Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: [H+] Anh là thực lòng thích em.
Bab 25
Cơn khoái cảm mang theo đau đớn ập đến, Gia Ly giãy giụa phản kháng kịch liệt: “Phong, anh lui ra chút được không.”
“Em đùa gì thế hả?” Anh ẩn nhẫn ôm lấy hông cô giữ lại. Miệng cúi xuống ngậm lấy nụ hoa trước ngực cô liếm mút.
Cảm xúc mềm ấm đột nhiên từ gò bồng đào chuyển tới làm Gia Ly quên đi phản kháng, cánh tay mê muội chạm vào mái tóc của anh vò loạn.
Thấy cơ thế dưới thân đã bắt đầu thả lòng, Tuấn Phong bắt đầu cử động hông ra vào. Thực sự mà nói, cho dù đã bị phá thân nhưng hang nhỏ của Gia Ly vẫn còn rất chật hẹp, so với cự vật của anh đúng là có chút quá sức.
Gia Ly oằn người lên tiếp nhận từng cú hích, cảm giác thống khoái bắt đầu lan ra khắp toàn thân. Tiếng rên rỉ vụn vặt ngân nga như một liều thuốc kích thích người đàn ông thêm mạnh bạo đưa đẩy thắt lưng vào sâu trong cơ thể cô, tần suất ra vào mỗi lúc một nhanh, thanh âm ướt át ngày một vang vọng khắp căn phòng.
Hai tay của Gia Ly ôm chặt lấy vai Tuấn Phong, bên dưới hạ thể liên tục truyền đến từng trận khoái cảm, nối tiếp nhau bủa vây lấy tâm trí làm cô phải cắn chặt lấy môi dưới đến rỉ máu, để ngăn lại âm thanh ái muội đang không ngừng phát ra từ cổ họng.
"Chậm thôi... Phong... không được... Quá sâu..."
Giọng nói khàn khàn đứt quãng của Gia Ly vang lên như tiếng nhạc đệm họa cùng tiếng “phốc phốc” không ngừng. Huyệt động chịu từng cú thúc mạnh mẽ của người đàn ông liên tục chảy ra mật ngọt róc rách, làm tấm đệm ngay dưới mông Gia Ly ướt dầm dề.
Cho dù không dám mở mắt ra nhìn, Gia Ly cũng có thể tưởng tượng được bản thân cô đang có những biểu hiện xấu hổ nhường nào. Những khi cự vật của anh vùi sâu vào tận bên trong cô, là y như rằng Gia Ly sẽ phát ra tiếng rên kìm nén mê người; cơ thể hân hoan mong chờ, còn cảm thấy rõ ràng cỗ huyết nhiệt trong người lại tăng lên một chút, sắp sục sôi cuộn trào như núi lửa chuẩn bị phun trào.
Mọi giác quan đều tập trung vào từng nhịp ra vào cùng cảm xúc xâm lấn nông sâu, nhanh chậm của cự long cứng rắn.
Tâm trạng vì thế cũng trở nên căng thẳng không kém, dưới những động tác luân phiên nhịp nhàng của các trạng thái trên, nhiệt độ trong cơ thể cũng ngày càng tăng cao. Làn da toàn thân cô lấm tấm mồ hôi hoà với các vết ban hồng trải khắp nơi theo sau từng nụ hôn ướt át của anh.
Người đàn ông tham lam như con sói đói khát chẳng chịu buông tha bất cứ một vị trí nào.
Khó khăn lắm Gia Ly mới lấy được hơi, cô liền nói một câu khá hoàn chỉnh: "Anh... dừng lại... đi. Chiều nay tôi còn có một cuộc họp quan trọng."
Cô thật sự không muốn mình lại bị chơi cho đến chết ở chỗ này, cái thứ chết tiệt kia của anh thật to lớn đến dọa người, không những thế, lực đạo ra vào còn làm cho hang nhỏ mẫn cảm của cô tê dại, điên cuồng siết chặt đã cao trào không biết bao nhiêu lần rồi.
