Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Tại trường trung học cơ sở Hải Dương.
Trong một lớp học yên tĩnh, thầy giáo đang cầm sách đọc một phân đoạn tiếng anh rất lưu loát trên bục bảng, còn nói rằng đây chính là nội dung quan trọng sẽ có mặt trong bài kiểm tra sắp tới.
Tiểu Tuyết hôm nay không mấy tập trung. Bao nhiêu lời giảng đều trôi dạt ra khỏi đầu. Không tiếp thu được một phần nào trong sách.
Chỗ ngồi của cô là bàn thứ ba sát cạnh dãy cửa sổ. Chỉ ba phần để tâm nghe loáng thoáng tiếng thầy giáo vẫn đang ngân nga mấy câu anh văn, bảy phần còn lại cô đều suy nghĩ về một chuyện não nề khác.
Hiện giờ Tiểu Tuyết chẳng còn tâm trạng nào để học. Cô chống cằm hướng mắt ra cửa sổ, nhìn bầu trời trong xanh nơi kia, quan sát những đám mây trắng đang di chuyển chậm rãi trên bề trời. Đột nhiên tâm tư rối bời, không cách nào có thể dời bỏ được mớ suy nghĩ không vui đó ra khỏi tâm trí.
Chuyện là do hai ngày trước, vào giữa đêm khuya tĩnh mịch, đồng hồ trên màn hình điện thoại đã hiển thị hơn 11 giờ đêm.
Giữa căn phòng khách tối om, chỉ có ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào.
Vì không thấy Thiên Dịch trở về nhà, Tiểu Tuyết ngồi trên ghế salon, mặt mày lo lắng đến sốt ruột, cầm di động nhấn gọi nhiều lần nhưng đều không thấy cậu nghe máy.
"Muộn như vậy còn chưa về, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Cô quyết định ngồi chờ thêm một chút, nhưng không ngờ mình lại chợp mắt ngủ quên trên ghế lúc nào không hay.
Cho đến ba giờ sáng, có tiếng đẩy cửa kéo dài, tiếng động tuy nhỏ nhưng đã khiến cô lập tức thức dậy do ngủ không sâu giấc.
Cô giật mình bật người khỏi sofa, vội vàng đứng dậy nhìn về phía cửa, thấy bóng dáng của chàng trai mình chờ đợi đang đứng ở đó thì tâm tình liền náo niết vui mừng, nhưng không lâu bỗng chuyển sang vẻ mặt hờn giận.
"Dịch ca. Anh đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về nhà?"
Thiên Dịch lặng im không nói, nhưng dáng vẻ bê tha, cổ áo xộc xệch, tóc tai rối bời phủ cả hai mắt kia đúng là bất ổn.
Cậu loạng choạng lướt qua Tiểu Tuyết, bước đi nghiêng ngã, tựa như có thể té xuống bất cứ lúc nào. Bóng người cậu vừa đi qua, Tiểu Tuyết liền ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc toát ra muốn nghẹt mũi. Cô nhăn trán khó chịu, lập tức quay lại nhìn bóng lưng đang đi chập chững không vững kia. Cô đã xem qua bảng tin phỏng vấn sáng nay, đương nhiên những lời lẽ công khai tình cảm của cậu giữa buổi họp báo ngay trước mặt Thiên Băng đều đã bị ghi hình và đưa lên sóng phát trực tiếp.
Vì không chịu được khi chứng kiến dáng vẻ đau khổ của cậu, Tiểu Tuyết khó chịu nói lớn:
"Anh đã uống rượu sao? Vì một người con gái không yêu mình, anh làm vậy có đáng không? Bây giờ mọi người đều đã biết anh yêu Băng tỷ và bị chị ấy phủ phàng như thế nào. Mọi người đều nói anh vô cùng đáng thương. Tại sao anh lại ngốc như vậy chứ?"
Thiên Dịch tuy đã say nhưng còn chút tỉnh táo, nghe sự phàn nàn của Tiểu Tuyết, cậu bỗng khựng lại nhưng không quay đầu, đứng yên ba giây sau đó mới trầm giọng:
"Cho dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không từ bỏ"
"Anh...sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy"
Tiểu Tuyết sực ngạc nhiên, sau câu nói ấy cô dường như đứng hình, lòng đột dưng có chút đau nhói, tựa như kim châm, tựa như có thứ gì đó rất sắc cứa từng nhát vào trái tim mình.
Tổn thương lẫn bi an, không hạnh phúc cũng không lợi ích, vì sao cậu vẫn lao đầu vào thứ tình yêu cay nghiệt kia dù đau đớn hết lần này tới lần khác như vậy?
Điều này khiến trái tim Tiểu Tuyết như tan rã, môi mím lại không thể thốt ra được thêm một câu gì.
Thứ cảm giác ghen tỵ lẫn lo âu khiến tâm trạng Tiểu Tuyết những ngày gần đây vô cùng não nề. Cô biết tình cảm của mình có thể chỉ là nhất thời. Cô biết chàng trai đó trong tim đã có người con gái khác nhưng lúc nào cũng phải giả vờ đứng trước mặt anh ấy mỉm cười ủng hộ.
Đối với Thiên Dịch, cô chính là đứa em gái nhặt về nuôi hộ qua ngày, nhưng còn đối với cô, cậu không những là một người anh trai, mà còn là người đầu tiên cô cảm thấy rung động và không ngừng nghĩ đến.
Thầy giáo nhìn thấy Tiểu Tuyết hôm nay không tập trung, mãi chống cằm nhìn ra cửa sổ với ánh mắt u buồn, bèn nắm vành cặp kính cận, bất ngờ gọi tên cô:
"Giai Tiểu Tuyết"
Cô giật mình như bị gọi hồn, quay lại trân ngác nhìn giáo viên, thì không ngờ ông ta đã đứng ngay trước mặt, gõ quyển anh văn vào đầu cô một cái "ách" rồi nói:
"Em đang nhìn gì ngoài cửa sổ vậy? Mau ra hành lang đứng cho tôi"
Cả lớp được một vố nhìn cô phì cười ha hả, nhưng cô không xấu hổ, bèn đứng dậy rồi thướt tha tà váy ngắn, bước ra hành lang đứng suốt cả tiết học.
Buổi chiều tan trường, cô dọn dẹp lại bàn học của mình trước khi chuẩn bị về nhà thì tự dưng ngoài cửa sổ lóe lên một tia sấm rồi bất ngờ đổ mưa to. Vì cô không mang theo ô nên cứ thẩn thờ cầm cặp đứng trước mái hiên của trường rồi nhìn những bạn học khác cùng nhau che ô ra về mất.
Mưa cứ trút không ngừng, xào xạc lên tấm sân ướt, nỗi lòng của cô lại càng trở nên nặng trĩu.
Một bàn tay chợt đặt lên vai Tiểu Tuyết từ đằng sau, cô thoắt giật mình, quay sang mới thấy thì ra là A Lan, cô ấy mang một chiếc kính cận dày cộm, tóc cột kiểu đuôi ngựa, cũng là lớp trưởng gương mẫu của lớp.
"Tiểu Tuyết. Cậu không mang theo ô sao?"
A Lan tốt bụng hỏi han thì Tiểu Tuyết làm lơ mắt đi nơi khác, không cười cũng không bày một biểu cảm, đáp một câu: "Ừ".
"Hôm nay cậu bị làm sao vậy? Thường ngày rất ít thấy cậu mất tập trung trong lớp. Chẳng lẽ có chuyện buồn sao?"
"Không có"
"Vậy à. Chúng ta sắp thi chuyển cấp rồi, năm sau có thể vào trường cao trung. Cậu phải cố lên đấy"
Nói xong A Lan đưa đến cho Tiểu Tuyết một chiếc ô màu xanh dương hơi cũ, rồi mỉm cười nhiệt tình:
"Cầm lấy đi. Tớ vừa tìm được một cái trong nhà kho, tuy có chút bụi bặm, nhưng cậu dùng tạm đi nhé"
Tiểu Tuyết chần chừ giây lát, rồi cũng đành đưa tay nhận lấy, sau đó nói lời cảm ơn với A Lan.
A Lan vừa rời đi, Tiểu Tuyết mới nâng chiếc ô lên, dũ vài cái cho đống bụi đặc rơi đi bớt.
