Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
Tề Thiên Kiêu mở cửa phòng, trời vừa hửng sáng, những tia nắng ban mai chiếu vào từ cửa sổ sát đất, yên lặng khúc xạ từng mảng sáng tối trên sàn.
Lọt vào tầm mắt tưởng niệm là giường đôi sạch sẽ gọn gàng, bàn trang điểm thanh nhã, tủ quần áo màu trắng, giá sách ngăn nắp, bên giá sách là bàn sách làm bằng gỗ thô, phía trên đặt một chiếc laptop, ống đựng bút, mấy quyển sách rất dày, ít đồ vật nhỏ, còn có một khung ảnh.
Phòng thật sạch sẽ, có thể thấy luôn được quét tước đúng hạn, chỉ là khiến người ta có cảm giác trống rỗng, tựa như không có người ở.
Bởi vì chủ nhân của gian phòng, đã ra đi tám năm rồi.
Anh bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến trước bàn học, cúi đầu nhìn khung ảnh trên bàn.
Cô gái trên khung ảnh nhìn thẳng vào anh, tóc ngắn mong mỏng, khuôn mặt thanh tú như cười như không, bên má phải có một lúm đồng tiền nho nhỏ, ánh mắt sáng ngời vì tươi cười mà cong cong.
Anh cũng nở một nụ cười, đưa tay đặt những đóa hoa bách hợp trắng còn đọng sương trước khung ảnh, nghe nói, đây là loài hoa cô thích nhất.
"Nè! Cái này anh mới hái ở vườn hoa đấy, có thích không?"
Anh cười hỏi, lấy nụ cười của cô gái trong khung ảnh làm câu trả lời, trong mắt anh là dịu dàng không chút giấu diếm, còn có nét nhớ nhung nhàn nhạt.
Ngồi vào ghế, anh mở ngăn kéo, lôi từ trong ngăn mật ra một quyển nhật kí thật dày, ngoài bìa đã có chút cũ kỹ, trang giấy cũng ố vàng, có thể thấy được đã bị lật xem rất nhiều lần, nhưng được giữ gìn rất tốt.
Bản nhật kí này, là khi sắp xếp di vật của cô, anh bỗng nhiên phát hiện được.
Anh vuốt nhật kí, nghĩ tới chủ nhân của nó.
Hôm nay, là ngày giỗ của cô.
Người kia, lại đi như vậy, dùng phương thức bất ngờ đến thế, ra đi.
Anh chưa từng nghĩ rằng cô sẽ ra đi như thế, anh nghĩ rằng, họ sẽ đối chọi gay gắt cả đời, tuy là, anh luôn nói với cô, hy vọng cô biến mất vĩnh viễn.
Nhưng không ngờ cô thực sự tan biến, ngay trước hôn lễ của anh không bao lâu.
Máy bay rơi, chẳng tìm thấy chút hài cốt, vào lễ tang, chỉ có thể thay thế bằng quần áo của cô khi còn sống.
Ngày hạ táng cô, bầu trời u tối, mưa phùn lất phất bay, anh đứng trong đám người, nhìn cha đau đớn, nhìn bạn tốt khổ sở, còn có bạn bè cô, cấp dưới của cô, tất cả đều thương cảm vì sự ra đi của cô, chỉ có anh, nửa giọt nước mắt cũng không rơi.
Khi đó, anh vẫn không tin, cô cứ ra đi như thế.
Người phụ nữ kia, anh nghĩ dù bất cứ chuyện gì cũng không thể đả kích cô, không thể khiến cô biến mất trước mặt anh, nhưng anh chẳng thể ngờ... Cô lại dùng phương thức đột ngột thế, rời khỏi mọi người.
Khi anh biết tin cô rơi máy bay, trong lòng anh chẳng có chút vui mừng, ngoại trừ khiếp sợ, trong lòng còn có loại cảm giác không nói nên lời.
Kỳ thật, anh vẫn hiểu cô vô tội -- kể cả là sự bất hòa giữa cha và mẹ, hay việc cha vẫn luôn đối xử lạnh lùng nghiêm khắc với anh.