Quá sức, thực mệt mỏi chết mất.
Tuấn Phong nghe vậy liền nở một nụ cười tựa như yêu nghiệt, anh ghé sát vào bên tai cô, ngậm lấy vành tai đỏ ửng. Giọng nói tà mị khẽ vang, nó dường như là một lời chú ngữ dụ dỗ, lôi kéo cô sa vào cuộc làm tình mới: "Dừng lại sao? Rõ ràng bên trong em còn siết tôi rất chặt."
Vừa nói Tuấn Phong còn ác ý thúc vào thật mạnh, cú thúc ở tư thế này dường như chạm vào tận đáy huyệt động.
Gia Ly gồng người la lên một tiếng, cơ thể uốn éo muốn thoát ra, nhưng cô càng uốn éo bao nhiêu thì nơi giao thoa giữa hai người càng khít gần lại nhau bấy nhiêu, giống như một loại cộng hưởng vận động sinh ra khoái cảm giao hòa, mật dịch vì vậy mà thêm ồ ạt, nơi tư mật càng ẩm ướt, nhớp nháp hơn nữa.
Cô đỏ mặt, thuận tay túm lấy chiếc gối che đi gương mặt nóng bừng, e thẹn của mình, đồng thời cổ họng không kiềm chế nổi mà phát ra những lời mật ngọt yêu kiều.
"Phong... tôi nói thật đấy, thực sự là họp... buổi họp rất quan trọng." Cô lo lắng nói, huyệt động bên dưới theo đó càng siết chặt.
Cự long bị siết, nhất thời càng thêm sung sướng, sao có thể ngừng.
Tuấn Phong mỉm cười đời nào anh chịu buông tha cho cô, bên dưới vẫn dùng lực đạo ra vào kịch liệt, đôi môi nóng bỏng còn hôn lên nơi đẫy đà tạo ra từng đóa hoa ửng hồng: “Họp sao? Về chuyện hợp tác với Hoành Phi? Sao em còn do dự?”
“Chấp thuận đi, ngoài Hoành Phi, chẳng còn cách nào có thể cứu vớt được Vạn An đâu?”
“Hơn nữa, với quan hệ của chúng ta, em cũng chẳng cần phải tính toán như thế?”
Lời nói của Tuấn Phong đột nhiên khiến Nhật Ly mở bừng mắt. Cô bỏ chiếc gối ra, nhìn anh.
Trên gương mặt người đàn ông đang nở nụ cười gian tà, một tay đặt bên eo cô, tay còn lại đưa lên luồn xuống sau gáy, cúi đầu bá đạo xuống hôn lên đôi môi anh đào như trừng phạt, lát sau nói: "Vả lại, cơ thể của em rất muốn tôi."
Dứt lời, đôi môi anh lại sát tới.
Gia Ly mở lớn mắt nhìn người đàn ông đang nhắm mắt đắm đuối hôn mình.
Bỗng nhiên lòng cô thấy đau đớn vô cùng.
Chả nhẽ anh cho rằng cô đang dùng chính bản thân mình để trao đổi?
Gia Ly thầm rủa trong lòng: [Cứu cái con khỉ! Bà đây cóc cần, nhất định sẽ tìm được cách.]
Đầu vai chợt truyền tới cảm giác đau nhói. Tuấn Phong cau mày không vui nói: “Em nghĩ gì vậy?”
[Hận không thể một quyền đánh bại được anh.]
“Anh cho rằng tôi đang… trao đổi để lấy điều kiện anh hỗ trợ tôi cứu Vạn An?” Gia Ly nhìn anh thẳng thắn hỏi.
“Tôi là vì em nên mới cố ý chèn ép Vạn An, vì em nên mới làm ra những chuyện đó. Có trách, hãy trách chính em đã trêu chọc tôi trước. Giờ thì có chết em cũng không thoát được tôi đâu.” Từng câu từng chữ của anh đều khiến Gia Ly trấn động.