Chợt nhớ lại câu nói của A Lan lúc nãy, cô bèn nhìn về phía trước, tự thì thầm:
"Buồn sao? Tại sao mình lại phải buồn chứ?"
...
Tiểu Tuyết cầm ô đi bộ trên vỉa hè, thì một chiếc xe tải chợt chạy ngang qua, vấp vào một vũng nước mưa lớn làm nước bắn tung tóe vào người cô. Cô không kịp che người cũng không kịp tránh, nhìn lại bộ đồng phục bây giờ đã ướt nhẹp và dơ bẩn. Người người xung quanh vẫn cầm ô đi qua cô như không có chuyện gì xảy ra. Họ chẳng để tâm, thì cô lại càng cảm thấy tủi thân vô tận.
Chiếc ô trên tay cô đột nhiên rơi xuống, mưa liền nhân cơ hội trút nước xuống đầu cô, khiến cả người cô bây giờ đều ướt nhẹp lẫn lạnh lẽo.
Không hiểu sao, cảm giác vừa buồn vừa tủi thân này, nó bao trùm lấy tâm trí Tiểu Tuyết một cách dai dẳng. Cô nghĩ đến ba, nghĩ đến những ngày trước kia khi tan học trở về nhà, cô đều cùng ba dùng những bữa cơm giản dị nhưng ấm áp. Nhưng đột nhiên một ngày ông ấy biến mất, đã nhiều tháng qua vẫn không tìm được tung tích gì. Trong lòng Tiểu Tuyết đã nghĩ ra diễn biến xấu nhất, cô nghĩ rằng có lẽ ông ấy không còn trên đời này nữa, nhưng cô lại không muốn chấp nhận nó, và cố gắng quên đi chuyện này để có thể tập trung vào việc học. Chỉ vài tuần nữa thôi, cô sẽ trải qua một kì thi quan trọng, sau đó sẽ lên năm nhất và trở thành nữ sinh của trường cao trung Hải Dương.
Sự lo lắng về tương lai, về người ba mất tích đã làm cho cô cảm thấy áp lực, hơn nửa điều mà cô buồn nhất, chính là chứng kiến người mình thích lại đang đau khổ vì một người khác, một người mà cô không thể ghét, lại còn rất quý mến và kính trọng.
Hôm nay cô không thể nén nước mắt được nữa, cô đứng trong vỉa hè với cái át lạnh lẽo quanh người, mím chặt môi, cuối cùng cũng không thể gượng được lòng, ánh mắt mấy chốc đã ngấn đầy lệ rồi rơi xuống giữa gò má.
Xào xạc, xào xạc. Tiếng mưa vẫn rơi không ngừng, nước mắt vừa tuôn đến đâu, liền bị mưa át trôi đi đến đó.
Tiểu Tuyết buồn bã tột cùng, vừa đưa tay lau nước mắt vừa nhắc mình phải mạnh mẽ, nhủ rằng không được khóc, tuyệt đối không được khóc. Nhưng cô cũng chỉ là một cô gái mỏng mảnh yếu đuối, mới bước vào tuổi trang lứa cập kề, vừa rung động với một người thì người đó đã từ lâu đem lòng thích người khác. Cô không dám bộc lộ cảm xúc của mình, vì cô biết chàng trai đó sẽ không bao giờ thích cô, hơn nữa lại còn xem cô là một đứa em gái và lúc nào cũng trêu chọc.
Cô thầm mắng bản thân mình là đồ ngốc, vì một nụ cười và lòng tốt bụng của người đó đối với mình mà lập tức rung động.
Nhưng đột nhiên mưa không còn rơi trên đầu cô nữa, cô dừng khóc, ngẩn nhìn con lộ ẩm ướt phía trước còn ngỡ rằng đã hết mưa, nhưng khi quay sang, cô mới thấy có một người đàn ông mặc áo len xanh kín cổ rất đẹp trai, dáng người gầy và cao ráo, độ tuổi chỉ dưới ba mươi đang cầm một chiếc ô màu xám che chung với cô.
"Thế giới này có phải rất khắc nghiệt không?"
Anh ta trầm mặc hỏi cô, còn cô trân ngác nhìn anh ta với mặt mũi đỏ hoe ướt át, nước mắt còn đọng lại trên hàng mi mỏng, bật im không nói gì.
"Khi những thứ mình muốn, đều không như ý mình"
Nói xong, anh ta cầm ô rồi băng sang đường bên kia. Cô không hiểu anh ta đang nói gì, nhưng tâm trạng buồn bực vừa rồi trong cô cũng đột nhiên tan biến. Cô bèn khom người xuống nhặt chiếc ô màu xanh dưới mặt đất của mình lên, vừa đứng dậy ngẩn nhìn thì mới phát hiện người đàn ông đó đã biến mất.
Cô loay hoay qua lại nhưng vẫn không thấy anh ta đâu cả, nhưng cảm giác có chút kì lạ, cô cảm thấy trong ánh mắt và lời nói của anh ta có vẻ như rất buồn.
Một lúc sau, mưa cũng tạnh dần.
Lĩnh Hàn đứng trước mái hiên của một cửa tiệm cafe, tay phải cầm ô, tay trái cầm điện thoại áp sát lên tai, nói chuyện với người bên kia bằng ánh mắt vô cùng nghiêm ngặc.
"Vậy ra tên sát nhân đó đang trốn quanh quẩn ở đây sao?"
Người bên kia gật đầu, giọng vọng ra nói:
"Vâng. Trong tay hắn còn có một khẩu FN Herstal FNP-9, có lẽ một kẻ nào đó đã đưa cho hắn ta. Vì theo tôi được biết, Cao Chí Hòa trước giờ chỉ sử dụng dao để giết người"
Nghe vậy vẻ mặt Lĩnh Hàn liền có chút kì lạ, bỗng nhớ đến Tiểu Tuyết vẫn còn đâu đó quanh quẩn trên con đường này. Anh ta trước giờ ít để tâm đến người khác, nhưng không hiểu sao vừa nghe người cộng sự nói kẻ giết người đang ở quanh đây thì anh ta lại nghĩ đến ngay Tiểu Tuyết trong đầu.
Gần đó, Tiểu Tuyết đứng dựa người vào một cái cây to bên vệ đường, ũ rũ nhìn bộ đồng phục của mình vừa bẩn vừa ướt, định sẽ đợi cho nó khô đi một chút rồi mới chịu về nhà.
Đột nhiên, cô nghe thấy có tiếng hô hoáng và cả tiếng chạy rất nườm nượp từ xa phát ra ngày càng to.
"Có chuyện gì vậy nhỉ?"
Cảm thấy hiếu kì, cô đảo mắt nhìn về một phía, nơi âm thanh kì lạ đó đang phát ra thì chợt thấy có một gã đàn ông gầy còm, râu mọc lỏm chỏm, hai mắt có hốc rất sâu đang cầm một khẩu súng chạy thục mạng về phía cô một cách điên cuồng trông đến đáng sợ, hơn nữa đằng sau hắn ta còn có một nhóm cảnh sát mặc đồ thường đang không ngừng đuổi theo, hô hoáng ra lệnh bắt hắn phải "đứng lại!".
Tiểu Tuyết không biết hắn chính là kẻ sát nhân hàng loạt, trong khi đó Cao Chí Hòa vừa chạy tới đâu, những người đi đường đều vội vã né ra khỏi hắn một cách sợ hãi khiến hắn khó mà bắt được một người làm con tin.
Nhưng khi thấy có một nữ sinh đang đứng một mình bên gốc cây nhìn về phía hắn với vẻ mặt trân ngác mà không hề bỏ chạy như những người khác thì hắn đột nhiên nhăn răng cười máu lạnh, còn nghĩ rằng ông Trời đã thật sự giúp hắn.
Cao Chí Hòa đột dưng điên cuồng chạy tới Tiểu Tuyết, bất ngờ túm chặt lấy cánh tay cô rồi giật đi một cách thô bạo. Chẳng mấy chốc, cô bị hắn không chế từ phía sau, dùng súng áp sát vào thái dương khiến cô khó lòng mà nhúc nhích chống cự. Nhóm cảnh sát cũng vừa đuổi kịp tới, chặn hết các lối trước và sau của Cao Chí Hòa với vẻ mặt hậm hực như bày sói nhìn kẻ thù.