Nhưng anh lại trút hết hận thù lên người cô, ích kỉ mà vui vẻ, đối xử với cô, cũng chưa từng có chút hòa nhã nào.
Biết cô ra đi, anh mới giật mình tỉnh ngộ, anh thật hà khắc với cô.
Chỉ là, cũng muộn rồi.
Rũ mắt xuống, anh mở nhật kí, lật từng tờ từng tờ, cẩn thận nhìn mỗi câu mỗi chữ bên trong -- cho dù anh đã sớm ghi tạc trong đầu, không cần nhìn, cũng có thể thuộc lòng tuôn ra.
Nhật kí không viết hàng ngày, có đôi khi thậm chí mấy tháng mới viết một trang, vô cùng tùy hứng, tựa như chủ nhân của nó vậy.
Cuối cùng, ánh mắt anh, dừng ở dòng chữ cuối cùng của nhật kí --
Tề Thiên Kiêu, em yêu anh.
Anh nhớ rõ, trước kia khi anh nhìn thấy câu này, trong lòng rung động.
Anh chưa hề nghĩ rằng, cô sẽ yêu thương anh, dù sao anh chưa đối tốt với cô bao giờ, khi hai người chạm mặt, cũng luôn khắc khẩu, chưa từng hòa thuận ngồi xuống trò chuyện với nhau.
Anh nghĩ cũng như thái độ hận thù của anh với cô, cô nhất định cũng rất căm ghét anh, bởi cô luôn dùng thái độ cao ngạo đối diện với anh, mỗi khi hai người giằng co, cô cũng không hề lép vế, thái độ thậm chí còn kiêu căng hơn cả anh, nhanh mồm nhanh miệng, khiến anh lần nào cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thật là kì quái, rõ ràng đã tám năm rồi, nhưng anh vẫn nhớ rành rành dáng vẻ ngang ngược của cô, khi đối mặt với anh, cô luôn vênh cái cằm nhỏ, không phục mà giằng co cùng anh.
Bây giờ ngẫm lại, cô như vậy, thật đáng yêu.
Anh nhìn cô đang mỉm cười trong ảnh. Từ từ vươn tay, đầu ngón tay mơn trớn nụ cười kia, mơn trớn ánh mắt nhìn anh chăm chú kia, thật lâu, thật lâu...
Thật ra, anh cũng không ghét cô đến vậy, anh nhớ rõ dáng vẻ tự tin của cô, đối mặt với bất cứ chuyện gì, cô luôn mỉm cười ung dung, cho tới tận bây giờ, anh cũng chưa từng thấy người nào chói mắt như cô.
Tuy rằng miệng luôn nói ghét cô, nhưng kỳ thật trong lòng anh lại tán thưởng cô, chỉ là anh khi đó chưa bao giờ thừa nhận điều này.
Nếu, lúc trước anh có thể buông xuống thành kiến trong lòng. Liệu kết cục có giống vậy không?
Cho dù không phải người yêu, anh và cô cũng có thể trở thành bạn tốt, anh em tốt, chẳng như bây giờ, trong lòng lại có chút tiếc nuối.
Nhìn nụ cười của cô, ánh mắt anh không khỏi mịt mờ, cho đến khi giọng nói mềm mại vang lên ở cửa--
"Daddy."
Một cô nhóc dụi dụi mắt, mặc áo ngủ hồng nhạt, ôm thỏ nhung bảo bối, cắn ngón tay, đứng ở cửa nhìn anh.
"Nè! Cục cưng, sao con dậy sớm vậy?" Nhìn bé gái năm tuổi, Tề Thiên Kiêu đứng dậy, đi tới cửa ôm lấy bé.
Cô bé có mái tóc đen, mắt đen, ngũ quan do máu lai nên khá sâu, xinh đẹp như búp bê, bé cười dễ thương với daddy yêu quý nhất, má lúm đồng tiền bên phải mờ mờ hiện lên, phong vận tươi cười lại có vài phần tương tự với cô gái trong ảnh.
Nhìn nụ cười của cô bé, thần sắc Tề Thiên Kiêu không khỏi hoảng hốt.
Anh còn nhớ khi bé con mở to mắt , ê a cười với anh, nhìn nụ cười của của con gái, anh bất ngờ sửng sốt -- quá giống.