Từ trái tim cô có một cảm giác cuộn lên đau nhói. Hốc mắt cô ngập nước vừa tràn ra liền bị anh đón lấy: “Không cho phép em khóc.”
Loại cảm giác kỳ lạ từ đâu đánh úp lại xâm chiếm lấy Gia Ly, nhất là nơi tư mật. Khi mà người đàn ông dùng sức, đem cự long luồn sâu vào bên trong, khai phá mọi ngóc ngách trong cơ thể cô là y như rằng cơn đau nhức nhối lại truyền đến đại não, xếp chồng lên cảm xúc hỗn loạn của cô.
Những lúc như vậy Gia Ly chỉ muốn gào lên thật lớn, như xả ra mọi nỗi uất ức trong lòng. Có lẽ cô đã thực sự u mê người đàn ông này rồi. Cho dù người ta vẫn nói, lời đường mật bên gối của đàn ông thì chớ có tin. Nhưng Gia Ly không kiềm chế được lòng mình mà lại tin anh. Cô cảm nhận được bên ngoài sự bá đạo kia là thực lòng anh cũng thích cô. Phải chứ?
Gia Ly mê muội thế đấy. Cho dù có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, bị tra tấn bằng hàng ngàn cực hình, có lẽ, tội danh phản bội này cô vẫn nguyện ý gánh.
Anh đưa tay lên môi cô, ngón cái hơi rà lên khóe môi bật máu: “Chỉ cần em không phản bội lại anh, em chính là người anh bảo vệ, bất cứ kẻ nào cũng không thể làm tổn thương em.”
“Tôi đang cắm sừng chồng chưa cưới đấy!” Gia Ly cười méo mó.
Giả xử lúc này anh nói với cô “Từ hôn đi, tôi sẽ lấy em!” Có lẽ Gia Ly sẽ lập tức đồng ý. Nhưng anh lại không. Thứ anh muốn chỉ có cơ thể này thôi?
Dù biết bản thân mình hơi qua đáng, cũng cảm nhận được suy nghĩ của cô, nhưng Tuấn Phong chẳng thể nói ra.
Anh chỉ biết dùng hành động để nói lên nỗi lòng của mình. Cự long cứ thế điên cuồng xâm phạm thân thể manh mai của cô, muốn người phụ nữ này khuất phục chính mình, thuộc về riêng anh.
Lúc này Gia Ly đang quỳ rạp xuống đệm giường êm ái, dưới thân chịu từng cú thúc ra vào mãnh liệt của Tuấn Phong.
Hai tay của cô nắm chặt lấy chiếc gối, đến nỗi trên mu bàn tay trắng nõn nổi lên từng lằn gân xanh.
Cả hai đều gần đạt đến điểm cao trào, cảm xúc đau lòng đã được thay thế bằng cảm giác sung sướng. Tuy nhiên, Gia Ly vẫn không thể kiềm chế được nước mắt của mình rơi ra, giọt nước mặn chát ấy đã thấm ướt một vùng gối khiến Tuấn Phong nhìn thấy càng thêm cau mày.
Anh áp sát khuôn ngực tráng kiện vào tấm lưng lấm tấm mồ hôi, hai tay ôm chặt lấy vong eo nhỏ, tất cả mọi sức lực đều dồn về nơi giao thoa của hai người, mạnh bạo xỏ xuyên vào bên trong.
Toàn thân Gia Ly đã mềm nhũn, bao lần cô sắp không chịu nổi muốn ngã sấp xuống thì đều bị anh ôm giữ lại. Sau mỗi lần như vậy, tần suất ra vào của anh hệt như ngựa thoát cương, khiến cho cơ thể cô cảm thấy căng trướng vô cùng.
Cô thực sự rất mệt
Ý thức cũng mơ màng sắp không phân biệt nổi ngày đêm nữa rồi.
