Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81-85
Bab 81 Chương 81: Giúp cậu ta một tay
Thời gian gần đây Gia Ly hay ngủ, anh đã nghĩ tới lý do khác. Chỉ là phát hiện này lại khiến Tuấn Phong tràn đầy nghi hoặc.
Gia Ly có biết đến sự tồn tại của con chíp hay không?
Vì lý do gì? Hay nói cách khác kẻ đã gắn con chíp này có mục đích gì?
Dù với lý do nào cũng không thể chấp nhận được.
Tuấn Phong nhắn cho Trọng Đạt một tin nhờ làm nhiễu tín hiệu truyền tin của con chíp, sau đó lại gọi cho Duy Hoàng chuẩn bị lần theo dấu vết. Anh cần thực hiện một ca tiểu phẫu để lấy nó ra sau đó tìm xem kẻ đứng phía sau là ai.
Một suy đoán cực kỳ táo bạo vừa nảy ra trong đầu Tuấn Phong.
Chẳng lẽ là bà ấy?
Mẹ ruột của Gia Ly? Hay là bà ta - Vợ của Hoàng Minh?
Hoàng Minh là ông trùm hắc đạo lớn nhất Thái Lan. Là băng nhóm chuyên bảo kê cho những hoạt động mua bán trái phép tại vùng Đông Nam Á.
Hai mươi lăm năm trước, khi mà Hoàng Minh chưa thực sự lớn mạnh như bây giờ ông ta yêu một người đàn bà tên là Niran. Nhưng sau đó, vì thực hiện tham vọng mở rộng thế lực, Hoàng Minh bỏ bà ta để lấy tiểu thư duy nhất của nhà Yod. Trớ trêu thay, Niran lại chính là đứa con rơi của ông Yod, và khi đó bà ta đã cố tình phá hoại cuộc hôn nhân này nhưng bất thành. Sau đó Niran bị vợ cả của Hoàng Minh - người giữ quyền chủ nhà Yod đuổi ra khỏi gia tộc.
Niran mang theo nỗi oán hận, phẫu thuật thay đổi gương mặt, đổi tên thành Xuân Lan, chạy sang nước V. Bà ta lợi dụng sự nhân hậu của mẹ Tuấn Phong trở thành tu hú chiếm tổ sinh ra Quốc Dũng. Mấy năm sau bà ta lại sắp xếp cho người gài bẫy Hoàng Minh ngủ với cận vệ nữ của bà Yod nhằm sỉ nhục bà Yod. Nhưng mọi chuyện đã bị bà ta giấu đi, ngay cả Hoàng Minh cũng không biết sự kiện này. Người khi đó chính là mẹ của Gia Ly. Ngay khi sinh ra, Gia Ly đã được đưa đến cho bà Lam Anh và vợ của ông Trần. Bí mật này đã được giấu kín bao nhiêu năm nay. Toàn bộ đều nằm trong tập tài liệu mà bà Lam Anh đưa cho Tuấn Phong. Chỉ là, nó lại không hề nhắc tới tình hình hiện tại của những người đó.
Không ổn rồi!
Tuấn Phong vội vàng đẩy ghế đứng dậy sau đó rời khỏi phòng.
***
“Ông chủ, có tin tức về bà Niran Yod rồi ạ.” Một tên người hầu hớt hải chạy vào ghé vào tai Hoàng Minh nói nhỏ. Ông ta nhìn lướt qua gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của vợ mình sau đó vẫy tay cho tên đó lui ra ngoài, giây lát sau cũng đứng dậy.
“Đúng là tình cũ không rủ cũng tới!” Bà Yod nói rồi liếc mắt nhìn sang cận vệ của mình: “Câu nói này của người V phải không?”
Hải La cúi đầu lễ phép nói: “Bà chủ, đúng ạ. Nhưng bà chủ yên tâm, sai lầm năm đó tôi tuyệt đối không hé nửa lời cho ông chủ biết người đó là tôi. Bà chủ thiện tâm đã cho con gái tôi một cơ hội sống, tôi đã thề tuyệt đối trung thành với bà rồi ạ.”
“Ừ. Mấy hôm nay tín hiệu truyền về có vẻ bất ổn. Xem xét lại một chút!” Bà Yod tờ ơ nói.
“Vâng ạ.” Hải La cung kính đáp.
Bà ấy vừa định xoay người thì bà Yod lại nói tiếp: “Con đàn bà kia cho rằng cái nhà họ Vũ bé tẹo đấy có thể đối chọi lại được với nhà Yod. Hay nó nghĩ Hoàng Minh dám bất chấp tất cả để đón thằng con hoang đấy về đây?”
Dám hại bà ta không còn khả năng sinh sản lại muốn trở về. Những ngày tháng khổ sở của mẹ con họ chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Nghe vậy, Hải La cúi thấp đầu đáp: “Niran đang muốn hạ sát Tuấn Phong thêm một lần nữa. Cũng dùng loại chất độc như năm xưa đã từng hại bà.”
“Giúp cậu ta một tay. Trước khi Hoàng Minh tìm tới. Làm sao càng thảm càng tốt. Tôi sẽ cản bước lão già đấy.” Bà Yod cười lạnh phân phó.
Hải La rời khỏi phòng, lòng vẫn chưa hết thấp thỏm bất an. Mạng của bà ấy và cả con gái đều ở trong tay người đàn bà này. Chỉ mong, Tuấn Phong sẽ phát hiện theo dấu vết lúc trước mà cứu được Gia Ly. Bà ấy chỉ mong có vậy.
***
Trước mặt Hoàng Minh là một người đàn ông trung tuổi, đang nằm co quắp trên sàn nhà.
“Tôi… không biết.” Cả người ông ta đã trở nên mềm nhũn. Ông ta biết rõ người đàn ông trước mặt này là ai. Nhưng nếu ông ta khai ra mọi chuyện, thì thứ chờ đợi ông ta cũng chỉ có cái chít.
Hiển nhiên là Hoàng Minh không hài lòng với câu trả lời này. Ông ta chẳng thèm quan tâm đến tài hoa của người nầy, trực tiếp ra lệnh cho người dẫm nát bàn tay của ông ta.
Tiếng thét không ngừng vang lên.
Mãi lâu sau mới có giọng nói ngắt quãng vang lên: “Ông trời ạ... Tôi.... Tôi sai rồi, ông đại nhân đại lượng hãy tha cho tôi. Tôi thừa nhận năm đó đã làm phẫu thuật thẩm mĩ cho bà Niran. Toàn bộ hình ảnh trước và sau khi phẫu thuật vẫn còn lưu lại trong máy tính của tôi.”
Người đàn ông nói xong, bất chấp bàn tay còn đang chảy máu, vẫn cúi mình quỳ lạy Hoàng Minh. Sắc mặt ông ta đã tái mét, quả thực là ông ta đã chạm tới cánh cửa của tử thần. Ông ta dám chống đối với Hoàng Minh, đúng là to gan....
Hoàng Minh nhìn chằm chằm gã đàn ông đang quỳ lạy. Ánh mắt càng lúc càng âm lãnh: “Cơ sở của ông hình như là không có giấy phép hoạt động thì phải?”
“Tôi sai rồi? Ông trời, xin ông hãy tha thứ cho tôi” Ông ta bụp bụp dập đầu tế lạy, đáy mắt hiện lên sự không cam lòng cùng hung dữ.
Bab 82 Chương 82: Đừng rút dây động rừng
Người đàn ông cắn răng chống đỡ đọc ra tên tập tài liệu trong máy và mật khẩu.
Hoàng Minh lấy điện thoại ra lệnh: “Mang toàn bộ tư liệu về Niran trong file bảo mật đấy về đây.”
Sau đó ông ta khinh bỉ nhìn người đàn ông thảm hại trước mặt: “Bao nhiêu năm qua mày ẩn núp bên cạnh tạo chính là làm con chó truyền tin. Dám tiếp tay cho nó, tao sẽ cho mày được sống những tháng ngày vui vẻ.”
Hoàng Minh vẫy tay ra hiệu cho người của mình mang điện thoại của người đàn ông xấu số đến: “Gọi cho nó, giữ cuộc gọi lâu một chút.”
Người đàn ông trợn mắt khiếp sợ. Nghe Hoàng Minh nói vậy ông ta liền biết bản thân mình đã hết cơ hội. Không cần nghĩ nhiều lập tức vùng dậy lao đầu vào tường tự kết thúc sinh mệnh.
“Thằng chó này vẫn mãi chung tình như vậy?Mày thích nó đến cả mạng cũng không cần cơ à? Niran, con Niran…” Hoàng Minh gầm lên khiến tất cả đám người hầu lâu năm đứng bên cạnh đều khiếp sợ dạt sang một bên lấm lét nhìn lại chẳng dám ho he gì.
Đã khiến ông chủ tức giận, cơ hội sống sót coi như hoàn toàn mất.
Nhưng phải biết, Niran là ai chứ? Người đàn bà ấy với ông chủ có quan hệ cỡ nào mà dám xen vào?
Những người hầu lâu năm ở bên ông chủ như bọn họ đều biết. Năm xưa ông chủ đã phụ người ta, còn khiến người ta trở thành kẻ thù không đội trời chung của bà Yod. Ông chủ muốn che chở bảo vệ nhưng người ta lại oán hận ngút trời, trả đũa xong liền biến mất.
Trong lòng ông chủ từ đó luôn tràn đầy tức giận cùng không cam lòng, nhưng thế lực của bà Yod cũng không phải tầm thường. Vậy nên chỉ có thể im lặng tìm người.
Nếu như Hoàng Minh biết được Niran không chỉ thay đổi gương mặt, còn lấy một người đàn ông khác làm vợ lẽ, ông ta sẽ ra sao?
Nếu ông ta biết được, Niran hết lần này tới lần khác hãm hại ông ta. Không chỉ cài người phá hoại việc làm ăn, còn cài cả phụ nữ lên giường của ông ta… Sẽ nghĩ gì nhỉ?
