-
Chương 11-15
Chương 11 Căn cốt cực phẩm
Bạch Ngân thành.
Tòa thành trì này lớn hơn nhiều so với Hắc Thạch thành, đường đi rộng rãi, cảnh tượng phồn hoa, người đi trên đường nối dài không dứt, bên đường thì thương phẩm rực rỡ muôn màu.
"Đánh dấu Bạch Ngân thành thành công!"
"Thu hoạch được 1000 điểm giá trị đánh dấu."
Trần Mục hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, tuy nhiên điểm giá trị đánh dấu không có cập nhật ngay lập tức.
"Tiểu Mục, có muốn mua chút gì hay không?" Trần Thiên Nam hòa ái nói.
Trần Mục lắc đầu nói: "Ta còn tưởng Bạch Ngân thành được xây bằng bạch ngân, hóa ra chẳng qua chỉ là phòng ốc rộng hơn chút, đường đi rộng rãi hơn chút chứ cũng chẳng có gì vui cả."
Bọn họ đi dạo một vòng trong Bạch Ngân thành thì lập tức trở về Hắc Thạch thành, lúc tới thì cần gần hai ngày, lúc trở về thì chỉ cần có nửa ngày.
Buổi tối hôm đó thì bọn họ trở về Trần gia.
Lần áp tiêu này tổn thất không nhỏ, Trần Mục thiếu chút nữa thì xảy ra chuyện trên đường, sau khi trở về, Trần Uy đề nghị: "Cha, sau này áp tiêu vẫn là đứng cho tiểu bối đi theo, nhà ta phải lập cái phép tắc."
"Được."
Trần Thiên Nam gật đầu đồng ý.
Mặc dù sợ bóng sợ gió một trận, nhưng Trần Thiên Nam vẫn nói chuyện này ra cho Trần Nghiêm, Trần Nghiêm nghe được thì hoảng sợ một trận, lần sau cũng không dám để cho Trần Mục đi theo.
Sau khi trở về Trần gia, Trần Mục khôi phục lại cuộc sống trước kia, mỗi ngày đều sẽ tới Diễn Võ trường để luyện kiếm.
Nửa tháng sau.
Ký chủ: Trần Mục.
Cảnh giới: Kiếm Đồ cửu phẩm hậu kỳ.
Giá trị đánh dấu: 820.
Nhiệm vụ: Đánh dấu Huyền Hoàng bia.
Nhiệm vụ ban thưởng: Thối Thể đan siêu phàm.
Trong những ngày qua Trần Mục sử dụng giá trị đánh dấu để đổi lấy linh thạch tới tu luyện, cho nên cảnh giới tăng lên tương đối nhanh.
"Thối Thể đan siêu phàm!"
Đây là bản cường hóa của Thối Thể đan, hiệu quả vượt trội hơn Thối Thể đan thông thường, có thể thối thể một cách hoàn mỹ.
Huyền Hoàng bia của Hắc Thạch thành có thể đo đạc căn cốt, hàng năm đều có số lớn tiểu bối đi tới đo đạc, vài ngày trước gia gia hắn còn bảo phụ thân hắn báo danh cho hắn.
"Hai ngày nữa là có thể đi đo căn cốt, cũng không biết căn cốt này của ta có lợi hại hay không." Trần Mục nghĩ thầm nếu là Báo Đạo Kiếm thể thì căn cốt chắc sẽ không kém.
Trần Mục rửa mặt xong thì đi tới đại sảnh ăn cơm, gần đây cha mẹ đều ở nhà, trong nhà trở nên náo nhiệt hơn, cơm nước xong xuôi Trần Mục sẽ đi dạo cùng với Đường Uyển một lát, sau đó thì đi tới Diễn Võ trường luyện kiếm.
Nhị ca Trần Hạo gần đây thực lực tăng lên trên diện rộng, kiếm thuật ở dưới sự chỉ điểm của Trần Mục càng ngày càng cao, hắn đang chuẩn bị sử dụng Thối Thể đan để đột phá.
"Tam đệ, ngày mai ngươi phải đi đo căn cốt, thật chờ mong a." Trên mặt Trần Hạo nở nụ cười chất phác, hắn vẫn cho rằng Trần Mục là thiên tài.
Thầm nghĩ tam đệ có thiên phú dị bẩm, nếu như căn cốt nghịch thiên thì tương lai không thể nào đo đếm được.
Trần Mục chân thành nói: "Nhị ca, căn cốt và thiên phú tuy rằng quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là kiên trì cố gắng không ngừng."
Trần Hạo cười ngây ngô nói: "Nói cũng đúng."
Hắn cảm thấy rất có đạo lý, Trần Mục mới ba tuổi mà đã bắt đầu cố gắng tu hành, xem như căn cốt không tốt thì vẫn có thể đuổi kịp tuyệt đại đa số thiên kiêu.
Ngày hôm sau
Đại hội căn cốt ở Hắc Thạch thành.
Huyền Hoàng bia đứng sừng sững ở trên đài cao.
Xung quanh quảng trường sớm đã là người đông nghìn nghịt.
Trần Mục đi theo phụ thân Trần Nghiêm đi tới gần Huyền Hoàng bia, hắn không thấy phát động nhiệm vụ, "Chẳng lẽ là phải chạm vào bia đá?"
Trần Hạo cũng chạy tới tham gia náo nhiệt.
Đường Uyển đang mang thai nên không tiện đi lại nhiều, gia gia và đại bá thì đang áp tiêu ở bên ngoài, không phải vậy bọn họ chắc chắn sẽ tới xem Trần Mục đo căn cốt.
"Vương Đồng!"
Chỉ thấu một đứa bé trai khoảng chừng năm tuổi đi tới trước Huyền Hoàng bia, bàn tay hắn đặt vào trên tấm bia đá, Huyền Hoàng bia phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, chỉnh thể bia đá có tới chí vết khắc, ánh sáng đi thẳng tới vết khắc thứ năm.
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh bia đá khẽ gật đầu, mỉm cười nói: "Được, không tệ, căn cốt ngũ đẳng."
Người của Vương gia cười to hài lòng.
Mọi người vây xem phát ra tiếng hâm mộ.
Căn cốt chia ra làm cửu đẳng (chín cấp).
Căn cốt của đại tỷ Trần Hi là tam đẳng, căn cốt của nhị ca Trần Hạo thì miễn cưỡng đạt tới tứ đẳng.
Căn cốt ngũ đẳng ở Hắc Thạch thành thì xem như là xuất sắc, nếu như là căn cốt lục đẳng, hơi cố gắng một chút là có thể tiến vào tông môn, nếu như là căn cốt thất đẳng vậy thì tiến vào tông môn chỉ là chuyện mười phần chắc chín.
Liên tục có tiểu bối lên đài đo căn cốt, cao nhất vẫn chỉ là căn cốt ngũ đẳng, phần lớn số tiểu bồi đều là căn cốt tam đẳng trở xuống.
Thi thoảng xuất hiện tiểu bối có căn cốt lục đẳng là có thể tạo nên oanh động toàn trường.
"Trần Mục."
Sau khi được đọc tới tên.
Trần Mục bình tĩnh đi ra từ trong đám người.
Trần Nghiêm thật không có để ý nhiều, hắn cảm thấy căn cốt mạnh yếu đều là bẩm sinh, chân chính quyết định tương lai là sự cố gắng của sau này, Trần Thiên Nam từng nói qua, hắn cảm thấy căn cốt của Trần Mục ít nhất phải là ngũ đẳng.
Trần Hạo thì trong lòng ngập tràn chờ mong mà nhìn vào Trần Mục.
Đàn ông trung niên đứng cạnh bia đá hơi mở mắt, hắn nhìn ra Trần Mục có sự khác biệt với những đứa trẻ khác, trong mắt Trần Mục không có sự nhút nhát, vẻ mặt lạnh nhạt đi tới đài cao.
Trần Mục đặt tay nhỏ vào trên Huyền Hoàng bia.
"Đánh dấu Huyền Hoàng bia thành công!"
"Thu hoạch được Thối Thể đan siêu phàm!"
Trần Mục cảm nhận được trong ngực có thêm một viên đan dược, hắn thu hồi bàn tay nhỏ nhắn của mình lại, nhìn chằm chằm lên Huyền Hoàng bia trước mặt, ánh sáng vàng nồng đậm xông lên trời.
Đứng gần Huyền Hoàng bia, bách tính trong Hắc Thạch thành nghẹn họng nhìn trân trối, ánh sáng vàng đất chói mắt lên cao không ngừng, trực tiếp đạt tới đỉnh của bia đá.
Người đàn ông trung niên hiện ra vẻ mặt chấn kinh, kích động nói: "Đây là căn cốt cực .... cực phẩm."
Trần Nghiêm nuốt một ngụm nước bọt, mừng rỡ như điên, hắn xoa xoa con mắt, không dám tin.
"Đậu xanh rau muống!"
"Trần gia xuất Long rồi!"
"Căn cốt cửu phẩm, ta ai da, chẳng lẽ Hắc Thạch thành chúng ta cũng sắp xuất hiện cường giả Kiếm Hoàng rồi?"
"Đây chính là căn cốt cực phẩm, tương lai tràn ngập vô số khả năng, ở Bắc Hoang đều là có thể đếm được ở trên đầu ngón tay, nói không chừng có thể trở thành Kiếm Thánh vạn người kính ngưỡng."
"Trần Mục, ngươi lại đo thêm một lần!" Người đàn ông trung niên khôi phục tỉnh táo, còn tưởng rằng bia đá xuất hiện vấn đề.
Sau khi ánh sáng vàng tiêu tán đi, Trần Mục lại đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vòa trên tấm bia đá một lần nữa, vẫn như cũ là ánh sáng vàng đất chói mắt, "Không sai, đúng là căn cốt cực phẩm!"
Toàn bộ Hắc Thạch thành đều bị chấn động.
Trong đám người, Trần Hạo nở ra nụ cười chất phác nói: "Ta sớm đã biết mà, tam đệ của ta là một thiên tài."
Tay Trần Nghiêm đang run rẩy, hắn kích động nói không nên lời, hốc mắt dần dần ẩm ướt, "Uyển nhi, con của chúng ta tương lai chắc chắn có tiền đồ."
"Ta biết Trần Mục có thiên phú dị bẩm mà, ngày đó Trần Thiên Nam dẫn hắn tới Túy Hương lâu ăn mì thịt bò, tiểu tử này ăn một lúc tới năm bát mì thịt bò."
"Ta cũng sớm đã biết, ba năm trước đây lúc Trần Mục sinh ra đời, vạn kiếm cùng reo."
"Đậu xanh, ngươi không nói thì ta cũng suýt nữa thì quên mất, khó trách năm đó lại có dị tượng."
Mọi người vây xem đều đang bàn tán sôi nổi.
Trần Mục lui trở về trong đám người, tất cả mọi người đều chủ động nhường đường, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, hắn chính là kiêu ngạo của Hắc Thạch thành.
Lão giả mặc cẩm y tìm tới Trần Nghiêm, hắn mở miệng cười nói: "Trần Nghiêm a, cháu gái nhà ta năm nay sáu tuổi, tục ngữ có câu, nữ lớn hơn ba tuổi ôm gạch vàng (nữ lớn tuổi hơn càng biết cách yêu thương, chăm sóc chồng), hay là trước đặt thông gia từ bé cho bọn chúng!"
Lão giả nói chuyện là Triệu Thanh Phong ở Hắc Thạch thành, Triệu gia là một trong tam đại gia tộc ở Hắc Thạch thành, còn có Kiếm Tông thất phẩm.
Trần Nghiêm vội vàng chắp tay, "Triệu lão, chuyện này ta không thể làm chủ, còn phải xem ý tứ của lão gia tử nhà ta, thật sự là xin lỗi a."
Chương 12 Triệu Phi Yên
Triệu Thanh Phong lớn tiếng cười nói: "Vậy thì được, chờ Trần tiêu đầu trở về, ta sẽ tự mình tới cửa cầu hôn."
"Ta cũng phải tới cửa cầu hôn." Chỉ thấy một lão giả tóc bạc phơ mặc áo bào đỏ hô lớn.
Triệu Thanh Phong tức giận nói: "Đường Hải Xuyên, ngươi không có cháu gái, ngươi tới góp náo nhiệt làm gì?"
Đường Hải Xuyên nói một cách chân thành: "Ta không có cháu gái nhưng ta có con gái, con gái của ta năm nay mười tám tuổi cũng xinh đẹp như hoa a."
Vốn là đại hội căn cốt trong nháy mắt biến thành đại hội ra mắt, Trần Nghiêm chắp tay đối với các vị tiền bối rồi vội vàng kéo Trần Mục trở về Trần gia.
Cho dù trở về Trần gia thì người tới nhà bái phỏng vẫn nối liền không dứt, Trần Mục là tiềm long, trong tương lai Trần gia chắc chắn sẽ cao không thể chạm, tất cả mọi người muốn bây giờ muốn tạo chút quan hệ với Trần gia.
Cũng có người trong lòng tự hiểu, biết cháu gái nhà mình không xứng với Trần Mục, dứt khoát đi thương lượng với Từ Yến, muốn gả cháu gái của mình cho Trần Hạo, như vậy cũng có thể tạo quan hệ thân thích với Trần gia.
Trong lúc nhất thời.
Trần gia đông như trẩy hội.
Ngay cả Thành chủ cũng tới chúc mừng Trần gia.
Trần Mục chỉ có thể trốn ở trong phòng, chuyện này khiến cho Trần Nghiêm có chút đau đầu, Đường Uyển biết được căn cốt của Trần Mục là cửu phẩm thì cũng vui vẻ ra mặt.
Đường Uyển biết, đây là chuyện tốt, đồng thời cũng sẽ mang tới rất nhiều chuyện phiền toái.
Đính hôn rất quan trọng, Đường Uyển dặn dò: "Loại chuyện này không được đáp ứng một cách tùy ý."
Hai vợ chồng nghĩ tới hôn ước năm đó, trước kia cảm thấy không có khả năng, bây giờ suy nghĩ một chút, lấy thiên phú của Trần Mục, nói không chừng có thể xứng với Khương Phục Tiên.
Tuy nhiên hai vợ chồng đều là người hiểu chuyển, Trần Mục nhiều lắm xem như là một ấu long, Khương Phục Tiên đã là chân phượng xưng bá trời cao.
Thật muốn có thể xứng đôi với Khương Phục Tiên thì con đường phải đi của Trần Mục vẫn còn rất xa.
Thẳng tới trong đêm, Trần gia mới yên tĩnh trở lại.
