Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10
Chuyện Tề Thiên Kiêu đính hôn cùng Lina truyền ra, chấn động toàn bộ vòng xã hội, báo chí tạp chí không ngừng đưa tin, nói thẳng đây là câu chuyện cổ tích tươi đẹp thời hiện đại.
Đây là kết quả của hai đại gia tộc, dự tính sẽ có một hôn lễ thế kỷ, ngay cả nữ hoàng cũng chú ý, dự định đích thân chủ hôn cho bọn họ.
"Tề, cậu thật sự đính hôn cùng Lina?"
Vừa nghe đến chuyện đính hôn, Nick lập tức vọt vào văn phòng Tề Thiên Kiêu, không thể tin được mà dứt khoát kêu gào, "Tề, cậu suy nghĩ kĩ đi, cậu thực sự không hối hận ư?"
"Có gì phải hối hận?" Tề Thiên Kiêu buông bút máy trên tay, biết bạn tốt xông đến thế này, chưa làm thoả mãn nghi vấn của hắn, chắc hắn sẽ không dễ dàng rời đi.
"Cậu cảm thấy Lina không tốt sao?" Nếu anh nhớ không nhầm, không phải Nick ở chung với Lina cũng không tồi sao?
"Lina đương nhiên rất tốt, cô ấy cao quý có khí chất, bộ dạng xinh đẹp, đối đáp có lễ lại khéo léo, có thể lấy được cô ấy hẳn là toàn bộ giấc mộng của đàn ông." Nick phun ra liên tiếp lời khen tặng Lina, cuối cùng lại ngừng một lát, nghiêm túc nhìn Tề Thiên Kiêu, "Thế nhưng, Tề, cậu xác định đây là điều cậu muốn à?"
"Sao lại không?" Tề Thiên Kiêu dường như cảm thấy câu hỏi của hắn thực tức cười, "Nếu Lina tốt như trong miệng cậu, mình có thể đính hôn cùng người phụ nữ mơ ước của mọi đàn ông, có gì không tốt nào?"
Có thể nhận hết sự ghen tị của đàn ông, anh nên đắc ý ấy chứ!
"Vậy Bối Nhã thì sao?" Nick hỏi lại, hai tay chống lên bàn, thực nghiêm túc hỏi: "Cậu định thế nào với Bối Nhã?"
Tề Thiên Kiêu dựa vào chiếc ghế sau lưng, hai chân vắt chéo, bàn tay trước ngực chụm thành hình Kim Tự Tháp, đối mặt với sự nghiêm túc của Nick, anh khẽ kéo môi "Cô ta không phải là trách nhiệm của mình."
"Tề, cậu nên biết Bối Nhã nó..."
"Thì tính sao?" Tề Thiên Kiêu không quan tâm cười, "Cô ta yêu mình, mình phải yêu lại sao? Thế mình phải yêu biết bao nhiêu phụ nữ đây?"
"Cậu. . ." Nick kinh ngạc trừng mắt nhìn anh, "Cậu biết Bối Nhã yêu cậu?"
"Đúng, mình biết."
"Vậy mà cậu còn đối xử với nó như vậy?" Nick không thể tin nổi.
Tề Thiên Kiêu nhếch miệng, cười đến khinh thường, "Chính cô ta tự dâng lên tận cửa, không phải à?"
Lời của anh rước lấy một cú đấm.
Tề Thiên Kiêu chật vật rơi khỏi ghế, anh lau đi vết máu ở khóe miệng, lạnh lùng nâng mắt, "Nick, một quyền này tôi không so đo với cậu."
"Ai quản cậu so đo cái gì!" Nick gầm lên giận dữ, bổ nhào tiến đến, vung tay lên định thụi thêm một phát vào bụng Tề Thiên Kiêu.
"Hự" Tề Thiên Kiêu kêu lên, cũng bị chọc giận, anh đẩy Nick ra, không khách khí mà tặng cho Nick một cú trên mặt.
Cả người Nick văng ra, ngã về phía sô pha
Tề Thiên Kiêu trừng mắt nhìn hắn, khẽ liếm vết thương trên miệng, "Nick, cậu thấy đủ chưa?"
"Còn chưa đâu!" Nick vịn đứng dậy, lập tức nắm tay tấn công về phía anh.
Tề Thiên Kiêu tránh ra, không nghĩ tới Nick lại hướng bụng anh mà đá.
Anh khẽ nguyền rủa, lập tức đánh trả.
Hai gã đàn ông đánh nhau ngay tại văn phòng, bàn trà, sô pha toàn bộ bị đạp đổ, tất cả trên người, trên mặt họ đều là vết thương.
"Ông trời của tôi ơi! Hai người đang làm cái gì thế này?" Nghe được tiếng ầm ĩ trong văn phòng, Charmain thấy nghi ngờ, vừa mở cửa ra, liền chứng kiến hai thượng cấp vậy mà đang cuốn lấy nhau đánh lộn.
Nghe được tiếng hô hoảng của Charmain, An Bối Nhã cũng chạy đến từ văn phòng.
"Làm sao vậy?" Cô đi tới cạnh Charmain, khi thấy tình cảnh trong văn phòng cũng sững người.
Tề Thiên Kiêu đẩy Nick ra, chịu đựng cơn đau trên bụng, anh vịn người đứng lên, dựa vào bàn làm việc. Miệng anh bị rách. Mặt sưng phù, ngay cả mắt cũng hiện lên vết xanh đen.
Nick cũng không ổn một chút nào, thương thế của hắn còn nặng hơn Tề Thiên Kiêu, hai mắt đều bị đánh đến máu ứ đọng, ngồi dưới đất, không ngừng thở dốc, mà đôi mắt vẫn hung tợn trừng Tề Thiên Kiêu .
An Bối Nhã nhìn hai người chật vật, ánh mắt đối lại với Tề Thiên Kiêu, cô không nói gì, đi vào văn phòng, đưa tay nâng Nick dậy, lau đi vết máu ở khóe miệng, giúp hắn "Nick, anh có ổn không?"
Nick đau đến khẽ kêu một tiếng, dựa vào An Bối Nhã, lườm Tề Thiên Kiêu một cái, "Không sao, Bối Nhã, chúng ta đi, đừng để ý đến tên khốn nạn này!"
Hắn lôi kéo An Bối Nhã, phẫn nộ bỏ đi.
Charmain liếc Tề Thiên Kiêu một cái, cũng lắc đầu, đóng cửa phòng làm việc.
Tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn lại một mình Tề Thiên Kiêu.
Dựa vào bàn giấy, anh chậm rãi trượt thân mình xuống, ngồi dưới đất.
Anh nhìn đống hỗn độn trong phòng, lại nhìn quần áo rách lộn xộn, hừ nhẹ một tiếng, môi mỏng bật ra một tia cười lạnh lùng giễu cợt.
Nick nói rất đúng, anh là thằng khốn!
Cô tốt nhất đừng bao giờ để ý đến thằng khốn này nữa, đừng yêu anh nữa, đừng cố chấp như vậy nữa, đừng giống như đồ ngốc nữa.
Bởi vì anh không thể yêu cô được, vĩnh viễn không thể.
"Đau! Bối Nhã, em nhẹ nhàng một chút." Nick cau mày thật chặt, thuốc sát trùng đụng tới miệng vết thương một cái, đau đến mức hắn oa oa kêu la.
"Đáng đời, ai dạy hai người các anh không có việc gì lại đi đánh nhau chứ." An Bối Nhã tức giận hừ lạnh, nhưng mà mắng thì mắng, bàn tay đang bôi thuốc của cô cũng nhẹ nhàng hơn.
Nhắc tới Tề Thiên Kiêu, sắc mặt Nick liền trầm xuống.
Thấy vẻ mặt của hắn, An Bối Nhã không nhịn được bật cười "Nick ơi, Nick tốt bụngà, anh tốt với em quá."
Đang êm đẹp, hai người lại đánh nhau, vừa nghĩ đã biết là do cô.
Hơn nữa, nhất định là Nick vì cô mà bênh vực kẻ yếu, Tề Thiên Kiêu lại nói gì đó khiến người ta tức giận, thế nên hai nhân tài này mới có thể dẫn đến động thủ.
Nhìn An Bối Nhã, trong mắt Nick lộ vẻ đau lòng.
"Bối Nhã, chuyện Tề đính hôn... ." Hắn dừng lại, thật sự không biết nên mở miệng thế nào.
