩnh, dù sao cô đã trải qua điều này chín năm trước rồi.
Ánh mắt của cô dời về phía Tề Thiên Kiêu, mà anh cũng nhìn cô, khi ánh mắt hai người chạm nhau, tròng mắt anh lạnh hơn, như thể hiện sự khinh thường.
Cô nhớ rõ khi cô mười sáu tuổi, cô bị chính ánh mắt này của anh chọc giận, tức đến mức đứng trước mặt anh, hất cằm lên, lấy thái độ kiêu ngạo hỏi bọn họ là ai, muốn nhận nuôi cô là có mục đích gì?
Mà câu trả lời của anh lại là nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng anh nở nụ cười khinh miệt, trực tiếp tỏ ý câu hỏi của cô với anh thật nực cười.
Mà hiện tại -
An Bối Nhã thu ánh mắt về, không nhìn Tề Thiên Kiêu, tiến về phía trước, hướng về phía luật sư, "Tại sao Tề lão tiên sinh lại muốn nhận nuôi cháu ạ? Cháu cũng không biết ông ấy."
"Tề lão tiên sinh có quen biết với mẹ cháu ." Mike lấy ra một tấm ảnh chụp đã cũ.
An Bối Nhã nhận lấy tấm ảnh, trên ảnh là một phụ nữ phương Đông dịu dàng, diện mạo có vài phần tương tự với cô, cô gái ấy được một người đàn ông cao lớn ôm vào lòng, hai người cười đối mặt với ống kính, cử chỉ vô cùng thân mật, đủ thấy quan hệ đôi nam nữ này gần gũi đến mức nào.
"Bối nhã, đây không phải là mẹ cậu sao?" Y Ti khẽ kêu lên. Trên bàn học của An Bối Nhã để một bức ảnh chụp cùng cha mẹ trước đây, nhìn vào cũng biết ngay người mà mẹ An Bối Nhã ôm không phải cha cô.
"Bên cạnh chính là Tề lão tiên sinh, ông và mẹ cháu trước kia là bạn tốt, tuy rằng sau mất liên lạc, nhưng Tề lão tiên sinh vẫn nhớ mẹ cháu, cũng luôn muốn đến tìm bà ấy, không ngờ rằng cuối cùng lúc biết được tin tức cũng là tin bà gặp tai nạn xe cộ qua đời, sau lại biết được bà còn để lại một đứa con gái, Tề lão tiên sinh vẫn muốn tìm đến cháu, ông muốn thay thế mẹ cháu chăm sóc cháu thật tốt."
Bạn tốt?! Chú Mike vẫn nói dối giống vậy, đôi nam nữ trong ảnh chụp, nhìn thế nào cũng không giống "bạn tốt".
Ngay cả thời điểm cô mười sáu tuổi, lúc cô xem ảnh chụp cũng không tin, còn dùng giọng điệu hoài nghi hỏi "Bọn họ chỉ là bạn tốt thôi ạ?"
Mà chú Mike thì lại cười tủm tỉm, "Đương nhiên, so với bạn tốt cũng tốt hơn chút chút."
Khi đó, anh còn vươn ngón trỏ và ngón cái so ra một khoảng nho nhỏ, như cười như không nói "Luật sư các chú nói dối như ăn cơm."
Mike thoáng sửng sốt, liếc nhìn tấm ảnh một cái, sau đó đẩy kính mắt, thực đứng đắn mở miệng,"Đương nhiên, đây là điều kiện hàng đầu của nghề luật sư."
An Bối Nhã lập tức phì cười.
Mike cũng cười, đưa tay xoa đầu An Bối Nhã, "Bối Nhã, cháu và Khả Tâm rất giống nhau."
Khả Tâm là tên mẹ An Bối Nhã, bọn họ từng là bạn bè cũ, nhưng không nghĩ tới bà đi sớm như vậy, chỉ để lại một đứa con gái.
Cô đương nhiên biết, chú Mike và chú Tề là đàn anh của mẹ ở đại học, mà chú Tề và mẹ cô mến nhau, nhưng lại bị người nhà chú Tề phản đối... Tóm lại, chính là một bộ phim truyền hình cẩu huyết, hoàng tử và cô bé lọ lem nghèo túng, mặc dù yêu nhau nhưng bị ngăn cấm, lại đúng lúc gia sản nhà hoàng tử đột nhiên cần quay vòng (vốn), buộc phải hỏi cưới một thiên kim nhà giàu.
