• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Bí Mật Của Cô Vợ Tổng Giám Đốc (3 Viewers)

  • Chương 66-70

Bab 66 Chương 66: Bị thương

Mãi gần sáng Gia Ly mới về tới nhà.

Sau khi lái xe vào gara, cúi đầu chào chú đầu bếp vẫn đang đợi cửa, Gia Ly liền vội vã về phòng.

Cả ngôi nhà chỉ còn vài bóng đèn neon màu vàng nhẹ trên hành lang đang phát sáng, không gian tĩnh lặng càng khiến bước chân của Gia Ly thêm rõ ràng. Cô cởi giày ra để dưới bậc thang sau đó đưa ánh mắt lo lắng nhìn về phía trước, mãi sau mới rón rén đi lên.

“Em… bị thương?” Giọng nói nghiêm khắc của người đàn ông vang lên cũng là lúc điện được bật sáng.

“Anh chưa ngủ hay sao?” Gia Ly phản ứng lại buột miệng hỏi. Cô lúng túng giấu tay ra sau lưng, mái tóc xoã ra che đi nửa gương mặt cả người đứng nép vào cánh cửa phòng ngủ.

Tuấn Phong ngồi bên cạnh mép giường chống tay đứng dậy từng bước tới bên cạnh Gia Ly. Ánh mắt anh sắc bén như lưỡi dao soi về phía cô.

Anh bước đến đâu, nhịp đập của trái tim cô gấp gáp tới đó, ngực phập phồng hô hấp cũng muốn dừng lại. Loại cảm giác áp bách này vô cùng khủng bố. Gia Ly cụp mắt không dám nhìn vào gương mặt ẩn nhẫn sự tức giận của anh. Cô cụp mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân thon dài đang áp sát ngay bên cạnh. Anh chống tay vào cánh cửa, giam cô vào trong phạm vi của mình.

Tuấn Phong nhìn xoáy vào đỉnh đầu Gia Ly, mu bàn tay anh nổi rõ từng đường gân cuồn cuộn nảy lên. Rồi đột nhiên, cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy Gia Ly bế ngang cô lên đi về phía giường.

“Á… Anh làm gì vậy?” Gia Ly hoảng loạn vòng tay ôm lấy cổ của người đàn ông, sắc mặt tái đi vì đau đớn.

Anh mím môi lừ mắt nhìn cô, bước chân vững vàng đặt cô xuống tấm đệm giường êm ái, tiếp đó nhìn cô một lượt từ đầu tới chân. Hai đầu lông mày Tuấn Phong cau chặt lại khi trông thấy mu bàn tay trắng trẻo đang tím bầm, trầy da chảy máu.

Anh nén xuống sự tức giận, nhịp thở cũng nhẹ như tơ, gằn giọng hỏi: “Kẻ nào?”

“Em sơ ý bị quẹt tay vào tường thôi!”

“Roẹt!!!” Tiếng xé vải vang lên chặn ngang lời giải thích của Gia Ly.

Cô cắn môi nhịn đau muốn che lại những vết bầm bên eo mình. Nhưng toàn bộ quần áo đều bị anh cường ngạnh lột ra. Cơ thể trắng nõn loang lổ những vết xanh tím to như nắm đấm hoàn toàn bại lộ.

“Phong, thật ra là em đi đánh nhau thôi, em không sao, đây… đây cũng không phải lần đầu, em quen rồi, vài hôm sẽ khỏi.” Gia Ly ấp úng nói, cô kéo tấm chăn mỏng muốn che lại cơ thể của mình.

Tuấn Phong không nói gì, anh bước tới bên tủ quần áo lấy ra một bộ đồ bằng lụa cùng phụ kiện trong ngoài đầy đủ, sau đó mặc lên người cho cô, tinh tươm liền bế cô đi xuống lầu, gọi vệ sĩ lái xe ra trước sự ngỡ ngàng của Gia Ly.

Vệ sĩ kinh ngạc nhìn hai người rồi vội vàng mở cửa xe, ngồi vào ghế lái lo lắng hỏi:“Ông chủ, đi chỗ nào ạ?”

Sắc mặt đáng sợ của Tuấn Phong cùng tình huống hiện tại làm anh ta liên tưởng tới vô số chuyện linh tinh.

Tuấn Phong liếc nhìn gương mặt vừa tái vì đau lại đỏ bừng vì xấu hổ của Gia Ly nhíu mày lạnh giọng nói: “Bệnh viện.”

“Vâng.” Anh chàng vệ sĩ cúi đầu nhận lệnh rồi đánh lái đi ra ngoài.

Gia Ly nghe vậy liền sửng sốt, vội vàng lôi kéo cổ áo anh nhỏ giọng nói: “Không cần, em không sao, không cần đi bệnh viện đâu anh.”

“Không cho phép nói chuyện.”Tuấn Phong tức giận quát.

Gia Ly bị anh quát một tiếng, đành phải im lặng.

Người đàn ông đưa tay nắm cằm cô buộc Gia Ly phải nhìn vào mắt anh, trong đó đều là sự đau lòng khó có thể dùng lời nào để diễn tả nổi. Cô đau một anh lại đau mười, càng khó chịu gấp trăm, gấp nghìn lần. Kẻ nào dám động vào người phụ nữ của anh, dám làm ra loại thương tổn này?

Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào gò má trắng trẻo thanh tú lúc này hơi sưng lên, trên đó còn in rõ năm dấu tay.

Đôi mắt anh lại trở nên lạnh lùng hơn.

“Nói anh nghe chuyện gì đã xảy ra?”

Gia Ly nhìn vào mắt anh, khoé môi khẽ mỉm cười: “Em không sao thật mà. Tối nãy từ nhà mẹ về, em thấy Minh Châu, chính là con bạn đểu nhiều lần khiêu khích em anh đã gặp rồi đấy.”

Tuấn phong gật đầu, đáy lòng càng thêm lạnh lẽo.