"Dạ?" Ngược lại An Bối Nhã thái độ tự nhiên, thậm chí còn có thể mỉm cười với hắn.
"Em còn cười được?" Nick không khỏi trừng cô, duỗi tay dùng sức vò bù tóc cô, "Bối Nhã ngốc nghếch, lúc này em không nên cười, em phải muốn khóc mới đúng!"
"Khóc thì có gì tốt chứ?" An Bối Nhã đẩy tay hắn ra, "Vả lại, khóc có ích gì sao?"
Khóc, anh sẽ yêu cô sao? Nếu thế, muốn cô làm Mạnh Khương Nữ* cô cũng sẵn lòng
(Mạnh Khương Nữ hay Nàng Mạnh Khương là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn.)
"Em nha!" Nick lắc đầu, "Chính là cái tính này đây, chẳng khiến người ta thương yêu chút nào, con bé này! Đừng bướng bỉnh như vậy nữa, nên thuỳ mị một chút đi."
"Giống như Lina ấy hả?" An Bối Nhã lườm hắn.
Nick thoáng chốc nghẹn một hơi ở cổ, nói không nên lời.
An Bối Nhã bật cười, cầm lấy miếng bông lớn dính cồn i-ốt, giúp hắn lau miệng vết thương "Em trêu anh mà, đừng căng thẳng vậy chứ."
Nick nhìn cô, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, thật sự không hiểu cô đang nghĩ cái gì? Người đàn ông cô yêu đính hôn cùng cô gái khác, cô còn có thể điềm tĩnh đến vậy.
"Bối Nhã, em có ổn không?" Hắn sợ cô chỉ đang cười gượng.
"Hửm?" Cô cười nhìn hắn, "Em thoạt nhìn giống như không ổn à?"
Không giống, nhưng chính là vì không giống, hắn mới cảm thấy đáng sợ, "Bối Nhã. . ."
"Yên tâm, em sẽ không nghĩ quẩn đâu." Biết hắn đang suy nghĩ gì, An Bối Nhã quăng cho hắn một cái nhìn xem thường "Em - Bối Nhã? An, cũng không phải là loại con gái yếu đuối đó."
Hơn nữa cô cũng từng chết một lần rồi, với sinh mệnh được lặp lại này, cô thực sự rất quý trọng.
"Vậy. . ." Nick quan sát cô, một hồi lâu sau mới cẩn thận mở miệng, "Em đã hết hy vọng với Tề rồi?"
Cho nên mới bình tĩnh vậy ư?
Thế nhưng Bối Nhã là người dễ dàng tuyệt vọng thế sao? Biết cô lâu như vậy, hắn biết cá tính của cô cố chấp đến nhường nào.
Bằng không, cũng sẽ không luôn luôn thích tên Tề đểu giả kia, cho dù Tề xấu xa với cô thế nào, tồi tệ thế nào, vẫn ngốc nghếch yêu hắn ta.
Rõ ràng ở công việc là một cô gái khôn khéo như vậy, nhưng gặp phải tình yêu thì cứ như đồ ngốc.
"Anh thử nói xem?" An Bối Nhã không đứng đắn hỏi lại hắn, thấy hắn trừng mắt, cô mới thu hồi thái độ phù phiếm, "Nick, em muốn đến New York một thời gian."
"Cái gì?" Nick sửng sốt.
"Học phần của em cũng đã xong, luận văn cũng đã được được thông qua, em nói với chú Tề em muốn tới chi nhánh công ty ở New York, ông cũng đã đồng ý."
"Vậy em và Tề..."
"Em chưa mất hết hi vọng." Còn chưa, "Em cũng không định từ bỏ."
Cô chưa bao giờ là loại người dễ dàng từ bỏ.
"Vậy em..." Nick hoàn toàn lơ mơ. Nếu không từ bỏ, sao còn không ngăn cản Tề đính hôn với Lina.
"Anh cảm thấy chuyện người đó đã quyết định, người khác có thể ngăn cản được không?" Sự cố chấp của Tề Thiên Kiêu, không ai hiểu rõ bằng cô cả.
Chuyện anh quyết định, không gì có thể thay đổi được, huống chi, nhỏ bé không đáng kể như cô, càng không thể thay đổi được.
Hơn nữa, chuyện đính hôn lại trước thời hạn, kỳ thật cô cũng kinh ngạc, chẳng lẽ lần này cô sống lại, trong lúc vô ý cũng thay đổi một số chuyện sao?
Điều này không khỏi khiến cô suy tư, dù sao vẫn cảm thấy sự tình có chút thay đổi, hoặc là, khi quan hệ giữa cô và Tề Thiên Kiêu thay đổi, tất cả liền không giống như trước nữa.
Với lại, cô có thể cảm nhận được, Tề Thiên Kiêu cũng không phải thật sự thờ ơ với cô, cô vẫn dõi theo anh, cho nên có thể cảm nhận được sự chuyển biến của anh.
Khi anh nhìn vào mắt cô thỉnh thoảng sẽ hiện lên một chút phức tạp, có khi sẽ lộ ra một tia kiềm chế, tuy rằng vô cùng nhỏ, nhưng cô vẫn nhận ra.
Cho nên, cô mới có thể nói muốn tới New York, cô chủ động rời khỏi anh, cô không muốn theo đuổi anh nữa.
Đây là thử.
Cô muốn thử xem trong lòng anh có cô hay không.
Đó là một canh bạc nguy hiểm, cô biết, nhưng nếu không kiên quyết đặt cược, sao nhận được kết quả? Cùng lắm là thất bại, cô sẽ quay đầu lại theo đuổi anh mà thôi - thế này thực không có chí khí, cô biết, nhưng thế thì sao nào? Chỉ cần có được anh, không có chí khí cũng chả là gì hết.
"Nick, đừng lo lắng, em biết nên làm thế nào." Cô cười với Nick, một dáng vẻ tự tin đã tính trước mọi việc.
Nick gãi đầu, hoàn toàn nhìn không thấu ý tưởng của An Bối Nhã, nhưng nhìn đến dáng vẻ tự tin kia của An Bối Nhã, hắn nhịn không được nở nụ cười.
"Được, em cố lên, anh vĩnh viễn ủng hộ em, cùng lắm nếu về sau thật sự không thể, anh lấy là được rồi!" Hắn quá lương thiện, "Yên tâm, đến lúc đó anh trai Nick sẽ yêu thương em thật tốt."
Câu trả lời của An Bối Nhã, là thay hắn dán băng OK lên, lại dùng lực vỗ.
"Oái!" Nick lập tức kêu rên.
Tề Thiên Kiêu mang theo thương tích về nhà, rước lấy tiếng kinh hô của Carleen, dứt khoát la hét sao anh lại bị thương? Là ai đánh anh?
Anh không nói một lời.
Mà Tề Duy Đức cũng không quan tâm, về chuyện con trai đánh nhau với Nick ở văn phòng, Charmain đã nói toàn bộ với ông, ông đại khái cũng đoán được nguyên nhân là gì.
Ông tuyệt không thông cảm với con, thậm chí cho rằng Nick đánh là đúng.
Sự thờ ơ của chồng chọc giận Carleen, "Anh bị làm sao vậy? Con mình bị thương, Anh không nói một lời nào sao?"
"Muốn nói gì?" Tề Duy Đức uống trà, khẽ hừ một cái, "Dù sao chuyện đính hôn, không phải các người cũng chẳng thèm trưng cầu sự đồng ý của tôi sao?"
"Anh đang chĩa vào em đấy à?" Carleen tức giận đến mức đứng bật dậy, hiểu được chồng nhằm vào bà, "Lina có gì không tốt? Anh thấy con bé không vừa mắt chỗ nào?"
"Lina không có gì không tốt."
"Vậy anh phản đối cái gì? Hay là vì Bối Nhã? Em biết anh vẫn muốn Thiên Kiêu ở bên Bối Nhã, nói cho anh biết, chuyện đó là không thể." Bà tuyệt đối sẽ không cho phép.
Tề Duy Đức đặt chén trà xuống, mất hứng nhìn vợ "Carleen, chuyện này chẳng liên quan đến Bối Nhã, em đừng chuyện gì cũng trút lên người Bối Nhã nữa đi!"
"Cuối cùng cũng không có gì liên quan đến nó, gia đình chúng ta hiện tại hỗn loạn thế này, đều vì liên quan đến nó!"