Hoàng Minh thở dài một tiếng, cuộc đời của ông ta đúng là chỉ vì một người đàn bà mà mọi chuyện luôn gặp trắc trở.
Hôm nay đã có được manh mối rồi, nhất định sẽ bắt được bà ta về hỏi cho ra nhẽ, lấy được thuốc giải độc cho vợ của mình.
Ông ta chính là một người chồng sống có trách nhiệm.
Hoàng Minh cong khóe miệng, nói: “Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ sang V một chuyến!”
***
Nghe người hầu báo tin, bà Yod nhếch miệng cười. Sắc mặt tràn đầy ngạo nghễ: “Hành động cũng nhanh nhẹn như thế! Hải La, bà đi sang đó trước đi. Tôi sẽ giữ chân lão hai ngày. Cho phép bà gặp lại con gái nhưng không được nhận nhau. Nhất định không để bí mật lộ ra ngoài.”
“Cảm ơn...” Hải La cúi đầu lễ phép chào bà Yod rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi Hải La đi rồi, bà Yod mới lặng lẽ thở dài. Suy cho cùng, bà ta cũng chỉ là một nạn nhân mà thôi. Bà ta lấy người đàn ông mình thầm yêu, cả tuổi xuân chỉ có một mình ông ta. Nhưng lại thành con rối hề hước trong mối tình ngang trái của Hoàng Minh và Niran. Bà ta có lỗi gì?
Những nghẹn khuất này tại sao bà ta phải trải qua!
Bà ta cảm thấy sống một cuộc đời luôn giữ thù hận trong lòng quả là quá mệt mỏi rồi. Nhìn người đàn ông của mình vẫn còn che chở cho người cũ từng hại mình mất đi khả năng sinh con, đúng là rất đau. Cho dù bao nhiêu năm qua Hoàng Minh vẫn không dám đưa bất cứ đứa trẻ nào về nhà, nhưng bà ta vẫn biết đấy chỉ là chuyện sớm muộn.
Càng nghĩ, lửa giận trong lòng bà ta càng muốn phát tiết ra ngoài nhưng không thể. Bà ta vẫn cần phải đeo cái mặt nạ làm một người vợ hiền thục cam chịu bị đứa con rơi của cha mình hãm hại. Khiến cho Hoàng Minh vì sự áy náy này mà day dứt cả đời mới được. Cho dù ông ta có không cam lòng cũng chả dám nói ra ngoài. Bởi vì Hoàng Minh ngoài cần lợi dụng danh tiếng của nhà Yod, còn cần quyền thừa kế khối tài sản của bà ta. Chỉ là, ông ta ngàn vạn lần sẽ không biết được, chẳng ai có thể ngờ nổi, tất cả đã được bà Yod âm thầm chuyển cho Gia Ly - Một lá bài ẩn mà bà ta dùng để vả mặt tất cả đám người này.
Và con bài thì nên xứng đáng với vai trò là một công cụ để bà ta sử dụng.
Bà Yod hít một hơi sâu, nén giận vào lòng, thâm độc nhìn chằm chằm ra ngoài ô cửa sổ: “Xuân Lan à? Niran? Để xem ai còn dám bảo vệ mày?”
Bà ta nhếch mép cười, thầm nguyền rủa những người đã khiến cuộc đời của bà ta trở nên bất hạnh. Lúc lâu sau, mọi tâm tư đều được thu hết vào đáy mắt, rồi đứng dậy bước xuống lầu.
***
Lúc này tại nông trại của Trọng Đạt. Tuấn Phong mặc bộ quần áo phẫu thuật màu xanh vừa đi từ trong phòng vô trùng đi ra. Anh gấp gáp hỏi:
“Sao rồi?”
Duy Hoàng nhún vai trả lời: “Cậu sẽ không tin được đâu?”
“Nói mau!” Tuấn Phong cau mày giục. Bàn tay anh ấy thô bạo cởi bỏ bộ quần áo trên người.
“Tín hiệu của nó được truyền sang Thái, lãnh địa dò được trùng khớp với tọa độ của Hoàng Minh.”
“Đừng rút dây động rừng. Tiếp tục duy trì trạng thái phản hồi tín hiệu như bình thường.” Tuấn Phong thở dài nói.
“Nó có để lại hậu quả gì không?” Trọng Đạt cẩn trọng hỏi.
“Nó khống chế sự hoạt động bình thường của các nơ ron thần kinh. Hiện tại, ngoài tác động khiến cô ấy ngủ bất thường thì chưa có tổn hại gì.” Tuấn Phong thở phào nhẹ nhõm đáp.
Loại chíp công nghệ này bọn họ đều biết nó nguy hiểm chừng nào. Chính là phát súng thầm lặng hạ gục những điệp viên ngầm có ý định phản bội. Bởi vì không đồng ý với việc khống chế tàn bạo đó mà Bella mới được thành lập.
“Các cậu làm tiếp nhé, tớ xem cô ấy thế nào rồi!” Tuấn Phong thay xong bộ quần áo vô trùng ra liền đi lên lầu.
Bab 83 Chương 83: Cô đúng là không đơn giản
Lúc này Gia Ly đang nằm nhắm mắt, sắc mặt có chút tái nhợt. Cô đang lắng nghe giai điệu của bản nhạc không lời nhẹ nhàng vang lên. Hôm trước khi Tuấn Phong đến báo cho cô cái tin chấn động này, cho đến bây giờ cô vẫn không dám tin. Hóa ra bao năm qua cô cứ nghĩ rằng mình là con gái nhà họ Trần lại không phải. Vậy mà bao năm qua cha mẹ vẫn yêu thương cô đến như vậy.
Cô vừa bất ngờ lại xúc động. Nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng về thân phận của mình. Thực chất cô là ai?
Gia Ly biết Tuấn Phong vẫn chưa hoàn toàn nói ra hết sự thật. Tuy nhiên cô cũng không có nôn nóng. Cô hoàn toàn tin tưởng người đàn ông của mình chắc chắn không có ý định hại cô, chỉ là phải có chuyện gì rất nghiêm trọng, hoặc là đặc biệt thì trong đầu cô mới có thể xuất hiện một đồ vật như thế.
Hóa ra bao lâu nay, cô làm gì, nhìn thấy gì đều có người ở phía sau quan sát. Đấy, nói không khó chịu chính là nói dối.
Tuấn Phong bước vào đi tới bên giường nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Gia Ly đưa lên miệng in xuống một nụ hôn. Anh mỉm cười nói: “Em đừng quá lo lắng, mọi chuyện đã qua rồi.”
“Nói cho em một chút, cha mẹ em là ai?” Gia Ly nhìn thẳng vào mắt Tuấn Phong đưa ra yêu cầu của mình.
Anh vòng tay qua vai ôm lấy người phụ nữ vào trong lòng, dựa lưng vào thành giường. Lát sau giọng nói đều đều vang lên: “Cha mẹ em vẫn còn sống.”
“Để nói về họ, anh cần cho em biết điều này. Anh là một đặc vụ ngầm của đội đặc vụ Bella. Nhiệm vụ của anh là ở phía sau đưa ra chiến thuật tác chiến, có thể coi như quân sư. Trọng Đạt là đội trưởng, Duy Hoàng chịu trách nhiệm thu thập tin tức. Bá Tùng ở mảng ám sát chính trị, Minh Quân chuyên về chế tạo vũ khí, cùng một số thành viên khác mà em chưa gặp. Con chíp trong đầu em là một loại thiết bị theo dõi thế hệ đầu của Bella bán ra, độ bền một trăm năm trong bộ não con người.”
Anh ngừng một lát lại nói tiếp: “Mục đích của người làm điều này anh không rõ nhưng hẳn có liên quan tới cha mẹ em. Cha em là Hoàng Minh, một ông trùm hắc đạo ở Thái. Cũng là cha của Quốc Dũng….”
Cứ thế, Tuấn Phong kể ra toàn bộ những gì anh ấy biết cho Gia Ly nghe. Cô cảm thán: “Vậy là mẹ Lam Anh và cha Trần chính là được bà Yod đó gửi gắm em. Mẹ em không phải là bà ta, vậy là ai?”
“Anh cũng không rõ.”
“Xuân Lan hẳn không biết điều này, nên lúc trước bà ta mới muốn em lấy Quốc Dũng.” Gia Ly thở dài nói.
“Đúng vậy. Nhiều khả năng người cấy chíp là bà Yod, đây là một người phụ nữ quá mức mạnh mẽ. Chúng ta nên cẩn trọng vẫn hơn. Em nghỉ đi.”
“Đây chỉ là một thủ thuật nhỏ, em khỏe lắm. Bọn chúng đã hành động chưa?”
“Rồi.” Tuấn Phong gật đầu: “Minh Châu đang ở nhà họ Trần.”
“Cái gì?” Gia Ly không dám tin trợn mắt hỏi.
***
Hai tiếng sau ở nhà họ Trần. Trong phòng khách.
Vừa mở cửa bước ra ngoài, liếc nhìn hiện trường, bà Lam Anh hoàn toàn có thể ngửi thấy mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.
“Ly, tớ chỉ xin ở tạm đây ít ngày thôi. Quốc Dũng mà bắt được sẽ không tha cho tớ, cậu biết mà.” Minh Châu nói bằng ngữ điệu năn nỉ nhưng ánh mắt không giấu nổi tia ghen ghét nhìn về phía Gia Ly.
Mặc dù bà Lam Anh không thích cô ả, nhưng vì đang cần câu mồi nên bà ấy cũng không dám để Gia Ly làm quá mà hiểu ý người đấm người xoa.
“Từ khi con đi lấy chồng ít khi về nhà. Mẹ cũng thấy hơi buồn. Minh Châu ở đây ít bữa vừa hay giúp nhà cửa bớt hiu quạnh.” Bà ấy ngồi xuống ghế mỉm cười nói.