Hai người chia tay, nhưng hoàng tử lại vẫn nhớ mãi không quên mối tình đầu, sau đó... Tìm được cô.
"Thực xin lỗi, thưa ngài, xin hỏi người trong miệng của Tề lão tiên sinh có đúng là..." Nhìn ảnh chụp trên tay An Bối Nhã, viện trưởng cũng tin tưởng lời Mike nói, nhưng bà vẫn thấp thỏm chưa yên.
Biết viện trưởng lo lắng, Mike cười ôn hòa, "Viện trưởng, bà từng nghe qua Tề thị tài phiệt chưa?"
"Tề thị tài phiệt?" Y Ti mắt trừng lớn, kinh hô: "Chú đang nói về Tề thị tài phiệt? Tề thị tài phiệt mà có chi nhánh ở khắp nơi trên thế giới ư?"
Thấy Mike gật đầu, Y Ti lập tức lôi kéo An Bối Nhã, "Trời ơi! Bối nhã, tớ còn nghe nói bọn họ có cùng nguồn gốc với hoàng gia Anh đó, hơn nữa còn được phong tước hiệp sĩ, Tề thị không chỉ là phú hào, mà còn là quý tộc!"
Đương nhiên cô biết, suy cho cùng chín năm qua cô sống ở nơi nào chứ.
An Bối Nhã tự giễu trong lòng. Mọi điều về Tề gia, cô tinh tường hơn bất cứ ai, cũng càng hiểu rõ mình không được hoan nghênh bao nhiêu.
Cô cũng chú ý, ánh nhìn kia vẫn chăm chăm chiếu thẳng vào mắt cô - dù cô làm bộ không biết. Sau khi thấy cô phớt lờ, ánh mắt kia càng sắc bén.
Rốt cuộc, đối phương mở miệng.
"Thế nào? Biết gia thế bối cảnh rồi. Đã bằng lòng đi chưa?" Bên môi lạnh nhạt là nét trào phúng không chút che giấu.
Tề Thiên Kiêu nhìn chằm chằm An Bối Nhã, muốn cô dời sự chú ý tới anh, không phải anh không nhận thấy, cô đang lờ anh đi.
Rõ ràng ánh mắt hai người đối nhau, cô lại chẳng thèm đếm xỉa đến, cứ thế nói chuyện cùng Mike, lại làm như không thấy anh.
Anh chưa từng bị coi thường như vậy, nên anh cố ý phun ra một lời khinh thị, anh cũng chẳng chú ý tới thái độ của mình. Thẳng thừng mà cho cô biết, anh không hề chào đón cô.
Anh vốn không muốn đưa cô đi, nếu không phải là mệnh lệnh của cha, anh vốn không muốn đến nơi này.
"Thiên Kiêu." Mike nhíu mày. Ngay từ đầu, thái độ của Tề Thiên Kiêu đã tệ vô cùng, đương nhiên ông hiểu được, cũng lên tiếng hoà giải.
"Đừng vậy mà." Mike nói nhỏ, không muốn anh khiến tình thế trở nên khó xử.
Nhưng Tề Thiên Kiêu không quan tâm, anh phớt lờ Mike, con ngươi đen nhìn chằm chằm vào An Bối Nhã, môi mỏng gợi lên nét đùa cợt không chút che giấu.
An Bối Nhã nhìn về phía anh, đối mặt với thái độ khiêu khích của anh, cô lấy lại nụ cười, khuôn mặt thanh tú bình thường vì nét cười ấy mà sáng ngời, nhìn anh khiến mắt anh híp lại.
"Đương nhiên, em nghĩ 'bạn tốt' của mẹ hẳn là sẽ không cho em cơ hội từ chối đâu." Cô dương dương tự đắc nhìn tấm ảnh trên tay, giọng điệu lại hết sức bất đắc dĩ, nhưng ý cười trong mắt lại chợt lóe.
Cô rất lễ phép khom người chào, ngọt ngào mở lời "Ngài Tề, An Bối Nhã đành làm phiền ngài và chú Mike vậy."
"Được được, không phiền không phiền." Mike cười ha ha, liếc mắt nhìn vẻ kinh ngạc của Tề Thiên Kiêu. Không ngờ rằng An Bối Nhã tuy nhỏ tuổi, cách xử sự lại tuyệt như vậy!