"Carleen!" Day mũi, Tề Duy Đức nặng nề thở dài, " Em đừng trút hết sự phẫn nộ với anh lên người Bối Nhã, Bối Nhã vô tội."
Nghe chồng còn nói giúp An Bối Nhã, Carleen tức giận đến mức không ngừng run rẩy "Vô tội? Nó vô tội? Vậy tôi và Thiên Kiêu thì sao? Trong lòng anh chỉ có nó và mẹ nó, có sự tồn tại của mẹ con tôi không?"
"Carleen!"
"Được rồi! Hai người đừng ầm ĩ nữa!" Tề Thiên Kiêu chịu không nổi đứng dậy, "Muốn cãi nhau, hai người về phòng mà cãi nhau, đừng để người dưới trướng chế giễu!"
Mỗi lần ngoại trừ cãi vã vẫn chỉ có cãi vã, bọn họ không mệt, nhưng anh phiền.
Không để ý tới họ, Tề Thiên Kiêu xoay người đi lên lầu.
"Thiên Kiêu!" Chẳng ngờ con trai sẽ nổi giận, Carleen không khỏi sửng sốt.
An Bối Nhã vừa vặn lúc này cũng vào nhà.
Vừa vào đại sảnh, cô liền cảm nhận được không khí có chút tế nhị.
Carleen quay đầu phẫn nộ nhìn cô, hừ lạnh một tiếng, lập tức bước lên lầu.
Tề Duy Đức lắc đầu khẽ than, áy náy vỗ vỗ bả vai An Bối Nhã, "Bối Nhã, đừng để ý tới bà ấy, bà ấy đang giận chú."
An Bối Nhã hiểu được gật đầu, Cô biết nhất định chú Tề lại cãi nhau với Carleen. Nhìn ông mệt mỏi rời khỏi đại sảnh, cô khẽ thở dài.
"Tiểu thư." Cole đột nhiên xuất hiện, đưa cho cô một hòm thuốc.
An Bối Nhã sửng sốt, nhìn khuôn mặt đứng đắn của Cole, cô nhịn không được nở nụ cười, "Cám ơn, Cole."
Cô chìa tay đón lấy hòm thuốc.
"Thiếu gia ở trong phòng." Cole cung kính nói, lập tức khom người cáo lui.
Nhìn hòm thuốc, An Bối Nhã thở hắt ra.
Được rồi! Nên đi an ủi tâm hồn yếu ớt của hoàng tử thôi.
Tề Thiên Kiêu cởi bỏ áo sơ mi, động tác khiến bụng anh đau nhức, cơn đau làm anh nhíu mày, nhưng mày vừa nhíu cũng kéo đau vết thương trên mặt.
"Nè! Anh có khỏe không?" Không gõ cửa, An Bối Nhã tự ý mở cửa, thăm dò nhìn anh.
Tề Thiên Kiêu xoay người lạnh nhạt nhìn, "Cô tới làm gì?"
"Cole bảo em giúp anh xử lý miệng vết thương." Cô giơ lên hòm thuốc bên tay phải, hướng anh khẽ lắc lắc.
Tề Thiên Kiêu không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn cô.
An Bối Nhã nhún vai, không đợi anh đồng ý, tự động đi vào phòng, tiến tới trước mặt anh, chủ động nắm tay anh.
Mà Tề Thiên Kiêu cũng không vùng ra.
Anh mặc cô dắt đến bên giường, cô đưa tay ấn vai anh, muốn anh ngồi xuống, lại lấy bông gòn ra từ hòm thuốc, thấm chút nước muối.
Nâng mặt anh lên, cô cẩn thận giúp anh vệ sinh vết thương trên khóe miệng.
Anh thì nhìn cô, mặc cho cô hành động.
Từ sau đêm đó, cô liền không tiếp cận anh nữa, cho dù chạm mặt, đều chỉ vì giải quyết việc công, cô bắt đầu tạo khoảng cách với anh.
Anh không ngăn cản.
Như vậy cũng tốt, anh đính hôn cùng Lina, cô mất hết vọng với anh, như vậy cũng tốt, với lại cô sẽ đến New York, cơ hội hai người gặp mặt sẽ càng ít.
Anh phớt lờ sự khác thường trong lòng, để bản thân không quan tâm.
Chỉ là tâm tình của anh lại càng lúc càng mạnh mẽ, hôm nay mới có thể cố ý khiêu khích Nick, đánh một trận với hắn.
Sau đó, cô xuất hiện, cũng chỉ quan tâm đến vết thương của Nick.
Về đến nhà, cũng không ai để ý đến anh, cha lãnh đạm, mẹ mượn đề tài nói chuyện của mình, khiến anh hoàn toàn mệt mỏi, về phòng, lần đầu trong đời anh nôn nóng muốn đập phá thứ gì đó trong phòng.
Ngay khi anh sắp phát cuồng, cô lại xuất hiện.
Cồn i-ốt đụng vào miệng vết thương, đau đớn khiến anh nhíu mày.
"Đau không?" An Bối Nhã ngừng động tác, nhẹ nhàng thổi thổi vết thương, "Kiên nhẫn một chút, thật là, hai người đều đã lớn tướng thế này, còn đánh nhau nữa."
Nick xấu xa, xuống tay nặng như vậy, coi anh này, mắt sưng hết lên rồi.
Lúc này cô hoàn toàn không nghĩ tới mặt Nick quả thực còn sưng hơn đầu heo.
Nghe cô lảm nhảm, Tề Thiên Kiêu không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô chăm chú, ngực mơ hồ xôn xao, như có cái gì khẽ chạm vào tim anh.
An Bối Nhã thật cẩn thận giúp anh bôi thuốc, chờ thương tích đều xử lý ổn thỏa xong, cô bỏ thuốc vào hòm, sắp xếp lại một chút.
"Được rồi, em đi đây." Nhấc hòm thuốc lên, cô chuẩn bị rời khỏi.
Thấy cô phải đi, Tề Thiên Kiêu đột nhiên bắt lấy tay cô.
An Bối Nhã dừng bước.
"Sao thế?" Cô nghi hoặc nhìn anh.
Sao thế?
Nhìn bàn tay đang nắm tay cô, Tề Thiên Kiêu híp mắt. Anh cũng không biết anh đang muốn sao, chỉ là bàn tay lại nắm chặt hơn.
Mím môi, anh nhìn cô, không nói lời nào.
An Bối Nhã bĩu môi, "Này! Buông tay ra!"
Cô muốn vùng ra khỏi tay anh, lại thế nào cũng không vùng ra được.
Anh thậm chí còn kéo cô về phía trước, chôn mặt vào lồng ngực cô, hai tay ôm cô thật chặt.
Thế này là thế nào? Người đàn ông kiêu ngạo này đang làm nũng với cô sao?
An Bối Nhã không biết nên khóc hay nên cười, cô thấy buồn cười, nhưng trong lòng cũng mềm nhũn.
Người đàn ông này nha! Cô nên làm gì với anh bây giờ?
Buông hòm thuốc, cô ôm anh, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt tóc anh.
Tính tình anh cứng rắn, tóc lại mềm mại như tơ tằm vậy.
Cô không khỏi mỉm cười, cúi đầu, dán mặt vào đỉnh đầu anh, ai ngờ, lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Carleen ngoài cửa.
Cô híp mắt, nhưng không buông anh ra, chỉ bình tĩnh đối mặt với Carleen.
Carleen dừng bước, lập tức xoay người bỏ đi.
An Bối Nhã rũ mắt xuống, nhìn người đàn ông trong ngực, giờ phút này trông anh như một cậu bé bị tổn thương, cô khẽ thở dài trong lòng.
Xem ra, cô nên nói chuyện ổn thỏa với Carleen.
Ai ngờ An Bối Nhã còn chưa tìm Carleen, Carleen lại tìm tới cô trước.
Bà hẹn gặp An Bối Nhã ở quán cà phê, đối diện quán cà phê là tiệm áo cưới, một chiếc Rolls-Royce đỗ trước cửa.
Cô nhìn thấy Tề Thiên Kiêu xuống xe, Lina kéo tay anh, hai người ngọt ngào đi vào tiệm áo cưới.
"Thấy không?"
An Bối Nhã thu mắt về, quay đầu nhìn về phía Carleen.