Gia Ly cười lạnh: “Cô đúng là không đơn giản nha... Lợi hại... lợi hại! Lấy được cả lòng mẹ tôi.”
Sau đó cô quay sang nói với Tuấn Phong: “Anh, em chợt nghĩ ra muốn ở đây một thời gian, anh thấy sao?”
“Được.” Tuấn Phong gật đầu hùa theo đáp.
Minh Châu ngoài cười nhưng trong không cười: “Oa, hai người thật hạnh phúc, đi đâu cũng có nhau nha.”
Ngoài mặt cô ta khen ngợi nhưng thật ra là đang châm chọc. Một tên chồng tật nguyền vô dụng lúc nào cũng chạy theo bám váy vợ. Giờ đây còn sắp lìa đời. Cứ nghĩ tới không bao lâu nữa Gia Ly sẽ thành một góa phụ là cô ta lại sung sướng. Vẻ mặt hớn hở không hề che giấu lộ ra sự đắc ý.
Tuấn Phong nhướng mày, mọi phản ứng của cô ta anh đều quan sát tỉ mỉ. Nếu đúng như những gì anh suy đoán thì cô ta chính là con bài ẩn mà Xuân Lan dùng để ra tay hạ độc lần này.
Gia Ly giễu cợt: “Nếu cô thích tôi có thể gọi Quốc Dũng đến cho cô. Khỏi cần hâm mộ.”
Minh Châu ôm ngực làm như đau đớn khó nhọc nói: “Ly, từ khi nào cậu lại như vậy. Cậu thừa biết tớ và anh ta…”
“Lần trước cô chả nói hai người là đã có thời gian tìm hiểu, là thực lòng yêu và tự nguyện đến với nhau đấy thôi.” Gia Ly lim dim mắt nhắc lại chuyện cũ.
Minh Châu không nói lại được liền bực bội trừng mắt liếc Gia Ly một cái.
Gia Ly tỉnh bơ nói: “Nếu cô thấy ở đây không hợp thì cửa kia cứ bước.”
[Ta nói đuổi người mà cô ta không đi cứ bám dai như đỉa, đuổi nó cũng khoái!]
“Ly, tớ biết trước kia tớ không phải đã làm nhiều chuyện có lỗi với cậu. Bây giờ tớ xin lỗi cậu, thực lòng xin lỗi cậu. Đừng đuổi tớ đi, van xin cậu.” Minh Châu quỳ thụp xuống đất, cúi đầu đau khổ nói. Tiếng khóc nức nở vang lên nghe như thật đáng thương lắm.
Gia Ly cười một tiếng, khóe miệng lộ ra vẻ khó chịu: “Đừng, đừng có quỳ, tôi gánh không nổi, tổn thọ. Cô ở lại đây cũng được nhưng tuyệt đối không được gây chuyện. Nếu để tôi biết cô dở trò gì, đừng trách tôi tàn nhẫn.”
Nói xong, cô đứng dậy đẩy xe lăn của Tuấn Phong về phía cầu thang, nhờ sự giúp đỡ của bác Đào đưa anh lên lầu hai. Minh Châu liếc mắt nhìn theo, lộ ra nụ cười khinh thường. Tiếp đó lần lượt mọi người đều đi hết. Minh Châu mang theo oán khí mà đứng dậy, nghênh ngang về phòng mình trên lầu ba.
Bab 84 Chương 84: Yêu mất rồi.
Gia Ly treo vẻ mặt chịu đựng buồn bực vừa vào tới phòng đã nhoẻn miệng cười. “Anh thấy em diễn có đạt không?”
Tuấn Phong liếc mắt nhìn cô rồi đẩy xe lăn đi tới bên cửa sổ, vươn tay kéo rèm lại sau đó đứng lên nhẹ nhàng kiểm tra một lượt khắp căn phòng.
Trong góc tường dưới đế đèn có một máy nghe lén loại nhỏ. Tuấn Phong lấy một đồ vật hình vuông nhỏ như cục xúc xắc đặt bên cạnh.
Bầu không khí chợt trở nên ngột ngạt trong sự lo lắng, cuối cùng Tuấn Phong mới nhỏ giọng đánh vỡ sự im lặng.
“Được rồi.”
“Anh nói xem, Xuân Lan thực sự dùng cô ta để ra tay? Bà ta cho rằng sẽ dùng cô ả làm mỹ nhân kế?”
Khóe miệng Tuấn Phong hơi giật giật: “Anh không biết. Em nghĩ sao?”
“Nếu cô ta thực sự động thủ, anh trong bộ dạng bị liệt chân sẽ tránh né kiểu gì.” Gia Ly cười nham nhở.
“...”
Tuấn Phong nghẹn họng không nói nên lời.
“Em đang mong tới lúc đấy à?” Anh tiến sát lại tỏ ra nguy hiểm hỏi.
“Bớt giả bộ đi, chẳng phải để đối phó với mỹ nhân kế của cô ta thì anh cũng sẽ dùng mỹ nam kế để ép cô ả xuống tay. Mục đích của cô ta từ đầu tới cuối đều nhắm vào anh. Em phân tích đúng quá rồi.” Gia Ly tấm tắc tự khen.
Tuấn Phong nói: “Đó là vì chồng em vừa lợi hại lại giỏi giang! Tương kế tựu kế chờ đợi con mồi sa lưới. Sau đó sẽ giẫm nát ở lòng bàn chân, em nói xem đến lúc đấy bọn chúng có sợ không?”
Gia Ly nhịn cười, trợn mắt. “Anh đúng là tự mãn.”
Tự cho mình là kẻ bất khả chiến bại.
Nhưng khi cô nghĩ đến tình trạng chất độc vẫn còn tồn đọng trong cơ thể Tuấn Phong lại đau lòng không thôi. Càng căm ghét người đàn bà độc ác đấy.
Gia Ly liếc nhìn Tuấn Phong vẫn đang tỏ ra đắc ý, trong lòng lại thêm chua xót vạn phần.
Cô khẽ hỏi: “Chất độc trong cơ thể anh có để lại di chứng gì không?”
Nghe vậy, Tuấn Phong liền thu lại vẻ cợt nhả trên mặt. Anh nghiêm túc nhìn cô nói: “Hoàng nói với em à?”
Nhận được cái gật đầu của Gia Ly, Tuấn Phong mỉm cười đáp: “Nếu không tìm ra thuốc giải, anh không thể sống quá năm năm nữa.”
“Đấy là lý do lúc trước anh muốn từ hôn. Không muốn làm em khổ sở.”
“Nhưng khi biết em chính là cô gái đêm đó, anh đã không đủ can đảm để buông tha em!”
“Xin lỗi em!”
Gia Ly im lặng nghe. Cô không có bất cứ phản ứng gì. Nhưng chỉ có chính cô tự hiểu, lòng cô đau đớn chừng nào.
“Nhất định sẽ có thuốc giải.” Gia Ly giấu đi nỗi đau, mỉm cười tự tin nhìn vào gương mặt đẹp đẽ của anh nói. Bàn tay ấm áp của cô áp lên má anh sau đó chậm rãi rướn người.
Và sau đó cô không thể tin được tên chồng bệnh tật của cô lại chính là một tên cầm thú. Là con sói giả bộ đáng thương để con mồi sa bẫy.
Anh không chỉ có tính chiếm hữu mà còn muốn in lên từng tấc da thịt của cô ấn ký thuộc về riêng mình. Muốn giữ cô lại chẳng bao giờ nghĩ buông tay. Cho dù có thành ma cũng vậy.
Thân thể ngọc ngà của Gia Ly phải hứng chịu từng đợt tấn công dồn dập, toàn thân bao phủ một lớp mồ hôi bóng loáng cùng với những vết hôn ám muội chằng chịt.
Cứ như thể đây là lần cuối cùng họ ở bên nhau.
"Em muốn… sinh con cho anh." Gia Ly ngắt quãng nói.
“Được, sinh thêm mấy đứa, nếu anh không ở bên, chúng sẽ thay anh chăm sóc em.”
“Em muốn bao nhiêu đứa?”
Câu nói của anh cứ văng vẳng bên tai Gia Ly, hệt như một lời tiên đoán đáng sợ. Làm lòng cô bồn chồn không yên.
"Au." Gia Ly bị cắn một cái liền kêu lên.
Gương mặt Tuấn Phong tiến tới, áp sát ngay bên cạnh hậm hực phàn nàn: “Em chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Ở tư thế mặt đối mặt này dường như khiến mọi suy nghĩ của cô đều không thể giấu nổi anh. Gia Ly lắc đầu, vòng tay ôm lấy vai anh, đánh lạc hướng:
"Anh... khó chịu quá... em... chúng ta tiếp tục nhé. Em sinh cho anh cả một ổ.”
Không biết do câu trả lời của Gia Ly, hay do tiếng rên rỉ yêu kiều của cô mà cơ thể Tuấn Phong chợt khựng lại, rồi khẽ rít lên một tiếng, hai tay anh giữ lấy vòng eo mảnh mai liền dùng lực siết chặt hơn, rồi sau đó mãnh liệt ra vào.
Làn sóng kích tình khiến cho toàn thân cô run rẩy. Theo phản xạ tự nhiên, hai chân Gia Ly quặp chặt lấy thắt lưng tráng kiện của người đàn ông, hơi thở dồn dập. Hai núi ngọc phập phồng rung lắc.
Tròng mắt cô ngập tràn hơi nước, chỉ in lại hình bóng duy nhất một người.
Gia Ly vuốt ve gương mặt lấm tấm mồ hôi của anh rồi tự hỏi.
Tại sao cô lại yêu anh. Yêu hơn cả bản thân mình. Yêu điên cuồng bất chấp tất cả.
Có phải khi yêu phụ nữ sẽ thường hay lo lắng đến sự đổ vỡ, đến chia tay?
Nếu vậy, người đau đớn nhất chẳng phải chính là cô hay sao?