Ngay cả cha cũng kinh ngạc, hốc mắt đỏ lên sầu não , mà mẹ cũng kích động cầm tay cha -- sau khi cô ra đi, mẹ như cũng thông suốt gì đó. Chủ động hòa hảo với cha, cảm tình hai người dần phục hồi, quan hệ giữa anh và cha cũng không căng thẳng như quá khứ nữa, hiện giờ thậm chí còn có thể bình thản nói với nhau đôi câu.
Nếu cô còn ở đây, nhìn thấy tình cảnh này, hẳn là sẽ vui mừng lắm nhỉ!
"Daddy" Thấy daddy ngẩn người, bé gái mất hứng kéo tay Tề Thiên Kiêu, muốn daddy để ý tới bé.
"Daddy, Bối Nhã đói bụng." Bé ôm lấy chú thỏ bảo bối trong ngực, một đôi mắt đen xinh đẹp nhìn daddy, "Bé thỏ thỏ cũng đói bụng."
Tề Thiên Kiêu hoàn hồn, cười yêu thương với bé con, "Bối Nhã đói bụng à? Daddy pha sữa cho Bối Nhã uống được không?"
-
Bối Nhã, là khi bé con sinh ra, anh đặt tên vì cô, là hồi ức, cũng là một kỉ niệm.
Anh hi vọng bé gái cục cưng của mình có thể giống cô -- thông minh tự tin, chói mắt như ánh mặt trời.
Lúc đó khi cha nghe anh gọi tên, cũng vỗ vỗ vai anh, sau đó dứt khoát gọi bé, "Bối Nhã, Tiểu Bối Nhã, con cũng biết tên con giống tên của cô con đó, con lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp, vĩ đại như cô con vậy"
Nghe lời nói của cha, anh và vợ đứng bên cạnh nhìn nhau mỉm cười.
-
"Dạ." Tiểu Bối Nhã gật đầu vui vẻ cười híp mắt, lúm đồng tiền bên má phải ngọt ngào.
Tề Thiên Kiêu cũng cười, ôm cô bé, anh xoay người, cầm tay nắm cửa, ánh mặt trời chiếu lên khung ảnh, anh không nhìn thấy nụ cười của cô.
Nhưng mà...
Cúi đầu, anh nhìn nụ cười của bé gái.
"Daddy?" Tiểu Bối Nhã chớp mắt, kéo tay áo anh, "Nhanh lên thôi! Bối Nhã đói rồi!"
"Được." Anh đóng cửa lại, bồng bé con thân yêu nhất đi về phía phòng bếp.
Trong phòng, làn gió hiu hiu thổi, làm rèm cửa tung bay, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, hoa bách hợp trên bàn sách tỏa ra mùi hương thoang thoảng trong gió.
Mà cô gái trong ảnh cười nhẹ, phảng phất như ẩn chứa hạnh phúc.
Toàn văn hoàn
Mình vừa thích phiên ngoại này, vừa không thích.
Không thích, chắc mọi người cũng biết... Đây là phiên ngoại về bí mật riêng của Tề Thiên Kiêu. Bối Nhã chết, Tề Thiên Kiêu kết hôn với người khác, có lẽ là Linda.... Anh sống hạnh phúc với gia đình hiện tại của mình, tất cả những gì mà anh có là chút cảm giác tiếc nuối với cô em gái tài giỏi, tốt đẹp nhưng bản thân đã không cư xử tử tế. Cũng phải thôi, trước khi chết, cô ấy đâu có cố gắng khiến anh yêu cô, luôn tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc cứng rắn, che giấu tình cảm dưới lớp mặt nạ dày, đối chọi với anh như kẻ thù...
Nói thì nói thế, nhưng thích vẫn nhiều hơn . Thích cái cảm giác nhẹ nhàng, thích tia nắng ban mai và làn gió nhẹ, thích căn phòng đơn sơ mộc mạc, thích cảm giác cô quạnh và hạnh phúc nhàn nhạt, thích cả bé gái - con của Tề Thiên Kiêu nữa... Trước đây mình từng nghe người ta nói, con gái là người yêu kiếp trước của bố, nếu Bối Nhã không trọng sinh, cô cũng chẳng thể là người yêu của Tề Thiên Kiêu được, nhưng cô đã đầu thai vào làm con gái anh, có lẽ là để anh bù đắp tình yêu không được đáp lại của cô chăng? Thế giới mà Bối Nhã đang sống sau khi chết đi là gì nhỉ? Là một thế giới khác, hay chỉ là giấc mộng nhỏ ông trời ban cho để tâm hồn cô được thanh thản?