Tuấn Phong ngược lại, mười phần hứng chí. Anh nở một nụ cười vô cùng hài lòng, vừa động thân, vừa hôn cuồng nhiệt lên tấm lưng trắng bóng của cô. Những nơi đôi môi anh lướt qua đều để lại những vết ban hồng mờ ám, đây là dấu vết minh chứng cho người phụ nữ này đã thuộc về riêng anh.
Tận đến khi Gia Ly tưởng như sẽ không nhận được câu trả lời, thì người đàn ông phía sau lưng mới nhẹ nhàng nói: “Em chỉ có duy nhất một người đàn ông là tôi, như thế không tính là phản bội.”
Không tính sao?
Nhưng Gia Ly cũng chẳng đủ tỉnh táo để hỏi ngược lại xem lời nói của anh có bao nhiêu ẩn ý.
Cô cứ vậy nhắm mắt mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Cảm nhận người trong vòng tay đã mê man ngủ, Tuấn Phong thở dài, chỉ biết cười khổ, ôm chặt cô thúc thêm một lúc nữa rồi mới chịu phóng thích. Anh nằm nghiêng xuống giường, ôm lấy cô vào lòng, cự long vẫn như cũ chẳng chịu rút ra.
Anh biết rõ, trong chuyện này người bị tổn thương chính là cô, nhưng không cầm lòng được mà muốn thân cận thêm nữa. Sau ngày hôm nay, không biết hai người sẽ như thế nào, dù gì nhất định anh không thể để cô rời xa mình.
“Gia Ly, anh là thực lòng thích em. Từ lâu rồi, khi em còn là một cô nhóc. Anh đã nghĩ rằng sẽ từ hôn để không kéo em vào những rắc rối của nhà họ Vũ. Anh xin lỗi, anh lại không thể...” Tuấn Phong chôn mặt vào mái tóc của cô nhắm mắt lại.
Không bao lâu sau, căn phòng đã trở nên yên tĩnh, hai con người ôm lấy nhau cùng chìm vào giấc ngủ.
Cơn khoái cảm mang theo đau đớn ập đến, Gia Ly giãy giụa phản kháng kịch liệt: “Phong, anh lui ra chút được không.”
“Em đùa gì thế hả?” Anh ẩn nhẫn ôm lấy hông cô giữ lại. Miệng cúi xuống ngậm lấy nụ hoa trước ngực cô liếm mút.
Cảm xúc mềm ấm đột nhiên từ gò bồng đào chuyển tới làm Gia Ly quên đi phản kháng, cánh tay mê muội chạm vào mái tóc của anh vò loạn.
Thấy cơ thế dưới thân đã bắt đầu thả lòng, Tuấn Phong bắt đầu cử động hông ra vào. Thực sự mà nói, cho dù đã bị phá thân nhưng hang nhỏ của Gia Ly vẫn còn rất chật hẹp, so với cự vật của anh đúng là có chút quá sức.
Gia Ly oằn người lên tiếp nhận từng cú hích, cảm giác thống khoái bắt đầu lan ra khắp toàn thân. Tiếng rên rỉ vụn vặt ngân nga như một liều thuốc kích thích người đàn ông thêm mạnh bạo đưa đẩy thắt lưng vào sâu trong cơ thể cô, tần suất ra vào mỗi lúc một nhanh, thanh âm ướt át ngày một vang vọng khắp căn phòng.
Hai tay của Gia Ly ôm chặt lấy vai Tuấn Phong, bên dưới hạ thể liên tục truyền đến từng trận khoái cảm, nối tiếp nhau bủa vây lấy tâm trí làm cô phải cắn chặt lấy môi dưới đến rỉ máu, để ngăn lại âm thanh ái muội đang không ngừng phát ra từ cổ họng.
"Chậm thôi... Phong... không được... Quá sâu..."