"Tôi mặc kệ cô với Thiên Kiêu thế nào, song tôi khuyên cô nên ngừng hi vọng đi. Thiên Kiêu sẽ không bao giờ ở bên cô đâu."
Bà sẽ không quên sự kinh hoảng của bản thân khi nhìn thấy con trai và An Bối Nhã ôm nhau, bà chưa từng nhìn thấy bộ dạng đó của con trai, bà ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy kích động.
Bà không cho phép, quyết không cho phép con trai cùng với An Bối Nhã.
"Sao nữa?" Thái độ An Bối Nhã lãnh đạm, "Đây là điều cô muốn nói ạ?"
"Cô..." Thái độ của An Bối Nhã khiến bà híp mắt lại, bà nghĩ An Bối Nhã sẽ căng thẳng, sẽ kịch liệt từ chối, nhưng không nghĩ cô lại bình tĩnh như vậy."
An Bối Nhã thở sâu, quyết định nói rõ ràng với Carleen, ."Carleen, tôi biết bà ghét tôi, bà cho là tôi và mẹ tôi phá hủy hạnh phúc của bà, nhưng nói thật, Carleen, tôi không cảm thấy tôi và mẹ nợ bà cái gì."
"Cô nói gì cơ?" Carleen trừng cô, cao ngạo vênh mặt, "Cô dám nói những lời như thế à? Nếu không phải cô và mẹ cô-- "
"Carleen, đừng đem sự thất bại trong hôn nhân của bà trút vào người khác." An Bối Nhã thản nhiên ngắt lời bà, bất chấp ánh mắt phẫn nộ của bà, chậm rãi nói.
"Đúng, mẹ tôi và chú Tề từng yêu nhau, nhưng bọn họ cuối cùng đã chia tay, sau khi chia tay, cũng chưa từng gặp lại, mẹ tôi từ trước đến giờ đều không phải là người thứ ba trong cuộc hôn nhân giữa bà và chú Tề, chú Tề có thể sai, ông không nên lưu luyến mẹ tôi, nhưng mẹ tôi vô tội."
Carleen không thể tin được, cô bé trước mắt này dám chỉ trích bà, "Cô đang nói tôi hiểu lầm mẹ cô sao?"
"Đúng! Tôi nói vậy đấy!" An Bối Nhã nói thẳng, "Carleen, người kết hôn với chú Tề hiện tại là bà, bà oán hận mẹ tôi, oán hận tôi, bà trách trong lòng chú Tề không có bà, vậy thì, tôi muốn hỏi bà, đối với cuộc hôn nhân này, bà đã từng cố gắng làm gì chưa?"
"Tôi..."
"Bà chưa từng! Bà có, cũng chỉ có sự kiêu ngạo của bà, bà có, cũng chỉ có sự phẫn nộ của bà, bà có, cũng chỉ có sự oán giận của bà, bà chưa từng thử làm gì đó để thay đổi, bà thầm muốn chú Tề phải khuất phục bà, nhận sai với bà, vì thế, bà thậm chí còn lợi dụng con mình, cấm đoán anh ấy."
"Cô nói bậy gì đó..."
An Bối Nhã không để ý tới bà, tiếp tục nói "Bà khiến Tề Thiên Kiêu đứng về phía bà, bà biết anh ấy hiếu thuận với bà, bà biết anh ấy bất mãn với chú Tề, bà khiến anh ấy chống đối chú Tề, khiến tình cảm cha con của họ ngày càng kém hơn, bà chưa từng nghĩ đến tâm trạng của chú Tề, cũng chưa từng nhận ra ý nghĩ của Tề Thiên Kiêu, bà độc tài chuyên chế quyết định tất cả, bao gồm cả hôn nhân của Tề Thiên Kiêu"
"Cô nói bậy! Tôi làm tất cả vì muốn tốt cho Thiên Kiêu!" Carleen gầm lên giận dữ.
"Đúng thế sao? Thật sự là vì muốn tốt cho anh ấy? Bà không có một chút tư tâm nào sao? Bà có nghĩ đến thứ anh ấy thật sự muốn là gì không?"
"Tôi không nghĩ!" Nắm tay thật chặt, nhìn thẳng lưng ưỡn lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Bởi tôi vì nó quyết định là tốt nhất, tôi hiểu rõ nó, Lina hợp với nó, nó sẽ chung sống cùng Lina. An Bối Nhã, Cô chả có gì hết, Thiên Kiêu là con tôi, nó chỉ biết nghe lời tôi, tôi muốn nó lấy ai nó sẽ lấy người đó."
"Cho dù anh ấy không yêu Lina ư."
"Đúng, cho dù nó không yêu Lina tôi cũng muốn nó lấy." Thở sâu, bày ra tư thái cao quý "Bởi vì, tất cả những gì tôi làm đều là vì nó, mà cô, đừng uổng phí tâm tư gì nữa, tôi tuyệt đối không cho phép con tôi với cô."
Nói xong, bà đứng dậy, khi xoay người lại, nhìn Tề Thiên Kiêu đứng ở phía sau, bà sửng sốt, nghĩ đến những lời vừa rồi bản thân nói đều bị con trai nghe thấy hết, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Vẻ mặt Tề Thiên Kiêu lại không chút thay đổi.
Cố giữ bình tĩnh, không để mình biểu lộ chút bối rối, bà đâu có sai, "Thiên Kiêu, tất cả những gì mẹ làm đều tốt cho con."
"Đúng vậy à?" Tề Thiên Kiêu hé môi, cười trào phúng, anh lạnh lùng nhìn về phía An Bối Nhã, "An Bối Nhã, cô cố ý để tôi biết mẹ tôi hẹn cô ở đây, chính là để tôi nghe mấy câu này?"
Biểu hiện giả dối bình tĩnh chọc phá, có lợi gì cho cô?
"Cái gì?" Carleen kinh ngạc, bà tức giận trừng mắt nhìn An Bối Nhã, không nghĩ tới cô gái này tâm tư nặng như vậy, "Con bé này, muốn phá hỏng cảm tình tình cảm mẹ con của chúng tôi sao?"
"Nếu tình cảm của hai người tốt, liệu tôi có phá hỏng được không?"
"Cô!" Carleen tức giận đến phát run.
"An Bối Nhã, cô quản hơi nhiều rồi đấy, cô cho cô là ai? Chỉ là cùng tôi lên giường, cô liền nghĩ có thể quản chuyện của tôi sao? An Bối Nhã, cô rất coi trọng bản thân, đối với tôi, cô chỉ là một cô gái không biết thẹn mà dâng tới tận cửa, cô nghĩ tôi sẽ yêu cô sao? Không, cô hoàn toàn không xứng!" Tề Thiên Kiêu không thèm chọn lựa câu cú, cay nghiệt muốn xúc phạm cô, muốn mượn sự tổn thương của cô an ủi đau đớn trong lòng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chịu đựng thương tổn của cô, anh lại không thấy vui sướng một chút nào.
"Còn gì nữa không? Anh có thể tiếp tục." An Bối Nhã thậm chí còn có thể mỉm cười, muốn nhìn anh còn có thể nói ra những lời gì nhục nhã cô nữa.
Tề Thiên Kiêu phẫn nộ trừng cô, nắm chặt tay, xoay người bỏ đi.
Nhưng An Bối Nhã lại không buông tha anh, cô theo sau anh, quát anh: "Tề Thiên Kiêu, chỉ có vậy thôi sao? Anh cũng chỉ biết trốn tránh thôi sao? Anh có muốn gì cũng luôn không nói, anh chỉ rụt vào trong cái vỏ của mình thôi, tốt nhất! Anh nên vĩnh viễn co rụt vào, làm một kẻ đáng thương đi!"
Tề Thiên Kiêu không để ý tới cô, nhưng Carleen lại nghe không nổi nữa.
"Con bé này, cô đừng nói bậy bạ gì nữa!" Bà dùng sức đẩy An Bối Nhã, lại không chú ý tới một chiếc xe đúng lúc chạy nhanh đến, mà An Bối Nhã bị bà đẩy ngã trên đường cái.
Carleen ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn chiếc xe đâm vào An Bối Nhã.
"Á --" Carleen sợ tới mức thét chói tai.
Tề Thiên Kiêu xoay người, thấy An Bối Nhã bị văng ra, rơi xuống đất, như một con búp bê rách rưới nằm trên đường, máu tươi từ từ nhuộm đỏ mặt đất.