Hắn siết chặt cổ Tiểu Tuyết dí sát vào người mình rồi đột dưng giơ súng lên trời bóp cò nổ một phát, một tiếng "đoằng!" cất lên khiến cả không gian xung quanh lập tức kinh động, đám chim sẻ trên cây cũng phải giật mình tung cánh mà bay.
"Không được lại gần! Nếu không tao sẽ bắn chết con nhỏ này!"
Hắn quát lên, vẻ mặt vô cùng đáng sợ. Các cảnh sát đứng xung quanh hắn liền cau mày, một người trong số đó phẫn nộ gào lên:
"Mau bỏ súng xuống! Ngươi bây giờ đã bị bao vây rồi, đừng hòng trốn thoát!"
Cao Chí Hòa nghiếng răng, hoảng loạn cùng cực, hắn nhìn xung quanh để tìm đường chạy thoát, nhưng dường như bốn phía đều đã bị cảnh sát vây kín không một khe hở.
"Tụi mày không thấy tao đang giữ con tin sao? Khôn hồn thì tránh ra!"
Tiểu Tuyết bấy giờ mới biết mình đã bị một tên phạm nhân nguy hiểm bắt được, mặt cắt không còn một giọt máu, toàn thân như tê liệt.
Trong tình cảnh này, các vị cảnh sát kia khá bất lực, chỉ biết đứng nhìn, sửng sốt nghiếng răng.
"Khốn kiếp. Hắn đang giữ một cô bé, không thể tiến tới được"
Cao Chí Hòa nổi giận, hắn rõ ràng đang trốn trong ngôi chùa bỏ hoang, không ngờ chẳng bao lâu đã bị cảnh sát phát hiện ra và bị truy đuổi chạy bạt hồn bạt vía trên phố.
Hắn trừng mắt điên tiết, giơ súng chỉa lung tung, bóp cò liên tiếp vào bốn nam cảnh sát trước mặt. Tuy nhiên những viên đạn chỉ xượt qua cánh tay và chân của hai người cảnh sát, khiến họ lập tức hơi xịu người, bịt vết thương nhăn mặt nhìn hắn.
"Mau bình tĩnh. Không được manh động!"
Thấy hắn đã điên cuồng bắn loạn xạ, ba người cảnh sát khác đứng phía sau liền giơ súng chỉa về phía hắn cảnh cáo. Nhưng họ chỉ dọa hắn, vì chưa có lệnh từ cấp trên thì họ sẽ không thể bóp cò.
Đột nhiên, có một phát đạn hãm thanh từ đâu đó xuất hiện, bắn thẳng vào bàn tay cầm súng của Cao Chí Hòa khiến hắn đau đớn kêu lên, vội vàng rụt tay ôm lại, khẩu súng cũng vì thế rơi cái "bạch" xuống đất. Các cảnh sát kinh ngạc, biến sắc nhìn nhau rồi hỏi người nào đã nổ súng, nhưng ai nấy đều lắc đầu, mấp máy giơ tay nói không.
Thấy tên sát nhân đã sơ lỏng buông mình ra, ôm bàn tay phải đang chảy máu trong vẻ mặt rất đau đớn, Tiểu Tuyết cũng nhân cơ hội đó vội vàng chạy khỏi hắn, lao qua nhóm cảnh sát phía trước một cách mừng rỡ.
Thấy con tin đã vụt mất khỏi tầm tay, Cao Chí Hòa liền rút dao ra rồi quay lưng bỏ chạy với bàn tay phải đầy máu mà không kịp nhặt lại khẩu súng đã đánh rơi của mình. Hắn nhào đến ba người cảnh sát đằng sau, xua dao tới họ khiến họ hoảng sợ rồi rẽ sang hai bên, sau đó lao thẳng về phía trước.
Tình cảnh gấp gấp như vậy, các cảnh sát cũng chẳng có thời gian truy cứu người nào trong số họ vừa noổ súng mà lập tức sốt sắng đuổi theo tên sát nhân với hi vọng sẽ nhanh chóng tóm được hắn trong hôm nay.
Sau khi tất cả bọn họ đều kéo nhau nườm nượp chạy đi, Tiểu Tuyết còn hơi hoảng chuyện vừa xảy ra nên áp tay lên lồng ngực, đứng yên một chỗ để định thần.
Lĩnh Hàn ở bên đường đối diện, bỗng di chân đi tới gần cô, bên tay còn cầm theo một chiếc ô màu xám có thủng một lổ và đã được gấp gọn lại. Vì khi nãy để cứu Tiểu Tuyết khỏi tay tên sát nhân, anh ta đã dùng một khẩu súng hãm thanh bắn qua chiếc ô để tránh ai đó nhìn thấy và phát hiện hành động của mình.
Chạm mặt Tiểu Tuyết một lần nữa, biểu cảm anh ta như một không thay đổi, riêng Tiểu Tuyết lại khá bất ngờ khi thấy anh ta bỗng xuất hiện một lần nữa trước mặt mình.
Cả hai im lặng không nói gì, cuối cùng chẳng lâu, Lĩnh Hàn là người cất tiếng hỏi trước: "Không sao chứ?"
Tiểu Tuyết không còn nhìn anh ta, mà cụp mắt rụt rè trả lời: "Không sao"
Lĩnh Hàn trầm mặc nhìn cô, giờ mới để ý thấy bộ đồng phục trên người cô đã bẩn. Nhưng hiện tại anh ta lại không có thứ gì có thể che tạm cho cô, bèn tốt bụng nhắc nhở: "Lần sau cẩn thận một chút. Về nhà đi"
Sau đó anh ta lướt qua Tiểu Tuyết, đến chỗ khẩu súng FN Herstal FNP-9 của Cao Chí Hòa đánh rơi nằm dưới đất kia, bèn khom người nhặt lấy nó, đứng kiểm tra một chút thì mới phát hiện chỉ còn bảy viên đạn trong khi khẩu súng này có thể chứa được mười sáu viên cỡ 9mm.
"Anh là cảnh sát sao?"
Tiểu Tuyết đứng phía sau, bỗng cất giọng run rẩy đặt câu nghi vấn.
Lĩnh Hàn không quay lại mà đảo mắt sang một bên, vừa âm thầm cho khẩu súng vào túi quần cất giữ vừa trả lời:
"Tương tự vậy"
Sự bất an trên mặt Tiểu Tuyết liền di tản đi, cô đặt tâm tin tưởng, ngẩn nhìn bóng lưng cao ráo của Lĩnh Hàn.
"Anh có thể giúp em không? Ba của em đã mất tích rất lâu rồi, em vẫn không biết ông ấy đang ở đâu? Anh có thể giúp em tìm không?"
Lĩnh Hàn ngạc nhiên, dần quay lại nhìn cô rồi nói:
"Tôi sẽ cố nhưng hãy về nhà đi, đừng để bị cảm lạnh. Còn nữa, tôi sẽ đưa em đến cửa hàng mua một bộ đồ mới. Đồng phục của em bẩn rồi"
Tiểu Tuyết ngờ nghệch, nghĩ cũng không ngờ người đàn ông trước mặt mình lại tốt như vậy, tuy ngoài mặt anh ta có vẻ khó gần nhưng nhìn qua có thể rất đáng tin.
"Em có tiền không?"
Anh ta bỗng thốt một câu hỏi nhẹ hẫng, cô ngơ ra, không nín được miệng mà buông một câu: "Hả?".
Anh ta rút ra một chiếc thẻ tín dụng, hờ hững nói:
"Vậy tôi cho em mượn mua tạm một bộ đồ khác, khi nào có dịp nhớ trả lại tôi"
Mặt mày Tiểu Tuyết tối sầm xuống, cứ tưởng đã gặp được người tốt, hóa ra cũng chỉ là một gã keo kiệt. Nhưng bây giờ cô không thể từ chối, với bộ đồng phục dơ bẩn này, cô không thể lang thang trên đường rồi bắt xe về nhà được.