Giây phút này đột nhiên như chậm lại, dường như thời gian bỗng chốc đứng yên. Cô nghe rõ nhịp đập trái tim trong lồng ngực của anh, cô lại lặng lẽ đưa tay chạm vào ngực mình, nơi con tim yếu đuối đang đập loạn xạ.
Vẫn là nhịp đập, nhưng cảm giác rất khác lạ...
Tim của cô đập loạn nhịp, tim của anh cũng đập loạn nhịp.
Lẽ nào hai con tim đã thấu hiểu được cảm giác của nhau, cùng chung một nhịp đập mãnh liệt...
Cô đã thực sự yêu người đàn ông này sâu đậm rồi.
“Hãy hứa với em. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được quên em!”
"Em chính là lý do tồn tại của anh." Tuấn Phong cúi người hôn lên môi cô: “Anh hứa!”
Anh bế cô ngồi dậy, vùi mặt vào hõm vai, hàm răng của anh khẽ nghiến tạo ra dấu ấn đỏ chót. Ngay khi Gia Ly há miệng kêu đau thì cây gậy bên dưới chợt thúc mạnh và phóng thích.
Gia Ly cũng chỉ biết nuốt lại tiếng thét há miệng cắn trả lại một phát rồi run rẩy hoà cùng anh.
Bab 85 Chương 85: Hải La
Ngày hôm sau, biệt thự nhà họ Trần lại được đón một vị khách đặc biệt.
“Đây là bạn của mẹ, lâu lắm mới đến chơi, cô ấy sẽ ở đây một thời gian.” Bà Lam Anh giới thiệu Hải La.
Ấn tượng của Tuấn Phong với Hải La không phải rất tốt, nhưng cũng chẳng ghét. Nguyên do là bởi anh đã biết rõ ràng, rằng tất cả chuyện xảy ra không liên quan đến bà ấy, bèn dặn Gia Ly: “Thật tốt quá, đúng dịp vợ chồng mình đang ở đây, em ở lại trò chuyện với cô ấy nhé!”
Nói xong, anh quay sang nhìn hai người phụ nữ cười một cái rồi nói: “Con cần đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
“Ừ.” Bà Lam Anh hiểu ý gật đầu.
Tuấn Phong vừa đẩy xe lăn ra đến cửa thì Minh Châu liền chạy vội từ trên lầu xuống gọi lớn.
“Em cũng muốn đến bệnh viện, cho em đi nhờ xe nhé!” Cô ta y hệt một con đỉa đói, bám dai dẳng, muốn đuổi theo, liền bị Thảo nắm tay ngăn lại.
“Cô đi thì đừng về đây nữa. Ai là người khóc lóc nói đến viện sẽ bị Quốc Dũng bắt được.”
Minh Châu bị nói thẳng mặt liền rối rít xua tay: “Ôi em quên mất, xin lỗi mọi người! Vừa nãy em nghĩ muốn gặp bác sĩ để kiểm tra một chút thôi!”
Thảo nghe thấy cô ta xin lỗi thì sắc mặt liền trào phúng: “Tôi là bác sĩ, cô muốn khám gì tôi khám cho, đi nào, lên phòng khám ngay bây giờ!”
Minh Châu rất tức giận nhưng không thể phản đối, cô ta nhìn lại hai người phụ nữ áy náy nói: “Nhưng chúng ta đang có khách, lát nữa đi chị.”
Thảo trợn mắt ra vẻ hách dịch của bác sĩ mà mắng: “Cô La còn ở đây dài ngày, vậy là cô đợi khi cô ấy đi mới khám, hay ý cô là muốn cô ấy đi sớm để không ảnh hưởng tới sức khỏe của cô!”
Bị Thảo nói xuyên tạc ý định, Minh Châu tức trợn mắt: “Em không có ý đấy. Vậy em lên phòng đây ạ.”
Thảo gật đầu đi theo.
Gia Ly nhìn bóng lưng hớt hải của Minh Châu cười lạnh: “Đúng là vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn. Miệng lưỡi của Minh Châu so với chị Thảo đúng là kém xa.”
“Con bé này.” Bà Lam Anh khẽ cười lắc đầu.
“Rồi sẽ có ngày con tẩn cho nó một trận nữa!” Gia Ly hống hách nói.
Bà Lam Anh bật cười khuyên nhủ: “Con gái con lứa đừng có suốt ngày chỉ nghĩ tới mấy chuyện đánh nhau. Con bây giờ đã là người có địa vị, đi đánh nhau để người khác nhìn thấy thì mất mặt lắm!”
“Con che mặt lại là được ấy mẹ.” Gia Ly híp mắt bổ sung: “Với cô ta, con thấy như thế vẫn còn nhẹ.”
Hải La nãy giờ chỉ ngồi một bên cười, lúc này mới lên tiếng: “Cháu muốn cô ta thế nào?”
“Chuyện này chỉ đơn thuần là hiểu lầm thôi, cháu không có ý định làm gì đâu ạ!” Gia Ly chợt giật mình nhớ ra còn người khác ở đây, liền đổi giọng.
Có lẽ tại vì Minh Châu đòi đi theo Tuấn Phong nên cô mới nhất thời ghen tuông lấn át lý trí nói năng không chú ý, quên mất trong phòng còn một người ngoài nữa.
Thấy sự đề phòng của Gia Ly, trái tim Hải La chợt thắt lại cũng không nói thêm gì nữa.
Bà Lam Anh khẽ thở dài nói: “Cô La ngày trước học cùng cấp ba với mẹ. Sau đó cô ấy và gia đình sang Thái định cư, lâu lắm mới về nước, con thay mẹ đưa cô ấy đi dạo phố một chút nhé!”
Gia Ly đưa mắt nhìn sang Hải La. Đây là một người phụ nữ vẫn rất đẹp. Tuy vóc dáng có phần khô khan nhưng đường nét trên gương mặt lại sắc xảo vô cùng. Nhất là ánh mắt nhìn cô rất hiền từ. Cảm nhận được sự thân thiện của Hải La, Gia Ly cũng gật đầu đồng ý.
Hai người đi tới khu phố cổ của thành phố T, vừa đi vừa nghe Hải La kể về chiến tích hồi bé của bà ấy. Gia Ly nghe xong thầm cảm thán: [Cô ấy giống mình quá. Nếu như sinh cùng thời có lẽ đã rất thân rồi.]
Cứ thế bầu không khí qua lại cũng tự nhiên hơn rất nhiều, khoảng cách người ngoài dần dần được xóa bỏ. Theo bước chân của bọn họ, tiếng cười vang lên không dứt.
Không biết từ lúc nào phía sau hai người đã có một kẻ bám đuôi. Hải La lạnh lùng liếc mắt nhìn lại rồi kéo Gia Ly đi vào một quán bán trang sức gần đó.
Quốc Dũng cong môi cười, cũng tiến vào.
“Ôi chị dâu, lâu lắm mới gặp nhỉ?” Quốc Dũng ngả ngớn đi tới bên cạnh Gia Ly.
Kể từ khi biết cô và anh ta là anh em cùng cha khác mẹ, Gia Ly đã nghĩ rất nhiều nhưng vẫn chưa biết nếu gặp lại người này cô sẽ cảm thấy như thế nào. Thế rồi như bây giờ, cái giọng điệu kia vẫn khiến cô cảm thấy chán ghét như thường.
Gia Ly lạnh lùng quét mắt qua gương mặt tươi cười ấy nói: “Chào em trai nhé! Có vẻ bài tập trồng cây chuối trên miệng bồn cầu rất có hiệu quả phải không? Chậc chậc, sắc mặt hồng hào thế này thì chắc là máu đã dồn xuống não cũng nhiều hơn trước.”
Quốc Dũng cứng ngắc khép miệng, cảm giác khó chịu lần trước vẫn còn. Người phụ nữ trước mắt này lại luôn thích khiêu chiến anh ta. Kể cả chuyện xảy ra ở khách sạn Song Thiên, nợ cũ nợ mới cộng lại, anh ta nhất định không bỏ qua.
Gia Ly nhìn toàn bộ phản ứng như chó ngáp phải ruồi của Quốc Dũng thì giả vờ vô tội xua tay trước mặt anh ta giả bộ quan tâm hỏi han: “Này, chú em không sao chứ?”
“Cô cứ đợi đấy cho tôi… Tôi nhất định sẽ cho cô biết hậu quả của việc đắc tội với tôi!” Đột nhiên Quốc Dũng gào lên làm cho tất cả mọi người lập tức chạy lại.
Đã có không ít người mỉm cười đầy châm biếm, tiếng thì thầm tuy rất nhỏ nhưng lại giống như từng cái tát hung tợn vả vào mặt Quốc Dũng, khiến anh ta tức lộn ruột mà chẳng biết làm sao.
“Tôi cứ thích đắc tội với anh đấy. Ai bảo anh nhàn rỗi quá cứ nhảy ra trước mặt tôi.” Gia Ly chua ngoa đáp trả.
Quốc Dũng không chịu nổi sự chỉ chỏ. Anh ta từ từ bước về phía cửa, lạnh lùng quét mắt nhìn lại: “Dám khiêu khích tôi? Không biết lượng sức mình. Tôi cảnh cáo cô, quản cho tốt cái miệng của mình, đừng có nói linh tinh, nếu không tôi sẽ khiến nhà họ Trần của cô phải trả một cái giá đắt đến mức không chống đỡ nổi đấy!”
Quốc Dũng nói xong, cố tỏ ra khinh bỉ quay lưng bỏ đi, giống như Gia Ly chỉ là thứ rác rưởi vậy.
Thái độ này của anh ta liền làm Gia Ly ngây ra, mãi mới phản ứng lại được: “Mẹ nó, đây… đây là…?”
Hải La đứng bên cạnh cười khổ, thầm nghĩ: [Con gái mình quá yếu, cần phải rèn luyện thêm.]
Bà ấy vừa định nói một câu thì người đàn ông vừa đi khỏi đã hoảng loạn chạy trở vào.