Gia Ly xoay người điều chỉnh một tư thế thoải mái trong lòng anh rồi tiếp tục nói: “Em biết được cô ta đang cầm đầu một đường dây môi giới mại dâm trái phép nên cũng muốn thu thập thêm bằng chứng. Vừa hay lại gặp cô ta cãi nhau cùng một gã từ trong nhà nghỉ đi ra. Em đã bám theo bọn chúng, nào ngờ… nào ngờ…”

Cô ngước mắt nhìn anh, thấy người đàn ông vẫn chăm chú lắng nghe đành tiếp tục khai báo, thái độ có vẻ rất thành khẩn: “Bọn chúng là theo dõi em rồi dựng lên một màn đấy để dụ em vào bẫy.”

“Gã đàn ông kia tên là Đông, một tay bảo kê có tiếng tại các tụ điểm ăn chơi tại thành phố T. Lần trước khi mà Minh Châu bỏ thuốc em, cũng chính đám người đó đuổi theo, rồi em trốn vào thang máy và gặp anh đấy. Hôm nay nợ cũ nợ mới em đã đánh nhau với bọn nó trong con hẻm cụt, nhẽ ra đã thắng rồi ấy… Nhưng mà vì bọn nó chơi bẩn nên em suýt thị bị tóm. May là khi đó có một người bạn cũ tên Đạt đi ngang qua hỗ trợ em một chút. Nói chung là bọn chúng thảm hơn em nhiều.” Tình huống nguy hiểm được Gia Ly lược bớt đi rồi kể lại với ngữ điệu hài hước làm Tuấn Phong càng thêm tức giận, nhưng rất nhanh anh đã đè tất cả cảm xúc đó xuống, nhẹ giọng nói:

“Em làm rất khá, tuy nhiên, nếu lần sau gặp lại loại chó điên đấy, không cần tự mình động thủ, gọi điện thoại cho anh ngay, biết chưa?”

Gia Ly nhìn anh khẽ nhếch môi: “Cảm giác được tận tay xả giận vui như vậy, em không lỡ đánh mất. Au!”

Vết thương trên má của Gia Ly bị ngón tay Tuấn Phong đụng tới, cô khẽ kêu lên một tiếng. Rúc mặt vào ngực anh rầu rĩ nói: “Huống hồ em còn đang giận anh, anh làm gì có tư cách tức giận chứ?”

Tuấn Phong cười lạnh một tiếng. “Anh không tức giận, anh là đau lòng.”

“Mặt anh cau có như này, cả người tỏa ra khí đen u ám…”

“Được rồi, là anh giận em, gặp nguy hiểm không nói với anh, trong suy nghĩ của em không có tồn tại hình bóng của anh. Hôm nay lỡ như Đạt tới chậm, em bị bọn chúng mang đi thì làm sao?”

Ánh mắt Gia Ly lóe sáng. “Chẳng sao cả, cùng lắm là đồng quy vu tận chứ gì?”

“Á!” Gia Ly bị đau hét lên làm anh chàng vệ sĩ nghe chuyện nãy giờ cũng hoang mang theo, chiếc xe đảo bánh rồi lại trở về lòng đường tiếp tục hành trình.

“Anh lại cắn em, người em chưa đủ đau à?”

“So với nỗi đau trong lòng anh, đây đã đáng là gì. Gia Ly, hứa với anh, lần sau không được liều lĩnh như vậy nữa.”

Tuấn Phong vòng tay ôm chặt cô vào trong lòng.

Gia Ly nhìn anh, hơi gật đầu. Người đàn ông cúi người hôn lên đôi môi cô, hai người dường như đã quên mất mình đang ở đâu và muốn đi đâu.

[Ông chủ à! Ông đúng là, lần này thì gặp đúng đối thủ rồi nhé, kẻ tám lạng người nửa cân. So với ông chủ, bà chủ cũng hung hắng có kém cạnh gì đâu… Hai người có ý thức được là tôi đang ngồi lái xe không?

Rắc thức ăn cho chó cũng không có lương tâm, ai chẳng biết bà chủ nhà chúng ta mạnh mẽ rồi.

Anh ta đi theo ông chủ lâu như vậy, cũng chưa bao giờ thấy ông chủ vì một người phụ nữ mà dành ra nhiều sự quan tâm, thêm cả sự dịu dàng chăm sóc đến như thế. Chậc chậc! Quả nhiên, sức mạnh của tình yêu có thể thay đổi được nhiều thứ.

Rất nhanh xe đã đến bệnh viện.

Tuấn Phong đích thân đưa Gia Ly đi tới phòng khám, chụp chiếu xem có bị tổn thương chỗ nào không.

Trong lúc chờ đợi, anh đứng ở hành lang, gọi điện thoại, gương mặt không còn vẻ dịu dàng như khi ở bên Gia Ly, thay vào đó là sự lạnh lùng tàn nhẫn.

“Trong vòng một tuần, tôi muốn gã đàn ông tên Đông và bang phái của anh ta phải biến mất khỏi thành phố T”

Phân phó xong, anh cúp điện thoại.
Bab 67 Chương 67: Sỉ nhục

Vết thương của Gia Ly nhìn thì đáng sợ nhưng đều là phần mềm, cũng không có gì đáng ngại, sau khi bác sĩ kiểm tra kỹ càng liền kê cho cô đơn thuốc tiêu viêm, giảm đau và thuốc bôi ngoài da. Vết trầy xước trên mu bàn tay cũng được khử trùng và băng bó lại cẩn thận. Gia Ly ngại ngùng nhìn ánh mắt quái dị của cô y tá nhận lấy đơn thuốc nhanh chóng bước khỏi phòng.

Nửa đêm Tuấn Phong còn ầm ĩ cả bệnh viện đòi bác sĩ nội ngoại khoa cấp tốc chạy tới, bộ dáng này, cô không ngại mới lạ.