Đây là kết quả của hai đại gia tộc, dự tính sẽ có một hôn lễ thế kỷ, ngay cả nữ hoàng cũng chú ý, dự định đích thân chủ hôn cho bọn họ.
"Tề, cậu thật sự đính hôn cùng Lina?"
Vừa nghe đến chuyện đính hôn, Nick lập tức vọt vào văn phòng Tề Thiên Kiêu, không thể tin được mà dứt khoát kêu gào, "Tề, cậu suy nghĩ kĩ đi, cậu thực sự không hối hận ư?"
"Có gì phải hối hận?" Tề Thiên Kiêu buông bút máy trên tay, biết bạn tốt xông đến thế này, chưa làm thoả mãn nghi vấn của hắn, chắc hắn sẽ không dễ dàng rời đi.
"Cậu cảm thấy Lina không tốt sao?" Nếu anh nhớ không nhầm, không phải Nick ở chung với Lina cũng không tồi sao?
"Lina đương nhiên rất tốt, cô ấy cao quý có khí chất, bộ dạng xinh đẹp, đối đáp có lễ lại khéo léo, có thể lấy được cô ấy hẳn là toàn bộ giấc mộng của đàn ông." Nick phun ra liên tiếp lời khen tặng Lina, cuối cùng lại ngừng một lát, nghiêm túc nhìn Tề Thiên Kiêu, "Thế nhưng, Tề, cậu xác định đây là điều cậu muốn à?"
"Sao lại không?" Tề Thiên Kiêu dường như cảm thấy câu hỏi của hắn thực tức cười, "Nếu Lina tốt như trong miệng cậu, mình có thể đính hôn cùng người phụ nữ mơ ước của mọi đàn ông, có gì không tốt nào?"
Có thể nhận hết sự ghen tị của đàn ông, anh nên đắc ý ấy chứ!
"Vậy Bối Nhã thì sao?" Nick hỏi lại, hai tay chống lên bàn, thực nghiêm túc hỏi: "Cậu định thế nào với Bối Nhã?"
Tề Thiên Kiêu dựa vào chiếc ghế sau lưng, hai chân vắt chéo, bàn tay trước ngực chụm thành hình Kim Tự Tháp, đối mặt với sự nghiêm túc của Nick, anh khẽ kéo môi "Cô ta không phải là trách nhiệm của mình."
"Tề, cậu nên biết Bối Nhã nó..."
"Thì tính sao?" Tề Thiên Kiêu không quan tâm cười, "Cô ta yêu mình, mình phải yêu lại sao? Thế mình phải yêu biết bao nhiêu phụ nữ đây?"
"Cậu. . ." Nick kinh ngạc trừng mắt nhìn anh, "Cậu biết Bối Nhã yêu cậu?"
"Đúng, mình biết."
"Vậy mà cậu còn đối xử với nó như vậy?" Nick không thể tin nổi.
Tề Thiên Kiêu nhếch miệng, cười đến khinh thường, "Chính cô ta tự dâng lên tận cửa, không phải à?"
Lời của anh rước lấy một cú đấm.
Tề Thiên Kiêu chật vật rơi khỏi ghế, anh lau đi vết máu ở khóe miệng, lạnh lùng nâng mắt, "Nick, một quyền này tôi không so đo với cậu."
"Ai quản cậu so đo cái gì!" Nick gầm lên giận dữ, bổ nhào tiến đến, vung tay lên định thụi thêm một phát vào bụng Tề Thiên Kiêu.
"Hự" Tề Thiên Kiêu kêu lên, cũng bị chọc giận, anh đẩy Nick ra, không khách khí mà tặng cho Nick một cú trên mặt.
Cả người Nick văng ra, ngã về phía sô pha
Tề Thiên Kiêu trừng mắt nhìn hắn, khẽ liếm vết thương trên miệng, "Nick, cậu thấy đủ chưa?"
"Còn chưa đâu!" Nick vịn đứng dậy, lập tức nắm tay tấn công về phía anh.
Tề Thiên Kiêu tránh ra, không nghĩ tới Nick lại hướng bụng anh mà đá.
Anh khẽ nguyền rủa, lập tức đánh trả.
Hai gã đàn ông đánh nhau ngay tại văn phòng, bàn trà, sô pha toàn bộ bị đạp đổ, tất cả trên người, trên mặt họ đều là vết thương.
"Ông trời của tôi ơi! Hai người đang làm cái gì thế này?" Nghe được tiếng ầm ĩ trong văn phòng, Charmain thấy nghi ngờ, vừa mở cửa ra, liền chứng kiến hai thượng cấp vậy mà đang cuốn lấy nhau đánh lộn.
Nghe được tiếng hô hoảng của Charmain, An Bối Nhã cũng chạy đến từ văn phòng.
"Làm sao vậy?" Cô đi tới cạnh Charmain, khi thấy tình cảnh trong văn phòng cũng sững người.
Tề Thiên Kiêu đẩy Nick ra, chịu đựng cơn đau trên bụng, anh vịn người đứng lên, dựa vào bàn làm việc. Miệng anh bị rách. Mặt sưng phù, ngay cả mắt cũng hiện lên vết xanh đen.
Nick cũng không ổn một chút nào, thương thế của hắn còn nặng hơn Tề Thiên Kiêu, hai mắt đều bị đánh đến máu ứ đọng, ngồi dưới đất, không ngừng thở dốc, mà đôi mắt vẫn hung tợn trừng Tề Thiên Kiêu .
An Bối Nhã nhìn hai người chật vật, ánh mắt đối lại với Tề Thiên Kiêu, cô không nói gì, đi vào văn phòng, đưa tay nâng Nick dậy, lau đi vết máu ở khóe miệng, giúp hắn "Nick, anh có ổn không?"
Nick đau đến khẽ kêu một tiếng, dựa vào An Bối Nhã, lườm Tề Thiên Kiêu một cái, "Không sao, Bối Nhã, chúng ta đi, đừng để ý đến tên khốn nạn này!"
Hắn lôi kéo An Bối Nhã, phẫn nộ bỏ đi.
Charmain liếc Tề Thiên Kiêu một cái, cũng lắc đầu, đóng cửa phòng làm việc.
Tất cả mọi người đều đi hết, chỉ còn lại một mình Tề Thiên Kiêu.
Dựa vào bàn giấy, anh chậm rãi trượt thân mình xuống, ngồi dưới đất.
Anh nhìn đống hỗn độn trong phòng, lại nhìn quần áo rách lộn xộn, hừ nhẹ một tiếng, môi mỏng bật ra một tia cười lạnh lùng giễu cợt.
Nick nói rất đúng, anh là thằng khốn!
Cô tốt nhất đừng bao giờ để ý đến thằng khốn này nữa, đừng yêu anh nữa, đừng cố chấp như vậy nữa, đừng giống như đồ ngốc nữa.
Bởi vì anh không thể yêu cô được, vĩnh viễn không thể.
"Đau! Bối Nhã, em nhẹ nhàng một chút." Nick cau mày thật chặt, thuốc sát trùng đụng tới miệng vết thương một cái, đau đến mức hắn oa oa kêu la.
"Đáng đời, ai dạy hai người các anh không có việc gì lại đi đánh nhau chứ." An Bối Nhã tức giận hừ lạnh, nhưng mà mắng thì mắng, bàn tay đang bôi thuốc của cô cũng nhẹ nhàng hơn.
Nhắc tới Tề Thiên Kiêu, sắc mặt Nick liền trầm xuống.
Thấy vẻ mặt của hắn, An Bối Nhã không nhịn được bật cười "Nick ơi, Nick tốt bụngà, anh tốt với em quá."
Đang êm đẹp, hai người lại đánh nhau, vừa nghĩ đã biết là do cô.
Hơn nữa, nhất định là Nick vì cô mà bênh vực kẻ yếu, Tề Thiên Kiêu lại nói gì đó khiến người ta tức giận, thế nên hai nhân tài này mới có thể dẫn đến động thủ.
Nhìn An Bối Nhã, trong mắt Nick lộ vẻ đau lòng.
"Bối Nhã, chuyện Tề đính hôn... ." Hắn dừng lại, thật sự không biết nên mở miệng thế nào.
"Dạ?" Ngược lại An Bối Nhã thái độ tự nhiên, thậm chí còn có thể mỉm cười với hắn.