♥~Dập đầu cảm tạ~♥
Lọt vào tầm mắt tưởng niệm là giường đôi sạch sẽ gọn gàng, bàn trang điểm thanh nhã, tủ quần áo màu trắng, giá sách ngăn nắp, bên giá sách là bàn sách làm bằng gỗ thô, phía trên đặt một chiếc laptop, ống đựng bút, mấy quyển sách rất dày, ít đồ vật nhỏ, còn có một khung ảnh.
Phòng thật sạch sẽ, có thể thấy luôn được quét tước đúng hạn, chỉ là khiến người ta có cảm giác trống rỗng, tựa như không có người ở.
Bởi vì chủ nhân của gian phòng, đã ra đi tám năm rồi.
Anh bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi đến trước bàn học, cúi đầu nhìn khung ảnh trên bàn.
Cô gái trên khung ảnh nhìn thẳng vào anh, tóc ngắn mong mỏng, khuôn mặt thanh tú như cười như không, bên má phải có một lúm đồng tiền nho nhỏ, ánh mắt sáng ngời vì tươi cười mà cong cong.
Anh cũng nở một nụ cười, đưa tay đặt những đóa hoa bách hợp trắng còn đọng sương trước khung ảnh, nghe nói, đây là loài hoa cô thích nhất.
"Nè! Cái này anh mới hái ở vườn hoa đấy, có thích không?"
Anh cười hỏi, lấy nụ cười của cô gái trong khung ảnh làm câu trả lời, trong mắt anh là dịu dàng không chút giấu diếm, còn có nét nhớ nhung nhàn nhạt.
Ngồi vào ghế, anh mở ngăn kéo, lôi từ trong ngăn mật ra một quyển nhật kí thật dày, ngoài bìa đã có chút cũ kỹ, trang giấy cũng ố vàng, có thể thấy được đã bị lật xem rất nhiều lần, nhưng được giữ gìn rất tốt.
Bản nhật kí này, là khi sắp xếp di vật của cô, anh bỗng nhiên phát hiện được.
Anh vuốt nhật kí, nghĩ tới chủ nhân của nó.
Hôm nay, là ngày giỗ của cô.
Người kia, lại đi như vậy, dùng phương thức bất ngờ đến thế, ra đi.
Anh chưa từng nghĩ rằng cô sẽ ra đi như thế, anh nghĩ rằng, họ sẽ đối chọi gay gắt cả đời, tuy là, anh luôn nói với cô, hy vọng cô biến mất vĩnh viễn.
Nhưng không ngờ cô thực sự tan biến, ngay trước hôn lễ của anh không bao lâu.
Máy bay rơi, chẳng tìm thấy chút hài cốt, vào lễ tang, chỉ có thể thay thế bằng quần áo của cô khi còn sống.
Ngày hạ táng cô, bầu trời u tối, mưa phùn lất phất bay, anh đứng trong đám người, nhìn cha đau đớn, nhìn bạn tốt khổ sở, còn có bạn bè cô, cấp dưới của cô, tất cả đều thương cảm vì sự ra đi của cô, chỉ có anh, nửa giọt nước mắt cũng không rơi.
Khi đó, anh vẫn không tin, cô cứ ra đi như thế.
Người phụ nữ kia, anh nghĩ dù bất cứ chuyện gì cũng không thể đả kích cô, không thể khiến cô biến mất trước mặt anh, nhưng anh chẳng thể ngờ... Cô lại dùng phương thức đột ngột thế, rời khỏi mọi người.
Khi anh biết tin cô rơi máy bay, trong lòng anh chẳng có chút vui mừng, ngoại trừ khiếp sợ, trong lòng còn có loại cảm giác không nói nên lời.