Ai có chuyên môn nhìn qua đều có thể thấy rõ vết thương này do đâu mà có, thế nên loại ánh mắt xót thương pha lẫn chút đồng cảm thương hại của những người đó làm Gia Ly thực sự không được tự nhiên. Chắc là bọn họ nghĩ rằng cô chính là nạn nhân của bạo hành gia đình. Biết sao được, ai có thể ngờ một cô gái với dáng vẻ yếu ớt này hai tiếng trước vừa hung hăng đấm đá giữa cả một đám đàn ông?

Gia Ly vừa ra khỏi cửa, liền thấyTuấn Phong đang đứng trong hành lang. Anh đút tay túi quần, dựa vai vào khung kính, đưa lưng về phía cô. Gương mặt hướng ra bên ngoài cửa sổ. Ánh trăng chiếu vào sườn mặt lạnh lùng cùng bóng lưng ẩn trong vùng tối đem đến cảm giác cô đơn và lạc lõng. Cặp lông mày kiếm dưới ánh trăng là thứ duy nhất vừa mới động đậy, khẽ chau lại, không biết anh đang suy nghĩ gì.

Cô nhẹ nhàng bước đến gần, hắng giọng, Tuấn Phong thấy động lập tức quay người lại: “Xong rồi?”

Gia Ly gật đầu, nhìn vào gương mặt anh, tự nhiên cảm thấy mọi sự tức giận tích tụ trong lòng đã biến mất không còn chút dấu vết nào. Giờ phút này, chỉ có một trái tim đang thình thịch đập, vì người trước mặt mà chệch đi vài nhịp.

Tuấn Phong cầm lấy bàn tay cô tỉ mỉ chỉnh lại độ chặt của nút thắt, nhẹ giọng hỏi: “Còn đau không?”

“Không đau.” Gia Ly sảng khoái đáp, cô lật tay cầm lấy bàn tay anh, lồng các ngón tay vào nhau mỉm cười: “Em quen rồi, anh đừng lo.”

“Em có biết em nói như vậy anh càng thấy khó chịu không? Bất kể trước kia em ra sao, hiện tại có anh rồi, không cho phép chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa!” Tuấn Phong cúi đầu nghẹn giọng nói.

Ngữ điệu của anh làm Gia Ly há mồm kinh ngạc. [Đây là đang ăn vạ hay sao? Anh tủi thân như thế này là ý gì? Người đau có phải là anh đâu? Mẹ kiếp, lại thành vú em?]

“Được rồi, lần sau nếu gặp tình huống như thế sẽ rủ anh chơi cùng nhé. Chúng ta về nhà thôi!” Nói rồi cô dứt khoát cầm tay anh kéo thẳng ra bên ngoài.

Nhìn dáng vẻ của cô, lúc này Tuấn Phong mới tạm yên tâm. Hai người một đường chạy thẳng về nhà.

***

Trong một bệnh viện tư nhân tại khu đô thị mới bên kia thành phố T.

“Con chó cái, bản lĩnh của nó không ngờ lại khá vậy!” Đông cầm túi chườm áp lên má, miệng không ngừng chửi rủa.

Đám đàn em đang nằm trên giường bệnh để bác sĩ nắn chỉnh lại khớp xương cũng oai oái kêu la. Kẻ bị chệch khớp, kẻ bị gãy xương, nặng nhất còn vừa gãy xương vừa bị gãy răng máu me be bét trên áo quần, muốn thảm bao nhiêu có bấy nhiêu.

Minh Châu sợ hãi đứng nép ở một bên, cô ta vốn dĩ biết Gia Ly có võ cũng rất thích đấu solo trên đài với các đối thủ nam, còn nổi tiếng một thời. Nhưng cô ta ngàn vạn lần đều không thể ngờ rằng thân thủ của Gia Ly lại khá đến thế. Một mình có thể cân được mười gã đàn ông giang hồ bặm trợn này. Phải đến khi bọn họ lấy ra côn cao su mới có thể áp đảo được cô. Tiếc là đến giây phút quan trọng lại bị một kẻ thích xen vào chuyện của người khác phá hỏng.

Khi cô ta và đám côn đồ bị ép quỳ xuống xin lỗi Gia Ly, cảm giác khuất nhục này cô ta thề sẽ đòi lại cho bằng được.

“Anh Đông, nó dám coi thường anh, sỉ nhục chúng ta, càng nghĩ em càng thấy cần cho nó một bài học nhớ đời.” Minh Châu bước tới bên Đông tỏ ra tức giận nói.

“Ha ha ha, tao thích loại này, rất hợp khẩu vị. Đây chính là không đánh thì không thân.” Đông cười như một gã điên, ánh mắt mơ màng nghĩ về tương lai.

Tuy nhiên, khi ý nghĩ đó còn chưa được thực thi thì ngay lập tức cửa phòng bệnh đã bị người bên ngoài đạp tung. Một nhóm người mặc vest đen nườm nượp tiến vào, sau đó một người cao lớn bước tới trước mặt của Đông. Cặp mắt của người này ẩn sâu bên dưới cặp kính đen tựa như con dã thú đã nhắm được con mồi. Loại áp lực từ đó lan ra từ từ khiến Đông sợ hãi trợn mắt lắp bắp: “Các người là ai?”

“Ông nội mày, đến giúp mày nhanh tu tiên thành chính quả!” Nói rồi lập tức vẫy tay, ngay sau đó Đông và toàn bộ đám đàn em bị thương của gã đều bị thô bạo kéo đi.

“Buông ra, các người đang bắt giữ người trái phép!” Đông gào lên.

“Tao giúp mày kiếm việc làm tích đức, im mồm đi, kêu la cái gì?” Người đàn ông vung tay tát vào mặt Đông một cái, lẩm bẩm: “Đi giúp đám công nhân đào vàng có chỗ phát tiết, vừa vặn thích hợp.”