Cô đành gật đầu:
"Được. Vậy cảm ơn anh trước"
cả hai người họ đều mê muội cô chứ. Ấn Thiên Băng, cô giỏi thật đấy, biết cả cách quyến rũ người nhà của mình. Cô...chẳng khác gì một con điếm"
Sắc mặt Thiên Băng xịu xuống, rồi chợt cười cao ngạo, lập tức phản đáp:
"Tôi không rảnh bôn đùa với cô. Ngày mai tôi sẽ tặng cho cô một chai nước súc miệng để lọc lại lưỡi. Nhưng tôi nghĩ như vậy vẫn chưa đủ, mà cô còn phải đến trường và học lại đạo đức. Khi nào đủ điểm nhân cách rồi hãy nói chuyện với tôi"
"Nhân cách sao? Loại người hai mặt đểu giả như cô mà cũng có quyền nhận xét nhân cách của tôi à?"
Selena hậm hực, cho dù cô ta có chế giễu thế nào nhưng Thiên Băng vẫn rất tự tin và đắc ý, cuối cùng cô ta cũng bị làm cho phát giận.
Selena đột nhiên đi tới giương tay tát vào má Thiên Băng, vết tát rất đau, làm khuôn mặt của Thiên Băng mấy chốc đã xuất hiện một vết trầy đỏ hỏn.
Thiên Băng cũng không chịu để yên cho cô ta làm càng, nhìn thấy vẻ mặt ý của Selena sau khi vung tay tát cô, cô cũng liền giáng lại một bạt tay vào mặt cô ta khiến cô ả hơi loạng choạng, vịn bầu má cắn răng điên tiết.
"Cô dám!"
Cô ta giận dữ, liền nhào đến tính túm tóc Thiên Băng nhưng lại bị cô bắt chặt lấy cổ tay rồi hất đi như hất rác, khiến Selena té ngửa xuống sàn, đau đớn nhăn mặt nói lớn:
"Cô dám đẩy tôi. Cô không sợ tôi sẽ nói chuyện này cho mọi người biết sao?"
Thiên Băng cười lạnh, giương mắt nhìn Selena từ phía trên.
"Selena, tốt nhất cô đừng bao giờ uy hiếp tôi. Hoàn cảnh chúng ta không giống nhau. Cô hại tôi, tôi cũng sẽ hại lại được cô. Những gì tôi có được ngày hôm nay đều là do nổ lực phấn đấu, tôi không tranh giành gì của cô cả"
Selena cắn răng, không phục nên hét lớn:
"Im đi! Tôi đã phải tập luyện vất vả để có thể bước lên sàn diễn, bước đi của tôi rõ ràng rất tốt, trang phục cũng chọn ra những món đắt đỏ. Nhưng tại sao ban giám khảo lại chọn cô chứ không chọn tôi? Tất cả chỉ vì nhan sắc của cô nổi bật hơn tôi, hại tôi bị loại và phải vất vả thêm một năm luyên tập mới có thể phát triển danh tiếng. Danh hiệu nữ thần mà tôi mong ước bấy lâu đã bị cô cướp lấy khiến tôi rơi vào tuyệt vọng. Tại sao cô không chết đi hả?"
Thiên Băng sửng sờ, tại sao cô không chết đi ư?
Cách đây mười lăm năm, cô đã từng nghĩ đến cái chết. Một mình lang thang trên khắp các nẻo đường lúc chỉ mới bảy tuổi, không nơi nương tựa, không người thân.
Trải qua cái đói cồn cào hàng ngày, cô bắt đầu có thói quen ăn cắp. Bất kể là gì, chỉ cần nhìn thấy hoa quả và bánh ngọt chưng trên các quầy hàng, cô đều chạy ngang rồi chợp tay lấy nó, hay chỉ là một cái đùi gà trên tay một cậu nhóc đang ăn dang dở, cô cũng sẽ giật nó khỏi tay cậu nhóc rồi bỏ chạy, đến một nơi ít người rồi tụm tịm ngồi ăn. Sau nhiều lần như vậy, cô bị mọi người ở quanh khu phố đó gán một cái mác "ăn cắp" và chỉ trỏ đánh giá. Nhưng không phải cuộc sống sẽ luôn tiếp diễn may mắn như vậy, cho đến ngày cô bị ông chủ tiệm bánh đuổi theo và tóm được, kết quả là bị ông ta đánh cho một trận đến thân thể rã rời không thể đứng dậy đi nổi. Khi ấy, cô mở mắt yếu ớt nhìn bầu trời xế chiều, thầm ước có thể chết đi một cách thanh thản để không phải trải qua cuộc sống thiếu thốn và đói rét như thế này.
Có lẽ đó là suy nghĩ của một đứa trẻ mới bảy tuổi đã phải chênh vênh tìm cách mưu sinh giữa xã hội. Không giống như bây giờ, trong tay cô đã có tất cả, có tiếng tăm của một ngôi sao, được sống trong phong cảnh xa hoa cùng với mớ đồ hàng hiệu đắt tiền không lo chết đói. Nhưng cô tự hỏi đó có phải là lí do cô khao khát được sống hay không?
Bỏ qua sự tức giận của Selena, Thiên Băng lướt qua cô ta, tiến về phía cánh cửa lối ra của nhà vệ sinh với ý định sẽ ra ngoài. Đột nhiên một chiếc giày cao gót bỗng ném thẳng vào lưng cô rồi rơi xuống, cô kinh ngạc dừng chân, quay nửa mặt lại, mới nhìn thấy Selena vẫn còn ngồi bẹp dưới đất nhưng vẫn ném ánh mắt căm phẫn về phía cô với hơi thở không đều.
Cô ta dần kìm lại được bình tĩnh, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu rồi cắn răng chất vấn:
"Tại sao lúc nào cô cũng giữ một vẻ đắc ý như vậy? Sau những lời lẽ khinh miệt, hay chuyện cô là trẻ mồ côi được nhận nuôi bởi Ấn Gia nên mới có ngày hôm nay và được công khai. Và những tin đồn cô dính dáng đến những nhóm người kì lạ được cho là xã hội đen vừa được vấy lên trang nhất thì vì sao chỉ mới hai tiếng, tất cả tin đồn đó đều bị ngấm ngầm xóa đi không còn một dấu vết nào?"
Sau đó cô ta nheo nhẹ mắt lại, mở hàm ý nghi hoặc, lại hỏi:
"Ấn Thiên Băng, cô...rốt cuộc có bao nhiêu bí mật vậy?"
Thiên Băng giật mình, cô mở to mắt nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Selena. Cô ta thật sự nhìn thấu cô, với những tin đồn được xóa bỏ nên chẳng có ai nhàn nhã để ý tới, vậy mà cô ta lại khắc ghi sự kì lạ này trong lòng.
Selena dần đứng dậy, nhếch mép bảo:
"Cô cứ việc che giấu đi, nhưng tôi chắc chắn rằng rồi sẽ có ngày tôi điều tra ra bí mật của cô. Cũng có thể là một bí mật rất động trời"
Thiên Băng dần thu hồi sự kinh ngạc, cong môi cười như không cười, nhanh chóng biện minh.
"Tôi chẳng biết cô đang nói bí mật gì cả. Những tin đồn không hay đó sẽ ảnh hưởng danh tiếng của tôi nên tôi cho người dập tắt nó vậy thôi. Hơn nữa tôi có thể cam đoan tôi chưa bao giờ dính dáng đến xã hội đen. Tôi chỉ là một nữ minh tinh bình thường, tìm điểm tốt để làm hài lòng khán giả"
Sau đó cô nhìn đồng hồ trên tay thấy đã 3 giờ 50, bèn mẩy môi cười nhẹ, nói đúng hơn là cô muốn tránh mặt khỏi Selena thật nhanh.
"Tôi có việc phải đi rồi. Chào nhé"
Bóng dáng Thiên Băng vừa khuất ra khỏi cửa, Selena đã nheo mày lại, nghi hoặc tự lẩm bẩm:
"Ấn Thiên Băng. Một con người bí ẩn bước vào ngành giải trí cùng lúc với mình. Học thức cũng vượt trội, được nuôi dạy và lớn lên bởi một nhà tài phiệt kiêm doanh nhân tên là Ấn Nhật Thiên. Nhưng tiếc thay cả ba và mẹ cô ta được cho là đã chết vào bảy năm trước. Nguồn gốc rõ ràng như vậy, vì sao mình vẫn cảm thấy xung quanh cô ta có một bí mật rất lớn mà không thể phơi bày?"