Kỳ thật, anh vẫn hiểu cô vô tội -- kể cả là sự bất hòa giữa cha và mẹ, hay việc cha vẫn luôn đối xử lạnh lùng nghiêm khắc với anh.
Nhưng anh lại trút hết hận thù lên người cô, ích kỉ mà vui vẻ, đối xử với cô, cũng chưa từng có chút hòa nhã nào.
Biết cô ra đi, anh mới giật mình tỉnh ngộ, anh thật hà khắc với cô.
Chỉ là, cũng muộn rồi.
Rũ mắt xuống, anh mở nhật kí, lật từng tờ từng tờ, cẩn thận nhìn mỗi câu mỗi chữ bên trong -- cho dù anh đã sớm ghi tạc trong đầu, không cần nhìn, cũng có thể thuộc lòng tuôn ra.
Nhật kí không viết hàng ngày, có đôi khi thậm chí mấy tháng mới viết một trang, vô cùng tùy hứng, tựa như chủ nhân của nó vậy.
Cuối cùng, ánh mắt anh, dừng ở dòng chữ cuối cùng của nhật kí --
Tề Thiên Kiêu, em yêu anh.
Anh nhớ rõ, trước kia khi anh nhìn thấy câu này, trong lòng rung động.
Anh chưa hề nghĩ rằng, cô sẽ yêu thương anh, dù sao anh chưa đối tốt với cô bao giờ, khi hai người chạm mặt, cũng luôn khắc khẩu, chưa từng hòa thuận ngồi xuống trò chuyện với nhau.
Anh nghĩ cũng như thái độ hận thù của anh với cô, cô nhất định cũng rất căm ghét anh, bởi cô luôn dùng thái độ cao ngạo đối diện với anh, mỗi khi hai người giằng co, cô cũng không hề lép vế, thái độ thậm chí còn kiêu căng hơn cả anh, nhanh mồm nhanh miệng, khiến anh lần nào cũng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thật là kì quái, rõ ràng đã tám năm rồi, nhưng anh vẫn nhớ rành rành dáng vẻ ngang ngược của cô, khi đối mặt với anh, cô luôn vênh cái cằm nhỏ, không phục mà giằng co cùng anh.
Bây giờ ngẫm lại, cô như vậy, thật đáng yêu.
Anh nhìn cô đang mỉm cười trong ảnh. Từ từ vươn tay, đầu ngón tay mơn trớn nụ cười kia, mơn trớn ánh mắt nhìn anh chăm chú kia, thật lâu, thật lâu...
Thật ra, anh cũng không ghét cô đến vậy, anh nhớ rõ dáng vẻ tự tin của cô, đối mặt với bất cứ chuyện gì, cô luôn mỉm cười ung dung, cho tới tận bây giờ, anh cũng chưa từng thấy người nào chói mắt như cô.
Tuy rằng miệng luôn nói ghét cô, nhưng kỳ thật trong lòng anh lại tán thưởng cô, chỉ là anh khi đó chưa bao giờ thừa nhận điều này.
Nếu, lúc trước anh có thể buông xuống thành kiến trong lòng. Liệu kết cục có giống vậy không?
Cho dù không phải người yêu, anh và cô cũng có thể trở thành bạn tốt, anh em tốt, chẳng như bây giờ, trong lòng lại có chút tiếc nuối.
Nhìn nụ cười của cô, ánh mắt anh không khỏi mịt mờ, cho đến khi giọng nói mềm mại vang lên ở cửa--
"Daddy."
Một cô nhóc dụi dụi mắt, mặc áo ngủ hồng nhạt, ôm thỏ nhung bảo bối, cắn ngón tay, đứng ở cửa nhìn anh.
"Nè! Cục cưng, sao con dậy sớm vậy?" Nhìn bé gái năm tuổi, Tề Thiên Kiêu đứng dậy, đi tới cửa ôm lấy bé.
Cô bé có mái tóc đen, mắt đen, ngũ quan do máu lai nên khá sâu, xinh đẹp như búp bê, bé cười dễ thương với daddy yêu quý nhất, má lúm đồng tiền bên phải mờ mờ hiện lên, phong vận tươi cười lại có vài phần tương tự với cô gái trong ảnh.