Thời gian gần đây Gia Ly hay ngủ, anh đã nghĩ tới lý do khác. Chỉ là phát hiện này lại khiến Tuấn Phong tràn đầy nghi hoặc.
Gia Ly có biết đến sự tồn tại của con chíp hay không?
Vì lý do gì? Hay nói cách khác kẻ đã gắn con chíp này có mục đích gì?
Dù với lý do nào cũng không thể chấp nhận được.
Tuấn Phong nhắn cho Trọng Đạt một tin nhờ làm nhiễu tín hiệu truyền tin của con chíp, sau đó lại gọi cho Duy Hoàng chuẩn bị lần theo dấu vết. Anh cần thực hiện một ca tiểu phẫu để lấy nó ra sau đó tìm xem kẻ đứng phía sau là ai.
Một suy đoán cực kỳ táo bạo vừa nảy ra trong đầu Tuấn Phong.
Chẳng lẽ là bà ấy?
Mẹ ruột của Gia Ly? Hay là bà ta - Vợ của Hoàng Minh?
Hoàng Minh là ông trùm hắc đạo lớn nhất Thái Lan. Là băng nhóm chuyên bảo kê cho những hoạt động mua bán trái phép tại vùng Đông Nam Á.
Hai mươi lăm năm trước, khi mà Hoàng Minh chưa thực sự lớn mạnh như bây giờ ông ta yêu một người đàn bà tên là Niran. Nhưng sau đó, vì thực hiện tham vọng mở rộng thế lực, Hoàng Minh bỏ bà ta để lấy tiểu thư duy nhất của nhà Yod. Trớ trêu thay, Niran lại chính là đứa con rơi của ông Yod, và khi đó bà ta đã cố tình phá hoại cuộc hôn nhân này nhưng bất thành. Sau đó Niran bị vợ cả của Hoàng Minh - người giữ quyền chủ nhà Yod đuổi ra khỏi gia tộc.
Niran mang theo nỗi oán hận, phẫu thuật thay đổi gương mặt, đổi tên thành Xuân Lan, chạy sang nước V. Bà ta lợi dụng sự nhân hậu của mẹ Tuấn Phong trở thành tu hú chiếm tổ sinh ra Quốc Dũng. Mấy năm sau bà ta lại sắp xếp cho người gài bẫy Hoàng Minh ngủ với cận vệ nữ của bà Yod nhằm sỉ nhục bà Yod. Nhưng mọi chuyện đã bị bà ta giấu đi, ngay cả Hoàng Minh cũng không biết sự kiện này. Người khi đó chính là mẹ của Gia Ly. Ngay khi sinh ra, Gia Ly đã được đưa đến cho bà Lam Anh và vợ của ông Trần. Bí mật này đã được giấu kín bao nhiêu năm nay. Toàn bộ đều nằm trong tập tài liệu mà bà Lam Anh đưa cho Tuấn Phong. Chỉ là, nó lại không hề nhắc tới tình hình hiện tại của những người đó.
Không ổn rồi!
Tuấn Phong vội vàng đẩy ghế đứng dậy sau đó rời khỏi phòng.
***
“Ông chủ, có tin tức về bà Niran Yod rồi ạ.” Một tên người hầu hớt hải chạy vào ghé vào tai Hoàng Minh nói nhỏ. Ông ta nhìn lướt qua gương mặt xinh đẹp lạnh lùng của vợ mình sau đó vẫy tay cho tên đó lui ra ngoài, giây lát sau cũng đứng dậy.
“Đúng là tình cũ không rủ cũng tới!” Bà Yod nói rồi liếc mắt nhìn sang cận vệ của mình: “Câu nói này của người V phải không?”
Hải La cúi đầu lễ phép nói: “Bà chủ, đúng ạ. Nhưng bà chủ yên tâm, sai lầm năm đó tôi tuyệt đối không hé nửa lời cho ông chủ biết người đó là tôi. Bà chủ thiện tâm đã cho con gái tôi một cơ hội sống, tôi đã thề tuyệt đối trung thành với bà rồi ạ.”
“Ừ. Mấy hôm nay tín hiệu truyền về có vẻ bất ổn. Xem xét lại một chút!” Bà Yod tờ ơ nói.
“Vâng ạ.” Hải La cung kính đáp.
Bà ấy vừa định xoay người thì bà Yod lại nói tiếp: “Con đàn bà kia cho rằng cái nhà họ Vũ bé tẹo đấy có thể đối chọi lại được với nhà Yod. Hay nó nghĩ Hoàng Minh dám bất chấp tất cả để đón thằng con hoang đấy về đây?”
Dám hại bà ta không còn khả năng sinh sản lại muốn trở về. Những ngày tháng khổ sở của mẹ con họ chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Nghe vậy, Hải La cúi thấp đầu đáp: “Niran đang muốn hạ sát Tuấn Phong thêm một lần nữa. Cũng dùng loại chất độc như năm xưa đã từng hại bà.”
“Giúp cậu ta một tay. Trước khi Hoàng Minh tìm tới. Làm sao càng thảm càng tốt. Tôi sẽ cản bước lão già đấy.” Bà Yod cười lạnh phân phó.
Hải La rời khỏi phòng, lòng vẫn chưa hết thấp thỏm bất an. Mạng của bà ấy và cả con gái đều ở trong tay người đàn bà này. Chỉ mong, Tuấn Phong sẽ phát hiện theo dấu vết lúc trước mà cứu được Gia Ly. Bà ấy chỉ mong có vậy.
***
Trước mặt Hoàng Minh là một người đàn ông trung tuổi, đang nằm co quắp trên sàn nhà.
“Tôi… không biết.” Cả người ông ta đã trở nên mềm nhũn. Ông ta biết rõ người đàn ông trước mặt này là ai. Nhưng nếu ông ta khai ra mọi chuyện, thì thứ chờ đợi ông ta cũng chỉ có cái chít.
Hiển nhiên là Hoàng Minh không hài lòng với câu trả lời này. Ông ta chẳng thèm quan tâm đến tài hoa của người nầy, trực tiếp ra lệnh cho người dẫm nát bàn tay của ông ta.
Tiếng thét không ngừng vang lên.
Mãi lâu sau mới có giọng nói ngắt quãng vang lên: “Ông trời ạ... Tôi.... Tôi sai rồi, ông đại nhân đại lượng hãy tha cho tôi. Tôi thừa nhận năm đó đã làm phẫu thuật thẩm mĩ cho bà Niran. Toàn bộ hình ảnh trước và sau khi phẫu thuật vẫn còn lưu lại trong máy tính của tôi.”
Người đàn ông nói xong, bất chấp bàn tay còn đang chảy máu, vẫn cúi mình quỳ lạy Hoàng Minh. Sắc mặt ông ta đã tái mét, quả thực là ông ta đã chạm tới cánh cửa của tử thần. Ông ta dám chống đối với Hoàng Minh, đúng là to gan....
Hoàng Minh nhìn chằm chằm gã đàn ông đang quỳ lạy. Ánh mắt càng lúc càng âm lãnh: “Cơ sở của ông hình như là không có giấy phép hoạt động thì phải?”
“Tôi sai rồi? Ông trời, xin ông hãy tha thứ cho tôi” Ông ta bụp bụp dập đầu tế lạy, đáy mắt hiện lên sự không cam lòng cùng hung dữ.
Bab 82 Chương 82: Đừng rút dây động rừng
Người đàn ông cắn răng chống đỡ đọc ra tên tập tài liệu trong máy và mật khẩu.
Hoàng Minh lấy điện thoại ra lệnh: “Mang toàn bộ tư liệu về Niran trong file bảo mật đấy về đây.”
Sau đó ông ta khinh bỉ nhìn người đàn ông thảm hại trước mặt: “Bao nhiêu năm qua mày ẩn núp bên cạnh tạo chính là làm con chó truyền tin. Dám tiếp tay cho nó, tao sẽ cho mày được sống những tháng ngày vui vẻ.”
Hoàng Minh vẫy tay ra hiệu cho người của mình mang điện thoại của người đàn ông xấu số đến: “Gọi cho nó, giữ cuộc gọi lâu một chút.”
Người đàn ông trợn mắt khiếp sợ. Nghe Hoàng Minh nói vậy ông ta liền biết bản thân mình đã hết cơ hội. Không cần nghĩ nhiều lập tức vùng dậy lao đầu vào tường tự kết thúc sinh mệnh.
“Thằng chó này vẫn mãi chung tình như vậy?Mày thích nó đến cả mạng cũng không cần cơ à? Niran, con Niran…” Hoàng Minh gầm lên khiến tất cả đám người hầu lâu năm đứng bên cạnh đều khiếp sợ dạt sang một bên lấm lét nhìn lại chẳng dám ho he gì.
Đã khiến ông chủ tức giận, cơ hội sống sót coi như hoàn toàn mất.
Nhưng phải biết, Niran là ai chứ? Người đàn bà ấy với ông chủ có quan hệ cỡ nào mà dám xen vào?
Những người hầu lâu năm ở bên ông chủ như bọn họ đều biết. Năm xưa ông chủ đã phụ người ta, còn khiến người ta trở thành kẻ thù không đội trời chung của bà Yod. Ông chủ muốn che chở bảo vệ nhưng người ta lại oán hận ngút trời, trả đũa xong liền biến mất.
Trong lòng ông chủ từ đó luôn tràn đầy tức giận cùng không cam lòng, nhưng thế lực của bà Yod cũng không phải tầm thường. Vậy nên chỉ có thể im lặng tìm người.
Nếu như Hoàng Minh biết được Niran không chỉ thay đổi gương mặt, còn lấy một người đàn ông khác làm vợ lẽ, ông ta sẽ ra sao?
Nếu ông ta biết được, Niran hết lần này tới lần khác hãm hại ông ta. Không chỉ cài người phá hoại việc làm ăn, còn cài cả phụ nữ lên giường của ông ta… Sẽ nghĩ gì nhỉ?