Đại tẩu Từ Yến cũng chạy tới cảm tạ Trần Nghiêm, nhà nàng thu được mấy phần tờ ngày sinh tháng đẻ, trong đó có rất nhiều cô nương có thân phận dáng vẻ bề ngoài không tệ.
Lúc trời tối đen như mực.
Trần Nghiêm và Đường Uyển nằm ở trên giường.
Hai người còn đang thảo luyện chuyện năm đó.
"Phu quân, ngươi nói xem tờ hôn ước năm đó kia có phải là do Khương Phục Tiên an bài hay không?"
"Trước kia ta cảm thấy không có khả năng, hiện tại ta cảm thấy có thể là sự thật, Mục nhi có thiên phú dị bẩm, e rằng nàng ta xem như là nuôi chồng từ nhỏ."
Đường Uyển mặt mày hớn hở, "Nếu như nàng thật sự muốn trở thành con dâu của Trần gia thì ta có thể chấp nhận."
Trần Nghiêm nhịn không được cười nói: "Phu nhân, ngươi có gan từ chối sao?"
"Chán ghét."
"Nói gì mà lại nói ra lời thật như vậy."
Đường Uyển đấm nhẹ vào Trần Nghiêm đang nằm bên cạnh.
Gian phòng cách vách, Trần Mục ngồi xếp bằng trên giường, hắn từ trong ngực lấy Thối Thể đan siêu phàm ra.
Viên đan dược này khác với viên Thối Thể đan mà trước đó hắn từng dùng, ở trên có đan văn, hắn không có quan sát quá lâu, lập tức sử dụng.
Năng lượng bàng bạc tràn vào toàn thân, vẻ mặt Trần Mục căng cứng, toàn thân như bị đao cắt, trên người liên tục tỏa ra khói đen.
Hai canh giờ sau.
Kinh mạch trong cơ thể được đả thông toàn bộ.
Linh khí cuối cùng cũng hội tụ ở đan điền, hình thành dòng suối trong veo, đây là linh khí hóa lỏng.
Sau khi Trần Mục sử dụng Thối Thể đan siêu phàm, không chỉ có đả thông kinh mạch toàn thân mà còn thành công ngưng tụ ra linh tuyền ở đan điền, bước vào Kiếm Sư cảnh.
Tuy nhiên dược hiệu Thối Thể đan siêu phàm còn chưa biến mất, cảnh giới của Trần Mục còn đang được kéo đi lên.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Trần Mục đã hấp thu hoàn toàn dược hiệu của Thối Thể đan siêu phầm, thuận lợi đột phá tới Kiếm Sư tam phẩm.
"Hô."
"Đây chính là Kiếm Sư."
"Lực lượng quả nhiên hùng hậu hơn rất nhiều lần."
Sáng sớm, có khách quý tới nhà bái phỏng.
Lần này tới chính là trưởng lão của Huyền Kiếm tông, trong khu vực của Hành châu, Huyền Kiếm tông không thể nghi ngờ là tông môn mạnh nhất, trưởng lão đích thân tới, có thể thấy được Huyền Kiếm tông coi trọng cỡ nào.
Hàn Phó đi tới Trần gia, Trần Nghiêm tự mình đi ra ngoài nghênh đón, vị này chính là Kiếm Hậu lục phẩm, cường giả mà ngay cả thành chủ Mộ Đông Lưu cũng phải lấy lễ để mà tiếp đón.
"Hàn trưởng lão, mời vào trong trước."
Trần Nghiêm chắp tay chào đón.
Hàn Phó nói ngay vào điểm chính: "Lần này ta tới là vì con của ngươi mà tới, Huyền Kiếm tông chúng ta nguyện ý dốc hết tài nguyên tới bồi dưỡng hắn."
Đối mặt với cành ô liu mà Huyền Kiếm tông ném ra, Trần Nghiêm ngược lại có hơi khẩn trương, không biết phải trả lời như thế nào, Trần Mục có được căn cốt cực phẩm, có thể đi vào tông môn tốt hơn, thu hoạch được điều kiện tu hành tốt hơn.
Huyền Kiếm tông ở gần Đại Yên vương triều thì rất có danh vọng, nhưng để mà phóng tầm mắt ra toàn bộ Bắc Hoang thì còn có bốn tông môn lớn khác, lấy thiên phú của Trần Mục hoàn toàn có thể đi vào những tông môn lớn này.
"Hàn trưởng lão, đứa bé nhà ta còn nhỏ, không bằng chờ cho sau khi Mục nhi lớn lên thì lại thương lượng?" Trần Nghiêm nói khéo.
Hàn Phó khẽ nhíu mày, hờ hững lắc lắc ống tay áo, "Chẳng lẽ Trần gia chê Huyền Kiếm tông ta?"
Hàn Phó chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt hờ hững, khí tràng Kiếm Hậu thiếu chút nữa khiến cho Trần Nghiêm phải quỳ xuống ngay tại chỗ.
"Không dám! Không dám!"
Trần Nghiêm vội vàng chắp tay bồi tội, da đầu hắn tê dại, Đại Yên vương triều cũng không dám đắc tội Huyền Kiếm tông, Trần gia nho nhỏ nào dám trêu chọc bọn hắn.
Lấy thiên phú của Trần Mục, hoàn toàn có thể đi vào tông môn đỉnh tiêm ở Bắc Hoang, nếu như đáp ứng Hàn Phó, Trần Mục sẽ mất đi cơ hội tốt hơn.
Nếu như từ chối Hàn Phó, Trần gia hiện tại sẽ đắc tội Huyền Kiếm tông, hậu quả khó mà lường trước được.
Hưu!
Một đạo kiếm quang rơi xuống bên ngoài Trần gia.
Ngay cả Trần Mục và Trần Hạo đang luyện kiếm ở Diễn Võ trường cũng bị kinh động tới, Trần Hạo hoài nghi nói: "Tam đệ, vừa rồi ngươi có nhìn thấy rõ đó là cái gì không?"
"Không thấy rõ, nhị ca, chúng ta tới xem sao đi." Trần Mục đề nghị.
Trần Mục cảm thấy là người tu hành cường đại, cho nên muốn đi tới nhìn xem.
Hàn Phó và Trần Nghiêm cũng nhìn về phía ngoài cửa.
Nữ tử trên người mặc váy tím đi vào Trần gia, Triệu Phi Yên hai chân thon dài, thân thể mềm mại uyển chuyển, có dung nhan như thiên sứ, toàn thân tỏa ra sự lạnh lùng cao ngạo.
Hàn Phó trông thấy nàng ta, không có kinh ngạc, chỉ có sợ hãi, cỗ uy áp kia là của cường giả Kiếm Vương!
Triệu Phi Yên đi tới trước mặt hai người.
Hàn Phó vội vàng cúi đầu lấy đó làm kính ý.
Trần Nghiêm chắp tay, cung kính hỏi: "Trần gia Trần Nghiêm, không biết tiền bối họ gì?"
Triệu Phi Yên mặt không biểu tình, hờ hững nói: "Triệu Phi Yên của Lăng Vân tông, vì Trần Mục mà tới."
Hàn Phó trợn to mắt, hắn từng nghe nói về Triệu Phi Yên, nàng ta là thiên kiêu tuyệt thế của Lăng Vân tông, đệ tử trân truyền của Kiếm Thánh Khương Phục Tiên, nhân tuyển tông chủ tương lai, một trong thập đại thiên kiêu của Hoang châu.
Lăng Vân tông cách Hành châu rất xa, Huyền Kiếm tông hôm qua đã sai người đi phong tỏa tin tức, Lăng Vân tông làm sao biết Hắc Thạch thành có thiên kiêu căn cốt cực phẩm xuất hiện?
Mà xem như cường giả Kiếm Vương, cũng không có khả năng chạy tới Hắc Thạch thành nhanh như vậy mới đúng.
Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra Trần Mục từ lâu rồi?
"Không hổ là thế lực mạnh nhất ở Hoang châu!" Quả tim của Hàn Phó đập nhanh, không còn dám lên tiếng.
Nghe nói nàng ta là tới từ Lăng Vân tông, Trần Nghiêm vội vàng hoan nghênh nói: "Hóa ra là Triệu tiên tử, Tiểu Mục đang luyện kiếm ở Diễn Võ trường, mời vào bên trong."
Trần Mục và Trần Hạo vừa đúng chạy tới tham gia náo nhiệt.
Triệu Phi Yên lần đầu tiên nhìn thấy Trần Mục, đồng tử nàng ta ngưng tụ lại, lạnh lùng nói: "Có ý tứ!"
Hàn Phó kinh ngạc nói: "Kiếm Sư tam phẩm, đứa nhỏ này thật chỉ mới ba tuổi thôi sao?"
Mà ngay cả Trần Nghiêm cũng không biết làm sao, chẳng lẽ Trần Mục lại tinh tiến lần nữa, hắn gần đây không có để ý.
Chương 13 Linh Ẩn bí thuật
Hai huynh đệ đi tới bên cạnh Trần Nghiêm.
Trần Nghiêm trầm giọng nói: "Vị này là Hàn trưởng lão của Huyền Kiếm tông, vị này là Triệu tiên tử của Lăng Vân tông, hai người các ngươi tranh thủ thời gian hành lễ."
"Bái kiến Hàn trưởng lão."
"Bái kiến Triệu tiên tử."
"Đây là Trần Mục con trai của ta, đây là Trần Hạo con trai của đại ca ta." Trần Nghiêm cười giới thiệu.
Xem như Trần Nghiêm không nói thì hai người đều có thể biết được ai là Trần Mục, ba tuổi Kiếm Sư tam phẩm, phóng tầm mắt toàn bộ Hành châu đều tìm không ra thứ hai.
"Móa nó!"
Hàn Phó âm thầm mắng một câu.
Hắn đã cảm thấy không hợp thói thường, ba tuổi tới Kiếm Sư, chuyện này nếu đặt ở Huyền Kiếm tông, tương lai Huyền Kiếm tông thậm chí có khả năng đăng đỉnh Hoang châu trở thành một trong những tông môn mạnh nhất.
Đáng tiếc Lăng Vân tông là quái vật khổng lồ, không phải vậy Huyền Kiếm tông thật đúng là muốn cướp người.
Trần Mục vừa rồi ở cách đó không xa nghe được lời đối thoại của bọn họ, trong lòng không thể không thầm than, lão giả kia còn lợi hại hơn so với gia gia, thế mà có thể nhìn thấu tu vi của ta, sau này phải nghĩ biện pháp ẩn giấu tu vi đi.
Hắn tiếp tục đánh giá Triệu Phi Yên, trông rất trẻ trung, rất đẹp, nhưng nàng mang tới cho Trần Mục lúc này là sâu không lường được, so với lão giả bên cạnh này còn có cảm giác nguy hiểm hơn.
Trần Nghiêm cung kính nói: "Mời hai vị vào bên trong, ta đi pha trà cho các ngươi."
Hàn Phó cười khổ nói: "Lão phu còn có việc, tấm lệnh bài này xem như là lễ gặp mặt, Huyền Kiếm tông nguyện ý kết giao bằng hữu với Trần gia."
Trần Nghiêm nhận lấy lệnh bài, mỉm cười nói: "Đa tạ Hàn trưởng lão, có rảnh thì tới Trần gia uống trà."
Lệnh bài này đại biểu cho Huyền Kiếm tông, ở trong khu vực Hành châu, có thể sử dụng như thánh chỉ, Hàn Phó biết Trần Mục không có khả năng tiến vào Huyền Kiếm tông, tương lai Trần Mục là không thể đo lường, cho nên mua một cái nhân tình cho Trần gia.
Sau khi Hàn Phó đi, Trần Nghiêm cung kính nói: "Triệu tiên tử đường xa mà tới, mời tới đại sảnh nghỉ ngơi, ta đi pha trà cho người."
Triệu Phi Yên vẻ mặt mệt mỏi, lười biếng nói: "Ta từ Nam Hoang đi đường hơn nửa tháng mới tới Hắc Thạch thành, an bài gian phòng cho ta nghỉ ngơi trước đi."
"Được!"
Trần Nghiêm vội vàng đáp ứng.
Trần gia có rất ít phòng, vừa đúng Trần Hi không ở nhà, gian phòng của nàng trống không, Trần Nghiêm vội vàng chào hỏi với đại tẩu.
Triệu Phi Yên tới gian phòng nghỉ ngơi.
Trần Nghiêm lập tức căn dặn nha hoàn Trần gia, còn đặc biệt dặn dò đại tẩu Từ Yến, "Vị này là tiên tử của Lăng Vân tông, tuyệt đối không được thất lễ."
Diễn Võ trường, Trần Hạo nhỏ giọng nói: "Tam đệ, Lăng Vân tông là thế mực mạnh nhất ở Hoang châu, tứ đại tông môn ở Bắc Hoang chúng ta ở trước mặt Lăng Vân tông chẳng qua chỉ là đệ đệ."
Trần Mục khẽ gật đầu, nghĩ thầm nàng ta có phải là Khương Phục Tiên phái tới bảo vệ ta hay không? Nếu như là vậy, vậy vị hôn thê này có suy nghĩ không thể không quá chu đáo.
Hai huynh đệ tiếp tục luyện kiếm ở Diễn Võ trường.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vào lúc trời gần tối, Triệu Phi Yên mới rời khỏi gian phòng, lập tức có nha hoàn tiên lên hỏi han ân cần.
Từ Yến càng nhiệt tình chào hỏi: "Triệu tiên tử, lúc này không còn sớm, ta chuẩn bị đồ ăn."
Triệu Phi Yên thản nhiên nói: "Ta sớm đã từ bỏ ăn uống rồi, sau này các ngươi ăn cơm không cần chờ ta."
"Sau này?"
Từ Yến không biết làm sao.
Triệu Phi Yên âm u nói: "Đúng vậy, ta có thể phải ở lại Trần gia ba năm."
Từ Yến mở to hai mắt, nàng ta không dám hỏi nhiều, lúc này Trần Nghiêm đi tới đình viện, cung kính hỏi: "Triệu tiên tử, nghỉ ngơi tốt chứ?"
"Giường quá mềm, ta thích cứng một chút." Triệu Phi Yên lười biếng vặn vặn eo.
Từ Yến vội vàng mở miệng, "Triệu tiên tử thật sự là rất có lỗi, ta lập tức đổi cho ngươi."
Trần Nghiêm và Triệu Phi Yên nói chuyện ở đại sảnh, Triệu Phi Yên nói ra ý đồ tới đây, "Sư tôn ta bảo ta bảo vệ Trần Mục, chờ khi hắn tới bảy tuổi thì dẫn hắn tới Lăng Vân tông tu hành, ngươi không có ý kiến gì chứ?"