Trong một lớp học yên tĩnh, thầy giáo đang cầm sách đọc một phân đoạn tiếng anh rất lưu loát trên bục bảng, còn nói rằng đây chính là nội dung quan trọng sẽ có mặt trong bài kiểm tra sắp tới.
Tiểu Tuyết hôm nay không mấy tập trung. Bao nhiêu lời giảng đều trôi dạt ra khỏi đầu. Không tiếp thu được một phần nào trong sách.
Chỗ ngồi của cô là bàn thứ ba sát cạnh dãy cửa sổ. Chỉ ba phần để tâm nghe loáng thoáng tiếng thầy giáo vẫn đang ngân nga mấy câu anh văn, bảy phần còn lại cô đều suy nghĩ về một chuyện não nề khác.
Hiện giờ Tiểu Tuyết chẳng còn tâm trạng nào để học. Cô chống cằm hướng mắt ra cửa sổ, nhìn bầu trời trong xanh nơi kia, quan sát những đám mây trắng đang di chuyển chậm rãi trên bề trời. Đột nhiên tâm tư rối bời, không cách nào có thể dời bỏ được mớ suy nghĩ không vui đó ra khỏi tâm trí.
Chuyện là do hai ngày trước, vào giữa đêm khuya tĩnh mịch, đồng hồ trên màn hình điện thoại đã hiển thị hơn 11 giờ đêm.
Giữa căn phòng khách tối om, chỉ có ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ hắt vào.
Vì không thấy Thiên Dịch trở về nhà, Tiểu Tuyết ngồi trên ghế salon, mặt mày lo lắng đến sốt ruột, cầm di động nhấn gọi nhiều lần nhưng đều không thấy cậu nghe máy.
"Muộn như vậy còn chưa về, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Cô quyết định ngồi chờ thêm một chút, nhưng không ngờ mình lại chợp mắt ngủ quên trên ghế lúc nào không hay.
Cho đến ba giờ sáng, có tiếng đẩy cửa kéo dài, tiếng động tuy nhỏ nhưng đã khiến cô lập tức thức dậy do ngủ không sâu giấc.
Cô giật mình bật người khỏi sofa, vội vàng đứng dậy nhìn về phía cửa, thấy bóng dáng của chàng trai mình chờ đợi đang đứng ở đó thì tâm tình liền náo niết vui mừng, nhưng không lâu bỗng chuyển sang vẻ mặt hờn giận.
"Dịch ca. Anh đi đâu vậy? Sao bây giờ mới về nhà?"
Thiên Dịch lặng im không nói, nhưng dáng vẻ bê tha, cổ áo xộc xệch, tóc tai rối bời phủ cả hai mắt kia đúng là bất ổn.
Cậu loạng choạng lướt qua Tiểu Tuyết, bước đi nghiêng ngã, tựa như có thể té xuống bất cứ lúc nào. Bóng người cậu vừa đi qua, Tiểu Tuyết liền ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc toát ra muốn nghẹt mũi. Cô nhăn trán khó chịu, lập tức quay lại nhìn bóng lưng đang đi chập chững không vững kia. Cô đã xem qua bảng tin phỏng vấn sáng nay, đương nhiên những lời lẽ công khai tình cảm của cậu giữa buổi họp báo ngay trước mặt Thiên Băng đều đã bị ghi hình và đưa lên sóng phát trực tiếp.
Vì không chịu được khi chứng kiến dáng vẻ đau khổ của cậu, Tiểu Tuyết khó chịu nói lớn:
"Anh đã uống rượu sao? Vì một người con gái không yêu mình, anh làm vậy có đáng không? Bây giờ mọi người đều đã biết anh yêu Băng tỷ và bị chị ấy phủ phàng như thế nào. Mọi người đều nói anh vô cùng đáng thương. Tại sao anh lại ngốc như vậy chứ?"
Thiên Dịch tuy đã say nhưng còn chút tỉnh táo, nghe sự phàn nàn của Tiểu Tuyết, cậu bỗng khựng lại nhưng không quay đầu, đứng yên ba giây sau đó mới trầm giọng:
"Cho dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không từ bỏ"
"Anh...sẽ không bao giờ từ bỏ cô ấy"
Tiểu Tuyết sực ngạc nhiên, sau câu nói ấy cô dường như đứng hình, lòng đột dưng có chút đau nhói, tựa như kim châm, tựa như có thứ gì đó rất sắc cứa từng nhát vào trái tim mình.
Tổn thương lẫn bi an, không hạnh phúc cũng không lợi ích, vì sao cậu vẫn lao đầu vào thứ tình yêu cay nghiệt kia dù đau đớn hết lần này tới lần khác như vậy?
Điều này khiến trái tim Tiểu Tuyết như tan rã, môi mím lại không thể thốt ra được thêm một câu gì.
Thứ cảm giác ghen tỵ lẫn lo âu khiến tâm trạng Tiểu Tuyết những ngày gần đây vô cùng não nề. Cô biết tình cảm của mình có thể chỉ là nhất thời. Cô biết chàng trai đó trong tim đã có người con gái khác nhưng lúc nào cũng phải giả vờ đứng trước mặt anh ấy mỉm cười ủng hộ.
Đối với Thiên Dịch, cô chính là đứa em gái nhặt về nuôi hộ qua ngày, nhưng còn đối với cô, cậu không những là một người anh trai, mà còn là người đầu tiên cô cảm thấy rung động và không ngừng nghĩ đến.
Thầy giáo nhìn thấy Tiểu Tuyết hôm nay không tập trung, mãi chống cằm nhìn ra cửa sổ với ánh mắt u buồn, bèn nắm vành cặp kính cận, bất ngờ gọi tên cô:
"Giai Tiểu Tuyết"
Cô giật mình như bị gọi hồn, quay lại trân ngác nhìn giáo viên, thì không ngờ ông ta đã đứng ngay trước mặt, gõ quyển anh văn vào đầu cô một cái "ách" rồi nói:
"Em đang nhìn gì ngoài cửa sổ vậy? Mau ra hành lang đứng cho tôi"
Cả lớp được một vố nhìn cô phì cười ha hả, nhưng cô không xấu hổ, bèn đứng dậy rồi thướt tha tà váy ngắn, bước ra hành lang đứng suốt cả tiết học.
Buổi chiều tan trường, cô dọn dẹp lại bàn học của mình trước khi chuẩn bị về nhà thì tự dưng ngoài cửa sổ lóe lên một tia sấm rồi bất ngờ đổ mưa to. Vì cô không mang theo ô nên cứ thẩn thờ cầm cặp đứng trước mái hiên của trường rồi nhìn những bạn học khác cùng nhau che ô ra về mất.
Mưa cứ trút không ngừng, xào xạc lên tấm sân ướt, nỗi lòng của cô lại càng trở nên nặng trĩu.
Một bàn tay chợt đặt lên vai Tiểu Tuyết từ đằng sau, cô thoắt giật mình, quay sang mới thấy thì ra là A Lan, cô ấy mang một chiếc kính cận dày cộm, tóc cột kiểu đuôi ngựa, cũng là lớp trưởng gương mẫu của lớp.
"Tiểu Tuyết. Cậu không mang theo ô sao?"
A Lan tốt bụng hỏi han thì Tiểu Tuyết làm lơ mắt đi nơi khác, không cười cũng không bày một biểu cảm, đáp một câu: "Ừ".
"Hôm nay cậu bị làm sao vậy? Thường ngày rất ít thấy cậu mất tập trung trong lớp. Chẳng lẽ có chuyện buồn sao?"
"Không có"
"Vậy à. Chúng ta sắp thi chuyển cấp rồi, năm sau có thể vào trường cao trung. Cậu phải cố lên đấy"
Nói xong A Lan đưa đến cho Tiểu Tuyết một chiếc ô màu xanh dương hơi cũ, rồi mỉm cười nhiệt tình:
"Cầm lấy đi. Tớ vừa tìm được một cái trong nhà kho, tuy có chút bụi bặm, nhưng cậu dùng tạm đi nhé"
Tiểu Tuyết chần chừ giây lát, rồi cũng đành đưa tay nhận lấy, sau đó nói lời cảm ơn với A Lan.
A Lan vừa rời đi, Tiểu Tuyết mới nâng chiếc ô lên, dũ vài cái cho đống bụi đặc rơi đi bớt.