Hoàng Minh thở dài một tiếng, cuộc đời của ông ta đúng là chỉ vì một người đàn bà mà mọi chuyện luôn gặp trắc trở.
Hôm nay đã có được manh mối rồi, nhất định sẽ bắt được bà ta về hỏi cho ra nhẽ, lấy được thuốc giải độc cho vợ của mình.
Ông ta chính là một người chồng sống có trách nhiệm.
Hoàng Minh cong khóe miệng, nói: “Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ sang V một chuyến!”
***
Nghe người hầu báo tin, bà Yod nhếch miệng cười. Sắc mặt tràn đầy ngạo nghễ: “Hành động cũng nhanh nhẹn như thế! Hải La, bà đi sang đó trước đi. Tôi sẽ giữ chân lão hai ngày. Cho phép bà gặp lại con gái nhưng không được nhận nhau. Nhất định không để bí mật lộ ra ngoài.”
“Cảm ơn...” Hải La cúi đầu lễ phép chào bà Yod rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi Hải La đi rồi, bà Yod mới lặng lẽ thở dài. Suy cho cùng, bà ta cũng chỉ là một nạn nhân mà thôi. Bà ta lấy người đàn ông mình thầm yêu, cả tuổi xuân chỉ có một mình ông ta. Nhưng lại thành con rối hề hước trong mối tình ngang trái của Hoàng Minh và Niran. Bà ta có lỗi gì?
Những nghẹn khuất này tại sao bà ta phải trải qua!
Bà ta cảm thấy sống một cuộc đời luôn giữ thù hận trong lòng quả là quá mệt mỏi rồi. Nhìn người đàn ông của mình vẫn còn che chở cho người cũ từng hại mình mất đi khả năng sinh con, đúng là rất đau. Cho dù bao nhiêu năm qua Hoàng Minh vẫn không dám đưa bất cứ đứa trẻ nào về nhà, nhưng bà ta vẫn biết đấy chỉ là chuyện sớm muộn.
Càng nghĩ, lửa giận trong lòng bà ta càng muốn phát tiết ra ngoài nhưng không thể. Bà ta vẫn cần phải đeo cái mặt nạ làm một người vợ hiền thục cam chịu bị đứa con rơi của cha mình hãm hại. Khiến cho Hoàng Minh vì sự áy náy này mà day dứt cả đời mới được. Cho dù ông ta có không cam lòng cũng chả dám nói ra ngoài. Bởi vì Hoàng Minh ngoài cần lợi dụng danh tiếng của nhà Yod, còn cần quyền thừa kế khối tài sản của bà ta. Chỉ là, ông ta ngàn vạn lần sẽ không biết được, chẳng ai có thể ngờ nổi, tất cả đã được bà Yod âm thầm chuyển cho Gia Ly - Một lá bài ẩn mà bà ta dùng để vả mặt tất cả đám người này.
Và con bài thì nên xứng đáng với vai trò là một công cụ để bà ta sử dụng.
Bà Yod hít một hơi sâu, nén giận vào lòng, thâm độc nhìn chằm chằm ra ngoài ô cửa sổ: “Xuân Lan à? Niran? Để xem ai còn dám bảo vệ mày?”
Bà ta nhếch mép cười, thầm nguyền rủa những người đã khiến cuộc đời của bà ta trở nên bất hạnh. Lúc lâu sau, mọi tâm tư đều được thu hết vào đáy mắt, rồi đứng dậy bước xuống lầu.
***
Lúc này tại nông trại của Trọng Đạt. Tuấn Phong mặc bộ quần áo phẫu thuật màu xanh vừa đi từ trong phòng vô trùng đi ra. Anh gấp gáp hỏi:
“Sao rồi?”
Duy Hoàng nhún vai trả lời: “Cậu sẽ không tin được đâu?”
“Nói mau!” Tuấn Phong cau mày giục. Bàn tay anh ấy thô bạo cởi bỏ bộ quần áo trên người.
“Tín hiệu của nó được truyền sang Thái, lãnh địa dò được trùng khớp với tọa độ của Hoàng Minh.”
“Đừng rút dây động rừng. Tiếp tục duy trì trạng thái phản hồi tín hiệu như bình thường.” Tuấn Phong thở dài nói.
“Nó có để lại hậu quả gì không?” Trọng Đạt cẩn trọng hỏi.
“Nó khống chế sự hoạt động bình thường của các nơ ron thần kinh. Hiện tại, ngoài tác động khiến cô ấy ngủ bất thường thì chưa có tổn hại gì.” Tuấn Phong thở phào nhẹ nhõm đáp.
Loại chíp công nghệ này bọn họ đều biết nó nguy hiểm chừng nào. Chính là phát súng thầm lặng hạ gục những điệp viên ngầm có ý định phản bội. Bởi vì không đồng ý với việc khống chế tàn bạo đó mà Bella mới được thành lập.
“Các cậu làm tiếp nhé, tớ xem cô ấy thế nào rồi!” Tuấn Phong thay xong bộ quần áo vô trùng ra liền đi lên lầu.
Bab 83 Chương 83: Cô đúng là không đơn giản
Lúc này Gia Ly đang nằm nhắm mắt, sắc mặt có chút tái nhợt. Cô đang lắng nghe giai điệu của bản nhạc không lời nhẹ nhàng vang lên. Hôm trước khi Tuấn Phong đến báo cho cô cái tin chấn động này, cho đến bây giờ cô vẫn không dám tin. Hóa ra bao năm qua cô cứ nghĩ rằng mình là con gái nhà họ Trần lại không phải. Vậy mà bao năm qua cha mẹ vẫn yêu thương cô đến như vậy.
Cô vừa bất ngờ lại xúc động. Nhưng nhiều hơn vẫn là lo lắng về thân phận của mình. Thực chất cô là ai?
Gia Ly biết Tuấn Phong vẫn chưa hoàn toàn nói ra hết sự thật. Tuy nhiên cô cũng không có nôn nóng. Cô hoàn toàn tin tưởng người đàn ông của mình chắc chắn không có ý định hại cô, chỉ là phải có chuyện gì rất nghiêm trọng, hoặc là đặc biệt thì trong đầu cô mới có thể xuất hiện một đồ vật như thế.
Hóa ra bao lâu nay, cô làm gì, nhìn thấy gì đều có người ở phía sau quan sát. Đấy, nói không khó chịu chính là nói dối.
Tuấn Phong bước vào đi tới bên giường nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Gia Ly đưa lên miệng in xuống một nụ hôn. Anh mỉm cười nói: “Em đừng quá lo lắng, mọi chuyện đã qua rồi.”
“Nói cho em một chút, cha mẹ em là ai?” Gia Ly nhìn thẳng vào mắt Tuấn Phong đưa ra yêu cầu của mình.
Anh vòng tay qua vai ôm lấy người phụ nữ vào trong lòng, dựa lưng vào thành giường. Lát sau giọng nói đều đều vang lên: “Cha mẹ em vẫn còn sống.”
“Để nói về họ, anh cần cho em biết điều này. Anh là một đặc vụ ngầm của đội đặc vụ Bella. Nhiệm vụ của anh là ở phía sau đưa ra chiến thuật tác chiến, có thể coi như quân sư. Trọng Đạt là đội trưởng, Duy Hoàng chịu trách nhiệm thu thập tin tức. Bá Tùng ở mảng ám sát chính trị, Minh Quân chuyên về chế tạo vũ khí, cùng một số thành viên khác mà em chưa gặp. Con chíp trong đầu em là một loại thiết bị theo dõi thế hệ đầu của Bella bán ra, độ bền một trăm năm trong bộ não con người.”
Anh ngừng một lát lại nói tiếp: “Mục đích của người làm điều này anh không rõ nhưng hẳn có liên quan tới cha mẹ em. Cha em là Hoàng Minh, một ông trùm hắc đạo ở Thái. Cũng là cha của Quốc Dũng….”
Cứ thế, Tuấn Phong kể ra toàn bộ những gì anh ấy biết cho Gia Ly nghe. Cô cảm thán: “Vậy là mẹ Lam Anh và cha Trần chính là được bà Yod đó gửi gắm em. Mẹ em không phải là bà ta, vậy là ai?”
“Anh cũng không rõ.”
“Xuân Lan hẳn không biết điều này, nên lúc trước bà ta mới muốn em lấy Quốc Dũng.” Gia Ly thở dài nói.
“Đúng vậy. Nhiều khả năng người cấy chíp là bà Yod, đây là một người phụ nữ quá mức mạnh mẽ. Chúng ta nên cẩn trọng vẫn hơn. Em nghỉ đi.”
“Đây chỉ là một thủ thuật nhỏ, em khỏe lắm. Bọn chúng đã hành động chưa?”
“Rồi.” Tuấn Phong gật đầu: “Minh Châu đang ở nhà họ Trần.”
“Cái gì?” Gia Ly không dám tin trợn mắt hỏi.
***
Hai tiếng sau ở nhà họ Trần. Trong phòng khách.
Vừa mở cửa bước ra ngoài, liếc nhìn hiện trường, bà Lam Anh hoàn toàn có thể ngửi thấy mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.
“Ly, tớ chỉ xin ở tạm đây ít ngày thôi. Quốc Dũng mà bắt được sẽ không tha cho tớ, cậu biết mà.” Minh Châu nói bằng ngữ điệu năn nỉ nhưng ánh mắt không giấu nổi tia ghen ghét nhìn về phía Gia Ly.
Mặc dù bà Lam Anh không thích cô ả, nhưng vì đang cần câu mồi nên bà ấy cũng không dám để Gia Ly làm quá mà hiểu ý người đấm người xoa.
“Từ khi con đi lấy chồng ít khi về nhà. Mẹ cũng thấy hơi buồn. Minh Châu ở đây ít bữa vừa hay giúp nhà cửa bớt hiu quạnh.” Bà ấy ngồi xuống ghế mỉm cười nói.