"Không có, không có."
Trên mặt Trần Nghiêm chất đầy nụ cười tươi.
Lăng Vân tông là tông môn mạnh nhất ở Hoang châu, Trần Mục có thể tới đó tu hành, hắn tự nhiên là nguyện ý, "Làm phiền Triệu tiên tử, không biết sư tôn của Triệu tiên tử là ai?"
"Tông chủ Khương Phục Tiên!"
Trên mặt Triệu Phi Yên hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Trần Nghiêm chấn kinh, lại là Khương Phục Tiên, tờ hôn ước kia chẳng lẽ thật là nàng ta an bài?
Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Trần Nghiêm, Triệu Phi Yên mỉm cười nói: "Trần Mục có thiên phú dị bẩm, nói không chừng sau này còn có thể trở thành sư đệ của ta."
"Cái gì?"
Trần Nghiêm có chút mộng.
Khương Phục Tiên đến cùng định thu Trần Mục làm đồ đệ hay là muốn Trần Mục làm vị hôn phu đây?
"Tuy rằng hắn có thiên phú dị bẩm, nhưng sư tôn ta sẽ không thu đồ một cách tùy tiện, tuy nhiên tiến vào Lăng Vân tông cũng có thể có được lượng lớn tài nguyên."
Trong mắt Triệu Phi Yên mang theo sự kiêu ngạo.
Nàng ta là đồ đệ duy nhất của Khương Phục Tiên.
Diễn Võ trường.
Trần Hạo và Trần Mục đang luyện kiếm.
Khí tràng đáng sợ bao phủ Diễn Võ trường, hai người đứng tại chỗ không cách nào động đậy.
"Thật là lợi hại!"
"Khí tràng thật là mạnh!"
Trần Mục nhìn vào Triệu Phi Yên đang đi về phía hắn.
Triệu Phi Yên lạnh lùng nói: "Ba tuổi đã tới tu vi này, là ai dạy ngươi?"
Trần Mục nhìn về phía Trần Hạo, "Nhị ca dạy ta, còn có gia gia từng dạy ta kiếm kỹ."
"Hắc hắc."
Trần Hạo ngượng ngùng gãi đầu.
Triêu Phi Yên lấy làm kinh, sau đó lạnh lùng nói: "Mấy năm tiếp theo ta sẽ ở tại Trần gia, không có sự cho phép của ta thì ngươi không được rời khỏi Trần gia."
"Ah."
Trần Mục khẽ gật đầu.
Sau này đi ra ngoài còn phải xin chỉ thị của nàng ta? Trần Mục tuy rằng khó chịu nhưng cũng không dám phản bác.
Hết cách rồi.
Thế giới này là lấy thực lực làm đầu.
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục trắng nõn, nụ cười sáng ngời, trông rất đáng yêu, hắn trợn tròn hai mắt hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi có thể dạy chúng ta luyện kiếm hay không?"
Nghe thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp mà lãnh đạm của Triệu Phi Yên hiển hiện ý cười, thầm nghĩ nhóc tỳ này thật biết nói chuyện, nhưng nàng vẫn hờ hững nói: "Không có thời gian, nếu như ngươi muốn tu luyện thì bây giờ có thể theo ta trở về Lăng Vân tông."
Trần Hạo hâm mộ nhìn về phía Trần Mục, đây là cơ hội để cá chép vượt Long Môn a.
Trần Mục khoanh tay: "Không muốn đi."
Trần hạo trợn tròn mắt, cơ hội tốt như vậy thế mà trực tiếp từ chối, không hổ là tam đệ.
Tiến vào tông môn là có thể thu được lượng lớn tài nguyên, nhưng cũng sẽ có rất nhiều trói buộc, ở Hắc Thạch thành thì có thể ở cùng với người nhà, hơn nữa có hệ thống đánh dấu, mạnh lên chỉ là vấn đề thời gian.
Triệu Phi Yên cũng không có ép buộc hắn, nhiệm vụ sư tôn trước tiên là phải bảo vệ Trận Mục, nàng ta không dám tự tiện làm quyết định, lạnh lùng kiêu ngạo nói: "Ta ra ngoài mua rượu, ngươi ở ngay tại Trần gia không được chạy loạn."
"Ừm, ân."
Trần Mục khẽ gật đầu.
Chỉ thấy Triệu Phi Yên đạp không mà lên, trong chớp mắt biến mất không thấy hình bóng.
Vẻ mặt Trần Hạo hiện lên vẻ cả kinh nói: "Tam đệ, cường giả Kiếm Hậu có thể ngự kiếm phi hành, vị tỷ tỷ này đạp không mà đi, nàng ta là cường giả Kiếm Vương."
"Cường giả Kiếm Vương, thật soái a!" Ánh mắt Trần Mục nóng như lửa, hắn không kịp chờ đợi muốn bay lên, xem ra sau này càng phải cố gắng hơn nữa mới được.
Trong đêm.
Trần Mục về tới gian phòng để nghỉ ngơi, hắn đang xem bí pháp ở trong thương thành của hệ thống, cuối cùng tìm được bí pháp che giấu đi tu vi của bản thân.
"Linh Ẩn Bí thuật, giá trị 700 điểm giá trị đánh dấu là bí thuật Linh giai hạ phẩm, có thể ẩn tàng linh lực của bản thân, còn có thể che đậy khí tức của bản thân."
"Đổi Linh Ẩn bí thuật thành công."
"Tiêu hao 700 điểm giá trị đánh dấu."
Trần Mục nắm giữ Linh Ẩn bí thuật, "Như vậy thì sẽ không phải ai cũng có thể xem thấu tu vi của ta."
Linh Ẩn bí thuật kết hợp với Tật Ảnh bộ, Trần Mục có thể tiềm hành trong đêm tối lặng yên không tiếng động.
Ký chủ: Trần Mục.
Cảnh giới: Kiếm Sư tam phẩm sơ kỳ.
Giá trị đánh dấu: 124.
Nhiệm vụ: Không.
"Không có nhiệm vụ, không có nhiều điểm giá trị đánh dấu, xem ra lại phải tiến vào hình thức tu hành khô khan." Trần Mục nằm nghỉ ngơi ở trên giường.
Phương pháp hô hấp đã hòa vào trong hô hấp của hắn, ngay cả đi ngủ cũng đang hấp thu linh khí.
Đêm khuya.
Hắn ngửi được mùi rượu nồng đậm.
Chẳng biết Triệu Phi Yên đã đi vào trong phòng từ lúc nào.
Chương 14 Giải thi đấu luận võ
Đêm khuya.
Trong phòng tràn ngập mùi rượu.
Trần Mục hơi mở mắt ra, hắn đung ánh mắt lướt qua nhìn thấy Triệu Phi Yên gần trong gang tấc.
Trên mặt Triệu Phi Yên khuôn mặt hồng nhuận hơi say rượu, khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao, dù ở khoảng cách gần như vậy mà cũng không thể nhìn ra bất luận khuyết điểm nào.
"Đêm hôm khuya khoắt, nàng ta tới phòng ta làm cái gì?" Trần Mục thầm nói trong lòng, thầm nghĩ có phải Triệu Phi Yên uống say nên đầu óc không được tỉnh táo rồi hay không.
"Tỉnh cũng đừng có mà giả vờ ngủ."
Triệu Phi Yên nói với giọng nói lạnh lùng.
Hơi thở Trần Mục đột nhiên hỗn loạn, không thể gạt được con mắt của Triệu Phi Yên, chỉ có thể mở mắt ra, nhỏ giọng nói: "Tiên tử tỷ tỷ, có chuyện gì không?"
"Khi ta trở về thì phát hiện linh khí trong phòng ngươi tương đối nồng đậm cho nên ta mới tới xem một chút." Lúc Triệu Phi Yên nói còn vươn tay về phía Trần Mục.
"Tiên tử tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì?" Trần Mục mở to hai mắt, không biết phải làm sao.
Triệu Phi Yên lạnh lùng nói: "Đồ đần, ta chỉ muốn kiểm tra thân thể của ngươi."
Nàng ta vừa quan sát qua hô hấp của Trần Mục, phương pháp hô hấp cũng không tính là rất mạnh, nhưng linh khí xung quanh gian phòng này quả thực là rất nồng đậm.
"Kinh mạch thật to khỏe!"
Đuôi lông mày Triệu Phi Yên chau lên, chẳng lẽ là có thể chất đặc thù nào đó, khó trách sẽ được sư tôn nhìn trúng.
Đêm đã khuya, Triệu Phi Yên chậm rãi đứng dậy, lười biếng nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi."
Trần Mục tiếp tục nghỉ ngơi, hắn còn đang sử dụng phương pháp hô hấp, suy cho cùng Trần gia có Triệu Phi Yên tọa trấn.
Ngày bình thường Trần Mục đều luyện kiếm ở Diễn Võ trường, rất khó trông thấy Triệu Phi Yên, nàng ta thường xuyên ở trong phòng, không biết là làm cái gì ở bên trong, chỉ có lúc đi mua rượu thì mới đi ra ngoài.
Chẳng lẽ cường giả Kiếm Vương thì không cần luyện kiếm sao?
Năm ngày sau, Trần Thiên Nam mang theo mọi người ở tiêu cục trở về Hắc Thạch thành, vừa mới tiến vào thành thì được mấy vị gia chủ vây quanh, đều là tới thương lượng việc đính hôn.
Trần Thiên Nam chẳng mấy chốc đã hiểu là có chuyện gì xảy ra, hóa ra tưởng rằng căn cốt của cháu trai nhà mình nhiều nhất chỉ tới thất phẩm, không nghĩ tới lại là cửu phầm, cực phẩm trong truyền thuyết.
Phải biết Đại Yên vương triều trong trăm năm qua, cao nhất cũng chỉ có căn cốt bát phẩm.
"Chuyện này vẫn phải xem ý kiến của đứa bé, cháu trai kia của ta còn nhỏ, chờ hắn lớn chút rồi nói sau." Trần Thiên Nam nói lời từ chối khéo.
Trần gia khác với rất nhiều gia tộc, Trần gia tới giờ thế nhưng là chế độ một vợ một chồng, cho nên tộc nhân không nhiều, hơn nữa lão bối đều hy vọng tiểu bối có thể được yêu đương tự do.
Đường về nhà cũng chỉ cách có hai con phố, nhưng Trần Thiên Nam phải đi mất khoảng hai canh giờ.
Hắn ở lại Hắc Thạch thành được mấy chục năm, còn chưa bao giờ được đãi ngộ như thế này, Trần Mục có căn cốt nghịch thiên khiến cho Trần gia nở mày nở mặt.
Sau khi về nhà, Trần Thiên Nam lập tức gọi Trần Nghiêm lên tổ trạch thương lượng.
"Trần Nghiêm a, ý kiến của ngươi về hôn nhân của Tiểu Mục là gì?" Trần Thiên Nam nhỏ giọng hỏi.
Trần Nghiêm vẻ mặt nghiêm túc nói: "Phụ thân, chuyện này chúng ta vẫn là không nên can thiệp vào, nếu như sau này hắn gặp được nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, không cần biết nhà giá có bối cảnh gì, ta đều sẽ ủng hộ."
Trần Thiên Nam gật đầu, nhỏ giọng nói: "Nói cũng đúng, Tiểu Mục là rồng phượng trong loài người, sau này chắc chắn sẽ bao trùm cửu tiêu, chúng ta không thể bó buộc hắn."
"Nói không chừng sau này hắn còn có thể cưới Thánh nữ tông môn nào đó làm rạng rỡ tổ tông." Trần Thiên Nam vuốt râu, trên mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
Trần Nghiêm sau đó cung kính nói: "Phụ thân, Lăng Vân tông phái đệ tử tới Trần gia bảo vệ cho Tiểu Mục, hơn nữa còn là cường giả Kiếm Vương."
"Cái gì!"
"Ở đâu?"
"Ta sắp xếp ở gian phòng của Trần Hi."
Trần Thiên Nam lập tức tiến tới bái phỏng Triệu Phi Yên, đang lo lắng sau khi Trần Mục nổi danh, khả năng sẽ gặp phải phiền phức, không nghĩ tới đụng phải quý nhân Lăng Vân tông.
Tại Diễn Võ trường, Trần Mục còn đang luyện kiếm ở nơi đây giống như thường ngày, tuy nhiên nơi này ngoài nhị ca ra còn có thêm mấy tiểu nữ sinh.
Các nàng đều đang nhìn Trần Hạo luyện kiếm.
Trần Mục khẽ nhíu mày, chẳng mấy chốc đã hiểu là chuyện gì xảy ra, đây là nhét thanh mai trúc mã cho hắn a.
Trần Hạo trông thấy Trần Mục đi tới Diễn Võ trường, nở ra nụ cười chất phác nói: "Đó chính là tam đệ của ta, thiên tài căn cốt cửu phẩm."
Trần Mục chớp chớp mắt.
"Tam đệ, đây là Mộ Lam của phủ thành chủ, cũng rất lợi hại."
Trên người Mộ Lam mặc một chiếc áo khoác da với bím tóc dài mảnh mai, trông rất ngầu, khoảng chừng tám chín tuổi đã là Kiếm Đồ thất phẩm.
Phủ thành chủ là thế lực lớn nhất ở Hắc Thạch thành, Mộ Lam là dòng chính của phủ thành chủ, cảnh giới tự nhiên cao hơn so với những đứa bé cùng tuổi.
Nếu không phải Trần Hạo từng dùng Thối Thể đan thì cảnh giới của hắn còn không có cao như Mộ Lam.
Mộ Lam đánh giá Trần Mục, giọng nói trong trẻo: "Ta tên là Mộ Lam, rất hân hạnh được biết ngươi."
"Chào ngươi."
Trần Mục mỉm cười đáp lại.
Ngay sau đó Trần Hạo lại giới thiệu: "Đây là Triệu Thanh Y, đây là Triệu Hồng Y, các nàng đều là tiểu bối của Triệu gia bên kia đường, còn là song bào thai."
Trần Mục nhìn vào bọn họ, đều chỉ có khoảng năm sáu tuổi, Triệu Thanh Y mặc chiếc váy màu xanh lá, Triệu Hồng Y thì mặc váy màu đỏ, tên đặt rất là tùy ý.
Hai nữ đều dịu dàng nói: "Chào ngươi."
Trần Mục gật đầu, sau đó ôm bụng, mặt lộ vẻ lo âu nói: "Nhị ca, bụng ta không thoải mái, đau tới tâm can, ta đi về nghỉ trước một lát."
"Tam đệ, ta đưa ngươi trở về nghỉ ngơi." Trần Hạo định đưa Trần Mục rời đi.