Chợt nhớ lại câu nói của A Lan lúc nãy, cô bèn nhìn về phía trước, tự thì thầm:
"Buồn sao? Tại sao mình lại phải buồn chứ?"
...
Tiểu Tuyết cầm ô đi bộ trên vỉa hè, thì một chiếc xe tải chợt chạy ngang qua, vấp vào một vũng nước mưa lớn làm nước bắn tung tóe vào người cô. Cô không kịp che người cũng không kịp tránh, nhìn lại bộ đồng phục bây giờ đã ướt nhẹp và dơ bẩn. Người người xung quanh vẫn cầm ô đi qua cô như không có chuyện gì xảy ra. Họ chẳng để tâm, thì cô lại càng cảm thấy tủi thân vô tận.
Chiếc ô trên tay cô đột nhiên rơi xuống, mưa liền nhân cơ hội trút nước xuống đầu cô, khiến cả người cô bây giờ đều ướt nhẹp lẫn lạnh lẽo.
Không hiểu sao, cảm giác vừa buồn vừa tủi thân này, nó bao trùm lấy tâm trí Tiểu Tuyết một cách dai dẳng. Cô nghĩ đến ba, nghĩ đến những ngày trước kia khi tan học trở về nhà, cô đều cùng ba dùng những bữa cơm giản dị nhưng ấm áp. Nhưng đột nhiên một ngày ông ấy biến mất, đã nhiều tháng qua vẫn không tìm được tung tích gì. Trong lòng Tiểu Tuyết đã nghĩ ra diễn biến xấu nhất, cô nghĩ rằng có lẽ ông ấy không còn trên đời này nữa, nhưng cô lại không muốn chấp nhận nó, và cố gắng quên đi chuyện này để có thể tập trung vào việc học. Chỉ vài tuần nữa thôi, cô sẽ trải qua một kì thi quan trọng, sau đó sẽ lên năm nhất và trở thành nữ sinh của trường cao trung Hải Dương.
Sự lo lắng về tương lai, về người ba mất tích đã làm cho cô cảm thấy áp lực, hơn nửa điều mà cô buồn nhất, chính là chứng kiến người mình thích lại đang đau khổ vì một người khác, một người mà cô không thể ghét, lại còn rất quý mến và kính trọng.
Hôm nay cô không thể nén nước mắt được nữa, cô đứng trong vỉa hè với cái át lạnh lẽo quanh người, mím chặt môi, cuối cùng cũng không thể gượng được lòng, ánh mắt mấy chốc đã ngấn đầy lệ rồi rơi xuống giữa gò má.
Xào xạc, xào xạc. Tiếng mưa vẫn rơi không ngừng, nước mắt vừa tuôn đến đâu, liền bị mưa át trôi đi đến đó.
Tiểu Tuyết buồn bã tột cùng, vừa đưa tay lau nước mắt vừa nhắc mình phải mạnh mẽ, nhủ rằng không được khóc, tuyệt đối không được khóc. Nhưng cô cũng chỉ là một cô gái mỏng mảnh yếu đuối, mới bước vào tuổi trang lứa cập kề, vừa rung động với một người thì người đó đã từ lâu đem lòng thích người khác. Cô không dám bộc lộ cảm xúc của mình, vì cô biết chàng trai đó sẽ không bao giờ thích cô, hơn nữa lại còn xem cô là một đứa em gái và lúc nào cũng trêu chọc.
Cô thầm mắng bản thân mình là đồ ngốc, vì một nụ cười và lòng tốt bụng của người đó đối với mình mà lập tức rung động.
Nhưng đột nhiên mưa không còn rơi trên đầu cô nữa, cô dừng khóc, ngẩn nhìn con lộ ẩm ướt phía trước còn ngỡ rằng đã hết mưa, nhưng khi quay sang, cô mới thấy có một người đàn ông mặc áo len xanh kín cổ rất đẹp trai, dáng người gầy và cao ráo, độ tuổi chỉ dưới ba mươi đang cầm một chiếc ô màu xám che chung với cô.
"Thế giới này có phải rất khắc nghiệt không?"
Anh ta trầm mặc hỏi cô, còn cô trân ngác nhìn anh ta với mặt mũi đỏ hoe ướt át, nước mắt còn đọng lại trên hàng mi mỏng, bật im không nói gì.
"Khi những thứ mình muốn, đều không như ý mình"
Nói xong, anh ta cầm ô rồi băng sang đường bên kia. Cô không hiểu anh ta đang nói gì, nhưng tâm trạng buồn bực vừa rồi trong cô cũng đột nhiên tan biến. Cô bèn khom người xuống nhặt chiếc ô màu xanh dưới mặt đất của mình lên, vừa đứng dậy ngẩn nhìn thì mới phát hiện người đàn ông đó đã biến mất.
Cô loay hoay qua lại nhưng vẫn không thấy anh ta đâu cả, nhưng cảm giác có chút kì lạ, cô cảm thấy trong ánh mắt và lời nói của anh ta có vẻ như rất buồn.
Một lúc sau, mưa cũng tạnh dần.
Lĩnh Hàn đứng trước mái hiên của một cửa tiệm cafe, tay phải cầm ô, tay trái cầm điện thoại áp sát lên tai, nói chuyện với người bên kia bằng ánh mắt vô cùng nghiêm ngặc.
"Vậy ra tên sát nhân đó đang trốn quanh quẩn ở đây sao?"
Người bên kia gật đầu, giọng vọng ra nói:
"Vâng. Trong tay hắn còn có một khẩu FN Herstal FNP-9, có lẽ một kẻ nào đó đã đưa cho hắn ta. Vì theo tôi được biết, Cao Chí Hòa trước giờ chỉ sử dụng dao để giết người"
Nghe vậy vẻ mặt Lĩnh Hàn liền có chút kì lạ, bỗng nhớ đến Tiểu Tuyết vẫn còn đâu đó quanh quẩn trên con đường này. Anh ta trước giờ ít để tâm đến người khác, nhưng không hiểu sao vừa nghe người cộng sự nói kẻ giết người đang ở quanh đây thì anh ta lại nghĩ đến ngay Tiểu Tuyết trong đầu.
Gần đó, Tiểu Tuyết đứng dựa người vào một cái cây to bên vệ đường, ũ rũ nhìn bộ đồng phục của mình vừa bẩn vừa ướt, định sẽ đợi cho nó khô đi một chút rồi mới chịu về nhà.
Đột nhiên, cô nghe thấy có tiếng hô hoáng và cả tiếng chạy rất nườm nượp từ xa phát ra ngày càng to.
"Có chuyện gì vậy nhỉ?"
Cảm thấy hiếu kì, cô đảo mắt nhìn về một phía, nơi âm thanh kì lạ đó đang phát ra thì chợt thấy có một gã đàn ông gầy còm, râu mọc lỏm chỏm, hai mắt có hốc rất sâu đang cầm một khẩu súng chạy thục mạng về phía cô một cách điên cuồng trông đến đáng sợ, hơn nữa đằng sau hắn ta còn có một nhóm cảnh sát mặc đồ thường đang không ngừng đuổi theo, hô hoáng ra lệnh bắt hắn phải "đứng lại!".
Tiểu Tuyết không biết hắn chính là kẻ sát nhân hàng loạt, trong khi đó Cao Chí Hòa vừa chạy tới đâu, những người đi đường đều vội vã né ra khỏi hắn một cách sợ hãi khiến hắn khó mà bắt được một người làm con tin.
Nhưng khi thấy có một nữ sinh đang đứng một mình bên gốc cây nhìn về phía hắn với vẻ mặt trân ngác mà không hề bỏ chạy như những người khác thì hắn đột nhiên nhăn răng cười máu lạnh, còn nghĩ rằng ông Trời đã thật sự giúp hắn.
Cao Chí Hòa đột dưng điên cuồng chạy tới Tiểu Tuyết, bất ngờ túm chặt lấy cánh tay cô rồi giật đi một cách thô bạo. Chẳng mấy chốc, cô bị hắn không chế từ phía sau, dùng súng áp sát vào thái dương khiến cô khó lòng mà nhúc nhích chống cự. Nhóm cảnh sát cũng vừa đuổi kịp tới, chặn hết các lối trước và sau của Cao Chí Hòa với vẻ mặt hậm hực như bày sói nhìn kẻ thù.