Giọng nói khàn khàn đứt quãng của Gia Ly vang lên như tiếng nhạc đệm họa cùng tiếng “phốc phốc” không ngừng. Huyệt động chịu từng cú thúc mạnh mẽ của người đàn ông liên tục chảy ra mật ngọt róc rách, làm tấm đệm ngay dưới mông Gia Ly ướt dầm dề.
Cho dù không dám mở mắt ra nhìn, Gia Ly cũng có thể tưởng tượng được bản thân cô đang có những biểu hiện xấu hổ nhường nào. Những khi cự vật của anh vùi sâu vào tận bên trong cô, là y như rằng Gia Ly sẽ phát ra tiếng rên kìm nén mê người; cơ thể hân hoan mong chờ, còn cảm thấy rõ ràng cỗ huyết nhiệt trong người lại tăng lên một chút, sắp sục sôi cuộn trào như núi lửa chuẩn bị phun trào.
Mọi giác quan đều tập trung vào từng nhịp ra vào cùng cảm xúc xâm lấn nông sâu, nhanh chậm của cự long cứng rắn.
Tâm trạng vì thế cũng trở nên căng thẳng không kém, dưới những động tác luân phiên nhịp nhàng của các trạng thái trên, nhiệt độ trong cơ thể cũng ngày càng tăng cao. Làn da toàn thân cô lấm tấm mồ hôi hoà với các vết ban hồng trải khắp nơi theo sau từng nụ hôn ướt át của anh.
Người đàn ông tham lam như con sói đói khát chẳng chịu buông tha bất cứ một vị trí nào.
Khó khăn lắm Gia Ly mới lấy được hơi, cô liền nói một câu khá hoàn chỉnh: "Anh... dừng lại... đi. Chiều nay tôi còn có một cuộc họp quan trọng."
Cô thật sự không muốn mình lại bị chơi cho đến chết ở chỗ này, cái thứ chết tiệt kia của anh thật to lớn đến dọa người, không những thế, lực đạo ra vào còn làm cho hang nhỏ mẫn cảm của cô tê dại, điên cuồng siết chặt đã cao trào không biết bao nhiêu lần rồi.
Quá sức, thực mệt mỏi chết mất.
Tuấn Phong nghe vậy liền nở một nụ cười tựa như yêu nghiệt, anh ghé sát vào bên tai cô, ngậm lấy vành tai đỏ ửng. Giọng nói tà mị khẽ vang, nó dường như là một lời chú ngữ dụ dỗ, lôi kéo cô sa vào cuộc làm tình mới: "Dừng lại sao? Rõ ràng bên trong em còn siết tôi rất chặt."
Vừa nói Tuấn Phong còn ác ý thúc vào thật mạnh, cú thúc ở tư thế này dường như chạm vào tận đáy huyệt động.
Gia Ly gồng người la lên một tiếng, cơ thể uốn éo muốn thoát ra, nhưng cô càng uốn éo bao nhiêu thì nơi giao thoa giữa hai người càng khít gần lại nhau bấy nhiêu, giống như một loại cộng hưởng vận động sinh ra khoái cảm giao hòa, mật dịch vì vậy mà thêm ồ ạt, nơi tư mật càng ẩm ướt, nhớp nháp hơn nữa.
Cô đỏ mặt, thuận tay túm lấy chiếc gối che đi gương mặt nóng bừng, e thẹn của mình, đồng thời cổ họng không kiềm chế nổi mà phát ra những lời mật ngọt yêu kiều.
"Phong... tôi nói thật đấy, thực sự là họp... buổi họp rất quan trọng." Cô lo lắng nói, huyệt động bên dưới theo đó càng siết chặt.
Cự long bị siết, nhất thời càng thêm sung sướng, sao có thể ngừng.
Tuấn Phong mỉm cười đời nào anh chịu buông tha cho cô, bên dưới vẫn dùng lực đạo ra vào kịch liệt, đôi môi nóng bỏng còn hôn lên nơi đẫy đà tạo ra từng đóa hoa ửng hồng: “Họp sao? Về chuyện hợp tác với Hoành Phi? Sao em còn do dự?”