Trần Mục khoát tay nói: "Tự ta trở về là được rồi, bọn họ đều là khách, nhị ca, ngươi ở lại nơi này chiếu cố các nàng đi."
Trần Hạo gãi đầu một cái, nở nụ cười ngây ngô nói: "Được, vậy nhị ca không đưa ngươi về nữa."
Trần Mục kiếm cớ rời khỏi Diễn Võ trường, hắn không muốn bị đám tiểu nha đầu này quấn lấy.
Một tháng sau.
Trần Mục đột phá tới Kiếm Sư ngũ phẩm, hắn cảm thấy tốc độ tu luyện trở nên chậm hơn rất nhiều, thật tình không biết đã đạt tới độ cao để người đồng lứa khó mà với tới.
Hắn mới ba tuổi rưới đã là Kiếm Sư ngũ phẩm, phóng tầm mắt toàn bộ Đại Yên vương triều đều khả năng chỉ có một mình hắn.
Có lẽ chỉ có tiểu bối của Cổ tộc ẩn thế cùng với dòng chính của các thế lực siêu cấp mới có thể đánh đồng với Trần Mục.
Ngay cả Triệu Phi Yên cũng có chút biến sắc, tuổi còn nhỏ đã có thể có được thành tựu như thế này, thậm chí so với nàng năm đó đều là cân sức ngang tài.
Phải biết sau lưng nàng thế nhưng là có Lăng Vân tông.
Mỗi lần Trần Mục gặp được Triệu Phi Yên thì đều sẽ thỉnh giáo nàng ta vấn đề có quan hệ tới việc tu hành, nhưng Triệu Phi Yên một mực không trả lời.
Nếu như không phải đây là nhiệm vụ mà Khương Phục Tiên giao cho nàng, Triệu Phi Yên cũng sẽ không tới Hắc Thạch thành chứ đừng nói là sẽ dạy Trần Mục luyện kiếm, nàng ta cũng không phải tới để làm vú em.
Trời gần tối.
Mọi người ăn cơm ở tổ trạch.
Trần Thiên Nam cười nói: "Thời điểm cuối năm đang đến gần, phủ thành chủ sẽ tổ chức giải thi đấu luận võ cho các tiểu bối, Tiểu Hạo có thể đi thử một chút."
Bách tính ở Hắc Thạch thành hàng năm đều sẽ nộp thuế cho phủ thành chủ, phủ thành chủ có tiền dư thừa thì sẽ lấy ra để tổ chức giải thi đấu luận võ, tiểu bối có thành tích tốt thì có thể cầm lấy ban thưởng, cũng xem như là tặng trở lại cho bách tính trong thành.
"Vâng."
Trần Hạo xoa xoa tay.
"Nhiệm vụ đổi mới: Đánh dấu lôi đài trận chung kết ở giải thi đấu luận võ của Hắc Thạch thành."
"Nhiệm vụ ban thưởng: Đại Tụ Linh đan!"
Chương 15 Luận võ bắt đầu
Trần Mục nghe thấy có nhiệm vụ mới, hơn nữa còn là Đại Tụ Linh đan đan dược tứ phẩm, có giá trị tới 1500 điểm giá trị đánh dấu, tuy nhiên độ khó của nhiệm vụ có hơi cao, đánh dấu lôi đài trận chung kết ở giải thi đấu luận võ của Hắc Thạch thành.
"Đây là muốn ta phải tiến vào trận chung kết?" Trần Mục thầm lẩm bẩm, trước đây hắn còn chưa từng giao thủ với người, cũng không biết thực lực của mình đã tới mức nào.
Muốn vào trận chung kết, thực lực tất nhiên phải là số một số hai ở Hắc Thạch thành, hắn còn chưa biết thực lực tổng hợp của đám tiểu bối ở Hắc Thạch thành ra làm sao.
Trần Mục ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói: "Gia gia, ta cũng muốn tham gia giải thi đấu luận võ."
Mọi người nghe vậy thì đều cười lên ha hả.
Trần Uy nhắc nhở: "Tiểu Mục, tham gia giải đấu đều là những đứa bé hơi lớn, ngươi còn nhỏ a."
Ánh mắt Trần Mục rất kiên định, khẩn cầu: "Đại bá, ta muốn đi thử một chút."
Trần Thiên Nam đã kiểm tra tu vi của Trần Mục, biết hắn rất lợi hại, cười nói: "Đi chơi một chút, dù sao đều là luận bàn giữa tiểu bối với nhau."
Hắn vốn không muốn để Trần Mục xuất đầu lộ diện, bây giờ có Triệu Phi Yên ở Trần gia, Trần Mục đã là thiên kiêu vậy thì nên sớm tiếp nhận ma luyện.
Trần Nghiêm cũng không có ngăn cản, trước đó hắn từng nghe Hàn Phó nói, Trần Mục là Kiếm Sư, về sau hắn tự mình xác định qua, là Kiếm Sư tam phẩm.
Vậy cũng là chuyện của tháng trước, hiện tại Trần Mục đã là Kiếm Sư ngũ phẩm.
Trần Nghiêm gầy đây càng cảm thấy không rõ cảnh giới của Trần Mục, hắn cũng không tiện chủ động hỏi, nếu không thể diện mặt mũi của hắn là không nhịn được.
Cho dù là Kiếm Sư tam phẩm, cũng có thể nghiền ép tiểu bối Hắc Thạch thành một cách dễ dàng, Trần Mục còn nhỏ tuổi, không có kinh nghiệm chiến đấu gì, loại luận bàn này là một cơ hội rất không tệ, Trần Nghiêm không có ý kiến.
Là lúc để cho hắn học hỏi kinh nghiệm.
Ngày hôm sau, Trần Nghiêm đến phủ thành chủ báo danh cho Trần Hạo và Trần Mục, quản sự của phủ thành chủ chấn kinh tại chỗ, hiện tại ai còn không biết Trần Mục.
Mới ba tuổi mà đã muốn tham gia giải thi đấu luận võ?
Chẳng mấy chốc tin tức Trần Mục muốn tham gia giải thi đấu luận võ đã truyền ra khắp thành.
Số người tham gia giải thi đấu năm nay nhiều hơn nhiều so với những năm qua, đều muốn đánh bại Trần Mục, không phải vậy sau này là không có cơ hội.
Đây chính là vốn liếng để sau này khoác lác.
Hắc Thạch thành không cần biết là nam nữ, già hay trẻ, đều chờ mong giải thi đấu luận võ mà phủ thành chủ tổ chức, muốn trông thấy tiểu thiên kiêu này một lần xem có phải là ba đầu sáu tay hay không.
Ba ngày sau.
Giải thi đấu luận võ của Hắc Thạch thành sắp bắt đầu.
Trần Mục đi tới trước cửa gian phòng Triệu Phi Yên, hắn gõ cửa nhẹ nhàng, lớn tiếng nói: "Tiên tử tỷ tỷ, hôm nay ta phải đi vào trong thành tham gia trận đấu, được chứ?"
"Đi thôi."
Triệu Phi Yên thản nhiên nói.
Trần Mục đang chuẩn bị rời đi, sau đó quay đầu lại hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi không đi sao?"
"Ha ha, nhàm chán, không đáng để lãng phí thời gian của ta." Triệu Phi Yên lạnh lùng nói.
Thật đúng là kiêu ngạo a, Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn ở ngoài cửa phòng có thể ngửi được mùi rượu, linh khí gần đây cũng rất nồng đậm.
...
Diễn Võ trường, Phủ Thành chủ.
Nơi này có tám cái lôi đài tỷ võ, có thể chứa tới mấy ngàn người xem thi đấu, thời gian còn sớm, nhưng người tới nơi này đã đông nghìn nghịt.
Thành chủ Mộ Đông Lưu ngồi ở trên đài cao, hắn là cường giả Kiếm Hậu duy nhất ở Hắc Thạch thành, bên trái là lão bà trên người mặc áo bào trắng, tiểu cô nương ngồi cạnh bên lão bà này gọi là Tiểu Linh Linh.
"Bạch trưởng lão, ngài đường xa mà tới, hôm nay vãn vối có chuyện quan trọng trên người, không cách nào chiêu đãi cho hai vị thật tốt." Mộ Đông Lưu chắp tay nhận lỗi.
Bạch Tố khoát tay mỉm cười, lạnh nhạt nói: "Mộ thành chủ không cần đa lễ, ta nghe nói ở Hắc Thạch thành xuất hiện thiên kiêu ngàn năm khó gặp cho nên cố ý tới xem, nghe nói hắn sẽ tham gia giải thi đấu luận võ ngày hôm nay?"
Mộ Đông Lưu gật đầu, "Không sai."
"Nghe nói hắn mới ba tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã dám tham gia giải thi đấu luận võ, chưa từng nghe qua, lão phụ hôm nay có thể được mở mang tầm mắt."
"Bà bà, ta cũng có khả năng."
Tiểu cô nương gọi là Tiểu Linh Linh có hai bím tóc đuôi ngựa thật dài, đôi mắt tròn to rất sáng, ngũ quan tinh xảo, trên người mặc một cái chiếc váy trắng xanh đan xen.
Lão bà khẽ cười nói: "Linh Linh, phải giữ khiêm tốn và không được ghen tị."
Tiểu Linh Linh hếch lên tỏ vẻ không vui.
Trần Mục và Trần Hạo đi tới hậu trường chuẩn bị, nơi này có thông đạo đi thẳng tới Diễn Võ trường, những người khác xem so tài ở khán đài.
Mộ Đông Lưu trông thấy đám người Trần Thiên Nam tới khán đài, vội vàng thúc giục nói: "Từ Hổ, mau mời mấy người Trần tiêu đầu lên đây."
Thị vệ Từ Hổ lập tức chạy tới mời Trần Thiên Nam.
Trần Thiên Nam nghe nói là thành chủ mời, tự nhiên không có ý tứ từ chối, hắn mang theo Trần Nghiêm và Trần Uy đi tới trên đài cao.
"Trần tiêu đầu, vị này là trưởng lão của Phiêu Miểu các, Bạch Tố tiền bối."
"Bạch tiền bối, vị này là Trần Thiên Nam tiêu đầu của Thuận Phong tiêu cục, cũng là gia gia của Trần Mục thiên kiêu của Hắc Thạch thành chúng ta."
"Vị này là phụ thân của Trần Mục, Trần Nghiêm."
"Còn dây là đại bá của hắn, Trần Uy."
Ban đầu Bạch Tố không thèm để ý tới đám người Trần Thiên Nam một chút nào, nghe nói là người nhà của thiên kiêu thì trên mặt nở nụ cười, khẽ gật đầu ra hiệu.
Mấy người Trần Thiên Nam cũng chắp tay, vẻ mặt cung kính nói: "Bái kiến Bạch trưởng lão."
Bạch Tố nhẹ giọng dò hỏi: "Ba tuổi đã dám tiến lên lôi đài, cảnh giới chắc hẳn cũng không thấp đi."
Trần Thiên Nam khiêm tốn nói: "Đứa bé thích náo nhiệt, chỉ là tới chơi một chút mà thôi."
Bạch Tố mỉm cười, đến cũng có phải là tới chơi hay không, đợi lát nữa nhìn cái là biết.
"Trần tiêu đầu, Trần Nghiêm huynh đệ, các ngươi đều ngồi đi a, không nên khách khí."
"Người tới, dâng trà."
Mộ Đông Lưu cũng là tự mình chiêu đãi đám người bọn hắn.
Hắn là Kiếm Hậu duy nhất ở Hắc Thạch thành, đám người Trần Thiên Nam được sủng ái mà lo sợ, bọn họ hiểu, tất cả đây đều là dựa vào Trần Mục mà có được.
Trên khán đài, tất cả mọi người đều hâm mộ nhìn vào Trần Thiên Nam, Triêu Thanh Phong càng là ghen tỵ nói: "Mẹ nó, Trần Thiên Nam có một đứa cháu ngoan a."
Không bao lâu.
Luận võ bắt đầu.
Ở hậu trường Diễn Võ trường, Phủ thành chủ.
Tất cả mọi người đều đang đánh giá Trần Mục, trông hắn rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt tràn sức sống, toàn thân toát ra tinh thần phấn chấn.
Trần Hạo vỗ nhẹ vào bả vai Trần Mục, cười ngây ngô nói: "Tam đệ, quan trọng nhất là phải tham gia, xem như là đi dạo một vòng, không cần phải nản lòng."
"Được."
Trần Mục mỉm cười đáp lại.
Trần Hạo tuy rằng cùng luyện kiếm với Trần Mục, biết tam đệ có thiên phú dị bẩm nhưng còn chưa biết được thực lực chân chính của hắn.
Trần Mục còn không có người cùng luận bàn.
Quản sự ở hậu trường nghiêm túc nói: "Các ngươi nhất định phải sử dụng Vô Phong Thiết kiếm mà phủ thành chủ phát ra, trên lôi đài điểm tới thì ngừng, chớ có đánh nhau tới ác liệt!"
"Rõ!"
Các thiếu niên trăm miệng một lời.
Trần Mục nói với giọng nói trong trẻo: "Đại thúc, ta có thể dùng kiếm gỗ của chính mình hay không?"
Quản sự trung niên cười ha ha nói: "Được, kiếm gỗ thì đương nhiên có thể, tuy nhiên dùng kiếm gỗ thì sẽ rất thiệt, ngươi xác định muốn dùng kiếm gỗ sao?"
"Ừm, xác định."
Trần Mục nở ra nụ cười tươi sáng.
Trên mặt hắn không nhìn thấy bất kỳ một chút e sợ nào.
Tiểu bối xung quanh nhịn không được mà cười lên ha hả, Vô Phong Kiếm thiết nặng tới mười mấy cân, bọn họ cảm thấy Trần Mục giơ lên thôi cũng đã tốn sức rồi.
Không bao lâu sau.
Công bố danh sách đối chiến.
Tổng cộng có một trăm hai mươi bảy tuyển thủ.
Trần Mục được trực tiếp vào vòng thứ hai, có khả năng là do thành chủ Mộ Đông Lưu sắp xếp đặc biệt, muốn để cho Trần Mục ở lại đây được thời gian lâu hơn.
Tất cả mọi người đang mong chờ biểu hiện của hắn, nếu như bị loại từ sớm thì chắc chắn sẽ khiến cho mọi người thất vọng, còn không bằng để hắn qua được một vòng.
Một tiếng chuông vang lên.
Giải thi đấu luận võ kéo màn che lên.
Bạch Ngân thành.
Tòa thành trì này lớn hơn nhiều so với Hắc Thạch thành, đường đi rộng rãi, cảnh tượng phồn hoa, người đi trên đường nối dài không dứt, bên đường thì thương phẩm rực rỡ muôn màu.