Hắn siết chặt cổ Tiểu Tuyết dí sát vào người mình rồi đột dưng giơ súng lên trời bóp cò nổ một phát, một tiếng "đoằng!" cất lên khiến cả không gian xung quanh lập tức kinh động, đám chim sẻ trên cây cũng phải giật mình tung cánh mà bay.
"Không được lại gần! Nếu không tao sẽ bắn chết con nhỏ này!"
Hắn quát lên, vẻ mặt vô cùng đáng sợ. Các cảnh sát đứng xung quanh hắn liền cau mày, một người trong số đó phẫn nộ gào lên:
"Mau bỏ súng xuống! Ngươi bây giờ đã bị bao vây rồi, đừng hòng trốn thoát!"
Cao Chí Hòa nghiếng răng, hoảng loạn cùng cực, hắn nhìn xung quanh để tìm đường chạy thoát, nhưng dường như bốn phía đều đã bị cảnh sát vây kín không một khe hở.
"Tụi mày không thấy tao đang giữ con tin sao? Khôn hồn thì tránh ra!"
Tiểu Tuyết bấy giờ mới biết mình đã bị một tên phạm nhân nguy hiểm bắt được, mặt cắt không còn một giọt máu, toàn thân như tê liệt.
Trong tình cảnh này, các vị cảnh sát kia khá bất lực, chỉ biết đứng nhìn, sửng sốt nghiếng răng.
"Khốn kiếp. Hắn đang giữ một cô bé, không thể tiến tới được"
Cao Chí Hòa nổi giận, hắn rõ ràng đang trốn trong ngôi chùa bỏ hoang, không ngờ chẳng bao lâu đã bị cảnh sát phát hiện ra và bị truy đuổi chạy bạt hồn bạt vía trên phố.
Hắn trừng mắt điên tiết, giơ súng chỉa lung tung, bóp cò liên tiếp vào bốn nam cảnh sát trước mặt. Tuy nhiên những viên đạn chỉ xượt qua cánh tay và chân của hai người cảnh sát, khiến họ lập tức hơi xịu người, bịt vết thương nhăn mặt nhìn hắn.
"Mau bình tĩnh. Không được manh động!"
Thấy hắn đã điên cuồng bắn loạn xạ, ba người cảnh sát khác đứng phía sau liền giơ súng chỉa về phía hắn cảnh cáo. Nhưng họ chỉ dọa hắn, vì chưa có lệnh từ cấp trên thì họ sẽ không thể bóp cò.
Đột nhiên, có một phát đạn hãm thanh từ đâu đó xuất hiện, bắn thẳng vào bàn tay cầm súng của Cao Chí Hòa khiến hắn đau đớn kêu lên, vội vàng rụt tay ôm lại, khẩu súng cũng vì thế rơi cái "bạch" xuống đất. Các cảnh sát kinh ngạc, biến sắc nhìn nhau rồi hỏi người nào đã nổ súng, nhưng ai nấy đều lắc đầu, mấp máy giơ tay nói không.
Thấy tên sát nhân đã sơ lỏng buông mình ra, ôm bàn tay phải đang chảy máu trong vẻ mặt rất đau đớn, Tiểu Tuyết cũng nhân cơ hội đó vội vàng chạy khỏi hắn, lao qua nhóm cảnh sát phía trước một cách mừng rỡ.
Thấy con tin đã vụt mất khỏi tầm tay, Cao Chí Hòa liền rút dao ra rồi quay lưng bỏ chạy với bàn tay phải đầy máu mà không kịp nhặt lại khẩu súng đã đánh rơi của mình. Hắn nhào đến ba người cảnh sát đằng sau, xua dao tới họ khiến họ hoảng sợ rồi rẽ sang hai bên, sau đó lao thẳng về phía trước.
Tình cảnh gấp gấp như vậy, các cảnh sát cũng chẳng có thời gian truy cứu người nào trong số họ vừa noổ súng mà lập tức sốt sắng đuổi theo tên sát nhân với hi vọng sẽ nhanh chóng tóm được hắn trong hôm nay.
Sau khi tất cả bọn họ đều kéo nhau nườm nượp chạy đi, Tiểu Tuyết còn hơi hoảng chuyện vừa xảy ra nên áp tay lên lồng ngực, đứng yên một chỗ để định thần.
Lĩnh Hàn ở bên đường đối diện, bỗng di chân đi tới gần cô, bên tay còn cầm theo một chiếc ô màu xám có thủng một lổ và đã được gấp gọn lại. Vì khi nãy để cứu Tiểu Tuyết khỏi tay tên sát nhân, anh ta đã dùng một khẩu súng hãm thanh bắn qua chiếc ô để tránh ai đó nhìn thấy và phát hiện hành động của mình.
Chạm mặt Tiểu Tuyết một lần nữa, biểu cảm anh ta như một không thay đổi, riêng Tiểu Tuyết lại khá bất ngờ khi thấy anh ta bỗng xuất hiện một lần nữa trước mặt mình.
Cả hai im lặng không nói gì, cuối cùng chẳng lâu, Lĩnh Hàn là người cất tiếng hỏi trước: "Không sao chứ?"
Tiểu Tuyết không còn nhìn anh ta, mà cụp mắt rụt rè trả lời: "Không sao"
Lĩnh Hàn trầm mặc nhìn cô, giờ mới để ý thấy bộ đồng phục trên người cô đã bẩn. Nhưng hiện tại anh ta lại không có thứ gì có thể che tạm cho cô, bèn tốt bụng nhắc nhở: "Lần sau cẩn thận một chút. Về nhà đi"
Sau đó anh ta lướt qua Tiểu Tuyết, đến chỗ khẩu súng FN Herstal FNP-9 của Cao Chí Hòa đánh rơi nằm dưới đất kia, bèn khom người nhặt lấy nó, đứng kiểm tra một chút thì mới phát hiện chỉ còn bảy viên đạn trong khi khẩu súng này có thể chứa được mười sáu viên cỡ 9mm.
"Anh là cảnh sát sao?"
Tiểu Tuyết đứng phía sau, bỗng cất giọng run rẩy đặt câu nghi vấn.
Lĩnh Hàn không quay lại mà đảo mắt sang một bên, vừa âm thầm cho khẩu súng vào túi quần cất giữ vừa trả lời:
"Tương tự vậy"
Sự bất an trên mặt Tiểu Tuyết liền di tản đi, cô đặt tâm tin tưởng, ngẩn nhìn bóng lưng cao ráo của Lĩnh Hàn.
"Anh có thể giúp em không? Ba của em đã mất tích rất lâu rồi, em vẫn không biết ông ấy đang ở đâu? Anh có thể giúp em tìm không?"
Lĩnh Hàn ngạc nhiên, dần quay lại nhìn cô rồi nói:
"Tôi sẽ cố nhưng hãy về nhà đi, đừng để bị cảm lạnh. Còn nữa, tôi sẽ đưa em đến cửa hàng mua một bộ đồ mới. Đồng phục của em bẩn rồi"
Tiểu Tuyết ngờ nghệch, nghĩ cũng không ngờ người đàn ông trước mặt mình lại tốt như vậy, tuy ngoài mặt anh ta có vẻ khó gần nhưng nhìn qua có thể rất đáng tin.
"Em có tiền không?"
Anh ta bỗng thốt một câu hỏi nhẹ hẫng, cô ngơ ra, không nín được miệng mà buông một câu: "Hả?".
Anh ta rút ra một chiếc thẻ tín dụng, hờ hững nói:
"Vậy tôi cho em mượn mua tạm một bộ đồ khác, khi nào có dịp nhớ trả lại tôi"
Mặt mày Tiểu Tuyết tối sầm xuống, cứ tưởng đã gặp được người tốt, hóa ra cũng chỉ là một gã keo kiệt. Nhưng bây giờ cô không thể từ chối, với bộ đồng phục dơ bẩn này, cô không thể lang thang trên đường rồi bắt xe về nhà được.