“Chấp thuận đi, ngoài Hoành Phi, chẳng còn cách nào có thể cứu vớt được Vạn An đâu?”
“Hơn nữa, với quan hệ của chúng ta, em cũng chẳng cần phải tính toán như thế?”
Lời nói của Tuấn Phong đột nhiên khiến Nhật Ly mở bừng mắt. Cô bỏ chiếc gối ra, nhìn anh.
Trên gương mặt người đàn ông đang nở nụ cười gian tà, một tay đặt bên eo cô, tay còn lại đưa lên luồn xuống sau gáy, cúi đầu bá đạo xuống hôn lên đôi môi anh đào như trừng phạt, lát sau nói: "Vả lại, cơ thể của em rất muốn tôi."
Dứt lời, đôi môi anh lại sát tới.
Gia Ly mở lớn mắt nhìn người đàn ông đang nhắm mắt đắm đuối hôn mình.
Bỗng nhiên lòng cô thấy đau đớn vô cùng.
Chả nhẽ anh cho rằng cô đang dùng chính bản thân mình để trao đổi?
Gia Ly thầm rủa trong lòng: [Cứu cái con khỉ! Bà đây cóc cần, nhất định sẽ tìm được cách.]
Đầu vai chợt truyền tới cảm giác đau nhói. Tuấn Phong cau mày không vui nói: “Em nghĩ gì vậy?”
[Hận không thể một quyền đánh bại được anh.]
“Anh cho rằng tôi đang… trao đổi để lấy điều kiện anh hỗ trợ tôi cứu Vạn An?” Gia Ly nhìn anh thẳng thắn hỏi.
“Tôi là vì em nên mới cố ý chèn ép Vạn An, vì em nên mới làm ra những chuyện đó. Có trách, hãy trách chính em đã trêu chọc tôi trước. Giờ thì có chết em cũng không thoát được tôi đâu.” Từng câu từng chữ của anh đều khiến Gia Ly trấn động.
Từ trái tim cô có một cảm giác cuộn lên đau nhói. Hốc mắt cô ngập nước vừa tràn ra liền bị anh đón lấy: “Không cho phép em khóc.”
Loại cảm giác kỳ lạ từ đâu đánh úp lại xâm chiếm lấy Gia Ly, nhất là nơi tư mật. Khi mà người đàn ông dùng sức, đem cự long luồn sâu vào bên trong, khai phá mọi ngóc ngách trong cơ thể cô là y như rằng cơn đau nhức nhối lại truyền đến đại não, xếp chồng lên cảm xúc hỗn loạn của cô.
Những lúc như vậy Gia Ly chỉ muốn gào lên thật lớn, như xả ra mọi nỗi uất ức trong lòng. Có lẽ cô đã thực sự u mê người đàn ông này rồi. Cho dù người ta vẫn nói, lời đường mật bên gối của đàn ông thì chớ có tin. Nhưng Gia Ly không kiềm chế được lòng mình mà lại tin anh. Cô cảm nhận được bên ngoài sự bá đạo kia là thực lòng anh cũng thích cô. Phải chứ?
Gia Ly mê muội thế đấy. Cho dù có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, bị tra tấn bằng hàng ngàn cực hình, có lẽ, tội danh phản bội này cô vẫn nguyện ý gánh.
Anh đưa tay lên môi cô, ngón cái hơi rà lên khóe môi bật máu: “Chỉ cần em không phản bội lại anh, em chính là người anh bảo vệ, bất cứ kẻ nào cũng không thể làm tổn thương em.”
“Tôi đang cắm sừng chồng chưa cưới đấy!” Gia Ly cười méo mó.
Giả xử lúc này anh nói với cô “Từ hôn đi, tôi sẽ lấy em!” Có lẽ Gia Ly sẽ lập tức đồng ý. Nhưng anh lại không. Thứ anh muốn chỉ có cơ thể này thôi?