Tề Thiên Kiêu biết ánh mắt mình khác thường, anh khẽ nhíu mày. Loại cảm giác này tựa như... Tựa như đang nhìn một đứa em trai nhỏ cố tình gây sự.
Em trai nhỏ?
Anh?
***
Nói thật, muốn một người vừa trải qua tai nạn máy bay lên máy bay, An Bối Nhã có sợ hay không?
Tất-nhiên-rồi!
Lúc lên máy bay, sắc mặt cô bắt đầu trắng bệch, khi cất cánh, cô siết lấy hai bên tay vịn, nhắm chặt mắt, gắng sức nín thở.
Cho rằng cô hoảng sợ vì đây là lần đầu tiên đi máy bay, Mike ngồi bên cạnh không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Bối Nhã, không sao đâu, đừng sợ." Mike vỗ vỗ tay cô, muốn cô thả lỏng.
An Bối Nhã mở bừng mắt, thấy ngoài cửa sổ là khoảng không xanh thẳm, biết máy bay đã cất cánh an toàn, lòng cô liền thả lỏng, liếm liếm môi, chậm rãi thả những ngón tay đang siết chặt cứng ra.
"Ngồi nhiều rồi sẽ quen thôi." Mike cười động viên cô, "Có muốn uống nước không?"
An Bối Nhã gật đầu, khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng cười một cái. Chú Mike vốn không biết cô đã phải trải qua chuyện gì, mà cô cũng chẳng thể nói thành lời.
Chuyện này quá thần kỳ, nếu không phải nó xảy đến với cô, e rằng cô cũng chẳng tin, ngay cả khi cô chấp nhận đây là sự thật, cô vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"An tiểu thư, nước của em đây." Tiếp viên hàng không bưng nước ấm, ân cần mà đưa cho cô.
"Cám ơn." An Bối Nhã nhận lấy cốc giấy.
"Đừng khách khí, nếu cần phục vụ những thứ khác, em có thể ấn chuông gọi tôi bất cứ lúc nào." Tiếp viên hàng không tươi cười ngọt ngào nói, sau đó xoay người hướng về phía Tề Thiên Kiêu, nụ cười trên mặt còn đẹp hơn.
"Ngài Tề, ngài có cần nước, nước trái cây, thức ăn hay đồ uống gì khác không?"
"Cà phê." Tề Thiên Kiêu chỉ nhìn chằm chằm tài liệu trên tay, lật xem từng tờ từng tờ, không nhìn nụ cười xinh đẹp của cô tiếp viên hàng không.
"Được." Tiếp viên hàng không chẳng vì anh không chú ý đến mình mà nổi giận, giọng nói lại càng mềm mại hơn, "Vậy xin ngài chờ một chút."
Uống nước, An Bối Nhã nhìn chăm chú mọi việc.
Hình ảnh này cô cũng không thấy lạ, trước kia đi máy bay cùng anh, tiếp viên hàng không luôn đặc biệt ân cần với anh. Thân là người thừa kế của Tề thị tài phiệt, lại có được một dung mạo đẹp đẽ, từ trước đến nay những người phụ nữ bên cạnh anh đều không tồi.
Cô nhớ rõ, hàng năm anh còn được tạp chí phụ nữ tuyển chọn là người đàn ông độc thân hoàng kim hạng nhất, nếu tin tức anh kết hôn truyền ra, khẳng định sẽ làm tan nát trái tim của biết bao thiên kim quý tộc.
Mà cô, ở New York, khi nghe được tin anh muốn kết hôn, thực ra cũng không bất ngờ chút nào.
Người đàn ông lạnh lùng cao ngạo này, cũng chỉ khi đối mặt với cô gái mà anh ta yêu mới có thể lộ ra một chút dịu dàng, mà cô, vẫn luôn nhìn thấy.
Cô, vẫn luôn nhìn anh.
Bọn họ luôn đối đầu gay gắt, anh căm ghét cô. Đối mặt với sự căm ghét của anh, cô giống như một con nhím, xù gai lên tự phòng vệ, chưa bao giờ chịu thua.
Chẳng qua là, anh không biết, cô luôn nhìn anh.
Bí mật trong lòng cô, chỉ có Y Ti biết. Là Y Ti khích lệ cô, là Y Ti luôn uống rượu cùng cô, lấy nước hắt cho cô tỉnh lại, nói với cô -- muốn cô ra sức tranh đoạt.