"Em còn cười được?" Nick không khỏi trừng cô, duỗi tay dùng sức vò bù tóc cô, "Bối Nhã ngốc nghếch, lúc này em không nên cười, em phải muốn khóc mới đúng!"
"Khóc thì có gì tốt chứ?" An Bối Nhã đẩy tay hắn ra, "Vả lại, khóc có ích gì sao?"
Khóc, anh sẽ yêu cô sao? Nếu thế, muốn cô làm Mạnh Khương Nữ* cô cũng sẵn lòng
(Mạnh Khương Nữ hay Nàng Mạnh Khương là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn.)
"Em nha!" Nick lắc đầu, "Chính là cái tính này đây, chẳng khiến người ta thương yêu chút nào, con bé này! Đừng bướng bỉnh như vậy nữa, nên thuỳ mị một chút đi."
"Giống như Lina ấy hả?" An Bối Nhã lườm hắn.
Nick thoáng chốc nghẹn một hơi ở cổ, nói không nên lời.
An Bối Nhã bật cười, cầm lấy miếng bông lớn dính cồn i-ốt, giúp hắn lau miệng vết thương "Em trêu anh mà, đừng căng thẳng vậy chứ."
Nick nhìn cô, thấy vẻ mặt cô bình tĩnh, thật sự không hiểu cô đang nghĩ cái gì? Người đàn ông cô yêu đính hôn cùng cô gái khác, cô còn có thể điềm tĩnh đến vậy.
"Bối Nhã, em có ổn không?" Hắn sợ cô chỉ đang cười gượng.
"Hửm?" Cô cười nhìn hắn, "Em thoạt nhìn giống như không ổn à?"
Không giống, nhưng chính là vì không giống, hắn mới cảm thấy đáng sợ, "Bối Nhã. . ."
"Yên tâm, em sẽ không nghĩ quẩn đâu." Biết hắn đang suy nghĩ gì, An Bối Nhã quăng cho hắn một cái nhìn xem thường "Em - Bối Nhã? An, cũng không phải là loại con gái yếu đuối đó."
Hơn nữa cô cũng từng chết một lần rồi, với sinh mệnh được lặp lại này, cô thực sự rất quý trọng.
"Vậy. . ." Nick quan sát cô, một hồi lâu sau mới cẩn thận mở miệng, "Em đã hết hy vọng với Tề rồi?"
Cho nên mới bình tĩnh vậy ư?
Thế nhưng Bối Nhã là người dễ dàng tuyệt vọng thế sao? Biết cô lâu như vậy, hắn biết cá tính của cô cố chấp đến nhường nào.
Bằng không, cũng sẽ không luôn luôn thích tên Tề đểu giả kia, cho dù Tề xấu xa với cô thế nào, tồi tệ thế nào, vẫn ngốc nghếch yêu hắn ta.
Rõ ràng ở công việc là một cô gái khôn khéo như vậy, nhưng gặp phải tình yêu thì cứ như đồ ngốc.
"Anh thử nói xem?" An Bối Nhã không đứng đắn hỏi lại hắn, thấy hắn trừng mắt, cô mới thu hồi thái độ phù phiếm, "Nick, em muốn đến New York một thời gian."
"Cái gì?" Nick sửng sốt.
"Học phần của em cũng đã xong, luận văn cũng đã được được thông qua, em nói với chú Tề em muốn tới chi nhánh công ty ở New York, ông cũng đã đồng ý."
"Vậy em và Tề..."
"Em chưa mất hết hi vọng." Còn chưa, "Em cũng không định từ bỏ."
Cô chưa bao giờ là loại người dễ dàng từ bỏ.
"Vậy em..." Nick hoàn toàn lơ mơ. Nếu không từ bỏ, sao còn không ngăn cản Tề đính hôn với Lina.
"Anh cảm thấy chuyện người đó đã quyết định, người khác có thể ngăn cản được không?" Sự cố chấp của Tề Thiên Kiêu, không ai hiểu rõ bằng cô cả.
Chuyện anh quyết định, không gì có thể thay đổi được, huống chi, nhỏ bé không đáng kể như cô, càng không thể thay đổi được.
Hơn nữa, chuyện đính hôn lại trước thời hạn, kỳ thật cô cũng kinh ngạc, chẳng lẽ lần này cô sống lại, trong lúc vô ý cũng thay đổi một số chuyện sao?
Điều này không khỏi khiến cô suy tư, dù sao vẫn cảm thấy sự tình có chút thay đổi, hoặc là, khi quan hệ giữa cô và Tề Thiên Kiêu thay đổi, tất cả liền không giống như trước nữa.
Với lại, cô có thể cảm nhận được, Tề Thiên Kiêu cũng không phải thật sự thờ ơ với cô, cô vẫn dõi theo anh, cho nên có thể cảm nhận được sự chuyển biến của anh.
Khi anh nhìn vào mắt cô thỉnh thoảng sẽ hiện lên một chút phức tạp, có khi sẽ lộ ra một tia kiềm chế, tuy rằng vô cùng nhỏ, nhưng cô vẫn nhận ra.
Cho nên, cô mới có thể nói muốn tới New York, cô chủ động rời khỏi anh, cô không muốn theo đuổi anh nữa.
Đây là thử.
Cô muốn thử xem trong lòng anh có cô hay không.
Đó là một canh bạc nguy hiểm, cô biết, nhưng nếu không kiên quyết đặt cược, sao nhận được kết quả? Cùng lắm là thất bại, cô sẽ quay đầu lại theo đuổi anh mà thôi - thế này thực không có chí khí, cô biết, nhưng thế thì sao nào? Chỉ cần có được anh, không có chí khí cũng chả là gì hết.
"Nick, đừng lo lắng, em biết nên làm thế nào." Cô cười với Nick, một dáng vẻ tự tin đã tính trước mọi việc.
Nick gãi đầu, hoàn toàn nhìn không thấu ý tưởng của An Bối Nhã, nhưng nhìn đến dáng vẻ tự tin kia của An Bối Nhã, hắn nhịn không được nở nụ cười.
"Được, em cố lên, anh vĩnh viễn ủng hộ em, cùng lắm nếu về sau thật sự không thể, anh lấy là được rồi!" Hắn quá lương thiện, "Yên tâm, đến lúc đó anh trai Nick sẽ yêu thương em thật tốt."
Câu trả lời của An Bối Nhã, là thay hắn dán băng OK lên, lại dùng lực vỗ.
"Oái!" Nick lập tức kêu rên.
Tề Thiên Kiêu mang theo thương tích về nhà, rước lấy tiếng kinh hô của Carleen, dứt khoát la hét sao anh lại bị thương? Là ai đánh anh?
Anh không nói một lời.
Mà Tề Duy Đức cũng không quan tâm, về chuyện con trai đánh nhau với Nick ở văn phòng, Charmain đã nói toàn bộ với ông, ông đại khái cũng đoán được nguyên nhân là gì.
Ông tuyệt không thông cảm với con, thậm chí cho rằng Nick đánh là đúng.
Sự thờ ơ của chồng chọc giận Carleen, "Anh bị làm sao vậy? Con mình bị thương, Anh không nói một lời nào sao?"
"Muốn nói gì?" Tề Duy Đức uống trà, khẽ hừ một cái, "Dù sao chuyện đính hôn, không phải các người cũng chẳng thèm trưng cầu sự đồng ý của tôi sao?"
"Anh đang chĩa vào em đấy à?" Carleen tức giận đến mức đứng bật dậy, hiểu được chồng nhằm vào bà, "Lina có gì không tốt? Anh thấy con bé không vừa mắt chỗ nào?"
"Lina không có gì không tốt."
"Vậy anh phản đối cái gì? Hay là vì Bối Nhã? Em biết anh vẫn muốn Thiên Kiêu ở bên Bối Nhã, nói cho anh biết, chuyện đó là không thể." Bà tuyệt đối sẽ không cho phép.
Tề Duy Đức đặt chén trà xuống, mất hứng nhìn vợ "Carleen, chuyện này chẳng liên quan đến Bối Nhã, em đừng chuyện gì cũng trút lên người Bối Nhã nữa đi!"
"Cuối cùng cũng không có gì liên quan đến nó, gia đình chúng ta hiện tại hỗn loạn thế này, đều vì liên quan đến nó!"
"Carleen!" Day mũi, Tề Duy Đức nặng nề thở dài, " Em đừng trút hết sự phẫn nộ với anh lên người Bối Nhã, Bối Nhã vô tội."