Dù biết bản thân mình hơi qua đáng, cũng cảm nhận được suy nghĩ của cô, nhưng Tuấn Phong chẳng thể nói ra.
Anh chỉ biết dùng hành động để nói lên nỗi lòng của mình. Cự long cứ thế điên cuồng xâm phạm thân thể manh mai của cô, muốn người phụ nữ này khuất phục chính mình, thuộc về riêng anh.
Lúc này Gia Ly đang quỳ rạp xuống đệm giường êm ái, dưới thân chịu từng cú thúc ra vào mãnh liệt của Tuấn Phong.
Hai tay của cô nắm chặt lấy chiếc gối, đến nỗi trên mu bàn tay trắng nõn nổi lên từng lằn gân xanh.
Cả hai đều gần đạt đến điểm cao trào, cảm xúc đau lòng đã được thay thế bằng cảm giác sung sướng. Tuy nhiên, Gia Ly vẫn không thể kiềm chế được nước mắt của mình rơi ra, giọt nước mặn chát ấy đã thấm ướt một vùng gối khiến Tuấn Phong nhìn thấy càng thêm cau mày.
Anh áp sát khuôn ngực tráng kiện vào tấm lưng lấm tấm mồ hôi, hai tay ôm chặt lấy vong eo nhỏ, tất cả mọi sức lực đều dồn về nơi giao thoa của hai người, mạnh bạo xỏ xuyên vào bên trong.
Toàn thân Gia Ly đã mềm nhũn, bao lần cô sắp không chịu nổi muốn ngã sấp xuống thì đều bị anh ôm giữ lại. Sau mỗi lần như vậy, tần suất ra vào của anh hệt như ngựa thoát cương, khiến cho cơ thể cô cảm thấy căng trướng vô cùng.
Cô thực sự rất mệt
Ý thức cũng mơ màng sắp không phân biệt nổi ngày đêm nữa rồi.
Tuấn Phong ngược lại, mười phần hứng chí. Anh nở một nụ cười vô cùng hài lòng, vừa động thân, vừa hôn cuồng nhiệt lên tấm lưng trắng bóng của cô. Những nơi đôi môi anh lướt qua đều để lại những vết ban hồng mờ ám, đây là dấu vết minh chứng cho người phụ nữ này đã thuộc về riêng anh.
Tận đến khi Gia Ly tưởng như sẽ không nhận được câu trả lời, thì người đàn ông phía sau lưng mới nhẹ nhàng nói: “Em chỉ có duy nhất một người đàn ông là tôi, như thế không tính là phản bội.”
Không tính sao?
Nhưng Gia Ly cũng chẳng đủ tỉnh táo để hỏi ngược lại xem lời nói của anh có bao nhiêu ẩn ý.
Cô cứ vậy nhắm mắt mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Cảm nhận người trong vòng tay đã mê man ngủ, Tuấn Phong thở dài, chỉ biết cười khổ, ôm chặt cô thúc thêm một lúc nữa rồi mới chịu phóng thích. Anh nằm nghiêng xuống giường, ôm lấy cô vào lòng, cự long vẫn như cũ chẳng chịu rút ra.
Anh biết rõ, trong chuyện này người bị tổn thương chính là cô, nhưng không cầm lòng được mà muốn thân cận thêm nữa. Sau ngày hôm nay, không biết hai người sẽ như thế nào, dù gì nhất định anh không thể để cô rời xa mình.
“Gia Ly, anh là thực lòng thích em. Từ lâu rồi, khi em còn là một cô nhóc. Anh đã nghĩ rằng sẽ từ hôn để không kéo em vào những rắc rối của nhà họ Vũ. Anh xin lỗi, anh lại không thể...” Tuấn Phong chôn mặt vào mái tóc của cô nhắm mắt lại.
Không bao lâu sau, căn phòng đã trở nên yên tĩnh, hai con người ôm lấy nhau cùng chìm vào giấc ngủ.