Cô đành gật đầu:
"Được. Vậy cảm ơn anh trước"
cả hai người họ đều mê muội cô chứ. Ấn Thiên Băng, cô giỏi thật đấy, biết cả cách quyến rũ người nhà của mình. Cô...chẳng khác gì một con điếm"
Sắc mặt Thiên Băng xịu xuống, rồi chợt cười cao ngạo, lập tức phản đáp:
"Tôi không rảnh bôn đùa với cô. Ngày mai tôi sẽ tặng cho cô một chai nước súc miệng để lọc lại lưỡi. Nhưng tôi nghĩ như vậy vẫn chưa đủ, mà cô còn phải đến trường và học lại đạo đức. Khi nào đủ điểm nhân cách rồi hãy nói chuyện với tôi"
"Nhân cách sao? Loại người hai mặt đểu giả như cô mà cũng có quyền nhận xét nhân cách của tôi à?"
Selena hậm hực, cho dù cô ta có chế giễu thế nào nhưng Thiên Băng vẫn rất tự tin và đắc ý, cuối cùng cô ta cũng bị làm cho phát giận.
Selena đột nhiên đi tới giương tay tát vào má Thiên Băng, vết tát rất đau, làm khuôn mặt của Thiên Băng mấy chốc đã xuất hiện một vết trầy đỏ hỏn.
Thiên Băng cũng không chịu để yên cho cô ta làm càng, nhìn thấy vẻ mặt ý của Selena sau khi vung tay tát cô, cô cũng liền giáng lại một bạt tay vào mặt cô ta khiến cô ả hơi loạng choạng, vịn bầu má cắn răng điên tiết.
"Cô dám!"
Cô ta giận dữ, liền nhào đến tính túm tóc Thiên Băng nhưng lại bị cô bắt chặt lấy cổ tay rồi hất đi như hất rác, khiến Selena té ngửa xuống sàn, đau đớn nhăn mặt nói lớn:
"Cô dám đẩy tôi. Cô không sợ tôi sẽ nói chuyện này cho mọi người biết sao?"
Thiên Băng cười lạnh, giương mắt nhìn Selena từ phía trên.
"Selena, tốt nhất cô đừng bao giờ uy hiếp tôi. Hoàn cảnh chúng ta không giống nhau. Cô hại tôi, tôi cũng sẽ hại lại được cô. Những gì tôi có được ngày hôm nay đều là do nổ lực phấn đấu, tôi không tranh giành gì của cô cả"
Selena cắn răng, không phục nên hét lớn:
"Im đi! Tôi đã phải tập luyện vất vả để có thể bước lên sàn diễn, bước đi của tôi rõ ràng rất tốt, trang phục cũng chọn ra những món đắt đỏ. Nhưng tại sao ban giám khảo lại chọn cô chứ không chọn tôi? Tất cả chỉ vì nhan sắc của cô nổi bật hơn tôi, hại tôi bị loại và phải vất vả thêm một năm luyên tập mới có thể phát triển danh tiếng. Danh hiệu nữ thần mà tôi mong ước bấy lâu đã bị cô cướp lấy khiến tôi rơi vào tuyệt vọng. Tại sao cô không chết đi hả?"
Thiên Băng sửng sờ, tại sao cô không chết đi ư?
Cách đây mười lăm năm, cô đã từng nghĩ đến cái chết. Một mình lang thang trên khắp các nẻo đường lúc chỉ mới bảy tuổi, không nơi nương tựa, không người thân.
Trải qua cái đói cồn cào hàng ngày, cô bắt đầu có thói quen ăn cắp. Bất kể là gì, chỉ cần nhìn thấy hoa quả và bánh ngọt chưng trên các quầy hàng, cô đều chạy ngang rồi chợp tay lấy nó, hay chỉ là một cái đùi gà trên tay một cậu nhóc đang ăn dang dở, cô cũng sẽ giật nó khỏi tay cậu nhóc rồi bỏ chạy, đến một nơi ít người rồi tụm tịm ngồi ăn. Sau nhiều lần như vậy, cô bị mọi người ở quanh khu phố đó gán một cái mác "ăn cắp" và chỉ trỏ đánh giá. Nhưng không phải cuộc sống sẽ luôn tiếp diễn may mắn như vậy, cho đến ngày cô bị ông chủ tiệm bánh đuổi theo và tóm được, kết quả là bị ông ta đánh cho một trận đến thân thể rã rời không thể đứng dậy đi nổi. Khi ấy, cô mở mắt yếu ớt nhìn bầu trời xế chiều, thầm ước có thể chết đi một cách thanh thản để không phải trải qua cuộc sống thiếu thốn và đói rét như thế này.
Có lẽ đó là suy nghĩ của một đứa trẻ mới bảy tuổi đã phải chênh vênh tìm cách mưu sinh giữa xã hội. Không giống như bây giờ, trong tay cô đã có tất cả, có tiếng tăm của một ngôi sao, được sống trong phong cảnh xa hoa cùng với mớ đồ hàng hiệu đắt tiền không lo chết đói. Nhưng cô tự hỏi đó có phải là lí do cô khao khát được sống hay không?
Bỏ qua sự tức giận của Selena, Thiên Băng lướt qua cô ta, tiến về phía cánh cửa lối ra của nhà vệ sinh với ý định sẽ ra ngoài. Đột nhiên một chiếc giày cao gót bỗng ném thẳng vào lưng cô rồi rơi xuống, cô kinh ngạc dừng chân, quay nửa mặt lại, mới nhìn thấy Selena vẫn còn ngồi bẹp dưới đất nhưng vẫn ném ánh mắt căm phẫn về phía cô với hơi thở không đều.
Cô ta dần kìm lại được bình tĩnh, ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu rồi cắn răng chất vấn:
"Tại sao lúc nào cô cũng giữ một vẻ đắc ý như vậy? Sau những lời lẽ khinh miệt, hay chuyện cô là trẻ mồ côi được nhận nuôi bởi Ấn Gia nên mới có ngày hôm nay và được công khai. Và những tin đồn cô dính dáng đến những nhóm người kì lạ được cho là xã hội đen vừa được vấy lên trang nhất thì vì sao chỉ mới hai tiếng, tất cả tin đồn đó đều bị ngấm ngầm xóa đi không còn một dấu vết nào?"
Sau đó cô ta nheo nhẹ mắt lại, mở hàm ý nghi hoặc, lại hỏi:
"Ấn Thiên Băng, cô...rốt cuộc có bao nhiêu bí mật vậy?"
Thiên Băng giật mình, cô mở to mắt nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Selena. Cô ta thật sự nhìn thấu cô, với những tin đồn được xóa bỏ nên chẳng có ai nhàn nhã để ý tới, vậy mà cô ta lại khắc ghi sự kì lạ này trong lòng.
Selena dần đứng dậy, nhếch mép bảo:
"Cô cứ việc che giấu đi, nhưng tôi chắc chắn rằng rồi sẽ có ngày tôi điều tra ra bí mật của cô. Cũng có thể là một bí mật rất động trời"
Thiên Băng dần thu hồi sự kinh ngạc, cong môi cười như không cười, nhanh chóng biện minh.
"Tôi chẳng biết cô đang nói bí mật gì cả. Những tin đồn không hay đó sẽ ảnh hưởng danh tiếng của tôi nên tôi cho người dập tắt nó vậy thôi. Hơn nữa tôi có thể cam đoan tôi chưa bao giờ dính dáng đến xã hội đen. Tôi chỉ là một nữ minh tinh bình thường, tìm điểm tốt để làm hài lòng khán giả"
Sau đó cô nhìn đồng hồ trên tay thấy đã 3 giờ 50, bèn mẩy môi cười nhẹ, nói đúng hơn là cô muốn tránh mặt khỏi Selena thật nhanh.
"Tôi có việc phải đi rồi. Chào nhé"
Bóng dáng Thiên Băng vừa khuất ra khỏi cửa, Selena đã nheo mày lại, nghi hoặc tự lẩm bẩm:
"Ấn Thiên Băng. Một con người bí ẩn bước vào ngành giải trí cùng lúc với mình. Học thức cũng vượt trội, được nuôi dạy và lớn lên bởi một nhà tài phiệt kiêm doanh nhân tên là Ấn Nhật Thiên. Nhưng tiếc thay cả ba và mẹ cô ta được cho là đã chết vào bảy năm trước. Nguồn gốc rõ ràng như vậy, vì sao mình vẫn cảm thấy xung quanh cô ta có một bí mật rất lớn mà không thể phơi bày?"