Gia Ly cười lạnh: “Cô đúng là không đơn giản nha... Lợi hại... lợi hại! Lấy được cả lòng mẹ tôi.”
Sau đó cô quay sang nói với Tuấn Phong: “Anh, em chợt nghĩ ra muốn ở đây một thời gian, anh thấy sao?”
“Được.” Tuấn Phong gật đầu hùa theo đáp.
Minh Châu ngoài cười nhưng trong không cười: “Oa, hai người thật hạnh phúc, đi đâu cũng có nhau nha.”
Ngoài mặt cô ta khen ngợi nhưng thật ra là đang châm chọc. Một tên chồng tật nguyền vô dụng lúc nào cũng chạy theo bám váy vợ. Giờ đây còn sắp lìa đời. Cứ nghĩ tới không bao lâu nữa Gia Ly sẽ thành một góa phụ là cô ta lại sung sướng. Vẻ mặt hớn hở không hề che giấu lộ ra sự đắc ý.
Tuấn Phong nhướng mày, mọi phản ứng của cô ta anh đều quan sát tỉ mỉ. Nếu đúng như những gì anh suy đoán thì cô ta chính là con bài ẩn mà Xuân Lan dùng để ra tay hạ độc lần này.
Gia Ly giễu cợt: “Nếu cô thích tôi có thể gọi Quốc Dũng đến cho cô. Khỏi cần hâm mộ.”
Minh Châu ôm ngực làm như đau đớn khó nhọc nói: “Ly, từ khi nào cậu lại như vậy. Cậu thừa biết tớ và anh ta…”
“Lần trước cô chả nói hai người là đã có thời gian tìm hiểu, là thực lòng yêu và tự nguyện đến với nhau đấy thôi.” Gia Ly lim dim mắt nhắc lại chuyện cũ.
Minh Châu không nói lại được liền bực bội trừng mắt liếc Gia Ly một cái.
Gia Ly tỉnh bơ nói: “Nếu cô thấy ở đây không hợp thì cửa kia cứ bước.”
[Ta nói đuổi người mà cô ta không đi cứ bám dai như đỉa, đuổi nó cũng khoái!]
“Ly, tớ biết trước kia tớ không phải đã làm nhiều chuyện có lỗi với cậu. Bây giờ tớ xin lỗi cậu, thực lòng xin lỗi cậu. Đừng đuổi tớ đi, van xin cậu.” Minh Châu quỳ thụp xuống đất, cúi đầu đau khổ nói. Tiếng khóc nức nở vang lên nghe như thật đáng thương lắm.
Gia Ly cười một tiếng, khóe miệng lộ ra vẻ khó chịu: “Đừng, đừng có quỳ, tôi gánh không nổi, tổn thọ. Cô ở lại đây cũng được nhưng tuyệt đối không được gây chuyện. Nếu để tôi biết cô dở trò gì, đừng trách tôi tàn nhẫn.”
Nói xong, cô đứng dậy đẩy xe lăn của Tuấn Phong về phía cầu thang, nhờ sự giúp đỡ của bác Đào đưa anh lên lầu hai. Minh Châu liếc mắt nhìn theo, lộ ra nụ cười khinh thường. Tiếp đó lần lượt mọi người đều đi hết. Minh Châu mang theo oán khí mà đứng dậy, nghênh ngang về phòng mình trên lầu ba.
Bab 84 Chương 84: Yêu mất rồi.
Gia Ly treo vẻ mặt chịu đựng buồn bực vừa vào tới phòng đã nhoẻn miệng cười. “Anh thấy em diễn có đạt không?”
Tuấn Phong liếc mắt nhìn cô rồi đẩy xe lăn đi tới bên cửa sổ, vươn tay kéo rèm lại sau đó đứng lên nhẹ nhàng kiểm tra một lượt khắp căn phòng.
Trong góc tường dưới đế đèn có một máy nghe lén loại nhỏ. Tuấn Phong lấy một đồ vật hình vuông nhỏ như cục xúc xắc đặt bên cạnh.
Bầu không khí chợt trở nên ngột ngạt trong sự lo lắng, cuối cùng Tuấn Phong mới nhỏ giọng đánh vỡ sự im lặng.
“Được rồi.”
“Anh nói xem, Xuân Lan thực sự dùng cô ta để ra tay? Bà ta cho rằng sẽ dùng cô ả làm mỹ nhân kế?”
Khóe miệng Tuấn Phong hơi giật giật: “Anh không biết. Em nghĩ sao?”
“Nếu cô ta thực sự động thủ, anh trong bộ dạng bị liệt chân sẽ tránh né kiểu gì.” Gia Ly cười nham nhở.
“...”
Tuấn Phong nghẹn họng không nói nên lời.
“Em đang mong tới lúc đấy à?” Anh tiến sát lại tỏ ra nguy hiểm hỏi.
“Bớt giả bộ đi, chẳng phải để đối phó với mỹ nhân kế của cô ta thì anh cũng sẽ dùng mỹ nam kế để ép cô ả xuống tay. Mục đích của cô ta từ đầu tới cuối đều nhắm vào anh. Em phân tích đúng quá rồi.” Gia Ly tấm tắc tự khen.
Tuấn Phong nói: “Đó là vì chồng em vừa lợi hại lại giỏi giang! Tương kế tựu kế chờ đợi con mồi sa lưới. Sau đó sẽ giẫm nát ở lòng bàn chân, em nói xem đến lúc đấy bọn chúng có sợ không?”
Gia Ly nhịn cười, trợn mắt. “Anh đúng là tự mãn.”
Tự cho mình là kẻ bất khả chiến bại.
Nhưng khi cô nghĩ đến tình trạng chất độc vẫn còn tồn đọng trong cơ thể Tuấn Phong lại đau lòng không thôi. Càng căm ghét người đàn bà độc ác đấy.
Gia Ly liếc nhìn Tuấn Phong vẫn đang tỏ ra đắc ý, trong lòng lại thêm chua xót vạn phần.
Cô khẽ hỏi: “Chất độc trong cơ thể anh có để lại di chứng gì không?”
Nghe vậy, Tuấn Phong liền thu lại vẻ cợt nhả trên mặt. Anh nghiêm túc nhìn cô nói: “Hoàng nói với em à?”
Nhận được cái gật đầu của Gia Ly, Tuấn Phong mỉm cười đáp: “Nếu không tìm ra thuốc giải, anh không thể sống quá năm năm nữa.”
“Đấy là lý do lúc trước anh muốn từ hôn. Không muốn làm em khổ sở.”
“Nhưng khi biết em chính là cô gái đêm đó, anh đã không đủ can đảm để buông tha em!”
“Xin lỗi em!”
Gia Ly im lặng nghe. Cô không có bất cứ phản ứng gì. Nhưng chỉ có chính cô tự hiểu, lòng cô đau đớn chừng nào.
“Nhất định sẽ có thuốc giải.” Gia Ly giấu đi nỗi đau, mỉm cười tự tin nhìn vào gương mặt đẹp đẽ của anh nói. Bàn tay ấm áp của cô áp lên má anh sau đó chậm rãi rướn người.
Và sau đó cô không thể tin được tên chồng bệnh tật của cô lại chính là một tên cầm thú. Là con sói giả bộ đáng thương để con mồi sa bẫy.
Anh không chỉ có tính chiếm hữu mà còn muốn in lên từng tấc da thịt của cô ấn ký thuộc về riêng mình. Muốn giữ cô lại chẳng bao giờ nghĩ buông tay. Cho dù có thành ma cũng vậy.
Thân thể ngọc ngà của Gia Ly phải hứng chịu từng đợt tấn công dồn dập, toàn thân bao phủ một lớp mồ hôi bóng loáng cùng với những vết hôn ám muội chằng chịt.
Cứ như thể đây là lần cuối cùng họ ở bên nhau.
"Em muốn… sinh con cho anh." Gia Ly ngắt quãng nói.
“Được, sinh thêm mấy đứa, nếu anh không ở bên, chúng sẽ thay anh chăm sóc em.”
“Em muốn bao nhiêu đứa?”
Câu nói của anh cứ văng vẳng bên tai Gia Ly, hệt như một lời tiên đoán đáng sợ. Làm lòng cô bồn chồn không yên.
"Au." Gia Ly bị cắn một cái liền kêu lên.
Gương mặt Tuấn Phong tiến tới, áp sát ngay bên cạnh hậm hực phàn nàn: “Em chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Ở tư thế mặt đối mặt này dường như khiến mọi suy nghĩ của cô đều không thể giấu nổi anh. Gia Ly lắc đầu, vòng tay ôm lấy vai anh, đánh lạc hướng:
"Anh... khó chịu quá... em... chúng ta tiếp tục nhé. Em sinh cho anh cả một ổ.”
Không biết do câu trả lời của Gia Ly, hay do tiếng rên rỉ yêu kiều của cô mà cơ thể Tuấn Phong chợt khựng lại, rồi khẽ rít lên một tiếng, hai tay anh giữ lấy vòng eo mảnh mai liền dùng lực siết chặt hơn, rồi sau đó mãnh liệt ra vào.
Làn sóng kích tình khiến cho toàn thân cô run rẩy. Theo phản xạ tự nhiên, hai chân Gia Ly quặp chặt lấy thắt lưng tráng kiện của người đàn ông, hơi thở dồn dập. Hai núi ngọc phập phồng rung lắc.
Tròng mắt cô ngập tràn hơi nước, chỉ in lại hình bóng duy nhất một người.
Gia Ly vuốt ve gương mặt lấm tấm mồ hôi của anh rồi tự hỏi.
Tại sao cô lại yêu anh. Yêu hơn cả bản thân mình. Yêu điên cuồng bất chấp tất cả.
Có phải khi yêu phụ nữ sẽ thường hay lo lắng đến sự đổ vỡ, đến chia tay?
Nếu vậy, người đau đớn nhất chẳng phải chính là cô hay sao?