Đoàn người nhanh chóng mang người rời đi, ánh mắt người đội trưởng còn cố tình liếc về gương mặt tái mét của Minh Châu, cô ta đang nép vào góc phòng sợ run cầm cập. Anh ta khinh thường hừ mũi một cái rồi ngang nhiên bước đi mặc cho đám người kia đang kêu cứu ầm ĩ.

Minh Châu vịn vào tường từ từ trượt xuống.

Đông là một gã đại ca giang hồ khét tiếng. Bao lâu nay gã vùng vẫy tại nơi này cũng chưa từng có ai dám ho he phản kháng. Vậy mà ngay tối nay đến giờ, gã đã hai lần bị sỉ nhục. Mà cô ta đoán chắc hẳn đều do một tay Gia Ly gây ra.

Còn người bị Minh Châu oán hận giờ đang nằm gọn vào trong lòng người đàn ông của mình say sưa ngủ. Tuấn Phong một tay ôm Gia Ly, tay còn lại cầm điện thoại liên tiếp chỉ đạo người của mình đồng thời đánh hạ Đông. Còn thiết kế một bẫy lớn, đưa Minh Châu trở thành con mồi để tương kế tựu kế hạ gục mẹ con Xuân Lan.
Bab 68 Chương 68: Thoả thuận

Bởi vì những vết bầm tím trên người nên Gia Ly phải nghỉ ở nhà không thể tới công ty. Thế là Tuấn Phong liền lên kế hoạch cho một kỳ nghỉ trăng mật bù, tiếc là Gia Ly nhất quyết không muốn đi xa bởi từ tận thâm tâm cô luôn đề phòng nếu trường hợp xấu nhất xảy ra với bà Lam Anh thì cô đều sẽ có thể tới đó bất cứ lúc nào. Mặc dù bà ấy luôn tỏ ra thản nhiên đối mặt với mọi đau đớn, nhưng Gia Ly biết sức khỏe của bà ấy ngày một xấu đi, cô cũng rất không yên lòng.

Ngay như mấy ngày nghỉ này mà được phép cô cũng đã xách vali tới đó ở rồi.

Tuấn Phong nghe Gia Ly nhắc qua chuyện này cũng chú ý hơn. Anh còn bố trí những bác sĩ giỏi nhất của mình tới để hỗ trợ bà Lam Anh từng đợt điều trị thuốc. Người phụ nữ gầy gò nhưng nụ cười đôn hậu chưa bao giờ tắt trên môi, bà ấy ngồi trên chiếc ghế mây tắm nắng đưa tay vẫy về phía người đàn ông vừa mới xuất hiện ở ô cửa cạnh mái hiên.

“Mẹ!” Tuấn Phong bước tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

Bà Lam Anh chỉ tay về chiếc cặp tài liệu trên mặt bàn nước khẽ nói: “Mẹ đã định sẽ không cho các con biết chuyện này, càng lún sâu sẽ càng nguy hiểm. Đôi khi cứ ngây ngô sẽ lại thanh nhàn. Tiếc là mẹ nhận được tin bà ta đang lên kế hoạch loại bỏ các con, đúng là không thể tha thứ được. Có lẽ hai đứa giờ cũng coi như đã đủ lông đủ cánh, phần nào có thể chống đỡ được.”

Bà Lam Anh nói một hơi dài sau đó phải ngừng lại để thở. Tuấn Phong tranh thủ mở cặp tài liệu ra xem. Đó là sơ yếu lý lịch về Xuân Lan từ khi còn nhỏ cho tới tận bây giờ. Có đầy đủ bằng chứng về việc làm của bà ta tại Thái Lan cũng như bản giám định Quốc Dũng không phải con trai của ông Vũ, cùng một vài thông tin khác.

Tuấn Phong cau mày khó hiểu nhìn bà Lam Anh: “Sao mẹ lại có được những thông tin này?”

Còn chi tiết cụ thể đến vậy, ngay cả Duy Hoàng cũng chưa điều tra ra được gốc rễ của ả đàn bà kia như thế.

“Con chỉ cần biết được xuất thân, các mối quan hệ và mục tiêu của bà ta để có kế sách đối phó là được. Sai lầm của những người đi trước nên buông đừng giữ lại trong lòng. Cha con chưa bao giờ phản bội lại mẹ con nhưng vì ông ấy mà mẹ con bị hại chết. Người chết là hết nhưng người sống lại chịu nỗi dày vò gấp bội. Đã đủ rồi. Cũng nên quên đi.” Bà Lam Anh thở dài nói.

“Từ lâu rồi con không còn oán trách ông ấy nữa, dù sao ông ấy cũng đã có được một quyết định đúng. Cảm ơn mẹ!” Anh cầm cốc trà đưa lên chóp mũi, hương nhài thơm dịu xông lên khiến lòng thư thái lạ thường. Ít ra thì nhờ có cuộc hôn nhân sắp đặt này, anh đã gặp được Gia Ly. Có được một người mà khiến anh nguyện yêu thương chăm sóc cho cô cả đời.

“Con bé cũng khá hơn rồi đấy, đừng áp chế nó quá nhiều, hổ dữ muốn thuần cũng không nên gượng ép!” Bà Lam Anh mỉm cười.

“Vâng ạ.” Bảo sao cô ấy lại yêu người mẹ kế này đến vậy. Vừa khéo lại hiểu lòng người.

***

Lúc này Quốc Dũng đang ngồi trong văn phòng của mình tại Vũ Gia. Anh ta hồi tưởng lại hình bóng của Gia Ly rồi lại cả những câu nói, cử chỉ của cô dành cho người chồng tật nguyền mà đáy lòng vẫn có chút kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.

Trước kia anh ta có biết Gia Ly, trong đám thanh niên chơi bời của thành phố T ai mà không biết cô gái con nhà họ Trần ngang ngược chừng nào, nổi tiếng là một tay chơi không trò xấu nào không làm, vậy mà bây giờ lại yên phận ở bên một con rùa đen hôi quanh năm ngày tháng rúc đầu nơi góc nhà, thế thì có gì là thú vị?