Nhìn nụ cười của cô bé, thần sắc Tề Thiên Kiêu không khỏi hoảng hốt.
Anh còn nhớ khi bé con mở to mắt , ê a cười với anh, nhìn nụ cười của của con gái, anh bất ngờ sửng sốt -- quá giống.
Ngay cả cha cũng kinh ngạc, hốc mắt đỏ lên sầu não , mà mẹ cũng kích động cầm tay cha -- sau khi cô ra đi, mẹ như cũng thông suốt gì đó. Chủ động hòa hảo với cha, cảm tình hai người dần phục hồi, quan hệ giữa anh và cha cũng không căng thẳng như quá khứ nữa, hiện giờ thậm chí còn có thể bình thản nói với nhau đôi câu.
Nếu cô còn ở đây, nhìn thấy tình cảnh này, hẳn là sẽ vui mừng lắm nhỉ!
"Daddy" Thấy daddy ngẩn người, bé gái mất hứng kéo tay Tề Thiên Kiêu, muốn daddy để ý tới bé.
"Daddy, Bối Nhã đói bụng." Bé ôm lấy chú thỏ bảo bối trong ngực, một đôi mắt đen xinh đẹp nhìn daddy, "Bé thỏ thỏ cũng đói bụng."
Tề Thiên Kiêu hoàn hồn, cười yêu thương với bé con, "Bối Nhã đói bụng à? Daddy pha sữa cho Bối Nhã uống được không?"
-
Bối Nhã, là khi bé con sinh ra, anh đặt tên vì cô, là hồi ức, cũng là một kỉ niệm.
Anh hi vọng bé gái cục cưng của mình có thể giống cô -- thông minh tự tin, chói mắt như ánh mặt trời.
Lúc đó khi cha nghe anh gọi tên, cũng vỗ vỗ vai anh, sau đó dứt khoát gọi bé, "Bối Nhã, Tiểu Bối Nhã, con cũng biết tên con giống tên của cô con đó, con lớn lên nhất định sẽ xinh đẹp, vĩ đại như cô con vậy"
Nghe lời nói của cha, anh và vợ đứng bên cạnh nhìn nhau mỉm cười.
-
"Dạ." Tiểu Bối Nhã gật đầu vui vẻ cười híp mắt, lúm đồng tiền bên má phải ngọt ngào.
Tề Thiên Kiêu cũng cười, ôm cô bé, anh xoay người, cầm tay nắm cửa, ánh mặt trời chiếu lên khung ảnh, anh không nhìn thấy nụ cười của cô.
Nhưng mà...
Cúi đầu, anh nhìn nụ cười của bé gái.
"Daddy?" Tiểu Bối Nhã chớp mắt, kéo tay áo anh, "Nhanh lên thôi! Bối Nhã đói rồi!"
"Được." Anh đóng cửa lại, bồng bé con thân yêu nhất đi về phía phòng bếp.
Trong phòng, làn gió hiu hiu thổi, làm rèm cửa tung bay, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, hoa bách hợp trên bàn sách tỏa ra mùi hương thoang thoảng trong gió.
Mà cô gái trong ảnh cười nhẹ, phảng phất như ẩn chứa hạnh phúc.
Toàn văn hoàn
Mình vừa thích phiên ngoại này, vừa không thích.
Không thích, chắc mọi người cũng biết... Đây là phiên ngoại về bí mật riêng của Tề Thiên Kiêu. Bối Nhã chết, Tề Thiên Kiêu kết hôn với người khác, có lẽ là Linda.... Anh sống hạnh phúc với gia đình hiện tại của mình, tất cả những gì mà anh có là chút cảm giác tiếc nuối với cô em gái tài giỏi, tốt đẹp nhưng bản thân đã không cư xử tử tế. Cũng phải thôi, trước khi chết, cô ấy đâu có cố gắng khiến anh yêu cô, luôn tự tạo cho mình một lớp vỏ bọc cứng rắn, che giấu tình cảm dưới lớp mặt nạ dày, đối chọi với anh như kẻ thù...
Nói thì nói thế, nhưng thích vẫn nhiều hơn
♥~Dập đầu cảm tạ~♥