"Đánh dấu Bạch Ngân thành thành công!"
"Thu hoạch được 1000 điểm giá trị đánh dấu."
Trần Mục hoàn thành nhiệm vụ một cách thuận lợi, tuy nhiên điểm giá trị đánh dấu không có cập nhật ngay lập tức.
"Tiểu Mục, có muốn mua chút gì hay không?" Trần Thiên Nam hòa ái nói.
Trần Mục lắc đầu nói: "Ta còn tưởng Bạch Ngân thành được xây bằng bạch ngân, hóa ra chẳng qua chỉ là phòng ốc rộng hơn chút, đường đi rộng rãi hơn chút chứ cũng chẳng có gì vui cả."
Bọn họ đi dạo một vòng trong Bạch Ngân thành thì lập tức trở về Hắc Thạch thành, lúc tới thì cần gần hai ngày, lúc trở về thì chỉ cần có nửa ngày.
Buổi tối hôm đó thì bọn họ trở về Trần gia.
Lần áp tiêu này tổn thất không nhỏ, Trần Mục thiếu chút nữa thì xảy ra chuyện trên đường, sau khi trở về, Trần Uy đề nghị: "Cha, sau này áp tiêu vẫn là đứng cho tiểu bối đi theo, nhà ta phải lập cái phép tắc."
"Được."
Trần Thiên Nam gật đầu đồng ý.
Mặc dù sợ bóng sợ gió một trận, nhưng Trần Thiên Nam vẫn nói chuyện này ra cho Trần Nghiêm, Trần Nghiêm nghe được thì hoảng sợ một trận, lần sau cũng không dám để cho Trần Mục đi theo.
Sau khi trở về Trần gia, Trần Mục khôi phục lại cuộc sống trước kia, mỗi ngày đều sẽ tới Diễn Võ trường để luyện kiếm.
Nửa tháng sau.
Ký chủ: Trần Mục.
Cảnh giới: Kiếm Đồ cửu phẩm hậu kỳ.
Giá trị đánh dấu: 820.
Nhiệm vụ: Đánh dấu Huyền Hoàng bia.
Nhiệm vụ ban thưởng: Thối Thể đan siêu phàm.
Trong những ngày qua Trần Mục sử dụng giá trị đánh dấu để đổi lấy linh thạch tới tu luyện, cho nên cảnh giới tăng lên tương đối nhanh.
"Thối Thể đan siêu phàm!"
Đây là bản cường hóa của Thối Thể đan, hiệu quả vượt trội hơn Thối Thể đan thông thường, có thể thối thể một cách hoàn mỹ.
Huyền Hoàng bia của Hắc Thạch thành có thể đo đạc căn cốt, hàng năm đều có số lớn tiểu bối đi tới đo đạc, vài ngày trước gia gia hắn còn bảo phụ thân hắn báo danh cho hắn.
"Hai ngày nữa là có thể đi đo căn cốt, cũng không biết căn cốt này của ta có lợi hại hay không." Trần Mục nghĩ thầm nếu là Báo Đạo Kiếm thể thì căn cốt chắc sẽ không kém.
Trần Mục rửa mặt xong thì đi tới đại sảnh ăn cơm, gần đây cha mẹ đều ở nhà, trong nhà trở nên náo nhiệt hơn, cơm nước xong xuôi Trần Mục sẽ đi dạo cùng với Đường Uyển một lát, sau đó thì đi tới Diễn Võ trường luyện kiếm.
Nhị ca Trần Hạo gần đây thực lực tăng lên trên diện rộng, kiếm thuật ở dưới sự chỉ điểm của Trần Mục càng ngày càng cao, hắn đang chuẩn bị sử dụng Thối Thể đan để đột phá.
"Tam đệ, ngày mai ngươi phải đi đo căn cốt, thật chờ mong a." Trên mặt Trần Hạo nở nụ cười chất phác, hắn vẫn cho rằng Trần Mục là thiên tài.
Thầm nghĩ tam đệ có thiên phú dị bẩm, nếu như căn cốt nghịch thiên thì tương lai không thể nào đo đếm được.
Trần Mục chân thành nói: "Nhị ca, căn cốt và thiên phú tuy rằng quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là kiên trì cố gắng không ngừng."
Trần Hạo cười ngây ngô nói: "Nói cũng đúng."
Hắn cảm thấy rất có đạo lý, Trần Mục mới ba tuổi mà đã bắt đầu cố gắng tu hành, xem như căn cốt không tốt thì vẫn có thể đuổi kịp tuyệt đại đa số thiên kiêu.
Ngày hôm sau
Đại hội căn cốt ở Hắc Thạch thành.
Huyền Hoàng bia đứng sừng sững ở trên đài cao.
Xung quanh quảng trường sớm đã là người đông nghìn nghịt.
Trần Mục đi theo phụ thân Trần Nghiêm đi tới gần Huyền Hoàng bia, hắn không thấy phát động nhiệm vụ, "Chẳng lẽ là phải chạm vào bia đá?"
Trần Hạo cũng chạy tới tham gia náo nhiệt.
Đường Uyển đang mang thai nên không tiện đi lại nhiều, gia gia và đại bá thì đang áp tiêu ở bên ngoài, không phải vậy bọn họ chắc chắn sẽ tới xem Trần Mục đo căn cốt.
"Vương Đồng!"
Chỉ thấu một đứa bé trai khoảng chừng năm tuổi đi tới trước Huyền Hoàng bia, bàn tay hắn đặt vào trên tấm bia đá, Huyền Hoàng bia phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, chỉnh thể bia đá có tới chí vết khắc, ánh sáng đi thẳng tới vết khắc thứ năm.
Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh bia đá khẽ gật đầu, mỉm cười nói: "Được, không tệ, căn cốt ngũ đẳng."
Người của Vương gia cười to hài lòng.
Mọi người vây xem phát ra tiếng hâm mộ.
Căn cốt chia ra làm cửu đẳng (chín cấp).
Căn cốt của đại tỷ Trần Hi là tam đẳng, căn cốt của nhị ca Trần Hạo thì miễn cưỡng đạt tới tứ đẳng.
Căn cốt ngũ đẳng ở Hắc Thạch thành thì xem như là xuất sắc, nếu như là căn cốt lục đẳng, hơi cố gắng một chút là có thể tiến vào tông môn, nếu như là căn cốt thất đẳng vậy thì tiến vào tông môn chỉ là chuyện mười phần chắc chín.
Liên tục có tiểu bối lên đài đo căn cốt, cao nhất vẫn chỉ là căn cốt ngũ đẳng, phần lớn số tiểu bồi đều là căn cốt tam đẳng trở xuống.
Thi thoảng xuất hiện tiểu bối có căn cốt lục đẳng là có thể tạo nên oanh động toàn trường.
"Trần Mục."
Sau khi được đọc tới tên.
Trần Mục bình tĩnh đi ra từ trong đám người.
Trần Nghiêm thật không có để ý nhiều, hắn cảm thấy căn cốt mạnh yếu đều là bẩm sinh, chân chính quyết định tương lai là sự cố gắng của sau này, Trần Thiên Nam từng nói qua, hắn cảm thấy căn cốt của Trần Mục ít nhất phải là ngũ đẳng.
Trần Hạo thì trong lòng ngập tràn chờ mong mà nhìn vào Trần Mục.
Đàn ông trung niên đứng cạnh bia đá hơi mở mắt, hắn nhìn ra Trần Mục có sự khác biệt với những đứa trẻ khác, trong mắt Trần Mục không có sự nhút nhát, vẻ mặt lạnh nhạt đi tới đài cao.
Trần Mục đặt tay nhỏ vào trên Huyền Hoàng bia.
"Đánh dấu Huyền Hoàng bia thành công!"
"Thu hoạch được Thối Thể đan siêu phàm!"
Trần Mục cảm nhận được trong ngực có thêm một viên đan dược, hắn thu hồi bàn tay nhỏ nhắn của mình lại, nhìn chằm chằm lên Huyền Hoàng bia trước mặt, ánh sáng vàng nồng đậm xông lên trời.
Đứng gần Huyền Hoàng bia, bách tính trong Hắc Thạch thành nghẹn họng nhìn trân trối, ánh sáng vàng đất chói mắt lên cao không ngừng, trực tiếp đạt tới đỉnh của bia đá.
Người đàn ông trung niên hiện ra vẻ mặt chấn kinh, kích động nói: "Đây là căn cốt cực .... cực phẩm."
Trần Nghiêm nuốt một ngụm nước bọt, mừng rỡ như điên, hắn xoa xoa con mắt, không dám tin.
"Đậu xanh rau muống!"
"Trần gia xuất Long rồi!"
"Căn cốt cửu phẩm, ta ai da, chẳng lẽ Hắc Thạch thành chúng ta cũng sắp xuất hiện cường giả Kiếm Hoàng rồi?"
"Đây chính là căn cốt cực phẩm, tương lai tràn ngập vô số khả năng, ở Bắc Hoang đều là có thể đếm được ở trên đầu ngón tay, nói không chừng có thể trở thành Kiếm Thánh vạn người kính ngưỡng."
"Trần Mục, ngươi lại đo thêm một lần!" Người đàn ông trung niên khôi phục tỉnh táo, còn tưởng rằng bia đá xuất hiện vấn đề.
Sau khi ánh sáng vàng tiêu tán đi, Trần Mục lại đặt bàn tay nhỏ nhắn của mình vòa trên tấm bia đá một lần nữa, vẫn như cũ là ánh sáng vàng đất chói mắt, "Không sai, đúng là căn cốt cực phẩm!"
Toàn bộ Hắc Thạch thành đều bị chấn động.
Trong đám người, Trần Hạo nở ra nụ cười chất phác nói: "Ta sớm đã biết mà, tam đệ của ta là một thiên tài."
Tay Trần Nghiêm đang run rẩy, hắn kích động nói không nên lời, hốc mắt dần dần ẩm ướt, "Uyển nhi, con của chúng ta tương lai chắc chắn có tiền đồ."
"Ta biết Trần Mục có thiên phú dị bẩm mà, ngày đó Trần Thiên Nam dẫn hắn tới Túy Hương lâu ăn mì thịt bò, tiểu tử này ăn một lúc tới năm bát mì thịt bò."
"Ta cũng sớm đã biết, ba năm trước đây lúc Trần Mục sinh ra đời, vạn kiếm cùng reo."
"Đậu xanh, ngươi không nói thì ta cũng suýt nữa thì quên mất, khó trách năm đó lại có dị tượng."
Mọi người vây xem đều đang bàn tán sôi nổi.
Trần Mục lui trở về trong đám người, tất cả mọi người đều chủ động nhường đường, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, hắn chính là kiêu ngạo của Hắc Thạch thành.
Lão giả mặc cẩm y tìm tới Trần Nghiêm, hắn mở miệng cười nói: "Trần Nghiêm a, cháu gái nhà ta năm nay sáu tuổi, tục ngữ có câu, nữ lớn hơn ba tuổi ôm gạch vàng (nữ lớn tuổi hơn càng biết cách yêu thương, chăm sóc chồng), hay là trước đặt thông gia từ bé cho bọn chúng!"
Lão giả nói chuyện là Triệu Thanh Phong ở Hắc Thạch thành, Triệu gia là một trong tam đại gia tộc ở Hắc Thạch thành, còn có Kiếm Tông thất phẩm.
Trần Nghiêm vội vàng chắp tay, "Triệu lão, chuyện này ta không thể làm chủ, còn phải xem ý tứ của lão gia tử nhà ta, thật sự là xin lỗi a."
Chương 12 Triệu Phi Yên
Triệu Thanh Phong lớn tiếng cười nói: "Vậy thì được, chờ Trần tiêu đầu trở về, ta sẽ tự mình tới cửa cầu hôn."
"Ta cũng phải tới cửa cầu hôn." Chỉ thấy một lão giả tóc bạc phơ mặc áo bào đỏ hô lớn.
Triệu Thanh Phong tức giận nói: "Đường Hải Xuyên, ngươi không có cháu gái, ngươi tới góp náo nhiệt làm gì?"
Đường Hải Xuyên nói một cách chân thành: "Ta không có cháu gái nhưng ta có con gái, con gái của ta năm nay mười tám tuổi cũng xinh đẹp như hoa a."
Vốn là đại hội căn cốt trong nháy mắt biến thành đại hội ra mắt, Trần Nghiêm chắp tay đối với các vị tiền bối rồi vội vàng kéo Trần Mục trở về Trần gia.
Cho dù trở về Trần gia thì người tới nhà bái phỏng vẫn nối liền không dứt, Trần Mục là tiềm long, trong tương lai Trần gia chắc chắn sẽ cao không thể chạm, tất cả mọi người muốn bây giờ muốn tạo chút quan hệ với Trần gia.
Cũng có người trong lòng tự hiểu, biết cháu gái nhà mình không xứng với Trần Mục, dứt khoát đi thương lượng với Từ Yến, muốn gả cháu gái của mình cho Trần Hạo, như vậy cũng có thể tạo quan hệ thân thích với Trần gia.
Trong lúc nhất thời.
Trần gia đông như trẩy hội.
Ngay cả Thành chủ cũng tới chúc mừng Trần gia.
Trần Mục chỉ có thể trốn ở trong phòng, chuyện này khiến cho Trần Nghiêm có chút đau đầu, Đường Uyển biết được căn cốt của Trần Mục là cửu phẩm thì cũng vui vẻ ra mặt.
Đường Uyển biết, đây là chuyện tốt, đồng thời cũng sẽ mang tới rất nhiều chuyện phiền toái.
Đính hôn rất quan trọng, Đường Uyển dặn dò: "Loại chuyện này không được đáp ứng một cách tùy ý."
Hai vợ chồng nghĩ tới hôn ước năm đó, trước kia cảm thấy không có khả năng, bây giờ suy nghĩ một chút, lấy thiên phú của Trần Mục, nói không chừng có thể xứng với Khương Phục Tiên.
Tuy nhiên hai vợ chồng đều là người hiểu chuyển, Trần Mục nhiều lắm xem như là một ấu long, Khương Phục Tiên đã là chân phượng xưng bá trời cao.
Thật muốn có thể xứng đôi với Khương Phục Tiên thì con đường phải đi của Trần Mục vẫn còn rất xa.
Thẳng tới trong đêm, Trần gia mới yên tĩnh trở lại.
Đại tẩu Từ Yến cũng chạy tới cảm tạ Trần Nghiêm, nhà nàng thu được mấy phần tờ ngày sinh tháng đẻ, trong đó có rất nhiều cô nương có thân phận dáng vẻ bề ngoài không tệ.