An Bối Nhã mà tớ biết là một cô gái từ trước đến nay chưa bao giờ nao núng, cô gái ấy luôn can đảm xông lên, cô ấy không sợ tiến về phía trước, cho dù bị thương, liếm một cái, đứng lên, cô ấy lại là sư tử cái kiêu ngạo như thuở đầu.
Y Ti đáng yêu, người chị em tốt nhất của cô, tay chống nạnh, thở phì phì nói với cô như vậy, cô nở nụ cười. Sau đó, quyết định cho mình một cơ hội.
Dù cho cô đã sớm biết kết quả.
Nhưng mà, ít nhất cô cũng muốn thử một lần, vì vậy cô xin nghỉ phép. Bỏ lại mọi thứ, lên máy bay, lại không ngờ rằng cuối cùng kết quả còn hỏng bét hơn so với những gì cô đã dự đoán.
Máy bay rơi, sống lại trở về mười sáu tuổi, chẳng phải còn kịch tính hơn cả phim ảnh sao?
"Nhìn đủ chưa" Để văn kiện xuống, Tề Thiên Kiêu quay đầu, con ngươi đen lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.
Mặc dù là con lai -- mẹ của anh là một thiên kim tiểu thư quý tộc tóc vàng mắt xanh, chú Tề thì lại có tóc đen mắt nâu, mà anh lại hoàn toàn giống người phương Đông, tóc đen mắt đen, có điều đường nét tương đối sâu, ngũ quan dung hợp những ưu điểm của cha mẹ, là một vẻ đẹp nam tính.
Còn tính cách thì -- tệ vô cùng, đặc việt là với cô.
Cô rũ mắt xuống, nhìn nhìn bốn phía. Khoang hạng nhất chỉ có bọn họ, chú Mike không biết đã đi đâu mất, có lẽ lên đằng trước ngủ rồi, cô nghĩ, với cách nghĩ của chú Mike, có thể ông muốn mượn cơ hội để cho hai người gây dựng chút cảm tình.
Rõ ràng là luật sư, sao lại khờ khạo vậy chứ?
Với sự căm ghét của Tề Thiên Kiêu dành cho cô, không tuốt đao giết cô là may rồi, còn gây dựng tình cảm gì nữa.
Cắn cốc giấy, An Bối Nhã giương mắt nhìn nhau với anh.
"Anh ghét tôi." Cô nói thẳng, về nguyên nhân vì sao lại ghét, cô cũng hiểu được.
"Đúng." Tề Thiên Kiêu cũng không phủ nhận, nhìn thẳng vào mắt cô mà không chút che giấu sự ghét bỏ bên trong, "An Bối Nhã, cô đừng tưởng rằng Tề gia sẽ chào đón cô."
Ngoại trừ ông ấy, không ai mong cô xuất hiện.
"Ồ!" An Bối Nhã gật đầu.
Phản ứng phớt lờ của cô làm anh cau mày," Xem ra cô cũng rất hiểu biết nhỉ, ngay cả lí do sao mình không được hoan nghênh cũng không rõ."
An Bối Nhã trong chớp mắt nở nụ cười với anh, thái độ ngả ngớn, "Anh muốn nói cho tôi biết sao?"
Ầy! Hai mươi mốt tuổi đúng là hai mươi mốt tuổi, thật thiếu kiên nhẫn.
Tề Thiên Kiêu nheo con ngươi đen lại. Chẳng biết vì điều gì, anh có cảm giác mình đang lép vế, rõ ràng trước mắt là một con nhóc mười sáu tuổi, sao anh lại cảm thấy như mình đang bị xem thường vậy?
Mà cô, đối mặt với địch ý của anh, vẫn cứ cười cười như thế, đôi mắt cong cong, lúc này anh mới phát hiện, khi cô cười rộ lên, bên má phải có một lúm đồng tiền nho nhỏ, làm cho khuôn mặt bình thường trở nên ngọt ngào hơn.
An Bối Nhã cũng không thấy sao cả, cô dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Lần này trùng sinh, là cơ hội ông trời ban cho cô, nếu có thể làm lại cuộc đời mình, cô tuyệt đối sẽ không như trước kia nữa.
Cô không muốn sau này mình phải hối hận.
Bối Nhã, nếu cậu muốn thì phải giành lấy. Đây là lời Y Ti nói với cô.
Cánh môi cô gợi lên một nụ cười, một nụ cười chắc chắn.
Đúng vậy, cô phải giành lấy.