Giây phút này đột nhiên như chậm lại, dường như thời gian bỗng chốc đứng yên. Cô nghe rõ nhịp đập trái tim trong lồng ngực của anh, cô lại lặng lẽ đưa tay chạm vào ngực mình, nơi con tim yếu đuối đang đập loạn xạ.
Vẫn là nhịp đập, nhưng cảm giác rất khác lạ...
Tim của cô đập loạn nhịp, tim của anh cũng đập loạn nhịp.
Lẽ nào hai con tim đã thấu hiểu được cảm giác của nhau, cùng chung một nhịp đập mãnh liệt...
Cô đã thực sự yêu người đàn ông này sâu đậm rồi.
“Hãy hứa với em. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được quên em!”
"Em chính là lý do tồn tại của anh." Tuấn Phong cúi người hôn lên môi cô: “Anh hứa!”
Anh bế cô ngồi dậy, vùi mặt vào hõm vai, hàm răng của anh khẽ nghiến tạo ra dấu ấn đỏ chót. Ngay khi Gia Ly há miệng kêu đau thì cây gậy bên dưới chợt thúc mạnh và phóng thích.
Gia Ly cũng chỉ biết nuốt lại tiếng thét há miệng cắn trả lại một phát rồi run rẩy hoà cùng anh.
Bab 85 Chương 85: Hải La
Ngày hôm sau, biệt thự nhà họ Trần lại được đón một vị khách đặc biệt.
“Đây là bạn của mẹ, lâu lắm mới đến chơi, cô ấy sẽ ở đây một thời gian.” Bà Lam Anh giới thiệu Hải La.
Ấn tượng của Tuấn Phong với Hải La không phải rất tốt, nhưng cũng chẳng ghét. Nguyên do là bởi anh đã biết rõ ràng, rằng tất cả chuyện xảy ra không liên quan đến bà ấy, bèn dặn Gia Ly: “Thật tốt quá, đúng dịp vợ chồng mình đang ở đây, em ở lại trò chuyện với cô ấy nhé!”
Nói xong, anh quay sang nhìn hai người phụ nữ cười một cái rồi nói: “Con cần đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
“Ừ.” Bà Lam Anh hiểu ý gật đầu.
Tuấn Phong vừa đẩy xe lăn ra đến cửa thì Minh Châu liền chạy vội từ trên lầu xuống gọi lớn.
“Em cũng muốn đến bệnh viện, cho em đi nhờ xe nhé!” Cô ta y hệt một con đỉa đói, bám dai dẳng, muốn đuổi theo, liền bị Thảo nắm tay ngăn lại.
“Cô đi thì đừng về đây nữa. Ai là người khóc lóc nói đến viện sẽ bị Quốc Dũng bắt được.”
Minh Châu bị nói thẳng mặt liền rối rít xua tay: “Ôi em quên mất, xin lỗi mọi người! Vừa nãy em nghĩ muốn gặp bác sĩ để kiểm tra một chút thôi!”
Thảo nghe thấy cô ta xin lỗi thì sắc mặt liền trào phúng: “Tôi là bác sĩ, cô muốn khám gì tôi khám cho, đi nào, lên phòng khám ngay bây giờ!”
Minh Châu rất tức giận nhưng không thể phản đối, cô ta nhìn lại hai người phụ nữ áy náy nói: “Nhưng chúng ta đang có khách, lát nữa đi chị.”
Thảo trợn mắt ra vẻ hách dịch của bác sĩ mà mắng: “Cô La còn ở đây dài ngày, vậy là cô đợi khi cô ấy đi mới khám, hay ý cô là muốn cô ấy đi sớm để không ảnh hưởng tới sức khỏe của cô!”
Bị Thảo nói xuyên tạc ý định, Minh Châu tức trợn mắt: “Em không có ý đấy. Vậy em lên phòng đây ạ.”
Thảo gật đầu đi theo.
Gia Ly nhìn bóng lưng hớt hải của Minh Châu cười lạnh: “Đúng là vỏ quýt dày đã có móng tay nhọn. Miệng lưỡi của Minh Châu so với chị Thảo đúng là kém xa.”
“Con bé này.” Bà Lam Anh khẽ cười lắc đầu.
“Rồi sẽ có ngày con tẩn cho nó một trận nữa!” Gia Ly hống hách nói.
Bà Lam Anh bật cười khuyên nhủ: “Con gái con lứa đừng có suốt ngày chỉ nghĩ tới mấy chuyện đánh nhau. Con bây giờ đã là người có địa vị, đi đánh nhau để người khác nhìn thấy thì mất mặt lắm!”
“Con che mặt lại là được ấy mẹ.” Gia Ly híp mắt bổ sung: “Với cô ta, con thấy như thế vẫn còn nhẹ.”
Hải La nãy giờ chỉ ngồi một bên cười, lúc này mới lên tiếng: “Cháu muốn cô ta thế nào?”
“Chuyện này chỉ đơn thuần là hiểu lầm thôi, cháu không có ý định làm gì đâu ạ!” Gia Ly chợt giật mình nhớ ra còn người khác ở đây, liền đổi giọng.
Có lẽ tại vì Minh Châu đòi đi theo Tuấn Phong nên cô mới nhất thời ghen tuông lấn át lý trí nói năng không chú ý, quên mất trong phòng còn một người ngoài nữa.
Thấy sự đề phòng của Gia Ly, trái tim Hải La chợt thắt lại cũng không nói thêm gì nữa.
Bà Lam Anh khẽ thở dài nói: “Cô La ngày trước học cùng cấp ba với mẹ. Sau đó cô ấy và gia đình sang Thái định cư, lâu lắm mới về nước, con thay mẹ đưa cô ấy đi dạo phố một chút nhé!”
Gia Ly đưa mắt nhìn sang Hải La. Đây là một người phụ nữ vẫn rất đẹp. Tuy vóc dáng có phần khô khan nhưng đường nét trên gương mặt lại sắc xảo vô cùng. Nhất là ánh mắt nhìn cô rất hiền từ. Cảm nhận được sự thân thiện của Hải La, Gia Ly cũng gật đầu đồng ý.
Hai người đi tới khu phố cổ của thành phố T, vừa đi vừa nghe Hải La kể về chiến tích hồi bé của bà ấy. Gia Ly nghe xong thầm cảm thán: [Cô ấy giống mình quá. Nếu như sinh cùng thời có lẽ đã rất thân rồi.]
Cứ thế bầu không khí qua lại cũng tự nhiên hơn rất nhiều, khoảng cách người ngoài dần dần được xóa bỏ. Theo bước chân của bọn họ, tiếng cười vang lên không dứt.
Không biết từ lúc nào phía sau hai người đã có một kẻ bám đuôi. Hải La lạnh lùng liếc mắt nhìn lại rồi kéo Gia Ly đi vào một quán bán trang sức gần đó.
Quốc Dũng cong môi cười, cũng tiến vào.
“Ôi chị dâu, lâu lắm mới gặp nhỉ?” Quốc Dũng ngả ngớn đi tới bên cạnh Gia Ly.
Kể từ khi biết cô và anh ta là anh em cùng cha khác mẹ, Gia Ly đã nghĩ rất nhiều nhưng vẫn chưa biết nếu gặp lại người này cô sẽ cảm thấy như thế nào. Thế rồi như bây giờ, cái giọng điệu kia vẫn khiến cô cảm thấy chán ghét như thường.
Gia Ly lạnh lùng quét mắt qua gương mặt tươi cười ấy nói: “Chào em trai nhé! Có vẻ bài tập trồng cây chuối trên miệng bồn cầu rất có hiệu quả phải không? Chậc chậc, sắc mặt hồng hào thế này thì chắc là máu đã dồn xuống não cũng nhiều hơn trước.”
Quốc Dũng cứng ngắc khép miệng, cảm giác khó chịu lần trước vẫn còn. Người phụ nữ trước mắt này lại luôn thích khiêu chiến anh ta. Kể cả chuyện xảy ra ở khách sạn Song Thiên, nợ cũ nợ mới cộng lại, anh ta nhất định không bỏ qua.
Gia Ly nhìn toàn bộ phản ứng như chó ngáp phải ruồi của Quốc Dũng thì giả vờ vô tội xua tay trước mặt anh ta giả bộ quan tâm hỏi han: “Này, chú em không sao chứ?”
“Cô cứ đợi đấy cho tôi… Tôi nhất định sẽ cho cô biết hậu quả của việc đắc tội với tôi!” Đột nhiên Quốc Dũng gào lên làm cho tất cả mọi người lập tức chạy lại.
Đã có không ít người mỉm cười đầy châm biếm, tiếng thì thầm tuy rất nhỏ nhưng lại giống như từng cái tát hung tợn vả vào mặt Quốc Dũng, khiến anh ta tức lộn ruột mà chẳng biết làm sao.
“Tôi cứ thích đắc tội với anh đấy. Ai bảo anh nhàn rỗi quá cứ nhảy ra trước mặt tôi.” Gia Ly chua ngoa đáp trả.
Quốc Dũng không chịu nổi sự chỉ chỏ. Anh ta từ từ bước về phía cửa, lạnh lùng quét mắt nhìn lại: “Dám khiêu khích tôi? Không biết lượng sức mình. Tôi cảnh cáo cô, quản cho tốt cái miệng của mình, đừng có nói linh tinh, nếu không tôi sẽ khiến nhà họ Trần của cô phải trả một cái giá đắt đến mức không chống đỡ nổi đấy!”
Quốc Dũng nói xong, cố tỏ ra khinh bỉ quay lưng bỏ đi, giống như Gia Ly chỉ là thứ rác rưởi vậy.
Thái độ này của anh ta liền làm Gia Ly ngây ra, mãi mới phản ứng lại được: “Mẹ nó, đây… đây là…?”
Hải La đứng bên cạnh cười khổ, thầm nghĩ: [Con gái mình quá yếu, cần phải rèn luyện thêm.]
Bà ấy vừa định nói một câu thì người đàn ông vừa đi khỏi đã hoảng loạn chạy trở vào.