Lúc trời tối đen như mực.
Trần Nghiêm và Đường Uyển nằm ở trên giường.
Hai người còn đang thảo luyện chuyện năm đó.
"Phu quân, ngươi nói xem tờ hôn ước năm đó kia có phải là do Khương Phục Tiên an bài hay không?"
"Trước kia ta cảm thấy không có khả năng, hiện tại ta cảm thấy có thể là sự thật, Mục nhi có thiên phú dị bẩm, e rằng nàng ta xem như là nuôi chồng từ nhỏ."
Đường Uyển mặt mày hớn hở, "Nếu như nàng thật sự muốn trở thành con dâu của Trần gia thì ta có thể chấp nhận."
Trần Nghiêm nhịn không được cười nói: "Phu nhân, ngươi có gan từ chối sao?"
"Chán ghét."
"Nói gì mà lại nói ra lời thật như vậy."
Đường Uyển đấm nhẹ vào Trần Nghiêm đang nằm bên cạnh.
Gian phòng cách vách, Trần Mục ngồi xếp bằng trên giường, hắn từ trong ngực lấy Thối Thể đan siêu phàm ra.
Viên đan dược này khác với viên Thối Thể đan mà trước đó hắn từng dùng, ở trên có đan văn, hắn không có quan sát quá lâu, lập tức sử dụng.
Năng lượng bàng bạc tràn vào toàn thân, vẻ mặt Trần Mục căng cứng, toàn thân như bị đao cắt, trên người liên tục tỏa ra khói đen.
Hai canh giờ sau.
Kinh mạch trong cơ thể được đả thông toàn bộ.
Linh khí cuối cùng cũng hội tụ ở đan điền, hình thành dòng suối trong veo, đây là linh khí hóa lỏng.
Sau khi Trần Mục sử dụng Thối Thể đan siêu phàm, không chỉ có đả thông kinh mạch toàn thân mà còn thành công ngưng tụ ra linh tuyền ở đan điền, bước vào Kiếm Sư cảnh.
Tuy nhiên dược hiệu Thối Thể đan siêu phàm còn chưa biến mất, cảnh giới của Trần Mục còn đang được kéo đi lên.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Trần Mục đã hấp thu hoàn toàn dược hiệu của Thối Thể đan siêu phầm, thuận lợi đột phá tới Kiếm Sư tam phẩm.
"Hô."
"Đây chính là Kiếm Sư."
"Lực lượng quả nhiên hùng hậu hơn rất nhiều lần."
Sáng sớm, có khách quý tới nhà bái phỏng.
Lần này tới chính là trưởng lão của Huyền Kiếm tông, trong khu vực của Hành châu, Huyền Kiếm tông không thể nghi ngờ là tông môn mạnh nhất, trưởng lão đích thân tới, có thể thấy được Huyền Kiếm tông coi trọng cỡ nào.
Hàn Phó đi tới Trần gia, Trần Nghiêm tự mình đi ra ngoài nghênh đón, vị này chính là Kiếm Hậu lục phẩm, cường giả mà ngay cả thành chủ Mộ Đông Lưu cũng phải lấy lễ để mà tiếp đón.
"Hàn trưởng lão, mời vào trong trước."
Trần Nghiêm chắp tay chào đón.
Hàn Phó nói ngay vào điểm chính: "Lần này ta tới là vì con của ngươi mà tới, Huyền Kiếm tông chúng ta nguyện ý dốc hết tài nguyên tới bồi dưỡng hắn."
Đối mặt với cành ô liu mà Huyền Kiếm tông ném ra, Trần Nghiêm ngược lại có hơi khẩn trương, không biết phải trả lời như thế nào, Trần Mục có được căn cốt cực phẩm, có thể đi vào tông môn tốt hơn, thu hoạch được điều kiện tu hành tốt hơn.
Huyền Kiếm tông ở gần Đại Yên vương triều thì rất có danh vọng, nhưng để mà phóng tầm mắt ra toàn bộ Bắc Hoang thì còn có bốn tông môn lớn khác, lấy thiên phú của Trần Mục hoàn toàn có thể đi vào những tông môn lớn này.
"Hàn trưởng lão, đứa bé nhà ta còn nhỏ, không bằng chờ cho sau khi Mục nhi lớn lên thì lại thương lượng?" Trần Nghiêm nói khéo.
Hàn Phó khẽ nhíu mày, hờ hững lắc lắc ống tay áo, "Chẳng lẽ Trần gia chê Huyền Kiếm tông ta?"
Hàn Phó chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt hờ hững, khí tràng Kiếm Hậu thiếu chút nữa khiến cho Trần Nghiêm phải quỳ xuống ngay tại chỗ.
"Không dám! Không dám!"
Trần Nghiêm vội vàng chắp tay bồi tội, da đầu hắn tê dại, Đại Yên vương triều cũng không dám đắc tội Huyền Kiếm tông, Trần gia nho nhỏ nào dám trêu chọc bọn hắn.
Lấy thiên phú của Trần Mục, hoàn toàn có thể đi vào tông môn đỉnh tiêm ở Bắc Hoang, nếu như đáp ứng Hàn Phó, Trần Mục sẽ mất đi cơ hội tốt hơn.
Nếu như từ chối Hàn Phó, Trần gia hiện tại sẽ đắc tội Huyền Kiếm tông, hậu quả khó mà lường trước được.
Hưu!
Một đạo kiếm quang rơi xuống bên ngoài Trần gia.
Ngay cả Trần Mục và Trần Hạo đang luyện kiếm ở Diễn Võ trường cũng bị kinh động tới, Trần Hạo hoài nghi nói: "Tam đệ, vừa rồi ngươi có nhìn thấy rõ đó là cái gì không?"
"Không thấy rõ, nhị ca, chúng ta tới xem sao đi." Trần Mục đề nghị.
Trần Mục cảm thấy là người tu hành cường đại, cho nên muốn đi tới nhìn xem.
Hàn Phó và Trần Nghiêm cũng nhìn về phía ngoài cửa.
Nữ tử trên người mặc váy tím đi vào Trần gia, Triệu Phi Yên hai chân thon dài, thân thể mềm mại uyển chuyển, có dung nhan như thiên sứ, toàn thân tỏa ra sự lạnh lùng cao ngạo.
Hàn Phó trông thấy nàng ta, không có kinh ngạc, chỉ có sợ hãi, cỗ uy áp kia là của cường giả Kiếm Vương!
Triệu Phi Yên đi tới trước mặt hai người.
Hàn Phó vội vàng cúi đầu lấy đó làm kính ý.
Trần Nghiêm chắp tay, cung kính hỏi: "Trần gia Trần Nghiêm, không biết tiền bối họ gì?"
Triệu Phi Yên mặt không biểu tình, hờ hững nói: "Triệu Phi Yên của Lăng Vân tông, vì Trần Mục mà tới."
Hàn Phó trợn to mắt, hắn từng nghe nói về Triệu Phi Yên, nàng ta là thiên kiêu tuyệt thế của Lăng Vân tông, đệ tử trân truyền của Kiếm Thánh Khương Phục Tiên, nhân tuyển tông chủ tương lai, một trong thập đại thiên kiêu của Hoang châu.
Lăng Vân tông cách Hành châu rất xa, Huyền Kiếm tông hôm qua đã sai người đi phong tỏa tin tức, Lăng Vân tông làm sao biết Hắc Thạch thành có thiên kiêu căn cốt cực phẩm xuất hiện?
Mà xem như cường giả Kiếm Vương, cũng không có khả năng chạy tới Hắc Thạch thành nhanh như vậy mới đúng.
Chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện ra Trần Mục từ lâu rồi?
"Không hổ là thế lực mạnh nhất ở Hoang châu!" Quả tim của Hàn Phó đập nhanh, không còn dám lên tiếng.
Nghe nói nàng ta là tới từ Lăng Vân tông, Trần Nghiêm vội vàng hoan nghênh nói: "Hóa ra là Triệu tiên tử, Tiểu Mục đang luyện kiếm ở Diễn Võ trường, mời vào bên trong."
Trần Mục và Trần Hạo vừa đúng chạy tới tham gia náo nhiệt.
Triệu Phi Yên lần đầu tiên nhìn thấy Trần Mục, đồng tử nàng ta ngưng tụ lại, lạnh lùng nói: "Có ý tứ!"
Hàn Phó kinh ngạc nói: "Kiếm Sư tam phẩm, đứa nhỏ này thật chỉ mới ba tuổi thôi sao?"
Mà ngay cả Trần Nghiêm cũng không biết làm sao, chẳng lẽ Trần Mục lại tinh tiến lần nữa, hắn gần đây không có để ý.
Chương 13 Linh Ẩn bí thuật
Hai huynh đệ đi tới bên cạnh Trần Nghiêm.
Trần Nghiêm trầm giọng nói: "Vị này là Hàn trưởng lão của Huyền Kiếm tông, vị này là Triệu tiên tử của Lăng Vân tông, hai người các ngươi tranh thủ thời gian hành lễ."
"Bái kiến Hàn trưởng lão."
"Bái kiến Triệu tiên tử."
"Đây là Trần Mục con trai của ta, đây là Trần Hạo con trai của đại ca ta." Trần Nghiêm cười giới thiệu.
Xem như Trần Nghiêm không nói thì hai người đều có thể biết được ai là Trần Mục, ba tuổi Kiếm Sư tam phẩm, phóng tầm mắt toàn bộ Hành châu đều tìm không ra thứ hai.
"Móa nó!"
Hàn Phó âm thầm mắng một câu.
Hắn đã cảm thấy không hợp thói thường, ba tuổi tới Kiếm Sư, chuyện này nếu đặt ở Huyền Kiếm tông, tương lai Huyền Kiếm tông thậm chí có khả năng đăng đỉnh Hoang châu trở thành một trong những tông môn mạnh nhất.
Đáng tiếc Lăng Vân tông là quái vật khổng lồ, không phải vậy Huyền Kiếm tông thật đúng là muốn cướp người.
Trần Mục vừa rồi ở cách đó không xa nghe được lời đối thoại của bọn họ, trong lòng không thể không thầm than, lão giả kia còn lợi hại hơn so với gia gia, thế mà có thể nhìn thấu tu vi của ta, sau này phải nghĩ biện pháp ẩn giấu tu vi đi.
Hắn tiếp tục đánh giá Triệu Phi Yên, trông rất trẻ trung, rất đẹp, nhưng nàng mang tới cho Trần Mục lúc này là sâu không lường được, so với lão giả bên cạnh này còn có cảm giác nguy hiểm hơn.
Trần Nghiêm cung kính nói: "Mời hai vị vào bên trong, ta đi pha trà cho các ngươi."
Hàn Phó cười khổ nói: "Lão phu còn có việc, tấm lệnh bài này xem như là lễ gặp mặt, Huyền Kiếm tông nguyện ý kết giao bằng hữu với Trần gia."
Trần Nghiêm nhận lấy lệnh bài, mỉm cười nói: "Đa tạ Hàn trưởng lão, có rảnh thì tới Trần gia uống trà."
Lệnh bài này đại biểu cho Huyền Kiếm tông, ở trong khu vực Hành châu, có thể sử dụng như thánh chỉ, Hàn Phó biết Trần Mục không có khả năng tiến vào Huyền Kiếm tông, tương lai Trần Mục là không thể đo lường, cho nên mua một cái nhân tình cho Trần gia.
Sau khi Hàn Phó đi, Trần Nghiêm cung kính nói: "Triệu tiên tử đường xa mà tới, mời tới đại sảnh nghỉ ngơi, ta đi pha trà cho người."
Triệu Phi Yên vẻ mặt mệt mỏi, lười biếng nói: "Ta từ Nam Hoang đi đường hơn nửa tháng mới tới Hắc Thạch thành, an bài gian phòng cho ta nghỉ ngơi trước đi."
"Được!"
Trần Nghiêm vội vàng đáp ứng.
Trần gia có rất ít phòng, vừa đúng Trần Hi không ở nhà, gian phòng của nàng trống không, Trần Nghiêm vội vàng chào hỏi với đại tẩu.
Triệu Phi Yên tới gian phòng nghỉ ngơi.
Trần Nghiêm lập tức căn dặn nha hoàn Trần gia, còn đặc biệt dặn dò đại tẩu Từ Yến, "Vị này là tiên tử của Lăng Vân tông, tuyệt đối không được thất lễ."
Diễn Võ trường, Trần Hạo nhỏ giọng nói: "Tam đệ, Lăng Vân tông là thế mực mạnh nhất ở Hoang châu, tứ đại tông môn ở Bắc Hoang chúng ta ở trước mặt Lăng Vân tông chẳng qua chỉ là đệ đệ."
Trần Mục khẽ gật đầu, nghĩ thầm nàng ta có phải là Khương Phục Tiên phái tới bảo vệ ta hay không? Nếu như là vậy, vậy vị hôn thê này có suy nghĩ không thể không quá chu đáo.
Hai huynh đệ tiếp tục luyện kiếm ở Diễn Võ trường.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vào lúc trời gần tối, Triệu Phi Yên mới rời khỏi gian phòng, lập tức có nha hoàn tiên lên hỏi han ân cần.
Từ Yến càng nhiệt tình chào hỏi: "Triệu tiên tử, lúc này không còn sớm, ta chuẩn bị đồ ăn."
Triệu Phi Yên thản nhiên nói: "Ta sớm đã từ bỏ ăn uống rồi, sau này các ngươi ăn cơm không cần chờ ta."
"Sau này?"
Từ Yến không biết làm sao.
Triệu Phi Yên âm u nói: "Đúng vậy, ta có thể phải ở lại Trần gia ba năm."
Từ Yến mở to hai mắt, nàng ta không dám hỏi nhiều, lúc này Trần Nghiêm đi tới đình viện, cung kính hỏi: "Triệu tiên tử, nghỉ ngơi tốt chứ?"
"Giường quá mềm, ta thích cứng một chút." Triệu Phi Yên lười biếng vặn vặn eo.
Từ Yến vội vàng mở miệng, "Triệu tiên tử thật sự là rất có lỗi, ta lập tức đổi cho ngươi."
Trần Nghiêm và Triệu Phi Yên nói chuyện ở đại sảnh, Triệu Phi Yên nói ra ý đồ tới đây, "Sư tôn ta bảo ta bảo vệ Trần Mục, chờ khi hắn tới bảy tuổi thì dẫn hắn tới Lăng Vân tông tu hành, ngươi không có ý kiến gì chứ?"
"Không có, không có."
Trên mặt Trần Nghiêm chất đầy nụ cười tươi.