Nghe chồng còn nói giúp An Bối Nhã, Carleen tức giận đến mức không ngừng run rẩy "Vô tội? Nó vô tội? Vậy tôi và Thiên Kiêu thì sao? Trong lòng anh chỉ có nó và mẹ nó, có sự tồn tại của mẹ con tôi không?"
"Carleen!"
"Được rồi! Hai người đừng ầm ĩ nữa!" Tề Thiên Kiêu chịu không nổi đứng dậy, "Muốn cãi nhau, hai người về phòng mà cãi nhau, đừng để người dưới trướng chế giễu!"
Mỗi lần ngoại trừ cãi vã vẫn chỉ có cãi vã, bọn họ không mệt, nhưng anh phiền.
Không để ý tới họ, Tề Thiên Kiêu xoay người đi lên lầu.
"Thiên Kiêu!" Chẳng ngờ con trai sẽ nổi giận, Carleen không khỏi sửng sốt.
An Bối Nhã vừa vặn lúc này cũng vào nhà.
Vừa vào đại sảnh, cô liền cảm nhận được không khí có chút tế nhị.
Carleen quay đầu phẫn nộ nhìn cô, hừ lạnh một tiếng, lập tức bước lên lầu.
Tề Duy Đức lắc đầu khẽ than, áy náy vỗ vỗ bả vai An Bối Nhã, "Bối Nhã, đừng để ý tới bà ấy, bà ấy đang giận chú."
An Bối Nhã hiểu được gật đầu, Cô biết nhất định chú Tề lại cãi nhau với Carleen. Nhìn ông mệt mỏi rời khỏi đại sảnh, cô khẽ thở dài.
"Tiểu thư." Cole đột nhiên xuất hiện, đưa cho cô một hòm thuốc.
An Bối Nhã sửng sốt, nhìn khuôn mặt đứng đắn của Cole, cô nhịn không được nở nụ cười, "Cám ơn, Cole."
Cô chìa tay đón lấy hòm thuốc.
"Thiếu gia ở trong phòng." Cole cung kính nói, lập tức khom người cáo lui.
Nhìn hòm thuốc, An Bối Nhã thở hắt ra.
Được rồi! Nên đi an ủi tâm hồn yếu ớt của hoàng tử thôi.
Tề Thiên Kiêu cởi bỏ áo sơ mi, động tác khiến bụng anh đau nhức, cơn đau làm anh nhíu mày, nhưng mày vừa nhíu cũng kéo đau vết thương trên mặt.
"Nè! Anh có khỏe không?" Không gõ cửa, An Bối Nhã tự ý mở cửa, thăm dò nhìn anh.
Tề Thiên Kiêu xoay người lạnh nhạt nhìn, "Cô tới làm gì?"
"Cole bảo em giúp anh xử lý miệng vết thương." Cô giơ lên hòm thuốc bên tay phải, hướng anh khẽ lắc lắc.
Tề Thiên Kiêu không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn cô.
An Bối Nhã nhún vai, không đợi anh đồng ý, tự động đi vào phòng, tiến tới trước mặt anh, chủ động nắm tay anh.
Mà Tề Thiên Kiêu cũng không vùng ra.
Anh mặc cô dắt đến bên giường, cô đưa tay ấn vai anh, muốn anh ngồi xuống, lại lấy bông gòn ra từ hòm thuốc, thấm chút nước muối.
Nâng mặt anh lên, cô cẩn thận giúp anh vệ sinh vết thương trên khóe miệng.
Anh thì nhìn cô, mặc cho cô hành động.
Từ sau đêm đó, cô liền không tiếp cận anh nữa, cho dù chạm mặt, đều chỉ vì giải quyết việc công, cô bắt đầu tạo khoảng cách với anh.
Anh không ngăn cản.
Như vậy cũng tốt, anh đính hôn cùng Lina, cô mất hết vọng với anh, như vậy cũng tốt, với lại cô sẽ đến New York, cơ hội hai người gặp mặt sẽ càng ít.
Anh phớt lờ sự khác thường trong lòng, để bản thân không quan tâm.
Chỉ là tâm tình của anh lại càng lúc càng mạnh mẽ, hôm nay mới có thể cố ý khiêu khích Nick, đánh một trận với hắn.
Sau đó, cô xuất hiện, cũng chỉ quan tâm đến vết thương của Nick.
Về đến nhà, cũng không ai để ý đến anh, cha lãnh đạm, mẹ mượn đề tài nói chuyện của mình, khiến anh hoàn toàn mệt mỏi, về phòng, lần đầu trong đời anh nôn nóng muốn đập phá thứ gì đó trong phòng.
Ngay khi anh sắp phát cuồng, cô lại xuất hiện.
Cồn i-ốt đụng vào miệng vết thương, đau đớn khiến anh nhíu mày.
"Đau không?" An Bối Nhã ngừng động tác, nhẹ nhàng thổi thổi vết thương, "Kiên nhẫn một chút, thật là, hai người đều đã lớn tướng thế này, còn đánh nhau nữa."
Nick xấu xa, xuống tay nặng như vậy, coi anh này, mắt sưng hết lên rồi.
Lúc này cô hoàn toàn không nghĩ tới mặt Nick quả thực còn sưng hơn đầu heo.
Nghe cô lảm nhảm, Tề Thiên Kiêu không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô chăm chú, ngực mơ hồ xôn xao, như có cái gì khẽ chạm vào tim anh.
An Bối Nhã thật cẩn thận giúp anh bôi thuốc, chờ thương tích đều xử lý ổn thỏa xong, cô bỏ thuốc vào hòm, sắp xếp lại một chút.
"Được rồi, em đi đây." Nhấc hòm thuốc lên, cô chuẩn bị rời khỏi.
Thấy cô phải đi, Tề Thiên Kiêu đột nhiên bắt lấy tay cô.
An Bối Nhã dừng bước.
"Sao thế?" Cô nghi hoặc nhìn anh.
Sao thế?
Nhìn bàn tay đang nắm tay cô, Tề Thiên Kiêu híp mắt. Anh cũng không biết anh đang muốn sao, chỉ là bàn tay lại nắm chặt hơn.
Mím môi, anh nhìn cô, không nói lời nào.
An Bối Nhã bĩu môi, "Này! Buông tay ra!"
Cô muốn vùng ra khỏi tay anh, lại thế nào cũng không vùng ra được.
Anh thậm chí còn kéo cô về phía trước, chôn mặt vào lồng ngực cô, hai tay ôm cô thật chặt.
Thế này là thế nào? Người đàn ông kiêu ngạo này đang làm nũng với cô sao?
An Bối Nhã không biết nên khóc hay nên cười, cô thấy buồn cười, nhưng trong lòng cũng mềm nhũn.
Người đàn ông này nha! Cô nên làm gì với anh bây giờ?
Buông hòm thuốc, cô ôm anh, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt tóc anh.
Tính tình anh cứng rắn, tóc lại mềm mại như tơ tằm vậy.
Cô không khỏi mỉm cười, cúi đầu, dán mặt vào đỉnh đầu anh, ai ngờ, lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Carleen ngoài cửa.
Cô híp mắt, nhưng không buông anh ra, chỉ bình tĩnh đối mặt với Carleen.
Carleen dừng bước, lập tức xoay người bỏ đi.
An Bối Nhã rũ mắt xuống, nhìn người đàn ông trong ngực, giờ phút này trông anh như một cậu bé bị tổn thương, cô khẽ thở dài trong lòng.
Xem ra, cô nên nói chuyện ổn thỏa với Carleen.
Ai ngờ An Bối Nhã còn chưa tìm Carleen, Carleen lại tìm tới cô trước.
Bà hẹn gặp An Bối Nhã ở quán cà phê, đối diện quán cà phê là tiệm áo cưới, một chiếc Rolls-Royce đỗ trước cửa.
Cô nhìn thấy Tề Thiên Kiêu xuống xe, Lina kéo tay anh, hai người ngọt ngào đi vào tiệm áo cưới.
"Thấy không?"
An Bối Nhã thu mắt về, quay đầu nhìn về phía Carleen.
"Tôi mặc kệ cô với Thiên Kiêu thế nào, song tôi khuyên cô nên ngừng hi vọng đi. Thiên Kiêu sẽ không bao giờ ở bên cô đâu."