Từ tận đáy lòng, Quốc Dũng vẫn luôn cho rằng Gia Ly chính là đang đi tìm vui, muốn tận hưởng chút kích thích loại cảm giác mới lạ, rồi sẽ cả thèm chóng chán mà thôi. Khi đó anh ta sẽ nguyện làm lốp xe dự phòng để thế chỗ. Rồi lần lượt lấy về tất thảy mọi thứ, nghĩ thế trong lòng Quốc Dũng càng thêm sảng khoái mà cười như điên.

Vậy nên, hiện tại anh ta sẽ tạm chấp nhận việc Gia Ly đá đưa qua lại với Hoành Phi, cô chịu hy sinh một chút kiếm thêm càng nhiều lợi ích, sau này anh ta sẽ càng thuận lợi. So sánh thế nào Quốc Dũng cũng cảm thấy con mồi này quá ư béo bở, chẳng thể bỏ qua.

Nghĩ ngợi chốc lát, anh ta liền với điện thoại gọi cho Minh Châu: “Cô đang làm gì vậy?”

“Chà, nay cậu hai gọi điện cho tôi hay sao? Chẳng phải mấy hôm trước còn tránh tôi như tránh tà, chẳng lẽ cậu hai không quên được hương vị của tôi?” Minh Châu đứng khỏi bàn làm việc đi ra hành lang. Cô ta lớn tiếng nói như đang khoe với tất cả mọi người trong phòng rằng cô ta và và cậu hai, sếp của bọn họ, giám đốc của Vũ Gia vẫn còn đang mập mờ. Và ngay lúc này đây cậu hai gọi điện tới, cô ta chua ngoa đáp trả đấy, ai theo đuổi ai nghe thế là đủ rõ… Đại loại là Minh Châu đang cố tỏ ra như vậy. Và đương nhiên là mọi người đều nghĩ đúng theo cái cách mà cô ta bày ra.

“Tôi có việc giao cho cô.” Quốc Dũng không thèm để ý tới sự khó chịu của cô ta trực tiêp nói: “Sắp xếp cho tôi và Gia Ly một chút.”

“Ang Dũng là muốn gạo nấu thành cơm? Anh cũng muốn gia nhập dàn hậu cung của cô ta hay sao?” Giọng nói của Minh Châu vang lên tỏ ra ngạc nhiên nhưng lại rất đau lòng và ghen tức. Tại sao những người đàn ông xung quanh cô ta đều quay sang Gia Ly? Cô ta thì có gì hay ho?

Chẳng lẽ bây giờ đàn ông lại ưa thích phụ nữ có tính cách bạo lực? Đây là thích bị ngược?

“Bớt lắm mồm, cô có làm được không?” Quốc Dũng không thèm giải đáp thắc mắc của cô ả.

Minh Châu cười giễu cợt hỏi:“Được chứ? Vậy sếp sẽ trả tôi thứ gì?”

“Cho cô làm thư ký riêng của tôi.” Quốc Dũng bỉ ổi đề nghị.

“Thành giao.” Minh Châu cũng chẳng đề ý liền gật đầu. “À em kể cho anh nghe chuyện này.”

“Sáng nay lúc đi làm em có gặp Gia Ly ngồi ở tiệm cà phê nói chuyện với một gã đàn ông cơ bắp….” Cô ta tỉ mỉ kể lại : “... Đúng đấy, em nghe nói cô ta còn bán tin tức của hai vợ chồng bọn họ cho các trang đăng tin chính thống nữa cơ.

Đương nhiên, cô ta cũng không nhắc tới chuyện mình bị đánh, bởi vì cô ta có nói ra cũng chẳng kiếm được xu ghẻ nào từ sự quan tâm của người đàn ông tệ bạc này. Nhưng mà có thể nhân cơ hội để hạ gục kẻ mà cô căm ghét nhất trên đời thì cũng xứng đáng.

Minh Châu nói xong còn thở dài.

“Thật ra, nếu như anh thích Gia Ly, hai người cũng rất xứng đôi, hẳn là cô ta sẽ nguyện ý. Nhưng em chỉ là lo lắng cô ta sẽ gây náo loạn tạo lên một trận ầm ĩ khác. Anh cũng biết đấy, người bạn đó của em...”
Bab 69 Chương 69: Bão ngầm

Quốc Dũng nghe Minh Châu nói như vậy thì cười lạnh: “Đương nhiên tôi biết cô ta là loại người ham hư vinh. Nếu không, lúc trước nhiều người theo đuổi cô ta như vậy, vì cớ gì cô ta ai cũng không chọn, lại cố tình lấy một người chồng vô dụng như Tuấn Phong? Đây chính là một kế sách cao minh, dùng anh ta làm bình phong để với tay đến gia sản nhà họ Vũ, tiếp đó là dan díu với những người đàn ông có tiền khác, hiện tại là Phong Vũ của Hoành Phi, đúng chứ?”

Minh Châu nghe anh ta nói như vậy, ánh mắt lập tức sáng lên. Cô ta cũng không nói thêm gì nữa, cố tình để Quốc Dũng tự chìm đắm vào trong ảo tưởng của riêng mình.

Bên kia điện thoại, Quốc Dũng không thấy Minh Châu nói gì liền bổ sung: “Bảo sao hai người chơi thân với nhau cũng phải thôi, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.”

Minh Châu gượng cười: “Sếp à, em sao có thể bì ổi bằng cô ta. Em chỉ có một người đàn ông duy nhất là sếp.”

“Được rồi, cô mau sắp xếp đi, vị trí thư ký riêng sẽ là của cô.”Quốc Dũng nhíu mày.