Lăng Vân tông là tông môn mạnh nhất ở Hoang châu, Trần Mục có thể tới đó tu hành, hắn tự nhiên là nguyện ý, "Làm phiền Triệu tiên tử, không biết sư tôn của Triệu tiên tử là ai?"
"Tông chủ Khương Phục Tiên!"
Trên mặt Triệu Phi Yên hiện lên vẻ kiêu ngạo.
Trần Nghiêm chấn kinh, lại là Khương Phục Tiên, tờ hôn ước kia chẳng lẽ thật là nàng ta an bài?
Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Trần Nghiêm, Triệu Phi Yên mỉm cười nói: "Trần Mục có thiên phú dị bẩm, nói không chừng sau này còn có thể trở thành sư đệ của ta."
"Cái gì?"
Trần Nghiêm có chút mộng.
Khương Phục Tiên đến cùng định thu Trần Mục làm đồ đệ hay là muốn Trần Mục làm vị hôn phu đây?
"Tuy rằng hắn có thiên phú dị bẩm, nhưng sư tôn ta sẽ không thu đồ một cách tùy tiện, tuy nhiên tiến vào Lăng Vân tông cũng có thể có được lượng lớn tài nguyên."
Trong mắt Triệu Phi Yên mang theo sự kiêu ngạo.
Nàng ta là đồ đệ duy nhất của Khương Phục Tiên.
Diễn Võ trường.
Trần Hạo và Trần Mục đang luyện kiếm.
Khí tràng đáng sợ bao phủ Diễn Võ trường, hai người đứng tại chỗ không cách nào động đậy.
"Thật là lợi hại!"
"Khí tràng thật là mạnh!"
Trần Mục nhìn vào Triệu Phi Yên đang đi về phía hắn.
Triệu Phi Yên lạnh lùng nói: "Ba tuổi đã tới tu vi này, là ai dạy ngươi?"
Trần Mục nhìn về phía Trần Hạo, "Nhị ca dạy ta, còn có gia gia từng dạy ta kiếm kỹ."
"Hắc hắc."
Trần Hạo ngượng ngùng gãi đầu.
Triêu Phi Yên lấy làm kinh, sau đó lạnh lùng nói: "Mấy năm tiếp theo ta sẽ ở tại Trần gia, không có sự cho phép của ta thì ngươi không được rời khỏi Trần gia."
"Ah."
Trần Mục khẽ gật đầu.
Sau này đi ra ngoài còn phải xin chỉ thị của nàng ta? Trần Mục tuy rằng khó chịu nhưng cũng không dám phản bác.
Hết cách rồi.
Thế giới này là lấy thực lực làm đầu.
Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục trắng nõn, nụ cười sáng ngời, trông rất đáng yêu, hắn trợn tròn hai mắt hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi có thể dạy chúng ta luyện kiếm hay không?"
Nghe thấy vậy, khuôn mặt xinh đẹp mà lãnh đạm của Triệu Phi Yên hiển hiện ý cười, thầm nghĩ nhóc tỳ này thật biết nói chuyện, nhưng nàng vẫn hờ hững nói: "Không có thời gian, nếu như ngươi muốn tu luyện thì bây giờ có thể theo ta trở về Lăng Vân tông."
Trần Hạo hâm mộ nhìn về phía Trần Mục, đây là cơ hội để cá chép vượt Long Môn a.
Trần Mục khoanh tay: "Không muốn đi."
Trần hạo trợn tròn mắt, cơ hội tốt như vậy thế mà trực tiếp từ chối, không hổ là tam đệ.
Tiến vào tông môn là có thể thu được lượng lớn tài nguyên, nhưng cũng sẽ có rất nhiều trói buộc, ở Hắc Thạch thành thì có thể ở cùng với người nhà, hơn nữa có hệ thống đánh dấu, mạnh lên chỉ là vấn đề thời gian.
Triệu Phi Yên cũng không có ép buộc hắn, nhiệm vụ sư tôn trước tiên là phải bảo vệ Trận Mục, nàng ta không dám tự tiện làm quyết định, lạnh lùng kiêu ngạo nói: "Ta ra ngoài mua rượu, ngươi ở ngay tại Trần gia không được chạy loạn."
"Ừm, ân."
Trần Mục khẽ gật đầu.
Chỉ thấy Triệu Phi Yên đạp không mà lên, trong chớp mắt biến mất không thấy hình bóng.
Vẻ mặt Trần Hạo hiện lên vẻ cả kinh nói: "Tam đệ, cường giả Kiếm Hậu có thể ngự kiếm phi hành, vị tỷ tỷ này đạp không mà đi, nàng ta là cường giả Kiếm Vương."
"Cường giả Kiếm Vương, thật soái a!" Ánh mắt Trần Mục nóng như lửa, hắn không kịp chờ đợi muốn bay lên, xem ra sau này càng phải cố gắng hơn nữa mới được.
Trong đêm.
Trần Mục về tới gian phòng để nghỉ ngơi, hắn đang xem bí pháp ở trong thương thành của hệ thống, cuối cùng tìm được bí pháp che giấu đi tu vi của bản thân.
"Linh Ẩn Bí thuật, giá trị 700 điểm giá trị đánh dấu là bí thuật Linh giai hạ phẩm, có thể ẩn tàng linh lực của bản thân, còn có thể che đậy khí tức của bản thân."
"Đổi Linh Ẩn bí thuật thành công."
"Tiêu hao 700 điểm giá trị đánh dấu."
Trần Mục nắm giữ Linh Ẩn bí thuật, "Như vậy thì sẽ không phải ai cũng có thể xem thấu tu vi của ta."
Linh Ẩn bí thuật kết hợp với Tật Ảnh bộ, Trần Mục có thể tiềm hành trong đêm tối lặng yên không tiếng động.
Ký chủ: Trần Mục.
Cảnh giới: Kiếm Sư tam phẩm sơ kỳ.
Giá trị đánh dấu: 124.
Nhiệm vụ: Không.
"Không có nhiệm vụ, không có nhiều điểm giá trị đánh dấu, xem ra lại phải tiến vào hình thức tu hành khô khan." Trần Mục nằm nghỉ ngơi ở trên giường.
Phương pháp hô hấp đã hòa vào trong hô hấp của hắn, ngay cả đi ngủ cũng đang hấp thu linh khí.
Đêm khuya.
Hắn ngửi được mùi rượu nồng đậm.
Chẳng biết Triệu Phi Yên đã đi vào trong phòng từ lúc nào.
Chương 14 Giải thi đấu luận võ
Đêm khuya.
Trong phòng tràn ngập mùi rượu.
Trần Mục hơi mở mắt ra, hắn đung ánh mắt lướt qua nhìn thấy Triệu Phi Yên gần trong gang tấc.
Trên mặt Triệu Phi Yên khuôn mặt hồng nhuận hơi say rượu, khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao, dù ở khoảng cách gần như vậy mà cũng không thể nhìn ra bất luận khuyết điểm nào.
"Đêm hôm khuya khoắt, nàng ta tới phòng ta làm cái gì?" Trần Mục thầm nói trong lòng, thầm nghĩ có phải Triệu Phi Yên uống say nên đầu óc không được tỉnh táo rồi hay không.
"Tỉnh cũng đừng có mà giả vờ ngủ."
Triệu Phi Yên nói với giọng nói lạnh lùng.
Hơi thở Trần Mục đột nhiên hỗn loạn, không thể gạt được con mắt của Triệu Phi Yên, chỉ có thể mở mắt ra, nhỏ giọng nói: "Tiên tử tỷ tỷ, có chuyện gì không?"
"Khi ta trở về thì phát hiện linh khí trong phòng ngươi tương đối nồng đậm cho nên ta mới tới xem một chút." Lúc Triệu Phi Yên nói còn vươn tay về phía Trần Mục.
"Tiên tử tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì?" Trần Mục mở to hai mắt, không biết phải làm sao.
Triệu Phi Yên lạnh lùng nói: "Đồ đần, ta chỉ muốn kiểm tra thân thể của ngươi."
Nàng ta vừa quan sát qua hô hấp của Trần Mục, phương pháp hô hấp cũng không tính là rất mạnh, nhưng linh khí xung quanh gian phòng này quả thực là rất nồng đậm.
"Kinh mạch thật to khỏe!"
Đuôi lông mày Triệu Phi Yên chau lên, chẳng lẽ là có thể chất đặc thù nào đó, khó trách sẽ được sư tôn nhìn trúng.
Đêm đã khuya, Triệu Phi Yên chậm rãi đứng dậy, lười biếng nói: "Ngươi nghỉ ngơi đi."
Trần Mục tiếp tục nghỉ ngơi, hắn còn đang sử dụng phương pháp hô hấp, suy cho cùng Trần gia có Triệu Phi Yên tọa trấn.
Ngày bình thường Trần Mục đều luyện kiếm ở Diễn Võ trường, rất khó trông thấy Triệu Phi Yên, nàng ta thường xuyên ở trong phòng, không biết là làm cái gì ở bên trong, chỉ có lúc đi mua rượu thì mới đi ra ngoài.
Chẳng lẽ cường giả Kiếm Vương thì không cần luyện kiếm sao?
Năm ngày sau, Trần Thiên Nam mang theo mọi người ở tiêu cục trở về Hắc Thạch thành, vừa mới tiến vào thành thì được mấy vị gia chủ vây quanh, đều là tới thương lượng việc đính hôn.
Trần Thiên Nam chẳng mấy chốc đã hiểu là có chuyện gì xảy ra, hóa ra tưởng rằng căn cốt của cháu trai nhà mình nhiều nhất chỉ tới thất phẩm, không nghĩ tới lại là cửu phầm, cực phẩm trong truyền thuyết.
Phải biết Đại Yên vương triều trong trăm năm qua, cao nhất cũng chỉ có căn cốt bát phẩm.
"Chuyện này vẫn phải xem ý kiến của đứa bé, cháu trai kia của ta còn nhỏ, chờ hắn lớn chút rồi nói sau." Trần Thiên Nam nói lời từ chối khéo.
Trần gia khác với rất nhiều gia tộc, Trần gia tới giờ thế nhưng là chế độ một vợ một chồng, cho nên tộc nhân không nhiều, hơn nữa lão bối đều hy vọng tiểu bối có thể được yêu đương tự do.
Đường về nhà cũng chỉ cách có hai con phố, nhưng Trần Thiên Nam phải đi mất khoảng hai canh giờ.
Hắn ở lại Hắc Thạch thành được mấy chục năm, còn chưa bao giờ được đãi ngộ như thế này, Trần Mục có căn cốt nghịch thiên khiến cho Trần gia nở mày nở mặt.
Sau khi về nhà, Trần Thiên Nam lập tức gọi Trần Nghiêm lên tổ trạch thương lượng.
"Trần Nghiêm a, ý kiến của ngươi về hôn nhân của Tiểu Mục là gì?" Trần Thiên Nam nhỏ giọng hỏi.
Trần Nghiêm vẻ mặt nghiêm túc nói: "Phụ thân, chuyện này chúng ta vẫn là không nên can thiệp vào, nếu như sau này hắn gặp được nữ tử ngưỡng mộ trong lòng, không cần biết nhà giá có bối cảnh gì, ta đều sẽ ủng hộ."
Trần Thiên Nam gật đầu, nhỏ giọng nói: "Nói cũng đúng, Tiểu Mục là rồng phượng trong loài người, sau này chắc chắn sẽ bao trùm cửu tiêu, chúng ta không thể bó buộc hắn."
"Nói không chừng sau này hắn còn có thể cưới Thánh nữ tông môn nào đó làm rạng rỡ tổ tông." Trần Thiên Nam vuốt râu, trên mặt lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
Trần Nghiêm sau đó cung kính nói: "Phụ thân, Lăng Vân tông phái đệ tử tới Trần gia bảo vệ cho Tiểu Mục, hơn nữa còn là cường giả Kiếm Vương."
"Cái gì!"
"Ở đâu?"
"Ta sắp xếp ở gian phòng của Trần Hi."
Trần Thiên Nam lập tức tiến tới bái phỏng Triệu Phi Yên, đang lo lắng sau khi Trần Mục nổi danh, khả năng sẽ gặp phải phiền phức, không nghĩ tới đụng phải quý nhân Lăng Vân tông.
Tại Diễn Võ trường, Trần Mục còn đang luyện kiếm ở nơi đây giống như thường ngày, tuy nhiên nơi này ngoài nhị ca ra còn có thêm mấy tiểu nữ sinh.
Các nàng đều đang nhìn Trần Hạo luyện kiếm.
Trần Mục khẽ nhíu mày, chẳng mấy chốc đã hiểu là chuyện gì xảy ra, đây là nhét thanh mai trúc mã cho hắn a.
Trần Hạo trông thấy Trần Mục đi tới Diễn Võ trường, nở ra nụ cười chất phác nói: "Đó chính là tam đệ của ta, thiên tài căn cốt cửu phẩm."
Trần Mục chớp chớp mắt.
"Tam đệ, đây là Mộ Lam của phủ thành chủ, cũng rất lợi hại."
Trên người Mộ Lam mặc một chiếc áo khoác da với bím tóc dài mảnh mai, trông rất ngầu, khoảng chừng tám chín tuổi đã là Kiếm Đồ thất phẩm.
Phủ thành chủ là thế lực lớn nhất ở Hắc Thạch thành, Mộ Lam là dòng chính của phủ thành chủ, cảnh giới tự nhiên cao hơn so với những đứa bé cùng tuổi.
Nếu không phải Trần Hạo từng dùng Thối Thể đan thì cảnh giới của hắn còn không có cao như Mộ Lam.
Mộ Lam đánh giá Trần Mục, giọng nói trong trẻo: "Ta tên là Mộ Lam, rất hân hạnh được biết ngươi."
"Chào ngươi."
Trần Mục mỉm cười đáp lại.
Ngay sau đó Trần Hạo lại giới thiệu: "Đây là Triệu Thanh Y, đây là Triệu Hồng Y, các nàng đều là tiểu bối của Triệu gia bên kia đường, còn là song bào thai."
Trần Mục nhìn vào bọn họ, đều chỉ có khoảng năm sáu tuổi, Triệu Thanh Y mặc chiếc váy màu xanh lá, Triệu Hồng Y thì mặc váy màu đỏ, tên đặt rất là tùy ý.
Hai nữ đều dịu dàng nói: "Chào ngươi."
Trần Mục gật đầu, sau đó ôm bụng, mặt lộ vẻ lo âu nói: "Nhị ca, bụng ta không thoải mái, đau tới tâm can, ta đi về nghỉ trước một lát."