Bà sẽ không quên sự kinh hoảng của bản thân khi nhìn thấy con trai và An Bối Nhã ôm nhau, bà chưa từng nhìn thấy bộ dạng đó của con trai, bà ngạc nhiên, nhưng cũng cảm thấy kích động.
Bà không cho phép, quyết không cho phép con trai cùng với An Bối Nhã.
"Sao nữa?" Thái độ An Bối Nhã lãnh đạm, "Đây là điều cô muốn nói ạ?"
"Cô..." Thái độ của An Bối Nhã khiến bà híp mắt lại, bà nghĩ An Bối Nhã sẽ căng thẳng, sẽ kịch liệt từ chối, nhưng không nghĩ cô lại bình tĩnh như vậy."
An Bối Nhã thở sâu, quyết định nói rõ ràng với Carleen, ."Carleen, tôi biết bà ghét tôi, bà cho là tôi và mẹ tôi phá hủy hạnh phúc của bà, nhưng nói thật, Carleen, tôi không cảm thấy tôi và mẹ nợ bà cái gì."
"Cô nói gì cơ?" Carleen trừng cô, cao ngạo vênh mặt, "Cô dám nói những lời như thế à? Nếu không phải cô và mẹ cô-- "
"Carleen, đừng đem sự thất bại trong hôn nhân của bà trút vào người khác." An Bối Nhã thản nhiên ngắt lời bà, bất chấp ánh mắt phẫn nộ của bà, chậm rãi nói.
"Đúng, mẹ tôi và chú Tề từng yêu nhau, nhưng bọn họ cuối cùng đã chia tay, sau khi chia tay, cũng chưa từng gặp lại, mẹ tôi từ trước đến giờ đều không phải là người thứ ba trong cuộc hôn nhân giữa bà và chú Tề, chú Tề có thể sai, ông không nên lưu luyến mẹ tôi, nhưng mẹ tôi vô tội."
Carleen không thể tin được, cô bé trước mắt này dám chỉ trích bà, "Cô đang nói tôi hiểu lầm mẹ cô sao?"
"Đúng! Tôi nói vậy đấy!" An Bối Nhã nói thẳng, "Carleen, người kết hôn với chú Tề hiện tại là bà, bà oán hận mẹ tôi, oán hận tôi, bà trách trong lòng chú Tề không có bà, vậy thì, tôi muốn hỏi bà, đối với cuộc hôn nhân này, bà đã từng cố gắng làm gì chưa?"
"Tôi..."
"Bà chưa từng! Bà có, cũng chỉ có sự kiêu ngạo của bà, bà có, cũng chỉ có sự phẫn nộ của bà, bà có, cũng chỉ có sự oán giận của bà, bà chưa từng thử làm gì đó để thay đổi, bà thầm muốn chú Tề phải khuất phục bà, nhận sai với bà, vì thế, bà thậm chí còn lợi dụng con mình, cấm đoán anh ấy."
"Cô nói bậy gì đó..."
An Bối Nhã không để ý tới bà, tiếp tục nói "Bà khiến Tề Thiên Kiêu đứng về phía bà, bà biết anh ấy hiếu thuận với bà, bà biết anh ấy bất mãn với chú Tề, bà khiến anh ấy chống đối chú Tề, khiến tình cảm cha con của họ ngày càng kém hơn, bà chưa từng nghĩ đến tâm trạng của chú Tề, cũng chưa từng nhận ra ý nghĩ của Tề Thiên Kiêu, bà độc tài chuyên chế quyết định tất cả, bao gồm cả hôn nhân của Tề Thiên Kiêu"
"Cô nói bậy! Tôi làm tất cả vì muốn tốt cho Thiên Kiêu!" Carleen gầm lên giận dữ.
"Đúng thế sao? Thật sự là vì muốn tốt cho anh ấy? Bà không có một chút tư tâm nào sao? Bà có nghĩ đến thứ anh ấy thật sự muốn là gì không?"
"Tôi không nghĩ!" Nắm tay thật chặt, nhìn thẳng lưng ưỡn lên, âm thanh lạnh lùng nói: "Bởi tôi vì nó quyết định là tốt nhất, tôi hiểu rõ nó, Lina hợp với nó, nó sẽ chung sống cùng Lina. An Bối Nhã, Cô chả có gì hết, Thiên Kiêu là con tôi, nó chỉ biết nghe lời tôi, tôi muốn nó lấy ai nó sẽ lấy người đó."
"Cho dù anh ấy không yêu Lina ư."
"Đúng, cho dù nó không yêu Lina tôi cũng muốn nó lấy." Thở sâu, bày ra tư thái cao quý "Bởi vì, tất cả những gì tôi làm đều là vì nó, mà cô, đừng uổng phí tâm tư gì nữa, tôi tuyệt đối không cho phép con tôi với cô."
Nói xong, bà đứng dậy, khi xoay người lại, nhìn Tề Thiên Kiêu đứng ở phía sau, bà sửng sốt, nghĩ đến những lời vừa rồi bản thân nói đều bị con trai nghe thấy hết, sắc mặt không khỏi trắng bệch.
Vẻ mặt Tề Thiên Kiêu lại không chút thay đổi.
Cố giữ bình tĩnh, không để mình biểu lộ chút bối rối, bà đâu có sai, "Thiên Kiêu, tất cả những gì mẹ làm đều tốt cho con."
"Đúng vậy à?" Tề Thiên Kiêu hé môi, cười trào phúng, anh lạnh lùng nhìn về phía An Bối Nhã, "An Bối Nhã, cô cố ý để tôi biết mẹ tôi hẹn cô ở đây, chính là để tôi nghe mấy câu này?"
Biểu hiện giả dối bình tĩnh chọc phá, có lợi gì cho cô?
"Cái gì?" Carleen kinh ngạc, bà tức giận trừng mắt nhìn An Bối Nhã, không nghĩ tới cô gái này tâm tư nặng như vậy, "Con bé này, muốn phá hỏng cảm tình tình cảm mẹ con của chúng tôi sao?"
"Nếu tình cảm của hai người tốt, liệu tôi có phá hỏng được không?"
"Cô!" Carleen tức giận đến phát run.
"An Bối Nhã, cô quản hơi nhiều rồi đấy, cô cho cô là ai? Chỉ là cùng tôi lên giường, cô liền nghĩ có thể quản chuyện của tôi sao? An Bối Nhã, cô rất coi trọng bản thân, đối với tôi, cô chỉ là một cô gái không biết thẹn mà dâng tới tận cửa, cô nghĩ tôi sẽ yêu cô sao? Không, cô hoàn toàn không xứng!" Tề Thiên Kiêu không thèm chọn lựa câu cú, cay nghiệt muốn xúc phạm cô, muốn mượn sự tổn thương của cô an ủi đau đớn trong lòng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chịu đựng thương tổn của cô, anh lại không thấy vui sướng một chút nào.
"Còn gì nữa không? Anh có thể tiếp tục." An Bối Nhã thậm chí còn có thể mỉm cười, muốn nhìn anh còn có thể nói ra những lời gì nhục nhã cô nữa.
Tề Thiên Kiêu phẫn nộ trừng cô, nắm chặt tay, xoay người bỏ đi.
Nhưng An Bối Nhã lại không buông tha anh, cô theo sau anh, quát anh: "Tề Thiên Kiêu, chỉ có vậy thôi sao? Anh cũng chỉ biết trốn tránh thôi sao? Anh có muốn gì cũng luôn không nói, anh chỉ rụt vào trong cái vỏ của mình thôi, tốt nhất! Anh nên vĩnh viễn co rụt vào, làm một kẻ đáng thương đi!"
Tề Thiên Kiêu không để ý tới cô, nhưng Carleen lại nghe không nổi nữa.
"Con bé này, cô đừng nói bậy bạ gì nữa!" Bà dùng sức đẩy An Bối Nhã, lại không chú ý tới một chiếc xe đúng lúc chạy nhanh đến, mà An Bối Nhã bị bà đẩy ngã trên đường cái.
Carleen ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn chiếc xe đâm vào An Bối Nhã.
"Á --" Carleen sợ tới mức thét chói tai.
Tề Thiên Kiêu xoay người, thấy An Bối Nhã bị văng ra, rơi xuống đất, như một con búp bê rách rưới nằm trên đường, máu tươi từ từ nhuộm đỏ mặt đất.