“Chuyện này em cũng không chắc lắm, lâu nay hai đứa không có liên lạc. Nhưng mà nhiệm vụ anh giao, khó khăn đến mấy em cũng sẽ cố gắng hoàn thành.” Cô ta trầm tư một hồi rồi lại tiếp tục nói: "Đúng rồi, sắp tới sẽ có một buổi lễ trao bằng dành riêng cho những học sinh xuất sắc nhất khóa, sau đó là có một buổi tiệc, anh có muốn đi không?”

“Tôi có được mời.”

“Vậy là được rồi, đến lúc đó em sẽ sắp xếp.”

“Được.”

Sau khi cúp điện thoại, Minh Châu dứng ngoài hành lang suy nghĩ hồi lâu. Cô ta nắm chặt hai tay để kiềm chế lại sự hưng phấn đang sục sôi trong lòng, điên mất, cô ta không ngờ rằng tên đàn ông Quốc Dũng lại có ý định với Gia Ly. Mặc dù bị mất đi một con dê béo nhưng cô ta lại không cảm thấy tiếc nuối. Gia Ly và Quốc Dũng thành một, như thế Phong Vũ sẽ thuộc về cô ta. Đấy mới chính là điều khiến cô ta cần phải hoàn thành bằng được nhiệm vụ này.

Phong Vũ là nhân vật tầm cỡ như thế nào chẳng cần phải nói ra ai cũng có thể hiểu, Minh Châu mà trèo được lên trên người đàn ông này, việc hạ nhục Gia Ly và Quốc Dũng sẽ trở thành thú vui hàng ngày của cô ta.

Đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Ánh mắt cô ta lóe lóe, nhanh chóng mở danh bạ điện thoại tìm một số đã lâu rồi không liên lạc và gọi đi.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, gương mặt Minh Châu liền tỏ ra đắc ý tươi cười, cô ta cất giọng ngọt ngào hỏi: "Anh Minh, anh có rảnh không? Em có chút việc muốn tìm anh hỏi thăm một chút...”

Mấy phút sau, Minh Châu cúp điện thoại, khóe môi vẽ ra một nụ cười đắc ý.

Nếu muốn so bản lĩnh, Gia Ly sao có thể sánh nổi cô ta?

Thượng lưu sao? Chim hoàng oanh hả? Tất cả rồi sẽ bị chà đạp.

Cứ chờ mà xem.

Cô ta đã nói rồi, đích thân cô ta sẽ đứng trên vai Gia Ly, cướp lấy tất cả hào quang. Chỉ dựa vào một mình Gia Ly sao có thể là đối thủ của cô ta.

Làm sao có thể?

Quả thực buồn cười!

Sau khi cùng Quang Minh trao đổi một vài thông tin Minh Châu cảm thấy tâm tình vô cùng vui sướng. Vừa rồi cô ta đã giả vờ vô tình để lộ ra tin tức Gia Ly còn đi lại với Quốc Dũng, cô ta tin rằng, không bao lâu nữa Gia Ly sẽ bị những người đàn ông luôn vây quanh cô quấy phá, càng náo loạn càng thú vị. Tuy nhiên, trước khi Gia Ly bị bọn họ cắn xé, cô ta không ngại tạo ra thêm vài rắc rối khác.

Nghĩ như vậy, đáy mắt Minh Châu liền hiện lên một vẻ khát máu. Cô ta hưng phấn tiếp tục tìm danh bạ điện thoại gọi đi vài cuộc gọi khác…

***

Mà lúc này Gia Ly sau nhiều ngày nghỉ dưỡng ở nhà đã không chịu nổi nhàn rỗi liền trốn đi chơi.

Nhân lúc Tuấn Phong vắng nhà, Gia Ly đã hẹn Đạt tới sàn đấu. Chuyện là hôm trước bị mấy gã côn đồ phản đòn Gia Ly vẫn còn cảm thấy ấm ức, đường đường là một nữ hoàng sàn đấu như cô vậy mà suýt thì bị hạ nhục trong tay bọn chúng, ý nghĩ này nó cứ luẩn quẩn trong đầu khiến Gia Ly muốn bùng phát. Hôm nay cô muốn dốc sức đấu một trận với đối thủ bất phân thắng bại một thời của mình xem như thế nào.

Hai người thi đấu vài trận liền thấy không thú vị thế là theo gợi ý của Đạt liền rủ thêm người chơi đấu trận giả trong đấu trường ảo. Nói là ảo nhưng thực ra ngoài cái máy đeo trên đầu thì mọi động tác cơ thể đều là thật, Ngay cả cảm giác đau đớn khi bị thua trận cũng rất thật. Trận chiến đang vào hồi gay cấn đột nhiên điện thoại di động bên hông Gia Ly réo vang. Cô giật mình lấy ra xem nhìn thấy tên người gọi đến, tiếp đó nhìn ra ngoài trời hoảng hốt bắt máy.

“Anh về nhà rồi hả, em vừa ra ngoài một chút, đang chuẩn bị trở về, thì anh gọi điện tới, chúng ta đúng là thần giao cách cảm nha!” Gia Ly bắn liên thanh một tràng.

Điện thoại vang lên một tiếng hừ nhẹ, sau đó giọng nói ẩn chứa tia mỉa mai của người đàn ông vọng ra: “Đang chuẩn bị về?”

“Vâng, đúng vậy!”

“Ồ, được thôi, nửa tiếng nữa nếu không thấy em về đến nhà, tự gánh lấy hậu quả.” Nói xong, Tuấn Phong trực tiếp cúp máy.

Gia Ly trợn mắt nhìn màn hình điện thoại, cuộc gọi đã kết thúc, gương mặt nhỏ nhắn cau lại.

Người đàn ông này, anh có cần phải ngang ngược độc đoán đến thế hay không!

Nửa tiếng hả? Từ đây về tới nhà vừa đúng bằng ấy thời gian, như vậy chẳng phải cô cần lập tức trở về hay sao?