"Tam đệ, ta đưa ngươi trở về nghỉ ngơi." Trần Hạo định đưa Trần Mục rời đi.
Trần Mục khoát tay nói: "Tự ta trở về là được rồi, bọn họ đều là khách, nhị ca, ngươi ở lại nơi này chiếu cố các nàng đi."
Trần Hạo gãi đầu một cái, nở nụ cười ngây ngô nói: "Được, vậy nhị ca không đưa ngươi về nữa."
Trần Mục kiếm cớ rời khỏi Diễn Võ trường, hắn không muốn bị đám tiểu nha đầu này quấn lấy.
Một tháng sau.
Trần Mục đột phá tới Kiếm Sư ngũ phẩm, hắn cảm thấy tốc độ tu luyện trở nên chậm hơn rất nhiều, thật tình không biết đã đạt tới độ cao để người đồng lứa khó mà với tới.
Hắn mới ba tuổi rưới đã là Kiếm Sư ngũ phẩm, phóng tầm mắt toàn bộ Đại Yên vương triều đều khả năng chỉ có một mình hắn.
Có lẽ chỉ có tiểu bối của Cổ tộc ẩn thế cùng với dòng chính của các thế lực siêu cấp mới có thể đánh đồng với Trần Mục.
Ngay cả Triệu Phi Yên cũng có chút biến sắc, tuổi còn nhỏ đã có thể có được thành tựu như thế này, thậm chí so với nàng năm đó đều là cân sức ngang tài.
Phải biết sau lưng nàng thế nhưng là có Lăng Vân tông.
Mỗi lần Trần Mục gặp được Triệu Phi Yên thì đều sẽ thỉnh giáo nàng ta vấn đề có quan hệ tới việc tu hành, nhưng Triệu Phi Yên một mực không trả lời.
Nếu như không phải đây là nhiệm vụ mà Khương Phục Tiên giao cho nàng, Triệu Phi Yên cũng sẽ không tới Hắc Thạch thành chứ đừng nói là sẽ dạy Trần Mục luyện kiếm, nàng ta cũng không phải tới để làm vú em.
Trời gần tối.
Mọi người ăn cơm ở tổ trạch.
Trần Thiên Nam cười nói: "Thời điểm cuối năm đang đến gần, phủ thành chủ sẽ tổ chức giải thi đấu luận võ cho các tiểu bối, Tiểu Hạo có thể đi thử một chút."
Bách tính ở Hắc Thạch thành hàng năm đều sẽ nộp thuế cho phủ thành chủ, phủ thành chủ có tiền dư thừa thì sẽ lấy ra để tổ chức giải thi đấu luận võ, tiểu bối có thành tích tốt thì có thể cầm lấy ban thưởng, cũng xem như là tặng trở lại cho bách tính trong thành.
"Vâng."
Trần Hạo xoa xoa tay.
"Nhiệm vụ đổi mới: Đánh dấu lôi đài trận chung kết ở giải thi đấu luận võ của Hắc Thạch thành."
"Nhiệm vụ ban thưởng: Đại Tụ Linh đan!"
Chương 15 Luận võ bắt đầu
Trần Mục nghe thấy có nhiệm vụ mới, hơn nữa còn là Đại Tụ Linh đan đan dược tứ phẩm, có giá trị tới 1500 điểm giá trị đánh dấu, tuy nhiên độ khó của nhiệm vụ có hơi cao, đánh dấu lôi đài trận chung kết ở giải thi đấu luận võ của Hắc Thạch thành.
"Đây là muốn ta phải tiến vào trận chung kết?" Trần Mục thầm lẩm bẩm, trước đây hắn còn chưa từng giao thủ với người, cũng không biết thực lực của mình đã tới mức nào.
Muốn vào trận chung kết, thực lực tất nhiên phải là số một số hai ở Hắc Thạch thành, hắn còn chưa biết thực lực tổng hợp của đám tiểu bối ở Hắc Thạch thành ra làm sao.
Trần Mục ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói: "Gia gia, ta cũng muốn tham gia giải thi đấu luận võ."
Mọi người nghe vậy thì đều cười lên ha hả.
Trần Uy nhắc nhở: "Tiểu Mục, tham gia giải đấu đều là những đứa bé hơi lớn, ngươi còn nhỏ a."
Ánh mắt Trần Mục rất kiên định, khẩn cầu: "Đại bá, ta muốn đi thử một chút."
Trần Thiên Nam đã kiểm tra tu vi của Trần Mục, biết hắn rất lợi hại, cười nói: "Đi chơi một chút, dù sao đều là luận bàn giữa tiểu bối với nhau."
Hắn vốn không muốn để Trần Mục xuất đầu lộ diện, bây giờ có Triệu Phi Yên ở Trần gia, Trần Mục đã là thiên kiêu vậy thì nên sớm tiếp nhận ma luyện.
Trần Nghiêm cũng không có ngăn cản, trước đó hắn từng nghe Hàn Phó nói, Trần Mục là Kiếm Sư, về sau hắn tự mình xác định qua, là Kiếm Sư tam phẩm.
Vậy cũng là chuyện của tháng trước, hiện tại Trần Mục đã là Kiếm Sư ngũ phẩm.
Trần Nghiêm gầy đây càng cảm thấy không rõ cảnh giới của Trần Mục, hắn cũng không tiện chủ động hỏi, nếu không thể diện mặt mũi của hắn là không nhịn được.
Cho dù là Kiếm Sư tam phẩm, cũng có thể nghiền ép tiểu bối Hắc Thạch thành một cách dễ dàng, Trần Mục còn nhỏ tuổi, không có kinh nghiệm chiến đấu gì, loại luận bàn này là một cơ hội rất không tệ, Trần Nghiêm không có ý kiến.
Là lúc để cho hắn học hỏi kinh nghiệm.
Ngày hôm sau, Trần Nghiêm đến phủ thành chủ báo danh cho Trần Hạo và Trần Mục, quản sự của phủ thành chủ chấn kinh tại chỗ, hiện tại ai còn không biết Trần Mục.
Mới ba tuổi mà đã muốn tham gia giải thi đấu luận võ?
Chẳng mấy chốc tin tức Trần Mục muốn tham gia giải thi đấu luận võ đã truyền ra khắp thành.
Số người tham gia giải thi đấu năm nay nhiều hơn nhiều so với những năm qua, đều muốn đánh bại Trần Mục, không phải vậy sau này là không có cơ hội.
Đây chính là vốn liếng để sau này khoác lác.
Hắc Thạch thành không cần biết là nam nữ, già hay trẻ, đều chờ mong giải thi đấu luận võ mà phủ thành chủ tổ chức, muốn trông thấy tiểu thiên kiêu này một lần xem có phải là ba đầu sáu tay hay không.
Ba ngày sau.
Giải thi đấu luận võ của Hắc Thạch thành sắp bắt đầu.
Trần Mục đi tới trước cửa gian phòng Triệu Phi Yên, hắn gõ cửa nhẹ nhàng, lớn tiếng nói: "Tiên tử tỷ tỷ, hôm nay ta phải đi vào trong thành tham gia trận đấu, được chứ?"
"Đi thôi."
Triệu Phi Yên thản nhiên nói.
Trần Mục đang chuẩn bị rời đi, sau đó quay đầu lại hỏi: "Tiên tử tỷ tỷ, ngươi không đi sao?"
"Ha ha, nhàm chán, không đáng để lãng phí thời gian của ta." Triệu Phi Yên lạnh lùng nói.
Thật đúng là kiêu ngạo a, Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn ở ngoài cửa phòng có thể ngửi được mùi rượu, linh khí gần đây cũng rất nồng đậm.
...
Diễn Võ trường, Phủ Thành chủ.
Nơi này có tám cái lôi đài tỷ võ, có thể chứa tới mấy ngàn người xem thi đấu, thời gian còn sớm, nhưng người tới nơi này đã đông nghìn nghịt.
Thành chủ Mộ Đông Lưu ngồi ở trên đài cao, hắn là cường giả Kiếm Hậu duy nhất ở Hắc Thạch thành, bên trái là lão bà trên người mặc áo bào trắng, tiểu cô nương ngồi cạnh bên lão bà này gọi là Tiểu Linh Linh.
"Bạch trưởng lão, ngài đường xa mà tới, hôm nay vãn vối có chuyện quan trọng trên người, không cách nào chiêu đãi cho hai vị thật tốt." Mộ Đông Lưu chắp tay nhận lỗi.
Bạch Tố khoát tay mỉm cười, lạnh nhạt nói: "Mộ thành chủ không cần đa lễ, ta nghe nói ở Hắc Thạch thành xuất hiện thiên kiêu ngàn năm khó gặp cho nên cố ý tới xem, nghe nói hắn sẽ tham gia giải thi đấu luận võ ngày hôm nay?"
Mộ Đông Lưu gật đầu, "Không sai."
"Nghe nói hắn mới ba tuổi, tuổi còn nhỏ như vậy mà đã dám tham gia giải thi đấu luận võ, chưa từng nghe qua, lão phụ hôm nay có thể được mở mang tầm mắt."
"Bà bà, ta cũng có khả năng."
Tiểu cô nương gọi là Tiểu Linh Linh có hai bím tóc đuôi ngựa thật dài, đôi mắt tròn to rất sáng, ngũ quan tinh xảo, trên người mặc một cái chiếc váy trắng xanh đan xen.
Lão bà khẽ cười nói: "Linh Linh, phải giữ khiêm tốn và không được ghen tị."
Tiểu Linh Linh hếch lên tỏ vẻ không vui.
Trần Mục và Trần Hạo đi tới hậu trường chuẩn bị, nơi này có thông đạo đi thẳng tới Diễn Võ trường, những người khác xem so tài ở khán đài.
Mộ Đông Lưu trông thấy đám người Trần Thiên Nam tới khán đài, vội vàng thúc giục nói: "Từ Hổ, mau mời mấy người Trần tiêu đầu lên đây."
Thị vệ Từ Hổ lập tức chạy tới mời Trần Thiên Nam.
Trần Thiên Nam nghe nói là thành chủ mời, tự nhiên không có ý tứ từ chối, hắn mang theo Trần Nghiêm và Trần Uy đi tới trên đài cao.
"Trần tiêu đầu, vị này là trưởng lão của Phiêu Miểu các, Bạch Tố tiền bối."
"Bạch tiền bối, vị này là Trần Thiên Nam tiêu đầu của Thuận Phong tiêu cục, cũng là gia gia của Trần Mục thiên kiêu của Hắc Thạch thành chúng ta."
"Vị này là phụ thân của Trần Mục, Trần Nghiêm."
"Còn dây là đại bá của hắn, Trần Uy."
Ban đầu Bạch Tố không thèm để ý tới đám người Trần Thiên Nam một chút nào, nghe nói là người nhà của thiên kiêu thì trên mặt nở nụ cười, khẽ gật đầu ra hiệu.
Mấy người Trần Thiên Nam cũng chắp tay, vẻ mặt cung kính nói: "Bái kiến Bạch trưởng lão."
Bạch Tố nhẹ giọng dò hỏi: "Ba tuổi đã dám tiến lên lôi đài, cảnh giới chắc hẳn cũng không thấp đi."
Trần Thiên Nam khiêm tốn nói: "Đứa bé thích náo nhiệt, chỉ là tới chơi một chút mà thôi."
Bạch Tố mỉm cười, đến cũng có phải là tới chơi hay không, đợi lát nữa nhìn cái là biết.
"Trần tiêu đầu, Trần Nghiêm huynh đệ, các ngươi đều ngồi đi a, không nên khách khí."
"Người tới, dâng trà."
Mộ Đông Lưu cũng là tự mình chiêu đãi đám người bọn hắn.
Hắn là Kiếm Hậu duy nhất ở Hắc Thạch thành, đám người Trần Thiên Nam được sủng ái mà lo sợ, bọn họ hiểu, tất cả đây đều là dựa vào Trần Mục mà có được.
Trên khán đài, tất cả mọi người đều hâm mộ nhìn vào Trần Thiên Nam, Triêu Thanh Phong càng là ghen tỵ nói: "Mẹ nó, Trần Thiên Nam có một đứa cháu ngoan a."
Không bao lâu.
Luận võ bắt đầu.
Ở hậu trường Diễn Võ trường, Phủ thành chủ.
Tất cả mọi người đều đang đánh giá Trần Mục, trông hắn rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt tràn sức sống, toàn thân toát ra tinh thần phấn chấn.
Trần Hạo vỗ nhẹ vào bả vai Trần Mục, cười ngây ngô nói: "Tam đệ, quan trọng nhất là phải tham gia, xem như là đi dạo một vòng, không cần phải nản lòng."
"Được."
Trần Mục mỉm cười đáp lại.
Trần Hạo tuy rằng cùng luyện kiếm với Trần Mục, biết tam đệ có thiên phú dị bẩm nhưng còn chưa biết được thực lực chân chính của hắn.
Trần Mục còn không có người cùng luận bàn.
Quản sự ở hậu trường nghiêm túc nói: "Các ngươi nhất định phải sử dụng Vô Phong Thiết kiếm mà phủ thành chủ phát ra, trên lôi đài điểm tới thì ngừng, chớ có đánh nhau tới ác liệt!"
"Rõ!"
Các thiếu niên trăm miệng một lời.
Trần Mục nói với giọng nói trong trẻo: "Đại thúc, ta có thể dùng kiếm gỗ của chính mình hay không?"
Quản sự trung niên cười ha ha nói: "Được, kiếm gỗ thì đương nhiên có thể, tuy nhiên dùng kiếm gỗ thì sẽ rất thiệt, ngươi xác định muốn dùng kiếm gỗ sao?"
"Ừm, xác định."
Trần Mục nở ra nụ cười tươi sáng.
Trên mặt hắn không nhìn thấy bất kỳ một chút e sợ nào.
Tiểu bối xung quanh nhịn không được mà cười lên ha hả, Vô Phong Kiếm thiết nặng tới mười mấy cân, bọn họ cảm thấy Trần Mục giơ lên thôi cũng đã tốn sức rồi.
Không bao lâu sau.
Công bố danh sách đối chiến.
Tổng cộng có một trăm hai mươi bảy tuyển thủ.
Trần Mục được trực tiếp vào vòng thứ hai, có khả năng là do thành chủ Mộ Đông Lưu sắp xếp đặc biệt, muốn để cho Trần Mục ở lại đây được thời gian lâu hơn.
Tất cả mọi người đang mong chờ biểu hiện của hắn, nếu như bị loại từ sớm thì chắc chắn sẽ khiến cho mọi người thất vọng, còn không bằng để hắn qua được một vòng.
Một tiếng chuông vang lên.
Giải thi đấu luận võ kéo màn che lên.