Gia Ly thở dài bắn tiền cược bị thua cho Đạt sau đó vội vàng xoay người thu thập đồ đạc, thay quần áo rồi chạy như điên ra xe. Khoản tiền này ngày sau sẽ đòi lại được, nhưng để Tuấn Phong phát hiện ra cô trốn nhà đi chơi cái trò bạo lực này chắc chắn sẽ lại hờn dỗi cho mà xem.

Quan trọng là cô không muốn đi dỗ dành, tên đàn ông to xác đấy chẳng được cái tích sự gì chỉ biết ăn vạ là giỏi.

Ngồi vào xe, Gia Ly liếc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, đã là chín giờ tối, đường xe không còn tấp nập, không khí thoáng đãng trong lành tràn ngập vào xe cùng hương hoa sữa thơm nồng, gay mũi.

Gia Ly đánh lái lượn qua các ngõ ngang đi tắt để tiết kiệm thêm chút thời gian. Khi về tới nhà, vừa đúng nửa tiếng. Cô xuống xe, vì chột dạ nên cẩn trọng ngó đầu thăm dò nhìn vào bên trong, phòng khách không có ai, lúc này mới vội vàng rụt rè đi vào.

Đúng lúc chú đầu bếp nhìn thấy cô liền vui mừng nói: “Bà chủ, cô đã về!”

Gia Ly lúng túng cười cười: “À, cháu chào chú, chú ơi… Tuấn Phong đã về chưa ạ?”

“Ông chủ về lâu rồi, ngài ấy đang ở trong thư phòng ở trên lầu đấy.”
Bab 70 Chương 70: Đừng làm em sợ.

Đột nhiên chú đầu bếp ngừng lại, tỏ ra thần bí sau đó đưa tay lên miệng nhỏ giọng nói: “Bà chủ, Tôi thấy tâm trạng ông chủ hôm nay rất lạ, lát nữa lúc cô đi lên phải chú ý một chút nhé! Tối nãy khi ông chủ nói chuyện điện thoại với ai đó còn nổi giận, quát rất lớn! Ngay cả bữa tối cũng chưa có ăn.”

“À… vâng.” Gia Ly kinh ngạc ậm ừ đáp, ánh mắt hơi lo lắng liếc về phương hướng kia.

Theo như cô biết, tuy tính tình của cậu cả nhà họ Vũ nổi tiếng là không tốt, nhưng từ khi cô tiếp xúc với anh đến nay lại chưa từng chứng kiến anh thực sự nổi giận một lần nào. Chỉ cảm thấy anh là một người rất biết kiềm chế, và có sức chịu đựng cực kỳ tốt. Bằng chứng chính là những lúc anh trong thân phận của cậu cả, chịu biết bao nổi tủi nhục như vậy mà vẫn luôn duy trì tâm trạng bình thản đối mặt. Cả người luôn toát ra loại phong thái ung dung bất cần.

Mà trong thân phận Phong Vũ, lại càng chẳng có ai dám tùy tiện đắc tội với anh. Trừ khi kẻ đó đã chán sống! Cho nên khi đối mặt với anh thái độ của mọi người đều là thận trọng, không dám mắc sai lầm.

Thế nhưng… Hôm nay sao lại tức giận?

Gia Ly ngồi bệt xuống cầu thang chống tay vào cằm nghi ngờ nhìn chú đầu bếp. Ông ta liền thở dài nói: “Tôi cũng không biết lý do vì sao đâu!”

Cô vẫn bất động ngồi nhìn về phía cửa ra vào. Thực ra thì Gia Ly có chút áp lực khó hiểu, cô chưa từng chịu sự nóng giận của người trong nhà bao giờ, suy nghĩ lúc này đang thôi thúc cô chính là muốn bỏ trốn. Tiếc là dường như chú đầu bếp đã đọc được ý định của cô mà lải nhải nói thêm một câu: “Độc tố bên trong cơ thể ông chủ thực ra vẫn chưa được loại bỏ. Sức khỏe của cậu ấy không tốt như vẻ bề ngoài đâu. Bữa tối còn chưa chịu ăn, làm sao đủ sức chống chọi lại chứ…”

“Độc chưa được giải?” Gia Ly cau mày hỏi.

Chú đầu bếp đau khổ đáp: “Ông chủ vẫn phải duy trì chế độ chăm sóc đặc biệt, các bác sỹ hàng đầu vẫn ngày đêm nỗ lực để làm việc.”

Ông ta liếc nhìn Gia Ly rồi nhờ vả: “Nếu lát nữa thấy tâm tình ông chủ tốt lên, bà chủ khuyên cậu ấy ăn chút gì nhé! Tôi đã nấu sẵn cháo gà rồi.”

Gia Ly cau mày gật đầu: “Được, cháu biết rồi, để cháu lên xem anh ấy thế nào.”

Nói xong, Gia Ly đứng dậy, hít một hơi nhẹ bước lên lầu.

Cô đi vào phòng ngủ lấy một bộ quần áo thoải mái vào nhà tắm để xóa đi dấu vết đánh lộn cả ngày nay, lại uống một cốc lớn nước sau đó mới đi đến thư phòng.

Trong thư phòng hết sức yên tĩnh, cánh cửa vừa hé ra, ánh sáng vàng ấm áp của ngọn đèn trên trần nhà lập tức chiếu ra một khe hở. Gia Ly từng chút mở rộng cánh cửa rồi ngó đầu vào.

Sau bàn sách không có ai.

Cô tỉ mỉ quan sát một vòng liền phát hiện ra anh.

Bên cạnh chiếc cửa sổ sát đất có kê một cái ghế bành hướng ra ngoài, giờ phút này người đàn ông đang ngồi ở trên đó. Đôi chân thon dài gác lên nhau, trên tay anh cầm một quyển sách lặng lẽ lật xem từng trang.

Khung cảnh này tự nhiên lại mang tới cảm giác bình yên đến lạ. Đối ngược hoàn với những áp bức tưởng tượng lúc trước của Gia Ly. Cô liền thấy yên tâm phần nào tựa như đã có đủ dũng khí, lách người nhẹ nhàng tiến vào. Bước chân như một con mèo nhỏ rón rén lẻn tới gần.

Bóng đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh tạo ra những vùng tối sáng đối lập, càng khiến gương mặt anh tuấn đó trở nên mê người, dụ dỗ một kẻ si tình dần dần sa lưới.

Ngay lúc Gia Ly sắp đi tới sau lưng anh, hí hửng giơ tay chuẩn bị vồ lấy thì một giọng nói nghiêm khắc chợt vang lên: “Rốt cuộc cũng về tới nhà rồi?”

Gia Ly giật mình, nhanh chóng nhìn ra xung quanh, không nhìn thấy gương hay một vật phản chiếu nào. Rõ ràng cô đã đi rất rất khẽ, chân trần dẫm lên trên thảm dày êm ngay cả một chút thanh âm cũng không có, trong khi anh không hề quay đầu lại, vậy mà tại sao lại phát hiện ra cô?

Vốn dĩ cô muốn lén lút dọa anh một chút, chẳng ngờ lại bị bắt quả tang ngay tại trận. Cô ngượng ngùng thu tay về sau lưng, cười lấp liếm hỏi: “ Em đã về rồi, vừa đúng thời gian.”

Tuấn Phong đẩy ghế xoay người lại. Dưới ánh đèn, gương mặt của người đàn ông đẹp lạnh lùng, đường nét sắc bén mà thâm thúy, mang theo nét rẳn rỏi của một người từng trải sự đời. Đôi mắt đen u ám tĩnh lặng tựa như đá ngầm, dường như muốn hòa vào trong màn đêm tối tăm không ranh giới ở ngay phía sau ô cửa sổ kia đang nhìn thẳng vào cô.

Gia Ly bị anh nhìn hồi lâu, trong lòng chợt sinh ra nỗi hoảng hốt khó hiểu. Trái tim cũng run rẩy muốn đình công, hô hấp thả chậm dần. Cô chột dạ cụp mắt xuống, đứng im không nhúc nhích y hệt một đứa trẻ mắc lỗi vừa bị người lớn tóm được.

Tay luống cuống túm lấy vạt áo vò nhăn dúm, ngón chân di di dưới thảm đếm từng giây từng phút trôi qua.

Không biết bao lâu sau, người đàn ông mới lên tiếng.

“Lại đây.”

Gia Ly ngẩn người, ngẩng phắt đầu lên khó hiểu nhìn anh, do dự chốc lát rồi vẫn nghe lời bước tới.

Người vừa đến gần, cổ tay bỗng nhiên bị nắm lấy kéo mạnh một phát, cô kinh hô một tiếng, lúc phản ứng lại thì cả người đã yên vị ngồi trên đùi của anh. Hai chân kẹp hai bên eo anh, mặt đối mặt.

“Phong, anh làm gì vậy?”

Cái tư thế này quá mập mờ rồi, Gia Ly theo phản xạ có chút ngượng ngùng muốn phản kháng. Kể từ khi biết Phong Vũ chính là Tuấn Phong hai người cũng chưa từng thực sự thân mật. Lúc này… Cô vẫn còn chưa có tha thứ cho anh đâu. Gia Ly nghiến răng chống tay đẩy người để thoát ra.

Không ngờ, vòng eo nhỏ mềm mại liền bị người đàn ông siết chặt, anh trầm giọng quát: “Đừng nhúc nhích!”

Cả người Gia Ly cứng đờ khi cảm nhận rõ ràng nơi tư mật hai người đang tiếp xúc, cách lớp vải chính là một vật thể cứng rắn đang gồ lên, còn giật giật, nhất thời khiến cô không dám cử động nữa.

Tuấn Phong cúi sát lại nhìn gương mặt cô. Gương mặt tinh xảo đang ửng hồng, còn lấm tấm mồ hôi. Đôi mắt tròn long lanh không còn vẻ sắc sảo, giờ đây yếu ớt như một chú nai con bị dọa sợ phải nép vào lòng anh.

Khóe môi người đàn ông cong lên một nét cười nhạt.

Gia Ly bị anh nhìn khiến cả người không được tự nhiên, cô khó chịu hơi cựa người: “Sao nhìn em ghê vậy?”

Tuấn Phong thản nhiên đáp: “Chúng ta chưa tân hôn!"

“Hả?” Hai gò má Gia Ly càng thêm đỏ, lần này thì cô đẩy mạnh người dứt khoát thoát ra đứng cách anh một khoảng.

Tuấn Phong bị một quyền của Gia Ly vỗ vào ngực lập tức ho khan không ngừng trong khi cô đang tức giận nói lớn: “Chỉ vì chuyện đó mà anh bỏ bữa tối không ăn, còn nổi nóng. Em biết em trốn đi chơi là không tốt nhưng việc anh không quan tâm đến thân thể của bản thân thì em không chấp nhận được. Anh chính là người đàn ông trong gia đình, là ngọn núi lớn cho em dựa vào, là người thân duy nhất của em, anh hiểu chứ?”

Gia Ly nói xong nước mắt cũng rơi. Lúc này cô mới nhìn đến Tuấn Phong, thấy sắc mặt anh tái nhợt kinh người liền hoảng hốt chạy lại vỗ lưng.

“Anh… anh… anh sao thế? Đừng làm em sợ!”

Anh đưa tay lên bắt lấy tay cô, lôi kéo cả người cô ôm vào lòng mình, trán áp trán, đôi mắt anh hằn lên tia máu chất chứa yêu thương nhỏ giọng nói: “Ly, anh yêu em!”

Dứt lời thì nụ hôn mang theo vị máu tanh nồng cũng áp xuống ngay sau đó cả người Gia Ly đã bị anh bế lên vững vàng đi về phía phòng ngủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom